Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 230: Chương 230



Phải nói rằng trong thời khắc này, lời nói của Tống Hàm Thanh đã mang lại cho Tảo Nhi một chút an ủi về mặt tâm lý.

Nhưng rất nhanh, trên cán cây giáo của nàng ấy lại có thêm mấy bàn tay nắm vào, đó là của Đại Ngưu và những người khác.

Có lẽ là đông người thì có sức mạnh, một gánh nặng được chia đều cho mỗi người thì không còn là gánh nặng nữa, ngược lại còn khiến người ta trở nên kiên định hơn.

Vẻ mặt của mọi người không còn hoảng sợ nữa, lông mi không còn run rẩy, tay cũng không còn run.

Tất cả mọi người cùng nắm chặt cây giáo, hô to khẩu hiệu để cổ vũ, đẩy về phía trước, Từ Đại Bảo c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t hơn được nữa.

Rút cây giáo ra, khi đi giải quyết đồng bọn của hắn ta, mọi người ra tay bình tĩnh và dứt khoát hơn nhiều, cho gã một cái c.h.ế.t thống khoái.

Như vậy, tất cả mọi người đều đã ra tay, sau này nếu gặp phải tình huống tương tự. Bị kẻ xấu đe dọa, mọi người cũng có thể cứng rắn, lạnh lùng g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

Ở gần đó, Mộc Kỳ Nhĩ lặng lẽ gỡ miếng vải che mắt xuống một chút, trong lòng vô cùng chấn động.

Chỉ g.i.ế.c hai tên côn đồ thôi mà, cần gì phải huy động nhiều người như vậy, dùng đến tay của nhiều người như vậy chứ?

Mặc dù Mộc Kỳ Nhĩ còn nhỏ nhưng từ nhỏ cô bé đã rơi vào tay bọn buôn người, trên đường bị đưa đến đây, cô bé đã chứng kiến nhiều cảnh tượng tàn nhẫn, thậm chí còn tận mắt chứng kiến cảnh người ăn thịt người, huống chi là g.i.ế.c người.

Cô bé không sợ những điều này, thậm chí còn quen rồi.

Nhưng hành động chu đáo vừa rồi của Tảo Nhi khi che mắt cô bé lại vẫn khiến cô bé vô cùng cảm động.

Có lẽ đã rất lâu rồi cô bé không được ai đối xử như một đứa trẻ bình thường.

Đồng thời, sự đấu tranh và do dự mà Tảo Nhi và những người khác thể hiện khi g.i.ế.c kẻ xấu cũng khiến Mộc Kỳ Nhĩ an tâm hơn nhiều.

Ít nhất có thể thấy rằng, những người này không phải là kẻ xấu.

Thấy bên kia đã bắt đầu xử lý hậu quả, Mộc Kỳ Nhĩ lại lặng lẽ đeo miếng vải che mắt xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Tảo Nhi và những người khác xử lý Từ Đại Bảo xong, cũng nghĩ đến sự tồn tại của Mộc Kỳ Nhĩ.

Mấy người đứng ở xa bàn bạc.

"Phải làm sao với đứa nhỏ này?" Đại Ngưu hỏi.

Mặc dù trên tay đã nhuốm m.á.u nhưng làm người phải có nguyên tắc, đứa trẻ vô tội bị liên lụy thì chắc chắn không thể g.i.ế.c được.

Sau này, những việc mà họ cần chú ý cũng nhiều hơn.

Đó là đừng vì đã từng thấy m.á.u mà mất đi sự kính sợ đối với sinh mạng, g.i.ế.c hại người vô tội, hủy diệt nhân tính và bản tâm.

"Cô bé có khả năng ra vào trong núi, lại biết vị trí của chúng ta, chắc chắn không được thả cô bé ra ngoài luôn."

Tảo Nhi nói: "Nhưng mà, vừa rồi Từ Đại Bảo đã nhắc đến cô bé dựa vào thuốc bột xua đuổi thú dữ để vào núi, giống với loại mà chúng ta dùng. Vừa rồi chúng ta đã lấy mất thuốc bột của cô bé, cô bé cũng không dễ dàng đi lại trong núi một mình…"

Không còn thuốc bột, khả năng Mộc Kỳ Nhĩ trốn thoát sẽ giảm đi rất nhiều.

Họ cũng có thể yên tâm hơn.

"Hơn nữa, chỗ cô bé còn có một đệ đệ phải chăm lo, chúng ta có thể đưa cả người đó vào trong núi, nuôi dưỡng tử tế, sinh sống cùng chúng ta."

Đại Ngưu lo lắng nói: "Hai người họ sẽ cam tâm tình nguyện ở lại trong núi với chúng ta sao?"

Tảo Nhi nói: "Trẻ con sống một mình ở huyện thành cũng không dễ dàng, còn có thể gặp nguy hiểm với những người như Từ Đại Bảo."

"Ở độ tuổi này hẳn cô bé đã hiểu chuyện rồi, ta nghĩ chúng ta có thể nói thẳng những lợi ích ra."

"Ở cùng với chúng ta, họ sẽ an toàn hơn, có thể ăn no mặc ấm, lại có thể học chữ cùng Hạnh Nhi. Sau này có cơ hội, biết đâu chúng ta còn đưa cô bé trở về quê hương. Ta nghĩ cô bé sẽ đồng ý."

Những người khác nghe xong đều không có ý kiến gì.

Tống Hàm Thanh cũng gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt. Ban ngày ta đều ở đây, vừa dạy trẻ con đọc sách, vừa tiện thể trông chừng hai người họ."

Tảo Nhi nói: "Được. Đợi đến tối, đứa nhỏ thì giao cho ngươi trông, đứa lớn thì ngủ cùng ta. Hai chúng ta mỗi người trông một đứa."

Tống Hàm Thanh khẽ gật đầu.

Chuyện đã định, Tảo Nhi sẽ ra mặt thương lượng với Mộc Kỳ Nhĩ.

Tảo Nhi nhanh chóng đến trước mặt tiểu cô nương, ngồi xổm xuống tháo miếng vải che mắt của cô bé ra, nhẹ giọng nói:

"Mộc Kỳ Nhĩ, ta biết chuyện lần này không liên quan đến ngươi. Ngươi xa xứ nhiều năm như vậy, ta cũng rất hiểu nỗi khổ của ngươi."

"Những kẻ xấu đó ép ngươi dẫn chúng vào núi, vậy mà có thể thẳng thừng bắt ngươi ra khỏi nhà, xem ra nơi ở của ngươi thật sự không có gì an ổn."

"Nếu vậy, ngươi có muốn ở lại đây sinh sống cùng chúng ta không? Chỗ chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có một người hiểu biết, có thể dạy ngươi đọc sách viết chữ."

"Đợi đến khi có thời cơ thích hợp, chắc chắn chúng ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi về quê nhà, ta đảm bảo."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 231: Chương 231



Cũng không phải Tảo Nhi vẽ ra viễn cảnh xa vời.

Đợi đến khi họ có đủ thực lực, không còn sợ hãi những nguy cơ bên ngoài nữa, Mộc Kỳ Nhĩ muốn đi đâu cũng được, đương nhiên cũng bao gồm cả việc về nhà.

Mộc Kỳ Nhĩ nghe xong, mũi cay cay, trong lòng vô cùng xúc động.

Chưa từng có ai nói với cô bé những lời như vậy.

Không phải trực tiếp bắt cô bé đi, không phải dùng d.a.o đe dọa cô bé, cũng không phải dùng người thân của cô bé để uy h.i.ế.p cô bé.

Mà là dùng giọng điệu thương lượng quan tâm để nói chuyện với cô bé.

Mộc Kỳ Nhĩ đã bị bọn buôn người bắt cóc từ nhỏ.

Bọn buôn người đó còn chưa kịp bán cô bé thì đã xảy ra chuyện giữa đường, cô bé và một đứa trẻ khác nhân cơ hội bỏ trốn, trở thành những đứa trẻ mồ côi lang thang.

Đứa trẻ đó đến từ cùng một nơi với cô bé, nhỏ hơn cô bé vài tuổi, được cô bé nhận làm đệ đệ.

Hai đứa trẻ nương tựa vào nhau, ở một nơi hoàn toàn xa lạ, vừa ăn xin kiếm sống, vừa tìm cách về nhà.

