Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi

(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 49: Lời mời


Dưới ánh hoàng hôn, cả thành phố cổ chìm trong sắc vàng ấm dịu dàng.

Những viên đá lát đường như phát sáng dưới chân người qua lại, phản chiếu rực rỡ với đèn lồng treo cao khắp dãy phố.

Gió nhẹ lay động mái tóc dài được buộc gọn sau lưng của Thanh Thanh, sợi tóc đen mảnh lướt qua má như những chiếc lông chim mềm mại.

Bé cẩn thận nâng chiếc đèn lồng bằng giấy trong tay, đôi mắt tròn xoe vẫn lấp lánh tò mò, mỗi bước chân như lướt qua một thế giới thần thoại mà bé chưa từng biết tới.Giữa dòng người nhộn nhịp ấy, Lucian Seraphiel lặng lẽ bước bên cạnh, khí chất lạnh nhạt của y dường như không hề thuộc về nơi phàm trần này.

Áo choàng trắng phấp phới nhẹ như mây, ánh sáng vàng của mặt trời đang lặn khiến y như đang phát sáng – một bức tượng thần biết thở.

Nhưng khi ánh mắt y dừng lại trên Thanh Thanh, trong đôi mắt màu lam sâu thẳm ấy lại có một điều gì đó mềm mại đến không ngờ.Y không nói gì trong phút chốc, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử động nhỏ của bé.

Cái cách bé cúi người xem một quầy đồ chơi gỗ, cái nhíu mày nhỏ xíu khi phải chọn giữa hai chiếc đèn…

đều khiến tim y rung lên những nhịp đập xa lạ.

Y không hiểu nổi.

Chỉ biết rằng, khoảnh khắc y nhìn thấy ánh mắt ấy, y đã không còn muốn nhìn vào bất kỳ ai khác nữa.Lucian khẽ nghiêng người, hạ giọng đủ chỉ để hai người nghe:“Chợ đêm này còn nhiều nơi thú vị hơn em tưởng đấy.

Nếu em muốn, ta có thể đưa em đi dạo tiếp.”

Thanh Thanh hơi giật mình, quay sang, ánh mắt trong vắt.

“Ngài… muốn dẫn bé đi đâu?”

“Có một khu vườn ở phía sau quảng trường.

Nơi ấy buổi tối sẽ thắp hoa đăng, trên hồ còn có cá phát sáng.

Trẻ con ở đây rất thích.”

“Cá phát sáng thật ạ?”

Bé tròn mắt, hai tay khẽ siết chặt chiếc đèn.Lucian gật nhẹ, môi khẽ cong lên thành một nụ cười vô cùng dịu dàng.

“Ta nghĩ em sẽ thích.”

Bé do dự, bé muốn đi thật.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay ấm áp đã đặt nhẹ lên vai bé.Raven đứng đó, trầm lặng như bóng cây cổ thụ giữa gió.

Gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn rõ ràng.“Không được.”

Thanh Thanh quay đầu lại, hơi ngơ ngác.

“Raven?”

Lucian không lập tức phản bác.

Y chỉ nghiêng đầu, vẫn giữ giọng lễ độ nhưng không thiếu phần sắc bén: “Tại sao không?”

Raven không nhìn y, anh chỉ cúi xuống nhìn Thanh Thanh, bàn tay đặt nhẹ nơi vai bé, như một lời giữ chặt âm thầm.

“Bé không nên đi với người lạ, nhất là khi người đó...không rõ mục đích.”

“Ta không phải người lạ,” Lucian đáp, ánh mắt lạnh dần.

“Ta là Thánh tử của giáo điện, danh phận rõ ràng.

Ta không hề che giấu điều gì.”

“Chính vì ngài là Thánh tử,” Raven ngước mắt lên, giọng trầm hẳn, “nên mọi thứ ngài làm, dù là một câu nói nhẹ nhàng, một cử chỉ đơn giản… cũng đều mang sức nặng của quyền lực, em ấy không chịu nổi điều đó.”

Không khí chợ đêm bỗng như trầm xuống, người qua lại vẫn tấp nập, tiếng rao vẫn vang, nhưng quanh ba người, lại như có một lớp sương mỏng giăng kín.Lucian nhìn Raven, lần đầu lộ ra chút khó hiểu: “Em ấy không phải người dễ vỡ như ngươi nghĩ.”

Raven không phủ nhận, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Có thể em ấy không dễ vỡ, nhưng tôi không cho phép bất kỳ sự thử thách nào.”

Một nhịp im lặng nặng nề.Thanh Thanh khẽ kéo tay áo Raven.

Bé nhỏ giọng: “Bé… cũng muốn xem cá phát sáng.”

Raven hơi cúi xuống, ánh mắt dao động thoáng qua.

Hắn im lặng, rồi nhẹ nhàng nắm tay bé.“Nếu bé muốn, ta sẽ đưa bé đi.

Nhưng không phải cùng ngài ấy.”

Lúc này, ánh mắt Lucian mới thực sự tối lại.

Nhưng thay vì tranh luận, y chỉ nhìn bé, chậm rãi, chân thành:“Ta không ép em, Thanh Thanh.

Nhưng nếu một ngày nào đó, em muốn đi cùng ta… hãy gọi tên ta.

Chỉ cần là em gọi, ta sẽ đến.”

Y quay bước, từng sợi chỉ vàng trên áo choàng trắng ánh lên dưới ánh đèn phố.

Bóng dáng ấy lùi dần vào đám đông, không ai ngăn cản, không ai dám nhìn lâu – như một ánh trăng cao ngạo lặng lẽ rút lui sau tầng mây.Thanh Thanh nhìn theo, tim khẽ thắt lại.

Bé không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vừa đánh mất điều gì đó quý giá.

Bàn tay bé vẫn trong tay Raven – ấm áp, an toàn – nhưng ánh mắt lại cứ vô thức dõi theo bóng dáng trắng kia mãi không rời.Mà Raven cũng biết.

Hắn siết chặt tay bé hơn một chút.Vì hắn hiểu rất rõ…

Thứ mềm mại và ấm áp ấy, nếu để lạc ra khỏi vòng tay mình một lần thôi… sẽ chẳng bao giờ có cơ hội giữ lại nữa.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 50: Clarissa


Clarissa bước nhanh qua hành lang dài dẫn đến hậu điện, váy dạ hội tung bay theo từng bước chân mạnh mẽ.

Tin tức về cái chết đột ngột của Elise đến tai nàng không lâu sau khi thi thể cô ta bị phát hiện trong một gian phòng kín phía Đông cung điện.

Trên cổ Elise hằn rõ vết chém, hai mắt mở trừng như vẫn còn sợ hãi đến phút cuối.

Không cần nhiều suy đoán, Clarissa biết ai đã ra tay.

Darius.Nàng nghiến chặt răng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.Khi bước vào điện chính, Clarissa cố nén cơn giận và nở một nụ cười đoan trang.

Nàng ta luôn biết cách ngụy trang.

