- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 403,287
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #211
Mãn Đường Hoa Thải - 满唐华彩
Chương 210 : Pháp Hải
Chương 210 : Pháp Hải
"Đều không cần đa lễ. Tiết khanh có biết, trẫm để ngươi kiêm nhiệm Thái Nhạc Thừa, có dụng ý gì không?"
"Thần thỉnh Thánh nhân chỉ giáo."
"Thái Nhạc Thự gần đây vũ nhạc ngày càng lơ là, đã bị Giáo Phường vượt mặt xa. Ngươi tuy ngũ âm không đủ, nhưng khúc từ lại viết rất hay, đừng để trẫm thất vọng."
Nói rồi, Lý Long Cơ đắc ý cười, chỉ vào Tiết Bạch quở trách: "Ngươi đấy, nên bài cho tốt một vở hí."
Trong lòng Tiết Bạch hiểu rõ vì sao vị hoàng đế này lại đắc chí như vậy.
Hắn muốn làm năng thần, không muốn bồi Lý Long Cơ chìm đắm trong tửu sắc. Điều này, Lý Long Cơ cũng đã nhận ra, nhưng hoàng đế tự có cách dựa vào quy củ triều đình, để bắt hắn phải ngoan ngoãn bài hí.
"Thần tất dốc hết sức mình."
"Hảo, trước lễ Thất Tịch, có thể bài xong vở hí này không?"
"Vậy thần kính thỉnh Thánh nhân ngự lãm vào đêm Thất Tịch."
"Ha ha ha." Lý Long Cơ cười lớn nhìn sang Dương Ngọc Hoàn, như đang khoe công vậy.
Lý Quy Niên thì bước lên, trình bày ý tưởng của Tiết Bạch muốn dùng hồ làm hí đài, Lý Long Cơ lập tức khen ngợi hết lời.
"Hay lắm, hát phong tình Giang Nam không thể thiếu nước, như khúc 'Đắc Bảo Ca' phải hát trên thuyền tải lương mới có vận vị, hí đài này không cần dựng nữa, dời sang phía tây Phù Dung Viên dựng thủy đài... Trẫm đã nói rồi, Tiết khanh đối với hí khúc thường có tư tưởng thiên tài, chưa từng làm trẫm thất vọng."
"Thần không dám nhận."
"Đừng khách sáo, đem hí bản lên đây, trẫm xem qua."
Tiết Bạch vội vàng hai tay dâng lên.
"Đưa ta."
Không đợi Cao Lực Sĩ sai hoạn quan đến lấy, Dương Ngọc Hoàn đã reo lên, tự mình nâng váy bước đến, đoạt lấy quyển trục từ tay Tiết Bạch.
Tiết Bạch chỉ cảm thấy một làn gió thơm thoảng qua, ánh mắt nhìn theo, nụ cười như hoa, thoáng chốc, nàng đã cầm hí bản chạy mất.
Mặc dù Tạ A Man đã đọc trước một số bài thơ, lời thoại trong đó, nhưng lúc này xem lại vẫn khiến người ta kinh diễm, Dương Ngọc Hoàn xem mà ánh mắt lấp lánh khác thường, chỉ cảm thấy đọc lên ngập tràn dư hương trong miệng.
"Thái Chân, để cung nhân chép lại một bản trước được không?"
Trên mặt Lý Long Cơ mang nụ cười bất đắc dĩ, khuyên Dương Ngọc Hoàn mấy câu, nàng không nghe, hắn cũng đành chịu, chỉ có thể cùng Tiết Bạch, Lý Quy Niên bàn luận về việc chọn vai.
"Vĩnh Tân đã đến chưa?"
"Hồi Thánh Nhân, nàng đang cải nam trang." Trương Vân Dung đáp, "Đảm bảo sẽ không làm Thánh nhân thất vọng."
