Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 50



[Khụ, ánh mắt các tỷ nhìn muội có hơi không được lễ phép cho lắm thì phải?]

Tuy không phải kiểu dung mạo diễm lệ gì, nhưng Nhạc Quy chưa bao giờ cảm thấy mình xấu xí, vì vậy cũng dạn dĩ đón nhận ánh mắt của các nàng, mỉm cười đáp lễ.

“Vẫn là phàm nhân.” Các mỹ nhân nhanh chóng vây lại, giống như đang quan sát một loài động vật quý hiếm nào đó: “Mặt mũi thì cũng bình thường thôi, còn dáng người thì… Bộ chưa tới tuổi đậu khấu à? Bằng không sao nơi này lại lèo tèo thế kia?”

Một mỹ nhân chỉ vào n.g.ự.c nàng, thật lòng hỏi.

Nhạc Quy: “…”

[Thật là nhục nhã quá đi, ta ph*t d*c hoàn toàn bình thường! Kích thước này là tiêu chuẩn!]

“Ta đã nói rồi, cái quy củ gì mà đệ tử từ nhị phẩm trở lên của tông môn được tự do thu đồ đệ ấy, nên sửa lại đi thôi. Cứ để mấy người tuỳ tiện ra ngoài vớ được ai là lôi về, làm cho phẩm cấp của tông môn tụt không ít đấy.” Một mỹ nhân xinh đẹp phong tình lên tiếng đầy chua chát.

“Sửa thì tốt, nhưng vì sao lại sửa? Không phải Đại sư tỷ trước đây cũng tự ý nhận một phàm nhân làm đệ tử, giờ người ta còn đang được ở Đê Vân Phong phụng dưỡng tôn thượng đó sao? Đừng xem thường mấy phàm nhân này, lỡ như là yêu tinh thật đấy, thì biết đâu muội còn bị bì kịp ba phần ấy chứ.” Có người lập tức phản bác.

“Yêu tinh” Nhạc Quy: “…”

Có thể thấy Vô Ưu Cung quả là như cái sàng rò rỉ, chuyện gì cũng lọt ra ngoài được.

Các mỹ nhân líu lo bàn tán cả buổi, nhưng vẫn chưa ai chủ động mở lời chào hỏi, Nhạc Quy ho khẽ một tiếng, lễ phép cúi người: “Chào các vị sư tỷ ạ.”

“Ngươi là do ai thu làm đồ đệ?” Có người hỏi.

Nhạc Quy làm vẻ vô tội: “Muội cũng không rõ nữa, cứ mơ mơ hồ hồ mà vào Hợp Hoan Tông thôi.”

Xem ra việc Hợp Hoan Tông loạn thu đệ tử cũng chẳng phải chuyện hiếm, mọi người nghe vậy mà chẳng lấy làm lạ chút nào.

“Ngươi tên gì? Sao lại đến được Đại hội Thí luyện?”

Nhạc Quy: “Muội tên Quất Tử, tới xem náo nhiệt thôi.”

Xa tận Đê Vân Phong, một Quất Tử thật sự đột nhiên hắt xì một cái.

Mọi người tiếp tục vây quanh nàng, thay nhau dò xét như thể đang ngắm nghía một món đồ chơi kỳ lạ. Tuy rằng được bao quanh bởi toàn mỹ nhân đúng là một loại hưởng thụ, nhưng bị nhìn chằm chằm lâu quá cũng hơi áp lực. Nhạc Quy đang định tìm cớ chuồn đi, thì đột nhiên mọi người sắc mặt nghiêm lại, nhanh chóng xếp thành hai hàng trên bậc đá, đồng loạt hành lễ.

“Tham kiến Tông chủ!”

Nhạc Quy giật mình, lặng lẽ nép về phía cuối hàng. Lúc này nàng mới phát hiện không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mỹ nhân mặc váy tím.

Lén liếc sang thì bắt gặp ánh mắt người kia cũng đang nhìn lại, Nhạc Quy giật b.ắ.n trong lòng, vội cúi đầu.

“Sao lại thừa ra một người?” Mỹ nhân váy tím lạnh nhạt hỏi.

Người đứng đầu hàng, có lẽ là Đại sư tỷ, cung kính đáp:

“Lúc nãy tình cờ gặp được, không rõ là ai thu nhận phàm nhân tiểu sư muội này.”

“Phàm nhân đệ tử à…” Mỹ nhân váy tím như đang suy nghĩ gì đó.

Nhạc Quy vội cúi đầu hành lễ:

“Tham kiến Tông chủ.”

“Đã đến rồi thì đi cùng luôn đi.” Mỹ nhân váy tím bất ngờ quyết định.

Nhạc Quy còn chưa kịp hiểu “đi cùng” là ý gì thì xung quanh đã rộ lên tiếng bàn tán.

“Tông chủ, thật sự muốn cho đi cùng sao?” Mỹ nhân chanh chua vừa nãy không nhịn được hỏi. “Tiểu sư muội này còn chưa chính thức bái nhập tông môn, cũng không biết có biết mị hoặc chi thuật hay không, lỡ đâu khiến tôn thượng không vui thì sao?”

“Hiện tại đệ tử phụng dưỡng tôn thượng trên Đê Vân Phong cũng là phàm nhân, biết đâu tôn thượng lại hợp khẩu vị với người như thế,” mỹ nhân váy tím đắn đo nói, “Nếu không được để mắt tới, thì cứ để nàng lui ra là được.”

Mọi người nghe xong cũng không ai phản đối nữa. Nhạc Quy chớp chớp mắt, đột nhiên giơ tay:

“Tông chủ, chân muội bị trẹo, không thể leo núi được…”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 51



Lời vừa dứt, mọi người liền phá lên cười.

“Một thân một mình bò lên núi thì cực lắm.” Một vị sư tỷ cười tủm tỉm nói: “Chúng ta sẽ đưa muội đi, không cần phải từng bước từng bước mà leo.”

Nhạc Quy chỉ chờ câu này, lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý.

Mười lăm phút sau, nàng nhìn chằm chằm khách đ**m quen thuộc trước mặt, đôi mắt vô hồn quay sang nhìn đám người còn lại: “Chẳng phải nói là lên núi sao?”

[Tại sao? Tại sao lại quay về khách đ**m rồi?]

“Chúng ta lên núi là để hiến vũ cho tôn thượng.” Sư tỷ tốt bụng giải thích: “Muội phải học múa trước, học xong rồi mới được đưa lên hiến nghệ.”

Nhạc Quy: “…”

“Chỉ là múa thôi mà.” Một giọng nói từ bên trong vang lên, vẻ mặt đầy hàm ý: “Nhưng cũng không sao, muội là người của Hợp Hoan Tông, học một điệu vũ đối với muội chắc không khó. Học xong là được mang đi ngay.”

Nhạc Quy cười một cách tuyệt vọng.

Sau ba ngày luyện múa không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng Nhạc Quy cũng run rẩy mà múa xong một điệu. Nàng múa xong, cả sân lặng như tờ, im phăng phắc đến mức ngay cả tông chủ vốn là người quyết định đưa nàng lên núi cũng không mở miệng nói gì.

Nhạc Quy lau mồ hôi, yếu ớt giơ tay: “Nếu không thì… để muội hát một bài vậy?”

“Ngươi biết hát à?” Tông chủ lập tức hỏi.

[Một trong những bí quyết sống sót khi đi xin việc: đừng nói "không biết", chỉ cần người ta hỏi là nói "biết", cùng lắm thì vào làm rồi học sau.]

Nhạc Quy vẻ mặt nghiêm túc, kiên định: “Muội biết.”

“Vậy hát thử một câu nghe xem.” Tông chủ tỏ vẻ không mấy tin tưởng.

Nhạc Quy: “Lam mặt tích đậu nhĩ đôn trộm ngự mã ~~~”

“Im miệng!” Tông chủ nổi trận lôi đình.

