- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 399,077
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #201
Mãn Đường Hoa Thải - 满唐华彩
Chương 200 : Sớm chuẩn bị
Chương 200 : Sớm chuẩn bị
Ngọc Chân Quan.
Lý Tụ ngồi trong đại sảnh, hỏi: "Những gì Lý Đàm sai người đến Trường An huyện nói, có phải là toàn bộ chân tướng không? Ngươi thực sự đã chứng kiến cảnh giết người?"
"Vâng." Hiểu Nô cúi đầu, đáp: "Ta đã thấy cảnh Tiết Linh bị giết."
"Nếu vậy, tại sao ngay từ đầu không đến tướng phủ bẩm báo chân tướng?"
"Không kịp, ta vừa về Trường An đã gặp Tiết Bạch."
Lý Tụ nhíu mày, nói: "Tiết Bạch bảo ngươi đánh Trương Tứ, ngươi liền ra tay? Sao lại nghe lời hắn như vậy?"
"Bán cho Tả Kim Ngô Vệ Đại tướng quân một ân tình."
"Một tỳ nữ như ngươi mà cũng nghĩ đến tầng này?"
Hiểu Nô đáp: "Ta nghe Thập Lang và Thập Thất Nương từng nói, phải cố gắng lôi kéo Tiết Bạch. Ta cũng luôn làm theo… Hai ngày nay, ta rất nỗ lực lôi kéo hắn."
Lý Tụ có cảm giác nàng tỳ nữ này còn giấu giếm điều gì đó.
Hắn liếc nhìn Lý Đằng Không, rồi nghiêm nghị nói: "Ta thấy, ngươi là ỷ vào Thập Thất che chở cho ngươi. Gan lớn đến mức dám đánh cả biểu điệt nữ của Thánh nhân!"
"Nếu bọn họ cần tướng phủ đưa ra một lời giải thích, ta cam nguyện chịu phạt."
"Đây cũng là Tiết Bạch dạy ngươi?!" Lý Tụ quát lên.
"A huynh." Lý Đằng Không lên tiếng: "Nhỏ giọng thôi, bình tâm chút, đây là nơi tu đạo."
Ngón tay Lý Tụ gõ nhẹ lên đầu gối, như vô tình mà hỏi: "Ngươi vừa nói, Lý Đàm đưa ra điều kiện cho Tiết Bạch… thiết lập một San báo viện, không thuộc Bí Thư Tỉnh?"
Xem ra hắn đến đây quan tâm vụ án của Tiết Tiệm chỉ là bề ngoài, giờ mới bắt đầu hỏi chuyện thực sự muốn biết.
"Vâng."
"Lặp lại lần nữa." Lý Tụ nhấp ngụm trà, nói: "Lý Đàm nói thế nào?"
"Hắn nói mình là tứ phẩm cao quan, có thể tọa trấn San báo viện."
"Có ai ủng hộ hắn?"
"Mấy vị tự Vương." (1)
"Mấy vị nào?"
"Ta không nhớ."
Lý Tụ không truy đến cùng, biết rõ tự Vương cũng chỉ từng đó người.
Thánh nhân hiện tại đối với các nhi tử không tốt lắm, nhưng đối với các điệt tử thì không tệ, dĩ nhiên, thực quyền cũng không nhiều, thường giữ chức vụ ở Bí Thư Tỉnh, Tập Hiền Viện… Chỉ là, nếu có San báo viện, rốt cuộc sẽ thuộc về thực quyền nha môn hay là thanh thủy nha môn?
Đến đám rượu chè vô dụng cũng muốn tranh đoạt.
~~
Hôm sau, Lại bộ.
Trần Hi Liệt và Đỗ Hữu Lân đang bàn luận về chuyện nhà họ Tiết, thổn thức không thôi.
"Qua chuyện này có thể thấy, nhiều người trong triều đang nhắm vào công báo. Dù vụ Tiết Tiệm không liên quan đến công báo, nhưng vẫn bị kẻ có tâm cơ lợi dụng, mượn cớ để đàm điều kiện với Tiết Bạch."