"Hảo, chắc chỉ có nàng có thể diễn Hứa Tiên." Lý Long Cơ tuy chưa xem hí bản, nhưng đã đọc câu chuyện Tiết Bạch viết, thuận miệng nói về các nhân vật: "Còn Thanh Xà..."
Nói đến đây, bậc thánh thủ tiêu sái phất tay một cái, một cung trang lệ nhân e thẹn bước ra từ trong hàng.
"Tiết khanh xem, nàng diễn Thanh Xà có hợp không?"
Tiết Bạch đột nhiên bị gọi, đành phải nhìn vị nữ tử kia, chỉ thấy nàng mặc áo khoác lụa mỏng đối khâm tay ngắn tươi sáng, đeo hoa tai ngọc trai, phối thêm vòng cổ tua rua, cũng là một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười, chỉ là có chút quen mắt.
Hắn ngẩn người một lúc, mới nhận ra nữ tử này nguyên là Phạm nữ, bởi lẽ trước đây cũng chỉ gặp qua mấy lần.
Phạm nữ thấy ánh mắt hắn nhìn tới, không hiểu sao lại lộ vẻ áy náy, mà cúi đầu xuống.
Phút chốc, Dương Ngọc Hoàn rời mắt khỏi hí bản, có phần bất mãn nói: "Ta đã hứa với A Man để nàng đóng vai Thanh Xà rồi."
"Trẫm chỉ là đề xuất thôi." Lý Long Cơ vân đạm phong khinh khẽ cười, nói: "Tiết khanh, ngươi viết lời thoại, cảm thấy ai đóng vai Thanh Xà thích hợp?"
Tiết Bạch nhanh chóng hành lễ, tránh ánh mắt của Lý Long Cơ, làm bộ khó xử.
"Nói đi, ai đóng thích hợp?" Dương Ngọc Hoàn cũng đang gây sức ép.
"Tạ điển sự đóng sẽ thích hợp hơn."
Tiết Bạch cân nhắc xong, đưa ra câu trả lời.
Ngay cả An Lộc Sơn cũng biết trước hết phải bái Dương Ngọc Hoàn, không có lý do hắn lại không phân biệt được tốt xấu. Chuyện này cũng dễ quyết định, Lý Long Cơ tuy quyền lực lớn, nhưng những sự tình thế này lại rất độ lượng, đắc tội với hắn, vài ngày sau cũng sẽ ổn; Dương Ngọc Hoàn lại có chút hẹp hòi, đắc tội với nàng, không biết nàng sẽ nhớ đến bao lâu.
Còn Phạm nữ nghĩ gì... Tiết Bạch liếc nhìn qua, thấy Phạm nữ gửi đến ánh mắt cảm thông pha rõ thiện ý.
"Tên tiểu tử này."
Lý Long Cơ chỉ Tiết Bạch, ngoài việc không gọi hắn là "Tiết khanh" nữa, cũng không nổi giận, cười nói: "Nhưng còn có một vấn đề khó, không biết ai sẽ đóng vai Pháp Hải..."
~~
Trường An thành.
Đạt Hề Tuần từ Hữu tướng phủ bước ra, trên mặt mang vẻ trầm tư sâu sắc.
"Đạt Hề thị lang, gặp chuyện khó rồi sao?"
Ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là Vương Hồng, Vương Chuẩn phụ tử vừa đến.
"Bái kiến Á đài." Đạt Hề Tuần vội vàng hành lễ với Vương Hồng.
Phong khí đời Đường thường thích dùng biệt danh để chỉ chức quan, tỉ như gọi huyện lệnh là "minh phủ", huyện úy là "thiếu phủ". "Á đài" là tôn xưng của Ngự sử đại phu, vì chỉ sau Tể tướng - Đài phụ, còn gọi là "Á tướng", "Ti hiến". (1)
Đây cũng là lý do Vương Hồng nhất định không chịu nhường chức Ngự sử đại phu cho An Lộc Sơn, hiện giờ hắn đã là nhân vật số hai trong phe Hữu tướng.
