Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 40



Nàng lập tức móc gương từ trong n.g.ự.c ra, chuẩn bị ném xuống.

Gương lạnh lùng nói:

“Ngươi cho rằng chủ nhân vì sao lại muốn ta đi theo ngươi?”

Nhạc Quy dừng tay lại.

Gương: “Ngươi cho rằng ta thật sự chỉ biết trả lời câu hỏi thôi à?”

Nhạc Quy bắt đầu do dự.

Gương: “Nói thừa ta không nói, ngươi nghĩ ném là ném sao?”

Nhạc Quy im lặng, từ từ đặt chiếc gương trở lại trong ngực: “Ta không có giỡn với ngươi, chúng ta chính là những người bạn tốt nhất trên thế giới, là những chiến hữu có thể phó thác lưng nhau. Làm sao ta có thể dễ dàng vứt bỏ ngươi được.”

Gương: “A.”

Lý Hành Kiều vẫn đang nghiên cứu pháp khí có vấn đề gì, Nhạc Quy nhìn hắn, một tia không đành lòng hiện lên trên mặt, đang muốn nói với hắn đừng phí công vô ích, thì hắn đột nhiên đầy tự tin nói: “Chắc là không có vấn đề gì, đạo hữu, chúng ta xuất phát đi.”

Nhạc Quy: “…”

Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nàng nghĩ một chút rồi quyết định không đành lòng phá vỡ niềm tin của tiểu bằng hữu, vì vậy dứt khoát đứng lên.

Mười giây sau, nàng cùng với tấm ván lướt sóng chỉ miễn cưỡng bay lên cao nửa thước rồi lại rơi xuống đất, trẹo chân.

Hồi ức kết thúc, Nhạc Quy nhìn chân mình sưng đỏ, lại nhìn về phía tấm ván lướt sóng đang trong tay Lý Hành Kiều, lại một lần nữa thở dài không lời.

Nghe thấy tiếng thở dài, Lý Hành Kiều hơi ngượng ngùng: “Đạo hữu đừng vội, ta tăng tốc một chút, nói không chừng chúng ta có thể đến sớm một ngày.”

Cảm thấy phán đoán của mình sai lầm, khiến Nhạc Quy bị trẹo chân, trong lòng hắn thật sự cảm thấy áy náy.

Nhạc Quy nhìn thiếu niên chịu khó làm hai ngày như trâu ngựa, an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Sớm một ngày cũng không kịp rồi, chờ lát nữa ngươi tìm một chỗ nào đó rồi thả ta xuống, ta sẽ không đi nữa.”

“Vì sao không đi?” Lý Hành Kiều kinh ngạc: "Thí luyện đại hội sẽ kéo dài gần một tháng, chúng ta đến muộn một chút cũng vẫn có thể học được rất nhiều kiến thức.”

Nhạc Quy hơi mệt mỏi liếc hắn một cái: “Còn hơn hai canh giờ nữa là hết giờ báo danh, ta đi làm gì nữa?”

Lý Hành Kiều ngẩn người, đang muốn khuyên nhủ nàng, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng: “Ngươi muốn báo danh?”

“Đúng.”

“Báo danh cần ngọc giản, không có ngọc giản thì không thể đăng ký.” Lý Hành Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở.

Nhạc Quy: “Ta có.”

“Ngươi? Có? Cái đồ vật đó chỉ có mười tiên môn xếp hạng top 10 mới có, hơn nữa mỗi tiên môn phát cho rất ít, chỉ cấp cho đệ tử có thực lực mạnh nhất, ngươi rõ ràng nói mình là phàm nhân…” Lý Hành Kiều càng lúc càng chấn kinh, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của nàng, đột nhiên hít vào một hơi: "Ngươi quả nhiên là một tiền bối thâm tàng bất lộ!”

“… Suy nghĩ nhiều quá rồi, nếu ta không phải phàm nhân, làm sao chân ta vặn lâu như vậy mà vẫn không chữa trị được?” Nhạc Quy liên tục thở dài, không còn gì để luyến tiếc.

Lý Hành Kiều cũng nghĩ đến điều này, nhưng ngay sau đó lại khó hiểu hỏi: “Ngươi nếu là phàm nhân, sao lại có được ngọc giản?”

Vấn đề này, cuối cùng cũng đến. Nhạc Quy thở dài trong lòng một tiếng, rồi đưa ra câu trả lời mà nàng đã chuẩn bị từ trước: “Chỉ là… gặp được một ít cơ duyên.”

Những câu chuyện kỳ ảo, gì gì cũng có thể dùng cơ duyên để giải thích, cứ để cho mọi người hiểu rồi không còn truy vấn nữa, như vậy sẽ không bị cho là thiếu lễ phép.

Quả nhiên, Lý Hành Kiều gật đầu bừng tỉnh, không hỏi thêm gì nữa.

Mặc dù chỉ có những người xuất sắc từ hai giới tiên phàm mới được tham gia thí luyện đại hội, nhưng đại hội từ trước đến nay luôn hoan nghênh mọi người đến quan sát và học hỏi. Hắn nghĩ Nhạc Quy chỉ đến học hỏi, không nghĩ rằng nàng lại có ngọc giản, và thực sự là một đệ tử muốn tham gia sâu sắc vào đại hội.

“Thí luyện đại hội tập hợp những đệ tử có thiên phú nhất của hai giới tiên phàm, nghe nói dù tu vi cao thấp thế nào, chỉ cần có cơ hội tham gia đều sẽ có thể ngộ đạo, đây là một cơ hội vô cùng khó có…” Lý Hành Kiều càng nói càng nghiêm túc, vẻ đẹp của thiếu niên, trên mặt hắn, giữa hai hàng lông mày, lộ ra một chút ưu tư.

Nhạc Quy: “… Ngữ khí của ngươi sao giống như đang đi phúng viếng vậy?”

Cảm giác như thể hắn sắp sửa cúi gập người trước nàng.

“Đạo hữu, đều là do ta không tốt, khiến ngươi không thể báo danh đúng hạn.” Lý Hành Kiều áy náy đến mức suýt khóc.

Nhạc Quy lúc này mới hiểu hắn đang buồn bã vì điều gì, vội vàng an ủi: “Không sao không sao, ta chỉ là phàm nhân, dù sao cũng không thể nào trong hai ngày đi được sáu trăm dặm, cho nên không thể báo danh không phải lỗi của ngươi… A, dù sao ta cũng không còn kịp nữa, chi bằng ngươi cầm ngọc giản đi tham gia đi. Nghe nói thí luyện đại hội có cuộc thi hữu nghị thứ nhất, thứ hai, dù chỉ là Trúc Cơ tu vi như ngươi cũng không có nguy hiểm gì, thử thử đi, biết đâu lại có thể bái một sư phụ.”

【 Nếu có thể trực tiếp ngộ đạo thành một thế hệ đại lão, đừng quên cho ta làm vô lượng độ. 】

“Ta khiến ngươi không thể tham gia thí luyện đại hội, ngươi còn muốn đưa ngọc giản cho ta?” Lý Hành Kiều hoàn toàn ngẩn người, đôi mắt anh tuấn tràn đầy sự không tin.

Nhạc Quy móc ra ngọc giản: “Cầm đi, dù sao ta cũng không cần.”

【 Hiện tại việc quan trọng nhất của ta, là nhanh chóng chọn một lộ tuyến thuận mắt để chạy trốn. 】

Lý Hành Kiều theo bản năng bước lùi một bước: “Ta không thể nhận!”

“Ngọc giản này đã khắc tên của ngươi, ngoài ngươi ra ai cũng không thể dùng, trừ khi ngươi chết, ngọc giản mới có thể nhận chủ lại…” Gương nói, đột nhiên vui mừng khi thấy người gặp hoạ: “Ngươi thế mà lại đem ngọc giản lấy ra, chẳng lẽ không sợ hắn vì thi đấu mà trực tiếp g.i.ế.c ngươi sao? Luyện Khí kỳ còn là phế vật, nhưng cũng mạnh hơn ngươi, một phàm nhân không có linh căn này.”

“Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi à.” Nhạc Quy vô ngữ.

Lý Hành Kiều: “A?”

“Không có gì, không phải nói ngươi,” Nhạc Quy lại cất ngọc giản vào trong tay: "Vừa mới nhớ ra ngọc giản đã khắc tên của ta, không thể tặng cho ngươi.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi cứ cẩn thận giữ gìn, ta sẽ nghĩ cách trước khi báo danh hết hạn đưa ngươi đến nơi.” Lý Hành Kiều nói, vành mắt hắn hơi ửng đỏ: “Chúng ta bèo nước gặp nhau, đạo hữu lại muốn tặng ta ngọc giản quý giá như vậy, ta nhất định phải đưa ngươi đến đúng nơi.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 41



“Tên ngu này lại không nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người cướp của sao? Hắn không biết trước khi ra tay phải báo danh, luật ngầm là cho phép cướp ngọc giản của nhau, chỉ cần g.i.ế.c được người thì ngọc giản sẽ thuộc về hắn chắc?” Kính tiên tri sững sờ, không thể tin nổi.

[Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi chắc à? Đây là nam chính đấy, dù đã tu ma vẫn còn giữ chút thiện niệm trong lòng đó!]

Nhạc Quy làm lơ Kính tiên tri, rồi quay sang Lý Hành Kiều hỏi với chút tò mò: “Ngươi định đưa ta đi kiểu gì?”

Mười lăm phút sau, Nhạc Quy nhìn Lý Hành Kiều đang kéo dây thừng chạy hộc tốc ở phía trước, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi thân phận "nam chính" của hắn.

[Không phải chứ… Từ đi bộ biến thành chạy bộ, đây là cách hắn nghĩ ra sao?]

“Đúng là ngu quá đi mất!” Kính tiên tri thấy cuộc đời u ám .

Nhạc Quy cũng sững người, may mà sự kinh ngạc của nàng không kéo dài quá lâu, bởi vì hào quang nam chính đột ngột xuất hiện.

Ở nơi rừng núi hoang vu thế này, vậy mà hắn lại gặp được mấy sư huynh đồng môn cũng đang chạy tới xem náo nhiệt.

Ánh mắt Lý Hành Kiều sáng rực, vội vàng chạy tới hành lễ.

Các sư huynh liếc nhau một cái, nhìn hắn với ánh mắt có phần nghiêm khắc: “Mọi chuyện làm xong hết rồi sao? Sao lại tự tiện chạy ra đây?”

“Đều làm xong rồi.” Lý Hành Kiều ôn hòa giải thích: “Ta tranh thủ lúc rảnh mới đến, không dám bỏ bê nhiệm vụ.”

“Làm xong rồi là có thể chạy ra ngoài hả?” Một sư huynh vẫn tỏ vẻ không vui: “Ngươi không thể tự mình tìm thêm việc gì làm sao? Nếu ai cũng chỉ hoàn thành phần việc của mình rồi phủi tay, thì tông môn này còn phát triển thế nào được?”

[Đây là cái kiểu nói chuyện của công chức hả?]

Tuy nguyên tác không miêu tả quá nhiều về giai đoạn đầu của nam chính, nhưng chỉ từ vài nét bút ít ỏi cũng có thể thấy cuộc sống của hắn ở Kính Nguyệt Tông không hề dễ chịu. Không chỉ ngày ngày phải lao động nặng nhọc, mà còn không có ai dạy hắn tu luyện, lại bị chèn ép khắp nơi, đến cả phi hành pháp khí cũng chỉ được dùng đồ người khác chọn dư lại.

Từ lúc bước vào Luyện Khí, suốt hơn mười năm hắn không thể Trúc Cơ. Nếu không phải năm 27 tuổi may mắn nuốt được một viên Trú Nhan Đan, khiến dung nhan và tuổi tác tạm thời ngừng già đi, thì e là đến lúc cốt truyện bắt đầu cả trăm năm sau, hắn đã thành một ông lão khô quắt từ đời nào rồi.

Mấy người bên kia vẫn đang răn dạy Lý Hành Kiều, còn hắn thì cúi đầu im lặng để mặc bọn họ mắng, thỉnh thoảng mới lén liếc Nhạc Quy, ra hiệu bằng ánh mắt sắp đi được rồi.

Nhạc Quy đứng nhìn, thầm nghĩ: Đúng là tiểu thái dương, đến lúc này mà còn lo cho nàng được cơ đấy.

Mấy người trách mắng nửa ngày, cuối cùng mới nhìn thấy Nhạc Quy đang đứng trên pháp khí phi hành rách nát, hoặc nói đúng hơn, là giờ mới tỏ vẻ nhìn thấy, chứ lúc trước rõ ràng cố tình làm ngơ.

“Vị này là ai vậy?” Dù không cảm nhận được chút linh lực nào trên người Nhạc Quy, nhưng nhìn nàng mặc pháp y thượng phẩm, bọn họ vẫn dè chừng đôi chút, giọng điệu cũng kính cẩn hơn hẳn.

Nhạc Quy biết nhiều lời dễ sai, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với họ một cái.

Nụ cười ấy khiến nàng càng trở nên thâm sâu khó đoán, mấy người nhìn nhau, nhất thời không ai dám chắc thân phận nàng ra sao.

Trong lúc còn đang giằng co, Lý Hành Kiều đứng ra nói: “Đây là đạo hữu ta mới kết giao, hiện đang gặp chút vấn đề, tạm thời không thể vận dụng linh lực. Không biết các vị sư huynh có thể giúp đưa chúng ta một đoạn đường không?”

Nam chính thời kỳ này tuy dễ tin người, nhưng vẫn có đầu óc. Hắn không nói thẳng thân phận phàm nhân của Nhạc Quy, thậm chí không nhắc đến chuyện ngọc giản.

Dù sao cũng là đệ tử tiên môn, chịu ảnh hưởng từ chính đạo, chỉ cần không liên quan đến lợi ích lớn thì giúp đỡ một chút cũng không sao. Mấy người lại thuận miệng mắng Lý Hành Kiều vài câu, rồi cột tấm ván lướt sóng vào phía sau pháp khí phi hành, vèo một cái bay thẳng lên trời.

Nhạc Quy không ngờ bọn họ nói đi là đi thật, suýt chút nữa bị hất văng khỏi ván lướt sóng, may mà Lý Hành Kiều kịp thời đỡ lấy nàng. Chờ khi phi hành ổn định, hai người mới yên tâm ngồi xuống.

“Theo tốc độ hiện tại, chỉ nửa canh giờ nữa là đến Miểu Mang Sơn,” Lý Hành Kiều cuối cùng cũng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Đạo hữu, mọi chuyện đều kịp rồi.”

Nhạc Quy nhìn nụ cười của hắn, cũng không nhịn được mà cười theo.

Hiện tại nam chính mới mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn nàng vài tuổi. Nếu đổi ra thế giới hiện thực, cũng chỉ là học sinh cấp ba. Tuy mặc vải thô, tóc tai cột bừa, nhưng nét mặt non trẻ tràn đầy sức sống, nhìn như cậu em trai nhà bên đẹp trai lại hoạt bát.

[Khác hẳn cái tên cẩu nam nhân Đế Giang kia một trời một vực!]

"Muốn đổi thay lòng đổi dạ rồi hả?" Kính tiên tri bất chợt lên tiếng.

[Di tình cái đầu ngươi, biệt luyến cái đầu ngươi luôn!]

Đang đối mặt với Lý Hành Kiều, Nhạc Quy không tiện mở miệng đáp lại, chỉ có thể mắng thầm trong lòng một câu.

Kính tiên tri mẫn cảm đáp: "Ngươi có phải đang mắng ta không?"

Nhạc Quy làm mặt vô tội.

Pháp khí phi hành của đám đệ tử ngoại môn Kính Nguyệt Tông tuy cũng chẳng ra gì, nhưng so với cái phá bản của Lý Hành Kiều thì vẫn là hàng trên trời. Chưa đầy nửa canh giờ đã vượt qua quãng đường còn lại, hạ thẳng xuống chân núi Miểu Mang Sơn.

