Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 210: Chương 210



Vừa mới đặt nồi lên, đổ chút nước vào, một người trong thương đội tên là Đới Cửu móc một túi vải ra, nói với mọi người: “Khu vực này cách đây không lâu chắc là vừa mới mưa, khi chúng ta đi qua vùng đồi, lúc ta đi vệ sinh đã tìm thấy một ít nấm, chúng ta có thể bỏ vào nồi nấu, cho thêm chút tươi ngon!”

Hắn ta mở túi vải ra, nấm bên trong có hình dáng như chiếc dù, toàn thân trắng như tuyết.

Trước kia, trên đường đi buôn bán, lương khô ăn lâu ngày vừa khô vừa ngán, bọn họ cũng sẽ dựa theo kinh nghiệm tìm một ít nấm để ăn.

Loại nấm tương tự như loại trước mắt này, bọn họ đã từng thấy, cũng đã ăn nhiều.

Dựa vào kinh nghiệm đi đường nhiều năm, cũng biết nấm có màu sắc và hình dáng càng đơn giản thì càng khó có độc, những năm nay chưa từng đoán sai.

Vì vậy, sau khi phát hiện ra loại nấm trắng hình ô này, Đới Cửu lập tức nhổ lên cất đi, dự định lúc ăn cơm sẽ lấy ra, để mọi người thêm món ăn.

Nói xong những lời vừa rồi, Đới Cửu nắm lấy nấm định bỏ vào trong nồi.

Thiết Trụ bên cạnh, từ lúc hắn ta vừa mới lấy nấm trắng ra, đã bị thu hút ánh nhìn, luôn cảm thấy thứ đó trông rất quen mắt.

Lúc này, thấy Đới Cửu định bỏ vào nồi, Thiết Trụ bỗng nhiên lóe lên, nhào đến giữ chặt cánh tay của Đới Cửu: “Những thứ này… Nấm này, không thể ăn được!!”

Đới Cửu giật mình vì hành động của hắn ta nhưng cũng không nổi giận, chỉ là bị mất mặt ngay tại chỗ, không thoải mái lắm, nói với vẻ khó chịu: “Sao lại không thể? Tiểu Thiết Trụ, đây là lần đầu tiên ngươi đi buôn bán, chẳng lẽ lại có kinh nghiệm đi đường hơn bọn huynh sao?”

Bên thái dương Thiết Trụ không biết từ lúc nào đã chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh, nghe vậy chỉ nghĩ mà sợ, thở hổn hển nói: “Không phải như vậy, Cửu ca đi xa nhiều năm, chắc chắn thua xa kinh nghiệm buôn bán của huynh, nhưng ta xuất thân là thợ săn sống trên núi, đối với cây cỏ nấm quả cũng có chút hiểu biết.”

“Loại nấm trong tay huynh, nhìn thì vô hại nhưng thực chất lại mang kịch độc, ở chỗ chúng ta đều gọi nó là Bạch độc ô, còn gọi là nấm độc c.h.ế.t người.”

Bảo sao hắn ta thấy quen mắt, đây chẳng phải là loại nấm độc đã từng được Phương Tiên Nhi gạch chân đánh dấu sao, vẻ ngoài vô hại kia rất dễ lừa người!

Thấy Thiết Trụ nói chắc chắn như vậy, Vi Thập Bát cũng đứng ra làm chứng cho hắn ta, nói Thiết Trụ lớn lên trên núi, quả thật có rất nhiều hiểu biết với các loại sản vật núi rừng.

Chuyện này không nhỏ, liên quan đến tính mạng của mọi người, sau khi nghe xong mọi người tự nhiên không ai đưa ra dị nghị gì nữa.

Nghe nói nó mang kịch độc, không ai cứng đầu đến mức phải liều mạng thử xem loại nấm này rốt cuộc độc đến mức nào.

Nhưng sau khi hoàn hồn lại, một đám người lại suy nghĩ kỹ về loại nấm độc này, đều toát mồ hôi lạnh ướt cả lưng.

Đúng là thế sự vô thường (*)!

(*) Thế sự vô thường: Cuộc sống không lường trước được điều gì.

Thương đội của bọn họ đã rong ruổi nhiều năm, trải qua nghèo khổ, chịu đựng chiến loạn, vậy mà suýt chút nữa lại ngã nhào vì một loại nấm trắng nhỏ bé.

Xem ra những năm gần đây đã quá lơ là, ỷ vào việc làm trong thương đội lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, hành động càng ngày càng bất cẩn!

Vi Thập Bát s* s**ng hai mặt dây chuyền vuông đeo trên cổ, nắm chặt trong tay.

Đây là mặt dây chuyền gỗ nhỏ hình Phương Tiên Nhi mà ông ấy đã cho người tạc ngay sau khi đánh bại sư huynh, trở thành đội trưởng.

Ông ấy thầm nghĩ, lần này thật sự đã được Phương Tiên Nhi phù hộ!

Nếu không phải Thiết Trụ tình cờ được đưa đến bên cạnh bọn họ, bọn họ ăn loại nấm độc này vào, đừng nói đến chuyện gì khác, bọn họ có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi!

Bên cạnh, sau khi Đới Cửu nghe xong cũng cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Tuy hắn ta không muốn thừa nhận mình nhìn nhầm, nhưng nếu loại nấm này thật sự có kịch độc, hắn ta sẽ trở thành đầu sỏ gây tội của thương đội!

Hắn ta im lặng cúi đầu nhìn, Bạch độc ô đã hái không thể vứt bên đường, nếu không người khác nhặt về ăn thì xong đời, chỉ có thể ném vào đống lửa thiêu hủy rồi chôn xuống.

Nhưng Đới Cửu vẫn lén lút giữ lại một cây, dự định đợi khi có điều kiện, sẽ lấy nước múc một con cá đến để thử nghiệm độc tính của Bạch độc ô.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 211: Chương 211



Trải qua một phen sóng gió vì nấm độc, mọi người trong đoàn thương đội rất sợ hãi, trên đường đi cũng trở nên im lặng hơn nhiều.

Có những chuyện có lẽ mười năm mới gặp một lần nhưng chỉ cần gặp một lần là đủ khiến người ta hối hận cả đời.

Vì chuyện này, mọi người đều bắt đầu suy ngẫm, sau này làm việc không nên tự cao vì kinh nghiệm của mình nữa mà phải giữ một lòng kính sợ với vạn vật trên thế gian.

Đường buôn bán gian nan, lương khô ăn lâu ngày không có mùi vị gì cũng là chuyện nhỏ. Nhưng nấm dại ven đường núi thì chắc chắn không thể ăn bừa bãi được nữa.

Cứ như vậy, cả đoàn người nhanh chóng đến được một thành trì mới - Đồng Thành.

Vào thành, lại là một cảnh tượng mà Thiết Trụ chưa từng thấy.

Chuyến đi này thực sự đã cho hắn ta mở rộng tầm mắt, nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ và thích thú.

Rất nhanh, Thiết Trụ đã theo Vi Thập Bát và những người khác vào ngồi ở một quầy ăn vặt ven đường.

Vi Thập Bát rót cho hắn ta một cốc nước, cười nói: "Thiết Trụ, quầy hàng này đã mở nhiều năm rồi, trước đây chúng ta đi buôn thường đến đây, hương vị rất ngon, lát nữa ngươi nhất định phải nếm thử cho kỹ nhé!"

Thiết Trụ nghe vậy, gật đầu đồng ý, đầy mong đợi: "Vi thúc đã nói vậy thì hương vị chắc chắn rất tuyệt rồi!"

Vi Thập Bát cười hì hì, không ngờ ông ấy lại tìm thấy một cảm giác vui vẻ kỳ lạ từ việc giới thiệu cho người khác quán ăn mình thích.

