Ngôn Tình Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 20: Đút Cho Ăn


“Dầu đổ nhiều chút, chút nữa chị mua thêm.

Hay là rán thêm hai quả trứng nữa đi….

.

”Tần Mai:!.

.

Tần Dư:! !.

.

Hai anh em liếc nhau một cái, nhanh tay rán xong một đĩa trứng gà.

Nếu chậm thêm chút nữa sợ là chị dâu bắt nấu cả rổ trứng vừa mua về mất.

Dung Yên bị động tác của hai anh em làm cho buồn cười, ba quả thì ba quả, chút nữa cô lên trấn trên thì mua thêm mấy thứ khác là được rồi.

Rán trứng xong thì bỏ vào đĩa, sau đó bê ra cái bàn ở ngoài phòng.

“Cho anh cả em một chén cháo, bát đó cho nhiều trứng gà chút.

”Chuyện này làm cho Tần Dư Tần Mai rất vui vẻ.

Hai người có được ăn hay không không quan trọng, nhưng anh cả thì cần phải bồi bổ thật tốt.

Dung Yên nhìn hai vóc dáng nhỏ nhắn kia, thở dài một hơi, sợ chúng nó bị bỏng.

“Để chị bưng vào cho.

”Nhận lấy bát từ tay Tần Dư, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ.

Tần Dã nằm ở trên giường bởi vì không thể động đậy cho nên cực kì khó chịu.

Việc gì cũng không làm được.

Đúng lúc này nhìn thấy cửa phòng mở ra, Dung Yên đạp theo ánh sáng bước đến.

“Qua đây, ăn cháo.

” Dung Yên đi đến trước giường, nhìn người đang nằm bên trên không thể nhúc nhích, cuối cùng mới nhớ ra hình như cô quên mất cái gì.

Đó chính là Tần Dã cần người đút cho ăn nha!Thiếu nữ chìm trong khó xử đến chết lặng.

Có lẽ Tần Dã nhìn thấy sự rối rắm trên mặt cô, biết cô đang nghĩ đến cái gì.

Anh rũ mắt, sau đó thấp giọng bảo: ”Em đặt chén ở đây là được, giúp anh gọi Tần Dư vào đây.

”Dung Yên nghe thấy anh nói vậy, mắt trợn trắng, “Được rồi cũng có gì đâu, em đút cho anh.

”Trong miệng còn lẩm bẩm một câu: Mỹ nhân chết bầm, bổn tiểu thư còn chưa từng hầu hạ qua ai đâu.

Cho dù cô nói rất nhỏ, nhưng cố tình Tần Dã vẫn nghe thấy cực kỳ rõ, khóe miệng không kìm được hơi cong lên một chút.

Thanh âm ngược lại rất bình tĩnh: ”Vậy làm phiền em rồi.

”Một người là lần đầu tiên làm việc này, còn một người cũng là lần đầu tiên được hưởng thụ.

Đối với Tần Dã mà nói, từ khi anh bắt đầu có ký ức tới nay, anh chưa từng được người ta đối đãi như thế này bao giờ.

Giờ khắc này, tim của anh đang đập rất nhanh.

Hai bên d** tai cũng nóng không hiểu nổi.

Anh còn nếm được hương vị ngọt ngào trong đó.

Dung Yên tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi cô chỉ đút cháo cho anh ăn có một lần mà đã chiếm được trái tim của anh.

Tuy lúc này cô có chút mệt mỏi nhưng cũng may anh ăn rất mau.

Sau khi anh ăn xong, Tần Dã mới chú ý tới một việc, "Trứng gà này ở đâu ra?"Dung Yên:! ! Lão huynh, giờ huynh mới phát hiện ra sao?"Lấy đường đỏ đổi hai mươi quả trứng gà với đại đội trưởng.

"Tần Dã:! ! Mới nãy anh có nghe bọn họ ở trong sân nói cái gì đó, nhưng anh cũng không rõ ràng lắm.

"Em muốn đi lên thị trấn?"Dung Yên gật đầu, "Đi mua thêm thuốc cho anh.

" Đồ vật mà cô muốn tìm còn rất nhiều đó.

Tần Dã nghe được lời này, im lặng một giây, sau đó dốc sức lấy từ dưới gối của anh ra một cái túi giấy, "Cái này cho em.

"Tầm mắt của Dung Yên dừng lại ở chỗ túi giấy đang được đưa qua, cái này chắc không phải tiền đâu nhỉ?Cô nghi hoặc mở ra, quả nhiên là tiền, nhưng mà ít đến đáng thương! Tất cả tổng cộng chỉ có mười đồng.

Hình như anh cũng quá nghèo rồi? Người thì cao to, sức lực cũng lớn, cũng biết đi săn, sao lại không tích được tiền nhỉ?.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 21: Cuộc Sống Không Dễ Dàng


Nghĩ đến đồ vật mà cô muốn mua, cũng để cho bọn họ có thể an tâm, vì thế cô không chút do dự lấy tiền đi.

Cùng lắm thì nếu trong tương lai lúc cô thật sự phải đi thì sẽ cho anh tiền nhiều gấp mấy lần.

"Được rồi, vậy em đi trước đây.

"Tần Dã nhìn bóng dáng cô đang rời đi, trong lòng vui mừng khó có thể miêu tả.

Cuộc sống sinh hoạt nghèo khổ làm anh chưa bao giờ cười, mà giờ phút này là lúc anh cười tươi nhất, thậm chí trong mắt còn lấp lánh ánh sáng mà anh không biết.

Ánh sáng kia gọi là d*c v*ng chiếm hữu.

Tuy rằng chỉ có mười đồng tiền, nhưng mà……Mẹ anh đã từng nói qua, sau khi đàn ông kết hôn, mặc kệ có bao nhiêu tiền đều phải đưa cho vợ giữ.

Bây giờ anh là người đã có vợ.

Dung Yên không biết cô cầm mười đồng tiền của anh lại khiến cho anh suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô đi vào nhà chính, lại nhìn thấy em trai em gái ngồi đó nhìn mà không ăn.

"Sao các em lại không ăn trước? Có phải đang đợi chị không?"Tần Mai thẹn thùng gật đầu, nói với giọng rất nhỏ: "Tụi em không đói bụng……"Cô nhóc vừa dứt lời thì bụng hai anh em đã kêu ùng ục.

Điều này làm cho hai anh em họ xấu hổ tới nỗi mặt đỏ lên.

Dung Yên còn chưa thấy qua đứa trẻ nào đáng yêu như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn ra.

"Ăn cơm.

"Đi tới ngồi xuống, bưng chén lên húp cháo, không thể không nói cháo nấu trong nồi to này vẫn là rất thơm.

Đặc biệt là trứng gà nhà nuôi, cũng rất là ngon.

Ngay sau đó, cô phát hiện ra một điều, "Tại sao hai người các em lại không ăn trứng?""Em không thích ăn……" Tần Dư nói.

Cậu ấy có thể ăn được món cháo trắng đặc như vậy thì đã rất vui vẻ, còn ăn thêm trứng làm cái gì?Tần Mai cũng không ăn, cô nhóc được ăn cháo thôi thì đã rất thỏa mãn rồi.

Dung Yên nhìn cái miệng nhỏ của hai người bọn họ húp cháo, giống như đã được nếm mỹ vị tuyệt trần thì không khỏi cảm thấy chua xót.

So với cô lúc nhỏ, hai người này quả thực quá khổ sở.

Cầm đĩa trứng lên, cô đổ vào chén mỗi người một phần ba.

"Đều ăn cho chị".

Cô nói ra những lời cứng rắn, nhưng hành động lại rất dịu dàng.

Hai anh em bọn họ lại rất thích giọng điệu cứng rắn này của cô.

Đồ ăn đã ở trong chén, thì đương nhiên phải ăn rồi.

Rất nhiều trứng gà cùng với cháo trắng……Đây là bữa ăn ngon nhất mà bọn họ được ăn qua.

"Hai người các em ở nhà đợi, không được đi ra ngoài, chị đi lên thị trấn một chuyến.

"Trong lòng Tần Dư căng thẳng, chị ấy……sẽ còn trở về chứ?"Đúng rồi, giữa trưa các em nấu cho chị một nồi cơm tẻ, nấu nhiều một chút, không cần phải tiếc gạo, lát nữa chị đi lên thị trấn sẽ mua thêm đem về, nếu như các em không nấu một nồi cơm to thì chị sẽ tức giận đấy!"Tần Dư vừa nghe lời này, trong nháy mắt đã an tâm.

Bởi vì lời này đại biểu cho việc chị ấy sẽ còn trở về.

"Sẽ nấu ạ!"Dung Yên cười một chút.

Sau đó lập tức đẩy xe đạp đi ra khỏi cửa.

"Anh hai, chị dâu thật tốt!" Ánh mắt Tần Mai tỏa sáng, tràn đầy sao sáng.

Cô ấy hy vọng rằng chị dâu sẽ mãi ở trong căn nhà này.

Tuy rằng Tần Dư không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã nhận người chị dâu này.

Cậu ấy cảm thấy những gì người khác nói là sai……Chị ấy sẽ không rời bỏ ngôi nhà này.

Dung Yên đạp xe đạp đi tới thị trấn.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 22: Bán Lợn Rừng


Một đường này cô cũng không vui vẻ gì cho cam.

Gió lạnh thấu xương, mẹ nó cũng quá lạnh rồi!Má nó, đây là cô tạo nghiệt gì? Mới phải bị đày đến đây chịu tội thế này?Biệt thự của cô không thơm sao? Hay là du thuyền của cô không tốt?A a a, cô muốn điên rồi!Cũng may là siêu thị trong không gian của cô có bao tay da, nếu không bàn tay của cô cũng sẽ bị đông cứng.

Sau khi đạp xe khoảng một tiếng trên con đường đất gồ ghề và hoang vắng thì lúc này cô mới đến được thị trấn.

Chậc chậc, thị trấn này cũng thật đơn giản, mang đậm phong cách làng quê những năm 1970, 1980.

Hơn nữa đây còn là một thị trấn nghèo.

Thở dài một hơi.

Tuy rằng nguyên chủ chưa có đi đến chợ đen, nhưng việc này cũng không làm khó được cô.

Trong lúc cô đi dạo thì rất nhanh đã nhìn thấy chợ đen ở chỗ nào.

Đoán chừng là có liên quan đến việc ăn Tết, cũng có thể là bảy tám năm nay, rốt cuộc kỳ thi đại học cũng được tổ chức một lần nữa.

Cho nên chợ đen cũng không có quản nghiêm như hồi trước.

Ở đây cũng bán không ít đồ vật.