Đó là một trong số lý do nàng được chọn làm hôn thê của Darius.

Darius không cần một người vợ dịu dàng hay ngây thơ – hắn cần một nữ chủ nhân có thể giữ thể diện đế quốc.

Clarissa luôn thể hiện mình là người như thế – kiêu hãnh, mưu lược và tàn nhẫn.Nhưng từ khi “tinh linh nhỏ” đó xuất hiện, vị trí của nàng bắt đầu lung lay.

Một sinh vật yếu đuối, mong manh như cánh hoa trong gió, không có quyền lực, không địa vị, không thân phận… vậy mà lại được Darius đưa về và trân quý như bảo vật.Và càng kinh khủng hơn… hắn lại nhìn nó bằng ánh mắt nàng chưa từng được thấy.Clarissa không thể chấp nhận điều đó.***"Ngươi đến để thương tiếc một hầu nữ không phép tắt?"

Darius hỏi lạnh nhạt khi Clarissa bước vào phòng hắn.Nàng không trả lời ngay, chỉ chậm rãi bước tới gần bàn làm việc, cúi người nhẹ một cái, như mọi khi.

"Thiếp đến để bày tỏ lòng thương xót cho một kẻ trung thành...

đã chết một cách quá tàn nhẫn, thưa bệ hạ."

Darius không nhìn nàng, chỉ lạnh lùng lật một trang sách trên tay.

"Kẻ trung thành?

Cô ta đã xúc phạm người không nên động tới."

Clarissa khẽ mím môi.

Ngay khi nghe đến tinh linh đó, lửa giận trong lòng nàng lại bùng cháy.

Nhưng nàng vẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước: “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ… chẳng lẽ một tinh linh vô danh lại đáng giá hơn lòng trung thành của một người đã phục vụ hoàng tộc bao năm?”

Darius ngẩng đầu.

Cuối cùng, ánh mắt âm trầm đó dừng lại trên gương mặt Clarissa, như một thanh kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào tim nàng.

Hắn nói, giọng không cao nhưng từng chữ như đinh đóng cột:“Đáng giá.”

Clarissa khựng lại.Nàng đã đoán trước Darius sẽ bảo vệ tinh linh kia, nhưng không ngờ hắn lại nói ra điều đó thẳng thừng như vậy.Dưới ánh nến, đôi mắt nàng vụt tối lại, nhưng chỉ trong một thoáng.

Ngay sau đó, Clarissa khẽ bật cười.

Một nụ cười nhẹ nhàng, duyên dáng, nhưng không hề có sự ấm áp.“Thiếp hiểu rồi.”

Nàng bước lùi lại, cúi đầu, rồi quay người rời đi.

Nhưng khi đến cửa điện, nàng dừng chân, quay đầu nhìn lại – lần đầu tiên không còn nụ cười trên môi, chỉ còn một giọng nói lạnh như băng:“Bệ hạ có thể vứt bỏ bất kỳ ai, nhưng thiếp thì không dễ bị thay thế như thế đâu.”

Darius không đáp.

Nhưng khi nàng khuất bóng, hắn ngẩng lên, ánh mắt không còn là âm trầm như bình thường– mà là bão giông tích tụ.Hắn biết.Clarissa không phải kẻ dễ chấp nhận thua cuộc.Và tinh linh nhỏ kia... sẽ là mục tiêu tiếp theo.***Đêm đó, Thanh Thanh nằm co lại trên chiếc giường lớn phủ lớp chăn lông dày, nhưng không hiểu sao bé lại cảm thấy lạnh đến lạ.

Bé không ngủ được, Có thứ gì đó…sắp đến.[Ting!

Nhiệm vụ đã được kích hoạt.] [Clarissa Esmuth đã chính thức trở thành kẻ hành quyết của kí chủ.

Kí chủ chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi kết cục, hoàn thành nhiệm vụ.] [Đừng lo lắng, chỉ cần đạt đủ điều kiện để bị giết, hệ thống sẽ tự động tính toán hoàn thành nhiệm vụ.][Bé cưng đừng sợ, tới lúc đó hệ thống sẽ kích hoạt hệ thống chắn đau, chờ khi hoàn thành nhiệm vụ rồi bé sẽ được ăn thật nhiều món ngon rồi.] Hệ thống liên tục lên tiếng, như sợ bé con sẽ bị doạ sợ.Thanh Thanh ngây người, trái tim bé chợt co lại.

Dù bé luôn biết mình chỉ đến làm nhiệm vụ cho Thống Thống(hệ thống 1030), nhưng khi nhận ra số phận đã được định đoạt một cách rõ ràng như vậy, bé vẫn không khỏi cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên.

Đó không chỉ là sự sợ hãi, mà còn là một cảm giác tiếc nuối bất ngờ.Bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt nhòa của hoàng hôn chiếu vào, lặng lẽ chiếu lên những cánh hoa đã héo tàn.

Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Thanh không khỏi nghĩ về tất cả những điều bé đã trải qua, về những người đã làm ấm trái tim non nớt của mình.

“Chỉ là một nhiệm vụ…

Bé cưng chỉ cần hoàn thành là sẽ có đồ ăn ngon thôi…”

Nhưng tại sao, trong lòng bé lại trào dâng một cảm giác luyến tiếc?

Luyến tiếc vì sẽ phải từ bỏ những gì bé chưa kịp trải nghiệm, luyến tiếc vì không thể ở lại thế giới này, nơi có những người đã khiến bé cảm nhận được tình cảm ấm áp thực sự lần đầu tiên trong đời.Bé khẽ cắn môi, trong lòng âm thầm thì thầm: “Chắc là sẽ ổn thôi… phải không?”
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 51: Pháp sư bóng tối


Clarissa đứng lặng trong lòng đất âm u của hầm ngục cấm, nơi mà chỉ những kẻ dám đặt cược linh hồn mới dám bước chân vào.

Những ngọn đuốc phủ ánh lửa xanh cháy lặng lẽ trên vách tường, để lại những cái bóng đổ dài, vặn vẹo như đang nhảy múa quanh nàng.

Mùi máu khô và ma thuật cổ xưa thấm đẫm từng viên đá, khiến hít thở thôi cũng trở thành một thử thách.Mỗi bước chân nàng ta đi qua đều vang vọng lạnh lẽo, như bị bóng tối nuốt trọn.

Trước mặt nàng là cánh cửa đá khắc đầy ký tự cổ ngữ – thứ ngôn ngữ mà chỉ những pháp sư lâu đời nhất mới dám đọc thành lời.

Clarissa đặt bàn tay mang găng lên bề mặt lạnh buốt, nhắm mắt lẩm bẩm câu chú cấm kỵ mà nàng đánh đổi bằng máu tươi và lòng trung thành mục rữa.Cánh cửa mở ra, tiếng rít nặng nề như vết cào từ vực sâu địa ngục.

Bên trong là một đại sảnh phủ đầy sương đen, ma lực nơi đây dày đặc đến mức làm đau cả xương cốt.

