Tâm Linh Main (Truyện Tâm Linh)

Main (Truyện Tâm Linh)
Tụ Họp ²


Nghe tin thầy hói qua đời, ai cũng bàng hoàng nhưng em biết chắc rằng trong đầu chúng nó đang vui sướng vì được nghỉ học vậy...

- Được rồi, bây giờ cô sẽ dạy thay môn của cô vào, lúc nào có thầy dạy thay thì sẽ tha tiết của côỨ chịu đâu , em đang vui sướng mà cô làm vậy tụt hết cả cảm xúc rồi...- Cả lớp không mang sách thì lấy tờ giấy viết tạm nhé - Cô giáo nhẹ nhàng nói

Chán đời, em đang hí hửng là được về sớm qua chỗ bà cô nhờ bà bật mí cho cách dùng bùa.

Đành ngồi học vậy...- Này, không biết sao mà ông hói chết nhỉ?

- V hỏi- Ai biết, tao nghĩ là chắc cảm lạnh hay trúng gió thôi - K nói- Mày có thấy hôm qua bất thường không?

Học được có tí mà ông ấy đã cho về rồi - V nói- Sao mấy hôm nay mày trầm thế D không thấy nói gì - K hỏi- À không, chỉ là hơi đau chân với mệt tí thôi.

Thôi học đi, tao mệt quá, ngủ 1 lát cô gọi thì gọi tao nhé!- OkEm gục mặt xuống bàn , hôm qua đau ê ẩm người không ngủ được tí nào, hôm nay oải thật, chết tiệt...

Đang thiu thiu ngủ thì em chìm vào giấc mơ ,mà không phải giấc mơ, nó giống như bóng đè vâyh, nhưng em lại cử động và làm theo suy nghĩ được, nếu là giấc mơ thì không thể như thế.

Em hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xung quanh thấy cô đang dạy, bọn bạn em thì đang tập trung học mà sao mờ ảo thế, em cố ngóc đầu dậy nhưng dường như có ai đang ấn đầu em xuống vậy, dùng hết sức bình sinh ngước lên 1 tí nhìn giáo viên thì tự dưng biến thành cô H cứ vang lên đầu em, em thật sự thấy sợ, như kiểu mình đang đối mặt với tòa tuyên án vậy, nhìn xung quanh cảnh vật được bày ra trước mắt, kí ức của Main xuất hiện lúc ngã xuống toàn bộ kí ức xảy ra, thật sự em không muốn nhìn thấy chúng nữa, cảnh tượng ấy biến mất thì lại xuất hiện 3 đứa bạn dưới quê, con M, thằng C, thằng T đang bị ai đấy đuổi giết mà không nhìn được mặt của người đuổi, con M bị ngã và bị người đuổi kia đâm cho 1 nhát, em nhìn thấy cảnh đấy thì hét lên 1 tiếng rất to "ĐỪNG".

Em bật tỉnh dậy, tất cả chỉ là mơ, ảo giác ư?

Người em đổ mồ hôi ra như tắm...- D, chuyện gì vậy?

- Cô hỏi- Thưa cô không có gì ạ.

Cô cho em nghỉ hôm nay được không ạ?

Hôm qua em bị ngã bây giờ em cảm thấy mệt quá- Được rồi, em về đi...Em lấy cặp bước tập tễnh ra về, trong người thì cảm thấy não nề, tim đập nhanh cảnh tượng diễn ra như thật, như kiểu mình vừa mới thoát chết vậy.

Cũng lâu lắm rồi, từ lúc lên đại học em không liên lạc với mấy đứa kia không biết bây giờ bọn nó thế nào.

Về tìm cách liên lạc thôi, em ra bắt xe về nhưng vẫn cảm giác có ai đó đang dõi theo em.

Mà thôi kệ đi giờ có là ai đi nữa cũng mệt rồi, hoảng lắm rồi, không còn sức để cảm nhận nữa rồi.

