Ngôn Tình Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 40: Đó Là Em Trai Mình


Cậu bé cũng hơi muốn học.

“Đừng nhìn chị, chị cũng không biết gói đâu, nhưng chị sẽ dạy hai đứa, đi thôi!” Có một ít sủi cảo đông lạnh trong siêu thị không gian, nhưng bây giờ lấy ra, rõ ràng có chút không thích hợp.

Tần Dư: ! Thấy cô đi vào sân nhà, cậu bé vội vàng đi theo.

Khi Dung Yên bước vào, cô suýt chút nữa đụng phải Tần Mai.

“Sao mắt em đỏ thế?”Tần Mai vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tần Dư biết em gái mình có chuyện gì, “Có lẽ là vì em ấy không ra ngoài giúp chị đuổi người xấu đó.

”Dung Yên lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Dư! Cô bé này rất sợ gặp người lạ!Cho nên cô bé cảm thấy có lỗi vì đã không ra ngoài giúp đỡ cô?Cô đưa tay xoa đầu Tần Mai: “Chị dâu cả đuổi kẻ xấu không cần hai đứa giúp, nhưng chị dâu cả cần hai đứa giúp nhóm lửa nấu ăn, đi thôi, tối nay chúng ta phải gói sủi cảo ăn, chuyện này không có hai đứa thì không được đâu.

”Cô bé nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên.

Nhìn thấy điều này, khóe miệng Dung Yên giật giật, quả nhiên là anh em sinh đôi, cả hai đều có đôi mắt sáng giống nhau.

Dung Yên nắm tay cô bé đi vào bếp.

Tần Dư nhìn hai người họ nắm tay nhau, đôi mắt có chút nóng lên, cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy?Không dám suy nghĩ quá nhiều, cậu bé vội vàng đi theo…Tần Dã ở trong phòng, anh vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, tiếng cãi cọ ở bên ngoài, anh nghe được phần lớn, mặc dù anh rất lo lắng, nhưng lại không thể di chuyển được.

Vốn dĩ, anh muốn xem Dung Yên có bị thương hay không, nhưng không thấy cô bước vào đây, cũng không đợi được Tần Dư đến đây.

Điều này càng khiến anh lo lắng hơn.

Nhẫn nhịn một lúc, anh vẫn không nhịn, cho nên lớn giọng hét ra bên ngoài: “Tần Dư, em vào đây.

”Dung Yên đang ra tay với một miếng thịt.

Tần Dư nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt đau đến nỗi giật giật.

Có phải là cắt quá nhiều thịt rồi không vậy?Làm sủi cảo không cần nhiều như vậy đâu! Lấy một ít thịt và thêm bắp cải vào, vậy không phải là được rồi sao?Tần Dư quá tập trung vào việc này, nên lần đầu tiên Tần Dã gọi, cậu bé cũng không nghe thấy.

Khi Tần Dã hét lên lần thứ hai, Tần Dư cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Chị dâu cả, anh trai đang gọi em…”Dung Yên không ngẩng đầu lên mà nói một câu: “Vậy em đi đi!”Tần Dư thấy chị dâu cả lại cắt một miếng thịt lớn, trong lòng vô cùng đau xót, thật muốn nói, đủ để làm sủi cảo rồi, không cần nhiều thịt như vậy.

Nhưng cậu bé há miệng, vẫn là không nói gì.

Thôi vậy, chị dâu cả muốn ăn thì ăn! Thịt này vẫn là chị dâu cả mua mà.

Không nhìn thì sẽ không đau lòng, cậu bé dứt khoát nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Anh cả, có chuyện gì vậy?” Ngẫm nghĩ một lúc, vẫn nên nhanh chóng quay lại phòng bếp, cậu bé không nghĩ chị dâu cả là một người biết làm việc.

Tần Dã có thể thấy được em trai mình đang lơ đãng.

“Chuyện xảy ra bên ngoài lúc nãy! ” Em nói anh nghe đi.

Chỉ là anh vẫn còn chưa nói dứt lời, Tần Dư đã tiếp lời rồi: “Chị dâu cả rất lợi hại, mấy người kia đều đi cả rồi, anh cả, nếu anh không có việc gì, em đi đây, tối nay chị dâu cả muốn gói sủi cảo, em phải đi băm thịt.

”Cũng không đợi Tần Dã trả lời, cậu bé đã chạy ra ngoài rồi.

Tần Dã: ! ?Đừng giận, đừng giận, đó là em trai mình.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 41: Không Phù Hợp


Bên này, mặc dù Từ Khả đã chạy về rồi, nhưng cô ta cũng không chạy về ký túc xá thanh niên trí thức, mà giữa đường đứng lại đợi Diệp Duật.

Cô ta phải giải thích với Diệp Duật, nếu không, mối quan hệ của cô ta và Diệp Duật sẽ có khoảng cách.

Nói đến chuyện này, vẫn phải trách con tiện nhân Dung Yên kia.

Tất cả là lỗi của con tiện nhân kia.

Nếu như cô ta và Diệp Duật chia tay! Trong mắt Từ Khả lóe lên ánh nhìn dữ tợn, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân Dung Yên kia.

Bây giờ, điều quan trọng nhất cô ta cần làm là xoa dịu Diệp Duật, không để Diệp Duật thất vọng về cô ta, cũng không thể để Diệp Duật chia tay cô ta.

Trong lòng đang lo lắng suy nghĩ lát nữa phải giải thích như thế nào, phải làm như thế nào.

Sau đó Từ Khả nhìn thấy Diệp Duật đi tới.

Đôi mắt cô ta sáng lên, cô ta nhanh chóng lao về phía trước.

“Diệp Duật! ” Giọng điệu có chút ấm ức.

Nếu là một tiếng trước, Diệp Duật có thể sẽ đau lòng khi nhìn thấy cô ta như thế này, nhưng bây giờ, anh ta thật sự không thể cảm thấy đau lòng nữa.

“Sao cô lại làm như vậy?”Từ Khả nghe anh ta nói như vậy, tim đập thình thịch, lẩm bẩm nói không ổn, quả nhiên, Diệp Duật tin tưởng lời của con tiện nhân kia rồi.

Cô tỏ vẻ vô cùng đau lòng, cùng với vẻ mặt chịu đả kích nghiêm trọng.

“Diệp Duật, em thật sự không có làm, Dung Yên đang vu khống em! ”Sắc mặt Diệp Duật rất khó coi: “! ”Cô ta đang xem mình là đồ ngốc sao?“Tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa, lát nữa chúng ta đến đài phát thanh của đại đội xin lỗi Dung Yên.

”Anh ta muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, sau đó trở về thành phố càng sớm càng tốt, anh ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Từ Khả nghe thấy lời này, sắc mặt của cô ta liên tục thay đổi.

Bảo cô ta dùng loa phát thanh xin lỗi con tiện nhân Dung Yên kia? Vậy thì người của đại đội Tần gia sẽ nhìn cô ta như thế nào?Diệp Duật nhìn vẻ mặt của Từ Khả, cố gắng khiến mình phớt lờ vết máu trên trán cô ta, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu cô không đi, vậy cũng được, sau này, chúng ta không cần liên lạc nữa.

”Từ Khả giật mình, cô ta không thể tin được mà mở to hai mắt, “Anh muốn chia tay em sao?”“Có lẽ chúng ta không phù hợp! ” Diệp Duật phát hiện lúc bản thân nói ra lời này, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu lắm.

Điều này khiến anh ta hiểu được, thì ra tình cảm anh ta dành cho Từ Khả cũng không sâu đậm như anh ta tưởng tượng.

Chủ yếu là, anh ta khá thích những cô gái lương thiện.

Từ Khả lập tức bật khóc, sau đó bất chấp tất cả ôm chặt anh ta.

Giọng nói nghẹn ngào: “Em không chia tay! Nếu như anh chia tay, em dứt khoát đi chết cho rồi! ”Người đàn ông cô ta cực khổ lắm mới giành được, cho dù chết, cô ta cũng sẽ không buông tay.

Diệp Duật bị cô ta ôm chặt cả người cứng đờ, anh ta lập tức hất tay Từ Khả ra.

“Cô mau buông tay…” Nếu như bị người khác nhìn thấy, vậy thì xong rồi?.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 42: Đi Xin Lỗi


“Em không buông tay đâu, Diệp Duật, chúng ta đừng chia tay được không? Em không thể sống thiếu anh được, nếu anh muốn em xin lỗi Dung Yên, em sẽ đi xin lỗi, anh muốn em làm gì cũng được hết, nhưng không thể chia tay…”Máu và nước mắt trộn lẫn khắp mặt Từ Khả, cộng thêm khuôn mặt sưng tấy vì bị đánh, nhìn có vẻ không đẹp chút nào, ngược lại còn có chút đáng sợ.

Diệp Duật muốn thoát ra, nhưng Từ Khả ôm anh ta quá chặt.

Anh ta lo lắng nhìn xung quanh, khi anh ta nhìn thấy có người cách đó không xa đang đi đến, lập tức vô cùng hoảng sợ,“! Được, không chia tay, cô mau buông ra! ”Từ Khả vừa nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng cong lên, sau đó buông tay ra, đứng ở bên cạnh anh ta như một người vợ nhỏ.

“Chúng ta đến ủy ban thôn đi! Em xin lỗi! ”Dáng vẻ ấm ức, chịu nhục vì tình yêu kia không còn có thể khuấy động trái tim của Diệp Duật nữa.

Anh ta gật đầu một cách cứng nhắc.

Nhanh chóng đi về phía trước.

Còn Từ Khả lập tức theo sau.

Hai người bọn họ, một người đang nghĩ cách chia tay đàng hoàng.

Một người đang nghĩ cách làm thế nào để ngủ chung, như vậy thì anh ta không thể đá cô ta sang một bên nữa.

Người trong ký túc xá thanh niên trí thức chợt nghe thấy tiếng loa phóng thanh trong thôn.

“Mọi người nghe đi, hình như là giọng nói của Diệp Duật và Từ Khả.

”Cố Lan nghe mọi người nói như vậy, cô ta lập tức chạy ra ngoài sân, sau đó chăm chú lắng nghe.

Những người khác cũng chạy ra khỏi nhà.

Khi nghe rõ ràng nội dung trong loa phóng thanh, bọn họ mở to mắt vì kinh ngạc.

Diệp Duật và Từ Khả! Bọn họ đang xin lỗi Dung Yên bằng loa phát thanh à?Người nào cũng sợ vừa rồi bản thân nghe nhầm, nên nhìn về phía đồng đội, phát hiện vẻ mặt của mọi người cũng giống như mình, rõ ràng là chịu đả kích nghiêm trọng.

Vì vậy hoàn toàn chắc chắn rằng những gì bọn họ vừa nghe thấy là sự thật.

Diệp Duật và Từ Khả thật sự đang xin lỗi ! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?Cố Lan nghe một lúc lâu, sau đó cười lạnh một tiếng.

Con tiện nhân Từ Khả đó thật sự rất giỏi giả vờ, bây giờ lại mất mặt lớn như vậy, xem sau này cô ta sẽ ở lại thôn này như thế nào?Đây quả thực là quả báo, mới vừa nãy không phải còn ép mình xin lỗi cô ta sao? Bây giờ đến lượt con tiện nhân Từ Khả đó rồi.

Nỗi ấm ức lúc nãy cô ta phải chịu đựng, bây giờ lập thoải mái rồi.

Nếu ở đây không có nhiều người như vậy, cô ta thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Tuy nhiên, ngay khi cô ta nghĩ đến Dung Yên, niềm vui của cô ta lại vụt tắt giống như thủy triều rút xuống.

Vẻ mặt cô ta ảm đạm một lần nữa.

Nếu Dung Yên có thể ép Diệp Duật và Từ Khả dùng loa phát thanh để xin lỗi, chuyện xấu hổ như vậy mà hai người bọn họ đều chấp nhận, điều đó có nghĩa là hôm nay Dung Yên tiêu nhiều tiền như vậy, đều là tiền của cô ta.

Cho nên, con tiện nhân Dung Yên kia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 43: Lợi Hại Như Vậy Sao


Chẳng lẽ là của Tần Dã?Ngẫm lại thấy không thể nào, nhà Tần Dã nghèo như vậy, không thể có nhiều tiền như vậy.

Những thanh niên trí thức khác cũng bàng hoàng.

Dung Yên ! bây giờ lợi hại như vậy sao?Còn nữa, Dung Yên thật sự có nhiều tiền như vậy.

Mấy người bọn họ thật sự không biết chuyện này, nếu biết Dung Yên có nhiều tiền như vậy! Bọn họ đã không làm cho quan hệ trở nên khó xử như vậy.

Không chỉ mấy người bọn họ bên này suy nghĩ rất nhiều, mà ngay cả người trong thôn cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hóa ra hai người này hiểu lầm là Dung Yên nhặt được tiền, cho nên mới xin lỗi.

Rất nhiều người ở đây vốn còn suy nghĩ về nguồn gốc số tiền của Dung Yên, nhưng bây giờ tất cả bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.

Chậc, quả nhiên là đến từ thành phố, lạc đà gầy nhom cũng to hơn ngựa.

Bên này, sắc mặt của Diệp Duật và Từ Khả đều rất khó coi.

Thật sự quá mất mặt rồi.

Khi đại đội trưởng vội vã chạy đến, vừa khéo hai người họ muốn trở về.

Ban đầu, đại đội trưởng muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Từ Khả, ông ấy bị dọa giật cả mình.

“Thanh niên trí thức Từ, vết thương trên trán của cô là chuyện gì vậy? Ai đánh vậy?”Ngay lúc Từ Khả muốn nói là do Dung Yên thì Diệp Duật ở bên cạnh lên tiếng trước: “Từ Khả vô tình bị ngã, bây giờ cháu sẽ đưa cô ấy đến trung tâm y tế trên huyện để băng bó.