Nhạc Quy: “…”

Nhận ra mình hơi nóng tính, tông chủ day day giữa trán, cố lấy lại bình tĩnh.

Thật ra trong mắt nàng, Nhạc Quy từ dáng người đến khí chất đều không đạt chuẩn để đứng trước mặt tôn thượng biểu diễn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái người đang được phụng dưỡng trên Đê Vân Phong kia cũng là phàm nhân, dáng vẻ chẳng khá hơn là bao.

Mấy năm nay Hợp Hoan Tông đã đưa biết bao đại mỹ nhân như nước đổ vào Vô Ưu Cung, vậy mà chưa ai được tôn thượng để mắt đến. Lần này chắc cũng không ngoại lệ. Chi bằng… thử đường tắt xem sao.

Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng tông chủ vẫn quyết định dẫn Nhạc Quy theo cùng để hiến nghệ. Những người khác tuy có ngạc nhiên nhưng hiểu được tâm tư của nàng, nên không ai phản đối. Chỉ đợi đến khi tông chủ đi rồi, mới hả hê mỉa mai:

“Ngồi đây ai chẳng là người được ngàn chọn vạn tuyển, mới có tư cách đứng trước mặt tôn thượng biểu diễn. Còn ngươi, một tiểu phàm nhân, bây giờ cũng coi như gặp được kỳ duyên trời cho.”

[Cảm ơn nhé, nếu không phải vì muốn tranh thủ lên núi sớm trước khi đại hội bắt đầu, ta thật sự chẳng ham cái "kỳ duyên" c.h.ế.t tiệt này.]

Trên đỉnh núi Miểu Mang, giữa không trung hiện ra một tòa lầu các lơ lửng.

Sắc mặt Đế Giang càng lúc càng lạnh, áp lực quanh thân dâng cao khiến không khí như đông lại. Bị tiên uy của Đế quân đè suốt ba ngày liền, nếu chỉ là tông chủ thì còn miễn cưỡng chịu nổi, nhưng những người khác thì không được may mắn như vậy. Có người sắc mặt tái nhợt, người thì gắng gượng đến mức thể lực cạn kiệt, thậm chí vài người tu vi thấp đã bắt đầu ho ra máu.

Giữa không khí lạnh căm như hầm băng, tông chủ Hợp Hoan Tông xuất hiện bên trong lầu các, thần sắc trấn định dù trong lòng áp lực nặng trĩu: “Tham kiến Tôn thượng.”

Đế Giang thản nhiên liếc nàng một cái, chẳng buồn đáp lại.

“Nghe nói Tôn thượng ngự đến Miểu Mang Sơn, đệ tử liền suốt đêm tuyển chọn vũ khúc, nguyện dâng lên hiến nghệ, mong được Tôn thượng ân chuẩn.”

Ngày thường nghiêm túc lạnh lùng là thế, lúc này tông chủ bị khí thế của Đế Giang đè ép đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 52



Hắn cứ giữ bộ dáng thờ ơ chẳng hứng thú với bất kỳ thứ gì, người ngoài nhìn vào liền cho rằng đã bị từ chối. Nhưng Hợp Hoan Tông xưa nay chẳng bao giờ đi theo con đường bình thường. Tông chủ Hợp Hoan Tông chỉ thoáng chớp mắt một cái, sau đó ra hiệu cho đệ tử bắt đầu biểu diễn.

Không khí yên tĩnh đến mức như cái c.h.ế.t bao trùm trong lầu các, đột nhiên vang lên tiếng đàn tơ lụa du dương. Các mỹ nhân ăn mặc váy Ba Tư lả lơi, che mặt bằng khăn mỏng, lần lượt tiến vào. Bọn họ như nước chảy trôi qua trước mặt Đế Giang và các đại nhân vật hai giới tiên phàm, khéo léo tung váy uốn lượn, thi triển những điệu múa đầy mê hoặc.

Ai nhảy đẹp thì thật sự đẹp. Mà ai nhảy dở lại càng nổi bật.

Đế Giang chỉ tùy tiện liếc một cái, ánh mắt liền vô tình giao với một kẻ đang giơ tay múa loạng choạng, chính là người nào đó đang cố sức duỗi hai tay một cách vụng về.

Hắn: “…”

***

Tuy rằng Nhạc Quy không tính là lùn, nhưng so với dàn mỹ nhân cao trung bình mét bảy lăm trở lên thì quả thực trông thấp hẳn một khúc. Nhìn thoáng qua, nàng giống như một cái hõm bất ngờ trên mặt đất bằng phẳng. Đáng sợ nhất là váy biểu diễn được phát đồng loạt, mặc trên người người khác thì uyển chuyển thướt tha, mặc trên người nàng thì lại vừa căng vừa dài lại còn quá dài.

Chỉ trong lúc nàng và Đế Giang lỡ nhìn nhau, nàng liền không cẩn thận giẫm vào váy mình, suýt nữa ngã bổ nhào như ngựa đứt cương.

Đế Giang: “…”

Mọi người: “…”

Không khí trong lầu như ngừng lại trong chớp mắt. Nhạc Quy giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, suýt nữa dẫm tuột váy của người bên cạnh mà vẫn tiếp tục nhảy. Các mỹ nhân cùng biểu diễn với nàng ban đầu còn lo cho nàng đổ mồ hôi, chớp mắt sau đã chuyển sang bội phục tâm lý vững vàng như núi.

Làm trò lố ngay trước mặt Tôn Thượng, vậy mà vẫn có thể không đỏ mặt tiếp tục nhảy, đây là gan lớn hay người không biết sợ?

Điệu múa vẫn tiếp tục, Nhạc Quy càng nhảy đến cuối càng đuối sức. Nhìn sắc mặt vi diệu của những người xung quanh, nàng cũng biết mình giờ đây như một con ngỗng béo trộn lẫn giữa bầy thiên nga trắng, mỗi động tác đều lộ vẻ buồn cười. Nàng lại một lần nữa liếc mắt về phía Đế Giang cầu cứu, nhưng Đế Giang chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhạc Quy: “?”

“Ngài ấy cảm thấy mất mặt.” Kính tiên tri nàng đeo bên hông từ tốn lên tiếng: “Sống hơn vạn năm rồi, e là lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là xấu hổ.”

Nhạc Quy: “…”

[Đại gia, ta cũng đâu muốn múa! Không phải do bị ép biểu diễn để kịp tham gia đại hội sao!]

Nàng che nửa khuôn mặt bằng khăn mỏng, trong lòng uất ức đầy tràn. Nhìn thấy Đế Giang vẫn không buồn ngoái lại, nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền xông thẳng về phía hắn.

Toàn trường đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng. Các đại năng hai giới tiên phàm đã đứng gác mấy ngày trời tinh thần đều phấn chấn, như thể cuối cùng cũng có chút trò vui để xem.

Nàng muốn làm gì? Ám sát Đế Giang? Nếu vậy thì quá tốt!

Hợp Hoan Tông vốn lúc nào cũng đong đưa giữa tiên và ma, bề ngoài có vẻ như được lòng cả hai, nhưng kỳ thực chẳng ai thật lòng nhận họ về phe mình. Nếu người của họ ám sát Đế Giang, thất bại cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, mà nếu người này có tu vi sâu không lường được… mọi người cũng sẵn sàng “giúp đỡ”.

So với tâm thế hóng chuyện của các tông môn khác, tông chủ Hợp Hoan Tông thì mặt mày tái mét, Nhạc Quy là do chính nàng cố chấp mang theo, nếu thật sự xảy ra chuyện lớn gan tày trời, cả Hợp Hoan Tông cũng bị liên lụy.

Lòng nàng chìm xuống, định ra tay ngăn cản thì lại thấy Nhạc Quy không phải xông tới tấn công, mà là vòng qua chiếc bàn trước mặt Đế Giang rồi thản nhiên chen vào ngồi cạnh hắn.

Nhìn điệu bộ chẳng phải ám sát, mà là câu dẫn.

