Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 150: Chương 150



Sau khi làm xong những chuyện này, tâm tình mọi người dần dần bình tĩnh lại, bọn họ lập tức quay về trong hang nằm xuống, tính sẽ chợp mắt một chút.

Chỉ có Đại Ngưu lật qua lật lại nhưng không tài nào ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng hắn ta đã cầm theo dụng cụ để ra ngoài kiểm tra cái bẫy.

Khi ngoài trời đã hoàn toàn sáng, mọi người lần lượt thức dậy, thu dọn đồ đạc.

Lúc này Đại Ngưu cũng đã quay về, chào hỏi vài người nhờ họ giúp một tay, nhiều người sức lớn, mỗi người nói ra ý kiến của mình, suy nghĩ các tình huống có thể phát sinh giúp hắn ta từng bước hoàn thiện cái bẫy.

Sau khi tìm được tất cả các vấn đề có thể tìm được thì những người còn lại mới quay về.

Đại Ngưu vẫn còn đứng tại chỗ, hắn ta nói bây giờ chưa về được, muốn làm cho xong mấy cái bẫy đã.

Nhóm Hà Hoa rời giường, rửa ráy xong cũng trở nên bận rộn.

Đầu tiên bọn họ phân chia thịt heo, một nhóm người xử lý đơn giản phần thịt heo sẽ ăn trong vài ngày tới, phần còn lại sẽ làm thịt khô, chờ tới Tết lại ăn.

Cái đầu lợn rừng này không nhỏ, khoảng mấy trăm cân (*), lượng thịt cũng nhiều, trông có vẻ chắc nịch, thể hiện năm nay nhất định sẽ là một năm sung túc.

(*) 1 cân = ½ kg

Ngoại trừ thịt, bọn họ cũng thu hoạch được một cặp răng heo rắn chắc và một tấm da tốt.

Da lợn rừng không giống lợn nhà, da lông rất giày, thích hợp giữ ấm.

Mẹ Xuyên Tử nhìn tấm da đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi có muốn dùng miếng da đó làm lớp vỏ bọc bên ngoài cho pháp khí cho Phương Tiên Nhi không?

Mọi người cảm thấy chủ ý này không tệ thì hỏi thăm ý kiến của Phương Tiên Nhi một chút, sau đó bị Thịnh Quân dở khóc dở cười từ chối.

Nàng cảm thấy máy bán hàng tự động không cần có lớp bọc ngoài! Khi không lại lãng phí một miếng da tốt.

Sau khi làm xong những việc này, nhóm Hà Hoa còn dành ra hai mươi cân thịt heo, một nửa bọn họ tính đưa qua chỗ Vi Lão Căn, một nửa thì bọn họ muốn đem qua cho nhóm Thạch thúc.

Hôm nay cũng vừa đúng thời gian hắn ta vào thành giao dịch, có thể mang đống đồ này đi.

Đại Ngưu muốn ở nhà làm bẫy do đó Lưu Nhị Sơn và Lý Phát Tông phụ trách việc này.

Nhóm Tảo Nhi phụ trách đi một chuyến tới Vi gia thôn đưa thịt heo.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản xong, hai nhóm chia nhau ra lên đường.

Trên lưng nhóm Lưu Nhị Sơn cõng không ít đồ, lúc bọn họ tới hai người Thạch thúc đã đứng đó đợi từ trước.

Vừa gặp mặt đối phương còn cố ý hỏi thăm tình hình của Đại Ngưu một chút, biết hắn ta vì có việc nên mới không tới thì Thạch thúc mới yên tâm.

Lý Phát Tông cũng có qua lại không ít với nhóm Thạch thúc, lần này Đại Ngưu không có mặt nên hắn ta ra mặt nói chuyện với đối phương.

Nhớ lại chuyện lần trước Thạch thúc nói, Lý Phát Tông chủ động hỏi thăm: “Tình hình trong thành bây giờ sao rồi? Các ngươi còn muốn đi về phía Nam à?”

Thạch thúc cười nói: “Tạm thời không đi nữa. Đợt trước tình hình trong thành thật sự không ổn, nhiều lần huyên náo ầm ĩ, có lẽ mấy phú hộ cũng cảm thấy sợ hãi nên tấp nập phát lương thô và cơm cháo, gần đây cuộc sống yên ổn hơn nhiều.”

“Trước mắt cũng sắp tới mùa đông rồi, thời điểm này không thích hợp đi xa, vẫn là đợi hết năm, sang xuân đầu năm sau, xem lại tình hình thế nào đã!”

Lý Phát Tông thở dài: “Chậc, hy vọng có thể yên ổn một thời gian, các ngươi cũng chú ý an toàn nhiều hơn!”

Sau khi trao đổi tin tức một chút, Lý Phát Tông nhanh chóng lấy cái túi hắn ta mang theo ra, so ra còn nhiều hơn trước kia. Thạch thúc đi tới gần xem một chút, đếm số lượng, vẻ mặt hơi giật mình.

Lý Phát Tông lập tức giải thích: “Sắp tới mùa đông rồi, chúng tôi dự định trú trong hang trốn mùa lạnh nên tầm một hai tháng tới không chắc sẽ tới đây. Lần này chúng tôi bấm bụng mang cho mọi người vài thứ, để mọi người cũng có một năm mới đầy đủ.”

Sau đó hắn ta lấy thịt lợn rừng ra, nói có lợn rừng xông vào thôn, mọi người chia với nhau, cũng cho nhóm Thạch thúc một chút.

Thạch thúc nghe bảo có lợn rừng xông vào thôn thì hỏi thăm tình hình trong thôn một chút, đảm bảo không có ai bị thương vong mới nhận lấy thịt. Bọn họ đúng là cần mấy thứ này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 151: Chương 151



Thạch thúc nhìn đống đồ đầy cả tay thì nhịn không được cảm thán nói: “Nhờ có mọi người, bụng của chúng tôi mới được đảm bảo một chút. Bây giờ giá cả trong thành rất đắt, có tiền cũng chưa chắc mua được đồ, chẳng biết được mấy phú hộ kia sẽ phát cháo gạo bao lâu, chúng tôi trước cứ đi theo bọn họ lấy bữa ăn, những thứ mọi người cho vừa đúng lúc có thể bảo quản, trong lòng cũng an tâm hơn!”

Nói xong, Thạch thúc lục lọi trong lòng n.g.ự.c rồi lấy ra một nguyên bảo, đánh giá bằng mắt thường thì khoảng chừng năm lượng: “Chúng ta ăn ý ghê, lần này chúng tôi cũng cầm theo ít tiền, nếu không chúng tôi cũng ngại nhận đồ ăn đồ đồ uống của mọi người!”

Hồi trước hắn ta đi theo nịnh nọt làm trò hề cho mấy phú hộ kia, kiếm được ngân lượng thưởng dễ hơn kiếm đồ ăn đồ uống, bọn họ cũng tích góp được có chút tiền. Bây giờ mọi chuyện đã khác, phú hộ không cho bọn họ vào cửa nữa.

“Gần đây trong thành không lấy được vải vụn, ta chỉ có thể lấy một chút chỉ may vá thôi, mọi người bỏ qua cho!” Thạch thúc nói.

“Sao lại để ý chứ? Ngươi giúp đỡ mang vài thứ tới đã vất vả rồi chứ đừng nói còn đưa nhiều bạc như vậy nữa.” Lý Phát Tông nhanh chóng nói.

Bởi vì có Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi nên bọn họ vẫn dự trữ được ít vải, bây giờ không quá thiếu vải vụn.

Nghĩ tới chuyện mấy tháng tới đều không gặp đối phương, dầu phong vẫn chưa kiếm được tiền, trong thời gian này e rằng không còn chỗ nào khác để kiếm bạc, năm lượng bạc này thật sự rất quan trọng, có thể mang về cho Phương Tiên Nhi.