Đi đến một quán bán thịt, vừa đúng lúc này lại không có ai, vì vậy cô trực tiếp hỏi: "Con lợn rừng này anh có nhận không?"Cái đầu lợn kia vẫn còn đợi ở trong không gian của cô từ tối hôm qua, cô một chút cũng không muốn để thịt lợn tự phân hủy trong không gian của cô đâu.

Chủ quán thịt bị cô làm cho sợ ngây người, "Cô, cô có thịt lợn rừng sao?""Đúng vậy, mua hay không mua?"Còn có chuyện tốt như thế này? Chủ quán thịt vội vàng gật đầu, "Mua, đương nhiên mua!" Hiện tại sắp ăn tết, người mua thịt có rất nhiều.

Dung Yên nhìn anh ta, "Ông tính giá bao nhiêu?""Chúng tôi tính……Hiện tại giá thị trường của thịt heo là tám đồng một cân, nhưng nếu là lợn sống thì định giá sáu đồng.

"Dung Yên nghĩ ngợi, ông ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

"Được, vậy ông chờ ở chỗ này một lát, để tôi đi lấy lại đây.

""Tôi đi giúp cô lấy?"Dung Yên phất phất tay, "Không cần, xe đẩy này của ông cho tôi mượn một chút là được.

" Có thêm một người ngoài, thì lợn rừng của cô phải lấy ra như thế nào?Chủ quán thịt thấy cô từ chối thì cũng không ép buộc nữa, cho rằng cô đã có người giúp đỡ.

Ông chủ rất dứt khoát cho cô mượn xe đẩy, dù sao thì cái xe đạp của cô vẫn để ở đây.

Lúc Dung Yên đang nhìn xung quanh thì cô đã phát hiện ra một địa điểm không có người ở cách chỗ này không xa.

Cô đẩy xe đẩy đi qua đó, nhìn ngoài lối ra không có ai, liền lấy lợn rừng từ trong không gian ra rồi đặt lên trên xe đẩy.

Sau đó đẩy xe đẩy đi ra ngoài.

Ông chủ quán thịt nhìn thấy một mình cô trở lại thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng mà cũng không có nghĩ nhiều.

Tất cả sự chú ý của ông ta đều đặt ở trên con lợn rừng, biểu cảm trên mặt rất vui mừng, "Con này tốt, phải nặng đến ba bốn trăm cân.

"Ông ta còn chưa bao giờ thấy qua con lợn rừng nào lớn như vậy.

"Để tôi tìm người tới cân.

"Ông ta hét to về hướng bên cạnh, lập tức có mấy người đi tới.

Chờ sau khi cân xong, ước chừng nặng khoảng ba trăm năm mươi cân.

"Tổng cộng hai trăm mười đồng tiền.

"Dung Yên gật đầu.

Khi cô nhìn thấy ông chủ đếm tiền với đôi bàn tay đầy dầu mỡ……Nói thật là cô có chút ghét bỏ.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 23: Mua Xe Đạp


Cho dù có ghét bỏ hơn nữa, cô vẫn phải lấy số tiền này.

“Đúng rồi, ông chủ, ông có biết xe đạp được bán ở đâu trong chợ đen không?” Không có xe đạp thì không được đâu.

Dung Yên có một chiếc xe đạp trong siêu thị hệ thống nhưng cũng vô dụng, chiếc xe đó không phù hợp với niên đại này.

Ông chủ quầy thịt có chút kinh ngạc, chắc là cô gái này lấy tiền bán thịt để mua một chiếc xe đạp nhỉ?“Không phải cô có chiếc xe đạp này rồi sao?”Dung Yên sảng khoái nói, “Mượn người khác thôi, ông cứ nói thẳng là biết hay không đi?”“Có, tôi có một người anh em bán xe đạp, nếu cô muốn mua, tôi sẽ cho người dẫn cô đến đó, mua đứt một chiếc xe đạp, một trăm sáu mươi đồng.

”“Được thôi.

” Dung Yên cũng không đau xót khi tiêu tiền.

Dù sao siêu thị trong không gian của cô cũng có rất nhiều vật dụng khác, rất nhiều thứ đều có thể đổi được.

“Được, đợi một chút, tôi sẽ cho người đưa cô đến đó.

” Ông chủ quầy thịt vẫy tay ra hiệu với một người đàn ông cách đó không xa.

Người đàn ông đen gầy nhanh chóng bước đến.

“Anh Tùng, có chuyện gì vậy?”“Cậu dắt cô gái này đến chỗ lão tam, cô ấy muốn mua xe đạp.

”Người đàn ông đen gầy liếc nhìn Dung Yên một cái, liền kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái này, chỗ bọn họ không có cô gái nào trông trắng trẻo như thế, giống như màn thầu trắng vậy.

Dung Yên thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mặt mình, sự không hài lòng khiến khí thế cả người cô toát ra bên ngoài, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Người đàn ông đen gầy nào đã từng nhìn thấy một cô gái mạnh mẽ như vậy, chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến da đầu tê dại, thậm chú cả người lạnh toát.

Được rồi, không thể trêu chọc vào cô gái này.

“Đi, Đi đường này! ”Dung Yên khẽ hếch cằm, ra hiệu anh ta dẫn đường.

Còn cô thì dắt chiếc xe đạp của trưởng đoàn đi theo.

Sau khi rẽ ba, bốn lần, bọn họ đến nơi.

“Là… nơi này…” Người đàn ông gầy gò không thể không bội phục cô gái này thật dũng cảm, cô ấy không sợ gặp phải người xấu sao?“Gõ cửa.

” Giọng của Dung Yên nghe có vẻ lạnh nhạt.

Người đàn ông gầy gò vội vàng gõ cửa,“Anh ba, mở cửa.

”Anh ta nói dứt lời, không bao lâu sau đã có người ra mở cửa.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra ngoài, khi anh ta nhìn thấy Dung Yên, liền cảm thấy kinh ngạc, cô gái xinh đẹp này ở đâu ra vậy?Người đàn ông gầy gò nhanh chóng đến gần,“Anh ba, cô gái này muốn mua một chiếc xe đạp.

”Người đàn ông được gọi là anh ba vừa nghe thấy có người đến mua hàng, đương nhiên rất vui vẻ.

Anh ta cũng trở nên nhiệt tình, “Mau vào đi.

”“Xe đạp đều ở đây cả, cô tự mình xem trước đi.

” Nếu là những năm trước, anh ta cũng không dám cứ để xe đạp ở trong sân nhà như vậy.

Nhưng kể từ khi công bố kỳ thi tuyển sinh đại học lần trước, chính sách có vẻ được nới lỏng hơn một chút, hơn nữa bây giờ là cuối năm, gần đến Nguyên Đán rồi.

Người ta cũng mắt nhắm mắt mở.

“Bên này xe đạp nữ, bên kia là xe đạp nam, cô muốn mua loại nào?”Dung Yên vốn muốn mua một chiếc xe đạp nữ, nhưng đột nhiên lại nghĩ, chiếc xe đạp này mai mốt cũng có thể đưa cho Tần Dã đi.

Có Tần Dã chở cô đi không tốt sao?Hơn nữa, số tiền này còn là tiền Tần Dã g**t ch*t con lợn rừng kia.

“Tôi muốn mua chiếc xe đạp nam kia, giá bao nhiêu?”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 24: Tần Dã Xui Xẻo


”Một trăm sáu, giá thấp nhất rồi, Cung Tiêu Xã bên kia bán một trăm rưỡi, còn cần vé xe đạp nữa đó.

Cái giá này của tôi thật sự rất hợp lý rồi.”Dung Yên khẽ khịt mũi một cái, kiếm thêm được mười đồng đó.

Mười đồng trong mấy năm này là một khoản tiền rất lớn.Cô lấy năm tờ mười đồng trong xấp tiền ra, đưa phần còn lại,“Số tiền này vừa đúng một trăm mười sáu, anh tự đếm đi.”“Ôi, được.” Anh ba nhận lấy tiền, sau đó nhổ nước bọt vào ngón tay, đếm tiền.Dung Yên nhìn thấy động tác của anh ta, khoé miệng giật giật.“Đếm đủ rồi, lần sau lại đến nhé.” Anh ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng ố vàng.Dung Yên vội vàng dắt xe đạp ra ngoài.Một mình Dung Yên dắt hai chiếc xe đạp, chuyện này không làm khó được cô, nhưng mà, cô còn muốn mua thêm vài thứ...Tần Mai nôn nóng nhìn cửa nhà.Cô bé đã nấu cơm xong rồi, sao chị dâu cả cả còn chưa về nhà nữa?Tần Dư cũng không có tâm trí làm chuyện gì khác.Người này...!Không phải là không về nữa đó chứ?Dung Yên dắt xe đạp về nhà trong sự lo lắng bất an của hai anh em song sinh.Cô đứng ở cửa hét lớn,“Tần Dư, mở cửa.”Câu nói này, khiến đôi mắt của cặp song sinh sáng lên.Động tác của Tần Dư còn nhanh hơn, cậu bé vốn ngồi ở ngưỡng cửa lập tức chạy ra ngoài.Vừa mở cửa, cậu bé bị giật mình bởi những thứ treo đầy trên tay lái xe đạp.Sao...!nhiều đồ như vậy chứ?Đây là đi đâu cướp về sao?“Em còn ngơ ngác làm gì? Mau giúp chị nhấc chiếc xe đạp lên đi.”Tần Dư nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhấc đuôi xe đạp lên.....Khi Dung Yên vào thôn, cô tình cờ gặp đội trưởng trong thôn, cho nên cô đã trả lại chiếc xe đạp kia rồi.Chuyện này đỡ tốn công cô đi thêm một chuyến.Dắt xe đạp vào sân.Lúc này, Tần Mai cũng chạy ra khỏi nhà.Khi cô bé thấy nhiều đồ như vậy, đôi mắt của cô bé mở to.Cả đời này, Tần Mai chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy.Dung Yên dựng xe đạp lên, sau đó chỉ huy hai đứa nhỏ.“Đến đây, hai đứa mang hết số đồ ăn này vào trong bếp đi, trong đó có thịt, nhớ cất cho kỹ đó, tối nay hầm thịt ăn.”Thịt?Đôi mắt của cặp song sinh ngay lập tức di chuyển đến chỗ miếng thịt, một miếng thịt như vậy...!Đôi mắt của bọn họ dán chặt vào đó, không thể dời tầm mắt đi được.“Cái này…” Nhiều thịt như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?Sau khi Tần Dư kinh ngạc, trong lòng liền cảm thấy đau xót.”Đừng ngây người nữa, mau cầm lấy đi, còn có mấy thứ này nữa, cầm vào nhà hết đi.

