Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 120: Chương 120



Sau khi đổ ra khỏi bình, khối tào phớ trắng tinh tươm đó biến thành nhiều mảnh vụn không thành hình, mọi người nhìn thấy thế thì cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Hà Hoa nhìn ra suy nghĩ của mọi người, cười nói: "Không sao, đợi ép xong, nó lại có thể trở lại hình dạng đẹp đẽ ngay ngắn thôi."

Nói rồi, nàng ấy đậy nắp lại, bê một phiến đá vuông đè lên nắp.

Làm việc này xong, Hà Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo lý thì đây hẳn là bước cuối cùng rồi, quá trình vừa rồi có lẽ không có sai sót gì, đợi thêm nửa canh giờ nữa, chắc là sẽ thấy được đậu phụ.

So với việc chiết xuất tinh dầu thì quá trình làm đậu phụ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần nắm được cách pha nước thạch cao thì hầu như không có bước nào tốn công sức.

Mọi người biết đậu phụ sẽ làm xong nhanh nên cũng không đi xa, công việc trong tay cũng đều mang ra trước mặt làm, thỉnh thoảng lại ngóng đầu quan sát tình hình.

Đợi đến lúc gần xong, không cần Hà Hoa nhọc lòng, đã có đứa trẻ như chuông đồng nhỏ chạy đến nhắc nàng ấy: “Dì Hà Hoa, làm xong đậu phụ chưa ạ?"

"Có lẽ xong rồi, đi, chúng ta cùng nhau xem nào!" Hà Hoa nói.

Nàng ấy dẫn theo một đám đuôi sam đi đến trước khuôn, cẩn thận nhấc phiến đá ra, hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lấy hai quai của nắp gỗ rồi nhấc lên.

Một khối đậu phụ vuông vức màu trắng ngà xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

"Oa, làm được đậu phụ thật rồi, trông giống hệt như loại bán ở huyện, không đúng, đẹp hơn loại bán ở huyện nhiều luôn!"

"Trông đúng là mềm mại, các ngươi nhìn xem, trên bề mặt còn in cả vân gỗ của nắp gỗ, là do đá đè lên!"

Mọi người vô cùng phấn khích, miệng không ngừng ríu rít, mắt không nỡ rời khỏi khối đậu phụ đó.

Cho dù trước đây đã từng thấy thì đó cũng là đậu phụ già người ta bán, còn khối đậu phụ trước mắt này chính là đậu phụ non do chính tay họ làm ra!

Hà Hoa lại chú ý đến chuyện khác, nàng ấy lẩm bẩm: "Hừm, một cân đậu, cầm cũng không nặng lắm, vậy mà lại có thể làm ra một khối đậu phụ lớn như vậy?"

Thật sự rất có lợi.

Xem xong đồ mới lạ thì nên bắt tay vào ăn đậu phụ.

Làm đậu để ăn, không có gì phải tiếc.

Hà Hoa cắt một nửa ra rồi chia đều, một phần để cho đám trẻ mang đến cho Phương Tiên Nhi, phần còn lại nàng ấy định hầm cùng với con gà rừng bắt được trước đó thành một nồi canh, làm một món canh gà đậu phụ.

Trong khuôn còn lại hơn nửa khối, để dành cho đám người Tảo Nhi về ăn.

Nhưng Phương Tiên Nhi đã từng nhắc đến, đậu phụ này rất mềm, làm xong, nếu thời tiết nóng bức, để hơn một canh giờ sẽ bị chua.

Mặc dù bây giờ là mùa thu, nhiệt độ không cao nhưng nếu muốn bảo quản thì cũng phải xử lý một chút.

Hà Hoa bèn cắt đậu phụ thành từng miếng cho vào lọ đậy kín, sau đó đặt nửa lọ vào trong nước suối mát lạnh.

Vỗ tay, không còn lo lắng nữa, nàng ấy đi làm đậu phụ thôi.

Ban đầu chỉ định dùng nước luộc gà hầm lâu, thêm đậu phụ trắng nõn mềm mại, làm một món ăn đơn giản.

Nhưng cứ thấy nước canh trống trải lãng phí đồ ngon nên nàng ấy lại thêm một ít rau non xanh biếc vào.

Để tăng thêm hương vị, nàng ấy lại thêm một ít đồ ăn chính, dứt khoát bỏ luôn mấy miếng cháo trứng vịt vào, lọ đựng nguyên liệu nhanh chóng đầy ắp, không lâu sau đã tỏa ra mùi thơm.

Giờ thì nồi nguyên liệu phong phú này đã có một cái tên dài ngoằng —— cháo rau củ đậu phụ canh gà thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo.

Nhưng đại khái đều là món ăn mặn, mấy thứ này kết hợp với nhau, hương vị cũng không tệ, ngay cả Thịnh Quân cũng không thể nói đó là món ăn hắc ám.

Nếu có thể ăn được thì thật sự muốn ăn hai miếng.

Nhưng mặc dù không ăn được cháo, Thịnh Quân lại thấy Hạnh Nhi bưng đậu phụ đến.

Thấy cuối cùng mọi người cũng làm ra được đậu phụ, Thịnh Quân cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, thật lòng vui thay cho họ.

Nhưng vui thì vui, vẫn như cũ, nàng miễn cho việc đút đậu phụ, để họ tự bưng về ăn đi.

Bởi vì làm ra đồ mới, Thịnh Quân còn chú ý một chút động tĩnh của hệ thống thành tích đó.

Nhưng đáng thất vọng là nó không hề có dấu hiệu mở khóa thành tựu mới.

Có lẽ là vì đậu phụ ở triều đại này đã xuất hiện rồi, ở những nơi khác cũng đã có phương pháp dùng thạch cao làm đậu phụ chăng?

Xem ra, chỉ làm ra đồ mới thôi không được, còn phải có tính sáng tạo nhất định về thời đại thì mới có thể mở khóa thành tựu.

Bên này, thấy Phương Tiên Nhi không nhận đậu phụ, Hạnh Nhi có chút thất vọng.

Nhưng cô bé đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi: "Phương Tiên Nhi đại nhân, người nói xem, hẳn là sữa đậu nành cũng là làm từ đậu đúng không? Đun nước xong nhìn giống như sữa đậu nành, dùng nó có thể làm ra đậu phụ được không?"

Thịnh Quân nghe xong thì vô cùng bội phục mạch não của Hạnh Nhi.

Quá có lý, sao nàng lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ!

Nhưng sau khi mang theo sự tò mò tra cứu tài liệu xong, Thịnh Quân chỉ có thể tiếc nuối nói với Hạnh Nhi: "Sữa đậu nành không thể làm đậu phụ được."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 121: Chương 121



Mặc dù sữa đậu nành không thể làm đậu phụ non nhưng sau khi có tinh bột thì có thể làm các món tráng miệng như bánh đậu nành.

Thịnh Quân nói cách làm, Hạnh Nhi nghe xong rất động lòng nhưng nghĩ lại vẫn lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, sau này có cơ hội hãy thử làm. Tinh bột không dễ có, vẫn nên giữ lại, cứ làm thịt hoặc các thứ khác rồi ăn."

Cuộc sống không dễ dàng, cô bé cảm thấy dùng tinh bột để làm món tráng miệng giải thèm mà không no bụng thì rất đau lòng.

Phương Tiên Nhi không muốn đậu phụ, Hạnh Nhi đành mang đậu phụ về, đổ vào bình mát để cất.

Đến khi xong làm việc xong, đúng lúc nghe thấy dì Hà Hoa gọi ăn cơm.

Hạnh Nhi vội vàng chạy tới, một đám người đang đợi cô bé, thấy người rồi, Hà Hoa lên tiếng: "Thúy Thúy đã mang bát của ngươi tới rồi, tới lấy cháo ăn đi!"

