- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 683,315
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Mãn Đường Hoa Thải - 满唐华彩
Chương 215 : Chân tướng bị che đậy
Chương 215 : Chân tướng bị che đậy
Trong hình phòng tối dần, Tiết Bạch cầm kéo lên, cắt bấc nến.
Chẳng biết từ lúc nào, tay hắn cũng đã vấy máu.
Và rồi, theo sau một tiếng hét thảm, Lưu Hóa ngất lịm đi. Dương Quốc Trung rất có kinh nghiệm, sai tùy tùng bưng chậu nước đến, rửa sạch tay rồi mới cầm bản cung khai, mời Tiết Bạch cùng bước ra ngoài.
"Quả nhiên là nhi tử của Lưu Định Cao, bọn chân đất tầm thường ngay cả tên của huyện lại cũng không nhớ nổi, làm sao hiểu được những thứ này? Ha, vậy mà hắn lại kể vanh vách từ Hà Nam Doãn, Thủy Lục Chuyển Vận Sứ cho đến Hữu tướng, đúng là biết cách tự đề cao mình."
Tuy buông lời chế giễu, nhưng thực ra trong lòng Dương Quốc Trung đã thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hóa có kiến thức như vậy là tốt rồi, có kiến thức, chứng tỏ bản thân hắn có thể gánh vác được một số chuyện. Đáng sợ nhất ngược lại là loại thân phận thấp hèn đến mức khai ra cũng không thể báo cáo cho xong việc.
"Sao thế? A Bạch sợ rồi à?"
Thấy Tiết Bạch trầm mặc không đáp, Dương Quốc Trung hỏi một câu, rồi cười nói: "Mới bắt đầu dùng hình thì đều như vậy cả, Ngự Sử Đài tuy là thanh lưu, không thiết lập hình ngục, nhưng từ khi La Hi Thích mở đầu, những năm gần đây kẻ nào muốn tiến thủ mà không đến Đại Lý Tự ngục quan sát một phen? Quen rồi sẽ tốt thôi."
"Vâng."
"Đi nào, thẩm vấn thêm hai tên nữa."
Hai người chuyển sang một hình phòng khác, bên trong giam giữ một yêu tặc bị bắt sống, thực ra chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài già dặn, trông như đã ngoài bốn mươi.
"Tên gì?"
"Lưu... Lưu Thắng."
Người này nói năng rất khó nhọc, cố gắng nửa ngày mới thốt ra được hai chữ.
Dương Quốc Trung vừa nghe liền mắng: "Mười tên yêu tặc thì có đến năm tên gọi cái tên này, đây là tên thật của ngươi sao?!"
"Là Cát chủ đặt cho."
"Cát chủ? Ngươi nói là Lưu Hóa sao?"
Lưu Thắng ngay cả điều này cũng không biết, bị treo ở đó như một khúc gỗ, sau khi chịu mấy roi, mới đáp: "Cát chủ chính là người... cho ăn."
Dương Quốc Trung mất một hồi công sức miêu tả dáng vẻ của Lưu Hóa, cuối cùng chỉ nhận được một cái gật đầu của Lưu Thắng.
"Là Cát chủ."
"Mẹ kiếp, tại sao lại tạo phản?"
Lưu Thắng không nói nên lời, im bặt, như thể không có lý do gì, cứ thế mà tạo phản.
Dương Quốc Trung dần mất kiên nhẫn, cảm thấy đầu óc tên yêu tặc này như một khúc gỗ. Còn ngu hơn cả chó mèo nhà hắn nuôi, chó mèo ít ra còn biết nhìn sắc mặt người, tên yêu tặc này chỉ có một đôi mắt cá chết vô hồn, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, khiến người ta tức điên lên.
"Dùng hình!"
Lưu Thắng cuối cùng cũng không còn im lặng, cất tiếng hét thảm. Tiếc thay, những câu hỏi của Dương Quốc Trung, hắn thật sự không trả lời được.
Sắt nung có thể dễ dàng đốt cháy da thịt người, nhưng không thể khiến người ta có thêm kiến thức.
Tiết Bạch kiên nhẫn xem bản cung khai do cấm vệ thẩm vấn trước đó, tìm ra vài điểm hữu ích ít ỏi đưa cho Dương Quốc Trung xem.
"Người huyện Ngu Thành, phủ Hà Nam, là đào hộ... chỉ cần cho một miếng bánh là có thể đi giết người, không có gì đáng thẩm vấn nữa."
"Mẹ kiếp, nếu không phải mùi thịt nướng này, ta còn tưởng là một khúc gỗ." Dương Quốc Trung đành chịu thua, "Đi thôi."
Tiết Bạch quay đầu nhìn lại lần nữa, tên yêu tặc trên giá hình đã thoi thóp, chắc chắn không còn sống được bao lâu.
Ra khỏi hình phòng, trời đã sắp tối. Thời gian thẩm vấn Lưu Thắng lâu hơn nhiều so với thẩm vấn Lưu Hóa, mà lại chẳng hỏi ra được gì.
