Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi

(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 39: Ăn ngon


Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhàn nhạt len qua tấm rèm nhung đen, Thanh Thanh khẽ cựa mình tỉnh dậy.

Bé dụi mắt, chớp chớp hàng mi dài rối bời.

Chăn mềm lông thú quấn quanh người ấm áp đến mức không nỡ rời.[Chào buổi sáng, bé cưng~ Hôm nay là ngày đầu tiên bé chính thức sống trong cung điện rồi đó.]Thanh Thanh ngáp một cái, giọng còn ngái ngủ: "Nhưng bé không có đồ ăn sáng..."

Cốc cốcCửa phòng mở ra.

Một đoàn nữ hầu trong trang phục đen trắng bước vào, dẫn đầu là một cô gái tóc uốn nâu đỏ, dáng vẻ nhẹ nhàng và lịch sự, ánh mắt ẩn giấu sự tò mò khó che giấu."

Chào ngài, tôi là Sophia - hầu nữ thân cận do chính Bệ hạ phân phó.

Từ hôm nay, tôi sẽ chăm sóc ngài."

Cô mỉm cười rồi ra hiệu cho các hầu gái khác dọn bữa sáng lên bàn.

Những chiếc đĩa bạc tinh xảo bày đầy các món ăn mà Thanh Thanh chưa từng thấy: bánh mì giòn ruộm, súp kem trắng mịn, mật ong ánh vàng và cả trái cây đỏ mọng tròn căng.Bé ngồi trên ghế cao dành riêng, chân ngắn không chạm được đất, đung đưa trong không khí, tay nâng muỗng một cách lóng ngóng."

Cái này là gì vậy?"

Bé ngẩng đầu hỏi, mắt to tròn lấp lánh.Sophia dịu giọng: "Là súp phô mai trắng từ vùng núi phía Bắc.

Rất mềm và dễ ăn, ngài thử xem."

Thanh Thanh đưa muỗng lên nếm thử, rồi hai mắt sáng rực: "Ngon quá!

Bé muốn ăn thêm!"[Thấy chưa, bé cưng.

Cung điện tuy đáng sợ nhưng không thiếu đồ ngon đâu nha~] Hệ thống 1030 cười khẽ, vô cùng hài lòng với biểu cảm thỏa mãn của bé.Sau bữa sáng, bé được dẫn đi tắm trong một hồ nước nóng được lát đá cẩm thạch trắng.

Cánh mỏng trên lưng khẽ rung khi chạm nước ấm, khiến ánh sáng nhạt phản chiếu khắp không gian.

Các hầu nữ thì thầm khen bé xinh đẹp như một viên bảo thạch sống.Buổi chiều, bé ngồi trên thảm nhung, tay cầm chiếc lược bạc mà Darius cho người đặc chế riêng, chải mái tóc dài mượt chạm lưng.

Bé bắt đầu tò mò quan sát mọi thứ quanh mình - từ bức tượng sư tử đội vương miện, đến chiếc giá đỡ thanh kiếm dài treo trên tường."

Cung điện này lạnh thiệt đó... nhưng mà chăn rất ấm...

đồ ăn rất ngon... với không ai mắng bé cả..."

Bé lí nhí nói với hệ thống.[Chỉ cần bé cưng kiên trì vài ngày nữa, nhiệm vụ sẽ sắp xong rồi.

Bé đang làm rất tốt.]"Ừm...

Bé cũng thấy vậy..."

Đêm đến, Darius trở về từ nghị triều.

Khi hắn đẩy cửa bước vào điện, Thanh Thanh đang ngồi xếp giấy thành hình bướm, bé ngồi dưới ánh sáng mờ ấm áp, mái tóc đen nhẹ lay động, đôi mắt xanh lấp lánh trong màn đêm.Darius dừng bước.

Trong khoảnh khắc, hắn không còn thấy một "tù nhân", mà là một sinh vật bé nhỏ, mềm mại, rực rỡ giữa cung điện đen u tối lạnh lẽo - như ánh sáng đầu tiên hắn từng chạm vào."

Ngươi...đang làm gì vậy?"

Hắn hỏi, giọng bất giác dịu đi.Thanh Thanh ngẩng lên, giơ con bướm giấy bé tẹo ra trước mặt:"Cho ngài nè, bé gấp tặng đó."

Darius sững người một lúc.

Sau đó, hắn bước đến, cúi người nhận lấy con bướm nhỏ, đặt nó cẩn thận lên bàn cạnh ngai.

Hắn không nói lời nào, chỉ khẽ cúi đầu chạm tay vào đỉnh đầu bé - như một sự công nhận âm thầm.Thanh Thanh rụt cổ, nhưng rồi cũng mỉm cười khe khẽ: "Dù sao ngài cũng không xấu...sẽ tốt hơn nếu ngài không mặt lạnh với bé."

---
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
chương 40: Thích nghi cuộc sống


Trong cung điện Bóng Tối u ám, từng ngày trôi qua lại dường như sáng lên một chút — nhờ vào sự hiện diện của một bé tinh linh nhỏ bé.Thanh Thanh bắt đầu quen với lịch trình mỗi ngày: sáng thức dậy muộn, ăn sáng với các món súp thơm ngon cùng món tráng miệng là bánh ngọt và trái cây ngon lành, rồi được dẫn đi dạo trong khu vườn kính trồng toàn những loài cây quý hiếm.

Bé không còn sợ hãi như lúc mới đến nữa, mà dần dần biết chỗ nào có hồ cá lung linh, chỗ nào có những bông hoa biết phát sáng khi trời tối.[Hôm nay bé cưng định mặc gì nè?]

Hệ thống 1030 lên tiếng đầy nhiệt tình khi thấy bé vẫn còn cuộn mình trong chăn, lười biếng như một chú mèo con.“Bé muốn mặc bộ có áo choàng bông mềm mềm… cái có thêu sao bạc á…”

Thanh Thanh nói nhỏ, tay vươn ra khỏi chăn khua khua, như đang tìm hơi ấm quen thuộc.Ngay sau đó, cung nữ đã mang đến đúng bộ đồ bé thích: chiếc áo choàng màu lam nhạt với những vì sao lấp lánh thêu trên viền tay áo, đi kèm một đôi giày mềm lót lông, giúp bé đi khắp nơi mà không lo bị lạnh.Sophia – hầu nữ thân cận – vẫn luôn đi bên bé, bé bây giờ đã bớt cảnh giác với nàng hơn.

Nàng ấy cười nhẹ, giúp bé thắt tóc thành hình con rết, cuối đuôi tóc còn dùng một chiếc tơ rua đỏ để buộc cố định, sau đó còn dạy bé cách ngồi thẳng lưng trên ghế cao.“Ngài giống như một viên kẹo mềm vậy, thơm thơm ngọt ngào, chạm vào là muốn cưng nựng,” cô từng lỡ miệng nói ra câu ấy, rồi đỏ mặt khi bé tròn mắt nhìn lại.Buổi chiều, Thanh Thanh được đưa đến thư phòng phụ của cung điện.

Darius đã cho người chuẩn bị một căn phòng nhỏ bên cạnh chỗ làm việc của hắn — có cửa kính to nhìn ra vườn, có thảm nhung trải sàn và cả bàn vẽ riêng cho bé.“Bé muốn học vẽ.”

“Muốn vẽ hoa nè!”

“Muốn vẽ Bệ hạ luôn!”