Hạnh Nhi đáp lại một tiếng, nhận lấy bát lấy cháo từ tay Thúy Thúy, cũng không quên nói với mọi người chuyện Phương Tiên Nhi không nhận đậu phụ.

Mọi người cũng không bất ngờ, ngoài cỏ cây và tiền bạc, Phương Tiên Nhi luôn tùy ý khi nhận đồ, cứ theo ý nàng mà làm.

Nói xong thì mọi người tập trung ăn cháo.

Dùng muỗng gỗ múc một bát lớn nóng hổi.

Trong làn sương mù mỏng như lụa, mỗi loại nguyên liệu đều vô cùng hấp dẫn, chỉ là cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc và canh gà thường khiến người ta không thể rời mắt, lúc này lại không thể giữ được ánh mắt của mọi người.

Mọi người như đã bàn bạc với nhau, chỉ nhìn chằm chằm vào góc đậu phụ nhô lên, trắng nõn mềm mại, bọc trong cháo còn lấp lánh, thật sự càng nhìn càng khiến người ta vui mừng.

Lần này không ai chê rửa thìa phiền phức nữa, lần lượt lấy thìa gỗ để múc đậu phụ ăn.

Đám trẻ háo hức múc, nhét một miếng vào miệng, nhất thời toàn bộ đều là tiếng hít hà, bị đậu phụ nóng làm bỏng miệng.

Câu "ăn chậm thôi" của người lớn cũng vừa mới nói ra, rõ ràng là nói muộn rồi.

Hà Hoa không nhịn được lắc đầu: "Ôi, ngày thường còn nói với các ngươi, nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng đâu, giờ thì quên hết rồi, bên trong đậu phụ rất nóng đấy!"

Có một bài học, mọi người đều chậm lại, thổi nguội từng miếng nhỏ rồi ăn.

Đậu phụ non vốn không ngấm gia vị bằng đậu phụ già nhưng ăn rất tươi ngon, bọc trong cháo thịt canh gà có hương vị phong phú, mùi thơm của đậu phụ thấm đẫm mùi thơm của thịt, khiến người ta ăn mãi không chán.

"Một bát đồ ngon này nhìn thôi đã thấy bổ dưỡng." Mẹ Xuyên Tử ôm bát, vừa ăn vừa nói.

"Đúng vậy, ta thấy sau này đám trẻ này có thể phát triển rất nhanh, sẽ cao lớn hơn chúng ta nhiều đấy." Hà Hoa nói: "Nhưng cũng đúng, nói một câu không biết xấu hổ, đây đều là những đứa trẻ mà Phương Tiên Nhi nuôi lớn giúp chúng ta, không lớn mới lạ!"

Những người trên núi đang ngon miệng thưởng thức cháo đậu phụ.

Bên kia, nhóm người Tảo Nhi đã đến bên ngoài thôn đầy cây phong Nguyên Bảo.

Một đám người như vậy vào thôn thì quá dễ gây chú ý, nhìn không giống người tốt, Tảo Nhi nói, chỉ mình nàng ấy và Đại Ngưu vào thôi, những người còn lại đợi bên ngoài trước.

Hai người trông trẻ trung hiền lành, trên người cũng không mang theo hung khí gì, trên lưng còn đeo nửa giỏ nấm và măng khô, cả người toàn là vẻ thành thật, có lẽ vào thôn sẽ không bị người ta vây quanh coi là kẻ xấu.

Lúc này gần đến giờ cơm, hai người vừa bước vào thôn thì thấy hai bên đường đất có không ít dân thôn đang bưng bát, ngồi xổm ở đó ăn cơm.

Thấy hai khuôn mặt lạ đi vào, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì thôn này của họ nằm ở vị trí hẻo lánh, nếu không phải là người đến thăm họ hàng thì ngày thường ít khi có người ngoài vào, mà những người họ hàng trong thôn này, nhìn lâu rồi cơ bản đều có thể nhận ra mặt.

Hai người trước mắt này rõ ràng không phải.

"Hai đứa nhóc này, hai ngươi tìm ai?" Một bà lão hỏi.

Tảo Nhi bèn nói: "Trong thôn của mọi người có phải có một hộ họ Vi không ạ?"

Vừa dứt lời, những người dân thôn xung quanh đều cười: "Ái chà, có họ Vi nhưng không chỉ một hộ, hầu hết mọi người trong thôn chúng ta đều họ Vi!"

Thì ra là vậy, xem ra thôn này không giống như thôn Thạch Đầu trước đây của họ, dân cư họ tộc hỗn tạp, trong thôn thậm chí còn có một họ lớn thống nhất.

Tảo Nhi suy nghĩ một chút, nhớ lại lời của Vi Bình An: "Là Vi gia ở ngôi nhà thứ hai đầu thôn phía đông, bọn ta là bạn thân của cháu trai Vi gia, y nói bà nội của y bị gãy chân nên bọn ta muốn đến thăm."

"Đúng rồi, Vi Bình An còn ở trong thôn chứ? Chẳng lẽ bọn ta tốn công vô ích rồi."

Có tên có họ còn có phương hướng, lúc này dân thôn đều biết nàng ấy đang nói đến nhà nào.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 122: Chương 122



Bà lão vừa nói chuyện lúc nãy vỗ đùi: "Thì ra ngươi nói đến nhà của Lão Căn bọn họ à, yên tâm, đứa cháu ngoan của lão ta vẫn còn ở đây! Ngươi xem, cứ đi theo hướng này mãi, đi đến tảng đá màu vàng cao nửa người thì rẽ trái, ngôi nhà thứ hai chính là nhà lão đấy!"

"Bảo Lâm, Đại Nguyên, hai ngươi ăn xong rồi, đúng lúc đưa người ta qua đó giúp đi!"

Hai người đàn ông bên cạnh bà ta nghe vậy thì lập tức lau miệng, đứng dậy.

Một người trong số họ nói với Đại Ngưu: "Bọn ta sẽ đưa các ngươi qua đó ngay!"

Nói xong thì bước lớn về phía trước, ra hiệu cho hai người đi theo.

Tảo Nhi biết những người dân thôn này vẫn không yên tâm về hai người ngoài bọn họ, phải đích thân đến Vi gia hỏi thăm mới yên tâm.

Như vậy rất tốt, chứng tỏ quan hệ trong thôn hòa thuận, có tình người. Không giống như thôn trước đây của Trương Kỷ Đống, tất cả đều đóng chặt cửa sống cuộc sống của riêng mình, người c.h.ế.t ở cửa cũng không ra ngoài nhìn một cái.

Lần này họ đến cũng không có ý đồ xấu gì nên không sợ bị nghi ngờ.

Họ nghe bà lão nói, Vi Bình An vẫn chưa đi, đợi gặp mặt, nhận ra người, hẳn sẽ không xảy ra sai sót gì nữa.

Đang nghĩ thì hai người đàn ông đó đã dừng lại trước một ngôi nhà, cổng không đóng, Tảo Nhi thấy bên trong có mấy người đang ngồi xổm có lẽ đang ăn cơm, Vi Bình An cũng ở trong đó.

Một trong hai người đàn ông giơ hai tay lên miệng, lớn tiếng gọi: “Lão Căn thúc, có người đến tìm Bình An nhà thúc này!"

Một ông lão đen đúa khỏe mạnh nhanh chóng ngẩng đầu khỏi bát, đáp lại: "Ồ, đến đây!”

Vi Bình An cũng ngẩng đầu lên, thấy nhóm người Tảo Nhi thì ánh mắt sáng lên, vội vàng buông bát cơm chạy về phía này.

Tảo Nhi đứng ở cửa chờ y ra, tiện thể ngó nghiêng sân nhà trước mắt, có lẽ là cha của Vi Bình An cũng có của ăn của để, sân nhà này được xây đẹp hơn những nhà khác trong thôn, vật liệu tốt hơn, nhìn vào thấy rất vững chãi.