P/S: lâu rồi không edit nên có một số cách xưng hô bị thay đổi, có gì mọi người vào cmt nhắc mình để mình sửa lại cho khớp nha. với cả KÍnh tiên tri trò truyện với Nhạc Quy chỉ mình Nhạc Quy nghe thấy thôi á.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 42



Thời gian báo danh chỉ còn mười lăm phút, mấy đệ tử phụ trách đăng ký đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Lý Hành Kiều không rảnh nói chuyện với các sư huynh, hắn lập tức cõng Nhạc Quy chạy thẳng đến khu đăng ký. Các sư huynh chỉ thấy khó hiểu, cho đến khi Nhạc Quy lấy ngọc giản trong tay nộp lên, sắc mặt bọn họ mới đồng loạt thay đổi.

Nữ nhân này, vậy mà lại có ngọc giản? Nàng thật sự có ngọc giản! Nhớ lại lúc nãy nàng đến cả linh lực cũng không thể vận dụng, bọn họ chỉ cần ra tay là cướp được ngọc giản dễ như trở bàn tay. Giờ nghĩ lại, ai nấy mặt mày càng thêm khó coi.

Nhạc Quy và Lý Hành Kiều chưa kịp vui mừng được mấy giây, đã có người lạnh giọng nói: “Được rồi, người cũng đưa đến rồi, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đi hội họp với đồng môn đi.”

Người lạ ở nơi xa lạ, ai cũng có xu hướng tìm người quen để nhập hội. Vậy nên dù lúc đầu không đi chung, cuối cùng đệ tử cùng tông môn vẫn tụ về một chỗ.

Lý Hành Kiều nghe vậy, lập tức định bước về phía các sư huynh.

Nhạc Quy nhanh tay giữ hắn lại, vừa liếc mấy đệ tử ngoại môn kia, vừa nhỏ giọng hỏi: “Ngươi chắc là muốn đi cùng bọn họ thật sao?”

Nam chính giấu chuyện nàng có ngọc giản, khiến họ suýt chút bỏ lỡ “cơ duyên” lần này. Nàng có phần lo lắng hắn sẽ bị mấy người đó trả đũa.

Lý Hành Kiều lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ hơi áy náy nói với nàng: “Chân đo hữu vẫn chưa lành hẳn, theo lý thì ta nên ở lại cùng đạo hữu, chỉ là…”

Hắn nhìn sang mấy vị sư huynh, lộ vẻ khó xử.

“Ta nghỉ ngơi hai ngày, đi lại không thành vấn đề,” Nhạc Quy giơ chân lên trước mặt hắn lắc lắc: “Ngược lại ta lại lo cho ngươi, sợ bọn họ sẽ tìm cách trả thù.”

Lý Hành Kiều hiểu nàng có ý tốt, bất giác cười càng tươi: “Lúc đó ta làm vậy là vì đạo nghĩa, các sư huynh chắc chắn sẽ hiểu.”

[Đứa nhỏ này vẫn chưa từng va vấp, chưa biết nhân tâm hiểm ác.]

Trong lòng Nhạc Quy khẽ thở dài, rồi bỗng cố tình nâng giọng lên: “Chuyện hôm nay thật phải cảm ơn ngươi và các vị sư huynh. Sư môn ta xưa nay luôn có ơn tất báo, đợi ta gặp lại sư phụ, nhất định sẽ hậu tạ cho đàng hoàng.”

“Đạo hữu khách khí quá rồi…”

Lý Hành Kiều vội vàng xua tay từ chối, lời còn chưa dứt, bên kia mấy người vừa nghe đến chuyện có thể được tặng lễ, lập tức đồng loạt vây lại.

“Ngươi định cảm ơn thế nào?”

Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn, không có thiên phú, không có tài nguyên, đến cả pháp khí dùng cũng toàn là đồ thừa người khác không cần. Nếu không có kỳ tích gì xảy ra, cả đời này cũng chỉ có thể dùng lại mấy món dư thừa đó. Giờ vừa nghe Nhạc Quy nói đến “hậu lễ”, lập tức chẳng còn tâm trạng nào để tính sổ với Lý Hành Kiều nữa.

Nhạc Quy bình thản nói: “Tất nhiên là một phần lễ vô cùng trọng hậu, chỉ là hiện tại ta không mang theo bên người, phải đợi gặp sư phụ mới được.”

“Đạo hữu thật là khách khí quá.” tên đi đầu cười ha ha hai tiếng, rồi lập tức hỏi: “Không biết có được may mắn diện kiến tôn sư không?”

Lý Hành Kiều cau mày khi nghe ra sự tham lam trong lời nói kia.

Nhạc Quy quét mắt nhìn đối phương một cái, bắt chước vẻ ngạo mạn ngạo khí của Đế Giang được ba phần, lập tức khiến người nọ chột dạ, lòng cũng khẽ rùng mình.

“Lý đạo hữu, chúng ta hữu duyên tái ngộ.” Nhạc Quy không buồn để tâm đến mấy người kia, chỉ mỉm cười từ biệt với Lý Hành Kiều.

Lý Hành Kiều xấu hổ cười cười, đang định nói không cần tặng lễ gì cả, thì đã bị mấy vị sư huynh hiểu hắn quá rõ viện cớ kéo đi.

“Đại hội thí luyện kéo dài suốt một tháng, đạo hữu rồi sẽ gặp lại thôi!” Có người vội vã nói lời từ biệt.

Lý Hành Kiều: “Chờ đã…”

“Chờ gì mà chờ, còn không mau đi hội họp với người khác đi.” Người nọ cắt ngang một cách thô bạo.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 43



Nhìn bóng dáng Lý Hành Kiều bị mạnh mẽ lôi đi, Nhạc Quy bỗng nhớ tới đoạn cuối trong tiểu thuyết, hắn nhảy vọt trở thành cường giả đệ nhất tam giới. Mấy kẻ bên cạnh hắn lúc này, kẻ thì đã sớm vào luân hồi, kẻ thì đến cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có. Trong khoảnh khắc, nàng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái.

Người ấy mà, ai biết sau này ai sẽ bỗng chốc phát đạt.

"Một nén hương." Kính tiên tri bỗng trầm giọng nói.

Nhạc Quy sững ra: "Cái gì cơ?"

"Ngươi nhìn bóng lưng hắn tới một nén hương rồi." Tiên tri kính hớn hở châm chọc: "Sao? Luyến tiếc thật à? Không muốn làm vương hậu nữa hả?"

Nhạc Quy chẳng thèm để tâm lời nó nói, ngược lại lại nhớ tới đoạn ký ức của Đế Giang. Khi ấy, nàng từng hỏi Tiên tri kính rằng trên đời này còn ai có thể đánh một trận với hắn không? Kính tiên tri đáp không có. Nhưng tương lai sẽ có một thiên tài xuất hiện, chỉ là vẫn kém hắn một bậc.

Thiên tài… Nhạc Quy ánh mắt khẽ động, sau một lúc im lặng thì lên tiếng hỏi: "Này, ngươi không cảm thấy hắn rất đặc biệt sao?"

"Đặc biệt hợp khẩu vị ngươi?" Kính tiên tri hỏi lại ngay.

Nhạc Quy im lặng. Quả nhiên là cái gì cũng biết một ít, mà chẳng có cái nào biết đến nơi đến chốn.

Thấy nàng không nói gì, nó lại mở miệng, có chút kinh ngạc: "Thật sự để ta đoán trúng à?"

Nhạc Quy hít sâu một hơi, moi Kính tiên tri từ trong n.g.ự.c ra.

Nó bị ép trong áo mấy ngày liền, vừa mới được ra ngoài hít thở một chút không khí mới, còn chưa kịp nghĩ hôm nay phải xuất hiện thật hoa lệ thế nào, thì đã nghe thấy nàng cười tủm tỉm nói: "Còn lảm nhảm nữa, ta đem ngươi chôn sống đấy."

