Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPexysu29sCQb07fyRFFl3fm-fvyy9uLPWFgVTbMdT_SaGbiGkTIg1MDiCDjnVkCSll7JOB-FtoQqaOTdXypd4geUdrtRAhB1EZlo-LReTGKAJZ1cvKtIWd-eERGlPEnVtQAfoZZ4L3ymtTBVbI2cPV=w215-h322-s-no-gm

Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Tác giả: Khứ Bì Lệ Chi
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau một lần nữa bị đại ca trường nhắm vào bắt nạt, tôi lấy hết can đảm đi mách anh trai cậu ta.

Người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề, bị tôi trong bộ đồng phục học sinh chặn ở góc tường, giọng điệu lạnh nhạt pha chút bất đắc dĩ:

"Đàn ông nhà họ Chu tôi chỉ nghe lời vợ thôi."

Tôi khó xử cắn môi dưới, khẽ nói:

"Vậy tôi làm vợ anh, anh quản em trai anh được không?"​
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 1



1

Năm phút trước khi vào học, tôi phát hiện sách của mình biến mất. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn lại là do Chu Kỳ làm.

Lúc này cậu ta đang ngồi vắt vẻo ở hàng ghế cuối cùng, lấy cuốn sách úp lên mặt mà ngủ.

Nhưng khi đám đông ùa vào lớp, xung quanh ồn ào náo nhiệt khiến Chu Kỳ ngồi thẳng dậy, giơ tay đón lấy quyển sách rơi xuống, đôi mắt lộ ra vẻ tỉnh táo sắc bén.

Rõ ràng là giả vờ ngủ.

Quyển sách úp trên mặt cậu ta thế mà lại là sách của tôi!!

Tôi đi tới định lấy lại nhưng cậu ta đã sớm chuẩn bị trước nên tránh được.

"Làm gì đấy làm gì đấy, không thấy anh Kỳ đang học à?"

Đám đàn em nịnh bợ bên cạnh cậu ta lên tiếng gây khó dễ, Chu Kỳ giả bộ lật sách, phụ họa:

"Đúng đấy, đừng làm phiền tôi."

Tôi bị dáng vẻ vô lại này làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn cậu ta động tay động chân làm nhàu không ít góc trang sách của tôi.

"Nhẹ tay chút!"

Tôi x- ót xa lên tiếng ngăn cản: "Nhẹ nhàng với nó thôi, đây là sách của tôi."

"Hửm?"

Chu Kỳ nhướng mày, "Cậu nói gì, tôi không nghe rõ."

"Trả sách cho tôi mau…"

Tôi đang định vươn tay ra thì bỗng nhiên Chu Kỳ đứng dậy.

Cậu ta quá cao, tôi có nhón chân thế nào cũng không tới.

Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, tôi nghiến răng, đang định nhảy lên để bắt lấy quyển sạch thì nghe thấy bạn cùng bàn gọi tôi.

"Tiểu Noãn nhanh lên, thầy giáo sắp tới rồi!"

Tôi lập tức đứng thẳng người lùi lại, quay đầu bỏ chạy.

Không ngờ Chu Kỳ còn nhanh hơn một bước, trực tiếp chắn ngang đường tôi.

"Chạy cái gì mà chạy, không cần sách nữa à?"

"Cậu mau tránh ra đi, tôi phải về chỗ ngồi."

Tôi nào còn để ý đến sách vở nữa, thầy giáo dạy tiết này rất chú trọng kỷ luật, tôi không dám làm càn đâu.

Chu Kỳ chậc một tiếng, chỉ về phía cuối lớp nói:

"Chẳng phải chỗ ngồi của cậu ở đây à?"

"Vừa hay cậu ngồi đây, hai ta cùng xem một quyển sách."

Tôi đơ cả người, không lâu sau tiếng chuông vào học đã vang lên, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, chỉ còn tôi và Chu Kỳ đứng sững ở lối đi.

“Mạnh Noãn, tôi muốn…”

Đáp lại cậu ta là tiếng bước chân của tôi, tôi lao ra từ cửa sau, vừa hay lướt qua thầy giáo đang bước vào.

Hậu quả là tôi bị muộn học, lại còn không có sách.

"Lên lớp mà không tập trung gì cả, mau ra ngoài đứng cho tôi!"

Thầy giáo làm ngơ trước mọi hành động của Chu Kỳ, thế nhưng lại không chút nương tay quở trách lỗi của tôi.

"Cầm cả cặp sách theo, đặt lên trên đầu ấy, nghĩ cho kỹ xem mình đến trường để làm gì."

Tôi cúi đầu làm theo yêu cầu của thầy, đứng ở cửa để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tôi.

Tiếng giảng bài từ phía sau vang lên, còn có những lời bàn tán của các bạn học đi ngang qua, tất cả đều mờ nhạt như thể bị ngăn cách bởi một màn nước dày đặc.

Điều duy nhất rõ ràng đó là lòng tự tôn của tôi bị treo lơ lửng thật cao.

Dưới ánh mặt trời… chịu phạt công khai.

2

Đã rất nhiều lần tôi ngưỡng mộ Chu Kỳ.

Gia thế của cậu ta tốt, vẻ ngoài hay vóc dáng gì cũng đều xuất chúng, điểm duy nhất thiếu sót có lẽ là… thành tích học tập hơi kém.

Nhưng điều này dưới ảnh hưởng của hai yếu tố trên cũng chẳng đáng là bao.

Thầy cô và bạn học đều thiên vị và khoan dung với cậu ta.

Trong giờ thể dục, tôi bị Chu Kỳ cố ý trêu chọc, đến mức phải bước ra khỏi đội hình đang chỉnh tề để né tránh.

Kết quả là thầy giáo phạt tôi chạy vòng quanh sân, nhưng chỉ liếc mắt cảnh cáo cậu ta một cái.

Về điểm thi giữa kỳ, Chu Kỳ cầm bài thi có tiến bộ hơn mười điểm và nhận được cơn mưa lời khen ngợi.

Còn tôi… vì thứ hạng giảm sút mà bị thầy giáo phê bình là không chuyên tâm, không lo lắng gì đến chuyện học hành.

