Tâm Linh Main (Truyện Tâm Linh)

Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn Mới ²


Rồi em hỏi:- Thế tại sao mà người chết đuối thì phải kéo theo người khác theo?!Thì hắn bảo:- Những người chết đuối đều không thể tự lên bờ hay đi chỗ khác được phải luẩn quẩn ở đấy để tìm người thích hợp làm bước đệm, như kiểu cần câu để kéo mình lên vậy.

Có cách khác là người nhà phải nhờ thầy ra chỗ họ chết để cầu hồn họ lên thì họ mới lên được, nhưng rất ít người được như vậy thành ra số lượng người chết đuối ở đây ngày càng nhiều.

Rồi hắn kể em là người thứ 2 mà hắn thấy có căn số đến đây, những người căn số là phải ra hầu thánh nên ma mãnh cũng không dám hại.

Hắn bảo đã từng cứu đưa hồn của 1 người lên bờ nhập vào xác vì hắn thấy người này cũng không bình thường như em.

Hắn cứu người ấy chỉ để người ấy biết ơn quay lại mà thờ cúng thắp nén hương nén khói ngày rằm mùng 1 (hê hê main ấy ạ).

Nhưng mấy năm trôi qua vững chưa thấy hắn quay lại nên hắn đã sai mấy người thủ lĩnh tìm nhà người này (em thì lúc ấy chưa biết main).

Rồi em mới bảo:- Để em lớn lên thì ngày rằm mùng 1 em thắp hương cho...Hắn chỉ cười xoà (em thề chứ các bác đừng ngu dại như em mà hứa gì với ma hay thánh nhé, không làm được là mắc nợ luôn ấy ạ, đến bây giờ rằm mùng 1 nào cũng phải ra chỗ miếu thuỷ thần ở đền Cô Đôi chỗ ấy có cái miếu để thắp hương cho hắn ấy).

Thời gian trôi qua cũng 1 năm, em cũng có nghe vụ trên phố đồn thổi lùm xùm về vụ thím H (em gọi thế cho thân quen, đùa chứ thím H cũng làm em ám ảnh luôn đấy), rồi dần lắng xuống không còn ai nhắc đến nữa.

Và em cũng ít khi ra hủm cô nhi ấy, 1 tuần tầm 1-2 buổi vì còn phải học hành (thời gian lúc ấy từ khi xảy ra vụ thím H là được 1 năm, tầm năm 2011).

Hôm ấy là thứ 7, học hành xong em mới ra hùm ấy chơi, đang ngồi vắt vẻo trên mỏm đá 1 lúc thì em thấy có tiếng nói kiểu sợ sệt, em mới nhỏm đầu lên thì thấy có 2 thằng con trai trạc tuổi em 1 thằng thì còi còi bé bé hiền lành con 1 thằng thì to da đen như Phi Thanh Vân, hổ báo kiểu trẻ trâu.

Hình như 2 đứa nó nhìn thấy em chỉ chỉ trỏ trỏ, em mới đoán chắc dân bưng xuống đây chơi.

Chúng nó không sợ à mà xuống đây chơi, rồi em nghĩ phải can thiệp không thì lại chết đuối, suy nghĩ 1 lúc thì em nảy ra sáng kiến doạ ma bọn này cho chúng nó sợ, vì địa hình khu này quá quen thuộc với em, mà em có thể nhảy nhót mà không sợ bị ngã.

Em để đầu tóc rũ rượi, bôi ít đất lên người cho bẩn bẩn rồi hú hú kiểu như ma ấy ạ (dhs em lại có thể nghĩ ra được mấy cái trò ấy nữa).

Em di chuyển nhanh lẹ lắm, hôm ấy em còn mă,cj áo trắng nữa, để cho chúng nó tin em là ma thì em phải kiểu thoắt ẩn thoắt hiện nên em nhảy hết bên này sang bên nọ mãi mới đến được chỗ chúng nó.

Thấy em nhảy loăng quăng như vậy thì thằng cao to mới cầm sẵn cái que chờ em ra.

Đến nơi thì em lè lưỡi ra dí sát vào mặt thằng bé con ấy "ple...".

Thằng bé không nghĩ em làm vậy thấy em thè lưỡi ra giật mình hét toáng lên, em nghĩ em đã thành công vui mừng trong lòng, thì thằng cao to nó mới lấy gậy gõ vào đầu em 1 phát đau điếng...

Nó nói:- Mày làm cái đ gì vậy thằng kia...- Mày gọi ai là mày, mày có biết tao là ai không, tao là ma chết ở nơi này....Nói đến đây nó gõ em phát nữa:- Ma cái thằng bố mày...

Mày có biết bạn tao là ai không?!Rồi ní định gõ phát nữa thì thằng bé con kia nó mới ra can ngăn...- Thôi kệ con lăng xăng ấy đi, làm việc chính cái đã...Rồi 2 đứa nó bỉ qua em luôn ạ, chúng nó coi em như không tồn tại luôn ahuhu.

Rồi em thấy 2 đứa chúng nó đang tìm gì ấy, em thấy thằng bé con 1 mắt nhắm 1 mắt mở, cứ quay hết chỗ này chỗ nọ như đang tìm ai vậy.

Em thấy vậy, nhưng vì đau quá nên quyết định phục thù doạ lại, nên lẻn ra đằng sau thằng bé con vỗ vào vai nó, như kiểu gợi nhớ nó lại cái gì mà nó giật mình quay lại giãy nảy lên lùi ra xuống bờ suối.

Lần này em thấy nó tức thật, nó còn thở dốc nữa em sợ nó đứt mạch máu não chết, nên cũng cuống lại gần.

Thằng to con thấy vậy mới đỡ nó.

Em mới giải thích :- Cậu gì ơi có làm sao không?!

Chỗ này nguy hiểm lắm tớ chỉ cố tình giả vờ giống ma để doạ cho cậu đừng tới đây nữa thôi...Thằng to con mới hét lên:- Mày làm cái đéo gì thế hả?!- Tớ...tớ...Em ấp úng không nói lên lời.

Nó nói tiếp:- Đéo ai chả biết mày là người, bạn tao lúc nhìn thấy mày nó đã kiểm tra rồi, ma đéo gì nhảy loăng qua loăng quăng loi cha loi choi như con dòi...Em im không nói gì thì thằng to con mới đỡ thằng bé con lên, thằng bé con lên thì thằng to con chẳng hiểu sao trượt chân ngã, thấy vậy thằng kia mới hét ầm lên kệ cứu (đéo mẹ cả 2 thằng không biết bơi ạ.

Thằng kia thì chẳng hiểu sao bị gì mà không bơi lại được lại dòng nước cứ bị đẩy ra xa, em mới bảo:- Làm thế nào bây giờ, bị đẩy ra chỗ bỉm cô nhi chỉ có chết thôi...Thằng bé không nói gì lại 1 mắt nhắm 1 mắt mở, em thấy lạ rồi nó hét lên:- Thôi chết rồi bị mada kéo chân dìm rồi làm thế nào bây giờ Em nghe nhắc đến từ ma mới nhớ ra.

Nên ngồi sụp xuống khoanh chân tay đặt gối tịnh tâm.

Thì thằng kia cứ hét rồi chửi em:- Đéo mẹ lắm nữa mày làm cái đéo gì vậy?

Không mau cứu người đi, ở đấy mà ngồi thiền.

Giờ đéo nào rồi...

Cứu... có ai không cứu người...Đàn ông con trai sao mau nước mắt thế:- Mày im cái mồm mày với câm nín đi, để im tao đang tịnh tâm cứu người...Nó thấy em quát cũng im.

Em bắt đầu giao tiếp với vong linh ở chỗ ấy, chủ yếu muốn nói với người ta rằng thằng ấy là bạn em, và muốn thằng thủ lĩnh xuất hiện.

Đang tịnh tâm thì thằng ấy lại hét lên:- Chìm... chìm... nó chìm rồi C ơi C...Em mới đứng dậy bảo nhảy sang bên kia, em mới dẫn nó chạy sang chỗ hủm, sang đến nơi mất tầm 5p, em nghĩ chắc nó chết rồi.

Khi sang đến nơi thì ô không, thằng to con đã được trôi dạt vào bờ suối, thằng bé con định lại gần thì em mới bảo: "đừng, lại gần là nó chết đấy", rồi em chạy đến, thấy vẫn còn thở mới ấn ngực hô hấp sơ cứu cho nó thì 1 lúc sau nó hộc nước ra và dần tỉnh dậy.

Khi tỉnh lại em bảo thằng bé con là ok, được rồi đấy.

Nó tiến lại gần 2 thằng tay bắt mặt mừng như nghìn năm không gặp.

Rồi thằng bé nhìn xung quanh hình như nhớ lại được cảnh tượng mặt nó lại đần thối ra, lúc ấy cũng phải 5r chiều, trời bắt đầu âm u, gió nổi lên.

Thằng to dần dần hồi phục dậy cám ơn em, rồi nó bảo thằng bé:- Chắc hôm nay không xuất hiện đâu, mình về đi mai raThằng bé cũng gật đầu rồi đi về, nó quay lại chào em rồi bỏ lại em 1 mình, em cũng chào lại rồi cũng đi về, 2 thằng đi 2 hướng ngược lại, trước khi về em còn quay lại hét to cám ơn vong linh ở đây, rồi còn hứa mai mang tiền vàng bánh kẹo ra chỗ thắp hương.

Rồi em ra về...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn mới ³


Hôm sau đi học về ăn cơm ngủ trưa em làm 1 giấc 1 mạch tới chiều, đang ngủ thì em nghe thấy 1 giọng nói văng vẳng bên tai:- D...

D ơi... dậy, dậy giúp bạn tớ với..

Nghe có vẻ mơ hồ, giọng nói thì bé, nghe thì phang phảng rất nhỏ nhưng đủ để em nghe thấy.

Em nghĩ là do em ngủ mơ nên kệ rồi chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy thì em thấy em đang ngồi ạ, hình như là trong tích tắc em thấy nhanh lắm, đang thắc mắc không hiểu chuyện gì thì em thấy cửa nhà em như có ai gõ cửa, em chạy ra không thấy ai, đi vào thì thấy tiếng gõ cửa lại vang lên em chạy ra mở vẫn không thấy ai, thầm nghĩ chắc bị mấy thằng trẻ ranh nó trêu rồi, lần này em quyết định phục kích, giả vờ quay vào đứng nép cửa, đứng mãi không thấy ai gõ đoán chắc chúng nó bỏ đi thì vào được nửa nhà thì tiếng gõ rất mạnh vang lên như kiểu tiếng búa đập vào cửa chứ không phải là gõ nữa rồi em điên lắm, mở cửa ra thì 1 luồng khí lạnh xộc vào mặt, em cảm nhận thấy có gì đó lạ thường tác động vào người em, mới nghĩ chả nhẽ lại bị ma trêu giữa ban ngày ban mặt.

Em mới tịnh tâm trong giây lát rồi quay đầu sang trái thì thấy con ma nữ đang đứng trước cửa đối diện mặt em lưỡi thì thè ra em mới giật mình, ui nếu như quả này mặt em đối diện với mặt nó chắc em ngất rồi ấy ạ, may nà khả năng của em không nhìn được chính diện, em mới co cẳng bật santo 3 vòng như tôn ngộ không lắc vòng bật vào trong thì chân em đá vào thành ghế đau điếng ngồi thụp xuống em thấy con ma nữ cười nắc nẻ (éo mịa tự nhiên làm trò hề cho nó).

Em nhìn con ma nữ bày chắc tầm trạc tuổi em, hình như chết trẻ thì phải.

Em thắc mắc sao nó vẫn chưa đi, đứng ở đây làm gì em có nợ nần gì nó đâu, em liền ngồi thiền giao tiếp với nó.

Nó bảo nó muốn em đi giúp bạn nó, em mới hỏi bạn nó là ai, nó bảo bạn nó là 2 thằng hôm qua em giúp ở suối vàng í, hôm qua nó thấy em doạ bạn nó, nên hôm nay nó dùng lại chiêu thè lưỡi.

Nhắc lại hôm qua em mới nhớ là có hứa mua bánh kẹo tiền vàng ra thắp hương trả ơn, nên cuống cuồng đi chuẩn bị vì cũng 3h rồi.

Ra đến nơi thì thấy cảnh xung quanh vắng tanh, em mới chạy ra chỗ miếu bày lễ vừa cháy được 3 cây nhang thì 2 thằng kia cũng mò đến.

Em mới chạy ra:- Hai đứa chúng mày ra đây tìm cái gì vậy, hôm qua chết hụt chưa sợ à?!C nói:- Tao thích ra, đất nhà mày à mà máy cấm?!...- Ơ ơ ơ, hôm qua tao không cứu mày thì mày đã đi du lịch sông cửu tuyền rồi đấy, ở đấy mà giở giọng côn đồNó thấy em nói vậy chạy ra ủn em 1 cái làm em trượt chân ngã xuống suối.

Em điên quá 3 máu 6 cơn không biết sợ là gì đứng dậy chửi nó.

Nó thấy em chửi mặt đần thối hỏi em:- Ơ thế mày ngã xuống nước mà không bị ma kéo à?!- Mày nghĩ ai ma cũng kéo được à?!

Nó chỉ kéo những đứa ml như mày thôiThằng bé thấy em chửi hăng quá chạy ra kéo em lên rồi thay mặt nó xin lỗi em.

He he he, đúng là người tử tế mà.

Em lên tới bờ quần áo ướt nhẹp, lạnh quá ở đây còn âm u nữa chứ lạnh run người.

Em nhìn thấy 2 đứa nó vẫn thấy 2 đứa nó tìm cái gì, thằng kia 1 mắt nhắm 1 mắt mở, em thấy vậy mới thắc mắc hỏi:- Ê, 2 đứa chúng mày ra đây tìm cái gì thế ?!C nói:- Không phải việc của mày- Bạn gì ơi, 1 mắt nhìn tinh hơn 2 mắt à mà bạn mắt nhắm mắt mở vậyNói xong thằng C lườm em, run quá em im luôn.

1 lúc sau thì thằng bé mới lắc đầu và bảo hôm nay chắc không thấy rồi rồi rủ nhau về.

Em vẫn không hiểu gì liền đi theo hỏi chuyện, 2 đứa nó thấy em đi theo thấy lạ hỏi sao em không về nhà đi, đi theo chính nó làm gì nghe vậy tự ái rồi em cũng về luôn.

Đang đi được nửa đường thì gió rít nổi lên lạnh quá, tự dưng lại bị thằng dở hơi thánh không vật nó đẩy xuống nước, em vừa đi vừa chửi thì nghe thấy có tiếng nói trong gió..."

Cảm ơn nhé"...Em quay lại thì không thấy gì, đoán vậy chắc nghe nhầm.

Tối hôm ấy em bị cảm lạnh sốt đùng đùng ạ, mẹ em mới nấu cho bát cháo hành tía tô rồi cho uống thuốc, em leo lên giường nghỉ 11h em bị đánh thức bởi cơn gió lạnh ngoài cửa sổ lùa vào, em dậy đóng cửa thì thấy khó chịu biết là có chuyện nên mới quay đầu để liếc nhìn thì thấy thằng chỉ huy, có bao giờ nó đến nhà em và đi ra khỏi cái suối ấy đâu nhỉ.

Em đang thắc mắc thì nó vẫy em ra ám hiệu.

Em mới hiểu lại tĩnh tâm (cứ tn dài dòng quá từ giờ các mày cứ thấy e nói giao tiếp với người âm là ngồi tĩnh tâm còn nhìn thấy người âm là quay đầu liếc nhìn nhé, thế cho nó ngắn gọn).

Nó bảo đến trả lại em 2 cái vía lúc bị đẩy xuống suối giật mình nên vía mới bị đẩy ra ngoài thì bị vong linh ở đấy giữ.

Lúc nó về thấy em thắp hương nên nó mang vía đến trả rồi nó đẩy vía vào người em rồi biến mất.

Em thấy vậy cũng vui trong lòng, đóng cửa nằm xuống ngủ tiếp.

Chẳng hiểu sao trằn trọc khó ngủ thế không biết, đang ngủ thì lại thấy có tiếng gõ cửa sổ, đoán hay là hắn quay lại, hí hửng mở cửa ối zời ơi,lại là con ma nữ ấy.

Em mới bảo nó:- Mày quay lại đây làm gì vậy?!- Hihi mai cậu lại ra giúp tiếp nhé.Rồi biến mất, đéo đéo...

Vì ra đấy mà tao bị sốt ốm đây này, mày có hiểu không?!

Em uất ức trong cay cú rồi cố ngủ sáng còn dậy đi học, mệt mỏi quá mà...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn mới ⁴


Cả sáng đi học mà không tập trung nổi, trong đầu chỉ nghĩ đến 2 đứa nó là ai, rồi hồn ma nữ ấy là đứa nào mà cứ nhờ vả vậy, đang ngẩn ngơ thì thấy bọn bạn em bàn tán trên phố trên có đứa 1 mắt nhìn thấy ma pla...pla...

Em mới nghĩ hay là thằng đấy nhỉ, cũng thấy nó chỉ nhìn 1 mắt.

Nghĩ vậy lòng em lại thấy tò mò quyết định chiều ra tiếp tìm kiếm sự thật cho thoả lòng.

Nghĩ đến ấy lại thích thú rồi nghĩ đến thằng to con.

Ôi ngán ngẩm, nó toàn chen ngang làm mình không tìm hiểu được.

Miên man 1 lúc thì tan trường.

Đúng là cái nắng oi ả, nắng gì nắng thế nắng cực luôn ý.

Em mới dùng lăng ba vi bộ phi 1 phát về nhà, về nhà thấy mẹ đang dọn cơm, ôi đi học về mà được ăn cơm luôn thật sung sướng.

Nghỉ trưa 1 lúc tính 1h ra đấy cho sớm, thì chẳng hiểu sao đặt lưng cái chợp mắt 1 tí đã 3h rồi ạ, đúng là người dễ ăn dễ ngủ mà...Đi ra bãi bỉm vừa vặn cũng gặp 2 thằng hôm qua nhưng hôm nay chúng nó đi cùng với 2 thằng nữa và 1 đứa con gái.

Thằng bé mắt nhắm mắt mở đang dò tìm gì đấy.

Em tiến lại hỏi chúng nó đang tìm cái gì thì thằng bé nói đang tìm người thủ lĩnh ở đây để nói chuyện.

Đợt trước có mấy hồn ma đến tìm nó kêu trả nợ, nó không biết nợ gì nên cũng kệ, vì biết mình có khả năng chống lại ma mãnh quỷ quái nên nó cũng mảy may bỏ qua không để ý lắm,nhưng phải 1 tuần nay các vong linh đến nhiều và đêm nào nó cũng bị doạ, tuy biết không thể bị hại nhưng cứ kéo dài như thế này thì mệt lắm.

Nên nó mới hỏi chuyện các vong linh nó nợ gì thì họ bảo đi đòi nợ hộ chủ nhân, nó mới hỏi chủ nhân nào thì các vong linh mới chỉ ra đây và bảo chủ nhân muốn gặp...

Nghe đến đây em mới hiểu mới nhớ ra:- Đúng rồi tớ đã từng nói chuyện với thủ lĩnh ở đây hắn bảo cũng đã từng cứu 1 người giống như tớ ở đây, nhưng chưa thấy quay lại trả ơn nên cho lính đi tìm hoá ra là cậu...Đang nói chuyện dở thì gió lao xao lao xao, có tiếng cười như con gái em thấy lạ mới bắt đầu nhìn thử thì thấy con ma nữ đang ở phía xa cái cây cách lúc ấy Main cũng cất tiếng nói:- Là cái N, nó xuất hiện ở đây làm gì?!Em thì vẫn chả hiểu rồi cả lũ chạy lên trên đấy chỗ mà mọi người nói cái N đang đứng.

Lên trên đấy thì Main bắt đầu hỏi han nói chuyện nhưng không hiểu sao cái N lại không nói được.

Main cũng không hiểu cái N muốn nói gì...Buồn cười lắm nhé, để nhìn được em cứ phải quay đầu sang 1 bên, chúng nó thấy em cứ quay đầu sang con M, lại cứ tưởng em trộm thích con M, thằng C thấy vậy cứ lườm hằm hè em (gớm, éo ai thèm =)) )Em thấy Main không giao tiếp được nên bảo:- Để tớ thửEm nhắm mắt 1 lúc thì em chuyển lại lời N nói:- Nó bảo nó thấy Main thị các vong linh đòi nợ, biết là đòi nợ gì nên đi xin cho Main, nhưng ở đây là lãnh giới của mada nên nó không đi vào được, cũng không gặp được thủ lĩnh ở đây nên không làm cách nào, đang loay hoay không biết làm gì thì thấy Main với C ra, và thấy bị em doạ rồi biết được khả năng của em thân với cái vong linh ở đây nên mới theo em nhờ em giúp đỡ...Nói đến đây thì không hiểu N nó là sao mà tự dưng biếm mất thình lình.

Thấy vaayjMain voiwshoir em là:- Thấy N nó có nói gì đâu mà em hiểu?!Em mới giải thích cho Main hiểu khả năng của em là có thể giao tiếp đọc được ý nghĩ của vong linh.

Nghe thấy vậy cả lũ mới ồ lên ngạc nhiên, đang bàn tán thì thằng C nói:- Này sao không thấy thằng V đâu?!- Nó đang nghịch nước dưới kia kìa...

M vừa nói xong thì thấy cả lũ giật mình biết có điều chẳng lành nên cả lũ chạy xuống...

Chạy xuống tới nơi thì thấy thằng V đang chới với giữa dòng nước, cả lũ hét ầm lên kêu cứu.

Thấy vậy thằng C mới lao đầu xuống cứu thằng V, em mới hét lên:- Đừng, xuống là chết chùm kéo theo đấy...Nhưng nó vẫn mặc kệ lời em nói, thì thấy Main bảo con M đưa cho nó cái liềm, M hiểu ý, rồi Main cầm cái liềm cứa 1 phát vào tay máu bắn toé loe nó lấy máu bôi hết lên cái liền rồi bảo thằng T bơi ra chỗ thằng C dặn:- Nếu thấy gì rút chân thì lấy ít máu nhúng xuống nước là sẽ thoát, rồi đến chỗ thằng C nếu nó cứu được V mà không lẻn được thì nhúng cái liềm xuống nước là thoát.Thằng T nghe dặn dò xong cũng nhảy xuống, ai cũng lo lắng hướng mắt nhìn theo.

Rồi Main bảo M chạy về gọi người đề phòng có chuyện gì còn có người ứng cứu.

Quả nhiên không sai thằng C chưa kịp ra chỗ thằng V thì đã bị rút kéo xuống, nó là thằng khoẻ lại bơi giỏi mà không tài nào vật lộn được với dòng nước suối.

Main thấy vậy mới hét to:- Nhanh lên đi T, thằng C sắp không trụ nổi rồiNhưng thằng T cũng đâu kém, nó cũng như kiểu bị cản không cho tiến lại gần, mà thằng C chết hụt ở con suối này 1 lần rồi chẳng lẽ các vong linh ở đây lại cho thoát, cơ hội mấy năm có 1 lần.