20p sau em về đến nhà, ôi cái giường thân yêu nhớ mày quá, bây giờ là 9r nghỉ 1 tí rồi còn chạy sang chỗ bà cô nữa, mệt quá em thiếp đi lúc nào không hay mong là không gặp ác mộng Reng...reng...Lại là chuông báo thức, đến giờ rồi dậy thôi, ngủ được tí đúng là sảng khoái.

Em dậy thay quần áo rồi bắt xe qua nhà bà cô, vừa tới nơi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở, thấy thế liền chạy vào, thấy 2 đứa bé đang đứng nhìnlaf cái bà hôm qua.- Chỉ tại tôi, không làm theo cô mà bây giờ chồng tôi chết đột tử rồi...- Bà không ở nhà lo tang lễ cho chồng mình, sao lại sang đây?- Tôi là vợ 2, vì bị vợ cả ghét nói tôi về làm dâu họ này đen đủi nên không cho tôi chịu tang chồng, nên tôi chỉ biết qua đây- Vậy tại sao bà không về làm như tôi bảo?- Tôi cũng định làm như vậy, nhưng bà cả vì thấy tôi cư xử lạ nên đã dập tắt hết nến và đuổi tôi ra khỏi nhà- Vậy bà có thấy bà cả cư xử gì lạ không?- Dạo gần đây thì bà cả tính nết thay đổi, ghê gớm hẳn ra.

Bà có ánh mắt như quỷ dữ hận thù vậy...- D, vào đây nào - Bà cô gọiĐùa...nghe người gọi mà giật hết cả mình, dạo này bị làm sao ấy động tí là giật mình, chán thế.

- Dạ vâng- Đây là người giúp việc của tôi, cô có uống trà không để cậu ta pha- Dạ thôi, tâm trí đâu mà uống trà nữa...- Vậy có thể cho tôi biết danh tính của anh nhà mình không?- Nguyễn Đinh A...Em nghe đến cái tên mà ớ cả người, là lão hói mà... sao lại trùng hợp thế , bà cô nhìn em rồi cười điêu...- Cô ơi, có phải chú nhà mình là giảng viên phải không ạ?- Sao cháu biết?

- Bà kia ngớ người hỏi lại- Dạ, cháu là sinh viên của thầy.

Sáng mới nghe tin, chia buồn với gia đình...Nói đến đây bà ấy lại được đà khóc, khóc hết cả giấy vệ sinh vẫn chưa hết, rồi bà cô lên tiếng:- Bây giờ bà hãy về chịu tang chồng bà đi, tối nay tôi với người giúp việc sẽ đến nhà bà để thay đổi tính nết của bà cả, đấy có phải ước nguyện của bà?- Vâng, đúng rồi, cám ơn em, trông cậy vào em...Rồi bà ấy đứng dậy ra về, trông dáng vẻ mệt mỏi.Em thì cứ đứng ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ ấy đi ra ngoài cửa dần biến mất.

Sao ông hói có thể chết đột ngột như vậy?

Em còn chưa tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình, ông hói đã biết được những gì, sao ông ta lại biết chuyện của em, 1 vòng luẩn quẩn không có câu trả lời, đau đầu quá...- Đang nghĩ gì vậy?

- Bà cô hỏi- À không, cháu đang nghĩ mấy thứ linh tinh thôi, à cô này có phải cô biết là chồng bà ta sẽ chết không?- Ừ, sao vậy?- Sao cô không nói cho bà ta?- Số phận con người đều đã được định đoạt, cửa tiện này chỉ đáp ứng ước nguyện chứ không cứu người.

Nhưng nếu ước nguyện của bà ta là chồng mình sống lâu vậy thì sẽ có cách khác...- Vậy cái giá phải trả nếu cứu 1 người như thế nào hả cô?- Để cân bằng sự vật cho đi nhận lại, nếu như 1 người cứu 1 người thì người kia phải gánh những đau thương hoặc mất đi tuổi thọ cho người kia, đã là số phận thì đều phải trả giá và không nên chơi đùa với số phận của mình.

- Ra vậy...- Nấu cơm đi hôm nay chúng ta sẽ đi sớm- Vậy đến nhà bà ta hả cô?