Hình như thầy quên mất, chính thầy đã xếp tôi ngồi cùng bàn với Chu Kỳ, để tôi kèm cặp cậu ta học tập.

Cũng quên mất đã mấy lần tôi đề nghị đổi chỗ nhưng đều bị thầy dùng câu "Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau" mà gạt phắt đi.

Chu Kỳ biết chuyện này thì cười đến lộ cả răng khểnh.

Cậu ta nói: "Mạnh Noãn, cậu ngoan ngoãn một chút thì tôi đây sẽ không bắt nạt cậu nữa."

Dù nằm ngoài dự đoán nhưng tôi chẳng hề tức giận.

Tôi chỉ tò mò không hiểu sao cậu ta lại sống thoải mái đến vậy.

Buổi chiều tan học, tôi là người trực nhật, dọn dẹp xong thì đi đổ rác.

Lúc trở về thấy cửa khép hờ, tôi cũng không nghĩ gì nhiều.

Kết quả là bị một xô nước dội cho ướt từ đầu đến chân.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 2



Tiếng cười đùa vang lên từ góc tường, có một bóng dáng quen thuộc vụt qua.

"Hahahaha đáng đời, ai bảo dám đắc tội với anh Kỳ ."

"Tụi bây nhìn nó kìa, cười chết mất, ướt như chuột lột ấy."

Tôi chậm rãi bước vào, giật mình khi thấy cặp sách bị lôi tung ra, đồ dùng học tập vương vãi khắp sàn nhà.

Bảng đen chi chít những nét vẽ bậy, cả căn phòng ngập trong cảnh tượng hỗn loạn.

Những tình huống như thế này chẳng phải chưa từng xảy ra, nhưng lần này, tôi không kìm được mà run lên vì tức giận.

Chu Kỳ và đám đàn em của cậu ta ngày càng lấn lướt, sự phản kháng của tôi tựa như muối bỏ biển, chẳng thấm vào đâu.

Không thể để mọi chuyện tiếp diễn thế này được nữa!

Tôi cúi xuống, ánh mắt chạm vào tờ thông báo họp phụ huynh từ nhà trường và thầm hạ quyết tâm.

Nếu tôi không thể đuổi được con chó cứ hay cắn người này đi, vậy thì chỉ còn cách gọi chủ của nó đến thôi!

3

Sáng hôm sau, tôi chủ động xung phong nhận nhiệm vụ điểm danh.

Chỉ để đợi phụ huynh của Chu Kỳ đến.

Ai ở Minh Trung cũng biết Chu Kỳ có một người anh trai, nghe đâu đã tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.

Tôi từng nghe mấy bạn nữ trong lớp xì xào rằng anh trai Chu Kỳ vừa trưởng thành, vừa điềm tĩnh, và quan trọng nhất là cực kỳ nghiêm khắc với cậu ta.

“Không ngờ đại ca trường mình mà cũng bị anh trai ruột kiểm soát, thần kỳ thật đấy!”

“Gì chứ, đó là tổng tài bá đạo từ chiều không gian khác đến để trấn áp đại ca đó!”

Dù là kiểm soát hay trấn áp gì đi nữa, chỉ cần ai đó quản được Chu Kỳ là tôi mừng rồi.

Tôi khẽ siết chặt tay, tự nhủ phải cố lên, lần này nhất định phải thành công.

Đang hừng hực khí thế, tôi bất cẩn hắt hơi một cái.

"Ôi, xin lỗi."

Tôi che miệng mũi, xin lỗi phụ huynh vừa đi tới.

"Không sao."

Một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía trên, tôi ngơ ngác ngẩng đầu.

Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề rút khăn giấy từ túi ngực, đưa cho tôi.

"Tôi là anh trai của Chu Kỳ, đăng ký ở đây phải không?"

...

Khi đặt danh sách điểm danh lên bục giảng, tôi không kìm được mà liếc mắt về phía cuối lớp.

Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nửa khuôn mặt chìm trong ánh nắng.

Chu Thừa Uyên.

Cái tên sắc bén như móng vuốt trên danh sách điểm danh, nhưng lại chẳng mấy ăn khớp với hình tượng trong những lời đồn.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào, cùng tôi kiểm tra số người.

"Thiếu một người."

"Vâng." Tôi khẽ giải thích: "Bố em, ông ấy..."

"Thầy hiểu rồi."

Thầy giáo nhìn biểu cảm của tôi, gật đầu cho tôi ra ngoài.

Trong thời gian còn lại, tôi hoàn toàn đắm chìm trong việc mường tượng kế hoạch trong đầu, lặp đi lặp lại không biết bao lần.

Có lẽ vì quá căng thẳng, hoặc cũng có thể vì thời gian quá gấp gáp, khi buổi họp kết thúc, tôi hướng mắt về bóng dáng ấy giữa đám đông và buột miệng thốt ra:

"Chu Thừa Uyên!"

Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, như muốn xuyên thủng cả người tôi.

Chủ nhân của cái tên ấy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, bước chân vững chãi tiến đến trước mặt tôi.

"Có chuyện gì vậy, em học sinh nhỏ?"

Lúc này, tôi mới luống cuống chữa cháy, lắp bắp nói:

"Anh là phụ huynh của Chu Kỳ đúng không ạ? Cậu ta nhờ em gọi anh qua đó."

Chu Thừa Uyên nghe xong, ánh mắt khẽ dừng lại một thoáng, rồi gật đầu.

"Vậy làm phiền em dẫn đường nhé."

4

Đúng vào giờ tan học, không ít phụ huynh và học sinh đi cùng nhau, nên hai chúng tôi trông không mấy nổi bật.

Tôi tránh những nơi Chu Kỳ thường lui tới, dẫn anh trai cậu ta đến một góc tương đối vắng vẻ.

Góc khuất sau dãy nhà học chỉ có tôi và anh, ngoài ra chỉ còn một vòi nước khô cạn từ lâu.

"Chu Kỳ đâu rồi?"

Chu Thừa Uyên đảo mắt nhìn quanh, giọng nói bình thản, không chút ngạc nhiên.