Thằng T vùng vẫy 1 lúc thì nhúng được cái liềm xuống nước máu ở cái liềm chảy ra thì nó thấy nhẹ hết người không bị níu giữ, nó mới 1 mạch bơi ra chỗ thằng C, khi thoát ra khỏi chỗ nước có máu ấy, đến được chỗ thằng C thì lại bị bám víu mà thằng V thì càng ngày càng trôi ra xa chỗ hủn đấy.

Thấy vậy Main mới chỉ hét lên nước mắt chảy ra:- Cố lên, không cứu được thì tự cứu lấy mình đi
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn Mới ⁵


Em thấy vậy thương quá không biết làm thế nào chỉ còn cách cầu xin các vong linh ở đấy, nhưng dường như họ chỉ mải mê đến con mồi mà bỏ qua lời cầu xin của em em đành bất lực.

Em lại thấy Main nhắm mắt, nó bảo càng ngày càng nhiều vong linh tụ tập, nó chạy ra dí bàn tay đang chảy máu xuống nước, máu chảy ra thì em thấy nhiều tiếng hét vang lên đến nhức óc...

Để máu có thể chảy ra được chỗ thằng C đến chỗ thằng V thì máu đâu có đủ.

Tình hình ngày càng căng thẳng thằng T bây giờ chỉ biết cứu lấy mình và thằng C đành bỏ mặc thằng V.

Nó mới nhấn chìm cái liềm xuống.

Dường như cơ thể 2 thằng nhẹ bẫng tự nổi lên thằng C thấy vậy định lao qua chỗ thằng V nhưng thằng T ngăn lại, vì hình như thằng V đã chết rồi thì phải, sự nhấp nhô kia chỉ là do vong linh bẫy để dụ người, vì từ đầu đến cuối đều không thấy thằng V kêu cứu 1 câu nào, hay hét lên dù chỉ 1 lời, mà kể cả nó chưa chết thì cũng hết cái để bảo vệ rồi, ra đấy lại chết cả 3.

Nghe lời thằng T nói vậy nó cũng chỉ biết nhắm mắt thở dài, 2 mắt nó đỏ ngầu nó bảo rằng lần đầu tiên nó thấy bất lực thế này.

Rồi nghe thấy Main hét lên:- Nhanh lên bơi ra khỏi chỗ ấy đi...Nghe thấy vậy 2 thằng mới để ý máu ở chỗ liềm sắp tan hết.

2 thằng bơi thật nhanh lên bờ.

Lên tới bờ nhìn về phía chỗ hủm thấy V chìm dần, đây cũng có lẽ là nỗi ám ảnh nhất của cả nhóm khi nhìn bạn mình chết mà không cứu được.

Em với Main chạy sang chỗ 2 thằng ấy rồi chạy ra chỗ hủm tìm V.

Ra đến nơi mặt hủm vắng lặng...

5h chiềuTrời hình như lại kéo cơn mưa âm u giông bão nổi lên.

Main lại dùng khả năng nhìn xuống mặt hồ thì thấy nhiều vong linh nổi lên tất cả là 10 vong linh.

Thấy vậy Main quỳ xuống khóc bảo:- Thằng V bị mada dìm kéo xuống thay thế rồi không cứu được nữa rồi...Em mới nhìn về phía chỗ miếu thì thủ lĩnh đã xuất hiện.

Main cũng thấy nhưng vì đang hoảng hốt cho bạn mình nên không nói gì, em mới hỏi sao hắn thấy vậy mà không cứu hắn chỉ cười và bảo rằng:- Ta chỉ cứu những người được chọn thôi, 1 mạng của V có thể siêu thoát được 10 người nên ta cũng kệ thôi.Rồi hắn biến mất....Một lúc sau mọi người chạy ra không thấy V đâu ai cũng hiểu chuyện hô hào mang thuyền lưới ra đi tìm xác, người nhà V thì đau buồn khi thấy vậy thì lao vào chửi bới bọn em bảo sao không cứu nó, với vì bọn em mà thằng V mới chết, thấy vậy mọi người can ngăn bảo:- Đây là ngoài ý muốn, có ai muốn thế với lại chúng nó là trẻ con làm sao chúng nó có thể xử lý được...

Nhưng mọi người có biết đâu tí nữa thì chỗ này thành 3 người chết chứ đâu phải 1.

Rồi mọi người đưa mấy đứa em về nhà để công việc lại cho người lớn.

Về nhà mẹ em chửi cho em té tát, cấm lần sau bén mảng ra chỗ ấy các thứ...

Em cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ rồi đi tắm rửa ăn cơm, tầm 8h bố em có điện thoại bảo đưa em lên công an lấy lời khai.

Lên đến nơi thì thấy mấy bạn kia cũng ở đấy, cả lũ trình bày lại sự việc và kết luận là cho chết đuối.

Lấy lời khai xong người lớn ở lại làm việc còn bọn em ra ngoài chờ.

Ra ngoài em mới hỏi:- Vớt được xác V chưa ?!- Chưa...

Họ bảo tìm từ tối rồi chưa thấy.

M nói.

Ai mặt cũng ủ rũ, ngồi được 1 lúc thì mấy bác bảo bọn em về trước đi còn tí việc với tí ra chỗ suối xem người ta vớt được xác chưa.

Cả lũ lủi thủi được nửa đường thì thằng C lại có ý kiến:- Hay là mình lại đi ra chỗ suối kiếm xác thằng V đi, với khả năng của thằng Main bọn mình sẽ tìm được đấy...M nói:- Tối thế này ra đấy không sợ à?!Main nói:- Tao nghĩ với những gì đã xảy ra thì không còn gì đáng sợ nữa rồi...Em thấy như vậy mới thắc mắc :- Chẳng nhẽ vụ phố bưng có quỷ các bạn là người trong cuộc hả?!T nhanh nhảu đáp:- Ừ, đúng vậy cả phố chiến đấu với con H tí thì Main mất mạng ...Em nói:- Uầy ghê vậy, các bạn siêu thế...Thôi đi ra chỗ cái suối thôi không tí muộn mọi người lại đi tìm.

Đi dọc đường em có hỏi chuyện Main về vụ máu, Main giải thích cho em từ đầu đến cuối và cuối cùng em cũng đã thông não.

Đi được 1 lúc thì cảm thấy ghê rợn, sao ban ngày đi cái đường này không sao và tối đi sao ghê thế cây cối mọc um tùm 2 bên.

Đường đi chỉ được chiếu sáng bằng mấy cái đèn pin lắt léo.

Cả lũ bám sát vào nhau thì gió rít thổi lên lạnh hết cả người, cả lũ lại căng thẳng vì đã trải qua nhiều thì thấy không khíthay đổi, côn trùng im lặng là biết có gì đó đang đến.

Cả lũ bám vào Main, em cũng bám - sợ bỏ mẹ đứng 1 mình khéo lôi đi cũng không ai cứu ấy chứ hihi.

Thấy vậy thằng C mới hỏi em:- Người như D cũng sợ à?!Em nói:- Thôi đi mày sao bây giờ tử tế thế, tao mày đi cho dễ nói chuyện.C nói:- Ừ thì tao mày, thế người như mày mà cũng sợ à?!Em nói:- Sợ chứ, tao có phải như Main đâu muốn nhìn được tao phải tập trung hoặc không cần tập trung thì vong hồn nó tác động lên tao thì mới thấy, mà chờ đến lúc tập trung chắc tao đã bị hại rồi.Thằng C thấy vậy cũng ậm ừ.

Ngày càng lạnh thì Main đứng lại và bảo có động ai cũng quan sát xung quanh thì...

"bụp" con N hiện ra... chu choa mẹ ơi nó bây giờ như thần thánh vậy sợ quá.

Main thấy N lại đứng giao tiếp với nó.

Rồi nó cũng như lúc chiều, nó chỉ sang em, em hiểu ý.

Ngồi 1 lúc thì em tường thuật lại :- Cái N bảo muốn tìm được xác thằng V thì phải tìm được thủ lĩnh của vùng này, rồi nhờ thủ lĩnh làm phép cho các thằng V nổi lên, chứ không tìm được đâu bị giấu rồi...Ròi mọi người hỏi chuyện tại sao chiều nay đang nói chuyện thì biến mất.

Nó bảo:- Đang bị nhốt ở dưới ngục do chết trùng thành ra chỉ trốn được ra ngoài 1 tí để báo cho mọi người.

Thằng V chết cũng trùng nên tao không thể bén mảng lại được chỗ ấy..

Nói đến ấy thì N cũng đi luôn.

Rồi cả lũ kéo ra chỗ suối, thấy mọi người đang tập trung ở đấy hô hào tìm kiếm.

Rồi Main mới nhìn 1 lượt bảo không thấy bây giờ phải làm thế nào.

Em thấy vậy mới bảo:- Để tao gọi hắn ra choVì bây giờ mọi người đang tập trung ở chỗ hủm không thể ra đấy thắp hương để gọi ra được...

Em mới ngồi tập trung tư tưởng để tìm hắn, quá đúng không hổ danh tập luyện tĩnh tâm mãi 1 lúc sau mới tìm được hắn ạ.

Hắn xuất hiện Main cũng nhìn thấy.- Cậu tìm ta có việc gì vậy?Em nhanh nhảu đáp:- Em tìm anh có chút việc nhờ ạ- Vậy hả, có việc gì?

- Em muốn nhờ anh cho xác của V nổi lên được không ạ?

Anh thương thì thương cho chót, bọn em toàn người trần mắt thịt không biết đường mà lội,không biết lối mà đi chỉ biết nhờ cậy anh thôi ạ.Hắn nghe em nói thấy vậy cũng chỉ cười rồi nhìn vào Main hỏi:- Cậu còn nhớ ta không?!- Nhớ- Còn nhớ những gì đã hưa không?- Nhớ- Vậy sao không làm?- QuênMain trả lời.

Em thấy sự việc căng thẳng quá với lại em thấy Main có gì đó khó chịu mới đỡ lời:- Anh ơi anh đừng chấp bạn em, do nó mới mất 1 đứa bạn nên nó mới trả lời như vậy đấy ạ,anh đừng chấp người trần nhé, anh thương bọn em anh cứu vớt bạn em ạ, chứ để nó 1 mình nằm dưới mà xót xa người phàm trần lắm ạ- Cậu chỉ được cái khéo mồmRồi hắn nhìn về phía Nạn rồi hỏi:- Còn cậu thế cậu định thế nào?
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn Mới ⁶


Em mới giẫm vào chân Main kiểu ra hiệu nịnh đi, mày chưa nghe câu chưa qua sông thì không được quật *** vào sóng à.

Main hiểu ý:- Do hồi bé em còn bé quá nên không biết, em chỉ nghĩ đấy là giấc mơ rồi cho đến khi em thấy anh cho người tùm em, em mới nhớ ra em chạy ra đây tìm anh để hỏi chuyện thì lại xảy ra chuyện.

Xin anh giúp đỡ rồi sau e sẽ thờ cúng anh...(Sao nó mạnh mồm thế đã bảo không được hứa, hứa rồi không làm được lại rách việc) Rồi hắn khẽ cười:- Rồi, ta giúp cậu lần này,nhưng nhớ những gì mà cậu nói đấy...- Em làm chứng...Em nói chen vào.

Rồi hắn đứng dậy mồm lẩm bẩm rồi phẩy tay 1 cái.- Anh ơi, anh đừng đi vội em có chuyện muốn hỏi..

- Cậu muốn hỏi gì?Em hỏi:- Hồi chiều em nghe Main nói là mada kéo V xuống để thế chỗ vậy sao có 10 vong linh được siêu thoát ạ?!- À, đấy là lúc hồn vía cậu ta thoát ra gồm 3 hồn 7 vía chưa chưa nhập được vào nên các vong linh ở đây tranh thủ 3 hồn 7 vía ấy mà đi lên.

Chứ để cậu ta nhập vào rồi thù chỉ 1 người đi lên được thôi.

À muốn cậu ta không biến thành mada thì mời thầy về cầu hồn hắn lên nhé.Nói đến đây hắn biến mất.

Thì bên kia hò reo là đã vớt được xác.

Thấy vậy thù cũng thở phào nhẹ nhõm chạy ra...

Vớt được xác lên, bọn em chạy ra xem bố mẹ V cũng có mặt ở đây người dân can ngăn không cho họ gặp, nhưng bố mẹ nhất quyết không nghe chạy ra bằng được, vừa chạy ra thì V trào máu mồm chảy ra mọi người nhìn vậy đều xót xa.

Họ bảo rằng:- Người chết đuối khi người thân đến thì linh hồn họ nhìn thấy tức tưởi vì chết oanKể cũng lạ tư thế chết của V ngồi trong tư thế khum người, lạ nhất dưới nước 5-6h mà trong bụng không có tí nước nào.

Vì dưới nước lâu quá lại ngồi khum nên khi mang lên nắn kiểu gì cũng không thẳng ra được.

Ông nội V phải lấy dao rựa cậy mồm đổ rượu vào, V mới từ từ duỗi thẳng người, mẹ V khóc thét rồi ngất đi khi nhìn thấy con mình, tội nghiệp.

Bọn em mới theo mọi người để về.

Sáng hôm sau tổ chức tang lễ.Sang hôm sau em xin phép mẹ nghỉ học để đi viếng bạn, mẹ đồng ý.

Em chạy 1 mạch sang hội ngộ cùng lũ bạn mới.

Kiểu gặp được người hiểu mình cũng vui các mày ạ.

Sang đến nơi e thấy mấy đứa đang chờ em để cùng vào viếng.

Mỗi đứa góp 10k cho vào phong bì, đốt mấy cây nhang vái vái vài cái, em sợ cũng không dám nhìn thẳng vào ảnh.

Nói thật em không biết tí gì về V vừa mới tiếp xúc thì V gặp chuyện nên mặt mũi em tỉnh bơ chả có tí cảm xúc, nhưng nhìn mọi người thì ai cũng ủ rũ.

Thấy ai cũng ngồi không chả nói năng gì em mới bắt chuyện :- Main nói chuyện hôm qua mình biết chưa?

Main hỏi:- Chuyện gì?

- Chuyện cầu hồn V lên để cho siêu thoát tránh phải làm kiếp mada ý...- Để tang lễ xong rồi mình nóiĐưa tiễn V xong, cả lũ mới hội họp bảo nói như thế nào để cho người nhà tin.

C nói:- Cứ nói thật thôi, bảo được cái N báo, vì ở đây ai cũng biết khả năng của mày nên sẽ tinNghe cũng hợp lý vì cả cái phố này thì ai chả biết khả năng của Main còn cùng nhau chiến đấu chống quỷ, nên cả lũ thống nhất là chạy đi nói thật.

Bọn em mới chạy vào nhà V nói những gì mình biết.

Mẹ V thì quá đau khỏi nên chỉ biết nằm khóc, còn bố V thì giao hết việc cho họ hàng...

đúng là 1 người nằm xuống cả nhà đau.

Khi nghe Main nói xong họ quyết định mời thầy, mấy bà dì bảo thầy cao siêu chỉ có mời bà mà trấn yểm ông B thôi.

Cả phố đồng ý.Sáng hôm sau là thứ 7.

Em đi học về cơm nước xong rồi chạy 1 mạch sang nhà V, thì thấy họ đã mời được bà thầy.

Bà đang ngồi cạnh Main và bọn thằng C, em liền nhảy vào hóng hớt, đang lẻn lẻn thì bà ấy nhìn thấy em lền vẫy lại bảo:- Cháu cũng giống Main có thể giao tiếp được với người âm, nhưng lần này thì chỉ có cháu giúp được thôiEm thì đang lớ ngớ chả biết gì, mục đích là chỉ nhảy vào hóng hớt không ngờ lại bị dính vào.

Em mới đáp lại :- Sao thầy không nhờ Main ạ?!

Khả năng của bạn ấy siêu hơn cháu, để cháu nhìn được người âm thì lâu lắm ạThầy nói:- Nain không giúp được vì thần linh ở chỗ ấy quen biết cháu, cháu cũng hay thắp hương cho họ, nên cháu có thể trao lễ vật cho Hà Bá để Hà Bá nhận lễ vật.

- Ơ sao thầy biết cháu hay ra đấy thắp hương ạ?!Rồi bà chỉ ra cửa sổ :- Nhờ người kia kìa...Em mới quay lại hỏi Main:- Ai vậy?!

Main nói:- Thủ lĩnh của đám vong linh bên chỗ hủmEm cũng đang ậm ừ thì mọi người bảo "giúp làm phúc cháu ạ".

Rồi em gật đầu cái "rụp".

Bà thầy thấy em đồng ý bà cười mỉm rồi quay ra dặn dò mọi người chuẩn bị đồ để cúng.
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn Mới ⁷


Đồ cần chuẩn bị như sau:1• Hai bàn thờ: Một bàn thờ Hà Bá, Âm Phủ để dẫn hồn sứ giả và chủ hầu, đặt bên trong 1 long đình với 2 chiếc mũ.

Mũ trắng là mũ Hà Bá, mũ vàng là mũ Âm Phủ.

Thông điệp của nó dành cho sứ giả ngũ đạo tướng quân và đương cảnh thổ địa, yêu cầu các vị dẫn vong hồn vào thần phan.

Bàn thờ kia đặt trên một bàn gỗ có ảnh hay bài vị của V.

Ở đây có đặt 1 chiếc đĩa với 2 đồng tiền để xin âm dương.Ngoài 2 bàn thờ này còn có bày thêm thanh long hoa quả xôi gà gạo muối quần áo và tiền vàng mã để đốt cho chúng sinh2• Một chiếc gương chiếu: Gương dùng để khai quang được đặt trên 1 tấm ván nhỏ, để trên đòn tay long đình.

3• Một cây kim tích tượng: Đây là cây gậy làm bằng gỗ, cây gậy này làm rung chuyển cõi âm, tượng trưng cho dấu hiệu của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát.

4• Cây phan thần: Được làm bằng giấy hình chữ nhật, trên đầu có dấu ấn nhà Phật, tức là chữ "Nén", chia làm 3 phần theo chiều dài.

Phần giữa ghi tên họ của V, phần bên phải ghi này tháng năm sinh, phần còn lại ghi ngày mất.

Phía dưới thần phù chừa các chỗ trống ghi tên 3 vị thần trông coi theo thứ tự từ trái sang phải : Bành Cứ, Bành Kiên, Bành Chất.

Dưới thần Bành Cứ có câu thần chú: Tam hồn câu chí (3 hồn đều tới).

Dưới thần Bành Chất có câu thần chú : Thất phách cầu lai (7 vía cùng lại) nếu người chết là đàn ông, còn nếu người chết là phụ nữ thì là "Cửu phách câu lai" (9 vía cùng đến).Thần phan được buộc vào cây tre.

Khi hồn V được giải oan bắc cầu sẽ nhập vào cành phan dưới sự che chở của Bồ Tát - tượng trưng bởi cây kim tích tượng5• Hình nhân: Được làm bằng đồ mã dùng để thế mạng cho V đã chết yểu một cách oan uổng.

Ở trên ngực của hình nhân có ghi tên của V.

Khi buổi lễ kết thúc, hình nhân sẽ được ném xuống sông.

6• Một cầu vải: Còn được gọi là cầu hồn bắc từ sông lên nhưng chưa chạm tới mặt nước, đến tấm ván đặt gương khai quang.

Cầu vải có 6 xà ngang bằng que tre.7• Một chiếc thang bằng dọc lá chuối: Bắc vào cầu hồn, nơi xà ngang cuối cùng của cầu vải, chân thang ngâm xuống nước.

Vong hồn nạn nhân sẽ leo lên thang này và đi lên cầu vải8• Bảy lá cờ: Được làm bằng giấy, cắm dọc theo cầu vải ngay chỗ có các cọc để xà ngang bằng tre.

Ở trên mỗi lá cờ đều ghi 1 lời chú hay lệnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát cho Hà Bá và các sứ giả để đi tìm hồn vía V.9• Một con thần kê: Hay còn gọi là con gà trống, được nhốt trong lồng đặt bên thần tượng, dưới cầu vải.

Thầy cho gà nuốt 1 lá bùa để gà có phép linh tìm được vong hồn của người chết.

Ở gà trống có đủ 5 đức tính tốt : Vân - Vũ - Dung - Nhân - Tính.

Gà sống nuốt bùa nên đã thành gà thần (thần kê)10• Một nồi bùa: Là nồi đất có đậy vung ở trong đựng bùa.

Trên vung chèn 1 hòn gạch nặng phòng mãnh lực trong nồi phát ra dễ gây tai nạn cho nhân thân người bị hại.11• Một chiếc thuyền: Được neo ở bờ sông dùng khi làm lễ.

Chính thuyền sẽ chở nồi bùa, hình nhân và thần kê ra giữa sông rồi ném xuống dòng nước.Khi mọi thứ xong xuôi bà bấm độn chọn ngày giờ.

Bà bảo chủ nhật là đẹp ngày, thế nên tất cả chọn ngày chủ nhật.

Em mới bảo thế là ngày mai rồi vì hôm nay là thứ 7.

Rồi bà bảo:- Khi cháu ra đấy cùng bà rồi ngồi ở trên thuyền rồi làm cách mà con giao tiếp với người âm để tìm gặp Hà Bá và làm cho Hà Bá nhận lễ thì khi kết thúc mới viên mãn.Em vâng vâng dạ dạ.Sáng hôm sauEm cùng mọi người ra chỗ V chết.

Mọi thứ đã được bày biện đầy đủ rồi bà chỉ cho em chỗ cái thuyền len lên đấy ngồi.

Sáng hôm nay trời nắng sớm thật oi bức, nhưng chẳng hiểu sao ở đây lại mát mát heo hút.Bà và phụ tá ngồi trên một chiếc chiếu đặt bên phải bàn thờ, giữa bàn thờ với sông.

Còn gia chủ và nhân thân của V ngồi trên 1 chiếc chiếu khác cùng quay mặt về phía chủ lễ.

Main thì ngồi ngay sau bà, bà dặn Main khi thấy các vong linh tụ tập thì thấy xem có Hà Bá có xuất hiện không, nếu có thì nói cho em để em giao tiếp.

Khi vào lễ, thầy đọc sớ xin chi Hà Bá chiêu linh hồn V, sau đó phụ tá đọc sớ chiêu hồn V và cuối cùng là sớ khấn vong hồn V.Trong khi đọc sớ pháp chủ và phụ tá làm phép rồi hoá ngay sớ.

Sau đó thầy dẫn vong hồn nạn nhân vào cành phan.

Em để ý khi hồn V bước lên cả cành phan nặng trĩu nhưng không đổ, thấy cả bàn chân còn dính bùn ở trên vải, mọi người thấy vậy sợ chết khiếp người nhà thì gào khóc thảm thiết.

Tiếp đó thầy làm lễ khai quang với mục đích là tấm gương sẽ làm hồn phách của V trở lại sáng suốt.

Khi lễ khai quang kết thúc thì thầy quay lại nhìn Main, Main hiểu ý nhìn 1 lúc thì bảo Hà Bá xuất hiện ở chỗ hủm lúc V chết.

Lúc ấy gió nổi lên mây đen mù mịt, em cũng cảm thấy 1 lực tác động rồi thầy cho phụ tá chèo thuyền, cho thuyền bơi quanh chỗ V lâm nạn, lúc này thầy cầm Thần Kê niệm chú còn phụ tá đánh trống, em thì ngồi giao tiếp với Hà Bá :- ...abc xyz...

