Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 30



【 Xong đời rồi! Ta có phải sắp bại lộ không? Giờ phải làm sao đây?! Chẳng lẽ trực tiếp thừa nhận mình đến từ thế giới khác, cần Vô Lượng Độ mới có thể trở về sao… Ta đâu có ngốc như vậy! Nếu thật sự thừa nhận, lỡ hắn sinh ra hứng thú với thế giới thực thì sao?! Với tu vi cao thâm thế này, nhỡ hắn làm chuyện gì trái pháp luật thì sao?! Đến lúc đó có khi phải dùng đến V* kh* h*t nh*n mới khống chế nổi hắn mất! 】

【 Vậy nếu không thừa nhận thì sao? Ta phải giải thích thế nào về việc trộm lấy Vô Lượng Độ đây? Nói là ta chỉ tò mò nên moi ra xem, nhưng phát hiện không dùng được nên lại đặt về chỗ cũ ư? Nghe thì cũng không hẳn là nói dối… vì thứ đó đúng là ta không dùng được thật. Nhưng quan trọng là, hắn có tin không?! 】

“Thật khéo.” Đế Giang liếc nàng một cái, rõ ràng không ngờ chỉ một câu hỏi đơn giản của mình lại có thể khiến nàng suy diễn đến mức này.

Nhạc Quy cứng đờ, vẫn trố mắt nhìn hắn, như một con rối hỏng, cánh tay vốn đã không linh hoạt nay càng trở nên vụng về hơn.

Hồi lâu, nàng yếu ớt lên tiếng: “Đúng vậy, ta đã cầm.”

“Vì sao?” Dù đã đoán được đáp án, Đế Giang vẫn muốn xem nàng sẽ bịa ra lý do gì.

Nhạc Quy im lặng nhìn hắn ba giây, đột nhiên bi phẫn che miệng lại, ánh mắt nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ bạc tình: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi?!”

Đế Giang: “?”

“Ngươi có phải đã quên ngày hôm đó ở Vong Hoàn Trì đã làm gì với ta không?” Nhạc Quy mắt đỏ hoe, bộ dạng như đang nhớ lại chuyện cũ đầy đau khổ, “Ở thế giới của bọn ta, nếu một nam nhân đã làm chuyện đó với một nữ nhân thì phải có trách nhiệm với nàng cả đời! Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi chẳng những không nhắc tới chuyện chịu trách nhiệm, mà còn định cứ thế cho qua? Ngươi không đề cập, ta cũng không dám đòi hỏi, vậy chẳng lẽ ta không thể lén lấy pháp khí để thay cho danh phận thê tử của mình sao?!”

Đối mặt với lời lên án của nàng, Đế Giang im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Bản tôn thật không ngờ ngươi còn có thể bịa chuyện theo góc độ này.”

【 có ý gì? Hắn không tin ta sao? Ta chẳng lẽ không giống một trinh tiết liệt nữ à? 】

Trinh tiết liệt nữ hít hít mũi, sau đó hạ giọng mềm mỏng: “Ta chỉ sờ một chút rồi đặt lại chỗ cũ, nếu ngươi không tin có thể quay về kiểm tra.”

“Ngươi không định trộm đi?” Đế Giang hỏi lại.

Nhạc Quy giật mình, nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh: “Sao có thể chứ, ta đâu có làm mấy chuyện trộm cắp như vậy.”

Từ cổ họng Đế Giang vang lên một tiếng cười lạnh: “Tốt nhất là thế.”

Nhạc Quy chột dạ, lén liếc sắc mặt hắn. Trông có vẻ không tức giận lắm, hơn nữa bầu trời đêm nay lại trong vắt, không một gợn mây…

Nàng vội lấy lòng, kéo kéo tay áo hắn: “Tôn thượng, ngài đã ở sau núi ba ngày rồi, đêm nay có trở về không?”

【 Cầu xin ngài trở về cùng ta đi ô ô, ta van ngài đấy. 】

Ngày xưa chỉ mong hắn đừng quay về, vậy mà lúc này lại mong ngóng hắn trở lại. Đế Giang liếc nàng một cái đầy kỳ quái.

Nhạc Quy chớp chớp mắt: “Vậy hồi cung sao?”

“Hồi.” Hắn cũng muốn xem nàng định giở trò gì.

Nhạc Quy hoan hô một tiếng, lập tức nịnh nọt vươn tay ra. Đế Giang từ trên cao nhìn xuống, hờ hững liếc nàng một cái, cuối cùng cũng miễn cưỡng đặt tay lên.

【 Mẹ nó, mình chẳng khác nào một tiểu thái giám, cái lớp học quái quỷ này mỗi ngày một mất tôn nghiêm hơn. 】

Nhạc Quy vẫn giữ nụ cười tươi rói.

Cung kính hộ tống tôn thượng đại nhân trở về trời cao cung, Nhạc Quy nhìn Đế Giang đang tựa vào vương tọa, lắng nghe tiếng u nịnh trộm ngự mã, rồi lại nhìn quanh đại điện trống trải, cuối cùng cảm thấy bầu không khí không còn âm u đáng sợ như trước.

【 Tôn thượng đã trở lại, chắc đồ dơ cũng không dám làm càn nữa chứ? 】

Đế Giang khó hiểu liếc nàng một cái, nàng lập tức giả vờ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng.

Đáng tiếc, người này không chịu ngồi yên, quy củ chẳng giữ được bao lâu, cả người như mọc đầy gai, bắt đầu ngọ nguậy không yên. Trong vòng mười phút, nàng đã hướng ra cửa nhìn tám lần, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng lên tiếng:

“Tôn thượng……”

“Cút.” Đế Giang lạnh nhạt nói.

Nhạc Quy lập tức chuồn đi không chút do dự.

Đại điện lại trở nên yên tĩnh, Đế Giang thoáng thả lỏng, hiếm hoi cảm nhận được sự thanh tịnh.

Kính Tri Kính từ lúc hắn bước vào điện vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên giá, cuối cùng không nhịn được mà bay tới trước mặt hắn. Sau ba ngày khôi phục, mặt kính đã sáng rõ hơn nhiều, lúc này phản chiếu hình ảnh một chậu cúc non, trông yếu ớt mà mong manh.

Đế Giang không buồn nhìn nó, chỉ nhàn nhạt hỏi:

“Vì sao dẫn nàng đi trộm Vô Lượng Độ?”

“Chỉ là muốn xem nàng sẽ thế nào khi phát hiện chân tướng. Ngươi chẳng lẽ không tò mò phản ứng của nàng khi nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng sao? Nàng sẽ hoảng loạn? Tuyệt vọng? Hay phát điên? Ta cảm thấy rất đáng mong đợi!”

Kính Tri Kính không thể nghe được tiếng lòng của Nhạc Quy, cũng không hiểu gì về cái gọi là ‘thế giới thực’ trong suy nghĩ của nàng. Nhưng giống như Đế Giang, nó đều cho rằng nàng có vấn đề về đầu óc nên mới nảy ra những suy đoán kỳ lạ như vậy.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 31



Tam giới luân hồi, năm tháng xoay vần, hàng vạn sinh linh có m.á.u có thịt, há có thể chỉ là nội dung trong một quyển sách?

Trong gương, chậu cúc non bỗng toát ra một luồng khí âm trầm, giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng lại mang theo sự mê hoặc:

“Ta nhớ rõ trước đây, ngươi cũng muốn xem.”

“Ngươi muốn nhìn nàng phát điên,” giọng Đế Giang phẳng lặng không chút d.a.o động, “Hay muốn nhìn bản tôn g.i.ế.c nàng?”

Gương lập tức im bặt.

Rất lâu sau, nó cố nén giận dữ, nói:

“Nếu không có nàng, ngươi đã sớm chết, linh lực của ngươi cũng đã sớm thuộc về ta!”

Đế Giang nâng mắt, lặng lẽ nhìn nó mà không nói một lời.

Chậu cúc non run lên nhè nhẹ, cuối cùng đành đè nén cảm xúc mà nói:

“Ta sẽ không động đến nàng nữa.”

Đế Giang không đáp, chỉ đứng dậy bước về phía tẩm điện. Chậu cúc non nhìn bóng lưng hắn dần xa, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng lần nữa:

“Ngươi thực sự bất tử sao? Ngươi là ma khí ngưng tụ mà thành, m.á.u chảy trong huyết quản ngươi chỉ có hai chữ ‘hiếu chiến’. Khi không còn đối thủ, cũng đồng nghĩa với việc không còn lý do để tiếp tục tồn tại. Năm tháng kéo dài vô tận, ngươi thật sự muốn tiếp tục chịu đựng sự nhàm chán này sao?”

Đáp lại nó, chỉ là bóng dáng Đế Giang dần khuất sau hành lang.

“Ngươi biết rõ ta đã cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ! Biết rõ nếu lần này ta bỏ lỡ, không biết đến bao giờ mới có thể tìm lại! Ngươi biết rõ ta cần linh lực của ngươi!” Tiên tri kính không cam lòng gào lên, trên mặt kính lần nữa tràn ngập ma khí dày đặc.