Tôi đã nghĩ mình không thể qua mặt anh, nhưng không ngờ, dù đã đến nơi này, anh vẫn không vội vạch trần tôi.

Ấn tượng về sự đáng tin cậy của anh trai Chu Kỳ lại tăng thêm một bậc, khiến lòng tôi tràn đầy tự tin.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 3



"Xin lỗi anh, thật ra em có chuyện muốn nói, nên mới dẫn anh đến đây."

Tôi xoay người đối diện với anh, kể hết tất cả mọi chuyện như trút bầu tâm sự.

Từ những lần đầu bị trêu chọc, đến việc Chu Kỳ thỉnh thoảng quấy rối, bắt nạt, rồi những hành động bạo lực ngày càng quá đáng.

Đến nỗi khi nói đến chỗ tức giận, mắt tôi đã rưng rưng nước mắt.

Hậu quả của việc mắt nhòe đi là tôi vô thức tiến lại gần để nhìn rõ biểu cảm của Chu Thừa Uyên.

"Mọi người đều bảo anh rất chín chắn và không bao che cho kẻ xấu, nên em muốn nhờ anh quản lý Chu Kỳ, bảo cậu ấy tránh xa em một chút được không?"

Nói xong, tôi cúi đầu, hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc, cố gắng không để mình sụp đổ.

Nhưng tôi không hề nhận ra, lúc này, tôi đã vô tình dồn Chu Thừa Uyên vào chân tường.

Bộ vest của anh dính chút bụi, bị tôi - trong bộ đồng phục học sinh - chặn đường. Giọng điệu anh dù vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng đã thoáng chút bất đắc dĩ.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng mà..."

"Nhưng mà gì?"

Tôi cảnh giác ngẩng đầu hỏi lại.

Chu Thừa Uyên khựng lại, rõ ràng bất ngờ, rồi mới lên tiếng, lời nói khiến tôi tròn mắt ngỡ ngàng.

"Yêu cầu này không khó, nhưng cũng chẳng đơn giản như em nghĩ."

Anh lại rút ra một tờ khăn giấy, bình thản nói: "Vì đàn ông nhà họ Chu chỉ nghe lời vợ mình thôi."

...

Tôi chớp mắt, một giọt nước mắt vô thức rơi, vừa vặn thấm vào tờ khăn giấy.

Vệt nước nhạt nhòa lan nhẹ.

Tôi cắn chặt môi, liều lĩnh thốt ra:

"Vậy… vậy nếu em làm vợ anh, anh sẽ quản em trai anh chứ?"

5

Lời vừa dứt, không khí như ngưng đọng trong vài giây.

Chỉ có gió nhẹ nhàng lướt qua giữa chúng tôi, thổi tung mấy sợi tóc mái của tôi.

Tầm nhìn không còn bị che khuất, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ biểu cảm của Chu Thừa Uyên.

Lúc này trên mặt anh đầy vẻ kinh ngạc.

"Em nói gì...?"

Chẳng phải chỉ là nói muốn làm vợ anh thôi sao, sao lại...?

Khoan??

Muộn màng nhận ra mình vừa nói gì, tôi thét lên trong lòng, hai má nóng bừng như lửa.

"Xin lỗi! Em… em… em không có ý đó, em chỉ…"

Càng vội càng lắp bắp không giải thích nổi. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Thừa Uyên dần hóa thành nụ cười, tôi cúi gằm mặt che giấu sự bối rối, rồi chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và anh gần đến mức nào.

Anh gần như bị tôi dồn sát vào chân tường.

Bộ vest của anh chạm vào đồng phục học sinh của tôi, hai chất liệu trái ngược cọ sát nhau, phô bày sự đối lập rõ rệt.

Tôi giật mình như bị bỏng, vội vàng lùi lại, nhưng trong lúc hoảng loạn, đôi chân không chịu nghe lời, mất thăng bằng nghiêng sang một bên.

"A!"

Tiếng kêu kinh ngạc bật ra. Ánh mắt Chu Thừa Uyên lập tức trở nên căng thẳng, anh nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tôi.

"Đừng vội, cẩn thận…"

Không ngờ, hành động của anh lại khiến tôi giật mình, theo phản xạ giãy giụa.

"Cẩn thận!"

"Đau quá..."

Cuối cùng vẫn ngã xuống đất.

Lòng bàn tay cọ vào mặt đất thô ráp, đau đến mức mặt tôi nhăn nhó hết cả lên.

Nhưng tôi vẫn nhanh chóng đứng dậy, kéo giãn khoảng cách an toàn với Chu Thừa Uyên.

"Em không sao là tốt rồi."

Chu Thừa Uyên chậm rãi lên tiếng, đứng thẳng người rồi rút tay về.

Hành động của anh, rõ ràng là muốn kéo tôi dậy.

Nhưng tôi đã né tránh.

Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là quá xấu hổ.

Tay chân tôi luống cuống, không biết đặt đâu cho phải, ánh mắt chẳng dám chạm vào anh. Chỉ riêng cái chạm cơ thể vừa rồi thôi đã vượt quá giới hạn rồi…

Nghĩ lại những lời mình vừa buột miệng, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

Đúng lúc đang bối rối không biết làm sao để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, một tình huống còn tệ hơn xảy ra.

Giọng Chu Kỳ vang lên từ xa, vẫn là cái điệu bộ ngạo mạn thường ngày, nhưng lần này xen lẫn chút nôn nóng và tức giận.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 4



"Mạnh Noãn, cậu ở đâu?"

"Nghe thấy thì trả lời tôi đi, Mạnh..."

Chữ cuối cùng đột ngột dừng lại.

Chu Kỳ khựng lại, rồi cười.

"... Tìm thấy rồi."

6

Chu Kỳ hít sâu một hơi, lúc này dường như không còn vội vàng nữa.

"Mạnh Noãn, cậu làm tôi tìm muốn chết."

Cậu ta chậm rãi bước từ phía sau đến trước mặt tôi.

"Cái góc khuất này, cũng nhờ cậu mà… Mặt cậu sao vậy?"

Giọng Chu Kỳ chợt đổi, đưa tay định véo cằm tôi.

"Bỏ ra!"