Kính tiên tri: …

Tuy cái miệng tiện không chịu được, nhưng nó cũng biết rõ tính tình Nhạc Quy, chỉ trong mấy ngày mà nói nàng động lòng là chuyện không tưởng. Cho nên sau khi bị đe dọa, nó lập tức ngoan ngoãn im miệng.

"Giờ chúng ta làm gì?" Nhạc Quy nhìn người đến người đi dưới chân núi, hiếm khi sinh ra chút hoang mang.

Kính tiên tri đáp: "Đi tìm chủ nhân."

"Tìm ở đâu?"

Nó vừa định nói "ta biết c.h.ế.t liền", thì bên cạnh có hai tiểu cô nương áo trắng đi ngang, liền nghe thấy một người kinh hô: "Thật á? Cả tông chủ Tiềm Giang Sơn và La Dệt Cung đều bị giết?"

Nhạc Quy và Kính tiên tri đều thức thời im lặng.

Cô nương thứ hai gật đầu: "Không chỉ họ đâu, còn mấy vị tôn giả khác nữa. Hễ ai từng giao thủ với hắn trong trận Diệt Hồn đều bị hắn g.i.ế.c sạch. Máu chảy đầm đìa, hóa thành huyết vụ lơ lửng giữa lưng núi, dọa một tu sĩ Kim Đan suýt nữa vỡ đan mà chết."

"Quá ngông cuồng, chẳng lẽ không ai trị được hắn sao?"

"Trận Diệt Hồn do hai giới hợp lực dựng nên mà còn không làm gì được hắn, thì ai dám tới nữa? Ngươi không thấy ngay cả Đế quân Tiên giới đến giờ vẫn chưa dám mở miệng đó sao? Chuyện mấy ngày rồi, còn đang họp kín kìa..."

Hai người vừa nói vừa đi xa dần.

Kính tiên tri đem câu "ta biết c.h.ế.t liền" nuốt ngược trở về, nghiêm chỉnh đáp lại câu hỏi ban nãy của Nhạc Quy: "Đi tìm ở Đăng Thiên Các."

Nhạc Quy lườm nó: "Cảm ơn nhé, ta đâu có điếc."

"Thì ra hắn sớm đã định ra tay, chuyện báo danh là để sau tính sổ." Kính tiên tri trầm ngâm: "Nếu đã đích thân ra tay, cần gì bắt ngươi đi dự thi nữa?"

"Hắn nói muốn đổi cách chơi." Nhạc Quy vừa xoa xoa cánh tay, cảm thấy tình cảnh của mình thật sự không ổn.

Kính tiên tri lại nổi hứng, không ngừng giục nàng mau lên đường.

"Đăng Thiên Các ở đâu?"

"Trên đỉnh núi."

Nhạc Quy khựng bước, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên.

Mênh Mông Sơn, không hổ là Mênh Mông Sơn. Tuy bị đổi tạm tên là Miểu Mang Sơn, nhưng chỉ cần liếc nhìn l*n đ*nh, đã thấy xa không với tới, khiến người ta tự dưng muốn thở dài.

Mười lăm phút sau, Nhạc Quy đã đem pháp y đổi lấy bạc, mua một bộ váy vải thô mặc vào, sau đó mang theo số bạc còn lại đến trước quầy bán bánh cam.

"Một kiện pháp y thượng phẩm mà chỉ đổi được ba ngàn lượng bạc, đến một viên linh thạch cũng chẳng vớt nổi, đúng là ngu không cứu nổi." Kính tiên tri lặng lẽ buông lời chế nhạo.

Nhạc Quy nói: "Chủ quán, bánh cam bao nhiêu tiền một cái?"

"Mười lượng bạc." Gã bán hàng mở miệng như sư tử ngoạm.

Nhạc Quy bình tĩnh đáp: "Mười lượng đủ mua cái mạng của ngươi đấy."

Gã bán hàng: …
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 44



Kính tiên tri: …

"Ngươi mở to mắt mà nhìn cho kỹ, ta là phàm nhân, không phải cái loại tu giả ngốc nghếch lắm tiền kia." Nhạc Quy cười lạnh.

Đám tu giả lắm tiền kia tai thính mắt tinh, nghe xong câu ấy liền nhao nhao quay đầu nhìn lại. Cảnh tượng ấy khiến những người bán rong khác lập tức cảm thấy nguy cơ, ánh mắt ra hiệu cho tên bán hàng kia mau chóng đuổi người đi.

"Vốn dĩ một khối bánh cam là mười lượng thật mà." gã bán hàng rong vừa nói vừa cười gượng: "Nhưng ngươi là một tiểu cô nương phàm nhân, vất vả lặn lội tới nơi hẻo lánh này xem náo nhiệt cũng chẳng dễ gì… Ta tặng ngươi một cái vậy."

Vừa nói vừa nhanh nhẹn lấy giấy gói cho nàng một khối.

Nhạc Quy nhẹ nhàng giơ ba ngón tay.

Gã cắn răng một cái, lại bỏ thêm hai cái nữa.

Nhạc Quy cũng không lấy không, vứt lại mấy đồng tiền lẻ rồi ôm bánh cam chạy đến một chỗ yên tĩnh, vừa cắn một miếng, nước mắt suýt rơi.

"Nhiêu đó ngày… lâu như vậy rồi!" Nhạc Quy nghẹn ngào: "Cuối cùng ta cũng lại được ăn đồ ăn nhân gian!"

"Gì mà đến mức ấy." Kính tiên tri vô ngữ: "Chẳng lẽ chỉ vì một miếng bánh mà ngươi bán cả pháp y?"

"Tất nhiên là không phải, ngươi không nghe đám người kia nói gì à?" Nhạc Quy đột ngột cảnh giác, lập tức ngậm miệng.

Kính tiên tri: "Cứ nói đi, ta đã giúp ngươi dựng kết giới ẩn thanh rồi. Trừ phi có kẻ tới gần trong vòng ba bước, bằng không chẳng ai nghe được ngươi nói gì đâu."

Lúc này Nhạc Quy mới yên tâm: "Ngươi không nghe người ta nói à, gần đây Tôn thượng g.i.ế.c nhiều người như thế, oai phong khiến người hận đến tận xương. Bộ pháp y kia của ta tuy lẫn trong một đống bạch y không mấy nổi bật, nhưng nếu có kẻ mắt tinh, nhận ra đó là y phục làm việc của Vô Ưu Cung… Ngươi đoán xem, nếu bị phát hiện thì kết cục của ta sẽ thế nào?"

Cuộc thi này nói là hữu nghị là chính, thi đấu là phụ, nhưng thực tế thì chuyện g.i.ế.c người, cướp ngọc để giành quyền báo danh đều nằm trong phạm vi quy tắc cho phép. Có thể thấy rõ, nơi này nào có hòa bình gì. Nếu thật sự bị người ta đánh c.h.ế.t chôn xác, e rằng Đế Giang cũng không biết mình mất mạng như thế nào.

Kính tiên tri không ngờ nàng lại nghĩ xa đến vậy, nghe xong thì sững người: "Ta còn tưởng ngươi đơn thuần chỉ vì thèm ăn bánh chiên dầu, không ngờ cũng có chút đầu óc."

Trong lòng Nhạc Quy thầm nghĩ: [Ngượng ngùng, ta thật sự chỉ vì muốn ăn bánh chiên dầu. Biết thế ban nãy mà hắn không đòi tiền, ta đã chẳng bán quần áo rồi.]

Nàng khịt mũi một cái, tiếp tục ôm bánh chiên dầu gặm ngon lành.

Kính tiên tri nghe thấy tiếng nàng nhai nhóp nhép, thế mà cũng phát ra tiếng nuốt nước miếng: "Ăn ngon thật à?"

"Ngon lắm, ngươi cũng muốn ăn không?" Nhạc Quy hào phóng mời.

Kính tiên tri: "Ta là một cái gương, ăn kiểu gì?"

"Vậy ngươi nghe thử xem?" Nhạc Quy hỏi lại.

