Tâm Linh Ma Vú Dài

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393429661-256-k968273.jpg

Ma Vú Dài
Tác giả: ademoninyourheart
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên thật của bà là gì, không ai nhớ.

Chỉ nhớ bà có một bộ vú dài lê thê, đủ quấn cổ một đứa trẻ.​
 
Ma Vú Dài
LỜI MỞ ĐẦU


“Đêm nào nghe tiếng ru,

coi chừng đó không phải mẹ.

Có khi là thứ muốn cho mày ngủ… mãi mãi.”
 
Ma Vú Dài
Tiếng Ru Trong Bóng Tối


Vĩnh Lộc là một vùng quê yên bình, nép mình bên dòng sông Tiền hiền hòa.

Ban ngày, nơi đây rộn rã tiếng cười nói của trẻ con, tiếng í ới gọi nhau của người lớn và cả tiếng máy móc vọng ra từ những xưởng mộc nhỏ.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, Vĩnh Lộc chìm vào một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chỉ còn tiếng côn trùng rả rích đâu đó trong những lùm cây và tiếng gió khẽ lay động hàng dừa nước ven sông.

Trong cái tĩnh mịch ấy, đôi khi người ta lại giật mình bởi một tiếng khóc trẻ con vọng ra từ một ngôi nhà nào đó, nghe vừa xót xa, vừa lạnh lẽo.

Đối với những đứa trẻ lớn lên ở Vĩnh Lộc, có một nỗi sợ hãi vô hình, một bóng ma luôn lảng vảng trong những câu chuyện kể đêm khuya – đó là "bà vú dài".

Ngay cả tôi, dù đã bước qua cái tuổi mộng mơ từ lâu, vẫn không thể nào quên được cái cảm giác rợn người mỗi khi nghe ai đó nhắc đến cái tên ấy.

Hồi nhỏ, mỗi lần tôi khóc nhè giữa đêm, bà nội lại thì thầm vào tai tôi, giọng đầy vẻ nghiêm trọng:

“Im đi con, không là bà vú dài bắt đi bây giờ!”

Lời dọa ấy cứ lặp đi lặp lại, thấm sâu vào tiềm thức non nớt của tôi.

Dù chưa một ai trong làng từng nhìn thấy "bà vú dài" bằng xương bằng thịt, nhưng hình ảnh về một bóng đen cao lớn, lướt đi trong đêm với đôi tay dài ngoằng, luôn ám ảnh những giấc mơ của bọn trẻ chúng tôi.

Chúng tôi hình dung bà ta như một cái cây khô di động, với những ngón tay khẳng khiu, lạnh lẽo, chỉ chực chờ tóm lấy những đứa trẻ không ngoan.

Rồi cái đêm định mệnh ấy ập đến, xé tan cái lớp vỏ bình yên giả tạo của Vĩnh Lộc.

Đó là đêm con bé Lan, em gái út của tôi, ra đi mãi mãi.

Con bé mới chỉ hơn một tuổi, đôi mắt to tròn đen láy lúc nào cũng ánh lên vẻ tò mò với thế giới xung quanh.

Tối hôm đó, cả nhà tôi vẫn còn quây quần bên nhau, tiếng cười nói rộn rã.

Lan vẫn còn bú bình sữa mẹ một cách ngon lành rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay bà nội.

Nhưng đến khoảng nửa đêm, một tiếng khóc thét xé tan màn đêm tĩnh lặng.

Đó là tiếng mẹ tôi, đầy hoảng loạn và đau đớn.

Cả nhà tôi bật dậy, lao về phía chiếc giường cũi nơi Lan nằm.

Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chúng tôi chết lặng.

Con bé Lan ngồi bất động trong cũi, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà vô định.

Cái miệng nhỏ xíu vẫn còn ngậm chặt núm vú bình sữa, nhưng không còn hơi thở.

Điều kinh hoàng nhất là trên chiếc cổ bé bỏng của con bé, hằn lên một vết bầm tím kỳ lạ.

Vết bầm dài, ngoằn ngoèo như một sợi dây thừng siết chặt, và kỳ lạ thay, nó vẫn còn nồng nặc mùi máu tươi ấm.