Đúng rồi, chị còn mua cho mỗi đứa hai bộ quần áo mới và một đôi giày, lát nữa, hai đứa thử xem có vừa không, nếu như nhỏ quá, thì phải đi đổi.”Không có bộ quần áo nào trong siêu thị không gian của Dung Yên phù hợp với hai anh em Tần Dư, thật sự khiến cô nhọc lòng quá rồi.Chỉ có thể mua thôi, may mà cô nhìn thấy quần áo may sẵn bán ở chợ đen, chỉ là có chút quê mùa.Dù sao thì có còn hơn không.Nhìn quần áo hai anh em mặc trên người, mùa đông lạnh lẽo….

lại không có áo khoác bông để mặc, cũng quá đáng thương rồi.Thật ra Tần Dã có rất nhiều sức lực, săn bắn cũng rất giỏi, nhưng anh vô cùng xui xẻo, lúc lên núi hoàn toàn không có con vật nào đến gần cả.Thật sự rất kỳ lạ..
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 25: Có Quần Áo Và Giày Mới


Dung Yên đưa bao quần áo cho cặp song sinh, còn cô thì lại xách những thứ còn lại ở trên xe.

Lên trấn một chuyến thật sự quá phiền phức rồi.

Cho nên có một số thứ là cô mua một ít, một số thứ lại là lúc cô đi được nửa đường thì lấy ra từ trong không gian để đem về một cách quang minh chính đại.

Dung Yên treo đầy đồ hai bên yên sau và trên tay lái của xe đạp.

Số đồ này thật sự là không ít đâu.

Tần Dư và Tần Mai không mở bao đồ kia ra.

“Bọn em có quần áo mặc rồi, chị dâu cả cầm đi trả lại đi!” Cậu ấy là con trai, mặc quần áo mới làm gì chứ.

Tần Mai cũng gật đầu đồng ý với anh hai của cô bé, giọng nói nhỏ như muỗi: “Em cũng có quần áo để mặc.

.

”Dung Yên nhìn vẻ mặt này của hai anh em Tần Dư, sao cô lại không biết bọn họ đang suy nghĩ gì chứ.

Cô nhướng mày, “Hai đứa không mặc à? Được thôi, mấy bộ quần áo này đưa cho những đứa trẻ khác trong thôn đi, dù sao chị cũng không trả lại đâu.

”Tần Dư vừa nghe cô nói tặng cho người khác, vậy sao mà được chứ?Cậu bé vội vàng lấy lại bao đồ lúc nãy mới đưa ra.

“Không tặng.

”Dựa vào đâu mà tặng cho người khác chứ? Đây là chị dâu cả mua cho bọn họ mà.

Trong mắt Dung Yên có ý cười, “Vậy hai em đi thử đồ trước đi, nếu như nhỏ quá, có thể đi đổi, nhưng không thể trả lại được.

”Cô cũng đã ước chừng để mua đồ rồi.

Với mắt nhìn của cô, chắc là sẽ không có sai sót gì đâu.

Tần Dư vẫn còn có chút không nỡ tiêu số tiền này, cậu bé ngước mắt nhìn Dung Yên, do dự hỏi một câu: “Thật sự không thể trả lại sao?”“Đương nhiên không thể trả lại, lúc mua người bán cũng đã nói chuyện này, được rồi, em đừng bận tâm chuyện này nữa, chỉ là mấy bộ quần áo mà thôi, hai đứa mau đi thử quần áo đi, đúng rồi, còn có giày nữa.

”Cũng không biết Tần Dã làm anh cả như thế nào nữa? Đôi giày của cậu bé Tần Dư này đã quá rách nát rồi, mùa đông lạnh giá thế này, phía mũi của đôi giày còn bị rách một lỗ.

Càng không cần phải nói đến đôi tất.

Cô nhìn mà cũng cảm thấy lạnh thay cậu bé.

Hai anh em không còn cách nào khác, đành phải cầm bao đồ đi thử.

Dung Yên cũng không lãng phí thời gian đứng đợi bọn họ, cô cầm tất cả số lương thực và thức ăn đã mua vào trong bếp.

Nhân lúc mấy anh em Tần Dư không có ở đây, cô nhanh chóng lấy ra một ít gạo và bột mì tinh từ trong không gian.

Nhìn căn bếp đầy đủ mọi thứ, trong lòng Dung Yên cảm thấy khá hài lòng.

Cô vừa quay người chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhìn thấy cậu bé Tần Dư mặt đỏ bừng! lúng túng đứng ở cửa phòng bếp.

Cậu ấy có chút không biết phải để đôi tay ở đâu.

Dung Yên thấy cậu bé mặc quần áo mới, hai mắt sáng lên, còn không phải nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, cậu bé này vừa mới thay đồ, dung mạo lập tức đẹp hơn mấy phần.

“Không tệ đâu, rất vừa vặn, xem ra, mắt nhìn của chị khá tốt.

” Đã nói là cô ước chừng rất chuẩn mà.

Tần Dư được khen, đôi tai cũng ửng đỏ rồi.

“Có thể đổi một bộ đồ rộng hơn một chút được không?“Dung Yên nhướng mày, “Vì sao phải đổi một bộ đồ rộng hơn chứ? Bộ đồ em đang mặc không phải rất vừa người sao?”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 26: Chưa Từng Ai Đối Xử Tốt Vậy


“Rộng hơn chút, còn có thể mặc được mấy năm, bộ đồ bây giờ chỉ có thể mặc được một năm thôi.” Dù sao cậu bé cũng sẽ cao lớn hơn nữa mà, đúng không?Không còn chuyện gì nữa sao?Dung Yên còn tưởng là vì chuyện gì nữa chứ, kết quả chỉ là chuyện này thôi.“Mặc vừa năm nay là được rồi, năm sau, chị lại mua cho em bộ khác, thời tiết lạnh quá, chị không muốn đi đổi đâu.

Hơn nữa, chị cảm thấy em mặc bộ đồ này đẹp lắm.

Đồ rộng quá, không thể thấy được dáng vẻ đẹp trai của em đâu.”Mặt Tần Dư đỏ bừng.Dung Yên thấy cậu bé lúng túng, không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi: “Em thử giày chưa?““Em thử rồi, đi rất vừa......” Chỉ là Tần Dư muốn đổi sang kích thước lớn hơn, dù sao thì năm sau chân cậu bé sẽ lớn hơn nữa.“Mang vừa là được rồi, vậy cứ mặc đôi giày đó đi, chị mua hai bộ lận đó, một bộ để đó ăn tết rồi mặc, còn bộ này, bây giờ em cứ mặc đi.

Chị đi xem thử em gái.”Cô nói xong liền bước ra ngoài.Tần Dư nhanh chóng tránh đường.Cậu bé sững sờ nhìn bóng lưng Dung Yên, đôi mắt không nhịn được có chút nóng lên.Từ khi Tần Dư có trí nhớ, chị dâu cả là người đối xử tốt nhất với cậu bé, ngoại trừ anh cả.Tần Mai ở bên này cũng thay quần áo xong rồi.Trong lòng cô bé rất yêu thích và vui mừng, cái áo khoác bông mới trông thật ấm áp, đôi giày mới cũng thật ấm áp.Cô bé lớn như vậy rồi, mùa đông chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy.Tần Mai rất thích người chị dâu cả này.Chị ấy giống như mẹ ruột của cô bé vậy.Dung Yên bước vào, nhìn bộ quần áo trên người cô bé, không nhịn được mà gật đầu.“Không tệ đâu, rất đẹp, lát nữa chị sẽ tết cho em một bím tóc nhỏ xinh xắn, như vậy thì sẽ càng đáng yêu hơn.”Các đường nét trên khuôn mặt của ba anh em Tần Dã khá đẹp, nhưng tiếc là họ hơi gầy một chút.“Chị dâu cả.

.

.

“ Tần Mai hai mắt lấp lánh nhìn Dung Yên, tràn đầy tình cảm, vừa nhút nhát vừa yêu mến.Dung Yên sờ đầu cô bé, “Đẹp lắm, en cứ mặc thế này đi, sau này chị dâu cả sẽ mua thêm cho em.”Sau đó, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Chị dâu cả không thiếu tiền đâu,” Thật là một cô bé khiến người khác thương yêu mà!Cặp song sinh này của nhà họ Tần đã gợi lên sự lương thiện và tình người không nhiều của cô.Quả nhiên, giữa người và người thật sự có duyên phận.

Những thứ có thể khiến cô yêu thích mà không có lý do, thật sự là vô cùng ít ỏi.Cô bé Tần Mai rất vui vẻ, không có đứa trẻ nào không thích quần áo mới.“Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.” Lúc nãy khi đang nấu cơm, cô nhìn thấy cơm trong nồi đã chín rồi.Cô gái nhỏ bây giờ thân với chị dâu cả này nhất, chỉ cần chị dâu cả nói gì, cô bé cũng gật đầu.Dáng vẻ đáng yêu dễ thương này đã làm tan chảy trái tim của Dung Yên.Tần Dư nhìn thấy hai chị em ra ngoài, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ quần áo mới mà em gái mình đang mặc, đôi mắt cậu bé không khỏi sáng lên.“Đẹp lắm.”Tần Mai nghe thấy lời khen của anh hai, khuôn mặt của cô bé càng thêm vui vẻ..
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 27: Cảm Thấy Ấm Áp


Cô bé ngước đầu nhìn về phía chị dâu cả.Dung Yên nhìn ra được suy nghĩ của Tần Mai từ trong ánh mắt của cô bé, “Có phải em muốn cho anh cả xem không?”Tần Mai vội vàng gật đầu.Dung Yên mỉm cười, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, chính là thích khoe khoang.“Được, đi thôi.”Được chị dâu cả cho phép, cô bé nhanh chóng chạy đi.Tần Dư thấy vậy, cũng không nhịn được mà đi theo em gái.Dung Yên có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ lúc này của hai anh em từ bóng lưng của bọn họ.Cô không nhịn được mỉm cười và lắc đầu, sau đó cô cũng nhấc chân đi về phía phòng chính.Cô không vào trong phòng, mà khoanh tay dựa vào khung cửa.Tần Dã cũng nhìn thấy cô, “Cảm ơn em!“ Cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho ba anh em anh.Anh biết rằng mười đồng mình đưa cho cô, căn bản không thể mua được nhiều quần áo như vậy, cho nên số tiền này là cô tự mình bỏ ra.Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của em trai và em gái, anh mới nhận ra rằng cho dù bản thân có làm tốt đến đâu thì vẫn có những chỗ thiếu sót.“Không cần cảm ơn, em cam tâm tình nguyện mà, đúng rồi, em cũng mua cho anh hai đôi, lát nữa em mang đến cho anh.”Khi Tần Dã nghe thấy những lời của cô, anh không nhịn được giật mình.Anh thật sự không ngờ rằng Dung Yên thậm chí còn mua đồ cho mình nữa.Chẳng lẽ...!Cô ấy thật sự có chút thích mình sao?Dung Yên không biết suy nghĩ trong đầu Tần Dã, cô vẫy tay với hai anh em Tần Dư.“Được rồi, đến giờ ăn tối rồi, mau đi ăn cơm trước đi rồi nói chuyện tiếp.”Hai anh em Tần Dư và Tần Mai cũng không quan tâm đến chuyện khoe đồ nữa.Nhanh chóng chạy ra ngoài.Ba người đi ăn cơm.