"Ân nhân, cuối cùng các ngươi cũng đến tìm ta rồi, hay là vào nhà ăn cơm đi? Nhà ta hôm nay có nấu gà, tay nghề của Đại bá nương ta thật sự không chê vào đâu được!" Vi Bình An nhìn họ với vẻ mong ngóng.

Người đàn ông đứng bên cạnh nghe vậy thì cười: "Lão Căn thúc, đồ ăn nhà thúc ngon thật đấy!"

Vi Lão Căn, cũng chính là ông nội của Vi Bình An cũng đi đến trước mặt, nghe vậy thì bất đắc dĩ xua tay nói: "Còn không phải là do bà lão nhà ta bị gãy chân sao, mấy hôm nay phải ăn đồ ngon để bồi bổ, chúng ta đều nhờ phúc của bà ấy đấy."

Hai người đàn ông kia thấy hai nhóm người bọn họ có quen biết nhau thật thì không ở lại nữa, chào hỏi một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Vi Lão Căn đã rảnh miệng, quay đầu lại chào hỏi nhóm người Tảo Nhi: "Đứa trẻ ngoan, ta đã nghe Bình An nói rồi, chân của bà lão nhà ta có thể khỏi nhanh như vậy, đều nhờ có các cháu cho cỏ thuốc, hay là vào nhà ngồi một lát, nếm thử cơm nhà ta rồi chúng ta nói chuyện tiếp!"

Tảo Nhi và Đại Ngưu nhìn nhau, nhanh chóng xua tay nói: "Thúc, cơm thì không ăn, hôm nay bọn ta đến tìm Bình An, cũng là vì y ở trong thành lâu rồi nên có vài chuyện muốn hỏi y."

Vi Bình An tò mò hỏi: "Là chuyện của cát bối sao? Ta còn chưa về nhà nên cũng chưa kịp hỏi."

Tảo Nhi lắc đầu: "Không phải, là có chuyện khác."

Vi Bình An "ồ?" một tiếng, lộ ra vẻ tò mò.

Cứ để khách đứng ở cửa nói chuyện cũng không phải là chuyện hay, thấy đối phương kiên quyết không ăn cơm, Vi Lão Căn bèn ngăn lời Vi Bình An lại, dẫn nhóm người Tảo Nhi vào sân ngồi xuống trước.

Trong sân còn có một người đàn ông tính tình nhút nhát và một phụ nhân hoạt bát, bọn họ đều nở nụ cười với Tảo Nhi.

Phụ nhân nhiệt tình rót hai bát nước, đặt bên cạnh nhóm người Tảo Nhi, không quên tự giới thiệu: "Ta là Đại bá nương của Bình An, lát nữa nếu muốn thêm nước hoặc có chuyện gì khác, các ngươi cứ gọi ta một tiếng dì Lan là được!"

"Cảm ơn dì Lan." Tảo Nhi cảm ơn xong, cúi đầu nhấp một ngụm nước rồi đặt bát lên bàn.

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Vi Lão Căn quay người vào nhà, một lúc sau thì bưng ra một bát quả nhỏ.

"Quả nhà trồng trong thôn, cũng không đáng giá bao nhiêu, nếm thử xem!"

Tảo Nhi cúi đầu nhìn, là một bát quả nhỏ màu nâu nhạt, có lẽ chính là quả của cây Nguyên Bảo kia. Nhìn thì có vẻ đã được xào qua, tỏa ra mùi thơm nhẹ của đồ chín, chỉ là không thấy đôi cánh mà Phương Tiên Nhi nói, nghĩ lại, chung quy là đã bóc vỏ trước khi xào rồi.

Mục đích lần này họ đến, một phần là để xem thử loại quả cánh này, dù sao cũng phải hiểu rõ mùi vị trước đã.

Nghĩ đến đây, Tảo Nhi cũng không từ chối, khách sáo một tiếng rồi bốc hai quả bỏ vào miệng, nhai kỹ, quả thực rất thơm, chắc là vị hạt dưa mà Vi Bình An đã nói.

"Quả này ngon quá, cảm ơn Vi a gia!" Tảo Nhi cười nói.

Vi Lão Căn cũng cười nói: "Các cháu thích là được, lúc đi ta sẽ đóng gói một ít cho các cháu mang về ăn!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 123: Chương 123



Hai bên lại khách sáo một hồi.

Vi Bình An ở bên cạnh nhìn họ nói tới nói lui, mãi không thấy nhắc đến mình, không nhịn được lên tiếng: "Hôm nay ân nhân đến tìm ta, không phải là nói có chuyện muốn hỏi thăm sao?"

Lúc này Tảo Nhi mới nhớ ra điều gì đó, ngượng ngùng tháo cái giỏ trên người xuống, lấy nấm và cỏ thuốc bên trong ra cho y xem: "Là thế này, ngày thường bọn ta vẫn luôn hoạt động trên núi, hái được một ít cỏ thuốc và nấm, lần này đến là muốn hỏi ngươi, sau khi vào huyện thì nên mang đến đâu bán mới thích hợp?"

Vi Bình An lập tức vỗ n.g.ự.c nói: "Việc này thì các ngươi hỏi đúng người rồi, những thứ bảo bối của núi như nấm khô các loại, có thể mang đến cửa hàng dưới trướng đội buôn của cha ta để bán, còn cỏ thuốc thì tiệm thuốc chúng ta gặp hôm qua có thu, giá cả cũng rất phải chăng."

Nói xong, y suy nghĩ một chút: "Nhưng các ngươi vào thành một chuyến cũng khá vất vả, nếu các ngươi tin tưởng ta, sau này hái được đồ thì cứ mang đến nhà bà nội ta, lúc nào rảnh ta sẽ bán rồi mang tiền về thay các ngươi, thế nào?"

Tảo Nhi nói: "Như vậy có làm phiền các ngươi quá không? Nhưng ngươi nói cũng đúng, đúng là bọn ta không quen thuộc với nội thành... Nếu ngươi có thể bán giúp bọn ta, cũng không để ngươi làm không, bọn ta nhất định sẽ chia tiền cho ngươi làm tiền công!"

Vi Bình An nghe vậy thì liên tục xua tay: "Không cần không cần, ta vốn đã nợ các ngươi ân tình mà!" Sau đó điên cuồng ra hiệu cho Vi Lão Căn.

Vi Lão Căn cũng gật đầu nói: "Bình An nói đúng, hơn nữa nó cũng không phải làm không. Các cháu xem, các cháu đều có võ công cao cường, ngày thường thấy nhiều thứ trên núi, nếu trong thành không mua được cỏ thuốc, không chừng bọn ta còn phải cầu xin các cháu giúp đỡ!"

Tảo Nhi thở dài: "Vi a gia, ông nghe ta nói này, trước đây bọn ta còn nhờ Bình An giúp tìm cát bối, không thể nào chiếm hời chuyện bán nấm được đâu."

Vi Lão Căn lại nói: "Đây không phải là chuyện gì to tát, ngày thường bọn ta cũng sẽ lấy một ít đồ để Bình An mang đến cửa hàng để bán, bên cháu chỉ là tiện thể, không tốn thêm công sức gì. Tuy nhiên khi thời tiết xấu, hoặc sau khi vào đông, có thể số lần vào thành sẽ không nhiều như vậy..."

Hai bên lại tranh luận thêm mấy lần nữa.

Thấy họ nhất quyết giúp đỡ, không chịu nhận thù lao, Tảo Nhi suy nghĩ một chút, cùng lắm thì đợi đến khi thực sự bán được tiền, lén để lại một phần rồi chạy, ai còn cản được chứ?

Nàng ấy cũng không còn băn khoăn về những điều này nữa, nàng ấy nhanh chóng đồng ý.

