Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 160: Chương 160



Trong nháy mắt, ông ấy phát hiện Cảnh lão đã hốc hác đi nhiều.

Có lẽ là do vội vàng lên đường, lại còn lo lắng cho lão thái thái nên đã suy nghĩ quá nhiều, thành ra rất mệt mỏi.

Ông ấy thở dài một hơi.

Vi Thập Bát không nhịn được nói: "Sư phụ, sao người không nói cho con biết việc đi tìm lang trung? Nếu để con đi thì người sẽ đỡ mệt rồi!"

Nghe vậy, Cảnh lão mỉm cười nói: “Chỉ là một chuyến đi ngắn thôi mà, sư phụ của con không vô dụng đến thế đâu. Hôm đó sau khi nhận được tin tức, ta lo lắng quá nên phải chạy ngay sang đó một chuyến mới yên tâm, nên không kịp nói với con."

Nghe vậy, Vi Thập Bát mới nhớ tới mục đích khiến sư phụ phải rời đi, liền hỏi: “Chuyện về thần y kia sao rồi ạ?”

Cảnh lão khẽ cau mày, nhưng cũng nhanh chóng giãn ra: “Hữu danh vô thực… nhưng cũng trong dự đoán của ta.”

Vi Thập Bát lại thở dài.

Cảnh lão không khỏi lắc đầu cười nói: “Được rồi, đừng thở dài. Có lẽ nhờ ông trời thương xót mà sau khi ta quay về, tình trạng của mẹ ta đã tốt hơn, bà cụ đã có thể nhận ra ta!"

Nghe vậy, Vi Thập Bát khẽ giật mình.

Ngay cả sư phụ cũng nói như vậy, xem ra việc lão thái thái tốt lên không phải là ảo giác của ông ấy.

Vậy thì tinh dầu phong lữ thật sự có hiệu quả đúng không?

Vi Thập Bát do dự.

Ông ấy không biết có nên nói ra để sư phụ cảm thấy an tâm hơn hay không.

Đúng lúc này, một người hầu đột nhiên hoảng sợ chạy tới, hét lên với Cảnh lão: “Lão gia, không ổn rồi, lão phu nhân bên kia lại…”

Chưa kịp nói xong, Cảnh lão lập tức đứng dậy bước nhanh qua đó.

Vi Thập Bát cũng nuốt lời nói đang ở trên cổ họng xuống bụng, nhanh chóng đi theo.

Hai người lần lượt đi đến trước cửa phòng của lão thái thái, từ xa đã nghe thấy những âm thanh ồn ào.

Cánh cửa đang hé mở.

Một lúc sau, một vài chiếc đĩa bị ném ra.

Đĩa và điểm tâm vỡ vụn trên mặt đất, phát ra âm thanh răng rắc. Những quả mận rơi tứ tung, có hai quả còn lăn đến trước chân của họ.

Họ vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng chửi mắng như “thằng bất hiếu” phát ra từ bên trong.

Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy sư nương nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của bà cụ.

Cảnh lão đột nhiên dừng lại, không tiến thêm bước nào nữa, im lặng đứng yên tại chỗ, hóa thành một pho tượng.

Một lúc lâu sau, ông đột nhiên quay lưng về phía Vi Thập Bát, hỏi:

“Thập Bát, con nói xem, có phải do ta quanh năm lang thang xa nhà, bỏ bê gia đình nên mới khiến cho bệnh tình của mẹ ta càng ngày càng nặng hơn không?”

Vi Thập Bát không nghĩ như vậy.

Nhưng ông ấy không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.

Ông ấy biết rằng sư phụ chỉ hỏi như vậy thôi chứ không hề muốn nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ ông ấy. Trong hoàn cảnh như vậy, dù ông ấy có nói gì, sư phụ cũng sẽ không nghe.

Nghĩ lại thì lão thái thái đã mắc bệnh não này được ba đến bốn năm rồi.

Ban đầu mọi thứ đều ổn, lâu lâu bà cụ mới quên thôi. Sau đó mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, bà cụ thường xuyên không nhận ra người thân của mình nữa. Hơn nữa, tâm trạng của bà cụ cũng mất kiểm soát, lúc thì cáu kỉnh, lúc lại buồn bã.

Hồi nãy ông ấy còn tưởng lão thái thái đã khá hơn.

Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như này, lại nghe sư phụ nói vậy, Vi Thập Bát không dám đảm bảo tinh dầu phong lữ sẽ có tác dụng.

Ông ấy im lặng ở lại với sư phụ một thời gian dài.

Cho đến khi rời đi, ông ấy cũng không nói thêm bất cứ điều gì.

-

Sau khi rời khỏi Cảnh gia, Vi Thập Bát cau mày, lên xe bò đi về phía thôn.

Trùng hợp là nhóm người Tảo Nhi cũng đang ở đây.

Nghĩ tới mối quan hệ hợp tác mật thiết của hai bên, Vi Thập Bát giải thích ngắn gọn về tình huống của bên mình.

Nghe nói tinh dầu phong lữ có tác dụng nhưng tình trạng của lão thái thái vẫn không ổn, mọi người đều rất lo lắng.

Tảo Nhi không nhịn được nói: "Xem ra bệnh não của lão thái thái tương đối phức tạp, một mặt bà cụ sẽ quên hết người và vật, mặt khác sẽ quấy rầy cảm xúc của bà cụ."

Đại Ngưu cũng gật đầu: "Đúng vậy, trong trường hợp này, cho dù tinh dầu phong lữ có tác dụng thì cũng cần nhiều thời gian hơn mới tốt lên được."

Mọi người cũng nói vài câu.

Thu Nương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, theo lời của Vi thúc, bệnh của lão thái thái chuyển xấu quá nhanh..."

Vi Thập Bát cũng gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ đã tìm rất nhiều lang trung, có người cũng nói như vậy. Đúng là cũng có người mắc bệnh về não, nhưng chưa có ai lại chuyển xấu chỉ trong vòng vài năm nhanh như lão thái thái.”

Cho nên sư phụ mới tự trách mình như thế, cho rằng mình là nguyên nhân lớn nhất.

Những người khác thì không nghĩ như vậy, nhưng lại không tìm ra vấn đề, chỉ có thể cho là xui xẻo.

Thu Nương gật đầu, trầm ngâm, không nói thêm gì nữa.

Tảo Nhi và những người khác nói ngắn gọn vài câu, rồi rời đi.

Nhóm người nhanh chóng quay lại trong núi, đi về nơi ở của mình.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 161: Chương 161



Tảo Nhi vừa đi vừa xua tay trước mặt Thu Nương: "Ngươi đang nghĩ gì vậy, sao vừa rồi không nói gì?"

Thu Nương tỉnh táo lại, đáp: “Ta mới nhớ ra, lúc ta đang học y với sư phụ, người từng nói với ta một câu.”

"Người nói, sẽ có nhiều nguyên nhân dẫn đến bệnh của một người. Ta đang nghĩ, trong chuyện của lão thái thái, không biết có ẩn tình gì hay không?"

Tảo Nhi suy nghĩ một chút: "Cũng có thể. Hồi nãy Vi thúc cũng nói, sư phụ của mình luôn cảm thấy lý do khiến bệnh của bà cụ trở nặng là do ông không có nhà. Mặc dù đây không phải là lý do gây bệnh, nhưng có thể đang có một lý do tiềm ẩn nào đó khác."

