Tâm Linh Main (Truyện Tâm Linh)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
95619615-256-k985814.jpg

Main (Truyện Tâm Linh)
Tác giả: BeeTranAT
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện ma, tâm linh, kinh dị...

Vì mình khá là thích truyện về ma, tâm linh...nên mình luôn tìm đọc.

Thích đọc trên wattpat mà đôi khi tìm không được truyện ưng ý, đọc không thấy hấp dẫn, nên mình quyết định tìm, sưu tập những câu chuyện mà mình đã đọc chia sẻ cho các bạn cùng xem...

Câu chuyện mình chia sẻ dưới đây là 1 câu chuyện có thật và được viết bởi bạn Dũng.

Truyện chưa full vẫn đang trong thời gian viết vậy nên mong các bạn thông cảm.

Nguồn: DũngNguyễn Tags: kinhditruyện-tâm-linhtruyệnmatâmlinh​
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Thoát Chết


...

Em đang không biết em sẽ thế nào.

Em chỉ có nghe thấy tiếng người nói chuyện văng vẳng.

Như kiểu mình bị bóng đè biết mọi thứ xung quanh nhưng không tỉnh dậy được vậy.

Rồi em thấy có người gọi em.

Và có luồng ánh sáng trắng chói cả mắt, em nhìn xung quanh thì thấy nhiều đứa trẻ trạc tuổi em.

Đứa nào đứa nấy da thì trắng bệch, thịt vữa, bụng trương phềnh.

Và đứa nào đứa nấy đều nhìn em chăm chú.

Từ đâu đi ra 1 người cao lớn hơn em xuất hiện.

Em đoán đây là thủ lĩnh của tụi này.

Nó mới hỏi em tại sao có mặt ở đây?!

Em mới bảo nó không biết, mở mắt ra đã thấy có mặt ở đây rồi.

Nó mới bảo em, chỗ này không phải dành cho em, nhìn về phía ánh sáng kia hãy đi ra lối ấy là sẽ về đến nhà.

Trước khi đi nó còn dặn dò em, đi 1 mạch, ai gọi ai thưa cũng không được quay đầu lại, mà phải đi thật nhanh.

Về được đến nhà, sau này còn nhớ thì quay lại đây cho chúng nó ít tiền quần áo và đồ ăn.

Em lúc ấy cũng chỉ biết nghe lời vâng vâng dạ dạ.

Nó còn bảo nó tên T.

Quay lại đây thì gọi tên nó.

Nó xuất hiện.

Xong rồi nó bảo em đi đi, nhanh không muộn.

Em mới chạy 1 mạch đến cuối con đường ánh sáng ấy, thì ánh sáng chói quá làm em không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng gọi phang phảng bên tai.

Em chợt mở mắt, thì thấy mọi người xung quanh người nước mắt ngắn nước mắt dài.

Rồi bác sĩ vào kiểm tra cho em.

Bác gọi mẹ em vào phòng nói chuyện riêng, mẹ em đi theo.

Em nghe mọi người kể lại, lúc em rơ xuống mương mẹ em mới hô hào kêu cứu, vì nước chảy siết nên không ai dám nhảy xuống.

Nên họ mới ra thượng nguồn tìm vớt em.

Lúc ấy cả nhà em ai cũng chuẩn bị tâm lý hết cả rồi.

Tìm cả buổi chiều trực vớt các kiểu không thấy, thì cái bà mà em cho gạo lúc trước nghe tin cũng mò xuống, nghe mọi người nói bà ấy lên thầy rồi.

Nên mới nhờ bà làm lễ khấn, để tìm thấy xác của em.

Bà ấy lập đàn khấn 1 lúc, giống kiểu khều vong vậy.

Bà ấy khấn 1 lúc thì bảo bây giờ phải chờ, sét đánh ở đâu thì xác em ở đấy.

Nhưng mọi người thắc mắc.

Tạnh mưa từ trưa lấy đâu ra sấm sét bây giờ?!

Tầm 20p sau thì mưa gió nổi lên.

Bầu trời đen xám xịt, gió rít giật đùng đùng.

Lúc ấy bắt đầu có sấm.

Mọi người mới ngửa mặt lên trời theo dõi mấy đường chớp loé lên sáng chói cả bầu trời...

Tạch...tạch... tạch...

Đoàng...

Tiếng đánh như nổ tung 1 bầu trời.

Sét đánh đúng 1 cái cây cổ phía cuối cái hủm.Người ta bảo cái hủm đấy là hủm cô nhi, nhiều người chết hụt ở đấy nên không ai dám ra đấy.

Mà 1 điều lạ là ở đấy có 1 cái mạch nước quanh năm không bao giờ cạn, nước từ dòng nước ấy chảy ra chia làm 2 đường 1 đường trong vắt, 1 đường đục ngầu.

Mọi người mới hô hào thuyền bè để đi ra chỗ hủm đấy, vì không ai dám bơi trong cái thời tiết này.

Khi đi qua cái hủm cô nhi tất cả cũng cúi đầu vái vài cái như kiểu xin phép người âm xin đi qua.

Khi đến bên bờ mọi người lục sục ở đấy thì thấy xác em.

Ai cũng bảo sao chết mà mặt mũi hồng hào thế này.

Bác em mới chạy ra bế em lên thì thấy tim vẫn đập.

Bác mới hô hấp nhân tạo rồi bế em vào viện.

Khi đang hỏi han em có thấy gì không thì mẹ và bác sĩ xuống.

Bác mới vạch mắt em ra để kiểm tra, vừa xem vừa lắc đầu.

Mẹ em thì lo lắng, bác bảo em bị hỏng 1 bên mắt do lúc chìm đập đầu vào đá bị đè dây thần kinh nên không nhìn thấy 1 bên.

Và bây giờ chỉ còn nhìn 1 bên.

Nhưng em thấy lạ em mới bảo:- Sao cháu vẫn nhìn được cả 2 bên mà bác sĩKhông thể nào tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại rồi mà.

Em thấy vậy mới bảo để cháu che 1 mắt lại cho bác xem nhé.

Em mới lấy tay che con mắt bên phải là con mắt chưa hỏng:- Đấy, bác thấy chưa cháu vẫn nhìn được mà, cháu còn thấy nhiều người nữa cơ.

Kia là bác A... kia là bác B... bác C.

Rồi em lại lấy tay che con mắt bên trái và nhìn con mắt bên phải.

Ơ sao vậy những người khác đi đâu rồi?!

Sao nhìn qua bên này cũng không thấy?!

Lúc ấy em mới nhìn sắc mặt mọi người, ai cũng tái mét, đổ mồ hôi hột:- Con vừa nhắc đến bác B hả?Vâng bác đứng kia kìa, em chọt nhận ra bác B đã mất từ lâu rồi...

Nhưng sao lại thế?!

Em hoảng sợ.

Và thử lại lần nữa...

Kết quả vẫn vậy.

Sau này em mới hiểu.

Mắt trái của em đã mù, nhưng bù vào đấy em nhìn được hồn ma.

Và bắt đầu từ đây, cuộc sống của em đã sang một chương mới.....DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Hầm Mộ


Sau biến cố chết hụt đấy, em cũng không nói với ai rằng con mắt trái của em có thể nhìn thấy ma.

Vì lúc ấy em còn là trẻ con, nói ra cũng không ai tin.

Em chỉ bảo bác sĩ là thấy mờ mờ chứ không mù thật, để mọi người đỡ nghi ngờ.

Từ ngày hôm ấy em trở về như người bình thường nhưng có điều khác biệt, em có nhiều bạn hơn.

Kiểu lúc ấy còn bé nên em không phân biệt đâu là người, đâu là vong.

Chỉ biết đấy là mấy đứa trẻ nó chịu chơi với em.

Mẹ em nhìn vào thấy em lẩm bẩm ngồi chơi 1 mình, cũng thấy lạ, không để ý lắm vì lúc ấy mẹ chỉ nghĩ con ngoan để cho mình còn kiếm đồng ra đồng vào.

Vào 1 buổi chiều, em với lũ nhóc hàng xóm đi bắt bọ xít về rang, ngày ấy món đấy là đặc sản rồi.

Chứ làm gì có đồ ăn vặt như bây giờ, em với lũ bạn ra đằng sau núi chỗ ấy trồng nhiều nhãn của hợp tác xã, bọ xít nhiều.

Đang mải mê vợt thằng bạn em mới nhìn thấy 1 khối đá dài dài hình chữ nhật, mà nắp lại tròn tròn, bên trên có mấy sợi xích, nối với đầu là 1 tấm gương.

Bản tính trẻ con cũng như là hiếu động, nó mới rủ bọn em ra xem đấy là cái gì.

Khi đến nơi, em thấy có một khí rất ma mị, lạnh toát. . .(À, em chú thích về con mắt trái của em cho các mày hiểu nhé...

để con mắt trái nhìn được ma thì em phải che con mắt bên phải lại và mở to mắt trái chớp chớp 3 cái là nhìn được, em phát hiện ra khi ở bệnh viện và vô tình làm như vậy, còn để bình thường em chỉ nhìn được bằng 1 mắt)Khi đến bên khối đá ấy em rất run, trong đầu chỉ có tiếng văng vẳng "lại đây... lại đây" như kiểu bị thôi miên.

Thằng bạn em tiến tới chầm chậm mới kéo mấy sợi xích.

Gỡ tấm gương ra, thì có 1 khẽ hở để đẩy nắp khối đá ấy ra.

Nó mới hô hào bọn em cùng nó đẩy.

Bọn em đẩy hết sức lực thì mới hé ra vừa bằng cái đầu bọn em chui vào:- Để tao thò đầu vào xem bên trong có gì, biết đâu là kho báu...Em chợt nghĩ :- Kho báu cái mả m* mày chứ kho báu 😒😒😒Thằng bạn em nó mới thò đầu vào, nó hú hú vài cái.

Rồi thò đầu ra.

Nó mới bảo bây giờ tao đố đứa nào đủ can đảm để xem bên trong có cái gì đấy.

Nó nháy mắt một thằng trong nhóm để làm theo nó- trêu em.

Nó biết em nhát mà, thằng đấy cũng thò đầu vào bảo bên trong chả có gì, tối om.

Mày thử đi D.

Nó khè khè em vài cái, bản tính đàn ông mới dâng lên, em mới bảo tránh ra tao xem.

Em vừa thò đầu vào cảm thấy rất đau đầu, em cảm giác như lúc ấy em bị ai nắm đầu gõ vậy, đau buốt kinh khủng, rút đầu ra cũng k rút được.

Bản tính em sợ bóng tối, khi thấy mình mới kẹt, em khóc hét ầm kêu bọn bên ngoài kéo.

Chúng nó thấy em khóc, cũng không trêu nữa kéo em ra nhưng không tài nào kéo ra được.

Chỉ còn cách đẩy nắp đá ra 1 tí.

Chúng nó mới đẩy nắp đá ra.

Trong lúc hoảng loạn em mới nước mắt ngắn nước mắt dài mắt nhắm mắt mở, lúc ấy em chợt nhìn thấy có vài luồng sáng xanh đỏ tím vàng rất ma mị, nhìn làm lộ rõ ra cái đáy hòm, nhìn kỹ thì toàn xương trắng.

Em sợ quá cố đẩy ra thật mạnh, thì lại ra được không có cảm giác bị nắm giữ nữa.

Khi thoát ea em mới bảo chúng nó:- Chúng mày ngó mà xem có nhiều xương lắm, có ánh sáng nữa, ai bảo không có gì...Thằng bạn em mới ngó lại thì không thấy có gì và bảo em sợ quá nên thần kinh không ổn định =))) (đm nó, không ổn định à?!

Xem bh tao có chốt vào mồm mày không!!!)Em thấy vậy, rồi kệ nó vì em vẫn còn đang sợ.

Trời cũng nhá nhem tối bọn em mới rủ nhau về.

Ra về thằng bạn em còn lấy cái gương trên nắp hòm về bảo tao lấy về cho mẹ tao soi gương =))).Lúc ra về em có cảm giác ai nhìn em.

Em lạnh hết sống lưng, lông tay lông chân dựng đứng lên...Tối hôm ấy sau khi nhà nào về nhà nấy thì em bị sốt, chẳng hiểu sao tự dưng sốt cao thế, em bị rơi vào trạng thái mê sảng.

Vừa khó vừa ú ớ.

Mẹ em thấy lạ thì mới cố gặng hỏi con nói gì nói to lên.

Em chỉ nhớ em bảo em sang hỏi thằng T.

Hôm nay nó dẫn con đi bắt bọ xít rồi vào hầm mộ.

Con sợ quá....

Rồi lại vào trạng thái mê sảng.

Mẹ em biết cũng có chuyện, nên mới cầm tờ giấy đốt vía cho em.

Rồi thắp nén nhang cho các cụ kêu cầu phù hộ.

Nén nhang vừa hết thì lúc ấy em cũng tỉnh.

Mẹ mới bế sang nhà thằng T.

Thấy nó đang ngồi học bài, mẹ em mới gặng hỏi chuyện, nhưng tml ấy lì không nói.

Mới bảo:- Cháu trêu D thôi, chứ không có ma mãnh gì đâu...Lúc ấy em cũng vừa nửa tỉnh nửa mơ, em nhìn xung quanh nhà nó, thì thấy tấm gương nó lấy để trên góc đầu giường nhà nó, rồi lại ngất lịm đi.Sáng hôm sau, mẹ thằng T hốt hoảng chạy sang bảo không thấy thằng T đâu cả, đêm qua khi nó học bài xong nó đi ngủ, mẹ nó thấy nó đi ra ngoài đi vs, lúc quay lại thấy mặt nó tái mét, như gặp cái gì đáng sợ.

Mẹ nó cố gặng hỏi mà nó cũng không nói, chỉ thấy nó ôm cái gương mang về nhà mà vái vái, rồi lẩm bẩm 1 mình.

Đang nói chuyện thì mẹ thằng H - Là cái thằng cũng rúc đầu vào t2, để hùa chêu em vậy.

Cũng bảo không thấy thằng H đâu.

Mẹ em mới bảo chắc 2 thằng rủ nhau đi chơi.

2 bà mẹ cũng đinh ninh như vậy, em thì vẫn sốt mê sảng.

Trong lúc miên man thì em thấy bóng thằng T và thằng H ở cạnh em bảo, đi bắt bọ xít, rồi đi chơi với chúng nó.

Em thì mệt, cũng chỉ lắc đầu.

2 thằng bảo thế chờ em khỏi ốm rồi chờ ở đằng sau núi, nó còn dặn em khi đi nhớ cầm theo tấm gương rồi chúng nó biến mất.

Đến chiều em dần dần đỡ, thì thấy bên ngoài ồn ào, bảo vẫn chưa thấy 2 thằng chúng nó về.

Mới xáo xác đi tìm.

Bố mẹ 2 đứa nó mới chạy vào hỏi em, có biết hàng ngày thằng T vs thằng H hay đi chơi ở đâu không.

Em cũng chỉ lắc đầu rồi chợt nhớ ra lúc sáng mê sảng.

Em mới bảo mẹ đưa em ra chỗ sau núi.

Mọi người mới đi theo em, khi gần đến nơi thì mây đen kéo ầm ầm, gió rít nổi lên.

Ai cũng thấy lạnh hết người, một vẻ âm u, u sầu ...

Một nỗi buồn reo vang trong gió....Khi đến nơi mọi người lùng sục khắp nơi cũng không thấy 2 đứa ấy đâu.

Cố tìm 1 lượt thì tiếng chó sủa tru tréo cả lên, trời do kéo dông nên cũng tối sầm âm u...Tiếng chó sủa không dứt, mọi người thấy vậy tưởng thú dữ, đắng sát vào nhau.

Thời ấy, chỗ em được gọi là đồng beo các mày ạ.

Tiếng chim lợn redo lên, ai cũng giật mình, ngước lên trên thì thấy cái gì đung đưa, mới dọi đèn pin thì thấy đấy là xác 2 thằng T và H.

2 đứa nó treo cổ bằng sợi xích buộc ở quan tài.

Mọi người vừa hoảng sợ.

Gia đình 2 bên khóc lóc, ầm ĩ.

Trèo cây để gỡ 2 cái xác ấy xuống.

Em thì nằm trên lưng bố, cơn sốt kéo đến chỉ có nghe tiếng khóc lóc nỉ non văng vẳng bên tai rồi ngất lịm.DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Hầm Mộ (end)


Khi tỉnh lại, thì cũng là lúc đám tang của 2 đứa nó được diễn ra.

Ai cũng đau xót, tiếng khóc nghe thật não lòng.

Khi đi chôn 2 cành phan cắm ở mộ cứ vất va vất vưởng, đung đưa hết bên này đến bên nọ, ai cũng sợ.

Họ rỉ tai nhau bảo hồn về.

Nhắc đến hồn thì em chợt nhớ ra khả năng của mình.

Em mới bịt mắt phải, nhìn bằng mắt trái.

Dò xét hết 1 lượt, đúng là nghĩa địa có khác thấy đám ma tiền vàng, hương khói nghi ngút là ma đói ma khát tập trung lại nhiều thật.

Nếu như mà em không được tập luyện nhìn thấy ma, chắc giờ này em cũng đái ra quần rồi ấy.

Khi nhìn lên 2 cây phan đung đưa, thì thấy chỉ là bọn vong linh trẻ con ở đấy trèo lên trêu ông thầy đang cúng nhập mộ thôi.

Chứ em không nhìn thấy 2 đứa nó đâu.

Em thấy mấy đứa trẻ đang nghịch càng phan có 1 đứa còn nhảy lên đầu ông thầy cúng, dúi đầu ông xuống ngã sõng soài.

Em buồn cười quá mới quay đi chỗ khác cười, thì 1 mùi thử khí hăng hăng ở đâu sộc đến, rất là khó chịu.

Em cảm thấy chóng mặt, mới đứng dậy đến chỗ mẹ em, vừa bước đi được vài bước, thì lại ngất lịm đi.

- Dũng, dũng... em giật mình quay lại, thì thấy thằng T với thằng H.

Em mới nhìn chúng nó, mặt toát mồ hôi.

Mới ớ ớ vài câu.

Thằng T mới bảo:- Sao mày không đi chơi cùng với bọn tao?!

Còn tấm gương nữa sao không mang cùng?!

Mang đến chỗ hòm sau núi đi.

Bọn tao chờ ở đấy.Nghe đến đấy em giật mình tỉnh giấc.

Mọi người mới xúm quanh em hỏi chuyện, hỏi rằng: "Khi ra chỗ đằng sau núi có lấy cái gì về không?!".

Em chợt nhớ ra tấm gương.

Em mới bảo tấm gương thằng T nó có mang về.

Khi nói đến đấy, bà thầy bói mới cất tiếng.

Bà bảo rằng:- Đằng sau quả núi ấy ngày xưa là nhà của 1 ông quan lang, bị người ta sát hại.