"Ta vào gặp Hữu tướng trước." Vương Hồng nhẹ nhàng vỗ lưng Đạt Hề Tuần, bước vào Hữu tướng phủ.
Vương Chuẩn lại không vào, với vẻ mặt hả hê hỏi: "Đạt Hề thị lang chưa nói, vì sao mặt ủ mày chau thế?"
"Không giấu gì Vương thiếu khanh, lại liên quan đến Tiết Bạch đó, Hữu tướng muốn đem hắn ngoại phóng, nhưng hắn lại ở ngự tiền bài một vở hí..."
"Ồ? Vở hí gì vậy?" Vương Chuẩn không hứng thú với chuyện quan vị, chỉ hỏi điều mình quan tâm.
Đạt Hề Tuần thật sự biết, hắn báo cáo với Hữu tướng, Hữu tướng đã sớm tra ra, Tiết Bạch muốn dàn dựng vở《 Bạch Xà Truyện 》.
Kể xong chuyện này, hắn thở dài: "Sự tình đến mức này, theo ta thấy, chi bằng thật sự đồng ý cho hắn một chức Kỳ úy ở Đông đô."
"Ta đang định mang gà chọi đi Chiêu Ứng huyện." Vương Chuẩn nói: "Đến ngự tiền, ta sẽ hỏi thăm giúp các ngươi một chút, thế nào?"
"Ồ? Vương thiếu khanh muốn ra tay giúp đỡ?"
"Ta với Đạt Hề huynh là hảo hữu, hắn làm quan ở San Báo Viện, có lợi cho ta." Vương Chuẩn xoa cằm cười nói.
Hôm sau, Vương Chuẩn và Giả Xương mang gà chọi xuất phát đến Hoa Thanh cung.
Trong đội ngũ có đủ loại người, có hoạn quan trong cung, tiểu nhi trong kê phường, còn có bạn rượu của bọn họ.
Bọn họ xuất phát muộn, đến Chiêu Ứng huyện đã tối mịt, được Đạt Hề Phủ chiêu đãi ẩm tửu thủ lạc, ca vũ trợ hứng.
"Theo ta thấy, Hữu tướng không cần phải áp chế chức quan của Tiết Bạch. Chỉ cần hắn chịu giao quyền san báo, còn có gì quan trọng? Hiện giờ hắn đang được sủng tín, áp chế được sao?"
Qua mấy tuần rượu, nói đến chuyện Tiết Bạch, Đạt Hề Phủ đã có lập trường, hy vọng nhanh chóng đạt được thỏa thuận với Tiết Bạch.
Vương Chuẩn lại hiểu rõ ý của Lý Lâm Phủ hơn, nói: "Chính vì đang được sủng tín, Hữu tướng mới muốn đẩy hắn ra xa đó chứ."
"Ta đã từng nói qua, nếu Tiết Bạch ăn vạ không chịu rời San Báo Viện." Đạt Hề Phủ nói: "Hữu tướng há chẳng phải càng không nguyện sao?"
Vương Chuẩn hiểu ý khẽ cười, nói: "Nhân tiện, nói về vở hí hắn đang bài đi."
"Nói đến việc này, Thánh nhân còn muốn triệu thêm hoạn quan từ Trường An đến."
"Vì sao?"
"Có một vai diễn khó tìm, cần có người đóng một ác tăng, cùng Quý phi đối hí, lại phải có tài ca hát, còn phải xấu xa, đê tiện, nguyện ý cạo đầu, tốt nhất là hoạn quan."
Đạt Hề Phủ nói đến đây, có người rót thêm rượu cho hắn.
Đây là người bạn thân nhất của Vương Chuẩn, cũng chính là người trước đây thường cùng hắn đến Giáo phường la cà - Hình Tể.