Bé nói với Sophia như thế, rồi cặm cụi vẽ bằng cả hai tay, mực dính đầy ngón nhưng ánh mắt lại rực rỡ.

Khi Darius vô tình đi ngang và thấy một bức tranh với dòng chữ nguệch ngoạc “Ông vua hay mặt lạnh nhưng tốt bụng”, hắn đã đứng lặng vài giây.

Không ai biết, nhưng hôm đó Darius không mắng ai trong nghị triều.Buổi tối, bé được uống sữa nóng có pha chút mật ong, rồi chui vào chiếc chăn lông mềm trên chiếc giường to gấp hai lần thân mình.

Darius vẫn như ngày thường bước vào đúng giờ đó, không nói nhiều, chỉ nhìn bé một lúc như để chắc chắn rằng hôm nay bé vẫn ổn.“Bệ hạ ơi,” Thanh Thanh ngồi dậy gọi, tay cầm một con thú nhồi bông nhỏ, “Hôm nay bé ngoan lắm, ăn sạch hết súp luôn đó.”

“…Ừ,” Darius khẽ đáp, bước lại gần giường.“Mai ngài có rảnh không?

Bé vẽ xong con chim biết bay rồi nè, cho ngài coi nha.”

“Được,” hắn nói, giọng thấp, nhưng trong mắt lại thấp thoáng ý cười.Darius không rời đi ngay như mọi lần.

Hắn ngồi lại cạnh mép giường, lặng lẽ đặt một viên kẹo bạc lên gối bên cạnh Thanh Thanh — một phần thưởng im lặng.[Bé cưng làm tốt lắm.]1030 nói bằng giọng cưng chiều.Thanh Thanh ôm thú nhồi bông, gối đầu lên tay, miệng lẩm bẩm một câu và gần như chìm vào giấc ngủ:“Cung điện này không đáng sợ như bé nghĩ… vô cùng ấm áp… vì có người thích bé…”

Ngoài cửa sổ, tuyết trắng lặng lẽ rơi.

Và trong cung điện lạnh giá, một sinh linh nhỏ xíu vẫn đang tỏa ra hơi ấm ngọt ngào, làm mềm cả trái tim của những kẻ tưởng như chẳng còn gì ngoài quyền lực và bóng tối.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
chương 41: Raven


Hôm ấy, tuyết vừa tan, nắng nhẹ hiếm hoi rọi vào khu vườn phía Tây của cung điện.

Thanh Thanh được cho phép tự do dạo chơi trong phạm vi giới hạn, với một cung nữ đi sau cách vài bước.

Bé mang theo một túi nhỏ đựng bánh quy, vừa đi vừa bẻ vụn cho chim nhỏ ăn.[Hôm nay trời đẹp ghê ha bé cưng~]
1030 cười nhẹ, giọng như một làn gió xuân.“Ừm~ bé muốn đi xa chút nữa…”

Bé nghiêng đầu, nhìn thấy một lối đi nhỏ bị dây thường xuân che phủ, trông như dẫn đến một nơi ít người lui tới.

Cung nữ định gọi lại nhưng do dự, rồi chỉ khẽ cúi đầu.

Bé mỉm cười, nhẹ nhàng bước vào con đường nhỏ.Đi hết khúc quanh, bé thấy một cánh cửa gỗ hơi hé mở.

Không có lính gác.

Không có bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng gió thổi qua kẽ rèm.Bé tò mò đẩy cửa vào.

Căn phòng bên trong mờ tối, đơn sơ, khác hẳn những nơi xa hoa trong cung.

Trên giường gỗ thấp, một người đàn ông đang nằm nghiêng, áo choàng cởi bỏ, băng trắng quấn quanh vai dính đầy máu thẫm.Lại gần tí nữa, người đó có một mái tóc đỏ rực như lửa, hơi rối rủ xuống trán, một vài sợi vì mồ hôi và cử động dính vào hai bên thái dương.

Làn da ngăm nhẹ, sóng mũi cao thẳng tắp, các đường nét sắc bén như được tạc từ đá, đôi mắt người đấy nhắm nghiền hàng mi dài như đang ngủ say nhưng dù thế vẫn thấy được sự lạnh lẽo phát ra, nhìn tổng thể quả là một nhan sắc đẹp nam tính.Nhưng bé nhận ra đó là một gương mặt quen thuộc.Là người ấy… là người đầu tiên phát hiện ra bé ở bên hồ, khi bé vừa tới thế giới này.“...Anh ấy bị thương rồi sao…”

Thanh Thanh thì thầm, ánh mắt tròn xoe trở nên lo lắng.[Đó là cận vệ trung thành của bạo quân trong thế giới này – Tên là Raven Kestrel.] 1030 lên tiếng, giọng bỗng trầm hơn thường lệ. [Là người cực kỳ trung thành với bạo quân.

Cũng là người có khả năng chiến đấu chỉ sau Darius.]“...Bé muốn giúp anh ấy…”

Không do dự, bé cởi đôi găng tay nhỏ, để lộ đôi tay mảnh khảnh trắng như ngó sen.

Từ lòng bàn tay, ánh sáng mềm mại như bụi sao dần dần tỏa ra — là năng lực chữa lành nguyên thủy của tinh linh.

Khả năng này bé cũng chỉ mới phát hiện ra vì được hệ thống nhắc sau một lần vô tình bị ngã trầy chân.Bé nhẹ nhàng leo lên giường, quỳ bên cạnh Raven và chạm nhẹ tay lên chỗ vai đang băng kín.

Ánh sáng trắng xanh như một dòng suối mỏng manh chảy dọc theo vết thương.

Da thịt dưới lớp băng bắt đầu liền lại, máu ngừng chảy, nhịp thở của người đàn ông cũng dần đều hơn.Bất ngờ, đôi mắt màu đỏ máu bật chợt mở ra.Thanh Thanh giật mình, toan rụt tay lại, nhưng Raven đã nhanh hơn — bắt lấy cổ tay bé trong thoáng chốc.

Ánh mắt sắc bén như thanh kiếm vừa được tuốt ra khỏi vỏ.“Ngươi là ai…?”

Nhưng chỉ sau một giây, ánh mắt đó hơi khựng lại, hơi dịu đi, rồi bất ngờ trở nên phức tạp khi anh ta nhận ra sinh vật nhỏ bé trước mặt là ai.“…Ngươi…”

“…Là tinh linh hôm đó…”

Thanh Thanh mím môi, khẽ gật đầu.“Bé… thấy anh bị thương, nên… chữa cho anh…”

Bé lí nhí nói, tay vẫn bị nắm chặt nhưng không cảm thấy đau.Raven im lặng thật lâu.

Cuối cùng, anh ta thả tay ra, nhìn bé như đang xác nhận thứ gì đó – không phải kẻ địch.

Không phải những sinh vật kinh tởm, mà là một thứ gì đó mềm mại, thanh khiết, khiến người ta không nỡ làm tổn thương.“…Cảm ơn.”

Giọng Raven trầm khàn, nhưng mang theo một vẻ chân thành hiếm thấy.Thanh Thanh gật đầu, nhưng thình lình bé nghiêng người, sau đó lấy trong túi ra một chiếc bánh quy hình ngôi sao, đặt nhẹ lên bàn cạnh giường.“Cái này cho anh.

Bé có nhiều lắm, nhưng anh bị thương thì phải ăn ngon mới khỏe lại.”

Raven nhìn bé, có hơi ngỡ ngàng.