"Tả tướng biết được chuyện này từ đâu?"
"Ra chuyện như vậy, lão phu tất nhiên phải thay ngươi nghe ngóng nhiều hơn rồi." Trần Hi Liệt nói: "Trong lòng lão phu luôn quan tâm đến ngươi và Tiết Bạch, nếu không lão phu đã không cố ý chạy đến dự hỷ yến của lệnh lang."
Đỗ Hữu Lân vội đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Tả tướng hậu ái."
"Lão phu còn đặc biệt khẩn cầu Hữu tướng, Hữu tướng mới bảo Lý Đàm sai người đến Trường An huyện nha chỉ chứng hung phạm, dẹp yên vụ án. Nếu không, ngươi thật sự nghĩ Tiết Bạch đến quát tháo vài câu là xong sao? Hắn còn đánh người, thật quá mức a!"
"Tả tướng quả là bậc lương đống để hậu thế học tập, không chỉ chiếu cố hạ quan, mà còn bảo bọc cả một người trẻ tuổi không hiểu chuyện như Tiết Bạch."
"Cùng làm việc trong một nha, lão phu thân là thượng thư, chút trách nhiệm vẫn phải có."
Trần Hi Liệt nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi dẫn dắt câu chuyện từng bước một, tiếp tục nói: "Mà nói đi nói lại, Tiết Bạch cũng quá cứng đầu. Lão phu sớm đã nhắc nhở hắn nên thu liễm. Nhưng ngươi xem, hễ có chuyện gì là nhất định không buông tha!"
"Vâng."
"Mấy ngày nay, số đầu tiên của công báo, vừa được vận khỏi Trường An, phát hành đến châu huyện khắp thiên hạ phải không? Tiết Bạch từ kẻ vô danh bỗng chốc thành ngôi sao sáng, cây cao giữa rừng ắt hứng gió lay, ngươi nghĩ, hắn nên làm gì mới ổn thỏa đây?"
Cuối cùng cũng vào đề, Đỗ Hữu Lân đã nghe đến hơi buồn ngủ, liền đáp: "Xin Tả tướng chỉ giáo."
"Minh triết bảo thân." Trần Hi Liệt nói: "Hắn nên giấu tài một thời gian, lão phu nói những lời này đều xuất phát từ tấm lòng yêu thương." (2)
"Vâng, lời Tả tướng nói quả rất có lý."
"Lão phu đưa ra một chủ ý, sau khi công báo ổn định, Tiết Bạch nên thoái lui sớm để tránh trở thành mục tiêu. Tốt nhất các ngươi nên khuyên hắn dâng tấu lên Thánh nhân, mời một số trọng thần đảm đương trách nhiệm công báo. Nếu không, một khi xảy ra sai sót, hắn không thể gánh vác nổi."
"Không biết có nhân tuyển thích hợp nào không?"
"Lão phu có thể miễn cưỡng kiêm nhiệm San báo viện, hoặc Quốc cữu đứng ra cũng có thể. Ngoài ra còn có Ngự sử trung thừa Dương Chiêu, Tương tác thiếu giám Lý Tụ." Nói đến đây, Trần Hi Liệt chỉ chỉ vào Đỗ Hữu Lân, cười nói: "Đỗ lang trung cũng là bậc học rộng, có thể kiêm nhất chức."
Đây là yêu cầu mà hắn thay Lý Lâm Phủ đưa ra cho Dương đảng.
Tạm thời có thể để Dương đảng phát hành công báo, nhưng tướng phủ cũng phải giám sát. Còn về sau quyền lực rơi vào tay ai, từ từ sẽ rõ.
Đỗ Hữu Lân không bày tỏ thái độ, chỉ cười đáp: "Hạ quan nhất định sẽ khuyên bảo Tiết Bạch."
"Hảo."