Lần này nó im bặt. Nhạc Quy nhân lúc bốn bề yên ắng, liền đem bánh chiên dầu dí sát vào mặt nó.

Một lát sau, trên mặt Kính tiên tri hiện lên một đóa tulip.

"Nghe thấy gì chưa?" Nhạc Quy hỏi.

Kính tiên tri đáp: "… Rồi."

Nhạc Quy cười ha ha hai tiếng, tiếp tục vừa hoảng hốt vừa cắm cúi ăn. Gió núi mát rượi, lùa qua rừng cây xanh rì mang theo chút sương mù nhè nhẹ. Nàng tựa lưng vào một thân cây đại thụ, đưa mắt nhìn đám tiểu tiên tử xinh đẹp cách đó không xa đang ríu rít bàn xem hương bao nào đẹp hơn, thoải mái đến độ mơ màng muốn ngủ gật.

“Đôi khi ta thật chẳng hiểu nổi ngươi.” Kính tiên tri bỗng nhiên lên tiếng.

Nhạc Quy hoàn hồn: “Gì cơ?”

“Ăn no rồi chứ? Có phải nên đi tìm Tôn thượng rồi không?” Nó đột ngột chuyển đề tài.

Nhạc Quy thở dài một hơi: “Ta cũng muốn đi ngay lập tức đây, nhưng chân ta thế nào ngươi cũng biết. Tuy đã nghỉ ngơi hai ngày, miễn cưỡng thì đi đứng cũng tạm ổn… Nhưng để mà leo núi cao như thế, vẫn là quá sức.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 45



"Ngươi chỉ ham chơi, chẳng muốn đi tìm hắn." Kính tiên tri nói một câu trúng tim đen.

Nhạc Quy: "Nghe nói buổi tối ở đây có chợ hoa, rất nhiều rất nhiều loài hoa được trồng, tươi tắn rực rỡ, nụ hoa chờ bung nở. Ngươi không muốn nhìn thử sao?"

Kính tiên tri im lặng.

"Ngươi thật sự không muốn thì thôi, đợi một lát nữa chúng ta đi."

"Kỳ thực hắn chỉ bảo báo danh xong thì đi tìm hắn, chứ đâu nói phải lập tức đi tìm ngay." Kính tiên tri phát ra một tiếng khàn khàn đầy sâu xa.

Nhạc Quy cúi đầu nhìn đoá tulip trong Kính tiên tri.

Đồng lõa cùng nhau làm chuyện xấu.

Trời vừa tối, trong Đăng Thiên Các, những người từng được coi là cao cao tại thượng như Tiên giới đế quân và chư vị tông chủ, lúc này lại như những kẻ gác cửa, đứng chỉnh tề hai bên đại sảnh.

Đám nhạc công đã chơi suốt ba ngày liên tục, các tiên tử mệt đến rã rời, mỗi động tác đều như muốn vỡ vụn. Đám nhạc sư tay gần như bật máu, tiếng đàn run rẩy chẳng thành nhịp, vậy mà người đang nằm nghiêng trên đệm vẫn nhắm mắt, không hề có ý cho dừng lại.

Ngay lúc mọi người tưởng mình sắp c.h.ế.t gục tại chỗ, nam nhân kia bỗng mở mắt ra: "Cút hết."

"Vâng."

Ban nhạc sợ hắn đổi ý, lập tức cuốn gói chạy thục mạng. Trong lầu các lại trở nên yên tĩnh, Tiên giới đế quân và các tông chủ nhìn theo bóng lưng bọn họ bỏ đi, không hiểu sao lại có chút hâm mộ.

Đế Giang làm như không thấy những người còn ở lại, thong thả rót một ly rượu nhưng không uống, chỉ lắc lắc trong tay ngắm nhìn.

Giờ này rồi mà còn chưa tới, chẳng lẽ ngốc đến mức lạc đường?

***

Đêm đến, chân núi Miểu Mang còn náo nhiệt hơn ban ngày. Đệ tử các tông môn vì muốn tạo không khí, đã dùng linh lực biến ra các loại vật phát sáng, có thứ giống đom đóm lấp lánh, có thứ như mây trắng sương mù, thậm chí có người dứt khoát làm hẳn đèn lồng treo khắp hai bên nhánh cây ven đường.

Nhờ có họ, khắp nơi sáng trưng. Người bán rong nhân cơ hội bày hàng dưới ánh sáng, tiếng rao thậm chí còn rôm rả hơn ban ngày.

"Kỳ lạ thật, sao ta nhìn mãi chỉ thấy tu sĩ thế gian, người của Tiên giới đâu?" Nhạc Quy đảo mắt nhìn quanh: "Hay là mắt ta kém quá, có người của Tiên giới mà cũng không nhận ra?"

"Người của Tiên giới vốn coi mình là bậc cao quý, đương nhiên khinh thường dạo phố cùng tu sĩ thế gian." Kính tiên tri lạnh nhạt nói: "Tính khí ngạo mạn đó không phải mới ngày một ngày hai."

"Phải rồi, tu sĩ thế gian phải trải qua muôn vàn khổ luyện mới mong phi thăng thành tiên, còn người Tiên giới, có kẻ từ lúc sinh ra đã mang thân tiên nhân. Ngạo mạn một chút cũng chẳng lạ." Nhạc Quy thoải mái nói, nhờ có Kính tiên tri che chắn nên chẳng kiêng dè gì: "Nhưng sinh ra đã là tiên thì cũng không có nghĩa là thực lực hơn người. Nếu không, tổ chức đại hội thí luyện làm gì cho tốn công."

"Ngươi là một tiểu quỷ mà nói còn thông suốt hơn khối kẻ trong Tiên giới." Kính tiên tri hiếm khi khen ngợi.

Nhạc Quy trả lời ngay: "Ngươi là một cái gương nát, vậy mà còn biết không ít chuyện mà người khác không biết."

Nó lập tức câm nín.

Thấy sắp lại cãi nhau, Nhạc Quy lập tức đánh trống lảng: "Ngươi nhìn mấy người kia xem, y phục khác nhau, rõ ràng chẳng quen biết, vậy mà sau khi đánh giá lẫn nhau xong lại bắt đầu gọi nhau là sư tỷ, sư đệ?"

"Vì họ nhận ra nhau cùng môn phái." Gương bực mình đáp: "Chuyện nhỏ nhặt vậy mà cũng phải hỏi."

Nhạc Quy hỏi: "Vậy làm sao để nhận ra được?"

"Khi mỗi môn phái thu nhận đệ tử, đều sẽ truyền vào người đệ tử một chút linh lực riêng của bản môn. Tuy lượng linh lực đó ít đến mức gần như không đáng kể, nhưng vẫn đủ để giúp các đệ tử cùng môn nhận ra nhau, tránh việc khi ra ngoài xa tông môn mà vì không quen biết lẫn nhau mà gây ra hiểu lầm hay thậm chí… g.i.ế.c nhầm." Kính tiên tri giải thích.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 46



Nhạc Quy cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là lúc nàng bị đưa vào Hợp Hoan Tông, đại sư tỷ đã gật đầu rồi điểm một cái vào trán nàng, nhưng vì không có cảm giác gì đặc biệt nên nàng chẳng để tâm. Đâu giống lần ở trong hồ hôm đó, Đế Giang bỗng dưng truyền linh lực vào nàng, sau đó thì...

"Gì mà mặt ngươi đỏ thế?" Kính tiên tri nhạy bén hỏi.

Nhạc Quy đâu chỉ đỏ mặt, chân cũng muốn run lên, mặt lại còn cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Nhưng lúc ta còn ở Tệ Ngạn Đài, ngày nào cũng chung đụng với người của Hợp Hoan Tông, cũng có thấy gì đâu."

"Đó là trực giác đồng môn. Ngươi đã quen thuộc với họ, thì sẽ không có phản ứng gì đặc biệt." Kính tiên tri phản bác.

Nhạc Quy: "Vậy sau này nếu gặp người cùng tông, ta cũng sẽ có cảm giác là người một nhà?"