Thật ra đến bây giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy, ký ức về quê hương của họ cũng dần trở nên mơ hồ. Việc về nhà đã không còn thực tế đối với họ, mà giống như một nỗi ám ảnh hơn.

Vì vậy, trong những lời Tảo Nhi nói, ngược lại là những điều kiện phía trước làm Mộc Kỳ Nhĩ cảm động hơn.

Đó chính là để họ có thể lập tức có một cuộc sống tốt hơn, ổn định hơn.

Tất nhiên, trong lòng Mộc Kỳ Nhĩ cũng hiểu rõ.

Đừng nghe giọng điệu của Tảo Nhi rất ôn hòa. Nhưng dù có cố ý hay không, cô bé đã xông vào địa bàn của người khác, còn nhìn thấy nhiều thứ như vậy, chắc chắn sẽ không được thả đi dễ dàng.

Vì vậy, chuyện này đa phần là không có chỗ cho cô bé từ chối.

Cũng có thể hiểu được.

Bởi vì nếu đổi lại là cô bé, cô bé cũng tuyệt đối sẽ không yên tâm với người ngoài.

Đối phương còn chịu thương lượng, không xử lý luôn cả cô bé đã coi như là rất có lý lẽ rồi.

Hầy nhưng nói thật, cố gắng vật lộn để sống sót trong nhiều năm như vậy, cô bé cũng cảm thấy mệt mỏi thật rồi.

Thôi vậy, ở lại đây đi.

Cuộc sống ở đây dù có tệ đến đâu, cũng phải tốt hơn những gì cô bé đã trải qua trước đây.

Ít nhất thì trong núi rừng vẫn thanh tịnh tự tại, không cần phải nơm nớp lo sợ có người xông vào nhà trói mình lại bất cứ lúc nào...

Nghĩ thông suốt những điều này, Mộc Kỳ Nhĩ nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu:

"Tỷ tỷ, ta nguyện ý sinh sống cùng các tỷ nhưng mà ta còn có một đệ đệ tên là Na Khâm ở lại trong thành, thực sự không yên tâm để nó ở một mình, có thể đón nó vào đây cùng không?"

Lúc đi, Mộc Kỳ Nhĩ đã nhờ một bà lão tốt bụng quen biết trông nom Na Khâm. Đến nay đã qua nhiều ngày, nàng cũng rất lo lắng tình hình của Na Khâm.

Cô bé mô tả lại ngoại hình của Na Khâm đơn giản rồi lại móc ra từ trong n.g.ự.c một tín vật, là một chiếc vòng nanh sói nhỏ.

"Bà lão cũng ở ngoại ô, ngay trong căn nhà đất ở chỗ đông nhất. Các ngươi đưa chiếc vòng này cho họ xem, Na Khâm sẽ đi theo các ngươi." Cô bé nói.

Thấy Mộc Kỳ Nhĩ chủ động đề cập đến chuyện này, Tảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cô bé thực sự muốn ở lại, có thể yên tâm đón đệ đệ vào, đối với cả hai bên thì đây chính là kết quả tốt nhất.

Tảo Nhi cởi trói cho Mộc Kỳ Nhĩ, nắm tay cô bé, dẫn cô bé đi về phía hang: "Ngươi cũng mệt rồi, trước tiên về đến nơi ta sẽ bảo người mang đồ ăn đến cho ngươi, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Hai người nhanh chóng trở về hang.

Đại Ngưu và những người khác vẫn chưa trở về, vẫn ở lại gần bẫy để xử lý hậu quả.

Đợi đến khi xong việc, còn phải ra khỏi núi để đón đệ đệ của Mộc Kỳ Nhĩ, tiện thể dò la thêm một số tin tức, xác nhận chỗ của Từ Đại Bảo không còn để lại cái đuôi nào khác, mọi người mới yên tâm được.

Nhưng Hạnh Nhi và những người khác đều ở đây.

Tảo Nhi thấy vậy, chủ động mở lời giới thiệu cho hai đứa trẻ, sau đó đi đến cửa hang mượn ánh sáng đọc sách, để lại không gian cho những đứa trẻ.

Sau này, chắc chắn Mộc Kỳ Nhĩ sẽ ở cùng với những đứa bé khác.

Để cho bọn trẻ tự làm quen, giao tiếp sẽ tốt hơn nhiều so với việc nàng là người lớn xen vào đây.

Ở bên này, những đứa trẻ đang tò mò quan sát Mộc Kỳ Nhĩ.

Nghĩ đến lần cuối cùng bọn trẻ gặp người lạ, vẫn là lần Tống Hàm Thanh đến, không ngờ đã trôi qua gần nửa năm.

Cuối cùng cũng có thể gặp được gương mặt mới, còn trạc tuổi với bọn trẻ, những đứa nhóc đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Mộc Kỳ Nhĩ cũng đang lặng lẽ quan sát bọn trẻ.

Ừm, có rất nhiều trẻ con, không ít bé gái. Nhìn bề ngoài đều sạch sẽ trắng trẻo mịn màng, không có dấu hiệu khác biệt lớn nào.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 232: Chương 232



Hơn nữa, trên khuôn mặt của tất cả những đứa trẻ đều mang theo một nét hoạt bát và ngây thơ chỉ có thể được làm ra từ vui vẻ hạnh phúc... Đây đều là những thứ chân thực, không thể giả tạo được.

Chỉ cần nhìn vào những chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể thấy được những người lớn ở đây là những người như thế nào.

Mộc Kỳ Nhĩ cố gắng kìm nén cảm giác ghen tị dâng lên trong lòng.

Cô bé thấy quả nhiên suy nghĩ của mình không sai, những ngày ở lại đây chắc chắn sẽ tốt hơn trước.

Hạnh Nhi và những người khác nhanh chóng vây quanh, hỏi han ân cần đối với Mộc Kỳ Nhĩ.

Mộc Kỳ Nhĩ từng trải qua những chuyện này bao giờ đâu.

Mặc dù cô bé trông có vẻ bình tĩnh nhưng bản thân cô bé không lớn lắm, từ nhỏ cũng không tiếp xúc với bạn đồng trang lứa, đột nhiên có nhiều người như vậy, nhất thời bị sự nhiệt tình của những đứa bé nhấn chìm, biểu cảm dần trở nên bối rối.

Nghe nói cô bé còn đói bụng, những đứa trẻ lập tức lấy bánh mì phô mai nếp cẩm mà mình thích nhất, cẩn thận bóc vỏ đưa vào tay cô bé, ríu rít giục cô bé ăn:

"Nếm thử cái này đi, rất, rất ngon!"

"Ngọt lắm, chắc chắn ngươi sẽ thích, đợi đệ đệ ngươi đến cũng sẽ thích!"

Mộc Kỳ Nhĩ choáng váng ôm lấy ổ bánh mì, thậm chí còn không nhìn rõ đó là thứ gì, đã thuận theo lời những đứa trẻ mà đáp một tiếng được.

Sau đó mơ mơ màng màng nhét đồ ăn vào miệng.

Vừa cắn một miếng, cảm nhận được cảm giác mềm mại giữa hai hàm răng, cuối cùng cô bé mới tỉnh táo lại.

Không nhịn được tự khinh bỉ bản thân một phen.

Mặc dù ở lại là không sai nhưng vẫn phải có sự cảnh giác cần thiết!

Mới đến đây, còn chưa hiểu rõ mọi thứ đã vội nhét vào miệng, thực sự không thể như thế được!

Nhưng sau khi nhai hai cái, Mộc Kỳ Nhĩ nhanh chóng vứt sự cảnh giác c.h.ế.t tiệt đó ra khỏi chín tầng mây.

Ôi trời ơi, thực sự không thể trách cô bé được!

Thứ này, thứ được gọi là bánh mì sữa tím này, thực sự quá ngon!!

Mềm mại, cắn một miếng là tan trong miệng.

Bên trong còn có một số thứ vừa dẻo vừa dai, không biết cuối cùng là nguyên liệu gì nhưng thực sự rất hợp khẩu vị của cô bé!

Bánh mì này, quả thực giống như những đứa trẻ kia nói, vừa ngọt vừa thơm.