Nói ra thì suốt dọc đường, tiền ăn uống của Thiết Trụ đều do Vi Thập Bát chi trả.

Hai nhà quan hệ thân thiết, lại có ân tình dầu quả và đồ hộp, ông ấy là bậc trưởng bối, tự thấy có nghĩa vụ phải chăm sóc tốt cho Thiết Trụ.

Hơn nữa, những thứ họ thường ăn cũng không phải là tiệc tùng xa hoa gì, chủ yếu là đồ ăn vặt đặc sản của các địa phương, không tốn kém là bao.

Đối với Vi Thập Bát, sẽ không tăng thêm bao nhiêu gánh nặng.

Thiết Trụ cũng hiểu được lý lẽ này, nếu từ chối thì lại làm tổn thương tình cảm nên hắn ta cứ thế mà ăn ké không ít đồ ngon.

Một nhóm người ngồi ở bàn, vừa ăn vừa tán gẫu.

Chủ quán nhanh chóng bưng đồ ăn lên, là một nương tử búi tóc gọn gàng, cười tươi rói nói: "Mọi người chờ lâu rồi, ăn ngon miệng nhé!"

Nàng ta nhanh chóng bưng mấy bát mì thịt đến trước mặt mọi người, rồi quay người đi làm những thứ khác.

Thiết Trụ không nhìn theo nữa, cúi đầu nhìn xuống, trong bát mì có mấy miếng thịt màu nâu, chưa ăn đã có thể tưởng tượng ra mùi thơm của nước sốt.

Phía dưới là những sợi mì vàng ươm, bản dẹt và to, ngâm trong nước dùng trong veo sáng bóng, tỏa ra một ánh sáng hấp dẫn.

Thiết Trụ không kìm được mà gắp một đũa mì cho vào miệng.

Hắn ta nhai thử, nguyên liệu làm mì có lẽ vẫn là ngũ cốc thô, chắc chắn không ngon bằng mì ăn liền nhưng không biết chủ quán làm thế nào mà ăn vào lại thấy dai và giòn, bản thân sợi mì cũng rất đậm đà.

Còn nước dùng và thịt kho thì nêm nếm đậm đà, mang hương vị đặc trưng của địa phương, là món ngon chưa từng nếm thử.

Vi Thập Bát ăn được vài miếng, vẻ mặt thỏa mãn nói với Thiết Trụ: "Nước dùng này hầm từ xương thịt, khi nêm nếm còn thêm bí quyết riêng của bà chủ quán, bao nhiêu năm nay vẫn giữ nguyên hương vị này, ngay cả người dân trong thành cũng thường đến ăn, rất chính thống!"

Ăn được một nửa bát mì, lại có thêm vài món ăn được bưng lên.

Trong đó có một món là đậu phụ xào.

Đậu phụ trắng muốt được bao phủ bởi nước sốt màu nâu đỏ, bên trên còn rắc nhiều bột gia vị.

Thiết Trụ đã từng ăn đậu phụ này rồi, khi ở trên núi, hắn ta còn tự làm.

Giờ nhìn thấy, cảm thấy rất thân thiết, vội vàng gắp một miếng, từ từ cho đậu phụ vào miệng.

Cắn một miếng, có lẽ là đã được chiên qua.

Lớp vỏ bên ngoài dày, dai dai, cắn vào bên trong lại mềm mại như mỡ. Được sự hỗ trợ của nước sốt phong phú, khi ăn vào có mùi thơm lạ, một lúc sau lại có thể nếm được vị ngọt nhẹ, hậu vị dường như còn có chút tê tê, hương vị chồng chất từng lớp.

Ngoài ra còn có món dồi thịt do chính chủ quán làm, thái miếng bày lên, ăn vào cũng đầy mùi thơm của thịt.

Một bữa ăn khiến mọi người đều vô cùng thỏa mãn, nỗi sợ hãi trên đường trước đó cũng dần được hương vị thơm ngon này xoa dịu.

Ăn xong món đặc sản trong thành, cũng đến lúc bận rộn với việc chính.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 212: Chương 212



Chỉ sau khi Thiết Trụ ra ngoài mới biết, thương đội không giống như hắn ta tưởng tượng, sẽ mua hết hàng hóa ở nơi xuất phát, sau đó một mạch mang đến biên cương phía Nam để bán.

Mà là sẽ mua các loại hàng hóa khác nhau ở các địa phương trên đường đi, gom đủ mọi thứ trên trời dưới đất, đến nơi thì bán hết một thể.

Như vậy, nguồn hàng sẽ dồi dào, chủng loại phong phú, rất có thể thể hiện được thực lực của đoàn thương đội.

Trước đó, họ đã mua được không ít gương đồng ở một thành tên là Bình Miên.

Giờ vào đến Đồng Thành, họ cũng có đặc sản cần mua, là một loại đồ gọi là đá chà.

Trước đây Thiết Trụ chưa từng nghe đến thứ này nhưng sau đó ở chỗ Phương Tiên Nhi, hắn đã xem sách kiến thức, tìm hiểu được một số phong tục tập quán, cũng thấy được giới thiệu liên quan đến đá chà.

Loại đá này là thứ mà nhà giàu dùng để kỳ cọ lúc tắm.

Phương Tiên Nhi giải thích rất chi tiết trong sách, nói rằng đó là một loại đá của núi lửa không hoạt động, trên bề mặt có nhiều lỗ nhỏ li ti, chà lên người có thể tẩy sạch bụi bẩn trên da.

Đá chà có thể mua được ở Đồng Thành là loại đá núi lửa tự nhiên như vậy.

Vi thúc nói, giới quyền quý ở phía Nam đang rộ lên phong trào dùng đá chà để tắm, kéo theo cả dân thường ở phía Nam cũng bắt đầu bắt chước.

Tuy nhiên, đá chà mà giới quyền quý và dân thường dùng chắc chắn không giống nhau.

Giới quyền quý thường dùng loại thượng hạng, hơn nữa còn phải thường xuyên thay mới. Còn dân thường thì khác, dành dụm tiền mua một cục loại kém nhất, cả nhà đều có thể dùng, dùng xong còn có thể truyền lại cho ba đời.

Đá chà thượng hạng tròn trịa tinh xảo, kích thước cũng lớn. Còn loại kém thì đủ hình thù kỳ dị, kích thước không đồng đều, đa phần chỉ dài bằng ngón tay cái.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với thương đội của họ, đây đều là thứ có thể kiếm lời.

Hàng thượng phẩm thì khỏi phải nói. Còn hàng loại hai tuy bán không được giá nhưng lại có ưu điểm là kích thước nhỏ, không tốn diện tích, cũng có thể bán được nhiều mà lời ít.

Sau khi Thiết Trụ biết được những điều này, trong lòng còn tính toán, trên đường trở về, nếu lại đi qua Đồng Thành sẽ mua một ít loại nhỏ mang về cho người nhà.

Ở trên núi làm việc, lúc nào cũng đầu tóc bẩn thỉu, đá chà là thứ rất hữu dụng.

Dù sao thì người nhà của họ cũng không quan tâm đến hình thức, chỉ cần đồ dùng được là được.

Bắt đầu chính thức mua đá chà.

Vi Thập Bát buôn bán nhiều năm, đã có chỗ mua đá quen thuộc từ lâu, trực tiếp dẫn đội đi đến.

Ra khỏi thành, đi quanh co lòng vòng đến một ngôi làng, cuối cùng Thiết Trụ cũng gặp được người bán. Nhìn kỹ thì không phải thương nhân, mà là một người nông dân đi đào đá vào lúc nông nhàn (1).

(1) Nông nhàn: thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa.

Hai bên gặp nhau đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng đàm phán xong việc mua bán đá.