Đại Ngưu nghe xong cũng xen vào: “Ta nghĩ, chúng ta thử hỏi Phương Tiên Nhi xem sao, hỏi về bệnh não ấy. Nếu hiểu rõ hơn về bệnh này, chúng ta có thể tìm ra cách để gỡ rối.”

Mọi người đều đồng tình với suy nghĩ này.

Vừa quay về hang, nhóm người lập tức đi đến chỗ Thịnh Quân.

Thu Nương kể lại chi tiết về sự việc và nói thêm suy đoán của họ.

Sau khi nghe điều này, Thịnh Quân đã kiểm tra thông tin và cảm thấy tình trạng của lão thái thái hơi giống bệnh Alzheimer.

Nhắc mới nhớ, căn bệnh này không quá phổ biến ở thời cổ đại.

Vì là bệnh thường gặp ở người già, người trẻ ít mắc bệnh.

Độ tuổi mắc bệnh thường là từ 60 tuổi trở lên, có một số người có thể mắc bệnh sớm hơn do sự khác biệt của từng cá nhân.

Nhưng đối với người cổ đại, tuổi thọ trung bình tương đối ngắn, nhiều người đã c.h.ế.t trước khi mắc bệnh... Nghĩ về điều này làm nàng cảm thấy thật là kinh khủng.

Tuy nhiên, nếu đó thực sự là bệnh Alzheimer, đừng mơ mà nghĩ đến việc chữa trị.

Ngay cả khi dùng tinh dầu phong lữ, cũng chỉ làm giảm bệnh tình và ngăn không cho tình trạng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Đã có ý tưởng, Thịnh Quân lại kiểm tra một chút, rồi nói với nhóm Thu Nương:

“Việc tinh thần bị k.ích th.ích hoặc có thói quen sinh hoạt không tốt, đúng là sẽ khiến tình trạng của bà cụ trở nên tệ hơn.”

Bệnh Alzheimer được coi là một căn bệnh tiến triển, nếu nó đột ngột trở nên tệ hơn thì khả năng cao là do có yếu tố bên ngoài thúc đẩy.

Khả năng do thói quen sinh hoạt xấu là không cao.

Ở triều đại này, cuộc sống của mọi người đều rất có quy luật.

Dù sao, ở đây không có nhiều điều kiện để hút thuốc, uống rượu và thức khuya.

Lão thái thái dù có tệ đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ không kiềm chế được cái miệng của mình nên ăn quá nhiều hoặc ăn những món nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe mà thôi.

Vậy nên chắc hẳn bà cụ đã bị k.ích th.ích tinh thần nhỉ?

Sau khi nghe xong, Thu Nương và những người khác đã có chung một suy nghĩ.

Cho dù sự thật có là gì, việc đi xem tình trạng của lão thái thái, không có gì là sai.

Hỏi xong việc quan trọng, mọi người nhanh chóng tạm biệt Phương Tiên Nhi, ăn xong liền nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau.

Tảo Nhi và những người khác lại đến thôn Nguyên Bảo, Vi Thập Bát đã rời đi nên không có ở đây.

Họ để lại lời nhắn cho Vi Lão Căn, đề nghị Vi Thập Bát nên khuyên sư phụ của mình chú ý đến tình hình xung quanh lão thái thái xem có chuyện xấu nào xảy ra hay có ai làm phiền bà cụ hay không.

Vi Thập Bát nhanh chóng nhận được lời nhắn.

Vì nhóm Tảo Nhi đều là những người có năng lực nên ông ấy không thể xem nhẹ những lời này.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, ông ấy cảm thấy rất có lý nên lại đến Cảnh gia, định nói chuyện với sư phụ.

Vào nhà rồi, Vi Thập Bát mới biết hôm nay Minh Bắc cũng tới, đang nói chuyện với sư phụ.

Do dự một lúc, ông ấy quyết định lát nữa sẽ qua đó nên ra vườn ngồi uống trà.

Một lúc sau, sư nương tình cờ đi ngang qua.

Khi Vi Thập Bát nhìn thấy bà ấy, ông ấy đã ngăn lại và nói ngắn gọn với bà ấy về vấn đề này.

Sư nương nghe xong, cũng không nói là có tin hay không mà ngập ngừng nói:

“Về cuộc sống thường ngày của lão thái thái, kể cả việc ăn uống của bà cụ đều do ta chú ý, không có gì bất thường cả. Hơn nữa, những việc xung quanh bà cụ thường cũng không có gì nghiêm trọng, cũng chỉ có việc sư phụ của con thường xuyên đi xa khiến chúng ta lo lắng mà thôi, đây là điều đáng lo nhất.”

"Còn những người xung quanh bà cụ, ngoài ta ra, cũng chỉ có Tú cô theo hầu, không còn ai khác."

Sư nương chắc chắn sẽ không làm điều xấu với lão thái thái.

Còn Tú cô, nàng ta đã ở bên lão thái thái nhiều năm, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Nếu đã ở đây lâu như vậy, không có lý do gì mà từ trước giờ vẫn ổn tự dưng mấy năm gần đây đầu óc lại bị rút gân được?

Những người khác như Vi Thập Bát và Minh Bắc đều hay đi theo thương đội nên tần suất ghé thăm cũng không nhiều.

Hơn nữa khi đến thăm, họ sẽ không ở một mình với lão thái thái, luôn có những người khác ở bên cạnh.

Càng nói, khả năng càng ngày càng nhỏ.

Suy đoán này còn chưa được thực hiện đã dần bị bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 162: Chương 162



Chủ đề này tạm thời không tiếp tục được nữa, sư nương nhanh chóng rời đi, bận rộn làm những việc khác.

Vi Thập Bát vẫn ngồi trong vườn uống trà, tiếp tục dòng suy nghĩ ban nãy, nghĩ về người tên Tú cô.

Tuổi tác của ông ấy và Tú cô không chênh nhau là mấy nhưng bà ta lại vào phủ sớm hơn ông ấy.

Theo ấn tượng của ông ấy, Tú cô đã luôn ở bên cạnh lão thái thái.

Ông ấy đã nhìn thấy cách hai người họ đối xử với nhau.

Tú cô đối xử với lão thái thái như bà nội ruột, rất thân thiết với bà, cũng rất chu đáo tận tâm. Lão thái thái vô cùng tốt với Tú cô.

Tình cảm giữa hai người là tình cảm ấm áp như tình bà cháu.

Tình cảm sâu đậm như vậy bày ra trước mắt, có vẻ Tú cô thực sự không có lý do để hại lão thái thái.

Suy nghĩ xong việc này, Vi Thập Bát liền đứng dậy, định đi gặp sư phụ.

Ông ấy bước trên con đường nhỏ trong vườn, suy nghĩ m.ô.n.g lung thì lại nghĩ đến sư huynh Minh Bắc của mình.

Nói đến Minh Bắc, người này không chỉ vào thương đội trước ông ấy hai năm mà còn có mối liên hệ sâu sắc với sư phụ hơn ông ấy.

Ông ấy nghe người ta kể lại.

Minh Bắc được sư phụ nhận làm đồ đệ là do một mối nhân duyên rất đặc biệt.

Lúc đó, thương đội của sư phụ chưa lớn mạnh, chỉ là một đội nhỏ tạm bợ, người cũng không nhiều. Một lần nọ, có một mối làm ăn cần đàm phán gấp mà sư phụ chỉ kịp mang theo hai người ra khỏi thành, trong đó có Minh Bắc.