Đến đấy để làm gì vậy?- Đến đấy để giúp bà cả không ghét bà 2 nữa... haha..Em chả hiểu gì nữa, mà thôi kệ có bao giờ hiểu được ý đồ của bà này đâu.

Ăn xong rồi cũng phải 1h, do bị thương thành ra tốc độ của em cũng chậm hẳn- Cậu đã khai triển được lá bùa chưa?- Đấy nhắc mới nhớ, cháu không tài nào thi triển ra được, bình thường bùa của cháu vẽ ra làm y như vậy chỉ cần niệm 1 tí là bùa đã được thi triển làm cho 1 vong linh bị thương hoặc bỏ chạy rồi...- Cậu đã thử phong ấn 1 vong linh vào chưa?Cô nói làm em nghĩ lại đúng thật chưa bao giờ em phong ấn 1 ai cả, toàn thi triển dọa vong để đừng đến gần em...

- Cháu chưa...- Thật không?- Đúng mà...

Mà không hiểu sao dạo này cháu toàn phải đối mặt với mấy vong linh thôi, dạng bùa này không có tác dụng gì cả...- Ai là người cho cháu lá bùa này?- Là ông thầy phù thủy ở dưới quê...- Lá bùa này chỉ để dọa thôi chứ không hại được ai cả, kể cả vong linh trẻ con, khi cậu thi triển lá bùa này nó hiện lên giống lá bùa mà Phật tổ có dùng để phong ấn Tôn Ngộ Không, nhưng cấp độ của nó là 0.

Vong linh nào nhìn không ra hoặc chưa tiếp xúc với thầy phù thủy khi nhìn lá bùa này đương nhiên sẽ tưởng là đồ thật.

Nhưng với loại vong linh ghê gớm thì nó chỉ là đồ bỏ đi.

- Bà cô giải thích.

- Thật vậy ư?

Thảo nào cháu không đối phó được mấy người kia...

Vậy bây giờ phải làm như thế nào hả cô?

Cháu cũng không biết cách thi triển lá bùa cô đưa...- Mỗi lá bùa đều có 1 cách thi triển riêng, đừng bảo với tôi cậu dùng cách thi triển lá bùa kia để áp dụng vào lá bùa tôi đấy nhé? 🙂) - Bà cô cười mỉm...- Thì đúng như vậy mà... cháu được học mỗi cách ấy mà...- Ối giời ơi 🙂) tôi tưởng cậu thông minh lắm nên không chỉ.

Khi họa loại bùa này phải dùng giấy vàng, khi họa phải nín thở không được nhấc bút quay về hướng đông nam.

Khi họa đc 4 nét nhấc lên 1 lần mới được thở.

Khi họa xong thì phải dùng chú "úm ma ni bát minh hồng" nhẩm 8 lần mới thi triển được lá bùa.

- Ra vậy, vậy còn viên đá hả cô?- Muốn dùng được viên đá ấy thì cần máu của cậu nhỏ vào viên đá rồi đặt lên lá bùa tôi đưa thì mới phong ấn được.

"Đùa chứ, thảo nào bà ta đưa cho mình vì chỉ có mình mới thi triển được, cứ tưởng bà ta tốt thế nào..."

Cốp...- Lại nghĩ bậy đấy...Quên bà cô này có thể đọc được suy nghĩ, tất trách thật...- Dạ không...- Cậu đi họa 1 lá bùa đi hôm nay có việc cần dùng đấy, cẩn thận nhé không cậu sẽ mất mạng đấy...Chưa họa mà bà cô đã dọa em rồi, thế này thì còn niềm tin đâu mà làm.

Em lôi hết đồ nghề ra dùng giấy vàng xin trên chùa, mực đỏ đã được trì chú.

Rồi tìm hướng đông nam...Thời gian trôi qua cũng phải 2 tiếng mới họa được lá bùa hoàn chỉnh.

Đã 5h kém rồi, nhanh thật.

Cứ có việc làm tập trung cái là thời gian trôi vèo không níu lại được luôn.