”Bây giờ anh ta chưa về ký túc xá đã nghĩ đến những người kìa, thấy được ánh mắt của bọn họ rồi, cho nên anh ta không hề muốn đối diện.

Đại đội trưởng: ! Có phải xem ông ấy là đồ ngốc không vậy? Nếu Từ Khả tự mình té ngã, có thể ngã thành dáng vẻ này sao?“Cháu tự mình ngã à?”Từ Khả không muốn chọc Diệp Duật bực bội, cho nên cô ta đành gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu không cẩn thận nên bị ngã.

”Điều quan trọng nhất đối với cô ta bây giờ là xoa dịu Diệp Duật, để Diệp Duật không giận cô ta nữa.

Đại đội trưởng xém chút nữa trợn tròn mắt, nhưng cả hai người đều nói là ngã, nên ông ấy không tiện nói thêm gì nữa.

“Nếu như bị ngã, vậy được rồi, mau đến trung tâm y tế trên huyện để khám đi.

”Mấy người thanh niên trí thức, người nào người nấy đều không bớt chuyện.

May mắn là Diệp Duật sắp đi rồi.

Có thể đi được một người thì bớt một người.

Diệp Duật không lãng phí thêm thời gian nữa, lập tức bảo Từ Khả đi theo mình, hai người đi về phía cửa thôn.

Vừa hay, lúc này Từ Khả cũng không muốn quay lại ký túc xá thanh niên trí thức.

Đại đội trưởng nhìn hai người rời đi, sau đó mới nhớ đến mục đích của chuyến đi này.

Không phải chỉ muốn hỏi chuyện bọn họ xin lỗi thôi sao? Thôi vậy, không quan tâm nữa.

Mặc dù chỗ nhà Tần Dã hơi hẻo lánh một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng loa phát thanh.

Dung Yên hừ một tiếng, chuyện này đương nhiên vẫn chưa xong đâu, nhưng cô cũng không vội làm gì người phụ nữ Từ Khả này.

Dù sao, cô thật sự không có bằng chứng trong tay.

“Chị dâu cả, sau này chị ta sẽ không đến đây nữa đâu.

” Tần Dư hiếm khi nở nụ cườiDung Yên nhìn cậu bé: “Nếu sau cô ta đến nữa, chúng ta sẽ đánh cô ta ra ngoài.

”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 44: Thiên Phú Không Phải Là Thứ Mà Ai Cũng Có


Dung Yên nhìn về phía Tần Mai đang yên lặng, cảm thấy tính tình của cô bé này có chút không tốt, quá nhát gan, cần phải sống mạnh mẽ hơn mới được.

"Đúng rồi, hai người các em đều đang đi học đúng không?"Đều đã mười hai tuổi, ở độ tuổi này chắc hẳn đã nhận được sự giáo dục ở trong trường rồi.

Hai anh em nghe được lời này thì cứng người lại một chút.

Dung Yên nhìn biểu cảm của bọn họ, cái này chắc chắn không phải là nghỉ học.

Cô hơi híp mắt: "Các em không đi học?"Hai anh em cúi đầu rất thấp.

Dung Yên: ……Làm sao Tần Dã có thể trở thành anh cả vậy? Thế mà lại không đủ khả năng chi trả cho hai đứa em đi học?"Là thiếu tiền à?"Tuy rằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng Tần Dư vẫn nghe ra được vài phần nguy hiểm.

Cậu ấy vội vàng ngẩng đầu, giọng nói có chút gấp gáp mà giải thích: "Không phải, là tụi em không nghĩ đến việc đến trường.

"Tầm mắt Dung Yên đảo qua đảo lại giữa hai anh em,Cơ thể hai người đều co quắp bất an, đặc biệt là Tần Mai, vẻ mặt cô nhóc có chút không tốt.

Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, cô không khỏi tức giận.

"Có phải có người bắt nạt các em ở trường học không?""Không phải.

" Tần Dư phủ nhận quá nhanh nên có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Dung Yên không nhìn cậu ấy nữa, cô nhìn về phía Tần Mai, "Mai Tử, em nói đi, có phải có người bắt nạt các em không?"Tần Mai bất an liếc mắt nhìn anh hai một cái, sau đó cô ấy lắc đầu, "Không phải, chỉ là em không nghĩ đến việc đi học, quá xa, thân thể em không chịu được.

"Từ ngày hôm qua đến bây giờ Dung Yên thật sự rất bận nên cô còn chưa bắt mạch cho Tần Mai nữa.

Nhưng mà khi cô nhìn từ vẻ mặt của cô nhóc thì đã biết không chỉ thân thể cô ấy suy nhược mà cô ấy còn có bệnh tim, nhưng chắc là bệnh không phải rất nghiêm trọng.

Đợi lát nữa cô phải bắt mạch cho cô bé mới được.

Giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, chị không hỏi nữa, làm vằn thắn đi.

"Cô vừa nói ra lời này thì cả hai anh em đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa nãy chị dâu hỏi như vậy, bọn họ thật sự rất căng thẳng, cảm thấy chị dâu sẽ tức giận vì bọn họ không đi học.

Cũng may là không hỏi.

Hai anh em lại càng ngoan ngoãn hơn.

Chỉ cần không bị bệnh thì làm một số công việc nhẹ cũng không có vấn đề gì.

Nhân thịt là do Tần Dư băm, gia vị cũng do cậu ấy nêm nếm, nhưng mà tỉ lệ là do Dung Yên nói.

Mà lớp vỏ là cả ba người cùng nhau làm.

Sau nửa tiếng, lớp vỏ vằn thắn đã được làm xong.

Dung Yên nhìn chất lượng của vằn thắn trên bàn thì rất vừa lòng.

Ngoại trừ mấy cái đầu ba người bọn họ gói không kỹ lắm, thì những cái sau đều gói tương đối đẹp.

Đặc biệt là những cái cô gói, tuyệt đối có thể gọi là cấp độ bệnh đậu mùa trong số những cái vằn thắn còn lại.

Bởi vì mỗi kích thước bà nếp gấp đều giống nhau như đúc.

Xem ra thiên phú nấu cơm của cô thật sự là rất tốt.

"Chị đem cái này đi hấp, các em đi ra ngoài chơi đi.

"Trong trí nhớ thì Tần Dư chưa đi chơi bao giờ, "Em đi bổ củi.

"Tần Mai cũng nghĩ muốn đi ra ngoài quét rác gì đó.

Nhưng mà cô ấy bị Dung Yên gọi lại, "Mai Tử, em đừng đi, đi rửa tay đi, chị bắt mạch cho em.

"Tần Mai có chút sững sờ.

Mà vốn dĩ Tần Dư đang muốn đi ra bổ củi thì khi nghe được lời này của chị dâu lập tức không đi nữa.

"Chị dâu, chị muốn khám bệnh cho em gái sao?"Ánh sáng trong mắt cậu ấy lại càng thêm sáng chói, tối hôm qua anh cả bị thương nặng như vậy thế mà chị dâu cũng có thể chữa được, vậy thì chắc là chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho em gái chứ?"Dung Yên nhìn cậu ấy rồi quay sang nhìn Tần Mai một cái, "Để chị bắt mạch xem sao.

"Đối với việc chị dâu chữa bệnh cho em gái thì Tần Dư rất tích cực, cậu ấy nhanh chóng đẩy em gái vẫn còn đang sững sờ, "Em gái, đi, đi rửa tay trước đi.

".
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 45: Xem Bệnh


"Chị dâu, chị muốn khám bệnh cho em gái sao?"Ánh sáng trong mắt cậu ấy lại càng thêm sáng chói, tối hôm qua anh cả bị thương nặng như vậy thế mà chị dâu cũng có thể chữa được, vậy thì chắc là chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho em gái chứ?"Dung Yên nhìn cậu ấy rồi quay sang nhìn Tần Mai một cái, "Để chị bắt mạch xem sao.

"Đối với việc chị dâu chữa bệnh cho em gái thì Tần Dư rất tích cực, cậu ấy nhanh chóng đẩy em gái vẫn còn đang sững sờ, "Em gái, đi, đi rửa tay trước đi.

"Dung Yên đi rửa tay sạch sẽ, chờ cô lau khô tay xong, hai anh em cũng đã ngoan ngoãn đứng chờ.

“Ngồi ở đây.

”Tần Mai ngoan ngoãn làm theo.

Dung Yên ngồi ở đối diện, nói: ”Đưa tay cho chị.

”Tần Mai vươn tay, trong mắt đều tràn ngập lo lắng thấp thỏm.

Nếu không phải do cô bé bị bệnh, anh cả cũng sẽ không phải đem toàn bộ tiền bạc trong nhà mua thuốc cho cô, trong nhà sẽ không nghèo đến thế.

Mà đôi mắt Tần Dư lại gắt gao dính chặt lên cổ tay mảnh khảnh kia, so với Tần Mai thì cậu nhóc càng khẩn trương hơn.

Dung Yên bắt mạch một lát sau đó thu tay về, ra ý bảo Tần Mai đổi tay còn lại.

Chờ cô xem xong mạch tượng cả hai tay, mới chậm rãi mở miệng bảo: ”Không sao, có chị ở đây, không có vấn đề gì lớn, nhưng mà thuốc trước kia không được dùng nữa.

”Có cô ở đây, lão Diêm Vương đừng mong đoạt người từ tay cô đi.

Tần Dư vội vàng trả lời thay em gái: ”Nhất định sẽ không uống.

”Chị dâu nói như vậy, có phải ý bảo thuốc trước kia có chỗ nào không tốt phải không?Trách không được bệnh tình của em gái mãi không tốt lên.

Năm nay cậu mới 12 tuổi, chưa có kiến thức gì, cho nên liền cho rằng bệnh tình không khỏi là do thuốc chữa có vấn đề.

Tần Mai nghe thấy chị dâu nói vấn đề không lớn, tâm tình cũng rất vui vẻ.

Nếu bệnh của cô bé tốt lên, vậy có phải sau này sẽ không cần uống thuốc nữa có phải không?Không uống thuốc, không mua thuốc nữa, trong nhà sẽ không còn nghèo nữa rồi nhỉ?“Chị dâu, em thật sự có thể khỏe lên sao?”Cô nhóc chủ động mở miệng hỏi, hiển nhiên cô bé rất để ý đến vấn đề này.

Dung Yên cười nhẹ bảo: ”Có thể khỏe lên.

”Tuổi nhỏ như hoa, thì cũng nên sống giống như hoa, xinh đẹp nở rộ.

“Nhưng mà….

”Hai anh em vốn còn đang rất cao hứng nghe thấy hai chữ lập tức lại khẩn trương.

Dung Yên nhìn hai người bọn họ, ”Bây giờ sắp đến tết rồi, cũng đã muộn, nhưng mà ăn tết xong thì trường học khai giảng, hai anh em phải đến trường đi học.

”Hai anh em sửng sốt hồi lâu, bọn họ không ngờ cô lại nói chuyện này.

Nhất thời có chút rối rắm.

Nhất là Tần Dư, sự rối rắm trên mặt cậu đặc biệt rõ ràng: ”!.

Không đi học, có được không ạ?”Dung Yên nhướn mày, chỉ cho cậu hai chữ “Không được”.

Cô có thể nhìn ra, thằng nhóc này cực kì bài xích đối với trường học.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 46: Kể Với Anh Cả


Trên mặt Tần Dư lập tức lộ ra sự thất vọng.

Mày nhỏ nhăn tít lại một chỗ, sau đó làm bộ như phải ra quyết định cho chuyện gì to lớn lắm, trịnh trọng gật đầu thật mạnh, ”Được, em đi học.

”Tần Mai nhìn qua anh hai mình, lại nhìn chị dâu, cũng đành yếu ớt gật đầu,”!.

.

Vâng.

”Dung Yên nghe được đáp án mà mình muốn xong, khẽ cười: ”Vậy quyết định rồi nhé, chờ khai giảng xong thì hai đứa đều đi học.

”“Nhưng mà, nhà chúng ta có tiền đóng học phí sao?” Tần Dư nhỏ giọng hỏi.

Bây giờ đang là mùa đông, cậu cũng không biết đi đâu để kiếm tiền.

Anh cả thì đang bị bệnh không thể nhúc nhích.

Nghĩ như vậy xong, cậu bỗng cảm thấy vừa nãy mình đồng ý có hơi nhanh.

Còn có thể đổi ý không?Dung Yên không để ý nói, “Tuổi em còn nhỏ, nhưng cũng nghĩ nhiều chuyện nhỉ.

Về học phí không cần em lo lắng, tự mình xem xem làm cách nào để bản thân không bị bắt nạt ở trên trường đi.

”Sắc mặt Tần Dư đột nhiên đỏ lên,”Em không có bị bắt nạt.

”Dung Yên nhướn mày nhìn cậu.

Tần Dư nhìn biểu tình này của cô, liền biết cô không tin mình, thanh âm không khỏi nâng cao lên vài phần, nhắc lại: “Em không có bị bắt nạt!”Trong suy nghĩ của cậu, bị bắt nạt chính là đại biểu cho đồ gà yếu.

Cậu mới không phải gà yếu.

Dung Yên gật đầu cho có lệ: “Được được được, em không bị bắt nạt.

”Tần Dư:!.

Thái độ này là vẫn đang không tin cậu phải không?“Hai đứa ở trong nhà chờ đi, chị đi ra ngoài một lát, Dung Yên đứng dậy đi ra ngoài”.

Cô vừa đi, Tần Mai đã nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, chúng ta thật sự phải đi học sao?”Tần Dư an ủi: “Không cần lo lắng, đến lúc đó có khi chị dâu đã quên mất chuyện này rồi….