Lão già bán đá đem hết số hàng đã đặt đến, xoa xoa tay, ra hiệu cho Vi Thập Bát họ kiểm tra tại chỗ.

"Một trăm viên đá chà thượng hạng, ba trăm viên loại trung bình, năm trăm viên loại kém, đều để ở đây rồi."

Thương đội bắt đầu cho một đám người kiểm tra đá.

Một anh chàng biết tính toán lấy ra một cuốn sổ giấy, cầm một cây than để ghi chép.

Thiết Trụ ở bên này nhanh chóng đếm xong số đá trong tay, cũng lấy ra hai tờ giấy thấm dầu, cầm than ghi chép, coi như rèn luyện trí não.

Nói ra thì những người khác trong thương đội có thể dùng bút than cũng là nhờ phúc của hắn ta.

Ở triều đại này, việc dùng thanh than để viết chữ đã có người nghĩ ra từ lâu, không có gì lạ.

Nhưng loại bút than mà Thiết Trụ lấy ra lại khác, là loại đặc biệt do Phương Tiên Nhi chỉ Tảo Nhi làm.

Trên thanh than mảnh, bọc một lớp gỗ tròn, khi cầm viết sẽ thuận tiện và chắc chắn hơn, thanh than cũng không dễ gãy, lại không làm bẩn tay.

Dùng một đoạn ngắn, đầu bút bị mòn không viết được nữa, có thể lấy d.a.o gọt vài lần rồi tiếp tục dùng.

Tóm lại là được mọi người thích hơn.

Anh chàng kia hăng hái ghi chép, tỉ mỉ ghi lại số lượng và chi phí mua đá chà.

Thiết Trụ chỉ cần vài nét, dùng số Ả Rập ghi chép rõ ràng.

Một bên, có một nam nhân cường tráng tên là Ngưu Tráng thấy vậy, không nhịn được cười nói: "Thằng nhóc Thiết Trụ này chữ như gà bới, ghi chép đồ đạc đúng là tiết kiệm sức, đáng tiếc chỉ có ngươi hiểu được, lúc ghi chép đàng hoàng thì không dùng được."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 213: Chương 213



Đới Cửu nghe vậy, chen vào nói: "Cũng không thể nói như vậy, thứ như sổ sách, chỉ cần viết rõ ràng là được, chứ có phải thi cử đâu mà nói đến đàng hoàng hay không đàng hoàng?"

Lần vào thành này, Đới Cửu đã tìm cơ hội, lấy một bát nước, thả một con cá nhỏ vào thử miếng nấm độc vụn.

Cá nuốt miếng nấm không lâu sau, nhanh chóng lật bụng nổi lên mặt nước.

Xem ra độc tính này quả thực rất mạnh, phát tác cũng nhanh khiến Đới Cửu vô cùng kinh sợ.

Thấy tận mắt, hắn ta hoàn toàn tin lời Thiết Trụ, sau đó còn tìm đến trước mặt Thiết Trụ, thành khẩn cúi người nói lời cảm ơn.

Sau đó, mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn.

Lúc này, nghe Ngưu Tráng nói ra lời làm mất hứng của Thiết Trụ, Đới Cửu lập tức lên tiếng bảo vệ.

Ngưu Tráng nghe vậy cũng không tranh cãi với hắn ta, chỉ nhún vai nói: "Được rồi, vậy ta đổi cách nói. Loại phương pháp ghi chép nhanh này, ta cũng nghĩ ra nhiều lắm nhưng chỉ có thể ghi số lượng đơn giản, không có gì lạ."

"Theo ta nói thì biết viết biết tính mới là bản lĩnh thực sự! Ngươi xem trong đội ta, mấy việc ghi chép sổ sách này, ngoài Vi ca thì chỉ có Đại Đạo là làm được, những người còn lại làm mãi không xong!"

Đại Đạo là anh chàng ghi chép sổ sách kia, vì kiêm luôn việc tính toán nên tiền công cũng cao hơn những người khác rất nhiều.

Lời của Ngưu Tráng tuy thô nhưng có lý, Đới Cửu nghe xong thở dài, không cãi nhau với hắn ta nữa.

Hai người họ đang ồn ào.

Thiết Trụ ở bên này vẫn luôn im lặng, hắn ta đang lặng lẽ tính toán trên giấy.

Một khối đá chà giá thành thế nào, sau khi bán ra có thể thu về bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu tiền, cộng tất cả các loại đá này lại, tổng cộng có thể kiếm được bao nhiêu tiền...

Mọi thứ đều biến thành những con số nhẹ nhàng, dưới sự hỗ trợ của bảng cửu chương và phép tính cộng trừ nhân chia, Thiết Trụ đã nhanh chóng có được con số chính xác trong một khoảng thời gian không thể tin được.

Trong lúc mơ màng, hắn ta đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã của hai người bên tai.

Biết viết biết tính là bản lĩnh thực sự?

Nói như vậy thì Thiết Trụ này cũng được coi là có bản lĩnh rồi sao?

Không chỉ tính toán.

Trước đó hắn ta còn phân biệt được nấm độc, cứu một người trong thương đội, cũng là làm một việc lớn!

Nghĩ kỹ lại, trong hành trình này, tuy là lần đầu tiên đi xa nhưng vì trong lòng hắn ta nhớ kỹ những kiến thức Phương Tiên Nhi đã từng dạy, cùng với đủ loại kiến thức trong sách tiên như phong tục tập quán của mỗi nơi, thậm chí cả loại đá núi lửa mà lần này đến mua, hắn ta đều có hiểu biết, cho nên trong lòng rất kiên định.

Quả nhiên giống như người nhà đã nói, con người hiểu biết nhiều rồi, khi đi ra ngoài sẽ không còn lo lắng hoảng sợ nữa!

Có lẽ vì trước đây mọi người tụ tập lại học tập nên không cảm nhận được rõ ràng.

Mãi đến khi lần này đi ra ngoài, bước vào một môi trường hoàn toàn mới, Thiết Trụ mới thực sự cảm nhận được Phương Tiên Nhi đã mang đến cho bọn họ sự thay đổi lớn đến nhường nào.

Hóa ra, đây mới là pháp thuật lợi hại nhất của Phương Tiên Nhi!

Nó đã âm thầm biến một đám dân làng bình thường thành những anh hùng nhỏ bé có bản lĩnh!

Thiết Trụ không nhận ra rằng hắn ta đã không còn là đứa trẻ nhút nhát, tự ti thấy mình không bằng ai nữa rồi.

Bây giờ, hắn ta luôn đứng thẳng lưng, lưng cũng thẳng tắp.

Trên người luôn có tinh thần phấn chấn có chí tiến thủ, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời đầy sức mạnh.

Toàn thân hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi nào do đi đường dài!

Một bên.

Nhóm Đới Cửu ngây người nhìn hắn ta chuyên tâm, dáng vẻ viết như bay, sờ sờ bộ dạng đầu tóc bù xù của mình, lẩm bẩm nói:

"Tên nhóc này sao lại như ăn phải tiên đan vậy, cả người dùng mãi không hết sức! Thôi, xem ra ta thật sự già rồi, không phục không được!"

Mua đá chà xong, thương đội tiếp tục lên đường.

Mỗi khi đến một nơi, trên xe lại chất thêm không ít đặc sản mới.

Một đường cũng coi như bình an, không xảy ra chuyện gì nữa, hơn một tháng sau, bọn họ cuối cùng cũng bình an vô sự đến được đích đến của chuyến buôn lần này - An Niên.

An Niên là một thành trì phồn hoa, chỉ cách kinh thành một thành.

Thiết Trụ cũng cuối cùng được nghe giọng người An Niên du dương dịu dàng mà Phương Tiên Nhi từng nhắc đến trong sách, rốt cuộc kỳ diệu như thế nào.