****

“Hắt xì!”

Nhạc Quy không nhịn được hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh:

“Ai? Ai đang mắng ta?!”

Quất Tử cao quý lãnh diễm đang nhấm nháp cà rốt, lười biếng liếc nhìn nàng một cái.

“Từ từ ăn, ta còn nhiều lắm.” Nhạc Quy tiện tay đưa thêm một cây, cười lấy lòng, “Thế nào? Tỷ tỷ đối với ngươi không tệ chứ? Tuy trước đây có chiếm chút tiện nghi, nhưng gần đây đều đền bù lại rồi.”

Quất Tử – đã sống mấy ngàn năm – chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.

“Hắc! Ngươi không tin sao?” Nhạc Quy không vui, nghiêm túc giải thích, “Ta nói thật đó, bây giờ ta khác trước rồi! Nhìn đi, toàn bộ chỗ này đều là người khác hiếu kính ta đó.”

Lúc đầu nàng còn chưa rõ vì sao mình chỉ từ bên hồ chạy đến đại điện mà lại đột nhiên trở thành đối tượng được cả Đê Vân phong nịnh bợ. Sau khi trò chuyện với tiên tri kính nhiều lần, nàng mới biết được—hóa ra nàng là người đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua có thể sống yên ổn trong trời cao cung. Trong mắt người khác, địa vị của nàng cũng vì thế mà tăng vọt.

Ban đầu, khi mới nhận được quà biếu, Nhạc Quy còn có chút chột dạ. Nhưng về sau, thấy lão bản không có ý kiến, các đồng sự khác trong cung trời cao cũng không phản đối, nàng liền dần dần thản nhiên mà nhận. Dù sao nàng cũng không nhận không, giống như hôm nay, nàng đã giúp đoàn hát được tan sớm một chút, coi như là sự giúp đỡ giữa đồng nghiệp với nhau.

Sau khi khoác lác với Quất Tử một hồi, Nhạc Quy khoong còn chút sức lực mà ngã phịch xuống bãi cỏ, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đầy ma khí dày đặc.

Ba ngày trước...

Nàng lao vào tẩm điện, chộp lấy Vô Lượng Độ, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể trở về thế giới thực. Nhưng mặc cho nàng cầu nguyện thế nào, thứ kia vẫn không có chút phản ứng nào. Nàng hoài nghi có thể cần một loại thuật pháp nào đó để kích hoạt nó.

Phải kích hoạt như thế nào đây? Nhạc Quy trở mình, đột nhiên nảy ra một ý tưởng lớn gan: Hay là trực tiếp đi hỏi Đế Giang?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính nàng đã thấy buồn cười.

Chờ đến gần chạng vạng, Nhạc Quy cựa quậy đứng dậy, vẫn có chút không muốn rời đi.

“Nếu không ta ở lại đây một đêm đi.” Nàng đề nghị.

Quất Tử liếc nàng một cái, đột nhiên lật người, để lộ cái bụng.

Đây là dấu hiệu chào đón. Nhạc Quy cười hì hì, duỗi tay chọc chọc vòng lông trắng trên m.ô.n.g nó, rồi lại tự mình phủ quyết: “Thôi bỏ đi, vạn nhất ta ở đây một đêm, sau đó tôn thượng cảm thấy ta không có mặt thì thanh tịnh hơn, từ nay về sau không cho ta trở về thì sao? Tuy rằng bên hồ cũng rất thoải mái, nhưng ta vẫn là con người, mà người thì thích ngủ ở nơi có nóc nhà.”

Quất Tử tiếp tục nằm trên mặt đất, lười biếng nhìn nàng.

“… Kéo dài thêm chút nữa trời sẽ tối mất.” Cuối cùng, Nhạc Quy cũng hạ quyết tâm, nâng bông hoa nhỏ vừa hái bên hồ lên, đứng dậy: “Ta đi về đây, ngày mai lại đến thăm ngươi.”

Quất Tử – kẻ vô tâm vô phổi – thấy nàng sắp đi, liền dứt khoát nhảy xuống hồ bơi lội.

Nhạc Quy hâm mộ nhìn nó một cái, trong lòng nặng trĩu ôm hoa rời đi. Nàng tính thời gian vô cùng chuẩn xác, vừa vặn trời tối thì bước chân vào Thiên Không Cung. Phía sau rừng núi, gió nổi lên cuốn theo mây chuyển động, những yêu ma quỷ quái ngủ say cả ngày cũng bắt đầu thức dậy, bắt đầu vòng tuần hoàn mới của chúng.

Nhìn cung điện âm u trước mặt, Nhạc Quy do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước vào.

“Cũng biết đường về cơ đấy.” Vừa thấy nàng, Tiên Tri Kính lập tức châm chọc.

“Tôn thượng đâu?” Nhạc Quy chẳng buồn để ý, chỉ hỏi thẳng.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 32



Tẩm điện.

Biết Đế Giang vẫn chưa rời khỏi trời cao cung, Nhạc Quy thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó thẳng bước tiến về phía tiên tri kính.

Tiên tri kính đột nhiên cảnh giác:

“Ngươi đi tới làm gì? Ngươi muốn làm gì? Hiện tại ta tuy bị thương, nhưng muốn tiễn một phàm nhân xuống Hoàng Tuyền vẫn là chuyện dễ dàng. Ngươi tốt nhất đừng...”

Câu nói còn chưa dứt, một đóa hoa đã được cắm bên cạnh gương đồng.

“Cũng khá xinh đẹp.” Nhạc Quy lùi lại một bước, hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình: “Nhìn ngươi mỗi ngày biến ra một loài hoa khác nhau, hẳn là rất thích hoa nhỉ? Cái này ta cũng không biết tên là gì, tặng ngươi đấy.”

Tiên tri kính im lặng hồi lâu, mãi mới nghẹn ra một câu:

“Cỏ đuôi chó.”

“Hả?” Nhạc Quy khó hiểu.

Tiên tri kính mất kiên nhẫn:

“Ngu xuẩn, đây gọi là cỏ đuôi chó, một loại hoa dại rất thường thấy. Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?”

“Thích không?” Nhạc Quy hỏi.

Tiên tri kính: “……”

“Thích mà.” Nhạc Quy nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, không hề có ý trêu chọc.

Ma khí trong tiên tri kính dần lan tràn, chẳng mấy chốc đã khiến cúc non mọc kín bên trong gương.

“Ta mới không thích thứ ngu xuẩn này, giống ngươi vậy.” Giọng điệu nó đầy thô bạo.

Nhạc Quy lười đôi co với nó, trở về nằm xuống bên cửa sổ. Chợt như nhớ ra điều gì, nàng ngẩng đầu hỏi:

“Đúng rồi, đêm nay ngươi có thể đừng ngủ được không?”

“Vì sao?” Tiên tri kính khó chịu hỏi.

【 Bởi vì trong điện có thứ dơ bẩn, ngươi tỉnh nói không chừng có thể làm cho một vài thứ sợ hãi. 】

Nhạc Quy cẩn thận mà xem một cái chung quanh, cũng không có phát hiện cái gì khác thường, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không có nói thẳng ra tới:

“Coi như là ta đưa ngươi hoa đáp lễ.”

Tiên tri kính: “…” Biết ngay nàng không có hảo tâm.

Nhưng hoa xinh đẹp như vậy, cũng không nghĩ để lại cho nàng…… Đây vẫn là lần đầu tiên có người đưa hoa cho nó, tiên tri kính trải qua giây phút dãy dụa hồi lâu, miễn cưỡng đáp ứng nàng.

Nhạc Quy yên lặng nhẹ nhàng thở ra, nằm trên mặt đất, nỗ lực đi vào giấc ngủ.

Đáng tiếc nàng càng muốn ngủ, thì càng không thể nào ngủ nổi, đặc biệt là trong điện im ắng, làm cho người ta cảm giác chuyện gì cũng có thể phát sinh.

“Gương.” Nàng khẽ gọi.

Tiên tri kính: “Làm gì?”

“Không có việc gì.” Nghe được nó cũng không ngủ, Nhạc Quy yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Lại trong chốc lát.

Nhạc Quy: “Gương.”

Tiên tri kính: “… Ngươi có phiền hay không?”

“Không có việc gì, ta ngủ đây.” Nhạc Quy nhắm chặt đôi mắt.

Sau nửa canh giờ.

“Gương……”

“Ta muốn g.i.ế.c ngươi.” Giọng Tiên tri kính đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rợn gáy.

Nhạc Quy rụt cổ, không dám hó hé nửa lời.

【 Nếu không gọi hai con u nính tới ca hát đi. 】

Đêm khuya yên tĩnh, Nhạc Quy bỗng dưng có một khoảnh khắc đồng cảm với Đế Giang — cảm giác như bản thân cũng vừa bị dọa cho một trận.