Trên đường xảy ra sự cố, khi đi qua một con đường núi dốc, bước chân của sư phụ quá vội vàng nên bước đi không vững, suýt chút nữa rơi xuống vách núi, may mà Minh Bắc liều mình lao tới kéo ông lại.

Sau khi trở về, sư phụ liền nhận Minh Bắc làm đồ đệ.

Còn Vi Thập Bát được sư phụ nhận thì không có câu chuyện nhiều sóng gió như vậy. Ngược lại, khá là mơ hồ, ông ấy trở thành đồ đệ của Cảnh lão một cách rất ngẫu nhiên.

Nhớ lại năm đó, khi Vi Thập Bát gia nhập thương đội thì đội của Cảnh lão đã có chút danh tiếng.

Ông ấy vẫn nhớ lần đó đi một chuyến buôn ngắn. Khi ấy Minh Bắc không đi cùng, chỉ có ông ấy, Cảnh lão và vài người khác cùng đi.

Từ đầu đến cuối, Vi Thập Bát cảm thấy mình không làm gì nhiều nhưng sau khi trở về thì Cảnh lão gọi ông ấy đến, nói muốn nhận ông ấy làm đồ đệ nên hỏi ý kiến của ông ấy.

Nghe thấy những lời đó, Vi Thập Bát ngớ người ra, cảm giác như bị một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi trúng đầu, cứ thế lơ mơ đồng ý.

Sau này, ông ấy còn cố tình hỏi Cảnh lão tại sao lại nhận ông ấy thì Cảnh lão chỉ cười nói rằng giữa họ có duyên phận.

Nhưng đến tận bây giờ, Vi Thập Bát vẫn chưa hiểu được duyên phận đó rốt cuộc từ đâu mà ra.

Vừa đi vừa nhớ lại, ông ấy ngẩng đầu lên thì đã đến cửa thư phòng của sư phụ. Cửa lớn đóng chặt, bên trong không có âm thanh nào.

Vi Thập Bát dừng lại mọi suy nghĩ, chỉnh lại vạt áo và cổ tay áo, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Đúng lúc đó, cửa bỗng nhiên mở, ông ấy đối mặt với Minh Bắc.

"Sư huynh." Vi Thập Bát gọi một tiếng.

Dường như tâm trạng Minh Bắc không tốt nên chỉ khẽ gật đầu, không nói gì rồi nhanh chóng rời đi.

Vi Thập Bát thấy vậy, hơi khó hiểu.

Ông ấy nhanh chóng quay người lại, gõ cửa. Sau khi được sư phụ cho phép thì liền bước vào phòng.

Vừa vào cửa đã thấy Cảnh lão quay lưng về phía ông ấy, đứng chắp tay ở giữa phòng.

"Sư phụ!" Vi Thập Bát bước lên phía trước gọi một tiếng.

Cảnh lão không quay người lại, chỉ mở miệng hỏi một câu: "Thập Bát, con nghĩ, điều quan trọng nhất của một thương nhân là gì?"

Vi Thập Bát sững sờ, không nghĩ ngợi gì liền thốt ra: "Chân thành giữ chữ tín."

Câu này không phải là ông ấy tự nghĩ ra, mà là khi xưa sư phụ đã vô tình nhắc đến. Mà ông ấy thì vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Nghe xong, Cảnh lão im lặng một lúc, rồi nói: "Thập Bát, bao nhiêu năm nay con vẫn không thay đổi, như vậy rất tốt. Sau này nhất định phải luôn ghi nhớ năm chữ này."

Vi Thập Bát lập tức vỗ n.g.ự.c đáp: "Sư phụ, người cứ yên tâm. Con sẽ mang theo năm chữ này vào mộ luôn!"

Cảnh lão quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, giả vờ nhổ vài cái lên không trung, nói: "Được rồi, con nhớ là được. Không cần nói những lời không may mắn đó nữa!"

Dừng một chút, ông lại hỏi: "Đúng rồi, cái hũ dầu quả lần trước con mang đến..."

Là một thương nhân lão luyện, làm sao Cảnh lão không nhận ra tiềm năng kinh doanh trong đó.

Vi Thập Bát cũng không định giấu giếm: "Đó là phương pháp mà dân làng chỗ con nghĩ ra, thường ngày có thể kiếm thêm chút thu nhập."

Dù sao thì sau này loại dầu quả này cũng phải thông qua con đường của thương đội để bán. Trước mắt, ở chỗ sư phụ chắc chắn cũng phải được thông qua.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 163: Chương 163



Khoảng thời gian này, ông ấy cũng đã suy nghĩ kỹ lại.

Hiện giờ sư phụ đã muốn lui về phía sau, không muốn bận tâm mọi việc nữa, cũng không trực tiếp dẫn dắt đoàn nữa. Nhưng không có nghĩa là không quản lý mọi việc.

Dù sư huynh có tiếp quản thì trong gian ngắn cũng không dám làm ra cái gì quá giới hạn.

Nghe những lời vừa rồi, Cảnh lão khá hài lòng.

Ông cũng biết Vi Thập Bát vẫn luôn quan tâm, giúp đỡ dân làng. Điều này rất tốt.

Cảnh lão nhanh chóng nói: "Không cần vội. Sau này chúng ta có thời gian sẽ bàn bạc kỹ lưỡng về chuyện dầu này. Nhất định sẽ không để các con thiệt thòi đâu."

Vi Thập Bát gật đầu: "Tất nhiên con tin tưởng sư phụ!"

Cảnh lão "ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Vậy hôm nay con đến, chắc không phải để bàn về chuyện dầu này. Con còn chuyện gì nữa muốn nói sao?"

Lúc này, Vi Thập Bát mới nhớ ra mục đích chính của mình.

Ông ấy kể lại những lời nhắc nhở của Tảo Nhi và sau đó là cuộc trò chuyện với sư nương vừa rồi.

Nói xong, ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói ra suy nghĩ cuối cùng của mình:

"Dù lời của sư nương có lý nhưng việc này liên quan đến lão thái thái nên chúng ta vẫn cần cẩn thận hơn, kiểm tra kỹ lưỡng là tốt nhất. Con nghĩ, cũng có thể không nhất định là ác ý của ai đó, nhưng nhỡ đâu là do vô tình làm việc tốt mà thành ra việc xấu thì sao? Hoặc có những thứ nhìn thì không đáng chú ý nhưng đối với lão thái thái là không tốt?”

Cảnh lão nghe vậy thì như đang suy ngẫm, sau một lúc gật đầu nói: "Con nói đúng, sư phụ biết rồi. Sau này ta sẽ để ý."

Lúc này Vi Thập Bát mới yên tâm. Sư phụ là người nói một là một, nói sẽ để ý chắc chắn sẽ để ý, không phải làm cho có.

Những gì ông ấy có thể làm đã làm xong, tiếp theo là chờ đợi.

Phải đợi đến khi mọi việc có kết quả thì mới có thể bàn bạc tiếp những chuyện sau này.

Ôi, hy vọng trước Tết mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Để mọi người đều có một cái Tết vui vẻ.

Nghĩ đến đây cũng không còn chuyện gì nữa nên Vi Thập Bát liền chào sư phụ rồi nhanh chóng trở về nhà.

Sau khi ông ấy rời đi thì Cảnh lão liền gọi người đến, giao phó điều tra thêm một số chuyện.

Nói đi cũng phải nói lại, những lời của Vi Thập Bát không chỉ được Cảnh lão lắng nghe mà còn để lại dấu ấn trong lòng sư nương.