Hương vị sữa nhàn nhạt thoang thoảng trong đó khiến cho ký ức về quê hương của cô bé trở nên rõ ràng hơn mấy phần!

"Nào nào nào, Mộc Kỳ Nhĩ tỷ tỷ, dùng thứ này để làm dịu cổ họng nào!"

Hạnh Nhi lại bưng đến một bát sữa đậu nành nóng hổi.

Ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của đậu, mắt Mộc Kỳ Nhĩ sáng lên, vô thức nuốt mấy ngụm nước bọt.

Cô bé nói cảm ơn với Hạnh Nhi rồi không kịp chờ đợi mà tiến đến gần mép bát uống.

Đầu tiên là uống một ngụm nhỏ, sau đó nuốt một ngụm lớn, cuối cùng là uống ừng ực, rất nhanh đã uống hết sạch bát sữa đậu nành.

Uống hết một bát sữa đậu nành, hốc mắt Mộc Kỳ Nhĩ bắt đầu nóng lên.

Cô bé cảm thấy, dường như hôm nay cô bé đã bù đắp hết những vị ngọt mà mình chưa từng nếm trải từ khi sinh ra.

Điều này thực sự giống như một giấc mơ!

Cả buổi chiều.

Sau sự nỗ lực không ngừng của những đứa trẻ, Mộc Kỳ Nhĩ đã ăn no uống đủ và nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây.

Buổi tối, Đại Ngưu và những người khác đã thuận lợi đưa Tiểu Na Khâm trở về, còn mang theo hai tấm chăn đơn sơ.

Các thím nhiệt tình khâu vá, sửa sang lại chăn, tỷ đệ Mộc Kỳ Nhĩ chính thức định cư trên núi, trở thành thành viên mới của Phương gia thôn.

Những ngày tiếp theo, họ học chữ cùng những đứa trẻ như Hạnh Nhi, chăm sóc gà con và ngỗng con. Thỉnh thoảng còn xuống ruộng cùng những người lớn, giúp đỡ những việc trong khả năng.

Hai người ăn đủ loại đồ ăn ngon, lại học được nhiều kiến thức, có được cuộc sống hạnh phúc chưa từng có trong đời.

Không lâu sau, họ nhanh chóng rũ bỏ lớp ngụy trang trưởng thành, trở lại với dáng vẻ vốn có của trẻ con.

Vì tỷ đệ Mộc Kỳ Nhĩ và tỷ muội Tảo Nhi đều là trẻ mồ côi nên tạm thời nương nhờ nhà Tảo Nhi, coi như là một gia đình.

Như vậy, hai đứa trẻ đã hoàn toàn tìm thấy cảm giác được thuộc về gia đình, trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Đến lúc này, dân làng cũng đã hoàn toàn hiểu rõ tính tình của hai đứa bé, thừa nhận họ là người của mình, lúc này mới yên tâm dẫn đi bái kiến Phương Tiên Nhi.

Bản thân Mộc Kỳ Nhĩ cũng có tín ngưỡng của riêng mình là Trường Sinh Thiên, rất đồng tình với sự trung thành của Tảo Nhi và những người khác đối với Phương Tiên Nhi.

Tuy nhiên, sau khi cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm của Phương Tiên Nhi, biết được những món ăn ngon mình ăn đều là do Phương Tiên Nhi ban tặng, Mộc Kỳ Nhĩ bỗng hiểu ra.

Có lẽ, Phương Tiên Nhi chính là Trường Sinh Thiên của họ!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 233: Chương 233



Sau khi xác định được lý lẽ này, tỷ đệ Mộc Kỳ Nhĩ bắt đầu liều mạng học tập.

Dù sao thì hiện tại chỉ có hai người họ là không hiểu được chân lý ném tiền của Phương Tiên Nhi!

Đến đây, sóng gió trên núi đã hoàn toàn lắng xuống, mọi người lại trở về cuộc sống bình yên và ổn định.

Trong thời gian đó, Đại Ngưu và những người khác cũng không quên theo dõi tình hình chỗ Từ Đại Bảo.

Sau một hồi dò hỏi, mọi người biết được Từ Đại Bảo không phải là trẻ mồ côi, hắn ta không có vợ con nhưng có cha mẹ và hai huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Người này có chút quan hệ với thôn Nguyên Bảo, trước đây còn bị đưa vào huyện giam giữ mấy ngày. Bỗng nhiên mất tích, Đại Ngưu và những người khác cũng sợ người nhà của hắn ta đến tìm thôn Nguyên Bảo gây phiền phức.

Nhưng sau một thời gian để ý kỹ, mọi người thở dài phát hiện ra.

Từ Đại Bảo mất tích nhiều ngày, trong nhà không có một ai nảy ra ý định đi tìm hắn ta, đều ngầm coi như không có người này tồn tại.

Phải nói rằng, những kẻ xấu khác cho dù có làm điều ác như thế nào ở bên ngoài, bị người ta căm ghét ra sao thì khi ở nhà, vẫn luôn có người thân m.á.u mủ mù quáng che chở.

Nhưng như Từ Đại Bảo, có thể làm kẻ xấu đến mức này, quả thực là...

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mọi chuyện có thể trôi qua một cách bình lặng.

Lại qua hơn một tháng.

Chớp mắt đã sắp vào hè, chim đưa thư đã được thuần dưỡng thành thục, có thể đi lại thành thạo giữa thôn Nguyên Bảo và trên núi, truyền tin cũng thuận tiện hơn nhiều.

Mọi người cũng không quên tình hình của Thạch thúc.

Tình hình trong thành có lẽ vẫn không tốt nhưng Thạch thúc và những người khác vẫn còn chút sức lực, miễn cưỡng có thể truyền tin ra ngoài, cũng có thể che chở, đưa một hai người ra ngoài lấy thức ăn.

Chỉ là sau đó, số tiền họ kiếm được trong thành ngày càng ít, cuối cùng thực sự không đưa được tiền ra, trong thư tỏ ra vô cùng áy náy.

Nghĩ đến việc ai cũng có khó khăn, lúc này Đại Ngưu và những người khác cũng không thiếu đồ ăn nên không quan tâm có tiền hay không, vẫn tiếp tục tiếp tế lương khô, hy vọng có thể giúp đối phương vượt qua khó khăn, ít nhất là vượt qua thời gian này, trước hết hãy sống sót.

Trong vô số những chuyện vụn vặt, bước chân của mùa hè đã hoàn toàn đến gần.

Gần đây, mọi người đều rất căng thẳng, vì cây đậu nở vào mùa hè, điều đó có nghĩa là họ phải chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng thụ phấn nhân tạo cho tào phớ bất cứ lúc nào.

Vừa chuẩn bị, vừa tính toán thời gian.

Tảo Nhi và những người khác ước tính rằng ngày Thiết Trụ trở về nhà không còn xa nữa.

Cùng lúc đó.

Trên đường đi, dường như Thiết Trụ nhận ra mình đang bị người ta nhắc đến, không nhịn được hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi.

"Vi thúc, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến nhà vậy?" Hắn ta quay đầu hỏi.

"Không xa nữa, chắc không đến mười ngày đâu!" Vi Thập Bát hào hứng trả lời.

"Tốt quá!"

Thiết Trụ đáp lại một tiếng, tinh thần phấn chấn.

Hắn ta cảm thấy toàn thân mình tràn đầy một luồng khí thế không thể kìm nén.

Không chỉ vì đi một chuyến kiếm được nhiều tiền, có thể giúp mọi người cải thiện cuộc sống, giúp pháp lực của Phương Tiên Nhi phục hồi đáng kể.

Mà còn vì hắn ta đã điều tra rõ ràng, Tống Hàm Thanh - người vẫn luôn ở bên mọi người kia chính là người khác giả mạo!

Hắn ta phải nhanh chóng nói cho mọi người biết mới được!

*

Những tháng buôn bán này đã giúp Thiết Trụ trưởng thành rất nhiều.

Lúc đầu, hắn ta không dám chủ động giao tiếp với người mua, hầu hết thời gian đều trốn sau lưng Vi Thập Bát và những người khác, nhìn họ nói chuyện cười đùa với mọi người.

Sau đó, hắn ta dần có thể nói vài câu với mọi người.

Lâu dần, hắn ta gặp nhiều người hơn, ngay cả khi bị bao vây, bị hỏi đông hỏi tây, hắn ta vẫn có thể ứng phó trôi chảy.