Anh ta khẽ bật cười — tiếng cười rất khẽ, như gió xuân lướt qua đỉnh núi tuyết, đầy xa cách nhưng xua đi lạnh lẽo.Thanh Thanh đứng dậy, định rời đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, bé quay lại, nói nhỏ:“Cảm ơn vì lúc đó anh đã phát hiện ra bé..."

Mặc dù không cần thiết phải cảm ơn vì dù sao nhiệm vụ của bé vẫn sẽ bị bạo quân phát hiện và mang về.Raven không trả lời.

Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng bé, anh ta ngồi thẳng dậy, nhìn xuống vai mình — nơi không còn đau nữa — và chút ánh sáng xanh nhàn nhạt vẫn chưa tan hết.---
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 42: Bé bị doạ


Tuyết tan chưa lâu, trong cung vẫn còn se lạnh, nhưng ánh nắng dịu dàng đã khiến lòng người có phần thư thái hơn.Sau hôm gặp lại Raven, Thanh Thanh có vẻ vui hơn một chút.

Bé tiếp tục dạo chơi trong khu vườn phía Tây, thỉnh thoảng ngồi xuống cho chim sẻ ăn vụn bánh, đôi mắt to tròn lấp lánh vì những điều nhỏ nhặt.

Nhưng bé không biết rằng có một ánh mắt vẫn dõi theo bé từ xa — không phải dịu dàng như Raven, mà đầy toan tính.Đó là Elise, hầu nữ thân cận nhất của vị hôn thê bạo quân.

Cô ta có mái tóc vàng uốn lọn gọn gàng, đôi mắt lam luôn cụp xuống một cách khiêm nhường, nhưng thật ra ẩn giấu sự khinh miệt rõ rệt.

Cô ta đã nghe về "tinh linh nhỏ" được Darius đưa về cung điện, được cho phép tự do đi lại và được sống như một hoàng tử nhỏ.Hôm ấy, khi Thanh Thanh đi ngang dãy hành lang phía Nam – nơi thường dành cho những tiểu thư quý tộc và phu nhân quý tộc nghỉ chân, bé vô tình làm rơi chiếc khăn tay thêu hoa bé vẫn hay mang theo.

Bé quay lại tìm, bước nhầm vào một khu tiểu viện nhỏ được trang trí lộng lẫy.Chưa kịp rời đi, một giọng nói the thé đã vang lên:“Ngươi là ai mà dám tùy tiện vào nơi này?”

Thanh Thanh ngẩng đầu, thấy một thiếu nữ trong bộ hầu gái đen trắng đang đứng dựa vào cột, cười lạnh.

Phía sau là vài hầu nữ khác cúi đầu, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ hả hê-Là Elise.“Bé… bé chỉ lạc đường thôi, bé xin lỗi…”

Bé cúi đầu thật thấp, tay nắm chặt mép áo.“Lạc đường?”

Elise cười khẩy, tiến lại gần, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua gương mặt nhỏ nhắn và đôi mắt ngập nước của Thanh Thanh.

“Ngươi tưởng với cái vẻ đáng thương đó là có thể khiến ai cũng tha thứ cho ngươi sao?

Đừng quên thân phận của mình.”

1030 lập tức cảnh báo: [Bé cưng, đừng trả lời.

Đây là người hệ thống đánh dấu có nguy cơ gây ảnh hưởng nhiệm vụ, tốt nhất là tránh gây xung đột trực tiếp.]Nhưng Elise không định dừng lại.

Cô ta vẫy tay, hầu nữ phía sau lập tức bước tới.“Đem nó ra ngoài, để dạy dỗ lại phép tắc.

Đừng để một thứ không rõ lai lịch làm bẩn nơi của tiểu thư.”

Tì nữ tiến lại, định kéo Thanh Thanh đi.Nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay sắp chạm vào, một cơn gió lạnh quét ngang hành lang — không mạnh, nhưng bén như dao cắt.

Chiếc váy mỏng của hầu nữ bị rạch một đường dài, suýt nữa thì khiến nàng ngã khuỵu.“Còn dám chạm vào em ấy lần nữa, tay ngươi sẽ không còn đâu.”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ cuối hành lang, Raven xuất hiện trong bộ quân phục đen, áo choàng còn dính vết bùn đất, ánh mắt đỏ như máu lạnh lẽo nhìn Elise.Thanh Thanh mở to mắt ngạc nhiên:
“Tư lệnh …”

Raven không nhìn bé ngay mà bước tới chắn trước người bé, ánh mắt sắc như dao quét qua nhóm hầu nữ, rồi dừng lại nơi Elise.“Nơi đây thuộc quyền quản lý của kị sĩ hoàng gia.

Nếu có ai vô cớ gây chuyện, theo luật, ta có thể giam ngươi để điều tra.”

“Tôi… tôi chỉ…”

Elise cố giữ bình tĩnh nhưng gương mặt trắng bệch.“Còn nếu ai muốn chạm vào tinh linh này…” — Raven cúi đầu, thấp giọng, nhưng ánh mắt thì không khác gì lưỡi kiếm đang kề cổ — “Thì trước tiên phải vượt qua ta.”

Thanh Thanh nắm nhẹ góc áo anh ta từ phía sau, như đang xin anh ta đừng giận.Raven liếc bé một cái, ánh nhìn dịu đi một chút, rồi quay lại nhìn Elise.

“Cút.”

Elise cắn môi, không dám nói thêm, vội vàng kéo hầu nữ rút lui, nhưng trong mắt lại ánh lên lửa giận chưa tan.---
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 43: Vị hôn thê của Darius


Khi Darius nghe tin về sự việc của Elise, hắn ngồi yên trên ngai, ánh mắt vàng óng sáng lên trong bóng tối của đại sảnh, không có bất kỳ cảm xúc gì ngoài sự lạnh lùng đặc trưng của hắn.

Mỗi quyết định của hắn đều không dễ dàng, nhưng một khi đã ra tay, chẳng có gì có thể cản trở được.“Đưa cô ta vào đây.”

Hắn ra lệnh một cách bình thản, nhưng giọng nói mang theo sự uy nghiêm khiến không ai dám phản kháng.***Elise bước vào, đôi chân dài bước đi kiêu hãnh, nhưng ánh mắt cô ta không giấu được sự lo lắng.

Cô hầu nữ trẻ tuổi này mặc bộ váy hầu tối màu, mái tóc vàng óng ả của cô lúc này có phần rối bời, tuy vẫn tỏ ra quý phái nhưng không thể che giấu được vẻ lo sợ đang dâng lên trong lòng.

Cô không dám nhìn thẳng vào Darius, người đàn ông với ánh mắt vàng thâm trầm như đôi mắt của con dã thú.

Elise cắn môi dưới, gương mặt tái đi khi thấy không khí trong phòng lạnh lẽo như đang chuẩn bị có một trận bão tố.Darius nhìn cô ta, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.

Một chút im lặng kéo dài giữa không gian, chỉ có tiếng hít thở của mọi người trong phòng.

Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng:“Ngươi đã làm gì?”

Elise chỉ có thể cúi đầu, không dám trả lời ngay lập tức.

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Bệ hạ… thần nữ chỉ… chỉ thấy tên tinh linh đó không có ai đi theo, nên thần nữ đã…

đã nghĩ đó là tên trộm nên đã có những lời không hay…”

Darius không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép.