”Lời này mặc dù đang nói cho em gái nghe, nhưng ngược lại càng giống như cậu đang nói cho bản thân nghe vậy.

Tự mình an ủi.

Tần Dư ngồi một lát, bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Cậu thế mà lại quên mất anh cả.

“Chúng ta đi tìm anh cả.

”Tần Mai nghe xong, cũng gật đầu: “Dạ.

”Hai anh em chân trước chân sau đi đến trước cửa phòng anh cả mình, người còn chưa có đi vào, mồm đã gào to lên.

“Anh cả, em nói cho anh biết……”Tần Dã nhìn hai đứa nhóc tiến vào, theo bản năng hướng tầm mắt ra phía sau bọn họ, đáng tiếc cũng không nhìn thấy người mà anh muốn gặp.

Thu tầm mắt về, giọng điệu lạnh nhạt: “Nói cái gì?”Trên mặt Tần Dư ngược lại tràn ngập hưng phấn: “Anh cả, chị dâu nói chị ấy có thể chữa bệnh cho em gái.

”Tần Dã kinh ngạc:!.

Dựa vào ba món võ mà cô vợ nhỏ của anh đi học với người thầy thuốc kia sao?.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 47: Muốn Đi Vệ Sinh


“Anh cả, chị dâu thật sự rất lợi hại, chị ấy bắt mạch cho em gái xong, liền bảo bệnh của em gái không có vấn đề lớn.

” Ngữ khí Tần Dư vẫn cực kỳ kích động như cũ.

Cậu của bây giờ mới mang một ít dáng vẻ thiếu niên mà độ tuổi này nên có.

Tần Dã:!.

.

Làm thế nào để anh có thể mở miệng nói với hai đứa em ngây thơ là, cô ấy chỉ đang an ủi chúng nó nhỉ?Bác sĩ đã nói qua rồi, em gái bị bệnh tim, sẽ vĩnh viễn đều là bộ dáng như này.

Muốn chữa khỏi, là chuyện gần như không tưởng.

Dung Yên sao có thể chữa được? Ngay cả anh….

Cho dù cô có thể chữa lành chân cho anh, nhưng bệnh tim phải cần bác sĩ chuyên nghiệp đến xem, sao cô có thể được chứ?Cô là cô vợ nhỏ của anh, anh cũng không nỡ nặng lời nói cô chỗ này không đúng chỗ kia không đúng.

“Anh, chị dâu còn nói, để bọn em tiếp tục đi học, chờ sang năm khai giảng thì đến trường.

”Lúc này Tần Dã lại càng thêm kinh ngạc, thật sự không ngờ đến Dung Yên sẽ bảo với hai đứa nhóc chuyện này, nhưng điều này khiến cho anh cũng rất cao hứng.

Thực ra anh vẫn luôn muốn để hai đứa em trai em gái tiếp tục đi học, ngày trước bọn nhỏ chỉ đi có một tháng, sau đó vì em gái ngất xỉu trên trường nên mới nghỉ học.

Về sau anh cũng từng khuyên bảo qua, nhưng hai đứa nhóc một đứa lì lợm quật cường, một đứa động tí đã khóc, anh thật sự không có biện pháp nào.

Cho nên chuyện này cứ trì hoãn mãi như vậy.

Mấy năm nay, anh bận bịu chuyện sinh kế, dần dà việc đi học cũng dần xem nhẹ.

Hiện tại Dung Yên lại có thể trấn áp được hai đứa nhỏ….

.

Thật sự khiến anh vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Vậy cứ nghe theo chị dâu đi.

”Tươi cười của Tần Dư cuối cùng cũng tắt, lúc nãy cậu chỉ lo nói đến chuyện này, quên mất bảo với anh cả khuyên chị dâu….

.

Có thể để cậu không cần phải đến trường không?“Đúng rồi, chị dâu hai đứa đâu?” Tần Dã vẫn không nhịn được hỏi ra suy nghĩ nghẹn mãi trong lòng kia.

Tần Dư héo héo nói: ”Chị dâu nói có việc cần đi ra ngoài một chuyến.

Anh, anh nghỉ đi, em đi chẻ củi.

”Tần Dã gọi cậu lại: ”Chờ một chút.

”Tần Dư quay đầu lại nhìn.

Nhưng Tần Dã cũng không nhìn em trai, mà là nhìn sang Tần Mai bảo: “Em gái, em ra ngoài trước một chút.

”Cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn gật đầu, bước nhỏ chạy ra ngoài.

“Anh, có chuyện gì vậy?” Anh cả đang bị liệt giường không thể làm việc, cho nên cậu phải chăm chỉ làm nhiều hơn chút, nếu không lỡ chị dâu ghét bỏ xong đi mất thì phải làm sao bây giờ.

Cậu phải càng ngày càng chăm chỉ.

“Em đỡ anh lên, anh muốn đi nhà xí.

” Tần Dã khó khăn nói.

Anh đã nhịn cả nửa ngày.

Tần Dư vừa nghe xong, vội vàng nói: ”Anh chờ chút, em đi lấy đồ.

”Không đợi Tần Dã kịp nói gì, cậu đã nhanh chân chạy ra ngoài.

Một lát sau thì quay lại, trên tay cầm một cái ấm sành đã cũ, nói: ”Anh cả, anh dùng cái gì đi, như vậy không cần ngồi dậy nữa, xương cốt cũng có thể nhanh lành hơn.

”Bằng không nếu anh mãi không khỏi bệnh, chị dâu ghét bỏ anh thì phải làm sao bây giờ?Tần Dã nhìn cái đồ vật tràn đầy ý tứ kia, khuôn mặt điển trai đen lại.

Nghiến răng nghiến lợi nói: ”Anh không cần cái đó, em qua đỡ anh dậy!”Chân kia của anh vẫn rất tốt, có thể chống đỡ đi lại, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 48: Muốn Mượn Xe Đạp


Tần Dư bỏ cuộc, “Anh cả, chị dâu nói anh không thể cử động, phải nằm xuống, nếu không thì xương sẽ bị trật lại đó.

”Gia đình bọn họ vốn nghèo khó, nếu cái chân này bị tật, vậy thì chị dâu cả thật sự sẽ ghét bỏ anh cả.

Lần đầu tiên Tần Dư cảm thấy anh cả có chút không hiểu chuyện.

“Anh cả, anh đừng chọc giận chị dâu mà.

” Cậu bé cảm thấy chị dâu cả chắc chắn sẽ tức giận, hơn nữa còn sẽ vô cùng tức giận.

Đừng hỏi tại sao cậu ấy biết, đó là trực giác.

Tần Dã: ! Thằng nhóc này hôm nay nói nhiều quá rồi phải không?Nhưng mà, cuối cùng anh cũng không yêu cầu đi vệ sinh bên ngoài nữa.

Tần Dã không muốn thừa nhận anh sợ Dung Yên trở về biết mình đứng dậy sẽ tức giận.

Trong tiềm thức, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ khi vợ mình tức giận.

Tần Dư thấy anh cả im lặng đồng ý, cho nên cậu bé bước đến.

“Anh tự làm, em đi sang một bên đi.

”Tần Vũ biết anh cả ngượng ngùng, cậu bé liền giao chiếc bình vỡ ra, sau đó quay lưng lại! Sau khi Tần Dã đã hoàn toàn giải quyết xong chuyện đi vệ sinh, Tần Dư liền bưng cái bình ra ngoài.

Tần Dã: ! Vết thương này thật không đúng lúc mà.

Dung Yên đang đi dạo trong thôn, cô định đi đến ký túc xá thanh niên trí thức một chuyến.

Lúc Dung Yên đi được nửa đường, một bà lão ở phía đối diện đi về phía cô, chặn cô lại.

“Cô vợ nhà Tần Dã, cô nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi một tiếng à?”Dung Yên nhìn bà lão có vẻ ngoài khó tính này, lục loại ký ức của nguyên chủ, sau đó biết được bà ta là ai.

Cô cười lạnh một tiếng: “Chào hỏi cái gì? Vì sao phải chào hỏi bà chứ?”Bà lão nghe thấy cô nói như vậy, thật sự vô cùng tức giận, vểnh mũi liếc mắt, giọng nói cũng cao thêm mấy độ: “Tôi là bà nội của Tần Dã đó…”"Hả, bà nội? Không phải gia đình bà chê bai Tần Dã xui xẻo, đã cắt đứt quan hệ với anh ấy từ lâu rồi sao? Sao bây giờ lại là bà nội rồi?” Dung Yên chế nhạo, “Còn nữa, bà là một người vợ kế, còn tính là bà nội gì chứ? Mau tránh ra, đừng có cản đường của tôi.

”Bà Vương tức giận: “Cái gì mà cắt đứt quan hệ? Ai cắt đứt với nó chứ? Mấy năm nay, nếu như không có gia đình chúng tôi ở đây, nó và hai đứa con hoang kia sao có thể ở lại trong thôn này chứ?”Dung Yên vốn không muốn với nói chuyện quá nhiều bà già xấu tính này, nhưng hai chữ mà bà mắng kia, thật sự đã chọc cô nổi giận.

Đôi mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm: “Bà có gan nói lại lần nữa đi?”Ánh mắt này của Dung Yên quá mức sắc bén, khiến bà lão - cũng chính là bà Vương có chút bị dọa đến.

Bà ta hoảng sợ lùi về phía sau một, hai bước.

Sau đó bà Vương phản ứng lại, sao bà ta lại bị một con nhóc ăn cơm còn không nhiều bằng bà ta ăn muối dọa sợ chứ?Bà ta lập tức trừng mắt nhìn lại, nhưng mà, nghĩ đến mục đích bản thân đến tìm Dung Yên, bà ta rốt cuộc cũng không nói ra hai từ con hoang kia nữa.

"Tôi không muốn nói chuyện nhiều với cô đâu, hôm nay tôi đến tìm cô có chút việc, không phải cô mới mua một chiếc xe đạp à? Mấy ngày nữa, chú nhỏ của cô sẽ kết hôn, nếu như cô đã có xe đạp rồi, vậy thì cô đưa chiếc xe đạp đó cho chú nhỏ của cô dùng trước đi.

”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 49: Mặt Dày Hơn Tường Thành


Dung Yên xém chút nữa giận dữ đến nỗi bật cười trước giọng điệu đương nhiên này của bà ta.

“Dựa vào đâu tôi phải đưa xe đạp của mình cho mấy người dùng chứ? Tôi họ Dung, nhà mấy người họ Tần, tôi có chú nhỏ ở đâu ra chứ? Đừng có mà thơm thối gì cũng muốn đến đây leo lên người tôi.

”Sắc mặt bà Vương tối sầm.

“Sao lại không thể đưa cho chúng tôi dùng? Đó là chú nhỏ của Tần Dã, nếu như cô là vợ của Tần Dã, vậy thì đương nhiên cũng là chú nhỏ của cô.

Chúng ta chính là người một nhà.

”"Hả, ai là người một nhà với bà chứ? Tần Dã không có nửa đồng xu quan hệ nào với nhà mấy người cả, năm đó khi các người cắt đứt quan hệ, chuyện này cả thôn đều biết đó.

Sao vậy, nhìn thấy có đồ tốt, lại trở thành người một nhà rồi sao? Ngay cả ông trời cũng không thay đổi sắc mặt nhanh như các người đâu.

”“Kết hôn còn muốn cướp xe đạp của người khác, đôi mắt của mấy người đúng là đỏ thật đó! Tiền ở xã tín dụng nhiều lắm đó, mấy người có phải là cho rằng số tiền đó nên đưa cho các người không vậy?”Bà Vương: ! Tiền của xã tín dụng ai mà không muốn chứ? Vậy xã tín dụng người ta có thể đưa tiền cho bà ta không?Quả nhiên chỉ cần mình sống lâu, vậy đúng thật là loại người nào, cũng có thể nhìn thấy được.

Bà Vương không ngờ cái miệng của con tiểu tiện nhân này đóng mở đóng mở lại có thể nói chuyện như vậy.

“Ai cướp xe đạp của cô chứ? Tôi chỉ mượn nó vài ngày thôi! ”“Không cho mượn.

” Dung Yên từ chối vô cùng dứt khoát.

Cô không có thời gian để lãng phí trên người bà già này, cho nên chuẩn bị bỏ đi.

Bà Vương nhìn thấy cô muốn đi, đương nhiên sốt ruột, cho nên giơ tay kéo cô.

Nhưng sao Dung Yên có thể để bà ta kéo mình lại được? Xoay người sang một bên, tránh bàn tay của bà Vương, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bà ta, “Kéo cái gì? Có tin bà giơ tay ra lần nữa thì tôi bẻ tay bà luôn không?”“Cô, cô hung dữ cái gì chứ? Hôm nay, cái xe đạp này cô có muốn cho mượn hay không cũng phải cho tôi mượn, tôi là bà nội của cô đó! Cô không tôn kính trưởng bối như vậy, cẩn thận tôi kiện cô tội bất hiếu ! ”“Đầu óc bà có bệnh nặng phải không? Kiện tôi sao? Được, bà mau đi kiện đi.

”Dung Yên cười lạnh: “Nếu như bà không đi kiện, tôi còn coi thường bà nữa đó.

”Bà Vương: ! Con tiểu tiện nhân này miệng mồm lanh lợi quá! Bà ta sắp đấu không lại Dung Yên rồi.

“Cô đừng có khua môi múa mép với tôi nữa, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô có cho mượn hay không?”Dung Yên cười lạnh.

“Cho dù bà có hỏi một trăm lần cũng như vậy thôi, chính là không cho mượn, mặt thì cũng không to, nhưng dày hơn cả tường thành.