Em chạy đi gọi bà cô- Cô ơi dậy đi, đến giờ hẹn rồi*Ngáp ngắn ngáp dài...*- Dậy dậy dậy...Em đi chuẩn bị các thứ chờ bà cô ra là đi luôn.- Ơ cô không mang gì theo à?- Không, vì tôi có cậu rồi.

Mà có gì cậu chết thay tôi 🙂)- Đùa... trộm vía cô đùa có duyên thế... hihiEm với cô vừa bước ra ngoài cổng thì thằng K với con V lù lù 1 đống trước cửa- D, D ơi...

- V gọi- Gì, gì đấy, ai gọi đấy?

Sao gọi thất thanh thế?- Mày thôi làm trò đi - K nói- 2 đứa mày làm gì ở đây?- Bọn tao đi theo mày từ sáng giờ - K nói- Tại dạo này thấy mày lạ quá, lại hành động bí ẩn nên lúc mày xin về bọn tao cũng đi theo luôn, thấy mày về phòng định lên phòng nhưng thằng K cản tao lại, ngồi cafe thì thấy mày ra nên bọn tao ngồi quán kia cả buổi chiều kìa - V nói- Vậy sao 2 đứa mày không vào đây tìm tao mà phải ngồi cho khổ sở ra?- Khổ gì đâu, có điều hòa wifi các kiểu mà - K nói- Tao cũng định vào nhưng thằng K bảo tao bị ngớ ngẩn à vì đây là bãi đất trống, có nhà nào đâu mà vào.

Nhưng rõ ràng tao nhìn thấy đây là 1 ngôi nhà mà, tranh cãi mãi mới hỏi anh nhân viên, anh ý bảo là bãi đất trống.

Tao sợ trưa nắng gặp ảo giác nên ngồi đây chờ, đang định về thì thấy mày xuất hiện- V nói- Haha, đây là 1 cửa tiệm cô bé ạ.

Chỉ ai có ước nguyện mới nhìn được thấy nó thôi.

Còn cậu bé này không nhìn thấy là không có ước nguyện gì cần hoàn thành cả, vậy ước nguyện của cô bé là gì?

- Bà cô nóiĐùa chứ bệnh nghềnghiệp của bà này lại nổi lên rồi, em ra hiệu cho con V đừng tin.

Con V với thằng K thì 2 mắt tròn xoe, à ừ nhìn bà cô này xinh mà váy xẻ tà, chân dài , tóc đen, mặt xinh ai nghĩ đã ngoài 30- Giới thiệu với chúng mày đây là bà chủ tao đang làm, tên là Tô Ánh Nguyệt...- Chào các cháu...Tay bà vẫy lên chào như kiểu chào của các hoa hậu vậy - kiểu thân thiện...- Vậy mày làm việc cho phù thủy à D?

- K hỏi- Ai biết, đến giờ tao vẫn chưa biết bà ấy là phù thủy hay là yêu quái nữa...Cốp....- Lại liên thiên...

Cô không phải là phù thủy cũng không phải tiên chỉ là bướm 18+ thôi haha 🙂)- Cô ơi, cô có thể hoàn thành ước nguyện?- Đúng vậy cô bé...- Cháu ước... cháu muốn gặp lại bố mẹ mình...Con V vừa nói xong thì mặt bà cô thay đổi luôn không còn trêu đùa gì nữa...- Vậy à?

Vậy đây là ước nguyện của cháu?- Đúng vậy ạ...Rồi bà cô không nói gì, mặt bà ấy lạnh tanh nhìn còn đáng sợ...

Bà cô thốt lên:- A, muộn rồi đi nhanh thôi D- 2 người đi đâu vậy?

- K hỏi- Đi bắt ma - Em đùa- Cô ơi cho bọn cháu đi với - V nói theo- 2 đứa chúng mày biết cái gì mà đòi đi theo?

- Em gắt- Mày hứa có phi vụ nào cho tao cùng đi còn gì?

- K nóiĐúng thật, em hứa với nó rồi...- Nhưng chuyện này nó khó, có phải tao đi 1 mình đâu?...- Không nhưng nhị gì hết, đi thôi V, bám càng thôi...