Chôn cả gia đình ở cái hòm ấy.

Trước khi chôn bọn chúng đã mời thầy yểm 1 lá bùa vào cái tấm gương ấy để trấn giữ cả cái hòm ấy, không cho ông quan lang chết hồn thoát ra để báo thù.

Thằng T vì tật tò mò, nên mới đã phong ấn mang cái gương ấy về, khi cái gương ấy tháo ra cũng là lúc ấn chú bị hoá giải.

Rồi bà ấy ngồi bấm ngón tay 1 lúc, rồi bảo mọi việc chưa dừng ở đấy.

Sẽ vẫn còn bắt đứa nữa.

Lúc ấy ai cũng lo lắng.

Bà thầy bói hỏi em ngoài 3 đứa ra còn ai có mặt ở đấy nữa không?!

Em bảo còn cái M.

Ai cũng hoảng, chạy đi tìm cái M, thì thấy nó ngồi trong góc nhà, mất hết hồn vía.

Bà thầy bói nhìn thấy vậy mới bảo bố mẹ cái M sắm sửa lễ lạc.Việc trước tiên là gọi hồn vía cái M rồi mới lo được tiếp.

Kẻo lại bị bắt mất đứa nữa, lễ có con gà đĩa sôi, tiền vàng, bánh kẹo.

Bà thầy dặn khi bà ấy cúng thì liên tục vỗ và gọi tên con M.

Lễ lạc xong xuôi thì cũng là lúc cái M nó tỉnh.

Nó kể:- Con được 1 ông với thằng T, thằng H dẫn đi chơi.

Thằng T bảo con trèo lên cây vít cành nhãn xuống, chỗ ấy nhiều bọ xít.

Khi con trèo lên con thấy mẹ gọi, con mới chạy về thì con thấy con nằm ở đây.Ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đang nói chuyện thì mẹ thằng T chạy sang bảo tìm được tấm gương rồi.

Đấy là 1tấm gương cổ, theo mưa nắng đã bị rỉ, soi vào đấy thấy 1 thứ rất là ma mị.

Ai cũng phải sợ.

Họ quyết định sáng mai đi tìm thầy phong ấn lại hồn ma ấy.

Và đêm ấy 2 đứa em được cả phố trông vì sợ có chuyện không may xảy ra.

Sáng hôm sau, nhà em với nhà con M sang bên làng bên tìm gặp ông thầy đã yểm bùa.

Sang đến nơi thì chỉ gặp cháu ông ấy.

Còn ông ấy đã chết rồi.

Khi nói sơ qua thì ông cháu cũng đã hiểu chuyện và nhận giúp.

Ông cháu hẹn vào ngày 15 rằm tức ngày trăng tròn đỉnh điểm.Hai ngày trôi qua, ai cũng hồi hộp.

Khi chuẩn bị hết đồ nghề bày biện.

Ông cháu mới lấy tấm gương ấy đặt lên góc chỗ cũ quan tài.

Vì chỗ ấy là núi khuất ánh trăng không dọi thẳng vào đấy được.

Ông mới nhìn lên trời và tính toán gì đấy.

Bảo nhà em mua thêm vài tấm gương nữa.

Đích thân ông đi đặt mấy tấm gương ấy ở mọi nơi, theo 1 hình gì đấy em không biết.

Rồi ông chuẩn bị 1 bát màu chó đen vẽ mấy hình thù quái dị lên nắp quan tài.

Và vẽ 2 vòng giống dạng ma thuật ở trên tivi ấy, và bảo chúng em đứng ở đấy.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, ông cháu mới bảo người nhà tạm lánh đi.Ông thắp 3 nén nhang vào bát gạo rồi mồm lẩm bẩm 1 lúc sau cây cối đung đưa lao xao, không 1 gợn gió.

Lúc này em mới sử dụng con mắt trái thì thấy ông quan lang tóc tai rũ rượi đang đứng ở trên hộp đá, cầm 2 sợi xích, phía đầu sợi xích là thằng T và thằng H.

Ông cháu mới hỏi chuyện tại sao lại đi bắt người thì ông quan lang bảo:- Do chúng nó hỗn láo, làm ông tỉnh giấc, nên ông bắt về làm tay sai.

Tao sẽ bắt nốt 2 đứa kia về cho đủ bộ.

Vừa nói xong thì ông quan lang nhìn thẳng vào em.

Ông mới trừng mắt hỏi:- Mày nhìn thấy tao ư?!Em sợ quá đứng người, ông cháu mới quay lại nhìn em, và dường như hiểu chuyện.

Ông quay ra chỗ em thì bị thằng T với thằng H, nhảy lên cổ giữ ông lại.

Người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy ông không di chuyển được, còn ông ấy cảm nhạn rất nặng nề, nhưng đâu ai biết ông đang bị thằng H với thằng T đè đầu cưỡi cổ đâu.

Ông quan lang mới tiến về phía em, ông cháu thấy thế mới niệm chú thì cái vòng bằng máu chó sáng lên làm ông quan lang không chạm được vào người em.

Đúng lúc ấy thì ánh sáng trăng cũng đến 12h.

Đỉnh điểm.

Em để ý mấy cái gương ông ấy đặt là có chủ ý cả.

Cái đầu tiên dọi lên trời phản chiếu ánh sáng xuống cái gương thứ 2, rồi cái gương thứ 2 chuyển qua cái gương thứ 3...

Theo đúng hình zíc zắc và chuyển được tới cái gương chính ở nắp hộp đá.

Ánh sáng ấy chiếu xuống đúng huyệt của hộp đá và cộng thêm lá bùa mà ông cháu yểm tạo ra 1 lực hút hồn ông quan lang ấy vào.

Sau khi ông quan lang bị hút vào đấy em nhìn thằn T với thằng H cũng bị kéo theo.

Em chỉ kịp hét lên thằng T vs H cũng sắp bị kéo theo.

Ông cháu liền hiểu ý hất máu chó đen vào sợi dây xích.

Hai thằng được giải thoát, nhưng không may giờ ấy là 12h đêm.

Giò quan sát, nên 2 thằng bị quân âm bắt và đưa đi luôn.

Sau đợt ấy thì còn nhiều chuyện li kì xảy ra với em.

Nhất là lúc em học lớp 10. ..DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh


Vào năm em học lớp 10.

Vào khoảng giữa năm 2010, lúc ấy phố nhà em cũng đông dân cư rồi, nhưng rừng núi thì vẫn nhiều, vẫn còn hiện lên 1 vẻ hoang vu, ngày ấy đối diện nhà em có 1 khu đất bỏ hoang.

Là khu chơi của bọn trẻ trong phố.

Rồi 1 vô cơ 1 gia đình nọ chuyển về đấy xây cất nhà cửa.

Thế là trẻ con trong phố mất chỗ vui chơi.

Nhà ấy có 2 vợ chồng, người vợ thì mang thai.

Có vẻ như sắp sinh, nhìn thì hình như đây là gia đình giàu có, có tiền của.

Khi nhà cửa được xây lên thì họ cũng chuyển về ở.

Không giống như những nhà giàu khác, họ rất thân thiện.

Tối ấy nhà em đang ăn cơm thì họ sang chào hỏi.

Hàng xóm mới có gì giúp đỡ họ.

Ngồi kể chuyện một lúc thì ông chồng mới bảo:- Em hay đi công tác, vợ em sắp sinh, nên em mua đất ở đây cho yên tĩnhMẹ em bảo:- Đúng rồi đấy bác ạ, ở đây yên tĩnh, không khí trong lành tốt cho thai nhi...- Dạ, có gì khi vợ em chuyển dạ, mà em không có ở nhà bác giúp em với nhé?!...Ông chồng sợ đi công tác mà vợ sinh không có ai bên cạnh đây mà.

Đang nói chuyện rôm rả thì em cảm thấy có gì đó không đúng, lạnh lạnh...Rồi có vẻ như có ai đó đang nghe lén câu chuyện vậy...

"Leng keng... leng keng..."

Cả nhà em được phen giật mình, hoá ra con mèo hoang màu đen.

Sao nó lại xuất hiện nhỉ?!

Bình thường để trông thấy nó đã khó.

Con mèo hoang này rất tinh khôn, nó to hơn những con mèo bình thường, hình như nó là mèo rừng, người phố đã cố tình bẫy nó đủ kiểu mà không bẫy được.

Đặc biệt nó rất thích trẻ sơ sinh mới sinh.

Có người đã chứng kiến con mèo này thích ăn rau vs máu của trẻ con (dây rốn).

Con mèo chạy đi, chị vợ hình như cảm thấy có điều gì không lành, tái mét mặt mày.

Mẹ em mới lấy dầu gió phật linh xoa và bảo về đêm ở đây lạnh, với có nhiều thú hoang, nên không có gì phải sợ.

Rồi bảo ông chồng đưa vợ về kẻo ảnh hưởng đến thai nhi.

Thấm thoắt cũng không có gì xảy ra cho đến tháng 7 - là cái tháng mưa ngâu, mưa thối đất thối cát.

Mưa cả tuần, bình thường khu phố 9-10h mới tắt đèn đi ngủ, nhưng do mưa nên ai cũng ăn cơm sớm rồi lẻn giường tranh thủ nghỉ ngơi, 7h đã tối om.

Cũng chả ai ra đường.

Người ta bảo mưa thế này là do ngưu lang chúc nữ gặp nhau nên khóc mới tạo thành mưa =)))))).

Ai cũng than, mưa thế này thì đi làm kiếm tiền kiểu gì.

Rồi họ rủ nhau lên núi, bắtmấy con thú hoang về làm mới cho bữa ăn.

Chứ mưa thế này đâu có đi làm được.

Thế là mấy nhà trong phố tập hợp thanh niên để đi lên rừng.

Em thì bản tính ham chơi nên cũng đòi đi theo.

Nhưng bố em không cho:- Lần này đi qua cả chỗ huyệt đa, đi qua ấy làm sao lại rách việc tốt nhất mày ở nhà!Em xin như thế nào cũng không được.

Thế nên em quyết định trốn đi.

Hehehe...

Khi đoàn đi được 15phút em cũng lẩn đi theo, em bảo với mẹ cho em xuống nhà bà chơi.

Thế là mẹ cho luôn, đúng là người lớn sao họ đi nhanh thế, em theo đến chỗ huyệt đá, vừa run vừa sợ nhưng nghĩ đến lời ông cháu (ông thầy yểm ở chap trước) nhắc bảo, không động vào ấy thì không sao, nên em đi tránh xa chỗ ấy và chạy thật nhanh.

Được 1 lúc thì em thấy tiếng nói rầm rộ.

Chắc mình bắt kịp đoàn rồi, nên đi chậm lại và nghĩ "éo mịa đi săn mà nói to thế này thì có mà bắt được ối ấy, thú nó chạy hết còn đâu''.

Đi được 1 lúc thì cũng đến tầm trưa, may thế không có gì xảy ra với mình.

Em quyết định ra họp mặt với đoàn:- Sao mày ở đây?!- Con đi theo mà😂- Ăn gì chưa?!Em lắc đầu,bố em mới lấy cho em bát cơm cùng với mấy miếng thịt gà rừng:- Bố ơi, bắt được nhiều không bố?!Bố em mới chỉ vào đống chiến lợi phẩm toàn chim thỏ với gà rừng.

Em thấy mấy người trong đoàn nói chuyện bảo ước gì gặp được con nai, hay con mèo rừng thì ngon.

Rồi lại hô hào đi.

Nghỉ trưa tầm 1h là họ lại chuẩn bị lên đường.

Bố em bảo em ở lại trông mấy con này.

Không cho đi theo nữa nguy hiểm.

Kiểu trẻ con được người lớn giao cho nhiệm vụ lai sướng.

Thế là em đồng ý.

Em ngồi chơi với mấy con này, trời sầm tối.

Không thấy ai quay lại, ở trong rừng lúc tối cũng nguy hiểm.

Tiếng dê kêu, côn trùng kêu mà lạnh người thỉnh thoảng có mấy con chim ác bay qua kêu thất thanh khiến ai cũng phải rùng mình.

Em nghe người lớn kể, thú rừng sợ lửa nên cũng đốt 1 đống lửa để đề phòng mấy con thú dữ.

Đang ngồi 1 lúc em thấy lạnh lạnh sau người.

Trong đầu nghĩ có gì không ổn rồi.

Em mới dùng mắt trái để nhùn 1 lượt xung quanh, không có gì mới thầm nghĩ hay là thần hồn nát thần tính?!

Khi đã kiểm tra nhưng sao cảm giác bất an vẫn còn.

Em ngồi lặng im, tiếng côn trùng kêu cũng không còn, chỉ còn mấy cây tre gió thổi kêu kẽo cà kẽo kẹt.

Mẹ em kể tre mà hay kêu như thế là ma đang ru ngủ ấy. (Sao trong tình huống này em có thể nghĩ đến được như vậy nhỉ?!), em toát mồ hôi hột, thì thấy tiếng cành khô gãy.

Em giật mình rút 1 que lửa xoay người và đứng dậy.

Mồm em vừa hét vừa doạ, để cho có động.

Tại sao lại im ắng đáng sợ như vậy?!

Đang hoảng loạn thì có 1 bàn tay đập vào vai em.....

.. .. ..DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ²


Ôi thần linh ơi, thổ địa ơi...

Em giật mình quay lại:- Ơ, cô H sao cô lại ở đây?!Cô H là cái cô nhà giàu chuyển đến đó các mày...- À cô cũng thích đi săn, nên đi theo mọi người nhưng bị lạc, trời tối cô thấy ánh đèn nên chạy về đây...

Cô mừng quá...(Éo m**, cô làm cháu giật mình rồi đấy, lúc ấy cháu đứt dây thần kinh máu thì có phải mất mạng người không?!)Em cũng đỡ hoảng.

Rồi bảo thế cô ở lại đây chờ mọi người rồi về cùng.

Hai cô cháu ngồi liên thiên 1 lúc thì em nhìn xuống bụng cô H:- Cô ơi, cô sinh em bé rồi ạ, sao không ai biết?!- Ừ, cô sinh 2 ngày trước lúc ấy mưa nhà nào cũng đóng cửa nên không ai thấy...Tiếng người nói chuyện gần đến:- À cô ơi, mọi người về rồi đấy...Cô H mới giật mình :- Cô phải về trước đây, cô quên là chưa cho em bú, bây giờ cô mới nhớ ra...- Ôi thế chết, vậy cô lấy ít lửa, rồi đi mon theo đường mòn này là tới nhà cô ạ...Cô ừ ừ à à, rồi đi thật nhanh, bóng cô lướt thật nhanh, bóng cô khuất dần sau rặng tre.

Lúc ấy thì đoàn cũng đã gần tới chỗ em, nhưng em thấy mọi người hốt hoảng, chứ không phải là vui vẻ như lúc trưa.

Bố em chạy về chỗ em, khi nhìn thấy em bố rơi nước mắt rồi hỏi dồn dập :- Có sao không?

Có gặp chuyện gì không?- Không ạ!Bố em kể, đoàn đang săn thì gặp con mèo đen, nên cả đoàn quây vào bắt nó.

Vì trời tối, mà nó màu đen nên khó bắt, nó còn nhanh nhẹn, nên mọi người quyết định dùng lửa để nhìn cho rõ, quây bắt bằng được.

Khi ánh lửa được thắp lên, thì mọi người mới nhìn kĩ được nó, nó to như con beo rừng, 2 mắt xanh lè.

Rồi họ thấy mồm con mèo đang cắp cái gì.

Rồi 1s- 2s mới nhìn kĩ đấy là chân người với cái đầu trẻ con.

Bố em mới giật mình tưởng con mèo đen ấy vồ bắt em, nên cả đoàn mới hớt hải chạy về xem có phải em không.

Khi thấy em bình an vô sự, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi hô hào chuẩn bị đi về.

Em thì suy nghĩ về con mèo đen nên cũng quên béng mất là gặp cô H để kể cho mọi người.

Lúc ra về cảm giác lành lạnh,như có ai nhìn và theo dõi sau em vẫn xuất hiện.

Trời vẫn nổi gió rít, tiếng côn trùng lại kêu nghe như ai oán 1 lòng người... •••Khi mọi người về đến nhà, cùng chiến lợi phẩm, người trong phố quyết định mở tiệc, như là kiểu ăn đoàn kết bây giờ ấy.

Nhà nào có gạo góp gạo, ông trưởng phố sai mấy đứa trong làng đi khắp các nhà mượn bát đũa, đồ dùng xoong nồi để nấu.

Ai cũng vui ra mặt, như hội làng vậy.

Em với mấy đứa loi choi trong phố đi mượn đồ, khi đi qua nhà cô H, em vẫn thấy ánh mắt đấy nhìn em, sắc lạnh.

Em mới chạy vào gõ cửa, nhưng không thấy ai gọi cửa, thầm nghĩ chắc cô ấy cho em bé đi ngủ rồi.

Mấy đứa bạn thấy em lâu quá cũng chạy vào xem.

Chúng nó mới bảo lâu lắm không thấy cô H đi dạo phố, chắc cô đi vắng rồi,đang nói chuyện râm ran, thì cánh cửa tự dưng mở kéttttt.

Ai cũng rùng mình thằng C mới bảo:- Cửa mở rồi, hay là mình vào xem điCon M nó mới bảo:- Thôi mày ơi trong nhà tắt hết điện rồi, làm gì có ai mà vào, người ta là nhà giàu, vào mất mát gì mình mang tội...Em nghe cũng có lý, nên bảo chúng nó sang nhà khác.

Em đi được 1 đoạn thì thấy tiếng trẻ con khóc, em giật mình quay lại, thì thấy bóng cô H lướt qua cửa sổ, cửa chính đóng sầm lại.

Em mới bảo bạn em:- Chúng mày có thấy tiếng trẻ con khóc không???- Không có...- Chắc tao nghe nhầm...Đi hết 1 vòng quanh phố nhà cuối cùng là nhà chú B.

Nhà chú B ngay gần nghĩa trang mà bọn em hay chơi ở đấy, vì chỗ gần nghĩa trang bọn em hay chơi nên cũng không sợ, coi chỗ này là chỗ tụ tập rồi.

Thằng C thỉnh thoảng còn chạy lại chỗ mộ chắp tay vái vài cái rồi lấy đồ thắp hương ăn.

Cũng không có chuyện gì xảy ra.Bình thường chú B hiền lành, hay tổ chức trò chơi cho bọn em, nên bọn trẻ trong phố ai cũng quý.

Chú không có con, vợ thì mới mất.

Nên tâm trạng chú không thấy vui lắm.

Hôm nay thấy bọn em gõ cửa, chú ra mở cửa với gương mặt thất thần.

Chú bảo:- Giờ này còn ăn uống gì nữa.

Phố này sắp gặp hạn rồi...Rồi chú đóng sầm cửa.