Vừa bận rộn với công việc chính, Thiết Trụ cũng không quên làm thân với Tống Hàm Thanh. Sau khi hai người quen nhau, hắn ta đã moi được rất nhiều thông tin vụn vặt từ miệng đối phương rồi kết hợp với những gì mình biết để ghép lại sự thật.

Theo suy đoán của hắn ta, Tống Hàm Thanh trước mắt này chính là người đã giúp đỡ Tây Nương trước đây.

Hơn nữa, sau đó bị nha dịch bắt đi làm rể cũng chính là hắn.

Thiết Trụ biết được từ những thông tin mà đối phương tiết lộ.

Sau khi bị bắt, Tống Hàm Thanh này vẫn luôn bị giam giữ trong nhà nha dịch.

Một hôm, hắn đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào, có vẻ như trong thành xảy ra chuyện gì đó, nha dịch bị điều đi hết, người canh giữ trong phủ cũng lơ là hơn hẳn.

Sau đó đột nhiên có hai người lẻn vào, nhân lúc hỗn loạn cứu hắn ra ngoài rồi lấy một số tiền lớn để mua chuộc một đội hộ vệ, cho hắn trà trộn vào đội hộ vệ đi theo về phương Nam.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 234: Chương 234



Hai người cứu hắn chỉ nói rằng họ được Tây Nương nhờ đến, lại biết được Tống Hàm Thanh muốn vào Nam thi làm quan nên họ sẵn lòng giúp hắn một tay, ngoài ra không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào khác.

Vì vậy, sau khi Tống Hàm Thanh thuận lợi đến phía Nam, trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ơn của Tây Nương.

Hắn tự nhận rằng lúc đầu mình cũng không giúp được gì nhiều, chỉ nhắc nhở vài câu nhưng nhờ vậy mà được Tây Nương hết lòng cứu giúp mới có thể thoát khỏi biển khổ.

Uống nước nhớ nguồn, điều này thực sự khiến hắn cảm động rơi nước mắt.

Sau khi đến phía Nam.

Tống Hàm Thanh từng bị huyện nha bức hại, vốn định trực tiếp báo quan vạch trần sự hỗn loạn của huyện Hưng Hòa nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thấy không ổn.

Hắn vẫn chưa biết rằng sau lưng huyện Hưng Hòa có còn thế lực nào khác chống lưng hay không.

Lỡ như chưa kịp vạch trần những điều bẩn thỉu đó, mạng nhỏ của mình đã mất rồi thì thật là mất cả chì lẫn chài.

Vì vậy, Tống Hàm Thanh suy nghĩ một hồi, quyết định cố gắng thi làm quan, đợi đến khi nắm được thực quyền rồi mới đi đụng độ những kẻ cứng đầu kia.

Mặc dù theo quan sát của hắn, tình hình ở phía Nam này cũng không mấy khả quan, dựa vào việc thi cử có thể làm quan hay không vẫn còn là ẩn số.

Nhưng hắn chỉ là một thư sinh, giờ đây chỉ còn lại con đường này, cứ thử xem sao.

Sau khi tổng hợp xong những thông tin tình báo này.

Thiết Trụ lại có được thông tin chính xác từ miệng Tống Hàm Thanh, cuối cùng xác nhận, thời gian hắn được cứu ra muộn hơn thời gian họ đưa "Tống Hàm Thanh" về núi.

Nói cách khác, sau khi Tống Hàm Thanh giả về núi với họ thì Tống Hàm Thanh thật mới vừa được cứu ra, sau đó được đưa đến phía Nam để thi cử.

Nói đến Tống Hàm Thanh thật giả này.

Thiết Trụ không khỏi nhớ lại chuyện cha ruột của mình từng kể, trước đây Tây di có thể được cứu ra nhanh như vậy chính là nhờ Thạch thúc và những người đó có một người biết cải trang.

Dựa vào đó, trong lòng hắn mơ hồ nảy sinh một vài suy đoán.

Người biết cải trang đó, không chỉ có bản lĩnh cải trang thành Thu Nương, mà còn có thể cải trang Tây Nương thành người khác để đưa ra khỏi phủ.

Vậy thì bản thân hắn cải trang thành thư sinh cũng không khó.

Tất nhiên, cũng có khả năng hắn ta cải trang một người khác thành thư sinh rồi đưa đến vào núi cùng họ.

Nhưng dù là khả năng nào thì khi vừa biết được chuyện này, trong lòng Thiết Trụ đều tràn ngập tức giận.

Nghĩ đến việc họ đối xử chân thành với Thạch thúc và những người khác, hết mực tin tưởng nhưng đổi lại lại là sự theo dõi dò xét ngấm ngầm như vậy, thật khiến người ta lạnh lòng!

Cứ nghĩ đến những điều này, Thiết Trụ chỉ muốn lập tức bay về, túm lấy cổ áo của tên giả mạo mà chất vấn cho ra nhẽ!

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn ta lại suy nghĩ lại về chuyện này.

Hắn ta nghĩ đến Thạch thúc và những người khác, quả thực đã giúp họ cứu được Tây Nương và Thu Nương.

Lại nghĩ đến việc Tống Hàm Thanh giả vào núi sau đó, thật ra cũng không làm gì quá đáng.

Ngược lại giống như một thư sinh ngoan ngoãn dạy họ đọc sách, sau đó cũng không thấy hắn liên lạc với bên ngoài...

Trong thời gian ở chung, thư sinh không thiếu sự chân thành đối với họ.

Những điều này đều có thể cảm nhận được, vì vậy họ mới có thể ngày càng thân thiết với nhau.

Lòng người đều bằng thịt cả nhưng lòng người cũng thật phức tạp.

Nếu vừa vào núi đã biết chuyện này thì thôi.

Nhưng giờ đây đã chung đụng với nhau lâu như vậy... Thiết Trụ cảm thấy, dường như hắn ta không thể hoàn toàn tức giận, cũng không thể tha thứ như không có chuyện gì.

Lúc này đây, hắn ta thực sự không biết phải làm sao.

Chỉ có thể hy vọng nhanh chóng trở về núi, kể cho Tảo Nhi và những người khác nghe, để họ đưa ra quyết định.

Trên núi.

Gần đây, dân làng đã dần dần tiêu hóa được chuyện có kẻ xấu đột nhập vào.

Vì bẫy cách nơi ở một đoạn, sau đó họ cũng không kể cho Phương Tiên Nhi những chi tiết đau lòng về chuyện này.

Chỉ nói đơn giản rằng có một nhóm người xấu đột nhập vào, đã bị họ đuổi đi, còn Mộc Kỳ Nhĩ là đứa trẻ đáng thương mà họ đã cứu khỏi tay bọn xấu.

Nghe nói có người xấu đến, lúc đầu Thịnh Quân còn hơi căng thẳng nhưng thấy mọi người đều bình tĩnh, nàng cũng dần dần yên tâm.

Sau đó nàng bận rộn tra cứu tài liệu, tiếp tục dạy mọi người trồng cây đậu.

Dân làng lại tiếp tục lao vào công việc đồng áng.

Chỗ Tống Hàm Thanh còn chưa biết rằng mình sắp bị người ta vạch trần, cũng ngồi trong ruộng trồng trọt cùng mọi người.

Tất nhiên, ở trên ruộng hắn chỉ giúp làm một số việc vặt không khó.

Ban đầu, dân làng đều không muốn hắn động tay, sợ hắn không làm được, chỉ để hắn chuyên tâm dạy học là được.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 235: Chương 235



Nhưng Tống Hàm Thanh thực sự tò mò về "lai tạo đậu nành" mà Phương Tiên Nhi đã đề cập, vẫn không nhịn được muốn tận mắt xem cách làm cụ thể.

Việc nhờ người giúp hoa thụ phấn như thế này, chưa từng nghe thấy bao giờ. Nhưng lại có thể trồng ra giống đậu chất lượng hơn, còn có thể tăng năng suất đáng kể.

Có lẽ chỉ có Thần Châu mới có thể sở hữu sức sáng tạo kỳ diệu như vậy.

Trong lúc cảm thán, Tống Hàm Thanh lại đi lấy thêm vài thùng nước đun sôi để nguội, chia cho những người đang bận rộn trên ruộng uống.