- K nóiEm nhìn sắc mặt của bà cô xem bà ấy có đồng ý không rồi bà ý chỉ nói mỗi câu:- Không có gì là trùng hợp cả tất cả đều là do sự sắp đặt của 1 thứ gọi là số phận...Bọn bạn em thấy và cô nói vậy chả hiểu gì., mặt đần thối ra, nhìn buồn cười không chịu được.

Taxi cũng vừa đến, chúng nó thấy bà cô không nói gì thế là cùng nhảy lên xe luôn.

Ngồi trên xe chúng nó buôn dọc buôn ngang, buôn xuyên thế giới mà vẫn không hết chuyện, em thì ngồi nghe mà đau hết cả đầu, ước gì chúng nó có thể câm mồm đi 1 tí.

Bà cô thì chỉ có ngồi cười, mà em nhìn bọn này cử chỉ là lạ, lâu lắm rồi không ngồi cùng bọn này nên không biết chúng nó thế nào...

Em hỏi"- Này, 2 chúng mày có ý gì à?- Ý gì là ý gì?

- V hỏi- Giả ngu hay cố tình ngu?

Hay để tao bóc mẽ sự thật?

Chúng mày tưởng qua mắt được tao à?

Khôn hồn khai nhanh.- Làm đ** có gì...- K nói- Ơ, được cả thằng ranh này, chúng mày thích giấu giếm không?

Lâu ngày không ăn đòn ngứa cựa à?- Có gì đâu, thật mà...

- V đỏ mặt thẹn thùng...- Đùa..tao chơi với chúng mày chả lẽ tao không nhìn ra?

Mút cho lòi mắt ra bây giờ...- À, bọn tao yêu nhau được 2 tháng rồi - K nói- Đậu... gì cơ?

Thật á?

Tao tưởng chúng mày là chị em?

- Em trố mắt ra hỏi- Chị em cái đậu xanh mày...

- K nói- Biết éo đâu, thấy suốt ngày bám kè kè con V, nó tuột dây áo con mày cũng cài lại, nó thay đồ mày cũng đi thay cùng, tưởng chị em thì con V mới để cho mày làm như thế chứ?

Đ** ai biết chúng mày yêu nhau, kín v**- Mày theo dõi bọn tao à?

- V hỏi- Đ** ai theo dõi, tự đập vào mắt thôi.

Thế chúng mày có đôi có cặp rồi, còn mỗi mình tao ế chỏng ế chơ, ế bơ vơ, ế tội nghiệp...

- Em than- Thôi đi bố đ*, gái thích nhiều bomie, chẳng qua cái con mày thích nó đ** thích mày thôi, ở đấy mà than.

- K nói- Đ*, chán chưa bao nhiêu người lạ, bí mật anh em mà khai hết ra rồi...

Ơ, mà tao chơi với chúng mày cũng được 1 năm rồi, bố mẹ mày đâu V?

Mà sao lại ước được gặp bố mẹ?

- Em hỏi- Đấy, bạn bè thế đấy.

Nó có quan tâm gì đâu...

- K nói- Tao còn đ** biết mày bao nhiêu tuổi ấy K...

- Em nói- Thằng này được...- Bố mẹ tao mất từ hồi tao lên 5 tuổi rồi, hiện tại đang ở với bác, bác nuôi.

- V kể- Thế mày không buồn à?- Không, tao quen rồi.

Từ hồi bé tí lớn lên phải tập quen chứ...- Ừ, cũng đúng.

Thế ở đấy có thoải mái không?- Chán lắm, tao đang tính dọn ra ở chung với K cho tiện.

Chứ nhà bác cũng khó khăn., mà tao không thích ăn bám nữa... với cả kiếm được tiền rồi, nên định xin ra ở với K- À được, con này bỏ nhà theo trai.

Thằng K sướng nhé, tự dưng có người lo cơm nước... 🙂)- Thôi đi, mày không phải đá đểu - K nóiNói chuyện hỏi han 1 lúc thì cũng tới nhà ông hói rồi...