Có người thất vọng, có người thở phào, nhưng ánh mắt nhìn Nhạc Quy lúc này đều không hẹn mà đầy thương xót.

Gan lớn thế này, chỉ sợ cả xác cũng chẳng còn.

Ngồi trên ghế của Đế Giang vốn đã chật, thêm một người ngồi sát bên càng thêm chen chúc. Đế Giang hờ hững liếc mắt nhìn người đang cố lấn sang ngồi cạnh mình, thản nhiên mở miệng: “Chán sống rồi?”

Thấy chưa? Hắn định g.i.ế.c người! Mọi người đều giật mình.

“Không chán sống, là nhớ người.” Nhạc Quy cũng cảm thấy ngồi sát quá, liền dứt khoát ngồi luôn lên đùi hắn.

[Ừ, như vậy thoải mái hơn nhiều.]

Nhìn thấy động tác to gan của nàng, có người không nhịn được hít một hơi khí lạnh, rồi lập tức bịt miệng lại sợ gây chú ý.

Ngay trước mắt bao người, tay Đế Giang siết chặt chiếc ly rượu từ từ nâng lên, hướng thẳng vào cổ Nhạc Quy.

Xem chừng là định bóp c.h.ế.t nàng ngay tại chỗ, hoặc là nhét luôn ly rượu vào cổ họng. Mọi người dù lòng đầy đồng tình với cô nương ngốc nghếch này, nhưng chẳng ai dám ra mặt ngăn cản.

Thế nhưng, tay Đế Giang lại khựng lại giữa không trung.

Nhạc Quy hơi sững người, do dự đẩy nhẹ khăn che mặt rồi uống thử một ngụm rượu, ngay lập tức vị cay xé toạc mũi họng xông thẳng lên trán khiến nàng ho sặc sụa, cả người run rẩy ngả vào người Đế Giang.

Đế Giang lặng lẽ liếc nàng một cái, sau đó đưa tay điểm giữa trán nàng.

Nhạc Quy giật mình, vừa ho vừa chộp lấy tay hắn: “Tôn… tôn thượng… trước mặt mọi người… không tiện lắm đâu ạ…”

[Hắn lại định trêu chọc ta trước mắt bao người giống lần trước! Đại ma đầu khẩu vị nặng thật đấy!]

Đế Giang mặt không cảm xúc, chỉ im lặng truyền linh lực qua tay vào trán nàng. Nhạc Quy lập tức cảm thấy đầu óc mát lạnh, cổ họng cũng hết cay rát.

Thở phào nhẹ nhõm, nàng mới nhận ra mình vừa hiểu nhầm người ta. Dù Đế Giang chẳng biết nàng vừa nghĩ gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ mơ hồ, liền vội vàng nhéo tay áo hắn lấy lòng: “Cảm ơn tôn thượng.”

Đế Giang chẳng thèm để ý đến nàng, chỉ tiếp tục đưa ly rượu ra. Nhạc Quy lập tức vâng vâng dạ dạ, đưa tay rót đầy rượu cho hắn.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 53



Cứ vậy thôi? Không g.i.ế.c nàng?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tông chủ Hợp Hoan Tông là tâm trạng có chút phức tạp. Mấy ngàn năm nay, để lấy lòng Đế Giang, nàng ta không tiếc đem hết thảy những đệ tử vừa đẹp vừa mị hoặc trong môn phái dâng lên Vô Ưu Cung. Kết quả, từng người từng người một bước vào liền bị đá ra ngoài, người thì bị quét khỏi đại môn, kẻ thì bị đạp bay khỏi cửa sổ. Nhiều năm như vậy mà đến cái nơi như Đê Vân Phong hắn còn chưa từng bước qua. Nàng ta từng cho rằng Đế Giang không gần nữ sắc, giờ xem ra, rõ ràng là khẩu vị hơi đặc biệt.

Sớm biết hắn thích kiểu này, nàng ta còn tốn bao nhiêu tâm huyết tỉ mỉ bồi dưỡng đám “kính nhi” kia làm gì?

“Quất Tử, phải hầu hạ Tôn thượng cho thật tốt, không được vô lễ.” Nàng ta vội vàng lên tiếng, tranh thủ một chút tồn tại cảm.

“Quất Tử?” Đế Giang liếc nhìn Nhạc Quy, ánh mắt mang theo chút suy tư.

Nhạc Quy hơi ngượng ngùng: “Là tên húy của đệ tử.”

“Thật ngu.” Đế Giang nhàn nhạt đánh giá.

[Quất Tử thì ngu, nhưng có liên quan gì tới Nhạc Quy ta? Nếu không sợ ngươi lên cơn điên rồi liên lụy tới ta, ngươi tưởng ta thích dùng tên giả chắc?]

“Ngươi là ngu nhất.” Đế Giang lại bổ sung một câu.

Nhạc Quy làm như không nghe thấy, rót đầy chén rượu rồi đưa lên môi hắn: “Tôn thượng uống rượu.”

Đế Giang liếc nàng một cái, làm bộ bất đắc dĩ mà uống.

Hắn thì làm bộ, nhưng trong mắt người ngoài lại không giống vậy. Không ai ngờ vị Tôn thượng lạnh lùng đến đóng băng cả Đăng Thiên Các lại có thể dịu thần sắc trước mặt một đệ tử nhỏ nhoi của Hợp Hoan Tông, mà nhìn thế nào thì đệ tử này lại là loại phế linh căn trời sinh không thể tu luyện.

Hắn lại thích kiểu này?

Mọi người càng lúc càng thấy kinh ngạc và hoang mang.

“Tôn thượng, họ thật nhiều chuyện.” Nhạc Quy cũng để ý tới ánh mắt xung quanh, liền lẩm bẩm một câu.

Đế Giang đang nhấp rượu, nghe vậy chỉ tùy tiện hỏi lại một câu: “Vậy g.i.ế.c sạch?”

Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Âm thanh của Nhạc Quy rất nhỏ, nhưng bởi vì nàng ngồi quá gần Đế Giang, không ai dám thính tai lắng nghe, nên không biết nàng nói gì. Nhưng Đế Giang thì nói rất rõ ràng “giết sạch”! Cái “sạch” này chẳng lẽ là chỉ bọn họ?

Nhạc Quy cũng ngẩn người, không nghi ngờ gì rằng chỉ cần nàng gật đầu, hắn thật sự sẽ ra tay g.i.ế.c sạch nơi này.

Đế Giang đợi mãi không thấy nàng trả lời, liền cúi đầu nhìn xuống, vừa hay thấy được vẻ mặt sảng khoái của Nhạc Quy.

[Đây chính là đãi ngộ của yêu cơ họa quốc sao? Đột nhiên ta thấu hiểu niềm vui của Đát Kỷ, đế Trụ vì nàng mà châm lửa hí chư hầu. À không, chuyện đó hình như không phải do Trụ Vương làm, nhưng cũng không khác lắm. Ai nha nha, không ngờ Nhạc Quy ta cũng có ngày được làm Đát Kỷ, đúng là mị lực ta quá lớn, che cũng không nổi rồi.]

“Giết luôn ngươi.” Đế Giang không chịu nổi biểu cảm hớn hở đó của nàng.

Nhạc Quy: “?”

Tuy rằng sớm đã quen với tính khí sáng nắng chiều mưa của Đế Giang, nhưng bị dọa như thế này nàng vẫn hơi hoảng. Trong những giây sau đó, nàng ngoan ngoãn như mèo nhỏ, nép vào người hắn rót nước dâng trà, sợ hắn không vui lại g.i.ế.c thật.

May là, kinh nghiệm lâu năm làm việc dưới trướng “sếp lớn” tính tình khó đoán đã dạy nàng cách nắm bắt tâm lý cấp trên, khiến nàng nhanh chóng điều chỉnh được “chiến lược”. Cho đến khi màn hiến nghệ kết thúc, Đế Giang cũng không còn nói thêm câu nào về “giết” nữa.