Hình Tể nghe họ nói về vai diễn Bạch Xà truyện, mắt láo liên, đột nhiên nói: "Đại lang, trong kê phường của ngươi không phải có một nhân tuyển sao?"
"Ai vậy?"
"Lưu Hóa, tên hoạn quan béo hay giúp truyền tin giữa kê phường và trong cung đó."
Vương Chuẩn hỏi: "Hắn biết hát?"
"Trước đây hắn là tiểu nô ở Nam Khúc, hơn mười năm trước tịnh thân nhập cung, hát được lắm." Hình Tể nói: "Trên đường đến đây, ta tình cờ nghe hắn hát mấy câu, thật sự xuất sắc."
Vương Chuẩn nói: "Biết hát là được, ngày mai ta dẫn hắn vào yết kiến Thánh nhân, nhưng phải đổi tên trước."
Giả Xương hỏi: "Vì sao phải đổi tên?"
"'Mão Kim Đao' đó." Vương Chuẩn nói: "Bên cạnh nếu có người họ Lưu, Thánh nhân rất kiêng kỵ." (2)
Trong《 Xuân Thu Diễn Khổng Đồ 》có viết "'Mão Kim Đao' tượng trưng cho họ Lưu, là hậu duệ của Xích Đế, sẽ thay thế nhà Chu", xác lập địa vị đế vương chính thống của Lưu thị. Từ thời Đông Hán trở đi, xuất hiện những lời sấm như "Không phải họ Lưu thì không được phong vương", "Lưu thị phục khởi, Lý thị vi phụ", "Tu thân tích đức như người họ Lưu mới xứng làm vua", xưng là "Kim Đao chi sấm". (3)
Từ Nam Bắc triều đến Đại Đường, những người họ Lưu nổi dậy khởi nghĩa liên tục không dứt, thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn.
Năm Khai Nguyên thứ nhất, có lời sấm truyền rằng "Đức Phật Thích Ca Mâu Ni sắp tàn, sẽ có vị Phật mới xuất hiện; họ Lý sắp suy, họ Lưu sắp hưng"; Năm Khai Nguyên thứ 13, yêu tặc Lưu Định Cao ở Lạc Dương dẫn quân tấn công Thông Lạc môn; Năm Khai Nguyên thứ 23, Lưu Phổ Hội ở Đông Đô tạo phản; Năm Khai Nguyên thứ 24, yêu nhân Lưu Chí Thành ở huyện Lễ Tuyền thành Trường An dấy binh làm loạn.
Dĩ nhiên, kiêng kỵ là một chuyện, người họ Lưu nhiều như vậy cũng không kiêng hết được, nói chung muốn được trọng dụng, đổi tên là xong.
Đạt Hề Phủ nói: "Vậy bảo Lưu Hóa này đổi tên, rồi tiến cử hắn thử xem."
"Được..."
Sau yến tiệc, Đạt Hề Phủ an bài xong khách khứa, trở về chỗ ở, có một tâm phúc đến gần.
"Thiếu phủ, chưa say chứ? Tiểu nhân có việc quan trọng muốn nói."
"Nói đi."
"Hôm trước, huyện lệnh vào yết kiến Thánh nhân xong, hình như có nhắc đến lời đồn ở Lạc Dương."
Đạt Hề Phủ không vui, nói: "Hắn có ý gì?"
"Chắc là muốn người của Dương đảng tra thiếu phủ, ngầm đối phó ngài."
"Ha." Đạt Hề Phủ cười khẩy nói: "Mặc họ tra, tốt nhất còn cáo ta tội không báo tang."
"Chuyện này..."
"Không cần để ý." Đạt Hề Phủ nói: "Việc mưu quan, ta sẽ bàn lại với Tiết Bạch, hai người chúng ta liền có thể quyết định, hà tất gây thêm phiền phức."
~~
Hoa Thanh cung, Phù Dung viên.