”“Tôi là bà nội của Tần Dã đó.

”“Bà là bà nội kế mà thôi, đứng ở đây gào lên cái gì chứ? Hơn nữa mấy người đã cắt đứt quan hệ rồi, không nên tiếp tục dây dưa với tôi nữa, nếu bà muốn nối lại quan hệ này! Được! Cho bà một cơ hội, bây giờ Tần Dã bị gãy chân không thể cử động được, cần phải đi khám bác sĩ, vậy thì bà đưa cho vợ chồng tôi hai, ba trăm đồng đi, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện lớn để chữa chân cho anh ấy.

”Bà Vương tức giận đến mức xém chút ngất luôn, bà ta không thể tin được mà trừng to hai mắt.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 50: Ngã Xuống Ruộng


“Hai, ba trăm đồng? Sao cô không đi cướp luôn đi? Chỉ là gãy chân mà thôi, ở nhà không nghỉ ngơi không được à?”“Cô đưa xe đạp cho tôi trước, sau đó mang toàn bộ thịt và rau củ quả đến đây, mấy người trưởng bối chúng tôi còn chưa được ăn, hai vợ chồng cô làm tiểu bối không thể hiếu kính một chút à?”Dung Yên cười ha hả hai tiếng.

“Tôi từng gặp rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ đến mức như bà.

Quả nhiên chỉ cần tôi sống đủ lâu, vậy đúng thật là loại người nào cũng có thể nhìn thấy được.

”Bà Vương tức muốn chết:“Ai không biết xấu hổ? Cô nói rõ ràng cho tôi nghe, nếu như hôm nay cô không nói rõ ràng, thì cô đừng hòng đi đâu.

”Dung Yên cười lạnh nói: “Còn không phải là bà không biết xấu hổ sao? Thấy nhà người ta có chút đồ tốt liền muốn đem về nhà, phàm là người có chút giống con người, cũng không thể làm ra chuyện không hề giống với con người như thế này đâu”.

Cho dù đầu óc của bà Vương có tệ đến đâu, bà ta cũng nghe ra được con nhóc này đang mắng bà ta đó!Bà Vương tức muốn hộc máu, nảy ra suy nghĩ độc ác, bà ta giơ tay ra muốn cào mặt Dung Yên.

Bà ta chính là muốn cào nát mặt Dung Yên.

"Tôi đánh chết cô, con tiện nhân này! ”Những chiếc móng tay màu đen duỗi ra, chỉ cách mặt Dung Yên một chút thôi.

Dung Yên trực tiếp dịch chuyển sang một bên.

Bà Vương chính là một lòng muốn dạy dỗ Dung Yên một bài học nhớ đời, cho nên bà ta nhào đến với sức lực rất mạnh, lúc này Dung Yên vừa tránh ra, bà ta không kịp đứng vững chân, trực tiếp ngã xuống thửa ruộng bên đường.

Khiến bà ta bị ngã chổng vó lên trời.

Bà Vương đau đớn kêu lên: “Ui da, giết người rồi! Mọi người mau đến đây đi! ”Dung Yên nhìn thấy bà ta nằm ở đó không chịu đứng dậy, gào thét inh ỏi, cô hừ một tiếng, trực tiếp rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Bà ta tự mình ngã, chuyện này liên quan gì đến cô chứ?Thích nằm bao lâu thì cứ nằm bấy lâu đi.

Cô còn chưa so đo chuyện bà già ác độc này vừa rồi muốn giơ tay cào mặt để hủy dung mình đâu.

Bà Vương gào lên hai tiếng, không đợi được cô sợ hãi đến đỡ bà ta đứng dậy, ngược lại nhìn thấy Dung Yên cứ như vậy mà đi luôn.

Lúc này bà ta sốt ruột rồi,“Không được đi! ”Dung Yên cười khẩy, không thèm để ý đến bà ta.

Bà Vương không gọi Dung Yên đứng lại được thì bà ta càng thêm tức giận.

Bà ta rống lên: “Không được đi, cô đánh người còn muốn bỏ đi sao? Có còn thiên lý không vậy?”Dung Yên dừng bước, cô quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng lại có thêm vài phần châm chọc: “Bà già, đương nhiên là có thiên lý rồi, nhưng người giống như bà! ”Cô khẽ cười nhạo,“Ông trời cũng không thèm để ý đến bà đâu, nếu không thì, bà đi báo cảnh sát đi, tôi đợi bà ở trong thôn này! Đảm bảo sẽ không hèn nhát bỏ trốn.

Nhưng mà! ”Giọng nói đột nhiên nghiêm túc thêm vài phần: “Nếu như có tin đồn tôi đánh bà truyền ra ngoài, vậy thì bà không báo cảnh sát, tôi cũng phải đi báo, không tin, bà có thể đi thử xem.

“Nói xong lời này, cô liền nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, bà Vương tức giận đến mức suýt chút nữa ngất luôn.

Bà ta tức giận đến mức lại mở miệng mắng lớn: “Con khốn nạn này, bảo sao cô lại gả cho thằng Tang Môn tinh Tần Dã kia! ”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 51


Lời lẽ khó nghe gì bà ta cũng mắng một đống, đáng tiếc Dung Yên đã đi xa từ lâu rồi.

Bà Vương mắng một lúc lâu, mắng đến nỗi nước miếng cũng cạn luôn rồi, đáng tiếc không có người nghe.

Con đường này vốn ít người đi lại, hơn nữa bây giờ là mùa đông lạnh giá, mọi người đều thích ở trong nhà, không có ai đến phối hợp với bà Vương.

Bà Vương không còn cách nào khác đành phải hùng hổ đứng dậy.

Trên người bà ta toàn là bụi bẩn, điều này khiến bà ta càng tức giận hơn.

“Không được, không thể để cho con tiện nhân này sống tốt được.” Nếu cô ta không muốn cho mượn cái xe đạp kia, vậy thì bà ta tự mình đi lấy.

Nhưng mà, mới đi được hai bước, bà Vương đã dừng lại.

Cái căn nhà rách nát kia, không chỉ có Tần Dã, mà còn có thằng nhóc khốn kiếp xấu xa Tần Dư sống ở đó nữa! Thật đúng là độc ác thì cả nhà đều độc ác mà.

Một mình bà ta không thể đối phó được với thằng nhóc khốn kiếp xấu xa kia, phải về nhà gọi thêm vài người đi chung.

Đi khập khiễng bằng đôi chân già nua đau nhức do té ngã, bà ta loạng choạng đi về nhà tìm thêm vài người.....

Lúc này, Dung Yên đã đi đến ký túc xá thanh niên trí thức rồi.

Tình cờ có người ra ngoài nhìn thấy cô, nhất thời có chút ngạc nhiên.

“Dung, Dung Yên... Sao cô lại đến đây...”

Khó trách anh ta lại kinh ngạc như vậy, thật sự là những chuyện xảy ra trên người Dung Yên hai ngày nay quá nhiều rồi.

Cách cô xử lý mọi việc trong hai ngày nay, thật sự đã lật đổ hoàn toàn nhận thức của họ.

Dung Yên nhìn anh ta, ký ức của nguyên chủ lập tức cho cô biết anh ta là ai.

Hơi nhướng mày, “Anh nói như vậy, lẽ nào tôi không thể đến đây sao?”

Người đàn ông này tên là Vương Quảng Bình, anh ta lập tức nói:“Không, tôi không có ý đó...”

“Tôi cũng không có ý gì khác, được rồi, anh cứ đi bận việc đi! Tôi về ký túc xá xem thử.” Dung Yên vẫy tay với anh ta, sau đó đi về phía ký túc xá nữ.

Sau khi Vương Quảng Bình thấy cô vào trong, liền nhanh chóng trở về phòng.

Anh ta vội vàng nói với những người đang nằm trong hố: “Dung Yên đã trở lại…”

Những người khác nghe thấy, giật mình đến nỗi lập tức ngồi dậy, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Vương Quảng Bình.

Có người không nhịn được mà hỏi:“Cô ta đến đây làm gì?”

“Cô ta đến căn phòng kia rồi, tôi cũng không biết cô ta đến đây làm gì.” Từ Khả và Diệp Duật cũng không lấy được lợi từ chỗ Dung Yên, anh ta cũng không dám hỏi nhiều.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hỏi thêm câu nào, cũng không đứng dậy ra ngoài xem.

Không cần thiết phải gây chuyện! Dù sao náo nhiệt này cũng không thú vị đến như thế.

Ký túc xá nữ bên này, cộng thêm cả Dung Yên, ban đầu vốn có năm người ở.

Lúc này Từ Khả không ở đây, còn có ba người vừa lúc đang ở bên trong.

Lúc Dung Yên đẩy cửa bước vào trong, Cố Lan liền nhìn thấy.

Cô ta lập tức tức giận: “Cô đến đây làm gì?”

Dung Yên nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng thờ ơ.

“Sao vậy, tôi đến đây còn phải báo cáo với cô nữa à?”

“Cô...” Cố Lan rất tức giận, mối thù ngày hôm qua Dung Yên tính kế cô ta, đánh cô ta vẫn chưa xong đâu.

Ngưu Du Liên ở cách đó không xa vội vàng kéo cô ta lại.

“Cố Lan, cô đừng nói nữa, Dung Yên về đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Dù sao đi nữa, nơi này cũng tương đương với nhà mẹ đẻ của cô ấy đó, cô bớt nói một câu đi!"

Trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng chỉ có mấy người, mọi người cũng ở chung với nhau thời gian khá dài rồi, không thể dừng lại sao?

Cố Lan nghe thấy lời nói của Ngưu Du Liên, không nhịn được cười lạnh một tiếng,“Nhà mẹ đẻ sao? Vậy thì tôi không xứng...”

Dung Yên gật đầu tán thành,“Cô nói đúng đó, cô đúng thật là không xứng.”

Lời này khiến Cố Lan tức giận đến phát điên.

“Cô……"

Ngay khi cô ta định mở miệng chửi ầm lên, Ngưu Du Liên giữ cô ta lại một lần nữa,“Cố Lan, đừng cãi nhau nữa.”

Cố Lan lập tức chuyển đầu mâu về phía Dung Yên, “Cô nghe xem cô ta nói cái gì đi?”

Dung Yên hừ một tiếng,“Không phải chính cô nói mình không xứng sao? Tôi chỉ là tán đồng với lời nói của cô mà thôi, hơn nữa, cô mà cũng xứng làm người nhà mẹ đẻ của tôi sao? Nếu có một người thân tâm địa xấu xa như cô, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ gặp ác mộng mất.”

“Dung Yên, người hãm hại tôi chính là cô, người có tâm địa xấu xa cũng là cô.” Cố Lan tức muốn hộc máu.

Dung Yên cười lạnh,“Giọng của cô càng lớn, vậy thì càng chứng tỏ cô đang chột dạ, cô đã làm chuyện gì rồi mà bản thân cô không biết à? Nếu như cô cho rằng tôi hãm hại cô... được thôi! Vậy thì đi tìm cảnh sát đi! Cô không hài lòng kệ cô, tôi còn không hài lòng chuyện cô sống tốt ở đây, không chịu bất cứ trừng phạt nào nữa kìa.”

“Cô...” Cố Lan vừa nghe thấy ba chữ đồn cảnh sát, toàn bộ lời nói của cô ta dường như đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cô ta không thể thốt ra những lời còn lại nữa.

Nghẹn đến mức mặt mũi cô ta đỏ bừng.

Cục Công an— Đó là nơi cô ta dám đến sao?

Ánh mắt Dung Yên lạnh nhạt: “Tôi hoàn toàn là vì nể mặt đại đội trưởng, cho nên mới tha cho cô một lần, cô cũng đừng nhảy lung tung ở trước mặt tôi! Người nhà cô có thể nhẫn nhịn cô rất nhiều lần, còn tôi thì không nhẫn nhịn cô lần thứ hai đâu.”

Tâm trạng của Ngưu Du Liên vô cùng phức tạp, nhìn vẻ mặt kia của Cố Lan, còn có chuyện gì mà không hiểu nữa chứ?

Điều đó có nghĩa là Cố Lan không vô tội.

Tối hôm qua, Cố Lan la hét cả một buổi tối nói mình bị Dung Yên hãm hại. Lúc này người ta vừa mới nói đến chuyện đến đồn cảnh sát, cô ta ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Thật sự không thể nhìn ra được cô ta lại là người ác độc như vậy.

Trong lòng lập tức đề phòng Cố Lan, ai biết người lần sau cô ta muốn hãm hại có phải là mình không chứ?

Không muốn bầu không khí quá căng thẳng, Ngưu Du Liên nhanh chóng đổi chủ đề: “Dung Yên, tôi nghe nói... Tần Dã bị gãy chân, có nghiêm trọng không?”

“Đó là quả báo của anh ta…” Cố Lan đang tức giận, cô ta không thể nuốt xuống cục tức này nên bất thình lình nói ra một câu như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dung Yên trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Vậy tôi sẽ cho cô biết quả báo của cô là gì.”

Cô sải bước về phía Cố Lan.

Bởi vì khí tức xung quanh người Dung Yên quá mức đáng sợ, Cố Lan bị dọa sợ rồi, cô ta không nhịn được co rúm người lại:“Cô, cô muốn làm... Làm gì?”
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 52


Dung Yên trực tiếp dùng một tay nắm lấy tóc Cố Lan, kéo cô ta ra ngoài.

Điều này khiến Cố Lan sợ đến mức hét toáng lên:“Buông tôi ra...A, cứu tôi với...”

Ngưu Du Liên:...

Cái miệng hại cái thân, ngay cả thần linh cũng không thể cứu nỗi cô đâu.

“Dung Yên...”