Dù sao thì hiện tại họ rất cần đạt được giao dịch này. Tiền bạc không phải là vấn đề chính, trừ khi là những loại cỏ thuốc quý hiếm như nhân sâm, nếu không thì những loại hàng hóa thông thường trên núi có thể đáng giá bao nhiêu? Thậm chí còn không đủ để Phương Tiên Nhi nhét kẽ răng.

Quan trọng nhất là bọn họ có thể thông qua giao dịch này để thăm dò xem đối phương có phải là đối tượng có thể yên tâm hợp tác làm dầu phong hay không.

Thấy mọi chuyện đã gần xong, Tảo Nhi để lại nấm và măng, nhờ Vi Bình An bán giúp, lại đặc biệt lấy một ít loại nấm có hương vị khá ngon, khoảng nửa giỏ, tặng cho người Vi gia ăn.

Thấy Vi Lão Căn còn muốn từ chối, Tảo Nhi bèn nói: "A gia Vi gia đừng từ chối nữa, chuyện này không liên quan đến giao dịch, lần đầu đến thăm, bọn ta không thể tay không, đây đều là lễ nghĩa nên có. Nếu không thì ta thật sự không còn mặt mũi để đến nữa."

Người Vi gia đành nhận nhưng lại lấy cho nàng ấy một túi quả cánh.

Chắc chắn phải mang quả cánh này về, trước tiên họ phải tự mình chiết xuất tinh dầu thử xem, thành công rồi mới nói với người ta.

Tảo Nhi nhận lấy, hai bên kéo qua đẩy lại một hồi, cuối cùng cũng cáo từ, mấy người Vi gia đều ra tận cửa tiễn.

Đợi đến khi được tiễn ra khỏi thôn, gặp lại bọn Lưu Nhị Sơn, người Vi gia vẫn còn đứng ở phía sau tiễn họ đi rất xa.

Mãi đến khi rẽ vào nơi mà dân thôn không nhìn thấy, Tảo Nhi và Đại Ngưu mới cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tiệc chiêu đãi vừa rồi quá nồng nhiệt, thật sự không chịu nổi!

Thấy vậy, Thu Nương tò mò hỏi: "Tảo Nhi tỷ, tình hình trong thôn thế nào?"

Tảo Nhi suy nghĩ một chút: "Cảm giác cũng không tệ, tiếp tục giao tiếp thử xem."

Cùng lúc đó, Vi Lão Căn cũng đang nói chuyện với Vi Bình An: "Những ân nhân của cháu có phẩm hạnh rất tốt, đáng để kết giao đấy."

Vi Bình An đắc ý nói: "Còn phải nói sao, đương nhiên là những người tốt, nếu không thì đã không cứu hai mạng người bà nội và cháu rồi…”

Nói xong, sắc mặt y đột nhiên cứng đờ, cười gượng nhìn ông nội của mình, trong lòng cầu nguyện ông nội đột nhiên bị điếc, không nghe thấy lời y nói.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Vi Lão Căn nghe rõ từng chữ của y, suy ngẫm một chút, đôi mắt cũng trừng to như trâu:

"Được lắm, hai mạng người từ đâu ra? Lão đây biết ngay mà, cái bụng của tên láo toét cháu chắc chắn còn giấu chuyện xấu chưa nói ra!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 124: Chương 124



Trước khi mặt trời lặn, đám người Tảo Nhi về nhà an toàn.

Hà Hoa lấy đậu phụ nấu vào lúc sáng để phần cho các nàng ra, còn có canh gà hầm lúc trưa cũng để dành lại rất nhiều, nàng ấy nhanh chóng nấu xong món cháo đậu phụ thơm lừng một lần nữa.

Bọn Tảo Nhi vốn đang đói bụng, bưng bát ăn đến mức miệng bóng loáng, khen không ngớt miệng.

Các nàng đang ăn cơm ở bên này, những quả cánh mới mẻ kia vừa mang về đã bị bọn Hạnh Nhi đoạt lấy, tranh nhau muốn xem rốt cuộc loại quả cánh kia trông như thế nào.

Lần này lượng trái cây mang về chắc tầm khoảng hai cân.

Các nàng mang nó về chỉ vì để chiết xuất tinh dầu, nhìn thử xem dầu chảy ra như thế nào chứ cũng không phải để ăn, cho nên giữ lại một cân là đủ rồi. Trùng hợp hôm nay là ngày Tảo Nhi hỏi Tống Hàm Thanh chuyện học hành của bọn trẻ. Chờ sau khi hỏi xong, biết bọn trẻ đều không ham chơi, vô cùng cố gắng, nàng ấy lại bắt ngẫu nhiên hai đứa trẻ lại, bảo đọc thuộc lòng vài đoạn văn, thấy biểu hiện của đám trẻ đều không tệ.

Tảo Nhi nói: "Được rồi, các ngươi cầm quả cánh kia đi dâng lễ đi, nếu chúng làm cho Phương Tiên Nhi vui vẻ, các ngươi có thể gặp dịp lấy được chút bánh mì mà các ngươi thích ăn nhất.”

Bọn trẻ vừa nghe thì hoan hô một tiếng, nhanh chóng cầm quả cánh đến tìm Thịnh Quân.

Sau khi nhét toàn bộ đồ đạc vào trong khe bỏ tiền cho nàng, bọn trẻ vui vẻ lấy được rất nhiều bánh mì tím.

Thịnh Quân tò mò nhìn những quả cánh màu nâu nhạt mà các nàng mang đến, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy quả cây phong.

Cây phong cũng không hiếm thấy lắm, trước kia lúc còn ở thời hiện đại nàng đã từng thấy không ít, nhưng lúc đó sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào lá phong đỏ như lửa, thậm chí còn không biết cây phong còn có thể kết quả.

Nàng không nhịn được lại đi tra thêm chút ít tư liệu, phát hiện hình như lấy lá phong nấu nước còn có thể trị phong thấp, thật sự là loại cây vừa đẹp mắt vừa hữu dụng.

Nhắc tới cây phong, Thịnh Quân không khỏi nhớ tới rất nhiều câu thơ.

Trong triều đại này, có rất nhiều tác phẩm kinh điển giống với những gì nàng biết, ví dụ như "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính" dùng để vỡ lòng, nhưng trong thư từ và văn chương, hình như vẫn có rất nhiều khác biệt.

Ít nhất thì theo những bài thơ nàng biết, Tống tú tài đều nói chưa từng nghe qua, mà những bài thơ Tống tú tài biết và thuộc kia, nàng nghe nhưng cũng thấy rất xa lạ.

Đúng lúc nói đến chủ đề này, Thịnh Quân dứt khoát chọn mấy bài thơ có liên quan đến lá phong đọc cho bọn trẻ nghe, đương nhiên, nàng cũng đọc chi tiết tên tác giả.

Sợ rằng trong lịch sử nơi đây không có những thi nhân này, nàng còn cẩn thận bổ sung thêm: "Đây đều là những câu thơ ta lấy được từ trong Ba Ngàn Thế Giới, cũng không thể chắc chắn là những thi nhân này đều đến từ thế giới của các ngươi…”

Bọn trẻ nghe xong đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hạnh Nhi hỏi: "Ba Ngàn Thế Giới, ý của ngài là giống như huyện thành này sao?"

Thịnh Quân suy nghĩ: "Không giống nhau lắm, từ một huyện thành này đến một huyện thành khác chỉ là vấn đề khoảng cách, nhưng từ một thế giới này đến một thế giới khác thì lại liên quan đến đến sự chuyển đổi của thời gian và không gian..."

Thật ra, Thịnh Quân cũng không thể giải thích rõ chuyện thời gian và không gian song song, chỉ có thể dùng thời hiện đại của mình để so sánh với thời đại trước mắt này.