Lần này Dung Yên không đút cho Tần Dã ăn trước.Cô nói với hai anh em Tần Dư: “Để phần một ít đồ ăn lại đi, chúng ta ăn trước, ăn xong rồi mới đút cho anh cả mấy đứa ăn.”Nếu không thì hai anh em bọn họ thật sự sẽ đợi cô cùng ăn.“Vâng.” Cặp song sinh nhanh chóng gật đầu.Mấy người bọn họ bên này đang ăn cơm, nhưng trong thôn thì vẫn bùng nổ rồi.Nguyên nhân...!chính là vì hôm nay Dung Yên đã mua rất nhiều thứ, thậm chí còn mua chiếc xe đạp thứ hai ở trong thôn.Đây là một chuyện rất lợi hại.Thôn của bọn họ nghèo, chỉ có nhà đại đội trưởng có một chiếc xe đạp, bình thường được quý trọng giống như bảo bối vậy.Tất cả mọi người trong thôn đều rất ngưỡng mộ đó.Bây giờ, thanh niên trí thức họ Dung gả cho Tần Dã kia, vậy mà lại mua một chiếc xe đạp.Rất nhiều người đều vô cùng hối hận.Nếu như sớm biết cô gái Dung Yên kia có nhiều tiền trong tay như vậy, vậy thì bọn họ thế nào cũng sẽ ra tay sớm hơn ...! cưới cô ấy về nhà.Xem đi, lần này, không chỉ mua một món đồ lớn đắt tiền như xe đạp, mà còn treo đầy bao lớn bao nhỏ trên xe đạp nữa.Chừng đó phải tiêu bao nhiêu tiền chứ?Không ít người càng cảm thấy vô cùng ghen tỵ, thằng nhó Tần Dã này...!chẳng lẽ gặp vận may rồi sao?Chuyện này đương nhiên truyền đến tai mấy người trong ký túc xá thanh niên trí thức..
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 28: Không Giống Trong Giấc Mơ


Khi kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, trong số mười mấy thanh niên trí thức ở đại đội Tần gia thôn, cũng chỉ có mình Diệp Duật thi đậu đại học.

Những người khác đều thi rất tệ, không thi đậu.

Nguyên nhân chủ yếu là không đủ thời gian, lúc bọn họ nhận được tin tức này, muốn tìm sách cũng tìm không được.

Sau đó vẫn là Diệp Duật tìm người mang đến một ít tài liệu ôn tập và sách giáo khoa.

Nhưng mà, đối với những người nhiều năm không học tập và đọc sách như bọn họ mà nói, có sách giáo khoa và tài liệu ôn tập cũng không có ích gì.

Bọn họ ở đây làm công việc đồng áng mỗi ngày, những kiến thức bọn họ học được đã trả lại hết cho thầy cô từ lâu rồi.

Cho nên bọn họ không thi đậu đại học cũng không kỳ lạ chút nào.

Mấy người thanh niên trí thức không thể rời khỏi đây về lại thành phố với lý do thi đậu đại học, cho nên bọn họ vẫn phải tiếp tục ở lại đây.

Vì vậy, khi bọn họ nghe nói rằng Dung Yên thế mà lại mua một chiếc xe đạp, bọn họ cũng rất ngạc nhiên.

“Thật sự không thể nhìn ra được, Dung Yên lại có nhiều tiền như vậy” Còn chuyện số tiền này là của Tần Dã? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, ai mà không biết nhà Tần Dã nghèo nhất chứ.

Nếu như Tần Dã có tiền, cũng không đến nỗi để cho em trai, em gái của mình đói bụng, gầy như que củi.

Hai năm trước, nhà Tần Dã gần như không còn gì để ăn nữa đó.

Có tiền mới lạ.

Cố Lan sắp tức giận muốn chết rồi, mối thù hôm qua bị Dung Yên tính kế vẫn còn ở đó.

Cô ta lạnh lùng trào phúng một câu, “Ai biết tiền của cô ta từ đâu mà có, có khi không sạch sẽ đâu!“Từ Khả nghe thấy lời của Cố Lan, đôi mắt lóe sáng.

Cô ta không giúp Dung Yên giải thích gì cả, dù sao, cô ta cũng hận Dung Yên.

Chỉ khi Dung Yên xui xẻo, cô ta mới có thể cảm thấy thoải mái.

Khuôn mặt của Cố Lan vẫn chưa hồi phục sau khi bị đánh, đang vừa lúc cô ta không có nơi nào để trút giận.

Cô ta lập tức chuyển sang tấn công Từ Khả, “Từ Khả, không phải cô có mối quan hệ tốt nhất với người họ Dung kia sao? Tiền của cô ta ở đâu ra, cô chắc là người rõ ràng nhất nhỉ!“Từ Khả không ngờ Cố Lan lại hỏi cô ta như vậy.

Mặt cô ta tối sầm lại.

“Làm sao tôi biết được? Hơn nữa, nhắc đến chuyện thân thiết, tôi nghĩ cô mới là người thân thiết với cô ta nhất đó, được không vậy? Chuyện này chắc là cô rõ ràng nhất.

”Cố Lan lại chỉ tay vào mặt cô ta, “Tôi thân thiết với cô ta? Tôi sẽ bị con tiện nhân đó đánh thành dáng vẻ này sao?“Bây giờ cô ta đã xé rách da mặt với con tiện nhân Dung Yên kia rồi, cho nên ngay cả biểu hiện ngoài mặt cô ta cũng không làm nữa.

Từ Khả nhìn khuôn mặt đáng sợ đó, cô ta im lặng.

Sau đó, cô ta lại nói thêm một câu, “Đó còn không phải là kết quả của việc cô chọc giận cô ta à?”Giọng nói của Từ Khả có chút oán trách khi nói câu này, nếu không phải Cố Lan xử lý chuyện này không tốt.

Dung Yên sẽ thay đổi lớn như vậy sao?Con tiện nhân đó bây giờ được tự do rồi, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta.

Hơn nữa, Tần Dã, vậy mà lại không chết như trong giấc mơ, mà chỉ bị thương một bên chân.

Những thay đổi này, đều khiến cô ta khá bất an.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 29: Kẻ Tám Lạng Người Nửa Cân Ai Thanh Cao Hơn Ai


Cố Lan vốn đã tức giận, bây giờ còn nghe thấy cô ta nói như vậy, sao có thể nhịn được.

Sắc mặt Cố Lan u ám, trừng mắt nhìn Từ Khả như muốn ăn thịt người, bắt đầu mắng chửi kiểu châm biếm:“Cô cho rằng cô là thứ gì tốt hả? Chẳng qua là bề ngoài tốt, bên trong thối rữa không phải sao? Nếu không, làm sao cô dụ dỗ được Dung Yên, được Dung Yên đối xử tốt như vậy chứ?”“Biết rõ Dung Yên thích Diệp Duật, cô vừa ăn của Dung Yên, vừa cướp người đàn ông của Dung Yên, ha ha, cô có tư cách gì nói tôi?”Đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ai thanh cao hơn ai?Đây là cô ta không quan tâm cân nhắc giữ miệng nữa, trong chớp mắt không khí tại nơi này dường như yên lặng lại.

Từ Khả tức điên, cô ta tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt…… Xanh tím, tím đỏ.

Toàn thân phát run.

“Cố Lan, cô thật quá đáng……”Những người khác thì xấu hổ vô cùng, đây đúng là vò mẻ chẳng sợ nứt mà?Mọi người chỉ ước rằng bản thân họ không ở chỗ này.

Trong lòng cũng không khỏi hơi oán trách Cố Lan, cô ta thật đúng là cái gì cũng dám nói, như vậy không phải phá hủy thanh danh của người ta sao? Sao lại không kiêng nể gì vậy?Ngay lúc Từ Khả nổi giận không kìm được, một tiếng hét giận dữ vang lên: “Cố Lan, cô muốn chết sao?”Mọi người nghe thấy giọng nói giận dữ này, tất cả đều vô thức quay đầu.

Vừa nhìn đã thấy Diệp Duật không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng đó với vẻ mặt khó chịu.

Khi Cố Lan bắt gặp ánh mắt của Diệp Duật, cả người cô ta cứng đờ, cơ thể không kiểm soát được lùi về sau một bước.

“Diệp Duật……” Giọng nói của Từ Khả ẩn chứa vô vàng uất ức, hốc mắt cô ta đỏ lên.

Dường như sẽ bật khóc trong giây tiếp theo.

Sắc mặt Cố Lan tối sầm, trong lòng cô ta mắng Từ Khả một câu hèn hạ, chỉ có kẻ hèn hạ này mới có thể giả vờ.

Không vậy, sắc mặt của Diệp Duật càng thêm u ám, nhìn có chút đáng sợ.

Trong lòng cô ta hơi hồi hộp, nhủ thầm một tiếng không ổn…… Lúc này, cô ta cũng không thèm quan tâm tới Từ Khả, cô ta tiến lên vài bước, vội vàng giải thích: “Không phải, Diệp Duật…… Lúc nãy là do tôi nhanh mồm nhanh miệng, không có ý gì khác……”Diệp Duật cũng không muốn nghe cô ta giải thích quá nhiều, anh ta đanh mặt, nhìn cô ta chằm chằm, bừng bừng lửa giận.

“Đủ rồi, Cố Lan, sau này tôi hy vọng cô đừng nói xằng nói bậy, nói hươu nói vượn, tôi và Từ Khả là tự nguyện đến với nhau, không liên quan tới bất cứ ai cả……”Anh ta cố tình nhấn mạnh ba chữ bất cứ ai.

“Bây giờ, cô xin lỗi Từ Khả đi.

”Cố Lan trợn tròn hai mắt không thể tin, cô ta lật tay chỉ về phía mình rồi lại chỉ về phía Từ Khả: “Anh, anh kêu tôi xin lỗi cô ta?”Diệp Duật trầm giọng: “Cố Lan, Từ Khả đắc tội tới cô sao? Để cô nói Từ Khả thành như vậy? Bây giờ cô xin lỗi đi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí.