Cô ấy vừa mới mở miệng, Dung Yên đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc: “Hôm nay, không ai được phép mở miệng, vốn dĩ tôi nể mặt đại đội trưởng cho nên mới tha cho cô ta, nhưng rõ ràng, có một số người không biết rằng làm sai thì thì sửa đổi, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu đã như vậy, cứ để cho cảnh sát phán xử cô ta đi!"

Sau khi nói những lời này, Dung Yên kéo Cố Lan, người đang không ngừng thét chói tai, muốn vùng vẫy thoát ra, đi ra ngoài.

Bởi vì bị Dung Yên kéo chặt tóc, Cố Lan đau đến nỗi không thể nào dùng sức được, cũng không dám giãy giụa, quá con mẹ nó đau đớn, cảm giác giống như da đầu sắp bị kéo xuống luôn vậy.

“...Buông tôi ra...Cứu tôi...”

Con tiện nhân này điên rồi.

Ngưu Du Liên và mấy người nữ thanh niên trí thức khác đều xem đến nỗi c.h.ế.t lặng, bọn họ vô cùng lúng túng và không biết phải làm gì.

Ký túc xá nam bên kia cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, năm người cùng lúc xông ra ngoài.

Khi bọn họ nhìn thấy Dung Yên kéo tóc Cố Lan đi ra ngoài... Tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây, đây là tình hình gì vậy.

Tình hình này thật sự có chút chấn động, đặc biệt là vẻ mặt đó của Dung Yên…… Nhìn có chút dọa người, họ không dám tiến lên, cũng không dám hỏi nhiều.

Điều quan trọng là Ngưu Du Liên và Hoàng Mẫn cũng không ngăn cản, họ cũng không dám tùy tiện can thiệp.

Cố Lan không có cách nào, cô ta nhìn thấy Dung Yên đến thật, thì thật sự sợ hãi.

Đúng lúc cô ta nhìn thấy đám mấy người đàn ông Vương Quảng Bình ra tới, vì thế nên gọi lớn về phía bọn họ, hy vọng bọn họ có thể ngăn cản giúp cô ta, không cho Dung Yên xen vào.

“Vương Quảng Bình, Dung Yên điên rồi, anh mau cứu tôi……”

Vương Quảng Bình bị gọi đến tên thì sửng sốt một chút, lúc này, anh ta tự trách mình không có chuyện gì lại đứng lại phía trước như vậy làm gì?

Nhưng anh ta không thể không bất chấp nói một câu, “Dung Yên, chuyện gì thế này…… Có chuyện gì từ từ nói……”

Dung Yên không để ý tới cô ta, trực tiếp kéo người đi.

Cố Lan thật sự phát điên, đầu tiên cô ta còn tức giận chửi bới, nhưng sau đó, cô ta chỉ có thể xin tha.

“Dung Yên, tôi sai rồi…… Tôi xin lỗi cô…… Tôi xin lỗi cô……” Ô ô, đây đúng là một kẻ điên.

Ai bất đồng ý kiến đều bị đưa đến Cục Công An.

Dung Yên cười lạnh.

Bây giờ nhận sai sao? Ồ, muộn rồi.

Cô không quan tâm tới người phụ nữ này, mặc cô ta khóc lóc kêu la.

Thật sự là tiếng khóc lóc la hét của Cố Lan rất lớn, cũng rất chói tai. Thu hút những người dân rảnh rỗi từ trong nhà chạy ra.

Khi bọn họ nhìn thấy vợ của Tần Dã đang lôi kéo Cố thanh niên trí thức thì nhất thời trợn tròn mắt.

Ông Thiết, tình hình này là thế nào vậy?

Tiếng động này rất lớn, đại đội trưởng cũng bị kinh động chạy tới, lúc ông ấy vội vàng chạy tới, đúng lúc Dung Yên đã kéo người tới dưới tán cây hòe lớn trong thôn.

Hơn nữa đã có rất nhiều người tụ tập ở đây.

Ông ấy hết sức kinh ngạc, cũng hết sức đau đầu, vội vàng đẩy mọi người ra, “Vợ Tần Dã, cô đang làm gì đấy? Không phải hôm qua đã xử lý xong chuyện của Cố thanh niên trí thức rồi sao?”

Cố Lan nhìn thấy đại đội trưởng, như nhìn thấy được vị cứu tinh, “Đại đội trưởng, cứu tôi…… Cô ta điên rồi……”

Đại đội trưởng:……

Cô cái đồ yêu tinh gây chuyện, cô câm miệng đi! Sao không chịu yên ổn vậy?
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 53


Dung Yên nhìn về phía đại đội trưởng, vẻ mặt lạnh nhạt, “Đại đội trưởng, không phải tôi không giữ thể diện cho ông, hôm qua tôi nhìn vẻ mặt của ông mà tha cho cô ta, nhưng mà người này thật đê tiện, nhất định phải khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác, đấy còn chưa kể, dám nguyền rủa Tần Dã, vậy thật xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ cho cô ta nữa. Bây giờ tôi sẽ đi tới Cục Công An ở trấn trên, giải quyết hết tất cả nợ nần.”

Đại đội trưởng:……

“Cô nói bậy, tôi nguyền rủa Tần Dã lúc nào? Không phải tôi chỉ nói…… Anh…” Câu kế tiếp cô ta nói không nên lời, cũng không dám nói.

Đại đội trưởng rất muốn mở đầu cô ta nhìn xem, có phải chỗ đó của cô ta bị bệnh nặng rồi không?

Cô ta không thể câm miệng lại được à?

Hít sâu một hơi, ông ấy nhìn về phía Dung Yên: “Vợ Tần Dã, cô xem, tôi kêu cô ta xin lỗi cô, có được không……”

Dung Yên trực tiếp từ chối, “Không thể, con người này đã chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi, cô ta năm lần bảy lượt xúc phạm tôi, vậy không được. Hôm nay, tôi nhất định phải đến Cục Công An, nhưng mà, đưa cô ta đi tốn sức, bây giờ tôi sẽ đi thẳng đến đó báo án, đến lúc đó, nên điều tra như thế nào thì điều tra. Nếu không, người khác còn tưởng tôi là quả hồng mềm dễ dàng nhào nặn đấy!”

Cô như vậy cũng được gọi là quả hồng mềm sao? Cô nên gọi là quả hồng sắt mới đúng.

Dung Yên buông tay ra, cô khinh miệt liếc mắt nhìn Cố Lan một cái, “Cô hãy tận hưởng sự tự do cuối cùng này đi!”

Nói xong câu đó, Dung Yên liền trở về nhà.

Cố Lan nhìn người kia rời đi, Dung Yên thật sự muốn đến Cục Công An sao? Không phải là hù dọa chứ?

Không chỉ một mình cô ta suy nghĩ như vậy, ngay cả những người khác trong thôn cũng suy nghĩ như vậy.

Dù sao những người dân thường như họ…… Sợ nhất chính là dính dáng với công an, thậm chí nghe đến hai chữ đó, chân họ đã mềm nhũn.

Dung Yên một người vợ tuổi còn trẻ, cô không sợ sao? Bọn họ không tin.

Tần Dư nhìn thấy người trở về, thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng cậu ấy căng thẳng, “Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chị có việc muốn đến trấn trên một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, em ở nhà trông nhà, đừng để bất cứ ai bước vào.” Dung Yên nhìn cậu ấy: “Hiểu không?”

Tần Dư theo bản năng gật đầu rất trịnh trọng, “Đã hiểu.”

“Vậy được, chị lên trấn trên trước.” Dung Yên vẫn muốn nhanh trở về ăn sủi cảo đấy.

“…… Cẩn thận.” Tần Dư nhìn cô đẩy xe đạp đi ra ngoài, trên mặt cậu ấy có phần lo lắng.

Đợi đến sau khi không còn nhìn thấy người, lúc này cậu ấy mới đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng chạy tới phòng anh cả.

Giọng điệu có phần gấp gáp:

“Anh cả, chị dâu chạy xe đạp lên trấn trên, hình như đã xảy ra chuyện gì……”

Cậu ấy không khỏi có chút hối hận, tại sao vừa nãy cậu ấy không hỏi chị dâu xem đã xảy ra chuyện gì chứ?

Vừa nãy Tần Dã có nghe được, nhưng cũng không nghe được rõ ràng.

Hơi suy tư, anh nói: “Em vào trong thôn xem rốt cuộc là có chuyện gì? Nhớ về sớm chút nhé.”

Tần Dư nghe vậy mắt kính đột nhiên sáng bừng, lập tức định cất bước chạy ra ngoài.

Đột nhiên sắc mặt cậu ấy bối rối, “Nhưng mà chị dâu kêu em trông nhà.”

Tần Dã: “……”

Cậu nhóc này nghe lời chị dâu như vậy, anh nên vui mừng nhỉ? Hay là cứ nên vui mừng?

“Em đi xem đã xảy ra chuyện gì trước đi, trở về sớm một chút là được, còn có anh ở trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì?”

Tần Dư nghĩ thầm…… Anh như bây giờ mới không làm được gì đó!

Nhưng mà chạm tới ánh mắt có chút âm u của anh cả, lập tức cậu ấy thông minh lên.

“…… Bây giờ em đi ngay.”

Cậu ấy chạy đi còn không quên đóng cửa sau khi ra ngoài.

Tần Mai không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao nhìn thấy dáng vẻ này của anh hai, trong lòng cô ấy có chút căng thẳng và sợ hãi.

Tần Dã biết em gái luôn nhút nhát, vì thế liền giao cho cô ấy một nhiệm vụ, cũng để dịch chuyển sự chú ý của cô ấy:

“Mai Tử, em đi đun ít nước ấm đi.”

“…… A, vâng……” Tần Mai có việc làm, sự căng thẳng và sợ hãi này cũng giảm đi một chút.

Ở bên đây những người dân trong thôn vẫn còn nán ở lại, họ cũng muốn xem xem Dung Yên có thật sự đến trấn trên báo án không.

Phần lớn mọi người không tin.

Màn náo nhiệt này cũng đã xem xong, họ cũng cảm thấy có thể rời khỏi, dù sao chính chủ cũng không ở đây.

Mà suy nghĩ của Cố Lan cũng giống người dân trong thôn, vì thế sau khi hoảng loạn một lúc, cô ta lấy lại được dũng khí.

A, đồ đê tiện, còn định hù dọa cô ta hả!

Không phải cô ta bị hù dọa mà lớn lên sao?

Nhìn thấy nhiều người như vậy, cô ta lại cảm thấy rất tốt, đây là cơ hội tốt để cô ta làm sáng tỏ chuyện ngày hôm qua.

Vì thế cô ta tỏ vẻ oan ức:

“Chuyện ngày hôm qua, vốn dĩ là tôi bị Dung Yên bày kế hãm hại, không ngờ hôm nay cô lại không chịu buông tha cho tôi, chạy đến ký túc xá thanh niên trí thức…… Cô cho rằng tôi thật sự sẽ không đến Cục Công An kiện cô sao? Do tôi nghĩ đều là những thanh niên có học thức ở cùng một nơi, cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, vì thế lúc nãy tôi mới không tính toán với cô……”

Mọi người khó hiểu nhìn cô ta…… Chúng tôi đâu phải đui mù hay bị ngu ngốc đâu?

Đương nhiên, có người cũng là tin lời cô ta.

Dù sao Cố Lan cũng không mấy hài lòng với phản ứng của mọi người, trong lúc cô ta đang chuẩn bị phát huy tiếp, sau đó hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của đồ đê tiện Dung Yên đó.

Không biết là ai trong đám người hét lên: “Cố thanh niên trí thức, nếu cô nói là cô vô tội, vừa đúng lúc, vợ Tần Dã tới, cô mau cùng vợ Tần Dã đến Cục Công An trấn trên làm rõ ràng đi…… Đừng để vợ Tần Dã trách oan cô……”

“Đúng vậy, nếu đã cảm thấy bị vu oan, vậy đi nhanh đi, đừng sợ, vợ Tần Dã người ta không sợ, cô sợ cái khỉ gì?”

……

Cố Lan nghe thấy những lời này, cả khuôn mặt phát bực thành màu gan heo.

Tôi sợ cái đầu anh.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 54


Tôi đây là vội vã đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t sao?

Ánh mắt của mọi người rất kỳ quái, lúc Cố Lan muốn quay đầu lại xem, thì liền nghe thấy tiếng chuông xe đạp ở đằng sau cô ta vang lên vài tiếng.

"Cố Lan, tôi đi đến Cục Công an chờ cô, nếu như cô mà không tới thì tôi sẽ để đích thân Cục Công an tới đây bắt cô.”

Sau khi Dung Yên nói xong lời này, cô trực tiếp đạp xe đạp đi ngang qua người Cố Lan.

Cố Lan sợ tới mức xém chút nữa ngã ngồi trên đất.

Cô ta nhìn bóng dáng người đang đạp xe đi xa, mặt tái đến không còn một giọt máu, tiện nhân Dung Yên kia thật sự muốn lên trấn báo án?

Vừa nghĩ xong điều này thì chân cô ta đã không khống chế được mà run lên.

Làm, làm thế nào bây giờ?

Những người khác ở đây cũng trợn tròn mắt, im lặng một hồi lâu, cho đến khi có người lên tiếng phá vỡ:

“......Cô ấy đi báo án thật sao?” Giọng điệu ngập ngừng không còn kiên định giống như trước kia cho rằng cô không dám.

Rốt cuộc mấy người đàn ông bọn họ còn không dám, ngay cả dũng khí đứng ở trước cửa Cục Công An cũng không có.

Cô ấy – làm sao có khả năng này?

Hay chỉ có đi lên thị trấn một chuyến xong lại vòng trở về?

Rất nhiều người ở đây đều nghĩ như vậy.