Tiếng khóc của mẹ tôi xé tan không gian yên tĩnh.

Cha tôi ôm chặt lấy con bé, khuôn mặt tái mét, cố gắng lay gọi nhưng vô vọng.

Bà nội tôi khuỵu xuống, miệng lẩm bẩm những lời cầu nguyện, đôi mắt già nua ngấn lệ.

Cả căn nhà chìm trong sự bàng hoàng, đau đớn và một nỗi sợ hãi mơ hồ, khó tả.

Bác sĩ pháp y sau đó kết luận rằng con bé chết vì nghẹt thở, có thể do một cơn co thắt tim bẩm sinh đột ngột.

Nhưng trong lòng mỗi người chúng tôi, đặc biệt là tôi, vẫn luôn tồn tại một sự nghi ngờ.

Cái vết bầm tím kỳ lạ trên cổ con bé, cái mùi máu tươi nồng nặc ấy… nó không giống như một tai nạn thông thường.

Nó gợi nhớ đến những câu chuyện rùng rợn về "bà vú dài" mà tôi từng nghe.

Những ngày sau đó là một chuỗi những ngày tang tóc và u ám.

Mẹ tôi khóc cạn nước mắt, cha tôi trở nên trầm lặng và ít nói hơn.

Bà nội tôi thì cứ thẫn thờ, lặp đi lặp lại những lời than vãn.

Trong đám tang của Lan, những người hàng xóm đến chia buồn đều không khỏi xì xào bàn tán về cái chết bất thường của con bé.

Người thì bảo do "trời kêu ai nấy dạ", người thì lại thì thầm về những lời nguyền rủa xa xưa.

Kể từ đêm đó, nỗi sợ hãi "bà vú dài" trong tôi không còn là một hình ảnh mơ hồ trong truyện kể nữa.

Nó trở thành một nỗi ám ảnh thực sự, gắn liền với cái chết thương tâm của em gái tôi.

Tôi bắt đầu để ý đến những câu chuyện mà trước đây tôi thường bỏ ngoài tai.

Những lời đồn đại về những đứa trẻ sơ sinh khóc mãi không thôi rồi đột ngột qua đời, và kỳ lạ thay, trên cổ của chúng đều có những vết bầm tím tương tự.

Một lần, tôi nghe lỏm được câu chuyện của một người đàn bà trong xóm.

Chị ta vừa sinh con được vài tháng.

Đứa bé cứ khóc suốt đêm, dù chị ta đã làm đủ mọi cách.

Chị ta lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

Một bà lão trong làng đã khuyên chị ta phải cúng bái cẩn thận những vong linh không nơi nương tựa, đặc biệt là những người chết oan khuất.

Bà lão còn nhắc đến câu chuyện về một người vú nuôi bất hạnh trong vùng, người đã biến mất một cách bí ẩn nhiều năm về trước.

Những mảnh ghép rời rạc bắt đầu hình thành trong tâm trí tôi.

Cái chết của Lan, những đứa trẻ chết bất thường với vết bầm tím trên cổ, những lời đồn đại về "bà vú dài" và câu chuyện về người vú nuôi bất hạnh.

Tất cả dường như có một mối liên hệ nào đó, một bí mật đen tối đang ẩn giấu sau vẻ ngoài bình yên của Vĩnh Lộc.

Một đêm khuya, khi cả nhà đã ngủ say, tôi lặng lẽ rời khỏi giường.

Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi con đường đất quen thuộc.

Trong lòng tôi trào dâng một quyết tâm kỳ lạ.

Tôi muốn tìm hiểu sự thật.

Tôi muốn biết điều gì đã thực sự xảy ra với em gái tôi.

Và tôi muốn chấm dứt nỗi sợ hãi đang bao trùm lên vùng quê này.

Bước chân tôi hướng về phía những ngôi nhà cổ kính, nơi những câu chuyện xưa cũ có thể vẫn còn lưu giữ những bí mật chưa được hé lộ.

Hành trình tìm kiếm sự thật của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, và tôi biết rằng phía trước có thể là những khám phá kinh hoàng.
 