Mọi người trong cung đều biết, không ai được phép làm tổn thương Thanh Thanh — người mà hắn đã nhận làm sở hữu của mình.

Hắn không quan tâm Elise có lý do gì hay không, những kẻ dám xúc phạm Thanh Thanh sẽ phải trả giá.Raven, người đứng gần Thanh Thanh, ánh mắt lạnh nhạt, không nói gì mà chỉ khẽ cau mày.

Anh ta không thích những người làm tổn thương Thanh Thanh, và cũng không ngạc nhiên khi Darius sẽ ra tay trừng phạt.Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, và Clarissa, vị hôn thê của Darius, bước vào.

Nàng mặc một chiếc váy lộng lẫy, màu xanh ngọc nhạt, có những họa tiết vàng tinh tế làm nổi bật vẻ sang trọng của nàng.

Nàng tiến vào với sự uy nghiêm vốn có, đôi mắt xanh như biển cả nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, rồi dừng lại ở Elise, đôi mắt đó không giấu nổi sự lo lắng.Lúc này âm thanh hệ thống vang lên:[Clarissa Esmuth hôn thê trên danh nghĩa của bạo quân, cô ta sẽ giúp bé cưng hoàn thành nhiệm vụ.] Thật ra là ra tay với bé, cho người ám sát bé, suy cho cùng nhiệm vụ của bé là bị hôn thê của bạo quân sát hại mà."

Quốc vương..."

Giọng Clarissa nhẹ nhàng, nhưng không kém phần kiêu ngạo.

“Thiếp xin ngài tha cho Elise, cô ấy là một hầu nữ trung thành, không hề có ác ý với tinh linh này, xin ngài hãy suy xét kỹ lưỡng.”

Darius ngước mắt lên, nhìn thẳng vào vị hôn thê của mình.

Ánh mắt của hắn không hề mềm mại, vẫn lạnh lẽo như gió mùa đông.

“Đây là lần đầu tiên cô ấy làm việc này, xin ngài hãy rộng lượng bỏ qua.”

Clarissa vội quỳ xuống, ánh mắt nàng ta ngập tràn sự cầu xin.

“Xin quốc vương thương tình, Elise đã phục vụ gia đình thiếp nhiều năm, thiếp nghĩ trong chuyện này đã có sự hiểu lầm.

Thiếp xin ngài suy nghĩ lại, hãy cho cô ấy một cơ hội để sửa sai.”

Darius không trả lời ngay lập tức.

Hắn nhìn Clarissa một lúc lâu, rồi lại chuyển ánh mắt sang Elise, người đang quỳ dưới sàn, đầu cúi thấp, tay run lên vì sợ hãi.

Đôi mắt của hắn như muốn xuyên thủng cô ta, như thể đọc thấu tâm can cô ta.Thanh Thanh đứng bên cạnh Raven, mắt nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt.

Bé vẫn chưa hiểu hết về sự nghiêm trọng của tình huống, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

Bé nhìn thấy rõ ràng sự bối rối và lo lắng của Elise, và cũng cảm thấy nỗi áp lực từ ánh mắt của Darius.Một lúc sau, Darius lên tiếng, nhưng không phải là sự tha thứ mà Elise mong đợi: “Cô ta sẽ bị cách chức.

Tuy nhiên, vì sự cầu xin của ngươi, ta sẽ cho cô ta một cơ hội.

Nhưng nếu cô ta tái phạm, ta sẽ không để yên.”

Elise ngẩng đầu, không thể tin vào tai mình.

Cô ta ngỡ ngàng, rồi chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Cô ta lặng lẽ được dẫn ra ngoài, ánh mắt vẫn đầy lo sợ.

Clarissa đứng lên, ánh mắt không rời khỏi Darius.

Nàng ta bước lại gần hắn, không hề chạm vào hắn nhưng lại rất gần, như thể muốn khẳng định sự hiện diện của mình.

Sau đó, nàng ta quay sang nhìn Thanh Thanh, ánh mắt lướt qua bé với một chút lạnh lẽo và khinh miệt rõ rệt.

"Thì ra đây chính là tinh linh được quốc vương mang về...quả thật là mong manh...yếu đuối."

Thanh Thanh cảm thấy bất an, nhưng bé chỉ mỉm cười nhẹ rồi im lặng, không trả lời.

Bé cảm nhận được sự không hài lòng trong ánh mắt của Clarissa, nhưng bé không biết phải làm gì để thay đổi điều đó.Darius nhìn về phía Clarissa, không nói gì, chỉ im lặng quan sát cô ta như nhìn một con hề đang nhảy nhót._____
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
chương 44: Sự trừng phạt


Darius ngồi trong phòng của mình, đôi mắt vàng không chút biểu cảm nhìn vào đám sổ sách, nhưng tâm trí hắn không hề đặt trên chúng.

Từ khi biết chuyện Elise đã làm, sự kiên nhẫn của hắn gần như cạn kiệt.

Mặc dù sự tha thứ và lòng khoan dung là một phần của quyền lực, nhưng những kẻ đã đụng chạm đến sự bình yên của hắn, đặc biệt là kẻ dám tổn hại đến người hắn yêu thương, sẽ không có cơ hội sống sót.Raven đứng ngay cửa phòng, đôi mắt đỏ của anh ta không một chút lay động.

Anh ta đã theo dõi tất cả mọi chuyện và giờ đây anh ta biết rõ sự phán quyết của bệ hạ sẽ như thế nào.Darius ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Raven, không cần nói gì, chỉ một cái gật đầu nhỏ.

Đó là dấu hiệu duy nhất Raven cần để thực hiện mệnh lệnh."

Đi giải quyết Elise," Darius nói, giọng lạnh như băng, không chút cảm xúc.Raven cúi đầu, không hỏi thêm câu nào.

Anh ta biết rất rõ ràng về cái giá mà Elise phải trả, Darius không cần nói thêm gì, chỉ một cái gật đầu là đủ để mọi chuyện kết thúc.---Elise vẫn chưa biết được số phận của mình đã được định đoạt.

Cô ta đang lướt qua hành lang với đôi chân run rẩy, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh trước những người hầu xung quanh.

Nhưng dù có giả vờ thế nào đi chăng nữa, trong lòng cô ta vẫn không thể nguôi ngoai nỗi lo sợ.

Cảm giác như có một thứ gì đó đang đè nặng lên vai, không thể thoát khỏi.Và rồi, một bóng đen xuất hiện từ trong bóng tối, ngay trước mặt cô ta.

Raven."

Ngài... ngài đến đây làm gì?"

Elise lắp bắp, đôi mắt xanh của cô ta hoang mang nhìn anh ta.Raven không trả lời, ánh mắt đỏ như máu của anh ta lạnh lùng như một lưỡi dao.

Anh ta tiến lại gần, không vội vã, không có một chút cảm xúc, Đôi tay anh không hề run rẩy khi nắm lấy cổ tay Elise, kéo cô ta về phía một phòng kín, nơi mà không ai có thể nhìn thấy.Bước vào trong, Raven đóng chặt cửa lại.

Không khí trong phòng dường như đặc quánh và ngột ngạt.

Elise không thể thoát được ánh mắt sắc lạnh của anh ta."

Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi sự trừng phạt của bệ hạ sao?"

Raven cất giọng trầm, như một lời khẳng định chắc chắn.Elise run lên, toàn thân cô ta không còn chút sức lực.

"Tôi... tôi chỉ lỡ lời mà thôi...