Trần Hi Liệt nói: "Yên tâm,《 Thiên Bảo Văn Tụy 》lão phu sẽ tự mình kiểm soát, vì Tiết Bạch trấn giữ, tránh xảy ra sai sót."
~~
Dương Tiêm phủ.
Tiết Bạch nghe Đỗ Hữu Lân thuật lại, gật đầu tán thưởng: "Ca Nô quy củ hơn nhiều rồi."
Không còn cái bia ngắm Đông cung nữa, Lý Lâm Phủ cũng không thể hở một chút là vu tội cấu kết cho người khác được, một số việc chỉ có thể làm theo quy củ quan trường.
Công báo là sự vật mới, Tể tướng muốn thay triều đình giám sát, cũng là chuyện rất bình thường.
Đối với chuyện này, Tiết Bạch sớm đã chuẩn bị tâm lý, dù sao công báo cũng không thể để hắn muốn đăng gì thì đăng.
"Kế hoạch thế nào?" Dương Tiêm hỏi.
"Tạm thời không cần đếm xỉa tới." Tiết Bạch đáp: "Trước mắt còn có rào cản kỹ thuật, hơn nữa Thánh nhân đang hài lòng, bọn họ không thể làm gì được chúng ta. Phát hành thêm vài kỳ, củng cố danh vọng, rồi mới cùng bọn họ đàm điều kiện."
"Ca Nô sẽ không cùng đường liều mạng chứ?"
"Liều cũng vô ích, Thánh nhân sẽ không giao công báo cho hắn làm."
~~
Xuất Dương phủ, Tiết Bạch nhìn nhìn sắc trời, quyết định quay về đại trạch viện ở Tuyên Dương phường.
Hiện tại, bọn người Liễu Tương Quân đã dọn đi, phủ đệ rộng lớn như vậy bỗng trống trơn… nhưng cũng tiện cho một số người.
Trong chính phòng, Đỗ Cấm mặc một bộ lan bào, chắp hai tay sau lưng, đang ngắm nhìn tứ phía.
Thấy Tiết Bạch bước vào, nàng nhoẻn miệng cười, buông lời trêu chọc: "Trạng nguyên lang về rồi, sao không dẫn vị hôn thê chưa cưới về theo?"
"Vừa gặp phụ thân ngươi ở phủ Quốc cữu, bàn luận thế cục, ta sợ không ở Trường An được lâu nữa."
Nụ cười trên mặt Đỗ Cấm ngưng lại, hỏi: "Tại sao?"
"Ca Nô cũng muốn nhúng tay vào công báo, nhưng không làm gì được ta. Đợi thêm thời gian, hắn cùng đường nhưng không thể nhảy qua tường, chỉ có thể thăng chức cho ta. Nếu muốn quan lộ thuận lợi, bước tiếp theo sẽ là ngoại phóng."
Nói chưa dứt lời, Đỗ Cấm đã ôm lấy hắn, hai người dựa vào cửa, khóa chặt.
"Ngươi khó khăn lắm mới làm thành chuyện này, lúc đó thật sự muốn nhường tay sao?"
"Không sao, vốn không thể để ta nắm giữ mãi."
"Còn phải ngoại phóng?"
"Yên tâm, chưa nhanh vậy đâu." Tiết Bạch an ủi: "Ước chừng phải phát hành thêm vài kỳ công báo, để lão già kia tức điên lên đã."
"Ta không sợ." Đỗ Cấm ngẩng lên nói: "Dẫn ta cùng đi, để lũ tiểu yêu ngoài kia biết rằng... ngươi là của riêng ta!"
"Ngươi dám lén nói Xuân nương như vậy?"
"Mới không phải nói A tỷ, trong Ngọc Chân Quan toàn tiên cô xinh đẹp không đó."
"Bằng hữu chi giao thôi, ngươi cũng thấy mà."
"Đừng đánh trống lảng, đến lúc đó dẫn ta theo nhé?"
Tiết Bạch hỏi: "Một đống việc lớn nhỏ này thì sao đây?"