Đêm dần trôi qua, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến. Nàng trở mình, rì rầm một tiếng, đang dần chìm vào giấc mộng đen ngọt ngào thì—

“Răng rắc… răng rắc…”

Tiếng động quen thuộc lại vang lên.

Lại tới nữa…

Từ ba ngày trước, sau khi Đế Giang rời đi đến sau núi, mỗi đêm loại thanh âm quái dị này đều vang lên.

Đêm đầu tiên, Nhạc Quy còn đánh bạo đi tìm một vòng, nhưng kết quả chẳng thu hoạch được gì. Thậm chí, nàng còn không thể xác định tiếng động đó phát ra từ đâu.

Đêm thứ hai thì khỏi phải nói, tiếng động yếu đi đôi chút, nhưng loáng thoáng lại như có tiếng r*n r* của một tiểu nữ hài, mơ hồ tựa như đang nói mê. Nhạc Quy sợ đến mức nổi hết da gà, nào còn dám như đêm đầu tiên mà đi tìm, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn giả vờ ngủ đến tận hừng đông.

Hôm nay là đêm thứ ba. Đế Giang đã trở lại, nàng vốn tưởng rằng có hắn tọa trấn, dù có thứ gì tà ám cũng không dám hoành hành. Nhưng không ngờ, thanh âm quái dị kia vẫn xuất hiện.

Nhạc Quy nhắm chặt hai mắt, cố gắng lờ đi, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn. Cuối cùng, nàng không nhịn được khẽ gọi:

“Gương.”

Không ai trả lời.

Nhạc Quy nuốt nước bọt, giọng lớn hơn một chút:

“Gương, ngươi ngủ rồi sao?”

Vẫn không ai đáp lại.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 33



Nhạc Quy rốt cuộc không nhịn được, khẽ mở một khe mắt, lén quan sát đại điện đang quá mức yên tĩnh.

Chỉ liếc một cái, nàng sợ đến mức tim như muốn ngừng đập.

Nàng thấy một tiểu cô nương ngồi trước bàn, đối diện tiên tri kính, chậm rãi cài hoa lên tóc.

Một tiểu cô nương bảy tám tuổi… Toàn thân huyết y… Gầy trơ xương như que củi…

Trong tay nàng ta cầm đóa cỏ đuôi mà Nhạc Quy mới cắm lên gương ban sáng, chậm rãi đưa lên đầu.

Mà ngay khoảnh khắc cánh tay nàng ta nhấc lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ ra bàn tay khô quắt với năm sáu ngón út rớm máu.

Nhạc Quy tự nhận sau khi bước vào thế giới quái dị này, nàng đã gặp qua đủ loại oán quỷ ăn thịt người không nhả xương, cũng từng thấy những trận c.h.é.m g.i.ế.c đẫm máu. Tưởng rằng tâm lý mình đã đạt tới tiêu chuẩn mạnh mẽ nhất.

Nhưng khoảnh khắc này, khi đối diện với cảnh tượng trước mắt—

Trước mắt nàng tối sầm.

Công kích vật lý và công kích tâm lý căn bản không phải cùng một đẳng cấp, đúng không?!

Nhạc Quy run rẩy ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, phản ứng đầu tiên chính là nằm xuống tiếp tục giả chết. Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc nàng hoàn toàn rơi vào thế bị động. Vạn nhất tiểu cô nương cài xong hoa rồi quay đầu lại nhìn thì sao…

Trong đầu Nhạc Quy trong nháy mắt hiện lên tám trăm câu chuyện kinh dị, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy, nhẹ nhàng từng bước đi về phía vương tọa.

Trong đại điện im ắng, tiểu cô nương vẫn đang ngồi trước gương chải đầu. Do mặt kính mờ ảo, Nhạc Quy thậm chí còn không thấy rõ gương mặt nàng ta… cũng chẳng muốn biết rõ.

Phim kinh dị đều nói, tò mò chính là khởi đầu của tử vong.

Nhạc Quy rón rén di chuyển, cuối cùng cũng tới được lối vào hành lang. Trong lòng nàng không ngừng mặc niệm: Lòng hiếu kỳ hại c.h.ế.t mèo, ngàn vạn lần đừng quay đầu…

Nhưng ngay khoảnh khắc bước vào hành lang, nàng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Chỉ một cái liếc mắt.

Nàng liền chạm phải ánh nhìn của tiểu cô nương—

Hoặc nếu như có thể gọi hai lỗ thủng đẫm m.á.u phía dưới hàng chân mày kia là đôi mắt.

Nhạc Quy nội tâm hoàn toàn sụp đổ, hét lên một tiếng thê lương, không chút nghĩ ngợi mà lao thẳng vào hành lang.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, Đế Giang đang ngâm mình trong Vong Hoàn Trì, chậm rãi mở mắt. Không bao lâu sau, cửa điện đột ngột bị đẩy tung, một bóng người vừa nhìn thấy hắn liền hét "A a a—!" rồi lao vọt tới.

Nhìn nàng càng lúc càng gần, Đế Giang bình tĩnh giơ tay dựng lên một đạo chắn. Nhạc Quy vọt vào hồ nước, kích khởi từng đợt bọt nước thật lớn, nhưng khi bọt nước chạm đến tấm chắn liền bị đánh ngược trở xuống. Đế Giang trên người không dính một giọt nước nào.

Tấm chắn tiêu tan, Đế Giang còn chưa kịp mở miệng hỏi, nàng đã nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào kêu lên:

“Tôn thượng! Có… có quỷ! Ô ô ô…”

Đế Giang thần sắc dần dần trở nên vi diệu.

Nhạc Quy gắt gao ôm lấy hắn, nửa ngày mới ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn:

“Tôn thượng.”

“Ngươi ngay cả ta còn không sợ… lại sợ quỷ?” Đế Giang thong thả hỏi, hiển nhiên đang nghiêm túc suy xét vấn đề này.

“Ai nói ta không sợ? Ta sợ nhất là ngươi.” Nhạc Quy rầm rì một tiếng, lại chui vào lòng hắn.

Đế Giang: “……”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 34



Sau một thoáng trầm mặc, hắn thuần thục xách lấy cổ áo nàng, định kéo ra. Nhạc Quy cảm thấy ý đồ của hắn, sợ tới mức ôm càng chặt, hoảng loạn mà cào lên vai hắn mấy vệt móng tay rõ ràng.

“Tôn thượng, ta không có lừa ngươi đâu…” Nhạc Quy suýt khóc, “Đại điện thật sự có quỷ! Một tiểu nữ hài quỷ, tóc dài như vầy! Móng tay đen như vầy! Đôi mắt còn trống rỗng, như thể bị người móc xuống, anh anh anh… Tôn thượng, có phải ngươi đời này g.i.ế.c chóc quá nhiều nên bị lệ quỷ tìm đến báo thù không?”

Đế Giang cười lạnh, hoàn toàn không có ý định trả lời.

Nhạc Quy khóc lóc kể lể nửa ngày, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng vừa ngẩng đầu lên liền đập mặt vào cằm hắn.

Đế Giang không vui cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt như đang cảnh cáo nàng nên an phận một chút.

Nhạc Quy: 【 Góc độ này nhìn hắn lại càng soái, thật sự là không có thiên lý mà… 】

Đế Giang: “……” Xem ra cũng không sợ hãi lắm.

Lải nhải một hồi, tâm trạng Nhạc Quy ổn định hơn rất nhiều. Huống hồ, ôm chặt đại bug của thế giới này, cảm giác an toàn tràn đầy. Dần dần, nàng bắt đầu nói nhảm:

“Tôn thượng, sao giờ này ngươi còn ngâm nước?”

“Bản tôn đang nghỉ ngơi.” Diệt Hồn Trận để lại di chứng, dù vết thương đã lành, hắn vẫn còn rất thích ngủ.

Đế Giang bình tĩnh nhìn nàng vài giây, chậm rãi mở miệng:

“Bản tôn đang suy nghĩ… nên ném ngươi ra ngoài bằng cách nào.”

Nhạc Quy: “……”

【 Không cần đâu mà! 】

Nàng lập tức ôm chặt cánh tay hắn, cố gắng bày ra biểu cảm vô tội nhất:

“Tôn thượng, trời còn chưa sáng, bên ngoài lại có quỷ, ta cũng đâu có làm gì cả, chỉ muốn tìm chút cảm giác an toàn thôi mà…”

Đế Giang hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, nhưng rốt cuộc không có hành động gì.

Thấy hắn không tiếp tục đuổi mình đi, Nhạc Quy càng lúc càng to gan, lại rón rén dịch dịch người, thoải mái hơn một chút.

“Tôn thượng, ngươi còn chưa trả lời ta.”

“Trả lời cái gì?”

“Gần đây ngươi suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”

Đế Giang nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi nói:

“Bản tôn suy nghĩ… nếu trực tiếp bóp c.h.ế.t ngươi, có thể yên tĩnh hơn hay không.”

Nhạc Quy: “……”

【 Tôn thượng! Ngài một chút cũng không dịu dàng! 】

Đế Giang nhìn chằm chằm nàng rất lâu, đột nhiên bật cười.