Trước kia ở phương Bắc thì không cảm nhận được, đến phương Nam mới phát hiện ra giọng của người địa phương rất khó nghe!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 214: Chương 214



May mà Vi Thập Bát đã nói với hắn ta, những người mà bọn họ sẽ tiếp xúc sau khi đến đây, cơ bản đều nói tiếng phổ thông, sẽ không có rào cản ngôn ngữ gì.

Thương đội nhanh chóng bận rộn.

Cùng lúc đó.

Những người dân ở trong núi cũng đang nghiêm túc sống cuộc sống của mình.

Gần đây, dưới sự giúp đỡ của Phương Tiên Nhi, bọn họ đã thành công chăm sóc tốt những hạt lúa mì.

Phải nói rằng, Phương Tiên Nhi đúng là Phương Tiên Nhi, những cách làm mà nàng đưa ra rất thần kỳ, không cần đợi đến mùa thu thu hoạch, đã có thể thấy được hiệu quả rõ rệt.

Khi lúa mì đẻ nhánh, những người già đếm số nhánh, tất cả đều cười tươi như hoa!

Nhìn lại tình trạng của những cây lúa, cũng xanh tươi đáng mừng, tràn đầy sức sống. Chỉ cần sau này cẩn thận một chút, theo sự chỉ bảo của Phương Tiên Nhi, cày sâu cuốc bẫm, cần cù bón phân tưới nước khoa học, kịp thời xử lý sâu bệnh, năm nay chắc chắn sẽ được mùa!

Nói đến nguồn nước, hiện tại bọn họ trồng trọt trên núi, bên cạnh nguồn suối trong vắt không bao giờ cạn, không còn lo lắng chuyện hạn hán nữa.

Mọi người còn từng tò mò, tại sao trước kia trời hạn hán, mà nguồn suối trong núi này lại không khô cạn như nước sông, trở thành nguồn nước cứu mạng của bọn họ.

Sau đó cuối cùng họ cũng được Phương Tiên Nhi giải thích.

Những nguồn suối sẽ khô cạn, cơ bản là nước trên bề mặt, tầng nông, không chịu được tiêu hao.

Nhưng giống như loại mà bọn họ gặp, đại khái là dòng nước từ dưới đất phun lên mặt đất, ẩn sâu dưới lòng đất, lượng nước dự trữ cũng nhiều nên không dễ khô.

Thịnh Quân nói xong, trong lòng không khỏi cảm thán, vận may của dân làng thực sự rất tốt.

Mọi người nghe xong, cũng thành công tiếp thu được một kiến thức mới.

Hóa ra không chỉ có mặt đất có nước, mà sâu dưới lòng đất cũng có thể chứa nước!

Thịnh Quân nói, sau này nếu bọn họ ra khỏi núi sinh sống, có lẽ cũng có thể đào giếng để khai thác nước ngầm, như vậy thì không cần lo lắng công việc sẽ bị thiên tai ảnh hưởng.

Nói xong chuyện này chuyện kia, quay lại nói về việc trồng trọt.

Lúa mì nhỏ ở nơi này tạm thời không cần làm gì nhiều, chỉ cần kịp thời bón phân, tưới nước, thỉnh thoảng cày xới đất, chú ý quan sát tình trạng cây con là được.

Nhìn thấy tiết Thanh Minh lại gần, việc tiếp theo bọn họ phải làm là chuẩn bị đất trồng đậu và củ mài.

Mảnh đất đã chọn để trồng đậu trước đó có màu đất sẫm hơn đất trồng lúa mì.

Có một cụ già nói, theo kinh nghiệm của ông, những nơi đất màu sẫm thì độ phì nhiêu có lẽ sẽ tốt hơn.

Đến ruộng, mọi người cầm công cụ, lại bắt đầu công đoạn cày đất rầm rộ.

Chỉ là lần này chưa làm được mấy ngày, bọn họ đã nhận được một tin dữ từ Phương Tiên Nhi.

Phương Tiên Nhi nói, mảnh đất này không được, đất quá chua.

Dân làng nghe xong vừa khó chịu vừa bối rối vì bọn họ không hiểu được khái niệm đất chua đất kiềm.

Nghe nói đất chua, cụ già họ Lý còn lén lấy một nhúm đất, cho vào miệng nếm thử, nghi hoặc nói:

"Ăn vào hình như không chua nhỉ, vừa mặn vừa tanh, hạt đất còn làm xước cả lưỡi!"

Lý bà tử thấy vậy, vội vàng đ.ấ.m mạnh hai phát vào lưng ông: "Xước cái rắm! Cái lưỡi già của ông nếm được cái gì? Cả ngày chỉ biết khoe khoang! Phương Tiên Nhi đã nói không được ăn đồ bẩn, ông còn nhét vào miệng, mau nhổ đất ra!"

Lão Lý ôm đầu chạy trốn: "Ui cha, chẳng phải là đầu óc ta lú lẫn rồi sao, ta nhổ ngay đây!"

Một màn náo nhiệt kết thúc, mọi người lại lo lắng về đất chua.

Đã làm được mấy ngày, mấy mảnh đất đều đã cày xong một nửa, trong thời gian đó vất vả thế nào thì không sao kể xiết!

Nếu phải tìm chỗ khác thì việc khai hoang cày đất lại tốn bao nhiêu công sức, chỉ nghĩ đến thôi, khóe miệng bọn họ đã nổi đầy mụn nước vì sốt ruột.

Một đám người mặt mày ủ rũ, cầu xin Phương Tiên Nhi giúp đỡ.

Thịnh Quân thấy vậy, tất nhiên là nghĩ cách giúp họ.

Trước đó nàng nói đất không tốt, chắc chắn không phải nói suông.

Nàng nhớ có một hôm, Tảo Nhi vô tình nhắc đến chuyện đất có màu sẫm, nàng đã nhớ chuyện này.

Nàng vốn tưởng đó là nơi tốt như đất đen nhưng sau khi tra cứu, nàng phát hiện còn có khả năng khác.

Nông nghiệp là chuyện lớn.

Vì thận trọng, Thịnh Quân đã bảo Tảo Nhi lấy một nắm đất đến, lần này nhìn vào, nàng phát hiện đất không phải màu đen sẫm, mà lại có màu đỏ.

Nàng vội nhét đất vào trong, để hệ thống phân tích, quả nhiên phát hiện ra vấn đề, hóa ra đất này có độ chua vượt chuẩn!

Lúc này, nhìn thấy dân làng mặt đầy lo lắng.

Thịnh Quân tra cứu xong tài liệu, nhanh chóng lên tiếng an ủi:

"Đừng lo, chuyện này vẫn còn cứu vãn được. Ta có một số cách, các ngươi thử xem, hẳn có thể cứu được đất."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 215: Chương 215



Để cải tạo đất chua, bây giờ có thể dùng tro thực vật và vôi tôi.

Tro thực vật rất dễ kiếm, công dụng cũng rất nhiều, ngoài việc trung hòa độ chua kiềm của đất, còn có thể dùng làm phân bón, rất có lợi.

Còn vôi thì phải tốn công sức hơn, phải chiết xuất từ một loại đá nhất định.

Vôi có loại sống và loại tôi.

Trong thời hiện đại, vôi sống không còn xa lạ với mọi người, thường được dùng trong cuộc sống, có thể dùng để khử trùng. Còn vôi tôi thì được biến đổi từ vôi sống, không chỉ chứa kiềm, dùng trên đất còn có thể tăng độ thoáng khí của đất, trong hai loại thì chỉ có loại này mới có thể dùng trên đất.