Vất vả giải thích một lúc lâu, thấy mọi người vẫn mơ mơ màng màng, Thịnh Quân cũng không phí nước bọt nữa, chính nàng cũng sắp ngất luôn rồi, vì thế nàng thở dài, nói một câu vạn năng: "Ai da, loại chuyện này ta không thể nói tỉ mỉ với các ngươi, thiên cơ không thể tiết lộ.”

Bọn trẻ nghe vậy, mặc dù ôm một bụng dấu chấm hỏi nhưng cũng không hỏi nữa. Quả cánh đã đưa xong, bánh mì tím cũng đã cầm trong tay, chuyện xưa và thơ cũng đã nghe xong, bọn trẻ nhanh chóng chào hỏi rồi rời đi.

Lần này Tống Hàm Thanh lại đi chậm lại, đi được một đoạn, do dự một hồi rồi quẹo trở lại.

Hắn đứng trước mặt Thịnh Quân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Phương Quân, ngài mới vừa nói có Ba Ngàn Thế Giới tồn tại, vậy ta muốn hỏi một chút, thế giới tốt nhất mà ngài đã gặp qua có hình dạng như thế nào?"

Cách gọi Phương Tiên Nhi chung quy cũng không đủ chính thức, Quân mới kính xưng mà Tống Hàm Thanh cảm thấy thích hợp nhất trong lòng, lúc này chỉ có một mình hắn ở đây nên hắn mới dùng tới quý xưng này.

Thịnh Quân sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi như vậy.

Thế giới tốt nhất mà nàng tận mắt nhìn thấy, đương nhiên chỉ có Tổ quốc của thế kỷ hai mươi mốt.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 125: Chương 125



Nàng suy nghĩ một chút, cân nhắc lựa chọn từ ngữ, nói: "Thế giới tốt nhất, có lẽ là người người có cơm ăn, có áo mặc, hầu như tất cả mọi người đều có cơ hội đọc sách, học vấn và tri thức đều có thể nắm trong tầm tay.”

"Không có chiến tranh, mọi người đều có thể tự do lựa chọn cuộc sống mình muốn, bất kể làm công việc đứng đắn gì cũng đều có thể được tôn trọng, tham gia vào nhiều ngành nghề khác nhau đều sẽ tỏa sáng rực rỡ."

“Không còn phân chia giai cấp như quân vương quý tộc, bách tính mới là gốc rễ của quốc gia.”

"Tính mạng được bảo đảm, công lý được thực thi và tội ác sẽ bị trừng trị."

"Bốn phương đồng tâm, thân như một nhà, khi một nơi gặp nạn, khắp nơi đều sẵn sàng đến viện trợ..."

"Ừm, nếu như muốn nói một quan niệm tương tự thì rất gần với ‘Thiên hạ Đại đồng' (1), nhưng đó không phải là thế giới lý tưởng chỉ có thể xuất hiện trong văn chương, mà là một nơi chân thật có tồn tại."

(1) Một tư tưởng từ thời cổ đại của Trung Quốc, nói đến một thế giới lý tưởng.

Tống Hàm Thanh gần như là sửng sốt, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Thiên hạ Đại đồng… Thật sự có một nơi có thể làm được Thiên hạ Đại đồng sao?”

Lại qua hồi lâu, cuối cùng hắn cũng hỏi câu hỏi giấu trong lòng từ rất lâu: "Phương Quân, ta còn nhớ ngài từng nói một lời tiên tri, Thiên vong cái địa hổ. Câu này có nghĩa là thế đạo tràn ngập cực khổ này của hiện tại cuối cùng rồi cũng sẽ diệt vong, đúng không?"

Hả?

Nàng có nói lời tiên tri nào không?

Thiên vong cái địa hổ (2), đó không phải là ám hiệu sao, sao lại biến thành lời tiên tri rồi?

(2) Ám hiệu của bọn cướp trong tiểu thuyết Lâm Hải Tuyết Nguyên. Câu tiếp theo là - Bảo tháp trấn hà yêu.

Thịnh Quân nghe xong trợn tròn mắt, nửa ngày không dám nói gì.

Bên này, Tống Hàm Thanh còn chưa nói xong, hắn vẫn tự mình nói: "Chẳng lẽ là sau khi diệt vong, thành tựu của Thiên hạ Đại đồng là nguyện vọng của ngài sau khi giáng thế sao?"

Hả?

Thịnh Quân vừa nghe thì chợt cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như... hình như có chút liên quan thật?

Lúc trước nàng đã nghĩ, nếu đi tới triều đại này, nàng không chỉ phải tích góp năng lượng về nhà, đồng thời cũng phải làm chút gì đó cho mọi người ở nơi này.

Nàng có rất nhiều đồ ăn, nói không chừng sau này còn có thể hữu dụng, đó chắc chắn cũng là một phần của kế hoạch, như vậy thì nàng có thể để cho tất cả mọi người có cuộc sống ăn no mặc ấm mỗi ngày.

Ngoài ra, nàng có rất nhiều kiến thức, vì vậy việc thúc đẩy cơ sở hạ tầng tất nhiên cũng nằm trong kế hoạch.

Còn về phương diện khác, nhóm người Tảo Nhi xuất thân từ nông thôn, cũng không phải là vương hầu hay tướng quân gì, mà chính nàng và các nàng ấy không nghi ngờ sẽ là một phe, như vậy so với giai cấp thống trị hiện tại, chắc là họ đang đứng ở phía đối lập!

Suy cho cùng thì chắc chắn rất khó để những người đã làm Hoàng đế hay Vương gia kia buông bỏ quyền lực.

Từ những đề tài nói chuyện ngẫu nhiên của nhóm người Tảo Nhi với nhau, nàng cũng có thể hiểu được hiện tại thời thế đang loạn, những người đó đều đang tranh quyền đoạt thế.

Mà cách của bọn họ là buộc mọi người phải trốn vào trong núi, rõ ràng là vô cùng hồ đồ, từ xương cốt đã như vậy thì chắc hẳn cũng không phải là con chim tốt lành gì.

Nếu một ngày nào đó, đám người này biết đến sự tồn tại của nàng, nhất định họ sẽ không suy xét đến dân chúng gì đó nữa mà có lẽ sẽ cướp nàng về để hưởng vinh hoa phú quý.

Vì vậy, để tránh chuyện này phát sinh, sớm muộn gì thì nhóm Tảo Nhi cũng phải tiến tới việc có vũ trang tự vệ thôi...

Nhưng cho dù đánh bại những thế lực đó rồi, còn việc nghĩ xa hơn nữa thì sao?

Trong phim, đánh bại nhân vật phản diện là kết phim, nhưng trong thế giới thực, mặt trời sẽ không bao giờ ngừng quay, thế giới cũng sẽ tiếp tục phát triển.

Chẳng lẽ còn muốn lập một Hoàng đế mới tốt hơn sao?

Thế nhưng, cho dù nhóm Tảo Nhi lên làm Hoàng đế, đó chung quy cũng không phải kế lâu dài.

Quyền thế thích hợp k.ích th.ích con người ta vươn lên, nhưng nếu như là một chế độ quân chủ như xã hội phong kiến, có thể nắm chặt thiên hạ trong tay thì thật sự rất khó để đánh cược bản chất của người đó. Đời này sống yên ổn, đời sau cũng sẽ cãi nhau mâu thuẫn, sớm muộn gì cũng có thể xảy ra đại loạn, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn mãi không dứt.

Vẫn là phải xây dựng một chế độ xã hội chủ nghĩa ổn định nhất!