"Ôi chao, thực sự cảm ơn, tú tài công tử của chúng ta thật là giỏi, không chỉ học giỏi mà còn khỏe nữa!" Triệu bà tử cầm bát uống hai ngụm nước, cười tủm tỉm nói.

Chỗ bên cạnh bà ấy, mẹ Xuyên Tử cũng cười nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng trêu tú tài công tử của chúng ta nữa. Có đồ ăn của Phương Tiên Nhi nuôi dưỡng, ai trên núi này mà không khỏe? Ngay cả con sóc hay đến đây cũng to hơn những nơi khác!"

"Ha ha, nói cũng đúng!"

Tống Hàm Thanh mỉm cười lắng nghe họ nói chuyện, mãi đến khi thấy họ sắp tiếp tục bận rộn, hắn mới nhấc thùng nước lên, định mang ra một chỗ để tránh vướng víu ở trong ruộng.

Vừa đi được vài bước, hắn đã nghe thấy đằng sau Triệu bà tử nói với mẹ Xuyên Tử: "Nguyệt Nương, đưa cho mẹ cái kẹp gỗ nhỏ trên mặt đất, mẹ phải tiếp tục lấy phấn hoa này!"

Tống Hàm Thanh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn về phía mẹ Xuyên Tử.

Mẹ Xuyên Tử bỗng như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt lại cong lên cười: "Tú tài công, sao tự nhiên lại nhìn ta như vậy?"

Tống Hàm Thanh không đổi sắc mặt, lại cẩn thận nhìn kỹ đường nét ngũ quan của bà ấy sau đó mới lắc đầu, đáp: "Không có gì, thẩm, vừa rồi hình như ta muốn nói gì đó với thẩm nhưng đột nhiên quên mất. Đợi khi nhớ lại rồi sẽ đến tìm thẩm nói sau."

Mẹ Xuyên Tử hiểu ý: "Không sao, ta cũng vậy, có lúc nhớ chuyện gì đó nhưng quay đầu đã quên mất, rất bình thường, có lẽ ngươi mệt quá rồi, về nghỉ ngơi một lát đi!"

Tống Hàm Thanh gật đầu, cảm ơn sự quan tâm của bà ấy, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tuy nhiên, hắn cũng không đi nghỉ ngơi, bước chân chuyển hướng, đi đến một thửa ruộng khác nơi Đại Ngưu đang ở.

Chỗ Đại Ngưu vừa làm xong một đợt việc, lúc này đang ngồi xổm bên ruộng uống nước.

Tống Hàm Thanh chậm rãi đi tới hỏi: "Đại Ngưu, bây giờ có bận không? Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."

Đại Ngưu hơi ngạc nhiên, vội vàng đặt thùng nước xuống, đứng dậy, phủi đất trên người: "Hàm Chương ca, ngươi hỏi đi!"

"Vị đại bá nương nhà họ Triệu..." Tống Hàm Thanh mở đầu.

Đại Ngưu liền hiểu ra: "Ồ, ngươi nói đến Lưu thẩm à."

Hắn ta nghe ra, Hàm Chương ca muốn nói đến người là mẹ Xuyên Tử.

Mẹ Xuyên Tử là tẩu tử của Nhị Sơn thúc, cũng là con dâu trưởng nhà Triệu bà tử.

Hóa ra ở trong thôn, thế hệ trước đều gọi bà ấy là mẹ Xuyên Tử, còn thế hệ sau thì gọi bà ấy là Lưu thẩm, tức là họ Lưu của Lưu Nhị Sơn.

Mặc dù dân làng vẫn quen gọi Triệu bà tử và Triệu lão hán bằng họ Triệu. Nhưng thật ra Triệu lão hán lại họ Lưu.

Theo thói quen của hầu hết các gia đình trong thôn, sau khi Triệu bà tử lấy Lưu lão hán, bà ấy thường sẽ trở thành Lưu bà tử.

Nhưng tính tình Lưu lão hán này lại khá yếu đuối.

Bình thường ở nhà, mọi chuyện đều do Triệu bà tử làm chủ, khi giao tiếp với dân làng cũng là Triệu bà tử ra mặt nhiều hơn.

Sau đó, ba nữ nhi sinh sau và tiểu nhi tử đi lính rồi mất tích đều theo họ Triệu bà tử.

Vì vậy, lâu dần mọi người cứ theo họ Triệu bà tử để gọi Lưu lão hán, thành hai vợ chồng già họ Triệu.

Tình huống như vậy, trong thôn chỉ có nhà họ.

Mỗi khi đến Tết, có người ngoài đến thôn thăm họ hàng, phát hiện ra chuyện này của nhà họ đều cảm thấy khó hiểu.

Nói rằng Lưu Nhị Sơn này sao lại giống như con trai nuôi vậy, họ không giống với cha mẹ mình chút nào?

Sau đó, dân làng sẽ kể lại chuyện này từ đầu đến cuối, coi đó là chuyện thú vị để chia sẻ. Dù sao thì vợ chồng Triệu bà tử cũng không có ý kiến gì, bản thân họ cũng sẽ nói ra ngoài nên đương nhiên họ cũng không ngại người khác nói.

Lúc này, Đại Ngưu nghĩ đến chuyện này, cũng hào hứng chia sẻ những chuyện cũ này.

Tống Hàm Thanh nghe xong, có chút mất tập trung gật đầu: "Hóa ra là vậy."

Trước đây hắn cũng từng tò mò, tại sao cha của Lưu Nhị Sơn luôn bị người ta gọi là Triệu lão hán nhưng vì phép lịch sự nên hắn cũng không chủ động hỏi, giờ thì cũng coi như đã giải đáp được thắc mắc.

Tuy nhiên, lần này hắn đến đây không phải để nghe chuyện phiếm về nhà họ Triệu.

Vì vậy, Tống Hàm Thanh lại lặng lẽ chuyển chủ đề trở lại: "Nói đến chuyện này, ta nhớ, Hà Hoa thẩm cũng là con dâu nhà họ nhưng mọi người thường gọi thẳng tên bà ấy? Nhưng Lưu thẩm thì lại khác."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 236: Chương 236



Đại Ngưu gãi đầu, nói xấu sau lưng những nữ nhân lớn tuổi luôn khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hắn quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai khác mới nhỏ giọng nói:

"Nói thế nào nhỉ, tình hình của Lưu thẩm có chút đặc biệt. Thật ra bà ấy được coi là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Lưu, từ nhỏ đã được đón về, không có họ riêng, cũng không khác gì con ruột của nhà họ Lưu nên cũng họ Lưu, hơn nữa đã ở trong thôn từ rất sớm nên mọi người mới gọi bà ấy như vậy."

"Tất nhiên, Lưu thẩm cũng có tên, bình thường hình như chỉ có những người thân thiết với nhà họ Triệu mới gọi, người ngoài không gọi nhiều. Ta vô tình nghe được một lần, hình như là Nguyệt Nương thì phải?"

Những chuyện này, hỏi dân làng thì hầu như ai cũng biết, cũng không phải là bí mật gì, không có gì không thể nói.

Tuy nhiên, sau khi nói xong, Đại Ngưu có chút ngạc nhiên: "Đúng rồi Hàm Chương ca, sao tự nhiên ngươi lại tìm ta để hỏi chuyện về Lưu thẩm vậy?"

Hai người này hình như chẳng liên quan gì đến nhau thì phải!

Tống Hàm Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói với hắn: "Nếu ta nói, ta đang tìm người thân giúp người khác thì sao?"

"Tìm người thân giúp người khác? Hình như ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến!"

Đại Ngưu giật mình: "Nói mới nhớ Hàm Chương ca, ngươi đến đây đã lâu như vậy, ngày nào chúng ta cũng gặp mặt, sao giờ ngươi mới phát hiện ra Lưu thẩm có vẻ giống người ngươi muốn tìm? Ngươi tìm giúp ai vậy?"

"Hầy, là giúp một vị trưởng bối mà ta từng quen biết." Tống Hàm Thanh buồn rầu nói: "Không phải ta chậm chạp. Mà là thông tin ta nắm được chỉ có một cái tên và một đặc điểm, ngay cả miêu tả về ngoại hình cũng không đủ rõ ràng, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nếu không phải vô tình nghe được một chữ Nguyệt, lại mơ hồ cảm thấy tuổi tác có vẻ phù hợp, ta cũng không nghĩ đến chuyện đến tìm ngươi xác nhận."