Lý Phát Tông nhận bạc.

Buổi giao dịch hôm nay sắp kết thúc.

Hai nhóm hàn huyên vài câu, chuẩn bị đường ai nấy đi.

Lúc mọi người đang tính chào tạm biệt nhau thì Lý Phát Tông đột nhiên vỗ vỗ đầu một cái, rồi lấy một món đồ đưa qua:

“Đúng rồi, lần trước Thu Nương nhận được quà của Hắc Chỉ thì vui lắm, con bé có làm món đồ nhỏ này kêu ta mang tới, nhờ ngươi đưa cho Hắc Chỉ nhé!”

Lý Phát Tông lấy ra đôi găng tay bông.

Từ lần trước nhận được quà, trong lòng Thu Nương vẫn luôn nghĩ tới việc tặng gì để đáp lễ. nàng ấy suy nghĩ một hồi lâu rốt cuộc cũng đã nghĩ ra.

Thu Nương nghĩ mùa đông tới, thời tiết lạnh, Triệu bà tử đã dùng Noãn Bảo Bảo nên còn giữ lại khối vải kia, hai ngày nay kéo thêm ít sợi bông, vốn dĩ muốn làm mũ cho Hắc Chỉ, nhưng sau đó được Phương Tiên Nhi gợi ý, nàng ấy đổi ý, làm một găng tay năm ngón bằng bông.

Có món đồ này, mùa đông khi làm việc sẽ không bị lạnh, hơn nữa sau khi đeo găng tay vào, tay của Hắc Chỉ trông không khác gì tay những người khác.

Bởi vì vải trắng mà mọi người từng dùng là khối vải mà Hắc Chỉ tặng, cho nên khi Thu Nương nói muốn dùng khối vải kia để làm quà tặng cho Hắc Chỉ, không ai có ý kiến gì, ngược lại còn rất tán thành.

Mỗi nhà còn chia sẻ một ít chỉ để mẹ Xuyên Tử thêu một con sóc dễ thương trên lưng của găng tay, trông rất đáng yêu.

Thạch thúc nhận lấy đôi găng tay, xem xét cách làm cũng có thể cảm nhận được tâm ý của bọn họ.

Hắn ta nghĩ, tâm ý kết bạn của Hắc Chỉ được đáp lại, chắc nha đầu đó sẽ vui vẻ một khoảng thời gian dài đó.

Sau khi nói xong chuyện găng tay, hai bên thật sự chào tạm biệt nhau, mạnh ai cầm đồ tốt của bên đó, hài lòng thỏa mãn đi về nhà.

Lý Phát Tông và Lưu Nhị Sơn nhanh chóng về tới hang, trước tiên lấy bạc ra cho mọi người xem.

Mọi người đều vui mừng.

Nhiều bạc thế này, lại còn là nguyên bảo xinh đẹp, bọn họ có thể cống hiến một ít năng lượng cho Phương Tiên Nhi.

Đợi khi nào nhóm Tảo Nhi về, mọi người tụ tập đông đủ rồi đưa bạc cho Phương Tiên Nhi, sau đó lại bận rộn làm việc một lúc.

Tới gần giờ cơm chiều thường ngày, mọi người đều đã quay về đông đủ.

Đại Ngưu đã hoàn thiện các bẫy, mọi người lại cùng nhau túm tụm trò chuyện những chuyện xảy ra hôm nay.

Lý Phát Tông kể lại mấy chuyện lúc nãy.

Tảo Nhi cũng kể tình hình bên phía bọn họ: “Hôm nay chúng ta vào trong Vi gia thôn mới phát hiện bọn họ chuyển cái đồ gỗ ép dầu vào trong một căn phòng trống, không để ở bên ngoài nữa. Ta hỏi thăm thì bọn họ nói sợ sau này bán dầu phong có tiền sẽ có người tới thôn tìm hiểu rồi moi ra được bí mật trong đó.”

“Bọn họ làm việc cẩn thận như thế chúng ta cũng an tâm hơn.”

Kể xong rồi mọi người cũng không vội ăn cơm mà làm việc quan trọng của ngày hôm nay – bày đồ cúng.

Mọi người kéo đàn kéo đống đi tới trước mặt Phương Tiên Nhi.

Không phải lần đầu tiên Thịnh Quân thấy chuyện này cho nên khi bọn họ bày trận thế này về cơ bản nàng có thể đoán được, đây là bọn họ lại có một khoản tiền muốn cho nàng ăn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 152: Chương 152



Thịnh Quân nhìn lướt qua giá trị năng lượng, cũng đã một khoảng thời gian kể từ lần bỏ tiền trước. Mấy ngày nay nàng ăn không ít thực vật, tích góp chỗ này chỗ nọ một chút, hiện tại trị số là 3765.

Mức giá trị năng lượng cao nhất là 5000, chỉ cần nhóm Tảo Nhi cho thêm vào tầm một lượng bạc rưỡi là có thể tăng cấp, mở khóa sản phẩm mới.

Thịnh Quân xoa xoa bàn tay, mong chờ nhìn về nhóm Tảo Nhi, sau đó nàng nhìn thấy thỏi bạc nguyên khối lớn trong tay Lý Phát Tông thì nhịn không được mở to mắt.

Tuyệt vời, nàng tới cổ đại này lâu như thế rồi rốt cuộc cũng được trông thấy thỏi bạc nguyên chất trông như thế nào.

Mấy người này giỏi thật, dầu phong còn chưa bán ra mà, bọn họ kiếm được con đường làm giàu nào à?

Thịnh Quân còn đang suy nghĩ thì Lý Phát Tông – đại diện cho lần ném tiền này đã lưu loát ném thỏi bạc vào.

Nàng nhanh chóng nhìn chằm chằm vào chỗ hiển thị giá trị năng lượng, nhìn nó nhanh chóng chạy thẳng tới mốc 9077 điểm.

Mức giá trị năng lượng cao nhất cũng thay đổi thành 10000 điểm.

Cùng lúc đó, ở sau cùng của số năng lượng hiển thị còn thêm một dấu chấm than nho nhỏ.

Thịnh Quân chạm vào nó một chút, hệ thống hiện một lời nhắc nhở: Lúc năng lượng đạt tới giá trị một triệu điểm, Hệ thống kinh doanh siêu thị có thể tăng cấp tới giai đoạn nhỏ tiếp theo.

Thịnh Quân nhìn một chuỗi số chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong chốc lát nàng không thể điểm hết đằng sau có mấy con số không.

Nàng cố gắng dời ánh mắt khỏi đống số trên màn hình, ngẫm nghĩ một lát rồi lại nhanh chóng vui vẻ như trước.

Chẳng còn cách nào khác, nàng thật sự rất khó khăn, ra đời lâu như thế rồi rốt cuộc cũng đã nhận được một lời chắc chắn liên quan tới việc tăng cấp. Mặc dù trị số không phù hợp với lẽ thường, nhưng ít ra vẫn còn có mục tiêu, điều này nói rõ rằng nàng có hy vọng về nhà.

Hệ thống nói là giai đoạn thăng cấp nhỏ, hiển nhiên không phải là sẽ có nhiều thêm các mặt hàng khác nhau. Thịnh Quân ngẫm nghĩ, có phải ý là nàng có thể từ máy bán hàng tự động biến thành cửa hàng tiện lợi không?

Nếu tiếp tục tính như vậy, hình thái cuối cùng của Hệ thống kinh doanh siêu thị nói không chừng là biến thành một siêu thị lớn.

Nàng tích lũy đủ một triệu điểm năng lượng để thăng cấp, bước vào giai đoạn tiếp theo, vậy là lại gần thêm một bước tới mục tiêu biến thành siêu thị lớn.

Làm tròn số rồi tính toán một chút, nàng sắp được về nhà rồi!

Thịnh Quân nghĩ như vậy, nhiệt huyết sục sôi, nhưng nàng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, tự dội bản thân một gáo nước lạnh.

