Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 240: Chương 240



Mấy người tụ tập lại nói chuyện càng lúc càng kích động, thậm chí còn xắn tay áo lên, xem ra là định quay về đánh cho Tống Hàm Thanh một trận đã rồi tính sau.

Lưu Nhị Sơn và những người lớn tuổi hơn thì không ồn ào như vậy, họ lặng lẽ suy nghĩ về những ảnh hưởng và hậu quả có thể xảy ra của chuyện này.

Những người như họ, sống đến tuổi này, nhìn người đã không còn dùng tốt xấu đơn giản để phân biệt nữa. Trải qua nhiều chuyện, trong lòng cũng bao dung hơn, gặp chuyện cũng sẽ bình tĩnh hơn một chút.

Tuy nhiên, Lưu Nhị Sơn và những người khác cũng không phải là kiểu phụ huynh thích dùng kinh nghiệm của bản thân để khuyên bảo lớp trẻ.

Lúc này, họ đều không vội đưa ra ý kiến, định đợi mọi người nghĩ rõ ràng xem cuối cùng sẽ đưa ra thái độ như thế nào, rồi mới nói ra suy nghĩ của mình, để mọi người tham khảo.

Không giống với hai nhóm người này.

Tuổi của Tảo Nhi có thể coi là ở giữa hai nhóm.

Nàng ấy không phải là trưởng bối nhưng cũng đã bước vào hàng ngũ người lớn, là người đứng đầu trong nhà mình.

Lúc đầu nghe tin này, nàng ấy cũng bị chấn động không nhẹ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nhưng hiện tại, nàng ấy không có thời gian để vướng bận những cảm xúc đó, rất nhanh đã suy nghĩ ra được một đối sách khả thi:

"Đại Ngưu, các ngươi bình tĩnh trước, về cũng đừng đi tìm Tống Hàm Thanh đối chất. Nếu thực sự không kiềm chế được cơn giận thì trước tiên hãy chia quần áo cho người lớn và trẻ em đi."

Bị sự bình tĩnh của nàng ấy lây nhiễm, cơn giận trong lòng Đại Ngưu cũng nhanh chóng lắng xuống: "Tảo Nhi tỷ, ý của tỷ là?"

Tảo Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây Tống Hàm Thanh đang lo lắng chuyện tìm người thân, còn đến nhờ ta giúp đỡ, ta định dùng chuyện này thử hắn thêm lần nữa."

Chuyện tìm người thân này khá quan trọng. Không chỉ có thể giúp mẹ Xuyên Tử tìm ra sự thật về thân thế mà còn có thể nắm được phần nào thân phận thực sự của thư sinh.

Tảo Nhi tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta vẫn chưa hiểu rõ hắn lắm, ít nhất phải moi thêm chút thông tin nữa mới có thể tìm ra cách thích hợp nhất để giải quyết chuyện này."

"Chuyện của hắn, không thể giải quyết một cách thô bạo đơn giản. Dù sao Tống Hàm Thanh cũng đã ở trên núi lâu như vậy, những chuyện nên biết đều đã biết, chúng ta không thể thả hắn đi được."

"Đúng là hắn đã lừa gạt tình cảm của mọi người, mục đích vào núi cũng không trong sáng, thật đáng tức giận."

"Nhưng vừa rồi Thiết Trụ cũng đã nói, hắn ở chung với chúng ta cũng có lúc chân thành."

"Hắn có bản lĩnh nhưng chưa từng có ý định hại người, thậm chí còn không truyền tin ra ngoài. Một người vừa đáng ghét vừa đáng thương như vậy, chúng ta đều là người có trái tim, cũng không thể g.i.ế.c hắn như g.i.ế.c kẻ xấu được."

Tảo Nhi nói vậy, Đại Ngưu và những người khác cũng bình tĩnh lại, cơn tức giận dần tan biến, tâm trạng cũng trở nên phức tạp khó tả.

Đại Ngưu không nhịn được thở dài: "Thôi, đúng là như vậy. Tảo Nhi tỷ, vậy chúng ta cứ làm theo lời ngươi nói. Tìm hiểu thêm tình hình rồi hãy suy nghĩ cách giải quyết."

Tảo Nhi gật đầu.

Trước đây là do tầm nhìn của họ hạn hẹp.

Cho đến khi họ tình cờ bắt đầu học đọc và viết, lại được thấy nhiều thứ mới lạ, nghe nhiều câu chuyện để mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức, trong đầu mới dần có chút hiểu biết.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu giao tiếp với Thạch thúc và những người khác, kể cả việc đưa Tống Hàm Thanh về, hầu như đều dựa vào sự che chở của Phương Tiên Nhi, may mắn là những người họ gặp không có quá nhiều ác ý nên họ mới bình an vô sự cho đến bây giờ.

Nếu coi chuyện Tống Hàm Thanh này là một bài học và sự trưởng thành thì hiện tại xem ra cái giá phải trả cũng có thể chấp nhận được.

Chỉ là, dù có Phương Tiên Nhi che chở thì con người cũng không thể ảo tưởng được may mắn sẽ luôn mỉm cười với mình mãi, sau này họ hành sự phải cẩn thận hơn nữa mới được.

Còn việc học hành, chắc chắn không được bỏ bê.

Nhớ lại kỹ thì từ khi mọi người đều có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói, trong lòng đã mất đi cảm giác cấp bách phần nào, việc học hành cũng có phần lơ là.

Nhưng nếu muốn mở rộng tầm mắt, họ cần phải hiểu biết thêm nhiều kiến thức, chỉ có như vậy, khi hành sự mới có thể suy nghĩ chu toàn hơn.

Sau khi thảo luận xong chuyện Tống Hàm Thanh, mọi người đều đã có quyết định.

Cả nhóm lại lên đường, tiếp tục nhanh chân trở về.

Vừa về đến nhà, mọi người đã vây quanh.

Biết được Thiết Trụ sắp về, hôm nay mọi người không còn tâm trạng làm việc, ngóng trông họ từ lâu. Lúc này cuối cùng cũng thấy người, lập tức mọi người xôn xao hỏi han Thiết Trụ.

Thiết Trụ nào từng được đối xử như vậy, được mọi người nâng niu chăm sóc, lập tức choáng váng. Mọi sự điềm nhiên đều tan thành mây khói, chỉ biết gãi đầu cười ngây ngô.

Đại Ngưu thấy vậy, không khỏi lắc đầu nói: "Trước đây còn nói Thiết Trụ đã trưởng thành, nhìn thế này, hình như vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch như trước!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 241: Chương 241



Cuối cùng Tảo Nhi không nhìn nổi nữa, đứng ra tuyên bố với mọi người tin tốt là đã kiếm được rất nhiều bạc, lại nhắc đến chuyện quần áo mới.

Mọi người nghe xong, không nhịn được reo hò.

Đợi cười đùa xong, mọi người quyết định sẽ ăn mừng thật to vào bữa tối, ăn một bữa thật no nê. Sau đó tổ chức một buổi lễ lớn, đi tặng lễ cho Phương Tiên Nhi.

Hiện tại vẫn còn một thời gian nữa mới đến bữa tối.

Dân làng đem số bạc nặng trịch về hang trước tiên, sau đó đi phát quần áo. Đại Ngưu và những người khác đều đi giúp, không ai tỏ ra khác thường.

Tảo Nhi vẫn nhớ chuyện chính sự trong lòng, vì vậy lại kéo mẹ Xuyên Tử, trở về khoảng đất trống trước mặt Phương Tiên Nhi, hỏi cho xong những lời chưa nói hết trước đó.

"Thím, trước đây Tống thư sinh đã nói với con, hắn đang tìm người thân giúp người ta. Mà người hắn muốn tìm, trên lưng có một vết bớt màu nâu hình trăng lưỡi liềm..."

Lời còn chưa dứt, mẹ Xuyên Tử đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Tảo Nhi.

Chỉ thấy bà ấy vội vàng hỏi: "Ngoài vết bớt màu nâu hình trăng lưỡi liềm, hắn còn nói gì nữa không?"

Thấy biểu hiện của mẹ Xuyên Tử như vậy, Tảo Nhi cảm thấy, vết bớt đó tám phần là có thể đối chiếu được.