"Tuy nhiên, ta đoán khả năng là Lưu thẩm rất nhỏ, dù sao thì thế gian này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy?"

Đại Ngưu bừng tỉnh: "Hóa ra là vậy!"

"Hàm Chương ca nói đúng, ta cũng thấy không thể trùng hợp đến vậy được. Tuy nhiên nếu ngươi cảm thấy có khả năng, vẫn nên tìm cách xác nhận cho chắc, lỡ đâu người ngươi muốn tìm thực sự là thẩm thì sao? Chỉ khi làm rõ ràng rồi, trong lòng mới có thể yên tâm được."

Tống Hàm Thanh nghe vậy có chút do dự.

Bởi vì đặc điểm mà hắn biết là một vết bớt ở sau lưng. Đây được coi là sự riêng tư trên cơ thể, đối phương lại là một nữ trưởng bối, hắn là một nam tử trưởng thành, nếu tùy tiện hỏi thăm thì quả thực không ổn.

Đại Ngưu nghe xong, quả thực chuyện này không tiện hỏi trực tiếp, bèn đề nghị: "Hay là ngươi nhờ Tảo Nhi tỷ giúp đi, nàng ấy cũng là nữ tử, mở lời sẽ dễ hơn chúng ta."

Tống Hàm Thanh suy nghĩ một lúc: "Ngươi nói đúng, nhờ nàng ấy giúp là hợp lý nhất. Chuyện vết bớt để sau hẵng nói, trước tiên ta nhờ nàng ấy đi hỏi xem tên của thẩm kia có nguồn gốc từ đâu."

Lỡ đâu không phải chữ Nguyệt mà hắn nghĩ thì sao.

Cứ từ từ tìm hiểu, bao nhiêu năm rồi, hắn cũng không thiếu chút thời gian này.

Hai người bàn bạc xong xuôi liền gọi Tảo Nhi đến.

Nghe kể xong đầu đuôi câu chuyện, Tảo Nhi như có điều suy nghĩ: "Được, ta hiểu rồi, ta sẽ đi hỏi thẩm về nguồn gốc cái tên đó ngay."

Nói là làm.

Tảo Nhi không trực tiếp tìm đến thím mẹ Xuyên Tử, mà đi tìm Triệu bà tử.

Dù sao thì muốn nói chuyện này, chắc chắn phải nhắc đến chuyện thời thơ ấu.

Mẹ Xuyên Tử là con dâu nuôi từ bé, chắc chắn quá khứ đầy gian truân, sợ khơi gợi chuyện buồn của bà ấy, tốt nhất là không nên bàn đến những chuyện này với bà ấy.

Tảo Nhi cùng Triệu bà tử làm việc, tiện miệng nói vài câu, rất nhanh đã chuyển chủ đề sang mẹ Xuyên Tử.

"Hây, thoắt cái đã lâu như vậy, lão đại đã mất nhiều năm, mẹ Xuyên Tử cũng lớn thế này rồi, những năm ở nhà chúng ta, A Nguyệt thật sự vất vả."

Triệu bà tử có chút cảm thán: "Nghĩ đến lúc ta nhặt được con bé, vẫn chỉ là một đứa nhỏ gầy gò, giống như mèo con vậy. Những năm trước cũng rất yếu ớt, giờ thì cuối cùng cũng dần khỏe mạnh rồi, chứng phù thũng đáng sợ trước kia cũng đã hết, không còn phải khiến người ta lo lắng nữa..."

Tảo Nhi thuận thế nói: "Hầy, đều là phúc khí do Phương Tiên Nhi mang đến, có thể để mọi người ăn ngon mặc đẹp. Nhưng bà cũng có công rất lớn, nuôi thẩm như khuê nữ ruột thịt, ngay cả tên cũng đặt rất có lòng..."

Triệu bà tử sửng sốt, rất nhanh mỉm cười lắc đầu: "Tảo nha đầu à, con khen nhầm người rồi, cái tên của Nguyệt Nương không phải ta đặt."

"Con cứ nhìn Nhị Sơn thúc của con đi, đó mới là tên do ta đặt. Lúc đó ta cũng không có học thức, có thể nghĩ ra cái tên hay ho gì chứ?"

"Cái tên Nguyệt Nương đó là lúc ta nhặt được con bé, trên mép dưới của áo lót có thêu chữ. Lúc đầu ta cũng không biết, sau này còn cố ý đi hỏi người ta mới biết chữ đó đọc là Nguyệt, chính là mặt trăng."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 237: Chương 237



Lúc đầu khi Triệu bà tử nhặt được cái tã lót đó, tấm vải bọc bên ngoài đã rách nát, vải áo lót cũng thô.

Nếu bà ấy không nhìn kỹ thì thật sự không phát hiện ra trên quần áo còn thêu chữ.

Tảo Nhi nghe vậy có chút kinh ngạc, rất nhanh ghi chép lại chuyện này, sau khi về kể lại cho Tống Hàm Thanh và Đại Ngưu.

Tống Hàm Thanh nghe xong, cảm thấy cái tên này có chút lai lịch, trong lòng không khỏi nhen nhóm chút hy vọng.

Xác nhận tên không sai.

Ba người lại bí mật bàn bạc thêm vài ngày, chọn một ngày không bận rộn để đi dò la chuyện vết bớt.

Sáng hôm đó, Tảo Nhi lén kéo mẹ Xuyên Tử đến khoảng đất trống trước mặt Phương Tiên Nhi.

Mẹ Xuyên Tử thấy nàng ấy như vậy, không nhịn được cười nói: "Tiểu Tảo sao lại lén lút thế này? Có bí mật nhỏ muốn nói với thím sao?"

Bà ấy liếc nhìn xung quanh, thấy Tống Hàm Thanh và Đại Ngưu cũng đang đứng không xa.

Quay lại, lại nhìn kỹ vẻ mặt của Tảo Nhi, thấy nàng ấy có vẻ hơi căng thẳng và bối rối.

Mẹ Xuyên Tử liền hiểu ra, hạ giọng nói: "Thím hiểu rồi, chẳng lẽ con có ý với thư sinh kia, muốn thím làm mối giúp con?"

Tảo Nhi vẫn đang suy nghĩ cách nói, không ngờ mẹ Xuyên Tử lại nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, nhất thời bị sặc ho mấy tiếng: "Không không không, sao lại thế được, thím, con không nói chuyện này!"

Nàng ấy vội vàng nói: "Thím, thật ra là thư sinh kia muốn tìm người thân giúp người ta, người mà hắn ta muốn tìm, sau lưng có..."

Chưa nói hết lời thì thấy Lưu Nhị Sơn đi tới, hét lớn với nàng ấy:

"Nhanh nhanh nhanh, Tảo Nhi Đại Ngưu, chim đưa thư đã đưa thư đến, nói rằng Thiết Trụ đã trở về, hiện đang ở trong thôn Nguyên Bảo. Hai người mau đi thu dọn đồ đạc, cùng ta ra khỏi núi đón người đi!"

Lúc này, chuyện của Tảo Nhi cũng không nói tiếp được nữa, dù sao thì chuyện này cũng không thể nói rõ ràng trong chốc lát, đành phải hoãn lại để bàn sau.

Nàng ấy và Đại Ngưu vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi đi cùng Lưu Nhị Sơn.

Không xa, Thịnh Quân vừa nghe được cuộc trò chuyện giữa Tảo Nhi và mẹ Xuyên Tử. Nhưng vẫn chưa nghe được trọng điểm thì hai người đã không nói tiếp nữa.

Cảm giác chỉ nghe được một nửa chuyện phiếm này thực sự khiến nàng khó chịu vô cùng.

Lúc này, nàng lại nghe tin Thiết Trụ sắp trở về núi, cuối cùng cũng thành công chuyển được sự chú ý.

Nói đến chuyện này, cũng không biết số tiền Thiết Trụ mang về có đủ một trăm ngàn giá trị năng lượng để nàng đột phá lên một cấp độ lớn hay không?