Mặc dù tro thực vật và vôi tôi đều là chất kiềm nhưng cụ thể nên dùng loại nào còn phải xem tình trạng của đất.

Với Thịnh Quân, việc phân tích đất không phải là chuyện khó.

Bởi vì nàng có hệ thống trong tay, trước đó khi ăn đất, nàng đã có được dữ liệu khá chi tiết.

Như mảnh đất mà nhóm Tảo Nhi gặp phải, hàm lượng kẽm oxit cao, chất hữu cơ cũng không nhiều, tính axit khá mạnh. Tro thực vật thì thuộc loại chất cải tạo kiềm yếu, trong trường hợp này, chắc chắn không hiệu quả bằng vôi tôi.

Mặc dù loại vôi này, khi nung rất tốn công sức. Nhưng cũng có thể dùng cơ hội này, để người xưa nung nhiều vôi sống hơn để dự trữ, sau này có thể dùng để diệt khuẩn khử trùng.

Thịnh Quân nhanh chóng nói chuyện này, tiện thể nhắc đến công dụng của tro thực vật.

Mọi người nghe xong, trước tiên cảm thán một câu, tro thực vật quả là thứ tro vạn năng, tình huống nào cũng có thể dùng được!

Sau đó mọi người đều bắt đầu tò mò về phương pháp chiết xuất vôi.

Thịnh Quân lật xem tài liệu, nhanh chóng tìm thấy một video về cách sinh tồn ngoài hoang dã, nội dung là hướng dẫn mọi người cách nung vôi trong điều kiện thiếu thốn.

Đọc lướt qua quá trình, trước tiên phải dùng đất sét để dựng một lò nung. Nhìn chung, nó có nhiều điểm tương đồng với việc dựng lò than.

Với người xưa có kinh nghiệm đốt than thì hẳn không quá khó.

Vấn đề duy nhất là hơi tốn thời gian và nhiên liệu, ước tính phải đốt liên tục cả ngày mới được.

Thịnh Quân nói tình hình.

Lý bà tử vội nói: "Chỉ mệt một ngày, không tốn sức gì cả! Tổng cộng cũng nhẹ nhàng hơn gấp vạn lần so với việc chúng ta tìm đất mới để khai hoang!"

Thịnh Quân nghe xong cũng thấy đúng.

Vậy thì không có gì phải nói nữa, bắt đầu nung thôi!

Nàng nhanh chóng bảo người xưa lên núi tìm ít đá vôi về.

Tảo Nhi nhận lệnh đi, theo mô tả tìm được mấy loại đá xám khác nhau, mang về cho Thịnh Quân xem rồi chỉ ra loại có thể dùng.

Sau đó theo kiểu này thu thập rất nhiều về, đập thành từng cục nhỏ.

Tiếp theo phải đến gần suối tìm ít đất sét, rồi cắt ít tre để dùng.

Vật dụng chuẩn bị gần xong.

Mọi người đi ăn một bữa trước, sau đó mới bắt đầu làm.

Nhóm người đến một khoảng đất trống, cùng nhau đào một cái hố có cấu tạo rất đặc biệt. Lại lấy một hàng tre lót dưới, trên đó trải bùn, rồi chọc nhiều lỗ thông hơi, cuối cùng dùng đất sét và bùn đắp một cái lò nhỏ lên trên, trên đỉnh có lỗ thông.

Tảo Nhi nhanh chóng nhét đá vôi đã đập nhỏ vào, nhét xong, Đại Ngưu lấy phần bùn còn lại đắp kín đỉnh.

Tiếp theo là thêm củi đốt, quá trình này phải mất rất lâu.

Trong lúc đó, mọi người còn được Phương Tiên Nhi chỉ bảo, chế ra một thứ đồ mới.

Đầu tiên dùng bình gốm, đá và ống tre tạo thành một bộ dụng cụ. Sau đó đun sôi nước suối, hơi nước bốc lên, ngưng tụ thành giọt nước trên nắp lạnh. Thân bình được đặt nghiêng, giọt nước nhanh chóng chảy ra theo ống tre nghiêng bên cạnh, đây gọi là "nước cất".

Theo lời Phương Tiên Nhi, loại nước cất này là nước rất tinh khiết.

Còn nước suối mà mọi người thường uống không phải là nước tinh khiết, bên trong còn có rất nhiều thứ nhỏ không nhìn thấy.

Nhưng nước cũng không phải càng tinh khiết càng tốt.

Như tạp chất trong nước suối, người uống vào không sao, còn có lợi cho cơ thể, ngược lại nước quá tinh khiết thì không có tác dụng tốt như vậy.

Tuy nhiên, nước suối ngon nhưng khi làm việc thì không dùng được như nước cất.

Như lần chế vôi này, phải dùng nước tinh khiết mới được.

Dân làng nhanh chóng chia làm hai nhóm, một nửa người hì hục đi lấy nước cất, một nửa người tiếp tục trông lửa vôi, canh bên lò kịp thời thêm củi.

Nấu cả một ngày, mọi người đều bắt đầu mệt mỏi.

Nhìn thấy nước cất thu được đã nguội lạnh, vôi mới cuối cùng cũng được nung ra!

Họ mở lò xua tan khói nhìn vào.

Những viên đá xám nhạt bỏ vào trước, đã được nung thành màu trắng xám.

Phương Tiên Nhi nói, lúc này vôi vẫn còn sống.

Nhân đá xám còn nóng, mọi người vất vả lấy chúng ra, chất thành đống trên mặt đất.

Tảo Nhi cầm bình nước cất, ngồi xổm bên đống đá, dùng ống tre cẩn thận múc nước ra, từ từ tưới lên trên.

Nàng làm rất cẩn thận, vì Phương Tiên Nhi đã nhắc trước, trong bước này sẽ có một luồng khí nóng bốc lên, nếu không cẩn thận sẽ bị bỏng tay.

Nhìn những viên đá xám dưới nước tưới dần tan thành tro.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 216: Chương 216



Tảo Nhi mặt mũi đen nhẻm, tóc tai bù xù, cuối cùng dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Tốt quá, cuối cùng cũng xong, đất của chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi!"

Dân làng cả ngày nấu nước đun lửa, mệt mỏi rã rời, lúc này cũng thả lỏng, vui mừng phát ra tiếng reo hò phấn khích.

Thịnh Quân nhìn từ xa, cũng bị niềm vui của mọi người lây nhiễm, cười ha ha.

Mặc dù nàng không đích thân làm nhưng nàng là người hướng dẫn lý thuyết quan trọng cho công việc lần này.

Ai mà ngờ được ở thời hiện đại, kiến thức toán lý hóa đã trả lại cho thầy cô, sau khi xuyên về thời cổ đại, dựa vào chút kiến thức học lỏm được, dẫn dắt một nhóm dân làng chăm chỉ, lại có thể làm ra nhiều thứ để cải thiện cuộc sống như vậy!

Lén lút chống nạnh, để nàng kiêu ngạo một chút đi!

Thành công chế tạo ra vôi tôi, có thể cải tạo đất chua.

Mọi người cũng nắm được một kỹ thuật mới, học được cách nung vôi.

Thịnh Quân nói: "Vôi này là một thứ tốt, sau này làm nhiều vôi sống dự trữ, có thể dùng để khử trùng. Sau này nếu đi đâu xây nhà, dùng vôi cũng có thể làm cho ngôi nhà trở nên kiên cố hơn nhiều, chắc chắn sẽ bền hơn nhà đất."

Hơn nữa, nếu sau này có điều kiện làm đường xi măng thì vôi cũng là một trong những nguyên liệu không thể thiếu.

Nói đi cũng phải nói lại.

Lần này họ chế tạo ra vôi sống cũng không nhận được phần thưởng thành tích gì.

