Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi

(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 19: Tìm thấy


Viện nghiên cứu cũ nằm sâu trong khu vực bị bỏ hoang, xung quanh là những tòa nhà đổ nát và zombie lang thang.

Khi đoàn xe dừng lại, nhóm của Lâm Mục lập tức xuống xe, quan sát cảnh vật xung quanh.

Ngay khi Thanh Thanh vừa bước xuống, hệ thống 1030 vang lên trong đầu bé: [Ký chủ chú ý!

Nơi này có tín hiệu sinh học đặc biệt.

Đây rất có thể là nơi nghiên cứu loại thực vật có khả năng kháng virus zombie.] Thanh Thanh chớp mắt, vô thức bấu chặt vào áo Lâm Mục, giọng nhỏ nhẹ: "Chú ơi, bé cảm giác có thứ gì đó rất quan trọng bên trong..."

Lâm Mục cúi xuống nhìn bé, ánh mắt dịu đi.

Hắn xoa nhẹ đầu Thanh Thanh, trầm giọng: "Ngoan, đi theo tôi.

Đừng rời xa."

Thẩm An Thành đứng bên cạnh, nghe vậy thì nhướng mày, liếc qua hai người.

"Vậy còn chờ gì nữa?

Vào thôi."

- Cánh cửa viện nghiên cứu bị khóa chặt, nhưng không làm khó được dị năng của Lâm Mục.

Hắn chạm tay lên ổ khóa, một lớp băng phủ lên sau đó dưới cái bóp nhẹ của hắn rồi vỡ nát.Cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ một hành lang tối tăm.

Mùi hóa chất nồng nặc phảng phất trong không khí, cùng với dấu vết cào cấu trên tường cho thấy nơi này từng xảy ra chuyện gì đó kinh hoàng.

Thanh Thanh theo bản năng ôm chặt lấy cổ Lâm Mục, giọng lí nhí: "Nơi này đáng sợ quá..."

Lâm Mục xiết chặt bé trong tay, trầm giọng: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ bé."

Chu Dực Thắng ở phía sau nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên, "Chậc, bé con dính lấy Lâm Mục vậy, tôi thấy hơi ghen tị đấy."

Thẩm An Thành liếc hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu bớt lưu manh lại, có lẽ bé con sẽ thích cậu hơn một chút."

Chu Dực Thắng cười khẽ, nhưng không đáp.

- Sau khi dò đường một lúc, nhóm phát hiện một cánh cửa kim loại lớn nằm ở cuối hành lang.

Bên cạnh có một bảng điều khiển điện tử, nhưng đã bị hỏng.

Lâm Mục cau mày, "Chúng ta cần tìm cách mở nó."

Tiếng của hệ thống 1030 vang lên: [Ký chủ, hãy để tôi thử hack hệ thống.] Thanh Thanh do dự một chút, rồi lí nhí nói: "Bé có thể giúp mở cửa."

Cả nhóm quay sang nhìn bé.

Thẩm An Thành khoanh tay, "Bé con còn biết mở khóa điện tử sao?"

Thanh Thanh mím môi, gật đầu.

Hệ thống lập tức hoạt động, những ký hiệu phức tạp hiện lên trong tầm nhìn của bé.

Chỉ sau một phút, bảng điều khiển chớp sáng, rồi cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.

Bên trong là một khu vườn nhân tạo.

Ở trung tâm, một cây thực vật kỳ lạ đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Thanh Thanh tròn mắt, "Đẹp quá..."

Lâm Mục bước vào trước, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng, "Chính là thứ này."

Thẩm An Thành tiến lại gần, đưa tay định hái một nhánh cây.

Nhưng đúng lúc đó- Mặt đất rung chuyển nhẹ.

Từ góc tối, một sinh vật khổng lồ từ từ hiện ra, đôi mắt đỏ ngầu sáng rực.

Thanh Thanh theo phản xạ ôm chặt lấy Lâm Mục, nhỏ giọng kêu lên: "Chú ơi..."

Lâm Mục xiết chặt bé hơn, ánh mắt tối lại.

Chu Dực Thắng chậm rãi rút súng, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm: "Xem ra, có kẻ không mời mà đến rồi."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 20: Chiến đấu


Sinh vật khổng lồ trước mặt cao gần ba mét, thân thể phủ lớp vỏ xù xì như vỏ cây nhưng có kết cấu cứng rắn như đá.

Những sợi rễ dài quấn quanh người nó như xúc tu sống, vươn ra đan vào những dây leo trong khu vườn nhân tạo.

Nó dường như không chỉ là một con quái vật mà còn là một phần của nơi này.

Đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia hung ác. *Gào!* Tiếng gầm chấn động vang lên, làm những tấm kính xung quanh vỡ vụn, rơi lả tả xuống sàn.