"Giao cho A tỷ cùng Đạt Hề Doanh Doanh cũng không khác mấy."
"Ngươi vốn tỉnh táo nhất, nỡ lòng nào buông tay?"
"Chính vì tỉnh táo, mới biết thứ cần giữ chặt là gì."
"Muốn ăn một mình?"
Đỗ Cấm nghe vậy mỉm cười, kéo Tiết Bạch lại, thì thầm bên tai: "Ăn một mình mới ngon."
Tiết Bạch chưa từng nói với nàng về ý tưởng điên rồ táo bạo của hắn, dù sao mọi thứ còn sớm, nói ra cũng vô ích.
Không cần ý tưởng đó kích thích, bọn hắn cũng đã đủ kích thích rồi.
...
Ăn xong bữa một mình, Đỗ Cấm thỏa mãn trở về.
Về đến nhà, thấy Đỗ Xuân đang cặm cụi tính sổ, nàng lẳng lặng đi qua. Trở về khuê phòng của mình, nằm suy tư về chuyện công báo, luôn cảm thấy không cam lòng.
Nghĩ mãi, đột nhiên linh quang lóe lên, trong đầu nảy ra một ý tưởng, nàng hận không thể ngay lập tức đi tìm Tiết Bạch thương lượng một phen.
Bởi lúc này đã giới nghiêm, đành phải đến thư phòng tìm Đỗ Hữu Lân hỏi ý trước.
"Phụ thân."
"Ân." Đỗ Hữu Lân vẫn hơi sợ vị nữ nhi này, khẽ gật đầu.
"Nghe nói hôm nay Tả tướng tìm phụ thân?"
"Sao ngươi biết?"
"Ta có cách." Đỗ Cấm hỏi: "Tả tướng hỏi chính là chuyện công báo?"
"Không sai."
"Công báo đã có thể do quan phủ làm, sao không thể do dân chúng làm?"
Về đến nhà, ngay cả nữ nhi cũng nhòm ngó công báo, Đỗ Hữu Lân không khỏi buông thư quyển trên tay xuống, cau mày nói: "Đừng nghĩ đến ý tưởng này, triều đình tuy chưa đề cập, nhưng tất nhiên sẽ cấm dân chúng tự ý in ấn."
"Nếu vậy, làm sao cấm tiệt? Tả tướng muốn chủ trì San báo viện, đã có kế hoạch gì chưa? Về sau phát hành trong thiên hạ, là in xong ở Trường An rồi vận chuyển đi các châu huyện, hay truyền nội dung ra ngoài rồi in? Làm sao đảm bảo đến châu huyện nội dung vẫn giống nhau? Làm sao phân tán đủ khắp nơi khắp chốn?"
"Ngươi lo chuyện này làm gì?"
Đỗ Cấm nói: "Nếu có người khống chế công báo một châu huyện, chẳng phải dần dần khống chế được dân ý nơi đó?"
"Há có khả năng?" Đỗ Hữu Lân khịt mũi coi thường, nói: "Tra một cái là ra."
"Chắc chứ? Nếu ở địa phương, người khống chế công báo bình thường bất động thanh sắc, thỉnh thoảng phát ra tin đồn, quan phủ thật sự tra được? Ngôn luận chợ búa dần bị thao túng, châu huyện địa phương nào quản nổi?"
"Ý ngươi là gì?"
"Những chuyện này, Tả tướng chưa nghĩ đến?"
Đỗ Hữu Lân nói: "Tả tướng chẳng qua là thấy Tiết Bạch quá nổi bật, hảo ngôn đề tỉnh, đâu nghĩ xa thế?"
"Người như Tiết Bạch, hào quang che sao được? Còn phải đề tỉnh."
Đỗ Cấm bật cười, đứng dậy ra khỏi thư phòng, tự trở về suy nghĩ.
Nàng cho rằng sau này Tiết Bạch có thể đồng ý đề nghị của Trần Hi Liệt, minh triết bảo thân, để nàng thông qua cách khác âm thầm thao túng công báo… Chỉ là làm vậy rất nguy hiểm.
