- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 375,577
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #271
Mãn Đường Hoa Thải - 满唐华彩
Chương 270 : Nên về
Chương 270 : Nên về
Giữa tháng năm, phu phụ Dương Tề Tuyên hộ tống Lý Đằng Không, Lý Quý Lan đến núi Vương Ốc bái kiến Ngọc Chân công chúa xong, lại một lần nữa quay về huyện Yển Sư.
Tiết này, lúa mì vụ đông đã sắp chín, những thửa ruộng dọc theo bờ sông phủ một màu vàng rực, mang đến cảm giác về một mùa gặt hái.
Dương Tề Tuyên lòng như tên bay, chỉ mong sớm hoàn thành công vụ để về Trường An, vừa vào thành liền đến huyện thự gặp Tiết Bạch. Lần này, Tiết Bạch không để hắn đợi quá lâu, vừa thông truyền liền lập tức mời hắn vào hoa sảnh tương kiến.
Trong hoa sảnh, hắn phát hiện Tiết Bạch đang cùng hai vị lão giả đàm thoại, mấy người đều không mặc quan phục, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Hai người các ngươi lui ra đi.”
Dương Tề Tuyên coi họ là lại viên, tùy ý phất tay, muốn nói chuyện riêng với Tiết Bạch. Không ngờ hai vị lão giả đều không nhúc nhích, hắn không khỏi nhíu mày.
“Không nghe thấy sao? Bảo các ngươi ra ngoài.”
Một trong hai vị lão giả bèn mở miệng: “Lão phu, tân nhiệm Yển Sư huyện thừa Nhan Xuân Khanh.”
“Vậy mà đã sắp xếp xong rồi?” Dương Tề Tuyên đắc ý cười, chẳng thèm để ý đến Nhan Xuân Khanh, quay sang Tiết Bạch nói: “Thấy chưa, ngươi muốn ai làm huyện thừa, Hữu tướng phủ đều có thể sắp xếp.”
Một câu nói, cả ba người trong hoa sảnh đều không đáp lời, chỉ khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười, tựa hồ cảm thấy thật khôi hài.
“Xin Nhan huyện thừa ra ngoài trước, ta có chuyện quan trọng muốn nói với Tiết Bạch.” Dương Tề Tuyên nhìn sang một vị lão giả khác, nói: “Là mạc liêu của Nhan huyện thừa phải không? Mời.”
“Lão phu là Lại bộ thị lang Miêu Tấn Khanh.”
Dương Tề Tuyên ngẩn người, có chút không tin, bởi trong ba người này, Miêu Tấn Khanh tuy quan vị cao nhất, nhưng khí chất lại là yếu nhất. Tiết Bạch, Nhan Xuân Khanh, một người tự có phong thái ung dung, một người có cốt cách danh sĩ, trái lại trong ánh mắt của Miêu Tấn Khanh lại lộ ra vài phần thị tục. (tầm thường, vụ lợi như một con buôn)
Để không cho Dương Tề Tuyên mất mặt thêm nữa, Miêu Tấn Khanh liền nói tiếp: “Lão phu là phụng ý chỉ của Hữu tướng mà đến.”
“Ngươi là phụng ý chỉ của Hữu tướng? Vậy ta…”
“Dương lang cứ ngồi.”
Hiển nhiên, sự thay đổi của tình thế diễn ra rất nhanh, đã không phải là thứ mà một kẻ vô dụng như Dương Tề Tuyên có thể nắm bắt được, Lý Lâm Phủ mới phải phái thêm Miêu Tấn Khanh đến huyện Yển Sư.
Miêu Tấn Khanh và Tiết Bạch từng gặp nhau một lần ở Đồng Quan, lúc đó hắn vừa thoát khỏi ảnh hưởng của vụ “Duệ Bạch Trạng Nguyên” để về kinh, còn Tiết Bạch thì chuẩn bị đến Yển Sư nhậm chức, không ngờ lại gặp lại nhanh đến thế.
Hắn thực ra cũng chỉ đến sớm hơn Dương Tề Tuyên không bao lâu, chủ đề câu chuyện cũng vừa mới bắt đầu.
“Tiết lang lấy thân phận quan nô hèn mọn mà đỗ tiến sĩ, được thụ quan, ít nhiều cũng đã chịu ân đức của Hữu tướng, nay làm vậy há chẳng phải là quá vong ân bội nghĩa rồi sao?”