"Ừ."

"Vậy cảm giác đó thế nào?"

"Cái này ta biết giải thích sao đây? Tự ngươi nhìn thấy rồi sẽ hiểu." Nó bị hỏi đến phát bực, vội cắt ngang: "Đừng nhiều lời nữa, đi mua hoa."

[Gan cũng lớn thật.]

Nhạc Quy âm thầm rủa một câu, đang định kéo nó đi tìm hoa, thì mắt đã kịp thấy một cô nương đẩy xe bán hoa, bèn chạy ngay tới.

"Tất cả đều là hoa mới hái, ngươi thích loại nào cứ chọn nhé. Nếu mua nhiều, ta sẽ tính rẻ hơn cho." Các tu sĩ đều mải mê ngắm kỳ hoa dị thảo, không ai hứng thú với những bông hoa bình thường này, cô nương này đã đứng cả đêm vẫn chưa bán nổi một bó, thấy Nhạc Quy chạy tới cứ như thấy thân nhân.

Ánh mắt Nhạc Quy dừng lại trên đóa nguyệt quế: "Ngươi thích nguyệt quế không?"

"Cô nương đang nói với ta à?" Cô nương bán hoa khó hiểu.

Được Kính tiên tri xác nhận là thích, Nhạc Quy liền lấy một cành từ giỏ. Rồi lại hỏi: "Hoa hướng dương?"

Kính tiên tri: "Thích."

"Cẩm tú cầu thì sao?"

Gương: "Cũng thích."

Cô nương hoa không nghe thấy tiếng của Kính tiên tri, nhưng nhìn Nhạc Quy hỏi mấy câu rồi lại bình thản… Ừm, tu tiên giả mà, biết đâu có đồng bọn vô hình.

Dưới chỉ dẫn của Kính tiên tri, Nhạc Quy mua một bó hoa to, gói lại xong thì rảo bước rời khỏi khu náo nhiệt, càng đi càng vội, cuối cùng gần như chạy chậm, cho đến khi đến được một vách núi vắng người.

"Sao ngươi cứ như thể không chờ nổi vậy?" Nhạc Quy bị giục suốt dọc đường, giờ gần như hết hơi.

Kính tiên tri: "Mau lấy ta ra, ta muốn nhìn hoa."

Nhạc Quy bĩu môi đầy chán ghét, lôi nó từ trong n.g.ự.c ra, ném thẳng lên bó hoa.

Trong gương, Tulip say mê hít sâu một hơi, rồi bỗng cứng đờ lại như con rối bị đứt dây. Nhạc Quy nhận thấy có gì đó không ổn, vừa định hỏi thì ma khí trong gương đột ngột bùng lên, trào qua vết nứt vẫn chưa hoàn toàn lành lặn trên mặt kính.

Chân núi toàn là tu sĩ, rất nhanh đã có người phát hiện ra ma khí. Tiếng cảnh báo từ xa vọng đến khiến Nhạc Quy sợ c.h.ế.t khiếp, vứt bó hoa, ôm gương chạy như bay lên núi, vừa chạy vừa thì thào gào lên: "Ê ê ê ngươi phát cái gì điên thế? Ngươi muốn cho cả thế giới biết chúng ta là người từ Ma giới tới à? Này, bình tĩnh lại đi! Nếu ngươi còn tiếp tục tỏa ma khí, cả hai chúng ta sẽ bị g.i.ế.c mất!"

May mắn là lời gào thét của nàng có tác dụng, ma khí trong gương rốt cuộc cũng bị ép xuống. Nhạc Quy vội tìm chỗ trốn, đợi sau khi tu sĩ truy đuổi bị lạc hướng và bỏ đi, mới đau đầu nhìn về phía gương: "Ngươi bị sao vậy?"

Nó im lặng thật lâu, rồi cất tiếng, giọng khàn đặc: "Mùi của những bông hoa kia… lẫn trong đó có khí tức của hắn."

"Ai?" Nhạc Quy hỏi ngay.

Gương tự dằn lòng: "Thực ra cũng không hẳn giống, chỉ là có điểm gì đó tương tự mà ta nói không ra."

"Ai cơ?"

Kính tiên tri: "Có lẽ ta lầm rồi. Một người tìm mấy ngàn năm, sao có thể dễ dàng như vậy tìm thấy được."

Nhạc Quy: "..."

[Thôi được, ai mà chẳng có một chuyện xưa giấu trong lòng.]

Nàng biết điều, không hỏi nữa, tiếp tục nằm trong hố đất phủ đầy lá khô.

Hồi lâu sau, Kính tiên tri nói: "Dẫn ta đi tìm nàng."

"Ai?"

"Cô nương bán hoa."

Nhạc Quy sờ mũi, thầm nghĩ ta nợ ngươi chắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Cô nương bán hoa vẫn đứng ở chỗ cũ, không có lấy một vị khách, thấy Nhạc Quy quay lại thì có chút lo lắng: "Là hoa ta bán không vừa ý cô nương sao?"

Cô nương ngốc, tưởng nàng quay lại trả hàng.

Nhạc Quy vội trấn an: "Không không, hoa của cô nương rất đẹp."

"Hỏi nàng, ai là người đã từng truyền linh lực vào hoa cho nàng." Kính tiên tri ra lệnh.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 47



Nhạc Quy dịu giọng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, ai đã chú linh lực lên hoa cho ngươi?”

“Là một vị lão bá ạ.” Cô nương bán hoa khẩn trương đáp: “Ông ấy thấy hoa của ta sắp héo mà vẫn chưa bán được, liền tốt bụng giúp ta khiến hoa tươi như mới.”

Nhạc Quy lặng lẽ chọc nhẹ vào Kính tiên tri, ra hiệu không lời: Có cần hỏi tiếp không?

Kính tiên tri: “Không cần, hắn không phải lão bá gì đâu.”

“…Vậy là có chuyện gì sao?” Cô nương bán hoa thấy Nhạc Quy mãi không nói gì, dè dặt hỏi.

Nhạc Quy hoàn hồn: “À… Không sao đâu, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.”

Nàng tranh thủ lúc cô nương bán hoa còn đang nghi hoặc, lặng lẽ rút lui, đến chỗ vắng vẻ mới lên tiếng: “Ngươi nói ngươi tìm người đã mấy ngàn năm, mấy ngàn năm trước dù có là người trẻ thì giờ chắc cũng già rồi đi? Thật sự không truy tiếp nữa à?”

“Bọn họ sẽ không già.” Kính tiên tri chỉ đáp mỗi câu đó.

Nhạc Quy dựng thẳng tai lên: “Bọn họ? Chẳng lẽ ngươi không chỉ tìm một người?”

Kính tiên tri lại im lặng.

Đi chơi mà đồng hành cứ mang tâm trạng u ám, thực sự khiến cả nhóm khó vui nổi. Từ lúc xuyên tới giờ, Nhạc Quy chỉ có ba ngày ngắn ngủi được ở nhân gian, sau đó liền bị nhốt trong Vô Ưu Cung của Ma giới, bây giờ khó khăn lắm mới được ra ngoài, dĩ nhiên phải chơi cho vui vẻ rồi.

“Phía trước có bán sương sáo kìa, chúng ta mua một phần đi! Theo luật cũ, ngươi nghe ta ăn cơm thế nào!” Nói rồi, Nhạc Quy đã chạy vọt tới trước.

Kính tiên tri vốn đang buồn bực chẳng muốn nói năng gì, nhưng bị nàng kéo chạy tới chạy lui như vậy, lại thấy lòng nhẹ đi không ít.

Chờ Nhạc Quy ăn đến no căng bụng, Kính tiênt ri cũng "nghe" đủ rồi, lúc này mới lười biếng lên tiếng: “Giờ có thể lên núi chưa?”

Nhạc Quy vén váy, để lộ mắt cá chân sưng đỏ: “Hôm nay đi nhiều quá, càng nặng hơn rồi.”

Kính tiênt tri: “Bớt giả vờ đi. Nếu thật sự nghiêm trọng, vừa nãy ta vừa tiết chút ma khí, ngươi chạy còn nhanh như gió ấy chứ?”