Biết rõ nguy hiểm, nhưng suy nghĩ tiếp theo của nàng không phải lùi bước, mà là làm sao tránh được nguy hiểm.
Vì ý tưởng này, Đỗ Cấm cả đêm khó mà ngủ ngon, mơ hồ cảm thấy dã tâm đang dần nhen nhóm.
Sáng sớm, sau khi tiếng trống vang, nàng trang điểm chỉnh chu, thay lan bào, rồi thúc ngựa chạy đến Bí Thư Tỉnh.
Tiết Bạch quả nhiên đang ở San báo viện.
"Đến hào xá của ngươi, ta có chuyện muốn nói."
"Ngươi không nên đến đây."
Đỗ Cấm khẽ nói: "Ta đáng lẽ nên đến thăm sớm hơn."
Hai người vào phòng, nàng phân phó Thanh Lam ra ngoài canh chừng.
"Được, Nhị nương yên tâm, chắc chắn sẽ không có người nghe lén." Thanh Lam đã quen việc này.
Trong phòng chỉ có một chiếc sập nhỏ, Đỗ Cấm đẩy Tiết Bạch lên, hạ giọng nói: "Ta có một ý tưởng rất nguy hiểm… Chúng ta có thể âm thầm thao túng công báo địa phương, để tránh công sức của ngươi bị người đoạt lấy. Nói đơn giản, chúng ta làm một tờ báo dân gian, nắm quyền kiểm soát kênh phân phối báo đến dân chúng."
"Sau đó thì sao?"
"Những người trong triều đều tham lam, sẽ không ngừng tìm cách đoạt công báo từ tay ngươi. Chi bằng nhân lúc này, chúng ta chuyển đến trong tối, biện pháp ta đã nghĩ kỹ, có thể để phụ thân ta lợi dụng Trần Hi Liệt."
Tiết Bạch hỏi: "Vì sao chúng ta phải làm thế?"
Đỗ Cấm định trả lời, bỗng ngập ngừng một chút rồi nói: "Tiền, quyền."
"Còn gì nữa không?"
Đỗ Cấm đã suy nghĩ cả đêm, trong lòng thoáng có một ý niệm mơ hồ nhưng chính nàng cũng chưa nhận ra, cuối cùng nói: "Chúng ta đã là người chết qua một lần, sau này nếu Đông cung lên ngôi, ắt sẽ lấy mạng của chúng ta. Lúc đó nếu không ngăn được, ít nhất cũng phải có một lợi khí trong tay, không thể dễ dàng chịu chết."
Tiết Bạch khẽ cười.
"Đừng cười." Đỗ Cấm nói: "Ngươi thấy được không? Nếu dân gian có thể in báo, chúng ta có thể lợi dụng tửu lâu, xưởng giấy, bọn họ chính là những người giỏi phát báo nhất."
"Hảo."
"Giao cho ta, ta làm."
"Hảo."
Đỗ Cấm liền cười, cắn nhẹ môi, nói: "Nhưng triều đình tất nhiên cấm dân gian in báo, chúng ta nếu dám làm, bị phát hiện sẽ phải rơi đầu đấy."
"Làm đi."
"Không sợ?"
"Ngươi nói rồi, chúng ta đều đã chết một lần."
"Yên tâm, ta sẽ hết sức cẩn thận." Đỗ Cấm nói: "Bề ngoài giống như không hề làm gì, nhưng cuối cùng sẽ chưởng khống mọi thứ trong tay."
"Ta biết." Tiết Bạch nói: "Nhuận vật tế vô thanh." (3)
"Ân, chắc chắn không khiến ngươi thất vọng."
~~
"Kẽo kẹt kẽo kẹt."