Tôi mạnh mẽ gạt tay cậu ta, tức giận ngẩng đầu.

Mặt Chu Kỳ tối sầm: "Cậu đang đỏ mặt? Vì sao chứ?"

Cậu ta tức đến bật cười, tiếp tục chất vấn:

"Cậu lén lút ở đây làm gì với người khác sau lưng tôi hả?"

Tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy.

Cảm xúc quanh người cậu ta hung hăng đến mức như chỉ cần một mồi lửa là bùng cháy.

Tôi hơi sợ hãi nên nhìn về phía Chu Thừa Uyên cầu cứu.

Anh nhận được tín hiệu của tôi, lập tức tiến lên.

"Đủ rồi."

Chu Thừa Uyên nói: "Đừng dọa cô ấy nữa."

"Liên quan gì đến anh, anh xen vào chuyện của tôi và cô ấy làm gì?"

Chu Kỳ không chút do dự gầm lên, sự bực bội trong giọng cậu ta khiến tôi kinh ngạc.

Khoan đã, sao cậu ta lại phản ứng như vậy?

Chẳng phải người ta đồn rằng Chu Kỳ rất sợ anh trai mình sao, nhưng khi đối mặt với Chu Thừa Uyên, cậu ta dường như còn hung dữ hơn bình thường.

Tôi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Ngay giây tiếp theo, Chu Kỳ quay người đối diện với Chu Thừa Uyên, khó chịu hỏi:

"Tôi còn chưa hỏi anh đấy. Chu Thừa Uyên, sao anh lại ở đây?"

"Anh tôi đâu?"

7

Hả?

Khoan đã?

Đây là tình huống gì?

Chu Thừa Uyên không phải là anh trai của Chu Kỳ sao?

Vậy vừa nãy chẳng phải là tôi...?

Trong đầu tôi lập tức rối tung lên.

Mách lẻo nhầm người rồi, mà người này hình như còn rất yếu thế.

Thái độ của Chu Kỳ còn ngang ngược ngạo mạn hơn bình thường, cho thấy cậu ta không sợ Chu Thừa Uyên.

Hiện tại hai người đang giằng co, xem chừng sắp đánh nhau đến nơi.

Phải làm sao đây, phải làm sao đây, khi tôi vội đến muốn khóc thì Chu Thừa Uyên lên tiếng.

Anh lại rất bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, giải thích:

"Anh ấy có việc, nên tôi đến họp phụ huynh."

Chu Thừa Uyên vừa nói vừa tiến lên, nhẹ nhàng tách tôi và Chu Kỳ ra.

Anh quay lưng về phía tôi, cởi áo khoác tây trang, đưa tay nới lỏng cà vạt, giọng điệu cũng trở nên lười biếng.

"Hơn nữa, anh họ cũng là anh, nói chuyện với tôi thì phải có chút lễ phép chứ—"

Âm cuối kéo dài, xé toạc không khí. Chu Thừa Uyên ra tay nhanh gọn, dứt khoát.

"Trời ạ! Chu Thừa Uyên, anh bị điên à?"

Chu Kỳ nổi trận lôi đình, lập tức phản công.

Tim tôi treo lơ lửng trên cổ họng, kết quả là...

Chu Thừa Uyên ra tay lanh lẹ, chỉ vài chiêu đã chiếm thế thượng phong.

Ơ? Hình như lại có vẻ đáng tin cậy rồi, nhưng chưa chắc, xem tiếp đã.

"Được rồi."

Chu Thừa Uyên dùng áo khoác quấn lấy Chu Kỳ, dùng sức siết chặt.

Làm xong những việc này, anh nghiêng người nói với tôi.

"Yêu cầu em đưa ra, tôi đều nhớ kỹ rồi."

Vì Chu Thừa Uyên vừa ra tay đánh nhau nên chiếc áo sơ mi trên người anh trở nên hơi xộc xệch, lại toát thêm vài phần khí chất thiếu niên ngang tàng.

Nhưng lời anh nói lại khiến vành tai tôi đỏ bừng.

"Yêu cầu gì? Vừa nãy hai người nói cái gì vậy!"

Chu Kỳ nhìn dáng vẻ của tôi giận dữ: "Mạnh Noãn, cậu lại đỏ mặt!"

"Mau nói cho tôi biết rốt cuộc cậu và tên khốn này đã làm gì hả?"

Làm sao tôi có thể nói ra được chứ!

May mà Chu Thừa Uyên không cho cậu ta cơ hội chất vấn tôi nữa, quyết đoán túm lấy cậu ta rồi lôi đi.

Để lại tôi đứng chôn chân tại chỗ, cùng với một chiếc cà vạt bị vứt xuống đất.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 5



8

Trước khi vào nhà, tôi kiểm tra lại lần nữa, đảm bảo chiếc cà vạt giấu trong cặp sách sẽ không bị phát hiện.

Sau đó, tôi giơ tay gõ cửa.

Bên trong có người vọng ra tiếng trả lời, kèm theo tiếng cằn nhằn thiếu kiên nhẫn.

“Gõ cái gì dữ vậy, đòi mạng à!”

Người ra mở cửa đi dép lê, là mẹ kế của tôi.

Bà hừ một tiếng, nói:

“Giờ này mới về, không có chừa cơm đâu.”

Tôi khẽ gật đầu: “Vâng, con trực nhật về muộn, không sao ạ, con không đói.”

Tôi đang định về phòng nhưng chưa đi được hai bước đã bị gọi lại.

Bố tôi ngồi bên bàn ăn vẫy tay về phía tôi: "Tiểu Noãn, lại đây."

Khi ở nhà, bố sẽ gọi tôi bằng tên thân mật này, nhưng giọng điệu của bố lại chẳng khác nào khi ở trường.

Đúng vậy, bố tôi là giáo viên dạy ở trường.

Bố chính là người coi trọng kỷ luật, từng bắt tôi đứng phạt giơ cặp sách ở cửa.

Bố đặc biệt nghiêm khắc với tôi, ở nhà cũng không thiếu những lời phê bình dạy bảo.

Tôi vốn sợ bố, lúc này cũng chỉ có thể gắng gượng bước tới.