Ma Vú Dài
Người Phụ Nữ Không Có Hậu


Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng quê khác, không xa Vĩnh Lộc là bao, có một người phụ nữ tên là Mận.

Bà nổi tiếng khắp vùng không chỉ bởi vẻ ngoài hiền hậu, phúc hậu mà còn bởi dòng sữa ngọt ngào, mát lành.

Mận từng là vú nuôi cho con trai của một vị quan lớn trong vùng.

Đó là những năm tháng tưởng chừng như êm đềm trong cuộc đời truân chuyên của bà.

Trước khi trở thành vú nuôi, cuộc đời Mận cũng chẳng mấy suôn sẻ.

Chồng bà, một người nông dân hiền lành, đã vĩnh viễn nằm xuống trong một trận lũ quét kinh hoàng, bỏ lại bà một mình gánh vác gia đình.

Nỗi đau mất chồng chưa nguôi thì tai họa lại ập đến.

Đứa con trai duy nhất của bà, một cậu bé kháu khỉnh với đôi mắt sáng như sao, đã không qua khỏi một trận dịch tả quái ác.

Mất đi cả người đầu ấp tay gối lẫn đứa con yêu dấu, Mận tưởng chừng như cuộc đời mình đã chấm dứt.

Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, bà được người ta giới thiệu đến nhà quan lớn để chăm sóc đứa con trai mới sinh của ông ta.

Ban đầu, Mận ngần ngại, bởi trái tim bà vẫn còn rỉ máu vì nỗi đau mất con.

Nhưng rồi, nhìn đứa trẻ đỏ hỏn, bé bỏng nằm trong nôi, một tình mẫu tử thiêng liêng lại trỗi dậy trong lòng bà.

Bà dồn hết tình thương, hết bầu sữa của mình để nuôi nấng đứa trẻ.

Thằng bé lớn lên khỏe mạnh, bụ bẫm trong vòng tay chăm sóc tận tình của Mận.

Những tưởng cuộc đời Mận sẽ tìm được một chút bình yên nơi phủ quan, nhưng số phận nghiệt ngã vẫn không buông tha bà.

Khi con trai quan lớn khôn lớn, cứng cáp, Mận bắt đầu bị những người trong nhà xa lánh, dè bỉu.

Họ cho rằng bà là người nhà quê, không xứng đáng ở lại nơi cao sang này.

Thậm chí, có người còn ác miệng đồn thổi rằng bà có ý đồ không tốt với gia sản của nhà quan.

Đỉnh điểm của sự tủi nhục là một ngày nọ, khi Mận vô tình nhìn thấy một chiếc áo cũ sờn rách mà con trai bà từng mặc.

Nỗi nhớ con trào dâng, bà ôm chặt chiếc áo vào lòng và khóc nức nở.

Cảnh tượng ấy bị vợ quan lớn nhìn thấy.

Bà ta nổi cơn thịnh nộ, cho người lôi Mận ra giữa chợ, trước bao nhiêu ánh mắt tò mò và chế giễu.

Họ xé toạc chiếc áo bà đang mặc, mắng nhiếc bà là đồ "điên khùng", "dơ dáy".

Mận không khóc, bà chỉ cười.

Tiếng cười khô khốc, lạc lõng vang lên giữa chợ ồn ào.

Bà cười cho đến khi khóe mắt rỉ ra những giọt máu đỏ tươi.

Trong ánh mắt bà lúc đó, người ta chỉ thấy một sự trống rỗng vô hồn, như thể mọi cảm xúc đã chai sạn.

Sau cái ngày nhục nhã ấy, Mận biến mất.

Không ai biết bà đi đâu, về đâu.

Người ta chỉ còn nhớ mãi hình ảnh một người đàn bà gầy gò, mái tóc rối bời, cười trong nước mắt giữa chợ.

Sự biến mất của bà trở thành một dấu chấm hỏi lớn, một câu chuyện buồn không có hồi kết trong ký ức của những người dân vùng đó.

Rồi thời gian cứ thế trôi đi.

Những người từng chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy dần khuất núi.