Tôi không có ác ý..."

"Không có ác ý?"

Raven cười nhạt, tiếng cười vang lên như những chiếc chuông lạnh lẽo trong không gian im lặng.

"Ngươi đã động đến người mà bệ hạ yêu thương, đó là tội lớn nhất mà ngươi đã phạm phải."

Raven dừng lại, ánh mắt sắc bén của anh ta không rời Elise.

"Đây là lệnh từ bệ hạ, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt."

Elise ngã xuống sàn, không thể đứng vững.

Cô ta quỳ xuống, đôi mắt sũng nước đầy sợ hãi.

"Xin... xin tha cho tôi.

Tôi sẽ không làm vậy nữa!

Tôi sẽ rời khỏi cung điện, tôi... tôi hứa..."

Nhưng Raven không một chút thương xót.

"Ngươi có cầu xin cũng không thay đổi được gì."

Anh bước tới gần từng bước một, như một bóng ma không thể né tránh.

"Sự tha thứ của bệ hạ không dành cho kẻ như ngươi."

Cánh tay của Raven vươn ra, một đao sắc lạnh đã lướt qua không khí.

Elise không kịp kêu la, đôi mắt xanh của cô ta mở to, rồi khép lại trong một cơn đau đớn vĩnh viễn.---Sáng hôm sau, khi Darius bước vào phòng làm việc, Raven đã đứng chờ sẵn.

Trong tay anh ta là một cái túi nhỏ, bên trong làchứng minh cho nhiệm vụ đã hoàn thành.

Raven không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt túi lên bàn trước mặt bạo quân.Darius chỉ liếc nhìn, ánh mắt vàng sáng lên một cách lạnh lẽo.

Hắn không tỏ ra cảm xúc nào, không có sự thương xót, chỉ là sự bình thản đến đáng sợ.Raven nghiêng người, không nói gì thêm.

Anh hiểu rõ, đây là cách mà Darius luôn hành động.

Không cần nói nhiều, không cần diễn giải.

Mỗi quyết định của hắn đều đã được tính toán kỹ lưỡng, và không ai có thể thay đổi được.Darius quay lại công việc của mình như không có gì xảy ra, chỉ một thoáng im lặng.

Raven cúi đầu, rồi rời đi.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
chương 45: An ủi bé cưng


Ngày hôm sau, sau khi sự việc với Elise được giải quyết, không khí trong cung điện vẫn nặng nề.

Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc nhanh chóng và không có ai dám bàn tán thêm, nhưng Thanh Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Lòng bé vẫn không thể thoát khỏi những lời nói của Elise, dù cho chúng không phải là những điều đáng nghe.

Cảm giác bị khinh miệt, bị coi thường như một đứa trẻ vô dụng khiến Thanh Thanh khó mà xua tan được.

Mặc dù không còn nghe thấy giọng Elise nữa, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn vương lại trong tâm trí bé.Bé ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn, nơi những đóa hoa nở rộ, nhưng ánh mắt bé lại mơ màng, dường như không thể tìm thấy niềm vui trong những cảnh vật xung quanh.

Đôi tay nhỏ bé không ngừng nắm chặt vạt áo, như thể muốn giữ lại sự bình yên, nhưng lại cảm thấy mọi thứ quanh mình thật xa lạ.[Bé cưng, đừng lo lắng.

Cô ta đã không còn ở đây nữa rồi.] Hệ thống 1030 dịu dàng an ủi, nhưng cũng biết rằng lời nói chưa đủ để xua đi những cơn sóng trong lòng Thanh Thanh.Thanh Thanh chỉ mím môi, mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài.

Bé không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.

Cảm giác ấy, cảm giác bị coi là yếu đuối, lại lần nữa khiến bé thấy mình thật nhỏ bé trong thế giới này.

Hệ thống cũng biết rằng dù bé có vẻ ngây thơ, nhưng trong trái tim bé vẫn có một nỗi đau mà không dễ dàng có thể chữa lành.Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bé khẽ mở ra.

Darius đứng ở ngưỡng cửa, bóng dáng cao lớn của hắn khiến không gian như trở nên nghiêm trang.

Ánh mắt vàng lấp lánh nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng khó nhận ra.

Hắn không bước vào ngay, chỉ đứng lặng ở cửa, quan sát Thanh Thanh.“Bé cưng,” giọng của hắn vang lên, trầm ấm nhưng đầy sự quan tâm.

“Lại có điều gì làm bé không vui sao?”

Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn vào Darius, nhưng chỉ thấy được sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn.

Bé không muốn nói về Elise, không muốn chia sẻ sự uể oải trong lòng mình.

“Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi.”

Darius không tin, nhưng hắn không vội phản bác.

Hắn bước vào, khép cửa nhẹ nhàng phía sau.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến mái tóc bạc của hắn sáng lên, tạo nên một vẻ huyền bí không thể tả.

Hắn ngồi xuống gần Thanh Thanh, đôi mắt vàng như muốn tìm kiếm từng ngóc ngách trong tâm hồn bé.“Đừng che giấu cảm xúc của mình,” Darius nói, giọng hắn nhẹ nhàng hơn thường lệ.

“Bé không phải lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ.

Đôi khi, để cho chính mình cảm thấy yếu đuối một chút cũng không sao.”

Thanh Thanh nhìn Darius, bất giác cảm thấy có chút gì đó ấm áp từ lời nói của hắn, nhưng bé vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn cảm giác bị tổn thương.

Bé quay đầu, nhìn vào khoảng không vắng vẻ trong phòng.

“Chỉ là… bé cảm thấy mình nhỏ bé quá…

Không giống như những người khác, chẳng làm được gì cả.”

Darius im lặng một lúc, hắn vươn tay, khẽ đặt lên vai bé, một hành động đơn giản nhưng mang đến cảm giác vô cùng vững chãi.

“Bé cưng, sự lớn mạnh của một sinh mệnh không phải chỉ tính bằng tuổi tác hay sức mạnh.

Đôi khi, những gì quan trọng hơn là lòng kiên cường, sự thuần khiết mà bé mang trong mình.”

Thanh Thanh cảm thấy một chút nhẹ nhõm, dù chưa hoàn toàn hiểu hết lời hắn nói.

Bé quay lại nhìn Darius, rồi khẽ hỏi, giọng không được tự nhiên lắm: “Ngài…

Ngài nghĩ bé còn nhỏ lắm phải không?”

Darius nhướng mày, cảm thấy câu hỏi của bé thật kỳ lạ.

“Ý bé là sao?

Bé có cảm thấy mình quá nhỏ không?”

Thanh Thanh chần chừ một chút, rồi mới cất tiếng: “Bé chỉ cảm thấy… nếu như có thể lớn hơn, có thể mạnh mẽ hơn, thì có lẽ bé sẽ không cảm thấy yếu đuối nữa.”

Darius hơi mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn lại rất phức tạp.

Hắn cúi xuống, ánh mắt đầy sự quan tâm nhìn vào đôi mắt trong veo của Thanh Thanh.

“Lớn hơn, mạnh mẽ hơn…

Bé có biết không, đối với một số loài, sự trưởng thành không chỉ tính theo tuổi tác mà còn là cảm nhận của bản thân mình.”

Bé ngẩng lên nhìn hắn, không hiểu rõ, nhưng lại tò mò hỏi: “Ngài nói vậy là sao?”