Tảo Nhi nhanh chóng nắm lấy tay mẹ Xuyên Tử, nói: "Thím đừng vội. Thư sinh đó cũng không nói nhiều lắm. Ngoài vết bớt thì trong tên có chữ Nguyệt. Mà cũng vì thế nên con mới cố ý đến tìm thím hỏi thăm những điều này."

"Thì ra là vậy."

Mẹ Xuyên Tử gật đầu tỏ vẻ hiểu, sự sốt sắng vừa rồi cũng dần lắng xuống.

Bà ấy nói: "Tảo Nhi, không giấu gì con, đúng là sau lưng thím có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm. Nếu có thể, con hãy gọi Tiểu Tống đến đây để thím nói rõ ràng về chuyện này."

Tiếp đó, bà ấy lại cười khổ một tiếng: "Còn nữa, vừa rồi là thím kích động quá, có làm con đau không?"

"Thím biết, mấy đứa nhỏ các con lòng dạ mềm yếu, nói chuyện cũng cẩn thận, luôn tránh không nhắc đến thân thế của thím, sợ thím nghe xong sẽ buồn lòng."

"Nhưng thật ra, thím không để tâm đến những điều này. Con cũng biết, thím là do Triệu A Nãi một tay nuôi lớn, bao nhiêu năm trôi qua, thân thiết như mẹ con, chưa bao giờ cảm thấy thiếu sự quan tâm của người lớn, cũng không cho rằng thân phận không cha không mẹ này là điều đáng xấu hổ."

"Phải nói rằng trước đây thím chưa từng chủ động nảy sinh ý định tìm người thân, cũng là vì sợ mình bị người khác vứt bỏ ở đây."

"Những người thân như vậy, dù có tìm được cũng sẽ bị coi là gánh nặng."

"Nhưng vừa rồi thím nghe con nói, Tống tú tài tìm hiểu những điều này là đang tìm người thân giúp người khác, hơn nữa vết bớt đó cũng trùng khớp với thím."

"Thím nghĩ, nếu người nhà thím có thể nhờ người đi tìm thím thì hẳn không phải là chủ động vứt bỏ thím... Không tránh khỏi có chút kích động."

Nghe những lời này xong, Tảo Nhi vội nói: "Thím, con nghe Triệu A Nãi nói, tên của thím được thêu trên tã lót. Con nghĩ chắc chắn không phải thím bị người ta vứt bỏ mà là được cha mẹ ruột yêu thương. Chỉ là sau này xảy ra chuyện mới lưu lạc bên ngoài!"

Mẹ Xuyên Tử cười cười, xoa đầu nàng ấy.

Có khả năng như vậy cũng không tệ.

Nhưng cũng không phải bà ấy chưa từng thấy những bậc cha mẹ bỏ con vì đủ loại lý do.

Bà ấy sẽ có suy nghĩ như vậy, nói cho cùng vẫn là do không tự tin vào bản thân. Bà ấy không tin rằng bản thân lưu lạc bên ngoài, lại vừa vặn là người được gia đình trân trọng. Hơn nữa bà ấy còn là một nữ nhi.

Nói được vài câu, thấy thời cơ đã chín muồi, Tảo Nhi liền bảo mẹ Xuyên Tử đợi ở đó, còn mình thì đi tìm Tống Hàm Thanh.

Tống Hàm Thanh đang chọn giày bên này giúp Đại Mao.

Thấy Tảo Nhi đi tới, hắn liền buông việc trong tay, đi đến chỗ của nàng ấy.

"Trên người đúng là Lưu thẩm có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, bà ấy muốn đích thân nói chuyện với ngươi." Tảo Nhi nói.

Tống Hàm Thanh có chút không dám tin, hơi mở to mắt, một lúc lâu sau mới hỏi: "... Thật sao?"

Tảo Nhi "Ừ" một tiếng, giả vờ như vô tình nói: "Đúng rồi, trước khi chúng ta qua đó, ngươi hãy tiết lộ cho ta một chút đi. Đại Ngưu nói, ngươi đang tìm người thân giúp một bậc trưởng bối, vậy bậc trưởng bối đó cũng là người cùng làng với ngươi sao?"

"Tây di nương và những người khác cũng sống nơi đó, hẳn là hai làng cũng không xa nhau. Nếu thím có người thân thật, sao nhiều năm như vậy lại không gặp được người ta? Tình hình nhà Triệu A Nãi nổi tiếng như vậy, không ít người đều biết thím là do bà ấy nhận nuôi!"

Nhưng trên mặt Tống Hàm Thanh đột nhiên lộ ra vài phần vẻ buồn bã, do dự một lúc, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tảo Nhi, chỉ nói với nàng ấy:

"Tảo cô nương, xin ngươi giúp ta một việc nữa."

"Ngươi có thể gọi mọi người đến khoảng đất trống trước mặt Phương Tiên Nhi giúp ta không? Ta có vài chuyện muốn nói với mọi người. Đến lúc đó, những gì ngươi tò mò cũng sẽ có câu trả lời."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 242: Chương 242



Tảo Nhi nghe vậy thì sửng sốt.

Rất nhanh đã hiểu ra.

Nàng ấy không nhịn được nhìn sâu vào Tống Hàm Thanh, gật đầu nói: "Được. Ta sẽ qua gọi người ngay."

Tống Hàm Thanh đang lo lắng chuyện khác trong lòng, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của nàng ấy, sải bước đi về phía mẹ Xuyên Tử.

Đến nơi, mẹ Xuyên Tử thấy hắn, đang định mở miệng.

Tống Hàm Thanh quỳ xuống trước mặt bà ấy, quỳ một gối, ngẩng đầu lên thành khẩn hỏi: “Thím, xin thím thứ lỗi cho ta được phép hỏi thêm một chi tiết. Vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên người thím, cụ thể là như thế nào?"

Mẹ Xuyên Tử bị động tác của hắn làm cho giật mình, hoảng hốt đỡ người dậy: "Đứa trẻ này đang làm gì vậy, sao tự dưng lại quỳ xuống?"

Nhưng Tống Hàm Thanh lại kiên quyết không chịu đứng dậy, chỉ nhìn chằm chằm vào bà ấy.

Mẹ Xuyên Tử hoàn toàn bất lực, lúc này mới thuận theo câu hỏi vừa rồi của hắn mà nói:

"Vết bớt hình trăng lưỡi liềm của ta không phải là hình trăng lưỡi liềm mảnh khảnh, mà hơi tròn tròn. Thật ra cũng không thể coi là hình trăng lưỡi liềm hoàn toàn, vì phần móc câu ở phía dưới bị khuyết một mảnh nhỏ..."

Tống Hàm Thanh vừa nghe xong, vội vàng giơ ngón tay vẽ một hình trên mặt đất: "Có phải như thế này không?"

Mẹ Xuyên Tử cúi đầu nhìn, gật đầu nói: "Đúng là như vậy, không sai một li!"

Tống Hàm Thanh nghe xong, đột nhiên như mất hết sức lực, cúi đầu thật sâu, giơ tay, trán áp vào lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: "Ta biết mà... Ta biết mà... Người vẫn còn sống, thật là quá tốt!"

Mẹ Xuyên Tử nghe những lời này thấy kỳ lạ, trong lòng thắc mắc, há miệng, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Ngẩng đầu lên, bà ấy thấy những người khác trong làng cũng đến đây, lúc này mới như tìm được cứu tinh, vội nói:

"Mọi người mau đến giúp ta! Vừa rồi tú tài công đột nhiên như thế, có nói sao cũng không chịu ngồi dậy!"

Mọi người nghe vậy bèn nhanh bước chân tiến đến, còn chưa đến nơi thì Tống Hàm Thanh đã đứng dậy từ dưới đất.

Mọi người liền dừng lại tại chỗ, yên lặng quan sát động tĩnh.

Sau khi Tống Hàm Thanh đứng dậy, đi về phía mọi người hai bước, sau đó quay lại đối mặt với mọi người, quỳ một gối xuống lần nữa, vẻ mặt nghiêm trang nói:

"Chư vị, ta có một chuyện muốn thành thật nói với mọi người..."

"Thật ra ta không phải là Tống Hàm Thanh thực sự."

Nói xong, hắn liền giơ ngón tay, xoa nhẹ lên trán, một lớp da người nhanh chóng được lột ra khỏi khuôn mặt hắn.