Nhạc Quy: “……”

Nàng thề, nụ cười của Đế Giang còn đáng sợ hơn cả mấy con tiểu nữ quỷ chuyên tấn công tinh thần. Da gà nàng nổi hết cả lên, theo bản năng muốn bơi ra xa, nhưng Đế Giang lại không cho nàng cơ hội chạy trốn. Hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng, mạnh mẽ kéo về.

“Hai ngày nay, ta cứ suy nghĩ mãi về một chuyện.” Hắn chậm rãi lên tiếng.

Nhạc Quy vẫn ra sức giãy giụa: “Vậy… ngài cứ từ từ suy nghĩ đi.”

【 Ngàn vạn lần đừng nói cho ta! Biết càng nhiều, c.h.ế.t càng nhanh! Cái đạo lý này ta hiểu rõ mà! 】

“Ngươi không phải muốn vô lượng độ sao? Bản tôn có thể cho ngươi, thế nào?” Đế Giang nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp trong bóng tối đầy mê hoặc.

Nhạc Quy sững sờ, động tác giãy giụa cũng chợt khựng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Quy bỗng nhiên thông minh đột xuất:

“Mấy hôm trước ta chỉ là quá tò mò, nhất thời không kiềm chế được mới mò xuống sờ thử một chút thôi. Tuyệt đối không có ý đồ gì với bảo bối của ngài đâu! Ngài không thấy ta đã sớm trả lại rồi sao? Không cần thử ta làm gì… Hơn nữa, thứ đó đối với ta cũng vô dụng. Ta chỉ là một phàm nhân, có biết cách dùng đâu mà…”

“Vô Lượng Độ có cấm chế. Chỉ khi cùng bản tôn kết thành đạo lữ, trên thần hồn khắc dấu ấn của bản tôn thì mới có thể sử dụng. Hiện tại ngươi chưa phải đạo lữ của bản tôn, không dùng được cũng là điều đương nhiên.” Đế Giang chậm rãi ngắt lời.

Nhạc Quy: “…… Ý của tôn thượng là, ngài không chỉ muốn cho ta Vô Lượng Độ, mà còn muốn ta trở thành… chủ nhân của Cung Nữ trên trời này?”

Đế Giang nhìn nàng một lúc, khóe môi khẽ cong lên: “Đúng vậy.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 35



Nhạc Quy lập tức căng thẳng.

Trong điện, cửa sổ đóng chặt, ánh trăng không lọt vào được, nhưng mặt nước ao vẫn lấp lánh sóng gợn, phản chiếu những hình ảnh mơ hồ của núi non xa xăm.

Sau một hồi yên lặng, nàng đột nhiên nhảy khỏi đùi Đế Giang, tạo nên một trận tiếng nước xôn xao.

Do nước có lực cản, nàng không kịp giữ thăng bằng, loạng choạng ngã ngồi xuống đáy ao. Nhưng chẳng để mất thời gian, nàng lập tức vừa lăn vừa bò, chật vật trèo ra khỏi ao, toàn thân ướt nhẹp bùn đất.

“Mặc kệ ngươi là ai, mau chóng rời khỏi thân thể tôn thượng!”

Đế Giang: “…”

Nhạc Quy nuốt nước bọt, dáng vẻ phòng bị nhưng vẫn lén lút liếc mắt nhìn về phía cửa điện, tùy thời chuẩn bị bỏ chạy.

“Ta… ta cảnh cáo ngươi! Ngươi bám vào người nam nhân này không phải lựa chọn sáng suốt đâu! Nếu bị hắn phát hiện ra, hắn nhất định sẽ đánh ngươi đến mức tan thành tro bụi!”

Đế Giang trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, nàng thực sự nghĩ rằng hắn bị thứ gì đó bám vào, chứ không phải đang nói chuyện với chính bản thân hắn.

Sống hơn vạn năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người vừa thiệt tình vừa ngốc nghếch đến thế.

Hắn nhàn nhạt ngước mắt nhìn nàng, giọng điệu lần này hiếm hoi mang theo vài phần chân thành:

“Ngươi đang tìm c.h.ế.t đúng không?”

Nhạc Quy: “…”

“Lăn trở lại đây.” Hắn mỉm cười hiền từ.

【 Nhìn kỹ lại… có vẻ như hắn không bị quỷ nhập thật. 】

Nhạc Quy nuốt nước miếng, chậm rãi quay trở lại trong ao.

“…Tôn thượng, ngài thật sự nên đặt một chiếc giường trong phòng. Cả ngày ngâm nước như vậy, hơi ẩm lớn lắm a.” Nàng cố gắng đổi chủ đề một cách tự nhiên.

Đế Giang bình tĩnh nhìn nàng, không nói một lời.

【Đổi chủ đề thất bại.】

Nhạc Quy lặng lẽ dịch lại gần hắn, từng chút một. Thấy hắn vẫn không có phản ứng, nàng suy nghĩ một chút, rồi thản nhiên ngồi xuống trên đùi hắn.

Đế Giang: “…”

“Tôn thượng, ngươi thực sự muốn cưới ta sao?” Đôi mắt nàng lấp lánh sáng ngời.

Đế Giang: “Ừ.”

“Thật tốt quá! Về sau ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt!” Nhạc Quy chân thành hứa hẹn.

Đế Giang: “Nhưng trước tiên, ngươi phải giúp bản tôn làm một chuyện.”

Nhạc Quy: “Ta không đồng ý.”

Đế Giang: “…”

【Ta biết ngay mà! Cái danh hiệu vương hậu này chắc chắn là một cái bẫy!】

Nhạc Quy nở một nụ cười dịu dàng, vô hại, nhưng đầy cảnh giác.

Đế Giang nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, khóe môi chậm rãi nhếch lên. Nhưng động tác thật sự lại đến từ đôi tay hắn, những ngón tay thon dài, lạnh lẽo nhẹ nhàng siết lấy cổ Nhạc Quy. Chỉ cần hơi dùng sức một chút...

"Ta nói giỡn! Tôn thượng, ngài cứ nói, muốn ta làm gì cũng được, ta muôn lần ch…" Nhạc Quy định nói "muôn lần c.h.ế.t không chối từ", nhưng lời ra đến miệng lại khựng lại. Nghĩ đến mạch não không bình thường của người trước mặt, nàng lập tức sửa lại, "Vạn… vạn sự cẩn thận, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ."

Dù trong hoàn cảnh nào, thức thời vẫn là một phẩm chất đáng quý.

Đế Giang thả tay khỏi cổ nàng, lười biếng tựa vào thành ao.

Nhạc Quy vội vàng lấy lòng, khẽ kéo cổ áo hắn, cười nịnh nọt: "Tôn thượng, ngài muốn ta làm gì vậy?"

"Không có gì to tát." Hắn búng tay một cái, nước trong ao lập tức ấm lên. Nhạc Quy thoải mái đến mức khẽ ưỡn eo.

"Ngươi có biết đại hội thí luyện tam giới không?"

"Biết." Nhạc Quy thành thật gật đầu.

Đại hội thí kuyện tam giới diễn ra mỗi ngàn năm một lần, nơi tam giới tuyển chọn những đệ tử ưu tú nhất để so tài. Không chỉ là cơ hội để các tu sĩ học hỏi lẫn nhau, nâng cao tu vi, mà kẻ chiến thắng còn có thể nhận được phần thưởng phong phú từ các tiên môn.

Đế Giang vốn định giải thích, nhưng nghe nàng nói biết liền bất ngờ liếc nhìn: "Ngươi chỉ là một phàm nhân, vậy mà biết nhiều đấy."

Nhạc Quy khiêm tốn mỉm cười, trong lòng lại đầy kiêu ngạo: 【 Ta là người xuyên việt, người xuyên việt thì chuyện gì cũng biết!】

Đế Giang không chút biểu cảm: "Ngươi đi tham gia."

Nhạc Quy: "… Cái gì?"

"Ừ."

"…"

Màn đêm buông xuống, sương mù lặng lẽ bao trùm.

Sau một hồi trầm mặc, Nhạc Quy uyển chuyển nhắc nhở: "Tuy gọi là đại hội thí luyện tam giới, nhưng hình như từ lần đầu tiên tổ chức đến giờ, Ma giới chưa từng tham gia thì phải?"

"Giờ có." Đế Giang đáp tỉnh bơ.

Nhạc Quy: "… Nhưng tham gia toàn là những tu giả ưu tú nhất của tiên giới và nhân gian. Ta chỉ là một phàm nhân."

"Lấy được hạng nhất, ngươi liền trở thành vương hậu của bản tôn." Đế Giang vẫn bình thản như cũ.

【 Thật là một cái bánh lớn… hợp lại không chỉ bắt nàng tham gia, mà còn phải giành được đệ nhất?!】

Yêu cầu này hoang đường đến mức Nhạc Quy suýt bật cười. Nàng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, định bước ra khỏi ao.

"Đi đâu?" Đế Giang hỏi, giọng điệu vẫn tùy ý như trước.