Vừa rời khỏi vườn, sư nương cũng vừa đi vừa suy nghĩ về việc này.

Bà ấy vốn định đi bận rộn chỗ khác nhưng không biết sao lại vô thức đi đến trước phòng của lão thái thái.

Đến khi đình thần lại thì bà đã định rời đi, nhưng nhớ đến lời nói của Vi Thập Bát thì liền thay đổi ý định.

Không gây tiếng động nào, sư nương lặng lẽ đi đến bên cửa sổ phía sau, cúi xuống để nghe động tĩnh bên trong.

Nghe một lúc, không nghe thấy gì đặc biệt.

Lại nghĩ, lúc này lão thái thái có lẽ đang nghỉ ngơi, làm gì có gì đáng nghe!

Sư nương thầm tự trách mình vì hành động nghe lén không đàng hoàng này. Bà ấy định đứng dậy rời đi thì nghe thấy tiếng nói bên trong.

Nghe kỹ lại, đúng là giọng của Tú cô.

"Lão phu nhân, ngươi nên dậy đi, đừng ngủ nữa. Người còn ngủ nữa thì tối nay sẽ không ngủ được đâu ạ."

"Được, được!"

"Con đã mang một ít bánh ngọt mà người thích, người ăn một chút cho ngọt miệng nào."

"Ừ!"

"Ôi, lão phu nhân. Con thật sự rất thương người. Một người tốt như người, tại sao trong mắt người khác lại trở thành gánh nặng. Hôm qua con lại nghe người ta nói, rất nhiều người nghĩ rằng tình trạng của người như thế này khiến cho công việc lớn của lão gia bị chậm trễ. Bọn họ chẳng biết điều gì cả, lão gia chẳng phải cũng từ bụng người mà ra hay sao. Sao có thể nói như vậy chứ? Nếu không có người thì làm gì có được lão gia của ngày hôm nay..."

Nghe đến đoạn này, sư nương lập tức mở to mắt, đứng bật dậy.

Những lời này không phải là đang khích bác ly gián hay sao!

Sao lại đem những lời đồn vớ vẩn không rõ ràng, không đáng nghe như vậy nói cho lão thái thái chứ?

Lời nói nghe có vẻ như đang quan tâm. Luôn mồm luôn miệng nói xót xa cho lão thái thái nhưng suy nghĩ kỹ thì mỗi câu đều khiến người ta tức giận!

Đừng nói là lão thái thái, ngay cả bà ấy lúc này cũng cảm thấy trong lòng trào dâng một cơn giận không tên.

Quả đúng như Thập Bát đã đoán!

Ai có thể ngờ rằng Tú cô ngày thường trông rất tốt mà lại có thể nói những lời như kim châm thế này chứ?

Đúng là xấu hổ khi mới vừa đây thôi bà ấy còn tin tưởng bà ta, nói những lời lẽ tốt đẹp để bênh vực bà ta!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 164: Chương 164



Đang lúc tức giận, thì lão thái thái trong phòng đã bắt đầu khóc nức nở:

"Những lời đó không phải là sai. Cái thân già này thật sự là gánh nặng cho họ! Thà rằng ta c.h.ế.t đi cho xong!"

Nói xong, trong phòng cũng có tiếng động vang lên. Chắc không phải là lão thái thái đang định đập đầu vào cột giường đấy chứ!

Nghe kỹ lại, dường như là Tú cô đang ngăn cản bà cụ.

Giọng Tú cô nghẹn ngào, thậm chí còn có tiếng khóc: "Lão phu nhân, người không thể c.h.ế.t như vậy được, nếu người c.h.ế.t rồi, con làm sao sống nổi đây?"

Nghe đến đây, sư nương thật sự không thể đứng yên được nữa. Bà bước nhanh từ ngoài cửa vào.

Hiện giờ trong đầu bà ấy là một mớ bòng bong. Bà ấy không thể phân biệt rõ liệu Tú cô đang diễn kịch hay thật sự lo lắng cho bà cụ.

Nhưng trong lòng bà ấy lúc này thật sự có một cơn giận đang bùng lên. Bà ấy trực tiếp bước tới cửa phòng, đạp mạnh cửa và hét lên: "Ta muốn xem ai dám tìm đến cái chết?"

Thu chân lại, nhìn kỹ, quả nhiên thấy Tú cô đang vòng tay ôm chặt lấy eo lão thái thái từ phía sau.

Lão thái thái đang cố gỡ tay bà ta ra. Hai người như đang giằng co, trên mặt còn đầy nước mắt.

Thấy bà ấy đạp cửa xông vào, lại hét lên như vậy.

Cả hai người đều giật mình, run lập cập, buông tay ra và cùng ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.

Sư nương cười lạnh một tiếng. Tư thế như một kẻ côn đồ, hung hăng tiến vào trong phòng.

Tú cô thấy bà ấy tiến tới gần thì không khỏi lùi lại hai bước, nuốt nước bọt.

"Những lời ngươi vừa nói với lão thái thái là nghe từ đâu ra?" Sư nương hất cao cằm hỏi bà ta.

Mặt Tú cô lộ vẻ do dự, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào bà ấy, lắp bắp nói: "Ta, ta cũng chỉ vì tốt cho lão phu nhân thôi..."

Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Tú cô, sư nương nhanh chóng xác định trong lòng rằng, bà ta đang cố ý kích động lão thái thái. Ít nhất, chắc chắn bà ta biết nói những lời đó sẽ gây hậu quả không tốt!

Không thể hiểu nổi lý do bà ta làm vậy, sư nương liền hỏi thẳng: "Tú cô, ngươi cố ý làm tổn thương lão thái thái như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

Phải biết rằng, năm xưa gia đình Tú cô chạy nạn tới đây. Cuối cùng chỉ còn lại mình bà ta, còn bị đám buôn người bắt đi bán.

Lúc đó, Tú cô vẫn chỉ là một tiểu cô nương gầy guộc, yếu ớt. Sư nương tình cờ gặp bà ta, cảm thấy rất thương hại nên mới mua bà ta về nhà.

Sau đó, lão thái thái thiếu một người bầu bạn nên liền đem bà ta về nuôi bên cạnh. Tuy là người được mua về, nhưng suốt nhiều năm nay, không bao giờ bà ta chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc, bẩn thỉu, những việc đó đều có người hầu riêng làm.

Ăn mặc cũng nhớ đến phần của bà ta. Tú cô chẳng khác nào cháu gái nuôi của lão thái thái.

Thật sự chưa ai bạc đãi bà ta cả!

Sao bà ta lại có thể làm ra chuyện như vậy?

Sư nương hỏi mãi mà không nhận được câu trả lời. Tú cô cứ mím chặt môi, không chịu mở miệng nói chuyện.

Hỏi nhiều thì bà ta chỉ nói rằng mình làm vậy là vì muốn tốt cho lão thái thái, không có ý định hại ai. Ngoài ra không nói thêm điều gì khác.

Không thể không nói, lời giải thích này cũng hơi đáng tin.

Bởi vì trong nhà ai cũng rất tin tưởng Tú cô. Nếu bà ta thật sự có ý đồ xấu thì việc bỏ thuốc độc vào thức ăn của lão thái thái quả thực rất dễ dàng.

Nhưng nếu như vậy thì toàn bộ chuyện này lại càng trở nên rối rắm.