”Lời này của anh ta khiến sắc mặt Cố Lan trắng bệch vài phần.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 30: Bạch Liên Hoa


Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cô ta sẽ mắng lại, nhưng mà người này là Diệp Duật…… Cô ta không dám.

Ở trong xưởng, cha cô mẹ cô là dưới sự quản lý của cha Diệp Duật, nếu để họ biết cô ta chọc giận Diệp Duật, không chừng còn muốn lột da cô ta.

Huống chi, nếu cô ta muốn trở về thành phố, còn phải trông cậy vào Diệp Duật để anh ta tìm cách giúp cô ta.

Nhưng mà kêu cô xin lỗi Từ Khả…… Cũng bức bách cô muốn chết, mặt cô tím tái.

Từ Khả nhìn Cố Lan, lúc này cô ta cũng không định rộng lượng cho qua, dù sao thì lời nói vừa rồi của Cố Lan quá ác độc, thật sự sẽ ảnh hưởng xấu tới cô.

Một bên không xin lỗi, một bên không thỏa hiệp.

Cảnh tượng đột nhiên lâm vào trạng thái cứng đờ.

Mắt thấy Diệp Duật sắp nổi giận lần nữa, có người đứng ra hoà giải, “Cố Lan, vừa rồi cũng do cô cãi nhanh, hay là, cô nói lời xin lỗi với Từ Khả đi!”Bên ngoài rất lạnh, họ rất mong về nhà để sưởi ấm.

Một câu nói….

giống như là công tắc mở ra thứ gì đó.

“Cố Lan, cô mau xin lỗi Từ Khả đi! Xin lỗi một câu không phải là xong việc rồi sao?”“Đúng vậy, cô nhìn Từ Khả bị cô nói sắp khóc rồi kìa, mau nói xin lỗi đi, nói xong thì chuyện này bỏ qua.

”“Mọi người đều đang ở cùng nhau, làm lớn chuyện quá cũng không hay, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

”“Vốn dĩ là do cô không đúng trước, sao có thể nói Từ Khả như vậy? Mau xin lỗi cô ấy đi, Từ Khả cũng không phải là loại người nắm mãi không buông.

”……Cố Lan nhìn một đám người luôn miệng khuyên cô ta xin lỗi, cả người tức đến muốn ngất đi.

Cô ta đây là bị toàn bộ tập thể thanh niên trí thức ở kí túc xá công kích sao?Hóa ra bọn họ cũng dám mở miệng nói mấy lời này, không cần mặt mũi nữa rồi?Thực ra, những người này, một người cô ta cũng không thèm để vào mắt…Cô ta chỉ để ý Diệp Duật….

Theo bản năng quay đầu lại nhìn anh ta, thấy trên gương mặt kia cũng tràn đầy bất mãn và ghét bỏ.

Cô ta liền biết hôm nay không nói xin lỗi thì không xong rồi.

Nhấp môi một chút, tâm bất cam tình bất nguyện nói: ”Thật xin lỗi….

”Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nói xong ba chữ này, cuối cùng cô ta cũng chịu không nổi chạy về phòng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Diệp Duật.

Diệp Duật mặc dù đối với lời xin lỗi của Cố Lan còn chưa vừa lòng, nhưng người cũng đã đi rồi, nếu anh ta còn đuổi theo không bỏ thì có chút không tốt lắm.

Diệp Khả tiến lên ôn như nói: ”Diệp Duật, nếu….

Nếu cô ấy đã nói xin lỗi thì bỏ qua đi.

”Diệp Duật nghe cô ta bảo vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: ”Anh biết em là cô gái vừa thiện lương lại dễ mềm lòng mà.

Lần này thôi cứ bỏ qua đi, nếu lần sau cô ta còn nói hươu nói vượn nữa thì em không cần tha thứ làm gì.

”Từ Khả nhẹ nhàng đáp “Vâng”.

Những người khác thấy vậy, cũng không muốn đứng ở đó làm bóng đèn nữa, từng người lần lượt kiếm cớ đi về phòng.

Chớp mắt cũng chỉ còn lại hai người Từ Khả với Diệp Duật.

Từ Khả lập tức bày ra bộ dáng ưu sầu: ”Kỳ thật, lúc nãy cãi nhau cũng là vì nhắc đến Dung Yên…Hôm nay cô ấy đi lên trấn trên, mua rất nhiều đồ trở về….

”Cô ta ngước mắt nhìn Diệp Duật: ”!.

Cô ấy còn mua một cái xe đạp mới, Diệp Duật anh nói xem, có phải cô ấy đã làm chuyện gì xấu không?”.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 31: Có Phải Tiền Nhặt Được


Diệp Duật hơi cau mày: ”.....Chắc cô ta vẫn còn có chút tiền….”“Nhưng mà, lần trước cô ấy nói cô ấy không có tiền.

Dung Yên nói nhà cô ấy đã rất lâu không gửi tiền cho rồi.” Trên mặt Từ Khả tràn đầy lo lắng.“Cho dù trong tay cô ấy còn tiền đi nữa thì, xe đạp mới rồi lương thực với thịt…..Em nghe nói hôm nay cô ấy cũng phải tốn ít nhất 200 đồng…..

Dung Yên không có khả năng có nhiều tiền như vậy”.“Em cũng không có ý gì cả, nếu tiền này của cô ấy có lai lịch thì không nói, em chỉ sợ….” Cô ta cắn nhẹ môi, lo lắng trong mắt như sắp tràn ra ngoài.“Em chỉ sợ cô ấy trong lúc cấp bách đã bất chấp tất cả…..Làm ra chuyện sai gì.”Lời này chẳng khác gì đang ám chỉ Dung Yên đi trộm tiền để tiêu.Diệp Duật đương nhiên cũng nghe ra, nhưng anh ta cũng không nghĩ theo hướng mà Từ Khả ám chỉ: ”Em đừng lo lắng, Dung Yên không có khả năng làm chuyện này đâu, gan cô ta nhỏ như vậy….Tiền này chắc là Tần Dã cho hoặc cô ta nhặt được thôi.”Từ Khả nghe anh ta nói xong, trong lòng lập tức khó chịu.Cái gì gọi là Dung Yên không có khả năng làm chuyện này? Hay là Diệp Duật vẫn còn tình cảm đối với tiện nhân Dung Yên kia?Nghĩ đến quan hệ của hai người ở trong mộng.Từ Khả cực kì không vui.Nhưng trên mặt cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì không đúng.Chỉ là vội nói: ”Diệp Duật anh đừng hiểu lầm ý của em, em không có nói Dung Yên sẽ đi, đi…..

Nếu Dung Yên thật sự nhặt được tiền, vậy nhiều tiền như thế…..Cô ấy thẳng tay tiêu như vậy, người bị mất không phải sẽ lâm vào khó khăn sao? Cô ấy làm như vậy có phải không tốt lắm hay không? Nhặt tiền của người ta lại còn tiêu hết sạch.”“Hay là….

Chúng ta đi khuyên bảo cô ấy đi, nói cô ấy trả đồ đã mua trở về….Nếu không lấy lại được đủ tiền…Vậy….Vậy ở đây em cũng còn một ít….” Trong lòng Diệp Duật rất phức tạp, anh ta thật không ngờ Từ Khả lại tốt bụng như vậy.

Đúng là một cô gái mềm yếu, anh ta thật sự không nhìn nhầm người, cũng không thích nhầm người.

“Vậy anh đi xem thử.” Trong mắt Từ Khả lóe lên một tia sáng, cô ta lập tức nói: “Em đi với anh! Hôm qua, cô ấy có thể đã hiểu lầm...!cũng có một số ý kiến với em, nếu như em đến đó, vừa hay lại giải thích thêm chút...“ Ngoài việc muốn biết tiền của Dung Yên đến từ đâu.

Cô ta muốn biết vì sao Tần Dã không chết? Chuyện này rất quan trọng với cô ta.

Chẳng lẽ là do cô ta bày kế khiến Dung Yên gả cho Tần Dã, cho nên vận mệnh của Tần Dã thay đổi rồi? Loại chuyện bị chệch khỏi giấc mơ này, khiến cô ta rất bất an.

Nói tóm lại, cô ta không cho phép con tiện nhân Dung Yên đó sống một cuộc sống tốt đẹp nữa.

Diệp Duật nhìn thấy dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn ấm ức của Từ Khả cũng có chút đau lòng.

“Vậy thì chúng ta cùng đi, chúng ta đi xem thử.” Từ Khả cụp mắt xuống, gật đầu.

Nhưng lúc này, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu...!Diệp Duật không hề thuận theo lời nói của cô ta mà trách móc Dung Yên.

Diệp Duật không chú ý đến sự thay đổi trên biểu cảm trên khuôn mặt Từ Khả.

Anh ta dẫn đầu đi ra ngoài.

Từ Khả thấy vậy, kìm nén chút không vui kia ở trong lòng, sau đó vội vàng đi theo.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 32: Vợ Rất Thích Mình Sao


Gia đình Tần Dã sống ở vị trí ngoài cùng phía bắc thôn, cách những thôn dân khác hơi xa.

Vị trí này mặc dù có chút hẻo lánh, nhưng đối với Dung Yên mà nói thì cô vẫn rất thích.

Lúc này, cô đang thay quần áo cho Tần Dã.

“Anh! không sao chứ?” Mặc dù Tần Dã không để ý cơ thể của mình như thế nào, nhưng anh vẫn muốn sống.

Hơn nữa phải sống thật tốt, dù sao thì em trai em gái vẫn còn nhỏ tuổi như vậy.

Ngẩng đầu nhìn người đang nghiêm túc thay băng cho mình, cô thật sự rất xinh đẹp.

Bây giờ lại có thêm một người mà anh thương nhớ, vậy thì phải sống chung với cô thật tốt, sau này cho cô một cuộc sống tốt đẹp nhất.

Cho nên, anh không muốn chết.

Anh và Dung Yên vẫn chưa làm vợ chồng thật sự.

“Không sao, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.

” Dung Yên mở miệng nói, động tác trên tay cũng không có dừng lại.

Có cô ở đây, cộng với thuốc trong không gian.

Cho dù muốn chết cũng không dễ dàng.

Tần Dã thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt rồi.

Động tác dịu dàng của cô khiến khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên! Cô ấy nhất định rất thích mình nhỉ!Nếu không, sao lại không chê bai anh?Nghĩ đến đây, tim anh đập nhanh hơn một chút.

Sau khi Dung Yên xử lý hết vết thương, cô lại nhớ ra một chuyện khác.

“Tần Dã, em muốn đóng thêm một cái giường khác.