- À quên không nói với chúng mày, hôm nay chúng mình đến thăm viếng ông hói luôn.

- Trùng hợp vậy á?

- K hỏiEm giả giọng bà cô nhại lại:- Trên đời này không có gì là trùng hợp...Cốp...- Lại bắt đầu bắng nhắng đấy.Bà cô vừa nói vừa gõ em 1 cái đau điếng.

Vừa xuống xe thì bà 2 ra đón bọn em và bà cô vào.

Nhà ông này to thế, mấy tầng liền khác gì cái biệt thự đâu.

Không biết làm gì mà giàu thế, chắc lại gia đình có gia thế đây... vừa bước vào thấy 1 đoàn áo đen công chức nhà nước vòng hoa bầy la liệt.

Chu choa đám ma to thế không biết có giống "hạnh phúc của 1 tang gia" hay không.

Người chạy ra chạy vào tấp nập, hình như không ai để ý đến bọn em và cô thì phải.

Đến đám ma,mặt mũi ai cũng trịnh trọng, có mỗi em hớn hở.

Có khi nào tí viếng em phọt cười ra không?

Thế có mà vỡ mồm người nhà ổng ra đấm cho không còn cái răng nào.

Thôi phải cố diễn đã...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Tụ Họp ³


Nhìn thử xung quanh đi mày, đây là lần đầu tiên tao đi cùng mày đấy, cho tao biết khả năng của mày đi - K nói- Chờ tí....Em nhìn đảo mắt xung quanh...

đùa chưa thất 1 đám tang nào mà lại không có 1 vong linh nào lảng vảng xung quanh...

Lạ thế, rồi chợt nghĩ có khi nào lại giống khu nhà anh T không?

Nghĩ vậy em mới kéo bà cô ra hiệu không nhìn thấy gì, bà cô mới nháy 2 mắt.

Gì vậy má?

Bình thường người ta nháy có 1 mắt, riêng má chơi 2 mắt ai hiểu...

Bà 2 đưa bọn em ra đến chỗ viếng, ghi tên vào phong bì, nhìn 1 lượt không thấy bà cả đâu.

Vái vài cái rồi đi ra bàn nước bà 2 tiếp bọn em và cô.

Cô hỏi:- Bà cả đâu rồi?- Chị cũng không biết, lúc chị về thì thấy mọi người bảo bà cả mệt quá nên đi nghỉ...Thôi mấy cô cháu ngồi đây nhé.

Chị chạy đi tiếp khách tí, có gì tí chị sắp xếp phòng cho mà nghỉ ngơi.

- Vâng chị đi đi...

- Bà cô nóiEm nhìn 1 lượt xung quanh thì thấy có mấy vong linh hình như là người nhà lảng vảng 1 lúc rồi lại đi.

May thế tưởng mất khả năng nữa thì có mà vỡ mồm , lại trở thành vô dụng luôn.

Nhưng sao không thấy hồn vía ông hói nhỉ?

Bình thường người ta chết hay lởn vởn mà, chắc lại đi sang phòng khác chứ quả nhà như cái biệt thự to thế này cơ mà...

Làm giảng viên thôi mà nhiều tiền thật.

Ngồi ngắm dòng người 1 lúc thì em mót tiểu nên rủ thằng K đi cùng, hên thế nó cũng buồn, em với nó mới đi ra đằng sau, tìm mãi, hỏi mãi cũng không thấy cái nhà vệ sinh, nhà như cái mê cung vậy.

May quá cũng tìm ra rồi, em với nó đi cùng lúc luôn...Đi xong, em với nó ra ngoài thì thấy lạnh hết gáy.

K hỏi:- Sao tự dưng lạnh thế?