Nhưng vôi là thứ xuất hiện rất sớm trong thời cổ đại, có lẽ là do ai đó vô tình làm ra, chỉ là không biết cách sử dụng?

Thật đáng tiếc!

Dân làng ghi chép cẩn thận từng lời của Thịnh Quân, như được báu vật.

Nhân lúc lò đất còn dùng được, mọi người vừa cày đất, vừa tiếp tục nung vôi, cuộc sống vui vẻ trôi qua.

Ở một nơi khác, Thiết Trụ và những người khác ở phương Nam lại không được thuận lợi như vậy.

Sau khi vào thành, Vi Thập Bát liền dẫn đội đi tìm những người đã từng hợp tác để bàn chuyện làm ăn.

Trong số những người này, ngoài một vài chủ hàng lớn, còn lại đều là thương nhân địa phương.

Nếu có thể trực tiếp xuất hàng cho họ thì có thể tiết kiệm được không ít công sức.

Đầu tiên phải tìm một thương nhân.

Vi Thập Bát tạm thời không lấy dầu quả và đồ hộp ra, chỉ mang theo những hàng hóa thông thường đến chào hàng, kết quả lại bị từ chối thẳng thừng.

Chỉ thấy ông chủ thương nhân béo tốt cầm quạt xếp, mặt lộ vẻ khổ sở nói: "Ôi chao, Vi gia huynh đệ, huynh nói xem chuyện này rắc rối thế nào, chúng ta cũng không biết là Minh Bắc đã rời thương đội của huynh rồi."

"Ông ta đến sớm, chúng ta đàm phán với ông ta, hàng hóa cũng đã nhập đầy đủ, bây giờ hoàn toàn không thể nhập thêm hàng bên của huynh được!"

Trong lời nói của đối phương, ý không muốn nhập hàng đã quá rõ ràng, Vi Thập Bát lăn lộn trên thương trường đã lâu, trong lòng hiểu rõ.

Một thương đội vừa và nhỏ, hàng hóa có thể mang theo chỉ có từng ấy, làm sao có chuyện nhập hàng của một nhà mà lại không nhập hàng của nhà khác được?

Ông ấy quan sát kỹ vẻ mặt của thương nhân, đã hiểu ra đại khái, đối phương làm vậy thật ra là muốn ép giá mình.

Vi Thập Bát suy nghĩ một lúc, đoán rằng lần này chắc chắn Minh Bắc đã bỏ vốn liếng ra để lấy lòng những người này, nếu không thì đối phương sẽ không có thái độ như vậy.

Minh Bắc rất hiểu thương đội, lại thấy không có gì đáng xấu hổ.

Mặc dù đã rời khỏi sư môn, tự lập thương đội nhưng ông ta sẽ không dễ dàng thay đổi tuyến đường buôn bán và cách thức buôn bán vốn có.

Như vậy, hàng hóa mà đối phương thu mua trên đường đi cũng sẽ không chênh lệch nhiều so với bên của họ.

Sau đó, Minh Bắc liền gấp rút đi về phía Nam, gặp những mối quan hệ trước đây, bán hàng trước ông ấy một bước.

Những điều trên, Vi Thập Bát đều đã nghĩ đến.

Điều duy nhất ông ấy không ngờ tới là, Minh Bắc lại nỡ ép giá, không chừng còn hứa hẹn cho người ta không ít lợi ích.

Rõ ràng ông ta muốn ra tay độc ác, muốn cắn c.h.ế.t và nuốt chửng ông ấy, cắt đứt nguồn khách hàng của ông ấy, để mình ra vẻ tay đây.

Hiểu rõ ngọn ngành, Vi Thập Bát cũng không hoảng hốt.

Trước đây khi Minh Bắc rời khỏi thương đội, đội ngũ đã trở nên sạch sẽ hơn nhiều.

Bây giờ nhân cơ hội này, vừa hay có thể sàng lọc lại người mua, xem ai mới là đối tác đáng hợp tác nhất.

Dù sao thì hiện tại họ có hàng hiếm trong tay, hoàn toàn có tư cách lựa chọn người mua.

Nghĩ xong những điều này, Vi Thập Bát liền gật đầu với thương nhân.

Ông ấy không đổi sắc mặt, nói: "Ồ, ra là vậy, chuyện này đáng tiếc quá, vậy thì chúng ta hẹn lần sau có cơ hội hợp tác vậy."

Thương nhân kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ là bàn tay cầm quạt siết chặt lại trong chốc lát rồi nhanh chóng buông ra.

Hắn ta phe phẩy quạt, cười nói: "Được, vậy thì chờ lần sau chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!"

Vi Thập Bát gật đầu: "Xin cáo từ."

Nói xong, ông ấy dẫn theo đội ngũ rời đi không ngoảnh lại.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 217: Chương 217



Tiễn họ đi rồi, thương nhân kia không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Cứ chờ xem, xem trong thành này còn ai có thể thu mua hàng của ngươi? Sớm muộn gì cũng phải quay lại cầu xin ta!"

Sau khi ông ấy ra khỏi cửa.

Thiết Trụ nhanh chóng chạy đến bên Vi Thập Bát, lo lắng hỏi: "Vi thúc, lần này chúng ta bán hàng có khó khăn không vậy?"

Vi Thập Bát đang suy nghĩ điều gì đó, nghe vậy liền hoàn hồn, cười với hắn ta: "Tiểu Thiết Trụ, cháu đừng lo. Nếu như những thủ đoạn bỉ ổi này mà có thể cản trở chúng ta thì Vi thúc của cháu cũng coi như sống uổng bao năm nay rồi!"

Nghe vậy, Thiết Trụ mới yên tâm hơn một chút, trong lòng nhanh chóng lẩm nhẩm hai câu Phương Tiên Nhi, cầu mong mọi chuyện thuận lợi.

Vi Thập Bát lại dẫn mọi người đến tìm thêm mấy nhà nữa.

Cho dù là thương nhân hay những chủ hàng lớn thường xuyên mua hàng ở chỗ của ông ấy, đều như đã bàn bạc với nhau, chỉ nói rằng không nhập hàng của ông ấy.

Mặc dù tự tin vào hàng hóa nhưng sau khi liên tục bị từ chối, cảm nhận được lòng người lạnh nhạt, không khí trong thương đội dần trở nên nặng nề.

Đới Cửu không nhịn được nói: "Đại ca, hay là chúng ta tìm cách khác đi, hoặc là lấy hai món bảo bối kia ra luôn, ta không tin khi họ nhìn thấy hàng rồi mà vẫn có thể ngồi yên như vậy!"

Nhưng Vi Thập Bát lại lắc đầu: "Không vội, bây giờ chưa phải lúc."

Trong kinh doanh, thái độ thể hiện ra cũng vô cùng quan trọng.

Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể tỏ ra hoảng loạn, nếu không thì dù có hàng tốt trong tay cũng sẽ bị người ta nắm thóp.

Vi Thập Bát nhanh chóng dẫn mọi người đến trước một ngôi nhà mới.

Đây cũng là khách hàng quen cuối cùng mà họ hợp tác, là một thương nhân có chút gia sản.

Sau khi để người gác cổng chuyển thiếp mời, được chủ nhà đồng ý, Vi Thập Bát liền dẫn Thiết Trụ và hai người hầu vào cửa, những người còn lại ở lại bên ngoài chờ.

Thiết Trụ đi theo sau Vi Thập Bát, nhanh chóng bước vào ngôi nhà nguy nga tráng lệ, đi qua một khu vườn rộng lớn, cuối cùng đến phòng khách.

Ở vị trí chủ tọa.

Một nam nhân trung niên ăn mặc chỉnh tề, dáng người cân đối đứng dậy, nhanh chóng cười tươi đón tiếp: "Vi lão đệ, cuối cùng cũng đợi được đệ đến rồi!"