Tiếng trống vang lên, đột nhiên có người cao giọng xướng hí, thanh âm đầy uy nghiêm.
"Lão tăng Pháp Hải, trụ trì Kim Sơn. Cà sa long trượng rời thiền viện, đi đến Giang Nam độ Hứa Tiên... Thiện tai! Giang Nam Phật địa, há dung yêu ma trà trộn?"
Người thử vai vừa cất giọng, cả tọa đều kinh ngạc.
Tạ A Man đang xem dưới hí đài bị "Pháp Hải" chỉ một cái, giật mình run rẩy, suýt thì ngã vào lòng Tiết Bạch.
"Hảo!"
Lý Long Cơ vỗ tay tán thưởng.
Hắn kỳ thực không thích hòa thượng, nguyên nhân có nhiều. Tỉ như Võ hậu sùng Phật, lúc đó, Pháp Tướng Tông Tam tổ Lưu Tuệ Chiếu trợ Võ Tắc Thiên dựng lên luận điệu chính thống để xưng đế. Mà từ thời Bắc Ngụy, "Kim Đao chi sấm" đã kết hợp với tín ngưỡng Di Lặc, trong mắt Lý Long Cơ, đó cũng là cội nguồn của loạn lạc.
Vì vậy hắn thay đổi sự sùng bái Phật giáo thời Võ Chu, đề cao Đạo giáo, đưa Lão Tử vào Thất Thánh Điện.
Còn "Pháp Hải" trước mắt, Lý Long Cơ biết hắn vừa cạo đầu đóng vai hòa thượng, hơn nữa trong vở hí của Tiết Bạch, pháp sư cũng là vai ác, tự nhiên có thể chấp nhận.
"Trong đệ tử của trẫm, thật không có ai có thể hát ra được sát khí như thế... Ngươi tên gì?"
"Lão nô Lưu Hóa, vốn là Kê phường điển dẫn, nhưng nay đã đổi tên thành 'Pháp Hải', khẩn thỉnh Thánh nhân ân điển."
"Đổi tên thì tốt, là người hiểu chuyện." Lý Long Cơ cao giọng nói: "Tiết khanh, ngươi thấy hắn hát thế nào?"
Tiết Bạch nói: "Hồi Thánh nhân, chắc không có nhân tuyển nào thích hợp hơn."
"Vậy vai diễn này cứ thế quyết định, ngươi lo bài hí cho chu đáo."
"Tuân chỉ."
Ở Hoa Thanh cung, trôi qua ngày tháng nhàn hạ, Tiết Bạch mỗi ngày chỉ bài bài hí kịch, tắm tắm suối nóng.
~~
"Ta thật sự rất ngưỡng mộ cuộc sống tiên nhân của Tiết lang."
Hôm nay, Đạt Hề Phủ như ước hẹn cùng Tiết Bạch dạo chơi trong thành Chiêu Ứng, nhắc đến công vụ, hắn không nhịn được nói: "Tiết lang công vụ nhàn hạ, ngươi xem ta, thành Chiêu Ứng người đông như kiến, xe ngựa quý tộc nối liền không dứt."
"Đạt Hề huynh vất vả."
"Chỉ vất vả thôi sao? Chức huyện úy cửu phẩm này, dưới thì không quản được bách tính trong thành, vì ngươi không biết ai là người của công khanh. Trên lại bị huyện lệnh áp chế, hơn nữa người qua lại Hoa Thanh cung đều khoác hồng bào tử bào, ai cũng có thể sai khiến ta."
Đạt Hề Phủ thở dài một tiếng, tổng kết: "Nếu có thể, ta thật muốn từ bỏ chức quan này."
Tiết Bạch không nhịn được khẽ cười.
"Tiết lang sao không đếm xỉa gì đến ta vậy?" Đạt Hề Phủ hỏi đùa.
"Ta? Ta muốn làm Trường An huyện úy." Tiết Bạch nói, "Lão sư ta chính là Trường An huyện úy."