"Cho nên nói yêu tặc làm loạn nhất định có kẻ xúi giục." Dương Quốc Trung thao thao bất tuyệt, "Nếu không phải hạng phản tặc truyền đời như Lưu Định Cao, bọn chân đất ngay cả đầu óc cũng không có này làm sao có thể tạo phản? Chúng còn chẳng nghĩ đến chuyện tạo phản nữa là."
"A huynh cho là như vậy?"
"Nếu không thì sao? Ngươi thấy thế nào?"
"Hắn... trông chính là bộ dạng của phản tặc."
Tiết Bạch cẩn thận quan sát Lưu Thắng, người rất gầy, nhưng mắt lại phù thũng, hẳn là do đói khát lâu năm mà thành, người không có đủ thức ăn, nồng độ huyết tương không đủ, dịch trong mạch máu dâng lên, dần dần sẽ biến thành bộ dạng đó.
Sau này dù có ăn no đến mấy, cũng không thể khôi phục lại được thần sắc trong mắt, chả khác gì một con quỷ đói.
Bộ dạng chết lặng vô cảm, chính là bộ dạng của phản tặc.
Mạng tiện không đáng sống, mới dám liều mạng đến Hoa Thanh cung chịu chết, người bình thường có mấy ai lại lao đầu vào lửa, tự tìm đường thiêu thân như vậy?
"Ha ha." Dương Quốc Trung cười một tiếng, tán thành: "Hắn đúng là có bộ dạng của một tên yêu tặc."
Hắn cảm thấy trong việc thẩm án, Tiết Bạch thực ra chẳng có năng lực gì lớn, thua xa một Ngự sử trung thừa dày dạn kinh nghiệm như hắn. Hơn nữa, xem ý của Trần Huyền Lễ, Tiết Bạch hình như còn có chút hiềm nghi.
"A Bạch hôm nay vất vả rồi, ngươi mang thương tích trong người, ta lại còn bắt ngươi giúp ta tra án, chớ để động đến vết thương mới phải."
Tiết Bạch nghe xong, vì vết thương tái phát mà ho khan dữ dội, nhờ Quách Thiên Lý sai người dìu hắn về quan xá nghỉ ngơi.
Thái độ cần tỏ rõ hắn đã tỏ rõ, lười phải tiếp tục cùng Dương Quốc Trung tra án nữa, dù sao hắn cũng không phải Ngự sử trung thừa.
~~
"Khụ khụ khụ khụ."
Dương Tiêm vừa ho khan dữ dội, vừa nghe Dương Quốc Trung thuật lại.
"Theo ta thấy, Thánh nhân thật sự có khả năng tin tưởng Dương gia chúng ta, hơn cả... Hữu tướng."
Yết hầu Dương Quốc Trung khẽ động, vốn cũng muốn gọi Lý Lâm Phủ một tiếng "Ca Nô", nhưng cuối cùng lại thôi, cho rằng không cần phải hả hê nhất thời như vậy.
"Quý phi không hiểu chuyện, cứ một mực đòi đến Phù Dung trì diễn hí, Thánh nhân vậy mà vẫn tin tưởng đến thế." Dương Tiêm thực ra vẫn chưa rõ nguyên nhân, ngược lại có chút áy náy, "Lẽ nào là vì chúng ta trung thành, không liên quan đến vụ án này?"
"Đó là đương nhiên!" Dương Quốc Trung hướng thiên ôm quyền, nói: "Trong triều còn có ai trung thành hơn chúng ta?"
"Ý của ngươi là?"
"Nhân việc phá xong vụ án này, ta đưa a huynh lên tướng vị, thế nào?" Dương Quốc Trung vừa nói, vừa bước tới, đưa qua một bản cung trạng đã sao chép, thấp giọng nói: "A huynh xem, tên yêu tặc kia có nhắc đến Hữu tướng đó."
Dương Tiêm lại ho mấy tiếng, xem qua cung trạng, lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể liên lụy đến Ca Nô."
"Nhưng cũng có thể khiến hắn khó chịu một phen, còn chúng ta lại lập thêm một công lao, bên này mất bên kia được."
"Có đạo lý." Dương Tiêm trầm ngâm, "Đợi ta gọi A Bạch đến hỏi thử xem?"
"Tạm thời mà nói, a huynh tốt nhất đừng tiếp xúc với hắn." Dương Quốc Trung hạ thấp giọng, "Hôm nay, ta nghe ý của Trần Huyền Lễ... chuyện này, có khả năng sẽ liên lụy đến hắn."
"Vì sao?"
"Thứ nhất là vì hí khúc, thứ hai là vì Đạt Hề Phủ. Mấy năm gần đây trong triều phàm xảy ra chuyện gì, đều có bóng dáng của hắn, lại thêm Thánh nhân tâm trạng không tốt, tâm ý khó lường, cẩn thận một chút thì hơn."
"Khụ khụ khụ."