Đại đội trưởng lại không giống những thôn dân khác, ông ấy cảm thấy Dung Yên không đi lên trấn trên một chuyến rồi về để hù dọa đơn giản như vậy.

Nhìn thấy sự tàn nhẫn khác người của cô vào hôm nay thì ông ấy cảm thấy không phải cô đang nói giỡn.

Trong lòng ông ấy có chút không thoải mái, ai mà lại thích trong thôn xảy ra chuyện chứ?

Nhưng Dung Yên đã đi rồi nên lửa giận của ông ấy lập tức chuyển sang Cố Lan đang có vẻ mặt trắng bệch.

“Thanh niên tri thức Cố, nếu như cô cảm thấy chúng tôi vu tội cô, vậy được, chốc nữa công an tới thì đem mọi chuyện nói rõ, cô phải nói tất cả những oan ức của cô cho công an nghe! Các cô làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, tôi cũng mặc kệ không muốn quan tâm các cô.”

Nói xong câu đó, ông ấy nghênh ngang rời đi.

Người đều đã đạp xe đạp đi lên thị trấn, ông ấy còn ngăn cản cái rắm gì nữa?

Các thôn dân nhìn thấy đại đội trưởng đã rời đi, hơn nữa dựa vào lời nói của đại đội trưởng thì có thể đoán rằng vợ của Tần Dã muốn đi tố cáo.

Bọn họ không muốn dính dáng đến việc này, cũng lập tức tản ra.

Người hóng chuyện tụ họp cũng mau mà giải tán cũng mau, chỉ còn dư lại nhóm thanh niên tri thức đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Ngưu Du Liên thật sự không muốn dính dáng đến Cố Lan như vậy, thật là đáng sợ, tính kế người khác như thế, nếu thành công thì hậu quả......Cô ta có nghĩ đến không?

Dung Yên vừa mới cười chồng, thế mà ngày hôm sau đã cùng người đàn ông khác ở bên nhau, như vậy chẳng phải sẽ c.h.ế.t đuối trong đống nước bọt của người dân sao?

Lùi lại một bước, cô nói nhỏ với Hoàng Mẫn bên cạnh một câu: “Tôi nhớ tới tôi còn có chút chuyện, đi trước đây.....”

Tất nhiên là Hoàng Mẫn cũng không muốn ở lại, “Tôi đi cùng cô.”

Hai người trực tiếp xoay người rời đi.

Ai ai ai, các cô đều mặc kệ.

Vương Quảng Bình và những nam thanh niên tri thức khác thấy hai người bọn họ cứ thế rời đi......Tốt xấu gì cũng phải gọi bọn họ cùng đi với chứ!

“Vớ của tôi còn chưa giặt......Tôi đi đây.”

Chuồn nhanh.

Đương nhiên mấy người khác cũng không có khả năng ở lại.

Chuyện này ai ở lại đều xấu hổ, bọn họ một chút cũng không muốn dính dáng đến.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 55


Cố Lan nhìn thấy một đám người cứ thế mà rời đi, làm cô ta tức muốn chết.

Đúng là một đám vô lương tâm, thế mà bỏ cô ta lại ở nơi này?

Bọn họ đang muốn phủi sạch quan hệ với cô ta sao?

Nghĩ đến tiện nhân Dung Yên kia, cô ta hận đến ứa gan ứa máu......Nhưng bây giờ phải làm sao? Công an sẽ tới thật sao?

Nỗi sợ hãi khiến cô ta choáng váng, cơ thể lại càng run rẩy hơn.

Hôm nay cô ta không nên dây vào tiện nhân kia......Nếu như không chọc, có phải tiện nhân kia sẽ không đi lên thị trấn tố cáo không?

Bên này, Tần Dư chạy về nhà, “Anh cả anh cả, em đã biết......”

Tần Dã nhìn em trai thứ hai đang thở hổn hển, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Dư đem sự việc mới nhìn thấy nói lại lần nữa.

Trong mắt Tần Dã hiện lên vẻ lạnh lùng, im lặng một lúc lâu, lúc sau anh mới mở miệng nói: “Em chú ý tình hình bên ngoài, nếu công an tới thì nói với anh một tiếng.”

Tần Dư:......

Nói với anh một tiếng thì có tác dụng gì chứ?

Anh cũng đâu có dậy được?

Cậu ấy sâu sắc cảm nhận được anh cả bị thương thật không đúng lúc.

“Em biết rồi anh cả.”

Bên này cả nhà bà Vương về nhà với tâm trạng không tốt.

“Mẹ, chúng ta vẫn đi chứ?” Tần Phú Quý nhỏ giọng hỏi.

Vốn dĩ mẹ cậu ta trở về nói bị tiểu tiện nhân Dung Yên đánh, cậu ta nhất định không tin, chỉ dựa vào thân thể của mẹ cậu ta, vợ của Tần Dã làm sao có thể đánh được bà ấy?

Nhưng mà cậu ta cũng biết rõ nếu mẹ đã nói cái gì thì chính là cái đó, nên cuối cùng bọn họ muốn đi tới nhà Tần Dã đòi bồi thường.

Đặc biệt là cái xe đạp kia, buổi sáng sau khi cậu ta nhìn thấy đã động lòng tham.

Dù sao đồ vật nhà Tần Dã......Còn không phải là của nhà cậu ta sao?

Giống như thứ đồ tốt như xe đạp, làm sao có thể được sử dụng bởi người Tang Môn tinh như Tần Dã được.

Này còn chưa có đến nhà Tần Dã đẩy xe đạp đi đâu, kết quả lại xảy ra việc này.

Vậy bọn họ có còn đi nữa không?

Bà Vương lập tức liếc mắt trừng con trai út một cái, “Con có phải bị ngốc không? Không thấy tiểu tiện nhân Dung Yên kia đi lên thị trấn báo án sao? Này còn đi cái gì mà đi?”

Tần Phú Quý lập tức lầm bầm một câu: “Có lẽ cô ta chỉ đi một vòng quanh trấn rồi quay về, con thật sự không tin cô ta dám đi đến Cục Công an báo án...”

Có cái gan này sao? Anh ta mới không tin đâu!

Huống chi trước kia cũng không nghe nói lá gan của cô ta lớn như vậy nha? Nếu không, động một tí lại đi lên Cục Công an thì ai dám chọc?

Đây không phải là tự mình gây chuyện sao?

“Khả năng cao chỉ hù dọa đứa con gái kia.”
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 56


Vương bà tử cũng đồng tình với lời nói này của con trai út.

“Mặc kệ cô ta có đi báo án thật hay là không, trước hết chúng ta đừng đi xem, nếu như hôm nay công an không có tới, thì buổi tối chúng ta lại đi cũng không muộn. Nói nữa, hiện tại đi cũng không có gì dùng, xe đạp đã bị cô ta chạy đi rồi.”

Tần Phú Quý cho rằng mẹ mình vẫn rất thông minh.

Nhưng mà cậu ta thật sự rất thèm thịt bên nhà Tần Dã.

Có ngưòi đã nhìn thấy, cô vợ của Tần Dã mang thịt về, có ít nhất năm sáu cân đấy.

Buổi tối cậu ta rất muốn ăn.

Con ngươi xoay chuyển một cái, lập tức nói: “Vậy trừ xe đạp ra không phải còn có chút thịt sao? Chúng ta đã mấy ngày không ăn thịt rồi, sao không đi lấy một ít?”

“Coi như là công an tới thì đồ mình cầm cũng chỉ là thịt...Trưởng bối lấy đồ từ nhà cháu trai thì cũng có sao đâu? Chẳng lẽ công an còn quản cái này sao? Là tiểu bối thì phải nên hiếu kính trưởng bối đồ tốt mới đúng?”

Ánh mắt bà Vương sáng lên, lúc đang muốn gật đầu thì nghe được giọng nói của con trai lớn Tần Phú Lâm.

“Mẹ, mẹ đừng nghe Phú Quý, nhà chúng ta và nhà Tần Dã sớm đã đoạn tuyệt quan hệ, bất luận nhà cậu ta có thứ gì thì cũng không liên can gì đến chúng ta.”

Bà Vương ghét nhất là con trai cả ăn cây táo rào cây sung này, chuyên môn che chở cho mấy tiểu tiện nhân kia.

“Cái gì mà không liên quan? Cắt đứt xương thì vẫn còn gân đấy, nhà nó có nhiều thịt như vậy thì hiếu kính nhà chúng ta không phải chuyện đương nhiên sao?”

Tần Phú Quý cũng rất bất mãn, “Đúng vậy, anh hai, rốt cuộc anh ở phe nào thế?”

Tần Phú Lâm liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, lập tức nói một câu:

“Vậy cậu ta bị gãy chân, phải trị chân, còn nữa, thân thể Tần Mai không tốt cũng phải chữa bệnh, vậy mẹ bỏ tiền cho bọn họ chữa đi!”

Bà Vương nghe lời này xong lập tức tức giận.

“Tại sao tao phải cho chúng nó tiền chữa bệnh? Mày có bị mất trí không vậy? Tao mới là mẹ ruột của mày đấy?”

“Mẹ bắt người ta đưa tiền thì được, đến lượt người ta bảo mẹ đưa tiền lại không được? Con không cản được mẹ cùng nhà họ đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nếu mẹ còn muốn cướp nốt miếng thịt kia của bọn họ, vậy tuyệt đối không được!”

“Mẹ, làm người không thể quá tuyệt tình được, anh cả còn đang ở trên trời nhìn đấy.”

Mấy lời cuối cùng này của Tần Phú Lâm hoàn toàn khiến bà Vương bùng nổ, bà ta duỗi tay đánh anh ấy: “Mày là cái đồ ăn cây táo rào cây sung! Mày nói ai tuyệt tình cơ? Nếu không có mẹ mày ở đây, thì mày còn có ngày hôm nay sao hả?”

Tần Phú Lâm đứng im bất động, tùy ý để mẹ anh ấy một quyền lại một quyền lên người.

Chờ đến khi bà ta mệt mỏi, anh ấy mới nhìn sang cha mình ở một bên vẫn luôn không hé răng:”Cha, cha nói gì đi chứ.”

Ông Tần nhìn anh ấy một cái, sau đó cúi đầu rít một hơi thuốc dài.

Hiển nhiên là muốn mặc kệ chuyện này.

Tần Phú Lâm nhìn cha mình như vậy thì tràn ngập thất vọng.

Anh ấy quay đầu nhìn Tần Phú Qúy, lạnh lùng cảnh cáo:”Tần Phú Qúy, nếu mày lại xúi mẹ chạy đi tìm Tần Dã gây chuyện hoặc qua nhà bọn họ lấy đồ thì tao sẽ đánh gãy chân mày.”

Tần Phú Quý:....

Mẹ nó thật tức giận.

Đây thực sự là anh ruột anh ta sao?

Anh ta mới là em ruột cơ mà? Thằng khốn Tần Dạ là cái thá gì chứ?

Tần Phú Lâm lại lần nữa nhìn về phía mẹ mình:”Mẹ, nếu mẹ còn đến nhà Tần Dã lấy thịt nữa, vậy sau này tiền lương con sẽ không đưa cho mẹ nữa, mà một nửa tiền lương của con sẽ đưa cho Tần Dã, với cả, sau này Tần Phú Quý lấy vợ đừng hòng con cho nó một đồng nào.”

Một lời nghiêm túc lại quyết đoán như vậy suýt nữa thì chọc bà Vương ngất xỉu: ”Mày, mày, cái đồ bạch nhãn lang…”

Rốt cuộc ai mới là mẹ ruột nó vậy??

Tần Phú Lâm cảnh cáo hai người họ xong thì không thèm quan tâm nữa, sải chân đi ra ngoài.

Bà Vương nhìn anh ấy cứ thế đi thẳng tức giận đập lồng ngực: “Hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t nó, đáng ra lúc đó phải ném nó xuống hố phân mới phải…..”

Lời này làm cho ông Tần luôn đặt con trai lên hàng đầu cuối cùng cũng không vui, quát: ”Câm miệng!”

Bà Vương:....

Tần Phú Quý cũng tràn đầy bất mãn,”Mẹ, anh hai không phải chỉ là ỷ vào công việc đang làm thôi sao? Mẹ chuyển công tác của anh sang cho con là được, về sau con có bao nhiêu tiền đều đưa cho mẹ hết.”

Nếu bà ta có khả năng đó, thì cần gì chờ đến ngày này? Công việc hiện giờ của con trai lớn chính là do cha của Tần Dã chuyển cho, lúc đó bà ta có khóc nháo như thế nào cũng không có tác dụng gì.

Tần Phú Lâm đi tới trước cửa nhà Tần Dã, chần chừ một lúc rồi vươn tay gõ cửa.

“Là chú, Tần Dư, cháu mở cửa ra, chú đến thăm anh cháu.” Sáng nay Tần Phú Lâm cũng mới biết chuyện Tần Dã bị thương.

Vốn dĩ muốn qua đây thăm sớm, nhưng lại bị chút việc trì hoãn.

Tần Dư nghe thấy thanh âm, vốn cũng không muốn đi mở cửa, nhưng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn ra mở.

Tần Phú Lâm lấy ra một bao đường đỏ đưa cho cậu: ”Cái này cháu cầm lấy đi, cho anh trai bồi bổ.”

Tần Dư không nhận lấy, nhà cậu bây giờ cũng không có thiếu ăn.

Tần Phú Lâm dường như không bất ngờ lắm, anh chẳng nói gì, cứ vậy nhét bao đường vào tay Tần Dư.

Sau đó sải bước đi vào.

Sau khi đi vào phòng Tần Dã, anh mới nhận ra phòng này có hơi khác trước.