Con kính mong ngài Hà Bá rủ lòng từ bi cứu nhân độ thế, không chấp người trần gian nhận lễ vật ạ...

Em thấy Hà Bá cười gật đầu rồi em ném hình nhân và cả thần kê xuống sông.

Cuối cùng ném nồi bùa trong lời khấn cầu của thầy.Khi mọi người xong xuôi, thầy mới mang cành phan ra mộ V để chiêu hồn nhập mộ, lúc nhập mộ thầy khấn trống đánh ầm ĩ.

Xong thì em thấy Main chạy ra bảo người nhà là V đã được lên và vẫy tay nhờ cháu chuyển lại rằng cám ơn mọi người.

Nghe xong câu đấy thì người nhà vừa khóc an lòng.Làm lễ xong cũng là trưa, người nhà V bảo mọi người về nhà V ăn cơm coi như cám ơn mọi người đã giúp việc mấy ngày qua trong lúc tang gia bối rối.

Ai cũng đồng ý nên quyết định như thế, em đi cùng đoàn với Main, bà thầy cũng đi cùng bọn em và bà bảo Main rằng:- Con hãy cẩn thận nhé, năm nay ta thấy hạn nặng ở nhà con, con nắm cẩn thận không thì có tang...Nghe xong thì Main cũng chột dạ, vâng vâng dạ dạ, hỏi thêm nhưng bà thầy không nói.Khi về gần đến phố đi qua nhà cô H, thì thấy có mấy xe ô tô đứng ở cổng nhà cô H, mọi người nhìn thấy vậy giật mình chạy đến xem là ai mà mà sao lại dám xuất hiện ở mảnh đất quỷ dữ ấy.

Đến nơi thì thấy bà néo và chồng cô H và mấy người mặc quần áo tây âu đen đeo kính chỉ chỏ vào nhà cô H.Và tai họa bắt đầu ập đến từ đây...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù


Khi về gần đến phố đi qua nhà cô H, thì thấy có mấy xe ô tô đứng ở cổng nhà cô H, mọi người nhìn thấy vậy giật mình chạy đến xem là ai mà mà sao lại dám xuất hiện ở mảnh đất quỷ dữ ấy.

Đến nơi thì thấy bà néo và chồng cô H và mấy người mặc quần áo tây âu đen đeo kính chỉ chỏ vào nhà cô H.

Ông chồng thấy mọi người tự dưng xúm đông xúm đỏ tại nhà cô H, ông chồng nói:- Em chào các bác, các bác đi đâu vậy ạ?!Ông trưởng phố nói:- Anh còn về đây làm gì?!

Anh chưa biết tội lỗi của mình à?!Ông chồng thấy hỏi vậy cũng không nói gì thì bà béo ra quát:- Việc của mấy người à?

Không về mà đi làm đi ở đây mà thó mũi vào chuyện của chúng tôi làm gì?Đúng là người có tiền có quyền ghê gớm thật, thấy vậy mẹ Main mới lên tiếng :- Bà im đi, và cút khỏi đây đi, tôi không biết ai là người giết cô H, nhưng chính cô H về bảo rằng bà chính là hung thủ, đừng tưởng mình có tiền có quyền thích làm gì cũng được nhé...Bà béo sửng cồ ngoạc mồm ra :- À cái con này việc nhà mày à mà mày chỉ trích tao?

Tao làm gì liên quan đến nhà mày à?

Lại thích ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng à?!Mẹ Main đáp lại:- Đúng, mọi việc không liên quan đến chúng tôi, nhưng chính bà là nguyên nhân gây ra cái chết của cô H, nên cô H đổ hết lên đầu chúng tôi, chính con trai tôi cũng sắp bị giết dưới tay của cô H, dù không liên quan đến bà nhưng chúng tôi phải bảo vệ người thân.

Thế nên bà hãy cút khỏi đây đi và đừng động vào mảnh đất này.Rồi xung quanh cũng hô hào "đúng, đúng vậy"Em thấy vậy mới liền hỏi Main:- Có chuyện gì vậy?!Main bảo:- Tí về kể choBà béo nói tiếp và ra lệnh:- Cái phố này hay nhỉ,mấy người có quyền gì mà đuổi tôi, đây là mảnh đất chồng tôi mua nó thuộc quyền sở hữu của nhà tôi, thế nên tôi làm gì là việc của tôi.

Chúng mày đâu,chiều nay gọi quân đến dỡ ngôi nhà này cho tao.Ông chồng thấy tình hình căng thẳng quá mới nói:- Em à, em cứ bình tĩnh giải quyết, đừng nóng vội.- Ông im đi việc này không phải do ông gây ra à?Ông chồng bị quát nên cũng im lặng rồi bà béo chỉ vào mọi người :- Các người sợ con đàn bà lăng loàn ấy, nhưng bà đây thì không sợ nhé, quyến rũ chồng bà lại còn làm loạn à, bà đây không có hiền nhé.

Chúng mày đi về chiều gọi người dỡ nhà, rồi xây lại cho chị để chị còn bán.

Tưởng chị mày thích ở cái đất nhà quê này à?!Em nói:- Thưa cô đây không phải là nhà quê ạ, nhà quê có ruộng có rơm, còn đây là vùng núi có sông có suối ạ, chắc cô đang học tiểu học thì cô giáo chết quá... (=]]]])Bà béo thấy vậy định cho người đánh em thì thấy dân ở đấy đông quá không có lợi nên không nói gì đi ra xe, đi thế nào mà bà bị ngã đúng vào chỗ cô H bị yểm.

Mọi người thấy vậy vừa sợ vừa buồn cười, sợ trận yểm bị hỏng còn buồn cười vì bà ấy ngã như cây chuối đổ vậy.- Thế đéo nào lại có cây cọc sắt ở giữa sân thế này, thu lôi à?

Nhổ nó lên chúng màyBà béo cáu.

Khi nghe đến vậy thì người dân đồng loạt xông vào và nói:- Nếu như các ông các bà cố động vào cây sắt này thì chúng tôi sẽ ngăn cản bằng được đấy.

Đúng, tuy là đất nhà bà, bà thích làm gì đất nhà bà thì làm nhưng tuyệt đối không được động vào chỗ đất này.Bà béo thấy căng quá cũng lên xe đi về.

Trong lòng mọi người thì ai cũng lo lắng, bàn tán sợ tai hoạ lại ập đến 1 lần nữa.

Rồi tất cả lại kéo về nhà V.

Đến tầm chiều thì bà béo cho quân đến dỡ hết cả ngôi nhà, dân mới chạy ra.- Nếu các người sợ con đàn bà lăng loàn ấy thì bây giờ không phải lo nữa nhé, coi như ta cứu các ngươi.Ròi bà chỉ vào ông thầy mà bà ấy mời đến, nhìn có vẻ thấy sang với lịch sự rồi thầm nghĩ không biết cao tay đến đâu hay là bị con ma nó vật cho 1 cái lại sùi bọt mép ra đấy.

Ông thầy mới cầm bó hương đốt đốt vài cái và bảo:- Hiện tại thì hồn ma cô H không còn ở đây đã bị siêu thoát, thế nên đất này là đất sạch có thể xây cất được.

Dân phố thấy vậy mới làm ầm lên bảo thầy dởm, thế là xảy ra xung đột giữa hai phe như biểu tình, bà béo thấy vậy mới cú quá gọi cho công an từ trên tỉnh xuống giải quyết, vì là công an từ trên tỉnh xuống cũng nghe lời giải thích từ 2 phía nhưng bên bà béo lại có tiền thế nên công an quyết định theo phe của bà béo.

Theo phe bà béo cũng phải thôi vì bà béo có giấy tờ sở hữu mảnh đất có bìa đỏ mang tên chồng bà chứ không phải tên cô H, thế nên có đưa đi đâu bang béo cũng thắng kiện.

Dân phố cuối cùng bị đuối lý, bà béo còn bỏ tiền ra nhờ công an cho lính xuống canh sợ dân làng lại cản trở.

Dân phố thấy vậy đành bất lực, chỉ còn biết dựa vào chính mình dựa vào phật thánh.

Bà béo thì hả hê vì đã thắng kiện bà liền sai người rút ngay cây cọc sắt để trêu ngươi dân làng, khi cây cọc sắt được máy súc rút lên dân phố nhìn trong bất lực không làm được gì chỉ biết ngửa mặt lên trời than vãn.

Khi cây cọc được rút ra thì bà béo hả hê cười chế giễu :- Đấy, cái dân làng này ám ảnh quá rồi, chị mày rút ra rồi đấy có sao đâuMọi người nhìn trong uất hận căm thù.

Em đứng đấy chứng kiến từ đầu đến cuối.

Tự dưng em thấy tức ngực, đau đầu kiểu khó thở rồi quỵ xuống.

Main thấy em tím tái mặt mày liền đỡ em, bọn thằng C quây vào hỏi sao vậy?!- Tao không biết, hình như có gì đó tác động vào thì phải, mạnh lắm, khó tả lắm.Bác trưởng phố mới hét lên:- Main !

Dùng khả năng của con đi.Main đứng dậy nhìn 1 thôi 1 hồi:- Cháu không thấy gì bác ơi.

Nhưng bạn cháu chắc sẽ thấy.Rồi Main chỉ vào người em rồi bảo "Tập trung đi D".Em thù kiểu đang khó thở, kiểu bị trút hết sức lực vậy, cũng muốn tìm hiểu xem cái gì tác động lên mình.

Chẳng hiểu sao mới 5h trời mùa xuân mà trời tối sầm lại.

Em ngồi 1 lúc rồi lắc đầu :- Cháu cũng không thấy gì, chỉ mới cảm thấy âm khí rất mạnh thôi...Bác trưởng phố thấy vậy bảo mọi người rằng:- Thế chăc trận yểm chưa bị phá đâu, cây cọc mới rút lên tạo 1 lỗ hổng chi khí thoát ra ngoài thôi, chỉ sợ viên đã vỡ mới sợ.Mọi người an tâm rồi bác bảo:- Muộn rồi ai về nhà nấy.

Mai chúng ta bàn đối sách đối phá.Rồi bạn em dìu em về nhà....
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ²


Sáng hôm sau, em dậy mà uể oải khắp người, chưa bao giờ bị như thế này.

Đang nằm ườn trên giường chả muốn dậy thì Main và đồng bọn sang chơi.

Giời ơi chúng nó vừa vào đã xơi hết đồ ăn vặt nhà em rồi, em còn chưa kịp ăn.

Main mới tiến lại gần em hỏi em hôm qua có gặp chuyện gì không.

Rồi nó bảo chẳng hiểu sao mà hôm qua gió to lắm, mãi không hết, trẻ con thì khóc chó thì sủa.

Cả phố đang lo lắm đấy.

Thằng C đang ăn mới với lên:- Main kể cho nó biết đội mình đã gặp những gì đi, rồi cho nó vào nhóm luôn, trong nhóm có thêm người có khả năng đặc biệt thì an toàn luônRồi Main kể 1 mạch những gì xảy ra.

Em nói:- À, chuyện này D thấy mọi người đồn ầm lên rồi, nhưng mấy năm sau chuyện cũng lắng lại.

C nói:- Thôi mày dậy đánh răng rửa mặt đi còn đi xem mọi người đang bàn cách đối phó, chẳng hiểu sao tao nôn nóng vụ này quá hihi- Thế mày chưa sáng mắt ra à?

Tao thấy mấy người trong nhóm mình mất đều là do bọn mình tò mò ấy...

- M nóiC nói:- Tao éo đôi co với con gái.

Thằng D nhanh lên điEm thấy chúng nó giục thôi đành dậy chứ trong người mệt mệt kiểu gì ấy, oải hết người.Cả lũ đi qua nhà cô H, thì thấy bà béo đã gọi thầy cũng các thứ để động thổ xin phép xây nhà, cả lũ đi qua chỉ lắc đầu.

Tự dưng Main giật 1 cái:- Có ai nghe thấy tiếng gì không?!

Cả lũ đồng thanh:- Không- Không là phải, vì tao đùa đấyM nói :- À mày đùa mày có biết cả lũ đang sợ không hả?!Thôi đi nhanh lên.

Bọn em lên đến nhà văn hoá thấy mọi người đang bàn họp cách đối phó.

Em nghe bác trưởng phố nói rằng :- Bây giờ phải làm thế nào để thương lượng với bà béo để không động vào cái hố đấy, thì cả phố chúng ta mới an toàn được.

Vì trước khi về ông Kháu đã dặn rằng chỉ cần trận yểm không bị vỡ thì cô H sẽ không bao giờ có thể thoát ra.

Vì khi bị viên đá ấy hút vào nó sẽ phông ấn sức mạnh của cô H.

Ngày càng làm yếu đi chứ không thể mạnh lên.

Nếu bây giờ cô H mà thoát ra thì không ai có thể nói trước được điều gì.Cả phố cùng suy nghĩ có người thì bảo "Hay là mời ông Kháu về làm lại trấn yểm", có người thì bảo "hay đào đất lên lấy máu của Main bôi vào", nhưng đều không khả thi vì cô H đã thoát ra đâu mà mời ông Kháu, nếu ông làm được thì ông đã làm luôn từ hôm cô H bị hút vào rồi chứ không phải để nguyên, còn múc đất lên lấy máu của Main bôi vào vô tình trận yểm bị phá thì lại càng tai hại hơn.

Vậy nên đành thống nhất đi thương lượng với bà béo.

Bác trưởng phố vững với mấy ông già đại diện đi nói chuyện.

Bọn em thấy vậy mới lon ton như những chú gà con đi theo hí hí =)).

Đến nơi thấy mọi người đến bà béo mặt mới hằm hằm :- Các người lại đến đây có việc gì?!

Lại muốn doạ dẫm tôi à?- Thưa bà, tôi đại diện cho dân phố ngày hôm nay đến đây muốn thương lượng với bà 1 chuyện...- Chuyện gì?- Chả là thế này, bà cũng biết tình hình ở đây là như vậy.

Cô H cũng là hàng xóm của chúng tôi, mọi việc xảy ra cũng ngoài ý muốn, thôi bà làm phước xin bà nương tay đừng động vào chỗ đất kua, cũng là tốt cho bà, tốt cho cả 2...Bà béo tính cũng đồng bóng lại ưa nịnh nên cũng thấy bùi tai.- Đấy, mọi người nói vậy có phải dễ nghe, thuận cả 2 bên không, tôi cũng muốn dĩ hòa vi quý, thôi được rồi như thế cũng được không sau này xảy ra việc gì lại đổ hết tôi đây, chứ không phải tôi sợ con lăng loàn này, vì tôi cũng không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa đâu... mà tôi không muốn mất lòng người dân ở đây thôi.Nghe thấy vậy thì mọi người thở phào nhẹ nhõm xin phép ra về, vừa mới đi được 10 bước thì mồm bà béo the thé lên đúng là con mụ ghê gớm lắc đầu nguây nguẩy.

Bà béo vì muốn giám sát công trình nên thuê nhà nghỉ ngay gần đấy để đỡ phải đi lại, bọn em đứng đấy một lúc thì Main hỏi em: "Có cảm nhận thấy gì không?".

Đúng là không thấy gì thật.

Khí âm hôm qua thấy chắc cũng bay hết rồi hoặc gặp ánh nắng mặt trời cũng tiêu tan.

Đang nói chuyện thì cái M thốt lên:- A, hôm nay rằm nè...C mới thắc mắc "rằm thì sao?", M mới bảo rằng:- Không nhớ những gì hứa với thủ lĩnh à?Cả lũ chợt nhớ ra nhưng cũng gần trưa rồi đi cũng không kịp nên Main mới rủ cả lũ về nhà Main ăn cơm, chiều đi cho sớm.

Cả lũ nhất trí về nhà Main ăn cơm, nấu nướng xong xuôi đang ngồi ăn cơm thì mẹ Main nhắc:- Lần này bác cấm cả lũ không được táy máy tò mò gì chỗ nhà cô H đâu nhé, xảy ra chuyện gì nữa thì lại mệt...Cả lũ vâng vâng dạ dạ.

Nhưng bác ơi bác có biết không, đứa bác nên dằn mặt là thằng C mới đúng.

Chính nó, đứa đầu xỏ đấy bác ạ...

Đến trưa nghỉ ngơi 1 tí, mỗi đứa góp 5-6 nghìn tiền lẻ mua ít đồ lễ chạy ra chỗ bỉm thắp hương, nén hương vừa mới đốt lên thì thủ lĩnh xuất hiện.

Hắn bảo hắn rất vui và hài lòng khi Main đã giữ đúng lời hứa, nói chuyện một lúc thì em hỏi vấn đề của cô H, xem thủ lĩnh có biết gì không thì hắn bảo có biết trên phố có con quỷ tinh ấy, nhưng do nước sông không phạm nước giếng nên hắn cũng không can thiệp, hắn chỉ bảo bà cô H thực sự rất mạnh.

Rồi hắn tiết lộ nếu như so sánh sức mạnh của 2 người thì hắn chắc chắn sẽ thua, vì hắn là ma do tu luyện nên mới có quyền hành như vậy, nhưng cô H khi chết đi do uất hận quá lớn nên mới đi vào con đường quỷ tinh chỉ vì mong muốn trả thù.

Nếu thoát ra chỉ còn cách làm cô H bớt oán hận thì sức mạnh mới yếu đi rồi hắn chỉ vào Main nói rằng:- Cậu hãy cẩn thận, đại nạn sắp tới qua được thì phúc hưởng không hết, không qua được âu cũng là cái số.Rồi hắn biến mất.

Từ khi nghe câu nói ấy mà Main đâm ra lo lắng.

Thấy vậy C mới an ủi rằng:- Đừng sợ rồi chuyện gì cũng có cách giải quyết, huống hồ Main còn có máu của mình là vũ khí cơ mà...Thằng này cục cằn là thế mà vẫn lo cho anh em.

Thấy thằng C nói vậy nên Main cũng bớt lo lắng.

Ra khỏi chỗ suối rồi chia tay thì ai về nhà nấy.
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ³


Đến tối thì C gọi em rủ đi chơi, nghe đi chơi thì em thích rồi cũng tớn lên, chúng em mới chạy ra về rủ Main, M với T.

Đúng là ngồi với bọn này vui thật, chém không hết chuyện, từ chuyện con gà có trước hay quả trứng có trước, rồi thì chuyện cơn mưa ngang qua của sếp'sssss.

Toàn chuyện trên trời dưới biển vèo vèo cũng đến 10h, thì chúng nó cũng chịu nhấc đít đi về.

Đi đến nhà cô H... eo ơi... chỗ này nó cứ rùng rợn kiểu gì vậy, lạnh lạnh.

Cả lũ im bặt không ai nói chuyện gì thì tiếng chó sủa 1 cái mà ai cũng giật mình, nhìn vào chỗ đang xây không 1 bóng điện, giờ này chắc thợ xây cũng đi ngủ hết rồi, "uỳnh" 1 cái mây đen kéo mù mịt gió nổi lên, hình như trời kéo cơn giông chớp sáng cả 1 vùng.

Cả lũ bám vào nhau mà đi đến nhà cô H, chẳng hiểu sao lại đứng nhìn ánh chớp loé lên vào chỗ cái cây.- Chúng mày ơi hình như trên cây có cái gì thì phải...M nói.

Cả lũ nhìn vào không thấy gì, xung quanh gió thổi vẫn mạnh, chó thì sủa chứ tru lên từng hồi.

C nói:- Chúng mày có còn nhớ những lúc như thế này thì con mèo đen với cô H thường xuất hiện không?!...M nói:- Nhưng con mèo đen chết rồi còn cô H thì đang bị trấn yểm mà?...- Nhưng tao thấy giống như vậy, Main nhìn thử xemChớp lại nổi lên mọi người nhìn vào chỗ đang xây thì "đoàng" 1 cái ai cũng giật mình, M hét lên:- Aaaaaaaaaaaaaaaa....

Chúng mày có thấy gì không, đừng bảo tao nhìn nhầm nhé....T nói:- Tao cũng thấy- Không nhầm vào đâu được hình như là cô H, Main có thấy không?- Không thấy- D cảm nhận đi- Main nói- Ừ, để tao...Ngồi xuống tầm 3phút...

Em nói:- Tao không cảm nhận thấy gì, nhưng tao thấy có 1 thứ gì ấy chuyển động nhanh lắm, không thể định hình nó được là cái gì...

- Chẳng lẽ là bà H đã thoát ra...

Chớp lại vang lên, lần này không thấy gì thì Main lên tiếng:- Thấy rồi, không phải bà H có cái gì đang núp sau cái câyC nói:- Ra kiểm tra điM hét lên:- Mày điên à, không nhớ những gì đã xảy ra à?!- Nếu không kiểm tra thì sao biết được là cái gì mà cảnh báoRồi thằng C đi ra chỗ cái cây, để nó đi 1 mình không yên tâm, biết là nguy hiểm nhưng cũng đành đi theo nó, nhỡ đâu nó làm sao lại ân hận.

Đến được chỗ cái cây thì gió cũng dừng, chỉ còn mấy cái chớp qua bầu trời.

Đi 1 vòng không thấy gì cả lũ thở phào nhẹ nhõm quay ra thì có tiếng rơi "bộp" 1 cái quay đầu lại thì con M hét lên.

1 xác người đàn ông rớt từ trên cây xuống.

Lần đầu nhìn thấy người chết, hoảng loạn quá em mới hét ầm lên, hét to hơn cả con M.

Mọi người thấy em hét kinh quá mới chạy ra, bà béo cùng ông chồng phi ra.

Thấy xác chết thì ông chồng trở nên hoảng loạn mồm lắp bắp mấy từ không ai nghe rõ.

Lúc sau công an xuống mới biết là thợ xây nhà cho mụ béo.

Khám tử thi không thấy dấu hiệu gì bị giết mà cái chết thì giống hệt ông B, hơn là không bị mất đôi mắt nhưng gương mặt có vẻ sợ sệt, chết trong hoảng loạn.

Công an khám nghiệm 1 lúc rồi đưa xác về xét nghiệm thêm.

Công an vừa đi khỏi thì bà béo chửi đổng vài câu, còn ông chồng thì như mất hết hồn vía, chỉ lắp bắp mấy câu em nghe không rõ.

"Xin đừng quay lại tìm anh, xin em...".

Bà béo thấy chồng mình biểu hiện như vậy sợ làm mất mặt nên kéo chồng mình về.

Mọi người hỏi Main "Có phải cô H làm không?!"

Main bảo:- Không phải cô H làm, nhưng người này chết hồn vía không còn như kiểu bị bắt hồn vậy, cháu không thấy hồn vía quanh đây.

Người làm được như thế này chỉ có hồn ma cao siêu như ông B và cô H nhưng bây giờ 2 người ấy hiện tại vẫn đang bị trấn yểm vậy thì ai làm?!Mọi người thấy vậy liền bàn tán ra bàn tán vào rồi bảo muộn rồi về nghỉ ngơi thôi.

Do nhà em ở xa nên em được 1 bác đưa về, đề phòng đêm hôm 1 mình đi lại nhỡ xảy ra chuyện gì.