Trên ngai đá khổng lồ ở cuối sảnh, một thân ảnh ngồi vắt chéo chân, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống vai, áo choàng như bóng đêm kéo dài đến tận bậc thềm.Pháp sư tối cao Elias.Hắn không cần danh xưng rườm rà.

Chỉ cái tên ấy thôi cũng đủ khiến các vương quốc run rẩy, các tín đồ nguyện hiến tế con tim, và các giáo hội dám chối bỏ cả thần linh để tránh đối đầu với hắn.Clarissa nuốt khan.

Dù kiêu ngạo đến mấy, nàng vẫn không dám xem thường sinh vật mang hình hài người kia.“Elias,” nàng cúi đầu, đầu gối gần như chạm đất, “Ta cần ngài giúp ta trừ khử một sinh vật… phiền toái.”

Elias không trả lời ngay, bóng tối quanh hắn khẽ rung động, tựa hồ phản ứng với một cơn tức giận ngấm ngầm, hay có lẽ chỉ đơn giản là phản chiếu ma lực đang dâng lên.Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thẫm sâu như vực thẳm không đáy, “Ngươi đang nói đến đứa nhỏ hay ngồi trong vườn phía nam, có đôi mắt sáng như sương mai và giọng cười tựa gió sớm?”

Clarissa cứng đờ.

Hắn… biết.Elias chậm rãi đứng dậy.

Từng bước chân của hắn khiến sàn đá phát ra âm thanh rạn nứt nhẹ.

Không khí lạnh toát, tựa như tử thần đang bước đi bằng xác thịt.“Ngươi thực sự muốn ta giết đứa bé đó?”

Giọng hắn nhẹ đến mức gần như dịu dàng, nhưng từng chữ rơi xuống như lưỡi dao lạnh lẽo.Clarissa cố trấn tĩnh.

“Một đứa sủng vật không có sức mạnh, không có hậu thuẫn, chẳng đáng để tồn tại.

Ta sẽ trả bất cứ giá nào nếu ngài trừ khử nó.”

Elias khẽ nhếch môi, nhưng biểu cảm chẳng thể gọi là cười.

“Không đáng tồn tại?”

Hắn lặp lại.

“Thú vị thật.”

Bàn tay hắn nâng lên, và trong khoảnh khắc, bức tường phía sau chuyển động, hiện ra một kết giới chứa đựng vô vàn sợi chỉ ánh sáng – các dòng vận mệnh bị hắn bóp méo trong lòng bàn tay.“Đứa nhỏ đó... là một điểm lệch trong trục thời gian.

Một thứ không nên xuất hiện, nhưng lại đang khiến thế giới chuyển động khác thường.

Một tinh linh yếu ớt nhưng đầy mê hoặc.”

Clarissa lùi lại nửa bước.

Nàng cảm nhận được rồi – hắn không hề tức giận, nhưng chính sự lạnh nhạt kia mới đáng sợ hơn vạn phần.“Ngươi muốn ta giết nó,” Elias nói, giọng trầm lặng như đêm đông phủ tuyết.

“Nhưng ta lại tò mò... nếu giữ nó lại, thì thế giới này sẽ còn thay đổi đến mức nào.”

Hắn quay lưng, bóng áo choàng dài kéo theo làn sương mờ.

“Ta sẽ gặp đứa nhỏ ấy.”

“Ngươi muốn ta giết nó,” Elias thì thầm, mắt hắn lóe lên ánh tà mị.

“Nhưng ta lại muốn xem… sinh vật đó có thể làm gì với số phận của chính mình.”

Clarissa cắn môi, ánh mắt toát lên sự thất vọng không che giấu.

Nhưng nàng không dám nói thêm lời nào.Chỉ có Elias, trong khi bước ra khỏi đại sảnh, mới khẽ thì thầm – giọng nói ấy như gió lướt qua trái tim vận mệnh:“Một sinh linh mong manh, giữa bao mưu đồ dơ bẩn...

Để xem, em sẽ chạy trốn... hay ngoan ngoãn rơi vào tay ta.”

Không ai biết rằng, từ giây phút Elias chấp nhận bước vào âm mưu của Clarissa, bánh răng định mệnh đã bắt đầu xoay chuyển.

Và Thanh Thanh—bé cỏ nhỏ ngây thơ giữa đại dương mưu mô—đã vô tình lọt vào tầm mắt của kẻ nguy hiểm ấy.Không phải là để bị giết.Mà là để chiếm giữ.______Tâm sự: Nay đi xe tham quan của trường, lần đầu trong đời biết bản thân say xe, mà là say xe ngồi nha, nằm thì không sao, ta nói ói xanh cả mặt, đờ đẫn chít.😭😭
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 52: Theo Dõi


Ánh trăng đêm ấy rơi xuống vườn hoa phía nam như lớp lụa bạc mỏng mảnh, phủ lên từng phiến lá, từng đóa hoa đang ngái ngủ đầy hương thơm.

Thanh Thanh ngồi co mình bên bệ đá giữa khu vườn, mái tóc mềm phất phơ theo gió, đôi mắt mở to nhìn ánh sao hiếm hoi xuyên qua từng kẽ lá, trong vắt như pha lê.Bé cảm thấy có gì đó là lạ.Cây cỏ quanh bé vẫn vươn mình về phía bé như thường lệ, nhưng bầu không khí vắng lặng đến dị thường, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lướt qua từng cánh hoa.

Một cảm giác mơ hồ lan dần trong lòng ngực bé—như thể… có ai đó đang nhìn.[Bé cưng, hệ thống 1030 xin cập nhật thông tin nhiệm vụ.]Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong tâm trí bé, mang chút gì đó phấn khích.[Do hành động của nhân vật Clarissa, nhiệm vụ hiện tại đã được kích hoạt: Bị hôn thê Darius cho ám sát.]Thanh Thanh chớp mắt.

Bé ngồi thẳng dậy, đôi bàn tay nhỏ khẽ siết lại trên đầu gối.“...Ám sát?” [Đúng vậy.

Bé chỉ cần đợi ‘bị giết’ là hoàn thành nhiệm vụ lần này nha~]Giọng hệ thống vẫn dịu dàng, thậm chí có chút khích lệ. [Chỉ cần chờ bị giết xong nhiệm vụ là được phần thưởng cực lớn đó bé cưng~]Thanh Thanh cắn môi, một tiếng “ờm…” nhỏ bật ra khỏi cổ họng.

Dù biết rõ mình là NPC, là người qua đường trong thế giới này, nhưng khoảnh khắc nghe thấy câu "chờ bị giết", lòng bé vẫn nhói nhẹ một chút.Bé quay đầu nhìn vườn hoa phía sau, nhìn những chiếc lá rung rinh bé từng thì thầm tâm sự mỗi chiều, nhìn bầu trời ngập trong ánh sáng ánh trăng như tấm màn lụa, rồi lại cúi xuống ngắm bàn tay nhỏ bé chẳng có chút sức mạnh nào trong lòng.“...Mình... không muốn chết đâu.”

Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua nhỏ bé lại mơ hồ.Chỉ là… hơi tiếc nuối.

Thế giới này có quá nhiều điều tốt đẹp. ***Không ai biết rằng ở một chiều không gian khác, Elias đứng trong kết giới được tách biệt khỏi thời gian, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé kia không chớp.Đôi mắt hắn—thứ màu sắc lạnh hơn cả sương đêm—phủ kín trong đó là hình ảnh của bé.

Không khí xung quanh hắn gần như đóng băng, nhưng bên trong ánh nhìn ấy lại ẩn chứa một ngọn lửa kỳ dị, vừa nóng bỏng, vừa kìm nén.“Yếu ớt, bất lực,” hắn lẩm bẩm, “...nhưng khiến người ta không thể rời mắt.”

Elias vung tay, tấm kết giới mờ đi, ánh sáng dịu xuống.“Clarissa muốn ta giết em?”

Giọng hắn pha chút giễu cợt lạnh lùng.

“Ta nghĩ ta sẽ...

Chiếm lấy em trước khi nàng ta kịp động tay.”

Khoảnh khắc ấy, từ bóng tối đen đặc phía sau hắn, vô số sợi ma lực như xúc tu bắt đầu chuyển động, như được một mệnh lệnh vô hình triệu hồi, kéo dài về phía thế giới thực.***Cùng lúc đó, trong góc khuất của vườn hoa, một bóng đen khẽ dịch chuyển—vô thanh vô tức, như cơn gió không hình, không tiếng.

Một cặp mắt đỏ rực hé mở trong đêm.Kẻ đó không phải tay sai của Clarissa phái đến.Mà là thứ Elias phái đi trước—một trong vô số phân thân tà thuật của hắn, được dệt từ chính bóng tối.Thanh Thanh không biết.

Bé chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua gáy, sống lưng nổi da gà.

Bé xoay người, nhìn quanh, nhưng không thấy gì.Trong mắt Elias, qua kết giới, biểu cảm ngơ ngác ấy lại như thứ đồ chơi tinh xảo nhất trần đời—mong manh, dễ vỡ, nhưng đầy mê hoặc.“Ta sẽ cho em thấy, bé tinh linh,” Elias khẽ nói, “...ai mới là kẻ quyết định sống chết của em trong trò chơi này.”

Và màn đêm… bắt đầu nuốt lấy những sợi ánh sáng đầu tiên của định mệnh.---
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
30/4-1/5


Việt Nam muôn năm 🇻🇳🇻🇳🇻🇳Hòa bình muôn năm 🕊️🕊️
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 53: Ám sát


Ánh trăng vẫn nhẹ nhàng trải xuống vườn hoa phía nam, từng phiến lá đẫm sương phản chiếu ánh sáng như những mảnh ngọc vụn lấp lánh.

Cảnh vật đẹp đẽ, thanh bình như tranh, nhưng trong cái đẹp ấy lại ẩn giấu một dòng chảy ngầm lạnh lẽo—cái chết đang rình rập, chỉ cách bé một nhịp thở mong manh.Thanh Thanh co mình bên bệ đá cẩm thạch, đôi mắt trong veo như pha lê ngẩng nhìn bầu trời đêm.

Bé không biết rằng từ phía sau những khóm hoa um tùm, một kẻ lạ mặt đang tiến gần từng tấc đất.Kẻ đó lặng lẽ như bóng tối.

Bộ áo choàng màu than chì thấm vào đêm, hòa mình cùng gió.

Không một tiếng động, không một hơi thở thừa.

Gã là một sát thủ chuyên nghiệp, được Clarissa cất công thuê từ giới ngầm của lục địa phía nam—lạnh lùng, chính xác, chưa từng thất bại.Gã biết mục tiêu của mình là một tinh linh nhỏ yếu, không chút phòng bị.

Một đứa nhóc không có năng lực chiến đấu, thậm chí còn chẳng biết sợ hãi đúng nghĩa là gì.

Một nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần một cú đâm, nhanh gọn và dứt khoát.Nhưng… gã đã quá chủ quan.Ngay khoảnh khắc gã bước vào phạm vi tán cây bao phủ, mọi quy luật tự nhiên bỗng chững lại.Không một chút gió lay động, không một chiếc lá rơi, không có bất kỳ âm thanh nào.Không khí đặc quánh lại, như thể vừa bị điều gì đó vô hình bóp nghẹt.Gã cảm nhận được sát khí.Thứ sát khí đậm đặc đến mức khiến những kẻ từng giết trăm người như gã cũng cảm thấy… ghê rợn.Một bước.Rồi hai bước.Ngay khi mũi dao lóe lên ánh sáng, chuẩn bị xuyên qua màn áo mỏng của đứa bé đang ngồi kia—"Xoẹt!"

Một luồng bóng đen xé gió ập tới.

Nhanh đến mức gã chưa kịp quay đầu, thì cánh tay cầm dao đã rời khỏi cơ thể.Máu tươi phun ra thành vòi.Tên sát thủ không kịp hét lên, cổ họng đã bị siết chặt bởi một chuỗi ma lực tối tăm quấn chặt như xiềng xích, nâng bổng gã lên không trung.

Từ trong những khóm cây gần đó, một hình bóng đen nhòe, không rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt loé lên ánh sáng lạnh băng, bước ra giữa ánh trăng.Đó là một trong những phân thân tà thuật của Elias—được tạo từ chính ma lực và ý chí của hắn, có bản năng giết chóc và chỉ tuân theo một mệnh lệnh duy nhất: bảo vệ “bé tinh linh”.Sát thủ vùng vẫy điên cuồng, gào rống không thành tiếng trong tuyệt vọng.

Dưới những nhành hoa tưởng chừng vô hại, hắn bị bóp nát, từng đốt xương vỡ vụn trong âm thanh rợn người.

Cuối cùng, cả thân thể biến thành bụi đen, tan vào hư vô như chưa từng tồn tại.Tất cả diễn ra trong lặng im.Thanh Thanh chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ bất chợt thổi qua, mang theo mùi hương hơi lạ—có mùi gì đó như máu, lạnh lẽo và đầy mờ ám.

Bé ngẩng đầu, nhìn quanh, nhưng không thấy gì ngoài vầng trăng lặng lẽ trên cao và những cánh hoa khẽ lay.“Chắc... mình nghĩ quá nhiều thôi…”

Bé khẽ nói, bàn tay nhỏ vô thức siết lại nơi đầu gối.Nhưng từ trên cao, sau những tán lá rậm rạp, phân thân Elias vẫn lặng lẽ đứng nhìn.Ánh mắt lạnh như băng đông cứng thời gian, chăm chú dõi theo từng cử chỉ, từng hơi thở của bé.

Không một lời.

Không một động tác dư thừa.