Vài ngày sau, vào buổi sớm tinh mơ, Tiết Bạch ngồi trên chiếc Hồ đắng ọp ẹp, chọn lọc những hành quyển do các sĩ tử dâng lên. (4)
Công việc ở Bí Thư Tỉnh đã ổn định, hắn cũng rảnh rang hơn, mỗi ngày chỉ xem văn chương, chuẩn bị phát hành《 Thiên Bảo Văn Tụy 》cùng kỳ công báo thứ hai.
Quả thật cũng giống như một Giáo thư lang.
"Tiết lang."
Tiết Bạch quay đầu lại, thấy một lão thợ điêu khắc đứng sau, không khỏi cười nói: "Hoàng Cửu công, sớm thế."
"Chiếc ghế Tiết lang ngồi sắp gãy rồi, để tiểu lão nhi sửa giúp nhé?"
"Được." Tiết Bạch cười hỏi: "Hoàng Cửu công biết ta đang làm gì không?"
"Xin chỉ giáo."
"Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu." (5)
"Tiểu lão nhi hiểu rồi, nguyên lai là đang đợi người đến sửa ghế của ngươi."
"Cửu Công mỗi tháng lương có đủ tiêu không? Nhà có khó khăn gì không?"
"Giờ thì đủ rồi." Hoàng Cửu công thở dài một tiếng, nói: "Khó khăn thì sao không có? Cháu trai từ nhỏ yếu ớt, người làm thợ như tiểu lão nhi không biết tìm danh y ở đâu."
Tiết Bạch hỏi: "Hoàng Cửu công ở chỗ nào? Ta nên tới thăm một chuyến mới phải."
"Xa lắm, xa lắm, ở Đại Nghiệp phường, đường về nhà cũng chẳng tiện, lão phu mười ngày chưa về nhà rồi..."
"Nên thường xuyên gặp gia đình chứ." Tiết Bạch nói.
~~
Trần Hi Liệt dần bận rộn, cảm thấy công việc ở Bí Thư Tỉnh còn nhiều hơn Trung Thư Tỉnh.
Nhưng dù bận, hắn không quên thường xuyên đến San báo viện, hy vọng có thể xem ra cách vận hành. Nhưng Tiết Bạch hiện chỉ đang chọn bản thảo, một số kĩ thuật, nguyên liệu, quy trình in ấn luôn cố ý giấu hắn, ngay cả mực cũng chờ đến trước khi in mới pha.
Trần Hi Liệt kinh ngạc phát hiện, mình là Bí thư thiếu giám, nhưng hoàn toàn không kiểm soát được San báo viện.
Hắn cũng thử mua chuộc một số lại viên và thợ thủ công, nhưng Tiết Bạch ứng đối rất nhanh, chiêu thêm nhân thủ, đồng thời cho một số nghỉ việc.
"Thật là bó tay a! Ta kiêm nhiều chức vụ, công việc bề bộn, lại tuổi tác đã cao, trong khi người trẻ tuổi thì có tinh lực giở trò."
Trong lúc không có người ngoài, Trần Hi Liệt đã than thở như vậy với thê tử Vệ thị.
"Tướng công là Tể tướng, thật sự không làm gì được hắn sao?"
"Đương nhiên có thể, sớm muộn gì cũng sẽ điều hắn đi thôi. Khó là làm sao nắm giữ được việc san báo trước khi điều hắn."
"Vậy tướng công tính làm sao?"
"Yên tâm, cũng không quá khó, lão phu nắm chắc phần thắng trong tay rồi."
Nói đến đây, Trần Hi Liệt vuốt râu cười khổ, nói tiếp: "Tên tiểu tử này cũng có chừng mực, âm thầm tỏ thái độ, hắn không đòi hỏi nhiều, đợi có danh vọng sẽ tự nhường lại."
~~
Đại Nghiệp phường.
Trong một trạch viện phổ thông, Lý Đằng Không đang chẩn mạch cho một đứa trẻ, thần sắc vô cùng chuyên chú.