Đi đến gần, ông ấy nhìn thấy ba người Thiết Trụ ở bên cạnh, nhanh chóng liếc nhìn Vi Thập Bát.

Vi Thập Bát lắc đầu, ông ấy mới như trút được gánh nặng, tiến lại gần vỗ vai Vi Thập Bát, phẫn nộ nói:

"Ta nói cho đệ biết, trước đây ta đã thấy sư huynh của đệ không phải là người ngay thẳng. Lần này thấy ông ta đến một mình, ta liền nhìn thấu ngay dã tâm của ông ta! Nghe ông ta đề nghị bán hạ giá những thứ hàng vớ vẩn đó, ta lập tức đuổi ông ta ra khỏi cửa!"

Lời này thú vị quá, Thiết Trụ đứng bên cạnh nghe mà không nhịn cười được.

Người mua lần này có vẻ rất thân thiết với Vi thúc, tính tình cũng thẳng thắn, hẳn là đáng tin hơn nhiều.

Trong lòng hắn ta cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.

Vi Thập Bát nghe vậy cũng cười nói: "Ta biết mà, Nhạc huynh là người trọng nghĩa nhất, lại còn tinh tường, lúc nào cũng nghĩ cho ta!"

"Đó là đương nhiên! Mạng sống của đứa con trai ta là do đệ cứu, nếu như ngay cả ân tình cũng quên thì Nhạc mỗ cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa. Chúng ta là giao tình gì, căn bản không cần phải nói nhiều!" Ông chủ Nhạc nói.

Hai người lại vui vẻ nói chuyện thêm vài câu.

Ông chủ Nhạc đích thân rót nước cho mọi người, sau đó mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Vi Thập Bát cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, đang định nói thì thấy ông chủ Nhạc vẫy tay với ông ấy, cam đoan: "Vi lão đệ, ta biết đệ lo lắng điều gì, đệ cứ yên tâm đi! Chỉ cần là hàng của đệ, bao nhiêu ta cũng có thể mua hết!"

Vi Thập Bát có chút cảm động, mở lời cảm ơn nhưng không nhắc đến hàng hóa, quay sang nói một chuyện khác.

"Nhạc huynh, tất nhiên ta tin tưởng huynh nhưng điều ta định nói lúc nãy không phải chuyện này."

"Ta nhớ huynh từng nói, cậu nhà thiên tư hơn người, đã là một tú tài rồi phải không?"

Ông chủ Nhạc nghe vậy thì nở nụ cười, như thể cũng cảm thấy vinh dự: "Đúng vậy, cái thằng nhóc thối tha đó cũng coi như có chí tiến thủ, không ngờ thi cử có thành tích thật. Nghĩ đến Nhạc gia chúng ta tích đức trăm năm, cuối cùng cũng có ngày làm nở mày nở mặt ông bà tổ tiên!”

Nói xong, ông ấy trầm ngâm một lúc, không hiểu sao lại lộ ra vẻ buồn rầu.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 218: Chương 218



Vi Thập Bát thấy vậy, tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội hỏi thăm, lên tiếng: "Nhạc huynh có tâm sự gì sao?"

Ông chủ Nhạc thở dài, phẩy tay: "Tâm sự thì không hẳn, chỉ là thế thái nhân tình thôi."

Xưa nay tứ dân, sĩ nông công thương, thương nhân luôn xếp cuối cùng.

Vì vậy, dù nhi tử của ông chủ Nhạc có đỗ tú tài cũng khó tránh khỏi bị khinh thường, coi rẻ, bên tai thường nghe những người xuất thân tốt hơn chế giễu rằng "Dù có hương thơm của sách vở nồng nặc, cũng không thể che giấu được mùi đồng tiền đầy người".

Mặc dù bản thân Nhạc công tử có tính tình lạc quan, kiên cường, không vì những lời đàm tiếu mà tự ti. Nhưng sau khi ông chủ Nhạc biết chuyện này vẫn thường cảm thấy có lỗi với nhi tử, trong lòng không dễ chịu.

Tình trạng này, tất nhiên không chỉ xảy ra với nhà họ, hầu như tất cả các con nhà buôn đều phải chịu cảnh như vậy. Vì vậy, một nhóm tú tài xuất thân từ thương nhân đã tụ tập lại với nhau, ôm ấp lấy nhau để sưởi ấm.

Tuy nhiên, nhóm nào cũng có người tốt kẻ xấu.

Trong số những người xuất thân từ gia đình có học thức, không phải ai cũng kiêu ngạo, cũng có những người có phẩm chất tốt, giao lưu bình thường với họ.

Con nhà buôn cũng không phải ai cũng là người tốt, vẫn có những kẻ đáng ghét.

Biết được điều đó, Vi Thập Bát và những người khác không khỏi cảm thấy cảm thán.

Thì ra những đại quan, những người có học thức, sinh ra đã cao quý hơn những kẻ thô lỗ như bọn họ.

Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là, ngay cả khi những người trong số họ, có người tự nỗ lực để trở thành tú tài thì vẫn bị coi thường vì xuất thân.

Thiết Trụ đứng bên cạnh lặng lẽ suy nghĩ, may mà họ tự học trên núi, không bao giờ cầu học để làm quan.

Nếu không, những người trong sạch, không làm gì xấu, chỉ vì sinh ra là nông dân mà bị người ta chửi bới thì thật sự là làm phiền cuộc sống tốt đẹp.

Đối với họ, biết chữ một mặt là để hiểu lời Phương Tiên Nhi. Mặt khác là muốn mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt, học những kiến thức mà Phương Tiên Nhi dạy. Vẫn còn khá thuần túy.

So sánh như vậy, Thiết Trụ cảm thấy có một môi trường học tập toàn tâm toàn ý thật tốt, không cần lo lắng điều gì khác, chỉ cần học tập nghiêm túc là được.

Thở dài một hơi.

Vi Thập Bát mở lời: "Nhạc huynh, thật ra lần này ta đến còn mang theo hai thứ đồ hiếm. Nghe huynh nói tình hình xong, ta chợt nghĩ ra một cách có lợi cho cả hai chúng ta."

Ông chủ Nhạc nghe vậy, lập tức thúc giục: "Vi đệ có diệu kế gì?"

Vi Thập Bát không trả lời, trước tiên hỏi một câu: "Những người thư sinh từng gây hấn với lệnh lang, ta nghĩ gia cảnh cũng không tệ lắm chứ?"

Ông chủ Nhạc nhớ lại một lúc rồi nói: "Đa phần là gia đình có học thức, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ có chút tích lũy. Nói ra thì buồn cười, trong số đó có vài người tổ tiên cũng từng là thương nhân, chỉ là sau này có cơ duyên đổi sang nghề khác rồi quên mất gốc gác, giờ đây lại coi thường thương nhân!"

Đọc sách tốn kém, ở triều đại này là điều mà mọi người đều biết.

Những người có thể thi đỗ, có thành tựu thì gia đình thường có chút sản nghiệp để nuôi sống. Không phải là quyền quý thì cũng là gia đình truyền đời nhiều đời, còn lại là thương nhân.

Những tú tài xuất thân từ thợ thủ công và nông dân rất ít.

Thỉnh thoảng mới xuất hiện một hoặc hai người thì không có ngoại lệ đều là những người thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn người, giống như vàng vậy, ở đâu cũng có thể phát sáng.

Nói đến xuất thân, ông chủ Nhạc đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn kể ra như một câu chuyện cười: "Những người coi thường chúng ta, có mấy người miệng thì nói cao thượng, mặt thì tỏ vẻ không thèm nhưng làm việc lại rất hẹp hòi!"