Dương Tề Tuyên nghe mà mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
Tiết Bạch nói: “Miêu công sao lại nói lời này?”
“Lúc ngươi cầu quan đã hứa sẽ triệt tra gian nịnh trong triều, nay lại cấu kết với bọn Vương Hồng, Triệu Phụng Chương vu cáo Hữu tướng, đúng là cư tâm phả trắc.” (lòng dạ của một người thì không thể nào lường trước được)
“…”
Dương Tề Tuyên nghe hồi lâu, mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Bạch đưa ra điều kiện với cả hai bên, sắp xếp Nhan Xuân Khanh làm Yển Sư huyện thừa, kết quả thượng quan của Nhan Xuân Khanh là Triệu Phụng Chương liền dâng sớ tố cáo Hữu tướng hơn hai mươi tội lớn.
Vậy thì, bất kể sự thật ra sao, trong mắt người ngoài, Vương Hồng, Triệu Phụng Chương, Nhan Xuân Khanh, Tiết Bạch đều giống như một phe.
“Đáng chết!”
Dương Tề Tuyên nghe mà căm phẫn, đứng dậy giận dữ quát: “Tiết Bạch, ngươi quá đáng lắm!”
Đối mặt với lời chỉ trích này, Tiết Bạch chẳng thèm để ý, đã là Lý Lâm Phủ chỉ phái người đến đàm thoại, đủ biết hắn chưa làm gì quá đáng, nếu không đã chẳng khách khí như vậy.
“Chức quan của Nhan huyện thừa là do Vương Hồng sắp xếp, việc Triệu Phụng Chương dâng sớ tố cáo cũng xuất phát từ tay Vương Hồng. Một trong những mục đích chính là tạo ra giả tượng ta và hắn liên thủ, Hữu tướng nếu tin, chính là đã mắc lừa.”
Tiết Bạch không nhanh không chậm nói đến đây, quay đầu liếc nhìn Dương Tề Tuyên một cái, nói: “Chắc hẳn Hữu tướng sẽ không thiếu sáng suốt đến vậy.”
Dương Tề Tuyên vốn còn đang ra vẻ tức giận, định gây áp lực cho Tiết Bạch, nghe thế không khỏi lúng túng.
Miêu Tấn Khanh đành phải giải vây lần nữa, nói: “Giả tượng hay không, phải dùng chứng cứ để nói chuyện.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Nhan Xuân Khanh.
“Trước khi Triệu Phụng Chương vu cáo Hữu tướng, đã từng ngụy tạo vài phần chứng cứ, đặt trong khố phòng của Đan Châu phủ thự, nhưng khi hắn bị bắt, những chứng cứ giả này lại không cánh mà bay. Hôm đó, chỉ có Nhan huyện thừa đến từ biệt hắn, không biết có biết chuyện này không?”
Nhan Xuân Khanh đang định phủ nhận.
Tiết Bạch đã đáp lời: “Nhan huyện thừa sẽ phối hợp tìm kiếm.”
Nhan Xuân Khanh có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiết Bạch, định mở miệng, nhưng vì vẻ mặt kiên quyết, khí thế mạnh mẽ của Tiết Bạch, hắn cuối cùng không phản đối ngay trước mặt.
Miêu Tấn Khanh vừa đến đã nhận được thái độ như vậy, cũng xem như hài lòng, lại hỏi: “Đúng rồi, ngọn nguồn của đại án Ly Sơn?”
Tiết Bạch xua tay không bàn, chỉ nói: “Miêu công và Dương huynh đường sá xa xôi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đã.”
…
Tiễn hai người do Hữu tướng phủ phái tới đi rồi, Yển Sư huyện thừa, huyện úy lại tiếp tục ngồi trong hoa sảnh.
Nhan Xuân Khanh quan sát biểu cảm của Tiết Bạch, nghĩ thầm người trẻ tuổi này là đệ tử, nữ tế của Nhan Chân Khanh, nhân phẩm chắc chắn đáng tin.
Hắn bèn hỏi: “Cớ sao lại phải giao ra chứng cứ do Triệu thái thú để lại?”
Tiết Bạch rất thản nhiên, hỏi ngược lại: “Chứng cứ hữu dụng không?”