Chỉ có một cảm xúc duy nhất—chiếm hữu.Cùng lúc ấy, trong không gian kết giới xa xôi tách biệt với thực tại, Elias ngồi dựa vào ngai đá đen như quỷ thần canh giữ cõi chết.Hình ảnh của bé phản chiếu trong chiếc gương ma thuật phía trước hắn—mờ ảo, lung linh như thủy tinh trong suốt, mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.Hắn nhấc một ngón tay, khẽ lướt qua bề mặt gương.“Clarissa,” hắn cười khẽ, giọng nói thấp như gió đêm, “Thật ngu ngốc khi động tới người không nên động.”

Hơi thở của hắn thoáng nặng hơn, khi đôi mắt dừng nơi gương mặt bé.“Thứ ngươi muốn phá hủy… lại là báu vật trong tay ta.”

Một sợi ma lực lặng lẽ trườn ra từ lòng bàn tay hắn, xuyên qua kết giới, chạm vào màn đêm đang bao phủ khu vườn phía nam.“Em chỉ được phép sợ hãi khi đối diện với ta.”

“Nếu có kẻ nào ngoài ta khiến em sợ hãi…”

Giọng Elias chợt trầm xuống, lạnh lẽo như nguyền rủa:“Ta sẽ khiến kẻ đó, phải nếm mùi cái chết.”
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 54: Phẫn nộ


Vài đêm sau, cung điện chìm trong sự tĩnh lặng căng thẳng đến ngột ngạt.Sau sự kiện tại khu vườn phía nam—nơi mà một sát thủ bị xé nát không để lại chút tro tàn—không một ai hay biết, cũng không một lời đồn nào được lan ra.

Mọi dấu vết dường như đã bị xóa sạch.

Nhưng vẫn có những thứ, dù vô hình, vẫn khiến không khí nơi này trở nên kì lạ, như thể trong những bức tường đá cổ kính, đang có thứ gì đó… quan sát.Thanh Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bé chỉ cảm thấy gần đây, bầu không khí xung quanh dường như thay đổi.

Những khóm hoa bé từng thích ngồi ngắm nay lại lặng lẽ khép cánh vào ban đêm, như sợ hãi điều gì.

Thi thoảng, khi bé chạm tay vào những tảng đá trong vườn, một luồng khí lạnh lẽo trườn qua đầu ngón tay—rất nhanh, tưởng chừng như hơi thở của sinh vật máu lạnh.Hôm ấy là một ngày trời âm u.Mây đen kéo về che khuất đi ánh sáng, khiến khung cảnh hoàng hôn trở nên đặc quánh như mực.

Bé được mời đến cung điện gần đó để tham dự một buổi tiệc trà tổ chức bởi Clarissa – bên ngoài thì bảo là vinh dự, nhưng ai cũng hiểu, đó là một cái cớ.Clarissa hôm nay trông vô cùng đoan trang và quý phái.

Vạt váy thêu chỉ bạc khẽ lướt trên sàn đá cẩm thạch, chiếc mũ miện nhỏ lấp lánh phản chiếu ánh sáng đèn pha lê.

Nhưng đôi mắt ả ta—sắc lẹm và lạnh như băng—chỉ khẽ liếc qua Thanh Thanh một cái, đã khiến sống lưng bé rùng mình.“Đúng là một bé tinh linh dễ thương,” Clarissa cười, giọng ngọt như mật ong, nhưng trong ánh mắt không hề giấu được tia ghét bỏ, “Dạo gần đây ngươi thường đi dạo ngoài vườn lắm nhỉ, có vẻ đã quen với nơi này rồi.”

“Vâng…

Tôi chỉ muốn ngắm hoa một chút thôi…”

Bé khẽ đáp, giọng nhỏ như thì thầm.“Ngắm hoa thì phải cẩn thận nhé,” Clarissa nghiêng đầu, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ như không, “Ban đêm đôi khi có… rắn.”

Ngay giây phút ấy, Elias—đang quan sát từ gương ma thuật—đập mạnh tay xuống mặt đá đen dưới ngai.Cả không gian trong kết giới run lên.Làn ma lực bóng tối từ người hắn trào ra như sóng thần, lan khắp chiều không gian bị phong ấn, khiến hàng ngàn linh thể đang quỳ trong điện gào khóc, vỡ vụn.“Ta đã cảnh cáo rồi…”

Giọng hắn rít qua kẽ răng, như một dã thú đang bị dồn đến cực hạn kiềm chế.“Rắn?

Clarissa, người dám ví von ta là loài bò sát dơ bẩn ư?

Hay ngươi đang muốn chạm vào ranh giới cuối cùng của sự sống?”

Ở khu vườn phía nam, nơi lần trước Thanh Thanh suýt mất mạng, một tấm gương khác mở ra.

Một trong các phân thân Elias lại trỗi dậy—lần này không chỉ là một sinh thể vô hình, mà mang hình dạng gần như con người: áo choàng đen, tóc dài, đôi mắt đỏ rực như máu đọng.

Hắn bước ra khỏi bóng cây, hòa mình vào cung điện như một bóng ma.Không ai thấy hắn.Chỉ có một người biết hắn đã tới.Clarissa.Giữa đêm hôm ấy, tiếng la thất thanh của các cung nữ vang lên từ hậu điện.

Cửa phòng ả bị phá tan thành mảnh vụn, và trong gương đồng chạm trổ hoa văn, người ta thấy một thứ gì đó đang bò ngược lại trong tấm gương—một cánh tay xương xẩu, mờ nhòe, vươn ra chậm rãi.Clarissa, kẻ từng kiêu hãnh nắm quyền lực hậu cung, buổi sáng hôm sau không còn xuất hiện.Không ai biết ả ta đi đâu.Chỉ có một bức tranh bị cháy sém treo trong phòng: chân dung của Elias và trên đó có dòng chữ được khắc bằng máu:"Tất cả những gì chạm vào em—đều phải trả giá."

---Còn tại khu vườn nhỏ, Thanh Thanh đang ngồi bên khóm cúc trắng, đôi chân đung đưa hờ hững.

Bé chẳng biết gì cả.

Bé chỉ nghĩ rằng hôm nay trời lại âm u, hoa cúc có vẻ hơi héo.Một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến mái tóc dài mượt như thác của bé khẽ tung lên.

Bé ngước nhìn bầu trời, đôi mắt lấp lánh.

“Không biết Darius có về sớm không…

Raven bảo hôm nay bận việc.”

Phía sau lưng, từ giữa những tán lá, phân thân Elias vẫn đứng lặng im.Nhìn bé.Không nói.Không cử động.Chỉ có một tiếng thì thầm không ai nghe thấy, vang vọng trong gió:“Đừng lo…

Nếu không ai trở về, ta sẽ đến đón em.”
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 55: Bóng tối và Ánh sáng


Tin tức Clarissa mất tích không được truyền rộng, nhưng đối với Darius Noctis – người đứng đầu đế quốc phương Tây – không gì có thể che giấu.

Sáng sớm hôm ấy, khi hắn đứng trong đại điện, ánh sáng đỏ rực từ những tấm kính màu chiếu loang lên áo choàng đen viền vàng, một thị vệ quỳ gối đưa tin.“Thưa Bệ Hạ… hậu điện phát hiện dấu tích ma lực cấp cao, dấu vết bị che giấu bởi kết giới không thuộc bất kỳ pháp sư nào trong hoàng cung.