Khi khúc nhạc cuối cùng kết thúc, Đế Giang lười biếng liếc nhìn mọi người trong nội các: “Bản tôn muốn nghỉ ngơi, cút hết đi.”

[Thật bá đạo, thật ngông cuồng. Tôn thượng ngài như vậy dễ kéo thù lắm đó.]

Nhạc Quy lập tức mượn thế làm oai: “Nghe chưa? Lui hết đi.”

Đế Giang: “Ngươi cũng cút.”

Nhạc Quy sững người: “Ta?”

Đế Giang mặt lạnh không đáp.

[Biết vậy vừa rồi đã không vắt giò lên cổ hầu hạ ngươi như trâu như ngựa.]
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 54



Nhạc Quy trong lòng đầy một bụng oán khí nhưng không dám nói ra, chỉ có thể miễn cưỡng rời khỏi đùi hắn. Những người khác đã bị Đế Giang dùng khí thế vô thanh vô tức mà tra tấn tinh thần suốt một lúc lâu, nghe hắn nói “cút” giống như nhận được đặc xá, sớm đã cuống cuồng thu dọn chuồn sạch. Đám người Hợp Hoan Tông cũng thức thời cúi đầu rút lui, chỉ còn lại mình Nhạc Quy lề mề không chịu đi.

“Thật bắt ta đi à?” Nàng có chút không nỡ. Con người đúng là sinh vật kỳ lạ, khi còn dưới chân núi thì chẳng nghĩ đến chuyện đi tìm hắn, vậy mà giờ tìm được rồi lại không muốn tách ra.

“Ta muốn đi theo Tôn thượng mà.” Nhạc Quy bày ra vẻ đáng thương đáng yêu.

Đế Giang liếc nàng một cái: “Chơi dưới chân núi vui lắm à?”

"Tuy rằng rất muốn đi theo Tôn thượng, nhưng Tôn thượng không cho ta ở lại hẳn là có lý do, ta vô điều kiện nghe theo.” Nhạc Quy nói rồi cúi đầu, còn tiện tay lấy tay áo chùi nhẹ lên bắp chân hắn, sau đó không quay đầu lại mà chạy luôn ra ngoài. Chỉ là, mới chạy đến cửa lại không nhịn được mà dừng bước: “Tôn thượng, mai ta còn có thể tới tìm ngươi không?”

Đế Giang liếc nàng một cái: “Tốt nhất là đừng để người khác biết ta với ngươi quen nhau, tránh để tới lúc đại hội thí luyện bắt đầu, bản tôn còn phải giả bộ không quen biết ngươi.”

Nhạc Quy bĩu môi: “Biết rồi.”

“Không hỏi vì sao?” Đế Giang hơi nhướng mày.

Nhạc Quy hừ hừ: “Dù sao ngươi luôn có lý lẽ của ngươi.”

Đế Giang vui vẻ cười khẽ một tiếng.

Nhạc Quy giờ đã có phản xạ có điều kiện với nụ cười của hắn, vừa thấy hắn cười liền vội vàng bỏ chạy. Đế Giang tặc lưỡi một cái, lúc này mới thong thả cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Vừa rồi nàng chùi mạnh quá, mu bàn chân hắn còn hơi đỏ lên, nhưng trước đó g.i.ế.c người xong lại lười dọn dẹp, m.á.u văng vẫn còn dính chưa lau.

Nhạc Quy một hơi chạy thật xa, vịn thân cây mà thở hồng hộc: “Làm ta sợ muốn chết! Tôn thượng làm sao biết ta ở dưới chân núi chơi vậy chứ? Là ngươi mách với hắn à?”

“Ta còn chưa nhìn thấy hắn, mách kiểu gì?” Kính tiên tri không vui mở miệng: “Hắn cảm ứng được ma khí cùng nguồn gốc trên người ta, nên biết là chúng ta tới rồi.”

Nhạc Quy che ngực: “Thật đáng sợ!”

Bây giờ mới biết sợ, lúc còn lăn lộn dưới chân núi không chịu đi tìm người ta thì không thấy đáng sợ à? Nó mặc kệ nàng, kỳ thật từ lúc lên núi, nó đã thấy có gì đó không ổn, như thể có một lực lượng vô hình nào đó trong số mệnh đang hấp dẫn nó, khiến hồn linh cũng hơi bứt rứt.

Nhạc Quy không nhận ra biến hóa đó, bình tĩnh lại mới đi tìm đại bộ phận Hợp Hoan Tông. Nhưng mới đi được hai bước lại dừng lại.

“Sao nữa?” Kính tiên tri làm đồng đội mới mấy ngày đã sắp bị làm cho c.h.ế.t lặng.

Nhạc Quy kinh ngạc vung vẩy cổ chân: “Chân ta hết đau rồi nè!”

Mấy ngày nay chân nàng vốn bị đau, lại còn luyện vũ không nghỉ, mắt cá chân gần như bị trẹo nghiêm trọng, có dấu hiệu viêm sưng. Thế mà giờ đột nhiên hoàn toàn bình thường, như thể chưa từng bị thương.

“Ờ, vậy ngươi vận khí tốt thật.” Kính tiên tri lười trả lời cho xong.

Nhạc Quy cẩn thận kiểm tra mắt cá chân, ánh mắt sáng lấp lánh.

Khi trở lại đại doanh Hợp Hoan Tông, đã qua mười lăm phút.

“Nha, chẳng phải là tiểu sư muội một bước lên mây của chúng ta sao?” Vừa mới bước vào sân luyện chế pháp khí của Hợp Hoan Tông, liền có người lên tiếng châm chọc: “Sao không tiếp tục ở Đăng Thiên Các hầu hạ Tôn thượng, lại chạy về cái xó xỉnh như chỗ chúng ta làm gì?”

“Nàng cũng muốn ở lại hầu hạ đấy chứ, vừa rồi còn bày dáng vẻ nữ chủ nhân, đuổi hết cả đám chúng ta ra. Ai dè Tôn thượng câu tiếp theo liền bảo nàng cũng cút.”

“Tưởng đi theo vết xe người xưa là được à, bản thân thì chỉ là một phàm nhân vô danh, lại còn mơ leo l*n đ*nh, hóa ra là vì câu dẫn Tôn thượng sao.”

Mọi người nghĩ đến cảnh tượng khi nãy, không nhịn được cười phá lên. Trước đây còn xem Nhạc Quy như một vị sư tỷ hiền lành dễ gần, giờ ánh mắt nhìn nàng đã mang theo vẻ khinh bạc lạnh lẽo.

Nhạc Quy quá quen thuộc với tình cảnh này. Khi ở Tệ Ngạn Đài cũng từng như vậy, khi nàng làm một người “trong suốt” yên phận, mọi người còn có chút thiện cảm. Nhưng khi nàng muốn đi lên Đê Vân Phong, chút thiện cảm đó lập tức hóa thành đố kỵ và bất mãn.

Mọi người đều vì nhận được Tôn thượng để mắt mà ngày đêm khổ luyện, vậy mà cuối cùng lại để một kẻ vô danh như nàng “cướp show” dễ dàng, bảo sao không tức?

Nhạc Quy hiểu loại tâm tình đó, nhưng lần này không nhịn nữa: “Tôn thượng vừa mới nói sau đại hội thí luyện sẽ đưa ta trở lại Đê Vân Phong.”

Vừa nói ra, cả sân bỗng nhiên yên tĩnh như tờ.

Tông chủ kịp thời từ trong phòng đi ra, nhìn dáng vẻ là đã nghe được hết cuộc trò chuyện: “Còn đứng đó làm gì, không về nghỉ ngơi đi?”

“Rõ.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 55



Mọi người lần lượt trở về phòng, cuối cùng chỉ còn lại một mình Nhạc Quy đứng giữa sân.

“Tông chủ, ta ở phòng nào?” Nhạc Quy tò mò hỏi.