Nhan Xuân Khanh nói: “Người khác nhắc đến Đan Châu thái thú Triệu Phụng Chương, đều nói hắn là tâm phúc của Vương Hồng. Bởi những năm nay hắn truy thu tô dung điều còn nợ của bá tánh quá quyết liệt, hắn cũng vì thế mà lương tâm bất an, lần này hắn cho rằng có cơ hội trừng thanh lại trị, chấn chỉnh triều cương, mới quyết định dâng thư tố cáo. Chứng cứ quả thực là do Vương Hồng đưa, liên quan đến những ghi chép tham ô của Hữu tướng những năm nay, cũng chỉ có Vương Hồng mới có được những chứng cứ này.” (lại trị: mức độ liêm khiết của quan lại, hiệu suất hành chính, hiệu quả chính sách; trừng thanh lại trị: thanh lọc hệ thống quan lại)
“Phải, nhưng ta hỏi là hữu dụng không?”
Ngữ khí của Tiết Bạch mang chút cường thế, mà hắn cũng có đủ tư cách để như vậy, bởi lẽ chính hắn là người đã tiến cử chức quan cho Nhan Xuân Khanh, hơn nữa quyền lực thực tế của huyện Yển Sư cũng nằm trong tay hắn.
Mặt khác cùng nhau giải quyết một rắc rối, chính là thời điểm tốt nhất định hình cách chung sống giữa hai người, Tiết Bạch nhất định phải nắm giữ quyền chủ động.
Nhan Xuân Khanh có ngạo cốt, nhưng cả đời gặp trắc trở, cũng không để tâm chuyện này, trầm ngâm nói: “Nếu chứng cứ này vô dụng, Ca Nô sẽ không phái một Lại bộ thị lang đến Yển Sư đâu nhỉ?”
“Lại bộ thị lang, chứ không phải Giám sát ngự sử.” Tiết Bạch nói: “Miêu Tấn Khanh là nhắm vào ta, Lý Lâm Phủ muốn là thái độ của ta.”
Lời này rất ngông cuồng, Nhan Xuân Khanh ngẩn người, nhưng không phải là không tin. Từ khi vào quan trường, hắn chỉ làm quan địa phương, đối với những tranh đấu ở cấp độ triều đình này quả thực không hiểu nhiều lắm.
Tiết Bạch nói: “Lý Lâm Phủ dám ra lệnh trượng sát Triệu Phụng Chương, rõ ràng rất tự tin. Hắn căn bản không quan tâm đến chứng cứ mà Vương Hồng đưa ra. Đã vô dụng, chúng ta chi bằng giao ra.”
“Nhưng như vậy, chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội tốt đối phó gian tướng hay sao.” Nhan Xuân Khanh thở dài nói.
Khi nói câu này, hắn không cho rằng Tiết Bạch có thể có lý lẽ gì khiến hắn tâm phục khẩu phục mà giao ra chứng cứ do Triệu Phụng Chương để lại.
Tiết Bạch không vội thuyết phục hắn, ngược lại trầm tư, cuối cùng lẩm bẩm: “Đối phó được gian tướng rồi, Đại Đường sẽ tốt hơn sao?”
“Tất nhiên là…”
“Nhan công cho rằng, hiện tại trên triều đình này, đổi ai làm tể tướng, có thể quét sạch những tệ nạn này?”
Nhan Xuân Khanh nói: “Chính là bởi những hiền lương chi sĩ đều bị Lý Lâm Phủ trừ khử rồi.”
“Nhưng hiện tại thuận theo ý Vương Hồng trừ khử Lý Lâm Phủ, người làm tể tướng chính là Vương Hồng.”
Nhan Xuân Khanh không lời nào để nói, nhưng không phải vì bị Tiết Bạch thuyết phục, mà là trong lòng đột nhiên có sự hoang mang, bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề vốn chưa từng nghĩ tới.
Tiết Bạch nói: “Chuyện này không liên quan đến chính nghĩa, chỉ là tranh quyền đoạt thế mà thôi, chúng ta không cần tham gia, giao chứng cứ ra, tranh thủ thời gian trị lý tốt Yển Sư đi.”
Nhan Xuân Khanh im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của Tiết Bạch.
Đối với điều này, Tiết Bạch rất vui mừng, nhanh chóng cùng hắn bàn chuyện chính sự.