Một triệu điểm giá trị năng lượng tính ra sẽ khoảng một ngàn lượng bạc, đám Tảo Nhi kiếm bao lâu mới đủ?

Đây còn mới chỉ là năng lượng cần thiết cho giai đoạn sơ cấp mà thôi, sau đó không biết còn có bao nhiêu giá trị năng lượng chờ đợi nàng nữa…

Nhưng hình như trước đó nhóm Tảo Nhi cũng từng nói tới chuyện dầu phong là thứ có giá trị, đợi đầu xuân sang năm đem bán, nói không chừng sẽ thu về một số tiền không nhỏ.

Vạn sự khởi đầu nan, sau này tốc độ kiếm tiền của mọi người chắc chắn sẽ càng ngày càng tăng nhỉ?

Có lẽ tốc độ thăng cấp cũng sẽ nhanh hơn tưởng tượng của nàng cũng nên?

Hầy, hình như nàng rơi xuống đất chưa được bao lâu, cứ từ từ rồi sẽ tới, không vội làm gì!

Thịnh Quân suy nghĩ một lúc, không còn xoắn xuýt nữa, quay đầu nhìn những mặt hàng được mở khóa lần này.

Bởi vì chỉ tăng lên một một cấp nên lần này cũng chỉ mở khóa một món, là lẩu tự sôi. Mặc dù chỉ có một mặt hàng, nhưng lại có hai hương vị, lẩu cà chua và lẩu cay.

Vừa nhìn thấy tên món hàng, nước bọt của Thịnh Quân đã không tự giác tràn ra đầy miệng.

Lẩu tự sôi cấp tốc đương nhiên không được ngon như các tiệm lẩu vừa nấu vừa ăn ở hiện đại, nhưng đã lâu lắm rồi nàng chưa được thấy lẩu, cũng sắp quên mất hương vị của nó rồi!

Nguyên liệu của một nồi lẩu vô cùng phong phú, có món mặn món chay, đồ mặn thì có các món như thịt bò cuốn, tôm viên, lá sách bò, đồ ăn chay thì có các món như khoai tây thái lát, miến thủy tinh, tảo bẹ, rau diếp… Tổng có có tới mười mấy nguyên liệu, số lượng mỗi nguyên liệu cũng không ít.

Sau khi đánh giá sơ qua về giá cả, một phần lớn có thịt có rau, trọng lượng gấp hai, gấp ba lẩu tự sôi thông thường, đủ cho hai người ăn. Thịnh Quân tham khảo giá cả của lẩu tự sôi ở hiện đại, dựa vào trọng lượng để tính toán giá cả, thiết lập giá năm mươi đồng một phần.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 153: Chương 153



Thịnh Quân nhanh chóng bày hàng hóa lên kệ, rồi không chờ kịp mà mở một hộp lẩu cay ra ăn.

Lẩu tự sôi của hệ thống ngoại trừ túi tự sôi còn có thêm hai túi nước. Trước tiên nàng đổ thêm nước vào túi tự sôi, chuẩn bị xong thì mở túi nguyên liệu nấu ăn đổ vào trong hộp.

Không bao lâu sau, lẩu tự sôi đã sôi, bọt nước kêu lên ùng ục, mùi hương mê người lan tỏa khắp nơi.

Thịnh Quân chấm đũa, quả quyết ăn lá sách bò trước, lá sách bò thơm thơm giòn giòn là món yêu thích của nàng.

Chất lượng sản phẩm của hệ thống vẫn khiến người ta hài lòng như trước. Mặc dù là thức ăn nhanh nhưng hương vị không khác gì mấy so với đồ ăn tươi mới, lá sách bò cho vào miệng vẫn còn vị giòn, dễ dàng bị cắn ra thành miếng nhỏ, nuốt xuống. Thịnh Quân không nhịn được thầm cảm thán: Quả nhiên, lẩu là mỹ thực tuyệt vời hoàn toàn không gì thay thế được!

Thịnh Quân vừa ăn như gió cuốn vừa suy nghĩ đến nhóm người vừa mới cho nàng năm lượng bạc, giúp nàng có điểm năng lượng kếch xù để tiêu xài, hẳn là có thể mua vài nồi lẩu về ăn.

Lẩu tự sôi kiểu này, nếu so về giá thì nó không phải sự lựa chọn để lấp đầy bụng, nhưng mà, có nó thì cũng có nghĩa những người cổ đại này có thể vừa dùng cơm vừa hưởng thụ thêm một chút, đây cũng xem như một trải nghiệm lớn, nâng cao chất lượng cuộc sống.

Thịnh Quân đang vui vẻ ăn lẩu.

Ở phía đối diện, nhóm người rất nhanh đã chú ý pháp quang của Phương Tiên Nhi đã tăng lên, còn là hai cái.

Lý Phát Tông vươn tay ra, chạm vào cả hai phím đang sáng lên, bọn họ nghe thấy âm thanh rầm rầm chắc nịch rơi xuống, tiếng động vang lên liên tiếp từng bốn, năm lần.

Nếu chỉ nghe âm thanh thì nó khá tương tự với trái cây đóng hộp lần trước?

Hắn ta nhanh chóng cúi người, lấy một dụng cụ bằng gốm có tạo hình kỳ lạ từ trong rương chúc phúc.

Nửa phần trên của dụng cụ này trông giống như một cái chén lớn, xung quanh có một vòng lõm xuống dưới, có thể bỏ đồ vào trong, ở giữa là một vật thể hình trụ đứng rỗng ruột, thành hộp rất mỏng, trên hẹp dưới rộng.

Nửa dưới của dụng cụ cũng là một hình trụ đúng khép kín, trên hẹp dưới rộng, đường kính đỉnh trụ lớn bằng đáy chén lớn. Có một cái lỗ nhỏ tròn hình vòm mở ra ở vị trí nối tiếp giữa mặt bên và đáy, nhìn từ lỗ này vào trong có thể nhìn thấy bên trong hình trụ đứng này trống rỗng.

“Đây là cái chén hay là cái nồi?” Tảo Nhi tò mò hỏi.

Lý Phát Tông lắc đầu, hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ này.

Hắn ta nghĩ bên trong vẫn còn đồ thế là lại cúi người xuống, lôi ra một hộp đồ gốm y chang và hai cái hộp gỗ nặng ch*ch.

Ngoại hình của hộp gỗ này trông rất giống bánh quy nhưng màu sắc đậm hơn một chút.

Khi mở nắp hộp ra, bên trong đều là chất béo cô đặc dùng để nấu ăn, từng khối từng khối nhỏ xếp thành hàng.

Hình như là mỡ heo, nhưng trong đó còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, trông rất mới mẻ, bọn họ chưa từng thấy qua.

Người trong thôn tò mò vây quanh nhìn mấy món này một lúc lâu.

Thịnh Quân cũng tập trung nhìn theo bọn họ, sau đó phát hiện ra hệ thống lại lén lút đổi bao bì bên ngoài của đồ ăn rồi.

Hộp đóng gói bằng nhựa được thay thế bằng nồi than nhỏ bằng gốm, nguyên liệu của nồi lẩu vốn được đóng gói bằng hút chân khâu giờ đã thay đổi thành từng viên cốt thả lẩu, đóng gói trong hộp.

Thịnh Quân kiểm tra hạn sử dụng của sản phẩm, phát hiện có thể bảo quản được ba tháng.

Chắc chắn hệ thống có một vài công nghệ cao nào đó mới có thể đảm bảo thức ăn trong không gian bịt kín như thế lại có thể giữ lâu được như vậy.

Nhưng thứ quan trọng nhất của lẩu tự sôi là gói tự sôi… Món đồ trước mắt chỉ có thể coi là lẩu ăn liền, tuyệt đối không dính dáng gì tới tự sôi.