Tông chủ mỉm cười hiền hòa: “Ngươi ở gian phòng số một, cũng là phòng lớn nhất.”

“Vâng.” Nhạc Quy đáp một tiếng rồi quay người đi tìm phòng số một.

Tông chủ vốn nghĩ sẽ được nàng cảm kích một chút, không ngờ nàng lại cứ thế bỏ đi, thoáng sững người rồi gọi với theo: “Quất Tử.”

“Đệ tử có mặt.” Nhạc Quy dừng bước.

Dưới ánh trăng, tông chủ nhìn nàng thật lâu, rồi mới nở nụ cười: “Hôm nay ngươi được tôn thượng coi trọng, ta thật lòng mừng cho ngươi.”

“Đa tạ tông chủ.” Nhạc Quy vốn định hành lễ như đệ tử quy củ, nhưng động tác đó phiền phức quá, nàng nghĩ một lát rồi bỏ qua.

Tông chủ cũng không để bụng: “Sau này khi vào Ma giới, nhớ kỹ lời nói và hành vi của ngươi đều đại diện cho Hợp Hoan Tông, trước mặt tôn thượng nhất định phải cẩn thận, chớ hành xử bừa bãi. Nếu may mắn, nghe nói Vô Ưu Cung có vô số cơ duyên, nếu ngươi đạt được thành tựu, cũng đừng quên tông môn. Có qua có lại, thì mới lâu dài.”

“Vâng, đệ tử hiểu rồi.” Nhạc Quy ngoan ngoãn đáp.

Nàng không có vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng có vóc dáng hoàn hảo mê người, nhưng lại có đôi mắt trong trẻo và chân thành khiến người khác vừa nhìn đã sinh lòng tin tưởng.

Tông chủ nhìn ánh mắt ấy, hài lòng gật đầu: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi.”

Nhạc Quy vâng một tiếng, quay về phòng.

Sự thật chứng minh tông chủ nói không sai chút nào, căn phòng nàng được phân quả thật là phòng lớn nhất. Vừa đẩy cửa vào, nàng liền thấy chiếc giường êm ái rộng rãi, lập tức reo lên một tiếng, nhào tới, cả người vùi sâu vào chăn đệm mềm mại.

“Đến mức đó à?” Kính tiên tri bị nàng lăn lộn làm rơi khỏi người, rơi xuống đất, khó chịu nói.

“Đến mức đó chứ sao!” Nhạc Quy hả hê: “Ở dưới chân núi, ta chỉ được ở phòng tạp dịch! Sau khi nhận thân với Hợp Hoan Tông rồi, cũng vẫn chỉ được ở căn phòng tồi tàn nhất.”

Kính tiên tri khẽ cười, nhớ lại lời nàng đồng ý với tông chủ về chuyện cùng tông môn hợp tác, liền hỏi: “Ngươi thật sự định liên minh với Hợp Hoan Tông sao?”

“Gì cơ?”

“Ngươi hiểu ta đang hỏi gì mà.”

Nhạc Quy nghĩ một chút, rồi cười khẽ: “Sao có thể! Tuy nàng ấy giúp ta đi trước vài ngày đường, để ta kịp đến đỉnh núi gặp tôn thượng trước khi đại hội bắt đầu, nhưng vậy không có nghĩa ta mắc nợ nàng ấy.”

Nàng hừ một tiếng, lại trở mình trên giường: “Nàng ấy để ta đi hiến vũ, chẳng qua cũng chỉ vì muốn đánh cược vào một phàm nhân như ta có thể quyến rũ được tôn thượng mà thôi. Khi làm chuyện đó, ngươi dám chắc nàng ấy chưa từng nghĩ tới kết cục nếu thất bại sẽ ra sao không?”

Thất bại là sống c.h.ế.t khó lường. Nhưng đối với Hợp Hoan Tông, một đệ tử phàm nhân chưa từng mang về vinh quang cho tông môn, sống hay c.h.ế.t chẳng mấy quan trọng.

Kính tiênt ri nghe nàng nói, trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Khó có lúc thấy ngươi không ngốc.”

“Ta vốn dĩ đã chẳng ngốc.” Nhạc Quy hừ hừ: “Ta còn giỏi nữa là khác. Ngươi không thấy ta vừa rồi làm cả bọn họ tức đến nghẹn lời sao? Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ cười trừ cho qua, nhưng bây giờ thì không.”

“Có tôn thượng chống lưng nên vênh váo ghê nhỉ.” Kính tiên tri trêu chọc.

Là vì có Đế Giang chống lưng sao? Nhạc Quy chớp chớp mắt, lần đầu tiên nhận ra điều này, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lạ lùng.

Đêm đã khuya, Nhạc Quy ngáp một cái, đặt nó lên bàn, rồi nhảy lên giường, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày trước bị tông chủ Hợp Hoan Tông dùng đủ loại đan dược thúc ép luyện vũ, nàng đã lâu lắm rồi chưa được ngủ một giấc ngon lành. Mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy lần này mình nhất định có thể ngủ một ngày một đêm, nhưng lại linh cảm rằng mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.

Quả nhiên, qua giờ Tý, nàng tỉnh dậy.

Tiểu nữ hài quỷ vốn hay ngồi trước gương, giờ lại ngồi ngay bên mép giường, dùng đôi mắt m.á.u me loang lổ nhìn chằm chằm vào Nhạc Quy. Một mái tóc dài lưa thưa, có phần rụng từng lọn, tùy tiện buông rủ trên giường. Nhạc Quy chỉ hơi cử động, đã cảm nhận được những sợi tóc ấy đang quấn lấy ngón tay mình.

Tuy từng gặp tiểu quỷ này nhiều lần vào ban đêm, nhưng chưa bao giờ gần đến mức này. Lúc này đây, nàng mới phát hiện khắp cổ tay, xương quai xanh, cổ và những chỗ lộ ra trên thân thể của tiểu quỷ đều là những vết thủng đẫm m.á.u đen sẫm, như thể bị đinh đóng xuyên qua.

Nhạc Quy từng sống ở một tỉnh trọng điểm ôn thi đại học, suốt thời trung học luôn bị đặt trong trạng thái căng thẳng và bức bối tột độ. Chính vì thế, mỗi khi được xem phim giải trí theo định kỳ, cả lớp đều chọn phim kinh dị nặng đô để tìm chút cảm giác "sống". Cũng chính khi đó, nàng mới hiểu rõ sự khác biệt giữa đe dọa vật lý và công kích tinh thần đáng sợ đến mức nào.

Tang thi dù đáng sợ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là đuổi theo và gào thét, khiến người sợ hãi trong thoáng chốc. Còn kiểu kinh dị truyền thống Trung Quốc, như cảnh nhà vệ sinh lúc nửa đêm không một bóng người, đôi giày thêu lặng lẽ xuất hiện, thì lại khiến người ta càng nghĩ càng sợ, ám ảnh không dứt.

Giống như lúc này đây, một tiểu nữ hài người đầy lỗ máu, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm nàng, còn đáng sợ hơn hàng vạn tang thi lao đến.

Nhạc Quy nước mắt lưng tròng, lặng lẽ nhắm mắt lại, rụt tay chân vào trong chăn.

[Không thấy ta, không thấy ta, không thấy ta...]
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 56



Nàng ra sức thôi miên bản thân, nhưng vẫn cảm giác chóp mũi ngưa ngứa, như có sợi tóc ai đó chạm nhẹ vào mặt.

Nhạc Quy: “…”

Bóng đêm yên ắng đến đáng sợ.

Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn, thô ráp vang lên: “Ngươi thấy ta rồi đúng không?”

Nhạc Quy run rẩy, lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu.

Nhưng tiếng nói kia vẫn truyền tới không chút trở ngại: “Ngươi tưởng làm vậy là ta không tìm được ngươi sao?”

Nhạc Quy: “…”

“Vì sao ngươi không để ý đến ta? Vì sao lại run rẩy? Ngươi đang khóc à? Nhìn ta đi, sao không nhìn ta?”

“Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đó!” Nhạc Quy rốt cuộc nhịn không nổi, bật dậy gào lên, quăng chăn trùm luôn lên đầu con quỷ con kia, nện cho mấy cú: “Đồ gương c.h.ế.t tiệt! Tưởng ta không nhận ra ngươi chắc? Dọa người thì cũng giấu cái giọng rách kia đi một chút chứ! Muốn dọa người còn phiền phức vậy, ta phang cho ngươi luôn!”

Tiểu quỷ: “…”

Nhạc Quy trút giận xong thì thấy bình tĩnh lại. Nàng hất chăn ra, thấy tiểu nữ quỷ đã ngồi dậy, đang dùng bàn tay như que diêm của mình cố gắng vuốt lại đống tóc rối. Nhưng càng vuốt càng rối.

Nhạc Quy nhìn mà phát bực, đành phải đưa tay giúp nàng gom tóc lại, rồi còn tết thành ba bím. Tóc nàng vừa dài vừa nhiều, chỉ riêng tết tóc thôi cũng mất khối thời gian. Cả quá trình, tiểu nữ quỷ chỉ lặng lẽ ngồi đó, để mặc Nhạc Quy muốn làm gì thì làm.

Tết xong tóc, bốn mắt nhìn nhau, nếu tính cả hai cái lỗ thủng m.á.u me kia là mắt.

“Khi nào thì ngươi phát hiện ra thân phận của ta?” Tiểu nữ quỷ cất giọng khàn khàn hỏi.

Nhạc Quy hừ lạnh: “Từ sau khi ra Ma giới gặp lại ngươi.”

Ai mà lại có một con lệ quỷ bám theo cái Kính tiên tri nứt nẻ mỗi ngày? Với lại chính nó cũng từng nói nó có hồn linh.

Kính tiên tri không ngờ mình bị lộ sớm vậy, nhất thời rơi vào trầm mặc.

“Ta với ngươi cũng không thù oán gì sâu sắc chứ, sao cứ phải dọa ta hoài vậy?” Lúc này đến lượt Nhạc Quy truy hỏi.

Kính tiên tri khinh thường nói: “Ai dọa ngươi chứ, mấy hôm trước ta bị chủ nhân đánh đến hồn phi phách tán, vô thức hồn linh xuất khiếu thôi.”

“Thế còn hôm nay?” Nhạc Quy vặn lại.

Kính tiên tri: “Hôm nay là cố ý.”

Nhạc Quy không nhịn được trợn mắt trắng dã.

Không đợi nàng nói thêm gì, nó đã từ trên giường nhảy xuống, lững thững đi về phía bàn, nơi chiếc Kính tiên tri đang nằm.

Nửa đêm, một tiểu nữ quỷ m.á.u me đầy người, tóc dài quét đất lướt đi trong im lặng, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ, vậy mà Nhạc Quy lại cảm thấy có hơi xấu hổ thay cho nàng ta.

“Đi đâu vậy?” Nhạc Quy chọc ghẹo.

Nó đáp cụt lủn: “Ngủ.”

Nói xong, hồn linh hóa thành một làn khói trắng bay vào trong Kính tiên tri.

Nhạc Quy: “…”

Giữa đêm đi dọa người mà lại bị tẩn cho một trận, xem ra đả kích với gương cũng không nhỏ. Cả ngày hôm sau cũng chẳng thấy nó ló mặt ra. Không chỉ không thấy hồn linh đâu, đến cả hoa văn trên mặt kính cũng mờ sạch, chỉ còn lại một mặt kính nứt nẻ vô tri. Nhạc Quy không tìm được Đế Giang, lại âm thầm bị những người khác trong Hợp Hoan Tông xa lánh. Giờ đến cả kẻ duy nhất nói chuyện với mình cũng mất tiêu, khiến nàng thấy hơi cô đơn.

May mà cảm giác cô đơn ấy không kéo dài bao lâu, bởi đại hội thí luyện Tam giới rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu rồi.

Đại hội tổng cộng gồm bốn vòng. Vòng đầu tiên là tất cả thí sinh cùng bước lên một đài tỷ thí, pháp khí của các tiên môn đồng loạt công kích, cho đến khi chỉ còn lại một nửa người trụ lại. Vòng hai là rút thăm đấu loại trực tiếp một chọi một, tiếp tục loại bớt một nửa. Đến vòng ba thì càng trực tiếp hơn, những người còn lại lại cùng lên đài hỗn chiến, đánh cho tới khi chọn ra người đứng đầu.

Còn vòng bốn là thí luyện trong bí cảnh, bất kể có bị loại từ vòng trước hay không đều có thể tham gia. Tùy theo thành tích ba vòng trước, thí sinh có thể tự chọn tổ đội. Bí cảnh vô cùng nguy hiểm, thành tích càng cao càng có quyền chọn đồng đội mạnh, cũng dễ thắng hơn. Tuy nhiên chuyện này chẳng liên quan gì đến Nhạc Quy. Đế Giang chỉ yêu cầu nàng giành được quán quân vòng ba, còn vòng bốn thì không tính cho nàng tham gia.

[Cũng coi như có chút lương tâm, dù rằng lương tâm ít đến có thể bỏ qua.]

Lúc này, Nhạc Quy đang đứng giữa đám đông vây xem náo nhiệt, nhìn các đệ tử tiên môn ăn mặc đủ kiểu bước lên đài tỷ thí cao hơn hai mét. Nàng lại ngẩng đầu nhìn lên đài quan sát VIP lơ lửng giữa không trung.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 57



Nhiều người tụ tập như vậy, đám tông chủ tiên môn cùng Đế quân Tiên giới cũng không đến mức phải chen chúc đứng gác như đám người Đăng Thiên Các, nhưng vị trí trung tâm rực rỡ nhất thì đương nhiên vẫn được để dành cho Đế Giang.

Giữa một loạt áo trắng nhàm chán, Đế Giang lại khoác hồng y viền đen, ngồi ngả người trên chiếc ghế dựa lớn, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, nhưng vẫn lặng lẽ hút chặt ánh nhìn của tất cả mọi người.

[Tên cẩu nam nhân này, công nhận là đẹp thật.]

“Lau nước miếng đi.” Kính tiên tri đột nhiên lên tiếng.

Nhạc Quy lập tức đổi giọng chua chát: “Ồ? Biết mở miệng nói chuyện cơ à? Ta còn tưởng ngươi định giả câm cả đời đấy.”

Kính tiên tri: “Có ngày ta xé nát cái miệng quạ đen của ngươi.”

Nhạc Quy hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức nở nụ cười hiền lành, nhẹ giọng nói chen vào hàng phía trước: “Cho chen một chút, phiền mọi người cho chen một chút…”

“Nàng ta đang làm gì vậy?” Một sư tỷ Hợp Hoan Tông nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khinh bỉ: “Chẳng lẽ muốn chen lên trước cho tôn thượng liếc nhìn sao?”

“Từ sau đêm đó, tôn thượng không hề đoái hoài gì đến nàng ta nữa. Rõ ràng chỉ là coi nàng như trò đùa mà chơi thôi, nàng còn tưởng người ta thực lòng thích nàng à?” Một người khác che miệng cười khẩy: “Ma tộc không giống đám Tiên giới nhu nhược đâu. Nếu thật sự thích, sợ là đã kéo lên giường dằn vặt ba ngày ba đêm rồi, sao có thể bỏ mặc nàng đến giờ không thèm liếc một cái.”

“Phàm nhân ngu xuẩn, tưởng mình có thể một bước lên trời, đúng là đáng thương.”

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Đế Giang đột nhiên mở mắt ra. Với mấy đệ tử Hợp Hoan Tông là trung tâm, trong phạm vi mười mét bỗng nhiên dâng lên một luồng áp lực khủng khiếp như trời long đất lở. Tu vi thấp lập tức thổ huyết ngã lăn, vài kẻ trong nhóm đệ tử vừa nói xấu mặt tái nhợt, thống khổ vô cùng.