“Tần Dã, chân cháu sao rồi? Nếu không hay là để chú đưa cháu đi bệnh viện nhé? Trong tay chú vẫn còn ít tiền….”

Tần Dã nhìn về phía anh ấy, ”Không cần, chân cháu đã cố định lại rồi, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”

Tần Phú Lâm nhìn bộ dáng trước sau như một, lãnh lãnh đạm đạm của Tần Dã thì không khỏi thở dài một hơi.

“Tần Dã, vốn dĩ chú còn muốn sang năm trả lại công tác cho cháu, nhưng chân này của cháu…..”

“Cái này thì không cần, công việc này là trước kia chú dùng tiền để mua, không cần trả về, hơn nữa cháu cũng sẽ không làm.”

Nhắc tới chuyện này, Tần Phú Lâm có hơi xấu hổ.

Lúc trước anh cả xảy ra chuyện, công việc này lập tức biến thành một cái bánh thơm.

Cuối cùng, là anh ấy bảo với vợ về nhà mẹ đẻ mượn 50 đồng tiền, công việc này xem như là bán cho anh ấy.

Anh ấy biết chỗ tiền này chẳng là gì, người ta nói, công việc này trả 100 đồng có khi còn ít, huống chi là 50 đồng.

Tần Dã rũ mi, vẫn thực lạnh nhạt:”Không cần, công việc bán cho chú rồi thì chính là của chú.”

“Nhưng mà….”

“Không có nhưng mà gì cả, cứ như vậy đi.” Tần Dã nói.

Tần Phú Lâm biết anh bị nhà cũ bên kia làm cho thất vọng quá nhiều, không khỏi thở dài nói:”...Vậy cháu dưỡng thương cho tốt, chú về đây.”

Nói xong câu đó, anh ấy nhìn Tần Dã một cái rồi đi ra ngoài.

Tần Dư vẫn đang đứng trong sân chờ, anh ấy vừa tính mở miệng bảo, đã thấy cậu chạy lại, nhét đường vào trong tay mình.

“Bọn tôi không cần.”

Tần Dư nói xong câu này thì chạy đi.

Tần Phú Lâm:....

Dung Yên đạp xe đạp, không nghĩ đi trên đường còn gặp được hai người Diệp Duật với Từ Khả.

Nghĩ một chút, liền hiểu ra.

Chắc là phải công khai xin lỗi trên loa xong, không còn mặt mũi quay về kí túc xá của thanh niên trí thức, hơn nữa trên mặt Từ Khả bị thương, chắc bọn họ muốn đi lên trấn trên.

Nhưng mà, hai người này một trước một sau, là đang cãi nhau sao?

Dẫm lên bánh xe, trực tiếp đạp xe đi qua hai người bọn họ.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 57


Diệp Duật cùng Từ Khả suýt nữa thì bị dọa, vội tránh sang một bên, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đạp xe kia, nhất thời quên cả phản ứng.

Chờ người đạp xe đã đi thật xa, Từ Khả mới hồi thần kêu lên: ”Kia là Dung Yên……”

Diệp Duật không đáp, đương nhiên anh ta nhận ra đó là ai.

Từ Khả có hơi khẩn trương:”Cô ấy đi đâu vậy?”

“.....Sao anh biết được?” Sắc mặt Diệp Duật có chút khó coi.

“Có phải cô ấy đi…..” Báo án? Nhưng hai chữ này Từ Khả thông minh không có nói ra.

Mặc dù cô ta không nói hết, nhưng Diệp Duật vẫn hiểu cô ta đang muốn nói gì, sắc mặt càng thêm khó chịu.

“Cô ấy không phải….”

Dung Yên không chỉ đồng ý yêu cầu của anh ta, còn lấy của anh ta không ít tiền, quan trọng nhất là—- anh ta cũng đã đồng ý xin lỗi cô rồi.

Nghĩ như vậy, ngữ khí mạc danh càng thêm khẳng định:”Cô ấy không phải loại người như vậy.”

Câu này làm cho Từ Khả vốn đang bực tức lại càng thêm ghen ghét đố kị.

“Sao anh biết cô ta sẽ không cơ chứ? Nếu không phải như vậy thì cô ta đang đi làm cái gì?” Ai lại giữa trời đông lạnh giá chạy lên trên trấn trên xa như vậy cơ chứ?

Diệp Duật hiện tại có chút bài xích cô ta, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng điên cuồng vặn vẹo kia, thật sự không nhìn ra ngây thơ thiện lương của ban đầu.

Thật chẳng khác gì những người đàn bà chanh chua ở trong thôn.

“Anh không nói với em nữa, anh cũng không đi trấn trên nữa.”

Anh ta lập tức quay đầu lại rời đi.

Từ Khả không ngờ anh ta lại trực tiếp quay đầu đi về.

Vốn dĩ một đường này cô ta đã sắp dỗ người xong rồi, kết quả chỉ vì Dung Yên xuất hiện, liền khiến cho mọi chuyện lập tức đổ sông đổ bể.

Cô ta tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.

Nghiến răng nghiến lợi…..Dung Yên, cái đồ tiện nhân kia sao không đi c.h.ế.t đi cơ chứ?

Không được, cô ta bây giờ phải đi ngăn cản tiện nhân này, không để cho cô đi báo án.

Vì thế liền bất chấp chuyện Diệp Duật đi về, cắn răng một đường đuổi theo hướng Dung Yên đi.

Diệp Duật đi mấy bước, nghe thấy đằng sau không có thanh âm, liền quay đầu nhìn, kết quả nhìn thấy bóng dáng chạy chậm về hướng trấn trên, cực kì kinh ngạc.

Cô ta đây là muốn đuổi theo Dung Yên sao?

Diệp Duật cảm thấy khoảng thời gian này chắc não bị bị úng nước rồi, nếu không tại sao anh ta lại đi thích Từ Khả nhỉ?

Không được, ngày mai anh ta phải trở về thành, không thể dính dáng đến cô ta nữa.

Nghĩ như vậy, chân càng sải bước đi nhanh hơn.

Lúc này Từ Khả mệt muốn c.h.ế.t rồi, mà Dung Yên đạp xe đã sớm đi rất xa, chỉ để lại một chấm nhỏ.

Hai cái cẳng chân bé tí của cô ta sao đọ lại được xe đạp hai bánh chứ?

Chuyện này khiến cô ta có hơi tuyệt vọng….Đuổi cái rắm ấy mà đuổi.

Chờ đến lúc cô ta đuổi lên được trấn trên, hai chân đã tê đến mức không còn cảm giác gì.

Lập tức cô ta mệt mỏi ngồi sụp xuống đất, thương tâm khóc rống lên.

Rõ ràng cô ta mới là người mơ thấy tương lai, đáng lý phải thành kẻ thắng nhân sinh mới đúng, tại sao cuối cùng vẫn bị Dung Yên đàn áp một đầu cơ chứ?

Vốn dĩ, mỗi tối cô ta đều có thể mơ thấy được một chút, nhưng từ tối hôm qua đã không còn mơ được gì nữa, đây là ngẫu nhiên, hay là bởi vì do Tần Dã không chết.

Chuyện này làm cho cô ta hoảng loạn vô cùng…. Tiếng khóc cũng càng lớn hơn.

Dung Yên cũng không biết chuyện Từ Khả bởi vì không đuổi kịp cô mà ngồi ở bên vệ đường khóc lớn.

Cô đạp xe nhanh như gió, chờ sau khi gần đến cổng trấn, đã thấy trên không mịt mù khói trắng.

Chuyện này làm cho trong lòng cả kinh, chẳng lẽ nơi nào có cháy hay sao?

Lập tức đẩy nhanh tốc độ đạp xe.

Lúc cô đi đến đường cái, muốn phân biệt phương hướng một chút, vì vậy liền dừng xe lại, chống chân xuống đất.

Lúc này, không ngừng có người chạy qua bên người cô.

Dung Yên lập tức duỗi tay kéo lại một người:”Cháy ở đâu?”

Vốn dĩ đại nương bị giữ chặt lại còn hơi tức giận, nhưng vừa thấy đối phương là một cô gái xinh đẹp, nhất thời không nỡ ra nộ khí.

“Là ở phía trước, căn nhà cũ phía trước bị cháy, nghe nói mẹ chồng nàng dâu bất hòa, con dâu có hơi nóng tính, liền đốt nhà…..”

Dung Yên:....

“Không nói nữa, cô gái, tôi phải chạy đi xem bọn họ.” Cô gái xinh đẹp mặc dù hiếm thấy, nhưng bà ta cũng không muốn bỏ lỡ bát quái đằng kia.

Dung Yên buông tay, đại nương lập tức chạy chậm về phía trước.

Dung Yên nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn trèo lên xe đạp đi về hướng đó xem, bởi vì cô nghe được loáng thoáng người ta nói với nhau là có mạng người.

Hơn nữa, cô muốn đến Cục Công An, quả thật cũng phải đi qua căn nhà đang cháy đó.

Đi một đoạn đường không dài không ngắn liền đến.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 58


Dung Yên dừng xe lại. Người đến xem rất nhiều, chặn kín cả một con đường.

Dung Yên nhìn căn nhà đang cháy kia, nhà này ở vị trí sát tường đằng sau, cho nên cũng dễ quan sát tình hình.

Lửa cháy ở lầu một, khói đặc đã dồn lên lầu hai, nếu không mau dập lửa, một chút nữa cả lầu hai cũng sẽ bị thiêu rụi.

Cũng may, nhà này không nằm ở trục đường chính, hàng xóm cách xa, hai bên nhà cũng không có cách vách gì.

Đám người xung quanh đang cùng nhau nghị luận.

“Trời ơi! Thật là nhẫn tâm mà, nữ nhân kia vẫn còn ôm con ở trong đó không ra…”

“Đứa bé đó quá đáng thương rồi, nó mới có 5 tuổi.”

“Không có người nào vào cứu người sao?”

“Cứu như thế nào? Cha đứa bé còn không dám đi vào cứu, chỉ ở đằng trước gào, như vậy thì có ai dám đi vào nữa chứ?”

“Không trách được, đây dù sao cũng là cháy lớn. Nếu cứ mặc kệ vọt vào….đã sắp đến tết rồi, làm gì có ai muốn mình xảy ra chuyện không may cơ chứ.”

“Cứu người ra cũng chưa chắc tốt, cái nhà đó chẳng vừa đâu, bà già ấy có khi còn muốn để con dâu với cháu gái c.h.ế.t quách trong đó ấy chứ. Nghe nói bà ta vẫn luôn ghét bỏ hai mẹ con bọn họ….Bởi vì cháu gái được sinh ra của bà ta là người câm…”

Dung Yên quả thật nghe không nổi nữa.

Đây là cái loại suy nghĩ ngu muội vô tri gì vậy?

Dung Yên đang chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ đang ôm đứa trẻ.

Có lẽ người phụ nữ kia đã hối hận, đứng ở cửa sổ khàn giọng hét lên:“Cứu con tôi... cứu con tôi...”

Bây giờ Dung Yên không thể làm ngơ được nữa, đúng lúc bà thím lúc nãy chạy tới bên cạnh cô.

Cô lập tức đẩy xe đạp về phía bà ấy: “Thím, giúp cháu trông xe đạp…”

Bà thím chưa kịp phản ứng lại, Dung Yên đã chen vào đám đông, chạy về phía ngôi nhà đang cháy.

“Ôi, cô gái…” Bà thím đỡ chiếc xe đạp, ngơ ngác.

Tình huống gì đây?

Một thứ quý giá như chiếc xe đạp này, vậy mà lại để bà ấy trông nó.

Bọn họ có quen biết nhau không? Gan cũng lớn quá nhỉ? Không sợ bà ấy dắt xe đạp đi luôn sao?

Ngay vào lúc này, trong đám người có một người hét lên:“Nhìn kìa, người kia vào trong rồi...”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ không ngờ rằng lại có người xông vào bên trong lúc này.

Nếu như không nhìn nhầm, người kia hình như là một cô gái.

Nhất thời, có người không khỏi cảm thấy xấu hổ, người ta là một cô gái còn không sợ nguy hiểm mà lao vào trong biển lửa, mấy người đàn ông như bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà đứng nhìn?

Chuyện này không phải mất mặt c.h.ế.t luôn sao?

Một cách tự nhiên, một số người bắt đầu tham gia chữa cháy... Người thì lấy nước từ những ngôi nhà gần đó, người thì đi dập lửa...

Ngược lại người nhà kia, người nào người nấy giống như ngu người rồi vậy, bà già ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, tiếc nuối căn nhà và những đồ vật trong đó.

Con trai bà ta thì chỉ đứng há hốc mồm... Điều đó thực sự khiến mọi người khá tức giận.

Khi Dung Yên lao vào trong nhà, cô trực tiếp cởi áo khoác bông của mình ra, phủ ở trên đầu.

Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, ngọn lửa này sẽ không khiến cô bị thương.

Dung Yên lập tức lao lên tầng hai.

Tôn Mỹ đang tuyệt vọng ôm con gái, cô ấy hối hận, cho dù bản thân sắp chết, sao cô ấy có thể ôm con mình cùng c.h.ế.t chứ?

Con bé vẫn còn trẻ như vậy, chưa từng trải qua chuyện gì cả, cho dù chịu khổ một chút, chỉ cần lớn lên, có lẽ con bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Ai đến cứu con gái cô ấy chứ?

“Tú Nhi, mẹ có lỗi với con... Kiếp sau con nhất định phải đầu thai cho tốt...”

Đừng đầu thai vào trong bụng của cô ấy nữa.

Cô ấy không xứng với điều đó.

Ngay lúc Tôn Mỹ đang tuyệt vọng đến nỗi lẳng lặng chờ chết, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Cô còn ngơ ngác làm gì vậy? Mau đưa đứa trẻ cho tôi.”