Dương Quốc Trung lại nói: "Ta không phải đang nói xấu hắn, chỉ là thời điểm đặc biệt, không nên qua lại thường xuyên, để tránh bị kẻ có tâm nắm thóp. Nếu a huynh có việc muốn hỏi hắn, cứ để ta đi là được, ta không sao."
"Biết rồi." Dương Tiêm nhắc nhở: "Ngươi cũng đừng quá nổi bật, đắc tội người khác."
"Vậy ta đi bẩm báo Thánh nhân đây."
Sau khi Dương Quốc Trung rời đi, Dương Tiêm nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, vẫn cho một tỳ nữ đến gặp Dương Ngọc Dao.
Đêm ấy, những lời này đã truyền đến tai Tiết Bạch.
~~
"Thực ra hắn nói cũng có lý."
"Có lý gì chứ? Trước đây không thấy, so với ngươi, tâm địa nhỏ nhen của hắn đúng là lộ rõ quá rồi."
Dương Ngọc Dao chỉ cần chịu động não suy nghĩ, vẫn có thể nhìn ra vấn đề, lại nói: "Hắn khuyên a huynh bớt qua lại với ngươi, thực ra chẳng phải là muốn tự mình lập nhiều công lao hơn sao."
"Vậy chúng ta cứ bớt qua lại một chút, không sao cả." Tiết Bạch nói: "Với lại, mấy năm gần đây, ta quả thực quá năng động trước mặt Thánh nhân."
"Ngươi nói gì vậy."
Dương Ngọc Dao định phản bác vài câu, nhưng nghĩ đến bầu không khí gần vua như gần hổ trong cung gần đây, nàng cũng thôi không nói nữa.
Không ngờ, Tiết Bạch đột nhiên kéo tay nàng qua nắm lấy.
Dương Ngọc Dao thấy hắn dịu dàng như vậy, nhạy bén nhận ra điều gì đó, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì? Chẳng lẽ... cảm thấy thánh tâm khó lường, muốn xin ngoại phóng?"
"Cũng không phải." Tiết Bạch nói, "Trước mắt cũng không có chức vị nào tốt hơn Chiêu Ứng huyện úy."
Nói rồi, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến mấy tên phản tặc nhìn thấy hôm nay, lòng nhiệt tình chiều theo ý Thánh nhân lại giảm đi vài phần.
Dương Ngọc Dao đêm nay vốn định mang theo Thanh Lam lưu lại, nhưng tiếc là tình hình hiện tại, qua lại quá thân mật thực sự không ổn, đành quyến luyến rời đi.
Từ khi bắt đầu bài hí đến nay, Tiết Bạch luôn rất giữ mình, đêm nay không hiểu sao lại mộng mị triền miên.
...
Hôm sau, Tạ A Man đến, lại nhắc nhở: "Gần đây ngươi đừng có mà làm bậy với Quắc Quốc phu nhân."
"Ta và tam tỷ hoàn toàn là tình nghĩa tỷ đệ trong sáng, thế mà lại có nhiều lời gièm pha." Tiết Bạch nói, "Ngươi nghe được chuyện gì sao?"
"Cao tướng quân đang tra án trong cấm nội, cũng đã tìm ta hỏi chuyện."
Nói xong, Tạ A Man có chút do dự, mí mắt nhấc lên, liếc Tiết Bạch một cái, khẽ cắn môi, nói: "Hỏi chuyện của ngươi."
Tiết Bạch ngạc nhiên cười nói: "Ta? Ta có chuyện gì?"
"Hỏi ngươi về mối quan hệ với Chiêu Ứng huyện lệnh, huyện úy, còn hỏi về mối quan hệ của ngươi với phò mã Trương Ký, Vệ úy thiếu khanh Vương Chuẩn."
Tiết Bạch cẩn thận nhìn vào mắt Tạ A Man, phát hiện nàng có chút bất an.
Nàng là đệ tử của Dương Ngọc Hoàn, tư thái siêu nhiên, chưa bao giờ dính dáng đến chính vụ, hôm nay có thể như vậy, đủ thấy không khí trong cấm nội hẳn đã rất căng thẳng.
Tiết Bạch bèn hỏi: "Quý phi... vẫn ổn chứ?"
Tạ A Man không ngờ loại người như hắn lại không quan tâm đến tiền đồ của bản thân, mà lại hỏi thăm Quý phi trước, không khỏi vô cùng cảm động, vội vàng gật đầu.
"Quý phi vô sự, ngoài vết bầm tím lúc leo núi, Thánh nhân còn ban thưởng rất nhiều bảo vật."
"Ta không hỏi cái đó."
Điều Tiết Bạch hỏi là tình cảnh của Dương Ngọc Hoàn.
Tạ A Man cũng không biết có hiểu hay không, lắc đầu, trách móc: "Ta nói chuyện của ngươi, ngươi lại hỏi Quý phi. Hay là ngươi cứ thành thật một chút trước đi, rồi hãy trông mong Quý phi thỉnh công cho ngươi."
"Được rồi." Tiết Bạch hỏi: "Ta thế nào?"