Tú cô chỉ muốn kích động bệnh tình của lão thái thái, chứ không hề có ý định g.i.ế.c bà cụ. Vậy rốt cuộc vì cái gì chứ?

Sư nương thật sự không biết phải làm sao, bà ấy liền quay đầu nhìn lão thái thái bên cạnh: "Mẹ, mẹ nói đi, Tú cô bắt đầu nói mấy lời bậy bạ này từ khi nào?"

Lúc này lão thái thái không còn khóc nữa, chỉ ngơ ngác quay đầu nhìn bà ấy, ngây ngốc "à" một tiếng.

Sư nương thấy vậy thì không nhịn được mà đưa tay đè trán, cảm thấy đau đầu.

Thôi rồi, đến lúc quan trọng thì lão thái thái lại quên hết chuyện, không nhận ra ai nữa!

Đúng là không yên tâm được!

Bà ấy cảm thấy quá mệt mỏi nên liền gọi người đến. Giao toàn bộ chuyện này cho Cảnh lão lo liệu.

Cảnh lão bên này, vừa mới cho người đi điều tra chuyện khác thì giờ lại nhận được tin này, cũng cảm thấy nhức đầu không kém.

Nhưng đúng là Thập Bát đã đoán trúng.

Xem ra bên lão thái thái đúng là có nguyên nhân khác k.ích th.ích nên mới khiến bệnh tình của bà cụ trở nên trầm trọng hơn.

Giờ có hướng điều tra rồi, tiếp tục điều tra chắc chắn sẽ ra sự thật.

Không chừng, sau khi giải quyết xong chuyện này thì bệnh tình của lão thái thái sẽ không bao giờ trở nặng thêm nữa.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 165: Chương 165



Tú cô là một người rất đơn giản, bất kể là cuộc sống hay vòng giao tiếp xung quanh đều có thể nhìn thấu ngay lập tức. Vậy nên rất dễ để nắm bắt các tình hình liên quan.

Bình thường Tú cô rất ít khi ra ngoài.

Phần lớn thời gian bà ta ở bên cạnh lão thái thái. Trừ khi có việc quan trọng cần thiết phải ra ngoài làm. Nhưng những trường hợp như vậy trong những năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bản thân Tú cô cũng không có ý định ra ngoài, bà ta luôn thích ở trong phòng.

Như vậy ngoài đám kẻ hầu, người ở trong phủ thì những người mà hàng ngày bà ta có thể tiếp xúc chỉ có những người thân cận với Cảnh gia như Vi Thập Bát và Minh Bắc.

Theo suy nghĩ này, Cảnh lão nhanh chóng rà soát một lượt đám đầy tớ và người chạy vặt. Nhưng vẫn không phát hiện ra ai là người không biết điều nói năng xằng bậy trước mặt Tú cô.

Phạm vi nghi vấn dần thu hẹp.

Cảnh lão bỗng nghĩ đến điều gì đó, liền thì thầm hỏi phu nhân nhà mình: "Ngày thường khi Bắc lang đến thăm lão thái thái thì ai là người thường tiếp đón hơn, là nàng hay là Tú cô?"

Bắc lang chính là tên gọi thân mật của Minh Bắc, chỉ có người nhà họ mới gọi như vậy để thể hiện sự thân thiết.

Nghe xong, sư nương hơi ngạc nhiên: "Ý của chàng là..."

Bà ấy cẩn thận nhớ lại một phen, nhíu mày nói: "Khi hắn và Thập Bát đến thăm lão thái thái thì thiếp thường sẽ đích thân xuống bếp chuẩn bị thức ăn. Vậy quả thật là Tú cô tiếp đón nhiều hơn."

Cảnh lão nghe vậy như có điều gì suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: "Bắc lang và Tú cô có tuổi tác tương đồng, chắc là thời gian vào phủ cũng gần tương đương nhau. Ta còn nhớ, hồi đó có một thời gian lão thái thái rất thích gọi hai người họ đến để nói chuyện."

Sư nương gật đầu: "Đúng thật là vậy."

Tú cô vào phủ trước, luôn đi theo bên cạnh lão thái thái.

Minh Bắc vào phủ sau bà ta nhưng cũng chỉ muộn hơn có vài tháng.

Lúc đó, sau khi kết hôn sư nương và Cảnh lão vẫn chưa có con nhưng tình cảm vợ chồng sâu đậm, cũng không có ý định để người ngoài chen vào tình cảm nên mới có ý định nhận đồ đệ.

Cơ duyên đến, họ đã nhận Minh Bắc.

Trên danh nghĩa, Minh Bắc là đồ đệ của họ. Nhưng thực tế lại được xem như con nuôi.

Sau đó, họ cũng suy nghĩ tương tự khi nhận Thập Bát.

Hoàn cảnh của Cảnh gia rất đơn giản.

Lão gia tử qua đời sớm, bên cạnh lão thái thái có ba người con. Nhưng năm xưa trải qua nhiều khổ cực, hai người đã mất sớm, cuối cùng chỉ còn lại Cảnh lão.

Vì vậy, lão thái thái chỉ toàn tâm toàn ý mong họ sống khỏe mạnh, không có nhiều yêu cầu. Bà cụ rất tôn trọng ý kiến của họ, bao gồm việc đón Tú cô vào phủ lẫn việc nhận đồ đệ.

Tình cảm của lão thái thái với Tú cô thế nào thì không cần phải nói.

Sau đó, khi Minh Bắc vào phủ, biết ông ta đã từng cứu Cảnh lão thì lão thái thái yêu ai yêu cả đường đi lối về, coi ông ta như cháu trai. Mỗi lần thấy ông ta đều ân cần hỏi han quan tâm. Thậm chí còn thường xuyên may quần áo và giày cho ông ta.

Có một khoảng thời gian, lão thái thái thường xuyên gọi hai người họ đến để cùng nói chuyện, ăn cơm.

Nghĩ kỹ lại thì quả thực Tú cô và Minh Bắc có thể thân nhau hơn một chút.

Bởi vì khi họ nhận Thập Bát làm đồ đệ thì cũng là lúc thương đội đã bận rộn hơn nhiều. Hai người đồ đệ rất hiếm khi có thời gian đến thăm lão thái thái, chỉ thỉnh thoảng mới có thể ghé qua. Thập Bát và Tú cô không gặp nhau nhiều, có lẽ chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Cảnh lão quay sang, nói với Tú cô: "Những năm qua chỉ có thể ở trong phủ cùng lão thái thái, cũng làm khó cho ngươi rồi."

Tú cô nghe vậy, lập tức lắc đầu nói: "Lão gia, ta không hề thấy thiệt thòi. Ta rất sẵn lòng ở bên cạnh chăm sóc lão thái thái!"

Cảnh lão chân thành nói: "Những năm qua, ngươi đã tận tâm tận lực. Chúng ta ghi nhận điều đó, ngươi cũng như người nhà chúng ta. Ngươi là người như thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Ta biết, ngươi là người mong lão thái thái khỏe mạnh nhất, chưa bao giờ có ý đồ xấu gì, đúng không?”

Tú cô vừa nghe vậy, đôi mắt bà ta bỗng đỏ hoe.

Bà ta gật đầu thật mạnh, giơ hai ngón tay lên trời thề: "Đúng vậy, ta xin thề với trời, ta thật lòng mong lão thái thái được khỏe mạnh!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 166: Chương 166



Cảnh lão ngừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp:

"Tú cô, ngươi đã sống cùng chúng ta bao nhiêu năm, tất nhiên ta tin ngươi. Nhưng mà hiện tại ngươi cũng thấy rồi, cả nhà chúng ta đều sống trong cảnh mệt mỏi. Kể cả lão thái thái, không ai có thể thở phào nhẹ nhõm được...