Bọn em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra đành ra về.

Về đến nơi, thấy mọi người cũng chuẩn bị nấu.

Bọn em mới sắp bát đũa ra mâm, đứa thì bưng bê thức ăn, đứa thì nhặt rau.

Vui lắm, em ngồi gần chỗ làm bếp, nên cũng hóng được các bà nói chuyện :- Sao dạo này không thấy con H nó đi chợ nhỉ?!Bà R nói.- Chị nói em mới để ý, dạo này mất tăm, bình thường nó hay sang nhà em chơi, rồi hỏi cách sinh đẻ...Bà S đỡ lời- Mà không thấy chồng nó về thăm mẹ con nó nhỉ?!- Ui dào, thằng ấy cả tháng nay không thấy về.

Chắc công tác xa...Bà Q vọng vào.

Em mới nói chen vào:- Mẹ ơi cô H sinh chưa mẹ?Các bà mới nói vào:- Hình như chưa sinh thì phải...- À các chị có để ý hôm kia là cách đây 3 hôm nhà cô H có tiếng động, rồi tiếng cô H kêu cứu không?!Mẹ em nói- Không tôi không thấy...Mẹ em kể thêm:- Tối hôm ấy em ra ngoài đổ rác thấy mấy cái xe đỗ trước cửa nhà cô ấy, 1 lúc sau tiếng cãi cọ lớn xảy ra.

Em đang định sang xem có chuyện gì xảy ra thì bố thằng D gọi vào dọn cơm, nên e cũng chạy vào, rồi lúc sau em thấy yên ắng cả nên thôi.

Định hôm nào gặp hỏi chuyện.- À, mẹ ơi hôm trước con gặp cô H...Em đang nói thì mẹ em quát:- Đi ra cho người lớn nói chuyện, hóng hớt cái gì...Em mới đi ra ngồi chỗ bọn bạn em...DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ³


Nấu nướng xong xuôi thì cũng phải tầm 10h.

Sắp mâm sắp người.

Điếm đi điếm lại thì còn thiếu cô H và chú B.

Ông trưởng phố mới bảo mọi người ăn đi để ông phi xe đi gọi.

1 lúc sau ông trở về mặt ông tái mét.

Mọi người tưởng ông bị tụt huyết áp, nhưng không phải.

Ông kẻ khi sang nhà cô H gọi cửa thì không thấy cô ấy đâu nên sang nhà chú B.

Khi sang nhà chú B cũng thấy điện tối om, ông định gõ cửa thì thấy mấy vết như mèo cào.

Ông gõ mãi không thấy đâu quay xe đi về, khi vừa về đến nhà cô H thì thấy 1 đứa bé nằm giữa đường.

Ông mới dừng lại dọi đèn vào xem con cái nhà ai, thì thấy đứa bé ấy có 2 cái răng nanh, mắt xanh lè.

Ông đang định tiến lại gần thì đứa bé tự dưng lẫy người bò dậy định nhảy vào người ông.

Nhưng vừa tiến lại gần thì bị bật ra, rồi nó chạy mất hút.

Ông trưởng phố nói đến ấy rồi rút ra 1 miếng ngọc đá.

Ông bảo ông cụ nhà ông trước khi chết để lại viên ngọc này cha truyền con nối, bảo viên ngọc này lấy từ trong núi, rồi mang lên chùa niệm giữ trong người tránh mọi bệnh tật. (Thảo nào người nhà ông này sống lâu lắm các mày ạ, bố ông ấy phải 99tuổi mới chết).Ông sợ quá phi 1 mạch về đây luôn.

Em để ý ai cũng thấy nét hoang mang.

1 vài thanh niên trong làng không muốn không khí ấy làm mất không khí bữa tiệc nên bảo:- Mai qua nhà cô H xem, khéo đấy là con mèo đen làm ông giật mình đấy!Ai cũng coi là ông trưởng phố nhìn nhầm, nên bỏ qua và tập trung vào buổi tiệc.

Ăn uống no nê cũng tầm gần 12h.

Trời hôm nay gần rằm trăng cũng sáng.

Không gợn mây, thì gió ở đâu nổi lên, cây cối xào xạc xào xạc.

Mọi người đang ăn cũng phải dừng đũa.

Thằng C ngồi gần em mới bảo:- Kìa, dùng mắt của mày đi xem như thế nào(Em kể cho nó khả năng của em mà, em với nó cũng làm mấy phi vụ, nên nó tin sái cổ)Em mới mở mắt trái nhìn 1 lượt không thấy gì.

Nhưng chẳng hiểu sao cảm giác như ở ngọn núi 1 mình lại quay về.

Em lắc đầu bảo:- Tao không thấy gì mày ạ, chắc không có gì đâuGió không to lắm, nhưng cây cối lại rung mạnh lắm.

Em cố nhìn lại, nhưng vẫn không thấy.

Tiếng chó sủa bắt đầu inh ỏi.

Nhưng sủa kiểu sợ sệt, chứ không phải sủa ma nó sủa kiểu cảnh báo vậy, mấy con chó vừa sủa vừa giật lùi về phía sau.

Sủa 1 hồi thì cũng dừng, tất cả đều trở về im ắng đến đáng sợ.

Ai cũng dừng tất cả mọi hoạt động để nghe ngóng.

Thì giật mình tiếng mèo kêu đến rợn người, kêu như tiếng trẻ con khóc vậy.

Em chợt nhận ra đấy là tiếng trong nhà cô H mà em nghe thấy.

Rồi mấy bác hô ầm lên.

Thất thanh...

- Con mèo đen nó kìa...Ai cũng nhìn theo phía tay bác ấy chỉ.

Đúng là con mèo đang đứng trên mái nhà.

Nó quay đầu về phía chỗ mọi người.

Con mèo có ánh nhìn ma mị, rất sợ.

Như oán hận vậy.

Rồi nó ngửa cổ lên kêu mấy tiếng rồi bỏ đi.

Ai ai cũng tái mét mặt mày.

Bàn tán xôn xao.

Rồi các bà hô nhau dọn.

Rồi mai tập trung xem có chuyện gì.

Chứ bình thường con mèo này rất khôn, không bao giờ xuất hiện để cho con người nhìn thấy như thế này cả.

Mấy bà dọn dẹp xong cũng 1h đêm ai về nhà nấy.

Em cũng theo mẹ về.

Trăng hôm nay thật đẹp, ánh trăng rọi xuống 1 thứ ánh sáng yếu ớt đầy ma mị vầy...Sáng hôm sau, mới có 7h mà ầm ầm hết cả lên.

Các cô các bác các bà mê tín đã tập trung lại để buôn chuyện tối hôm qua.

Nếu thêm con vịt nữa thì em dám chắc sẽ thành cái chợ mất.

Em thấy vậy cũng đi ra hóng chuyện thì mẹ em cốc đầu bảo chuyện người lớn đi ra.

Em biết vậy sang nhà con M chơi, đang chơi 1 lúc thì thấy công an, với bác sĩ ngoài đường kéo còi rầm rầm.

Em với con M chạy ra xem, thì thấy thanh niên trong xóm chạy đi em mới với lại hỏi:- Anh L ơi, có chuyện gì đấy?!- Không biết à, phát hiện xác chú B chết ở nghĩa trangNói xong em với con M chết lặng, kiểu vừa bàng hoàng vừa sợ.

Sao lại chết được hôm qua còn thấy chú B ra nói chuyện mà.

Đang bàng hoàng thì bọn choi choi trong xóm đến kéo em với con M đi xem, vừa đến nơi thấy kín người, ông trưởng phố cũng có mặt ở đây làm nhân chứng.

Vì hiện trường bị phong toả nên bọn em không tiến lại gần được.

Thằng C mới bảo:- Tao biết chỗ này có thể nhìn thấy xác chú B được Thế là cả hội theo nó lẻn ra đằng sau nghĩa trang đi tắt qua bụi rậm, vì chỗ ấy là bờ bụi nên chỉ có trẻ con mới đứng xem được.

Chú B chết 1 cách đột tử, em thấy trên mặt chú vẫn còn hiện lên vẻ mặt vừa sợ vừa đau đớn, như gặp phải chuyện gì vậy.

Đặc biệt chú bị móc 2 mắt, mồm thì há hốc.

Trên cổ còn có mấy vết xước.

Nhìn rất khổ...- Mất thằng kia, làm gì đấy?!

Đi ra đâyChính em giật mình, chú công an gọi ra.

Ông trưởng phố bảo hôm qua có bọn trẻ gặp được chú B, còn ông sang thì không thấy- Hôm qua các cháu gặp chú B có thấy biểu hiện gì khác lạ không?M nói:- Dạ không ạ, hôm qua lúc cháu gọi chú B thì thấy chú ấy có vẻ mệt mỏi, còn quát bọn cháu nữa rồi đóng sập cửaHỏi han 1 lúc thì các chú ấy cho bọn em về....
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ⁴


Mấy dì ở đấy bàn tán bảo: -Xét nghiệm tử thi thì chết khoảng 11r.

Liệu có liên quan gì đến con mèo đen không nhỉ?!- Không điều ấy vô lí, dù con mèo đen to gần bằng con beo, nhưng với sức người lớn làm sao nó vồ được, trẻ con còn may ra...Một bà trong ấy nói:- Đúng rồi đấy chị ạ, em thấy bảo beo ní mà vồ người thì nó ăn bộ lòng trước tiên, đây em thấy bị mất mỗi 2 con mắt...- Mấy bà còn đứng đây làm gì, lo giúp người ta ma chay đi kìa, còn bọn trẻ con nữa, xem giúp được gì thì giúp không thù về trông nhà...Ông trưởng phố nói.Em với bọn trẻ cũng không giúp được gì, nên rủ nhau về.

Cả lũ mới sang nhà em chơi.

Vừa đến nhà em, chúng nó bảo ăn cơm nhà em, thế là cả lũ lại lôi đồ trong tủ lạnh ra nấu, như thế lại vui.

Nấu xong cũng 11r thì mẹ chạy về bảo trông nhà, mẹ với bác S lên phố mời thầy.

Nói xong thì bác S đi qua đón, mẹ em đi vội.

Đang ngồi ăn cơm thì thằng C nó mới nói:- Hôm qua chúng mày có để ý không, tao cứ cảm giác từ lúc rời khỏi nhà cô H như có ai theo dõi vậy...M nói:- Mày lại bắt đầu giống thằng D rồi đấyC tiếp:- À D, mày nói cho chúng nó ở đây biết về con mắt của mày đi.

Toàn bạn bè cứ phải giấu.

Em mới ngồi kể, đang kể thì con N hỏi:- Vậy hôm qua mày có nhìn thấy gì không?!Em:- Tao khôngThằng C tiếp:- Đấy, tao cũng thắc mắc vụ này.

Chúng mày vòn nhớ cái vụ thằng T với thằng H chết không.

Từ đợt ấy tao biết thằng D nhìn được ma, nhưng dạo gần đây nó không nhìn thấy, hôm qua tao bảo nó nhìn thử xem mà không thấy.M nói:- Thôi mày đừng nhắc đến 2 thằng đấy nữa, nhắc đến tao đái ra quần đây sợ vlN tiếp:- À, chúng mày ơi hôm qua tao để ý lúc chú B mở cửa thì thấy có gì bên trong nhà chú ấy ý...- Ừ, mày nói tao cũng để ý, còn có mấy tiếng động nữa...

Thôi ăn cơm đi tao còn dọn...Ăn xong cũng phải 12r, dọn dẹp xong thằng C mới rủ chúng nó đi chơi game.

Em thì mệt rồi từ chối ở nhà ngủ.

Đang lim dim ngủ thì em bị bóng đè các mày ạ.

Em biết hết mọi sự vật được diễn ra nhưng không tài nào dậy được, e nghe nói nếu bị bóng đè mà không tỉnh dậy được là bị bắt đi nên cũng sợ.

Em thấy mẹ em đi về cùng bác S.

Đi đằng sau họ là chú B, chú B không bước vào nhà em, mà chỉ đứng ngoài, lúc sau cô H xuất hiện.

Từ hôm gặp nhau ở trong rừng, thì hôm nay em mới thấy cô H xuất hiện.

Tay cô đang dắt 1 đứa trẻ, chắc con cô, nó đã biết đi rồi.

Sao lại biết đi nhỉ?!

Mới đẻ mà.

Em mới nhìn kĩ thì thấy thằng bé bị mất nửa đầu với 1 chân, em còn nghe thấy gầm gừ.

Rồi vụt cái nó lao vào mẹ em, em sợ quá hét thật to, thì em tỉnh dậy được.

Mồ hôi đầm đìa, hoá ra chỉ là giấc mơ kết hợp với bóng đè.

Em tỉnh dậy đã là 4r, mới ngủ 1 tí đã 4r, mà hôm nay ngủ dậy còn thấy mệt với uể oải hết cả người nữa.

Vừa mới tỉnh dậy nên em đi ra ngoài, sao 4r trời đã tối sầm rồi, em vừa mở cửa thì xác chú B ở trước mặt em, 2 con mắt lòi ra.

Còn thằng bé ở trong giấc mơ lúc nãy, nó đang gặm tay chú B, nó ngước mặt nhìn em, mặt nó toàn máu.

Mắt xanh lè, rồi nở 1 nụ cười ma quái....Lúc này em đã quá sợ rồi, em hét lên thật to.

Chân em không bước nổi để chạy nữa.

Chỉ biết ú ớ trong mồm kêu cứu.

Rồi giật mình tỉnh dậy, em thấy mẹ em ngồi bên cạnh, lần này thì em mới tỉnh thật này, sao vậy nhỉ em nhớ rõ là em đã tỉnh lại rồi mà?!...- Mày mơ cái gù mà ú ớ kêu cứu vậy?!Em mới kể lại cho mẹ nghe giấc mơ, mẹ bảo em xem cho lắm vào rồi ám ảnh.

Em không nói gì.

Mẹ em bảo cơm nước đi, mẹ sang nhà chú B cùng mấy bác.

Mai đưa tang rồi.Tối đến 7h cơm nước xong xuôi, bọn bạn em rủ sang đám ma.

Em thì vẫn còn hoảng vụ mơ mẩn lúc chiều, không muốn ở nhà một mình, nên cũng đi theo.

Đến nơi, không khí tang tóc lạnh hết người.

Thằng C lại bảo em:- Nhìn thử xem chú B có về khôngEm mới nhìn thử lắc đầu không thấy.

Chỉ thấy mấy hồn ma đói ma khát thôi...

Thằng C thấy em nói là không thấy, nó mới lon ton chạy sang nói với mẹ nó, mẹ nó thì đang ngồi cùng với mấy bà dì trong xóm.

Nó nói vẻ hồn nhiên :- Mẹ ơi, sao không thấy hồn chú B về hả mẹ?!- Về làm sao được, hôm nay mời thầy về, thầy bấm bảo chết chạm giờ, chết giờ trùng nên đang bị bắt giữ.

Cũng may nhà toàn người thân nên không sợ bị trùng bắt.Nó hóng hớt 1 tí rồi chạy ra chỗ bọn em rủ đi nhặt ít củi nướng khoai ăn.- Giờ này thì kiếm đâu ra củi?!- Ra chỗ nghĩa trang đầy(À thằng ml, tối ra nghĩa trang ma nó vặt chân.. =))))Nghĩ vậy mà cả bọn vẫn lon ton theo nó.

Nghĩ bụng thằng này cầm đầu được.

Khi đi ngang qua chỗ chú B chết.

Em mới bảo chúng nó đừng qua đấy em sợ.

Thằng C nói:- Mày lại đ bằng con M với con N rồi...Em nghe đến đây thôi cũng can đảm lắm mới dám đến, đang mải mê nhặt mấy cây củi, thì thằng C hét lên:- Con N... con N đâu rồi chúng mày?!...Em mới ngẩng lên tìm nó nhưng không thấy.

Con M thấy thế sợ quá, mới chạy về gọi người lớn ra tìm.

Mọi người chạy ra tìm cũng không thấy, thì ông thầy được mời về cúng bảo chắc bị ma giấu rồi, mấy người đi tìm cho tôi ít cành dâu, rồi vụt hết tất cả mọi chỗ đi.

Bây giờ con N chỉ có đái ra quần thì mới không bị giấu nữa thôi.

Nhắc đến ma thằng C mới nhớ ra em, nó mới gọi thất thanh :- D, dùng đi mày...Em chợt nhớ ra dùng con mắt bên trái, em lướt 1 vòng cũng không thấy gì.

Dù trời tháng 7 nóng toát mồ hôi, mà sao em cảm thấy lạnh thế.

Hình như là em mới có cảm giác này vậy.

Ông thầy cúng mới bảo:- Để cho những người khoẻ vía ở lại thôi, những người yếu vía về hết đi.

Tôi thấy có luồng âm khí mạnh đang đến...Mọi người nghe vậy, liền chạy vào pha rượu với nước gừng uống.

Mẹ em cứ nhìn thấy em cứ 1 mắt nhắm 1 mắt mở liền hỏi:- Mắt bị sao vậy, đi về đi, chỗ này có người khác tìm rồi...Em mới rủ bọn kia đi về.

Khi đi gần đến chỗ ông B chết, thì thằng C huých em 1 cái như ra hiệu.

Em hiểu ý, liền dùng mắt trái, đúng thật chỗ này tập trung nhiều ma nhất, tại sao lại tập trung ở đây hay là do nhiều người thắp hương, nên chúng nó tụ tập ở đây?!

Bất giác em mới ngửa lên nhìn, thì thấy ai ngồi ở trên cây.

Nhìn kĩ em thấy chú B đang ngồi bịt mồm con N.

Em thấy vậy sợ quá nên hét toáng lên mọi người chạy ra.

Thì thấy đúng con N, mọi người mới hô hào bế nó xuống...DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ⁵


Khi bế nó xuống, mắt nó vẫn mở nhưng dại, hình như không biết gì.

Nên mọi người quyết định đưa vào viện.

Ông thầy cũng bảo không sao đâu.

Làm lễ chuộc vía cho nó là lại ổn.

À chuộc vía như vụ con M đây mà...

1 lúc sau ông thầy bảo:- Đáng lẽ nên tìm chỗ này đầu tiên.

Người chết bao giờ chết đi cũng luẩn quẩn chỗ mình chết rồi sau 3 ngày họ mới về nhà hoặc mới đến chỗ mà người ta nhớ nhất...Sau khi đưa con N đi bệnh viện cũng là 11r đêm.

Ai cũng mệt mỏi.

Nên quyết định ai về nhà ngủ ai ở lại trông, mai ai khênh đưa đi chôn.

Phân chia bàn bạc 1 lúc cũng đến 11h59.

Trời hè đang nóng bức thì xuất hiện cơn gió lạnh đến tê người.

Mọi người lúc ấy ai cũng sởn da gà.

Xung quanh nến tắt hết, chập choạng mấy cái đèn les trong nhà hắt ra yếu đuối.