Ánh nắng xuyên qua lớp giấy cửa sổ cũ nát chiếu lên mặt nàng, toát lên vẻ an tường và thanh mỹ đến lạ. Tiết Bạch vô tình liếc qua, bỗng chốc ngẩn người ra.
"Tiết lang, dùng trà." Hoàng Cửu công dâng trà, khẽ cười nói: "Tiểu lão nhi đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể đi."
"Chữa khỏi bệnh cho A Phiết, dưỡng tốt thân thể rồi hẵng nói." Tiết Bạch nói: "Công nghệ là chuyện lâu dài, không vội nhất thời."
"Vâng, vâng, đa tạ Tiết Lang vì A Phiết tìm thần y, lão già này cảm kích khôn nguôi."
"Nàng thường chữa bệnh từ thiện gần cửa tây." Tiết Bạch nói: "Ta chỉ tình cờ biết."
"Cũng là nhờ mặt mũi của Tiết lang, nàng mới không ngại đường xa đến nam thành."
"Thật không phải, biết có bệnh nhân, nàng sẽ đến."
Nói chuyện một lúc, Tiết Bạch bước ra sân, thấy Hiểu Nô đứng đó, nhăn mặt vì viện tử bẩn thỉu.
"Ăn không?" Hắn đưa quả qua.
"Không ăn, nước giếng cũng dơ."
"Thập Thất Nương nhà ngươi còn không chê."
"Ta chê, liên quan gì… đến ngươi."
"Nhân tiện." Tiết Bạch nói: "Chuyện lần trước, đa tạ ngươi."
"Ngươi đáng lẽ phải tạ sớm hơn."
"Nhưng không ngờ trông người ngang ngược thế, tâm địa lại rất thiện lương."
Hiểu Nô mỉa mai đáp trả: "Ngươi thì khác hẳn, bề ngoài đạo mạo, bụng dạ đen tối không chịu nổi."
"Quá khen rồi, tướng mạo của ta đúng là cũng tạm được."
Tiết Bạch thong thả trêu đùa, liếc thấy Lý Đằng Không đã viết xong đơn thuốc, liền tự giác bước tới nhận lấy, sai người đi mua.
......
Nửa tháng sau, cả nhà Hoàng Cửu công rời Trường An.
Tạm thời chưa đi xa lắm.
Hoàng Phiết khí sắc đã khá hơn, tò mò ghé bên cửa xe, ngắm nhìn phong cảnh xa xăm với vẻ ngạc nhiên khôn tả.
"A ông, vì sao Tiết lang cho A ông nhiều tiền như thế, ngồi xe ngựa tốt thế này?"
Hoàng Cửu công không biết trả lời tiểu tôn tử thế nào, bèn cười nói: "Bởi vì ông làm đồ khéo tay chứ sao."
"Nhưng không phải A ông từng bảo, thủ nghệ nhân tốt nhất nên đến kinh thành sao?"
"Thiên hạ rộng lớn như vậy, tiền bạc đủ đầy, chốn nào chẳng là kinh thành."
___________
(1) tự Vương: là con nối dõi tước Vương, hay còn gọi là thế tử.
(2) minh triết bảo thân: khôn khéo giữ mình tránh khỏi tai họa.
(3) "Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh": Mưa xuân nhẹ nhàng theo gió len lỏi qua màn đêm, âm thầm thấm vào lòng đất, nuôi dưỡng vạn vật mà không ồn ào, phô trương.
(4) Hồ đắng (胡凳): ghế đẩu kiểu của người Hồ.
(5) "Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu"
~Thành ngữ này bắt nguồn từ điển tích Khương Tử Nha thời nhà Chu, thường câu cá bên sông Vị bằng lưỡi câu thẳng không mồi, với câu nói nổi tiếng: "Kẻ nào muốn thì tự mắc câu."
~Ám chỉ việc tự nguyện làm điều gì đó dù biết có thể bị thiệt thòi hoặc lừa gạt. Cũng hàm ý dụng tâm khôn khéo, chủ động tạo tình thế để đối phương tự rơi vào thế bị động.