Khi đi được 1 đoạn thì em nghe thấy tiếng ai cười, nhưng cũng không hẳn là cười, giọng cười kiểu ai oán hoà lẫn vào trong gió em mới hỏi bác đi cùng "Bác có nghe thấy gì không?!" bác bảo "Không".

Em đoán chắc em nghe nhầm.

Nhưng không hiểu sao cảm giác sợ sệt vẫn cứ vương vấn trong em....Đêm hôm nay thật âm u...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ₄


Hôm sau em đang đi học về thì gặp hội Main, ước gì được học cùng trường bọn này, Main thấy em vẫy vẫy rủ vào quán uống nước.

Chúng nó lại đang bàn tán vụ chết hôm qua, vì mọi người đang sợ sệt rằng không biết ai là người gây ra vụ này, cách thức giết người giống hệt bà H.

Thấy vậy Main mới rút ra 5 que nặn mụn, nó bảo nó mới mua rồi nó mượn ông Cầm chủ quán nước trường cấp 3 con dao nó rạch vào ngón tay để cho chảy máu.

Bôi hết vào 5 que nặn mụn ấy rồi phân phát cho 5 đứa bọn em, nó dặng rằng, từ giờ ai đi với nó cũng rất nguy hiểm không biết đường nào mà đề phòng, nó chứng kiến nhiều cái chết của bạn bè lắm rồi, thế nên lần này nó không muốn thấy ai phải ra đi trước mặt nó nữa.

Nó bảo nghe thấy lời bà thầy bói và thủ lĩnh nói năm nay là năm hạn của nó, mà ai đi cùng người hạn kiểu gì cũng bị liên luỵ thế nên nó đưa cho mỗi người một cái kim bảo rằng: "bất kể có chuyện gì xảy ra thấy không khí thay đổi hay cảm thấy bất an trong lòng thì phải rút cây kim ra thật nhanh, chỉ cần cây kim này có máu thì có thể cứu lấy mình, siêu honư nữa có thể làm tan biến hồn ma hay linh hồn của quỷ dữ"...

C nói:- Mày cứ đề phòng, chứ đừng tin vào số phận mày ơi, nếu bọn tao sợ đã không theo mày từ đầu đến cuối...M nói:- Cứ đề phòng, có kiêng có lành có thứ bảo vệ bên mình cũng hay, cái này tao thấy không thừa tao nhận.Em cũng lấy vì đã từng chứng kiến máu của Main có thể làm được những gì nên cũng ham hố.

Ngồi tí thì mẹ em gọi điện bảo ở quê ông nội bị ốm thế nên mẹ với bố về quê mất 5-6 ngày, bảo em tự lo cơm nước tiền mẹ gửi cô hàng xóm, có gì sang lấy không thì sang ăn cơm bụi mẹ dặn bác ấy rồi ăn gì cứ gọi về mẹ trả tiền.

Nghe đến vậy em sung sướng quá, thế là được đi chơi tẹt bô, khỏi cần xin phép ai.

Thấy nhà em hôm nay đi vắng nên Main rủ em về nhà ăn cơm, em cũng đồng ý luôn vì bói mẹ Main kiểu dễ tính lại nhiệt tình nên em cũng không ngại vừa có tiếp xúc 1-2 lần mà em đã ghi điểm trong mắt phụ huynh học sinh rồi, nhiều lúc còn nói dối cho Main nữa hí hú.

Về đến nhà Main đi qua nhà cô H, thấy vẫn bình thường mà sao đêm về lại thấy rùng rợn, đáng sợ vậy nhỉ?!

Người thi công thì vẫn thi công, người điều tra thì vẫn điều tra.

Về đến nhà thấy mẹ Main đang nấu cơm em mới lăng xăng chạy vào giúp, gớm ở nhà mẹ em còn hò mỏi mồm như gọi đò mà em còn lười cơ...

Đang nhặt rau giúp bác thì bác S hàng xóm sang chơi, 2 bà lại bàn tán vụ cô H.- Có khi nào con H lại thức dậy không em?!- Em cũng không biết nữa, em đang lo quá, vụ trước nó đến hại em 1 lần rồi, nó thoát ra lần này chắc em chết mất.- Sao cô không mời thầy về dán mấy lá bùa ...- Em cũng đang tính thế đây chứ em thấy mình có làm gì nó đâu mà nó thù đến bây giờ...- Em nghĩ kĩ xem...- Em thấy mọi người bảo hôm gặp nạn nó gọi em, em không thưa nên nó mới xảy ra chuyện, nhưng nào em có để ý trời thì mưa, em chỉ thấy bên ấy to tiếng nghĩ việc nhà ai can thiệp hả chị, mình vào lại nhiều chuyện phải không chị?!- Ừ chị thấy cũng đúng nhưng cô phải làm thế nào đi chứ trước tí thì cô mất mạng còn gì...- Em thì em không lo sống từng tuổi này có phải chết thì chết, nhưng em lo cho thằng Main kìa...

Mà không biết con H đã thoát ra chưa nhỉ?!

Mong là chưa, chứ không biết em ăn ở thế nào mà lại gặp phải đại nạn này...- Thôi muộn rồi chị về nấu cơm, buôn tí nữa hết mẹ nó buổi trưa mất...Rồi bà ấy cắp đít đi về, em thấy trên nét mặt mẹ Main có điều gì lo lắng.

Bữa cơm dọn ra mà không khí ăn cơm thật ảm đạm không ai nói câu nào.

Đang ăn cơm thì ông thợ xây đang xây nhà cô H chạy sang xin ít mỡ vì đang nấu cơm thì hết.

Mẹ Main mới đứng dậy lấy, trong thời gian chờ ông thợ xây ấy tâm sự :- Anh ạ, không biết anh oqr đây thế nào chứ em sợ quá rồi anh ạ...- Sao chú sợ?!- Không biết bên nhà mình có nghe thấy gì không chứ đêm nào bọn em cũng ngủ không được rồi toàn nghe thấy tiếng nói đuổi "cút... cút đi..."

- Có chuyện như vậy á?!- Vâng anh ạ, em đang bảo làm thêm 1-2 tuần nữa rồi xin nghỉ chứ từ ngày ông thợ cả chết làm ai cũng hoang mang...

- Tự bảo vệ lấy mình thôi chú ạ...Mẹ Main nói:- Đây nhà tôi còn nửa chai dầu ăn, chú cứ mang hết về nà dùng chiều tôi đi chợ tôiua chai mới- Dạ, em cám ơn chịCả nhà ăn xong dọn dẹp cũng phải tầm gầm 1h.

Mệt nên 2 đứa trèo lên giường ngủ.

Đang mơ ngủ thì em thấy người phụ nữ kia hiện ra:- Mày là ai?! (Chẳng hiểu sao trong mơ em không làm chủ được mình nên trả lời vớ vẩn lắm ạ)- Em là một chú bướm lượn tung tăng ahihi- Bướm à?

Mày thích ngứa đòn à?!Em mới giật mình tỉnh dậy toát mồ hôi, không phải em sợ người ấy mà là sợ cái lời em nói ra sao em lại là chú bướm được nhỉ, đáng sợ.

Em quay sang thù Main đang ú ớ còn nói mớ:- Thả rao ra...Em mới đánh thức nó dậy, nhưng gọi mãi không chịu dậy, đang loay hoay không biết thế nào thì nghĩ đến là khi mơ ngủ không dậy được thì phải gọi người nhà gọi dậy thì lời họ gọi mới vào sâu được trong tâm trí có ngủ cũng nghe thấy tiếng mà tỉnh dậy, em chạy ra gọi 2 bác thì hình như 2 bác đi làm hết rồi, đang luống cuống không biết làm thế nào thì đầu óc em quay cuồng mắt mỏi ủ rũ chân tay rã rời.

Rồi em thấy xung quanh hư ảo kiểu gì vậy tự dưng lạnh thế, không đi nổi em ngồi sụp xuống thì thấy 2 vai nặng trĩu, chân tay em như kiểu bị điều khiển vậy, trong khi đó đầu íc vẫn tỉnh táo chỉ là em không làm theo được ý nghĩ của bản thân mồm em cũng không nói được.

Em liếc mắt quay đầu thấy con dao gọt hoa quả trên bàn, tiến lại em vớ con dao, em không biết mình định làm gì nữa đầu em lúc ấy không muốn động vào con dao nhưng tay thì cứ động vào, em đi thẳng đến phòng Main.

Đã hiểu sự việc, em đang bị cái gì khống chế mồm em cố ú ớ gọi Main dậy mà hoàn toàn bất lực, "mình sắp giết Main" nghĩ đến vậy mà nước mắt trào ra.

Em mới giơ con dao lên cao lấy đà đâm xuống.

Tiếng hét xông vào, em mới quay ra là thằng C với con M, thằng C mới chạy vào ôm em, em mới vung con dao "xoẹt" vào bắp tay nó, cũng may con dao nó cùn nên không bị gì, nó mới ôm em:- Mày điên à D, mày định làm cái trò gì đấy?!Trong đầu em cố ra lệnh cho mồm nói mà không nói được :Không phải tao...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ⁵


Chẳng hiểu sao lúc ấy em khoẻ thế vùng 1 cái thằng C bắn vào tường, nó ngã cái "huỵch" 1 cái, em lại cầm con dao hình như là cói giết Main cho bằng được mà không hiểu sao tiếng động to như vậy mà nó không tỉnh.- Dậy đi Main, dậy đi Main.

Thằng C lại chạy vào ôm em giữ em lại nó hét to:- M lấy cây kim ra đi, không phải là thằng D nữa rồi.

- Làm thế nào bây giờ, lấy ra đâm vào đâu?!- Đâm thẳng vào tim nó ý.

- Mày điên à, nia là người chứ có phải là ma đéo đâu mà đâm vào tim.Em lại hất thằng C ra, nhìn thấy cái M em lao vào cái M (hình như đổi mục tiêu).

Thằng C thấy nguy hiểm nên nó mới rút cây kim của nó ra chạy giữ em lại nó chọc cây kim 1 phát vào bắp tay phải em.

Em hét lên trong đau đớn rồi ngất lịm đi...- Mày là ai...?!(Lần này em khôn hơn rồi không phải bướm lượn tung tăng nữa)- Siêu nhân đỏ...- À, siêu nhân à...Nghe dứt câu như kiểu sợ quá em mới hét lên tỉnh dậy.

Thì thất mọi người xung quanh có cả bố mẹ Main, mấy bác với hội bạn em ở đấy.

Thấy em tỉnh ai cũng thở phào, em vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy mấy bác ấy giải thích là khi thằng C đâm em, thấy em ngất đi liền chạy ra gọi người lớn đưa đi bệnh viện.

Mấy người đưa lên bệnh viện đã tiêm vắc xin uốn ván với sát trùng vết thương, thấy không sao nên cũng không gọi cho bố mẹ em làm gì để họ không phải lo lắng.

Nhắc đến vết thương thì em thấy đau nhói bên bắp tay, may mà cái cây nặn mụn ấy nó có 1 đầu nhọn tầm 1cm, còn phia trên là cái khấc, nó mà không có cái khấc ấy ngăn cản chắc nát tay mất.

May hơn nữa là nó không đâm vào tim mình.

Như vừa thoát ra khỏi tau tử thần, em nhẹ hết cả người.

Rồi mấy bác hỏi em "Thế rốt cuộc bị làm sao?".

Thì em nói là em bị như vậy, biết hết mọi thứ xung quanh, biết cả việc C đâm em nhưng không thể nào kiểu soát được, lúc ấy trong đầu chỉ có mặc niệm oán hận.

Rồi em kể cho mọi người nghe là trong mơ em đều thấy 1 bóng người liên tục hỏi em là ai, chẳng hiểu sao em trả lời vớ vẩn lắm nên người ấy có vẻ tức, thì bà S thốt lên:- May là cháu không nói tên mình ra đấy, đấy là thuật gọi hồn khi đang trong mơ, chỉ cần cháu cho họ biết tên tuổi là cháu bị bắt theo luôn...Nghe đến đây em cũng sợ.

Rồi chợt nhớ đến Main em mới hỏi "Main tỉnh chưa?!" thì mọi người bảo vẫn chưa, đang đi mời thầy xem thế nào mà mãi không tỉnh,.

Nói được 1lúc thì em cảm nhận có ai đến, em mới bảo mọi người im lặng 1 chút vì có điều không ổn.

Được 1 lúc thì hoá ra là thủ lĩnh, thủ lĩnh chỉ em vài điều rồi biến mất.

Em mới bảo bố mẹ Main là:- Muốn Main tỉnh thì đi xin nước thánh về pha với rượu, với nước gừng, lấy hương phẩy phẩy 3 cái rồi nhúng hương vào nước pha ấy, ngậm 1 ngụm phì vào mặt Main rồi lấy kim trâm vào dáy tai là lúc ấy Main sẽ tỉnhMọi người thấy vậy về làm theo, còn để bọn bạn em ở lại trông em.

Mọi người về hết em mới giả vờ quay quay vài phát rồi rút cây kim ra giơ lên thằng C mới thấy vậy mới hét toáng lên.

Em thấy vậy buồn cười quá, thì nó mới chửi em.

Em bảo:- Đm, mày thử để tao đâm vào bắp tay mày xem đau không, đm lại còn bảo con M đâm vào tim.

Liều vl nhờ?!...Nó không nói gì chỉ cười rồi chạy ra xoa tay cho em.

Trời lúc ấy cũng phải sẩm tối rồi, không biết Main có tỉnh được không nữa...🎗🎗🎗Sẩm tối thì bố Main lên đón em và lũ bạn về nhà Main ăn cơm.

Trên đường đi thì em hỏi "Main đã tỉnh chưa bác?" thì bác bảo "tỉnh rồi, chờ mấy đứa về ăn cơm".

Về đến nhà thấy cơm được bày ra, thật sung sướng không gì ngon bằng đi ăn trực và đồ đi ăn trộm hí hí.

Cả lũ mới vào ngồi ăn cơm.

Đang ăn thì mẹ Main mới bảo:- Bác vừa gọi điện cho mẹ cháu, thấy bảo dưới quê đang có việc quan trọng nên không lên được.

- Dạ, cháu thấy mẹ cháu bảo ông nội bị ốm sắp mất nên về trông chăm sóc ông- Bác thì không nói chuyện cháu vừa trải qua, nên bây giờ mà để cháu về ngủ 1 mình thì bác không yên tâm.

2 đứa cũng bằng tuổi nhau, giống nhau nên bác coi như con, cứ ở tạm đây mấy ngày, bao giờ bố mẹ về thì về...Thấy em còn lưỡng lự thì bác trai lại thêm vào:- Đúng rồi đấy cháu ạ, để cháu về lại xảy ra chuyện gì thì 2 bác lại áy náy lắm. (Thật ra đang làm kiêu tí thôi chứ em sướng bỏ mẹ hí hí)- Dạ vâng...

Thế bác cho cháu ở nhờ mấy ngày ạMain nói:- Nhà tao chả có sơn hào hải vị đâu ở được không?!

- Cám lợn tao còn ăn được nữa là...=))))Nghe xong câu ấy cả nhà cười phá lên =))) Đến tối em cùng với chúng nó ra ngoài ngồi hóng gió cho mát thì thấy chồng cô H đi lang thang như người mất hồn vậy, mà đi như lướt, đi như bướm lượn tung tăng bướm dập dờn uyển chuyển rất nhẹ nhàng.

Tò mò quá cả lũ mới đi theo biết đâu ông ý còn múa bale nữa thì sao.

Đi theo ông thì ông dừng ở nhà cô H, đùa chứ chẳng hiểu sao như ma xui quỷ khiến ý, toàn tình cờ và thật bất ngờ là toàn kết thúc ở nhà bà H.

Đang để ý ông chồng thì bà béo cũng chạy ra.

Kiểu không biết chồng mình bị làm sao.

Ông chồng thì leo lên cái giàn giáo, như kiểu ý định muốn tự tử.

Thì ông chồng cất tiếng cười man rợ rồi chỉ vào mặt bà béo:- Đồ giết người, con súc sinh - Chồng nói gì vậy, là em, là em đây mà...Thấy ồn ồn mọi người chạy ra thì thấy ông chồng đang quỳ van xin 1 ai đó.

Main nhìn thử thì không phát hiện ra là ai.

Thế nên mọi người lại đành nhờ em, 1 lúc thì em bảo:- Cháu thấy 1 cô đang đứng ở trên ấy nói chuyện với chú kia, như kiểu đang oán hận gì mà mất con rồi ý ạ, cháu không nghe rõ...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ⁶


Em vừa nói xong thì mọi người mới xôn xao :- Chắc chắn là cô H đã được thoát raÔng trưởng phố mới gọi to:- Cô H, là cô ấy phải không?!

- Câm mồm, lũ người chúng mày không có quyền gọi tên taoÔng chồng nói.

Hình như là ông chồng đang bị điều khiển giống em thì phải.

Rồi ông chồng chỉ vào bà béo :- Tao sẽ cho mày chết cuối cùng, tao sẽ cho mày nếm đủ mùi vị mà tao đã từng trải qua, rồi rao sẽ ăn linh hồn mày...hahaha..

Bà béo nghe chồng mình nói vậy sợ quá mặt mũi tái mét không còn vẻ mặt hung dữ, đanh đá như ngày thường.

Rồi ông chồng chỉ vào Main:- Còn nhớ cô không 1 mắt?!...Main không nói gì thì bà ấy lại chỉ vào em...- Mày là ai?!

Tại sao có thể nhìn được tao ?

Từ nãy đến giờ tao thấy mày phát ra sóng gì liên tục tác động lên tao rồi đấy, nếu không phải tao đối nghịch lại thì mày đã xâm nhập được vào ý nghĩ của tao rồi...Em không thấy gì, mọi người thấy vậy mới kéo em ra sau núp sau lưng.

Rồi bà ấy lại quay lại nói gì đấy với ông chồng, đang nói dở thì bà ấy gầm rú lên rồi biến mất.

Ông chồng thì như người mất hồn nhảy 1 phát từ giàn giáo xuống sắt đâm lòi 1 bên mắt gãy cổ chết tươi.

Ai cũng hoảng sợ, người thì gọi công an, người thì gọi cấp cứu, còn bà béo thấy chồng mình chết trước mắt mình thì chỉ biết chết lặng ngồi im nhìn cái xác mà không cử động gì.Khi công an đến, nhìn thấy xác ông chồng lắc đầu vẻ ngán ngẩm mấy anh đồng chí thì thào:- Vở kịch này lại bắt đầu xảy ra rồi...

Bảo quỷ làm thì không ai tin, toàn phải viết báo cáo là tai nạn ngoài ý muốn rồi cảm lạnh... haizzxCó vẻ như họ chỉ làm cho có chứ không dấn sâu vào.

Họ lấy lời khai, bà béo bảo rằng thấy chồng mình từ hôm ông thợ cả chết thì thần trí không còn ổn định.

Suốt ngày ngồi lẩm nhẩm 1 mình bà tưởng chồng mình bị ám ảnh bởi cái chết ấy định sáng mai cho đi khám nhưng ai ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.

Qua khám nghiệm tử thi thì nạn nhân chỉ là tự tử không thể nào viết là bị ma quỷ giết được.

Cũng không biết giải thích thế nào cho cấp trên hiểu.

Người dân cũng bảo do quỷ làm rồi dám chắc cô H đã thoát ra nên công an phối hợp vơi người dân đào cái hố lên quả thật hòn đá đã bị vỡ, nhưng nó hút sức lực của cô H mà, vậy tại sao bây giờ bà ta lại có thể điều khiển được cả người sống như vậy?!

Bao nhiêu thắc mắc, nghi vấn được đặt ra.

Được 1 lúc thì công an cũng điều tra xong rồi ra về.

Bà béo hình như quá kinh hoàng sợ hãi, hay đau buồn mà nhìn thất thần.

Người dân thì lo sợ hoang mang đến tột độ, nhất là gia đình Main.

Thế nên là họ quyết định đi mời thầy ngay trong đêm.

Không thể chậm trễ hơn được nữa.

Bói mẹ Main và mấy người nữa gọi xe 7 chỗ đi tìm ông Kháu.

Dặn bọn em hết sức cẩn thận tự bảo vệ lấy mình.

1 lúc sau họ lại đổi ý bảo để 2 đứa ở lại như lúc trưa thì lại quá nguy hiểm nên tốt nhất là đưa 2 đứa cùng đi.

Thuê được xe và tất cả lên đường trong đêm, để nhà cửa lại nhờ hàng xóm.

Khi đi được nửa đường đến dốc quy hậu, trời xung quanh tối om, lại còn quanh co rất khó đi, 1 không khí rợn người, cũng vừa chứng kiến cảnh chết chóc, ai cũng sợ cố tình nói chuyện rôm rả để xua tan cái không khí ma mị như thế này.

Main thì hình như có vẻ mệt mỏi không được hoạt bát như bình thường.

Đang đi nửa đường thì từ xa xa có cái người từ đằng xa, ông tài xế hỏi có cho đi nhờ không để để chỗ, thì Main hét lên:- Đừng, chú cứ đi thẳng đừng dừng lại, cũng đừng nhìn vào người ấy...Ông lái xe giật mình, đi thẳng 1 mạch khi đến chỗ cái bóng ấy nó vẫy nhiệt tình.

Xe đi qua mọi người quay lại thì không thấy cái bóng ấy đâu, nên giám chắc ấy là hồn ma.

Mọi người đều thở phào cảm thấy an toàn khi trên xe có Main có thể phân biệt được người âm nên có thể tránh được nhiều trường hợp đáng tiếc.

Đi được tầm 30km, đồng không mông quạnh không 1 ngôi nhà nào, để đi lên vượt lên 1 cái đèo.

Nhìn mà ngán ngẩm 1 bên là vực 1 bên là vách núi đá.

Đi được nửa đèo thì thấy xa xa có 1 cái xe oto chết máy giữa đường.

Ông tài xế mới kêu lên, sao hôm nay đi đen thế toàn gặp vật cản đường.

Chắc tí nữa phải lách qua mới được quá.

Càng đến gần Main lại bảo:- Chú đi thẳng giữa cái xe oto ấy cho cháu đừng có láchNhưng vì cảnh báo muộn hay ông tài xế không tin hay sao mà ông ta vẫn lách, vừa lách xong thì xe đâm sầm vào vách đá, nát hết 1 bên đầu xe.

Ông xế thì bị chấn thương đầu, còn những người ngồi sau thì chỉ bị xây xát nhẹ.

Cũng may đang lên dốc thế nên đi chậm không thì 7 mạng người trên chiếc xe ấy có thể đã chết rồi.

Mọi người mới xuống xe để nhờ chủ nhân của chiếc oto kia giúp, thì không thấy đâu chỉ là 1 màn sương mù.

Đang ngáo ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra thì Main mới giải thích -Đấy là ảo giác không biết ai gây ra nhưng đi thẳng vào cái oto đấy thì xe thoát, nhưng riêng mà tránh cái ôto ấy thì chỉ có chết, cũng may bác tài xế lách sang bên vách đá chứ lách sang bên vực là chết hết rồi Đang không biết phải làm sao thì gió rít nổi lên đứng giữa đèo mà lạnh hết cả xương sống.

1 cảm giác ghê rợn nổi lên, em thấy cái gì đấy đang đến thì mới bảo mọi người cẩn thận.