Trong lòng vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Thiết Trụ, Tảo Nhi và mọi người đi rất nhanh, nhanh chóng đến được thôn Nguyên Bảo.

Mọi người vội vã bước vào tiểu viện của Vi gia thì thấy có mấy người đang ngồi vây quanh bàn vừa nói chuyện vừa cười.

Khi nhìn thấy một người trong số đó, tất cả mọi người đều dừng lại tại chỗ.

Đại Ngưu không dám tin, tiến lại gần tai Tảo Nhi, nhỏ giọng hỏi: "Tảo Nhi tỷ, người ngồi bên trái kia có phải là Thiết Trụ nhà chúng ta không?"

Tảo Nhi cũng ngẩn người hồi lâu, sau đó mới gật đầu nói: "Mặc dù đen đi nhiều, thân hình cũng trông rắn chắc hơn nhưng đúng là Thiết Trụ không sai."

Thật ra, ngoại hình của Thiết Trụ không thay đổi nhiều, vẫn chưa đến mức khiến người ta không dám nhận ra.

Nhưng khí chất toàn thân, thần thái khi nói chuyện cùng với sự tự tin hăng hái của hắn, đều khác hẳn với Thiết Trụ trước đây.

Nói một cách đơn giản, trước đây hắn ta giống như một thằng nhóc chỉ biết ăn trong nhà, còn bây giờ lại giống như một nam tử hán có thể tự gánh vác mọi việc.

Đại Ngưu không khỏi cảm thán: "Nhìn hắn như vậy, ta cũng muốn đi theo thương đội của Vi thúc một chuyến!"

Lúc này, Thiết Trụ thấy họ đến, lập tức vui mừng đứng dậy: "Nhị Sơn thúc, Tảo Nhi tỷ, các ngươi đến rồi, vất vả cho mọi người cùng đến đón ta!"

Nói xong liền tiến lại gần.

Lưu Nhị Sơn vui mừng vỗ vai Thiết Trụ, Đại Ngưu thì cho hắn ta một cái ôm ấm áp của huynh đệ tốt.

Sau khi chào hỏi xong.

Vi Thập Bát ở bên cạnh cũng cười đi tới: "Để các ngươi chờ lâu rồi. Ban đầu chúng ta có thể về sớm hơn nhưng những hàng hóa đó của chúng ta thực sự quá được ưa chuộng, không thể không ở lại đó để lo liệu."

"May mà Vi mỗ không phụ lòng mong đợi, chuyến buôn bán này tuyệt đối có thể được coi là rất phát đạt, hai bên chúng ta cùng nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sống một cuộc sống sung túc!"

Vi Thập Bát mở đầu câu chuyện này, chính là muốn nói đến chuyện chính, nói đến chuyện chia chác.

Tảo Nhi và những người khác nghe vậy đều phấn khích theo.

Hai nhóm người nhanh chóng ngồi xuống, vừa uống nước vừa nói chuyện.

Chỉ thấy Vi Thập Bát lấy một cuốn sổ sách ra, đọc theo nội dung trên đó: "Lần buôn bán này, dầu quả của chúng ta đã bán được tổng cộng hai nghìn bảy trăm năm mươi lượng bạc. Trừ đi chi phí tiền nong hai trăm lượng, thuê võ sư một trăm hai mươi lượng, còn có nhân viên và xe ngựa... vân vân."

"Cuối cùng còn dư một nghìn bảy trăm sáu mươi sáu lượng, chính là số tiền chúng ta sẽ chia."

"Theo thỏa thuận chia năm năm của chúng ta, mỗi bên sẽ nhận được tám trăm tám mươi ba lượng bạc."

"Đợi đã Vi thúc, vừa rồi thúc nói chia bao nhiêu bạc??"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 238: Chương 238



Tảo Nhi và Đại Ngưu đều kinh ngạc.

Phương Tiên Nhi ơi!!

Họ không nghe nhầm chứ? Đó là hơn tám trăm lượng bạc! Đủ để mua mấy chục cân gạo!

Dân làng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, số bạc mình kiếm được lại được tính theo cân!

Hơn tám trăm lượng, hơn tám trăm lượng!

Trước đây, mọi người nghe Vi thúc nói, một hộp dầu có thể bán được khoảng năm lượng bạc. Sau đó, họ cũng tự ước tính trong lòng, theo giá này, cuối cùng số tiền họ có thể chia được ước tính có thể lên đến hàng trăm lượng bạc, đây đã là một niềm vui lớn.

Không ngờ, bây giờ lại tăng gấp mười lần!

Điều này thật sự là, ngoài Phương Tiên Nhi phù hộ, họ nhất thời cũng không nói nên lời cảm thán thứ hai!

Nhìn thấy mọi người vui mừng như vậy, Thiết Trụ không khỏi ngẩng cao đầu ưỡn ngực, lặng lẽ thẳng lưng.

Hắn ta đã chờ ngày này rất lâu rồi, đây có phải là cảm giác hạnh phúc khi vinh quy bái tổ không?

Có thể nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của người nhà, còn vui hơn cả khi hắn ta kiếm được tiền ở phương Nam!

Không để ý đến Thiết Trụ đang khoe mẽ ở bên cạnh, Tảo Nhi và những người khác đã bị số tiền lớn này làm cho choáng váng.

Tuy nhiên, niềm vui của Vi Thập Bát vẫn chưa kết thúc.

Vừa rồi chỉ là phần chia của dầu phong, còn đào vàng đóng hộp vẫn chưa nói đến.

"Cuối cùng, đồ hộp hoa quả đã bán được một nghìn hai trăm bảy mươi lăm lượng. Sau khi trừ đi chi phí và các khoản chi tiêu khác, còn dư một nghìn lẻ ba lượng, chia cho các ngươi là tám trăm lẻ ba lượng..."

Tảo Nhi nghi ngờ nói: "Vi thúc, không đúng rồi. Chúng ta chia năm năm, tổng cộng là một nghìn lượng, sao chúng ta lại chia được tám trăm lượng? Nếu chia như vậy, các thúc chỉ còn hai trăm lượng thôi!"

Vi Thập Bát lắc đầu cười nói: "Trước đây, đồ hộp hoa quả vừa được đưa đến, thương đội đã vội lên đường, cũng quên nói rõ chuyện này với các ngươi."

"Chúng ta đã nói trước đây, năm năm chia là dầu quả. Các ngươi truyền dạy nghề chiết xuất tinh dầu, chúng ta thì bỏ công chiết xuất tinh dầu, cung cấp đường đi nước bước bán hàng cho thương đội."

"Nhưng đồ hộp hoa quả thì khác, đó là thứ các ngươi vất vả làm ra, dân làng chúng ta cũng không bỏ công sức, chỉ là đi theo đường dây bán hàng của thương đội ta thôi, chia năm năm chắc chắn là không ổn."

"Bình thường thương đội chúng ta thu mua hàng hóa để bán, nếu chia theo tỷ lệ, cơ bản đều là bốn sáu hoặc ba bảy, chuyện này Thiết Trụ cũng biết."

"Nhưng đồ hộp hoa quả này là thứ hiếm, mang lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích, cho nên cuối cùng quyết định chia theo tỷ lệ hai tám, như vậy mới là hợp lý nhất!"

Nếu không phải thương đội còn có những thành viên khác bỏ công sức, phải phát tiền công cho mọi người, thậm chí Vi Thập Bát còn thấy, chia một chín là ông ấy đã chiếm lợi rồi.

Nhờ vào đồ hộp hoa quả, ông ấy đã thu được vô số mối quan hệ tốt, còn đàm phán được những thương vụ đáng kể, đây đều là những lợi ích không thể nhìn thấy hay sờ thấy, không thể dùng giá cả để định giá.

Ngoài ra, còn có một chuyện, Vi Thập Bát cũng luôn ghi nhớ trong lòng.

Thấy Tảo Nhi và những người khác tỏ vẻ do dự, Vi Thập Bát liền lên tiếng:

"Nói đến chuyện này, lần buôn bán này may nhờ có Thiết Trụ ở đây, quả nhiên là đứa trẻ tốt mà các ngươi nuôi dạy, nếu không phải nhờ nó, cả thương đội chúng ta đều phải bỏ mạng giữa đường rồi." Sau đó kể lại chuyện nấm độc.

