Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng quê khác, không xa Vĩnh Lộc là bao, có một người phụ nữ tên là Mận.
Bà nổi tiếng khắp vùng không chỉ bởi vẻ ngoài hiền hậu, phúc hậu mà còn bởi dòng sữa ngọt ngào, mát lành.
Mận từng là vú nuôi cho con trai của một vị quan lớn trong vùng.
Đó là những năm tháng tưởng chừng như êm đềm trong cuộc đời truân chuyên của bà.
Trước khi trở thành vú nuôi, cuộc đời Mận cũng chẳng mấy suôn sẻ.
Chồng bà, một người nông dân hiền lành, đã vĩnh viễn nằm xuống trong một trận lũ quét kinh hoàng, bỏ lại bà một mình gánh vác gia đình.
Nỗi đau mất chồng chưa nguôi thì tai họa lại ập đến.
Đứa con trai duy nhất của bà, một cậu bé kháu khỉnh với đôi mắt sáng như sao, đã không qua khỏi một trận dịch tả quái ác.
Mất đi cả người đầu ấp tay gối lẫn đứa con yêu dấu, Mận tưởng chừng như cuộc đời mình đã chấm dứt.
Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, bà được người ta giới thiệu đến nhà quan lớn để chăm sóc đứa con trai mới sinh của ông ta.
Ban đầu, Mận ngần ngại, bởi trái tim bà vẫn còn rỉ máu vì nỗi đau mất con.
Nhưng rồi, nhìn đứa trẻ đỏ hỏn, bé bỏng nằm trong nôi, một tình mẫu tử thiêng liêng lại trỗi dậy trong lòng bà.
Bà dồn hết tình thương, hết bầu sữa của mình để nuôi nấng đứa trẻ.
Thằng bé lớn lên khỏe mạnh, bụ bẫm trong vòng tay chăm sóc tận tình của Mận.
Những tưởng cuộc đời Mận sẽ tìm được một chút bình yên nơi phủ quan, nhưng số phận nghiệt ngã vẫn không buông tha bà.
Khi con trai quan lớn khôn lớn, cứng cáp, Mận bắt đầu bị những người trong nhà xa lánh, dè bỉu.
Họ cho rằng bà là người nhà quê, không xứng đáng ở lại nơi cao sang này.
Thậm chí, có người còn ác miệng đồn thổi rằng bà có ý đồ không tốt với gia sản của nhà quan.
Đỉnh điểm của sự tủi nhục là một ngày nọ, khi Mận vô tình nhìn thấy một chiếc áo cũ sờn rách mà con trai bà từng mặc.
Nỗi nhớ con trào dâng, bà ôm chặt chiếc áo vào lòng và khóc nức nở.
Cảnh tượng ấy bị vợ quan lớn nhìn thấy.
Bà ta nổi cơn thịnh nộ, cho người lôi Mận ra giữa chợ, trước bao nhiêu ánh mắt tò mò và chế giễu.
Họ xé toạc chiếc áo bà đang mặc, mắng nhiếc bà là đồ "điên khùng", "dơ dáy".
Mận không khóc, bà chỉ cười.
Tiếng cười khô khốc, lạc lõng vang lên giữa chợ ồn ào.
Bà cười cho đến khi khóe mắt rỉ ra những giọt máu đỏ tươi.
Trong ánh mắt bà lúc đó, người ta chỉ thấy một sự trống rỗng vô hồn, như thể mọi cảm xúc đã chai sạn.
Sau cái ngày nhục nhã ấy, Mận biến mất.
Không ai biết bà đi đâu, về đâu.
Người ta chỉ còn nhớ mãi hình ảnh một người đàn bà gầy gò, mái tóc rối bời, cười trong nước mắt giữa chợ.
Sự biến mất của bà trở thành một dấu chấm hỏi lớn, một câu chuyện buồn không có hồi kết trong ký ức của những người dân vùng đó.
Rồi thời gian cứ thế trôi đi.
Những người từng chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy dần khuất núi.
Thế hệ mới lớn lên, chỉ còn nghe loáng thoáng về một bà vú nuôi bất hạnh, một người đàn bà "điên" đã từng sống ở vùng này.
Nhưng câu chuyện về bà không hoàn toàn chìm vào quên lãng.
Nó âm thầm len lỏi vào những câu chuyện kể đêm khuya, trở thành một lời cảnh báo rùng rợn cho những đứa trẻ không chịu ngủ.
Dần dần, hình ảnh bà Mận trong ký ức của người dân bị méo mó, biến dạng.
Từ một người phụ nữ hiền lành, chịu nhiều đau khổ, bà trở thành một bóng ma đáng sợ, một thế lực siêu nhiên mang tên "bà vú dài".
Người ta đồn rằng, sau khi chết, linh hồn bà không siêu thoát mà vẫn vất vưởng nơi trần gian, mang theo nỗi oán hận sâu sắc vì những bất công mà bà đã phải chịu đựng.
Dân gian bắt đầu lan truyền những câu chuyện kỳ lạ.
Người ta kể rằng, cứ nhà nào sinh con mà không cúng bái đúng lễ, không "xin phép" bà Mận, thì đứa bé sẽ khóc mãi không thôi.
Tiếng khóc the thé, dai dẳng như xé nát màn đêm, khiến cả gia đình mệt mỏi, kiệt sức.
Rồi cuối cùng, những đứa bé ấy sẽ chết một cách bí ẩn, bác sĩ bảo là do tim bẩm sinh, nhưng lạ thay, trên cổ của chúng luôn có một vết bầm tím như bị ai đó siết chặt.
Người ta rỉ tai nhau rằng, đó là do "bà vú dài" về "dỗ" cho những đứa trẻ ấy bú.
Bà ta không cho bú sữa mẹ ngọt ngào mà cho bú chính sợi vú dài ngoằng, quấn chặt lấy cổ họng đứa bé cho đến khi chúng nghẹt thở.
Một sự "dỗ dành" ngọt ngào nhưng lại mang đến cái chết lạnh lẽo.
Những câu chuyện rùng rợn ấy cứ thế lan rộng, gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng những bà mẹ trẻ ở Vĩnh Lộc và những vùng lân cận.
Hình ảnh người vú nuôi bất hạnh năm xưa dần bị thay thế bởi một bóng ma đáng sợ, một biểu tượng của sự oán hận và chết chóc.
Và tôi, người đang lần theo những dấu vết của quá khứ, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cách người dân nhắc đến "bà vú dài".
Từ một câu chuyện cảnh báo trẻ con, nó đã trở thành một nỗi kinh hoàng thực sự, ám ảnh cả những người lớn.
Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi, vẫn còn một chút gì đó day dứt, một cảm giác rằng đằng sau hình ảnh đáng sợ ấy có lẽ vẫn còn một câu chuyện bi thương chưa được kể hết về một người phụ nữ không có hậu.