Công nương Clarissa, đã… không rõ tung tích.”

Cả phòng lạnh đi một độ.Darius đứng dậy.

Đôi mắt tối sầm, từng bước chân hắn vang vọng khắp sảnh như tiếng búa giáng xuống kim loại nóng chảy.“Elias…”

Cái tên được thốt ra, từng phụng sự trong cung lập tức quỳ rạp.

Không ai dám nhắc đến người đó – bóng ma tà thuật sống ngoài mọi quy tắc, đứng ngang hàng với thần thánh và quỷ dữ.---Vẫn như mọi ngày cuối tuần, sau khi được sự cho phép của Darius, Thanh Thanh sẽ mang theo Raven như một người bạn đồng hành kiêm bảo vệ, cả hai sẽ cùng nhau ra bên ngoài hoàng cung dạo phố.

Mọi thứ sẽ tuyệt vời -theo cách nghĩ của Raven- nếu như không vướng phải kẻ chắn đường.Giữa con phố lớn nơi ánh hoàng hôn nhuộm vàng từng viên đá lát, cuộc gặp gỡ định mệnh đang diễn ra — hay ít nhất, đó là điều Lucian nghĩ.Lucian Seraphiel vẫn đứng đối diện Thanh Thanh, ánh mắt mang vẻ dịu dàng, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt là một ngọn lửa đang bùng cháy, thầm lặng mà thiêu rụi lý trí.“Thanh Thanh…”

Y lặp lại tên bé, từng âm tiết như được khắc lên linh hồn.Raven bước tới, che chắn phía trước, giọng không chút khách khí: “Xin Thánh tử giữ lễ độ, Thanh Thanh không thuộc về Thánh điện.”

Lucian khẽ nhướng mày.

“Không thuộc về Thánh điện…?”

Y nhìn lại bé, ánh mắt thoáng nhuốm màu tiếc nuối và… nguy hiểm, “Em ấy đang tỏa ra một thứ ánh sáng mà thế gian này chưa từng có, là sự thánh khiết và nhân từ.

Một tinh linh như vậy… nên được đặt trong Thánh điện, được bảo vệ bởi ánh sáng Thượng đế.”

Raven siết chặt chuôi kiếm.

“Bảo vệ?”

Anh hạ giọng, giọng nói lạnh đi, “Hay là chiếm giữ?”

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến cực độ, mọi ánh sáng xung quanh bỗng đột ngột bị nuốt trọn.Hoàng hôn chưa tắt, nhưng mặt trời dường như biến mất khỏi bầu trời.Cả quảng trường rơi vào tĩnh lặng kỳ dị.Từng ngọn đèn lập lòe rồi phụt tắt.Một vệt tối hiện ra ngay giữa hai bên—chậm rãi, trơn nhẵn như tơ lụa đen trườn ra từ cõi hư vô.

Từng cánh hoa rơi giữa không trung bỗng dừng lại, lơ lửng như bị đóng băng.Một người bước ra.Khoác áo choàng đen phủ gót, ma lực dày đặc như màn đêm đổ ập, khí tức lạnh buốt khiến những kẻ gần đó lập tức ngã quỵ.

Gương mặt hắn bị che khuất bởi mũ trùm đầu, chỉ có đôi mắt đỏ rực sáng lên trong bóng tối—đôi mắt của một kẻ không phải con người.Elias.Lucian lặng người.Y không xa lạ với cái tên ấy.Elias-kẻ trị vị bóng tối-…

Quỷ chủ của toà thành phía Bắc…

Kẻ từng thiêu rụi hai thành phố chỉ vì lũ con người nhàm chán...Elias chậm rãi dừng lại.

Đôi mắt hắn không nhìn Lucian, không nhìn Raven.Chỉ nhìn Thanh Thanh.Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Thanh cảm thấy như tim bé bị bóp nghẹt.

Không phải sợ hãi, mà là cảm giác bị nhìn thấu tận linh hồn.

Gió thổi qua vạt áo bé, lạnh đến thấu xương, nhưng trong ánh mắt đỏ kia lại mang theo một thứ dịu dàng kỳ lạ.Lucian bước tới trước, chắn trước mặt bé.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Elias cười khẽ, giọng nói trầm thấp như từ vực sâu vọng lại: “Lấy lại thứ thuộc về ta.”

“Tinh linh này đang ở giữa phố, dưới sự chứng kiến của Thánh điện,” Lucian trầm giọng, tay chạm vào chuỗi tràng hạt phát sáng, “Ngươi dám xâm phạm vào Thánh Quốc?”

Elias không đáp ngay.

Hắn tiến thêm một bước.Cả quảng trường rung chuyển.Mặt đất nứt ra từng đường rạn đen như mạng nhện dưới chân hắn, những con chim đậu trên mái vòm đồng loạt rơi xuống, đôi cánh đóng băng giữa không trung.“Thánh điện?”

Elias nhìn Lucian, ánh mắt đầy khinh miệt.

“Thứ sức mạnh ánh sáng của ngươi quá yếu ớt để giữ lấy em ấy.”

“Đừng thử giành lâý em ấy khỏi tay ta, Thánh tử.”

“Bởi nếu ngươi làm vậy…”

Hắn đưa tay ra, chạm hờ lên khoảng không, nơi chỉ vài giây trước bé còn đứng.

Dù không hề đụng chạm thật, nhưng Thanh Thanh cảm thấy như một sợi dây vô hình trói chặt lấy linh hồn mình.“…Ta sẽ khiến toàn bộ Thánh điện của ngươi chìm vào vực sâu vĩnh hằng.”

Không một tiếng cười, không một đe doạ gào thét.Chỉ là một câu nói — nhẹ như gió, nhưng kéo theo nỗi sợ hãi của hàng ngàn linh hồn từng chết dưới tay hắn.Lucian siết tay.

“Ngươi định cướp em ấy đi giữa ban ngày?”

Elias khẽ ngửa đầu.

“Không.

Ta sẽ để em ấy chọn.

Nhưng Lucian… nếu em ấy lỡ nhìn về phía ta dù chỉ một lần…”

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối đang lan ra giữa thành phố:“Ta sẽ không quay đầu lại.”

Sau lời đó, bóng tối cuốn Elias biến mất như chưa từng tồn tại, nhưng trên đất, một dấu hằn mờ của ấn tà thuật vẫn cháy âm ỉ – như một lời cảnh cáo.Lucian đứng lặng, ánh mắt vẫn dán vào Thanh Thanh.Ánh sáng thuần khiết…

đang bị bóng tối vây quanh.Và y—một Thánh tử, một đứa con của các vị Thần—lần đầu tiên thấy mình… sợ không đủ ánh sáng để giữ được thứ ánh sáng thuần khiết ấy cho riêng mình.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 56: Sự xuất hiện của người ấy


Sau cuộc chạm mặt đầy không mong đợi đấy, Raven lập tức đưa Thanh Thanh trở về cung điện.