“Năm nay thời tiết không tốt lắm, sau mùa thu có lẽ sẽ có chút thiên tai, nhưng lương thực trong nghĩa thương của huyện Yển Sư sớm đã bị trộm sạch rồi…”
~~
Hôm sau, Miêu Tấn Khanh lật xem sổ sách do Nhan Xuân Khanh giao ra, liền hiểu được thái độ của Tiết Bạch.
Hắn lại vẫn chưa hài lòng, hỏi: “Tiết lang cho rằng, mấy vụ án ở Yển Sư có liên quan đến Chuyển vận sứ ti không?”
Đây vẫn là muốn gán cho Vương Hồng một tội danh mưu nghịch.
Tiết Bạch đối với chuyện này trước sau vẫn không có hứng thú, nói: “Ta quan nhỏ quyền hèn, đối với việc này không có hiểu biết gì, nhưng hiện tại Hộ bộ thị lang Hình công đang ở Lạc Dương, Miêu công có thể đến thỉnh giáo ngài ấy xem sao?”
Miêu Tấn Khanh thấy hắn bắt đầu chơi trò vòng vo như thế, ngược lại nói thẳng không úp mở: “Chuyến này đến, điều lão phu muốn rất đơn giản, tra rõ tội danh mà Vương Hồng vu oan cho An Lộc Sơn.”
Tiết Bạch nói: “Ta nhớ, năm xưa Miêu công chấm Trương Thích làm trạng nguyên, chính là An Lộc Sơn dâng sớ lên Thánh nhân bẩm báo Trương Thích bất tài, hại Miêu công bị biếm chức.”
Miêu Tấn Khanh vuốt râu nói: “Từ đó có thể thấy, An Lộc Sơn trung thành trực gián. Sao có thể xúi giục huynh đệ họ Cao làm bậy?” (trung thành trực gián: tận tâm tận lực thẳng thắn can gián)
Người nếu không có tư đức, dù có danh vọng đến đâu, vẫn khiến người ta khinh thường vài phần. Tiết Bạch lại nhìn Miêu Tấn Khanh, ánh mắt mang theo chút khinh miệt khó nhận ra. (tư đức: đạo đức cá nhân)
“Nhưng án đã trình lên ngự tiền rồi, muốn thay đổi nữa, ta nói không được, Miêu công nói chỉ e cũng không được.”
“Hữu tướng chỉ cần kết quả.”
“Vậy phải có nhân chứng, đem vụ án của huynh đệ họ Cao đổ lên người Vương Hồng.” Tiết Bạch trầm ngâm, chậm rãi nói: “Hà Nam thiếu doãn Lệnh Hồ Thao, phân lượng chắc là đủ nặng?”
“Lệnh Hồ Thao?”
Tiết Bạch nói: “Lệnh Hồ Thao có một tộc huynh đệ tên là Lệnh Hồ Triều, nữ nhi của y bỏ trốn theo Cao Thượng, Cao Thượng chính là thông qua mối quan hệ này mà ngấm ngầm gây họa ở Hà Nam Phủ.”
Miêu Tấn Khanh hỏi: “Trong hồ sơ tại sao không có những điều này?”
“Cao Thượng là người của An Lộc Sơn, các nha môn không dám làm lớn chuyện, đã ém nhẹm những tin tức này xuống, cốt sao biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.”
Câu nói này khiến Miêu Tấn Khanh nhạy bén nhận ra điều không đúng.
Lệnh Hồ Thao thân là Hà Nam thiếu doãn, dù không thuộc phe cánh của Hữu tướng, ít nhất cũng phải nghe theo công văn của Hữu tướng, nhưng lại che giấu những điều này.
Tiết Bạch tiếp tục nói: “Miêu công muốn đem chứng cứ mưu phản đổ lên đầu Vương Hồng, thay vì để ta làm, chi bằng hỏi Lệnh Hồ Thao, lời khai của hắn rất quan trọng.”
“Lời khai?” Miêu Tấn Khanh nói: “Đường đường Hà Nam Phủ thiếu doãn, đã không phải phạm nhân, sao lại có lời khai?”
Tiết Bạch không trả lời ngay, như đang suy tính.
Miêu Tấn Khanh dần dần mất kiên nhẫn, nói: “Muốn để Lệnh Hồ Thao ra mặt chỉ chứng Vương Hồng, chẳng khác nào bắt hắn nhận tội, sao có thể được?”