Thì y như rằng cô H xuất hiện, cùng với cách cô hay xuất hiện đó là kèm theo một giọng cười đầy man rợ đầy ai oán.

Cô thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người chỉ biết lặng im chờ điều gì đang đến.

Main mớibaro em đưa cây kim nặn mụn đâu, em mới rút cây kimra đưa cho Main.

Nó mới lấy đầu kim nhọn chọc vào chỗ đầu ngón tay cho chảy máu, để máu chảy ra rồi nó trả lại cây kim cho em.
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ⁷


Khi nào nguy hiểm thì thay nó bảo vệ mọi người ở đây.

Cô H lượn 1 thôi 1 hồi kiểu mệt quá mới ngồi vắt vẻo trên nóc oto.

Mọi người thì ngơ ngác tìm xem bả ở đâu thì giọng nói cất lên:- Tìm em à mấy anh Zai....Mọi người giật mình quay lại, nhưng không ai thấy cô H đâu chỉ duy nhất 1 mình em thấy...

- Cô đi theo chúng tôi làm gì?!

Mẹ Main nói vọng ra...- Kkkkkk.

Chị bớt quát tháo đi, trần đời có ai lại để kẻ thù của mình đi mời người hại mình không?!

Cô H nói.Bố Main nói:- Sao cô không hiện ra cho tất cả mọi người nhìn thấy cô mà cứ phải thoắt ẩn thoắt hiện vậy.

- Chỉ khi nào công lực của tao yếu đi thì mới không dấu được thân mình thôi chứ tao có ngu để người thường như chúng mày nhìn được tao...Không ai nói gì thì cô H chỉ về phía em:- Mày là ai?

Mày đang cố làm gì ?!Em không nói gì, mặt em cứ lì ra.

Em vẫn cố tập trung, cô H vẫn hỏi lại:- Mày là ai?

Bướm tung tăng hay siêu nhân đỏ?Thấy cô H hỏi vậy mọi người mới vỡ oà ra, hoá ra cô là người đã điều khiển em để cố giết Main, cũng như biết tên em để giết em:- Đúng, chính là tao... tao muốn giết hết tất cả lũ chúng mày, để xuống dưới tạ tội với con tao...Cô H cười phá lên.

Mọi người thì lo lắng khi kẻ địch không ai nhìn thấy thì làm sao đánh đấm được cơ chứ, có máu của Main cũng không thể dí vào người cô H được, phải làm thế nào đây...- Các bác nắm vào tay cháu đi là sẽ nhìn thấy được cô H.

Cháu đã luyện được gió cảm giữa người với người, chỉ cần chạm vào cháu là có thể thấy được những gì cháu đang thấy.Em lên tiếng.

Mọi người nghe thấy vậy thì chạm vào tay em.

Quả đúng thật sau 1 năm nhìn lại cô H thì ai cũng ghê rợn, cô mặc cái áo chửa màu trắng, chân tay thì gầy com, tóc thì xoã hết ra,óng tay thì dài, gương mặt thì hốc hác, mắt thì đỏ lòm.

Mọi người nhìn thấy ai cũng giật mình.

Sao lại có thể thay đổi đến như vậy.

1 năm trước khi bị nhốt vào viên đá cô ấy vẫn còn mang hình hài lúc mới chết mà giờ đây không ai nhận ea.

Thấy mọi người nhìn được mình thì bà ta cũng nổi điên lên và nhìn về phía em với con mắt thâm thù.

Cô ta mới đứng dậy thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển thật nhanh làm rối loạn sống giao tiếp của em, em không thể nhìn thấy cô H di chuyển đi đâu và mục tiêu của cô là ai.

Do tập trung quá sức không chịu được áp lực nên máu mũi em bị chảy ra.

Mọi người thấy vậy liền bỏ tay ra, vừa bỏ tay ra thì..."bốp"Cô H tóm được cổ em lúc em yếu nhất, lực bóp rất mạnh khiến em nhanh chóng bị nghẹt thở.

Main thấy vậy mới rút cây kim ra chọc vào tay cô H:- Để bạn tao yênVì cú chọc bất ngờ khiến cô H không chịu được, biến mất.

Nếu để bà ấy bóp cỏi em tầm 2s nữa chắc em đi du lịch sông cửu tuyền rồi.

Cô H biến mất ai cũng thở phào.

Gọi cứu thương với cứu hoojddwa ông tài xế về bệnh viện.

Mọi người quyết định chờ tới sáng để đi tiếp.Sáng hoomsau may bắt được xe khách nên lên xe đi đến nhà ông Kháu.

Để tìm được nhà ông Kháu cũng phải đến trưa.

Đến nhà ông ai cũng cảm thấy an toàn như gặp được cứu tinh vậy.

Trong vườn nhà ông rất nhiều cây cỏ kì lạ.

Thấy mọi người ông nhận ra rồi mời mọi người vào nhà uống nước.

Nhà ông thấy thờ 9 cái bát hương, bên trên thì là tượng Thái Bạch Kim Tinh, Tôn Ngộ Không và 1 người nữa nhưng em không biết tên.

Uống nước hỏi chuyện, dường như ông đã hiểu nhưng vì đi 1 ngày rưỡi mới về đến nhà nên quyết định ở lại 1 tối, sáng hôm sau lên đường cho mọi người lấy lại tinh thần.

Sáng sớm gà chưa gáy mọi người đã lên đường về đến nhà cũng đã gần chiều.

Để không chậm trễ ông bảo Main đi với ông sang kiểm tra trận đòi tìm nguyên nhân.

Em mới lon ton chạy theo, còn mẹ Main thì về nhà nấu cơm nước.

Kiểm tra được 1 lúc thì trời sẩm tối, thì nghe thấy tiếng kêu từ nhà mẹ Main.

Mọi người chạy lại thì thấy mẹ Main đang bước ra cổng, thứ gì đang là vô ấy sợ hãi và lùi lại thế kia, lùi ra xa thì là con chó nhà hàng xóm, nhưng có gì khang khác, mắt nó đỏ lòm, nhe răng ra, nhớt dãi chảy tứ tung nhìn như con quỷ vậy chứ không phải con chó nữa.

Mẹ Main mồm cứng đơ không kêu cứu được, chỉ lắp bắp được mấy từ "Main...

Main cứu mẹ" rồi hét lên thành tiếng "Main...

Main cứu mẹ...".

Main thấy vậy liền chạy đến, em cũng chạy theo con chó mới thấy Main tiến lại gần liền đứng bằng 2 chân thực hiện cú vồ, hình như nó đã nhắm sẵn vào cổ mẹ Main.

Trời tối 2 mắt nó đỏ rực đầy thù hận, mẹ Main thấy vậy sợ quá liền vùng bỏ chạy, nhưng bà không biết rằng con chó nó đã lùa bà ra tít vỉa hè cách 2m là đường.

Khi bà vừa quay đầu chạy thì chiếc oto tải tiến tới..

Kéttttttttttttttt Uỳnhhhhhhhhh
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ⁸


Mọi người thấy tiếng động mạnh chạy ra.

Những người chứng kiến nghĩ người nằm dưới là mẹ Main, nhưng không phải.

Main thấy mẹ vùng chạy, chạy ra ngăn cản nhưng không kịp, chỉ kịp cầm được vào tay mẹ kéo lại, theo đà thì Main bị đẩy ra chỗ oto thế chỗ cho mẹ.

Ai nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đều xót xa.

Mẹ Main thấy vậy liền chạy ra đỡ, máu từ mồm mũi chảy ra khong ngừng.

Có vẻ như khó qua khỏi, còn con chó thì bị người dân đập phát chết luôn, cô H hiện ra cười the thé...- Thế là mày cũng được nếm mùi vị mất con như thế nào rồi nhé, rồi để tao xem cái phố này không có máu của thằng 1 mắt thì ai giết được tao...Cô H nói xong thì biến mất.

Để lại những tiếng khóc than đau lòng.

Mẹ Main vì quá đau khổ mà ngất luôn.

Bọn thằng C cũng kịp chạy ra nhìn mặt Main lần cuối.

Main hình như đã tỉnh lại nhìn thấy em rồi rút ra cây kim đưa cho em chỉ dặn dò được câu cuối:- Giú..p.... ta...o.... b...ảo.... vệ.... ngư...ời.... th...ân... tron...g... n...hà....Nói xong câu ấy thì đi.

Nghe xong câu ấy mà nước mắt chảy ra như suối.

Đến giờ nghĩ lại mà vẫn rơm rớm nước mắt.

Nếu nó còn sống thì em với nó sẽ là bộ đôi ăn ý.

Ai cũng khóc thương đau xót, bố Main chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc trong bất lực.

Ông Kháu mới chạy ra...- Nếu con siêu thoát thì đầu thai thành kiếp người...Rồi ông rạch vào mu bàn tay Main 1 dấu nhân và nói rằng:- Nếu anh chị có con mà trên tay có dấu nhân này thì có nghĩa là Main đã lại đầu thai thành con của anh chịNgười dân không ai bảo ai,mỗi người 1 chân 1 tay lo tổ chức tang lễ.

Dường như mẹ Main không chịu nổi nỗi đau mất con này, cứ tỉnh dậy là lại đòi đi tìm con, người dân phải tiêm thuốc an thần.

Ông Kháu vì cũng thương xót nên ở lại với gia đình và quyết trừ con quỷ này cho dân.

Ông bấm độn 1 lúc rồi bảo với bố Main:- Main nó chưa tới số mà lại chết oan, chết trùng, đrẻ thần trùng giữ.

Bây giờ cả nhà không muốn Main bị đánh đập thì phải làm lễ cắt đoạn nghiệp chướng, khai phương phá ngục, giải oan thì Main mới được thoát đi lại được giữa cõi âm và trần, có thể siêu thoát được.

Đây là điều cuối cùng có thể giúp Main.Bố Main thì cũng không đủ lí trí để quyết định thế nên đã giao hết cho ông.Sau 3 ngày ông mới làm lễ cắt trùng, giải oan.

Khi làm lễ xong xuôi thì Main hiện về.

Nó cũng chỉ nói rằng nó không hối hận, nó chết thay mẹ nó cũng là 1 cách báo hiếu, dặn mọi người là hãy sống thật tốt.

Ngày giết được cô H cũng chính là ngày nó được siêu thoát, đầu thai sang kiếp mới, nó còn dặn bố mẹ đừng vì hận thù mà làm điều lầm lỗi.

Vì đâu âu cũng là cái hạn, vậy nên hãy sống tốt cho những năm tháng còn lại.

Rồi nó biến mất....Ông Kháu cũng quyết định phải bắt được con quỷ này không cho nó lộng hành nên bảo mọi người chuẩn bị đồ lạp lại trận yểm.

Rồi ông nhờ người nhà mang lên cái đầu ngâm trong bình.

Mọi người thắc mắc sao ông vẫn giữ.

Ông bảo:- Vì cô H chưa tiêu tan nên thứ này vẫn còn giá trị.

Chờ đến ngày 15 rằm cũng là ngày trăng sáng nhất.

Ông cũng làm y như đợt đầu, vừa gỡ tấm vải vàng ra thì cô H xuất hiện, cô nhìn thấy con mình thì mỗi căm hận lại càng dâng trào.

- Tại sao chúng mày bảo tốt mà sao không chịu buông tha cho con tao?!Vì không ai nhìn thấy nên chỉ nghe thấy tiếng của cô.

Em mới lên tiếng:- Mày xem mày đã làm gì?!

Mày hại bao nhiêu người, mày hại bạn tao,trả giá điCô H cười lên 1 tràng man rợ lướt lại chỗ con, thời cơ đã đến ông Kháu niệm chú, sợi chỉ đỏ liền bắt lấy cô, trận yểm đã được hoạt động, hòn đá lại bắt đầu hút tà khí của cô.

Cô bắt đầu hiện nguyên hình nhưng hình như cô không có mảy may gì đến trận yểm.- Chúng mày nghĩ dùng 1 cách 2 lần còn tác dụng nữa à?!

Nói xong cô bắt đầu nhắm mắt lẩm bẩm 1 lúc thì bà béo xuất hiện, là u minh thuật (cái này là do em nghĩ ra vì cô H có thể sai khiến điều khiển được người khác).

Bà béo đã bị cô H điều khiển, mọi người thấy vậy ngăn cản, nhưng với thân hình sồ sề, béo to béo khoẻ nhưng béo đẹp bà hất tung mọi rào cản.

Chạy 1 mạch đến trận yểm mới dùng hết sức bình sinh nhảy vào tấm kính, tấm kính vỡ ra trận yểm bị phá vỡ, ông Kháu vì đang điều hành trận yểm bị phá vỡ bất ngờ nên bị phản dame mồm ói máu.

Cô H thoát được ra.

Ông thấy vậy dùng hết sức mình khai triển bắt trụ lăng kính do ông mới làm được - làm bằng 8 trụ gỗ dán bùa giữ chân cô H không cho chạy.

Nhưng trận này yếu chỉ giữ chân cô H được 1-2 hôm là cùng, vì cô H sẽ nghĩ cách hồi phục tà khí mà thoát ra.

Còn về phần bà béo bị rơi xuống hố bị mảnh kính đâm vào cổ họng chết tại chỗ.

Người dân mới đem xác bà béo giao nộp cho công an rồi quay trở về bàn cách đối phó.

Đây là trận yểm lợi hại nhất của ông Kháu mà đã dùng 2lần đều không thể tiêu diệt được con quỷ này.

Nên cách duy nhất là mời sư tăng về thôi.mọi người thấy vậy liền chạy mời 12 sư tăng về.

Mời về nghỉ ngơi cơm nước xong cũng đã sẩm tối, lúc này thì cũng là lúc cô H sắp phá được trầm yểm, các sư tăng thấy vậy vội vàng chạy ra lập đàn.

8 vị ngồi xung quanh cô H tượng trưng cho 8 điểm của hình bát quái, 2 vị chính ngồi lạp đàn, 2 vị còn lại chạy đàn.

Họ ngồi tụng kinh để cho cô H bỏ nỗi oán niệm trần gian buông tay mà về dưới ám phủ chịu tội, lúc đầu niệm cô H gào rú, đau đầu như bị niệm kim cô, em với mọi người ở ngoài đứng xem, thấy cô vật lộn trong đau khổ, tầm 2 tiếng sau thì có vẻ đã hiểu thấm nhuần phật pháp mà cô ngồi im, 2 dòng nước mắt chảy ra. .
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Dữ Trả Thù ᵉᶰᵈ


Ông Kháu bảo: - Lúc đầu còn đang uất hận, vượt qua được nỗi uất hận thì đau khổ than trách số phận, đến lúc cô ấy mỉm cười thì coi như siêu thoát sang kiếp mới.Em nghe thấy vậy cũng à à ừ ừ, nhưng lẻn ra đến gần chỗ cô H, 1 tiếng sau có vẻ như cô sắp từ bỏ để đến 1 kiếp mới.

Thì em mới nhảy 1 phát vào trận yểm đấy, tay em cầm cây kim mà Main cho đâm 1 phát vào ngực cô ấn sâu vào tim:- Mày không đáng được siêu thoát, mày phải xuống âm phủ tạ tội cho những người chết oan mà mày hại...Em lấy hết sức hét to:- Và điều nữa mày xuống tạ tội với Main đi.Nói đến đây nước mắt em trào ra.

Không ai ngờ em làm vậy.

Cô H bị máu của Main xuyên vào tim thì đau đớn vùng vẫy hất em ra.

Em bị ném ra xa, cô cố rút kim ra nhưng chưa kịp thì bị tan biến rất nhanh.

Ai nhìn cảnh tượng ấy mà cũng sợ.

Các sư tăng nhìn em rồi chỉ nói 1 câu:- Âu cũng là cái số...Em bị đẩy ra xa nên cũng ngất lịm.

Hôm sau dậy thì thấy bố mẹ em bên cạnh.

Hỏi ra thì bố mẹ cũng biết hết chuyện, ông Kháu thì làm lễ siêu sinh cho đứa con cô H, rồi cũng về luôn trong đêm, em thì nhớ lại, lại nhớ đến Main mà nước mắt chảy ra.

Gì thì cũng đã bảo vệ được gia đình cho Main, cũng đã hoàn thành tâm nguyện.

Bốmẹ em thấy em cũng ngoan lại lại tuổi Main nên nhận em làm con nuôi.1 năm sau chuyện qua đi, nhưng vì quá đau buồn mà bố mẹ Main chuyển đi nơi khác.

Không muốn nhớ lại kí ức đau buồn ấy, nhà em thì mất hẳn liên lạc luôn...

Mấy năm sau thì em nghe mấy bà chơi thân với mẹ Main bảo.

Mẹ Main mới sinh thêm 1 đứa con trai.

Em nghe thấy vậy cũng mừng.

Chắc là Main đã đầu thai rồi...Hôm nay cũng là rằm trăng thật là sáng và thật bình yên...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Gặp Gỡ


Trên đời này có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra hàng ngày, cho dù những chuyện lạ ấy kì lạ, bí ẩn đến mức nào đi chăng nữa, nếu như không có người nào ở đấy, không ai nhìn thấy hay không ai trải nghiệm qua thì những sự việc đó chỉ là trí tưởng tượng của sản phẩm mà thôi...Vậy nên con người là sinh vật kì bí nhất trên đời này.Sau biến cố của Main đã là 2 năm, cũng là lúc em đỗ đại học năm đầu, và dường như khả năng của em đã phát triển đến mức cứ xuất hiện là nhìn thấy chứ không cần phải tập trung.

Đến lúc đi chơi tối cũng thấy các vong linh vất vưởng.

Dường như cũng đã quen thuộc nên em cũng không để ý, nhưng sự việc không dừng ở đấy khi các hồn ma biết em có thể nhìn được và nghe được chúng nói thì rắc rối từ đây.

Ngày nào em cũng bị các hồn ma đeo bám người thì nặng trĩu, có hồn ma thì bám theo để nhờ giúp đỡ, có hồn ma thì bám theo chỉ trực chờ mình làm gì sai là nó xúi dại...

Ví dụ đèn đỏ tất cả dừng lại thì nó xúi mình đi sang để có thể kéo được mình, có hồn ma thì biết em hay đi đền chùa để bám theo vào cửa đền chùa xin làm linh cho thánh hoặc ăn mày lộc đền.

Môux sáng dậy nghe tiếng khóc, tiếng nói cười đau hết đầu nếu cứ tiếp tục như thế này chắc em chết, em sẽ chết hoặc là em bị rối loạn đến chết...

Nhưng em nghĩ người em có gì đó thì mới thu hút nhiều hồn ma được như thế này.

Nếu là 1 phù thủy thì nhìn lũ này tập trung ở đây thì chắc họ sẽ sướng điên lên mất, đỡ phải mất công đi tìm.

Vì họ sẽ thu phục những vong linh này về làm tay sai cho mình.Như sáng nay dậy đi học, mới ra được ngoài đường 20 phút mà các vong linh đã bám đầy vào người em, người thì nhảy lên cổ người thì ôm chân tạo cảm giác nặng nhọc khó chịu, người ngoài nhìn vào thấy mình ủ rũ mệt mỏi nhưng đâu biết em đang phải cố sức lết đi vì những vong linh này bám víu.

Chỉ ước có cây kim hoặc máu của Main là có thể giúp em xử lý những điều này.

Đi được tầm 20km mệt quá em mới dừng chân ở 1 bờ rào.

Vì mệt ngồi bệt xuống lưng dựa bờ rào, vừa dựa vào thì các vong linh biến mất.

Ngạc nhiên quá em mới đứng dậy nhìn xung quanh phía sau bờ rào là 1 ngôi nhà cổ 3 gian có 3 cột tránh sét, mỗi cột có gắn hình trăng lưỡi liềm.

Quái lạ sao thành thị như thế này lại xuất hiện 1 ngôi nhà cổ như vậy?

Ngôi nhà nằm thấp hẳn xuống, bên cạnh là các nhà cao tầng.

Đang thắc mắc ngẩn ngơ thì em nghe thấy tiếng gọi...

- Lại đây...

Lại đây....Vì bản tính tò mò, với những gì đã trải qua thì em nghĩ không có gì đáng sợ hơn nên em quyết định đi vào gõ cửa.

Nhưng mới đi được 1~2 bước lại nghĩ không nên tò mò mà vướng vào rắc rối nên em quay đầu đi ra.

Nhưng không hiểu sao em không bước ra nổi, chân cứ bước vào, cũng không làm chủ được bản thân.

Nhìn trước nhìn sau hình như chỗ này rất sạch vì không thấy các vong linh xung quanh.

ẦMMM...Cánh cửa bật ra làm em giật mình.

Đứng trước mắt em là 2 cô bé, em đían tầm lớp 9, 1 cô thì tóc dài 1 cô thì tóc ngắn.

Nhìn thì có vẻ đáng yêu nhưng lại đầy phần ma mị ..- Khách của chủ nhân.

Xin chào quý khách...Em chưa kịp trả lời gì thì hoh đã cầm tay em mà kéo vào.

Em thì không muốn vào cố đẩy họ ra nhưng dường như có lực nào cứ thúc đẩy em vào, thật sự là không cưỡng nổi.

Đi hết hành lang ẩm thấp ấy thì đến 1 căn phòng, trước cửa phòng có vẽ 1 hình con bướm, mỗi 1 cánh cửa là nửa con bướm, nhìn nó mang điều gì đó rất bí ẩn.

Cánh cửa được mở ra kêu két 1 cái mà rùng mình.

Phía trước mắt em là 1 người đàn bà đứng tuổi tóc dài đến mông, mặc chiếc áo dài sườn xám tà xẻ đến đùi, nằm ở trên chiếc ghế sofa.

Em mới nghĩ "thôi chết, hay là mình đã lọt vào động bàn tơ, nhìn bà này khác gì tú bà đâu..." thì bà cô lên tiếng:- Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu đấy, nên đừng nghĩ bậy nhé...Em nghe xing giật mình rồi giải thích cho bà cô là đi học mệt quá mới ngồi nghỉ chỗ hàng rào, rồi không hiểu sao lại bị kéo vào đây, mặc dù không muốn nhưng chân cứ bước vào... thành thật xin lỗi vì đã làm phiền rồi em cúi đầu.

Định đi ra ngoài thì bà cô ấy nói:- Đưa tôi đồ vật trong túi quần của cậuEm mới ngớ ra sao bà cô biết trong túi mình có vật.

Nhưng không hiểu sao có thế lực nào sai khiến em mới thò ray vào túi quần lấy ra chiếc đồng hồ đưa cho bà cô...- Cậu tên là gì?- Nguyễn Đại Dũng Rồi bà ấy phá lên- Nguyễn Đại Dũng , sinh ngày 4/6...Sao bà ấy lại biết cả ngày sinh của em, em mới thắc mắc thì bà cô ấy bảo...- Khi cậu đọc cả tên tuổi của mình cho 1 người lạ thì cậu đã chấp nhận giao bán kí ức hiện tại tương lai của mình cho người đó và khi đọc tên của cậu cho tôi thì tên của cậu đã nói lên ngày sinh của mình rồi.Rồi bà ấy sai 2 cô gái kia lấy cho mình 1 chậu nước.

Chậu nước được đặt trên 1 cái ghế đẩu bà cô ấy mới với tay lấy 1 vật hình tròn.