"Bị ngươi ngắt lời, suýt nữa quên mất nói đến đâu. Cao tướng quân hỏi ta, thường ngày ngươi qua lại với những người đó ra sao, ta đều nói thật cả, ngươi và ta đã lừa Đạt Hề Phủ một lần."
"May mà có ngươi, nếu không ta chỉ sợ có lý cũng không nói rõ được."
Tạ A Man nghe được lời này, nhanh chóng liếc hắn một cái, cúi đầu, giã thuốc, nói: "Bớt nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt đi, ngươi cứ yên ổn ở đây, bên ngoài dù lòng người hoang mang thế nào, Quý phi cũng sẽ bảo đảm ngươi không có chuyện gì."
Tiết Bạch rõ ràng chỉ nói một câu khách sáo, không biết sao lại thành dỗ ngon dỗ ngọt.
"Ngươi vừa rồi nhắc đến người đầu tiên, là Chiêu Ứng huyện lệnh Lý Tích? Hắn sao rồi?"
"Còn lo chuyện bao đồng, mau thay thuốc đi."
~~
"Hắn thật sự nói như vậy?"
"Vâng, đầu tiên hỏi chính là tình cảnh của Quý phi."
Đêm đó, Dương Ngọc Hoàn nghe Tạ A Man bẩm báo, trong lòng có chút cảm khái.
Từ sau vụ ám sát, Thánh nhân vội vàng đến thăm nàng một lát, sau đó bận rộn quốc chính, nàng thậm chí còn chưa tìm được cơ hội để thỉnh công cho Tiết Bạch. Nhưng sự chuyên sủng của Thánh nhân dành cho nàng dường như vẫn còn đó, ngày càng trọng dụng Dương gia, lại còn ban thưởng không ngớt.
Huynh đệ nhà họ Dương lúc này chỉ lo đến tiền đồ, một lòng tra yêu tặc cho Thánh nhân, không ngờ rằng, chỉ có người nghĩa đệ kia mới nhạy bén nhận ra những thay đổi nhỏ bé.
"Khó có được người có lòng như hắn." Dương Ngọc Hoàn nói: "Ngươi đi nói với hắn, không cần vội nhất thời, phải đợi chuyện này qua đi, ta sẽ đề bạt quan chức cho hắn."
"Vâng."
"Còn nữa, truyền lời xong, ngươi cũng đừng đến thăm hắn nữa."
Tạ A Man sững người, cúi đầu, lẩm bẩm: "Cớ gì?"
"Lúc này, an phận một chút tổng không sai."
Nói xong, Dương Ngọc Hoàn lo Tiết Bạch không hiểu mức độ nghiêm trọng của sự tình, bèn đứng dậy đi đi lại lại mấy bước, cuối cùng gọi Tạ A Man đến gần, nhỏ giọng nói: "Ta đã hỏi Cao tướng quân, vụ án này liên lụy quá lớn, đã cắn bừa ra rất nhiều người rồi..."
~~
Ngày mười lăm tháng bảy.
Cách đại án hành thích đêm Thất tịch, đã qua bảy ngày.
Tiết Bạch nhìn vết thương đã khép miệng, tiếp tục băng bó lại, thì hay tin Dương Quốc Trung đến thăm hắn.
Dương Quốc Trung có thể đến, hẳn chỉ có hai nguyên nhân, nếu không phải Tiết Bạch sắp được thăng quan, thì là hắn đã gặp rắc rối.
"A huynh bận rộn chính sự, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm ta?"
"Tất nhiên là quan tâm đến thương thế của ngươi, xem này, vi huynh mang đến đan sâm thượng hạng, lễ vật mà ngươi thích nhất."
"Để a huynh chê cười rồi."
Tiết Bạch đưa mắt nhìn sang, phát hiện Dương Quốc Trung lộ vẻ khó xử, bèn hỏi: "Chẳng lẽ... án tình liên lụy quá lớn, a huynh không nắm được nữa?"
Dương Quốc Trung quả thực đến vì chuyện này, nhưng không ngờ Tiết Bạch lại thẳng thắn như vậy, liền gật đầu.
Hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ một lúc, trước tiên nói về Lưu Hóa mà hai người cùng thẩm vấn.
"Năm Khai Nguyên thứ mười ba, Hoài Châu đại hạn ba năm liền, Lưu Định Cao nhân lúc thiên tai, tụ chúng tạo phản, tấn công Lạc Dương. Lưu Hóa năm đó bảy tuổi, được người thu dưỡng, theo điều tra, dưỡng phụ của hắn còn có một người nhi tử nữa, rất có thể chính là Chấp kích lang 'Lý Súc' đã mạo danh trà trộn vào Vũ lâm quân, vậy dưỡng phụ của hắn có thể họ Lý. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu, hẳn là dưỡng phụ của hắn đã chết, trong Hà Đông quân có thêm một Lý Súc, cùng năm, Lưu Hóa đến Trường An, trước làm nô ở Nam Khúc, sau tịnh thân nhập cung, lúc này hắn hai mươi tuổi, nếu nói cuộc nổi loạn này là do hai huynh đệ bọn họ mưu tính sắp đặt, thì cũng có thể nói xuôi được."