Nhưng khi ánh hoàng hôn cuối cùng tắt hẳn sau rặng núi phía tây, cả thành quốc dường như vẫn còn run rẩy bởi dư âm của một lời nói…

đến từ vực sâu.Trong lúc ấy, tại điện Thánh điện Ánh Vàng – đại sảnh trung tâm của giáo điện Thánh Quốc – Lucian đứng một mình giữa vòng tròn ánh sáng.

Ngọn thánh hỏa giữa điện lay động như sắp tắt, từng làn khói uốn lượn quanh tấm áo choàng trắng dài quét đất.Phía sau y, các linh mục cấp cao, pháp sư ánh sáng và cả Đại Giám mục đều đã tập hợp, nhưng không ai dám cất lời.Cho đến khi Lucian lạnh nhạt hỏi:“Các ngươi thấy gì?”

Một giọng già nua vang lên, run rẩy như tiếng chuông gõ giữa đêm đông: “Thưa Thánh tử…

đó là dấu hiệu của Hắc Diệu – Ấn tà thuật thượng cổ từng bị cấm lưu hành từ thời cổ đại.

Chỉ một kẻ duy nhất còn sử dụng được…”

Lucian không quay đầu lại, nhưng giọng nói trầm xuống đến đáng sợ:“Elias Nocturne.”

Cái tên như một lưỡi dao rạch nát không khí.Lucian nâng tay, tràng hạt trên cổ tay y sáng rực, ánh sáng phát ra như một luồng thiêu đốt bóng tối còn vương vất trong góc sảnh, khiến các bức bích họa trên tường – khắc hình những thiên thần chiến đấu với ác quỷ – dường như cũng sống lại.“Gửi thư đến bệ hạ Darius Noctis.

Ta muốn gặp hắn.”

Y rời khỏi giáo điện, bóng lưng choàng áo trắng muốt như hòa tan vào ánh sáng thiêng liêng, nhưng… chỉ có y biết, cơn hoảng loạn đang rò rỉ trong chính trái tim mình.---Cùng lúc đó, tại cung điện phương Tây, trong điện của quốc vương.Trên đỉnh tầng cao nhất – nơi ít ai được bén mảng đến– Darius Noctis đứng bất động bên khung cửa sổ hình vòm, áo choàng đen tuyền viền vàng hoàng kim tung bay giữa gió.Căn phòng được bao phủ bởi thảm lông thú trắng, trần vòm cao khảm đá pha lê đen, từng cột trụ chạm trổ hình mãnh thú đang gầm vang.

Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy từng giọt sáp nến nhỏ xuống khay bạc bên cạnh.Trước mặt hắn là một hộp gỗ mun dài bị khóa bởi 4 tầng ấn thuật.Darius mở nắp.Bên trong là một thanh kiếm dài màu đỏ sậm, chuôi kiếm khảm ma thạch, lưỡi kiếm lấp lánh như máu đông.

Đây là "Thiên Lệ"– thứ vũ khí chỉ dùng khi có chiến tranh giữa các đế chế cấp thần.Một cận vệ quỳ rạp dưới chân hắn, giọng căng như dây đàn:“Thưa Bệ hạ, Elias đã xuất hiện tại trung tâm quảng trường.

Ma lực của hắn ta khiến một phần kết giới của quảng trường bị vỡ, pháp trận phòng hộ cũng bị nứt.

Tinh linh ấy… cũng có mặt.”

Ngón tay của Darius dừng lại.Một vệt sáng lạnh như kim loại xẹt qua đáy mắt hắn.“Lucian có đó không?”

“Ngài ấy cũng ở đó.

Hai bên xảy ra đối đầu nhỏ, nhưng Elias đã rời đi sau một lời cảnh cáo.”

Darius cười khẽ, nhưng ai cũng nghe ra tiếng cười ấy chứa bao nhiêu sát khí.Rồi hắn quay người lại, đôi mắt nhìn về phía quảng trường– nơi ngọn Thánh điện Ánh Vàng vẫn đang lập lòe như ngọn nến yếu ớt trong giông bão.“Chuẩn bị xe, ta đến gặp Thánh tử.”

“Còn Elias?”

Darius bước tới bàn, lấy ra một chiếc nhẫn đen, khắc ấn Hắc Vương – biểu tượng quyền năng tối cao của hoàng đế phương Tây.

Hắn đeo nó vào ngón trỏ, ánh ma quang xoay quanh như lưỡi liềm ngầm lượn lờ nơi cổ tay.“Ta sẽ khiến hắn nhớ rằng,” Darius nói chậm rãi, từng chữ như khắc lên da thịt, “đồ của ta… dù là thần hay quỷ, cũng không được chạm vào.”

---Còn ở một nơi khác, trong phòng riêng của Thanh Thanh.Bé nằm trên chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ kính màu, ánh trăng hắt xuống lành lạnh.

Thanh Thanh khoác chiếc áo choàng lông mềm do Raven choàng lên, mắt vẫn chưa thể quên ánh nhìn của Elias.Đôi mắt đỏ đó… không giống bất kỳ ai.Không cuồng si như Lucian.Không dịu dàng si mê như Raven.Không áp bức lạnh lẽo như Darius.Mà là — như đã từng mất đi một thứ gì đó.

Và nay đã tìm được lại, không cho phép bất kỳ ai cướp đi lần nữa.[Bé cưng] Hệ thống 1030 bất chợt lên tiếng, âm điệu vẫn ngọt ngào nhưng có phần nghiêm trọng. [Dị động năng lượng quanh bé đang tăng lên.

Cần chuẩn bị cho việc xuất hiện của kẻ ngoại lại]Thanh Thanh ngồi dậy, tay nắm chặt góc áo choàng.“Kẻ ngoại lai… là ai?”

1030 lặng một nhịp.[Hệ thống không xác định được cụ thể, chỉ xác định được dao động dị năng hệ Mộc, kẻ ấy dường như có thể điều khiển tâm trí người khác, kể cả các sinh vật.

Tôi đã báo lên cho chủ thần để xin hướng giải quyết kẻ ngoại lại cũng như nhiệm vụ của bé][Suy cho cùng, cẩn thận nhé, bé cưng.

Vì khi kẻ ấy xuất hiện… bé sẽ không thể đoán nổi hắn sẽ yêu thương bé đến mức nào đâu]
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 57: Kẻ ngoại lai


Sáng sớm, ánh sáng xuyên qua mái vòm kính của Thánh điện Ánh Vàng, trút xuống sàn cẩm thạch trắng những vệt đỏ vàng rực rỡ như một tấm vải trắng nhuộm máu.Lucian đứng giữa vòng tròn phù văn ánh sáng, áo choàng trắng thêu chỉ vàng lặng lẽ tung theo gió.

Xung quanh y là những linh mục đang cúi đầu,những tia nắng xuyên qua chiếu xuống bóng hình ấy, tựa như muốn đuổi lùi mọi bóng tối vương lại từ đêm qua.