Vật ấy trong mặt có 4 hình tròn to và 4 hình tròn nhỏ sắp xếp so le với nhau bên trong mấy hình tròn ấy vẽ những hình thù kì quái, ở giữa thì có 1 con mắt màu đỏ.

Rồi bà cô mới đặt hình tròn ấy vào trong chậu nước không hiểu sao mà hình tròn nhìn có vẻ nặng vậy mà không chìm.

Rồi bà cô gọi tên em 3 lần, vừa dứt lời thì hình tròn xoay trong nước không khí xung quanh xuất hiện làn khói như hút thuốc vậy, nhìn vào ấy 1 lúc rồi bà ấy nói:- Nơi cậu sinh ra và nơi cậu được sinh sống là 2 nơi khác nhau, hiện tại, không đúng từ lúc sinh ra cậu đã và luôn gặp rắc rối bởi những thứ siêu nhiên mà người bình thường không giải thích được.

Cậu có thể nhìn thấy các vong linh, hồn ma, quỷ dữ có phải không?Bà cô vừa dứt câu thì em giật mình, tại sao bà ấy có thể biết khả năng của em?

Nhìn em có vẻ khá bất ngờ nên bà nói tiếp:- Cậu nhìn thấy các vong linh, hồn ma đó là vì cậu là người được chọn, thần thánh chọn cậu, đó là vì dòng máu của cậu, cũng chính vì dòng máu của cậu có thể thu hút được các vong linh để giúp đỡ họ...Em mới nhớ đến Main, Main cũng là người được chọn, máu của Main thì có thể làm tan biến các vong linh (trời ơi sao lại cho con năng lực như thế này cơ chứ...).

Đang suy nghĩ thì bà cô ấy lại nói:- Tôi sẽ lấy chiếc đồng hồ này- Ế?

Sao lại vậy?- Để trả cho việc tôi vừa xem cho cậuRồi bà sai 2 đứa bé cất cái đồng hồ đi, tự dưng bị mất cái đồng hồ mà không lấy lại được nên em mới trêu lại- Cô tên gì?- Tô Ánh Nguyệt- Vậy là cô cũng giao bán cho tôi kí ức cũng như hiện tại của cô cho tôi rồi nhé!Rồi bà ấy cười phá lên- Tên giả đấyRồi bà ấy hỏi em- Cậu vào đây có ước nguyện gì?- Khi chủ nhân nói chủ nhân có thể hoàn thành ước nguyện thì chủ nhân làm được, anh hãy nói ước nguyện của mình đi...2 cô bé đồng thanh nói.- Đây là 1 cửa hiệu có thể hoàn thành ước nguyện của mỗi người, nhưng bù lại họ phải trả 1 cái giá trị giá bằng ước nguyện của mình.

Chẳng hạn như là linh hồn...

- Bà cô nói.Nghe thấy trả giá bằng linh hồn mà em hốt hoảng, rồi bảo bà ấy:- Linh hồn thì không được vì tôi sẽ chết.Bà ấy lại cười phá lên- Tôi không có làm mấy chuyện như lấy linh hồn của người khác đâu, như vậy liều lĩnh lắm.

Và những người biết rõ điều này sẽ không bao giờ lấy đi sinh mạng của người khác, linh hồn là thứ rất quan trọng và có ý nghĩa của nó.

Vì vậy để hoàn thành tâm nguyện cậu phải trả giá 1 việc tương đương như 1 đồ vật hay 1 thứ gì đó mà tôi có thể lấy...Nói xong bà cô lấy cái tẩu ngồi hút phì phèo...- Nhưng hiện tại tôi không có ước nguyện gì cả...- Thật không?

Ước gì chũng biến mất, ước gì chúng không còn làm phiền mình...

Có phải đấy là điều cậu ước mỗi buổi sáng?

- Bà cô nói.- Đúng vậy, liệu cô có làm được?- Chủ nhân đã nói được là làm được.- Vậy cậu muốn tôi hoàn thành ước nguyện của cậu chứ?Em mới gật đầu, vì thật sự em muốn thoát khỏi rắc rối mệt mỏi này...- Vậy cậu sẽ phải trả 1 cái giá..

- Thế chiếc đồng hồ vừa lúc nãy?- Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ...

Cậu hãy làm việc ở đây, như pha trà lấy đồ cho tôi lúc tôi cần.

Khi trả nợ xong thì linh hồn sẽ không bám vào cậu nữa- Vậy còn năng lực của tôi?- Cậu yên tâm, tôi chỉ làm cho chúng không bám được vào cậu chứ không làm mất đi năng lực của cậu được...Nghe xong câu ấy mà em thở phào nhẹ nhõm.

Rồi bà cô ấy đưa em 1 cái túi và bảo em đi chợ và chỉ tay vào con mèo đen và bảo em- Khi có con mèo đen bên cạnh sẽ không có linh hồn nào đến gần, đây là 1 phần bảo vệ cậu trong lúc cậu làm việc trả nợ...Còn tiếp
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Khách Hàng Đầu Tiên


Khi em cầm cái túi đi chợ, quả đúng thật có con mèo đen bên cạng thì không vong hồn nào tiến lại gần.

Thoải mái quá, như mình chút được đi 1 gánh nặng vậy...

Về đến nhà thấy bà cô đang ngồi đọc sách, trên quyển sách ngoài bìa có tựa đề gì về pháp thuật thì phải.

Em mới nghĩ chắc lọt vào đúng chỗ rồi, có khi nào làm osin ở đây lại học được nhiều thứ không?

Mới nghĩ vậy thì bà cô lên tiếng:- Muốn tôi dạy cho cậu thì cậu phải trả 1 cái giá xứng đáng đấy.Chết mẹ... thôi không nghĩ linh tinh nữa, đúng là chả che giấu nổi cái gì.- Dũng đi pha trà đi, có kháchQuái lạ, làm gì có ai?

Không lẽ bà cô nghe nhầm?- Có ai không?Tiếng ngoài cửa vọng vào.

Đúng là có khách thật, em mới đứng dậy mời khách vào nhà và đi pha trà.

Pha xong em mới đứng ngoài nghe lỏm câu chuyện .- Tôi không biết tại sao lại có mặt ở đây nữa...

Vị khách nói.- Không sao, đây là 1 cửa tiệm chuyên đáp ứng ước nguyện, chỉ cần cô có ước nguyện thì cô sẽ có mặt ở đây - Bà cô nói.- Nhưng tôi không có ước nguyện nào...- Dạo này cô thường ngủ không ngon giấc phải không?- Sao cô biết?

Tôi có đi khám và uống thuốc nhưng dường như không thể ngủ được...- Nhà cô ở đâu?- Tôi ở phòng trọ với bạn- Mấy người?- 2 nữ 1 namRồi bà cô vọng ra:- Dũng ơi, vào đây...Em nghe bà cô ấy gọi em mới chạy vào...- Cô có thể cho em tôi ngủ nhà cô 1 hôm không?

Tôi đảm bảo cô sẽ ngủ ngon đấy...- Ơ, tôi chỉ làm thuê chứ có phải người hầu đâu???

Em nói.- Cũng được thôi , chỗ tôi còn thừa 1 chỗ.Em kiểu không đồng ý thì bà cô ra hiệu như muốn nói rằng hãy làm theo đi vì đấy là giúp việc và em sẽ nhận lại được đền bù tương ứng, em đành ngậm ngùi câm nín.

Sách túi chuẩn bị đồ tiện cầm theo con mèo...- Để lại con mèo đi D- Nhưng không có nó...- Nghe lời nào...Đành chấp nhận, em đi theo bà chị gái, 2 chị em bắt đầu làm quen kể chuyện linh tinh.

Rồi em mới hỏi tại sao chị lại khó ngủ, thì bà chị bảo cũng không biết, chỉ thấy rằng có nhiều tiếng động làm khó ngủ, rồi cảm thấy gì đó...

Nghe bà chị ấy kể mà thấy mơ hồ.

2 chị em mới bắt bus đi tầm 2 chặng thì cũng đã về đến dãy trọ của bà chị, phòng trọ nằm cạnh hàng rào, phía sau hàng rào là 1 khi vực toàn mồ mả.

Chị bảo ở đây tuy âm unhungw kgoong có gì đáng sợ vì chị với bạn chị ở đây lâu rồi nhưng không hiểu sao mỗi tháng lại có vài đứa sinh viên rời nhà trọ.

Phòng của chị nằm ở tầng 4.

Nhìn sơ thì đây là 1 cái nhà cho thuê từng phòng.

Chắc là chủ cho thuê nguyên tầng mới thừa nhiều chỗ như vậy, thế mà nói phòng trọ làm mình tưởng như mấy phòng trọ sinh viên.

Về đến nhà mở cửa ra thì thấy 3 anh chị đang ngồi làm việc, em thấy vậy cũng chào hỏi tử tế và trình bày sự việc.

Nhìn vẻ ngoài của họ có vẻ lạnh lùng, em đang lo lắng thì hóa ra không phải họ rất hiếu khách, may quá thế là có thể ngủ ngon đêm nay mà không sợ ai rồi.

Lúc ấy cũng đã tầm 6h tối, 3 người con gái kia đứng dậy nấu cơm, còn anh trai kia ngồi chơi game.

Đúng như lời bà chị kia nói, ngôi nhà này có gì đó không ổn.

Vong linh ngoài kia cũng không theo vào đây, từ lúc bước vào nhà đến giờ có thứ gì đó rất khác lạ.

Em đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì anh trai kia bắt chuyện với em hỏi han công việc, tên gì...

1 lúc thì em đã biết hết tên của mọi người.

Anh trai tên T, 3 chị gái kia tên L M N.

Bà chị L (là khách của bà cô đấy ạ) mới giục em đi tắm còn ăn cơm.

Em đứng dậy lấy quần áo vào phòng tắm xả nước mát lạnh, đúng là đi đường mệt mỏi mà tắm được cái tỉnh cả người.

Em tắm được cái hay nghĩ ngợi linh tinh.

Em vẫn cảm thấy có gì đó không đúng với ngôi nhà này, nhất là bà chị N - 1 cái gì đó thật khó hiểu, và tại sao lũ vong linh ngoài kia lại không vào đây?

Bình thường thì chúng nó bám em đến tận nhà...

Ui lạnh quá, tắm nước lạnh lâu đây mà, em mới bật nước nóng, nước chảy ra kèm theo làn khói mờ mịt, cả cái phòng tắm nhìn vào gương em thấy cái gì xuất hiện sau lưng, quay lại không thấy ai mới nghĩ đúng như mình nghĩ ngôi nhà này không bình thường, nhưng đáng tiếc là mày dọa nhầm người rồi, mồm em mới cười nhoẻn 1 cái ngước lên thấy nó xuất hiện bất thình lình này thì không quen được mà...

Nhờ có kinh nghiệm cũng như ấn khuyết của ông cụ Kháu truyền cho nên em chắc nhẩm sẽ xử lý được con ma nữ này.

Tay em mới bắt ấn chu sơn mới sực nhớ ra là không được, đã vẽ bùa đâu với trong trạng thái trần chuồng thế này thì bùa nào linh nghiệm?

Nó mới nhìn em với ánh mắt sắc lẹm rồi biến mất, may thật đây không phải là con ma háo sắc.

Eo ôi nó mà nhìn em đẹp trai, bụng 4 múi, trắng trẻo thế này mà không mặc gì thì chắc nó nổi máu dê xông vào hãm h*** chắc hết kêu cứu, may mà em không phải gu của nó...

Tắm xong, em ra cũng không nói cho mọi người biết là em thấy gì.

Thì thấy mọi người nhìn em như kiểu sinh vật lạ vậy.

Rồi họ hỏi em không thấy gì à?, em trả lời không, rồi họ không nói gì.

Ăn xong trò chuyện cũng phải 8h, do mệt quá em xin phép lên giường ngủ trước.

Vừa đặt lưng cái thì cơn ngủ kéo đến nặng trĩu cả mắt đi vào giấc ngủ rất ngon lành...Gió lạnh lùa qua cái cửa sổ làm em tỉnh giấc.

Em cho tay vào túi quần lấy vội cái điện thoại ra xem lẩm bẩm "1h đêm rồi", thôi nhắm mắt ngủ tiếpCộp cộp cộp...Đang tiến về cầu thang, em nghe tiếng cộp cộp như tiếng bước chân vang vang phía dưới rồi lại yên lặng.

Chắc là các dân chơi ở phòng khác mới đi chơi về đây mà, đã về muộn rồi thì im lặng cho người khác ngủ, ầm ầm hết lên, vô ý thức quá mà...Cộp cộp cộp...Tiếng bước chân lại vang lên, em nhòau người ra phía cửa nhìn xem chẳng thấy gì..

Cộp cộp cộp....Nghe có vẻ không giống tiếng bước chân lắm.

Em cố lắng nghe thì phát hiện hình như nó phát ra từ lầu dưới.

Nghĩ có vẻ không ổn em liền đánh thức anh T dậy bảo nghe thấy gì ngoài kia, đi kiểm tra cùng em.

Lúc đầu anh T có vẻ khó chịu vì bị phá giấc ngủ, thấy em năn nỉ nên anh cũng đồng ý. (Chỉ tại cái tội tò mò).

Ra mở cửa nhìn dãy hành lang tối om, 1 cảm giác ma mị.

Anh T mới bật điện cầu thang, hình như bị hỏng, đành chấp nhận bật đèn pin điện thoại, 2 anh em nhìn nhau thu hết can đảm mò xuống.

Còn khoảng 10 bậc thang - 5 bước chân của em là đến cửa phòng.

Tiếng động cộp cộp đó vẫn đều đều.

Khi mò xuống tầng dưới tiếng động phát ra ở nhà vệ sinh tầng 3, 2 anh em hướng mắt về phía tiếng động phát ra.

Thì ra đó chỉ là tiếng cánh cửa phòng vệ sinh va vào khung cửa.

Còn nguyên nhân khiến nó động đậy là do gió lùa từ khung cửa sổ nhỏ xíu nằm cao trên tường.

Em nghĩ "éo mẹ trải qua bao nhiêu sự việc rồi mà vẫn sợ ma".

Rồi bước tới cánh cửa.

Trên cánh cửa đề dòng chữ to đùng "Cấm ngồi xổm trên bồn vệ sinh.

Không để thuốc lá trên bất kỳ thiết bị nào".

Em bật cười thành tiếng, người Việt Nam mình có lẽ đã quen với hệ thống nhà vệ sinh "chồm hổm" đến mức người ta phải cấm ngồi trên bồn cầu như thế này.

- Tiếng động là do cái cửa ý mà, về phòng thôi anh buồn ngủ lắm rồi- anh T giục.- Chờ em tí em kiểm tra nốt...Em đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào, xem thử.

Phòng vệ sinh rất sạch sẽ...

Nhưng hình như chân em giẫm phải nước, em cúi xuống nhìn, trong này khá tối nhưng vẫn nhìn thấy 1 vật nhỏ nằm dưới vũng nước.

Em thò tay cầm lên.

Một cây dao rọc giấy.

Nước từ trên cây dao chảy xuống lòng bàn tay lạnh ngắt "Chắc là do ai dùng rôuf bỏ quên" - Cốp !

Em bước ra, đóng mạnh cánh cửa.

Đứng đó 30s, em thấy cánh cửa đã thôi không động đậy nữa và cái cộp cộp không còn vang lên rồi mới đi ra...- Thế nào?

Có thấy gì không?- Không anh ạ...

Đúng là thần hồn nát thần tính2 anh em quay ra để đi về phòng.

Bóng tối truyền 1 màu đen mờ mờ in lên các mảnh kính, anh T đi trước em soi đèn ở trên cửa, bên cạnh em là 1 cái bóng khác, thấp hơn cái bóng của em.

Em điếng người, cảm giác gai ốc chạy dọc sống lưng, quay phắt lại phía sau...

Chẳng có ai...

Em nhìn lại vào kính, chỉ có cái bóng của em in mờ lên thành kính.

Ánh sáng của chiếc điện thoại hắt vào le lói.

Em cảm giác được mồ hôi tay, chân mình tuôn ra, người bắt đầu rợn da gà...

đừng thừ ra mất 5s rồi quyết định chạy thật nhanhđi cùng với anh T... (đùa, sao lúc này em có thể sợ được như thế, trong khi đó em có khả năng nhìn thấy ma nhưng sự thật khả năng này của em bây giờ em không có thấy.

Em sợ bất thình lình nó xuất hiện làm giật mình hồn bay tứ tung.

Em không có như Main không có gì bảo vệ ngoài mấy lá bùa, nhưng em chưa có mang theo)Cộp cộp cộp...Âm thanh quái đản khi nãy lại tiếp tục vang lên.

Lúc này em kgoong cinf đủ can đảm để vào nhà vệ sinh kiểm tra lần nữa.

Mới bám sát vào anh T và giục anh đi thật nhanh.

Anh T thì thấy em có vẻ lo lắng, nên cũng đi nhanh...- Anh không nghe thấy gì à?- Anh xó nghe thấy nhưng chắc là do cánh cửa, mà sao chú nhát thế đã đi kiểm tra rôuf mà vẫn sợ à?Nghĩ bụng sao không nhát, em vẫn là con người mà, với cả đây đâu phải là địa bàn của em, em không có gì bảo vệ.

Nhà em còn cis kết giới, còn có bùa, có trận yểm.

Tại sao con người ta đã quen nhìn thấy bóng ma lại rơi vào cảnh tượng này?

Tại sao cơ chứ?

Trong đầu nghĩ nhiều than thở cuối cùng cũng lên được tầng 4.Phù...

Chu choa mạ ơi thoát rồi...

Bỗng, 1 âm thanh quen thuộc vang lên, với em lúc này cứ như nó được phát ra từ địa ngục vậy.

C ơi, M ơi, T ơi, chúng mày ở đâu...

Bây giờ có chúng mày ở đây tao mới thấy an toàn thôi 🙁(Cộp cộp cộp..."

Nó" ở ngay phía trên em !

Chỉ cách chừng 1 dãy cầu thang phía trên... tầng 5 ư?

Sao lại phát ra từ tầng 5 chẳng nhẽ nhà vệ sinh nào cũng như nhau...?

Chân em bắt đầu có cảm giác lạnh...- Anh ơi mở cửa nhanh lên...- Từ... anh đang mò...Em đưa mắt nhìn lên phía trên 1 cái thật nhanh rồi cúi xuống ngay.

Em chợt nghe 1 âm thanh khẽ vang lên từ cánh cửa phòng bên trên...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Khách Hàng Đầu Tiên ²


Cạch....Em quay người lại, cánh cửa phía sau hình như vừa được hé ra.

Em nhìn thẳng vào cánh cửa, ánh sáng mờ từ điện thoại cho em thấy 1 đôi mắt nhìn chằm chằm vào em qua khoảng kính chừng bằng 2 bàn tay phía trên cánh cửa, ngang tầm mắt.

Một đôi mắt mở to kinh hoàng...

Chết... em chết mất, ai có thể cứu em lúc này.

Em chẳng còn tâm trí nhìn xem đó có phải là đôi mắt mình hay không nữa.

Cả người em như rã rời, chân tay thiếu điều muốn rã ngay tức khắc... cầu trời cửa cuối cùng cũng đã được mở em phi tọt vào trong nhà thế là đã sống sót...- Mày làm gì mà như ma đuổi vậy em?Đúng là ma đuổi còn gì, em muốn về ở đây không an toàn...Cộp cộp cộp...Em chẳng buồn quan tâm âm thanh đó ở đâu hay nó có phải tiếng bước chân của chính em hay không nữa.

Giờ này nó chỉ có tác dụng khiến tim em đập nhanh hơn thôi.

Sao đối diện với cô H em không sợ bằng vụ này nhỉ?

Hay vì lúc ấy có mọi người.

Ở đây thì có 1 anh với 3 chị nhưng nhìn họ có vẻ rất bình thản.

Họ bị em đánh thức dậy, nghe qua em kể thì chỉ bảo rằng chuyện bình thường dù anh T đã đi cùng em nhưng anh hết sức lấy làm bình thường.

Riêng chị L thì sắc mặt có vẻ đổi đi.

Em sợ quá mới đòi bật điện ngủ, ai cũng không chịu thế không biết làm thế nào em mới bảo xuống mở cửa cho em về.

Em không thể ở lại đây được, áp lực như thế này đứt mạch máu mất.

Thế là anh T mới bảo chị L xuống mở cửa cho em về.

Em chuẩn bị đồ đạc rồi đi cùng với chị L.

Đến tầng 1, ôi trời ơi may quá được cứu rồi...

Em mới dùng sức mở cánh cửa.

Cánh cửa không xi nhê gì với cú kéo của em- Sao vậy nhỉ bình thường kéo phát là ra mà nhỉ?...chị L nóiEm biết làm sao được...thề trong đời chưa lần nào sợ như cái lần này.

Bây giờ ngồi viết lại còn sợ...

Nó vẫn đóng im ỉm.

Em khuyên các mày lần sau đừng cố tìm hiểu thứ gì phát ra âm thánhau cánh cửa phòng của mình vào lúc nửa đêm... các mày thật sự sẽ không muốn biết đâu...

Em kéo lần thứ 2, cánh cửa vẫn không nhúc nhích - Có lẽ có ai đó đã khóa từ bên ngoài- chị L nói.Tối đen như mực, trong bóng tối như thế này, nếu có ai đứng cạnh chắc em cũng chẳng thể ngận ra.

Rùng mình với cái ý nghĩ đó, người em nhũn ra trong sợ hãi, cảm giác các cơ thịt đang co giật như đang chờ đợi 1 cú chộp bất ngờ từ phía sau hoặc 1 bàn tay lạnh ngắt nào đó đặt lên vai...

Năng lực của em, tại sao từ khi bước vào tòa nhà này em không còn cảm nhận thấy gì nữa.

Em không còn có thể giao tiếp để phát hiện ra cái gì nó đang đến với mình.

Tim em binh binh trong lồng ngực, mồ hôi mặn chát thấm xuống miệng...- Chị L ơi, em run quá chị có nghe thấy gì không?- Mày đừng có làm cho chị sợ lây coi..Tiếng động quái dị kia dường như đã biến mất.

Em đứng yên, cố dỏng tai lên nghe ngóng.

Cả không gian chẳng có âm thanh nào khác ngoài hơi thở gấp gáp của em và chị L, có lẽ 1p trôi qua., tiếng động đã không còn vang lên nữa.

Em vuốt mặt để lau mồ hôi, xen lẫn mùi mằn mặn của mồ hôi là 1 mùi tanh tanh lạnh lẽo.

Mùi máu!!!

Từ ánh sáng của chiếc điện thoại, em nhìn thấy bàn tay mình loang máu tươi- Cái gì thế này????

Chị L thốt lên- Chị không thấy à?

Máu... là máu đấy, đáng sợ đáng sợ quá....Có máu, nhưng em không hề bị thương hay cảm giác đau.

Bất lực trong việc giải thích những việc đang xảy ra trước mắt.

Em cố trấn tĩnh bản thân thử dùng lại khả năng của mình xem cái gì đang diễn ra.

Nhưng ôi không nó đã mất hoàn toàn, chẳng lẽ đấy là vì ước nguyện nhưng bà cô bảo không thể làm mất được cơ mà?