Tiết Bạch nói: “Yển Sư huyện lệnh Lã Lệnh Hạo bán lại lương thực trong nghĩa thương, chuyện này Lệnh Hồ Thao rõ ràng cũng biết, thậm chí, Lệnh Hồ Thao còn bán lại cả nghĩa thương của Lạc Dương Phủ.”
“Có ý gì?”
“Miêu công nếu muốn ép Lệnh Hồ Thao một chút, có thể tra xét chuyện quan viên Hà Nam Phủ bán lại lương thực trong nghĩa thương…”
Từ ở huyện Yển Sư, cho đến cả Hà Nam Phủ, hướng đi của sự việc dần dần trở nên kỳ lạ.
Miêu Tấn Khanh rõ ràng là vì tranh đấu quyền lực mà đến, lại không biết vì sao, ngược lại ra mặt giúp Tiết Bạch tra xét chuyện nghĩa thương.
~~
Đến tháng sáu, Tiết Bạch vẫn ở huyện Yển Sư, kiên nhẫn trị lý.
Đã vào hè, thời tiết dần dần oi bức, Hà Nam Phủ năm nay vẫn ít mưa, tuy không tính là đại hạn, nhưng đối với thu hoạch rõ ràng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.
Sửa kênh, đào giếng, Tiết Bạch cố gắng hết sức tổ chức lực lượng của một huyện, để bá tánh giữ lại được thêm chút thu hoạch.
Ngoài ra, hắn còn mượn uy thế của Miêu Tấn Khanh, tra xét chuyện lương thực tồn kho trong nghĩa thương bị bán lại, để chuẩn bị một khi xảy ra thiên tai, sẽ có đủ lương thực cứu tế bá tánh.
Mà ở Trường An, đảng tranh vẫn ngày càng kịch liệt…
~~
Chưa đến canh tư, Nguyên Tái đã mở mắt tỉnh dậy.
Hắn ngủ tổng cộng cũng chưa được hai canh giờ, nhưng không hề buồn ngủ, thế là rón rén đứng dậy, cố gắng hết sức không kinh động đến Vương Uẩn Tú đang say giấc.
Đi một mạch đến thư phòng, trên trác án đặt vài bản danh sách.
Danh sách là do Vương Hồng cho người giao cho Nguyên Tái, bên trong ghi lại danh sách tâm phúc của phe cánh Hữu tướng, bao gồm gia thế, quan chức của những người này, cũng như nhiều thông tin tình báo khác.
Danh sách này đương nhiên vô cùng quan trọng, vừa có thể dùng để làm tan rã thế lực của Hữu tướng, lại có thể dùng để lôi kéo nhân tài.
Nguyên Tái đã có thể tưởng tượng ra nếu Lý Lâm Phủ bị lật đổ, hắn sẽ phò tá Dương Tiêm làm tể tướng, đồng thời nhân cơ hội này tích lũy tư lịch, sớm muộn gì, hắn cũng sẽ nắm quyền điều hành Đại Đường.
Có ý nghĩ này, trong đầu hắn không khỏi hưng phấn, trong mơ cũng đang nghiên cứu những điều này.
Đang bận rộn, cửa phòng bị người đẩy ra, Vương Uẩn Tú khoác áo bước vào, nói: “Chàng đã mấy đêm liền không ngủ ngon, hà tất phải lao lực như vậy?”
“Trong lòng có đại chí, trằn trọc khó ngủ mà thôi.”
Nguyên Tái khí thế bừng bừng, tuy giọng điệu như đang than thở, nhưng thực chất lại ẩn chứa khát vọng vươn cao mạnh mẽ.
Vương Uẩn Tú lại không hiểu được dã tâm của phu quân, nói: “Hiện tại chúng ta đã có trạch viện xa hoa, với tuổi của chàng, quan cư lục phẩm, thân kiêm đa chức, tay nắm trọng quyền, còn có gì không thỏa mãn? Thà đêm không ngủ, cũng không sợ tổn hại thân thể.”
“Nghịch thủy hành chu, bất tiến tắc thoái.” Nguyên Tái nói, “Cuộc tranh đấu giữa Lý Lâm Phủ và Vương Hồng, tránh là không tránh được, chi bằng nhân cơ hội này mà tranh đoạt một phen đại phú quý.”