Thậm chí còn cần những người cổ đại này tự nấu sôi lên để ăn.

Hầy, nàng còn tưởng gói tự sôi sẽ xuất hiện giống như hình dạng trước đó của Noãn Bảo Bảo vậy, nếu là như thế, viên cốt lẩu thì phải nấu lên còn Noãn Bảo Bảo có thể trực tiếp sử dụng được.

Đáng tiếc là mọi người ở đây không được tận hưởng điều này.

Sau khi quan sát xong, Thịnh Quân thấy đám người Lý Phát Tông vẫn còn đang nghiên cứu món hàng, nàng giải thích sơ qua cho bọn họ về cách sử dụng nồi và nguyên liệu nấu ăn:

“Trong tay mọi người là nồi lẩu than, trong hộp gỗ đều là viên đồ ăn đã được xử lý rồi. Trước tiên mọi người cho các viên đồ ăn vào trong nồi, thêm nước, rồi lại bỏ ít than ở chỗ bỏ than bên dưới nồi, nấu sôi là có thể ăn được rồi…”

Thịnh Quân vừa nói xong thì vỗ vỗ đầu mình một chút.

Dù sao cũng không có chức năng tự làm nóng, đều cần phải nấu rồi mới ăn, vậy có hay không có cái nồi than này khác nhau chỗ nào đâu?

Những người cổ đại này có thể nấu mì ăn liền và cháo ăn liền, cho nước cốt lẩu vào là được rồi, còn thuận tiện hơn nữa.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 154: Chương 154



Thịnh Quân lập tức lên tiếng chắp vá thêm: “Đương nhiên, mọi người cũng có thể không dùng nồi lẩu than mà trực tiếp bỏ viên cốt lẩu vào nồi, nấu sôi rồi ăn cũng không sao cả…”

Mọi người nghe xong, vẻ mặt ai nấy đều ngạc nhiên, bọn họ đứng xung quanh quan sát viên cốt lẩu, sau đó mới cẩn thận nhìn qua nồi lẩu than.

Tảo Nhi nhịn không được nói: “Hóa ra đây là một cái nồi, hình dáng đơn giản, rất thích hợp mang theo ra ngoài, vậy thì khi nấu cơm ở ngoài không cần phải bày nhiều nồi. Nhưng mà, cần phải đốt than mới dùng được… Đúng rồi, có thể dùng củi nhóm lửa, khéo léo bỏ củi vào trong lỗ hổng đó chắc là được thôi.”

Thu Nương cũng thở dài: “Đáng tiếc than quý giá quá, chúng ta chắc chắn không dùng được. Lúc ta còn ở Trương gia có thấy lão gia và phu nhân dùng than, đúng là rất thần kì, nó không giống như dùng củi đốt lửa, kiểu gì cũng sẽ có khói đen, mùi khó chịu lại còn đốt đen cả mắt.”

Thịnh Quân nghe xong mới biết hóa ra nhóm Tảo Nhi còn chưa từng được dùng than củi.

Nàng nhớ mấy thứ như than củi xuất hiện từ rất sớm… À, Thu Nương nói đã từng thấy người khác dùng rồi, còn nói than củi rất quý, thời này chắc chắn đã có nhưng bọn họ không dùng được mà thôi.

Thịnh Quân cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy trường hợp này cũng giống như đậu hũ vậy. Ở triều đại này, chỉ có một vài người được đốt than, còn nếu muốn bán than để kiếm sống thì dân chúng bình thường không nắm giữ kỹ thuật sản xuất than.

Thịnh Quân nghĩ thế cảm thấy tri thức đúng là tiền tài quý báu nhất, mà nàng lại có một kho báu đồ sộ, có thể cung cấp đủ các kiểu lý luận và kỹ thuật cho mọi người.

Than củi lúc này cũng là một loại như thế.

Thịnh Quân nhanh chóng kiểm tra tài liệu.

Nung than củi là cách làm tốt nhất, đương nhiên phải dựng một lò hầm than củi chính thức. Dù sao đây cũng là vật phẩm tiêu dùng thiết yếu cho cuộc sống, xây lò hầm than củi sẽ không lãng phí, đám Tảo Nhi có thể đào một cái lò hầm than củi bằng bùn đất truyền thống.

Nhưng xây thứ này tương đối khó khăn, bây giờ chắc chắn không thể làm kịp. Không vấn đề gì, muốn nhanh chóng có thể sử dụng than củi còn có một vài phương pháp đơn giản hơn vẫn khá có ít.

Thịnh Quân nói: “Mọi người có thể dùng một ít bùn đất đắp thành vòng tròn giống như cái giếng, bên trong xếp chồng củi tốt, dùng rơm rạ nhóm lửa, sau đó lại dùng bùn đắp lên trên, bên dưới chọc một vài lỗ thoát khí, tới khi khói bốc tới độ nhất định, sức nóng vừa đủ, cháy âm ỉ khoảng một đêm là có thể tạo ra một ít than củi.”

Gỗ được dùng để nung than củi cũng có nhiều lưu ý, mỗi loại gỗ dùng để nung than củi có thời gian đốt và chờ khác nhau rất nhiều, tốt nhất nên dùng gỗ của cây ăn quả lớn hoặc là gỗ cây sồi để nung.

Hơn nữa dùng gỗ nung than củi cũng có thất thoát, tính chất khác nhau thì mức độ thất thoát cũng khác biệt. Tính bình quân thì khoảng bốn đến năm cân gỗ có thể nung ra một cân than. Nghe thì có vẻ lãng phí, nhưng than củi hoàn hảo khi đốt sẽ không có khỏi, bắt lửa tốt hơn nhiều so với củi, độ nóng cao hơn, còn có thể dùng để luyện kim.

Trừ việc đó ra, than củi còn có rất nhiều công dụng, ví dụ như lọc nước loại bỏ tạp chất, hơn nữa còn có thể bổ sung một vài chất hóa học cho phân bón, tính tổng hợp vô cùng cao so với giá cả.

Thịnh Quân nói những chuyện này cho mọi người biết, bọn họ nghe một lúc thì bắt đầu động lòng.

Vào những ngày mùa đông rét lạnh, hơn phân nửa thời gian bọn họ đều ở trong hang làm mèo ngủ đông.

Bọn họ nhóm đống lửa, sưởi ấm, nấu cơm đều sẽ có khói, cho dù trong hang có lỗ thông gió thì nhất định vẫn phải mở hé cửa, nếu không khi củi cháy, khói mù mịt khiến cả người đen thui.

Nhưng nếu có than củi thì không cần phải mở cửa, quan trọng là sau này chỉ cần có khe hở thông gió bình thường là đủ, như vậy có thể ấm áp hơn nhiều, hoàn cảnh sống cũng thoải mái dễ chịu hơn.

Thêm vào đó, một khi có than củi, bọn họ ra ngoài tìm đồ ăn thức uống có thể mang theo than củi và cái nồi này, việc nấu cơm ngoài thiên nhiên cũng dễ dàng hơn.

Nó có thể cháy lâu lại còn có nhiều tác dụng, đồ tốt như vậy nhất định phải làm. Thêm vào đó kích thước của nó nhỏ hơn so với củi, cũng dễ dự trữ hơn, bọn họ có thể làm nhiều than củi một chút.

Nói là làm, tối nay trước tiên bọn họ chất đống than ở đó, từ mai bắt đầu theo phương pháp Phương Tiên Nhi chỉ, dựng một cái lò hầm than củi bằng bùn đất lớn một chút, chuyên dùng để nung than!

Nhưng trước khi bắt tay vào làm than thì những món đồ lấy từ chỗ Phương Tiên Nhi vẫn còn chưa cầm hết.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 155: Chương 155



Bên phía Thịnh Quân cũng đang suy nghĩ chuyện thôn dân cầm đồ về thế nào.