Đương nhiên việc xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa ở cổ đại là điều rất khó. Nhưng trước mắt có nàng ở đây, mọi người cùng nhau nỗ lực, có lẽ phải mất mấy chục năm, trên trăm năm để có thể dựng lên một đường biên đó?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 126: Chương 126



Nhưng ít nhất, trước tiên phải rót những tư tưởng tương tự vào trong đầu mọi người, cho mọi người một phương hướng để cố gắng: Này, mọi người đừng nghĩ đến việc làm Hoàng đế thống trị thế giới này nữa. Mà thay vào đó, chúng ta nên nhiệt tình yêu thương thế giới này từ tận đáy lòng mình, cùng với Phương Đại Tiên đây, cùng xây dựng nó ngày càng thêm tốt đẹp!

… Mộng tưởng hão huyền đẹp thật, nhưng nếu giấc mơ của nàng đã đến bước này, vậy những lời trí thức kia nói cũng không sai, nàng thật sự rất hy vọng có thể được nhìn thấy sự phát triển và phồn thịnh của "Thế giới Đại Đồng" có thể thực hiện được ở cổ đại.

Vì vậy, Thịnh Quân đã đưa ra lời khẳng định: "Ngươi nói không sai, đây đúng là nguyện vọng của ta.”

Tống Hàm Thanh nghe xong, không hề có vẻ ngoài ý muốn.

Hắn chỉ vén vạt áo lên, nặng nề quỳ xuống đất, cúi đầu nói: "Phương Quân, ta hiểu rồi. Trước kia ta từng nghĩ qua vô số lần, rốt cuộc là dạng minh quân thế nào mới có thể làm cho người người ăn no, có y phục ấm để mặc, trừng ác dương thiện, phát huy những điều tốt đẹp và xây dựng một thế giới thịnh vượng... Hôm nay nghe thánh ngôn của Quân, cuối cùng ta cũng ý thức được, những gì mà trước kia ta nghĩ đều là sai rồi."

“Ta không nên cầu mong quân chủ cứu thế.”

"Mà điều ta vẫn chờ mong, kỳ thật chính là Thế giới Đại Đồng trong mắt Phương Quân..."

Thịnh Quân thấy hắn như vậy, muốn nhưng cũng ngại nói.

Lão huynh, thật cảm động khi huynh có thể yêu chế độ xã hội chủ nghĩa và có một trái tim muốn tỏa sáng như vậy, người khác đây vô cùng cảm động.

Nhưng cái cách huynh quỳ xuống thế này, thật sự trông không giống “Đại đồng” đâu!

Cũng đúng, dù sao nàng cũng là Phương Tiên Nhi, là sự tồn tại bị chế độ xã hội chủ nghĩa loại trừ ra bên ngoài.

Cũng may nàng chỉ là một cái máy bán hàng tự động, hẳn là sẽ không trở thành trở ngại của sự tiến bộ xã hội…

Tống Hàm Thanh không hề biết rằng mình đang bị Phương Quân oán thầm, vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, quỳ rất vững vàng.

Cho đến khi Hạnh Nhi chạy tới, thắc mắc hỏi một câu: “Ấy? Tống phu tử, sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Hắn mới giật mình hoàn hồn, mặt không đổi sắc đứng dậy: "Trong lòng ta có thắc mắc, vừa rồi mới thỉnh giáo học vấn của Phương Tiên Nhi.”

Hạnh Nhi nói: "Hóa ra là thế, Phương Tiên Nhi giải đáp thắc mắc cho ngươi chưa?”

Tống Hàm Thanh gật đầu: "Đã hiểu rồi.”

“Vậy nhanh đi ăn cơm thôi!”

Hai người nhanh chóng chào hỏi Thịnh Quân rồi xoay người rời đi.

Mà phía Thịnh Quân vẫn đang nhiệt huyết sôi trào.

Nàng tràn đầy ý chí chiến đấu tìm kiếm vài từ khóa then chốt "Làm thế nào để xây dựng chủ nghĩa xã hội ở cổ đại", tìm ra được rất nhiều thông tin vụn vặt.

Sau khi nhấn vào xem vài phút, mắt của nàng đã biến thành nhang đuổi muỗi muốn xin kiếu ra ngoài.

Quao, mỗi một bước đều phức tạp quá!

Quên đi quên đi, hiện tại nàng mới chỉ vừa bắt đầu, còn chưa có điều kiện, làm cái gì cũng chỉ là nói suông thôi. Hay là bắt đầu từ những thứ đơn giản hơn trước đi, ví dụ như chiết xuất tinh dầu hay xay đậu phụ gì đó...

Khụ khụ, xe đến trước núi tất có đường, tình hình còn chưa tới mức đó mà!

.

Hôm nay nhóm Tảo Nhi về muộn nên không chiết xuất tinh dầu lá phong.

Song, họ cũng không vội chiết xuất tinh dầu lắm, đúng lúc Vi Bình An còn muốn mang các loại nấm kia vào trong thành bán, cũng phải tốn chút thời gian.

Ngày mai các nàng sẽ không ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chuyên tâm chiết xuất tinh dầu, thuận tiện giúp mọi người sửa chữa những đồ dùng bằng gỗ bị hư hỏng.

Bận rộn xong việc vặt trong tay, mọi người đi ngủ từ sớm.

Hai ngày nay chạy qua chạy lại trong núi nhiều, hoạt động mạnh, sau khi về thì ai cũng rất dễ cảm thấy mệt mỏi.

Tống Hàm Thanh giảng bài trước khi đi ngủ như thường lệ.

Tảo Nhi bận rộn cả ngày hôm nay cũng không chống đỡ được, chỉ nghe hơn nửa bài rồi mê man.

Trong hang dần không còn tiếng người, chỉ còn tạp âm, tất cả mọi người đều chìm vào mộng đẹp.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, hiếm khi mới tụ tập cùng một chỗ thế này, nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản thì họ chuẩn bị chiết xuất tinh dầu phong.

Nhóm Hạnh Nhi đã lau bóng loáng các dụng cụ bằng gỗ để chiết xuất tinh dầu, sạch sẽ như mới, những người khác cũng chuẩn bị xong xuôi những thứ mà họ sắp sửa dùng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 127: Chương 127



Trình tự chiết xuất tinh dầu phong đơn giản hơn dầu đậu nành, họ lột vỏ quả cánh, rửa sạch rồi hấp khô, sau đó ép trực tiếp là được, không cần phải làm giống như đậu nành, còn phải xay và xào khô thêm một lần.

Trước lạ sau quen, lần này mỗi một bước mọi người đều làm rất thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng sơ chế đơn giản xong, bọc quả cánh vào trong khăn cỏ rồi bỏ vào trong dụng cụ chiết xuất tinh dầu.

Vẫn là Lưu Nhị Sơn ép.

Sau khi ép vài cái, rõ ràng là hắn ta có thể cảm nhận được loại quả cánh này đúng như Phương Tiên Nhi nói, lượng dầu trong quả nhiều hơn hẳn, cũng không lâu sau dầu màu nâu sẫm đã chảy ra, không phải trầy trật giống như lúc chiết xuất tinh dầu đậu nành.

Một cân quả cánh đã ép xong, có thể thu lại được tầm ba bốn lạng dầu. Điều này có nghĩa là chỉ cần có đủ quả cánh thì có thể ép ra rất nhiều dầu, tiết kiệm hơn nhiều so với dầu đậu nành.

Dầu ép xong được Hà Hoa dùng băng gạc lọc một chút, sau đó đổ hết vào trong một cái bát gỗ.

Số dầu phong này, các nàng định múc một hai muỗng để nếm thử hương vị, phần còn lại phải giữ lại, lúc bàn chuyện mua bán thì đưa cho người ta xem.

Thuận lợi ép xong dầu phong, coi như là đã có được một thành tựu lớn.

Mọi người giải tán tự đi làm việc của mình.

Nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, Đại Ngưu chạy xung quanh để đặt bẫy rập, hắn ta định chôn thêm nhiều bẫy một chút ở gần chỗ mình ở như lúc trước đã nói, phòng ngừa khi có người tới gần nơi ở của bọn hắn mà không ai có thể nhận ra được.