Nhạc Quy: “Về tẩm điện trước, cùng tiểu nữ quỷ song túc song tê.”

【 Lệ quỷ tính cái gì, nào có đáng sợ bằng Diêm Vương sống. 】

“Ta móc hai tròng mắt của ngươi ra, lại đánh mấy chục căn vây hồn đinh, để ngươi trở nên giống nàng ta như đúc thế nào?” Đế Giang tựa hồ đang thương lượng.

Nhạc Quy lập tức quay trở lại, lần thứ hai chủ động ngồi vào hắn trên đùi, vẻ mặt tò mò: “Tôn thượng, ngươi gặp qua nữ quỷ kia rồi a?”

“Đừng nói sang chuyện khác.” Đế Giang dễ dàng nhìn thấu nàng.

Nhạc Quy tức khắc xụ mặt: “Tôn thượng! Ngươi bắt ta tham gia đại hội thí luyện tam giới chẳng khác nào bắt ta đi chịu ch·ết! Ta nếu là đã ch·ết ai còn bồi ngài nói chuyện phao tắm giải buồn a!”

Đế Giang: “Bản tôn sẽ không để ngươi ch·ết.”

Nhạc Quy tiếng k** r*n nháy mắt thấp hẳn.

Đế Giang: “Bản tôn còn sẽ để ngươi đứng hạng nhất.”

Nhạc Quy tiếng k** r*n lại thấp thêm tám độ, đầy mặt hoài nghi mà nhìn hắn.

Đế Giang: “Sau khi lấy được hạng nhất, bản tôn sẽ để ngươi trở thành vương hậu.”

Nhạc Quy: “…”

“Đi không?” Đế Giang hỏi.

Nhạc Quy: “Đi!”

【 Thật là một chiếc bánh lớn… nhất định bắt nàng phải tham gia, còn phải đoạt hạng nhất đúng không?! 】

Nhạc Quy đáp ứng quá nhanh, tự mình cũng có chút giật mình, vội thanh thanh giọng nói: “Tôn thượng, vì sao năm nay đột nhiên muốn tham gia đại hội thí luyện, mà lại phái một phàm nhân như ta đi tham gia?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn đổi cách chơi đùa một chút.” Đế Giang nghiền ngẫm nói.

Nhạc Quy nhìn hắn hẹp dài mặt mày, nhịn không được chà xát cánh tay… Thật là dọa người nga.

***

Đêm nay Nhạc Quy vẫn ngủ trong ao.

Sáng sớm tỉnh lại, ngay khi vừa trở mình, cả người nàng đã trượt luôn xuống nước, sợ tới mức vẫy vùng mấy cái mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Nhìn quanh đại điện rộng lớn, Đế Giang đã không thấy tung tích.

Không thể không nói, tuyền mẫu khí xác thật có điểm đồ vật. Nàng ngủ cả đêm.

Không chỉ không mộng mị, ngược lại cả người tinh thần sáng láng… Chính là một người tỉnh lại có điểm đáng sợ, Nhạc Quy vụng về mà từ trong ao bò lên, rồi như bị ma đuổi mà chạy mất.

Đế Giang cũng không ở trước điện. Mấy con u nính nhàm chán ghé vào cùng nhau nhỏ giọng ca hát, âm điệu lệch lạc, ngữ điệu quái dị. Nhạc Quy làm lơ bọn chúng, bay nhanh chạy đến trước tiên tri kính.

Cỏ đuôi chó vẫn còn đặt trên gương, trải qua một đêm thoạt nhìn có chút héo.

Nhạc Quy l.i.ế.m l.i.ế.m cánh môi, nhìn chằm chằm trong gương, thấp giọng hỏi: “Ngươi tối hôm qua có nhìn thấy thứ gì không?”

Đôin cánh bằng cát ở mặt kính còn nứt đong đưa cành lá: “Ta nên thấy cái gì?”

“Tỷ như…” Nhạc Quy cảnh giác liếc nhìn bốn phía, xác định mặt trời lên cao mới hạ giọng: “Một cái cả người đầy máu, tiểu cô nương lệ quỷ.”

Đôi cánh cát đong đưa cành lá động tác đột nhiên ngừng lại: “Ngươi thấy được?”

“… Có ý gì? Ngươi biết ta đang nói tới ai?” Nhạc Quy càng thêm khẩn trương.

Đôi cánh cát trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Chạy nhanh chạy trốn đi thôi.”

“Có ý tứ gì?” Nhạc Quy kinh ngạc.

Đôi cánh cát ngữ khí càng thêm trầm thấp: “Nàng là lệ quỷ đã tồn tại hơn vạn năm. Tương truyền, bất cứ ai nhìn thấy nàng đều sẽ bị nàng dùng tóc sống sờ sờ siết ch·ết. Ngươi ngày hôm qua không ch·ết là do vận khí tốt, nhưng không có nghĩa hôm nay cũng vậy. Nếu bây giờ chạy trốn, có lẽ còn một đường sinh cơ.”

Nhạc Quy đồng tử rung động: “Vậy… trước kia vì sao ta chưa từng nghe nói trong điện có thứ này?”

“Ngươi cũng đâu có hỏi.” Đôi cánh cát thản nhiên đáp.

Nhạc Quy: “Chính là…”

“A!” Đôi cánh cát đột nhiên thét chói tai.

Nhạc Quy ôm đầu: “A!!!”

Một chân vừa bước vào cửa điện, Đế Giang bỗng nhiên dừng lại, không vui: “Phát điện cái gì.”

Người tâm phúc đã trở lại, Nhạc Quy một đường “a a a” chui vào trong lòng n.g.ự.c hắn, vừa nhấc đầu, nước mắt lưng tròng: “Tôn thượng cứu ta!”

Đế Giang ngước mắt nhìn về phía tiên tri kính.

“Chỉ đùa một chút mà thôi,” Đôi cánh cát thôi thổi lá cây: “Nàng vẫn còn ở đây.”

“… Có ý tứ gì?” Nhạc Quy vẫn còn chưa hết sợ.

Đế Giang thản nhiên đem nàng từ trong lòng n.g.ự.c xách ra: “Một canh giờ sau xuất phát.”

“Đi đâu… A, đại hội thí luyện, chưa chuẩn bị gì mà đi rồi sao?” Nhạc Quy hậu tri hậu giác, liếc nhìn mặt trời bên ngoài đã lên cao, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác kh*ng b*: “Đi sớm một chút cũng tốt, có thể rời lệ quỷ xa một chút. Ta đến gặp Quất Tử nói tạm biệt.”

Dứt lời, liền trực tiếp chạy đi, kết quả vì quá vội vàng, suýt nữa bị vướng phải ngạch cửa, ngã chổng vó.

“Vốn dĩ đã không thông minh, bị ngươi dọa một trận lại càng ngốc.” Đế Giang ngữ khí không rõ cảm xúc.

Đôi cánh cát rất là vô tội: “Ai biết nàng ngay cả ngươi còn không sợ, thế nhưng lại sợ cái gì lệ quỷ.”

Đế Giang trong cổ họng tràn ra một tiếng cười nhạt.

Một canh giờ trôi qua trong chớp mắt, Nhạc Quy vội vã chạy về trời cao cung, Đế Giang đã thay đổi một thân xiêm y, vẫn là kinh điển hắc hồng phối hợp, nhưng lần này ăn mặc càng hợp quy tắc, thiếu vài phần tùy tiện, nhiều hơn một tia cấm dục.

[A.. thật là một anh đẹp trai, xinh xinh đẹp đẹp đại anh đẹp trai, này thân quần áo hảo thích hợp lột xuống nga.]

Nhạc Quy trong lòng nhộn nhạo, tiến lên một bước: “Tôn thượng, chúng ta đi…… A!”

Một câu chưa kịp nói xong, nàng đã bị người nào đó ôm lấy eo, tiếp theo là cảm giác thiên địa xoay tròn vặn vẹo. Nhạc Quy chỉ thấy sông cuộn biển gầm, đầu óc choáng váng, đến khi hai chân lần nữa chạm đất, liền trực tiếp mềm nhũn mà quỳ rạp xuống.

“Ọe…”

Đế Giang ghét bỏ lui về phía sau một bước, móc ra một thứ ném lên người nàng.

Nhạc Quy vựng vựng hồ hồ cầm lên: “Này là cái gì?”

“Ngọc giản dự thi, mặt trên đã khắc tên của ngươi.” Đế Giang nhíu mày nhìn nàng, giống như đang xem một thứ đồ dơ gì.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 36



【 Đại ca, ta là nôn khan, nôn khan! Không phải phun! 】

Nhạc Quy hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn, lúc này mới nhận ra mình đã đến thế gian.

Cùng là ánh mặt trời, nhưng mặt trời ở Ma giới lúc nào cũng âm u, cho dù có ấm áp cũng mang theo cảm giác khó chịu. Còn ánh mặt trời nơi thế gian lại thực sự sáng rực, chiếu xuống khiến cả thân tâm đều thư thái.

Nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, dường như đây là một vùng ngoại thành. Bốn phía đều là cây cối và ruộng đồng, những con đường nhỏ ngoằn ngoèo tỏa ra theo nhiều hướng khác nhau.

Nhạc Quy cầm lấy ngọc giản, định đứng dậy, nhưng đột nhiên một vật gì đó rơi xuống tà váy nàng.

Là một chiếc gương đồng, to cỡ bàn tay.

Nhạc Quy cầm lên, soi thử vào mặt mình, không hiểu ra sao: “Cái này là gì đây?”

Trên mặt gương bỗng hiện lên một cái bóng nhỏ có đôi cánh cát, giọng nói âm u vang lên: “Ta là cha ngươi.”

Nhạc Quy lập tức ném thẳng gương xuống đất, tiện chân giẫm một cái.

Gương đồng: “…”

“Tiểu súc sinh Hợp Hoan Tông, tin hay không ta g.i.ế.c sạch cả nhà ngươi!” Đôi cánh cát bên trong gương tức giận đ.ấ.m mạnh lên mặt kính.

Nhạc Quy phớt lờ nó, nhảy bật dậy rồi phủi bụi trên tay: “Tôn thượng, chúng ta đi thôi.”

“Bản tôn có chuyện cần xử lý, chúng ta chia hai đường. Ngươi đi trình ngọc giản.” Đế Giang liếc nhìn nàng một cái, nói: “Báo danh xong thì tới tìm ta.”

“Tiểu súc sinh @#¥%&……”

“Cái gì? Ta phải tự mình đi giao ngọc giản rồi báo danh?” Nhạc Quy kinh hãi: “Một mình sao? Ta chỉ là một phàm nhân thôi đó, tôn thượng! Ngươi để ta lại một mình, ngươi yên tâm được sao? Hơn nữa, ta còn không biết phải tìm ngươi ở đâu! Ta thậm chí còn chẳng biết thủ tục giao ngọc giản là thế nào!”

“Tiểu vương bát đản @#¥%&…”

Đế Giang: “Tiên tri kính sẽ nói cho ngươi.”

“… Vậy có nghĩa là không những ta phải tách ra với ngươi, mà còn phải mang theo cái gương đáng ghét này?” Nhạc Quy cảm thấy trời sắp sập đến nơi: “Nó có thể bảo vệ ta sao? Nó thậm chí còn không biết chửi người cho ra hồn!”

“Tiểu súc sinh, ta mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi @#¥%…”

“Ngươi xem,” Nhạc Quy buông tay bất lực: “Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó thôi.”

“Ta muốn g.i.ế.c ngươi, ta muốn g.i.ế.c @#¥¥%…”

Đế Giang thản nhiên giẫm một chân lên mặt gương: “Vậy ngươi muốn đi cùng ta?”

Gương: “…”

Nhạc Quy có linh cảm chẳng lành, cảm thấy hắn sắp làm chuyện chẳng tốt đẹp gì, liền quyết đoán thỏa hiệp: “Ta nghĩ hợp tác với tiên tri kính cũng không tệ lắm, tôn thượng hẹn gặp lại!”

Đế Giang chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó chớp mắt đã biến mất vào hư không.

“Tôn thượng đúng là lợi hại thật, người khác muốn đi đâu đều phải cưỡi mây đạp gió hoặc lên phi hành khí, còn hắn thì tùy tiện mở một cái cửa là xong.” Nhạc Quy ngồi xổm xuống, nhìn chiếc gương mới bị đạp một phát mà nói.

Gương cười lạnh: “Hắn đi rồi, ngươi có nịnh hót thế nào cũng vô ích.”

“Ngươi có biết sự khác biệt giữa nhân viên ưu tú và nhân viên bình thường không?” Nhạc Quy đột nhiên hỏi.

Gương sững sờ: “Cái gì?”

Nhạc Quy dịu dàng cười, khiến gương theo bản năng muốn mắng người. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nhặt nó lên từ dưới đất, phủi bụi, rồi tiện tay hái một bông hoa dại cài lên viền gương như thể đó là vành tai nhỏ.

“Chỉ còn hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, ít nhất cho đến khi gặp lại tôn thượng. Hãy cố gắng hòa hợp một chút đi.” Nhạc Quy giơ cành ô liu, thành khẩn đề nghị.

Gương: “Nằm mơ đi!”

Nhạc Quy không nói gì, chỉ quay đầu lại bắt đầu đào hố.

Gương bỗng sinh ra một dự cảm chẳng lành: “Ngươi muốn làm gì?”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 37



“Chôn ngươi xuống xem năm sau có mọc ra thêm nhiều cái gương lắm lời không.” Nhạc Quy vừa nói vừa tiếp tục đào hố, không thèm ngẩng đầu.

Gương: “…”

Nhận ra tình thế không ổn, gương trầm mặc hồi lâu rồi chỉ ra một hướng: “Đại hội thí luyện ở bên này.”

Nhạc Quy hài lòng dừng tay, phủi bụi đất, rồi theo hướng gương chỉ mà đi.

Một canh giờ sau, cô nhìn xung quanh, thấy cảnh vật hầu như không thay đổi, bèn trầm ngâm hỏi: “Sao vẫn chưa tới?”

Gương cũng im lặng một lúc lâu rồi hỏi lại: “Ngươi đi kiểu gì vậy?”

“Ta là phàm nhân, không có pháp lực, không biết dùng pháp khí.” Nhạc Quy đáp.

Một người một gương đối diện nhìn nhau, cả hai dần nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

Nhạc Quy: “Khoảng cách từ đây đến đại hội thí luyện là bao xa?”

Gương: “Không xa lắm, hơn sáu trăm dặm.”

Nhạc Quy: “Khi nào hết hạn nộp ngọc giản?”

Gương: “Hai ngày nữa.”

【 Hai ngày nữa… Nghĩa là ta phải đi hơn sáu trăm dặm trong vòng hai ngày. 】

Nhạc Quy l.i.ế.m môi, cân nhắc một chút: “Nếu… Ta chỉ nói nếu thôi, nếu chúng ta không kịp đến nơi, thì hậu quả sẽ thế nào?”

Gương cứng đờ, giọng đầy c.h.ế.t lặng: “Hắn sẽ g.i.ế.c chúng ta.” Việc nhỏ nhặt như vậy cũng không làm xong, chắc chắn hắn sẽ không tha.

Nhạc Quy ngước nhìn trời, trầm ngâm một lát rồi dứt khoát nói: “Vậy thì… Trốn thôi.”

Gương: “…”

Không biết tiên tri kính có ý tưởng gì, nhưng Nhạc Quy cứ thế ôm nó vào ngực, rồi ngồi xổm xuống đất, bắt đầu vạch ra lộ tuyến chạy trốn. Cô cầm một cành cây nhỏ, cẩn thận vẽ tới vẽ lui, cố gắng trong thời gian ngắn nhất lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

“Ngươi đang vẽ gì vậy?”

Một giọng nói tò mò đột nhiên vang lên từ phía trên. Nhạc Quy không ngẩng đầu, chỉ đáp: “Lộ tuyến chạy trốn. Ngươi có muốn cùng chạy với ta không?”

“Tại sao phải chạy?”

“Đương nhiên là vì…”

Khoan đã. Đây không phải là giọng của gương. Hơn nữa, gương đang nằm trong lòng cô, nhưng giọng nói kia lại truyền đến từ đỉnh đầu…

Nhạc Quy khựng lại, theo bản năng ngẩng lên, lập tức đối diện với một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú.

“Tại sao phải chạy?” Thiếu niên khó hiểu hỏi lại, giữa chân mày có một nốt ruồi đỏ vô cùng nổi bật.

Nhạc Quy nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ ấy hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Thiếu niên bị nhìn đến đỏ mặt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đứng quá gần. Hắn luống cuống lùi lại một bước, vội vàng chắp tay hành lễ:

“Tại hạ Lý Hành Kiều, đệ tử Kính Nguyệt Tông. Vừa rồi ta nhìn thấy đạo hữu vừa vẽ vừa lẩm bẩm một mình, cảm thấy tò mò nên lại gần xem thử. Nếu có mạo phạm, mong đạo hữu thứ lỗi.”

“Lý Hành Kiều, Lý Hành Kiều…” Nhạc Quy lặp lại cái tên hai lần, rồi bỗng bật dậy, mắt sáng rực: “Ngươi là Lý Hành Kiều? Chính là Lý Hành Kiều của Kính Nguyệt Tông?”

“Đúng vậy… Đạo hữu biết ta sao?” Lý Hành Kiều bị sự nhiệt tình bất ngờ của nàng làm cho sững sờ.

Nghe vậy, Nhạc Quy đột nhiên cười.

Biết chứ, sao nàng lại không biết! Nam chính trong quyển 《 Chí Tôn 》 này chẳng phải chính là hắn sao? Bàn tay vàng của hắn còn dày hơn cả eo nàng, hơn nữa còn là kẻ tu luyện kiểu hack game không giới hạn!