Vương Uẩn Tú còn muốn khuyên hắn, hắn lại bổ sung một câu.
“Nàng không hiểu đâu, không hiểu ta có thể làm đến mức nào.”
Trong thư phòng nến lửa sáng trưng, Vương Uẩn Tú nhìn Nguyên Tái, chỉ thấy đôi mắt hắn vì mệt mỏi đã đầy tơ máu đỏ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn.
Hắn từ một sĩ tử nghèo hèn đi đến ngày hôm nay, tất cả kinh lịch đều khiến hắn cảm thấy, cuộc đời sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, vậy thì lần này chính là cơ hội để hắn khoác lên mình hồng bào.
…
Sáng sớm, Nguyên Tái chỉnh trang lại dung mạo, từ sớm đã vội vã đến phủ đệ của Dương Tiêm.
Lúc này trống sớm của thành Trường An mới vang lên, ngoài cửa Dương phủ đã đứng đầy các quan viên chờ gặp, cũng không biết họ đến bằng cách nào, có lẽ là từ lúc giới nghiêm đã ở đây chờ cả đêm?
Nguyên Tái thì không cần phải chờ, được dẫn thẳng vào nghị sự đường.
“Quốc cữu, ta đã xem danh sách suốt đêm, cho rằng chỉ cần lôi kéo thêm vài trọng thần nữa, liền đủ lật đổ Lý Lâm Phủ.”
Dương Tiêm lại xua tay, nói: “Thư mới nhất của A Bạch đã đến, nói không nên vội vàng tham gia vào.”
“Tình thế không cho phép nữa rồi.” Nguyên Tái đáp.
Hắn cho rằng tham gia cũng được, không tham gia cũng được, suy xét đều có lý, chỉ là xuất phát từ những lựa chọn khác nhau mà thôi. Duy chỉ không nên do dự thiếu quyết đoán, đã lựa chọn thì nên kiên trì đến cùng.
“Việc Tiết lang tiến cử Nhan Xuân Khanh đã bị Vương Hồng lợi dụng, liên lụy đến vụ án của Triệu Phụng Chương, không ít người đã cho rằng chúng ta và Vương Hồng liên minh, cùng nhau đối phó Lý Lâm Phủ. Lúc này nếu lùi bước, uy vọng của Quốc cữu ở đâu? Sau này còn có ai nguyện ý vì Quốc cữu mà ra sức?”
“Tiết lang không ở Trường An, nắm bắt tình hình khó tránh khỏi có sai lệch. Nhưng sự tình có nặng có nhẹ, có gấp có hoãn, tiểu sự của một huyện Yển Sư vốn không nên đặt lên bàn cân so sánh với đại sự của Quốc cữu…”
Nguyên Tái thao thao bất tuyệt, cuối cùng, đã thuyết phục được Dương Tiêm để hắn đi lôi kéo các quan viên trên danh sách.
Như vậy, hắn nhân danh Dương đảng bái kiến các quan viên trong triều, hứa hẹn tiền đồ, tặng hậu lễ, trong vài ngày liền uy tín tăng vọt.
Cuối cùng thì hắn cũng dần có thể đại diện cho một phần thái độ của Dương đảng.
~~
Ngày mười tám tháng sáu, Vương Uẩn Tú ở nhà tiếp đãi các khuê trung hảo hữu.
“Nói đến chuyện này ta lại tức, ta rõ ràng chưa từng đến Lạc Dương, lại vì chuyện này mà nhiều người đều nói ta chạy đến cùng hắn hẹn hò, vô cớ làm hỏng danh tiếng, sau này còn làm sao gả đi được?”
“Yên tâm, với môn đệ của Trương gia, người muốn cầu hôn ngươi có thể xếp hàng từ Trường An đến Lạc Dương.”
“Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng nói họ cầu hôn ta là vì môn đệ của Trương gia.”
Vương Uẩn Tú lúc này mới nhận ra mình đã nói sai.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở biên ải, tính tình như một nam tử. Quả thực không giỏi những tâm tư cẩn thận cần có khi giao tiếp với nữ tử.
“Trương…”
Vương Uẩn Tú đang định mở miệng, bỗng nhiên, trong sân một trận ồn ào.
Nàng có chút không vui, đứng dậy nhìn ra ngoài, lại kinh ngạc thấy một đội quan sai sải bước tiến vào.