Vấn đề chính là ở đây, Dương Quốc Trung ngay từ đầu đã không muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Đến bây giờ, hắn đành nhíu mày, than thở: "Nhưng, Lưu Hóa, Lý Súc có thể làm đến bước này, sau lưng tất có kẻ chủ mưu."
"Vì sao?" Tiết Bạch nói: "Cuộc nổi loạn được trù tính không hề cao minh, phải nói là, vô cùng không cao minh, không giống như có kẻ chủ mưu lợi hại đứng sau."
"Không, hai tên thảo dân không thể làm được." Dương Quốc Trung nói: "Tất có kẻ chủ mưu."
"A huynh nghi ngờ ai?"
"A Bạch thấy thế nào?"
Nếu để Tiết Bạch đoán, dù Lưu Hóa có người đứng sau giúp đỡ, cũng chỉ có thể là tiểu quan, không quá ngũ phẩm. Bởi vì từ ngũ phẩm trở lên có tư cách tham gia triều nghị, sẽ nhắc nhở Lưu Hóa rằng, loại nỏ nhỏ đó không thể ám sát được Thánh nhân.
Nhưng nếu đoán theo lối suy nghĩ của Dương Quốc Trung... chắc chắn là Vương Hồng.
Bởi vì không thể cắn bừa đến Lý Lâm Phủ, vậy thì trước tiên cắn bừa Vương Hồng. Vừa hay, Vương Chuẩn cũng bị cuốn vào án này.
"Chẳng lẽ là Vương Hồng?"
"Đúng! A Bạch cũng thấy vậy sao?" Dương Quốc Trung lập tức kích động, "Ta tra đi tra lại, cảm thấy Vương Hồng có hiềm nghi lớn nhất. Pháp Hải là do Vương Chuẩn tiến cử, cũng luôn làm điển dẫn ở Kê phường, sao có thể không liên quan đến Vương Chuẩn? Chắc chắn là Vương Hồng!"
"Có bằng chứng không?"
"Ta vốn định tìm bằng chứng, kết quả càng tra, án càng lớn." Dương Quốc Trung có chút phiền não, "Ngươi cũng biết, ta làm việc cho Thánh nhân, không chơi mấy trò lừa gạt đó, đều là thực sự phá án."
"Vâng."
"Theo lời khai của Đạt Hề Phủ, chúng ta đã bắt Chiêu Ứng huyện lệnh Lý Tích."
"Ta vì mưu chức vị Chiêu Ứng úy, từng nhờ người qua lại với Lý Tích, có nghiêm trọng không?"
"Chút chuyện nhỏ." Dương Quốc Trung trầm ngâm, chậm rãi nói: "Lý Tích nói rất nhiều lời đại nghịch bất đạo, sau đó hắn không chịu nổi hình phạt, tự nhận biết kẻ chủ mưu là ai, nhưng phải diện kiến Thánh nhân mới chịu nói."
"Thánh nhân đã đồng ý triệu kiến hắn?"
"Phải."
Dương Quốc Trung lo nghĩ không thôi, kể từ đó, Lý Tích muốn chỉ chứng ai, đã không phải là điều hắn có thể khống chế nữa...
~~
"Thần, Chiêu Ứng huyện lệnh Lý Tích, bái kiến Thánh nhân."
Cùng lúc, trong đại điện của Hoa Thanh cung, Lý Tích một thân tù phục, quỳ lạy trước mặt Lý Long Cơ.
"Ngươi đã muốn đích thân khai báo với trẫm, trẫm chuẩn cho ngươi."
"Thần tuân chỉ."
Lý Tích vẫn quỳ ở đó, chậm rãi mở lời.
"Thần thân là Chiêu Ứng huyện lệnh, tham gia xây dựng Hoa Thanh cung, những lao dịch kia, quả thực là do thần từ Hà Nam phủ trưng triệu đến, bao gồm cả hơn hai mươi người hành thích bệ hạ."
"Ngươi cớ gì làm thế?"
"Vì từ khi Đại Đường khai quốc đến nay, Quan Trung, Hà Nam đạo, chính là những nơi thiên tai thường xuyên xảy ra. Thần đã tính, bắt đầu từ năm Vũ Đức nguyên niên, trong một trăm ba mươi năm, Hà Nam đạo có hạn hán ba mươi chín lần, lũ lụt hai mươi ba lần, nạn châu chấu mười một lần, gần như cứ hai ba năm lại có châu huyện gặp tai ương..." (1)
"Trẫm hỏi ngươi vì sao lại bao che yêu tặc."