**********

Ngày thường, Miểu Mang Sơn gần như không có người lui tới, nhưng từ khi Đại Hội Thí Luyện Tam Giới mở đăng ký, khắp nơi đều có thể thấy bóng dáng các đệ tử tiên môn bạch y phiêu diêu tụ nhóm mà đi.

Dưới chân núi, dân làng gần đó cũng kéo đến bày quán, bán đủ loại hàng hóa thường thấy chốn nhân gian. Đối với các đệ tử bế quan tu luyện quanh năm trong tông môn mà nói, những thứ ấy lại trở thành đồ hiếm lạ, khiến ai nấy đều thích thú vây quanh. Những người buôn bán ở đây hiển nhiên đã quá quen với cảnh này, chỉ cần cất giọng rao một tiếng cũng có thể mặt không đổi sắc mà hét giá năm lượng hoàng kim.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 38



Nhưng sự náo nhiệt ấy chỉ dừng lại ở chân núi. Càng lên cao, linh vụ càng dày đặc, người qua lại cũng dần thưa thớt. Trên tầng sương mù mịt mờ, một tòa lầu các khổng lồ đứng sừng sững giữa không trung, uy nghiêm lặng lẽ nhìn xuống chúng sinh.

Lầu các này có tên là Đăng Thiên Các, nơi các Tiên giới Đế quân cùng chư vị tông chủ tiên môn nghỉ ngơi trong thời gian đại hội. Những đệ tử bình thường ngay cả nhìn lên cũng không dám, chứ đừng nói tới việc đến gần.

Ngày thường, lầu các này luôn ngập tràn ca múa yến tiệc, vậy mà giờ phút này lại bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo, sát khí tràn ngập.

Đế Giang lười biếng tựa vào chiếc giường lẽ ra thuộc về Đế quân Tiên giới. Y phục vốn ngay ngắn chỉnh tề không biết từ lúc nào đã xộc xệch, giày cũng chẳng thấy đâu, đôi chân trần gầy gò tùy tiện đặt xuống sàn, trên mũi chân còn vương một vệt m.á.u khô, nổi bật trên làn da tái nhợt, tạo nên một cảnh tượng đáng sợ.

Hắn khẽ cúi mắt, lười nhác cầm lấy chén rượu bên cạnh. Nhìn thấy trong rượu lẫn tơ m.á.u đỏ tươi, hắn cau mày ghét bỏ, đặt chén xuống, tiện tay quệt ngón tay lên giường lau đi vết bẩn. Lúc này, hắn mới chậm rãi liếc về phía những kẻ trong nội đường đang giận mà không dám nói gì.

“Bản tôn hiếm khi tới góp vui, các ngươi lại bày ra bộ mặt như có đám tang này để đón tiếp?” Giọng hắn bình thản, chẳng rõ là thật sự bất mãn hay chỉ tùy tiện nói chơi.

Một nữ nhân quỳ trên đất ôm lấy cái xác vô hồn, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn hắn. Nhưng ngay khi hắn đảo mắt qua, nàng lập tức yếu đuối cúi đầu, cả thân thể cũng run lên bần bật.

“Tôn thượng đã nể mặt đến tham gia thí luyện đại hội, tất nhiên là phải hoan nghênh.” Đế quân Tiên giới, người tóc hoa râm, khẽ vuốt chòm râu, phá tan sự im lặng.

Nghe hắn mở lời, những người khác cũng vội vàng hành lễ:

“Cung nghênh tôn thượng tham gia thí luyện đại hội.”

“Tôn thượng giáng lâm, đúng là vinh hạnh của thí luyện đại hội.”

Ngươi một câu, ta một câu, phảng phất như những t.h.i t.h.ể trên mặt đất chỉ là những viên đá vô tri, không phải đồng môn từng chung sống.

Đế Giang chậm rãi đảo mắt nhìn lướt qua bọn họ, vẻ mặt đầy ý cười nghiền ngẫm. Mãi đến khi chính bọn họ cũng cảm thấy bầu không khí quá mức giả dối mà dần dần im lặng, nội đường mới lần nữa rơi vào tĩnh mịch.

Thời khắc mấu chốt, Tiên giới Đế quân mở miệng chủ trì cục diện:

“Tôn thượng không phải luôn thích yên tĩnh sao? Hiện giờ vì sao lại đột nhiên quan tâm đến địa hội thí luyện?”

“Không được à?” Đế Giang khẽ nhướng mắt.

Tiên giới Đế quân cười gượng: “Tự nhiên là được. Nay có tôn thượng quang lâm, đại hội tam giới cuối cùng cũng xứng danh đại sự.”

Đế Giang khẽ nhếch môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.

Không khí trong lầu các bỗng trở nên nặng nề. Nhưng trái ngược với bầu không khí ấy, Đế Giang vẫn điềm nhiên như cũ, tùy tiện chọn một chiếc chén mới, rót thêm rượu. Mọi người trong đại sảnh ngầm trao đổi ánh mắt, nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện. Cuối cùng, tất cả đều đặt hy vọng vào Đế quân Tiên giới.

Đế quân ho nhẹ, vô thức vuốt chòm râu bạc:

“Lão hủ bế quan ba trăm năm, vừa xuất quan liền nghe nói đến chuyện diệt hồn trận. Có kẻ dám dùng chuyện này để lung lay hòa bình tam giới, đúng là không biết sống chết! Lão hủ thật sự căm phẫn, dù thế nào cũng phải thay tôn thượng đòi lại công đạo.”

Đế Giang liếc hắn một cái, giọng điệu lạnh nhạt:

“Những kẻ làm ta bị thương đều c.h.ế.t cả rồi, ngươi còn muốn đòi công đạo gì nữa?”

“... Cũng đúng, người đều c.h.ế.t cả rồi.” Đế quân Tiên giới cười gượng, nhanh chóng đổi chủ đề: “Có câu ‘người chết, nợ cũng tiêu’, tôn thượng thấy thế nào? Đại hội thí luyện cũng sắp bắt đầu, nếu tôn thượng nguyện cùng tham dự đại sự này, chúng ta thật sự vô cùng vinh hạnh.”

Đế Giang cầm chén rượu, nhấp thử một ngụm, cảm thấy chẳng có gì ngon, liền tiện tay ném chiếc chén xuống đất.

Tiếng vỡ vang lên lanh lảnh, khiến tất cả mọi người trong sảnh đều run rẩy trong lòng. Bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn.

“Bản tôn lần này đến, thật sự chỉ là để xem náo nhiệt.”

Lời tuy nhẹ, nhưng ẩn chứa sự đảm bảo. Nghĩa là hắn sẽ không ra tay g.i.ế.c chóc bừa bãi trong đại hội lần này.

Lời này vừa thốt ra, những kẻ trong sảnh đều thở phào nhẹ nhõm. Dù Đế Giang là chủ Ma giới, kẻ thay đổi thất thường, g.i.ế.c người vô số, nhưng hắn đã nói thì chưa từng thất tín.

“Tôn thượng độ lượng, đúng là tấm gương cho chúng ta.”

“Đa tạ tôn thượng không truy cứu chuyện diệt hồn trận. Sau thí luyện đại hội, chúng ta nhất định sẽ dâng lễ tạ tội.”

“Tôn thượng đã đến thí luyện đại hội, không biết Ma giới có đệ tử nào tham gia không?”

Những lời tâng bốc không ngừng vang lên. Đế Giang nhìn từng khuôn mặt giả dối xung quanh, bất giác nghĩ đến Nhạc Quy. Không biết nàng đã kịp báo danh chưa? Đã hai ngày rồi… Dù có bò thì cũng phải đến nơi rồi nhỉ? Chắc hôm nay sẽ tìm đến hắn.



Trong khi đó, Nhạc Quy – người “dù bò cũng phải đến” – lúc này đang nằm rạp trên một tấm ván lướt sóng kỳ quái, lơ lửng cách mặt đất một mét. Cả người lắc lư, tròng trành theo từng nhịp kéo của sợi dây thừng trên tay Lý Hành Kiều.

“Này… Còn bao lâu nữa mới đến vậy?” Giọng nàng đầy tuyệt vọng.

Lý Hành Kiều lau mồ hôi trên trán, giọng vẫn rất kiên nhẫn:

“Theo tốc độ hiện tại… chắc khoảng bảy, tám ngày nữa là đến nơi.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 39



Còn ba canh giờ nữa là hết hạn báo danh, Nhạc Quy: “……”

Hủy diệt đi, thế giới này!

Thời gian quay trở lại hai ngày trước.

“… Đạo hữu, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Lý Hành Kiều bị nhìn chằm chằm nãy giờ, trên mặt không nhịn được mà ửng lên một tầng đỏ nhạt, đến cả đuôi mày cũng càng thêm rõ ràng.

Nhạc Quy khẽ ho một tiếng: “Không, không có gì.”

Đột nhiên nhớ ra, thời điểm này tuyến chính nam chủ mới 16 tuổi, vừa mới bái nhập Kính Nguyệt Tông chưa đầy hai năm, tu vi đại khái là… Luyện Khí?