Ta nói những lời này, hoàn toàn không có ý trách ngươi, bởi vì ngươi luôn ở bên cạnh lão thái thái, chỉ là ngươi quá ngây thơ. Nhưng ta chỉ tò mò, rốt cuộc ngươi đã nghe ai nói điều gì mà lại nảy ra suy nghĩ nói những lời đó?"

Biểu cảm của Tú cô đột nhiên trở nên lưỡng lự, cắn chặt môi, tay vò nát vạt áo.

Cảnh lão thấy vậy, liền nói tiếp: “Người nói với ngươi những lời đó cũng không hẳn là có ác ý. Nếu ngươi thành thật kể cho ta nghe, ta sẽ không trách người đó. Dù sao, có khi ban đầu là ý tốt nhưng kết quả cuối cùng lại không được tốt...”

“Hoặc là, nếu ngươi không muốn nói tên người đó. Sợ rằng cảm thấy như đang nói xấu người ta khiến lòng không thoải mái, thì hãy để ta đoán. Nếu ta đoán đúng, ngươi chỉ cần gật đầu là được, thế nào?”

“Có phải Bắc lang đã nói gì đó trước mặt ngươi không?”

Tú cô nghe vậy liền giật mình, vô thức mở to mắt.

Thấy bà ta như vậy, trong lòng Cảnh lão đã chắc chắn.

Ông không kìm được thở dài một tiếng, sau đó hỏi chắc nịch: “Được rồi, vậy Bắc lang đã nói thế nào?”

Đến nước này, Tú cô cũng không còn lý do gì để giấu giếm nữa.

Bà ta cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, từng chữ từng chữ một bật ra: “Huynh ấy nói rằng lão thái thái sinh ra bệnh này tất cả là vì lão gia thường xuyên không ở nhà. Muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh của lão thái thái thì phải để lão gia ở nhà lâu dài, bên cạnh lão thái thái mới được.”

Nghe đến đây, tay của Cảnh lão đã nắm chặt thành quyền: “Còn gì nữa?”

Tú cô không để ý đến động tác của ông, tự tiếp tục nói: “Còn một lần khác, lão thái thái có nói rằng vì lão gia thường xuyên ra ngoài làm ăn nên bà cụ rất nhớ.”

“Sau khi lão thái thái nói xong câu đó thì bà cụ bắt đầu ngẩn người, ta nghe thấy vậy cũng cảm thấy lo lắng. Lúc đó Minh Bắc ca cũng có mặt, khi ta tiễn huynh ấy ra ngoài thì huynh ấy đã nói với ta là có một cách hay để khiến lão thái thái vui lên...”

Minh Bắc nói rằng, huynh ấy biết có nhiều gia đình, những đứa trẻ hay khóc mới được yêu thương nhất. Mà lão thái thái tuổi tác đã cao, cũng được xem như một đứa trẻ lớn tuổi, việc khóc lóc làm loạn cũng có tác dụng.

Vì vậy, nhất định phải để bà cụ làm ầm ĩ một chút, đủ để thu hút sự chú ý thì mới có thể giữ Cảnh lão lại.

Mắc dù quá trình này sẽ khó chịu một chút. Trong thời gian đó, bệnh của lão thái thái cũng sẽ nặng hơn.

Nhưng mọi việc đều có cái giá phải trả, khổ trước sướng sau.

Chỉ cần thành công giữ được Cảnh lão ở nhà để bên cạnh lão thái thái thì bệnh của bà cụ sẽ nhanh chóng khỏi mà không cần thuốc thang gì cả.

Những lời mà Minh Bắc đã nói với Tú cô, nghe hết sức vô lý.

Sư nương không kìm được hỏi: “Hắn nói vậy mà ngươi cũng tin hết sao?”

Tú cô cúi đầu im lặng.

Thấy bà ta như vậy, mọi người đều không biết nên nói gì nữa.

Vừa rồi Cảnh lão nói không sai. Tú cô không chỉ là người đơn giản mà còn là người rất ngây thơ.

Tính cách bà ta vốn đã hơi chậm chạp, ít nói, lại luôn ở trong phủ, ít tiếp xúc với bên ngoài, không biết nhiều chuyện. Qua nhiều năm cũng không có chút kinh nghiệm sống nào.

Hằng ngày, những chuyện mới mẻ mà bà ta có thể tiếp xúc chỉ là nghe người làm trong phủ nói vài chuyện thú vị. Hoặc nghe Minh Bắc và Vi Thập Bát kể về những chuyến buôn bán, ngoài ra không còn gì khác.

Bà ta lại thường xuyên nghe người trong phủ nói rằng Minh Bắc rất thông minh, tự nhiên cũng tin tưởng sâu sắc những lời ông ta nói.

Hiểu rõ những điều này, sự bực tức trong lòng của sư nương cũng dần tan biến. Thay vào đó là cảm giác không nói thành lời.

Tính ra, Minh Bắc có lỗi, Tú cô cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Nhưng sai lầm của Tú cô, thế nào cũng không thể hoàn toàn trách bà ta được.

Dù sao, bầu trời mà Tú cô nhìn lên cũng chỉ là hình dáng của cái sân trong nhà thôi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 167: Chương 167



Sư nương thở dài nói: “Tú cô, những năm qua, cũng là chúng ta có lỗi với ngươi. Chỉ nghĩ rằng ngươi ở trong phủ, ở bên cạnh lão thái thái là tốt rồi. Có ra ngoài hay không cũng tùy ý ngươi thích.”

“Ta thường nghĩ, hồi nhỏ ngươi theo gia đình lưu lạc đến đây, đã phải trải qua biết bao khổ cực. Chỉ cần có thể sống bình an suốt đời đã không phải là điều xấu.”

“Chỉ là chúng ta cũng quên mất, chim non ở trong tổ, tuy an toàn nhưng cũng sẽ không bao giờ học được cách bay. Cuối cùng, có lẽ ngươi sẽ sống một cuộc đời bình yên nhưng cũng đánh mất niềm vui khi bay giữa những đám mây.”

“Cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Rốt cuộc cuộc sống nào tốt hơn, ta cũng không thể nói rõ. Nhưng ít nhất cũng nên cho ngươi một lựa chọn...”

Nghe đến đây, Tú cô lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đất: “Phu nhân, ta thật sự đã sai nhưng xin đừng đuổi ta đi!”

Giọng nói của bà ta đầy vẻ mờ mịt

Bà ta đã ở Cảnh gia rất nhiều năm rồi. Nếu như phải rời đi, bà ta thật sự không biết mình nên đi đâu.

Sư nương bất lực cười một cái, kéo bà ta dậy: “Nói gì vậy, sao chúng ta có thể đuổi ngươi đi được? Chỉ là, sau này ngươi đừng ở bên cạnh lão thái thái nữa...”

Thấy Tú cô lại hoảng sợ, bà vội nói: “Ngươi đừng lo, ý ta là ngươi đừng suốt ngày ở trong nhà nữa. Có thể đến cửa hàng của thương đội chúng ta giúp bán hàng hoặc làm việc khác!”