Nghe nói còn có chuyện kinh hoàng như vậy, Tảo Nhi và những người khác đều toát mồ hôi lạnh.

Đại Ngưu vỗ ngực, may mắn nói: " Thiết Trụ, may mà những thứ ngươi học đều không quên, nếu không... ôi, nói ra thật sự là Phương Tiên Nhi phù hộ!"

Vi Thập Bát gật đầu, thuận theo lời hắn ta nói: "Cho nên, cách chia như vậy, cũng là để bày tỏ lòng cảm tạ đối với Thiết Trụ, xin các ngươi ngàn vạn lần đừng từ chối. Nếu không, đám người trong thương đội kia chắc chắn sẽ kêu gào rằng mạng nhỏ của mình không đáng giá!"

"Đúng rồi, Thiết Trụ còn dạy chúng ta một phương pháp ghi chép sổ sách hữu dụng hơn, đây cũng là một công lao lớn, ta nghe nó nói, đó là biện pháp mà các ngươi cùng nghĩ ra, cho nên đã chuẩn bị thêm một phần quà!"

Nói xong, Vi Thập Bát liền bảo Vi Lão Căn và những người khác giúp đỡ, xách đến mấy bao tải lớn.

Mở một miệng bao, bên trong lại đựng rất nhiều quần áo mới, có của người lớn, cũng có của trẻ em mặc.

Còn có một bao toàn là giày, toàn là giày vải làm rất tốt, đế giày khâu mũi chỉ rất tỉ mỉ, nhìn vào là biết rất bền.

Vi Thập Bát cười nói: "Cỡ nào cũng có, còn là Thiết Trụ giúp chọn kích cỡ và kiểu dáng, nó cũng rất tận tâm."

Mọi người nhìn thấy quần áo này, cũng vui mừng vô cùng.

Đã lâu rồi họ không may quần áo mới, giày dép thì càng không nói đến. Món quà này thực sự đã gửi đến tận đáy lòng mọi người.

Mọi người đồng loạt hành động, nhìn quần áo, sờ giày, đếm bạc.

Thôn Nguyên Bảo tràn ngập tiếng cười nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 239: Chương 239



Bên này, người Phương gia thôn đã nhận được một số tiền lớn và quà tặng.

Bên đó, người thôn Nguyên Bảo cũng kiếm được tiền, trước đó còn học được phương pháp trồng trọt hữu ích hơn.

Cuối cùng, thương đội Vi Thập Bát ở bên này cũng thu được vô số lợi ích.

Vài nhóm người đều cảm thấy mình được lợi hơn, khi ở cùng nhau cũng hòa thuận và thân thiết hơn.

Nói chuyện xong, chia tiền xong, náo nhiệt một hồi, mọi người lại nói đến chuyện khác.

Trước đây, khi dân làng bị Từ Đại Bảo theo dõi, họ đã gửi thư cho thôn Nguyên Bảo.

Sau đó lại biết được hắn ta là do Minh Bắc sai khiến đến dò la, càng để tâm hơn, lại nhờ người gửi một bức thư bảo Vi Thập Bát cảnh giác với tên sư huynh thâm hiểm đó.

Sau khi nhận được thư, Vi Thập Bát cũng rất để tâm đến chuyện này.

Ông ấy dứt khoát lấy ra một số tiền, mua chuộc hai tên gió chiều nào theo chiều nấy trong thương đội của Minh Bắc làm thám tử, theo dõi mọi hành động của đối phương.

Hai tên thám tử đó được tiền, cũng rất tận tâm, liên tục truyền đến không ít tin tức.

Chẳng hạn như Minh Bắc sau khi gửi thư cho Từ Đại Bảo, mãi không thấy hồi âm, vô cùng sốt ruột. Thương đội của hắn ta lúc đi thì sớm, lúc về cũng sớm hơn Vi Thập Bát một chút.

Vừa về chưa được hai ngày, hắn ta đã tìm đến nhà Từ Đại Bảo.

Kết quả lại từ miệng người nhà đối phương, biết được tin Từ Đại Bảo đã chuyển đến huyện khác để phát triển.

Minh Bắc là người luôn thích suy nghĩ nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt lảng tránh của người nhà họ Hứa, Minh Bắc lập tức nghĩ ngay, chắc chắn Từ Đại Bảo đã dò la được bí mật gì đó.

Hẳn là hắn ta đã đánh cắp được phương pháp chế biến dầu quả, không chịu nổi sự cám dỗ, muốn dựa vào thứ này để phát tài, mới tự bỏ trốn.

Vì vậy, Minh Bắc vừa đi tìm tung tích của Từ Đại Bảo, vừa kiên trì không ngừng muốn dò la nội tình của dầu quả.

May mắn thay, bên Vi Thập Bát có thám tử, luôn có thể nhanh chân hơn một bước để có được tin tức, sau đó phối hợp tung ra một số tin tức giả khiến Minh Bắc như con ch.ó bị xoay như chong chóng.

Sau khi nghe Vi Thập Bát sắp xếp những việc này, Tảo Nhi và những người khác cũng yên tâm, để ông ấy xử lý chuyện này.

Thấy mọi chuyện đã nói gần xong, Tảo Nhi và những người khác liền đứng dậy cáo từ.

Họ còn phải nhanh chóng về nhà, chia sẻ niềm vui kiếm được nhiều tiền với những người khác!

Thôn Nguyên Bảo ở bên này đương nhiên cũng không giữ khách, rất nhanh đã nhiệt tình tiễn họ đi.

Dù sao chỗ họ cũng phải bận rộn chia tiền!

Rất nhanh, Tảo Nhi và những người khác đã đeo đồ đạc, mang theo bạc, vui vẻ về nhà.

Thấy xung quanh không có người ngoài, Đại Ngưu liền hào hứng nói: "Tuyệt quá, lần này chắc chắn chúng ta có thể giúp Phương Tiên Nhi khôi phục lại một cách tuyệt vời!"

Những người khác cũng cười ha ha gật đầu.

Ngay lúc này, Tảo Nhi quay đầu lại, đột nhiên thấy giữa mày Thiết Trụ nhíu chặt, không khỏi thắc mắc:

"Thiết Trụ, sao ngươi lại thế này? Giữa mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi!"

Thiết Trụ nghe vậy, đột nhiên dừng bước.

Hắn ta thở dài thườn thượt: "Chúng ta dừng lại một chút trước, ta có chuyện chắc chắn phải nói với các ngươi..."

Lưu Nhị Sơn nói: "Nếu không vội thì chúng ta cứ từ từ nói khi về?"

Thiết Trụ vội vàng lắc đầu: "Chuyện này tuyệt đối không thể nói khi về, chỉ có thể nói ở đây!"

Đại Ngưu thấy vậy liền thúc giục: "Được rồi, ngươi đừng lần lữa nữa, nói nhanh đi!"

Thiết Trụ liền cân nhắc từng câu từng chữ, kể lại chuyện Tống Hàm Thanh thật giả.

Hắn ta kể từ khi gặp một Tống Hàm Thanh khác, cho đến khi hắn ta thu thập tin tức, sắp xếp manh mối và cuối cùng đưa ra suy đoán.

Hắn ta cũng không giấu giếm những điều băn khoăn và mơ hồ của mình, kể hết ra.

"Hừ... các ngươi không biết, lúc ta trở về đây đã phải chịu đựng khó khăn như thế nào, cuối cùng cũng có người có thể chia sẻ giúp ta rồi."

Thiết Trụ nói xong, thở dài một hơi.

Hắn ta cảm thấy, tảng đá lớn đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

Đáng tiếc, tảng đá này của hắn ta lại khiến những người khác choáng váng.

Tất cả mọi người đều bị sự phát triển bất ngờ này làm cho tê liệt.

"Ngươi vừa nói, Hàm Chương ca ở cùng chúng ta là giả?" Đại Ngưu ngây người thốt ra một câu.

Nói xong, mặt hắn ta càng lúc càng đỏ, cuối cùng nước mắt cũng sắp trào ra: "Hả? Giả! Sao hắn có thể lừa chúng ta như vậy chứ, ta còn luôn đối xử với hắn như ca ca ruột mà!!"

Vài người trẻ tuổi khác nghe xong cũng phẫn nộ, theo đó mà bất bình.
 
Back
Top Bottom