“Ta nhịn mà.” Nhạc Quy phản bác.

Kính tiên tri: “Chạy trốn thì nhịn được, chơi đùa cũng nhịn được, chỉ có leo núi là không nhịn nổi?”

“Ngươi cũng nói đó, chạy trốn và chơi đùa, dĩ nhiên là có thể nhịn.” Thực ra bây giờ chân nàng vẫn đau nhói từng đợt, toàn nhờ niềm tin ‘phải chơi cho thỏa’ chống đỡ: “Hơn nữa, sáng mai chợ sớm còn có đồ ăn mới, nghe nói còn có xiếc ảo thuật nữa!”

Kính tiên tri: “Đó mới là trọng điểm đi? Ngươi cứ thế mà bừa bãi, coi chừng bày đến mức mất cả mạng đấy.”

“Không sao đâu. Giờ hắn chắc gì còn vui vẻ gì, có khi còn chẳng nhớ nổi chúng ta.” Nhạc Quy nói, vẻ nhẹ nhõm.

Mà đúng là không biết Đế Giang lúc này có đang vui hay không, hắn đang ở Đăng Thiên Các, đã nhận ra ma khí trong Kính tiên tri trùng với khí tức của mình, thế mà nửa ngày qua vẫn chẳng thấy bóng người nào, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.

Còn dưới chân núi, Nhạc Quy chẳng hay biết gì, bịa thêm vài cái lý do, cuối cùng cũng thuyết phục được Kính tiên tri ở lại chân núi một đêm.

“Ngày mai nhất định phải đi.” Nó cảnh cáo.

Nhạc Quy giơ ba ngón tay thề: “Đảm bảo sẽ đi!”

Hiệp nghị được lập, cả hai bắt đầu tìm chỗ nghỉ chân.

Kỳ thực rừng núi hoang vu thế này, làm gì có chỗ nào tiện nghi để nghỉ ngơi. Nhưng thiên hạ chưa bao giờ thiếu người đầu óc buôn bán lanh lợi, có kẻ dùng đủ loại pháp khí dựng tạm nên mấy quán trọ lớn nhỏ rải rác khắp nơi, chỉ cần bỏ ra ba viên linh thạch là có thể trọ lại một đêm.

Lúc này Nhạc Quy mới nhận ra tầm quan trọng của linh thạch, nhưng đã muộn. Sau một hồi khẩn khoản năn nỉ, cuối cùng nàng phải bỏ ra những hai ngàn lượng bạc mới đổi được một gian phòng tạp dịch ở hậu viện, mà cũng chỉ được ở lại đúng một đêm.

“Gian thương! Đại gian thương! Hai ngàn lượng bạc đủ mua biết bao nhiêu thứ cơ chứ!” Nhạc Quy nhìn căn phòng tạp dịch rách nát tơi tả, chỉ thấy lòng đau như cắt.

Kính tiên tri thì dửng dưng, thản nhiên nói: “Ta sớm đã nói với ngươi rồi, bạc ở chốn tu giới chẳng đáng một xu.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 48



“Ta đâu có biết ở trọ phải dùng linh thạch chứ! Nếu không phải lo nửa đêm ở núi Miểu Mang có thứ gì kỳ quái bò ra, ta đã ngủ đại ngoài đường rồi.” Nhạc Quy vừa nói vừa lật tung cái chăn lên, chắc chắn không có bụi bặm bám vào mới thấy yên tâm phần nào.

Trong phòng không còn ai khác, nàng lôi Kính tiên tri từ trong n.g.ự.c ra, đặt lên cái bàn nhỏ cũ kỹ sứt mẻ. Nó vừa định lên tiếng, nàng đã như làm ảo thuật, lôi ra một nhành hoa nhỏ, cài vào bên hông chiếc kính.

Kính tiên tri thoáng sững người: “Lấy ở đâu ra vậy?”

“Lúc nãy đi dạo, ta tiện tay hái ven đường ấy mà. Dù không đẹp như hoa người ta bán, nhưng ít nhất cũng không khiến ngươi kích động quá mức.” Nhạc Quy vừa trang trí Kính tiên tri cho xinh xinh đẹp đẹp, vừa tỏ ra rất hài lòng.

Kính tiên tri hiếm khi trầm mặc.

“Cảm động rồi hả?” Nhạc Quy hỏi.

Kính tiên tri: “Cút.”

Nhạc Quy cười khúc khích, ngửa người đổ ập lên giường.

Ba ngày hai đêm dầm mưa dãi nắng, ban ngày lại chạy đi chạy lại dưới chân núi, thể lực nàng sớm đã cạn kiệt. Mới xoay người một cái, đã lăn ra ngủ say.

Vốn dĩ giấc ngủ này nên kéo dài đến hừng đông, thế nhưng không biết vì sao, nửa đêm bất chợt nổi gió. Cửa sổ bị gió lùa rít lên, thổi ào ào như có tiếng khóc thê lương vọng vào. Nhạc Quy bị ồn đến mức trằn trọc không yên, cuối cùng không nhịn nổi ngồi bật dậy, định tìm gì đó nhét vào che lại khe hở.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu qua cửa sổ khiến mọi thứ bạc trắng. Một cô nương tóc dài xõa đất chẳng biết từ khi nào đã ngồi trước chiếc kính tiên tri, giờ đã trở lại hình dạng to bình thường, lặng lẽ đội đóa hoa mà Nhạc Quy cài lên kính.

Động tác của nàng chậm rãi, lặp đi lặp lại rất nhiều lần mà vẫn chưa đội được hoa lên đầu. Đóa hoa cứ thế rơi xuống, nằm lại trên chiếc váy đỏ đã bị m.á.u nhuộm loang lổ. Nhưng nàng ta chẳng tỏ chút bực bội nào, vẫn máy móc lặp đi lặp lại động tác ấy. Đến khi cuối cùng cũng đội xong, cô mới chầm chậm hướng về phía kính tiênt ri, hé môi nở một nụ cười, để lộ một khoang miệng đầy máu, trống hoác không còn răng.

Nhạc Quy đang đặt một chân xuống đất, yên lặng rút về, vội vàng nằm xuống kéo chăn kín người, nhắm tịt mắt lại, một giọt nước mắt run rẩy rơi xuống từ khóe mắt.

Trong bóng tối, bên góc chỗ kính tiên tri thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, âm thanh không lớn, nhưng giữa đêm thanh vắng lại khiến tim người run rẩy từng nhịp.

Nhạc Quy không biết mình ngủ lại lúc nào, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy cảm thấy người nặng trịch như bị đè lên, y hệt như bị quỷ đè, mắt cá chân phải lại càng sưng to khủng khiếp.

[Biết vậy hôm qua đừng có bày đặt múa mép nữa.] Nàng nhìn chân mình đang sưng vù, chỉ biết bất lực thở dài.

“Đi nhanh ra chợ sớm đi, xong rồi còn phải lên núi.” Kính tiên tri lúc này đã thu nhỏ bằng lòng bàn tay, bất ngờ nhắc nhở.

Nhạc Quy khựng lại, ngẩng đầu liền thấy trong gương là hình ảnh một tân nương đỏ rực lặng lẽ, sau một hồi im lặng mới hỏi: “Tối qua ngươi… ngủ ngon chứ?”

“Ngươi dùng giọng điệu đó để hỏi thăm một cái gương, không thấy kỳ quặc sao?” Kính tiên tri hỏi lại.

Lần này Nhạc Quy hiếm khi không cãi lại. Nàng xuống giường, tập tễnh ôm lấy nó bước ra ngoài.

“Cái biểu cảm đó là sao? Bất mãn với ta à?” Kính tiên tri bực bội hỏi.

Nhạc Quy còn chưa kịp đáp, đã thấy ngoài sân có người quen, một người đang ra sức múc nước tưới hoa.

Lý Hành Kiều hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp nàng ở đây, ánh mắt lập tức sáng rực: “Đạo hữu?”