Chẳng qua bố cũng chỉ trách mắng tôi về muộn, không có quy củ, đều là những lỗi lầm cũ rích.

Tôi cúi đầu nghe một lúc, bố khẽ hắng giọng, rồi đi thẳng vào chủ đề chính.

"Chuyện giữa con và Chu Kỳ rốt cuộc là thế nào, bố không hỏi, nhưng con phải hiểu một điều."

Bố nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Ruồi không đậu trứng có vết nứt, một bàn tay vỗ không nên tiếng*."

(*) Nghĩa là có chuyện gì xảy ra thì nguyên nhân có thể là từ hai phía, không nên đổ lỗi cho một bên.

"Nếu con tập trung tinh thần, dồn hết sức vào học tập thì dù trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến con. Chu Kỳ có nghịch ngợm thế nào, con cứ mặc kệ cậu ta là được. Cứ phải đòi đổi chỗ làm gì cho mệt, có thời gian đó chi bằng học thuộc thêm mấy công thức trọng điểm, thành tích của con cũng không đến nỗi giảm sút nhiều như vậy."

"Nói cho cùng, vẫn phải tìm vấn đề ở bản thân mình, tự kiểm điểm nhiều vào, nghe rõ chưa?"

"...Nghe rõ rồi ạ."

Nghe tôi trả lời xong, bố hài lòng tổng kết.

"Chuyện đã đến nước này, cứ vậy đi. Tuần sau sẽ có bạn học mới chuyển đến lớp, đến lúc đó bố sẽ xếp con ngồi cùng bàn với bạn ấy. Con phải làm gương, dẫn dắt người ta cho tốt."

Bố uống một ngụm nước, đứng dậy vỗ vai tôi.

"Tiểu Noãn, bố là giáo viên, làm gì cũng là vì tốt cho con. Con thông minh, hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không làm bố thất vọng đâu, đúng không?"

"... "

Theo lẽ thường, tôi nên gật đầu đồng ý, nói "phải".

Nhưng giờ đây, tôi lại không thể nào mở miệng được.

Lại là những lời này.

Chỉ vì bố là giáo viên, mà tôi lại học ở trường bố dạy, nên mọi việc tôi làm đều phải tốt nhất.

Thành tích phải xuất sắc, cuộc sống phải quan tâm, chăm sóc bạn bè.

Tôi là công cụ để bố bù đắp những thiếu sót trong công việc, là bộ mặt và thành quả sư phạm của bố.

Nhưng dưới tất cả những điều đó, tôi lại không nhận được sự khích lệ và quan tâm.

Bởi vì là con mình, nên bố có thể tùy ý trách mắng, để răn đe những học sinh khác.

Dù có tổn thương hay buồn bã, tôi cũng sẽ được dạy dỗ rằng người giỏi thì làm nhiều, chịu thiệt là phúc.

Bố dùng sự ấm ức của người nhà để vun đắp cho sự viên mãn của đại cục.

Rất nhiều phụ huynh đều khen ngợi bố, nói bố tận tâm tận lực với nghề, dạy dỗ có phương pháp, chắc hẳn đối với con cái cũng rất nghiêm túc.

Nhưng chỉ có tôi biết, bố không phải là một người cha tốt.

Mệnh lệnh ban xuống, bố chỉ cần tôi tuân theo, không cần biết tôi có đồng ý hay không.

"Lát nữa rửa bát xong thì về phòng ôn bài cho kỹ, cuối kỳ đừng để trượt nữa đấy."

Lời vừa dứt, bố thong thả rời đi.

Còn tôi vẫn im lặng.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 6



9

Trong bếp, tiếng nước chảy không đều. Tôi xắn tay áo lên, đột nhiên có người đụng vào từ phía sau.

Là mẹ kế.

Bà thò đầu liếc nhìn tôi một cái, tặc lưỡi nói: "Tay non choẹt thế này thì rửa bát sạch kiểu gì, thôi đừng cố nữa, nhìn mà khó chịu."

Vừa nói, bà vừa chen lên đẩy tôi sang một bên, nhỏ giọng nói:

"Mau về nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ để dì lo."

Tôi ngẩn người: "Dì Hồ...?"

Bà lại không nhìn tôi, cứ thế vặn to vòi nước, thoăn thoắt rửa bát đũa.

Dì Hồ mượn tiếng nước che đậy, nói:

"Tiểu Noãn, bố con cũng chỉ là thương con quá nên lo lắng thôi, không có ý gì khác đâu."

Bà bảo tôi trong ngăn kéo tủ đầu giường có bánh quy, điện thoại thì bà để dưới vỏ gối rồi, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cũng đừng xem lâu quá.

"Bố mẹ nào cũng vậy, đều mong con cái thành rồng thành phượng, con xem em trai con chẳng phải cũng thế sao. Nên con đừng để bụng, nghỉ ngơi một lát cho khỏe, nhé?"

Tôi không phản bác, bỏ qua chuyện em trai mỗi lần thi xong đều có phần thưởng, chấp nhận lòng tốt của bà.

"Vâng, cảm ơn dì Hồ."

Thậm chí bà còn giúp tôi sạc đầy pin điện thoại, có lẽ vì trong điện thoại có ảnh và video mẹ tôi để lại, bà nghĩ vào lúc này, tôi sẽ cần một chút an ủi.

Nhưng bà vẫn nghĩ sai rồi.

Khi mẹ còn sống, mẹ cũng chẳng khác gì bố.

Áp lực và sự cạnh tranh khiến mỗi người đều thay đổi đến méo mó.

Tôi không có ai để tưởng nhớ.

Ngày đầu tuần đi học, trường phát hai thông báo.

Một là thời gian thi cuối kỳ, hai là lễ kỷ niệm trường sau đó.

Nhưng khi truyền đạt đến lớp, lại có thêm một thông báo nữa.

"Nghe nói chưa, hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển đến đấy."

"Ôi, nam hay nữ, xinh không?"

"Chuyện nhỏ, tôi biết có người biết."

Bạn ngồi bàn trên đảo mắt một vòng, lập tức quay lại hỏi tôi: "Mạnh Noãn, cậu có biết đó là người thế nào không?"