”Tần Dã nghe thấy lời này, tâm trạng vui vẻ của anh lập tức biến mất.

“! Đóng giường làm gì? Em chê bai anh à? Chẳng lẽ mùi thuốc trên người anh khiến em khó chịu sao?”Không, vợ mình rất là thích mình, nếu không phải như vậy, sao cô ấy lại đối xử tốt với em trai, em gái mình như vậy chứ? Ánh sáng lóe lên trong mắt anh.

“Vậy thì không phải, em chỉ là! ” Cô vẫn chưa kịp nói mấy lời còn lại, đã bị Tần Dã ngắt lời rồi, “Nếu em không chê bai anh, vậy thì, đừng tốn công làm chuyện đó, cái giường này đủ lớn, chúng ta không cần phải ngủ riêng đâu.

Dung Yên: ! Cô ấy không sợ tốn công.

Ngay lúc cô định mở miệng nói tiếp, cậu bé Tần Dư chạy vào trong.

“Chị dâu cả, thanh niên trí thức Từ và thanh niên trí thức Diệp ở bên ngoài, bọn họ muốn tìm chị! ”Dung Yên vừa nghe thấy tên hai người này, lông mày của cô khẽ nhíu lại, hai người này đến đây làm gì?Có lẽ nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô, Tần Dư dè dặt nói một câu: “Nếu chị dâu cả không muốn gặp, vậy em đuổi bọn họ đi nhé?”Bây giờ Tần Dư đã chấp nhận người chị dâu cả mới này, cho nên cậu bé không muốn những người đó đến tìm chị dâu cả cho lắm.

Dung Yên có thể nghe thấy sự hưng phấn trong giọng nói của cậu bé, không khỏi nheo mắt nhìn Tần Dư, ngoại trừ tối hôm qua Tần Dã bị thương thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu bé thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt như vậy.

Đây mới là dáng vẻ mà thiếu niên nên có.

“Không cần đâu, chị ra ngoài xem thử.

”Vẻ thất vọng trên khuôn mặt Tần Dư có chút quá rõ ràng.

Dung Yên nhìn thấy tâm trạng của cậu bé thay đổi, không nhịn được mà nhếch môi.

Chà, Tần Dư đây là không muốn cô ra ngoài gặp họ!Cô giơ tay xoa đầu cậu bé, sau đó mỉm cười bước ra ngoài.

Tần Dư sững sờ tại chỗ, Chị ấy! Sao chị ấy có thể xoa đầu mình chứ?Nhưng mà, bàn tay của chị ấy thật ấm áp, giống mẹ.

Khuôn mặt cậu bé hơi đỏ lên, “Anh…Anh cả, em đi xem thử.

” Nhỡ đâu hai người đó bắt nạt chị dâu cả thì sao?Tần Dư nhấc chân lên liền lao ra ngoài.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 33: Chửi Cho Một Trận


Tần Dã thậm chí còn không kịp gọi cậu bé.Nhưng mà, Diệp Duật— sắc mặt anh có chút không tốt cho lắm.Mặc dù lúc trước Dung Yên rất ít tiếp xúc với mấy người thanh niên trí thức, nhưng cô cũng từng nghe nói đến Diệp Duật, nghe nói có rất nhiều nữ thanh niên trí thức thích anh ta, còn có mấy cô gái trong thôn......“Diệp Duật, có phải Dung Yên không muốn gặp chúng ta không?” Từ Khả vừa dứt lời, đã thấy cửa mở ra.Mặt cô ta đông cứng lại.Con tiện nhân này...!không mở cửa sớm hơn một chút.Tầm mắt của Dung Yên quét qua Diệp Duật, nam chủ ban đầu?Cô cảm thấy ngoại hình của Tần Dã phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn.Người này....! Trắng trẻo ẻo lả.Quay đầu nhìn Từ Khả, cô cười lạnh nói: “Đừng thiếu tự tin như vậy, tôi chính là không muốn nhìn thấy hai người, hai người có thể cút được rồi.”Từ Khả tỏ vẻ bị tổn thương, “Dung Yên, tôi không biết vì sao cô lại giận tôi như vậy, là vì hôm qua tôi không cứu cô sao? Nhưng mà, tôi thật sự không hề biết chuyện đó.”Dung Yên hừ một tiếng: “Xem ra, cô cũng giả vờ giỏi thật đó!”Từ Khả:……Cô ta xém chút đã không kiềm chế được cơn tức giận đang dâng lên trong lòng mình.Cô ta cúi đầu ấm ức nói: “Dung Yên, nếu như cô thật sự giận tôi, vậy thì đánh tôi mấy cái để trút giận đi...!Nhưng…”Cô ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt lo lắng: “Cô vẫn nên trả số tiền cô nhặt được cho người làm mất đi! Cho dù là giao cho đại đội cũng được mà… Nếu không thì cô tiêu số tiền này rồi, người mất tiền sẽ sốt ruột chừng nào chứ? Có khi đây là tiền cứu mạng của ai đó?”“Thế đạo này, mọi người đều rất khó khăn.”“Chúng ta làm người không thể làm như vậy…”Còn mấy lời cho mượn tiền thì cô ta không dám nói ra, lỡ như con tiện nhân này mở miệng nói cô ta cho mượn tiền, vậy thì cô ta nên góp hay là không góp đây?Dung Yên móc móc lỗ tai, vừa rồi cô nghe thấy gì vậy?Diệp Duật ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Dung Yên, nếu như cô nhặt được tiền, vẫn là nên nộp lại đi! Đồ mua rồi thì cứ đi trả lại trước, còn những thứ không thể trả được...!bao nhiêu tiền, tôi cho cô mượn trước.”Những lời Từ Khả không nói, Diệp Duật cũng nói rồi, cô ta tức đến nỗi xém chút nữa nghiến nát hàm răng.Có phải Diệp Duật còn nhớ thương lo lắng cho con tiện nhân này không?Dung Yên sắp bị hai người này làm cho tức đến nỗi bật cười rồi.Tiền của cô...!là nhặt được sao?Còn nữa, ai cho bọn họ mặt mũi đứng ở đây nói mấy lời dạy dỗ cô vậy?“Tôi nói, nếu như vu khống có tội, không biết đồn cảnh sát sẽ phán hai người mấy năm nhỉ?”Từ Khả trợn mắt khó tin, đồn cảnh sát? Cô ta không sợ sao?Ngay cả Diệp Duật cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy lời Dung Yên nói, Dung Yên nói vậy là có ý gì?Chẳng lẽ số tiền này của Dung Yên không phải là nhặt được sao?Anh ta nghĩ như thế, cũng mở miệng hỏi như vậy: “Dung Yên, tiền của cô thật sự không phải là nhặt được sao?”“Bản thân tôi không có tiền sao? Hay là, tôi có tiền hay không cũng phải nói rõ ràng cho hai người biết à? Hai người nghĩ mình là ai? Hai người sống ở gần giường nhà người ta à? Quản rộng như vậy.”“Thích quan tâm tôi như vậy, lúc trước tôi chưa từng thấy hai người tới giúp tôi làm việc gì cả!”“Đừng cứ mở miệng thì lời thơm tho lời hôi thối gì cũng phun ra ngoài, hai người là con người, thì phải sống đúng với thân phận con người của mình… Làm người nên thận trọng trong lời nói và hành động của mình, hai người có hiểu không vậy?”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 34: Hù Dọa Một Trận


“Tên ngốc ở thôn bên còn biết nói chuyện phải có chứng cứ, hai người vậy mà còn không bằng anh ta.”“Đầu óc có bệnh, tốt nhất là nên đi chữa trị trước đi, đừng ra ngoài tự làm xấu mặt mình nữa, làm giống như mình là người bảo vệ công lý vậy đó.

Có tin là bây giờ tôi lên đồn cảnh sát trên trấn tố cáo hai người vu khống không?”Tần Dư núp ở phía sau im lặng bật ngón tay cái với chị dâu cả, chị ấy quá lợi hại rồi.Diệp Duật bị Dung Yên sỉ nhục, sắc mặc anh ta có chút khó coi.“…Số tiền này, nếu không phải do cô nhặt được, vậy thì do bọn tôi hiểu lầm rồi.”Nhưng Từ Khả lại không tin, nhìn thấy Diệp Duật tin tưởng lời nói của Dung Yên như vậy, cô ta cảm thấy rất tức giận.Giọng nói của cô bất giác cao lên, “Không thể nào, lần trước cô ta nói mình hết tiền rồi.....!Chiếc xe đạp này ít nhất cũng khoảng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi đồng, còn cần có phiếu xe đạp, sao cô ta lại có phiếu chứ?”Còn đến đồn cảnh sát, nhất định là con tiện nhân này hù dọa bọn họ.Diệp Duật nhất thời thật sự có chút khó phán đoán.Anh ta cau mày, “Dung Yên, tôi hỏi cô một lần nữa, số tiền này, thật sự không phải do cô nhặt được sao?”Từ Khả: “Dung Yên, cô đừng bướng bỉnh nữa, chúng ta không nên chiếm tiền người khác làm của riêng...” Lời nói vô cùng công lý.Nhìn hai người bọn họ, Dung Yên không khỏi cười lạnh nói: “Xem ra hai người thật sự nhàn rỗi, được rồi, tôi vốn muốn thả hai người đi, nếu như hai người nhất định muốn vu khống tôi, vậy thì tôi thật sự phải đưa hai người đến đồn cảnh sát.”Cô bước lên một bước, không hề khách khí mà nắm tóc Từ Khả, lôi cô ta ra ngoài.Tần Dư nhìn thấy chị dâu cả đã ra tay, lập tức cầm lấy cái đòn gánh đặt ở bên cạnh cửa, lớn tiếng nói: “Chị dâu cả, em đi cùng chị...”Dung Yên nhìn Tần Dư đang lao tới bên cạnh cô - đặc biệt là nhìn thấy cậu bé cầm cái đòn gánh, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Duật, khóe miệng cô không thể khống chế được mà co giật.Cậu bé này...!Có phải quá dễ thương rồi không?Với vóc dáng nhỏ bé của Tần Dư, nếu thật sự đánh nhau, cậu ấy cảm thấy mình có thể đánh lại à?Sắc mặt Diệp Duật triệt để tối sầm lại, “Dung Yên, buông Từ Khả ra...”Dung Yên nhìn sang phía anh ta, “Như vậy không được, con người luôn phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình.