Lớp da người mà hắn đang cầm trên tay.

Ngoài xương mũi, xương gò má, cằm, v.v... được xử lý đặc biệt, có phần hơi lồi thì phần còn lại đều rất mỏng, như cánh ve.

Nhìn lại khuôn mặt thật của "Tống Hàm Thanh" ẩn dưới lớp da, đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

So với Tống Hàm Thanh trước đây, ngũ quan thực sự của hắn càng thêm tuấn tú. Có lẽ là do đeo mặt nạ che đậy lâu ngày, làn da của hắn cũng trắng đến mức không bình thường, trông giống như một người chết.

Chỉ là, có lẽ là do thường xuyên cải trang, trên mặt hắn có rất nhiều mảng đỏ rải rác, nhìn nom có chút đáng sợ.

Trên má phải của hắn còn có một chữ "giết" màu đỏ tươi rất nổi bật!

Tảo Nhi và những người khác có thể coi là đã chuẩn bị tâm lý trước, thấy hắn cởi bỏ lớp ngụy trang cũng không bất ngờ.

Nhưng họ không ngờ rằng, trên mặt hắn lại có chữ.

Đó là hình phạt xăm mình mà triều đại này áp dụng cho những kẻ phạm tội.

Và chữ "giết" này, chứng tỏ hắn đã từng g.i.ế.c người!

Tảo Nhi và những người khác đều phản ứng như vậy.

Bên cạnh, mẹ Xuyên Tử và Hà Hoa cùng những người khác vẫn chưa biết chuyện, càng bị sự thay đổi đột ngột này đánh vào tâm lý.

Bốn phía đột nhiên lặng ngắt như tờ, hồi lâu không ai nói nên lời.

Có mấy đứa trẻ bị màn đổi mặt của hắn dọa sợ, vùi đầu vào người lớn, không dám ngẩng đầu nhìn.

"Tống Hàm Thanh" thấy vậy, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.

Giọng nói của hắn cũng dần dần thoát khỏi sự ngụy trang, trở nên khàn khàn hơn nhiều.

"Tên thật của ta là Chung Tứ, nhiều người cũng gọi ta là Chung Tư."

Nghe thấy hai chữ này, Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn đột nhiên tỉnh táo lại.

Đại Ngưu không nhịn được thốt lên: "Ngươi, ngươi là Chung bá? Không đúng, khuôn mặt của Chung bá cũng là do ngươi ngụy trang!"

Chung Tứ nghe vậy cười khổ một tiếng, sờ mặt mình nói: "Đúng vậy nhưng lần đó không phải cố ý, mà là do thường ngày ta quen dùng mặt nạ để che mặt."

"Các ngươi cũng đã thấy, trên mặt ta có chữ. Khi ra ngoài đi lại, nếu không che lại, đi đến đâu cũng sẽ khiến người ta chú ý."

"Đã nói đến đây, ta sẽ kể chuyện của mình trước..."

Chung Tứ sinh ra ở một gia đình nghèo khó tại một huyện nhỏ ở miền Nam.

Hắn ta vốn không họ Chung, mà theo họ cha, tên cũng rất tùy tiện, gọi là Vương Tứ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 243: Chương 243



Từ khi Vương Tứ hiểu chuyện, trong nhà chỉ có một mình mẹ hắn ta bận rộn trước sau, dựa vào việc giặt giũ may vá cho người ta để nuôi hắn ta khôn lớn.

Còn cha hắn ta thì là một tên nghiện cờ b.ạ.c c.h.ế.t tiệt, mỗi lần xuất hiện chỉ có một việc là đòi tiền nhà, luôn khiến gia đình không được yên ổn.

Năm hắn ta tám tuổi, mẹ hắn ta bị cha bán cho một gia đình giàu có trong thành.

Tất nhiên, trên danh nghĩa thì nghe hay, không phải là bán mà là thế vợ. Thực tế là bán đứt cho nhà người ta.

Vương Tứ cũng bị đưa đến phủ đệ, làm bạn chơi cùng với nhi tử của gia đình giàu có đó, thực tế thì còn không bằng gia đinh, hàng ngày bị đánh mắng.

Cuộc sống rất khó khăn.

Nhưng hai mẹ con vẫn còn sống, vẫn có thể gặp mặt, cũng coi như miễn cưỡng có thể chống đỡ.

Sau đó, Vương Tứ vô tình nghe nói tên cha nghiện cờ b.ạ.c của hắn ta đã bị người ta đánh gãy chân tay, c.h.ế.t ngoài đường.

Trong lòng hắn ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hả hê.

Hắn ta cho rằng trời cao có mắt, nhìn thấy hai mẹ con họ đã chịu nhiều đau khổ như vậy nên đã trừng phạt tên đó, những ngày sau này có lẽ sẽ dần dần thoải mái hơn.

Đáng tiếc, cuộc sống không như hắn ta mong muốn.

Vương Tứ dần dần phát hiện, hắn ta càng ngày càng ít được gặp mẹ mình.

Sau đó, một ngày nọ, đột nhiên mẹ hắn ta bị tên gia chủ giàu có đó hành hạ đến chết, vứt như bùn nhão vào bãi tha ma.

Nếu không có một nha hoàn tốt bụng báo cho hắn ta biết, hắn ta thậm chí còn không biết chuyện này.

Cũng từ miệng nha hoàn đó, Vương Tứ mới biết được tên gia chủ giàu có đó lại có sở thích đồi bại không thể nói ra được.

Mẹ hắn ta lại không hề để lộ ra trước mặt hắn ta một chút nào trước đây!

Mẹ đã mất, nhà tên gia chủ giàu có đó định xử lý Vương Tứ luôn nhưng hắn ta đã may mắn trốn thoát.

Vương Tứ nhanh chóng chạy đến một huyện khác, trà trộn vào đám ăn xin. Lại đổi sang họ mẹ, hoàn toàn trở thành Chung Tứ.

Hắn ta học được không ít mánh khóe ăn xin từ một vài người ăn xin, còn có cơ duyên tình cờ học được một vài tạp kỹ, sau đó dần dần lớn lên đến mười ba tuổi.

Những vết chai trên tay cũng đều là do luyện tạp kỹ mà có.

Ngoại hình của Chung Tứ đã thay đổi, khác xa so với trước đây.

Hắn ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền quay trở lại nơi mình sinh ra, muốn tìm tên gia chủ giàu có đó trả thù.

Vừa khéo dạo gần đây trong thành nổi lên trào lưu biểu diễn tạp kỹ, Chung Tứ cũng biết bèn dựa vào tính cách khéo léo và dung mạo đẹp đẽ của mình để đạt được một số thành tựu.

Rất nhanh đã được thương gia đó mời vào phủ.

Chung Tứ đã mưu tính từ lâu, trong lúc tung phi đao, một nhát đ.â.m vào cổ thương gia đó, một nhát đ.â.m vào đầu nhi tử của lão khiến cả hai c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Hắn ta báo thù xong, suýt nữa bị đám gia đinh do phu nhân của tên gia chủ giàu có đó chỉ huy vây đánh chết.

Sau đó nhân lúc hỗn loạn, hắn ta đã chạy thoát nhưng lại bị người ta bắt được, áp giải đến huyện nha, sau khi bị xăm mình thì tạm thời bị giam giữ.

Ban đầu, sau khi huyện nha thương lượng, lại nghe lời tố cáo của góa phụ tên gia chủ giàu có, thấy thủ đoạn gây án của Chung Tứ rất tàn ác, gây ảnh hưởng rất lớn nên muốn xử hắn ta tội c.h.é.m đầu.

Nhưng Chung Tứ may mắn thay, vừa khéo gặp lúc đương kim có hỷ sự, đại xá thiên hạ. Tất cả tội phạm trọng tội đều được giảm nhẹ, tội nhẹ có thể miễn.

Án tử hình của Chung Tứ cũng trở thành lưu đày, mức án nhẹ hơn.

Mặc dù lưu đày cũng không phải là hình phạt dễ chịu nhưng hắn ta đã bảo toàn được mạng sống.

Trên đường lưu đày sau đó.

Góa phụ của tên gia chủ giàu có vẫn không nguôi hận, lại mua chuộc một đội thổ phỉ trên núi, muốn Chung Tứ c.h.ế.t trên đường đi.