Vừa đứng vừa suy nghĩ, những suy nghĩ về tiếng động quỷ quái, máu, bóng người trong kính... thi nhau nhảy nhót trong đầu em.

Mùi máu tanh khiến em bất chợt nhớ đến hình ảnh con dao rọc giấynawfm trên vũng nước ở nhà vệ sinh tầng 3...

Vũng nước đó... là 1 vũng máu...

Và máu trên tay em chính là máu chảy từ con dao khi cầm lên.Em sững sờ, người chẳng còn da gà để mà rợn mữa.

Bất giác, em ngước nhìn lên phía trên dãy cầu thang, những hàng tay vịn theo hình xoắn ốc cuốn xoay lên phía trên.

Em cảm giác khoảng tối phía trên như cao vô tận.

Áng sáng yếu ớt từ bên ngòau hắt vào qua vách kính chỉ cho phép em nhìn thấy mờ mờ vài dãy cầu thang phía trên...- Đi lên phòng nhờ thằng T nó xuống mở cửa cho thôi, chỉ có nó mới thò được tay ra mở cửa cho em thôi - L nói- Thế cũng được em với chị lênLên được nửa tầng 1.

Em suýt hét linws máu như nghẹn lại ở ngực.

Em định thần nhìn kĩ lại thì chẳng thấy đâu nữa, chỉ là 1 màu đen tăm tối...

Cái bóng đí chỉ cách em vài dãy cầu thang, ước chừng là ở tầng 3 hoặc tầmg 4.Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp...Âm thanh điên rồ biến mất lúc nãy lại vang lên, nhưng lần này nhanh hơn, dồn dập...- Chị L, chị có nghe thấy không?

Em hét lên- ...

Có em, tiếng động đấy ở đâu vậy?- Em không biết, nhưng sao chị bình thản vậy?

Chị không sợ à?Chị L hình như thấy tôi hỏi vậy bất giác kêu lên- Aaaaaaaaaa, chị cũng sợ(Éo mẹ lắm nữa, giả tạo thế?

Diễn cho thật tí đi quả sợ của bà làm tôi cũng hết muốn sợ rồi)"Nó" đang đi xuống cầu thang và đuổi theo em.

Em hoảng sợ tột độ, đưa mắt về phía cửa phòng bên kia cách em chừng 15m.

Trong bóng tối vang lên 1 âm thanh quen thuộc...Cộp cộp cộp Em nhìn sang chị L , vẫn thắc mắc sao bà ấy không chút sợ hãi gì vậy?

Không chút biến sắc sau những âm thanh ấy...

"Nó" tới cửa rồi em khiếp đảm với cái suy nghĩ này.

Trước giờ, em kaf người nhìn thấy ma, biết được những bước hành động của nó, đồng hành cùng lũ thằng C, là người lùa ma mới đúng chứ chưa bao giờ nghĩ rằng có 1 ngày mình sẽ như thế này.

Năng lực của tôi ơi ,có nghe thấy tôi thì làm ơn quay lại đi, để tôi biết rõ thứ kia là gì.

Em sắp khóc đến nơi thì nhìn thấy ánh sáng xanh lục mờ mờ trên góc tường cách em 1 tầm tay với...- Thoát rồi chị L ơi, sắp được giải cứu rồi...

Em hét lên.Đó là công tắc của hệ thống đèn, em bật công tắc thì cả dãy hành lang trước mặt em sáng choang.

Không có ai đứng ở đầu cầu thang, cánh xửa phòng phía kua đang từ từ khép lại như có 1 bàn tay vô hình động vào.

Ánh sáng của căn phòng làm em bình tĩnh em chú ý cánh cửa sắt kéo.

Có khóa ngìai đâu, sao kaji không mở được?

Chợt, 1 âm thanh rõ ràng đến mức em có thể ước đoán nó cách em chỉ chừng vài mét.

Tiếng xả nước róc rách từ phòng vệ sinh cạnh tầng 1 cách em chưa đầy 5m khuất sau 1 khúc quẹo.

Lúc này đây, bất cứ âm thanh nào cũng có thể làm em thót tim...

Cảm giác sohw hãi kaji dâng lên trong ngực em- Tiếng nước đó từ đâu?

Có ai ở trong đó vậy chị L?- Làm sao chị biết được...Gương mặt bà vẫn vậy vô hồn không chút cảm xúc, thỉnh thoảng còn im lặng 1 cách đáng sợ, còn không cả có tiếng thở.

Tim em đập thình thịch như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong lúc đó, 1 âm thanh vang lên làm em mụ người đu, tai như phát ù...Cộp cộp cộp cộp cộp Nó phát ra từ trong phòng vệ sinh, chính xác là như vậy...

Chẳng lẽ con mà này từ nhà vệ sinh mà ra???

Em điếng hồn suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi đây thì bà L lên tiếng:- Em cứ sợ như thế này thì không biết bao giờ mới lên gọi thằng T xuoings mở cửa được cho em bây giờ, ở đây chờ chị, chị chạy lên 1 tí xuống ngay, 2 phút...Không chờ em đoingf ý bà vọt 1 phát mất hút lên tầng như bay vậy chứ không phải là bướm lượn tung tăng nữa...Cộp cộp cộp Âm thanh kinh hoàng như châm thêm dầu vào ngọn lửa hoảng sợ của em, em vước lùi từ từ ra phía ánh sáng phòng.

Một âm thanh khác vang lênKétttttttttttTiếng đẩy cửa rít lên rợn óc, tiếng đẩy cửa từ phòng vệ sinh, em quay xuoings nhìn cánh cửa bây giờ chỉ còn cách chạy xuống phía dưới dùng hết sức mà mở cửa thôi đứng đây 1 mình thì khác gì tìm chỗ chết.

Em mới rút điện thoại ra gọi điện cho người thân, kaf thằng bạn cùng học với em "Thuê bao quý khách vừa gọi..."

Đồng thời với đó là tiếng động mà em chắc rằng mình không hề muốn nghe thấy...Cộp cộp cộp Em không thể xác định là nó ở đâu, phía trên hay dưới, chỉ nghe thấy nó vang dọc dãy cầu thang, em nghe 1 luồng gió lạnh ngắt sau lưngCộp cộp cộp Và âm thanh phát ra phía sau em cách chừng 3m phía trên cầu thang.

Em đã hình dung được đó là âm thanh gì, tiếng bước chân của giày cao gót.

Tiếng cộp cộp chát chúa nện xuống nền nhà từ nãy đến giờ là tiếng giày cao gót.

Và em kinh hãi tưởng tượng, phía sau em 1 con quỷ nữ với khuôn mặt khủng khiếp máu thịt lẫn lộn, mang giày cao gót, cả người bê bết máu, tay cầm con dao rọc giấy máu nhỏ từng giọt chỉ trực đưa lên cổ em.

Em biết, giây phút đen tối nhất cuộc đời em chính là đây, nếu như em quay lại, em sẽ chết tromg kinh hoàng.

1 lúc sau em cũng không còn nghe cũng không cảm thấy gì thì có tiếng nói vang lên...- Cút đi cút đi...Rồi lại có tiếng cười the thé...- Giúp tôi giúp tôi...Là 2 giọng nói.

Còn chị L sao lâu thấy chị xuống vậy?

Bây giờ mà chạy lên rhif có mà chết à?

Tiếng tạch tạch của dao rọc giấy vang lên, ôi thôi những suy nghĩ của em là đúng rồi, em lấy hết can đảm phi xuống chỗ cánh cửa cố mở nó vẫn không xi nhê .

Tiếng tạch tạch càng lại gần thì...Choang... leng keng leng keng...Riếng thứ gì đổ vỡ, ánh sánh trên cầu thang hắt vào 1 đôi mắt xanh lè....Mewwww gruuuuuuLà con mèo đó chui từ cửa thoát hiểm vào.

Thần linh ơi, con mèo mới chạy ra chõi em gầm gừ thù tất cả tiếng đọing biến mất, tầm 2p sau tất cả trở lại yên ắng, con mèo quấn vào chân em như thân quen lắm.

Em mới bế nó lên thù là con mèo đen của bà cô, sao ní lại có mặt ở đây, nó cứu em 1 bàn thua troing thấy, em vui mừng quá bây giờ nó ở đây khác gì thần hộ mệnh, lũ quái dị kia chúng mày chết với tao rồi, tao đã lấy lại phong độ - đầu em nghĩ vậy và em quyết định trèo lên tầng 3 xem thử thứ dọa em là cái gì.

Mới lên được 2 bậc thì con mèo nhảy xuống khỏi tay em chạy ra cào cào chỗ cửa sắt, biết kaf nó muốn mình thoát ra khỏi đây nên em cũng nghe theo chứ bây giờ mà không có nó có mà dám... nghĩ vậy em chạy ra dùng hết sức kéo lại cánh cửa, ơ nó không bị kẹt, còn kéo trơn tru luôn...

Ngoài kia đã là 2h đêm ánh đèn điện đường le lói ma mị mà như thiên đường vậy, em ôm con mèo chạy ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài cửa tầm 5~10 bước 1 cảm giác thật là cái gì đó tác động vào em.

Em mới nhìn xung quanh là khả năng, năng lực của em đã quay lại.

Ôi sung sướng thế, nhìn xung quanh là các vong linh nhưng không hiểu sao chúng nó không bén bảng lại ngôi nhà, cũng không theo em.

Nhìn từ xa, ngôi nhà này đúng là có cái gì rất lạ.

Ra được ngoài có thể nhìn rõ được các hồn ma như thế nào kể cả trong tối vậy mà không thể phát hiện được cái gì đang dịa em.

Em nhìn lên chỗ tầng 3 ngoài cửa sổ thấy cái gì ấy đang ngồi vắt vẻo ngoài cửa sổ, là 1 cô gái...

Con mèo từ tay em nhảy xuống- Đi về thôi D...Tiếng nói từ rất xa cất lên là bà cô...- Sao cô lại ở đây?...- Ta đến cứu cậu đó còn gì...- Chẳng lẽ bà biết hết chuyện gì xảy ra ?- Tất cả những gì xảy ra đều không phải tình cờ mà là do số phận.

Về nghỉ ngơi thôi, mai còn phải tiếp khách nữa đấy.Sau đêm kinh hoàng này nếu có lần sau trở lại ngôi nhà này nếu là ma em sẽ cho lũ này 1 trận....
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Khách Hàng Đầu Tiên ³


Đêm nay em ngủ lại nhà bà cô ấy, vì đằng nào cũng muộn rồi về phòng em giờ này cũng không ai mở cửa.

Mệt quá vừa mới đặt lưng ngủ luôn, đúng là người dễ ăn dễ ngủ.

Vừa mới chợp mắt tí thì 2 đứa bé nó mới chạy vào gọi em dậy.

Vớ cái đồng hồ là 6r.

Ngáp ngắn ngáp dài dậy lau dọn, mọi thứ đến phòng khách thấy tivi bật thời sự đứng lại nghe ngóng 1 chút thông tin vì từ khi đi học đến giờ thì em quên luôn thời sự nó là cái gì rồi...

Vụ cướp ngân hàng xảy ra chiều tối ngày hôm trước, hiện tại công an đang điều tra theo như máy camera ghi hình được nhóm tội phạm này 4 người vì bịt kín mít nên không xác định được giới tính, hiện tại công an vẫn đang tiếp tục điều tra...Em mới nhìn vào 4 người này sao dáng vẻ quen quen, mà thôi ở trên đời này chuyện người giống người là bình thường, em tiếp tục lau dọn đến phòng tiếp khách thì thấy bà cô đang có khách.

Em mới gọi 2 bé kia lại để cùng nghe lén, phát hiện thì bị chửi chung 🙂).

Bà ấy đang nói chuyện với 1 người đàn ông, cánh cửa bé quá không nhìn thấy gương mặt người kia là ai...- Cậu đến đây có chuyện gì?- Tôi không biết tại sao tôi có mặt ở đây nữa...- Không sao, đây là 1 cửa tiệm chuyên thực hiện ước nguyện.

- Nhưng tôi không có ước nguyện gì cả...

À có đấy 2 hôm gần đây tôi thấy bạn tôi có hay cư xử kì lạ và nhà tôi đang ở thường xuất hiện tiếng động kì lạ làm tôi khó chịu...- Vậy đấy là ước nguyện của cậu?- Chắc là vậy...- Cậu về đi chiều nay tôi sẽ đến nhà cậu...- Như vậy có tiện không?- Tôi đến thực hiện ước nguyện của cậu mà...Rồi người đàn ông kia đứng dậy ra về, anh ta vừa bước ra ngoài cửa thì ra là anh T...- Ơ, sao anh ở đây vậy?- Em làm gì ở đây?- Em làm việc ở đây, chị L đâu anh sao không thấy đi cùng?- Anh cũng không biết sáng ngủ dậy thấy mỗi M ở nhà, anh đi ra ngoài có chút việc thì lạc vào đây.- Vậy ạ?...- Thôi anh đi đã nhé có duyên mình gặp lại...Em nhìn sắc mặt của anh T có vẻ như là mệt mỏi hay trải qua chuyện gì dữ lắm..- D ơi dọn đồ ăn sáng đi nào...

Bà cô giụcEm dọn đồ ăn sáng ra cả nhà cùng ngồi ăn chung, rồi bà cô lất trong túi ra 1 lá bùa- Đây là cái giá của cậu hôm qua đã đi làm việc giúp tôi, tôi biết cậu là 1 người có thể mô phỏng lại bùa và dùng được bùa do mình vẽ ra, nên tôi nghĩ lá bùa này sẽ giúp ích cho cậu...- Hehe, cháu cám ơn...- À cậu có muốn trả thù hay đi tìm hiểu chuyện đêm qua không?- Thôi cháu sợ lắm...- Đi cùng tôi...- Thế thì được...- Vậy chiều nay 5h nhé...Bà cô hẹn.

Ăn uống dọn dẹp xong cũng 7r, em chuẩn bị sách vở để đi học.

Ở trường em có chơi với 2 đứa bạn là V và K, bọn em thường hay tụ tập đi chơi và chúng nó cũng tin những gì em nói.

Đến trường cũng đã 8h, học xong 2 tiết giải lao 2 đứa nó mới ra chỗ em...- Này chúng mày có biết vụ cướp 3 hôm trước ở ngân hàng gần đây không?

- K nói- À tao mới nghe sáng nay thấy bảo 4 người...

Tao nghĩ lũ này cũng liều thật... vậy mà thoát không để lại dấu vết - V nói- Thế mày nghĩ chúng nó dám đi cướp mà để lại dấu vết cho mày tìm ra à?

- Em nói- Ừ cũng đúng.

Thế hôm qua mày đi đâu mất hút vậy?- Đ**, 2h hôm qua mày làm c* gì mà tao gọi thuê bao?- Thì đang ngủ nhiều người gọi nên tắt máy cho dễ ngủ - K trả lời - Thôi dẹp đi thầy vào kìaEm ngồi hohc mà nghĩ liên miên chuyện đêm qua.

Hầy, xem tối nay đứa nào dọa đứa nào.

Nếu như Main còn sống và lũ ma này gặp gội bạn dưới quê của mình thì không biết đứa nào dịa đứa nào...

Em cười khúc khích...- D đứng dậy cho thầy biết thế nào là tư tưởng Max...

Đệch...

ếu gì lắm nữa....12h trường tan học, em định phi 1 mạch về nhà bà cô thì 2 đứa bạn em thấy vậy kéo lại hỏi có chuyện gì, em bảo tao có việc gấp, chúng nó ngơ ngác 2 mắt tròn xoe.

Trước khi qua nhà bà cô em phi về phòng cầm mấy lá bùa chưa dùng đến rồi mới chạy sang nhà bà cô.- Về rồi hả D hôm nay tôi muốn ăn chân gà xào xả ớt- Vâng vâng...Em chạy xuống nấu, trong lòng háo hức lạ kì.Keng keng xèo xèo....Cuối cùng cũng nấu xong.

Ăn uống nghỉ ngơi em tranh thủ họa bùa vào giấy, lúc họa bùa nín thở tay họa bùa phải viết liền nét không được nhấc bút.

Mỗi lần họa được 1 bùa thì cũng đứt hơi đấy...Thời gian trôi nhanh thật, cuối cùng cũng đã 5h.

Đã đến giờ hẹn- Cô Nguyệt ơi, đi thôi đến giờ hẹn rồi cô Nguyệt ơi...- Đây đây...Thường ngày cô mặc mỗi xẻ tà, bây giờ mặc chỉnh chu vào đúng già thật...Cốc...- Cô không già...2 cô cháu bắt taxi Mai Linh đến khu trọ.

Hồi hộp quá, không biết khả năng của bà cô này thế nào, đến nơi đã thấy anh T xuống đón, bà cô mới nhét 1 lá bùa vào trong người mình.

Em thấy vậy liền hỏi thì bà bảo nhét trong người để che giấu thân phận.

Vừa mới bước vào cửa thì trong người em cảm giác thấy lạ y như hôm qua...- Cô ơi khả năng của cháu lại mất rồi, làm sao giờ?- Cũng biết sợ à?- Không, hôm nay cháu có đồ phòng thân nên cháu bớt sợ rồi...- 2 cô cháu thì thầm to nhỏ gì vậy?

Anh T hỏi- À không có gì đâu.Lên đến tầng 4 khi đi qua tầng 3 em nhìn vào nhà vệ sinh, thấy cũng bình thường mà sao hôm qua lại ghê vậy nhỉ?

Tranh thủ trời còn sáng em mới chạy vào kiểm tra tí cho chắc ăn.

Quái lạ, nhà vệ sinh sạch sẽ không có vết máu, chẳng lẽ mình bị ảo tưởng.

Ngẩn ngơ 1 lúc thì anh T gọi, em chạy lên bước vào căn phòng, 1 mùi âm khí bốc ra khói đen mà không biết ở đâu, trong nhà có mỗi chị N ở nhà em chạy lại chỗ bà cô...- Cô có thấy gì không?- Từ từ kịch hay còn phía trước - Bà cô trả lời.

- Ơ các chị đi đâu hết rồi anh?- Chị M thì đi làm, còn chị L thì đi từ sáng đến giờ chưa thấy về - anh T nóiEm mới nhìn xung quanh.

- Nhà mình hình như chuyên đồ ăn nhanh anh nhỉ?Thấy em hỏi bất chợt anh T giật mình.- Ừ ai cũng lười nấu nên gọi đồ cho nhanhDù mọi người nói chuyện rôm rả đến vậy nhưng chị N vẫn không nói tiếng nào mà chỉ luẩn quẩn trong bếp đi ra đi vào- D không làm gì thì đi tắm đi em, không tí mọi người về tranh nhau - T nóiEm nghe vậy nên cũng lấy quần áo đi tắm, còn đề phòng mang theo lá bùa, nhưng nay tắm thì không thấy ai xuất hiện... làm mất công chuẩn bị.

Tắm xong em đi ra thì chị M cũng đã về.

Thấy em và bà cô đến có vẻ không thích nên chị ấy nhăn nhó.

Cũng đúng thôi, chả quen biết gì mà tự dưng đến nhà người ta ăn trực...- Em có biết L đi đâu không em?- T hỏiChị M thấy anh T hỏi vậy giật mình ấp úng - Không anh ạ, hình như L về quê thì phải em thấy nó nói vậy...Bà N thì vẫn cứ không nói gì, loanh quanh luẩn quẩn...- Cô có thấy gì lạ không?- Nghỉ ngơi đi, về đêm mới hay.

- Bà cô nóiEm mới mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài nhìn thấy cái nghĩa trang của quận- Anh T ơi , hôm nay mới có người chết à anh?- Không em, sao hỏi vậy?- Tại em thấy có người đang lấp cái gì kìa...Anh T chạy ra xem, đúng thật có mấy người mặc áo đen đang đào lấp cái gì đó.- Kệ đi em , để ý làm gì ở đây toàn người lạ lùng mà...Bà cô nãy giờ cũng chỉ toàn để ý chị N, hình như có gì lạ lạ từ chị N thì phải, thật khó hiểu.

Chị M dọn cơm ra, mọi người ngồi vào ăn cơm, chị N cũng ngồi xuống mâm cơm, nhưng chỉ nhìn không ăn uống gì cả, không thấy cả nhà hỏi nên em cũng không hỏi.

Quái lạ sao hôm nay cũng giống hôm qua ăn xong là buồn ngủ vậy nhỉ?

Thôi xin phép leo lên giường ngủ trước vậy.

Đang ngủ gió lạnh lùa vào làm em tỉnh giấc như hôm qua.

Không biết bà cô ngủ ở phòng nào nữa... em với tay ra lấy cái túi xách bên trong có cái điện thoại , xem thì đã là 1h bùa thì đã cầm trong tay nếu như có vấn đề gì thì không biết mèo nào cắn mỉu nào.

Bây giờ thì em chỉ cố chờ cho cái gì xảy ra thôi.

Chờ 1 lúc thì cơn buồn ngủ kéo đến, em nhét bùa vào trong túi sách rồi đeo vào người ôm cho chắc ăn, em thiu thiu ngủ thì thấy có tiếng nói- Cút đi cút đi...Làm em choàng tỉnh giấc.

Em xờ xoạng xung quanh thì thấy mình không còn nằm trên giường nữa mà đang ngồi dưới đất, bắt đầu thấy sợ dần rồi vì người ta bảo đây là ma trêu, ma dựng giường, em thò tay vào túi may quá đồ đạc vẫn còn, xem giờ thì đã 2r... mới chợp mắt chút mà đã 1 tiếng rưỡi trôi qua rồi- Trả mạng cho ta...

Trả mạng cho ta...Tiếng nói ở đâu cất lên, em định hình là ở ngoài hành lang.

Không biết bà cô đâu rồi, bây giờ mà đi tìm bà thì khác gì ăn trộm, hay là gọi anh T dậy.

Em bật đèn flas mò vào giường anh T.

Không thấy anh ấy ngủ trên giường, đêm hôm anh ấy đi đâu và điều gì xảy ra trong lúc em đang ngủ?

Tại sao cứ đến giờ đó em buồn ngủ.

Còn bà cô nữa, không biết đâu rồi, bây giờ mà mò vào phòng nữ có mà điên...Cộp cộp cộp Tiếng giày cao gót vang lên.

Ha ha "nó" đã xuất hiện.

Em mới mò mẫm mở cửa ra ngoài cầu thang, 1 tay cầm bùa, 1 tay cầm điện thoại dò dẫm từng bước 1.

Đã xuống đến tầng 3, tiếng phát ra từ nhà vệ sinh - Cút đi cút đi...- Trả mạng đâyyyy- Cứu tôi với...Nhiều giọng nói vang lên, nhà này chắc lắm ma lắm này.

Em đi vào phòng vệ sinh không thấy gì thì đột nhiên có bàn tay lạnh ngắt đập vào vai, chu choa mạ ơi, giật hết cả nảy.

Em bắn ra xa quay đầu lại, không thấy gì.

Chết thật trong này khả năng bị mất làm sai biết ma nào với ma nào.

Định thần xong em phi ra ngoài hành lang , không thể để bị dồn vào 1 góc được.- Mày là ai, sao cứ quấy rầy bọn tao?Tiếng nói này là tiếng nói của 1 ông chú tầm 35~40 tuổi rồi.

Em trả lời - Bướm tung tăng...- Định giở trò cũ đã dùng với con H mà đối đầu với tao hả?