Giá trị năng lượng lần này thật sự rất nhiều, tới năm ngàn điểm, nếu đổi toàn bộ chỗ điểm này thành lương khô thì cũng phải mấy trăm hộp.

Cho dù thôn dân lấy thêm bánh quy, trong hang cũng không có chỗ để trữ. Số lượng hàng tồn trước mắt hẳn là có thể dùng cả nửa năm, hơn nữa thôn dân cũng không thể ăn bánh quy mỗi ngày, hạn sử dụng lương khô của nàng cũng khoảng nửa năm, nếu nhiều hơn thì không đảm bảo sử dụng.

Thịnh Quân ngẫm nghĩ rồi thân thiết đề nghị mọi người có thể lấy thêm vài hộp lẩu cùng với vài món ăn tương tự như đào vàng đóng hộp, lấy ít lương khô về.

Lần này viên nước cốt lẩu về thì có thể cất giữ được ba tháng, toàn bộ mùa đông đều có thể ăn thịt, ngẫm lại cũng thấy rất vui vẻ.

Hơn nữa mua hộp lẩu còn có cả nồi lẩu than bằng gốm, không phải có lời lắm sao!

Thôn dân đều nghe lời Phương Tiên Nhi, tất nhiên bọn họ lấy rất nhiều hộp lẩu về, phần còn lại chọn mỗi mặt hàng một ít, cho dù giá cả hộp lẩu đắt một chút, nhưng vẫn là một số lượng lớn. Thôn dân chạy tới chạy lui giống như con chuột, rốt cuộc cũng vận chuyển xong hàng hóa.

Khi người cuối cùng cảm ơn Phương Tiên Nhi xong, đoàn người không vội vã về nhà mà dự tính trước tiên chuẩn bị than củi trước đã.

Bọn họ tìm hai khu đất trống ở trước chỗ Phương Tiên Nhi, đồng tâm hiệp lực, người thì đào bùn đào đất, người vận chuyển củi, người thì đốt lửa, rất nhanh đã hình thành hai đống nhỏ. Sau khi Phương Tiên Nhi xem cấu tạo xong, gật đầu, bọn họ dùng bùn lấp kín lại rồi để lửa chậm rãi âm ỉ đốt củi.

Bên này Thịnh Quân so sánh với hình ảnh trong video, quan sát một lát tình hình khói bay ra từ hai đống củi đang đốt, sức nóng của lửa có vẻ không vấn đề gì, ngày mai có thể nung thành than rồi.

Thôn dân làm xong hết thì cũng an tâm quay về hang tính ăn cơm.

Vừa vặn lúc nãy bọn họ cũng mới lấy viên cốt lẩu từ chỗ Phương Tiên Nhi, mọi người quyết định về nấu ăn thử.

Bởi vì lượng hàng lần này vô cùng phong phú, thôn dân bây giờ cũng không tằn tiện như xưa, suy nghĩ dần dần chuyển từ nhét đầy bụng biến thành ăn no, ăn ngon.

Không biết có phải là nhờ ăn cơm đầy đủ hay không mà dạo gần đây không những cơ thể mọi người rắn chắc hơn, nhiệt độ cơ thể tăng lên mà ngay cả trí óc cũng trở nên linh hoạt hơn.

Từ đó có thể thấy ăn uống ngủ nghỉ đều là những chuyện quan trọng với con người.

Sau khi nhóm Tảo Nhi về trong hang, nhanh chóng xếp củi nhóm lửa, bên trên có thêm hai cái nồi, thêm vào đó hơn nửa bình nước. Nước sôi, bọn họ cho vào mỗi một nồi lẩu số loại viên cốt lẩu khác nhau, dựa theo số lượng cho vào thì đồ ăn chắc sẽ không quá nhạt.

Phương Tiên Nhi đã nói qua, trong viên cốt lẩu đã có hương liệu, không cần cho thêm gói gia vị của mì ăn liền.

Nước sôi lên sùng sục, viên cốt lẩu cũng theo đó nhanh chóng tan ra trong nồi.

Nồi bên trái là vị cay, nấu lên có màu sắc đỏ bừng, nhìn rất kí.ch th.ích. Lúc đang nấu mọi người đã có thể ngửi được mùi cay gắt nhưng lại thơm mê người.

Hạnh Nhi bị sặc chịu không được phải chạy qua một bên hắt xì mấy cái, cô bé xoa xoa chóp mũi, chần chờ một chút rồi nói: “Tỷ, mì ăn liền lần trước cũng có vị cay, nhưng ngửi mùi biết ngay hai vị cay này khác nhau.”

Tảo Nhi gật đầu: “Đúng, nó không bị hăng như thế này.”

Nói đúng hơn thì mùi hương của mì ăn liền còn lâu mới kí.ch th.ích được bằng hương vị trong nồi, hai món này vốn dĩ không thể so sánh với nhau.

Đương nhiên, hương vị của nồi lẩu này không hoàn toàn chỉ có vị cay mà còn là mùi hương rất bùng nổ, mùi thơm nhanh chóng xộc lên, rồi chiếm cứ toàn bộ không khí trong sơn động. Cho dù mọi người không chủ động ngửi thì hương thơm cũng sẽ tự động chui vào mũi, nước bọt vô thức ứa ra trong khoang miệng.

Không biết món này khi ăn vào miệng sẽ có hương vị thế nào?

Nàng ấy nhớ lại mùi vị của mì bò cay, lúc ăn đầu lưỡi sẽ cảm thấy có chút tê dại châm chích, Phương Tiên Nhi nói cảm giác đó chính là cay, gây ra bởi một loại quả có màu đỏ gọi là quả ớt.

Lúc này, vị cay trong nồi phải gấp mười lần như thế, chắc cũng bởi vì trong đó có rất nhiều ớt đúng không?

Mọi người tò mò vây quanh nồi lẩu nhìn thật kỹ.

Nước lẩu màu đỏ sôi ừng ực bốc khói, những nguyên liệu nấu ăn với đủ các màu sắc và hình dạng chìm nổi trong nồi, nhất thời không thể phân biệt rõ đó là gì.

Tảo Nhi nhìn chằm chằm nồi lẩu một chút rồi dời mắt qua nhìn nồi “lẩu cà chua” ở hướng khác.

Trước kia nàng ấy chưa từng nghe nói tới cà chua. Sau khi hỏi thăm Phương Tiên Nhi nàng ấy mới biết đó là một loại quả nhưng thiên về kiểu rau trồng, quả này lúc ăn sống sẽ có cảm giác chua, nhưng khi chế biến thành đồ ăn lại rất ngon miệng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 156: Chương 156



Bây giờ khi Tảo Nhi ghé lại gần ngửi thử, nàng ấy không ngửi được mùi nào rất chua, mà chỉ có hương thơm mê người khiến nàng ấy muốn ăn thử.

Nàng ấy nhìn vào nước lẩu trong nồi, cũng có vẻ đậm đà, thiên về màu đỏ nhưng lại dịu hơn gấp trăm lần so với quả ớt, trông giống như màu sắc của mặt trời khi lặn xuống, mất đi ánh sáng chói lóa rực rỡ.

Bây giờ cả hai nồi lẩu đều ăn được rồi.

Mọi người không hẹn mà gặp cùng nếm thử hương vị trông có vẻ dịu hơn, cũng chính là lẩu cà chua.

Bọn họ khuấy trong nồi một chút thì đã có vô số nguyên liệu nổi lên, đỏ đỏ xanh xanh, có thịt có rau, thế này xem ra lẩu là một món ăn có đủ hết mọi thứ, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.

Đại Ngưu phụ trách chia đồ ăn cho mọi người, lần này hắn ta không dùng thìa mà dùng một đôi đũa hơi dài để gắp. Hắn ta lần lượt gắp cho mỗi người có đủ hết những thứ trong nồi, chia đều đồ ăn.