Hắn ta vốn tưởng rằng lần này mình phải c.h.ế.t thật rồi.

Kết quả, lại được một người cứu.

Người đó là một trong những thổ phỉ trên núi, võ công bình thường, người cũng gầy yếu nhưng lại mượn thân phận để che giấu và thân hình linh hoạt, trong lúc hỗn loạn đã đ.â.m những thổ phỉ trên núi khác, hạ gục toàn bộ những thổ phỉ trên núi khác.

Thấy Chung Tứ còn nhỏ, người đó hỏi rõ lý do hắn bị lưu đày, rất đồng cảm, liền hỏi hắn ta có muốn đi cùng bà ấy không.

Đến lúc này, Chung Tứ mới phát hiện ra bà ấy là một nữ nhân.

Lúc này hắn ta đã đường cùng, đương nhiên là đồng ý. Sau đó bị nữ nhân này mang theo bên cạnh.

Nữ nhân này cũng họ Chung, tên là Chung Tầm. Bà ấy bảo Chung Tứ gọi bà ấy là Chung di, lại tự ý đổi chữ Tứ bình thường trong tên hắn ta thành chữ Tứ với nghĩa sống bất cần.

Chung Tầm đã không còn trẻ nữa.

Nói đến tên của bà ấy thì đó cũng là do chính bà ấy đổi sau này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 244: Chương 244



Bà ấy thường phiêu bạt bên ngoài, chữ Tầm này, thật ra là muốn tìm kiếm nữ nhi đã mất tích nhiều năm của mình.

Chung Tầm xuất thân từ gia đình tiểu phú, khi còn ở khuê phòng thích nhất là chải chuốt trang điểm.

Bà ấy rất thông minh, lại khéo tay, mỗi lần trang điểm xong đều có thể dẫn đầu xu hướng trong thành.

Sau đó, Chung Tầm hoạt bát gả cho một tú tài.

Tú tài đó gia cảnh thanh bần nhưng có chút tài hoa, tiền đồ vô lượng, hai người cũng coi như là tình đầu ý hợp.

Cứ thế sống hạnh phúc bên nhau được vài năm, liền sinh được một nữ nhi, đặt tên là Nguyệt Hằng.

Nữ nhi trông thông minh đáng yêu, Chung Tầm rất vui mừng.

Bà ấy cảm thấy, hiện tại có nữ nhi này là đủ rồi, hai nhà bọn họ không giàu có, nuôi dạy tốt một hài tử còn hơn bất cứ điều gì. Đợi đến khi điều kiện tốt hơn rồi, sinh thêm hài tử khác cũng không muộn.

Nhưng tú tài cùng cha mẹ chồng bà ấy lại không vui, luôn muốn nhanh chóng có một đứa con trai.

Bọn họ nói bóng gió vài lần, thấy Chung Tầm vẫn không có ý thay đổi. Mà tú tài lại tự nhận mình si tình, không muốn tìm người mới, cả nhà liền giấu Chung Tầm nghĩ ra một chủ ý hay.

Bọn họ cũng thật kỳ lạ, định âm thầm đưa nữ nhi của Chung Tầm đi.

Cảm thấy nha đầu vừa mới sinh ra không lâu, còn chưa hiểu chuyện, tình cảm với người nhà cũng không sâu đậm.

Nếu Chung Tầm không tìm thấy con bé, sau vài ngày đau buồn chắc chắn sẽ đồng ý sinh thêm một đứa nữa.

Tú tài nghe xong cũng đồng ý, gã cảm thấy đây là cách tốt nhất.

Vì vậy, mấy người liền hợp tác lừa Chung Tầm ra ngoài, lại nhờ người bế Tiểu Nguyệt Hằng đi, còn bảo người đó đưa đi càng xa càng tốt.

Tuy nhiên, khi Chung Tầm trở về, phát hiện nữ nhi không thấy đâu, lập tức suy sụp.

Tiếp đó, bà ấy bùng lên ngọn lửa giận dữ muốn hủy diệt cả thế giới.

Nhà tú tài đã nhìn nhầm bà ấy.

Không có nữ nhi, bà ấy tuyệt đối không thể sinh đứa thứ hai!

Chung Tầm dứt khoát nghĩ cách ly hôn, định ra ngoài tìm tung tích nữ nhi.

Trước khi hoàn toàn rời đi, bà ấy còn tìm ra được rất nhiều lỗi lầm của gia đình c.h.ế.t tiệt đó, tìm mọi cách để bọn họ phải chịu tội lưu đày.

—— Không phải nói là phải đưa hài tử đi càng xa càng tốt sao?

Vậy thì các ngươi cũng đi xa đi, c.h.ế.t luôn trên đường, hoặc sống mãi trong đau khổ!

Làm những điều này xong, Chung Tầm lại tiếp tục học kỹ thuật trang điểm của mình, tìm ra một phương pháp thay đổi diện mạo.

Bà ấy nhanh chóng cải trang thành nam, cầm tiền nhà mẹ đẻ hỗ trợ, một mình lên đường tìm con gái.

Vừa tự tìm, vừa bỏ tiền nhờ người tìm.

Không lâu sau, bà ấy đã đuổi kịp người bế Nguyệt Hằng đi.

Nhưng lại nghe người đó nói, Nguyệt Hằng đã bị gã giao cho bọn buôn người từ lâu, bây giờ không biết bị đưa đi đâu rồi.

Tung tích của bọn buôn người vốn khó tìm, manh mối lại đứt đoạn.

Chung Tầm tức điên lên, trói gã lại rồi ném vào rừng cho sói ăn, sau đó đi từng nơi một để tìm kiếm, dù là ngôi làng nhỏ nhất cũng không bỏ qua.

Chỉ là, trên một vùng đất rộng lớn như vậy mà tìm một đứa trẻ sơ sinh, khó như mò kim đáy bể. Chung Tầm khổ sở tìm kiếm hơn hai mươi năm vẫn không có kết quả gì.

Mà Chung Tứ, chính là lúc này gặp được bà ấy.

Hai người, một người mất mẹ, một người mất con, liền kết bạn, nương tựa vào nhau cùng tìm kiếm.

Trong thời gian đó, Chung Tầm cũng đã rèn luyện nhiều năm, dạy cho Chung Tứ kỹ thuật cải trang đã nhuần nhuyễn của mình, đồng thời còn dạy hắn ta rất nhiều kiến thức.

Mặc dù bà ấy là con gái nhà giàu nhưng có thể tình đầu ý hợp với tú tài, tài học cũng không thua kém đối phương, thậm chí còn hơn một bậc.

Thời gian trôi qua từng ngày, Nguyệt Hằng vẫn bặt vô âm tín.

Khi Chung Tứ học được gần hết những điều này, sức khỏe Chung Tầm cũng ngày càng suy yếu.

Nhiều năm bôn ba vất vả, cộng với nỗi lo lắng về nữ nhi khiến bà ấy không thể ngủ ngon, dần dần làm suy kiệt sức khỏe của bà ấy.

Khi bà ấy bệnh đến mức không thể ngồi dậy được.

Trời đất Chung Tứ như sụp đổ lần thứ hai.

Hắn ta được mẹ ruột sinh ra và nuôi dưỡng, lại được Chung Tầm dạy dỗ trưởng thành. Đối với hắn ta, Chung Tầm cũng giống như mẹ ruột vậy.

Chung Tứ không chịu từ bỏ, cõng Chung Tầm đi khắp nơi tìm kiếm danh y nhưng vẫn không cứu mạng được bà ấy.

Chung Tầm qua đời, đến c.h.ế.t vẫn không tìm lại được nữ nhi.

Chung Tứ liền kế thừa di nguyện của bà ấy, tiếp tục tìm kiếm.

Hắn ta học theo Chung Tầm, vừa đi vừa thay đổi diện mạo, mang theo tên giả Chung Tư, từng bước đến Nham Thành vào huyện Hưng Hòa.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 245: Chương 245



Tại đây, Chung Tứ vô tình phát hiện ra hoàn cảnh của Xử Sinh và những người khác.

Hắn ta nhớ lại quãng thời gian đầu tiên mình lang thang trong đám ăn xin, rất đồng cảm, bèn dạy cho họ không ít bản lĩnh, còn dạy họ một số chữ.