Chắc chắn họ không thể để Tú cô bên cạnh lão thái thái nữa. Nhưng họ cũng không bỏ rơi bà ta mà chỉ để bà ta ra ngoài, mở mang thêm kiến thức.

Dù sao thì người của cửa hàng đều là người nhà mình. Có người trông nom, chắc chắn bà ta cũng không thể gây ra chuyện gì rắc rối.

Nghe bà nói vậy, Tú cô không còn vùng vẫy nữa, chỉ là lại bắt đầu bối rối.

Để bà ta đi giúp việc ở cửa hàng sao?

Từ khi vào phủ, bà ta vẫn luôn ở cạnh chăm sóc lão thái thái suốt bao năm nay, chưa từng tiếp xúc với việc khác. Liệu có thể thật sự giúp đỡ mọi người được gì không?

Tuy nhiên, không hiểu sao, nghĩ đến việc sắp được ra ngoài thì trong lòng bà ta lại có chút mong chờ.

Tú cô nhất thời không nghĩ ra, liền đứng đó ngẩn người.

Thấy bà ta như vậy, sư nương cũng không nói thêm gì. Chỉ sai người dẫn bà ta đi nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị tốt để đi làm việc ở cửa hàng.

Tương lai còn dài, bây giờ chưa cần vội.

Chuyện bên phía Tú cô đã lo liệu gần xong. Nhưng phía Minh Bắc thì vẫn còn nhiều việc phải làm.

Vừa rồi, khi sư nương nói chuyện với Tú cô, Cảnh lão vẫn đứng im lặng một bên.

Ông nghĩ về những lời mà Minh Bắc đã nói với Tú cô, lòng ông trĩu nặng.

Tú cô là người rất ngây thơ.

Nhưng Minh Bắc thì lại là người rất tỉnh táo, sáng suốt.

Những lời nói đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, chắc chắn ông ta đều biết rõ.

Thực ra trước khi gặp Vi Thập Bát hôm nay thì Cảnh lão đã có một cuộc trò chuyện với Minh Bắc rồi.

Qua từng lời từng chữ, ông đều nhận ra rằng dường như Minh Bắc rất tham vọng với thương đội.

Chỉ là khi Cảnh lão hỏi về những phẩm chất quan trọng nhất của một thương nhân thì Minh Bắc không suy nghĩ mà nói liền mười mấy điều. Nào là cẩn thận, nào là biết nắm bắt cơ hội...

Chỉ thiếu duy nhất điều mà Cảnh lão coi trọng nhất. Đó là sự chân thành và giữ chữ tín.

Vì cuộc thảo luận này mà cuối cùng hai người đã cãi nhau, cuộc nói chuyện kết thúc không vui vẻ gì.

Cảnh lão nhắm mắt lại.

Đột nhiên ông nhớ đến lúc Minh Bắc mới vào phủ, nhớ lại dáng vẻ nhiệt thành thuở ban đầu của ông ta.

Cậu thiếu niên năm đó từng liều mạng để kéo ông lại ở mép vách đá. Ông tin rằng đó là người thật sự từng tồn tại.

Chỉ là qua nhiều năm, cậu ấy dần trở thành một con người khác.

Nghĩ kỹ lại thì Minh Bắc cũng rất ưu tú, xuất chúng.

Còn Vi Thập Bát, thật ra ở nhiều mặt không có gì gọi là nổi trội.

Chỉ duy nhất một điều.

Đó là Vi Thập Bát có tấm lòng rất kiên định. Chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn trong sáng thuần khiết...

Cảnh lão đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng ông vẫn cho người gửi thư cho Minh Bắc. Bảo ông ta ngày mai đến một chuyến.

Dù sao đi nữa, chuyện này đã kéo dài đến thế thì cũng cần phải có một lời giải thích.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 168: Chương 168



Sắp xếp xong mọi việc thì trời cũng đã tối. Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Cảnh lão nằm trên giường, gần như thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau.

Sau khi nhận được tin nhắn thì ngay lập tức Minh Bắc liền xách đồ đến nhà. Trên mặt ông ta vẫn treo nụ cười thân thiện như thể chưa từng có chuyện không vui gì xảy ra ngày hôm qua vậy.

Ông ta nhanh chóng đến thư phòng của Cảnh lão.

Những chuyện xảy ra trong những ngày này đã khiến lòng Cảnh lão mệt mỏi rã rời.

Giờ phút này, ông cũng không lòng vòng nữa, chỉ bình tĩnh nhắc lại những lời Tú cô đã nói, sau đó hỏi: "Minh Bắc, con nghĩ sao về chuyện này?"

Minh Bắc nghe xong, nụ cười vẫn không thay đổi chút nào.

Ông ta cúi người thật sâu trước Cảnh lão và nói: "Thưa sư phụ, tất cả những chuyện này cứ xem như con có lỗi với người và lão thái thái. Con nghĩ, lúc này con có nói gì sư phụ cũng sẽ không tin, vậy con xin tự nguyện rời khỏi thương đội."

"Những năm qua, số tiền con tiết kiệm được, con sẽ để lại phần lớn cho người, coi như tấm lòng hiếu thảo của con đối với người lúc tuổi già. Phần còn lại, con sẽ giữ lại để sinh sống, coi như là phí công sức con đã cống hiến cho thương đội nhiều năm qua."

"Thưa sư phụ, nếu người còn muốn để con gọi người là sư phụ... Thì suốt đời này con mãi mãi coi người là sư phụ."

Lời nói đẹp đẽ cuối cùng này, cả hai người đều không để vào lòng.

Nhìn dáng vẻ của Minh Bắc, Cảnh lão nghĩ. Rõ ràng là sau cuộc cãi vã hôm qua, khi trở về nhà, ông ta đã suy nghĩ kỹ càng và quyết định rời khỏi thương đội.

Chuyện đã đến nước này, không còn gì để nói nữa.

Cảnh lão cảm thấy đau thắt ở ngực.

Dù sao, bao nhiêu năm tình cảm trao gửi, cũng không phải là giả.

Ông chậm rãi ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào. Chỉ phất tay ra hiệu cho Minh Bắc tỏ ý ông ta có thể rời đi.

Minh Bắc đặt đồ xuống, chu đáo chào tạm biệt. Quay người lại, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Cảnh gia.

Qua một ngày nữa.

Minh Bắc đã đem tiền đến Cảnh gia, hoàn toàn rời khỏi thương đội của Cảnh gia.

Không biết ông ta đã làm thế nào.

Sau khi ông ta rời đi thì lại có đến một nửa số người đi theo ông ta.

Nhóm người này đã phách lối thành lập một thương đội mới. Không có gì ngạc nhiên khi Minh Bắc được đẩy lên làm đội trưởng, còn đi liên lạc với nhiều khách hàng cũ.

Cảnh lão thấy vậy cũng không lấy làm lạ.

Ông cũng phần nào hiểu rõ Minh Bắc.

Nếu không chuẩn bị đầy đủ thì làm sao đối phương có thể dễ dàng rời khỏi thương đội như vậy? Chắc chắn đã nghĩ đến ngày này từ lâu rồi!

Tuy nhiên, dù tính toán thế nào, có lẽ Minh Bắc không ngờ đến rằng Vi Thập Bát lại có trong tay bảo vật như dầu quả. Nếu không thì chắc chắn ông ta sẽ không bỏ đi nhanh như vậy.

Dầu quả này coi như là vật riêng của Vi Thập Bát. Ông ấy chưa bao giờ tự tiện tiết lộ cho Minh Bắc.