Bằng không, gặp phải người không giỏi ăn nói, vậy không phải sẽ bị hai người oan chết sao?”Diệp Duật nhìn cô, phát hiện cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, trầm giọng nói: “Nếu như số tiền này không phải do cô nhặt được, vậy thì bọn tôi không nói nữa...!Cô buông Từ Khả ra đi.”Dung Yên cười lạnh một tiếng, “Thật sự là cho hai người mặt mũi mà, hai người nói không nói nữa, vậy là xong chuyện rồi sao? Thế thì, không phải là tôi vô duyên vô cớ bị hai người vu khống à?”Diệp Duật đè nén lửa giận trong lòng,“Vậy cô muốn thế nào?”Dung Yên: “Hai người xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người trong thôn! Ngoài ra, hai người còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi, năm mươi đồng.

Còn nữa, sau này, đừng tới tìm tôi, tôi thấy hai người rất phiền!”Từ Khả sắp phát điên rồi, cô ta hét lên, “Không thể...”Còn chưa nói hết câu, đã bị Dung Yên kéo đi.Đau như thể da đầu cô ta bị giật xuống luôn rồi vậy, “Buông tôi ra...”.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 35: Bị Ăn Tát


Con tiện nhân này, sao mày không chết đi?“Diệp Duật, cứu em.”Từ Khả có thể thấy rằng Dung Yên nghiêm túc, không phải đang hù dọa, thật sự muốn đưa cô ta đến đồn cảnh sát, vì vậy cô ta sợ rồi.đồn cảnh sát...!Cô ta không muốn đi chút nào.Đương nhiên rồi, Diệp Duật càng không muốn đến đồn cảnh sát, nếu Dung Yên thật sự kích động kiện anh ta tội vu khống gì đó, vậy thì không hay đâu.Hơn nữa, hai ngày nữa anh ta có thể rời thôn trở về thành phố, cũng không nên làm lớn chuyện này.“Dung Yên, đừng làm loạn nữa, mau buông cô ấy ra...!Tôi đồng ý với yêu cầu của cô.”Dung Yên dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Duật, âm thầm hừ một tiếng, anh ta chịu thua quá nhanh rồi? Nhàm chán thật.Cô nghĩ anh ta sẽ tranh luận với cô ít nhất mười phút chứ.“Được, tôi không phải người vô lý như vậy, nhưng lúc hai người xin lỗi nhất định phải thành khẩn, giọng nói phải to rõ.”Muốn chơi cô à? Ồ, thế thì hai người phải gánh chịu hậu quả này.Khi Diệp Duật nghe thấy yêu cầu của cô, khuôn mặt anh ta lại tối sầm lại.“...Dung Yên, thật ra bọn tôi chỉ là quan tâm cô mà thôi...”Dung Yên khịt mũi.“Tôi cũng không phải là mẹ anh, cần anh quan tâm gì chứ? Hơn nữa, hai người quan tâm tôi cũng không có ý gì tốt, hai người vừa đến đã muốn chụp cho tôi một cái mũ lớn, hai người đây là trực tiếp muốn ép chết tôi à? Hay là không muốn để tôi tiếp tục sống ở cái thôn này nữa? Sự quan tâm của hai người thật là độc ác đó!”Bây giờ cái thôn này vừa đóng cửa vừa bảo thủ, chỉ cần một tin đồn như vậy lan truyền ...!Đổi lại là người khác, có lẽ đã bị hai người này hại chết rồi.Khi Diệp Duật nghe thấy câu đầu tiên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận,“Dung Yên, cô có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy?”“Tôi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng lắm, nhưng mà.

.

.“ Dung Yên cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Hai người không xứng!”Sắc mặt Diệp Duật tái nhợt.“Được rồi, đưa tiền cho tôi, sau đó đi xin lỗi tôi.” Dung Yên buông tay, nhìn ánh mắt sợ hãi của Từ Khả, cười lạnh nói: “Hai người đừng hòng phớt lờ chuyện này, tôi không ngại đến đồn cảnh sát báo cáo hai người đâu, đến lúc đó, chỉ là không biết ...”Ánh mắt Dung Yên đảo qua đảo lại giữa hai người,“Sau chuyện xấu này, còn thể đi học đại học không? Có thể trở lại thành phố không?”Cô nhớ tới một chuyện, nguyên chủ vốn có thể thi đậu đại học, dù sao thì thành tích của cô ấy ở trường lúc trước, tốt hơn Diệp Duật.Kết quả, buổi tối trước ngày thi đại học, nguyên chủ bị tiêu chảy không rõ nguyên nhân.Kết quả là ngày hôm sau, cô ấy có đủ năng lực nhưng lại không đủ sức lực, thậm chí còn không thể cố gắng thi hết một môn.Diệp Duật: ...Từ Khả vô cùng căm hận trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ nhẫn nhịn, “Dung Yên, cho dù cô có hận tôi hơn nữa, cũng không thể làm hại Diệp Duật! Anh ấy khó khăn lắm mới vào được đại học, cô muốn hủy hoại tương lai của anh ấy sao? Cô muốn báo thù cái gì, đều nhằm vào tôi là được rồi...”Ngay khi cô ta vừa dứt lời — một tiếng “bốp” vang lên, má trái bị tát lệch sang một bên..
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 36: Hoàn Toàn Bị Chọc Giận


Từ Khả ôm khuôn mặt bị tát của mình, đôi mắt không thể nào tin được.Vừa rồi cô ta bị Dung Yên đánh sao?Cái tát này thật sự chọc giận Diệp Duật, người đang muốn bình tĩnh lại.“Dung Yên, cô quá đáng lắm rồi, sao có thể đánh người chứ?”Dung Yên nhướng mày, cười lạnh: “Tôi quá đáng chỗ nào chứ? Không phải cô ta bảo tôi cứ nhằm vào cô ta à? Tôi đang tác thành cho tình yêu vĩ đại của cô ta mà! Hơn nữa...”Cô đưa tay ra và tát vào bên má còn lại của Từ Khả.“Cô ta đáng bị như vậy, ai cũng có thể nói những điều cao thượng đó, nhưng cô ta thì không được.”“Đêm trước kỳ thi đại học, cô ta bỏ thuốc tôi, tối hôm đó, tôi suýt chút nữa mất mạng, ngày hôm sau tôi ngất xỉu trong phòng thi vì kiệt sức.

Chỉ vì chuyện này...” Dung Yên cười lạnh một tiếng, trong mắt không có chút độ ấm nào: “Tôi đánh chết cô ta vẫn còn nhẹ đó.”Những lời này giống như một quả bom, khiến Tần Dư, Diệp Duật và Từ Khả đứng ở đây đều bị nổ không nhẹ.Khuôn mặt sưng đỏ của Từ Khả lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.Cô ta...!Sao cô ta biết được?Khi Dung Yên nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ này, liền biết rằng những gì mình nói hoàn toàn đúng.Trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lùng, nếu đã như vậy, cô nhất định sẽ giúp nguyên chủ báo mối thù lớn này.Tần Dư phản ứng lại vô cùng tức giận, không ngờ người phụ nữ này lại xấu xa như vậy.Còn Diệp Duật hoàn toàn bị sốc.Anh ta vô thức nhìn Từ Khả, không dám tin Từ Khả lại có thể làm ra chuyện như vậy...!Chuyện này sao có thể chứ?Từ Khả cảm nhận được ánh mắt của Diệp Duật, bây giờ cô ta thật sự rất sốt ruột.“Diệp Duật, cô ta đang nói bậy bạ, sao em có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa, chuyện này đã lâu như vậy rồi, nếu như chuyện cô ta bị tiêu chảy là do em làm...!Cô ta có thể nhẫn nhịn lâu như vậy sao?”“Dung Yên rõ ràng là đang tức giận chuyện lúc nãy, cô ta muốn vu khống em...”Diệp Duật nghe xong, thấy cũng đúng.Từ Khả là một người tốt bụng như vậy, cô ấy cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác, sao cô ấy có thể làm ra chuyện ác độc hủy hoại tương lai của người khác như vậy chứ?Anh ta tuyệt đối không tin cô gái mình thích lại là người xấu xa như vậy.Quay đầu lại, Diệp Duật nhìn Dung Yên với vẻ mặt đầy thất vọng.“Dung Yên...!sao cô có thể tùy tiện nói bậy như vậy? Cô thi trượt đại học, tôi biết cô không thoải mái, nhưng mà cô cũng không thể biến bản thân thành dáng vẻ này đâu? Cùng lắm thì, năm sau cô thi lại..

.”Dung Yên chế nhạo: “Anh có phải là một ngọn cỏ đón gió không vậy? Thổi một cái là anh ngã xuống rồi? Hay là anh chỉ phát triển cơ thể mà không phát triển đầu óc? Có mắt mà cũng như mù à? Không nhìn thấy cô ta vừa sốt ruột vừa chột dạ sao?”Sắc mặt Diệp Duật lúc trắng lúc xanh:...Hoàn toàn bị cô chọc giận rồi..
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 37: Lấy Cái Chết Ra


Từ Khả lúc này thật sự muốn g**t ch*t con tiện nhân Dung Yên này.

Để ngăn Dung Yên nói bất cứ điều gì khiến Diệp Duật lay động, cho nên cô ta hét lên với giọng khàn khàn, “Dung Yên, tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, cô đừng vu khống tôi, nếu cô còn nói điều đó nữa, vậy thì chúng ta đến đồn cảnh sát, để cảnh sát điều tra, nếu như tôi làm chuyện xấu đó, cứ để cảnh sát bắt tôi kết tội.

”Con tiện nhân này không phải thích để cảnh sát chứng minh mình vô tội sao? Cô ta không tin con tiện nhân này thật sự dám đi.

Dung Yên cười lạnh một tiếng, bước lên một bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô ta: “Đi, nếu như cô còn có chút chần chờ không muốn đi, cả đời này cũng không ăn nổi một món.

”Tần Dư: ! Chị dâu cả của cậu ấy vẫn là chị dâu cả của cậu ấy.

Đối xử với người xấu thì phải như thế này, cả đời ngay cả một món ăn cũng không ăn nổi, điều đó thật sự rất hả giận.

Hứa Khả vốn muốn hù dọa Dung Yên, nhưng cuối cùng con tiện nhân này lại thật sự muốn đi đồn cảnh sát.

Vậy sao mà được! cô ta mới không đi đâu.

Trong cơn hoảng loạn, cô ta lại cầu cứu Diệp Duật“Thả tôi ra! Diệp Duật, cứu em! ”Diệp Duật bình tĩnh lại liền lập tức nói với Dung Yên: “Dung Yên, thả cô ấy ra.

”Từ Khả thấy Diệp Duật đã giúp mình, nhưng chưa kịp cảm động, kết quả lại nghe thấy anh ta nói: “Cô để cô ấy tự mình đi.

”Từ Khả:……?Cô ta đi cái rắm.