“Phụng mệnh tra sao phủ đệ của Nguyên Tái!” (tra sao: thanh tra + tịch biên)
Biến cố đột ngột, Vương Uẩn Tú nhíu mày, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, bước lên phía trước, quát: “Nơi đây là Diêm thiết chuyển vận sứ phán quan…” (Diêm thiết: muối sắt)
“Kẻ bị tra sao chính là Nguyên Tái, đưa nàng về thẩm vấn!”
“Ai dám động đến ta?!”
Vương Uẩn Tú tuy là nữ tử, nhưng rất cương liệt, thể hiện phong thái của con gái Vương Trung Tự, quát khiến đám quan sai không dám tiến lên.
Tuy nhiên, đợi đến khi hỏi rõ ngọn ngành sự việc, nàng mới nhận ra, triều đình lần này đến tra xét Nguyên Tái, quả thực không phải oan uổng hắn.
Chỉ nói gian trạch viện mà họ đang ở, đó quả thực chính là do Dương Tiêm tặng; mà gần đây, Nguyên Tái không ngừng kết giao với các quan viên trong triều, tặng hậu lễ, đã bị một số người trong đó tố giác.
Chứng cứ xác thực, một quan viên xuất thân nghèo khó hành sự như thế, nếu nói không lấy của bất nghĩa, ai có thể tin?
Nhưng kỳ thực, Vương Uẩn Tú đối với kết quả này sớm đã có dự cảm, Nguyên Tái quá thông minh, thông minh đến mức cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tay mình.
Càng như vậy, càng dễ vấp ngã…
~~
Tin tức truyền đến Yển Sư đã là tháng bảy, Tiết Bạch lo lắng thu hoạch của nông hộ, thường xuyên cùng Nhan Xuân Khanh đến ruộng đồng.
Hắn bị cháy nắng đen đi rất nhiều.
Đã không còn là lúc ở Trường An luôn cần phải bám víu vào tà váy của các nữ nhân, đen một chút cũng không sao.
“Thiếu phủ, tin tức từ Trường An đã đến.”
“Nói.”
“Nguyên Tái đã bị biếm chức đến Kiềm Trung.”
Tiết Bạch đối với việc này chẳng hề có chút cảm thông nào, nói: “Hắn đáng nhận một bài học.”
Thực ra như vậy, uy tín của Dương đảng vốn đang không ngừng tăng lên cũng bị tổn hại, nhưng Tiết Bạch cho rằng không sao, đợi đến khi Lý Lâm Phủ và Vương Hồng đấu đến mức kịch liệt hơn, tự nhiên sẽ đưa ra nhiều điều kiện tốt hơn.
“Thiếu phủ, ý của Quắc Quốc phu nhân và Quốc cữu, vẫn hy vọng ngài có thể sớm trở về Trường An, vị trí Vạn Niên huyện úy vẫn được giữ lại, hiện tại Quốc cữu đã không còn mưu sĩ có thể thay ngài đưa ra quyết định…”
Tiết Bạch lại lần nữa nhìn về phía cánh đồng.
So với trước đây, nếu bây giờ rời đi, hắn đã yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng mùa thu còn chưa đến, điều hắn lo lắng nhất vẫn là khâu thu thuế, nếu không định ra một quy củ, trong lòng hắn không yên…
~~
Dương Tiêm gần đây ngày càng bất an trong lòng.
Việc Nguyên Tái bị biếm chức, khiến hắn cảm nhận được sự cường thế của Lý Lâm Phủ.
Không thể không nói, Vương Hồng vẫn không sánh bằng Lý Lâm Phủ, ít nhất là trong những cuộc chạm trán ban đầu, các loại thủ đoạn đều bị Lý Lâm Phủ phản kích một cách tàn nhẫn.
Trải qua chuyện này, Dương Tiêm mới xem như hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Tiết Bạch, quyết định từ đây bắt đầu ẩn mình một thời gian, chờ đợi thời cơ.
Hắn cách đây không lâu vì sự xúi giục của Nguyên Tái mà cảm xúc quá phấn khích, lúc này một khi buông lỏng, liền cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay vốn đã không định gặp bất kỳ quan viên nào, Dương Quốc Trung lại đến, còn mang theo giọng điệu chất vấn.
Hoặc nói là vừa đến đã dùng thái độ hỏi tội để áp chế khí thế của Dương Tiêm.