Giờ đây nhìn lại, nó đã trở thành chìa khóa để củng cố vị thế cho thương đội của Cảnh gia.

Cho dù Minh Bắc có dẫn người rời đi, tự thành lập đội riêng thì sao chứ?

Thương đội mạnh hay yếu, cuối cùng vẫn phải dựa vào hàng hóa!

Cảnh lão nhanh chóng gọi Vi Thập Bát đến bên cạnh, nói với giọng đầy thành khẩn: "Thập Bát, hiện tại tình hình của lão thái thái ta đã nắm rõ. Tình trạng của bà cụ chắc chắn sẽ dần tốt lên. Nhưng sư phụ đã già rồi, không còn đủ sức nữa. Từ nay về sau thương đội của chúng ta giao lại cho con nhé..."

"Hả?" Vi Thập Bát nghe vậy, ngơ ngác chỉ vào mình: "Con sao ạ?"

Không phải là ông ấy chưa chuẩn bị tâm lý. Chủ yếu là ông ấy cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Cảnh lão còn chưa kịp thông báo với Vi Thập Bát nên ông ấy cũng không biết đầu đuôi mọi việc như thế nào.

Hiện giờ trong lòng ông ấy đang đầy bối rối.

Ông ấy không hiểu, tại sao sư huynh lại đột nhiên bỏ đi tự lập nghiệp?

Ông ấy cũng không hiểu, tại sao thương đội lại giao vào tay ông ấy?

Ông ấy thực sự đã nghĩ đến việc tranh cử làm đội trưởng, nhưng mấy ngày này vẫn chưa kịp sắp xếp gì cả mà!

Ngay cả hũ dầu quả ông ấy đem cho lão thái thái ăn, cũng chưa có hiệu quả rõ ràng mà!

Hừm, chẳng lẽ, tượng Phương Tiên Nhi mà cha ông ấy thờ cúng ở nhà thực sự linh nghiệm đến mức này sao?

Thật đúng là Phương Tiên Nhi phù hộ!

Ông ấy chẳng làm gì cả mà lại được làm đội trưởng rồi!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 169: Chương 169



Vi Thập Bát bắt đầu bận rộn với công việc của thương đội. Còn ở Phương gia thôn, người dân đang hào hứng đào đất để xây lò than.

Vài ngày trước, bọn họ đã dùng phương pháp đơn giản mà Phương Tiên Nhi chỉ dạy và thành công đốt một mẻ than củi, bây giờ đang tận hưởng nó.

Ngay khi sử dụng, họ đã thấy ngay hiệu quả. Khó trách những người giàu kia không thích dùng củi mà chỉ thích dùng than để sưởi ấm. Quả thật, than củi rất nhẹ, thoải mái và ấm áp, họ không cần chịu đựng khói bụi, lại còn dễ dàng tích trữ mà không chiếm nhiều diện tích.

Để kiểm tra hiệu quả của than, khi ra ngoài tìm kiếm thức ăn thì đám của Tảo Nhi cũng mang theo ít than và một nồi lẩu nấu sôi bằng than để nấu ăn.

Sau khi dùng thử một lần, mọi người đều cảm thấy rằng sự kết hợp này rất tiện lợi khi nấu ăn cũng như đun nước ngoài trời. Chỉ cần nhóm lửa và đun nước là xong, ăn xong cũng không xả rác bừa bãi ra đất, có thể dọn dẹp rất dễ dàng.

Không chỉ vậy, tro than sau khi đốt cũng là thứ tốt. Họ có thể giữ lại, đem về nhà để làm phân bón.

Một khi đã quen với sự xa hoa thì khó mà trở về cuộc sống đơn giản.

Người dân trong làng sau khi trải nghiệm sự tiện lợi của than củi, cũng nắm được cách đốt than thì hơi không muốn dùng củi nữa.

Vì vậy, họ nhanh chóng hỏi Phương Tiên Nhi về cách đào lò than đất. Tiếp đó thì tìm một sườn đồi nhỏ gần đó, cẩn thận đào một lò nhỏ.

Vì đây là lần đầu tiên họ xây lò than nên không dám làm to, chỉ đào một cái đủ dùng là được.

Phương Tiên Nhi nói cho họ cách xây dựng nhưng cụ thể làm thế nào thì họ vẫn phải tự tìm hiểu một phần. Vậy nên việc thi công hơi chậm một chút nhưng rất tỉ mỉ.

Dù sao thì đây là việc quan trọng, không được phép sai sót chút nào.

Sau nhiều ngày làm việc vất vả. Cuối cùng họ cũng đào xong, lò than đất đã được xây dựng hoàn chỉnh.

Nhìn từ bên ngoài thì không có gì đặc biệt. Để giữ nhiệt, cửa lò được làm rất nhỏ, chỉ đủ cho một người ra vào. Bên trong lò thì rộng rãi hơn nhiều, cao khoảng bốn năm thước, sâu hơn một trượng. Phía sau có một lỗ thoát khói, trên mặt đất còn có một lỗ thông gió.

Xây dựng xong lò than mới chỉ là bước đầu tiên. Sau đó họ còn phải chặt gỗ, chất đầy lò than, những việc này đều cần làm cẩn thận. Từ việc phân loại gỗ, đến cách xếp chồng. Tất cả đều phải tính toán kỹ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng than.

Lò than đất cho ra than chậm hơn, ước chừng phải mất vài ngày mới đốt xong một lò. Nhưng may mắn là số lượng than thu được nhiều hơn và chất lượng cũng tốt hơn trước kia.

Nhưng lại có một nhược điểm là nếu làm hỏng thì sẽ lãng phí rất nhiều gỗ và thời gian.

Vì để đảm bảo việc làm than thành công nên mọi người đều rất cẩn trọng. Họ hỏi kỹ Phương Tiên Nhi từng bước một. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới dám làm.

Lần đầu tiên đốt than, họ đặt ít gỗ hơn, coi như để tập dượt. Như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn, không sợ mắc sai lầm.

Sau khi đã làm thành công một lần thì sau này làm sẽ dễ hơn.

Với tốc độ đốt than như thế này, nếu không gặp trục trặc gì giữa chừng thì đến khi trời lạnh hơn, lượng than dùng để sưởi ấm trong mùa đông về cơ bản là đủ và mọi người sẽ có một mùa đông ấm áp, thoải mái.

Ôm sự mong đợi như vậy, người dân trong làng đã làm việc hăng say suốt mấy ngày. Cuối cùng đã nhìn thấy mẻ than đầu tiên.

Tuy không thể nói là hoàn hảo nhưng sau khi thử dùng, mọi người đều rất hài lòng.

Sau khi tổng kết lại những điểm có thể cải tiến thì việc đốt than củi coi như đã nắm vững. Sau này chỉ cần làm theo từng bước là được, không cần lo lắng gì thêm.

Mọi người dùng than để nấu vài nồi lẩu ăn mừng.

Trong lúc ăn, bọn họ mới nhớ ra rằng dường như đã quên mất điều gì đó.

Đại Ngưu chợt vỗ trán: "Ái chà, mấy ngày nay chúng ta chưa đến thôn Nguyên Bảo. Không biết tình hình của Vi thúc thế nào rồi!"

Tảo Nhi nói: "Không cần gấp như vậy đâu, ngày mai chúng ta qua xem thử là được!"

Lên kế hoạch xong, tối đó mọi người đi nghỉ sớm.
 
Back
Top Bottom