Như thế, cho dù mỗi một loại đồ ăn chỉ có một ít nhưng lại xếp chồng trong chén gỗ trông rất nổi bật.

Chỉ có thể nói phần đồ ăn trong nồi rất phong phú, chỉ thịt không thôi đã có mấy loại, có dày trơn mềm, có mỏng như cánh ve, mỗi một món đều khiến người ta cảm thấy thèm ăn.

Mọi người nhìn đồ ăn trong chén, cảm nhận được mùi thơm đặc biệt của lẩu cà chua rồi không hẹn mà gặp cùng nhau nuốt nước bọt.

Nếu mị lực của Phương Tiên Nhi đến từ bản thân nàng, dẫn dắt trái tim và linh hồn của mọi người. Vậy khi nàng tặng những đồ ăn này cho bọn họ thì đã buộc chặt dạ dày của bọn họ rồi.

Rốt cuộc cũng bắt đầu ăn được rồi!

Tảo Nhi cầm lấy chén, tính để lại thịt ăn sau cùng.

Nàng ấy kẹp một mảnh đồ ăn màu vàng óng, món này có vẻ đã bị hầm nát, lúc nàng ấy gắp lên nó đã có dấu hiệu bị vỡ ra.

Tảo Nhi cắn nhẹ một cái đã ngay lập tức cảm nhận được cảm giác mềm mịn như cát.

Chỉ mới cắn hai cái mà miếng ăn đã nát ra giống như bùn.

Cảm giác có chút giống củ nâu được mài ra rồi hấp chín, nhưng lại không có vị ngọt gì, chỉ cảm thấy mằn mặn ăn rất ngon, bên ngoài của nó bị hỗn hợp nước lẩu cà chua bọc lấy, hòa quyện vào nhau, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được!

Tảo Nhi tỉ mỉ thưởng thức đồ ăn trong miệng xong, nàng ấy lại tự mình nghiền ngẫm một chút rồi mới lưu luyến không rời gắp một miếng khác cho vào miệng.

Đây cũng là đồ ăn được cắt sợi, nhưng mà nhỏ hơn món lúc nãy.

Nó có hình tròn dẹp, toàn thân trong suốt xanh biếc, còn có mấy sợi vân trắng không thấy được.

Khi cho vào trong miệng cắn một cái sẽ cảm thấy mọng nước, trơn trượt, lúc nàng ấy nhìn thấy món này trong đầu đã nghĩ rằng nó sẽ có hương vị khác.

Tảo Nhi nuốt xuống, rồi lại gắp một miếng nấm mèo. Bọn họ không lạ lẫm gì với nấm mèo, mấy loại này đều bị bọn họ quy về là nấm, trước đó bọn họ cũng đã từng hái, đúng ra thì là Phương Tiên Nhi nói cho bọn họ biết.

Nấm mèo này hơi khác với nấm bọn họ hái trước đó, lúc mới ăn thì không được mềm cho lắm mà có vẻ giòn, bên trong rất dẻo, mùi vị tương đối đặc biệt.

Tảo Nhi lại gắp thêm vài thứ, càng ăn càng cảm thán sợ hãi.

Không ngờ trên đời này lại có nhiều vị khác biệt như thế, nhiều món ngon vô đối thế này sao?

Tất cả đều là sơn hào hải vị!

Không có món nào là nàng ấy không thích cả!

Tảo Nhi đã ăn xong tất cả đồ ăn, trong chén chỉ còn lại thịt.

Nàng ấy thành kính gắp một miếng thịt, thổi thổi, cho vào miệng, cái miệng nhỏ nhấm nháp, miệng vừa khép lại mắt đã trợn tròn!

Cái này quá xá là mềm!

Thật sự là thịt à?

Khi ăn vào miệng không hề cảm thấy tanh, lúc nhai cũng không cần tốn sức. Miếng thịt trong miệng rất mềm, gần như đã loại bỏ tất cả những mùi gây ảnh hưởng tới vị giác, chỉ còn lại những gì thơm ngon nhất.

Tổ tiên ơi, rốt cuộc bọn họ đã tích bao nhiêu công đức mới có thể gặp được Phương Tiên Nhi, mới có thể ăn được đồ ăn ngon thế này, rốt cuộc bọn họ đã làm bao nhiêu việc thiện mới có thể thưởng thức mỹ thực ngon miệng phong phú thế này chứ?

Chắc là bọn họ đang hưởng phúc khí sớm, tới đời sau lại phải làm trâu làm ngựa cho người ta mới có thể bù đắp lại phần may mắn này?

Mọi người đều đang cầm chén, quý trọng ăn đồ ăn trong chén, trong mắt không hiểu sao ẩm ướt chua xót.

Thật ra bọn họ đã được ăn không ít đồ tốt rồi, thế nhưng vì sao mỗi lần được ăn một bữa lạ miệng, thơm ngon bọn họ đều xúc động không ngừng thế này.

Thật sự quá hạnh phúc!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 157: Chương 157



Sau khi ăn xong nồi cà chua, mọi người quay sang nhìn nguyên liệu trong nồi lẩu cay.

Nhớ đến mùi thơm vô cùng nồng nàn vừa nãy, ai nấy đều mong chờ món lẩu cay này.

Nồi nước đã sôi lên sùng sục, một lớp váng dầu nổi lên trên bề mặt, dường như trong đây có rất nhiều mỡ heo hỏi sao nồi lẩu cay này lại có mùi hương cực kỳ đặc biệt.

Ngay sau đó, Đại Ngưu làm theo cách lúc trước và bắt đầu gắp rau cho mọi người, tuy nhiên lần này hắn ta chỉ gắp cho người lớn chứ không gắp cho trẻ con.

Không phải vì có vấn đề gì, mà vì Phương Tiên Nhi đã nói vị cay rất k.ích th.ích, cơ thể của trẻ con không giống như người lớn, khả năng cao sẽ không chịu nổi, tốt nhất là không nên ăn.

Không chỉ trẻ em mà cả người già và người có dạ dày yếu cũng không nên ăn. Với nhóm người này thì ăn cà chua sẽ tốt hơn.

Sau khi chia xong đồ ăn cho những người có thể ăn cay, mọi người đều không thể chờ đợi thêm mà bắt đầu động đũa.

Gắp một miếng thức ăn, thổi vài cái, đợi đến khi đồ ăn không còn quá nóng thì nuốt nước miếng cho vào miệng.

Ăn miếng đầu tiên, cảm giác rõ ràng nhất của mọi người là loại ớt này thật sự không thể so sánh được với những gói mì ăn liền trước đó!

Cắn miếng thứ hai, đầu lưỡi bắt đầu trở nên nóng ran và tê dại.

Từng người từng người một, cho dù bình thường có ăn cay giỏi đến mức nào thì bây giờ chỉ có thể hút thẳng vào miệng.

Cảm giác như nuốt một ngọn lửa, bị thiêu đốt từ thực quản đến tận tim, khiến m.á.u sôi trào.

Họ không biết môi của mình có bị bỏng không vì họ cảm thấy nó đang sưng lên và cực kỳ đau rát.

Tuy nhiên, vị cay ngon đến mức không ai đặt bát xuống!

Cùng lắm cũng chỉ cầm ly nước lên uống hai ngụm rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.

Một số người bắt đầu tự hỏi không biết tâm lý của mình có bình thường không mà tự dưng lại thích bị tra tấn.

Mặc dù nó cay đến ch** n**c mắt nhưng họ vẫn không thể ngừng ăn nó, họ vẫn muốn tiếp tục trải nghiệm vị cay và cảm giác đau đớn này.

Hạnh Nhi vô cùng tò mò khi thấy người lớn cư xử như vậy nên đã xin Tảo Nhi cho mình nếm thử một miếng mộc nhĩ trong lẩu cay.

Tảo Nhi đút cho cô bé một miếng nhỏ.

Hạnh Nhi lập tức há miệng một cách đầy mong đợi.