Tôi lắc đầu không nói, dừng bút.

Nhớ lại lời bố nói hôm đó, trong lòng tôi cũng đoán được phần nào, chắc lát nữa họ sẽ gọi tôi đổi chỗ ngồi thôi.

Chi bằng bây giờ chuẩn bị trước còn hơn.

Chỉ là tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách đối phó, nhưng lại không ngờ đến thân phận của học sinh chuyển trường này.

Bóng lưng người trên bục giảng quen mắt, cái tên viết trên bảng đen mạnh mẽ như móng vuốt.

"Chu Thừa Uyên."

10

"Mạnh Noãn, hai em ngồi cùng bàn nhé, giúp đỡ bạn mới thật tốt nhé."

Thầy giáo quả nhiên gọi tôi, và tôi đành thuận theo.

Chỉ là khi ngồi xuống, tôi vẫn còn ngơ ngác.

Lại là anh.

Sao lại là anh?

Chu Thừa Uyên mặc bộ đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình, giống hệt tôi.

Bộ dạng hoàn toàn khác với hôm đó khiến tôi càng thêm khó hiểu.

"Anh..."

"Tôi..."

Chu Thừa Uyên cắt ngang lời tôi, khẽ hất cằm, chỉ vào mình nói:

"Tôi là bạn học mới của em, Chu Thừa Uyên."

"Nhưng hôm đó anh..."

Bộ vest chỉnh tề, giọng nói trầm ổn, ngay cả kiểu tóc cũng ra dáng người lớn!

Khí chất hoàn toàn khác biệt so với bây giờ khi anh để xõa tóc xuống.

Tôi lắp bắp, vừa khoa tay múa chân mà mãi vẫn không nói ra được đầu đuôi, ngược lại chọc cho Chu Thừa Uyên bật cười.

Anh cầm quyển sách giáo khoa của tiết học này lên, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.

"Chuyện đã hứa với em phải làm được. Chỉ quản lý cậu ta ở nhà thì không có tác dụng, nên tôi đến đây."

Anh đột nhiên hạ thấp giọng, ánh mắt cũng trở nên mập mờ hơn một chút.

"Bảo vệ và giám sát sát sao, tôi ngoan ngoãn như vậy, chuyện em nói trước đó, còn tính không?"

Ký ức ùa về, mặt tôi không khỏi nóng lên.

Người này, sao vừa thay đổi 'lớp vỏ' đã trở nên không đứng đắn như vậy.

Có phải người nhà họ Chu có gen xấu gì không?

"Được rồi, vào học thôi, lát nữa em còn phải dẫn tôi đi nhận sách nữa."
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 7



Chu Thừa Uyên thấy vậy liền thôi, mở sách giáo khoa ra ý bảo tôi hoàn hồn.

Khác với động tác thô lỗ của Chu Kỳ, anh ta nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

"Anh lật quá một trang rồi."

Tôi không nhịn được khẽ nhắc nhở: "Nhẹ thôi, đừng làm nhàu."

Chu Thừa Uyên ra vẻ nghiêm trọng gật đầu: "Ừ ừ, biết rồi biết rồi."

Sau đó, roẹtttt—

Tôi đã bảo là tôi và đàn ông nhà họ Chu khắc nhau mà!

Sách của tôi!

11

Hai tiết học liền trôi qua, tôi lo lắng thấp thỏm đến khổ sở.

Ngoài vấn đề về sách, còn một chuyện quan trọng hơn nhiều.

Đó chính là Chu Kỳ.

Bình thường cậu ta toàn đi học muộn, sớm nhất cũng phải đến giờ thể dục giữa giờ mới tới lớp.

Nhưng hôm nay mọi chuyện lại lạ thường.

Trời biết, lúc cậu ta gõ cửa xin vào lớp, đã làm bao nhiêu người há hốc mồm kinh ngạc.

Cậu ta thậm chí còn đi vào từ cửa chính!

Chu Kỳ đắm mình trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mặt mày khó chịu, trừng mắt nhìn tôi.

"Hừ."

Trong số những người có mặt, chỉ có Chu Thừa Uyên là không bị ảnh hưởng, anh cười híp mắt vẫy tay.

"Chào."

Hiệu quả rõ rệt, ừm, nhưng lại là hiệu ứng ngược.

Chu Kỳ ngồi ở hàng sau, ánh mắt nhìn sang tôi càng thêm lạnh lẽo.

Tôi bứt rứt như ngồi trên đống lửa, không nhịn được chọc chọc vào cánh tay của Chu Thừa Uyên bên cạnh.

"Mặc kệ anh là anh trai gì, anh quản lý cậu ta được không?"

Chu Thừa Uyên tay phải chống cằm, tay trái viết chữ. Vừa vặn, tay tôi và tay anh chạm vào nhau ở giữa bàn.

Tay áo đồng phục rộng thùng thình chồng chất lên nhau, gần như không có kẽ hở.

Anh liếc nhìn mấy cái, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng khẽ cong lên, rồi nói được.

"Đừng sợ, lát nữa tan học tôi sẽ dạy dỗ cậu ta."

Chu Thừa Uyên hạ thấp giọng, tôi phải ghé sát lại mới nghe rõ.

Dù sao thì đây cũng coi như một lời hứa, cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, với bộ dạng hiện tại của Chu Kỳ, e rằng tôi sẽ không được yên ổn.

Ý nghĩ xấu linh nghiệm ngay lập tức. Chuông tan học vừa reo, Chu Kỳ đã lao tới.

Cậu ta vỗ mạnh một cái xuống bàn, lực mạnh đến mức mọi thứ dường như đều dịch chuyển một chút.

"Đừng có giở trò ở đây, ra ngoài nói chuyện."

Chu Thừa Uyên duỗi người một cái, bình thản lên tiếng.

Tôi im lặng đứng xem, đang định thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng thì cánh tay dài của anh hạ xuống, đặt lên gáy tôi.

"Ơ? Tôi cũng phải đi sao?"

Tôi yếu ớt hỏi, ánh mắt của hai người đàn ông nhà họ Chu đồng loạt nhìn sang, đồng thanh nói:

"Đương nhiên rồi."