Mày có cảm nhận thấy gì không?- Có mày...Em nhìn xung quanh phát hiện ra cảnh vật ở đây có gì lạ, đây là 1 khuôn viên có cái cây sưa to đùng- Úi trời, ở đây trồng cây sưa, mà sưa thì hút âm khí- thấy lạnh là phải, với cả đám ma thì lúc nào chả lạnh, không có gì đáng ngại hết- Mày ơi, chỗ cây sưa kia còn có 1 lối rẽ kìa, ra đấy xem sẽ đi về đâu đi...- Mày tò mò thế, người nhà nó thấy nó lại bảo ăn trộm...- Đã đi tìm hiểu rồi không đi luôn đi, mình không chạm vào cái gì thì sợ gì...- Mày làm tao nhớ đến thằng C rồi đấy, chuyên gia xúi trẻ con ăn cứt...

Ừ thì đi...Từ chỗ ngã rẽ cây sưa là 1 con đường lát bằng gạch khác hẳn đá từ cổng đi vào, nhìn rất giản dị cổ xưa...

Đi hết con đường thì xuất hiện 1 ngôi nhà cổ kính...

Em nói:- Nhà thờ tổ...- Sao mày biết?- Mày không thấy mấy tiếng tàu kia à?

Mà mày có biết tiếng tàu đ** đâu nhỉ?!- Thế là nhà thờ tổ à?- Ừ...- Thế vào vái vài cái rồi ra đi coi như mình xin phép chào hỏi đi mày... tao nghĩ mình là khách nên lịch sự .- K nói- Khiếp, kinh thế, tự dưng tử tế thế.

Mà tao làm gì thấy có vong linh nào ở đây đâu mà chào, chào không khí à?- Kệ, cứ vào chào đi...Bướng thế không biết, em với nó mới chạy vào, biết là không có ai nhưng thôi kệ, đã vào rồi thì cứ chào.

Biết đâu có người nhìn thấy cho rằng mình là người lễ phép.Vái 3 cái mồm lẩm bẩm trình bày, em ngước lên nhìn 1 lượt, đúng là gia phat nhà ông hói đông thật, có cả bà cụ 10 đời khai sinh ra họ nhà này, thảo nào âm phù dương trợ giàu thế.

Xây cái nhà thờ to bằng 10 cái nhà mất, em lướt đi đọc các tên.

Đến 1 cái ảnh người con gái Trần Thị X, tạ thế vào năm 2010.

Đọc đến đây em khựng lại mồ hôi em chảy ra.

Người trong bức ảnh kia làm sao em quên được, là bà béo nguyên nhân tất cả vụ cô H.

Mồm em cứng đơ, như kiểu bị tụt huyết áp, ngồi bệt xuống.

Thằng K thấy em khụy xuống hốt hoảng chạy ra đỡ em ra.

Đưa đến chõi bà cô ngồi, thấy em mặt mũi tái mét bà cô mới hỏi:- Thấy gì à?- Dạ không, tại cháu đói quá thôi...Sao lại thế?

Hóa ra đây là gia đình của bà béo đây ư?

Chuyện gì xảy ra thế này?

Bà béo có quan hệ gì với ông hói?

Sao càng ngày sự việc càng mù mịt thế này?

Bà béo chết là do bị cô H điều khiển, em ngất đi cũng không thấy mọi người đề cập gì đến cái chết của bà béo, đúng là trái đất tròn thật...Em lấy lại bình tĩnh nhìn 1 lượt, lướt qua cái gian nhà bên trái thấy bóng ai đứng ở đó vậy... nhìn quen thế đấy là vong linh rồi... cố nhận ra thì em sực nhớ ra chị L...- Cô... cô... cô... cô nhìn bên kia đi có phải chị L không?Bà cô quay lại thì chị L biến mất, rồi bà cô cũng không nói gì, chỉ nói là tất cả đều trong dự đoán, chỉ chờ thời gian và bà cả xuất hiện thôi...Trời cuối cùng cũng tối - đã 7h tối, khách được mời lại ăn cơm, khiếp phải tâm trăm mâm cơm chứ ít.

Bà 2 ra đưa em và cô vào mâm.

Ở đây có 1 người lạ nữa cũng đang ngồi đấy, tính cả bà 2 nữa là vừa đủ người.