Tảo Nhi thì làm đồ gỗ, giúp mọi người sửa chữa rất nhiều đồ dùng hư hỏng.

Làm một lúc, nàng ấy thẳng lưng duỗi duỗi chân tay một chút.

Không biết có phải mấy ngày nay mệt mỏi hay không mà tay chân hơi mỏi nhừ.

Nàng ấy thở dài, nghĩ gần đây xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút xốc nổi.

Tảo Nhi ấn vào n.g.ự.c một lúc rồi bỏ công cụ trong tay xuống, không vội làm việc, định đi tìm Phương Tiên Nhi nói chuyện một lát.

Tảo Nhi quen đường đi tới, bọn nhỏ đang ở bên kia chịu khó học chữ, Tống Hàm Thanh cũng ở trước mặt.

Nàng ấy không qua quấy rầy bọn nhỏ, chỉ nhỏ giọng báo cáo với Phương Tiên Nhi chuyện các nàng đã ép được dầu phong. Sau đó còn kể lại trải nghiệm hai ngày nay ở trong núi của mình và chuyện tay chân mỏi nhừ.

Cũng không phải là nàng ấy muốn oán giận gì, chỉ là muốn chia sẻ lại sinh hoạt bình thường của mình cho Phương Tiên Nhi biết gần đây nàng ấy đã làm cái gì thôi.

Song, có lẽ là pháp lực của Phương Tiên Nhi hiển linh, cảm giác nôn nóng từ đáy lòng của nàng ấy đã trở nên ổn định và bình thản hơn sau khi nói ra những lời đó.

Bên phía Thịnh Quân, khi vừa nghe đến chuyện ép được dầu phong, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra hệ thống thành tích, nhưng đáng tiếc là không thấy có gì thay đổi.

Về bản chất, dầu phong cũng là một loại dầu thực vật, chẳng lẽ nó đã được tính vào thành tựu của dầu thực vật luôn rồi sao? Cho nên, nàng chỉ có thể được nhận thưởng một lần thôi à?

Ông trời ơi, ông tính toán kỹ như vậy, thật sự là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cái hệ thống này mà!

Thịnh Quân âm thầm phỉ nhổ vài câu rồi lại nghĩ đến những lời sau đó của Tảo Nhi.

Gần đây tay chân bỗng nhiên bị mỏi nhừ, nếu như không phải là do tư thế hoạt động sai dẫn đến bị thương thì có thể là do hoạt động quá nhiều, cơ bắp sinh ra axit lactic gây mỏi.

Nhưng nàng cảm thấy, lượng vận động bình thường của Tảo Nhi không hề ít, thể chất cũng rất tuyệt, cho dù gần đây có chạy đi xa thì hẳn là cũng không thể dùng từ quá nhiều đúng không?

Cẩn thận nghĩ lại, bình thường trông Tảo Nhi thành thạo nhưng trên thực tế cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, hẳn là còn đang trong thời kỳ dậy thì, nói không chừng việc nàng ấy đi đứng đau nhức là vì đang cao lên.

Thịnh Quân không rõ nguyên nhân cụ thể lắm, thế là nàng nói ra tất cả các khả năng này, Tảo Nhi nghe xong thì tự động chặn hai khả năng còn lại, mừng rỡ nói: "Thật sự là quá tốt rồi, xem ra ta lại sắp cao lên!”

Nếu đã nói tới vấn đề sức khỏe, không biết bằng cách nào đó mà những suy nghĩ phiêu dật của Thịnh Quân đã chuyển hướng sang tập thể dục theo nhạc của đài phát thanh.

Tất nhiên, động tác thích hợp nhất đối với thể dục theo nhạc của đài phát thanh ở thời cổ đại là Bát Đoạn Cẩm và Ngũ Cầm Hí thường dùng để chăm sóc sức khỏe dưỡng sinh.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 128: Chương 128



Đối với thôn dân, tăng cường sức khỏe cho cơ thể là chuyện rất cần thiết, nếu nghĩ đến chuyện này, nàng dứt khoát dạy luôn bài vè cho các nàng, để cho mọi người cùng nhau rèn luyện một chút!

Bát Đoạn Cẩm đơn giản và căn bản hơn so với Ngũ Cầm Hí một chút, Thịnh Quân cảm thấy có thể bắt đầu từ bài này trước.

Nàng hắng giọng một cái, nói: "Đúng rồi, ta biết một bộ công pháp dưỡng sinh tăng cường sức mạnh cho cơ thể, các ngươi có muốn học hay không?"

Tảo Nhi nghe xong, hai mắt sáng lên: “Công pháp? Nếu như chúng ta học thành, thế cũng có thể luyện được loại võ công giống như trong chuyện xưa sao?"

Thịnh Quân đành chịu: "Có lẽ là không được, đây cũng không phải bí tịch võ công, chỉ là một bộ công pháp có lợi cho sức khỏe, giúp cơ thể khỏe mạnh, tên là Bát Đoạn Cẩm. Người trẻ tuổi luyện thì để thả lỏng gân cốt, người già luyện mỗi ngày thì có thể kéo dài tuổi thọ.”

Tảo Nhi vẫn rất vui mừng, nói: "Thì ra là như vậy, nhưng nghe vẫn rất hữu dụng, dù sao có một sức khỏe tốt mới có thể đi làm nhiều việc hơn! Vậy bây giờ ta sẽ đi gọi mọi người đến, cùng nhau học được không?”

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, cảm thấy để học những động tác này, bình thường đều phải xem video hoặc là có người thật dạy học mới có thể rõ ràng được.

Mà trước mắt nàng không thể chiếu video, chỉ có thể nói bài vè cho mọi người từng chút một, mỗi động tác đều phải do người xưa tự lĩnh hội, nghiền ngẫm, điều chỉnh, chắc chắn là phải tốn một ít công sức.

Vì thế nàng nói: "Không cần vội gọi người đến, mấy người các ngươi học trước, rèn giũa các động tác đúng chuẩn đã rồi dạy cho những người khác thì tốt hơn.”

Tảo Nhi nghe lời gật đầu: "Được, vậy mấy người chúng ta học trước đi. Ta sẽ đi gọi Thu Nương tới, nàng ấy ghi nhớ đồ vật này nọ nhanh lắm, hơn nữa nàng ấy đang học y, rất có hứng thú với việc tăng cường sức khỏe cho cơ thể!”

Nói xong, được Thịnh Quân cho phép, nàng ấy nhanh chóng đưa Thu Nương tới, hơn nữa còn kèm thêm một Tống Hàm Thanh, ánh mắt ba người sáng rực nhìn Phương Tiên Nhi, chờ đợi nàng chỉ dẫn.

Thịnh Quân bị nhìn như vậy, trong thoáng chốc bỗng có cảm giác như mình làm huấn luyện viên quân sự, thật sự rất hài hước.

Nàng nhanh chóng xua đi ý nghĩ kỳ quái, đi vào vấn đề chính, đứng đắn giảng giải khẩu quyết Bát Đoạn Cẩm: "Hai tay nâng thiên lý tam tiêu..."

Mỗi một câu, từ ngữ khó hiểu trong đó nàng phải giải thích một phen, chờ đến khi giải thích xong, là lúc tổ ba người Tảo Nhi phải lần mò động tác thực tế.

Nghe miêu tả trống rỗng để tưởng tượng ra động tác là rất khó, ba người vò đầu bứt tai tại chỗ, luống cuống tay chân, sứt đầu mẻ trán.

Thật sự là phải mất một hồi lâu các nàng mới tìm ra được một động tác tương đối tiêu chuẩn và uyển chuyển.

Chờ đến khi đã xác định được động tác thì vẫn chưa xong, bộ công pháp này có rất nhiều bước, các nàng phải ghi nhớ mỗi một bước này thật chắc chắn.