Chim lợn ở đâu bay đến, kêu xé rách màn trời.

Ai cũng rùng mình, 1 lúc sau thì sương xuống.

Mọi người đều thắc mắc sao tháng 7 lại có sương?!

Chó của mấy nhà lại sủa lên inh ỏi.

Chu kiểu như hôm ăn liên hoan, tiếng cho sủa hướng về phía nghĩa trang, mọi người đều nhìn theo, em với lũ bạn cũng sợ sệt đứng sát vào cánh cửa.

Trong màn sương mờ đục ấy, xuất hiện bóng dáng người phụ nữ.

Thi thoảng thì bà V thốt lên:- Cô H, sao cô lại ở đây?!Ai cũng xôn xao.

Từ từ phía sau xuất hiện 1 ánh mắt xanh lét.

Trong thâm tâm ai cũng nghĩ đấy là con mèo đen.

Tiếng chó sủa càng ngày càng nhiều.

Thằng C lại huých em, e cũng hiểu ý nhìn xem thì chỉ thấy ông B và mấy hồn ma đứng đây, lại không nhìn thấy cô H (em giải thích 1 chút ạ... bình thường em chỉ nhìn được bằng 1 mắt.

Nhưng nếu em bịt mắt phải nhìn bằng mắt trái thì những người sống sẽ không nhìn thấy chỉ thấy những người đã chết, hồn ma thôi ạ...).

Em bảo em chỉ nhìn thấy chú B thôi, còn cô H không thấy.

Mọi người xôn xao...

Có mấy thanh niên gan dạ tiến tới xem có phải cô H không, khi tiến tới gần thì không thấy cô H đâu.

Cũng không thấy con mèo đen đâu.

Nhưng chó vẫn sủa mạnh.

Tiếng mèo rú lên, mọi người quay về đường quốc lộ, thì lại thấy bóng cô H ở đấy.

Biết điều chẳng lành nên chạy đuổi theo.

Đến đúng nhà cô H thì không thấy nữa mà chỉ nhìn thấy con mèo đen đang đứng trên nóc nhà.

Ánh mắt của nó sắc lẻm.

Hình như đang dò kiếm tìm ai rồi chạy biến mất.

Mọi người quyết định gọi cô H.

Nhưng ông trưởng thôn can ngăn.

Mai sẽ mời công an xuống.

Đêm hôm có chuyện gì không hay...Mọi người quyết định quay về đám tang thì 1 cảnh kinh khủng xảy ra trước mắt...🍁🍁🍁Quan thì bị bật nóc.

Mọi thứ bị quật đổ hết, ông thầy cúng thì nằm ngất ở bên cửa.

Mọi người sợ quá mới chạy vào đỡ ông thầy cúng dậy, bấm huyệt ở chỗ mũi cho ông ấy tỉnh, dường như ai cũng để ý ông ấy hơn là cái quan tài.

1 lúc sau thì ông ấy tỉnh, hình như ông ấy vẫn chưa hoàn hồn lắm, mặt tái mét.

Ông us a ú ớ, nói câu được câu không:-...

Con ma cái...con ma...Ông chỉ nói được đến vậy rồi lại ngất.

Bỗng tiếng bà V thốt lên:- Các bác ơi, xác ông B đâu rồi?!...Mọi người mới giật mình chạy đến chỗ quan tài thì không thấy xác ông B đâu thật.

Ai cũng hoảng loạn.

Chạy hết ra ngoài, lúc ấy rất hỗn loạn, người thì sợ sệt, người thì bàn tán.

Ông trưởng phố thấy vậy quyết định bảo rằng:- Việc ông B xảy ra không ai muốn, thôi thì bây giờ trong phố cũng đã xảy ra chuyện.

Thì ai về nhà nấy đóng kín cửa, sáng mai chúng ta sẽ bàn kế đối phó...Ai nghe cũng thấy hợp lí, rồi rủ nhau ra về, còn 1 đội thì đèo ông thầy cúng về nhà.

Em lúc ấy cũng đã mệt lử chỉ muốn về nhà nằm ngủ 1 mạch.

Nhưng ai biết đâu, vẫn có ánh mắt nhìn em đi hết đến cuối con đường ...Sáng hôm sau, ông trưởng phố gọi từng nhà dậy chia công việc:- Đám anh H thì lên mời công an xuống trình bày việc mất xác, còn chỗ cô S thì sang nhà tìm cô H, mấy hôm nay tôi không nhìn thấy cô ấy ở nhà.

Còn mấy anh thanh niên thì trang nhà chú B dọn dẹp điNói đến ấy ai cũng đi làm theo (các mày thấy không ạ, dân ngày xưa đoàn kết vậy đấy ạ, 1 nhà có việc là cả phố vào giúp chứ đâu có như bây giờ...haizzz)Em với lũ bạn lại tụ tập chơi bài.

Một lúc sau công an xuống làm việc, điều động tìm đi tìm lại cũng không thấy xác chú B đâu.

Còn đám bà S đến nhà cô H tìm cô H gọi mãi cũng không thấy ai ra mở cửa.

Bọn em thấy gọi to quá cũng chạy sang hóng, em nói:- Bác ơi cửa không khoá đâu ạ, hôm phố vó tiệc cháu chạy sang mượn bát đũa cũng không thấy cô H, nhưng thấy cửa tự dưng mở ạCác bà thấy vậy cũng đánh liều mở cửa, đúng là cửa không khoá thật, vừa mở ra 1 mùi hôi xộc vào mũi, ai cũng phải buồn nôn.

Trong nhà thì tối om, bà V đang mò mẫm đễ tìm công tắc để bật đèn, thì xờ vào cái gì ấy, giật thót mình hét toáng lên.

Mọi người xôn xao thì bà S cũng bật được điện.

Khi mọi người nhìn chỗ bà V thì ai cũng bàng hoàng đến tột độ.

Ai cũng cứng đờ, không hét được cũng không chạy được.

Bàng hoàng trước cảnh vật đang xảy ra.

Thì mấy anh thanh niên trong phố chạy vào.

Họ thấy vậy mới chạy đi báo công an:- Tìm thấy xác ông B rồi, tìm thấy xác ông B rồi...Mấy chú công an chạy vào thì thấy xác ông B đang ngồi dựa chết ở cái gương to đùng chỗ phòng khách.

Đồ đạc trong nhà thì vỡ tung, xáo trộn.

Mọi người mới kéo xác ông B ra, còn công an thì khám xét căn phòng.

Có thấy vết máu từ cầu thang chạy lên phòng ngủ cô H.

Nhưng cũng không thấy cô ấy đâu.

Công an gọi cho chồng cô H.

Thì người chồng bảo đang ở bên Nhật 2 tháng nữa mới về.

Họ điều tra gia thế của cô H thì cô là người Ninh Bình, chưa có lấy chồng.

Không có bố mẹ vì chết sớm, thì không có khả năng cô H về nhà mẹ đẻ được.

Mọi nghi vấn đều được đặt ra.

Công an làm việc đến trưa rồi báo với dân làng chôn xác chú B luôn, chứ không cần làm đám tang nữa.

Còn sự việc sẽ điều tra thêm....DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ⁶


Chiều 2h bắt đầu chôn chú B.

Xong xuôi thì cũng là 3r.

Bọn bạn em mới rủ em đi tắm suối cho mát.

Vừa đi chúng nó vừa bàn về vụ chú B với cô H.

Có khi nào cô ấy bị bắt cóc rồi không nhỉ.

Hay cô ấy bị giết?!

Bao nhiêu điều được chúng nó tưởng tượng ra.

Em thì chỉ bảo:- Hôm cả làng đi săn tao gặp cô H ở trong rừng.

Cô ấy bảo cũng đi săn, rồi cô ấy đi trước để tao ở lại.

À, cô ấy sinh rồi...- Vậy hả, thế chắc cô ấy lẻn thành phố rồi cũng nên...Ba hoa chích chòe một lúc thì đến con suối bọn em hay tắm.

Tắm được một lúc thì em vẫn cảm thấy có ánh mắt nhìn em.

Để cho chắc chắn em dùng mắt trái suy xét, nhưng vẫn không thấy gì cả, trong lòng em bất an vô cùng.Đến tối cả nhà em ăn cơm xong, thì mấy bà trong phố sang chơi, lân la hỏi chuyện về cô H.

Mẹ em cũng kể lần cuối thấy cô H đi chợ, rồi tối hôm ấy thấy nhà cô ấy có khách.... (mọi người lục lại chap trước).

Các bà đang râm ran bàn bạc thì cũng phải 11h.

Cũng muộn nên các bà mới nhấc đít đi về.

Em lên giường trằn trọc mãi mới ngủ được, đang lim dim, thì gió từ cửa sổ lùa vào mà lạnh hết người.

Em cố ngủ để quên đi cái lạnh, trong đầu nghĩ "éo mịa, tháng 7 lại còn có gió lạnh".

Thôi kệ... thì cánh cửa đập bốp cái làm em giật mình tỉnh dậy.

Ôi em chỉ muốn ngất đi lúc ấy.

Có cái bóng trắng mặt máu me đứng bên cửa sổ.

Em giật mình, dụi mắt lần nữa để nhìn kĩ thì không thấy gì.

Để chắc chắn em còn dùng con mắt trái để dò xét cũng không thấy.

Mới thầm nghĩ chắc hoa mắt nghĩ nhiều gặp ảo giác.

Em mới với tay đóng cửa sổ, nằm được 1 lúc em chợt thấy ớn lạnh, có vẻ như vó ai đó đang nhìn mình, nằm tưởng tượng thì nghĩ đến ánh mắt của con mèo đen (đúng là không ngủ được thì toàn nghĩ linh tinh thôi ạ) rồi chẳng hiểu sao em tự dưng mở mắt.

Nhìn về phía cuối giường.

Em toát hết mồ hôi,mồm cứng đờ, chỉ biết nằm im rồi nhìn, chờ 1 cái gì đấy chuẩn bị đến, em nhìn kĩ hơn thì là bóng cô H.

Sao cô lại ở đây?!

Hàng vạn câu hỏi hiện trên đầu em.

Đang hoảng sợ cũng như đầu óc đang bị rối bời nên em cũng không ú ớ gì để mọi người nghe thấy.

Thì tiếng chó sủa lại tru lên từng hồi.

Em giật mình có tiếng động to ở trước cửa, bố em mới dậy bật đèn.

Thì lúc ấy em không còn nhìn thấy cô H đâu nữa.

Chó nhà khác cũng tru lên từng hồi.

Lúc ấy tầm 2h sáng.

Các nhà khác cũng bắt đầu ra kiểm tra, cả phố lại được dịp xôn xao.

Dường như ai cũng hiểu chuyện.

1 lúc sau họ đã tụ tập lại với nhau.

Tiếng chó sủa vẫn tru lên từng hồi, rồi im hẳn.

Tiếng con mèo đen lại nghêu ngao, nghe như ai oán lòng người.

Lần này mọi người thấy nó đứng trước cửa nhà cô H.

Ai cũng đánh liều cầm đèn pin chạy theo.

Em thì từ lúc bị doạ cũng không dám ở lại một mình nên chạy theo mọi người.

Mọi người đuổi theo con mèo vào trong nhà cô H.

Rồi chạy theo đến sân sau.

Đến đây thì con mèo xù lông.

Không chịu đi.

Mọi người đứng xem nó định làm gì.

Và định bắt bằng được nó.

Con mèo mới tiến lại gần chỗ đất ở gốc cây, rồi cào cào vào đấy, cào 1 lúc thì nó chạy bỏ đi.

Cú nhảy bất ngờ không ai có thể định hướng để quây được nó.

Gió rít nổi lên.

Hình như trời chuẩn bị mưa.

Nếp giông, chớp nháy nên sáng cả một vùng trời.

Mọi người thấy thế chuẩn bị hô hào nhau kéo về thì bà S hét lên thất thanh ngã vật ra.

Mọi người mới giật mình quay lại, bà S mới chỉ vào cái chỗ con mèo nó cào.

Mọi người dọi đèn pin vào ấy thì thấy tay người đúng hơn là ngón tay người bị con mèo cào lớp đất lộ ra.

Và ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra, ai cũng đoán được người dưới lớp đất kia là ai.

Tất cả đều đứng như trời trồng, mãi sau thì mới chấn tĩnh được.

Rồi không ai bảo ai, đều hiểu ý nhau cả, người thì đi gọi công an, người thì đi kiếm cuốc xẻng.

Người thì đi quây bạt phòng tránh mưa, còn bọn em thì chỉ biết đứng ra xa theo dõi mọi việc.

Một lúc sau đào được lên thì đúng là xác cô H.

Xác cô bốc mùi hôi tanh đến khó chịu, ai thấy cũng buồn nôn.

Cũng may trời mưa, thời tiết lạnh lạnh, nên xác cũng chưa vào quá trình phân huỷ.

Mọi người khiêng xác cô vào trong nhà, rồi các chú công an cũng đến,phong toả ngôi nhà khám xét, thì họ cho rằng đây là 1 vụ giết người do xích mích, vì trong nhà đòi đạc quý, tiền bạc vẫn còn nguyên.

Theo xác nghiệm tử thi thì cô H đã chết được gần 1 tuần là từ lúc mẹ em nhìn thấy cô H đi chợ rồi tối hôm ấy có khách đến nhà cô H cho đến khi tìm thấy xác.Vậy người em gặp trong rừng lúc đi săn 2 ngày sau đó là ai?!

Tại sao cô chết rồi lại đi lên núi vào lúc mọi người đi săn?!

Tại sao cô chết rồi mà em lại không nhìn thấy?!

Em nghe nói khi người mới hết họ vẫn chưa biết mình chết, và linh hồn họ vẫn còn luẩn quẩn chỗ họ chết, 3 ngày sau thì họ mới biết mình đã chết.

Rồi mới đi đến chỗ nào thân quen nhất.

Vậy tại sao mới 2 ngày em đã thấy cô ở trên núi?!

Rất nhiều câu hỏi được hiện ra trong đầu em.

Và điều làm em suy nghĩ nhất, tại sao cô hay xuất hiện trong những lúc em mê man nhất, còn bình thường sao em lại không nhìn thấy....DN
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ⁷


Đang suy nghĩ thì có bác nào hỏi cảnh sát làm lạc mất dòng suy nghĩ của em:- Thưa anh cảnh sát, thế còn đứa con của cô ấy, các anh có thấy không ạ?!Cảnh sát :- Cô ấy đang mang thai hả?!

Vậy là có thể lí giải nhiều nghi vấn của chúng tôi, ở hiện trường chúng tôi thấy có 2 vết máu lạ.

1 là của nạn nhân, 1 là của người nữa chung huyết thống.

Nhưng chúng tôi đang thắc mắc cô H ở 1 mình vậy lúc cô chết thì ai ở bên cạnh cô, hoá ra cô ấy có con...Bác S nói:- Nhưng cô ấy chưa đến ngày sinh thưa anh...- À chúng tôi thấy bụng cô ấy bị mổ.

Chắc hung thủ đã giết cô H rồi mổ bụng cô H lấy đứa bé...Ai nghe xong cũng bàng hoàng rợn người ai lại có thể ác độc đến như thế?...Tất cả trong nghi vấn.

Mọi việc sẽ điều tra thêm.

Bây giờ chúng tôi xin phép đưa xác cô H về khám nghiệm lại, nếu 3-4 ngày nữa không có ai đến nhận xác, thì dân phố có thể làm phúc đưa cô ấy về mai táng...Mọi người thấy vậy nên cũng đành ậm ừ cho qua.

Xong xuôi cũng đã đến 4h sáng.

Ai cũng mệt mỏi, uể oải.

Chủ yếu tinh thần họ bị hao hụt lẫn ám ảnh.

Nên cũng không ai quan tâm gì nhiều, rồi ai về nhà nấy tranh thủ ngủ lấy lại sức khoẻ sáng mai còn làm việc.Sáng hôm sau em đang ngủ ngon thì thằng C chạy xồng xộc vào hớt hải gọi em:- Dậy, con N có chuyện rồi sang xem thế nào đi màyEm mới vùng dậy đánh răng rửa mặt qua loa, rồi chạy sang 1 mạch.

Vừa bước vào cửa thì đã thấy tiếng khóc nỉ non.

Em cũng đoán con N gặp chuyện rồi vào thì thấy mẹ con N ngồi bệt góc nhà khóc không thành tiếng.

Em nhìn thấy vậy cũng nước mắt ngắn nước mắt dài.

Hồi thằng T với thằng H chết em còn bé không biết gì.

Để mất thêm 1 đứa bạn cũng thấy hụt hẫng.

Em với thằng C, con M...

2-3 đứa nữa dọn dẹp trong nhà chuẩn bị đám tang.

Nhìn mặt đứa nào cũng ỉu xìu.

1 lúc thì thấy mẹ con N ra ngoài.

Mọi người mới hỏi chuyện sao con N chết.

Mẹ nó kể:- Em có biết đâu, tối hôm thằng B chết, con N xin em đi chơi, em cũng không cho đi, nhưng thấy nó xin mãi thì thôi cũng để cho nó đi, đến đêm em thấy bố nó gọi lên trên viện bảo con N gặp chuyện, em mới phi lên truyền nước các kiểu cũng nghe 1 số người nói con N... huhu con N...nó bị mất vía nên cũng định nhờ ông thầy cũng ở nhà thằng B cúng cho.

Sáng hôm sau thì em thấy con N nó tỉnh, nhưng mệt mỏi nên em đưa nó về.

Ở nhà được 1 đêm...sang đêm thứ 2 thì em thấy nó cứ thẫn thờ 1 mình em nghĩ nó mệt nên bảo nó vào nghỉ.

Sáng nay em gọi nó dậy thì nó đã chết từ lúc nào rồi...Bà vừa nói nước mắt đầm đìa.

Mọi người đang chú ý nghe thì lại nghe thấy tiếng khóc, quay lại thì là bà Y.

Bà Y giẫy đành đạch rồi khóc:- Cháu ơi, sao cháu đi bất thình lình thế cháu ơi...

Thằng B... thằng B nó bắt cháu tôi đây mà...

Thằng bố con mẹ nó ngu...

Thấy vậy cũng không đi làm lễ... chúng mày chỉ lo việc đâu đâu thôi mà... huhu cháu của tôi ơi, nó còn chết vào giờ thiêng giờ độc...

Huhu nó đáng nhẽ phải sống được 90 tuổi như tôi đây này... sao lại khổ thế này, người nhà đâu rồi...

Sao không thắp nhang lên hả?!Mọi người thấy vậy cũng chạy đi thắp nén nhang, rồi hỏi chuyện thì hoá ra đấy là bà nội con N về.

Thương con thương cháu, bất ngờ nhận được tin nên về ốp vào bà Y.

Mọi người nghe thấy vậy ai cũng thương.

Thắp nhang xong rồi bà cụ cũng đi.