Thế hệ mới lớn lên, chỉ còn nghe loáng thoáng về một bà vú nuôi bất hạnh, một người đàn bà "điên" đã từng sống ở vùng này.

Nhưng câu chuyện về bà không hoàn toàn chìm vào quên lãng.

Nó âm thầm len lỏi vào những câu chuyện kể đêm khuya, trở thành một lời cảnh báo rùng rợn cho những đứa trẻ không chịu ngủ.

Dần dần, hình ảnh bà Mận trong ký ức của người dân bị méo mó, biến dạng.

Từ một người phụ nữ hiền lành, chịu nhiều đau khổ, bà trở thành một bóng ma đáng sợ, một thế lực siêu nhiên mang tên "bà vú dài".

Người ta đồn rằng, sau khi chết, linh hồn bà không siêu thoát mà vẫn vất vưởng nơi trần gian, mang theo nỗi oán hận sâu sắc vì những bất công mà bà đã phải chịu đựng.

Dân gian bắt đầu lan truyền những câu chuyện kỳ lạ.

Người ta kể rằng, cứ nhà nào sinh con mà không cúng bái đúng lễ, không "xin phép" bà Mận, thì đứa bé sẽ khóc mãi không thôi.

Tiếng khóc the thé, dai dẳng như xé nát màn đêm, khiến cả gia đình mệt mỏi, kiệt sức.

Rồi cuối cùng, những đứa bé ấy sẽ chết một cách bí ẩn, bác sĩ bảo là do tim bẩm sinh, nhưng lạ thay, trên cổ của chúng luôn có một vết bầm tím như bị ai đó siết chặt.

Người ta rỉ tai nhau rằng, đó là do "bà vú dài" về "dỗ" cho những đứa trẻ ấy bú.

Bà ta không cho bú sữa mẹ ngọt ngào mà cho bú chính sợi vú dài ngoằng, quấn chặt lấy cổ họng đứa bé cho đến khi chúng nghẹt thở.

Một sự "dỗ dành" ngọt ngào nhưng lại mang đến cái chết lạnh lẽo.

Những câu chuyện rùng rợn ấy cứ thế lan rộng, gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng những bà mẹ trẻ ở Vĩnh Lộc và những vùng lân cận.

Hình ảnh người vú nuôi bất hạnh năm xưa dần bị thay thế bởi một bóng ma đáng sợ, một biểu tượng của sự oán hận và chết chóc.

Và tôi, người đang lần theo những dấu vết của quá khứ, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cách người dân nhắc đến "bà vú dài".

Từ một câu chuyện cảnh báo trẻ con, nó đã trở thành một nỗi kinh hoàng thực sự, ám ảnh cả những người lớn.

Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi, vẫn còn một chút gì đó day dứt, một cảm giác rằng đằng sau hình ảnh đáng sợ ấy có lẽ vẫn còn một câu chuyện bi thương chưa được kể hết về một người phụ nữ không có hậu.
 
Ma Vú Dài
Hồn Nghèo Đeo Dai


Sau nhiều ngày tìm kiếm thông tin từ những người già trong làng và lục lọi những ghi chép cũ kỹ tại các đình miếu, cuối cùng tôi cũng tìm được manh mối về nơi bà Mận từng sống.

Đó là một ngôi nhà gỗ cũ nát, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, cách xa trung tâm làng.

Người ta nói rằng sau khi bà Mận biến mất, ngôi nhà ấy cũng bị bỏ hoang, dần trở thành một nơi u tịch, lạnh lẽo.

Một buổi chiều muộn, tôi tìm đến địa chỉ đó.

Cơn gió heo may thổi nhẹ, mang theo cái se lạnh của những ngày cuối thu.

Trước mắt tôi hiện ra một khung cảnh tiêu điều, hoang vắng.

Cổng rào tre đã mục nát, xiêu vẹo.

Vài cây dại mọc um tùm, che khuất lối đi vào.

Mái ngói đã rêu phong, nhiều chỗ vỡ nát để lộ ra những mảng trời xám xịt.

