- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,668
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 58: Mở đầu
Chương 58: Mở đầu
Tiếng chuông Thánh điện Ánh Vàng vẫn còn rung lên từng hồi nặng nề, như hồi trống báo tử vong khắp thánh quốc.
Những con phố lát đá im ắng đến ghê người, gió đêm như tấm khăn liệm mỏng quấn chặt các nóc nhà, cuốn cờ hiệu vàng trắng bay phần phật.Trong điện Ánh Vàng, các linh mục hoảng sợ quỳ gối, miệng lẩm bẩm chú nguyện.
Ngọn Thánh Hỏa giữa sảnh bùng lên cao bất thường rồi nứt ra, lửa vàng rạn như men sứ sắp vỡ.Lucian chầm chậm siết tay quanh cán trượng bạc khảm ngọc, anh sáng trào ra từ viên bảo thạch trên đỉnh trượng, ánh vàng chói lòa, nhưng không xua được bóng đêm đang rịn ra từ các khe cột, như mực đen chảy thành dòng.Darius đứng đối diện y, gương mặt hắn đổ bóng bởi ngọn lửa lung lay, viền mũi và gò má sắc lạnh như tượng đồng.Lucian nghiến răng, giọng khẽ nhưng nghe như roi quất vào không khí:“Ngươi nghe thấy rồi đấy, Darius.”
Tiếng chuông chưa dứt, nhưng giọng Darius đã vang lên chậm rãi:“Ta nghe.”
Một luồng hơi lạnh phả ra giữa hai người – không phải gió, mà là ma lực rỉ ra từ các phù văn trên sàn.
Những đường chạm khắc ánh vàng bắt đầu đen đi từng vệt như bị đốt cháy ngược.Lucian liếc xuống, ánh mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng:“Hắn sắp đến đây.”
Darius không hốt hoảng, hắn chỉ mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, giọng trầm như cơn giông sắp tới.“Cửa Thánh Quốc đã mở.”
Một cơn gió dữ dội lùa qua sảnh.
Đèn treo kêu lách cách, các bức tranh bích họa rung lên, bụi cổ bay mù mịt.Và giữa vòng phù văn ánh sáng, một vệt nứt đen như miệng quỷ khẽ mở ra – xuất hiện từ trong không khí.Một tiếng cười khe khẽ – không lớn nhưng xé toạc mọi im ắng._____Trong cung điện phương Tây, gió đêm quật cánh cửa sổ phát ra tiếng rít.
Thanh Thanh ngồi co trên giường, chăn lông mềm ấm áp chẳng cản được luồng lạnh toát chạy dọc sống lưng.Bé siết chặt gối.Raven đứng chắn trước cửa, kiếm rút ra, lưỡi thép bạc sáng xanh.
Ánh đèn dầu lung lay chiếu gương mặt anh cứng đờ, mắt sẫm lại như muốn giết cả đêm tối.“Raven… ai đó… vừa đến phải không?”
Giọng Thanh Thanh nhỏ, nhưng từng chữ rơi xuống như giọt nước nặng nề.Raven không dám nói dối.“Ừ.”
Bên ngoài, tiếng chuông Thánh điện cuối cùng dứt hẳn.
Thành quốc chìm vào im lặng chết chóc – thứ im lặng rình mồi.Thanh Thanh run rẩy.
Trong gió, bé nghe tiếng cười khẽ vọng về từ xa – ngọt ngào như mật, nhưng mặn đắng như máu.“Bé con…”
---Vết nứt trong vòng phù văn ánh sáng toạc rộng ra, anh vàng loé lên dữ dội, rồi bị hút ngược vào hố đen.Các linh mục hét lên, một người gục xuống, máu mũi chảy ròng ròng khi ma lực đen ập đến như sóng thần.Darius giơ tay, chiếc nhẫn trên tay phát ra ánh sáng u ám.
Một màn chắn hắc ám dựng lên, ma quang lạnh lẽo quấn quanh tay hắn như rồng đen.Lucian nghiến răng, tràng hạt trên tay vỡ nát, ánh sáng trào ra thành hình lưỡi kiếm ánh vàng.“Ngươi đến rồi.”
---Từ hố đen, Callan bước ra.Áo choàng phủ kín thân hình cao lớn, hoa văn phù chú xanh rêu sống động như mắt thú hoang chớp mở.
Ánh mắt đỏ rực quét qua đại điện – không nhanh, không vội – mà như một vị chủ nhân xem xét lãnh địa của mình.Trước hắn, Darius và Lucian đứng kề nhau – ánh sáng và bóng tối hợp lại chỉ để chặn kẻ này.Callan mỉm cười.“Mở tiệc đón ta à?”
Giọng hắn vang vọng như gió qua rừng chết.Lucian giơ trượng, ánh sáng bùng lên, hinh ảnh các thiên thần trên những bức tường phát sáng.“Quỷ dữ!”
Callan cười khẽ.“Không.”
Hắn giơ tay.Dây leo đen xé sàn cẩm thạch, vươn lên như rắn khổng lồ, quấn lấy cột trụ và các pháp sư, tiếng xương gãy rắc vang lên lẫn tiếng thét.“Ta… chỉ là một kẻ si tình.”
Ánh mắt đỏ như than hồng rực lên, hắn nói chậm rãi, từng chữ trĩu nặng ma lực:“Chỉ là lỡ phải lòng một bé con… không gì có thể ngăn ta đến với em ấy.”
---Xa xa, trong phòng Thanh Thanh, nến phụt tắt.Trong bóng tối, đôi mắt bé mở to, giọt nước mắt rơi xuống má nóng hổi.Và trong tai bé – chỉ có giọng thì thầm khản đặc:“Chờ ta… bé con…”
---