Nhưng nỗi bất an trong mắt y không thể bị xua đi.Y không nói gì khi nghe tiếng bước chân trầm ổn vang lên.Người bước vào khoác áo choàng đen đậm, viền chỉ vàng hoàng kim uốn quanh như rồng lượn.

Mỗi bước chân hắn khiến ánh sáng phía sau rung lên như bị ép cúi mình trước uy quyền- Darius Noctis.Hai người đứng đối diện nhau – ánh sáng và bóng tối, vàng rực và đen huyền – như hai cực thần thánh luôn đối đầu trong cõi trần thế.Lucian chậm rãi xoay người.

“Darius Noctis.”

“Lucian Seraphiel.”

Darius đáp, giọng khàn trầm như từng ác quỷ dưới vực sâu bị chọc giận.Không cần nhiều lời, ánh mắt hai người đã va chạm – như những thanh kiếm được rút khỏi vỏ, không ai cúi đầu, không ai lùi bước.“Một bóng ma từ vực sâu tái hiện giữa lòng Thánh Quốc,” Lucian mở đầu, ánh mắt sắc bén như muốn cắt xuyên qua lớp áo choàng đối diện, “ngươi còn định làm ngơ sao, Darius?”

“Không,” Darius cười nhẹ, nhưng đó không phải nụ cười của một kẻ thỏa hiệp, “Ta đến để xác nhận, xác nhận liệu hắn có thực sự trở lại… và liệu ngươi đủ sức ngăn được hắn hay không.”

“Elias,” Lucian nhấn mạnh tên, “Hắn không phải là một bóng ma, hắn là tai họa là hiện thân của chiến tranh, ngươi hẳn biết rõ điều đó hơn ai hết.”

Darius không phủ nhận.

Nhưng rồi, hắn nghiêng đầu, giọng bỗng hạ thấp đầy ẩn ý:“Nhưng nếu Elias không còn là Elias?”

Lucian cau mày.

“Ý ngươi là gì?”

Ánh sáng từ tràng hạt trên tay Lucian bùng lên chói mắt, vẽ nên những phù văn ánh vàng như xiềng xích đang siết chặt.“Giải thích.”

Darius nâng tay.

Trên ngón trỏ, chiếc nhẫn đen chạm khắc ấn Hắc Vương xoay nhẹ, phát ra ánh u quang như lưỡi dao lướt trên cổ.“Pháp sư trong cung điện đã phát hiện một năng lượng dao động khác, không chỉ của Elias, mà còn một năng lượng khác, tựa hồ là hệ mộc.”

Lucian siết tràng hạt, các hạt ngọc vỡ nứt, ánh sáng rỉ ra như máu.“Ngươi đang nói...

Elias đã dung hợp với thứ khác?”

Darius cười khẽ, nụ cười mang theo sát ý.

“Hoặc là ai khác.”

Một thoáng im lặng đè nặng khắp thánh điện.Lucian nhìn xoáy vào mắt Darius.

“Một kẻ ngoại lai?”

“Có vẻ vậy.”

Tiếng nói của Darius bỗng chùng xuống, như sắt nóng bị nhúng vào nước lạnh.“Có vẻ như còn có những chiều không gian khác, hắn ta hẳn là đến từ đó, nhưng bằng cách nào đó…”

Darius ngẩng đầu, giọng lạnh như lưỡi kiếm:“…hắn là một phần của Elias.”

Lucian lùi nửa bước, ánh mắt mất đi ánh sáng bình thản vốn có.Một luồng gió lạnh từ cửa điện quét qua, cuốn theo hương hoa, nhưng trong mắt Lucian chỉ còn hình ảnh một Elias lạ lẫm—sâu như vực, lạnh như băng, nay lại có thêm sức mạnh của kẻ khác.Một cơn ớn lạnh lan khắp cột sống.---Trong khi đó, tại vùng rừng rậm phương Bắc.Giữa biển thân cây đen thẫm và dây leo rủ xuống như rèm nhung ẩm ướt, mặt đất nứt ra như bị xé bởi móng vuốt quỷ thần.Một bàn tay thon dài chầm chậm vươn lên khỏi khe nứt.

Các mạch gỗ cổ xưa rít lên, quấn quanh cổ tay hắn như những con rắn ngoan ngoãn.Rồi một người đàn ông bước ra.Áo choàng đen phủ dài đến gót, viền tà in hoa văn tựa hộ là chú ngữ sống động như ma trận đang sống.

Mái tóc đen mượt ẩn ánh bạc xanh, đôi mắt đỏ rực như ánh lửa địa ngục, nhưng trong đó lay động những tia xanh lục tối tâm, như tượng trưng cho một kẻ còn lại.Trán hắn khẽ hằn những đường phù văn mờ nhạt, như một lời nguyền nào đó.Hắn thở ra, không khí quanh hắn ngưng đọng đầy ma lực đen“Callan…”

Giọng hắn khàn, như gió qua tán cây mục ruỗng.“…và Elias.”

Một nụ cười kéo chậm nơi khóe miệng.“Không còn là ngươi hay ta, mà bây giờ...chỉ còn ta.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam, nơi ánh sáng Thánh điện như một ngọn đèn yếu ớt trong đêm giông.“Thanh Thanh…”

Tên đó buông ra khỏi môi hắn như một lời nguyện.“Chờ ta.”

---Cùng lúc ấy, tại phòng riêng của Thanh Thanh trong cung điện phương Tây.Ánh trăng bạc len qua khung cửa sổ, vẽ trên sàn những hình hoa văn như ma pháp cổ xưa.

Bé cuộn mình trong chiếc áo choàng lông Raven quấn quanh, mắt mở to nhìn trân trân vào cửa sổ.Gió đêm nổi lên.

Những cánh hoa bên khung kính nở rộ đột ngột, hương thơm ngọt ngào tràn vào phòng như sóng tràn bờ.Và trong gió… vang lên tiếng nói.Dịu dàng lại điên cuồng.“Bé con…”

Giọng đó vừa quen thuộc, lại xa lạ“…ta đến rồi.”

Một hình bóng cao lớn mờ ảo hiện sau khung kính.

Áo choàng đen in đầy phù văn, mắt đỏ bừng lên như máu nhỏ xuống gỗ mục.Thanh Thanh bật dậy, tim đập như trống trận.Hắn cười.

Nụ cười có hơi thở của rừng già, và bóng tối ngọt ngào như thuốc độc.“Lần này,” hắn nói chậm rãi, như ban lời thề, “ta sẽ không để em rời đi nữa.”

---
Xa xa, giữa đêm đen đang thở dài quanh thành quốc, tiếng chuông Thánh điện Ánh Vàng bất ngờ rung lên.Tiếng vang chói tai, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.Như đang báo hiệu.Ác quỷ đã đếnNhưng cũng báo hiệu… một tình yêu điên cuồng sẽ nuốt trọn tất cả.________Đón xem Callan là ai nèo
 
Back
Top Bottom