Một lúc sau thì đám thanh niên kia chạy về bảo ông thầy cúng cho chú B cũng gặp chuyện rồi.

Vừa sang mời thầy về cúng cho con N thì người nhà ông ấy bảo từ hôm làm lễ đêm đến giờ đêm nào ông ấy cũng thắp nhang lẩm bẩm mấy câu "xin...đừng bắt... tôi..." (2-3 lần).

Người nhà thấy vậy nên đưa ông đi lên trên tỉnh khám rồi.

Đang chăm chú thì thằng C đứng lên bảo:- Các bác ơi thằng D có thể nhìn thấy cái N ạ...Ôi em nghexong như sét đánh ngang tai.

Tao thề... tao sẽ không bao giờ kể cho này nghe cái gì nữa đâu tml...

Mọi người xúm lại hỏi em.

Em lắc đầu nguây nguẩy.

Nhưng thằng C nó không tha cho em.

Nó kể cho mọi người nghe hết những gì em nhìn thấy mấy ngày qua.

Mẹ con N thấy vậy mới đến chỗ em:- Bác xin con, con thương bác, thương N, giúp bác nhìn xem bây giờ con N có ở đây không, nó có muốn gì không...

Chứ nó ra đi tức tưởi quá.... huhu.

Em thấy vậy cũng không dám từ chối thì mẹ em bảo:- Nhìn được thì giúp bác...Em thấy vậy liền dùng mắt trái.

Thì thấy cái N đang ở trên giường.

Em mới chỉ vào bảo các bác vào đây.

Em hỏi chuyện của nó.

Thì thấy nó không nói được như vẫn bị cấm khẩu.

Nên em bảo nó ra hiệu 1 lúc thì em trình bày lại với mọi người như sau:- Mỗi người chết đi đều chia thành phần hồn và phần vía, gái thì 3 hồn 9 vía.

Khi chết thì 3 phần sẽ rời xác đầu tiên, và ngồi chờ để hợp thể các phần vía lại, trong lúc chờ thì 3 phần hồn vẫn chỉ luẩn quẩn quanh xác.

Nếu như không hợp thể được vía thì 3 phần hồn sẽ tan biến.

Sẽ không có linh hồn.

Khi vía thứ 9 rời khỏi xác cũng là lúc ấy hợp thể phần hồn mới tỉnh táo mới biết mình đã chết.

Đó là lí do vì sao khi người chết đường chết chợ phải đi gọi hồn gọi vía người chết về nhà.

Nhưng với trường hợp của con N, nó bị chú B giữ hết vía ở chỗ ông B chết.

Chính vì vậy con N không còn vía mới chết.

Bây giờ người nhà phải tìm được thầy cao tay ra chỗ ông B chết, rồi trấn yểm ông B thì mới gọi được vúa con N về ...Nghe xong ai cũng bàng hoàng rồi bàn tán.

Làm sao mà tìm được thầy nào biết trấn yểm bây giờ ?!Mẹ M nói:- Em biết 1 bà thầy trước cũng gọi vía con M nhà em về...

Bà thấy ấy mẹ thằng D cũng biếtMẹ em nói:- Em biết nhà bà ấy.

Thế để em với chị đi mời thầyMẹ N:- Vậy gia đình trông cậy...huhu nhờ chị...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ⁸


Bây giờ cũng là 11h trưa rồi.

Mọi người cũng chuẩn bị đồ tang lễ.

Còn mẹ em với mẹ con M đi mời thầy chắc cũng phải 12t-1h mới về...Đồng hồ chỉ 1r.

Người đi viếng kẻ thì khóc, chỗ thì buôn chuyện, nhóm thì bàn tán.

Ai cũng thương xót cho gia đình con N.

Tầm 2h thì mẹ con M và mẹ em cùng bà thầy bói về (bà này là bà ăn xin ở phần chap đầu, cũng là người chỉ điểm tìm xác em và cũng là người gọi vía con M về, em gọi tắt là bà TB).

Nhìn bà cũng già đi, trên người bà mang theo mấy đồ cúng chuông gõ mõ, bà mặc quần áo màu nâu.

Và mấy quyển sách, vừa về đến nơi bà bấm độn ngón tay rồi nói rằng chú B chết vào 11r, do đang trốn quân âm binh âm trùng nên không về được nhà.

Hiện tại vẫn đang trốn luẩn quẩn ở đâu đấy.

Để có thể gọi vía con N về thì cần phải bày trận pháp trước 11h để khi đến giờ ông ấy về thì có thể thi triển được, phải gọi được vía cái N về để cho hợp nhất mới chôn được.

Trước khi đi chủ nhà cầm cho tôi cái áo để vía có thể bám vào áo để về nhà, không làm như thế thì vía dễ bị mấy con ma đói ma khát giữ vía như chú B thì lại mệt lắm.

Mọi người quyết định đồng ý như vậy, rồi hỏi có cần chuẩn bị gì không?.

Bà bảo lên tiệm phong thuỷ mua cho bà hòn đá phong thuỷ.

Cứ bảo người ta lấy cho viên đá phong thuỷ chấn yểm của nhà là người ta hiểu, rồi mua 1 quận len màu đỏ.

Mang 2 thứ đó đem lên chùa gần nhất nhờ sư thầy trì trú vào đấy rồi mang về đây cho bà.

Rồi bà sai mấy anh thanh niên đi đẽo cho bà 17 cái cọc gỗ vót nhọn đầu to bằng cái ống đồng.

Vòn mấy người còn lại thì xúc đất đắp cát lên thành hình vuông vắn to bằng cái chiếu ăn cơm cách chỗ chú B chết 3m.

Còn đâu để lại cho bà.

Nói xong việc ai người đấy làm.

Còn mấy bác phụ nữ thì lo việc cơm nước.Bà thầy bói mới quay lại nhìn em:- Thằng bé hồi bé đây phải không?

Lớn nhanh thật,chỉ tiếc...Bà thở 1 hơi dài.

Mẹ em thấy vậy mới hỏi chuyện.

Bà ấy chỉ bảo âu cũng là duyên số.

Việc gì đến sẽ đến, nói trước cũng không tránh được.

Bả chỉ nói lấp lửng như vậy rồi ra ngoài hít thở cho thoáng.

Em cũng không hiểu gì...Rồi thì thời gian cũng qua đến 10r.

Mọi việc đều chuẩn bị xong bà thầy bói mới cắm 15 cái cọc vào ô đất hình chữ nhật.

1 cái thì cắm giữa mộ ông B, 1 cái thì cắm chỗ ông B chết.

Bà ấy mới buộc nối sợi chỉ đỏ từ cây cọc ở cây nối vào các cọc ở đất theo hình gì đấy rồi nối ra cây cọc ở mộ.

Rồi bà bảo 1 anh cầm theo 1 lá bùa dán vào cái cọc ở mộ, và đặt viên đá lên đầu cây cọc, bà dặn:- Cẩn thận dán ngược đầu nhé, dán ngược là hỏng hết chuyện.Rồi bà rút ra thêm 16 lá bùa khác và đi dán tất cả chân cọc, rồi lấy mấy cái chuông nhỏ gắn vào sợi dây, khi chuẩn bị trận đồ xong bà mới mặc bộ quần áo nâu ngồi chờ thời gian.

Rồi bà tranh thủ ngồi giải thích trận đồ của bà:- Bà sử dụng một lọi bùa rất hiếm hoi đề cập trong sách vở đó là loại bùa Lưỡng Nghi tức là bùa Âm Dương có hiệu lực thấp hơn bùa bát quái hai bậc theo Kinh Dịch.

Yếu tố Dương trong bùa yểm này là chiếc cọc gỗ, còn yếu tố Âm là Kiến Thành (là cái dây đỏ bà ấy nối ấy ạ).

Hình dáng Kiến Thành kết hợp với cọc gỗ tạo nên một đạo bùa mạnh nhằm trấn yểm không ông B chạy thoát,cũng như đưa ông B vào được viên ngọc mà không bị trùng quân âm binh phát hiện.

Giờ hoàng đạo cũng đến, bà bắt đầu ngồi gõ mõ.

Trời lại bắt đầu nổi vũ bão, gió ầm ầm.

Thằng C lại bảo em dùng mắt trái.

Em lại nhìn.

Sau lần đọc kinh niệm chú, bà đứng dậy lắc lắc cái vòng rồi gõ vào cái cọc đầu 3 phát.

Rồi tay bà bắt khuyết chu sơn mồm thì lẩm bẩm.

Kể cũng lạ gió to như thế mà cái chuông không hề rung.

Em cũng đang theo dõi.

Một lúc sau thì ông B xuất hiện, ông không ngờ bị mai phục, thấy có điều không lành, ông chạy đi thì bị cái bùa ở cái cọc giữ.

Sợi dây bị động chuông kêu.

Bà thầy thấy chuông kêu nên chắc chắn ông B đã dính bùa.

Bà bắt đầu ngồi xuống 1 tay gõ mõ, 1 tay điều khiển trận đồ.

Em thấy ông B bị sợi dây đỏ quấn giữ quanh người, mỗi lần bà ấy gõ vào cái cọc là sợi dây kéo ông B đến 1 cái cọc khác và chuông cứ thế rung lên.

Khi đến giữa trận đồ.

Em thấy ông B gào thét, vẻ mặt đau đớn như bị hút hết sức lực.

Gió càng ngày càng to.

Ai yếu bóng chỉ thấy đau đầu.

Nhưng ai biết đâu là do ông B làm.

Sau khi làm suy yếu sức lực của ông B bà thầy mới quay lại nói với mọi người bảo chạy sang chỗ anh ở chỗ viên đá và gọi tên ông B.

Khi anh kia vừa cất tiếng gọi thì em thấy ông B bị 1 lực hút kéo theo.

Chuông ở trận đồ hết reo bà thầy mới biết là hồn đã về bên cây cọc.

Bà liền gõ mõ niệm chú, em nhớ được mỗi câu "Đồng Trụ chiết, Giao Chỉ diệt".

Sau 1 lúc bà hô to "trụ đồng tách huyệt đế".

Rồi bà mới bảo người nhà trấn yểm đa song.

Bây giờ đến đoạn gọi vía cái N.

Người nhà bắt đầu bầy biện lễ cúng được 1 lúc thì bảo người nhà cầm cái áo vẩy về phía chỗ cái cây 3 lần mồm lẩm nhẩm cái gì ấy (em quên rồi).

Sau đó thì mang cái áo về là được.

Người nhà cái N vừa làm xomg xin phép chạy về trước.

Bà thầy mới bảo gọi anh kia mang viên đá về đây.

Để gửi viên đá lên chùa.

Cho ông B nghe tụng kinh.

Lúc nào viên đá vỡ thì ông B thanh thản mà siêu thoát.

Xong xuôi, mọi người chuẩn bị dọn dẹp.

Thì sương mù lại bắt đầu xuống.

Tiếng chó sủa lại tru lên từng hồi.

Người dân lại hiểu ý, liền đứng sát vào nhau y như rằng tiếng con mèo đen lại ngao ngao lên.

Nghe não lòng như ai oán.

Mọi người đang định hình không biết nó xuất hiện ở đâu thì bất giác tiếng sột soạt vang lên.

Mọi người quay đầu lại con mèo đen từ từ bước ra.

Nhìn ánh mắt xanh lè đến ghê rợn.

Sương mù xuống nhanh hơn, gió càng mạnh, 1 luồng khí lạnh kéo đến làm tê người.

Bà thầy mới thấy thế nghĩ có chuyện chẳng lành.

Bà liền ngồi xuống làm như ông B.

Vừa mới làm chuông rung lên ở chỗ con mèo thì sợi dây bị đứt.

Trận đồ của bà bị vỡ.

Rồi máu từ 2lỗ mũi bà chảy ra, rồi ngất lịm.

Mọi người thấy bà ngất xúm vào đỡ.

Con mèo lại kêu lên, thật rùng rợn.

Mọi người nhìn vào con mèo, thấy bóng người xa xa.

Ai cũng đứng nhìn theo dõi.

Bóng ma xuất hiện rõ hơn, ánh mắt sắc lẻm, liếc nhìn về phía em.

Em cảm giác đúng là ánh mắt ấy em đã gặp được mấy lần.

Rồi tiếng cười the thé cất lên.

Ai nghe cũng phải rùng mình, rồi biến mất...

Con mèo cũng lủi dần.

Mọi người thấy vậy, cũng khiêng bà thầy lên bệnh viện.

Rồi hô hào ai về nhà nấy...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ⁹


Em không dám ngủ ở nhà 1 mình nên xin phép bố mẹ sang nhà thằng C ngủ.

Em với nó đang đi được nửa đường thì nó bảo:- Hay tao với mày chạy qua nhà cái N xem nó nhập hồn chưa đi?!Đến nơi thì ai nấy đều đã nghỉ hết rồi.

Chỉ còn lại mấy anh thanh niên ngồi đánh bài.

Em mới vào kiểm tra.

Thì đã thấy hợp thể, đúng là bà thầy ấy cao tay thật.

Con N nhìn thấy bọn em rồi vẫy vẫy rồi đi mất như kiểu chào tạm biệt vậy.

Nghĩ cũng tội con bạn chơi với nhau cũng được mấy năm, ai ngờ lại đột ngột thế.

Nếu không phải bọn em nghịch ngợm cũng đâu có xảy ra việc đáng tiếc như thế.

Nghĩ đến ấy mà nước mắt em chảy ra cay xè.

Thằng C cũng không nói câu nào.

Ngồi ngẩn ngơ 1 lúc thì nó bảo muộn rồi đi về nhà nó ngủ.Em với nó ngủ 1 mạch đến 8h sáng.

Sáng hôm nay thật yên bình, không có chuyện gì ồn ào, đang nghĩ vậy thì thấy con M sang, rủ bọn em lên bệnh viện thăm bà thầy, cũng đại diện cho con N cám ơn bà ấy.

Bọn em lên đến nơi thì thấy nhiều người tập trung, có bác trưởng phố với mấy bà dì, lại nghĩ có chuyện chẳng lành, nên hồng hộc chạy vào... phù...

May quá, cứ tưởng bà thầy chết, thấy bà khoẻ mạnh cũng mừng.

Bọn em đứng gọn vào 1 chỗ nghe chuyện.

Bà ấy bảo trong phố của em đang gặp phải 1 con quỷ.

Rồi bà hỏi có ai chết nữa không, thì mọi người mới kể lại chuyện của cô H.

Bà thầy mới bấm độn ngón tay rồi bà ấy nói tiếp.

Cô này chết vào giờ chó ngao, chết oan, lại còn đang mang bầu còn nhiều điều hối tiếc nên uất hận, thành ra khi hồn rời khỏi xác thì bị đoạ vào kiếp ngoạ quỷ (giới quỷ có nhiều loại quỷ nhưng gọi chung là ngoạ quỷ) và đáng sợ nhất là giới quỷ tinh.

Chúng mù quáng, không biết điểm dừng.

Mưu mô và hay giận cá chém thớt (người này có lỗi với quỷ tinh thì nó giết người này trước đã, rồi những ai thân thích với người này nó sẽ giết hết).

Cách tốt nhất là phải mời thầy cao tay thì mới trị được.

Mọi người trong phố cũng nhờ bà thầy.

Nhưng bà ấy từ chối, bà bảo rằng:- Trận đồ yểm của bà là mạnh nhất rồi, nhưng tối hôm qua còn bị phá vỡ thì khả năng của bà không cao được bằng cô H.Thấy mọi người lo lắng bà thầy bảo:- Hay là thử tìm đến thầy của tôi xem sao.Rồi bà cho địa chỉ thầy của bà.

Mọi người xin phép rồi ra về.

Về đến nhà văn hoá, ai cũng hết sức bàng hoàng lo lắng.

Không ai biết thân phận cô H.

Cũng không ai biết gì về chồng cô, vậy ai là người giết và giết với mục đích gì?!

Và cả việc ông B chết có dính líu gì?!

Tất cả sự việc đang là 1 dấu hỏi chấm to đùng.

Sau 1 hồi suy luận ông trưởng phố quyết định giải quyết việc trước mắt là mời thầy về để bảo vệ mọi người đã.

Chứ không thể để chết 1 cách bất đắc kỉ tử như thế này.

Đã ít dân cứ chết thế này lấy đâu ra người phát triển.

Lần này ông trưởng phố quyết định xung phong đầu tiên, và thêm mấy coi mấy chú cho đông người.

Vì nhà ông thầy này ở tận Lạc Sơn, mà lại ở trong bản.

Đi từ bây giờ cũng phải mất 1 ngày, ngày rưỡi mới mời thầy về được, thế là họ quyết định lên đường.

1h chiều khi mấy người xách đồ đạc ra xe tiễn, bọn trẻ chúng tôi lại tụ họp bàn tán, đang nói chuyện liên thiên thì thằng C lại có ý kiến (đéo mẹ, đáng lẽ thằng này phải chết đầu tiên, toàn xúi dại trẻ con ăn cứt, thế mà vẫn có đứa làm theo mới hay ahihi).

- Hay là tối nay chúng ta đột nhập vào nhà cô H, kiếm tìm sự thật điM nói:- Mày điên à, tao đ muốn chếtC nói:-Không sao đâu, hôm chuộc vía con N, tao tranh thủ lấy được mấy lá bùa dán ở cọc gỗ phòng thân được, tao cho mỗi đứa cầm 1 lá là an toànK nói (nhân vật mới mong là nó không gặp chuyện):- Ôi vcl, sao mày bạo thế C?!Em nói:- Thôi tao đ đi đâu, mày không sáng mắt vụ cái N à, nhờ sáng kiến của mày mà nó mới gặp chuyện đấy.Vừa nói xong câu đấy, nó quay lại chửi em, xong mọi người vào can.

Em nghĩ chắc nó thấy có lỗi, nhưng không muốn ai nói ra, tính thằng này bạo mà thích thể hiện nên cũng không nói gì.

Chẳng hiểu sao nó dụ dỗ kiểu gì mà cả lũ đồng ý, hen nhau tối 7h rồi rút 9h nó bảo ma chỉ xuất hiện lúc 12h đêm, với cả nhà cô H gần nhà em, nên có chuyện gì chỉ việc hét lên là có người đến cứu =))))Hẹn 7h ấy mà thằng đầu têu cao su đến 8h ạ.

Nó bảo phải tắm rửa với xịt nước hoa, ma sợ mùi thơm (éo biết thằng nào xúi bậy nó thế không biết =]]) rồi nó rút bùa từ trong túi ra, phát cho mỗi đứa 1 tờ ...M nói:- Bùa đéo gì nhăn nheo thế này, liệu còn linh nghiệm không?!C nói:- Đéo biết, thử mới biết... (Thôi ăn... rồi, chúng mày bị nó hại rồi)
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ➉


Cả lũ chuẩn bị sẵn sàng vào nhà cô H, cửa mở ra "kétttttt".