Tiện thể cũng nhờ họ giúp đỡ, cùng tìm kiếm tung tích của Nguyệt Hằng.

Nói cũng thật khéo.

Xử Sinh ở trong thành, quả thực đã nghe được một tình huống rất giống, đáng tiếc là khi họ tìm đến cửa, nữ nhân đó đã mất từ vài năm trước.

Nữ nhân đó tên là Thanh Thảo, là một góa phụ.

Bà có một nhi tử nhưng nhi tử chỉ biết trên lưng mẹ có một bớt vết hình trăng lưỡi liềm, còn hình dạng cụ thể thì không nói rõ được.

Thấy tuổi tác và vết bớt của Thanh Thảo đều trùng khớp, mọi người đều cho rằng rất có thể chính là người này.

Lưu lạc bên ngoài, đổi tên cũng không có gì lạ. Tìm kiếm bấy lâu nay, đây đã là người có tình huống gần giống nhất rồi.

Chung Tứ tưởng rằng Nguyệt Hằng đã mất thật nên đã suy sụp một thời gian.

Nhưng sau đó, khi tâm trạng đã bình ổn lại, hắn ta cũng không từ bỏ.

Định đợi đến khi nỗi đau trong lòng vơi đi, rồi lại tiếp tục tìm kiếm ở những nơi khác.

Sau đó, hắn ta gặp Lý Phát Tông và Đại Ngưu đến cầu xin hắn ta cứu Tây Nương.

Vừa nghe đến hai chữ thế vợ, Chung Tứ đã nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ ruột mình.

Nghe họ nói muốn cứu Tây Nương, còn nói rằng sau khi cứu được người sẽ đưa về nhà đối xử tử tế, hắn ta vô cùng xúc động, lúc này mới đồng ý giúp đỡ.

Sau đó, hắn ta nhìn thấy các loại đồ ăn mì ăn liền, lương khô.

Chung Tứ nhận ra Đại Ngưu và những người khác rất ngây thơ.

Bọn họ không biết bánh quy và bánh mì khô như vậy có ý nghĩa gì.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì đám người này cũng sẽ gặp chuyện.

Hắn ta vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào.

Sau khi cứu được mẹ con Tây Nương, hắn ta thấy bọn họ lại quay lại, nói rằng muốn cứu thêm một thư sinh, còn tiết lộ rằng họ muốn để thư sinh dạy hài tử biết chữ.

Chung Tứ đi xem tình hình của thư sinh, tiếp xúc với đối phương một chút, hắn ta nhận ra rằng trong lòng đối phương có hoài bão muốn vào Nam thi cử rất kiên định.

Đến lúc cứu được người, nếu hắn ta đồng ý đi cùng Đại Ngưu và những người khác, chắc chắn cũng là vì muốn báo ơn.

Thời gian trôi qua, không chừng hai bên sẽ sinh ra oán hận.

Vì vậy, Chung Tứ đã nghĩ ra một cách hai bên cùng có lợi.

Chắc chắn phải cứu thư sinh nhưng tốt nhất là theo ý nguyện của hắn ta, đưa đến phía Nam.

Còn những người kia thiếu một tú tài, bản thân hắn ta có chút học vấn, dạy họ cũng không thành vấn đề.

Vì vậy, hắn ta đã cải trang thành Tống Hàm Thanh, đi theo Đại Ngưu và những người khác.

Như vậy, không những có thể xem thử họ có đối xử tốt với mẹ con Tây Nương như lời họ nói hay không.

Mà còn có cớ để nói rõ chuyện bánh quy và bánh mì khô, nhắc nhở họ một chút.

Ý tưởng của Chung Tứ rất tốt.

Hắn định làm xong những chuyện này rồi lại tìm cớ rời đi, tiếp tục đi tìm tung tích của Nguyệt Hằng.

Nhưng điều hắn ta không ngờ chính là đám người này lại sống trong sâu trong núi, hơn nữa trên người còn giấu một bí mật lớn như Phương Tiên Nhi.

Lúc này hắn ta mới biết, e là mình không thể dễ dàng thoát thân được rồi.

Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra sự thần kỳ của Phương Tiên Nhi, Chung Tứ lại nảy sinh suy nghĩ mới.

Tại sao mẹ hắn ta lại có kết cục như vậy? Tại sao Chung di và Nguyệt Hằng lại phải chịu những chuyện đó? Loạn tượng trên đời này nhiều như vậy, tại sao một huyện lệnh lại có năng lực lớn như vậy?

Tại sao thế gian lại luôn có nhiều người vô tội phải chịu khổ?

Chỉ có thể giống như Phương Tiên Nhi nói, thực hiện sự thay đổi triệt để, thế gian mới có thể dần dần trở nên tốt đẹp, đạt được cảnh thái bình thịnh vượng...

Ngoài ra, còn có một chuyện cũng nằm ngoài dự liệu của Chung Tứ.

Đó chính là quyết định vào núi của hắn ta, lại giúp hắn ta gặp được người mà hắn ta đã tìm kiếm nhiều năm.

Người đó chính là mẹ Xuyên Tử.

Vết bớt mà bà ấy mô tả, không hề khác với những gì hắn ta biết.

Bà ấy chính là Nguyệt Hằng thực sự.

Tất cả những điều này, quả thực là trời cao khó lường!

Đồng thời, tình huống như vậy cũng khiến Chung Tứ hạ quyết tâm nói ra lai lịch của mình, không còn tiếp tục che giấu thân phận nữa.

Nghe hắn ta nói đến đây, Tảo Nhi và những người khác đã sớm ngơ ngác.

Phải biết rằng, Chung Tứ có thể chủ động thành thật khai báo thân phận trước khi họ vạch trần đã khiến mọi người tha thứ cho hắn ta một phần.

Nhưng họ không ngờ rằng, đằng sau hắn ta lại có một thân thế quanh co như vậy. Còn lý do hắn ta vào núi lúc đầu, cũng hoàn toàn khác với những suy đoán của họ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 246: Chương 246



Tảo Nhi và những người khác vốn nghĩ rằng đối nhân xử thế không nên chỉ nhìn vào bề ngoài.

Hơn nữa, Chung Tứ biết nhiều chuyện như vậy, sau này chắc chắn không dễ để cắt đứt quan hệ với hắn ta, còn phải tìm một cách tốt để cả hai bên có thể hòa thuận chung sống.

Bây giờ, những lo lắng của họ đều dần tan biến trong sự thành thật của Chung Tứ.

Xét về hành động, sau khi Chung Tứ vào núi không làm hại họ, thậm chí sau khi nghe lời Phương Tiên Nhi nói, hắn ta cũng không giấu giếm, ngược lại còn dạy họ không ít kiến thức, sau đó cũng như hắn ta nói, kịp thời nhắc nhở chuyện lương khô.

Xét về lòng dạ, Chung Tứ nói cũng rất chân thành.

Hơn nữa, Đại Ngưu và những người khác đều nhớ rằng, đối phương đã đồng ý cứu người thật sau khi nghe về hoàn cảnh của Tây Nương, sau đó mới đi xem quà cảm ơn là gì.

Từ biểu hiện của hắn ta, có thể thấy chuyện mẹ hắn ta bị bán làm vợ lẽ, cũng như thân thế của mẹ Xuyên Tử hiện tại, gần như đều có thể đối chiếu được, độ tin cậy rất cao.

Hạnh Nhi không nhịn được nói: "Ta thấy Chung Tứ ca ca giống như một con quạ vậy!"

Còn nhớ, Chung Tứ từng dạy hài tử rằng, con người rất phức tạp, ngay cả khi nhìn con quạ cũng thấy phức tạp.

Lúc đó Phương Tiên Nhi cũng nói, lông quạ không phải màu đen thuần túy, nhìn từ các góc độ khác nhau có thể thấy được nhiều màu sắc phong phú hơn.

Bây giờ, chính Chung Tứ cũng giống như con quạ, phải để mọi người nhìn từ các góc độ khác nhau. Đôi khi nhìn thấy màu đen, đôi khi nhìn thấy màu sắc, còn bản chất thực sự của hắn ta, không phải là màu đen thuần túy.

Người dân trong thôn đã hoàn toàn tha thứ cho hắn ta.