Cánh cửa gỗ trước nhà khép hờ, kêu cọt kẹt khe khẽ theo từng đợt gió, tạo nên những âm thanh rùng rợn.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi.

Dù trời chưa tối hẳn, nhưng không gian xung quanh ngôi nhà đã bao trùm một vẻ âm u, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi sự bất an đang trỗi dậy trong lòng, rồi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào bên trong.

Bên trong ngôi nhà còn hoang tàn hơn bên ngoài.

Bụi bặm phủ kín mọi ngóc ngách.

Mạng nhện giăng đầy trên trần nhà và các khung cửa sổ vỡ.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những khe hở trên mái nhà, tạo thành những vệt sáng nhợt nhạt trên sàn nhà ẩm thấp.

Mùi ẩm mốc, mục nát xộc thẳng vào mũi, khiến tôi cảm thấy khó thở.

Tôi cẩn thận bước đi, cố gắng không gây ra tiếng động lớn.

Căn nhà có lẽ chỉ có một gian chính và một vài phòng nhỏ phía sau.

Hầu hết đồ đạc đã bị mối mọt ăn rỗng hoặc mục nát theo thời gian.

Một chiếc giường tre ọp ẹp nằm chỏng chơ ở góc phòng, chiếc tủ gỗ cũ kỹ đổ nghiêng một bên.

Trên chiếc bàn thờ đã phủ đầy bụi, bát hương vỡ vụn, chỉ còn sót lại vài nén hương tàn.

Tôi bắt đầu tìm kiếm, hy vọng có thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến bà Mận.

Tôi lật tung những mảnh giấy vụn, những vật dụng cũ nát còn sót lại, nhưng tất cả đều vô vọng.

Dường như thời gian đã xóa nhòa mọi dấu ấn về người phụ nữ bất hạnh ấy.

Khi tôi gần như tuyệt vọng, ánh mắt tôi chợt dừng lại ở một góc phòng.

Ở đó, dựa vào tường, là một chiếc tủ gỗ khá lớn.

Điều kỳ lạ là chiếc tủ này vẫn còn khá nguyên vẹn, không giống như những đồ đạc khác trong nhà.

Nhưng nó lại bị khóa chặt bằng một sợi dây kẽm gai rỉ sét, quấn quanh nhiều vòng.

Một linh cảm mạnh mẽ mách bảo tôi rằng bí mật có lẽ nằm bên trong chiếc tủ này.

Tôi cố gắng dùng tay lay mạnh chiếc tủ, nhưng nó vẫn im lìm.

Sợi kẽm gai sắc nhọn cứa vào tay tôi, rớm máu.

Tôi quyết định phải tìm một vật gì đó để cắt sợi kẽm gai này.

Sau một hồi lục lọi, tôi tìm thấy một chiếc liềm cùn nằm lẫn trong đám cỏ dại ngoài sân.

Tôi cẩn thận dùng chiếc liềm cắt từng vòng dây kẽm gai.

Mất khá nhiều thời gian, cuối cùng chiếc khóa cũng bật ra.

Tim tôi đập thình thịch khi từ từ mở cánh cửa tủ.

Bên trong là một cảnh tượng khiến tôi không khỏi bàng hoàng.

Hàng trăm chiếc khăn xô cũ kỹ, sờn rách được gấp gọn gàng, xếp chồng lên nhau.

Bên cạnh đó là những chiếc áo trẻ con đã bạc màu, thấm đẫm những vết ố vàng.

Và lẫn trong đó, tôi nhìn thấy vô số những chiếc núm vú cao su đã đen kịt, cứng lại theo thời gian.

Tất cả đều được cất giữ một cách cẩn thận, như thể chúng là những bảo vật vô giá.

Và rồi, ở dưới đáy tủ, tôi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ.

Tờ giấy đã úa vàng, nhăn nhúm, nhưng những dòng chữ viết trên đó vẫn còn khá rõ ràng.

Điều khiến tôi rùng mình là những dòng chữ này được viết bằng một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm, đã khô lại.

Máu.

Tôi run rẩy nhặt tờ giấy lên và đọc những dòng chữ nguệch ngoạc:

"Ai cướp sữa của ta,

thì con các ngươi,

ta sẽ cho bú lại –

cho đến khi tím tái."