Chu Kỳ nghiến răng nghiến lợi, còn nụ cười của Chu Thừa Uyên lại càng thêm tươi.

Tôi tức giận, nhưng lại không thể nổi giận được, bị túm cổ áo lôi đi.

Vẫn là góc khuất dãy nhà học đó, vòi nước hỏng vẫn khô cạn.

Nhưng tôi lại hận không thể nó đột nhiên nổ tung, nhấn chìm tất cả mọi người, để không phải xấu hổ đối diện ở đây nữa.

Chu Kỳ giành nói trước tất cả, trực tiếp gọi tên tôi.

"Mạnh Noãn."

Cậu ta nhìn xuống tôi từ trên cao, rồi hỏi:

"Cậu sợ tôi?"

12

Tôi ngẩng đầu.

Chu Kỳ đứng ngược sáng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối. Ánh mắt cậu ta như có rắn độc, giống như sợi dây thừng thô ráp quấn chặt lấy tôi.

...Ai mà không sợ chứ.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 8



Tôi mím môi, không dám nói thật.

May mà hiện trường còn có người thứ ba.

Chu Thừa Uyên tham gia vào cuộc chiến: "Cậu lại dọa cô ấy rồi."

Chu Kỳ mất kiên nhẫn: "Sao chỗ nào cũng có anh vậy?"

"Tôi chỉ là không chịu nổi cái cách cậu đối xử với cô ấy như vậy."

"Không chịu nổi thì móc mắt ra vứt đi. Chuyện của ông đây và Mạnh Noãn cần anh xen vào à?"

Chu Thừa Uyên mỉm cười: "Bây giờ tôi là bạn học của hai người, cũng là anh trai cậu."

Chu Kỳ cười khẩy: "Chỉ là anh họ thôi, Chu Tranh bảo anh đến cho đủ số anh còn tưởng mình là cái thá gì, mau cút đi."

Nụ cười của Chu Thừa Uyên nhạt đi một chút, anh chậm rãi nói:

"Mạnh Noãn đã mách tôi chuyện của cậu, tôi đã hứa với cô ấy sẽ quản lý cậu."

"Hả? Mách lẻo, cậu ấy mách ông đây với anh ư?"

...

Hai người cãi nhau qua lại, không khí ngày càng căng thẳng.

Đánh nhau đi chứ, đừng có chỉ động miệng.

Bởi vì nếu cứ nói tiếp nữa, cái lời ngu ngốc không suy nghĩ hôm đó của tôi sẽ bị lộ ra mất.

Tôi âm thầm cầu nguyện họ đánh nhau, như vậy chắc sẽ không để ý đến tôi nữa.

Đồng thời tôi cũng lùi lại phía sau, định rời khỏi cái nơi thị phi này.

Không ngờ vừa động đậy, hai anh em họ Chu đã nhanh chóng quay đầu lại.

Chu Kỳ chỉ vào anh họ mình, giận dữ hỏi tôi:

"Cậu nói tôi nghe coi, có phải cậu thích anh tôi không?"

?

Hả????

13

Mặt tôi trắng bệch, một chữ cũng không nói ra được.

Nhưng hai anh em họ Chu này đã quyết tâm, nhất định phải hỏi ra một câu trả lời.

Không ai chịu nhường ai.

Chu Kỳ liệt kê từng việc: "Cậu gọi tên anh ta, hẹn hò riêng với anh ta, ngồi cùng bàn, còn xem chung một quyển sách, rốt cuộc có phải cậu thích anh ta rồi không?"

Cái gì mà hẹn hò riêng chứ!

Tôi cũng có lòng tự trọng đấy!

"Không có! Không thích..."

Nửa câu sau của tôi nhỏ dần, là vì ánh mắt của Chu Thừa Uyên đang nhìn tôi.

Ánh mắt ấy có vẻ không tin, đầy ngạc nhiên, còn xen lẫn chút thất vọng và buồn bã.

Cũng phải, trước đó cũng coi như anh đã giúp tôi giải quyết vấn đề, tôi dứt khoát như vậy hình như hơi làm tổn thương người khác.

"Vậy trước đây em nói muốn làm vợ tôi, là lừa tôi sao?"

Aaaa, đừng nói nữa!

Tôi lập tức dẹp bỏ sự đồng cảm, gật đầu mạnh, lặp lại lần nữa.

"Xin lỗi, nhưng em thật sự không thích anh."

Chu Kỳ đứng nghe bên cạnh, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng.

"Cái gì? Cậu còn nói với anh ta những lời đó? Tôi quen cậu lâu như vậy còn chưa..."

"Ồ, không thích à, cười chết mất, tôi đã bảo cái thằng chó Chu Thừa Uyên này không có số hưởng như vậy đâu."

Giọng Chu Kỳ chuyển sang vui vẻ, thậm chí có chút đắc ý.

"Vậy người cậu thích là tôi, lần này không sai chứ?"

Chu Thừa Uyên khó xử đáp lời: "Sai rồi."

Tôi nghe đến đây, cũng không muốn phát sinh thêm hiểu lầm kỳ cục nào nữa, dứt khoát nói hết.

Tôi lắc đầu, nói với Chu Kỳ:

"Ừ, sai rồi. Tôi cũng không thích cậu."

14

Chu Kỳ không tin.

"Sao có thể?"

Chu Thừa Uyên cười khẩy, chế nhạo cậu ta: "Sao lại không thể, cậu tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chắc?"

Nhưng lần này Chu Kỳ không đáp trả, mà nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói cậu ta có bằng chứng.

"Chúng ta ngồi cùng bàn, lúc lên lớp hay tan học cậu đều nhắc nhở tôi, còn quan tâm đến việc học của tôi nữa. Cậu để ý đến tôi."

Tôi nhỏ giọng giải thích: "Là thầy giáo sắp xếp, thầy nói học sinh như cậu đặc biệt khó bảo, bảo tôi để tâm nhiều hơn."

Chu Kỳ khựng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cậu mang bữa sáng cho tôi, còn có đồ ăn vặt nữa, lại giúp tôi dọn bàn, là quan tâm tôi."

"Không phải tôi, là bạn nữ khác nhờ tôi chuyển hộ."