Tất nhiên, Tảo Nhi đã từng trải qua bài học, vẫn quyết tâm, khi có cơ hội, chắc chắn phải tìm cách đích thân đi xác minh thân thế của hắn ta.

Nhưng lúc này, nói những chuyện đó còn quá xa vời.

Mọi người lần lượt đi tới, kéo Chung Tứ đứng dậy.

Trước tiên là ngầm hiểu không nhắc đến chuyện của hắn ta mà hỏi về thân thế của mẹ Xuyên Tử.

"Tứ Lang, bà nội có thể gọi con như vậy không?"

Triệu bà tử nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn ta: "Tình hình của Nguyệt Nương, con hãy kể lại cẩn thận cho nó nghe. Mẹ ruột của nó đã không còn, vậy bà ấy có để lại lời nhắn nào không, hoặc là vật gì đó để nó có thể nhớ đến không?"

Chung Tứ gật đầu, nhanh chóng lấy từ trong n.g.ự.c ra một chìa khóa bằng vàng khảm ngọc treo trên sợi dây chuyền vàng.

"Chung di để lại cái này, là cho Nguyệt Hằng tỷ."

"Còn lời nhắn thì đại khái là nguồn gốc của cái tên Nguyệt Hằng này."

"Như trăng như sao, như mặt trời mọc, như núi Nam trường tồn, không đổ không sụp..."

Không biết từ lúc nào, mẹ Xuyên Tử đứng bên cạnh đã sớm nghe đến rơi nước mắt.

Từ hôm nay trở đi, bà ấy cũng thực sự có một cái tên đầy yêu thương, được sinh ra vì bà ấy.

Chung Nguyệt Hằng.

Mẹ Xuyên Tử, à không, Chung Nguyệt Hằng, tiến lên nhận lấy chìa khóa bằng vàng khảm ngọc từ tay Chung Tứ, chăm chú nhìn một hồi lâu, rồi nâng niu đeo vào cổ, giấu vào trong cổ áo.

Sau đó lại hỏi về nơi chôn cất Chung Tầm.

Chung Tứ nói: "Trên đỉnh Nguy Sơn ở Đàm Thành."

Nguy Sơn ở Đàm Thành là ngọn núi cao nhất đã biết đến của triều đại này. Trước khi qua đời, Chung Tầm nhất quyết muốn được chôn ở đây, cũng là muốn nhìn thấy nơi xa hơn.

Chung Nguyệt Hằng lẩm nhẩm địa danh này hai lần, thầm ghi nhớ trong lòng.

Việc tìm người thân tạm thời khép lại.

Tiếp theo, dân làng lại quan tâm đến vết xăm trên mặt Chung Tứ, biết rằng hắn ta không còn cải trang nữa thì da sẽ dần hồi phục nên cũng không hỏi thêm.

Những chuyện cần nói đã nói xong, sau này, mọi người sẽ cùng chung sống, cùng theo Phương Tiên Nhi.

Ngẩng đầu nhìn trời, đã gần chiều tối, mọi người vội vàng đi chuẩn bị việc cúng đường cho Phương Tiên Nhi.

Lần buôn bán này, họ kiếm được tổng cộng một nghìn sáu trăm tám mươi sáu lượng bạc.

Sau khi bàn bạc, mọi người vẫn quyết định theo thói quen cũ, trước tiên lấy một nghìn lượng bạc để cúng đường cho Phương Tiên Nhi.

Còn sáu trăm lượng bạc còn lại, số lẻ thì để dành phòng khi cần, còn số bạc nguyên thì sẽ chia thành nhiều lần cung cấp cho Phương Tiên Nhi trong thời gian sau này.

Định xong số tiền cúng đường lần này, mọi người đều rất phấn khởi.

Mặc dù số tiền này vẫn dựa vào năng lực của Phương Tiên Nhi kiếm được nhưng họ cũng không phụ lòng mong đợi của Phương Tiên Nhi, số bạc kiếm về ngày càng nhiều.

Từ những đồng tiền đầu tiên, đến vài lượng, rồi đến trăm lượng, lần này đã có hơn một nghìn lượng.

Không biết sau khi một nghìn lượng bạc này cúng lên sẽ giúp pháp lực của Phương Tiên Nhi khôi phục được bao nhiêu?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 247: Chương 247



Với tâm trạng mong chờ, trước tiên mọi người dọn dẹp, lau sạch sẽ tủ pháp của Phương Tiên Nhi cho sáng bóng.

Làm những việc này xong, một nhóm người đầu tóc bù xù đi rửa tay, lau người và rửa mặt.

Đợi đến khi bản thân sạch sẽ rồi, họ lấy ra một chiếc hộp gỗ lớn, đếm số bạc đồng bảo để cúng đường, xếp gọn gàng vào trong.

Chuẩn bị những thứ này xong vẫn chưa đủ, vì đã nói là sẽ tổ chức một buổi lễ lớn, những người dân làng đã được Đêm hội mùa Xuân hun đúc cảm thấy, không có chương trình thì làm sao được?

Chỉ cúng đường thì quá khô khan!

Vì vậy, mọi người bắt đầu đăng ký tài năng tại chỗ.

"Mấy lão già chúng ta có thể phối nhạc đánh một đoạn Bát Đoạn Cẩm cho Phương Tiên Nhi xem thành quả!" Lý bà tử đề xuất.

"Phối nhạc? Chúng ta lấy nhạc ở đâu?"

"Chúng ta có nhạc!" Hạnh Nhi và một vài đứa trẻ khác vội vàng giơ tay: "Chúng ta sẽ hát một bài hát làm nhạc đệm thì sao?"

"Được!"

Ngoài Bát Đoạn Cẩm, còn có màn biểu diễn võ thuật của Đại Ngưu, ngâm thơ của Hà Hoa và một vài bài hát của Tảo Nhi và những người khác.

Sau khi xác định chương trình đơn giản xong, nghi lễ cúng đường sắp bắt đầu.

Một nhóm người rầm rộ đến trước mặt Thịnh Quân.

Thịnh Quân đang tiêu hóa kỹ hai sự việc vừa rồi.

Cô cũng được mở rộng tầm mắt.

Không ngờ thuật cải trang trong tiểu thuyết và phim truyền hình lại thực sự tồn tại!

Còn kinh nghiệm báo thù và tìm người thân, quả thực là thăng trầm, nếu đưa vào thời hiện đại có thể dựng thành phim...

Cô âm thầm ghi nhớ những chuyện này.

Đợi đến khi trở về hiện đại, dựa vào những câu chuyện này, cô có thể làm thêm một nghề tay trái nữa - biên kịch nghiệp dư.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những người xưa đi tới, Thịnh Quân nhanh chóng thu lại suy nghĩ.

Cô biết mọi người lại sắp nhét tiền cho cô.

Thịnh Quân lặng lẽ chờ đợi một lúc nhưng phát hiện dân làng không cử đại diện đến nhét bạc như thường lệ, mà đồng loạt đứng ở xa.

Sau đó, cô thấy Chung Nguyệt Hằng ăn mặc lộng lẫy bước ra, đi đến phía trên cùng, cầm một ống tre, mở lời:

"Nghi lễ cúng đường một nghìn lượng bạc, bây giờ bắt đầu! Sau đây mời Phương Tiên Nhi xem chương trình đầu tiên, Bát Đoạn Cẩm ‘Tận trung báo quốc’!"

Hóa ra bà ấy là người dẫn chương trình.

Sau khi bà ấy giới thiệu xong, tất cả những người không liên quan đều lui về phía sau, để lại một khoảng trống.

Những người lớn tuổi và bọn trẻ đều đứng ra, xếp thành hai hàng không mấy ngay ngắn.

Tiếp theo, bọn trẻ hát bài ‘Tận trung báo quốc’ bằng giọng trẻ con đầy khí thế, những người lớn tuổi bắt đầu đánh Bát Đoạn Cẩm với vẻ mặt hớn hở...

Thịnh Quân ngơ ngác: ??

Quá đột ngột.

Nhưng mọi người thực sự biết chơi, đều có thể dựa theo chương trình Đêm hội mùa Xuân để ứng biến!

Dân làng biết không nhiều tài năng, ngoài ca hát võ thuật thì chỉ có ngâm thơ.