Ừm, khoảng cách tới thực lực có thể tay không luyện ra Vô Lượng Độ, trước mắt còn kém xa vạn dặm.

Lý Hành Kiều nhìn thấy nàng đột nhiên vui vẻ kích động, lại đột nhiên ánh mắt trở nên ảm đạm, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Đạo hữu, ta thấy ngươi vừa rồi cứ lẩm bẩm mãi, chẳng hay gặp phải chuyện phiền toái gì sao?”

“Thực ra cũng không có phiền toái gì lớn, chỉ là…” đang suy nghĩ con đường chạy trốn.

Những chữ cuối còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, ánh mắt nàng bỗng sáng lên.

Đúng rồi! Nam chủ hiện tại chỉ ở trình độ Luyện Khí, tuy rằng chưa thể giúp nàng luyện ra Vô Lượng Độ, nhưng có thể đưa nàng rời khỏi Mang Sơn a!

【 Tốt rồi, không thể chạy thoát được nữa, vậy thì đi Mang Sơn! Giao ngọc giản báo danh! Chờ Đế Giang giúp ta đoạt lấy hạng nhất, sau đó quay về Ma giới làm vương hậu, kế thừa Vô Lượng Độ, trở lại thế giới hiện thực, kế hoạch hoàn mỹ! 】

Nhạc Quy nhìn Lý Hành Kiều, ánh mắt lại lần nữa sáng rực lên.

“… Đạo hữu, ngươi có phải gặp phải sự cố gì không?” Lý Hành Kiều không nhịn được mà lùi về phía sau một bước.

Nhạc Quy chớp chớp mắt, đột nhiên tò mò hỏi: “Ta là phàm nhân, không có tu vi, sao ngươi lại biết ta là đạo hữu, chứ không phải người thường?”

“Đạo hữu giả làm phàm nhân quả thật rất giống, nhưng y phục trên người ngươi là thượng phẩm, không phải vật mà người thường có thể mặc.”

Tuy mới 16 tuổi, nhưng Lý Hành Kiều dáng vẻ anh tuấn, xinh đẹp, trên khuôn mặt còn có một nốt ruồi đỏ, vừa chính vừa tà, lại toát ra một vẻ chân thật. Nhạc Quy hỏi gì, hắn đều thành thật đáp nấy.

Nhạc Quy cúi đầu nhìn bộ váy áo trên người, vừa rồi nàng ngồi xổm trên mặt đất, khi thì đào bới, khi thì vẽ tranh, vậy mà lúc này trên áo lại không dính lấy một hạt bụi nào.

“Người có thể mặc được loại pháp y này, tu vi nhất định không thấp… Ta, ta có phải nên gọi ngài một tiếng tiền bối?” Lý Hành Kiều càng nói càng cung kính, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy vẻ sùng bái.

Nhạc Quy: “Ta thật sự là phàm nhân.”

Lý Hành Kiều: “?”

“Thật đấy,” Nhạc Quy vẻ mặt chân thành: "Phàm đến mức không thể phàm hơn được nữa.”

“Vậy còn bộ quần áo này…” Lý Hành Kiều có phần do dự.

【 Quần áo lao động của Vô Ưu Cung. 】

Nhạc Quy thật ra suýt chút nữa đã nói thật, nhưng nghĩ lại, tiên giới và phàm giới đối với Ma giới vốn chẳng mấy hữu hảo, nên chỉ có thể hàm hồ hắng giọng rồi nói: “Tông môn phát cho.”

“Tông môn của đạo hữu thật là giàu có!” Lý Hành Kiều vô cùng kính nể.

Nhạc Quy: “…”

Thấy hắn lại muốn hỏi mình thuộc về tông môn nào, Nhạc Quy vội vàng đổi chủ đề: “Hiện tại ta muốn đến Mang Sơn tìm… tìm tông môn hội hợp, ngươi có thể đưa ta đi một đoạn được không?”

“Không thành vấn đề,” Lý Hành Kiều lập tức đồng ý, ngón tay kết ấn chỉ một cái xuống mặt đất, trên đất liền xuất hiện một tấm ván trông giống ván lướt sóng. Hắn bước lên trước, nói: “Đạo hữu, mời.”

Nhạc Quy theo sau bước lên: “Thật sự rất cảm ơn!”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn,” Lý Hành Kiều đáp, rồi như nhớ ra điều gì, liền nói thêm: “Đúng rồi, Mang Sơn hiện tại đã đổi tên thành Miểu Sơn rồi, lúc đến nơi ngàn vạn lần đừng gọi sai.”

“Đổi tên?” Nhạc Quy nhìn hắn một cái, cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao lại đổi tên?”

“Đều là do tên ma đầu Đế Giang kia,” Lý Hành Kiều nhắc tới việc này, không nhịn được nhíu mày: “Hắn đặt chủ điện trên Đê Vân Phong tên là Trời Cao Cung, bá đạo đến mức không cho phép bất kỳ nơi nào trùng tên với hắn. Mang Sơn cũng chỉ đành đổi tên thành Miểu Sơn.”

“… ‘Mênh mông’ với ‘trời cao’ cũng đâu phải một từ, chỉ trùng có một chữ thôi mà.” Miểu Sơn, nghe cái tên này đã toát ra một cảm giác hy vọng xa vời và xui xẻo.

Lý Hành Kiều nói: “Cho nên mới nói hắn là ma đầu đó, ma đầu thì đều bá đạo, chẳng cần lý lẽ.”

【 Khó trách trong nguyên tác ngọn núi này vẫn gọi là Mang Sơn, hóa ra là vì sau khi Đế Giang c.h.ế.t rồi mới đổi tên trở lại a. 】

“Đúng là quá vô lý,” Nhạc Quy sâu sắc đồng tình, đồng thời cũng thầm may mắn vì mình chưa lỡ miệng nói ra mối quan hệ với Đế Giang: “Không thèm để ý đến hắn nữa, chúng ta đi nhanh thôi.”

Lý Hành Kiều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu kết ấn. Nhạc Quy cảm thấy tấm “ván lướt sóng” dưới chân bắt đầu động, vội vàng đứng vững chuẩn bị xuất phát.

Sau đó thì… không còn sau đó nữa.

Nhạc Quy cúi đầu nhìn tấm ván lướt sóng đang ngọ nguậy nhưng không nhúc nhích, lại quay đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ đang cố sức đến mức mặt đỏ bừng, im lặng ba giây rồi hỏi: “Cái này là dán dưới đất mà bay à?”

“…Đạo hữu đừng vội, pháp khí phi hành này ngày thường chở hai người cũng không có vấn đề, hôm nay không biết sao lại đột nhiên không động nổi.” Lý Hành Kiều vừa nói vừa tự mình cũng thấy mơ hồ.

Vẫn luôn im lặng, chiếc gương sâu kín cuối cùng cũng lên tiếng:

“Vì bây giờ trên pháp khí có ba người, đồ ngốc.”

Nhạc Quy cả kinh, theo bản năng quay sang nhìn Lý Hành Kiều, nhưng Lý Hành Kiều lại như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú nghiên cứu xem pháp khí của mình rốt cuộc bị vấn đề gì.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ta nói chuyện hắn nghe không được,” chiếc gương mất kiên nhẫn nói: “Đừng lãng phí thời gian với hắn nữa, cái pháp khí rách nát này chở ba người thì không bay nổi.”

“Ngươi cũng được coi là người à?” Nhạc Quy vẫn còn kinh ngạc trước câu nói “ba người” của chiếc gương.

Lý Hành Kiều ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Ngươi… đang mắng ta à?”

“Đương nhiên là không,” Nhạc Quy vẻ mặt vô tội: “Ngươi nghe nhầm rồi, ta đâu có nói gì đâu.”

“Không có sao?” Lý Hành Kiều nghi hoặc: “Nhưng ta cứ có cảm giác mình nghe được.”

“Không có, thật sự không có.” Nhạc Quy lại nở một nụ cười vô hại.

Lý Hành Kiều tin là thật, lại tiếp tục cắm cúi nghiên cứu pháp khí.

Nhạc Quy nhân lúc Lý Hành Kiều chưa kịp chuẩn bị liền nhảy xuống khỏi pháp khí, đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi chiếc gương:

“Ngươi vừa vỡ gương còn chưa tới ba lạng, pháp khí sao lại không chịu nổi?”

“Ngươi có biết thường thức không vậy? Ngươi tưởng ta chỉ nặng ba lạng là bởi vì ta cố tình khiến ngươi chỉ cảm nhận được ba lạng thôi, thực tế trọng lượng của ta còn nhẹ hơn ngươi không biết bao nhiêu lần,” chiếc gương cười lạnh: “Pháp khí phi hành cấp thấp như thế này, lại còn bị tổn hại, tất nhiên không chịu nổi ba người cùng lúc.”

“Vậy thì… chỉ cần ta ném ngươi ở lại đây, là có thể kịp thời báo danh rồi?” Nhạc Quy ra chiều suy tư.

Gương: “…"
 
Back
Top Bottom