Nhạc Quy nghe thấy tiếng r*n r* sau lưng, quay đầu lại, thấy đất ngã la liệt người, vẻ mặt lập tức mơ hồ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trên đài quan sát giữa không trung, những người khác cũng nhìn nhau bối rối, không rõ vì sao Đế Giang đột ngột trở mặt. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Đế quân Tiên giới mới dè dặt lên tiếng hỏi: “Tôn thượng, chuyện này là?”

“Ngủ mơ thôi.” Đế Giang bình tĩnh đáp.

Mọi người: “…”

Tuy không rõ vì sao đám người kia đột nhiên đổ gục, nhưng với sự lịch thiệp tối thiểu, Nhạc Quy vẫn dùng ánh mắt chuẩn xác khóa thẳng mấy sư tỷ kia: “Các vị sư tỷ, các ngươi… không sao chứ?”

Vài người há miệng, phun ra một bãi máu.

“Trông không giống là không sao.” Nhạc Quy gượng cười, cũng chẳng giúp được gì, nghĩ nghĩ một hồi rồi chân thành nói: “Vậy các người nhớ nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm nha.”

Khóe môi Đế Giang hơi nhếch lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Người vừa rồi còn âm u như vực sâu, bây giờ lại vui vẻ như tết. Quả đúng là điển hình của loại người hỉ nộ vô thường. Đại hội thí luyện Tam giới tổ chức bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên mọi người cảm thấy ngồi trên đài quan sát là việc gian nan đến vậy. Nếu không phải vì có đệ tử nhà mình ở dưới đang nhìn, bọn họ thật muốn quay đầu bỏ chạy, càng xa cái kẻ tâm thần này càng tốt.

Trên đài khổ sở, dưới đài Nhạc Quy cũng chẳng khá hơn là bao. Đại hội chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu, các đệ tử các môn phái lần lượt lên đài, chỉ còn mình nàng vẫn còn đứng dưới. Nàng lúc thì ngẩng đầu nhìn đài, lúc lại nhìn đài quan sát, lúc thì nhìn đài quan sát, rồi lại quay sang nhìn đài, đến mức Kính tiên tri cũng không chịu nổi nữa.

“Mấy người trên đó là tông chủ mười đại tiên môn với Đế quân Tiên giới. Thời buổi bây giờ linh lực dư dả, phi thăng cũng dễ hơn xưa, nên trong mười tông môn có năm là từ Tiên giới, năm là ở thế gian. Giờ chỉ có sáu tông chủ xuất hiện, chắc bốn người kia bị Đế Giang tặng vé về trời rồi." Kính tiên tri nói nhanh như s.ú.n.g liên thanh: “À đúng rồi, bên trái đếm qua người thứ hai có ria mép, chính là tông chủ Xích Dương Tông, Triệu Vô Ưu, chính là cái kẻ từng phản bội ngươi đấy. Lạ thật, hắn mà còn sống được à?”

“Sao ngươi lảm nhảm với ta lắm thế?” Nhạc Quy liếc nhìn Triệu Vô Ưu một cái, mặt mơ hồ.

Kính tiên tri tỏ vẻ bực bội: “Nói nhiều là để ngươi thôi đừng ngó nghiêng mấy người đó nữa! Sắp bắt đầu rồi, ngươi sao còn chưa chịu lên đài?”

“Ta đang nhìn tôn thượng, chứ không phải mấy người đó.” Nhạc Quy cạn lời.

Kính tiên tri: “Ngươi rảnh không có việc gì nhìn hắn làm chi?”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 58



“Vớ vẩn! Cái đài này cao tới hai mét, ta không trèo lên nổi chẳng phải ám chỉ hắn giúp một tay sao?” Nhạc Quy cũng chẳng vừa, mạnh mồm đáp lại.

Kính tiên tri: “…”

Trên người nàng có cấm chế của nó, trong mắt người ngoài, Nhạc Quy chỉ là đang cúi đầu lẩm bẩm một mình, chẳng ai nghe được nàng đang nói gì. Nhưng Đế Giang lại nghe thấy, mà hắn thì thà là không nghe còn hơn.

Thấy thời gian thi đấu sắp bắt đầu, Nhạc Quy bắt đầu sốt ruột: “Này, ngươi có thể giúp ta leo lên một tay không?”

“Ta chỉ là một cái gương.” Sau quá nhiều tình huống dở khóc dở cười trên người nàng, Kính tiên tri lúc này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Biết không trông mong được gì từ nó, Nhạc Quy đành quay sang phía đám đông, tiện tay túm lấy một người đang đứng xem: “Bằng hữu, giúp ta lên đài được không?”

“Ngươi muốn lên đài làm gì?” Người xem nhìn rõ nàng là một phàm nhân, nghi hoặc hỏi.

“À, ta đăng ký thi đấu.”

“Ngươi? Một phàm nhân? Cũng đòi đăng ký?” Đối phương không tin nổi.

Nhạc Quy lặng lẽ đưa tay ra. Theo thời khắc thi đấu đến gần, lòng bàn tay người dự thi sẽ hiện ra một đóa hoa sen ẩn chứa dấu hiệu riêng biệt. Người nọ vừa nhìn thấy ấn ký trong tay nàng, ngây người ra một lúc rồi lập tức phẫn nộ: “Ta khổ cực tu luyện cả ngàn năm còn không lấy nổi suất tham gia, ngươi... một phàm nhân, dựa vào cái gì mà được thi?”

“Chắc là... may mắn thôi.” Gặp người thì phải mềm mỏng, Nhạc Quy cười làm lành: “Giúp ta một tay nhé?”

“Không giúp!”

Nhạc Quy: “…”

Sự thật chứng minh, lòng đố kỵ có thể khiến người ta mất lý trí. Bản thân thất bại thì còn đỡ, chứ nhìn một kẻ rõ ràng không bằng mình mà lại thành công thì đúng là muốn tức điên. Nhạc Quy liên tục hỏi vài người đều bị từ chối, đành đưa mắt lên đài thi, tìm thử xem có ai quen không.

Người quen không thấy, chỉ thấy người quen mặt.

Nhạc Quy không ngờ lại gặp Yêu Yêu trong lúc thế này. Rõ ràng Yêu Yêu cũng thấy nàng, hai người mắt chạm mắt, rồi Yêu Yêu quay đầu đi, lạnh lùng như không quen biết.

Nhạc Quy: “…”

[Đại gia, ta mới không thèm lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của nàng đâu nhé!]

“Còn ai chưa lên đài không?” Tiểu linh đồng chủ trì vòng đầu hai tay chắp trước người, nghiêm túc hỏi: “Nếu không lên, sẽ bị xem là tự động bỏ cuộc.”

Nhạc Quy: “Ngươi hỏi câu đó là đang nhìn ta đấy hả? Nếu vậy sao không kéo ta lên luôn đi?”

Tiểu linh đồng nhoẻn miệng cười, vẻ mặt hả hê như thấy trò vui.

Nhạc Quy: “…” Biết ngay trên đời này không ai tốt bụng cả.

Tuy Đế Giang từng hứa chắc nịch trước lúc xuất phát là sẽ giúp nàng giành giải nhất, nhưng trong lòng Nhạc Quy vẫn chẳng yên tâm, cũng đã nghĩ đến hàng loạt khả năng thất bại. Chỉ không ngờ trong số đó lại có cái lý do đài thi quá cao, không bò lên nổi.

Thời gian từng chút một trôi qua, bóng nắng di chuyển chậm rãi, tất cả mọi người đều chuẩn bị chế nhạo, Nhạc Quy lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên đài quan sát, không ngờ vừa ngẩng lên lại bắt gặp ngay ánh mắt đen kịt của Đế Giang.