"Xin bệ hạ cho thần giải đáp." Lý Tích nói: "Chính vì tai ương liên miên, triều đình thiết lập nghĩa thương, mỗi khi có lũ lụt hạn hán, đều lấy từ nghĩa thương ra cấp phát, nơi nào không có kho, thì ăn nhờ châu khác, những lao dịch này chính là từ Hà Nam đạo đến Quan Trung ăn nhờ. Nhưng Thánh nhân có biết, vì sao nghĩa thương ở Hà Nam phủ không đủ để cấp phát?"
"Ngươi hỏi trẫm? Tưởng trẫm không biết sao?"
Lý Long Cơ giơ tay chỉ, trực tiếp vạch trần cái cớ của Lý Tích.
"Năm Thiên Bảo thứ bảy, lương thực dự trữ trong thiên hạ là hơn một nghìn hai trăm vạn thạch, mà kho Hàm Gia ở Lạc Dương dự trữ gần sáu trăm vạn thạch, chiếm một nửa kho lương của thiên hạ. Sao có thể không có lương cấp phát cho nạn dân? Trẫm hỏi lại ngươi, ngươi tại sao lại bao che yêu tặc?"
Lý Tích phủ phục sát đất, cung kính đáp: "Hơn hai mươi người làm loạn, thần quả thực nhớ rõ tên của bọn họ, đều là nạn dân của Hà Nam đạo, muốn đến Đông Đô ăn nhờ, nhưng kho Hàm Gia không phát lương cứu tế, chỉ cướp thê nữ của bọn họ, ép bọn họ làm phu dịch, cho nên thần đã chiêu mộ mấy trăm người..."
"Còn dám ngụy biện?" Lý Long Cơ không kiên nhẫn nghe những lời này, quát: "Ngươi vì hãm hại đồng liêu, vu cáo Đạt Hề Phủ giấu tang không báo, có không?"
"Thần nhận tội, thần quả thực đã công kích đồng liêu."
"Lý Tích, Lý Nguyên Huân, ngươi tuy là huyện lệnh thất phẩm, nhưng trẫm lại biết tên của ngươi. Ngươi là dõng dõi hoàng gia thuộc Lũng Tây Lý thị, Bột Hải Vương phòng, trẫm biết rõ ngươi, thậm chí còn viết thơ khích lệ ngươi. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã thay đổi, học đòi tranh quyền đoạt thế, vu cáo đồng liêu, bao che yêu tặc, còn có gì mà ngươi không dám làm?"
"Thần hổ thẹn với thánh ân." Lý Tích dập đầu xuống đất, "Thần bị quyền dục làm mờ mắt, chưa tra xét rõ chuyện của Đạt Hề Phủ đã vu cáo hắn; thần lơ là phòng bị, để yêu tặc hành thích bệ hạ, thần tội đáng muôn chết."
"Trẫm thấy ngươi không hề hối cải." Lý Long Cơ quát: "Đừng giả nhân giả nghĩa nữa, nói, kẻ chủ mưu là ai."
"Hồi bệ hạ, là Vương Hồng, Lý Lâm Phủ."
Nhiều lời trong lòng, đặt vào ngày thường, Lý Tích không dám nói, hắn thực sự không có can đảm đó.
Nếu không phải một cuộc hành thích cuốn hắn vào vụ án kinh thiên động địa này, hắn có lẽ sẽ ngoan ngoãn tuân theo quy củ của triều đình mà làm quan. Nhưng gần đây đã chịu quá nhiều hình phạt, những hình cụ kia đã rạch nát da thịt hắn, cũng làm lá gan hắn lớn hơn.
Có những lời đã giữ trong lòng từ rất lâu, hắn dám nói ra rồi.
"Lý Lâm Phủ thao túng triều chính, Vương Hồng bóc lột cướp đoạt, khoe khoang thịnh thế, bọn họ nói kho Hàm Gia có năm trăm tám mươi ba vạn thạch lương, nhưng từ khi thần nhậm chức Ngu Thành huyện lệnh đến nay, phàm gặp hạn hán, lũ lụt, nạn châu chấu, mùa màng gần như mất trắng, người nghèo phải tìm lá hòe để lấp bụng, chẩn tai chi pháp của triều đình mà hữu ti không thể thi hành, thì chỉ là văn bản suông mà thôi!
Bách tính năm nào cũng không được cứu tế, phải ly tán sang địa phương khác, hoặc không nơi nương tựa, chết chồng chất ngoài mương rãnh. Quan lại châu huyện thúc thuế gấp gáp, hễ chậm trễ là vung roi đánh đập, nạn dân dẫu có tháo nhà bán gỗ, bán vợ đợ con cũng không đủ thỏa mãn miệng của bọn tham quan. Thế là ngoài tô dung điệu lại còn thêm thuế khóa nặng nề, nạn dân thật không còn đường sống nữa a!" (2)
"Đủ rồi."
"Bệ hạ có biết? Đầu thời Đại Đường khai quốc, có mười chín mùa đông thành Trường An không có tuyết rơi." Lý Tích đột nhiên hỏi, "Nhưng bây giờ thì một năm lạnh hơn một năm, một năm hạn hơn một năm. Đến năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, tuyết mùa đông ở Quan Trung, Hà Nam đạo rơi sớm hơn mọi năm một tháng, từ đó Hà Nam đạo năm nào cũng có châu huyện gặp tai ương. Bệ hạ đổi niên hiệu thành 'Thiên Bảo', nhưng mà..."