Ai cũng sợ giật mình mấy đứa con gái bám sát vào nhau (trong này có 7 đứa các mày nhé).

Thằng V thì thào:- Chúng mày ơi tao bật điện nhé?!C nói:- Đừng... mày muốn để mọi người biết có người đột nhập à?

Ngu thế.Rồi nó bảo mọi người bật đèn pin lên, rồi mỗi đứa tản ra tìm manh mối đi, bây giờ thằng C nói gì chúng nó đều làm theo, nó như 1 người chỉ huy vậy.

Chúng nó mò mẫm hết ở tầng 1 đều không thấy gì ngoài con dao dính máu, đồ đạc thì bị xáo trộn.

Sau 1 hồi không thấy gì chúng nó leo lên tầng 2.

Tầng 2 có 3 phòng, 1 phòng ra ban công, 1 phòng ngủ, 1 phòng vệ sinh.

Chúng nó kéo lên tầm 2 lục hết phòng ban công cũng không thấy gì (không thấy là phải rồi, công an lục soát hết rồi, chẳng lẽ còn để cho chúng mày nhìn thấy).

Đang lục soát tiếng cửa phòng khách bất thình lình đập mạnh, làm ai cũng phải giật mình.

C nói:- Đứa nào vào sau cùng chưa khoá cửa đấy?!Em nói:- Con M chứ aiNhắc đến con M ai cũng ngớ người, con M đâu?

Sao không thấy tiếng nó?

Tự dưng ai tim đập cũng nhanh, mặt mũi tái mét...

-Chúng mày tập trung vào tao đi tìm con M, đừng đi riêng lẻ nữa...KéttttttttAi cũng giật mình thằng C rơi cả đèn pin:- Ai mở cửa đấy tiếng mở cửa từ đâu ra vậy?!Ánh sáng loé lên...Tiếng xả nước trong nhà vệ sinh...M nói:- Chúng mày làm gì mà ôm hết nhau vậy?!- Đm,mày đi đâu đấy?!- Tao đi đái, buồn quá đéo chịu được.

C nói:- Đm quỳ, cạn lời...M nói:- À tao thấy 1 phòng nữa này, chúng mày vào đây điCả lũ mới kéo vào, à hoá ra là phòng ngủ, lục soát 1 lúc cũng không thấy gì...Tóc... tóc...tóc...Tiếng gì đấy?!Cả lũ mới soi lên trần nhà, hoá ra trần nhà bị nước chảy, nghe vẻ như đứa nào cũng sợ đái ra quần rồi.

Thằng C thấy mệt quá nên ngồi vào ghế trang điểm thì mới thấy ghế bập bênh, nó mới cúi xuống thì thấu quyển sách gì được giấu dưới chân ghế lại còn được dán băng dính cẩn thận.

Nó mới lôi ra đọc, mọi người xúm vào....

Hoá ra là quyển nhật kí của cô H...Ngày 2/5/2010Anh à, hôm nay chúng ta chuyển về nhà mới rồi anh nhỉ...M nói:- Thôi dẹp đi mày giờ sang gần đây đi thời gian đâu mà đọc hết2/7/2010Lại 1 ngày nữa trôi qua, không biết bao giờ em mới gặp lại được anh đây

...Nội dung là thế này ạ, sau khi đọc xong quyển nhật ký rồi ai cũng hiểu ra, cô H là bồ nhí của chú kia.

Vì cô H mang thai mà sợ vợ chú phát hiện, nên chú mua cho cô H nhà ở dưới này, thỉnh thoảng mới qua lại...Ngày 6/7Hôm nay em lại gọi cho anh, em không thấy anh nhấc máy, em sợ quá anh ạ, có khi nào anh quên mất mẹ con em không?!

Em cũng sắp sinh rồi anh ạ, em muốn có anh bên cạnh...Ngày 7/7 Hôm nay em gọi anh không thấy anh nbắc máy.

Em gọi lại thấy 1 người con gái nghe giọng sưng là vợ anh, em sợ quá...

Liệu mối quan hệ này có bị phát hiện không anh?!Ngày 8/7Hôm nay con đạp dữ lắm anh, em thấy có dấu hiệu chuyển dạ, chắc tí e đi chợ về rồi sang nhờ cô L trông em thôi.

Em nhớ anh quá...Quyển nhật kí đến đây là hết vậy thì chắc chắn là cô H chết.

Vừa gấp quyển nhật ký thì tiếng trẻ con khóc thất thanh, ai cũng giật mình.

Sự lạnh lẽo quen thuộc lại xuất hiện, C nói:- Tao thấy có biến rồi mau bám vào nhau rút thôi.Cả lũ làm theo, vừa ra khỏi phòng ngủ thì cửa nhà vệ sinh đóng sập lại, tiếng khóc trẻ con lại biến mất.

Thay vào đó bọn em nghe thấy tiếng ai đang thì thào.

Sợ quá cả lũ mới đi thật nhanh xuống phòng khách.

Để đi xuống thì phải đi qua cái phòng sách mà hướng ra ban công.

Khi vừa đến phòng sách ánh đèn pin le lói rọi căn phòng thì bất giác có gì đang ngồi ở giữa ban công, vật đen ấy quay đầu lại thì bọn em định hình đấy là con mèo đen.

Ai cũng hiểu chuyện, thằng C hét lên:- D dùng khả năng của mày đi - Tao dùng nãy rồi, không có gì ngoài con mèo đen...Làm thế nào để xuống khi con mèo đen đứng ở đây bây giờ.

Ai cũng bối rối.

Con mèo đen gầm gừ.

Bọn em sợ nó vồ nên lùi lại về sau thì vấp ngã.

Đèn pin rơi xuống đất hỏng mất 4 cái còn 3 ánh đèn.

Đang không biết làm thế nào thì tiếng cười the thé cất lên, vang cả khu nhà, bọn em vẫn không biết tiếng cười ấy ở đâu.

Rồi em thấy vật gì lướt qua lướt lại thật nhanh.

Em mới lấy đèn pin soi khắp phòng.

Phòng ấy có cái gương to treo ở tường.

Khi lướt qua đấy , m cảm giác có người đứng ở gương.

Liền rọi vào nhưng không thấy rồi rọi sang chỗ khác ánh sáng hắt vào gương.

Thì thấy cô H đứng đằng sau.

Ai cũng thót tim.

Rồi tiếng nói xuất hiện :- Hừ hừ hừ... chúng mày đến đây làm gì?

Đúng lúc con tao đang đói...Tiếng cười thé lên.

Nhìn ra ngoài chỗ cầu thang thì không thấy con mèo ấy đâu nên cả lũ quyết định chạy.

Nhưng không hiểu sao vừa đứng dậy như vừa bị ai giữ không ai di chuyển được.

Thấy vậy thằng C mới hét lên bảo cả lũ dùng lá bùa đi.

Khi vừa giơ lá bùa ra thì cô H biến mất.

Nhưng thoắt ẩn thoắt hiện.

Chó bên ngoài bắt đầu sủa.

Tiếng con mèo ngày càng to, nó kêu như kiểu báo hiệu.

Thằng V hoảng quá không biết làm thế nào vì cả lũ đứng như trời chồng không ai di chuyển được, lũ con gái chỉ biết đứng khóc.

Rồi cô H lại lướt qua đứng chỗ gương.

Thằng C thấy vậy ném cái đèn pin, làm vỡ toang cái gương.

Kính bắn đầy ra chỗ em.

Rồi cô H xuất hiện ngồi ở bàn đọc sách và bắt đầu khóc lóc:- Con ơi, hôm nay mẹ cho vài đứa bạn xuống chơi với con này... *rồi lại cười phá lên* ...

Chỉ tại thằng B ham tiền của con mụ béo mà mẹ con mình phải chia xa...Khi nghe đến ấy rồi ai cũng hiểu chuyện.

Cô H tiến lại gần em:- Còn mày nữa, rồi sẽ đến lượt nhà mày, mắt âm ư?!Cô H lại cười khanh khách.

Tiếng cười nghe mà xé lòng.

Lúc ấy con M sợ quá mới lôi lá bùa ra doạ.

Cô H không những không sợ mà còn cười mỉa mai :- Bùa này bị tao phá mất tác dụng rồi nhé lũ ngu...

Mày sẽ phải chết đầu tiên.Nghe đến đây con M sợ quá, vùng vằng chạy kiểu gì vấp phải cái gì bị ngã, em thấy vậy chạy ra đỡ, ní ngã vào người em, tay em bị kính đâm vào mạch máu.

Chảy máu be bét, rồi cô H lại tiến gần.

Sợ quá em mới vung tay máu bắn tung toé.

Thì thấy cô H rú lên 1 tiếng kinh hoàng rồi biến mất.

Điện được bật sáng.

Mọi người tràn vào.

Thì thấy cả lũ ngất từ lúc nào.

Còn mỗi em với con M còn tỉnh.

Thảo nào em không nghe thấy ai kêu cứu hoặc lên tiếng.

Họ bảo thấy con mèo kêu to quá, chó lại hú, biết có chuyện nên tập trung xông vào đây.

Nhìn cảnh tượng xung quanh thật đáng sợ, máu me be bét tay em bị mảnh gương đâm vào đúng mạch máu.

Em biết là đã được cứu, nên cũng thấy thanh thản, rồi lịm đi lúc nào không biết...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ¹¹


Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở nhà.

Mấy đứa bạn thì đang phụ mẹ em nấu cơm.

Hình như đã quá gần trưa.

Thấy em tỉnh mẹ em chạy vào hỏi han các thứ.

Rồi mấy bác cũng sang chơi.

Ai cũng hỏi "tại sao con H nó lại bỏ đi?!".

Em chỉ bảo "cháu không biết, cháu chỉ nhớ vung tay đỡ đòn thì cô H gào rú, rồi biến mất thì mọi người xông vào".

Ai cũng thấy có vấn đề, rồi họ bảo đã nộp quyển nhật kí cho công an điều tra.

Chỉ cần tìm được ông chồng và vợ ông chồng là tìm được ra hung thủ.

Vậy ông B làm gì để chết vậy nhỉ?!- Lúc ấy cháu chỉ nghe thấy cô H bảo là do ông B tham tiền nói đến ấy là dừng - C nóiMọi người cũng hiểu được ra một chút ít vấn đề.

Rồi các bác lại hỏi "thế còn con mèo đen, sao lúc nào cô H xuất hiện là nó cũng xuất hiện?!"

- Theo những gì từ đầu xảy ra đến giờ thì cháu nghĩ con mèo ăn con cô H, còn những lần nó xuất hiện chỉ là do quen mui, xuất hiện xem có gì để ăn không thôi.

- Em nói (hoặc là nó xuất hiện để chỉ điểm hoặc báo hiệu, vì em thấy con mèo này cũng không phải dạng vừa vừa vừa đâu ahihi)Hỏi han đến đây mọi người bàn tán, rồi chờ ông thầy về.

Chắc chiều là họ về đến đây, ăn cơm xong xuôi thằng C nó lại lên ý tưởng sang nhà chú B điều tra.

M nói:- Mày còn chưa tởn tới già sao C?!- Gặp rủi ro tí thôi, với cả ông B đã bị trấn yểm rồi thì còn sợ gì nữa.

Vả lại mắt thằng D chỉ không nhìn được cô H nên bó tay, chứ bình thường nó nhìn được ma khác gì người thường,bọn mình có thể tránh được mà...V nói:- Thôi dẹp đi mày hôm qua tao đã đái ra quần rồi- Đéo mẹ chúng mày nhát thế, không phải nhờ có mình mà sự việc được sáng tỏ ra 1 tí à?!Ừm ừm à à 1 lúc thằng C lại nói tiếp:- Mình đi ban ngày nên không sợ đâu Ai cũng thấy nó nói có lí (chẳng hiểu sao thằng này nói cái gì ai cũng nghe chắc sau này làm sếp).

Nên quyết định 1r tập trung sang nhà ông B.

Mẹ em thấy bọn em thầm thì to nhỏ thì nói vọng lên:- Chúng mày đừng có ngu mà rúc vào chỗ chết... chuyện có phải của mình đâu mà dây vào.

Vạ vào thân.Bọn bạn em nghe thấy vậy nhưng mà cũng im ỉm bỏ qua.

Bây giờ có sét đánh gãy chân bọn này thì chúng nó mới sợ.

Đến tầm 1r nhân vật chính lần này rút kinh nghiệm đến đúng giờ, nó còn bảo lần này tao xin mấy túi nước tiểu của trẻ con.

Nghe ông nội tao nói thì ma sợ nước tiểu mày ạ (thông minh nè).

Rồi bọn em sang đến nơi, cửa khoá chặt, không có chỗ nào để vào.

Thấy vậy bọn em mới vòng ra chỗ sân sau, chỗ ấy có cái lỗ chó để chui vào, may quá cửa sau không khoá, thấy vậy bọn em mới lẻn vào, vào được trong nhà khí lạnh ẩm thấp bốc lên lạnh hết cả người.

Đinh ninh là ông B bị trấn yểm không còn lảng vảng ở đây nên không sợ.

Cả lũ lần này khôn hơn đi cùng nhau chứ không tách ra nữa.

Lục 1 lúc thì em thấy đau hết cả đầu, choáng váng ngồi bệt xuống.

Thằng C thấy vậy mới đỡ em.

Chắc do bị thiếu máu chưa hồi phục được nên bị mệt.

Ngồi nghỉ 1 lúc thì phía nhà bếp xoong nồi rơi.

Vì trải qua đêm qua nên đứa nào cũng nhát gan hơn 1 tí.

Bình tĩnh quan sát thì phát hiện hoá ra con chuột, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chẳng hiểu sao em ngày càng đau đầu, giữa trời nắng mà sao lạnh toát người thế này.

Em thấy bọn kia cũng vậy.

Thằng C nhìn em, em hiểu ý liền dùng mắt trái rồi bảo nó:- Chỉ có vong ở ngoài đường thôi, chứ trong này không có ai.- Nhưng tao thấy hình như có mùi gì ở đâu đây, bây giờ phải đi tìm xem nó là cái gìThằng C mới dìu em dậy, em chỉ nó đi theo cái luồng âm khí mà em nhìn thấy.

Em dẫn bọn nó vào trong phòng ngủ của ông B.

Đến đây thì chỉ thấy khí tập trung trong căn phòng, nhưng không thấy gì.

Chúng nó bắt đầu mới lục soát, vì trong phòng tối nên con M thò tay bật đèn, đèn sáng trưng cả căn phòng.

Lục 1 hồi không thấy gì, nhưng em càng ngày càng đau đầu.

Thằng V mệt quá mới ngồi bệt xuống cạnh góc tủ nghỉ, nó mới quay sang nhìn cái tủ thì thấy tủ lại có bánh xe.

Vì bình thường người ta đóng tủ quần áo mang tủ vào mới lắp thì lắp bánh xe làm gì.

Với cả chỗ này sạch hơn bình thường.

Nó mới hô hào mấy đứa đẩy tủ ra, đẩy được ra bên dưới sàn nhà có 1 cái cửa.

Hoá ra đấy là tầng hầm.

Ai cũng nhìn nhau rồi quyết định xuống.

Mò mẫm mãi cũng vớ được công tắc, bật đèn lên, đèn vàng của bóng đèn 220w làm sáng cả căn phòng.

Cảnh tượng trước mắt là mấy lá bùa, mấy bình rượu ngâm rắn rết các loại, bọn em mới đi khắp 1 lượt nhìn cái bình con M hét lên.

Bên trong cái bình ấy đang ngâm 1 cài đầu người, cùng với mấy giấy tờ bùa chú.

Hoá ra ông B là người nuôi ngải.

Cái bình ấy được đánh dấu là ngải thai nhi.

Chưa đủ nguyên liệu để làm, và ai cũng hiểu chắc chắn cái đầu trong bình ngâm này là con của cô H.

Nghĩ xong mà rùng mình.

Đang trầm ngâm thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Ai cũng giật nảy lên.

Chuông reo được 1 lúc không ai dám nghe máy thì thằng C lấy hết can đảm nghe máy:- Alo (nó hắng giọng) - Mày làm cái đéo gì mà mất liên lạc mất tuần nay thế, làm đến đáu rồi?! (Phía bên kia giọng người phụ nữ quát tháo) - Em sắp xong rồi- Mày làm cho nhanh lên, nếu vì mày không đòi tiền công 50 triệu và cái thai nhi thì tao đã không cho người mổ bụng con H lấy con nó đưa cho mày...- Em biết rồi- Làm cho khéo vào không lộ chuyện rách việc...

Tút...tút...tút...Nghe xong câu chuyện ai cũng giật mình.

Và tất cả mọi vấn đề đã được giải quyết.

Bây giờ chỉ có báo công an rồi điều tra số điện thoại là ra nhà bà béo.

Cuộc điện thoại vừa dập thì em choáng váng mặt mày.

Hình như âm khí ở đây quá nặng, áp sát vào em làm em thấy khó chịu.

Thấy vậy chúng nó đưa em ra ngoài.Đúng là ra ngoài cũng dễ chịu thật.

Em lại trẻ khoẻ và tươi vui hí hí
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ¹²


Lúc ấy cũng tầm 4r.

Thì cũng là lúc mọi người đưa được ông thầy về.

Ông ở nhà bác trưởng phố.

Đến nơi thì không phải ai xa lạ chính là ông cháu.

Ông nhìn thấy em mới vẫy vào nói chuyện.

Ông giải thích sau vụ trấn yểm huyệt đá thì nhà ông chuyển đi, khi mọi người đến tìm thì ai cũng ngạc nhiên.

Nghe mọi người kể chuyện thì ông cũng nhận lời giúp lên đây luôn.

Bọn em mới kể chuyện vừa phát hiện ra cho ông cháu nghe (ông ấy bảo em là không cần gọi là ông cháu nữa, ông tên là Kháu.

Mọi người hay gọi là cụ Kháu nhưng em gọi là ông Khái cho trẻ).

Ông ấy bảo cũng nắm được tình hình, phải để đến 15 rằm này là lúc nguyệt đạo chính cung với trời đất cũng là lúc âm binh mạnh nhất có thể chế ngự được cô H.

Em mới thắc mắc tại sao lại quân âm binh, thì ông bảo ông là thầy phù thủy chuyên nuôi quân Âm binh để bắt ma, dùng âm binh để trấn yểm những người chết trùng.

Bla...bla...

Ông không như những thầy khác dùng quân âm binh để hại, ông dùng quân âm binh để cứu người.

Nghe đến đây ai cũng thấy an tâm, vì mọi người đã chứng kiến.

Rồi ông rút ra 1 lá bùa và nói mỗi 1 lá bùa này khi khai triển có thể triệu được mấy trăm quân âm binh.