"Không được, ngươi phải nhậm Kỳ úy trước đã, sư phụ ngươi cũng vậy."
"Nhưng ta được sủng tín hơn."
Đạt Hề Phủ nhìn quanh, kéo Tiết Bạch đến chỗ vắng bên bờ Vị Thủy, đổi giọng chân thành, nói: "Chúng ta nói chuyện thẳng thắn được không? Ta nói cho ngươi biết một bí mật... Hữu tướng muốn đẩy ngươi ra khỏi Quan Trung."
"Ta biết, hắn có thể thử xem."
"Nhưng ta cho ngươi một lời khuyên." Đạt Hề Phủ nói: "Với tài năng của ngươi, nên chí tại tể chấp, không thể lâu dài ở chức vị biên tu, Trường An huyện úy đúng là bước tốt nhất trên con đường công danh của ngươi."
"Nhưng ngươi vừa nói, muốn nhậm Xích úy, phải nhậm Kỳ úy trước."
"Chiêu Ứng úy, đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi hiện tại. Ngươi giúp ta thăng quan, ta giúp ngươi thăng quan."
Tiết Bạch lắc đầu: "Lời hứa miệng, không tính."
"Không, ta sẽ thuyết phục phụ thân ta." Đạt Hề Phủ nói: "Ta nghĩ Hữu tướng nên chịu được việc ngươi nhậm Chiêu Ứng úy... nhưng hắn cũng chỉ khoan nhượng một chức Kỳ úy mà thôi."
Đây là kết quả của việc Tiết Bạch cố ý chèn ép tâm lý kỳ vọng của Lý Lâm Phủ. Bây giờ Lý Lâm Phủ còn chịu được, Đạt Hề Phủ đã nhượng bộ trước.
Đạt Hề Phủ sẽ không ngừng khuyên Đạt Hề Tuần rằng "So với San Báo Viện chủ biên, cho Tiết Bạch một chức Chiêu Ứng úy có là gì, Hữu tướng cũng có thể chịu được, cuối cùng thoái thác là ý của Thánh nhân".
Vì mưu quan, đôi phụ tử này quả có can đảm tự tác chủ trương. Bởi, chỉ cần mưu được chức vị ở San Báo Viện, Lý Lâm Phủ vẫn phải dùng bọn họ.
Tiết Bạch nhìn ra Đạt Hề Phủ thật sự có thành ý, hỏi: "Làm sao ta tin được lệnh tôn?"
"Ngươi không tin ta sao?" Đạt Hề Phủ hỏi ngược lại.
"Ta đã nói, Hữu tướng muốn đẩy ta ra xa."
"Nhưng ta tin Tiết lang." Đạt Hề Phủ nói: "Vậy đi, khảo khóa của các ti ở kinh thành vào tháng chín, phụ thân ta sẽ đánh giá Tiết lang trước..."
Quan viên đời Đường phải khảo khóa, cũng gọi là "khảo công", "khảo tích", đánh giá phẩm hạnh, thành tích của quan viên.
Tiêu chuẩn chia làm "tứ thiện" và "nhị thập thất tối", tứ thiện chỉ "đức nghĩa hữu văn, thanh thận minh trứ, công bình khả xưng, khác cần phỉ giải", nhấn mạnh vào phẩm hạnh; Còn "nhị thập thất tối" chỉ 27 tiêu chuẩn đánh giá năng lực chuyên môn và thành tích, tỉ như xử án giỏi, trị thủy tốt, quân sự tài ba... mỗi lần khảo hạch sẽ chọn 1 tiêu chí để kiểm tra. Vì vậy, kết quả thượng thượng đẳng là "nhất tối tứ thiện". (4)
Tiết Bạch dù có thánh quyến, nhưng khảo khóa không phải chỉ dựa vào thánh quyến là có thể quyết định. Nếu hắn muốn tồn tại trên quan trường, mà mọi việc đều phải dựa vào Thánh nhân, chi bằng làm một nịnh thần còn hơn.