- Hồn ma nóiNghe đến bà H em giật bắn mình, sao vong linh ở đây lại biết bà H, rõ ràng bà H không bị cây kim ấy làm tiêu tan linh hồn, thì cũng bị đầy 36 tầng địa ngục nơi dành cho quỷ, không thể đến tận đây mà biết được chuyện này, chẳng lẽ bà H có đồng bọn?

Không!

Bà ta hành động 1 mình mà...Cứu tôi với... cứu tôi với...Trả mạng đây...

Giọng nói yếu ớt đầy ma mị lại vang lên.

Em cố để ý xung quanh nhưng không tài nào cảm nhận được, tiếng cửa phòng bên cạnh được hé ra két 1 phát, em giật mình.

Không thể bị dọa thế được , chúng mày dọa nhầm người rồi, em rút bùa ra, tay bắt ấn niệm chú để khởi động bùa (cái này do ông Kháu dậy, là 1 chiêu thức đơn giản nhất có thể làm).

Niệm 1 lúc thì bùa cũng linh, bây giờ không ai có thể chạm được vào em, việc cần làm bây giờ là nhìn thật kĩ xác định mục tiêu, điều khiển lá bùa là có thể bắt được vong.

Nhưng trong tình trạng bây giờ rất khó, hơn nữa bây giờ là 2 bóng ma, 1 bóng biết rõ em, 1 bóng không xác định.

Đang căng mắt xét tình hình thì ông kia lượn qua chỗ em cgajm vào lá bùa- Cái lá bùa cỏn con này mà đòi trấn áp tao à?Nói xong cái lá bùa của em bị bóp nhăn nhúm lại, vô tác dụng ư?

Đang hoang mang tột độ không biết làm sao thì vong ấy tự dưng co rúm, rống lên 1 tiếmg kinh hãi...- Để cậu ta yên đi...Là bà cô, bà ấy xuất hiện rồi... mừng quá.- Ai, ai ...kẻ nào dám...

Đau quá...

- vong ấy hét lên.

Cô là ai?- Bướm 18+ ( 🙂) đùa chứ bà cô cũng lầy không kém).

Rồi hồn ma biến mất...- Cô đi đâu vậy?- Ta đi điều tra ít việc- Việc gì thế?- Đi thôi, lên phòng làm sáng tỏ mọi việcEm với bà cô đi lên, bật đèn sáng chưng thì thấy anh T bị ngất ở giường, bên cạnh là chị M đang bị trói, còn chị N vẫn loanh quanh luẩn quẩn trong bếp.

Thấy chị M bị trói em định chạy vào cởi trói thì bị bà cô cản lại.- Đừng cởi trói cho ả, ả là 1 trong 4 người cướp vụ cướp trong ngân hàng cũng chính là hung thủ giết 2 người ở đây.- Vậy chị N sao chị ấy vẫn luẩn quẩn ở đây?Rồi bà cô hét lên:- Rốt cuộc cô vẫn chưa chịu tỉnh, chưa chấp nhận là mình đã chết sao?Nói xong chị M ngước mặt lên, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Dường như bị đánh thức sự thật mà 2 dòng nước mắt của chị ấy chảy ra nhìn thật đáng thương rồi biến mất.

Chị ấy vừa biến mất thì khả năng của em quay lại, em thắc mắc thì bà cô giải thích.

Do chị N dùng năng lực kéo dài sự tồn tại của mình coi như mình chưa chết nên khi em vào đây bị năng lực ấy tác động làm mất khả năng.

Em hỏi:- Còn chị L, chị ấy đâu?Thì bà cô bảo hôm trước chị L còn sống đến cửa bà cô mới nhìn thấy số tử của chị L ở trên đầu nên mới bảo em đi theo.

Khi chị L dẫn em về nhà M nhìn thấy có người lạ hỏng hết kế hoạch nên mới cho em uống thuốc ngủ để giết L...- Nhưng lúc cháu bảo chị L xuống mở cầu thang thì chị ấy vẫn còn sống mà?- Thật ra L chết lúc cháu ngủ, chính cháu là người đã phát hiện ra hung khí, nhưng do tối quá cháu không thấy gì.

Còn L đi xuống cầu thang cùng cháu là do tác động của N, nên cháu mới tưởng L còn sống...- Vậy còn tiếng cộp cộp vs bóng ở cửa?

- Tất cả do M dọa cháu đấy, còn hôm nay ả ta cũng dùng mánh khóe cũ để khử nốt 2 cô cháu ta, nhưng sự việc không thành công khi cháu ra ngoài, còn ta trả vờ ngủ- Vậy còn anh T , sao anh lại bị thế kia?- Là do bị M đánh vào gáy thì hắn bất thình lình tỉnh dậy, sợ hỏng việc nên đành đánh ngất hắn- Vậy xác chị L đâu?- Cháu còn nhớ lúc chiều có người đào lấp sau nghĩa trang không?

Nếu khoing nhầm thì đây là do M thuê chôn xác LTất cả mọi việc đều được làm sáng tỏ.

À còn 1 việc nữa em mới nhớ ra- Vậy tại sao cô lại biết đây là 1 trong 4 người cướp vụ ngân hàng?- Cháu không để ý ở đây toàn đồ ăn nhanh ư?

Họ mua như thế để đổi tiền chẵn qua tiền lẻ để không bị phát hiện ra seri tờ tiền...- Ra vậy... cô ơi, sao cháu không thấy linh hồn chị L ở đây?- Ta cũng thắc mắc điều ấy, lẽ nào liên quan đến vong người đàn ông kia?- Cô đã làm gì ông ấy vậy?- Ta chỉ lấy ít máu mèo đen bôi lên đồng xu cổ rồi ném vào ông ta thôi...- Thảo nào ông ấy rú lên...Thế là mọi chuyện sáng tỏ, công an vào cuộc.

Em với cô ra về cũng đã 4~5h sáng.

Đi được nửa đường em cảm thấy lạnh gáy, như có ai đang theo dõi em vậy...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Tụ Họp


5r về phòng.

Mệt quá đi, em uể oải hết cả người, bây giờ mà được ngủ 1 phát tới chiều chắc sướng tê người, nhưng hỡi ơi em còn bài kiểm tra triết do hôm qua không trả lời được nợ điểm, nghĩ đến ông già có 2 thứ tóc, lại còn hói khó tính mà ớn lạnh hết cả người, đúng là người già đã khó tính lại thêm phần khó tính.

Nghĩ miên man rồi thiếp lúc nào không biết.Reng.....reng.....Gì đấy cái gì đấy... em giật mình tỉnh dậy vớ cái điện thoại...- Alo, alo...Reng....reng....- Alo alo...Sao cứ kêu mãi thế này...

Nghe kĩ thì ra cái đồng hồ báo thức nó kêu.

Tỉnh cả ngủ.

Với cái báo thức tắt mãi không được điên quá em mới tháo pin ra cho nó câm luôn.

Nhìn đồng hồ đã 7r vậy là chợp mắt được 2 tiếng.

Sau sự việc hôm qua thì đúng là mệt mỏi thật, nghĩ đến đi học mà buồn nôn, thôi vì cố không phải mất tiền oan em gượng dậy phi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Đánh răng mà mắt vẫn nhắm, kiểu chưa tỉnh ngủ bất giác em thấy có gì lạnh lạnh sau lưng, mới nghĩ hay do hôm qua đi đêm cảm lạnh, nghĩ vậy thôi kệ tí mua viên thuốc uống.

Em lấy 1 ít sữa rửa mặt, xoa kiểu gì sữa vào mắt cay quá mới cúi xuống bồn để rửa.

Đỡ rồi em ngước lên nhìn mình trong gương bất thình lình có 1 ông xuất hiện đằng sau gương, mặt mày trắng toát, 2 má hoắm lại, 1 nét mặt khổ đau.

Em biết nếu có quay lại thì ông ta cũng sẽ biến mất, nên cố nhìn kĩ xem thì thấy ông ta không có mắt, 2 hốc mắt từ từ chảy ra 2 dòng máu đen.

Em kiểu bị dị ứng với máu, nhìn thấy là sợ luôn không thể để thế này được mới quay đầu lại y như rằng ông ấy biến mất.

Không biết đấy là ai, từ ngày ở phòng này làm gì có chuyện ma lạ dám bén bảng ở đây.

Mà thôi kệ đi, còn phải đi học rồi đi làm trả công đã.

Thay quần áo rồi ngắm mình trong gương, trông cũng trắng trẻo, không đến nỗi mà không 1 mối tình vắt vai, số phận hẩm hiu... thì vụt 1 cái điện tắt tối om, chỉ còn ánh sáng từ cái cửa sổ bé tí đủ để em nhìn thấy ai đó đang hiện diện sau mình.

Không biết mình gây thù với ai mà sáng ra họ đã đến tìm vậy.

Em mới nhìn kĩ là 1 cái bóng trắng, tóc xõa.

Cổ đầy máu, nhưng em không tài nào nhìn được mặt.

1 vóc dáng gầy gọc khó quen.

Khoan đã máu....máu...

Em nổi hết gai ốc buồn nôn kiểu nghén vậy.

Tiếng cười thé lên quen quen đúng kiểu giọng cười của cô H... có lẽ nào....

Điện có lại, em không còn thấy ai quanh quẩn mình nữa.

Ôi đã gần 8h muộn học mất, em mới đi thật nhanh để đến lớp.

Muộn mất 20p thế là mất điểm danh rồi.

Tức thật, tất cả là 2 cái hồn ma ấy, vớ vẩn thật.

- Này, mày làm gì mà mặt đực ra vậy?

- K hỏi- À tao đang nghĩ vớ vẩn - Thế kể đi hôm qua mày làm gì thoắt ẩn thoắt hiện vậy?- À tao đi bắt ma...- Tao biết mày có dị năng đặc biệt mà mày đ** sợ à?- Mày hãy tưởng tượng từ bé mày đã quen với các hồn ma thì mày có sợ không?- Ờ, thế hôm qua bắt ở đâu?Em mới kể cho nó câu chuyện về ngôi nhà ấy.

Chốt lại 1 câu sau cho tao tham gia với, mồm nó bảo sợ mà nó vẫn đòi đi.

V chạy ra:- Này 2 đứa mày biết tin gì chưa?- Tin gì?

- K hỏi- À người ta đêm qua bắt được 1 trong 4 người có mặt trong vụ cướp ngân hàng, tao nghe nói còn phá được 1 vụ giết người nữa cơ, nghe đâu động cơ là vì tình tay 3 thì phải...

- V kểÀ hóa ra vậy, thảo nào mà bà M có thể ra tay được, vậy sao lại giết chị L, còn chị N sao không trả thù mà lại dùng lực để tồn tại ở trên nhân gian này.

Nói chuyện 1 lúc rôm rả thì thầy vào.

Nhìn mặt ông này hôm nay đầy sát khí, đúng là ông hói đầu trọc mà, để tránh việc ông ấy nhớ và gọi tên em thì em lẩn xuống đẩy mấy thằng to cao ngồi trên che cho em.

Thế là an toàn, chỉ cần ngồi im thở cũng phải nhẹ nhàng là không bị phát hiện ra... hehehe đúng thật ông ấy vào bài luôn...- Ôn tập triết lý của Mạnh Tử.

Phần 1 TƯ TƯỞNG CHÍNH TRỊ XÃ HỘI CỦA MẠNH TỬ...

1 lớn... hoàn cảnh ra đời...

Em D hôm qua còn nợ điểm của tôi đứng lên cho tôi biết triết học về phật giáo...Móe cái gì vậy?

Cái gì xảy ra vậy?

Em nghe qua như sét đánh ngang tai, tại sao chứ, đang học tư tưởng của Mạnh Tử lại nhảy sang phật tử là sao?...- Dạ thưa thầy Đạo Phật là 1 hệ thống tư tưởng thống nhất quy tụ về Nhất Thừa Phật Pháp.

Tất cả giáo lý Phật là nền tảng cho việc xây dựng con người vị tha và coi cuộc sống vị tha là lý tưởng cao quý nhất của đời mình, tiến tới con người từ, bi, hỷ, xả, con người PhậtEm đứng dậy hiên ngang trả lời (haha, tưởng làm khó được bướm tung tăng này ư, hỏi đúng người trong nghề rồi)- Vậy tôi có 1 câu hỏi muoins hỏi em, em sẵn sàng trả lời chứ?...- Dạ vâng thưa thầy...- Tromg câu trả lời của em có nhắc đến vị tha, vậy theo em vị tha là gì?- Thưa thầy, vị tha là sẵn sàng tha thứ cho 1 lỗi lầm nào đấy của 1 con người ạ- Vậy tôi kể em nghe 1 câu chuyện nhé, có 1 con quỷ ở 1 làng này nó hoành hành tác quái, người trong làng căm ghét nên đã thuê sư thầy về làm lễ để cho con quỷ này siêu thoát, nó gần như bỏ được cái ác trong mình để làm lại từ đầu, nhưng có 1 cậu bé vù chấp niệm mà ra tay giết con quỷ ấy đấy có phải vị tha không hả bướm tung tăng...?Câu Bướm Tung Tăng mà thầy nói ra như cố nghiến ra để nói như đang hận thù vậy, em nghe xong mà giật mình như kiểu bị phát hiện ra 1 tội gì vậy.

Nghe xong mà em ấp úng, tại sao ông hói lại biết chuyện này?

Tại sao ông lại biết rõ như vậy, kể cả câu trả lời khi ai hỏi em "mày là ai..."

Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu.

Rốt cuộc ông ta là ai?

Ông ta có mối quan hệ gì?

Đúng rồi em phải bình tĩnh dùng khả năng của mình xem có vong linh nào ở đây.

Nhưng không thấy 1 ai...

Em ấp úng trả lời:- Thưa thầy... thưa thầy...- Thôi được rồi chúng ta dừng buổi học ngày hôm nay các em nhớ ôn kĩ để cho buổi thi kết thúc môn sắp tới nhé.

Còn về phần em D tôi cho em đủ điểm để đủ điều kiện thi, cả lớp nghỉ...Ông hói chuẩn bị đồ đi rất nhanh, em vẫn không bình tĩnh được đang hoang mang lo sợ, thì V gọi em, làm em thoát ra khỏi mạch suy nghĩ ấy...

" Đúng rồi , mình phải đuổi theo ông hói hỏi xem câu chuyện ấy ở đâu ra..."

Em phi ra ngoài thấy ông chuẩn bị đi ra cổng, em chạy đuổi theo nhưng với sức của 1 thanh niên cũng như đối với sức của 1 ông già em nghĩ sẽ đuổi kịp không quá 1 nốt nhạc, nhưng sao tuy già nhưng ông ta đi rất nhanh, em không tài nào đuổi kịp.

Ông ra ngoài rồi leo lên 1 chiếc oto đen để lại em đứng sững sờ nhìn theo chiếc oto dần mất hút...Em cứ đứng nhìn cái oto đấy mất hút, chợt nhớ ra cặp còn chưa lấy nên mới chạy vào lớp.

Thấy V và thằng K vẫn còn đứng đấy- Chúng mày làm gì mà chưa về vậy.?- À bọn tao ở lại chờ mày về cùng - K nói- Chờ tao làm gì, tao có về nhà đâu dạo này còn phải làm thêm ở 1 cửa tiệm - Em bực dọc nói- Làm gì vậy?

Kinh nha cậu ấm cũng biết đi làm việc - V nói- À làm mấy việc linh tinh ấy mà, thế về thôi còn đứng đấy K lấy tao cái cặpThằng K mới với em cái cặp cả 3 cùng về, được nửa đường - Này, chúng mày thấy ông hói hôm nay có gì khác không?

Chứ tao thấy tự dưng ông ấy hiền dễ sợ - V nói- Tự dưng mày nhắc đến ông ấy thế?

- Em gắt lên- Thì tao thấy lạ mà...- Sao hôm nay mày có vẻ khó tính thế D?

- K hỏi- À không có gì, thôi tao đi đã, không muộn giờ làm...2 đứa nó nhìn em ngơ ngác, em thì cũng kệ đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.

Em bắt 1 chiếc xe ôm nhờ chở về chõi bà cô.

Haizz nắng thật, em thở dài bước vào trong nhà 2 đứa nhỏ thấy em về chạy ra, thấy bọn này cũng ngoan, toàn ở nhà chả bao giờ ra ngoài gì cả- D ơi, nay em muốn ăn chè bí đỏ... bí đỏ... bí đỏ...

- 2 đứa đồng thanh hô- Rồi, anh biết rồi, cô đâu?- Cô đang ở tromg phòng tiếp khách...Nghe thấy tiếp khách là máu hóng hớt của em lại nổi lên, em rủ 2 đứa đi hóng cùng.

Đến phòng tiếp khách, cửa hé ra.

Em thấy 1 bà trung tuổi tầm 40~45 gì ấy, nhìn có vẻ sang trọng quý phái, nhưng nét mặt có vẻ đang lo lắng buồn phiền, vẫn câu hỏi của bao vị khách khác là không biết tại sao lại có mặt ở đây, bà cô lại giải thích...- Bà đang cảm thấy lo lắng bất an về chồng mình?- Đúng vậy, dạo này tôi thấy chồng tôi hay ngồi thơ thẩn nói chuyện 1 mình...- Có phải nhà bà vừa mới đi bốc mộ ai đó không?- Sao cô biết?

Đúng là như vậy...- Bà có thể cho tôi xem viên đá vỡ mà bà đang giữ không?- Ơ....

- Bà khách tỏ vẻ ngạc nhiên...- Tất cả xảy ra không phải là ngẫu nhiên thưa bà, mà đều do số phận sắp đặt...Rồi bà ta lấy trong túi ra 1 viên đá màu xanh đen, hình như là 2 mảnh, nó đã bị vỡ, bà cô cầm viên đá nhìn 1 lúc rồi nói.- Vậy ước nguyện của bà là gì?- Tôi chỉ muốn chồng tôi đừng lẩm bẩm 1 mình nữa...Rồi bà cô đưa cho bà 1 cái bật lửa zippo.

Rồi bảo bà ấy về thắp 4 cây nến xung quanh góc phòng là được...

Bà ta vâng vâng dạ dạ rồi xin phép ra về.

Em chạy vào hỏi bà cô cái đấy là cái gì vậy- À chỉ là cái bật lửa tạo kết giới thôi, nếu bà ta làm được thì chồng bà ta sẽ không có chuyện, nhưng tất cả đều do số phận sắp đặt thôi...- Vậy cái giá phải trả là gì vậy?Rồi bà cô chỉ vào viên đá bị vỡ kia nói:- Cái giá ấy đây...1 viên đá bị vỡ mà có thể làm cái giá ý.

Em cầm lên ngắm nghía 1 lúc xem có gì đặc biệt, chăm chú nhìn vào viên đá dường như em bị thôi miên vậy, thấy xuất hiện hình ảnh của Main và lũ bạn ở dưới quê.

Giật mình em thả viên đá xuống, may thế nó không vỡ.- Cậu nhìn thấy gì vậy?- À không, chỉ là hình ảnh cũ gọi lên thôi- Vậy hả, lá bùa tôi cho cậu thi triển đến đâu rồi?- À cháu vẫn để đấy chưa đả động gì cả nên chưa biết khả năng của nó như thế nào...- Vậy hãy tập trung thi triển đi, nấu cơm đi...

Nay tôi muốn ăn nem uống bia...- Vâng vâng...Cơm nước xong, em xin phép ra về thì bà cô bảo cần em để gắn lại hòn đá này, em thắc mắc tại sao vậy thì bà cô chỉ nói là bí mật, và nguyên liệu để ghép chúng lại cần 3 giọt máu của em.

Nghe có vẻ kinh, mà thôi kệ bà này, tuy bí hiểm nhưng được cái tốt.

Em đồng ý, bà cô lấy 1 dung dịch màu xanh, rồi lấy cây kim trâm vào đầu ngón tay em, máu chảy ra.

Ssu khi dung dịch ấy được hòa với máu của em nó đổi sang màu tím.

Bà cô đặt 2 mảnh của viên đá lên 1 vòng tròn gì với nhiều hình kì quái lắm.

Rồi đổ dung dịch ấy lên, thì viên đá phát sáng rồi ghép với nhau như ảo thuật vậy, sau khi nó được hàn gắn bà cô nói:- Cái này là cái giá trả cho cậu đã giúp tôi vụ đêm hôm qua, máu của cậu tuy thu hút vong linh nhưng khi trộn nó với dung dịch này và ghép với viên đá thì nó có thể nhốt được 1 vong linhHí hí, lại là 1 món bảo bối hay à nha, cái này cháu nhận.

"Vậy làm cách nào để có thể thi triển được viên đá này?"

- Tự mò điBiết mà, bà ấy làm gì có ý tốt như vậy, rồi em xin phép về.

Về đến phòng em tắm rửa rồi lôi lá bùa của bả cô đưa để họa bùa, 30p sau mới họa được lá bùa, bây giờ chỉ cần có vong linh nào thí nghiệm thôi.

Như ý nguyện, em biết mà không có con mèo đen bên cạnh thì các vong linh đầy luôn.

Ngoài hành lang, có tiếng cào cửa, em nghe nói ở đây có con ma nữ treo cổ tự tử mà chưa có duyên để gặp.

Hí hửng, em cầm lá bùa phi ra ngoài thì thấy con ma nữ đang ngồi vắt vẻo trên cây.

Quả đúng dịp em mới triển khai lá bùa.

Làm máu lắm, sau 2p không có gì xảy ra.

Lá bùa không có tác dụng, đồ dởm rồi, ngu quá.

Đành dùng đồ cũ thôi... thì con ma cất giọng:- Cậu trai trẻ không làm gì được chị với cái lá bùa ấy đâu...Rồi biến mất, em thở phào nhẹ nhõm quay đầu vào phòng thì bất thình lình Plè.....1 cái lưỡi toàn máu dí sát vào mặt em, làm em giật mình bắn ra đằng sau ngã lộn cổ, cũng may đây tầng 1, bên dưới còn có mấy cái dây phơi nó đỡ lại cho 1 tí.

Bị trẹo chân, không đi nổi, mọi người thấy có người bị ngã mới dìu em lên phòng.

Tí thì chết dưới tay con ma nữ này.

Đau thật...Mọi người băng bó cho em 1 lúc rồi về phòng.

Thì nghe tiếng nói ngoài cửa:- Lần sau chừa mặt chị ra nhé...Đúng là ma nữ ghê gớm thật, còn lá bùa chết tiệt này nữa, dùng sao bây giờ?

Ngủ đã, tính sau.Sáng hôm sau, em dậy mà ê ẩm người, chân thì đi cà nhắc, chưa bao giờ thấy tồi tệ như thế này.

Thôi đành gọi taxi đi học vậy.

Đành gọi 3 sao vậy.

Sau 10p là em đã ngồi chiễm chệ trên chiếc taxi và 20p sau đã tới trường.

Vào lớp thằng K vs con V thấy em thương tích đầy mình, em cũng chả muốn kể, ậm ừ cho qua.

Đã quá giờ lên lớp mà vẫn chưa thấy ông hói đến.

1 lúc sau cô chủ nhiệm mới lên thông báo được nghỉ nói rằng thầy đột ngột qua đời, chưa tìm được ai dạy thay...
 
Back
Top Bottom