Tôi cũng liệt kê ra mấy người: "Lý Lệ lớp bên cạnh đưa đồ uống cho cậu, Đình Đình lớp bên cạnh nữa thì phụ trách mang bữa sáng cho cậu, còn có mấy em khóa dưới luân phiên mua đồ ăn vặt nhờ tôi để trong ngăn bàn."

Càng nói tôi càng bực, Chu Kỳ tính cách ngông nghênh mà rất được yêu thích, các bạn nữ trong trường đưa đồ cho cậu ta còn có sự phân công hẳn hoi.

Nghĩ đến đây, tôi giơ tay thú nhận một bí mật.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 9



"Trước đây có chị khóa trên nhờ tôi đưa kẹo cho cậu, chị ấy bảo tôi có thể ăn một viên, nhưng tôi đã ăn hai viên, xin lỗi."

Chu Kỳ hẳn là tức giận rồi, mắt cậu ta đỏ cả lên.

"Vậy là cậu ghen vì tôi!"

Cậu ta tung ra chiêu cuối cùng trong ánh mắt nhịn cười của Chu Thừa Uyên.

"Tôi đi lại gần gũi với bạn nữ khác, cậu ghen, nên đã đổi chỗ ngồi, đúng không!"

Chu Kỳ tỉ mỉ phân tích: "Chính là cô hoa khôi lớp năm trên tầng, lần trước giờ thể dục tôi chơi cùng cô ta bị cậu nhìn thấy, lúc chạy bộ cậu thất thần suýt ngã."

"Sau đó cô ta kèm tôi học, cậu cũng thấy, ngày hôm sau cậu đã đổi chỗ ngồi rồi, còn nói không phải ghen?"

Tôi lập tức phản bác: "Là cậu đẩy tôi!"

Cái logic lệch lạc của Chu Kỳ sắp làm tôi tức điên rồi.

"Giờ thể dục, chính cậu đẩy tôi ra, thầy giáo còn phạt tôi chạy vòng quanh sân."

"Đổi chỗ ngồi là vì thành tích của tôi giảm sút, với lại cũng có người kèm cậu học rồi, không cần tôi phải lo nữa, nên tôi mới đổi."

Tôi lại bổ sung một câu: "Thật ra tôi đã xin đổi từ lâu rồi, mãi mới được thầy giáo đồng ý đấy."

Vẻ mặt của Chu Kỳ đã nhợt nhạt đi.

Cậu ta cúi đầu, im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng cậu ta ngủ rồi thì mới có giọng nói nghẹn lại vang lên.

Cậu ta nói: "Mạnh Noãn, cậu đang lừa tôi, đúng không?"

Mặt trời nhô lên sau đám mây, ánh nắng buổi trưa sáng chói, chiếu vào người nhưng không hề ấm áp.

Tôi trả lời cậu ta: "Không có."

Những gì cậu nghĩ đều là giả dối.

"Chu Kỳ, tôi không thích cậu."

15

Nói ra rồi nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhân tiện, tôi cũng lặp lại yêu cầu của mình, còn sửa đổi lại một chút.

Với Chu Kỳ: "Sắp thi rồi, kỳ thi này rất quan trọng với. Nếu có thể thì phiền cậu tránh xa tôi một chút, đừng làm phiền tôi, được không?"

"Đương nhiên được."

Chu Thừa Uyên khẽ hắng giọng, giành trả lời.

Anh một tay đẩy Chu Kỳ ra sau lưng, gọi tôi rời khỏi đây.

"Ơ nhưng?"

Anh quản lý cậu ta chẳng phải nên luôn trông chừng cậu ta sao? Sao còn đi theo tôi?

Bàn tay Chu Thừa Uyên hờ hững đặt lên vai tôi, trong lời nói mang theo chút hả hê.

Anh nói: "Không nhầm đâu, bảo vệ sát sao, đương nhiên ưu tiên đi theo em rồi."

"Chẳng phải em nói dẫn tôi đi nhận sách sao, đi thôi."

Hình như cũng có lý.

Tôi không phân biệt được cái logic này, bị anh đẩy về phía trước.

Vừa lúc chuông báo vào học vang lên, tôi lập tức tỉnh táo lại, chủ động bước nhanh hơn.

Cũng không để ý, tay của Chu Thừa Uyên đã đặt trên vai tôi bao lâu.

Nhưng kể từ đó, quả thật Chu Kỳ rất ít khi lảng vảng trước mặt tôi nữa.

Cậu ta đổi cách khác.

Những nam thanh niên tuổi dậy thì thừa năng lượng, không thể hơn thua ở việc học, liền điên cuồng khoe mẽ ở những hoạt động khác.

Không phải bóng rổ đập vào bên cạnh tôi, thì là đồ uống đặt trên bàn tôi.

Thậm chí còn có bó hoa rất lớn, suýt chút nữa làm tôi sặc đến nghẹn thở.

May mà có Chu Thừa Uyên, mọi thứ cậu ta làm đều bị anh chặn lại.

Anh chặn quả bóng, ném xa vào rổ, đồ uống bình thường bị lấy đi, đổi thành trà gừng ấm nóng, bó hoa bị tháo rời, chỉ giữ lại cánh hoa, thổi ra ngoài cửa sổ, là một khung cảnh dịu dàng lãng mạn hiếm thấy trong mùa đông lạnh giá.

Tôi ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa đỏ thẫm qua lớp kính.

Chu Thừa Uyên đột nhiên kéo tôi dậy: "Đi nhanh."

"Ơ? Sao vậy?"

Anh đặt ngón trỏ lên môi, nháy mắt.

Tôi không hiểu gì bị anh kéo chạy, vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà thì nghe thấy tiếng thầy giáo giận dữ: "Ai rải hoa đầy đất thế này hả?"

Chu Thừa Uyên buông tôi ra, vẻ mặt ngây thơ vô tội, báo cáo: "Là Chu Kỳ ạ."

Sau đó nhìn theo thầy giáo lên lầu hỏi tội, quay lại nháy mắt với tôi.

"Phụt."

Tôi không nhịn được bật cười.
 
Back
Top Bottom