Đế Giang nhếch môi cười, trong ánh mắt mang theo rõ ràng mối đe dọa c.h.ế.t chóc: Ngươi dám bỏ thi thử xem!

Nhạc Quy: “…”

[Mẹ nó! Lật bàn! Ta không thi nữa!]

Nhạc Quy tức tối định quay người bỏ đi, thì một thiếu niên tuấn tú đột nhiên lao đến chặn trước mặt nàng: “Nhạc Quy, để ta giúp ngươi lên đài!”

Hẳn là cậu ta chạy đến vội quá, hơi thở gấp gáp khiến mày khẽ nhíu lại, mồ hôi trên thái dương nhỏ từng giọt như hạt châu, nhưng đôi mắt lại sáng rực như hai chiếc bóng đèn nhỏ, tràn đầy sức sống.

Nhạc Quy chớp mắt một cái, suýt nữa tưởng mình nhìn thấy thần tiên. Không đúng, ở đây có cả đám thần tiên thật, nhưng chẳng ai mở miệng giúp nàng, chỉ có Lý Hành Kiều là khác. So với đám thần tiên vô tình kia, hắn ta còn tốt hơn nhiều.

Nhìn ra được nàng muốn nói gì đó, sợ không kịp giờ thi, Lý Hành Kiều bấm tay kết quyết, đưa nàng thẳng lên đài. Tu vi của hắn chỉ mới Luyện Khí kỳ, đưa một người lên cũng khiến thân thể lảo đảo chao đảo. Nhạc Quy vừa đáp xuống sàn đài, đứng không vững liền ngã sấp mặt.

Một tràng cười nhạo vang lên xung quanh. Mấy sư tỷ ban nãy còn định cười to, nhưng thương thế quá nặng, mới nhếch miệng đã đau, đành im lặng mà chịu trận.

“Nhạc Quy cố lên!” Lý Hành Kiều nắm chặt tay, bắt chước kiểu cổ vũ của nàng, lớn tiếng hô lên.

Nhạc Quy cười: “Ừm! Thắng rồi ta mời ngươi ăn cơm nhé!”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 59



Nàng nói những lời ấy với âm lượng cực lớn, vượt qua cả giới hạn âm thanh của pháp trận cấm âm, khiến những người đứng trên đài cũng dễ dàng nghe thấy.

Triệu Vô Ưu bật cười: “Phàm nhân hèn kém, ngay cả tư cách dự thi còn không rõ là lấy từ đâu, thế mà cũng mơ tưởng đến chuyện chiến thắng?”

“Không chắc đâu.” Một người khác phụ họa: “Biết đâu lại là kiểu giả heo ăn thịt hổ thì sao? Người trẻ bây giờ á, toàn thích làm mấy chuyện vớ vẩn.”

Triệu Vô Ưu khinh thường: “Không có linh căn mà cũng đòi giả heo ăn thịt hổ?”

Mấy người ngươi một câu, ta một câu tán gẫu qua loa. Đế Giang đứng bên, ánh mắt sâu thẳm, không một tiếng động dừng lại bên người dưới đài.

“Tôn thượng, người đang nhìn gì vậy?”

Để duy trì tâm trạng ổn định của Ma Đầu, đồng thời tránh gây ảnh hưởng đến đệ tử ưu tú của hai giới Tiên – Phàm, Đế quân Tiên giới cần phải thường xuyên trao đổi với hắn.

Ừm, dù là độc thoại thì cũng tính là trao đổi.

Vừa hỏi xong, Đế quân vốn không mong nhận được phản hồi, nhưng không ngờ Đế Giang lại thản nhiên lên tiếng: “Đang nhìn một mầm tu ma tốt.”

Mầm tốt để tu ma?

Mọi người trên đài đồng loạt theo ánh mắt hắn nhìn xuống, nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Lúc này Lý Hành Kiều đã quay lại đứng vào trong đám người, lập tức bị các sư huynh mắng cho một trận, thi nhau trách hắn không nên giúp đỡ Nhạc Quy, cái kẻ bị xem là lừa đảo kia. Đúng vậy, vì Nhạc Quy mãi không giao ra cái gọi là "lễ tạ", nên mọi người lại càng tin chắc nàng là kẻ lừa đảo. Chỉ là nghĩ tới việc có lẽ Lý Hành Kiều cũng bị nàng lừa gạt, nên không truy cứu việc hắn ta giấu giếm chuyện nàng đã có ngọc giản báo danh.

Lý Hành Kiều cúi đầu mặc cho họ trách mắng, đến khi mọi người ngưng lại mới nhỏ giọng nói một câu: “Nàng là người bạn đầu tiên mà ta kết giao.”

Câu này nói quá nhỏ, không ai nghe thấy.

Trên đài cao, cả 96 thí sinh đã có mặt đầy đủ, chỉ còn chờ tiếng chuông báo hiệu thí luyện vang lên.

“Con số 96 này có ý nghĩa gì không vậy?” Nhạc Quy nhỏ giọng hỏi.

Kính tiên tri đáp: “Tam giới phát ra tổng cộng 150 ngọc giản, Ma giới không tham gia, nên mỗi lần thi đấu nhiều nhất chỉ có 100 người. Lần này thiếu vài người, chắc là bị cướp mất ngọc giản, hoặc có lý do nào đó không kịp báo danh.”

Nếu người của tiên và phàm giới đều đến đủ, vậy chẳng phải năm nay có tới 101 người dự thi à?

[Vậy khác gì việc phát loa rêu rao khắp thiên hạ rằng nàng là tuyển thủ Ma giới đâu chứ!]

Kính tiên tri như đọc được suy nghĩ của nàng, trào phúng: “Chẳng phải ngươi vẫn luôn có vận may tốt đó sao.”

Nhạc Quy đang định phản bác thì một cái bóng đen đột ngột phủ xuống. Nàng theo bản năng ngẩng đầu, liền trông thấy Yêu Yêu với gương mặt vô cảm đang đứng ngay trước mặt.

Đã cởi bỏ bộ đồ làm việc của Vô Ưu Cung, tóc buộc đuôi ngựa cao, lúc này Yêu Yêu toát lên một khí chất lạnh lùng xa cách, khiến người ta không khỏi có cảm giác khó gần.

“Gì vậy?” Nhạc Quy cảnh giác nhìn nàng ta.

Yêu Yêu khó chịu nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Tham gia thí luyện đại hội chứ còn gì.” Nhạc Quy hất cằm. Rõ ràng lúc nãy còn khoanh tay đứng nhìn mình một lúc, giờ lại tỏ vẻ như vừa mới thấy lần đầu.

Yêu Yêu cười lạnh: “Chỉ là một phàm nhân mà cũng đòi tham gia thí luyện?”

“Sao, chỉ các ngươi tu tiên mới được đi à?” Nhạc Quy bật lại. Tuy lúc trước nàng bị hạ độc, ngày nào cũng phải canh giờ uống giải dược để giữ mạng, nhưng nàng không thể tha thứ cho Yêu Yêu. Nếu không bị hạ độc ngay từ đầu, thì giải dược cũng chẳng cần dùng làm gì!

Yêu Yêu tựa như đã mất kiên nhẫn, khẽ nhíu mày: “Đại hội sắp bắt đầu rồi, bây giờ ngươi rút lui cũng chưa muộn.”

“Ta rút lui làm gì?” Nhạc Quy lập tức bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, hùng hổ đáp: “Không những ta không đi, ta còn muốn giành hạng nhất!”

Dáng vẻ hiên ngang của nàng lập tức thu hút không ít ánh mắt xung quanh. Có vài người tố chất không cao, bật cười ra tiếng luôn.

Yêu Yêu không buồn đôi co thêm, định trực tiếp ra tay đẩy nàng ra khỏi sân. Nhạc Quy trong lòng giật mình, vội vàng lăn lộn né tránh, vừa luống cuống vừa la lớn: “Quy định trận đầu đại hội thí luyện cấm thí sinh động thủ với nhau đó nha!”
 
Back
Top Bottom