Tôn Mỹ nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt, lập tức ngẩn người.

Cô ấy, cô ấy lên đây khi nào vậy? Hay là, cô ấy là tiên nữ?

Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Tôn Mỹ, Dung Yên càng tức giận hơn, làn khói dày đặc phía trên quá nhiều, nếu kéo dài quá lâu, đứa trẻ sẽ hít vào rất nhiều khói đặc.

Không lãng phí thời gian, Dung Yên trực tiếp giành lấy đứa trẻ từ tay người phụ nữ nữa, ôm con bé trước ngực.

Sau đó cô ngồi xổm xuống và hét lớn: “Mau leo lên lưng tôi đi.”

Giọng nói của cô quá không cho phép từ chối khiến Tôn Mỹ bị sốc, khiến cô ấy vô thức có cảm giác phải phục tùng mệnh lệnh, cho nên cô ấy vội vàng đứng lên leo lên lưng Dung Yên.

Khi cô ấy nhớ ra mình không nên đi xuống như thế này thì nghe thấy cô gái kia lớn tiếng nói một câu: “Ôm chặt vào.”

Sau đó Tôn Mỹ thấy cô gái này không chỉ ôm con gái của cô ấy, mà còn cõng cô ấy ở trên lưng, cứ như thế… Nhảy xuống từ cửa sổ.

Cô ấy lập tức sợ hãi nhắm mắt lại.

Những người vây xem ở tầng dưới cũng sợ ngây người.

Bọn họ không ngờ rằng cô gái lúc nãy lao vào bên trong, vậy mà lại cõng người nhảy từ tầng hai xuống dưới, người nào người nấy đều không tự chủ được mà kinh ngạc la lên.

Trời ơi!

Có người thậm chí nhắm mắt lại, không dám chứng kiến thảm kịch này thêm nữa.

Chưng 34 tố cáo tội ác không phải chuyện đùa

Ngay vào lúc mọi người tưởng rằng đây là một thảm kịch, người nhảy xuống không té c.h.ế.t thì cũng sẽ bị gãy chân thì bọn họ lại phát hiện cô gái trong tình trạng ôm đứa trẻ trước ngực, sau lưng cõng thêm một người, vậy mà lại.... tiếp đất vững vàng rồi.

Đậu má! Ngầu quá.

Người này là ai vậy?

Sau khi Dung Yên đứng vững, cô để cô bé mình đang ôm xuống đất.

Thấy Tú Nhi đang sợ hãi, cô cố gắng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, an toàn rồi.”

Nhưng mà, Dung Yên không cho cô gái ở sau lưng sắc mặt tốt như vậy.

Cho dù thế nào đi nữa, một người mẹ cho dù không thể nào sống tiếp được nữa, thì cũng không đủ tư cách để quyết định sự sống c.h.ế.t của con cái ngây thơ chưa biết gì.

Cô lạnh giọng hét lên một câu: “Còn không xuống nữa à?”

Tôn Mỹ lập tức hoàn hồn, cô ấy kinh ngạc mở mắt ra, cô ấy không chết, mà đáp đất rồi.

Còn nữa, con gái của cô ấy không chết?

Là cô gái này đã cứu hai mẹ con họ sao?

Phát hiện mình vẫn còn nằm trên lưng người ta, Tôn Mỹ nhanh chóng buông tay ra, sau đó quỳ xuống trước mặt Dung Yên, cô ấy dập đầu thật mạnh: “Cảm ơn, cảm ơn...”
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 59


Dung Yên nhìn thấy cô ấy quỳ chính mình, sắc mặt cô càng khó coi hơn nữa.

“Được rồi, đừng dập đầu nữa, nếu như đã là mẹ của con bé, cho dù cô có phải chịu đau khổ như thế nào đi nữa, đứa trẻ này cũng vô tội mà, là một người mẹ, cô có nghĩa vụ phải bảo vệ con bé, làm mẹ thì phải trở nên mạnh mẽ, cô chưa từng nghe điều này sao?”

Nói xong mấy lời này, Dung Yên lập tức rời đi.

Về phần chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cô cũng không rõ ràng, cũng không nên tùy tiện nói bậy bạ.

Chen qua đám đông, cô trở lại bên cạnh bà thím xa lạ kia.

“Cảm ơn thím!“

Bà thím lập tức trả lại xe đạp cho cô, cảnh tượng lúc nãy, cho dù bà ấy đứng ở đây thì cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

“Cô gái, cháu thực sự rất giỏi đó.”

Dung Yên mỉm cười, cô cũng không nói thêm gì, sau đó dắt xe đạp rời đi.

Cô rời đi khiến rất nhiều người ngoái nhìn.

Nhưng mà, chuyện ở đây vẫn chưa kết thúc.

Tôn Mỹ và đứa trẻ vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cô ấy vẫn chưa kịp hỏi tên ân nhân cứu mạng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng rời đi.

Không đợi cô ấy hoàn hồn, mẹ chồng đã xông đến kéo tóc cô ấy.

“Tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày, con tiện nhân này, tao đánh c.h.ế.t mày, con Tang Môn Tinh này... Mày dám đốt nhà...”

Tôn Mỹ là người suýt c.h.ế.t một lần, lần này cô ấy không sợ mẹ chồng chút nào, trở tay đánh ngược lại bà ta, “Cái gì mà tôi đốt nhà chứ? Rõ ràng là bà già c.h.ế.t tiệt như bà lấy lửa từ bếp lò đem ra ngoài đốt đống củi kia...”

Lúc đó cô ấy quá tuyệt vọng, không muốn sống nữa, cho nên đã bế con gái lên lầu có ý định đợi chết.

Chỉ là khi lửa đã cháy to, cô ấy muốn hối hận cũng đã muộn rồi.

Mọi người nghe thấy mẹ chồng nàng dâu ẩu đả, hai người bọn họ đều cho rằng đối phương phóng hỏa.

Điều này thực sự khác với chân tướng mà bọn họ nghe thấy lúc trước.

Dung Yên không quan tâm chuyện ở đây, một người, nếu như không tự mình đứng lên thì người khác có cứu trăm ngàn lần cũng vô ích.

Cô đạp xe đến đồn cảnh sát.

“Chào anh, tôi muốn báo án...”

Đồng chí tiếp đón người dân ở đồn cảnh sát nhìn thấy khuôn mặt đầy tro đen của Dung Yên, bị dọa giật cả mình, cô ấy lao ra từ trong đám cháy sao? Chẳng lẽ là gia đình mới bị cháy lúc nãy?

Bọn họ nghe nói bên đó có hỏa hoạn, lúc nãy có người vội vàng chạy qua đó rồi.

“Đồng chí, cô muốn báo án gì?”

Dung Yên cũng không phí lời, lập tức nói rõ ràng có trật tự chuyện mình là người của đại đội Tần gia, sau đó bị thanh niên trí thức Cố Lan hãm hại...

Cảnh Sát tiếp đón rất coi trong chuyện này, “Được rồi, chúng ta làm ghi chép ở đây trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ đến đại đội Tần gia.”

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Dung Yên liền ký tên vào.

“Đồng chí, vậy tôi về trước đây.”

“Được, lát nữa chúng tôi sẽ đến đó, sẽ không để người tốt nào chịu oan ức, cũng sẽ không tha cho bất kỳ người xấu nào.” Đồng chí Cảnh Sát vô cùng nghiêm túc nói.

Dung Yên rất hài lòng.

Người phụ nữ Cố Lan này, chính là thủ phạm thực sự đã g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên chủ.

Vì vậy, cô tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này nhảy nhót trước mặt mình.

Bước ra khỏi văn phòng, Dung Yên đi xe đạp rời khỏi cổng đồn cảnh sát.

Điều cô không để ý chính là... một cảnh sát tình cờ nhìn thấy cô đang đi xe đạp, vẻ mặt ngạc nhiên.

Viên cảnh sát kia tên Lâm Quân, anh ấy vừa đi xử lý hiện trường vụ cháy của căn nhà kia về.

Cho dù anh ấy đến hơi muộn, nhưng anh ấy vẫn nhìn thấy hình ảnh Dung Yên nhảy từ tầng hai xuống, cứu được hai mẹ con kia, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lâm Quân.

Chỉ là người này sau khi cứu người đã rời đi, thậm chí còn không nói ra tên của mình, đây chính là người đại nghĩa chân chính, làm việc tốt không để lại tên tuổi.

Không ngờ cô gái này lại xuất hiện ở đồn cảnh sát.

Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Quân bước nhanh vào trong văn phòng.

“Tiểu Vương, cô gái vừa nãy đến đây làm gì thế?”

Người nhân viên ghi chép tên Tiểu Vương kia liếc nhìn Lâm Quân một cái, vẻ mặt kỳ quái mà nói: “Đến chỗ chúng ta thì có thể làm gì chứ? Đương nhiên là báo án rồi.”

Người dân bây giờ sẽ không đến đây ngồi chơi lúc rảnh rỗi đâu... Bọn họ không dám.

“Cô ấy báo án gì vậy?” Vẻ mặt của Lâm Quân nghiêm túc hơn nhiều.

Tiểu Vương lập tức đưa cho anh ấy bản ghi chép còn chưa cất đi, sau đó nói ngắn gọn về chuyện này.

Lâm Quân nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc hơn trước: “Cậu có biết cô gái vừa rồi đã làm gì không?”

Tiểu Vương bị vẻ mặt của Lâm Quân làm cho lạc hướng, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cậu ấy cũng trở nên nghiêm túc.

“Cô ấy đã làm gì?”

“Cô gái kia một mình xông vào căn nhà đang cháy rồi lên tầng hai, cứu hai mẹ con bị mắc kẹt ở tầng hai, cô ấy đã làm một việc tốt mà không để lại tên, không ngờ cô ấy lại đến đây, nếu như có người hãm hại cô ấy như vậy thì chúng ta không được để người tốt chịu ấm ức được, không được để người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, dung túng điều tồi tệ làm xấu bầu không khí xã hội, không để cô gái tốt bụng này phải buồn lòng hay thất vọng.

Tiểu Vương có chút choáng váng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu ấy tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Lâm Quân.

Cậu ấy chỉ hiểu một điều.

Đó chính là cô gái tên Dung Yên vừa rồi là một người tốt.

“Tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, bây giờ tôi sẽ đến đại đội Tần gia.” Lâm Quân nói xong liền bước ra ngoài.

Sau khi phản ứng lại, Tiểu Vương vội vàng nói: “Vậy tôi đi cùng anh.”

Cả bộ phận bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe cấp trên đưa xuống mà thôi.

Lâm Quân ngồi vào ghế lái, Tiểu Vương nhanh chóng mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Đương nhiên bọn họ cũng không xa lạ gì với đại đội Tần gia...

Dung Yên không biết chuyện này, lúc này cô đang đạp xe ra khỏi huyện.

Sau đó cô nhìn thấy một bóng người ngồi ở ven đường cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, nếu như cô nhìn không lầm thì người phụ nữ đó chính là Từ Khả.

Người phụ nữ này vậy mà lại ở đây một mình, còn Diệp Duật đâu rồi?

Cùng lúc đó, Từ Khả cũng nhìn thấy Dung Yên.

Người vốn đang vô cùng mệt mỏi, lập tức lấy lại tinh thần, cô ta nhanh chóng đứng dậy, đứng giữa đường ngăn Dung Yên lại.

Dung Yên nhìn thấy động tác của cô ta, khóe miệng nhếch lên, tự mình tìm chết, vậy thì đừng trách cô.

“Dung Yên, dừng lại cho tôi.” Từ Khả nhìn thấy người càng lúc càng đến gần, cô ta có chút sợ hãi.

Cô ta vô cùng lo sợ người phụ nữ điên này sẽ bất chấp tất cả tông vào mình, cho nên đôi mắt cô ta luôn cảnh giác.

Dung Yên vẫn thản nhiên đạp xe đạp, cho đến khi đến gần— cũng chính là bánh trước của xe đạp chạm tới chân Từ Khả, cô mới bóp phanh để dừng lại.

Cô chống một chân xuống đất, nhướng mày nhìn người sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch trước mắt.

“Sao vậy, chặn tôi ở đây sao?”

Từ Khả còn chưa thể bình tĩnh lại được, lúc nãy cô ta xém chút nữa bị con tiện nhân Dung Yên này đ.â.m chết.

Lúc này, nghe thấy lời nói của Dung Yên, cơn tức giận kìm nén trong lòng cô ta cũng bộc phát ra ngoài.

Giọng nói sắc bén: “Dung Yên, có phải cô đến đồn cảnh sát rồi không?”

Dung Yên:...

IQ của người phụ nữ này thật đáng lo ngại.

Đúng thật là không đánh đã khai mà.

Khóe miệng Dung Yên nhếch lên:“Sợ hãi sao?”

Sắc mặt Từ Khả càng thêm khó coi:“Tôi, tôi có gì phải sợ? Nhưng cô không nên nói mà không giữ lời...”

Dung Yên thần thái lạnh lùng: “Nói không giữ lời sao? Đối với người có tâm địa độc ác giống như cô, cần giữ chữ tín làm gì chứ?”

“Cô...” Từ Khả vừa giật mình vừa tức giận, cô ta bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn con tiện nhân này đã đến đồn cảnh sát.

Sự tuyệt vọng và sợ hãi khiến cô ta nảy sinh những suy nghĩ xấu xa.

Nếu như cô ta không thể sống tốt nữa, vậy thì cô ta cũng phải khiến con tiện nhân này không được c.h.ế.t tử tế.

Lúc Từ Khả giơ tay ra muốn đẩy chiếc xe đạp, bỗng có tiếng còi ô tô vang lên.
 
Back
Top Bottom