Darius im lặng một chút rồi mới trả lời: “Tuổi tác của một tinh linh như bé… rất khác so với con người.

Một trăm năm, một nghìn năm… những năm tháng đó có thể chỉ là một phần nhỏ trong quá trình phát triển của bé.

Nhưng dù cho bé có sống lâu thế nào, bé vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt bọn ta.”

Thanh Thanh ngẩn người.Darius nhìn sâu vào mắt bé, không hề giấu giếm sự chân thành trong đôi mắt mình.

“Vậy, bé bao nhiêu tuổi rồi?” hắn hỏi nhẹ nhàng, giọng không hề có sự bỡn cợt, chỉ là một sự tò mò chân thành.Thanh Thanh ngập ngừng, sau đó mím môi: “Theo cách tính của tộc tinh linh, thì bé mới chỉ là một đứa trẻ... khoảng một ngàn năm tuổi thôi.”

Darius hơi nhướng mày, một chút ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt vàng của hắn.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn gật đầu, rồi khẽ mỉm cười: “Vậy là bé còn rất nhiều thời gian để trưởng thành.

Còn rất nhiều điều để học hỏi.”

Thanh Thanh nghe vậy, dù cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng cũng không giấu nổi sự nhẹ nhõm trong lòng.

Một nghìn năm, trong mắt Darius, bé vẫn là một đứa trẻ.

Cảm giác đó, dù sao cũng khiến bé bớt đi sự tự ti, phần nào cảm thấy an ủi.Bé không nói gì nữa, chỉ mỉm cười với Darius, cảm nhận sự vững chãi và ấm áp mà hắn mang lại.

Hóa ra, đôi khi, không cần phải mạnh mẽ ngay lập tức.

Chỉ cần có người ở bên, là đủ.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 46: cảm giác mơ hồ


Những ngày sau đó, cuộc sống trong cung điện vẫn diễn ra bình thường, nhưng Thanh Thanh cảm thấy có một sự thay đổi nhỏ trong chính mình.

Cảm giác ấy mơ hồ, giống như một làn sóng nhẹ nhàng vỗ về trái tim bé, nhưng lại chẳng thể lý giải được.

Bé vẫn hay nghĩ về những lời Darius nói, về tuổi tác và sự trưởng thành của mình.

Dường như, những lời đó đã khơi dậy một điều gì đó trong lòng bé, nhưng bé lại không thể định hình rõ ràng cảm giác ấy là gì.Mỗi lần Darius xuất hiện, dù chỉ là những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Thanh Thanh lại cảm thấy một sự ấm áp trong lòng.

Cái nhìn của hắn, ánh mắt vàng lấp lánh trong bóng tối, như thể nhìn thấu tâm hồn bé mà không cần nói ra lời nào.

Mỗi lần hắn vỗ nhẹ lên đầu bé hay đưa tay chạm vào vai, Thanh Thanh lại cảm thấy một luồng năng lượng khác biệt lan tỏa khắp cơ thể, một cảm giác yên bình nhưng cũng có chút ngại ngùng, như thể bé đang ở gần một người rất đặc biệt mà không thể hiểu tại sao.Bé không hiểu cảm giác này, không hiểu tại sao lại cảm thấy như vậy khi ở gần Darius.

Cảm giác ấy không giống như sự yêu mến đối với những người bạn hay sự kính trọng đối với những người quyền lực trong cung.

Nó làm trái tim bé đập nhanh hơn một chút mỗi khi Darius mỉm cười với bé, hay khi hắn nói những lời quan tâm nhẹ nhàng.

Bé chưa từng cảm thấy như vậy trước đây, và điều đó khiến bé cảm thấy một chút lo lắng.

Có lẽ bé chỉ đang nghĩ quá nhiều về hắn, nhưng sao lại không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc ấy?Vào một buổi chiều, khi ánh mặt trời chiếu qua các kẽ lá trong vườn cung điện, Thanh Thanh lại tình cờ gặp Darius.

Hắn đứng đó, tựa người vào cột trụ đá của hiên vườn, mắt nhìn xa xăm vào những cây cối xanh mướt, nhưng lại ngay lập tức quay sang khi nghe tiếng bước chân của bé.“Bé cưng,” giọng hắn vẫn trầm ấm như thường lệ, “Sao hôm nay bé lại một mình ở đây?”

Thanh Thanh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Darius.

Cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy trong lòng bé, nhưng bé không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.

“Bé… chỉ muốn đi dạo một chút.”

Darius bước đến gần, không quá gấp gáp mà chậm rãi, như thể muốn tạo không gian thoải mái cho bé.

“Đi một mình không tốt đâu,” hắn nói, nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự quan tâm.

“Nếu bé không cẩn thận, có thể bị lạc đấy.”

Thanh Thanh mím môi, không biết phải nói gì.

Bé biết rõ mình không hề dễ bị lạc, nhưng sao khi nghe Darius nói vậy, lại có chút cảm giác lạ lẫm, như thể hắn là người duy nhất có thể che chở cho mình trong thế giới này.

Bé chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng, rồi nhanh chóng quay đi một chút.

“Bé không sao đâu.

Cảm ơn ngài.”

Darius đứng yên một lát, rồi đột ngột tiến lại gần hơn, đôi mắt vàng của hắn nhìn vào đôi mắt của Thanh Thanh, sâu sắc như thể muốn tìm hiểu từng suy nghĩ của bé.

“Nhưng bé phải nhớ rằng, dù bé là tinh linh, không có ai là mạnh mẽ mãi mãi.

Đôi khi, có người ở bên cạnh sẽ khiến bé cảm thấy an toàn hơn.”

Thanh Thanh cảm thấy lồng ngực như thắt lại, nhưng lại không hiểu vì sao mình lại cảm thấy như vậy.

Sự ấm áp trong giọng nói của hắn khiến trái tim bé đập loạn, như thể có một sức hút vô hình kéo bé lại gần hơn.

Bé khẽ quay đầu đi, không dám nhìn vào đôi mắt vàng của Darius lâu hơn.

“Bé cưng, sao lại không nhìn vào mắt ta?”

Giọng của Darius lại nhẹ nhàng vang lên, nhưng có một chút gì đó lạ lẫm trong đó, như thể hắn đang cố gắng tìm hiểu điều gì đó.Thanh Thanh im lặng, cảm giác này càng lúc càng khó hiểu.

Bé không muốn thừa nhận rằng mình có chút lo lắng khi Darius nhìn mình như vậy.

Hắn rất mạnh mẽ, rất khác biệt với những người khác trong cung, và bé không thể giải thích tại sao lại cảm thấy sự quan tâm của hắn quan trọng đến vậy.Bé hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nói: “Bé không quen khi bị nhìn lâu như vậy.”

Bé nhìn lên, đôi mắt trong veo của bé nhìn vào đôi mắt vàng của Darius, trong một thoáng như cảm nhận được sự dịu dàng và sức mạnh trong đó.Darius chỉ im lặng, không nói gì thêm.

Hắn nhìn Thanh Thanh, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thốt ra lời.

Không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng, nhưng lại ấm áp một cách lạ kỳ.

Darius bước đến gần hơn một chút, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng.“Bé còn muốn dạo chơi không?” hắn hỏi, giọng có chút nhẹ nhàng hơn.Thanh Thanh khẽ lắc đầu.

“Bé nghĩ… bé nên quay lại phòng mình.”

Darius gật đầu, đôi mắt vàng dõi theo bé một lúc lâu trước khi khẽ mỉm cười.