Để bắt 1 con quỷ lại còn là quỷ tinh quỷ nữ thì phải dùng đến mấy vạn quân(???) ( không hiểu lắm tại sao lại phải dùng nhiều như thế)Rồi ông bảo mọi người chuẩn bị đồ cho ông lập trận bát quái.

Ông ngồi bấm 1 lúc thì bảo con quỷ này rất tinh khôn, phải có gì dụ nó ra.

Thằng C mới bảo:- Hay đến nhà ông B lấy cái bình ngâm đầu con cô HÔng thầy thấy ý kiến hay rồi bảo người đến lấy sắp xếp mọi việc.

Phân công xong xuôi ông mới nhìn em và bảo em mở mắt ra cho ông ấy nhìn.

Nhìn 1 lúc rồi ông nói, mắt em doới mở được một nửa nên chỉ nhìn thấy các vong linh, chưa thể nhìn thấy cõi âm.

Để mắt mở hết thì chờ đến tuổi là 18 tuổi ra trình đồng mở phủ.

Thì các ngài sẽ khai thông khai nhãn, khai nhĩ cho.

Thì lúc ấy mới có thể nhìn được về cõi âm.

Cõi âm có nhiều phần 36 lục chú.

Mỗi 1 phần sẽ có khả năng khác nhau.

Rồi em kể về sự việc tối hôm qua cho ông nghe.

Rồi em hỏi ông máu em làm sao mà khiến cô H sợ vậy?!

Ông ngồi nghĩ 1 lúc rồi chạy ra hòm đồ lấy 1 chậu nhìn giống chậu nhân sâm.

Nhưng không phải, rồi ông nhờ người lấy cho ông bát máu gà, khi bát máu gà được đưa lên ông mới cầm tay em lên trích 1 ít máu pha vào bát máu gà rồi đổ lên cây đấy, thì 1 lúc sau cây ấy khẽ đung đưa, trở nên tươi mới xanh mơn mởn.

Ông mới giải thích, đây là huyết ngải mà ông đang nuôi.

Muốn trồng được loại ngải này thì đất phải là loại đất giã nhuyễn từ cây táo nấu cơm trộn với cát, tuyệt đối không để trộn lẫn rác, phân.

Trong 7 ngày đầu cách 1h, ông phải đọc thần chú cho ngải nghe.

Kết thúc ngày thứ 7, lúc 0h pháp sư bắt đầu cho ngải ăn bữa đầu tiên bằng máu gà có pha máu người được chọn "nuôi".

Đến 0h ngày thứ 99, nếu ngải vẫn còn sống thì xem như cuộc "trục" ngải thành công.

Nếu ngải chết sau ngày thứ 99, linh hồn ngải vẫn bám theo pháp sư để bảo vệ hoặc tấn công người khác theo lệnh.

Tuy nhiên, "công lực" của loại ngải "chết non" ấy không "mạnh".

Ngải từ 3 năm tuổi trở lên mới đủ trí khôn luyện thành những cao thủ vô hình.

Ngải càng lớn tuổi, sức học càng mạnh, công lực càng cao.

Tuổi của ngải trở thành thước đo công lực phép thuật của người nuôi ngải.

Người yếu phép thuật ngải chỉ sống được đến 1 năm.

Pháp sư bậc trung nuôi ngải được 3 năm.

Pháp sư cao cường sẽ nuôi ngải sống trường thọ bằng tuổi mình.

Rồi ông bảo trong máu em có 1 ít khác thường, khiến ma quỷ rất sợ nhưng lại là thành phần nuôi được huyết ngải là loại mạnh nhất trong các loại ngải.

Ai có huyết ngải thì không sợ 1 thế lực tà ác nào có thể hãm hại được mình.

Em nhìn vào cây huyết ngải nghĩ vậy thấy cũng ham, vì máu mình là máu được chọn vậy có thể nuôi được nó, nghĩ đến vậy cười tủm tỉm.

Ông thấy em cười hiểu ý nên bảo...

Nếu cháu muốn có 1 cây huyết ngải thì phải tự đi tìm không thể lấy được của ai, vì khi pháp sư luyện được huyết ngải thì đã có linh hồn rồi như chủ nhân với đầy tớ.

Chỉ có khi nào người chủ chết đi thì linh hồn của cây ngải mới về bên rừng núi và nhập vào 1 cây cỏ khác chờ có duyên với 1 pháp sư khác.

Chính vì vậy ngải không giống cây nên không thể nhân giống được.

Đặc điểm nhận ra huyết ngải là dù nó có ẩn vào cây nào đi chăng nữa thì khi ra hoa đều có màu đỏ vậy.

Nghe đến vậy thì em cũng ý định từ bỏ luôn vì nghĩ em đã có mắt trái với máu thì chắc sẽ an toàn (đúng là suy nghĩ trẻ con) Ngồi nói chuyện phiếm 1lúc thì trời cũng tối nên ai về nhà nấy cơm nước.

Còn 2 ngày nữa là 15 rằm ai cũng hào hứng trông chờ ngày đấy.

Nhà em ăn cơm dọn dẹp cũng 9h tối.

Sao hôm nay em lại mệt và buồn ngủ đến như vậy nhỉ, trời lại bắt đầu đổ mưa, nghe tiếng mưa mà não lòng.

Em mới lên giường ngủ trước, tầm 1h đêm em bị đánh thức bởi cơn buồn tiểu, lúc ấy cũng không nghĩ gì, em chạy 1 mạch ra đằng sau, ôi không có cảm giác gì bằng đi tiểu đúng lúc phê vãi.

Gió lùa vào mát lạnh, trời tạnh mưa rồi, sao sáng đầy bầu trời, ánh trăng cũng tròn vành vạnh.

Em đang hưởng thụ không khí mát lành này thì tiếng cười the thé vang lên.

Em giật mình để ý xung quanh không thấy ai, cảm thấy lạnh hết xương sống đổ mồ hôi rồi có tiếng thì thầm bên tai....- C...hà.....o m...ột.... mắ.....tttt
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ¹³


Em giật mình quay lại thì gương mặt máu me của cô H dí sát vào mặt em rồi lại biến mất.

Ôi quả đấy em chỉ muốn ngất đi thôi, quá kinh hoàng, chân em như bị cái gì níu giữ, mồm thì không hét lên được.

Tiếng cười lại vang lên, em quay về phía tiếng cười thì thấy cô H đang ngồi vắt vẻo trên cây roi đằng sau nhà em.

Cô vừa khóc vừa cười, đúng là người mẹ mất von lại còn chết trẻ thật đáng thương.

Cô H quay về phía em ánh mắt sắc lẻm đầy hận thù, đúng là ánh mắt đã nhìn theo dõi em.

Nhưng tại sao khi gặp nhau ở khu rừng nhìn cô rất bình thường đâu có mang 1 hình hài đáng sợ như thế này, nhìn vào mắt cô đâu có tí hận thù nào.

Ấy vậy mà giờ đây người đang khóc lóc rồi lại cười kia thực chất là một con quỷ, làm thế nào để giải thoát cho cô khỏi nỗi thống khổ này?!Em chỉ biết đứng nhìn, thì cô H lên tiếng :- Mày xem mày đã làm gì tao này?!...Dứt câu cô xuất hiện trước mặt em, em để ý những giọt máu của em bắn vào gây bỏng, không lành, rồi cô lại ngồi vắt vẻo rồi nói:- Chính mày đã làm tao ra nông nỗi này, để mấy vết này lành tao phải đi bắt sự sống tinh lực của con người để hồi phục.

Chính mày đã ép tao tiến vào con đường này...Nói xong cô cười phá lên thật rùng rợn , đấy chỉ là sự vô ý chứ đâu có cố ý...- D à, cô có món quà tặng con này, mau dùng mắt trái đi nào...Giọng điệu cô đã thay đổi, mang đầy vẻ nguy hiểm.

Em liền mở mắt trái thì thấy 9 vía của mẹ em đang bị cô H nắm giữ.

Thật sự khi nhìn đến cảnh này em bàng hoàng lo sợ nhiều hơn.

Chuyện gì đang xảy ra?

Sao em lại rơi vào trường hợp này?

Nước mắt em giàn giụa, đầu óc toàn nghĩ những điều không xảy ra...

- Trước khi tao giết cả nhà mày, thì tao phải chơi đùa với mày đã...

Nếu không vì con mẹ mày vô tâm thấy chết không cứu thì đâu có như thế này, trong đêm ấy khi bị bà béo đến đánh ghen tao thấy có chuyện chẳng lành, mới nhìn sang nhà mày thấy mẹ mày mới gọi tên mẹ mày chỉ mong có người đến cứu... hahaha...

Nhưng không!

Mẹ mày sợ kiếm việc vào thân, chỉ đứng nhìn rồi bước vào nhà, từ lúc ấy tao đã hết hi vọng rồi.

Con mẹ mày phải chết để mà xuống làm bạn cho con tao...Vừa nói dứt câu thì em tỉnh dậy, cũng đã 5h sáng, em mới chạy sang phòng mẹ thì thấy bố em cũng vừa mới dậy, em mới hỏi mẹ dậy chưa, bố mới bảo mẹ chưa dậy đang ngủ.

Em cũng yên tâm chạy về phòng.Tầm 8h thằng C sang nhà em, rủ em đi ăn sáng với ra chỗ người ta lập trận đồ xem.

Em cũng kệ bỏ qua giấc mơ đêm qua mà tót đi chơi, tầm trưa em về, em vẫn chưa thấy mẹ nấu cơm nhà cửa thì vắng tanh.

Em mới gọi mẹ thì không thấy mẹ đâu, gọi điện cho bói thì bố bảo lúc đi làm vẫn chưa thấy mẹ dậy...

Biết chuyện chẳng lành liền chạy vào phòng thì thấy mẹ vẫn nằm đấy.

Hoảng sợ quá, không biết làm gì, chỉ biết hét ầm lên kệ cứu.

Mọi người thấy em kêu cứu thì chạy nhanh qua rooig hỏi dồn dập:- Có chuyện gì vậy ?!Thì em chỉ vào giường, mấy anh thanh niên thấy vậy cũng đoán ra chạy vào sốc nách mẹ em bế lên bệnh viện.

Lên bệnh viện cũng không chuẩn đoán được tại sao mẹ em lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Em chợt nhớ lại đến giấc mơ.

Chỉ biết nói rằng :- Bị cô H bắt mất vía rồi...Thằng C mới bảo:- Thế mày nhìn xem phần hồn mẹ mày đâu...Em vừa nói nước mắt giàn giụa :- Đấy chỉ là với người chết thì mới nhìn được hồn thôi, còn mẹ tao vẫn đang sống sao tao nhìn thấy được, nhưng nếu để lâu tao sợ mẹ tao lại giống cái N...Một lúc sau thì ông Kháu với máy bác chạy đến xem qua 1 thôi 1 hồi thì ông bảo mẹ em còn sống được đến 3 ngày.

Là 14-15-16, nếu gọi được vía về thì mẹ em thoát, còn không thì cũng bó tay.

Người ta chết đi còn có phần hồn về địa ngục còn thăm con cháu còn được đầu thai, còn đây chết đi mà không nhập được hồn vía thì tan biến không có gì lưu luyến trên cõi đời này.

Nghĩ đến vạy em lại càng thương mẹ nước mắt tuôn như suối...

Việc cấp bách bây giờ là phải trị được von quỷ H thì mới cứu được mẹ em.

Mọi việc dường như đã quá cấp bách, ai cũng lo lắng, giờ chỉ còn trông chờ vào ông thầy, bây giờ đã là 14.

Chỉ còn ngày mai nữa thôi.

Bố em biết tin cũng chạy về 1 mạch biết sự tình xảy ra với vợ cũng đau lòng nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn để còn tỉnh táo làm chỗ dựa cho con cái...Tối hôm ấy để cho an toàn ông thầy sang nhà em ngủ để đảm bảo an toàn cho 2 bố con.

Vì đã biết mục tiêu của con quỷ H là ai.

Tầm 8h dọn cơm, mùa hè tối muộn nên ăn muộn, cơm nước xong xuôi, nói chuyện hàn huyên cũng phải 9r dọn dẹp là 10h.

Cả nhà đang ngồi xem tivi thì điện chập chờn như là bị yếu vậy.

Bình thường có thế này đâu, em đang thắc mắc đèn thì nhấp nháy, được 1 lúc thì mất hẳn.

Bố em mới sai em đi lấy cái nến, hình như mất điện cả khu phố.

Em mới chạy vào phòng tìm kiếm, sờ sờ soạng soạng cuối cùng cũng thấy em mới châm diêm thắp nến, ánh sáng của ánh nến yếu ớt le lói cả căn phòng thì tắt "bụp" phát, quái lạ gió đâu mà thổi tắt nến, em lại châm lên, vừa châm xong ngẩng đầu lên đi ra ngoài thì ôi thôi cô H xuất hiện bất thình lình trước mặt em, ôi zời ơi nếu như cứ mấy phát như thế này chắc em đứt động mạch chủ mà chết luôn quá.

Em mới hét toáng lên, chạy phi ra ngoài.

Bố em với ông thầy thấy tiếng hét thì cũng chạy đến, em mới chỉ vào căn phòng tối, bố em chạy vào tìm cái đèn pin, soi sáng cả căn phòng thì tiếng cười cất lên:- Tìm em à anh zai....Bố em quay lại thì thấy cô H đang ngồi vắt vẻo trên nóc tủ (Đúng là người chết có khác chỉ thích ngồi trên cao):- Cô đến đây có việc gì?!

- Em đến chơi nhà...- Cô đi đi ở đây không tiếp đón cô.- Kkkk, anh nghĩ muốn tôi đi là đi được sao?!Cô H cười lên 1 tràng cười ghê rợn.

Thấy vậy ông thầy bắt đầu lôi 1 lá bùa tay bắt khuyết mồm niệm chú.

1 lúc sau quân âm binh xuất hiện kín nhà em, người bình thường thì chỉ biết lạnh hết người, nhưng ai biết đâu em nhìn vào 2 bên đang giao chiến.

Đúng là quỷ tinh có khác, nó rất mạnh.

Ông Kháu bảo:- Do không dàn được trận nên quân của ông rất yếu.

Rồi ông bảo em lùi ra sau, đừng để cô H biết rồi lấy 1 vật gì đấy bôi ít máu của em vào rồi ném vào người ả ta.

Còn ông tiếp tục rút 2 lá bùa để làm phân tán cô H đừng chú ý đến em.

Em mới lẩn ra sau, tìm được cây nến, nhưng không có vật gì sắc nhọn làm tay chảy máu.

Đành cho ngón tay vào miệng cắn, nhìn trong phim chúng nó cắn tay 1 tí không đau mà ra máu, em cắn mãi không chảy, quả cuối cố cắn thật mạnh, cơn đau buốt đến tận óc.

Máu chảy ra em bôi vào chiếc nến rồi quay lại.

Ông Kháu thấy vậy hiểu ý liền nháy mắt bảo ném vào người cô H.

Cô H thấy có sự sao nhãng liền chú ý đến em, em thấy vậy ném thật nhanh.

Cô H thấy vậy liền giơ tay tóm lấy.

Vừa chạm vào cô gào rú 1 vùng trời, tay cô hình như bị bỏng.

Cô chỉ vào mặt em rồi nói:- Tao sẽ quay lại...Rồi biến mất....
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh ¹⁴


Khi cô H đi mất ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như không có ông Kháu ở đây thì chắc em với bố em quy tiên rồi.

3 người nhìn nhau, mồ hôi chảy đầm đìa, vừa sợ vừa buồn cười.

Cười vì thoát chết trong gang tấc.

Ông bảo cả đời ông chưa bao giờ đối diện với con quỷ lại mạnh thế này.

Chắc nỗi đau đớn uất hận của nó quá lớn.

Đến nỗi dùng đến 4-5 lá bùa mà nó cũng không si nhê.

Em, ông với bố ra bàn ngồi, đang dò dẫm thì có điện.

May quá, đêm nay ngủ mà không có điện chắc em thức trắng cả đêm quá.

Lúc ấy bố em cũng mệt, nên bảo bố em nghỉ sớm.

Nhưng em thấy bất an trong lòng, liền hỏi ông về mẹ em.

Nhắc đến mẹ em, ông mới chợt nhớ, liền đứng dậy tìm cái hòm bên trong có cây ngải, ông rút ra 1 lá bùa đặt ở bàn- đối diện với cây ngải bảo bố em cắt tiết 1 con gà rồi ông cắt ít máu của ông trộn với máu gà rồi tưới cho cây ngải.

Rồi ông ngồi niệm chú.

Lá bùa với những nét vẽ màu đỏ sáng lên 1 lúc rồi tắt.

Ông lấy lá bùa cho bố em, rồi cất cây ngải đi, lấy 1 cây cọc sắt bảo em lấy máu em bôi lên đó.

Đưa 2 thứ cho bố em, bảo lên viện trông mẹ tránh để cho con quỷ bắt nốt 3 phần hồn thì hết cứu.

Bố em thấy vậy liền chuẩn bị luôn.

Ông dặn:- Lá bùa thì đặt ở ngực cô ấy, còn cây sắt thì dùng để bảo vệ anh đối phó với con quỷ.Bố em vâng vâng dạ dạ lấy xe máy phóng đi thật nhanh.

Bố đi rồi em mới hỏi :- Lá bùa ấy cháu tưởng không có tác dụng...

Ông bảo rằng :- Bình thường nó không có tác dụng thật nhưng lúc ấy ta đã niệm chú để chi linh hồn cây ngải này vào lá bùa để bảo vệ mẹ cháu.Em bảo:- Vậy còn ông không sợ sao?!Ông cười xoà rồi nói:- Ta dám chắc nó không dám quay lại đây nữa đâu, sợ nó không làm gì được ta nên quay lên viện hại người thôi.

Mà có về đây thì cũng có cháu rồi mà...(Ông à, ông cứ dùng máu của nó, nó không chết vì quỷ cũng chết vì mất máu đấy ông =)) )Em chỉ cười không nói gì, cũng muộn nên 2 ông cháu đi ngủ sớm để lấy sức chiến đấu.Sáng hôm sau là ngày mà ai cũng chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng chiến đấu.

Em với ông hô hào mọi người sang nhà văn hóa để họp mặt chỉ đạo.

Em thấy ai cũng căng thẳng mặt mày.

Cũng đúng thôi chuyện liên quan đến tính mạng con người ai mà không sợ, biết đâu rủi ro mình tự dưng chết thì ai chả tiếc nuối.8h mọi người có mặt đầy đủ.

Ông thầy mới ngồi bấm độn, rồi chạy ra ngoài xem hướng địa phong thuỷ.

1 lúc tính toán ông bảo mọi người đào cho ông 1 cái hố hình tròn ở sân nhà cô H.