“A huynh có thể nói cho ta biết, Nguyên Tái tại sao lại hành sự như thế không?!”
“Chuyện này còn có gì đáng nói nữa?” Dương Tiêm nói: “Người cũng đã bị biếm chức rồi.”
“Nguyên Tái tham lam, trúng quỷ kế của Vương Hồng.” Dương Quốc Trung nói: “Nhưng a huynh sao không sớm nói cho ta biết?”
Chuyện này quả thực là Dương Tiêm đuối lý.
Dương Quốc Trung tuy nói địa vị không bằng hắn, nhưng hiện tại thay Thánh nhân lo liệu nội khố, chính là một trong những quan viên được thánh quyến nhất, cũng là cán tướng cốt lõi của Dương đảng hiện nay. (cán tướng: tướng tài)
Nguyên Tái quả thực chính là có ý muốn đè nén Dương Quốc Trung, Dương Tiêm cũng hiểu, sở dĩ vẫn đồng ý với Nguyên Tái, lại không nói cho Dương Quốc Trung, là để cân bằng những người dưới trướng.
“Thôi, chuyện đã qua rồi.”
“A huynh nói thì nhẹ nhàng, lại không biết đã làm lỡ bao nhiêu đại sự của chúng ta! Còn phải để ta cố gắng hết sức cứu vãn.”
Dương Quốc Trung nhếch miệng, trước mặt huynh trưởng của mình rõ ràng kiêu ngạo hơn trước nhiều.
Nói rồi, hắn chuyển chủ đề, nói: “Hữu tướng hôm nay triệu ta qua nghị sự, hắn hứa cho ta chức Thái phủ thiếu khanh, như vậy ta lo liệu Thái phủ, mới danh chính ngôn thuận.”
“Có ý gì?”
“Ta đại khái đã hiểu rõ kế hoạch của Tiết Bạch. Chẳng qua là tĩnh quan kỳ biến, nắm lấy lợi ích, hiện tại thời cơ đến, ta được thụ quan, có thể giúp Hữu tướng trừ khử Vương Hồng, như vậy, mới có thể bù đắp tổn thất do Nguyên Tái gây ra.”
“Không được!”
Dương Tiêm dù không thông minh cũng hoàn toàn hiểu ra, cái gọi là lợi ích của Dương Quốc Trung, là lợi ích của một mình hắn, hắn được một chức Thái phủ thiếu khanh, nhưng những người khác trong Dương đảng thì sao? Hay nói là đối với tình hình có cải thiện gì.
“Hiện tại thời cơ còn chưa đến, chúng ta tiếp tục ngồi trên núi xem hổ đấu, không được dễ dàng tỏ rõ lập trường nữa.”
“A huynh đây lại là có ý gì?!” Dương Quốc Trung nói, “Nguyên Tái muốn giúp Vương Hồng đối phó Hữu tướng, dùng lại là thủ đoạn không thể phơi bày. Ngược lại đến lượt ta, a huynh lại muốn cản trở tiền đồ của ta?!”
“Khụ khụ khụ.” Dương Tiêm tức đến ho lên, khó khăn lắm mới nói: “Khác, hắn là liên minh với kẻ yếu…”
Dương Quốc Trung thế bắt buộc phải được, lại không phải là đến để thương lượng với Dương Tiêm, nói: “Hôm nay đến, là để thông báo với a huynh một tiếng, ta đã quyết ý nhận chức quan do Hữu tướng ban cho.”
Nói xong, hắn liền thẳng thừng phẩy tay áo bỏ đi.
“Ngươi…”
Thấy tình hình này, Dương Tiêm đại nộ, có ý muốn mắng Dương Quốc Trung thiển cận, tham lam, nhưng vừa bắt đầu ho là không dừng lại được.
Hồi lâu, hắn mới lấy chiếc khăn tay che miệng xuống, dùng bàn tay run rẩy từ từ mở ra xem.
Trong khăn là một vệt máu đỏ tươi.
Nhìn mãi, đôi mắt già nua của Dương Tiêm dần dần hỗn độn vô quang, sau đó hiện lên vẻ không cam lòng.
Hắn thở dài một hơi, gọi tâm phúc qua dặn dò: “Đến Yển Sư một chuyến nữa, nói với Tiết Bạch, bất kể thế nào cũng nên về Trường An rồi…”