Khóe miệng Dung Yên giật giật,“Vậy thì không được đâu, cô ta muốn chạy trốn thì phải làm sao? Anh không thấy thật ra cô ta không muốn đi à? Xin lỗi, tôi quên mất anh là người mù.

”Sắc mặt Diệp Duật lại tối sầm.

“Yên tâm, Từ Khả sẽ không chạy trốn.

Có tôi ở đây, cô ấy sẽ đến đồn cảnh sát chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng cô không được nhắc đến chuyện lúc nãy nữa.

”Dung Yên cười lạnh một tiếng,“Anh không chỉ là một người mù, anh còn là một người đàn ông bình thường nhưng lại rất tự tin, được, nếu như cô ta chạy trốn, vậy thì tôi chỉ có thể kiện anh thôi.

”Diệp Duật: ! Từ Khả sắp điên rồi, sao có thể đến đồn cảnh sát?Cô ta ước mình có thể bẻ gãy xương của con tiện nhân này Dung Yên này.

Bây giờ phải làm sao đây?Giờ không muốn đi cũng phải đi, muốn đi cũng phải đi.

Cô ta ngẩng đầu lên với khuôn mặt bị đánh, tỏ vẻ tức giận và quật cường, “Dung Yên, tôi không nói lại cô, tôi cũng không muốn tranh cãi với cô, nhưng tôi vô tội, Diệp Duật, em không thể chịu được sự sỉ nhục này, cuộc đời này, anh nhất định phải! ”Nói xong câu này, cô ta đập mạnh vào bức tường ngoài bên ngoài nhà họ Tần… “Bốp” một tiếng vang lên.

Cả người mềm nhũn ngã xuống đất rồi bất tỉnh ngay lập tức.

Mà cái lỗ đẫm máu do cú va chạm để lại trên trán cô ta trông có vẻ hơi đáng sợ.

Diệp Duật sợ hãi, anh ta thật sự không ngờ Từ Khả lại làm như vậy.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta nhìn Dung Yên một cách cứng rắn: “Dung Yên, nếu Từ Khả có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

”Nói xong câu này, anh ta liền chạy đến bế Từ Khả đang bất tỉnh lên.

.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 38: Nằm Mơ Đi


Dung Yên cười lạnh, người phụ nữ Từ Khả này thật sự đủ tàn nhẫn, có thể tàn nhẫn xuống tay với bản thân mình như vậy.

Thật ra lúc nãy, cô đã có thể ngăn cản Từ Khả.

Nhưng mà! tại sao cô phải ngăn cản chứ?Người phụ nữ này chính là thiếu bị đánh, vết thương nhỏ này thì tính là gì chứ?Quan trọng nhất là, đã mấy tháng sau kỳ thi đại học rồi, chuyện này thật sự không có chứng cứ, cô đương nhiên không thể đến đồn cảnh sát.

“Anh không muốn bỏ qua cho ai? Chuyện này không phải càng nói rõ cô ta không muốn đến đồn cảnh sát sao? Cho nên, hai người không được đi.

Lúc nãy nói xin lỗi tôi trước mặt cả thôn vẫn chưa xin lỗi đâu, nói đưa tiền bồi thường tổn thất tinh thần cũng chưa đưa mà, chuyện thi đại học, muốn bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Để tôi nói cho anh biết, chỉ cần hôm nay cô ta không ngừng thở, vậy thì đừng hòng rời khỏi đây như vậy.

”Diệp Duật trợn to hai mắt không thể tin được, anh ta rống lớn: “Dung Yên, cô còn có nhân tính không vậy? Từ Khả đã bị thương như thế này rồi, cô muốn bức cô ấy chết sao?”Dung Yên cũng không thèm để ý tới anh ta, trực tiếp dùng ngón tay nhấn vào nhân trung của Từ Khả: “Anh xem, không phải tỉnh rồi sao?”Từ Khả tỉnh dậy sau cơn đau, khi cô ta mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt chế giễu của con tiện nhân Dung Yên thì cô ta hận không thể cào mặt con tiện nhân này.

Cô ta muốn nhắm mắt lại lần nữa.

Giây sau đó, Từ Khả nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con tiện nhân kia: “Từ Khả, nếu cô lại ngất đi, tôi không ngại đánh thức cô một lần nữa đâu.

”Từ Khả thở hổn hển, trong lòng cô ta điên cuồng chửi bới.

“Diệp Duật, anh để em xuống đi! Hôm nay em phải chết ở chỗ này! ”Khóe miệng Dung Yên nhếch lên một tia lạnh lùng: “Vậy cô chết đi, yên tâm, cho dù cô chết rồi, tôi cũng sẽ báo cảnh sát.

”Từ Khả:……Diệp Duật nhìn Từ Khả bị thương khắp mặt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Dung Yên, “Dung Yên, cô phải tha thứ cho người khác những chuyện có thể tha thứ được, cho dù như thế nào, chúng ta đều đến cùng một nơi, hôm nay đến đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cô, về phần bồi thường! Tôi sẽ cho cô một trăm đồng, chuyện lúc nãy xem như chấm dứt đi.

”Dung Yên cười lạnh, cô còn thiếu một trăm, hai trăm đồng này của anh ta sao?“Muốn tôi bỏ qua chuyện này cũng được thôi, bây giờ hai người xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người trong thôn, còn nữa, nếu cô ta không muốn đến đồn cảnh sát, cũng được luôn, để cô ta dập đầu lạy tôi ba cái, nếu không, đừng hòng.

”Không có chứng cớ, thì để Từ Khả dập đầu với nguyên chủ.

Mặt Từ Khả tái nhợt vì tức giận: ! Cô nằm mơ.

Sắc mặt Diệp Duật tối sầm lại: “Đưa tiền và xin lỗi đều được, dập đầu, không được.

”Dung Yên cười lạnh một tiếng,“Vậy thì bây giờ đến đồn cảnh sát đi! Cô ta có bản lĩnh chứng minh trong sạch, vậy cũng không cần phải sợ hãi mà dùng khổ nhục kế, chuyện này không có tác dụng với tôi đâu.

”Diệp Duật bực mình muốn chết, anh ta không ngờ Dung Yên lại khó nói chuyện đến như vậy.

Cúi đầu nhìn Từ Khả, anh ta đang muốn khuyên cô ta rời đi!.
 
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 39: Chị Dâu Thật Lợi Hại


Từ Khả đỏ mắt, “Diệp Duật, nếu như cô ta toàn tâm toàn ý cho rằng em làm việc đó, vậy cứ xem như em làm đi, em dập đầu với cô ta! ”Cô ta vùng vẫy bước xuống đất, sau đó quỳ xuống trước mặt Dung Yên, dập đầu ba lần liên tiếp.

Ngay khi làm xong động tác này, cô ta liền đứng dậy và loạng choạng chạy đi.

Diệp Duật: ! Nhìn bóng người chạy đi kia, tâm trạng của anh ta rất phức tạp.

Lúc này, một giọng điệu giễu cợt vang lên bên cạnh anh ta.

“Anh thấy chưa vậy? Đó là điều cô ta đã làm.

”Diệp Duật quay đầu lại, sắc mặt rất khó coi, “Cô cần gì phải hung hăng ép người khác như vậy chứ?”Dung Yên cười lạnh một tiếng, “Nhìn dáng vẻ thánh tổ phụ này của anh, chắc là cô ta chưa hại anh nhỉ? Nếu như lúc trước cô ta bỏ thuốc khiến anh không thể tham gia thi đại học, anh còn có thể bình tĩnh khuyên bảo người khác rộng lượng tốt bụng như bây giờ không?”Diệp Duật: ! Vậy thì anh ta có thể muốn giết người.

Cắt đứt tương lai của một người cũng giống như g**t ch*t một người, làm sao anh ta có thể bình tĩnh được?Dung Yên nhìn vẻ mặt của anh ta, vẻ giễu cợt trên mặt càng nhiều hơn: “Xem đi! Nếu như anh gặp phải chuyện này, anh cũng không muốn bỏ qua đúng không? Cho nên, anh khuyên tôi! Anh không cảm thấy mình có chút nực cười sao?”Diệp Duật sửng sốt không nói nên lời, một lúc lâu sau, rốt cục tìm được giọng nói của mình.

“! Cô chỉ là đoán thôi, Từ Khả cũng nói rồi, không phải cô ấy làm! ”Đối diện với ánh mắt châm chọc của Dung Yên, giọng nói yếu ớt đến nỗi không thể nói tiếp được nữa.

Anh ta xấu hổ lấy ra một xấp tiền từ trong túi, “Đây là một trăm đồng! ”Dung Yên lịch sự nhận lấy, dù sao đây cũng là tiền bồi thường cho cô.

Diệp Duật không thể ở lại lâu hơn, ngay sau khi đưa tiền, anh ta vội vàng quay người rời đi.

Dung Yên cao giọng nói với anh ta một câu: “Hai người nhớ lên loa phát thanh xin lỗi đó, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện hai người…”Khi Diệp Duật nghe thấy lời này, anh ta xém chút ngã xuống.

Lúc này anh ta vô cùng hối hận vì đã đến đây.

Thực sự không nên đến.

Dung Yên cười lạnh một tiếng, sau đó quay mặt đi, nhìn thấy người vẫn đang ôm chặt đòn gánh, cô lại mỉm cười: “Làm tốt lắm, đây là phần thưởng của em.

”Cô lấy ra năm đồng đưa cho cậu bé.

Tần Dư nhìn tiền, mặt cậu bé lập tức đỏ bừng: “Em, em không cần! ”Cậu bé giúp đỡ Dung, không phải vì tiền, mà vì cô là chị dâu cả của mình.

“Đưa cho em thì cứ lấy đi, không cho phép trả lại cho chị.

” Dung Yên không cho Tần Dư từ chối, liền trực tiếp nhét tiền vào tay cậu bé.

Tần Dư: ! Từ trước tới nay, tờ tiền mệnh giá lớn nhất mà cậu bé nhận được, cũng chính là tờ năm đồng trong tay.

Sự kích động khiến tay cậu ấy hơi run.

Dung Yên cảm thấy buổi tối nhất định phải khao bọn họ một chầu, xem bọn họ, người nào người nấy đều gầy như vậy.

“Đúng rồi, em có biết gói sủi cảo không?”Tần Dư: ! Gia đình cậu bé chưa từng xa xỉ đến nỗi ăn món này, sao mà biết được chứ.

Nhìn vẻ mặt của Tần Dư, Dung Yên biết cậu bé không gói được, “Vậy em đi băm thịt đi, buổi tối gói sủi cảo ăn.

”Tần Dư nghe thấy lời này, ánh mắt vô cùng sáng.

.
 
Back
Top Bottom