"Ngươi trách trẫm đổi niên hiệu sao?!" Lý Long Cơ nổi trận lôi đình, "Trẫm đổi niên hiệu, dẫn đến hạn hán lũ lụt liên miên phải không? Nói đi nói lại, hóa ra ngươi đang trách trẫm?!"
"Thần..."
Lý Tích khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng lại đáp: "Thần cho rằng, sau khi Thánh nhân đổi niên hiệu, đã không còn chuyên tâm trị quốc nữa."
Đối mặt với lời chỉ trích này, Lý Long Cơ lại không nói một lời.
Hắn ngả người ra sau, giấu khuôn mặt vào trong bóng tối dưới bức rèm, thất vọng nhắm mắt lại.
Lý Tích dập một cái đầu, tiếp tục nói.
"Bệ hạ ngày càng xa xỉ, dụng binh không ngừng, gian thần chặn đường ngôn luận, che mắt Thánh nhân, thu thuế ngày càng gấp, chinh phạt ngày càng dữ dội. Lại thêm lũ lụt hạn hán liên miên, châu huyện không báo cáo thực tình, trên dưới lừa dối nhau, nạn dân chưa được hưởng ân trạch của triều đình, ngược lại còn chịu cái hại của nghĩa thương, người chết đói ngổn ngang, oan khiên không biết tỏ cùng ai..."
Cao Lực Sĩ nghe không nổi nữa, tự ý bước ra, quát lên: "Bịt miệng hắn lại, lôi xuống!"
"Quan lại địa phương tham ô ngang ngược, vì để dâng lên đủ thuế cống, đã dùng bạo lực bức ép, tiểu dân không thể chịu đựng được nữa, mới bị yêu tặc mê hoặc!"
Lý Tích không chịu lui, càng can gián nhanh hơn.
"Cho nên, thần nói kẻ chủ mưu là Vương Hồng, Lý Lâm Phủ. Bệ hạ, vẫn còn kịp! Đại Đường thịnh thế, quốc lực dồi dào, tuy có yêu tặc làm loạn, nhưng nạn dân vẫn chưa tự phát tụ tập làm cướp, bệ hạ nếu có thể quyết tâm chăm lo quốc sự, chỉnh đốn quan lại, thông ngôn luận, giảm thuế má, đề cao tiết kiệm..."
"Bịt miệng hắn lại!"
"Bệ hạ, thần biết mình chắc chắn phải chết, những lời nói ra đều từ tận đáy lòng! Án này không liên quan đến Đạt Hề Phủ, Vương Chuẩn, Trương Quân hay bất kỳ ai, không có âm mưu quỷ kế gì cả, chỉ là những nạn dân gặp thiên tai bị lời sấm kim đao mê hoặc mà thôi."
Lý Tích liều mạng lay đầu, không để cấm vệ bịt miệng mình, vừa hét vừa khóc lớn.
"Trời xanh chứng giám! Bệ hạ, thần nói những lời này, đều bởi một tấm lòng trung thành, chỉ mong bệ hạ tỉnh ngộ, vẫn chưa muộn! Bệ hạ, ngài còn nhớ không, mười năm trước ngài hạ chiếu 'Các thứ sử huyện lệnh, cùng trẫm chung sức trị vì', 'Quan gần dân, không ai hơn huyện lệnh', bệ hạ chưa bao giờ xem thần là một tiểu quan thất phẩm, thần vô cùng cảm kích, mà bệ hạ năm đó lại thân dân đến nhường nào?! Bệ hạ, ngài còn nhớ không? Ta cầu lệnh trưởng, bảo vệ lê dân... Ư!"
Miệng của Lý Tích đã bị bịt lại.
Hắn còn rất nhiều lời chưa nói hết, hắn muốn đọc lại một lần nữa bài thơ mà Thánh nhân đã ban cho hắn.
"Ta cầu lệnh trưởng, bảo vệ lê dân. Người dân bất an, ắt có nguyên nhân."
"Xâm đoạt lấn chiếm, thuế dịch bất công. Khiến họ ly tán, khó bảo toàn thân."
Năm đó, Thánh nhân rõ ràng biết "người dân bất an, ắt có nguyên nhân", tại sao hôm nay chỉ vì mấy tên loạn dân bạo loạn, Thánh nhân lại không tin nguyên nhân đơn giản nhất đằng sau là bọn họ không còn đường sống?
Lúc này đây, Lý Tích mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhưng làm sao cũng không nhìn rõ được vị Thánh nhân ẩn sau long sàng kia.
Bài thơ ngự ban đó, hắn cũng chỉ có thể âm thầm đọc lại trong lòng.
"Tìm người tài đức, giao phó lương thần. Cùng nhau cải cách, triều chính duy tân..."