Cũng may, để cho các nàng tự tìm tòi động tác cũng có chỗ tốt, nhớ kỹ hơn và không dễ làm sai, cũng có thể hiểu rõ mỗi một bước hơn, động tác rất đúng chỗ.

Cứ như vậy, vất vả trăm cay nghìn đắng, dưới sự trợ lực của Phương Tiên Nhi, cuối cùng ba người cũng hoàn thành xong bộ Bát Đoạn Cẩm, cả buổi sáng cũng sắp trôi qua.

"Ha ha, cuối cùng cũng học được kha khá rồi, lần này thật sự là đã làm phiền Phương Tiên Nhi." Tảo Nhi nhẹ nhàng thở ra.

Mà nói thật, bộ công pháp dưỡng sinh này quả thật có hiệu quả thần kỳ, lúc đang bận rộn luyện tập động tác ba người cũng không chú ý lắm, bây giờ khi dừng lại rồi là có thể dễ dàng cảm nhận được cảm giác thoải mái khi khí huyết lưu thông trong xương cốt của cơ thể.

Chỉ là, quá trình học tập vừa rồi quá gian khổ, ba người đều lộ ra vẻ xấu hổ, cảm thấy mình vụng về đến mức làm người ta tức lộn ruột.

Cũng may tính tình của Phương Tiên Nhi tốt, cực kỳ kiên nhẫn, mỗi bước đều chỉ dạy cẩn thận, thấy các nàng làm sai cũng không nổi giận...

Mà quả thật là Thịnh Quân không cảm thấy tức giận, thậm chí còn dạy rất vui vẻ.

Nhớ lại lúc học đại học nàng từng chọn Thái Cực Quyền, có giáo viên dạy mẫu ở phía trước mà nàng còn thường xuyên quên mất động tác.

Mãi đến thi cuối kỳ, khi xem bài diễn khó coi của nàng, giáo viên còn để lại lời bình luận sắc bén, nói một chút tinh túy của Thái Cực Quyền nàng cũng không học được, chỉ nổi bật được một chữ ‘vội’.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 129: Chương 129



Mà nhóm Tảo Nhi chỉ nghe nàng nói là có thể từ từ hình dung được động tác, đã thật sự là khá thông minh rồi.

Nếu đặt vào trong môi trường đại học ở hiện đại, tín chỉ của học phần Thái Cực Quyền này đoán chừng là có thể thoải mái nắm trong tay!

Nói đến Thái Cực Quyền, sau này chờ đến khi các nàng có thêm chút nền tảng, có lẽ cũng có thể dạy bài này nhỉ?

Dù sao, so với Bát Đoạn Cẩm thì Thái Cực quyền vẫn rất có ý nghĩa thực chiến, được xưng tụng là bí tịch võ công chân chính.

Bên này nhóm Tảo Nhi đã hoàn toàn học được động tác, có thể đi dạy những người khác.

Thịnh Quân thấy thế còn dặn dò một chút: "Đúng rồi, không luyện Bát Đoạn Cẩm này sau buổi trưa, tốt nhất là nên luyện mỗi sáng sớm một lần.”

Tuy rằng không biết đây là nguyên lý gì, nhưng nếu tư liệu đã nói như vậy, vẫn là nên làm theo cho đúng.

Tảo Nhi đáp một tiếng.

Thu Nương nhanh chóng chạy đi gọi mọi người tới tập hợp, bây giờ còn chưa tới giữa trưa, còn có thể học, các nàng tranh thủ thời gian dạy cho mọi người, cũng có thể luyện thêm một lần trong ngày, nói không chừng là có thể sống thêm một ngày!

Còn phải chờ một lúc lâu sau mọi người mới đến đông đủ, Tảo Nhi dứt khoát xoay người đến xem tình hình học tập của Hạnh Nhi.

Khi đến gần một chút, nàng ấy phát hiện trên mặt bọn nhỏ đều là biểu cảm chột dạ.

Tảo Nhi không nhịn được nhướng mày, trong lòng có vài suy đoán, lại kề sát xuống cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy số chữ viết ít đến đáng thương trên mặt đất.

Nàng ấy làm bộ hung dữ xắn tay áo nói: "Đám nhóc thúi, cả đám không chuyên tâm học tập, chắc là đều nhìn chằm chằm chúng ta ở bên kia đúng không?"

Vẻ mặt Hạnh Nhi đau khổ nói: "Tỷ, cái này cũng không thể hoàn toàn trách tụi muội…”

Tảo Nhi không nhịn được trêu chọc cô bé: “À, vậy muội nói xem nên trách ai cho phải?”

Hạnh Nhi nghĩ nghĩ: "Chỉ trách ở đây không có đủ chỗ để tụi muội có thể viết, bằng không tụi muội cũng sẽ không viết chữ ở chỗ này!"

Tảo Nhi bật cười, khoát tay áo: "Được rồi, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, không trách các ngươi, nhưng buổi chiều nhớ bổ sung chữ nên viết, tỷ bận xong việc mộc sẽ tới học cùng muội.”

“Tỷ là tốt nhất!" Hạnh Nhi đứng tại chỗ nhảy hai cái.

Tảo Nhi ngạc nhiên nhìn đầu cô bé: "Ồ, hình như muội cao hơn một chút!”

Thật không hổ là tỷ muội ruột, nàng ấy sắp cao lên, Hạnh Nhi cũng lặng lẽ cao lên không ít.

Hay là bởi vì thức ăn ngon, đây đều là công lao của Phương Tiên Nhi!

Chờ ầm ĩ xong, Thu Nương đã gọi mọi người tới.

Nam nữ già trẻ đều xếp thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc học Bát Đoạn Cẩm.

Ba người bọn Tảo Nhi đã nhớ kỹ động tác, những người còn lại tạm thời không cần làm gì cả, trước tiên chỉ cần trông mèo vẽ hổ luyện tập theo là được, luyện lâu rồi sẽ nhớ.

Vì để dễ cho mọi người học được động tác, Tảo Nhi đứng ở phía trước hướng dẫn, Thu Nương và Tống Hàm Thanh ở phía sau quan sát động tác của mọi người, thấy có ai làm không đúng cũng dễ chỉ ra.

Chờ luyện xong cả bộ, mỗi người đều đỏ mặt tía tai, cơ thể khoan khoái hơn rất nhiều.

"Tốt thật, không chỉ có thể rèn luyện mà khi thời tiết trở lạnh một tí, đánh xong bộ quyền này cơ thể cũng cảm thấy ấm áp hơn không ít!"

Thời gian cũng không còn sớm lắm, đã đến giờ chuẩn bị cơm trưa.

Mọi người nhanh chóng giải tán, thống nhất xong là sáng mai lại cùng rèn luyện.

Bọn nhỏ vẫn còn ở lại không đi.

Thu Nương nhỏ giọng nói với Tảo Nhi, vừa rồi nàng ấy phát hiện, người nhớ động tác nhanh nhất là Thúy Thúy, không chỉ nhớ nhanh, động tác cũng rất chuẩn.

Tảo Nhi nghe xong thì dứt khoát gọi Thúy Thúy tới, giáp mặt kiểm tra một phen, phát hiện quả nhiên là nàng ấy đã nhớ kỹ động tác.

"Giỏi lắm Thúy Thúy, muội thật thông minh, những động tác này mà muội có thể nhớ nhanh như vậy, nói không chừng chờ ngày sau khi có cơ hội luyện võ công, muội cũng sẽ là lợi hại nhất, là kiểu vừa nhìn là có thể thành võ trạng nguyên đấy!”

Thu Nương và Tống Hàm Thanh cũng khen mấy câu, nói nàng ấy nhớ vừa rõ vừa nhanh.
 
Back
Top Bottom