Sau mọi người ngồi vào ăn cơm, giữa bữa cơm em buột miệng hỏi - Thưa cô, lúc nãy cháu đi vào nhà vệ sinh, đi thế nào lạc vào nhà thờ tổ, vì bản tính tò mò nên cháu mới vào xem thì thấy có người tên Trần Thị X, cho cháu hỏi người ấy có quan hệ gì với nhà mình ạ?Thấy em hỏi thế mặt bà 2 với người khách kia tái mét- Cậu biết chị ấy hả?- Dạ không, cháu thấy quen thôi ạ.- Chị ấy là chị gái của chồng cô, vì làm ăn xa nên chết cả chồng lẫn vợ.

May mà chị ấy không sinh được con nên không có cảnh gà con bơ vơ, còn người ngồi cạnh cô là em chồng chị ấy...- Thế ạ!- Thế có chuyện gì vậy cháu?- Dạ không ạ, cháu tò mò thế thôi...Nếu bà béo mà là người nhà ông hói, thì ông hói sẽ biết chuyện của cô H là đúng, nhưng không phải lúc bà béo chết, bà có gọi được cho người nhà đâu mà ông hói biết chuyện của cô H được?

Vì là liên quan tâm linh nên công an viết trong báo cáo là vì bà béo hoảng loạn nhảy vào cái hố nên chết mà...

Sao ông hói lại biết chuyện được?

Càng ngày càng rối...

Đang suy nghĩ thì có giọng nói đanh thép làm lạc mất dòng suy nghĩ của em- Đứa nào cho con P vào đây chịu tang của chồng tao đây?Là bà cả, lúc ấy thì bà 2 đã rưng rưng nước mắt rồi... nói tí nữa chắc nước mắt ngắn nước mắt dài mất.

Khóc giỏi thật.

Bà cô thấy vậy nên mới bảo bà 2 "đây là ước nguyện của chị, vậy để em giúp chị".

Bà cô đứng lên ra chỗ bà cả.

Con V thấy vậy cũng đi theo cô luôn...

đùa chứ sao nó hóng thế...- Chào chị, em là bà con xa với chị P, thấy nhà mình có việc không may nên em đến giúp chị 1 tay...Bà cả thấy bà cô nói vậy , chẳng hiểu sao như kiểu bị đè vía vậy không còn vẻ mặt đanh đá nữa nhưng giọng vẫn chua ngoa...- Gớm, 2 chị em nhà cô tranh thủ nhà tôi có chuyện nên đến đây làm loạn à?- Sao chị lại nói vậy?

Dù sao chị P cũng là người của nhà họ Trần này, dù nhà nước không công nhận luật 2 vợ, nhưng chị P cũng đã về ra mắt tổ tiên, tuy không đàng hoàng đường đường chính chính thì cũng là người của dòng họ này, huống hồ chị ấy còn có con mang tên họ Trần mà, vậy sao lạ không được chịu tang chồng thưa chị?Giọng bà cô đúng kiểu răn đe, chưa bao giờ em thấy bà cô ấy ghê gớm như vậy, nhìn tướng bà cả đúng là đanh đá thật nhưng lại bị vía của bà cô át rồi...- Cô... cô... chị em nhà cô giỏi lắm...- Giỏi sao được bằng chị, sao chị trong giở trò luôn đi, hay để tôi phải ra tay?Nói xong bà cô mỉm cười, đùa chứ đúng kiểu quý bà đài các ấy ạ.

Em thấy sắc mặt bả có vẻ tái đi, không nói gì, rồi tiến lại gần cái V.

Ơ kìa, sao lại đổi đối tượng thế?

Cái V nó có liên quan gì đâu?

Bà ta đi nhìn cái V 1 lượt rôuf cười 1 cách hàm ý.

Bà cô có vẻ biết ý nên bảo con V về chỗ ngồi- Tôi không hơi đâu mà tranh cãi với đứa nhà quê như cô...

- Bà cả nóiRồi bà ấy đi vào nhà trong, em nhìn điệu bộ hình như có gì không được ổn cho lắm, nhất là bà cười với cái V như vậy...

Lạ thật.....
 
Back
Top Bottom