Rõ ràng là không ưa nhà họ nhưng trong thâm tâm lại rất quan tâm, để ý từng động tĩnh của nhi tử ông ta, hễ có chuyện gì là lại đem ra nói cho vui, cái lưỡi dài hơn cả lưỡi rắn.

Có lần để xoa dịu mối quan hệ của hai bên, ông chủ Nhạc cùng với mấy nhà thương nhân khác có tú tài đã đặc biệt bày tiệc ở một trong những tửu lâu lớn nhất nhì thành phố.

Vì thiệp mời viết rất chân thành, lại nói rõ là muốn cải thiện mối quan hệ nên nếu từ chối thì sẽ rất khó coi, không có lòng dạ.

Vì vậy, hầu như những người được mời đều đến dự.

Những người vốn có mối quan hệ tốt thì tạm thời không nói đến.

Trong số những người có mâu thuẫn, có một số người da mặt mỏng, ăn của người khác thì miệng mềm. Không biết trong lòng nghĩ thế nào nhưng sau khi rời đi, nếu gặp lại thì cũng có thể qua lại bình thường, không còn chế giễu vô cớ nữa.

Còn một số người thì thật là vô lý.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 219: Chương 219



Trong bữa tiệc, những món ăn ngon được thưởng thức một cách ngon lành. Đợi đến khi ăn xong trở về, những lời nói xấu lại được thốt ra.

Thật sự là cho chó ăn đồ ngon!

Hừ, quả nhiên là rừng lớn thì có đủ loại chim.

Kiểu làm như vậy, chẳng có chút cốt cách của người đọc sách nào, chẳng khác gì hạng người tầm thường trong chợ!

Nghe nói còn có chuyện như vậy, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, hình ảnh đẹp đẽ về những người đọc sách tan thành mây khói.

Và đều ngộ ra một đạo lý.

Đó chính là học thức và nhân phẩm không liên quan trực tiếp đến nhau.

Tuy nhiên, điều này cũng khiến Vi Thập Bát hiểu được, ông ấy mở lời nói cách mà mình vừa nghĩ ra: "Ta thấy, chúng ta có thể giống như huynh đã làm, bày một bữa tiệc nữa."

"Bày một bữa tiệc nữa?"

Vi Thập Bát gật đầu, nhanh chóng gọi Thiết Trụ ra cửa lấy một lọ dầu và một hộp đào vàng vào, đưa cho ông chủ Nhạc xem.

Đầu tiên là thứ được đổi tên thành La Trúc Lộ của dầu quả.

Nghe nguồn gốc và tên gọi của nó xong, ông chủ Nhạc kinh doanh nhiều năm, tự cho rằng có chút hiểu biết nhưng cũng chưa từng thấy thứ đồ hiếm như vậy.

Ông ấy lập tức nâng niu lọ dầu trong lòng bàn tay: "Thứ này tuyệt, chắc chắn sẽ được các văn nhân nhã sĩ yêu thích."

Vi Thập Bát cười mà không nói, lại mở lọ quả Hoàng Kim của đào vàng đóng hộp ra cho ông ấy nếm thử.

Vừa thấy trong lọ này lại đựng trái cây tươi mọng nước, ông chủ Nhạc càng kinh ngạc hơn.

Ông ấy lập tức gọi người lấy bát nhỏ, múc một miếng nếm thử, kinh ngạc đến ngây người.

Ông chủ Nhạc không nhịn được thở dài: "Than ôi, Vi lão đệ, xem ra ta lo xa rồi. Có hàng hóa như vậy, đệ không lo không có người đến lấy hàng!"

Vi Thập Bát lại lắc đầu nói: "Thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết lại khó. Dù thế nào đi nữa, Nhạc huynh vẫn là người mà ta tin tưởng nhất ở thành phố này."

Dừng lại một chút, lại nói: "Hũ quả đóng hộp này sau này hãy bàn tiếp. Nhưng La Trúc Lộ có thể lấy ra, dùng trong bữa tiệc này, tất cả các món ăn trong tiệc đều dùng nó để xào."

"Bày tiệc này không phải chỉ để ăn, chúng ta còn phải mưu tính thêm."

"Nếu thuận lợi, có thể cho những kẻ không có ý tốt kia ăn một quả đắng, trút giận cho các thương nhân. Sau đó bắt bọn chúng phải bấm bụng móc tiền trong nhà đưa cho chúng ta - những kẻ mà chúng khinh thường nhất."

"Cuối cùng, còn có thể mượn loại hàng hóa độc đáo này để tạo dựng danh tiếng cho chúng ta ở trong thành, tiến thêm một bước!"

Tiếp đó, Vi Thập Bát kể chi tiết kế hoạch cho ông chủ Nhạc nghe, ông ấy nghe xong, thấy rất khả thi.

Ông ấy cảm thán: "Vi lão đệ, lần này huynh thật sự phải nhờ cậy vào đệ rồi!"

Trong cuộc trò chuyện của hai bên, tiệc rượu đã được định xong, tên là tiệc Lan Trúc, được tổ chức tại một nơi tên là trạc viên.

Trạc Viên rộng rãi, cảnh đẹp, là một khu vườn chuyên cho thuê, thường có người mượn nơi này để tiếp đãi người thân bạn bè.

Nói xong chuyện chính, ông chủ Nhạc liền sắp xếp chỗ ở cho thương đội nhà họ Vi, để họ nghỉ ngơi cho khỏe.

Vài ngày tiếp theo, trong quá trình chuẩn bị gấp rút của hai bên, những tấm thiệp mời tinh xảo cuối cùng cũng được gửi đến tay những người tài giỏi khắp nơi.

Đến ngày diễn ra tiệc rượu, từng đoàn xe ngựa lần lượt đến bên ngoài vườn, những nam tử mặc áo dài đủ màu sắc bước xuống xe, có đến hàng chục người.

Ngoài nhóm văn nhân giàu có mà Vi Thập Bát nhắm đến, còn có một số thương gia con và tú tài nhà nông quen biết Nhạc công tử cũng được mời.

Mọi người tụ tập ở cổng, hàn huyên vài câu liền bị gia đinh dẫn vào vườn.

Để chăm sóc khách chu đáo, gia đinh đứng canh ở cổng rất đông.

Thiết Trụ là một trong số đó.

Lần này ông chủ Nhạc và Vi Thập Bát đều không có mặt, chỉ có hắn ta và một vài người khác trong thương đội đến, đóng giả làm gia đinh phụ trách một số việc vặt, dẫn đường rót nước, tiện thể quan sát tình hình trong vườn.

Thiết Trụ dẫn một người đi vào, tai khẽ động, nghe thấy phía sau không xa có người đang nói chuyện.

Giọng điệu đó không hề khách sáo:

"Hừ, họ Nhạc đúng là chịu chơi, lại bày tiệc rượu nữa!"

Thiết Trụ giả vờ vô tình quay lại nhìn, thấy một nam tử mặc áo xanh đang nói chuyện với một người mặc áo xanh khác:

"Triệu huynh, huynh nói xem rốt cuộc thương gia Nhạc gia này có ý gì? Chẳng lẽ lần trước nịnh bợ chúng ta mà không có kết quả, vẫn chưa từ bỏ sao?"

Người mặc áo xanh lắc đầu: "Khó nói. Cho dù họ nghĩ gì, chúng ta chỉ cần giữ vững lòng mình là được."

Thiết Trụ nghe xong, nhanh chóng đối chiếu trong lòng.

Xem ra hai người này chính là những người có hiềm khích sâu sắc nhất với Nhạc gia.

Khách khứa lần lượt được dẫn đến ngồi bên những chiếc bàn dài trong vườn, đợi mọi người ngồi đông đủ, công tử của Nhạc gia mới xuất hiện trước mặt mọi người.
 
Back
Top Bottom