~~
Trong quan xá, Tiết Bạch hỏi: "A huynh đang lo lắng điều gì?"
"Ngươi có biết Đạt Hề Phủ bây giờ đang cắn bừa thế nào không?"
"Thế nào?"
"Ngươi, ta, a huynh, chuyện chúng ta mưu quan cho ngươi, từng có qua lại với Lý Tích; huynh đệ Trương Quân, Trương Ký; phụ tử Vương Hồng, Vương Chuẩn; Đông cung, Kỳ vương, Vĩnh vương, nhiều không kể xiết." Dương Quốc Trung vừa nói vừa lắc đầu, than thở: "Tóm lại những người có liên quan đến chuyện này, đều bị hắn cắn bừa một lượt. Người khác nếu tưởng là do ta xúi giục, ta sẽ đắc tội với bao nhiêu người đây."
Tiết Bạch nói: "A huynh cho rằng Lý Tích cũng sẽ cắn bừa như vậy?"
Dương Quốc Trung xin chỉ giáo: "Ngươi thấy thế nào?"
Tiết Bạch cười cười, nói: "Ta thấy, Lý Tích, Đạt Hề Phủ tuy không ưa nhau, nhưng thực ra cùng chung một ý đồ."
"Chuyện này..."
Dương Quốc Trung lập tức giật mình, bất an nói: "Nếu vậy, vụ án này ta không phá được, phải làm sao mới ổn?"
Cách đây không lâu, hắn còn tự cho là đã nắm được cục diện, định tranh công, chèn ép người khác, hôm nay nói không phá được lại nhẹ nhàng đến thế.
Tiết Bạch lại xua tay nói: "Không cần hoảng sợ, ý ta là ý đồ của họ đều giống nhau, đều là muốn để Thánh nhân hiểu rằng án này rất đơn giản, chỉ là một đám yêu tặc làm loạn mà thôi, sau lưng không hề có kẻ chủ mưu."
"Chắc chắn có, nếu không làm sao bọn họ vào được ngoại uyển?"
"Nếu thật như lời Đạt Hề Phủ nói, nhiều công khanh trọng thần tham gia như vậy, sao có thể chỉ là một cuộc biến loạn nhỏ lẻ thế này? Dù có quan viên bị yêu tặc mê hoặc, chắc chắn không phải người có chức vị cao, lại chỉ là kẻ đẩy thuyền theo sóng, làm sao mà tra?"
"Ngươi cho là như thế?"
"Ta nghĩ sao không quan trọng." Tiết Bạch nói: "Đạt Hề Phủ, Lý Tích chỉ có thể dùng cách này để tự cứu, hy vọng khiến Thánh nhân tin vào... chân tướng này."
Dương Quốc Trung liền hiểu ra, phát hiện mình đã bị hai tên huyện quan tính kế.
Hắn lập tức khó xử, tra đi tra lại, không có thêm bằng chứng để tìm ra một người chịu tội. Cứ thế kết án thì lại không cam tâm.
"A Bạch, ngươi bảo vi huynh, phải làm sao đây?"
Tiết Bạch không nghĩ ra có lý do gì phải giúp Dương Quốc Trung.
Hắn lúc này trước tiên phải lo cho tiền đồ của mình, làm sao để xóa tan nghi ngờ của Lý Long Cơ đối với hắn? Làm sao để mưu cầu thăng tiến? Đây mới là mấu chốt.
"Cứ xem Thánh nhân có tin hay không đã."
"Thánh nhân có thể tin sao?"
Dương Quốc Trung còn muốn nói thêm điều gì đó, một Ngự sử vội vã bước vào, ghé tai hắn thì thầm vài câu, sắc mặt hắn lập tức kịch biến.
"Cái gì?! Thật sao?"
"Thật."
"Ai giết?"
"Không biết, đẩy cửa bước vào thì phát hiện người đã chết."
Sau một tiếng kinh hô, Dương Quốc Trung cũng không giấu giếm Tiết Bạch, nói: "Xuất sự, đại sự bất hảo, Lý Tích, Đạt Hề Phủ chết trong ngục rồi. Ta đã nói vụ án này còn có kẻ chủ mưu, trước mắt là giết người diệt khẩu..."
Trong một thoáng, Tiết Bạch cũng có chút sững sờ.
Hắn không nghe Dương Quốc Trung nói, trong đầu chỉ nghĩ đến một vấn đề... Lý Long Cơ là tin hay không tin?
"A Bạch, A Bạch."
"Ân?"
"Đang nghĩ gì vậy? Mau giúp ta tìm ra hung thủ thật sự đứng sau." Dương Quốc Trung không quên hứa hẹn với Tiết Bạch, "Ngươi xem, bây giờ thật sự có khuyết vị rồi, ngay cả Chiêu Ứng huyện lệnh cũng khuyết rồi."
__________
(1) đạo: là cấp hành chính lớn nhất, tương đương "vùng" hoặc "khu vực hành chính" ngày nay.
(2) hữu ti: cơ quan có chức năng.