Vừa cắn đứt một góc mộc nhĩ, cô bé đã cau mày, nheo mắt, lè lưỡi như cún con, rồi hét lên rằng nó quá cay và liên tục dùng tay quạt vào miệng như thể điều này sẽ giúp cô bé thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô bé không còn đủ can đảm để ăn nốt miếng mộc nhĩ còn lại.

Điều này cũng làm cho những đứa trẻ khác bình tĩnh lại, ý định tiến lên để xin xỏ cũng biến mất.

Cả đám ngoan ngoãn cầm bát đi ăn nồi cà chua.

Người lớn nhìn thấy vậy cũng cảm thấy rất buồn cười, hành động trong miệng không hề ngừng lại, nồi lẩu dường như càng thơm ngon hơn.

Do nấu hơi lâu nên nước đã bắt đầu cạn, Đại Ngưu đổ thêm một ít nước vào hai nồi.

Điều kỳ lạ là sau khi cho nước vào nồi và đun sôi lại, hương vị không hề nhạt đi mà vẫn thơm và cay.

Khi ăn lẩu cay, mọi người đều cảm thấy nước lẩu này như có một loại năng lượng bí ẩn nào đấy.

Chỉ cần ăn vài miếng, họ sẽ đổ mồ hôi đầm đìa khi vị cay lan tỏa.

Đại Ngưu ăn được một lúc thì cảm thấy quá nóng, đành cởi áo ngoài ra.

Hắn ta bị cay đến mức mặt đỏ bừng, cổ cứng ngắc, vừa ăn vừa thở ra hơi nóng, không khỏi thở dài nói:

"Hỏi sao món này được gọi là lẩu, cứ như đốt lửa ở trong nồi vậy! Chỉ cần ăn một miếng vào mùa đông là đã có thể để dành hai cục than củi sưởi ấm rồi!"

Những người khác cũng đồng tình với quan điểm của hắn ta.

Sau khi cảm thán về độ cay của nồi lẩu, mọi người lại chuyển sự chú ý về hương vị của nó.

Giả sử ở nồi cà chua, họ có thể nếm được hương vị nguyên bản của nguyên liệu và vị chua ngọt của nước canh cà chua.

Vậy thì món lẩu cay này là một bữa tiệc cay thuần túy.

Thức ăn nấu trong đó đều có vị cay và thơm.

Khi ăn, lưỡi của bị k.ích th.ích bởi vị cay và trở nên tê dại.

Họ chỉ có thể cảm nhận được kết cấu của các nguyên liệu.

Giống như thứ trong miệng, dù nó giòn, dẻo hay mềm, họ đều có thể cảm nhận rõ ràng qua từng lần nhai.

Nhưng họ không còn cảm nhận được hương vị ban đầu của những nguyên liệu trong này nữa.

Có hàng vạn cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉ còn lại vị thơm cay, khiến người ta càng ăn càng sảng khoái!

Mọi người đều ăn một cách trân trọng và từ từ để thưởng thức. Đáng tiếc, bữa cơm dù ngon đến mấy thì cũng đến lúc kết thúc.

Tiếng bát đũa va chạm dần dần biến mất, tất cả thịt và rau đều được gắp hết.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 158: Chương 158



Sau khi nhìn ngắm tàn cuộc, người phụ trách việc nấu cơm bắt đầu có vài ý tưởng trong đầu.

Chẳng hạn như họ có thể để dành nước lẩu để nấu cho bữa sau.

Còn nước của nồi cà chua thì chỉ đủ cho người già và trẻ em, nên phần còn lại sẽ được chia thành canh.

Mỗi người cầm một bát canh trong tay.

Khi uống canh cà chua không, nó cũng có một hương vị khác.

Phải đến khi người cuối cùng đặt bát xuống, bữa lẩu thịnh soạn mới chính thức kết thúc.

Mọi người đều vui vẻ sờ bụng, cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết.

Một số người thậm chí còn cảm thấy rằng họ đã tìm thấy nguyên liệu tình yêu đích thực của mình trong món lẩu này.

Hoặc là chìm đắm vào hương vị này, hoặc bị mê muội bởi hương vị này.

Nghĩ đến món rau và thịt đã tấn công trái tim của mình, mọi người đều động lòng, họ rất muốn biết tên món ăn yêu thích của mình.

Sau khi dọn dẹp bộ đồ ăn, cả nhóm không nhịn được nữa, đi tới hỏi Phương Tiên Nhi chi tiết về món lẩu.

Tất nhiên Thịnh Quân rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của họ, đồng thời cũng giải thích lý do sử dụng của từng nguyên liệu.

Khi nàng nói, mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Thái độ ngoan đạo không khác gì những người đang tập trung học tập.

Họ liên tục đọc theo trong đầu chỉ để ghi nhớ những cái tên được thốt ra từ miệng của Phương Tiên Nhi.

Khoai tây, khoai nưa, miến thủy tinh.

Lòng vịt, lá sách bò và tôm viên!

Nghe những cái tên này rồi đối chiếu với ký ức trong đầu, mọi người lại thấy thèm ăn.

Như thể những món ngon đó lại xếp hàng, bay vào miệng khiến họ vui vẻ trở lại.

Sau khi nghe giới thiệu tất cả các nguyên liệu, mọi người mới phát hiện những nguyên liệu trong nồi lẩu này, không có cái nào là làm nền cho cái nào cả, mỗi món đều nét độc đáo riêng.

Chẳng hạn như khoai tây.

Trước đó Phương Tiên Nhi đã nói rằng đây là loại lương thực có sản lượng lớn, có thể làm món chính vì nó tạo cảm giác no, nếu có cơ hội thì họ nên đi tìm.

Bây giờ nếm thử mới biết đúng là mỹ vị.

Phương Tiên Nhi cũng nói có rất nhiều cách để nấu khoai tây, luộc nó như nấu trong nồi lẩu hồi nãy là cách đơn giản nhất.

Điều này khiến họ tò mò không biết những cách nấu khác sẽ ngon đến mức nào, họ ước mình có thể biến ra thật nhiều khoai tây để được nếm thử các món ngon.

Sau khi thảo luận về món lẩu, mọi người lại trò chuyện thêm một lúc.

Họ nói về rất nhiều thứ.

Một vài người vẫn còn đắm chìm trong hương vị thơm ngon của món lẩu và không thể ngừng bày tỏ cảm xúc của mình sau khi ăn, cũng có người nói về chuyện chính.

Còn Đại Mao lúc này đang phải đối diện với sự lựa chọn khó khăn nhất của cuộc đời mình.

Bởi vì Đại Ngưu ca, vừa hỏi cậu nhóc một câu hỏi sâu sắc:

“Nếu chỉ được chọn một món để ăn, sau khi chọn xong không thể ăn món còn lại nữa thì đệ sẽ chọn bánh mì nếp cẩm hay lẩu?”

Đại Mao gãi gãi mặt, bối rối suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy rối, không thể đưa ra đáp án rõ ràng.

Đại ca của cậu nhóc đúng là kẻ xấu xa nhất trên đời, làm sao mà cậu nhóc có thể chọn được?

Phải biết rằng hai món này hoàn toàn khác nhau và cả hai đều là món ăn yêu thích của cậu nhóc.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng bản thân không bao giờ được ăn một trong hai món này nữa thôi là tim của cậu nhóc đã trở nên đau nhói rồi!

Cuối cùng, Đại Mao quyết định giả câm điếc, phớt lờ lời nói vô nghĩa của Đại Ngưu.

Thần lực của Phương Tiên Nhi rất mạnh, như núi như biển, nhất định có thể dễ dàng chống lại cái miệng quạ đen của đại ca.

Vì vậy, sẽ không bao giờ có một ngày như thế!

Sau khi bên này đùa giỡn xong, những thôn dân còn lại đều cảm thấy thoải mái và nhàn nhã khi trò chuyện.