“Vậy ta sẽ đi cùng bé.

Nếu bé cảm thấy mệt, ta sẽ đỡ bé.”

Bé chỉ có thể gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Cảm giác trong lòng vẫn mơ hồ như thế, nhưng nó khiến bé cảm thấy không muốn rời xa Darius dù chỉ một chút.

Bé không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng lại không muốn nghĩ quá nhiều.

Có lẽ, đôi khi, cảm giác ấy chỉ đơn giản là những điều rất tự nhiên trong cuộc sống, phải không?Nhưng trong lòng Thanh Thanh, có một sự thay đổi nhỏ mà bé chưa thể nhận ra, một cảm giác mới mẻ, lạ lẫm, mà bé không biết tên gọi.

Chỉ biết rằng mỗi lần Darius xuất hiện, trái tim bé lại đập nhanh hơn, và mỗi lần hắn bước gần, bé lại cảm thấy một sức hút vô hình mà không thể cưỡng lại.
.....Đăng nhầm chương sogy mn
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 47: Đi dạo phố


Thanh Thanh đã đi dạo trong khuôn viên cung điện suốt mấy ngày liền.

Mặc dù cảnh vật nơi đây rất đẹp, những hàng cây cao lớn, những đài phun nước, và những khu vườn xanh tươi luôn được chăm sóc cẩn thận, nhưng bé không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy nhàm chán.

Cuộc sống trong cung điện, dù là một thế giới của quyền lực và xa hoa, nhưng lại quá tĩnh lặng và thiếu đi sự sống động mà bé tìm kiếm.

Mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, chỉ có những âm thanh nhỏ từ cung nữ, hạ nhân, và những cuộc bàn bạc của các quý tộc.Bé muốn ra ngoài.

Muốn nhìn thấy sự phồn hoa, nhộn nhịp của cuộc sống ngoài cung điện, nơi mà mọi thứ không chỉ xoay quanh quyền lực và những mưu mô.

Bé nhớ đến những con phố đầy ắp màu sắc, âm thanh, và sự náo nhiệt của con người, cái mà bé chỉ có thể nghe thấy qua những câu chuyện từ hệ thống 1030.

Hôm nay, bé quyết định sẽ không kiên nhẫn ở lại đây thêm nữa.Bé đi đến gần cửa sổ, đôi mắt long lanh nhìn ra ngoài.

Cảnh tượng bên ngoài thật khác biệt.

Những con phố rợp bóng cây, xe ngựa chạy qua lại, những tòa nhà lớn với mặt tiền hoa lệ, những người dân bận rộn nhưng không kém phần vui vẻ, làm cho không khí xung quanh trở nên sôi động, đầy sức sống.[Hệ thống 1030, bé muốn đi ra ngoài cung điện.

Bé muốn nhìn thấy cuộc sống bên ngoài, được không?]Giọng của 1030 vang lên nhẹ nhàng, có chút do dự. [Bé cưng, ngoài đó có nhiều điều không an toàn đâu.

Nhưng nếu bé thực sự muốn, ta sẽ không ngăn cản.]Thanh Thanh mỉm cười, vui vẻ gật đầu.

"Bé muốn ra ngoài một chút thôi, xem thử cuộc sống của người dân như thế nào.

Bé sẽ cẩn thận mà."

Hệ thống không phản đối, chỉ có thể âm thầm bảo vệ bé từ xa.

Bé liền nhanh chóng thay đổi trang phục thành một bộ đồ giản dị, không quá nổi bật, nhưng vẫn giữ được vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng.

Cái cảm giác muốn hòa mình vào thế giới bên ngoài như một phần của nó đã làm cho bé càng thêm háo hức.Khi bé ra khỏi cung điện, Raven, người cận vệ trung thành của Darius, đã đứng ở đây, anh ta đi theo sát bé, đôi mắt không rời.

Mặc dù anh ta không lên tiếng, nhưng hành động bảo vệ của anh thể hiện rõ ràng.

Dù sao ngoài kia không an toàn hơn cung điện, nên Raven không thể yên lòng khi để bé đi một mình.Khi cả hai bước ra khỏi cổng cung điện, Thanh Thanh cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt ngay lập tức.

Bầu không khí ngoài cung điện mang theo một sự phồn thịnh, náo nhiệt của một thành phố đang trên đà phát triển.

Những con phố rộng lớn, lát đá cuội sạch sẽ, được thắp sáng bởi những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên khi mặt trời lặn dần.

Các cửa hàng buôn bán sầm uất, những quầy hàng bày bán đủ loại hàng hóa từ gia vị, trái cây, cho đến vải vóc và đồ thủ công mỹ nghệ.

Người qua lại đông đúc, ai nấy đều mang dáng vẻ hối hả nhưng không thiếu niềm vui.

Những tiếng gọi mời chào của người bán hàng, những tiếng nói cười của dân chúng, tất cả tạo thành một bức tranh sống động, đầy màu sắc.Thanh Thanh nhìn xung quanh với sự háo hức và ngạc nhiên.

Bé chưa bao giờ thấy cuộc sống bình dị nhưng lại đầy sức sống như thế này.

Những người nông dân gánh gồng rau quả, những người thợ rèn đang đập búa vào kim loại nóng đỏ rực, những người thợ dệt đang làm việc miệt mài tại các xưởng nhỏ, tất cả tạo nên một không gian nhộn nhịp đầy sinh khí.Bé bước qua một cửa hàng bán bánh mì, mùi thơm ngào ngạt từ những chiếc bánh mới ra lò làm bé không kìm được mà bước lại gần.

Một người phụ nữ lớn tuổi, tóc búi gọn gàng, tay mang găng tay bột trắng, đứng ở quầy bán hàng, mỉm cười nhìn bé.“Cô bé muốn thử bánh không?

Bánh mì vừa mới ra lò, thơm lắm đấy.”

“Cô bé?

Là chỉ Thanh Thanh sao?”

“Đúng vậy, là cháu đấy.”

Người phụ nữ nhẹ giọng đáp lời “Nhưng Thanh Thanh là con trai mà.”

“Ôi chao!

Nhóc con xinh đẹp như bé gái vậy, cô xin lỗi nhé.

Thế nhóc con có muốn thử không nè.”

Người phụ nữ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhận lỗi.Thanh Thanh nhìn người phụ nữ, đôi mắt sáng lên đầy thích thú.

Bé đưa tay lên quệt miệng, rồi nói khẽ: “Dạ, bé muốn thử một chiếc.”

Người phụ nữ nở một nụ cười hiền từ rồi lấy một chiếc bánh nhỏ đưa cho bé.

“Chúc nhóc con ngon miệng.”

Bé cầm chiếc bánh trong tay, cảm giác ấm nóng từ chiếc bánh làm bé thêm phần hứng thú.

Bé từ từ cắn một miếng, rồi không thể ngừng miệng mà khen: “Ngon quá!

Mềm mại, thơm lừng, không giống bánh trong cung chút nào!”

Raven đứng cạnh, không nói gì, chỉ nhìn bé và mỉm cười nhẹ.

Bé con đúng là dễ ngây ngất trước một món ăn bình dị như thế đấy.Tiếng người mua bán xung quanh vẫn vang lên, cùng với những tiếng rao hàng của người bán thịt, người bán rau củ, tạo nên một không khí phồn thịnh, nhộn nhịp.