Có được khảo khóa ưu đẳng, mới là bước đầu tiên để thăng tiến.
"Sau khi Tiết lang được đánh giá ưu đẳng, ta sẽ nhờ người khác dâng sớ, đề bạt quan vị của hai chúng ta." Đạt Hề Phủ lại nói: "Tiết lang chỉ cần gật đầu đồng ý là được."
Tiết Bạch nghe xong, suy nghĩ xem phương án này có khả thi hay không.
Đạt Hề Phủ nói: "Ta có thành ý, ta thật sự rất muốn thăng quan."
Tiết Bạch không định dùng việc Đạt Hề Phủ "giấu tang không báo" để uy hiếp, thủ đoạn này không nên dùng nhiều, bèn hỏi: "Hai chúng ta cùng đề bạt... ngươi không có gì để người khác bắt bẻ chứ?"
"Yên tâm." Đạt Hề Phủ nói: "Ta đã chuẩn bị vạn toàn để thăng quan rồi, tin rằng ngươi cũng vậy."
"Vậy được."
"Nhất ngôn vi định, Tiết thiếu phủ..."
Sau khi thỏa thuận với Đạt Hề Phủ, Tiết Bạch đã cơ bản chuẩn bị xong bước đầu cho việc thăng quan, phần còn lại chỉ cần giao cho hai phụ tử Đạt Hề.
Trên triều đình, không thiếu những việc diễn ra êm đẹp như thế, chỉ cần âm thầm trao đổi lợi ích là được.
Tiết Bạch cần làm là chờ đợi, chờ vở "Bạch Xà truyện" diễn xong, mọi người đều cho rằng tài năng của hắn quá xuất chúng, đương nhiên phải được thăng chức một lần.
......
Như vậy, hí đài ở Hoa Thanh cung mỗi ngày đều diễn tập.
Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh sống yên bình, đột nhiên một ác tăng nhảy ra, "Thiện tai!" một tiếng, rồi quát lớn: "Giang Nam Phật địa, há dung yêu ma trà trộn?!"
_________
(1) Đài phụ:
~台 (Đài): Chỉ chòm sao “三台” (Tam Đài) – Tượng trưng cho tam công.
~辅 (Phụ): Phụ tá.
→ "Đài phụ" là danh xưng tôn kính dành cho Tể tướng hoặc đại thần cấp cao, hàm ý "người phò tá thiên tử".
(2) Mão Kim Đao:
→ chữ "Lưu" (劉) = "卯" (mão) + "金" (kim) + "刀" (đao).
(3) "Kim Đao chi sấm":
*Nhiều nhân vật dựa vào họ Lưu và “Kim Đao chi sấm” để hợp pháp hóa việc xưng đế:
~Lưu Bang – lập ra nhà Hán
~Lưu Nguyên – lập Hậu Hán (Hung Nô)
~Lưu Dụ – lập Nam triều Lưu Tống
*Trong thời dân loạn – chính quyền suy tàn, những sấm ngữ kiểu này rất dễ truyền bá, vì nó đánh trúng tâm lý hoài cổ và khát vọng minh chủ phục quốc.
(4)
*tứ thiện:
~"Đức nghĩa hữu văn" (德义有闻): Đạo đức và nghĩa khí được nhiều người biết đến.
~"Thanh thận minh trứ" (清慎明着): Thanh liêm, thận trọng, sáng suốt rõ ràng.
~"Công bằng khả xưng" (公平可称): Công bằng, được mọi người khen ngợi.
~"Khác cần phỉ giải" (恪勤匪懈): Chăm chỉ, không lơ là.
*"nhất tối tứ thiện": Đạt 1 tiêu chuẩn xuất sắc trong "nhị thập thất tối" + cả 4 tiêu chuẩn "tứ thiện".