Một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi.

Những dòng chữ đầy oán hận này như một lời nguyền rủa độc địa.

Tất cả những câu chuyện về những đứa trẻ chết bất thường, vết bầm tím trên cổ, dường như đều có lời giải đáp ở đây.

Chiếc tủ chứa đựng những kỷ vật của những đứa trẻ mà bà Mận đã từng chăm sóc, và tờ giấy máu là lời thề độc của một người mẹ mất con, bị tước đoạt đi những gì thiêng liêng nhất.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được một nỗi đau xé lòng ẩn chứa sau những dòng chữ đầy hận thù.

Bà Mận, người phụ nữ bất hạnh ấy, đã mang theo nỗi oán hận sâu sắc đến tận khi lìa đời.

Và dường như, linh hồn bà vẫn còn vất vưởng nơi đây, thực hiện lời nguyền đáng sợ của mình.

Ngôi nhà hoang lạnh lẽo bỗng trở nên ngột ngạt.

Tôi cảm thấy như có một ánh mắt vô hình đang dõi theo mình.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, nhưng đồng thời, trong lòng tôi cũng trào dâng một sự thương cảm sâu sắc đối với người phụ nữ có một kết cục bi thảm này.

Tôi rời khỏi ngôi nhà hoang, mang theo tờ giấy máu như một bằng chứng không thể chối cãi.

Giờ đây, tôi đã hiểu được động cơ đằng sau những cái chết bí ẩn.

Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: làm thế nào một linh hồn đi lạc có thể gây ra những cái chết về thể xác như vậy?

Hay còn có một bí mật đen tối nào khác đang ẩn giấu?
 
Ma Vú Dài
Lời Nhắn Sau Cánh Tủ


Trở về từ ngôi nhà hoang với tờ giấy máu trong tay, tâm trí tôi rối bời.

Những dòng chữ nguệch ngoạc, thấm đẫm sự oán hận và đau khổ tột cùng của bà Mận, cứ ám ảnh tôi.

Lời nguyền rủa độc địa nhắm vào những đứa con của kẻ đã cướp đi sữa của bà… nó không chỉ là một lời đe dọa suông.

Nó đã trở thành hiện thực, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho bao nhiêu gia đình ở Vĩnh Lộc này.

Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả những thông tin mà mình thu thập được.

Cái chết của Lan, những đứa trẻ sơ sinh chết một cách bí ẩn với vết bầm tím trên cổ, câu chuyện bi kịch về cuộc đời bà Mận, ngôi nhà hoang với chiếc tủ khóa và tờ giấy máu.

Tất cả dường như có một mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

Một chi tiết khiến tôi đặc biệt chú ý là dòng chữ "Ai cướp sữa của ta...".

Vậy ai đã cướp đi sữa của bà Mận?

Câu chuyện mà tôi nghe được về bà chỉ nói rằng bà bị đuổi khỏi nhà quan lớn vì "điên" khi ôm áo con khóc.

Liệu có uẩn khúc nào khác đằng sau sự việc này?

Tôi quyết định tìm lại những người già nhất trong làng, những người có thể còn nhớ rõ hơn về câu chuyện năm xưa.

Sau nhiều ngày hỏi han, tôi tìm được cụ Hai, một người đã gần chín mươi tuổi, trí nhớ vẫn còn khá minh mẫn.

Cụ Hai kể rằng, ngày xưa, vợ quan lớn vốn là một người đàn bà đanh đá, ghen tuông.

Bà ta luôn nghi ngờ Mận có ý đồ quyến rũ chồng mình.

Thêm vào đó, bà ta cũng ganh ghét vì đứa con trai của mình quá quấn quýt với Mận.

Một lần, con trai quan lớn bị ốm nặng, không chịu bú sữa ngoài.

Mận đã âm thầm vắt sữa của mình để cho đứa bé.

Vợ quan lớn biết chuyện, nổi cơn tam bành, cho rằng Mận cố tình dùng "sữa dơ dáy" của một kẻ mất chồng con để hại con bà ta.