“Đừng gọi ta là đạo hữu mãi, gọi Nhạc Quy là được rồi.” Nhạc Quy tập tễnh đi đến trước mặt hắn, “Ngươi đang làm gì vậy?”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 49



“À, đang làm việc thôi.” Lý Hành Kiều tiện tay lau mồ hôi, thiếu niên mặt mày rạng rỡ: “Bọn ta là đệ tử ngoại môn, đến xem đại hội thí luyện là phải tự lo chỗ ở, nên mấy người bọn ta thương lượng với ông chủ khách đ**m, bọn ta giúp ông ấy làm việc, ông ấy giảm giá tiền phòng cho bọn ta.”

“Chỉ mình ngươi làm à?” Nhạc Quy liếc quanh một vòng, chẳng thấy bóng dáng người khác đâu.

Lý Hành Kiều không cảm thấy gì kỳ lạ: “Một mình ta là đủ rồi, việc cũng không nhiều lắm. Tưới hết chỗ hoa cỏ này, quét dọn mấy phòng trống chưa có người ở, cuối cùng vô bếp ngồi tách đậu đỏ đậu xanh ra, xong là ta được ra ngoài dạo rồi.”

[Còn phải tách đậu đỏ đậu xanh, ngươi tính dự tiệc vương tử của Lọ Lem hả?]

Nhạc Quy nhìn tên ngốc này, bất đắc dĩ hỏi: “Khách đ**m này không phải do pháp khí biến thành sao? Chủ quán chỉ cần dùng linh lực chỉnh sửa một chút là xong, cần gì bắt ngươi đích thân làm?”

“Vì tính ra thì dùng linh lực còn tốn kém hơn là cho ta làm chân sai vặt.” Lý Hành Kiều cười tươi rói như ánh nắng.

Nhạc Quy: “…”

[Cũng phải. dù tự động hóa đến đâu cũng không bằng xài trâu ngựa mà tiết kiệm chi phí.]

Nhạc Quy cũng chẳng có linh thạch, không giúp được gì, chỉ đành vỗ vai hắn đầy cảm thông: “Tự lo cho mình một chút, đừng để người ta cứ sai khiến mãi.”

“À… ừm, được.” Lý Hành Kiều không biết đã bao lâu rồi chưa ai quan tâm mình, nghe vậy bỗng sững người, không biết phải phản ứng ra sao.

Nhạc Quy nghĩ ngợi, lại móc ra hai mươi lượng bạc: “Lát nữa xong việc thì đi mua cái gì ngon ngon mà ăn.”

“Không được không được, ta sao có thể nhận tiền của ngươi chứ!” Lý Hành Kiều vội vàng xua tay từ chối.

“Cầm lấy đi.” Nhạc Quy nhét vào tay hắn: “Ta sắp phải lên núi rồi, cũng chẳng dùng tới.”

Lý Hành Kiều kiên quyết không chịu nhận, Nhạc Quy đành bất lực rút lại.

Hắn thấy nàng thu tiền lại, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “À đúng rồi, ta biết là ngươi sợ các sư huynh trách ta, nên mới muốn hậu tạ. Tấm lòng của ngươi ta hiểu, nhưng thật sự mong ngươi đừng làm vậy nữa. Ta đã thấy áy náy vì khiến ngươi bị thương, nếu ngươi còn tiêu tiền vì ta, sau này ta còn mặt mũi nào mà gặp lại?”

Nói rồi, hắn cười cười có phần ngượng ngùng: “Ta xưa giờ vốn quen sống một mình, thật vất vả mới gặp được một người bạn như ngươi… thật không muốn bỏ lỡ.”

[Aiya, tấm lòng thành thật trong sáng này đúng là quý giá.]

Nhạc Quy cười: “Biết rồi, biết rồi… Thời gian không còn sớm, ngươi làm việc cẩn thận một chút, ta đi trước đây.”

“Ừm.” Lý Hành Kiều nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, bỗng thấy hơi ngượng: “Đại hội còn năm ngày nữa là bắt đầu rồi, ngươi nhớ nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng đạt thành tích cao nha.”

Nói xong hắn lại nhớ ra nàng hiện giờ vẫn là phàm nhân, vội vàng chữa lời: “À mà, không đạt được thành tích tốt cũng không sao, quan trọng là tham gia. Ta sẽ đến xem ngươi thi đấu.”

Nhạc Quy đáp khẽ một tiếng, vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.

Rời khỏi khách đ**m “đen thui đen thủi” kia, Nhạc Quy khẽ lắc cái chân bị thương, lại gắng nhịn cơn đau buốt ban ngày mà nhắm hướng lên núi đi tiếp.

Chỉ còn năm ngày nữa là đến trận đầu của đại hội thí luyện. Theo lý thuyết, thời điểm này lẽ ra người người tấp nập kéo lên núi, nhưng vì lý do mà ai cũng hiểu, cho đến tận khoảnh khắc bắt đầu chính thức vẫn không mấy ai dám đi trước. Vậy nên Nhạc Quy chỉ cần leo một đoạn đường nhỏ, đã phát hiện chỉ có mình nàng là kẻ duy nhất đang lầm lũi bước đi.

“Còn bao lâu nữa mới tới vậy?” Bò được nửa tiếng, chân Nhạc Quy đau đến mức ngày càng nhức nhối.

Kính tiên tri: “Với tốc độ hiện tại của ngươi, chắc còn phải bò thêm bảy tám ngày nữa.”

Nhạc Quy: “…”

“Đã bảo sớm lên đường rồi.” Kính tiên tri cười lạnh.

Nhạc Quy ngồi phệt xuống bậc đá, chẳng buồn nhúc nhích.

“Đi nhanh đi, cho dù không kịp thì ít nhất cũng phải tỏ ra đang cố gắng chứ!” Nó thúc giục.

Nhạc Quy lười biếng đáp: “Sao nào, sợ ta bị Tôn Thượng g.i.ế.c à?”

“Ta sợ ngươi liên lụy ta thì có!” Kính tiên tri tức giận.

Tuy dọc đường là Nhạc Quy mang nó theo, nhưng người quyết định hành động là nó, đến lúc bị truy trách nhiệm, đương nhiên nó sẽ là kẻ bị lôi ra đầu tiên.

Đáng tiếc hiện tại Nhạc Quy đã đạt tới cảnh giới “heo c.h.ế.t không sợ nước sôi”, bị mắng cũng cứ cố nằm nghỉ. Mãi đến khi chân đỡ đau hơn chút, nàng mới miễn cưỡng đứng dậy.

Nhưng vừa định đi tiếp, nó còn chưa kịp thở phào, đã thấy nàng đột ngột dừng lại.

“Lại muốn làm gì mờ ám nữa đây?” Kính tiên tri bất lực.

Nhạc Quy hắng giọng: “Này, hôm qua ngươi từng nói, nếu gặp người cùng tông môn thì sẽ có thể nhận ra nhau bằng trực giác đúng không?”

“Đúng vậy, sao vậy?”

Vẻ mặt Nhạc Quy có phần vi diệu: “Ta… hình như cảm nhận được cái gọi là trực giác đó.”

“Ý gì?” Nó còn chưa nói xong, thì đã thấy mấy đại mỹ nhân kiều diễm từ sau lùm cây yểu điệu bước ra.

Kính tiên tri: “…”

“Không phải nói Ma giới không tham gia thí luyện đại hội sao?” Nhạc Quy hạ giọng: “Vậy sao ở đây lại có người của Hợp Hoan Tông?”

“Hợp Hoan Tông đâu phải chỉ song tu với Ma tộc, họ giao du với tiên môn cũng không ít. Nói nghiêm túc thì họ không hoàn toàn thuộc về Ma giới, nên xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.” Kính tiên tri thong thả giải thích.

Trong lúc nó còn đang nói, mấy vị mỹ nhân kia đã phát hiện ra Nhạc Quy. Nhìn rõ khuôn mặt nàng xong, trong mắt các nàng đều hiện lên một tia kinh ngạc.
 
Back
Top Bottom