Vì chỗ ấy là nơi cô H trú ngụ, khí âm dương đi qua đấy cũng tốt, bên dưới hố thì đặt 1 hòn đá mạch nha (đá này được luyện bởi ngải đen, chuyên hút tà khí để sinh trưởng, chỉ cần có tà khí đi vào phạm vi của nó thì nó sẽ phát ra 1 lực cực mạnh để hút tà khí) rồi sai người cắm ở bên dưới 4 cái cọc xung quanh, 1 cọc sắt ở giữa.

Bên trên được đậy bằng 1 cái gương to đục ở giữa để cắm que sắt vào.

Ông bảo mọi người cứ chuẩn bị nguyên liệu rồi gọi ông ra bày trận.

Ông sai 1 nhóm xuống tầng hầm nhà ông B để lấy bình ngâm đầu của con cô H, ông đưa cho họ 1 lá bùa trước khi di chuyển cái bình thì phải dán cái bùa này vào để nó phong tỏa mùi ngải đang luyện, để cô H không nhận được ra.

Rồi ông thắc mắc 1 việc nữa về việc con mèo đen, sao nó lại hay xuất hiện những lúc cô H xuất hiện, có chuyện gì chăng?!...

Suy nghĩ 1 lúc dường như không giải đáp được thắc mắc ông cũng bỏ qua.

Mọi việc đã được phân công, ai làm việc của người nấy, em với bọn bạn và ông thầy lên viện thăm mẹ em.

Lên đến nơi thì thấy mẹ em vẫn ổn, bói thì đang tranh thủ ngả lưng.

Thấy mọi người lên, ồn ào quá bố cũng tỉnh giấc.

Bố em nói chuyện với thầy:- Quả nhiên thầy dự báo như thần, em vừa lên đến nơi, thấy vợ em vẫn chưa tỉnh, liền đặt lá bùa vào trong người, ngồi trông vợ 1 lúc thì em thấy điện cũng chập chờn biết là có chuyện cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng, gió rít nổi lên cây bên ngoài xào xạc, ớn lạnh.

Em đang căng thẳng thì cánh cửa tự nhiên mở ra như có ai đẩy vậy.

Em sợ quá toát mồ hôi hột, thì có con mèo chạy ra, em nghĩ thần hồn nát thần tính, chấn tĩnh 1 lúc không thấy gì em mới ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo đầu óc.

Xuống tầng 1 mua chai nước thì em thấy mất điện, cảm thấy bất an nên em mới chạy lên.

Thì thấy cô H đang đứng làm phép thu hồn vợ em, cô vừa động vào người thì bị lá bùa ấy đẩy ra, em thấy vậy sẵn cây gậy có máu mới xong vào vụt thì mũi sắt chạm được vào tay cô ta.

Cô rú lên đau đớn rồi biến mất.

Em cũng hoảng quá để phòng sáng đến 5h thấy đông người, gà gáy... em mới dám ngủ.Thầy nói:- Tôi biết mà giống quỷ hay có tính trả thù vậy đấy...Ngồi nói chuyện một lúc thì ông trưởng phố mời thầy về ăn cơm rồi mời thầy về bày trận, ông nhắc bố em trông coi mẹ cẩn thận.

Còn việc gọi vía đã có em đây rồi yên tâm.

Bố em thấy vậy cũng thở phào.

Cả lũ mới về nhà ông trưởng phố ăn cơm, ăn xong lại kéo ra nhà cô H.

Cái nắng chói chang làm ai cũng mệt mỏi.

Ông mới nhảy xuống hố lấy trong túi ra sợi len đỏ nối 4 cọc lại với nhau rồi 1 sợi móc lên đỉnh đầu ngọn sắt, ông tính toán đặt hòn đá mạch nha đúng hướng để nó có thể hút được tà khí cũng như cô H, ông dán 4 lá bùa vào 4 cọc để có thể thi triển thuật pháp.

Sau ông bảo mọi người đặt tấm gương tròn xỏ vào ống thép rồi đặt trên miệng hố, đóng 8 cái cọc theo 8 cạnh của bát quái nối lại với nhau.

Ông lấy máu chó đen vẽ âm dương.

Sau đó ông bảo người ta khiêng đặt cái thai nhi ở trước cửa.

Lúc ông ra hiệu thì tháo lá bùa ra.

Chuẩn bị bàn bạc xong xuôi cũng xẩm tối.

Phân ra mấy người ở lại trông coi, còn tất cả về nhà tắm rửa sạch sẽ ăn no... có chết cũng thành ma đẹp ma no =))))
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Quỷ Tinh 🔚


11r đêm trời nhiều sao đẹp, ánh trăng sáng vằng vặc, gió hiu hiu, tiếng côn trùng kêu nghe mà ai oán cho 1 kiếp người.

Tất cả mọi người đứng tập trung trước cửa nhà cô H.

Em thì đứng sau ông thầy cầm cái áo của mẹ em, chỉ cần cô H mang vía của mẹ ra thì giơ áo lên, bên trong áo có dán lá bùa của thầy có thể thu vía của mẹ lại.

11h59Ông mới ra hiệu người ta gỡ tấm vải vàng che bình thai nhi và lá bùa ra, vừa gỡ thì 1 mùi âm khí bốc ra, ai cũng khó chịu, lúc sau thì gió nổi lên, tiếng côn trùng im hẳn.

Im ắng đến đáng sợ, bỗng tiếng cười the thé vang lên.

Cô H đã xuất hiện, ngồi trên nóc nhà...

Mùi thai nhi đã dử được cô đến, cô quay đầu tìm 1 vật đã dẫn cô đến.

Thấy rồi cô gào rú trong điên loạn, rồi nhảy xuống chỗ cái bình, 2 dòng nước mắt chảy ra:- Con... con đây ư?...

Sao lại ra nông nỗi này... ta tưởng con mèo chết tiệt ấy đã ăn con rồi sao còn mỗi cái đầu vậy?...Ai nghe cô nói cũng mủi lòng vừa thương vừa sợ.

Tay cô H vừa chạm vào bình thì bị bật ra, trên bình đã được yểm làm cô H không thể tiến lại được gần...- Lão già, ngươi đã làm gì con ta?!...Cô H trừng mắt quay mặt về phía ông thầy hỏi.Thầy nói :- Con cô đã bị ta trấn yểm, nó đã được người ta luyện thành ngải thai nhi, giờ có thoát ra nó cũng không còn linh hồn để siêu thoát.- Câm mồm...Cô gào rú lên tóc tai rũ rượi, hai mắt long sòng sọc...

- Bây giờ cô muốn cứu đứa trẻ thì hãy mau đưa hồn vía mẹ thằng D đâyVì nhìn thấy con mình thế này, cô H không còn suy nghĩ được gì nhiều, chỉ muốn đến ôm đứa con đang bị người ta sử dụng kia, rồi cô cười trong đau khổ.

Tay cô xoè ra, ông thầy hiểu ý liền bảo em dùng khả năng , nếu thấy vía mẹ, thì chỉ việc tung áo ra là được, em làm theo và hét thật to, tung cái áo ra và vía mẹ em đã được thu gọn.

Thầy dường như hiểu ý thầy cần sợi dây len đã buộc vào cái bình gần chỗ trận đồ để cho cô H bước vào đấy.

Và đã thành công, vì quá thương con cô không mảy may đề phòng, chân cô vừa bước vào tấm gương thầy liền đọc chú, chân tay cô bị các tấm bùa bên trong toàn âm binh cộng với sợi dây giữ lại.

Cô dãy giụa không làm cách nào thoát được ra, thầy luôn mồm đọc chú, bên dưới thì hòn đá liên tục hút khí, ánh trăng phản chiếu với tấm gương kết hợp với khí âm dương từ cây cọc sắt kết hợp lại làm 1 đòn khoá trấn giữ không thoát ra nổi.

Cô H dường như mất kiểm soát :- Ha ha ha, tao có chết cũng phải đưa mày đi cùng...Nói xong cô H dùng hết phép bình sinh của mình để bay ra, túm vào được cổ em rồi lại bị sợi dây kéo lại, em cũng rơi vào trận đồ, không cách nào thoát ra được.

Nếu như ở trong ấy lâu, e rằng em cũng bị hòn đá hút hết dương khí mà chết.

Thầy thấy em như vậy định dừng niệm chú:- Thầy cứ kệ em đi ạ, tiếp tục đi ạ, đừng để vì em mà để ả thoátThầy nghe thấy vậy lại tiếp tục niệm, mọi người chỉ biết đứng nhìn cầu nguyện, em thấy em hoa mắt đau đầu chóng mặt.

Gió nổi lên, tiếng chó sủa rầm rộ cả lên, mọi người biết là con mèo đen xuất hiện, ông thầy thấy vậy càng lo lắng, bây giờ nó mà phá hỏng trấn đồ thì hỏng hết việc...Y như rằng, nó từ từ xuất hiện trên nóc nhà, nó nhảy xuống.

Gầm gừ, em thì đã quá mệt mỏi hết sức lực.

Cô H thì cứ giữ cổ em không cho thoát ra.

Tay em chỉ biết bám vào tay cô H để cậy ra nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Con mèo gầm gừ xong rồi "phốc" 1 cái nó nhảy vào trận đồ cắn vào tay em, làm tay em chảy máu.

Nó rơi xuống làm tấm gương bị nứt.

Em thấy tay chảy máu liền vảy máu vào người cô H.

Cô H bị máu bắn vào giãy giụa thả em ra, em và cô H đều rơi xuống tấm gương, tấm gương bị vỡ hết rơi xuống hố.

Cô H rơi xuống chạm vào hòn đá, bị hút vào trong và bị hút hết sức lực rồi tan biến.

Thầy thấy vậy liền dừng lại.

Mọi người thấy đã xong liền chạy vào đỡ em lên, em bị tấm kính đâm vào đùi.

Chảy máu be bét thằng C mới băng bó sơ cứu cho em.

Còn con mèo bị gương đâm trúng cổ họng nên chết luôn.

Ông thầy thấy vậy mới bảo dân làng để yên trận đồ, chỉ lấp đất che hố.

Vì cô H bị hút vào hòn đá.

Bây giờ mà tháo trận đồ thì cô H sẽ lại thoát ra.

Mọi người đồng ý lấy đất lấp lại.

Em thì do mất máu quá nhiều nên ngất lịm nên được đưa vào bệnh viện .Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy thấy mẹ với mọi người xung quanh.

Biết là mẹ đã được cứu,mọi việc đã xong xuôi mà thấy vui trong lòng.

Riêng về việc bà béo giết cô H được công an điều tra ra hung thủ là ai.

Nhưng do nhà là quan chức có điều kiện nên cũng giàn xếp được mọi việc được im lặng.

Sau 1 ngày em được đưa về nhà, mọi người bảo con mèo là mèo thiêng trên núi, chính nó là người báo hiệu với cứu em, nó chết mà ai cũng tiếc.

Mọi thứ xong xuôi ông thầy bảo mọi người không nên làm gì để làm trận yểm bị phá.

Nên niêm phong chỗ ấy lại.

Rồi ông trưởng phố đưa thầy về nhà.Sáng hôm nay trời thật đẹp và bình yên.

Mọi việc đã kết thúc em cảm thấy thanh thản.

Nhưng ai biết đâu mọi việc đâu có dừng ở đấy...
 
Main (Truyện Tâm Linh)
Bạn Mới


Em xin tiếp tục kể cho các mày nghe phần 3 của câu chuyện tâm linh.

Nhưng trong phần này em sẽ là 1 nhân vật góp mặt trong chuyện chứ không còn là nhân vật chính nữa.

Phần này em sẽ kể về việc em đã gặp Main (1 mắt đấy ạ- người có khả năng nhìn thấy vong hồn ma.

Vì thấy mọi người gọi 1 mắt là main nên em cũng gọi là main nhé mọi người) 👹👹👹Nhà em ở dưới chỗ main ở cách 1 dãy phố chỗ main ở là phố bằng, còn chỗ em ở là phố bưng.

Ngày ấy thì phân chia ra 2 phố nên thanh niên của 2 phố ít giao lưu.

Thanh niên phố bưng mà xuống phố bằng tán gái thì bị đánh, và ngược lại.

Nhà em thì lại ở giữa ranh giới 2 phố nên ai cũng đều biết mặt em, thành ra em đi lại được cả 2 phố mà không bị úp sọt.

Phố bưng có 1 dòng suối bên đục bên trong và có 1 bãi gòi là bãi hủm cô nhi đấy ạ.

Ở hủm đấy có 1 cái dòng nước xoáy vừa sâu lại vừa lạnh, thanh niên bơi giỏi rơi vào cái xoáy đấy mà cũng không thoát kịp, bị nó cuốn xuống dưới đáy là cũng chết luôn, chết mất xác.

Có chết thiêng thì xác còn nổi lên mà dạt vào bờ.

Chỗ ấy rất nhiều người chết vì vậy tránh tai họa người trong phố đã đặt tên cho con suối ấy là suối vàng để trẻ con biết mà sợ không dám bén bảng, cũng đúng như tên gọi của nó dòng suối dường như lưu chuyển của 2 thế giới vậy 1 dòng suối lại chia ra 2 dòng nước chảy ngược, 1 dòng thì đục 1 dòng thì trong mà không hoà lẫn vào nhau.

Ai về Cao Phong em dẫn đi xem, chứ em thấy suối khác còn cạn, chứ hạn đến mấy cũng chưa thấy cái suối này nó cạn.

Em thì hay đi thả bò ở trên mạn suối này.

Còn dân phố bưng thì hay thả bò ở khu đồng beo.

Em thì cũng giống như main, cũng có khả năng tâm linh.

Nhưng không siêu được như main.

Chính vì vậy em cũng quen với việc gặp các hồn ma pla...pla... nếu như main có thể nhìn hồn ma trực tiếp thì em chỉ có thể nhìn gián tiếp - Là em không thể nhìn đối diện với hồn ma.

Ví dụ hồn ma ở trước mặt em, thì em phải quay sang liếc mắt lại thì mới thấy được.

Nhưng khả năng của em thì chỉ có chỗ nào âm khí thật mạnh, và mùng 1 hôm rằm thù em mới có khả năng ấy như kiểu có vật tác động lên em thì em mới cảm nhận được.

Chỉ vì thấy mình có khả năng đặc biệt này nên em cũng hay tò mò, nên em tìm đến hủm cô nhi để tập tành khả năng của em.

Quả như đúng như em dự đoán, ở hủm này rất nhiều người chết và đa số đều là bị chết đuối nên nhìn họ rất sợ, da thì trắng bệch, bụng thì trương phềnh thịt thì nứt.

Đúng kiểu chết nước luôn ạ.

Nhưng ở đấy thì có 1 hồn ma không giống các hồn ma khác, em đoán nó là thủ lĩnh ở đây, vì em thấy nó di chuyển nhanh nhẹn lắm.

Hôm đầu em mới xuất hiện ở đây, vì khí âm rất mạnh nên khả năng của em xuất hiện, em đi theo luồng âm khí ấy thì phát hiện người ta có lập 1 cái miếu nho nhỏ, bên trong chỉ có bắt hương với mấy chén nước.

Đnang nhìn cái miếu thì luồng không khí xung quanh em thay đổi em mới liếc trái liếc phải thì thấy các vong hồn đã tập trung hết xung quanh em, còn đối diện với em thì em không thấy.

Em nghĩ kiểu này mà bước chân xuống nước thì kiểu gì chả bị kéo đi dại gì hê hê...

Rồi em quay mặt sang trái thì thấy 1 vong đang ngồi vắt vẻo trên miếu.

Chuyện cũng không có gì khi các vong linh ở đâu tiến lại gần em và định kéo vía của em thì hắn mới bắt đầu lên tiếng.

Lúc ấy em chỉ nghe thấy văng vẳng bên tai:- Tránh ra đi, người này không động vào được đâuVừa dứt lời thì các hồn ma khác tự động biến mất.

Thế nên em mới đoán hắn là thủ lĩnh vậy.

Đến lúc này thì hắn bắt đầu xuất hiện đứng đối diện với em.

Nhưng để nhìn thấy hắn thì em phải quay mặt đi.

Hình như làm hắn phật ý thì phải liền biến mất.

Từ ngày hôm đó, em biết là em an toàn nên chọn chỗ ấy là chỗ để em tập luyện cũng như là tìm hiểu về các vong linh.

Chiều nào em cũng ra chỗ cái hủm ấy.

Những ngày đầu khi thấy em xuất hiện các vong linh nhìn thấy em vững biểu hiện kiểu khó chịu, kiểu tự dưng cuộc sống của họ bị quấy phá, nhưng rồi thì họ cũng quen mới sự có mặt của em.

Mục đích của em là tiếp cận được với thủ lĩnh ở nơi này, mấy ngày đầu thì gặp hắn rất khó, nhưng vì thấy em mặt dày nên hắn cũng chịu ra gặp em, em chỉ đành nói với hắn là muốn nhìn được hắn thì em phải quay mặt ra chỗ khác, tuy bất lịch sự nhưng đấy là trường hợp bất đắc dĩ.

Lúc đầu hắn nói em không nghe thấy gì rồi hắn ra ám hiệu bảo em ngồi khoanh chân tay để lẻn 2 đầu gối mắt nhắm thư giãn, thì tự khắc sẽ hiểu vong linh muốn gì.

Em làm thử nhưng thật sự rất khó, phải tầm 1 tháng thì em mới hiểu được nhưng chỉ tầm 50-60%, như kiểu họ dùng tâm ý suy nghĩ tác động vào mình có thể hiểu ý ạ.

Khoa học gọi là giác quan thứ sáu vậy, có người thì có giác quan thứ sáu bẩm sinh, có người thì tự tập.

Em thì đang tự tập nhưng công nhận là khó ạ.

Cuối cùng thì em cũng có thể giao tiếp được với các vong linh.

Em hỏi hắn là ai mà sao còn trẻ vậy mà đã được làm thủ lĩnh rồi, hắn quay ra nhìn em rồi bảo lúc hắn chết thì em còn đang ở kiếp khác ý.

Hắn chết tính ra cũng được 50 năm rồi và đang tìm người thay thế hắn để hắn siêu thoát, nhưng vù tìm mãi không được thành ra cũng tu luyện ở đây và được làm thủ lĩnh.

Hắn bảo nếu như người khác mà biết hắn, cũng như thầy pháp mà biết hắn thì sẽ gọi là cậu bé bản địa.

Rồi chỉ ra chỗ miếu hắn bảo, người đã lập cho hắn 1 ngôi miếu này đã chết được 20 năm.

Con của ông ấy bị hắn kéo dìm xuống nước nhưng vì không hợp nên không thể siêu thoát được, thành ra phải ở lại đây, rồi ông ấy thấy vậy liền xây cho hắn 1 cái miếu, từ ấy hắn không hại 1 ai nữa.

Rồi theo năm tháng thì chỗ này càng nhiều người chết, thành ra ai muốn siêu thoát thì phải kéo theo 1 người thì mới siêu thoát được, nhân gian gọi là ma da ấy ạ.
 
Back
Top Bottom