Những con ngựa kéo xe chở hàng chạy qua, đôi khi là những chiếc xe ngựa sang trọng của các thương gia, nhưng hầu hết là những người dân bình thường đang kiếm sống, làm việc chăm chỉ để duy trì cuộc sống.Đi qua một khu phố tấp nập, Thanh Thanh bắt gặp một nhóm người đang múa hát, vây quanh là những người trẻ tuổi đang say mê thưởng thức.

Đó là một nhóm nhạc dân gian đang biểu diễn các giai điệu vui tươi, những người phụ nữ và đàn ông cùng nhau nhảy múa, không khí vui tươi như lan tỏa khắp không gian.“Bé thích lắm!”

Thanh Thanh nói với sự phấn khích rõ ràng.

Bé chưa từng thấy mọi thứ sống động như vậy, không chỉ là một nơi để sinh tồn, mà là một nơi tràn đầy hy vọng, ước mơ và niềm vui.Raven chỉ đứng yên, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng trong sâu thẳm, anh thấu hiểu được sự vui mừng của bé.

Anh biết rằng dù bé có là ai, dù sinh ra từ thế giới nào, thì bé vẫn có một trái tim trong sáng, một tâm hồn ngây thơ đầy ước mơ.

Cảnh vật này có thể làm bé vui vẻ, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.Bé quay lại nhìn Raven, ánh mắt sáng lên.

“Anh Raven, bé có thể đi dạo ở đây lâu không?”

“Chỉ một lúc thôi,” Raven trả lời nhẹ nhàng.

“Sau đó, chúng ta sẽ phải quay về cung điện.”

Thanh Thanh mỉm cười, rồi lại tiếp tục đi dọc theo con phố, lần đầu tiên trong đời, bé cảm nhận được không khí tự do, phồn thịnh của cuộc sống nơi con người bình dị đang tạo dựng tương lai của họ.

Bé hít một hơi thật sâu, cảm giác như được sống trong chính khoảnh khắc này, và cảm thấy rằng ngoài cung điện xa hoa, thế giới này vẫn còn có rất nhiều điều đẹp đẽ mà bé chưa từng biết.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 48: Thánh tử


Bé vẫn dạo bước giữa khung cảnh náo nhiệt của thành phố, đôi mắt long lanh lướt qua từng ngõ ngách với vẻ ngạc nhiên và thích thú chưa từng thấy.

Bé dừng lại trước một quầy hàng bày bán những chiếc đèn thủ công tinh xảo, ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên làn da trắng mịn như sứ.

Raven bước đến gần hơn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh như thể chỉ cần một tia nguy hiểm nhỏ thôi, anh sẽ lập tức che chắn cho bé ngay.Chính vào khoảnh khắc đó, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, trên con đường lát đá ánh lên sắc đỏ cam dịu dàng, một đoàn người dần xuất hiện từ phía cuối phố.

Dẫn đầu là một thanh niên khoác áo choàng trắng tinh khôi, thêu chỉ vàng dọc tay áo và viền cổ, biểu tượng mặt trời dát vàng lấp lánh trước ngực áo càng tôn thêm vẻ cao quý phi phàm.

Xung quanh y, người dân vội vã né sang hai bên, cúi đầu cung kính, thì thầm: “Thánh tử Lucian… là Thánh tử…”

Lucian bước chậm rãi giữa phố xá ồn ào, ánh sáng hoàng hôn phủ lên áo choàng trắng như ngọn lửa vàng đang nhảy múa quanh người y.

Mái tóc dài màu bạch kim nhẹ lay theo gió, phản chiếu sắc trời như được dệt từ ánh sáng thiên đường.

Mỗi bước chân của y mang theo khí chất cao quý, trầm tĩnh và xa cách – một vị Thánh tử từ giáo điện, thuần khiết đến mức tưởng chừng không thể chạm tới.Nhưng rồi, trong khoảnh khắc, ánh mắt y khựng lại.Bên kia con phố, giữa đám đông vội vã và những âm thanh ồn ã, một bóng hình nhỏ nhắn lọt vào mắt y – như một điểm sáng dịu dàng giữa thế giới hỗn loạn.

Em ấy mặc một bộ y phục giản dị, không có lấy một món trang sức nào, nhưng lại rạng rỡ lạ thường.

Mái tóc đen dài được tết lại thả sau lưng, vài sợi tóc rủ nhẹ trước trán, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, làn da trắng mịn như sữa.

Em đang cười khúc khích với người thanh niên cao lớn bên cạnh, dường như đang khoe chiếc đèn lồng trên tay với người ấy.Lucian Seraphiel bất động.Trái tim y – vốn đã được giáo huấn để lặng im trước mọi cám dỗ phàm trần – đột ngột khẽ run.

Một cảm xúc chưa từng có, như dòng nước âm ỉ chảy qua lớp đá dày, đâm xuyên từng thớ thịt trong y.

Không lý do, không cảnh báo.Chỉ là… muốn giữ lấy.

Ngay lập tức.

Vĩnh viễn.“Người kia là ai?” – y cất giọng trầm thấp, nhưng lại khiến thị vệ bên cạnh giật mình.“Vâng… có vẻ là một đứa trẻ thường dân.”

Lucian lắc đầu khẽ.

“Không...ta không nghĩ em ấy đơn giản là thường dân.”

Đôi mắt y vẫn không rời khỏi bóng hình nhỏ ấy.

“Ánh sáng quanh em ấy… quá thanh khiết...”

Y không do dự.

Bước chân hướng về phía trước, giữa phố xá tấp nập, nhưng dường như mọi âm thanh đều mờ dần trong tai Lucian.Thanh Thanh đang định đưa tay chọn một chiếc đèn nhỏ thì bỗng không khí xung quanh dường như thay đổi.

Bé quay đầu lại – và ánh mắt bé chạm ngay vào đôi mắt lam băng giá kia.Là một người lạ… nhưng sao ánh nhìn ấy lại khiến tim bé đập mạnh như vậy?Khi Lucian dừng lại trước mặt bé, Thanh Thanh ngước lên, đôi mắt to tròn phản chiếu bầu trời hoàng hôn và bóng dáng cao lớn của y.

Lucian Seraphiel khẽ nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng như gió qua đồng cỏ:“Xin chào…Xin lỗi vì sự mạo muội, nhưng ta có thể biết tên của em không?”

Thanh Thanh chớp mắt.

“Bé là…

Thanh Thanh.”

Lucian khẽ cười.

Một nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kì lạ chôn sâu trong đáy mắt.

“Thanh Thanh…

Một cái tên thật đẹp.

Giống như chính em vậy.”

Raven lập tức bước lên chắn giữa hai người, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Thánh tử Lucian, xin ngài giữ khoảng cách.”

Lucian không giận.

Ngược lại, y chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn dính chặt lấy Thanh Thanh, như thể chỉ cần rời mắt một giây, bé sẽ biến mất.

“Ta là Lucian Seraphiel.

Không phải thương nhân, không phải quý tộc.

Chỉ là… một kẻ vừa mới biết thế nào là rung động.”

Sau câu đó y không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn bé, như muốn khắc sâu từng nét nhỏ trên gương mặt ấy vào tâm trí.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giữa chốn phồn hoa, y biết một điều chắc chắn hơn bất cứ lời tiên tri nào:Em ấy là ánh sáng của y, và y sẽ không để ánh sáng ấy rời khỏi tay mình.
 
Back
Top Bottom