Vào giờ phút này, mọi người đều nhất trí gác lại mọi chuyện vặt vãnh và những kế hoạch vô tận để nghiêm túc tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này.

Một cơn gió nhẹ nhàng và mát mẻ làm dịu đi cái nóng do nồi lẩu mang lại.

Vầng trăng sáng và tròn, chiếu ánh sáng bạc xuống mặt đất.

Nhìn lên bầu trời với chiếc bụng no, tâm trạng của mọi người cũng giống như ánh sao trên đấy, lập lòe lấp lánh.

Ngay cả một nam nhân nghiêm túc như Lưu Nhị Sơn cũng khẽ ngân nga một chút giai điệu một cách lạc nhịp.

Ngẩng đầu lên là có thể thấy những đống than củi phía xa xa. Từ những khe hở thông gió trên gò đất, những làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Phương Tiên Nhi cho biết ngày mai sẽ dạy họ cách đào lò than, như vậy sau này họ sẽ có nhiều than hơn để sử dụng.

Họ lại cẩn thận suy nghĩ về cuộc sống sau này.

Vào mùa đông, họ có một nguồn lương thực dự trữ đầy đủ, có lửa để sưởi ấm, được ăn lẩu và thịt khô đã dự trữ, đêm đến lại nằm trong chăn bông ấm áp.

Mỗi ngày họ đều nghe Phương Tiên Nhi kể những câu chuyện thú vị hoặc nghe thư sinh giảng bài.

Nhóm người bọn họ, không phân biệt giới tính, già hay trẻ đều có cơ hội được học chữ.

Đúng rồi, bây giờ họ cũng đã tìm được cách mua hạt giống lương thực, cây giống và vật nuôi.

Khi có được hạt giống, họ sẽ gieo hạt vào mùa xuân, rồi nuôi vài con gà, vịt...

Liệu một cuộc sống tuyệt vời như vậy có thể thuộc về họ hay không?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 159: Chương 159



Trước đây, mọi người đều có cảm giác mơ hồ rằng mình đang ngày càng trở nên tốt hơn.

Bây giờ, sau khi những chi tiết lần lượt được tiết lộ, mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng hốt, cảm thấy cực kỳ không chân thật.

Rất khó để nói là vì món lẩu đã làm cho họ say, hay là vì cảm giác hạnh phúc mà đầu óc của mọi người đều trở nên đờ đẫn.

Trong đầu mọi người chỉ còn lại một suy nghĩ, cuộc sống ngày càng tốt hơn tất cả là nhờ tấm lòng từ bi của Phương Tiên Nhi!

-

Khi người dân Phương gia thôn vui vẻ ăn lẩu.

Ở huyện thành bên kia, cuối cùng Vi Thập Bát đã gặp được sư phụ của mình - Cảnh lão.

Cách đây không lâu, ông ấy vừa biết được công dụng của tinh dầu phong lữ từ Tảo Nhi nên lập tức mang đến thăm Cảnh lão.

Tuy nhiên, điều ông ấy không ngờ là Cảnh lão không có ở nhà, chỉ có sư nương và lão thái thái.

Vi Thập Bát hỏi người gác cổng, biết rằng tình trạng của lão thái thái thật sự không ổn, tình cờ Cảnh lão lại nhận được tin huyện thành lân cận có thần y nên đã vội vàng chạy đến đó ngay trong đêm.

Vi Thập Bát đành phải đưa tinh dầu phong lữ cho sư nương, nói rằng tinh dầu thực vật này rất tốt cho sức khỏe, rất thích hợp với người già, có thể đưa cho lão thái thái dùng.

Sư nương vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.

Trước khi rời đi, Vi Thập Bát kiểm tra lại tình trạng của lão thái thái, phát hiện đúng là không ổn.

Bà cụ không chỉ thỉnh thoảng không nhận ra mọi người mà tính tình cũng rất bất ổn, lúc buồn, lúc giận, khiến cho cả nhà không ai được sống yên ổn.

Sư nương đứng bên cạnh không kiềm được nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lồng n.g.ự.c của Vi Thập Bát cũng bị nghẹn lại.

Gác lại những lợi ích sang một bên, mối quan hệ của ông ấy với gia đình của sư phụ cũng cực kỳ sâu sắc.

Vào giờ phút này, ông ấy vô cùng hy vọng tinh dầu phong lữ sẽ có tác dụng, giúp cho bệnh não của lão thái thái trở nên tốt hơn, giúp gia đình sư phụ được thở phào nhẹ nhõm.

Vì không gặp được sư phụ nên sau khi thăm lão thái thái xong, Vi Thập Bát để lại tinh dầu phong lữ rồi chuẩn bị rời đi.

Khi ông ấy rời khỏi phủ, tình cờ gặp được sư huynh Minh Bắc đến thăm.

Minh Bắc khác với Vi Thập Bát - người có thân hình thô kệch, ông ta là một nam nhân trung niên có gương mặt hiền lành. Gương mặt tròn trĩnh, phúc hậu nhưng cơ thể lại gầy gò. Làn da của ông ta rất trắng, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.

Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình của hai người, Vi Thập Bát trông giống sư huynh hơn.

Nhưng nếu so sánh tuổi thật thì họ bằng tuổi nhau.

Do Minh Bắc vào thương đội sớm hơn Vi Thập Bát hai năm, trước đó đã nhận Cảnh lão là sư phụ nên trở thành sư huynh.

Hai người vừa gặp nhau ở cửa, Minh Bắc đã nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không hề thay đổi, dùng giọng điệu ấm áp chào Vi Thập Bát: “Sư đệ, đệ cũng ở đây à?”

Vi Thập Bát có chút câu nệ: "Đúng vậy, sư huynh. Nhưng hôm nay sư phụ không có ở đây, chỉ có sư nương và lão thái thái thôi ạ."

Minh Bắc nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao đâu, huynh cũng định đến thăm lão thái thái.” Vừa nói vừa giơ đồ trong tay lên.

Nghe vậy, Vi Thập Bát cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ông ấy cảm thấy có gì đó rất khó chịu, cảm giác như bị sư huynh biến thành kẻ ác vậy.

Rũ bỏ những suy nghĩ buồn bực trong đầu, Vi Thập Bát nhìn món đồ trên tay Minh Bắc, nhận ra đó là mận và điểm tâm do thương đội mang về.

Lão thái thái thích ăn chua, thỉnh thoảng cũng ăn bánh ngọt.

Có vẻ những món này được mang đến cho bà cụ.

Không lãng phí thêm thời gian, ông ấy vội vàng tránh đường nói: "Sư huynh mau vào đi, đệ đi trước đây."

Hai người nhanh chóng nói lời tạm biệt.

Sau khi quay về nhà, Vi Thập Bát phải xử lý một số việc nhỏ trong thương đội.

Ngoài ra còn quá trình khai thác dầu trong làng cũng cần được chú ý, cực kỳ bận rộn.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Vi Thập Bát đến nhà sư phụ mấy lần nhưng đều không gặp được ông.

Tuy nhiên, sau khi nghe sư nương nói rằng đã cho lão thái thái sử dụng tinh dầu phong lữ, ông ấy cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện không biết có phải là ảo giác hay không nhưng hình như trí nhớ của lão thái thái đã minh mẫn hơn trước.

Ít nhất vào mấy lần ông ấy đến thăm, phần lớn thời gian bà cụ đều nhận ra ông ấy.

Ngày hôm nay, cuối cùng Vi Thập Bát cũng nhận được tin sư phụ sắp về nhà, vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người.

Vừa vào cửa, ông ấy vội liếc nhìn xung quanh, phát hiện hôm nay Minh Bắc không đến.

Không suy nghĩ gì thêm, Vi Thập Bát bước nhanh đến chỗ Cảnh lão và hét lên: “Sư phụ!”
 
Back
Top Bottom