Trước đây, hầu như đều là những thể loại mà Thịnh Quân không hứng thú nhưng lúc này đây, nàng đều kiên nhẫn xem hết, hơn nữa còn xem đầy say mê.

Đợi đến khi mọi người biểu diễn xong, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía nàng, Thịnh Quân lập tức phát ra tiếng khẳng định: "Mọi người vất vả rồi, chương trình rất tuyệt, ta rất thích."

Được Phương Tiên Nhi công nhận, mọi người đều vui mừng vô cùng.

Trong bầu không khí náo nhiệt.

Hai người Thiết Trụ và Chung Tứ bị đẩy ra, mỗi người một bên, khiêng chiếc rương gỗ đựng bạc đi từ từ về phía Thịnh Quân.

Lần cúng đường này do hai người họ đứng ra.

Thiết Trụ đi một chuyến về phương Nam, công lao không cần phải nói.

Còn để Chung Tứ tham gia góp tiền thì đó là một cách dân làng thể hiện sự tiếp nhận, công nhận hắn ta đã trở thành người của mình với thân phận thật.

Cuối cùng cũng đợi được đến tiết mục chính, đến Thịnh Quân cũng nín thở.

Nàng vừa nghe Chung Nguyệt Hằng nói đến nghi lễ cúng đường một nghìn lượng bạc, biết mọi người đã chuẩn bị đủ một nghìn lượng bạc.

Nói cách khác, lần này chắc chắn nàng có thể đột phá một triệu giá trị năng lượng, nâng lên một cấp độ lớn. Lúc đó, khi nàng mới biết được giá trị năng lượng cần dùng để nâng cấp, thật sự không nghĩ rằng Tảo Nhi và những người khác có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhanh như vậy.

Mọi người thật sự quá giỏi!

A, lần này nàng sẽ nâng cấp thành hình thái gì đây?

Cửa hàng tạp hóa? Cửa hàng bách hóa? Cửa hàng tiện lợi?

Nhìn diện tích đất trống xung quanh này, ước chừng cũng chỉ đủ để nâng cấp một lần.

Sau này nếu trở thành siêu thị lớn thì diện tích này chắc chắn không đủ dùng, đến lúc đó nàng phải làm sao? Có thể chuyển nhà không?

Những suy đoán và tưởng tượng đủ kiểu khiến cho trong lòng Thịnh Quân tràn đầy lo lắng.

Bên này, Thiết Trụ và Chung Tứ đã khiêng bạc đến nơi, hai người cùng mở nắp rương.

Bên trong những thỏi bạc trắng sáng lập tức làm cho đôi mắt Thịnh Quân hoa cả lên.

Nhiều bạc đồng bảo quá!

Thịnh Quân xoa xoa tay, nhìn Thiết Trụ và Chung Tứ hoàn thành quy trình, mỗi người cầm một nắm đồng bảo đi về phía khe ném tiền của nàng, thay phiên nhau nhét tiền vào.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 248: Chương 248



Một, hai, ba...

Giá trị năng lượng tăng lên như điên với tốc độ một trăm nghìn điểm, trực tiếp đột phá mức giới hạn hai trăm nghìn điểm trước đó.

Thịnh Quân nhanh chóng nhận được thông báo của hệ thống, nói rằng nàng đã mở khóa được khoai tây lát và bim bim tôm.

Lúc này cũng không có tâm trạng để quan tâm đến khoai tây lát là gì, Thịnh Quân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thanh năng lượng.

Không biết vì lý do gì, hệ thống giữa chừng không công bố giới hạn năng lượng nữa, cũng không mở khóa sản phẩm mới, chỉ để năng lượng không ngừng tăng lên, một lần đột phá một triệu!

Thịnh Quân giật mình trong lòng, cẩn thận chú ý đến sự thay đổi của hệ thống, rất nhanh lại nhận được một thông báo:

[Phát hiện giá trị năng lượng của ngài đã đạt một triệu điểm, có thể nâng cấp lên giai đoạn tiếp theo [Cửa hàng tạp hóa tiện lợi nhỏ], có nâng cấp không?]

Cái tên này khiến Thịnh Quân không nói nên lời.

Nàng âm thầm đoán già đoán non lâu như vậy, không ngờ hệ thống lại đưa ra một cái tên ba trong một, cửa hàng tiện lợi nhỏ.

Ai dám nói nó không phải là thiên tài đặt tên chứ?

Phía sau tin nhắn này, còn có một lời nhắc nhở ấm áp.

Cửa hàng tạp hóa giai đoạn mới, diện tích chiếm dụng khoảng ba mươi mét vuông, tổng cộng cần nâng cấp sáu tiếng.

Hơn nữa trong thời gian nâng cấp, hệ thống siêu thị sẽ đóng tất cả các chức năng chính, đề nghị tốt nhất nên chọn một khoảng thời gian yên tĩnh, không có người để nâng cấp.

Thịnh Quân hiểu rồi.

Xem ra tốt nhất là nàng chọn vào ban đêm người xưa ngủ mà âm thầm tiến hóa, sáng sớm hôm sau làm mọi người kinh ngạc.

Nếu như vậy thì lúc này chắc chắn không thể đưa cho mọi người thứ mới, chỉ có thể giải thích đơn giản trước, để họ về nghỉ ngơi.

Thịnh Quân cân nhắc câu chữ, nói với dân làng:

"Lần này số bạc các ngươi mang về giúp pháp lực của ta khôi phục rất nhiều, tiến vào một giai đoạn mới. Ta cần ngủ một đêm, tiêu hóa hết năng lượng đã nuốt vào, cho nên tối nay các ngươi hãy về trước, sáng sớm mai hãy đến tìm ta."

Nghe vậy, mọi người đều vui mừng vô cùng, vội vàng đồng ý.

Thật tốt, lực lượng của Phương Tiên Nhi đã trở lại giai đoạn mới rồi!

Xem ra số bạc họ mang về lần này đã giúp được rất nhiều!

Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Phương Tiên Nhi, lúc người ngủ có cần chúng ta trông giúp không?"

Nàng ấy nghĩ, lúc người ta ngủ là lúc yếu đuối nhất, mặc dù Phương Tiên Nhi có pháp lực nhưng nàng ấy vẫn có chút lo lắng.

Thịnh Quân nghe vậy trong lòng thấy ấm áp: "Không sao, các ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chỗ này của ta..."

Lời nàng còn chưa dứt thì nghe thấy một tiếng ong ong đột ngột.

Dân làng cũng nghe thấy tiếng động lạ này, nhìn kỹ lại thì thấy hình như trên đỉnh tủ pháp của Phương Tiên Nhi có thêm một thứ mới.

Thứ đó giống như một khối sắt dẹt nhưng trên đỉnh lại có hai cái tai nhọn màu hồng giống tai mèo.

Thoạt nhìn, có vẻ như trên đỉnh tủ pháp đội một cái mũ có tai, trông rất mới lạ, còn có chút đáng yêu.

Thịnh Quân đột nhiên có thêm một chiếc mũ tai mèo:...

Nàng vội vàng nhìn ra đỉnh đầu của mình, thấy một cái máy màu bạc sáng bóng tròn vo, cũng không biết cụ thể là dùng để làm gì.

Nói lại thì, nàng vẫn chưa nâng cấp mà?

Cái thứ quỷ quái này chui ra từ đâu vậy? Cũng không thấy hệ thống đưa ra thông báo gì cả!

Vì cái máy này không mọc trên người nàng nên Thịnh Quân cũng không thể dùng tinh thần thể để điều khiển nó.

Thấy nó kêu ong ong hai tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa, Thịnh Quân quyết định không để ý đến nó nữa.

Nàng nói với dân làng:

"Không sao, các ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy đến đây."

Dân làng đương nhiên rất nghe lời nàng, còn tưởng rằng khối sắt tròn đó là biểu tượng cho pháp lực của Phương Tiên Nhi đã hồi phục nên không nán lại nữa, ngoan ngoãn về núi hang ngủ.

Đợi đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Thịnh Quân lại đi quan sát thứ đó, vẫn không nhìn ra được gì.

Nàng nhanh chóng thu hồi sự chú ý, định nâng cấp cho mình trước.

Nhấn nút nâng cấp.