Bà ta đã vu oan cho Mận tội trộm cắp sữa, hành hạ bà thậm tệ rồi đuổi bà ra khỏi nhà không thương tiếc.

Nghe đến đây, tôi chợt hiểu ra.

"Kẻ cướp sữa" mà bà Mận căm hận chính là vợ của viên quan lớn.

Sự độc ác và nhẫn tâm của người đàn bà đó đã gieo rắc vào lòng Mận một nỗi oán hận không thể nào nguôi ngoai.

Một chi tiết khác cũng khiến tôi không ngừng suy nghĩ.

Tờ giấy máu viết rằng "thì con các ngươi, ta sẽ cho bú lại – cho đến khi tím tái."

Tại sao lại là "cho bú"?

Và tại sao lại là "tím tái"?

Hình ảnh những đứa trẻ chết vì nghẹt thở với vết bầm tím trên cổ lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ lại lời đồn của dân làng về việc những đứa trẻ bị "bà vú dài" bắt đều sinh vào cùng một ngày – ngày bà Mận mất con.

Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay có một mối liên hệ nào đó?

Tôi quyết định tìm hiểu về ngày mất của con trai bà Mận.

Sau nhiều khó khăn, tôi tìm được một cuốn sổ ghi chép cũ của một thầy lang trong vùng.

Trong đó có ghi lại ngày mất của một cậu bé tên là... không, không phải con trai bà Mận.

Đó là tên của một đứa bé khác, cũng mất vì dịch tả vào cùng ngày đó.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Có lẽ nào, nỗi đau mất con đã khiến bà Mận lẫn lộn?

Bà tưởng rằng tất cả những đứa trẻ sinh vào ngày đó đều là con của bà, và bà muốn "bù đắp" cho chúng bằng dòng sữa của mình – dòng sữa đã hóa thành oán khí, sự nhớ nhung và cả những giọt máu khô khốc.

Nhưng làm thế nào một linh hồn lang thang có thể tác động đến thế giới vật chất, gây ra những cái chết về thể xác thực sự?

Liệu có một thế lực siêu nhiên nào đó đứng đằng sau, lợi dụng nỗi oán hận của bà Mận?

Hay có một bàn tay con người nào đó đang cố tình tạo ra những vụ việc này, khoác lên tấm áo "bà vú dài" để che giấu một bí mật đen tối khác?

Tôi không loại trừ bất kỳ khả năng nào.

Tôi tìm đến những người am hiểu về tâm linh, những thầy cúng cao tay trong vùng để hỏi về hiện tượng "vong nhập" hay những lời nguyền rủa có thể gây ra hậu quả về thể xác.

Họ đều lắc đầu, nói rằng những trường hợp như vậy rất hiếm gặp và khó giải thích bằng khoa học hay tâm linh thông thường.

Tuy nhiên, một thầy cúng già đã kể cho tôi nghe về một loại bùa ngải cổ xưa, có thể lợi dụng oán khí của người chết để gây hại cho người sống.

Loại bùa này thường được yểm vào những vật dụng cá nhân của người đã khuất, và nó sẽ phát huy tác dụng vào một thời điểm nhất định, thường là những ngày có liên quan đến cái chết của họ.

Tôi chợt nhớ đến chiếc tủ khóa trong ngôi nhà hoang, nơi cất giữ những khăn xô, áo rách và núm vú cao su của những đứa trẻ đã mất.

Liệu những vật dụng này có phải là vật dẫn để oán khí của bà Mận tìm đến những đứa trẻ sơ sinh?

Và còn một chi tiết nữa khiến tôi không thể bỏ qua.

Tại sao những đứa trẻ bị hại đều có vết bầm tím trên cổ, giống như bị ai đó siết chặt?

Phải chăng đó là cách "bà vú dài" "cho bú" theo như lời nguyền trong tờ giấy máu?

Những câu hỏi cứ bủa vây lấy tâm trí tôi.

Tôi cảm thấy mình đang tiến gần đến sự thật, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng bóng tối của bí mật này còn sâu thẳm và đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng.
 
Back
Top Bottom