Thịnh Quân lập tức bị một cái chụp hình vuông màu bạc bao quanh, tầm nhìn cũng bị cản trở, nhìn ra xung quanh không thấy cảnh vật bên ngoài nữa, chỉ thấy một không gian trắng xóa.

Ngay trước mặt nàng treo một thanh tiến trình màu xanh lá cây, cuối thanh tiến trình có một con số 1%, hẳn là tiến trình nâng cấp của nàng.

Đang nhìn thanh tiến trình đó.

Bên tai Thịnh Quân đột nhiên lại vang lên một tiếng ong ong.

Đồng thời, trên đầu nàng lại truyền đến một cảm giác ngứa ngáy như bị cào.

Thịnh Quân vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, từ khi nàng xuyên thành một máy bán hàng tự động, lớp vỏ ngoài đã trở nên vô cùng thô ráp, ngay cả khi lợn rừng đ.â.m vào người nàng, nàng cũng không cảm thấy gì.

Sao đột nhiên lại thấy ngứa thế này?

Nàng lập tức chuyển góc nhìn về phía đỉnh đầu thì thấy hai cái tai tròn trên đầu sáng lên một màu hồng nhạt.

Dường như nó đã khởi động, phát ra tiếng rừ rừ, từ từ di chuyển trên đầu nàng, mỗi lần di chuyển một đoạn nhỏ, da đầu của Thịnh Quân lại như được mát xa sâu, thoải mái vô cùng... Hừ hừ, bây giờ không phải là lúc để thoải mái gì hết!!

Thịnh Quân cố gắng ổn định lại ý chí đang d.a.o động, nhìn kỹ lại, cuối cùng cũng nhận ra được bộ mặt thật của thứ trên đầu mình.

Thì ra là một cái máy hút bụi tự động!

Nhưng mà, làm gì có máy hút bụi tự động nào lại chạy đến đầu người, à không, chạy đến đầu máy bán hàng tự động để quét dọn chứ!!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 249: Chương 249



Chưa kịp để Thịnh Quân mở lời bảo máy hút bụi tự động rời khỏi đầu mình, hệ thống đã phát thông báo chính thức bắt đầu quá trình nâng cấp, khiến nàng chìm vào trạng thái ngủ say ngay lập tức.

Đợi đến khi Thịnh Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.

Nàng dần lấy lại trí nhớ, vội vàng kiểm tra sự thay đổi của bản thân, phát hiện ngoại hình của mình đã biến thành một ngôi nhà nhỏ cổ kính với mái ngói đỏ và tường bao màu xám.

Chất liệu của bức tường xám hơi giống gạch xám nhưng có kết cấu đẹp hơn.

Trên đỉnh là hai mái hiên dốc, với thiết kế như vậy vào những ngày mưa, mái nhà sẽ không có nguy cơ bị đọng nước.

Tuy nhiên, nàng không có cửa ra vào, chỉ có một khung cửa trống không. Nhìn kỹ lại, trên cửa còn phủ một lớp màng chắn trong suốt.

Qua khung cửa, Thịnh Quân nhìn vào bên trong ngôi nhà.

Trong nhà không có đèn nhưng lại tự phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, chiếu sáng rõ ràng từng góc nhỏ.

Trên sàn gỗ nhạt màu, những chiếc giá gỗ trống rỗng được xếp ngay ngắn, những chiếc giá khác cũng được dựng sát tường, trong đó có một chiếc giá hàng đã đầy ắp gần cửa ra vào, trên đó bày tất cả các loại thực phẩm mà Thịnh Quân đã mở khóa được trong thời kỳ làm máy bán hàng tự động.

Ở phía bên kia cửa, có một quầy đá cẩm thạch, trên đó chỉ có một thứ trông giống như đèn bàn nhưng bên trong lại không có bóng đèn. Bên cạnh chân đèn còn có một màn hình nhỏ.

Thịnh Quân đoán rằng có lẽ cái quầy này là quầy thu ngân.

Trông cũng khá đơn sơ.

Đợi đến khi quét dọn đồ đạc trong nhà xong, hệ thống đã kịp thời phát ra âm thanh nhắc nhở.

[Nâng cấp hoàn tất, vui lòng đặt tên cho cửa hàng của bạn.]

Còn phải đặt tên sao?

Thịnh Quân do dự thốt ra hai chữ “Thần Châu”.

Người xưa đều đã nghe qua từ này rồi, nếu gặp lại cũng sẽ không thấy xa lạ.

[Đặt tên thành công.]

Chỉ thấy phía trên khung cửa ngôi nhà xuất hiện một tấm biển gỗ trang trọng, trên đó khắc chữ “Thần Châu” theo lối hành thư.

Sau khi phát biển hiệu xong, hệ thống nhanh chóng có động tĩnh trở lại.

[Bạn đã nhận được phần quà giai đoạn: Một nhân viên vệ sinh cửa hàng, vui lòng chú ý nhận.]

Nghe vậy, Thịnh Quân mới chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đi tìm tung tích của máy hút bụi tự động.

Nàng nhìn kỹ lại, phát hiện nó vẫn còn ở trên mái nhà, đang miệt mài chà xát ngói của nàng.

Sau khi nâng cấp, nàng không còn cảm thấy ngứa trên đầu nữa, nhất thời không nhớ đến nó.

Thịnh Quân vừa buồn cười vừa bất lực, nàng thử dò hỏi: “Này, đừng quét nữa, ngươi xuống đây đi!”

Kiểm tra tình hình hệ thống, nàng phát hiện máy hút bụi tự động này hoàn toàn không có hướng dẫn sử dụng, nàng chỉ có thể tự mò mẫm tất cả các chức năng.

May mắn thay, có vẻ như con robot này có thể hiểu được lời nàng nói.

Chỉ thấy nó ngây ra hai giây, đèn hồng trên tai đồng loạt nhấp nháy, nhanh chóng mọc ra hai chiếc cánh nhỏ ngắn ngủn từ hai bên cơ thể bằng phẳng của nó, cẩn thận bay phịch xuống đất từ trên mái nhà.

Sau đó, nó thu cánh lại, lặng lẽ dừng tại chỗ, đèn trên tai cũng chuyển sang màu xanh lục.

Thịnh Quân không khỏi kinh ngạc.

Thì ra nó còn có thể bay, hơi bị kinh đấy!

Nàng nhanh chóng ho một tiếng, nói với nó: “Ngươi đã là nhân viên vệ sinh cửa hàng, sau này hãy chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh trong cửa hàng, bình thường không cần phải chạy ra ngoài.”

Đường trong núi này không bằng phẳng, nàng sợ máy hút bụi tự động đụng phải đá rồi hỏng hóc gì đó, nàng cũng không biết sửa.

Còn hệ thống, ngay cả hướng dẫn sử dụng cũng không cung cấp, đừng mong nó có thể bảo hành. Tốt nhất là tự chú ý một chút.

Đèn hồng trên tai của robot nhấp nháy, ngoan ngoãn trượt vào cửa phòng nàng.

Thịnh Quân cảm thấy rất kỳ lạ, giống như có thứ gì đó chạy vào bụng nàng dạo chơi, lúc trước khi nàng còn là máy bán hàng tự động thì cảm giác như có một chú sóc nhỏ chạy vào.

Máy hút bụi tự động nhanh chóng đi vòng quanh trong nhà.

Vì mặt đất rất sạch nên nó cũng không tìm thấy bụi bẩn gì, quét hai vòng rồi chạy đến góc tường, chui vào một ngôi nhà nhỏ xíu giống hệt hình dáng của Thịnh Quân, chỉ để lộ một nửa cơ thể ở bên ngoài, đèn trên tai cũng dần chuyển sang màu vàng nhạt.

Lúc này Thịnh Quân mới để ý, hóa ra ở góc tường còn có thêm một cái ổ nhỏ.

... Nhìn thế này, có lẽ là nơi để máy hút bụi tự động sạc điện?

Nhưng lấy điện từ đâu ra? Không phải là lấy từ người nàng chứ?

Đợi một chút, hình như cũng có chút hợp lý. Dù sao thì lúc trước khi nàng còn là máy bán hàng tự động, trên người nàng vẫn luôn có thể phát sáng, quả thực là có điện.

[Đã kết nối Bluetooth, cấp độ ban đầu 1, phạm vi 100 mét.]

Bên tai lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
 
Back
Top Bottom