Thanh Thanh theo bản năng rúc vào lòng Lâm Mục, hai tay bám chặt lấy cổ hắn.

Lâm Mục siết chặt vòng tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sinh vật trước mặt.

Lâm Mục cúi xuống nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao đâu, có anh ở đây."

Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cơ thể nhỏ nhắn vẫn khẽ run.

Ngay lúc đó, quái vật vung mạnh những xúc tu rễ cây về phía họ.

Lâm Mục lập tức phản ứng, một tay ôm Thanh Thanh, tay kia giơ lên. *Tách!* Lớp băng dày đặc bùng lên, tạo thành một bức tường chắn cứng rắn.

Những xúc tu đập mạnh vào băng, làm vỡ tung một phần, nhưng cũng bị đông cứng ngay sau đó.

Chu Dực Thắng búng tay, một luồng gió mạnh quét qua, chém đứt một loạt rễ cây.

Thẩm An Thành nhếch môi, dị năng tinh thần lập tức lan tỏa. *Ầm!* Quái vật gầm lên đau đớn, lảo đảo lùi lại.

Nhưng ngay lập tức, lớp vỏ trên người nó rạn nứt, để lộ một lớp da thịt màu đen nhầy nhụa bên trong.

Những rễ cây bị chém đứt lại mọc ra, lần này nhanh hơn và sắc bén hơn.

Lâm Mục cau mày, lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách.

"Con quái này có khả năng tái sinh."

Thẩm An Thành trầm giọng: "Không chỉ thế, nó còn đang hấp thụ năng lượng xung quanh."

Ngay khi hắn dứt lời, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Những dây leo trong khu vườn nhân tạo bắt đầu vươn dài, giống như đang nghe lệnh từ con quái vật.

Cả căn phòng nhanh chóng biến thành một mê cung rễ cây.

"Tệ thật."

Chu Dực Thắng cười nhạt.

"Nếu cứ thế này, nó sẽ không bao giờ chết."

"Vậy thì phải tìm lõi của nó."

Lâm Mục nói.

Nhưng chưa kịp tìm, một loạt xúc tu rễ cây bất ngờ lao đến từ bốn phía.

Lâm Mục xoay người, ôm chặt Thanh Thanh nhảy ra sau.

Chu Dực Thắng búng tay, cơn lốc xoáy xuất hiện, xé tan một phần xúc tu.

Thẩm An Thành vung dao, chém gọn những nhánh cây đang quấn lấy chân mình.

Nhưng ngay khi tưởng rằng đã thoát khỏi vòng vây, một xúc tu lớn đột ngột đâm xuyên qua sàn, lao thẳng đến chỗ Thanh Thanh.

Lâm Mục vung tay, tạo một tường băng chắn lại.

Nhưng lần này, băng bị phá vỡ ngay lập tức.

Mũi xúc tu sắp chạm đến Thanh Thanh- Đúng lúc đó, một loạt rễ cây khác bất ngờ trồi lên từ mặt đất, quấn chặt lấy xúc tu của con quái vật, kéo mạnh nó lùi về sau.

Cả nhóm sửng sốt.

Từ phía hành lang tối đen, một bóng người bước ra.

Dưới ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông khoác áo blouse trắng xuất hiện, mái tóc dài hơi rối, đôi mắt thâm trầm nhưng lại mang theo chút lạnh lùng.

Hắn chỉ khẽ nâng tay.

Những rễ cây do hắn điều khiển siết chặt quái vật như muốn nghiền nát nó. *Rắc...

Rắc...* Âm thanh vỏ cây bị vỡ vang lên.

Con quái vật rít gào, nhưng lần này không thể thoát ra.

Chỉ trong vài giây, thân thể nó bị rễ cây nuốt chửng, vỡ vụn thành tro bụi.

Bầu không khí im lặng trong chốc lát.

Người đàn ông chậm rãi thu tay, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Thanh Thanh.

Y khẽ nhíu mày.

"...Đây là ai?"
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 21: Lăng Kha


Căn phòng chìm trong tĩnh lặng sau trận chiến dữ dội.

Cơ thể quái vật bị xé toạc, máu đen tanh tưởi thấm ướt sàn nhà.

Những dây leo khổng lồ run rẩy trước khi co quắp lại, để lộ một bóng người khoác blouse trắng chậm rãi bước ra từ bóng tối.

Y không vội lên tiếng mà chỉ lặng lẽ quan sát cả nhóm, đặc biệt là Thanh Thanh-bé con vẫn còn đang níu chặt lấy cổ Lâm Mục.

Lâm Mục siết chặt tay, giữ Thanh Thanh trong vòng bảo vệ của mình, lạnh giọng hỏi: "Anh là ai?"

Người đàn ông chậm rãi chỉnh lại gọng kính, đôi mắt sắc bén quét qua từng người trước khi dừng trên cây thực vật phát sáng ở trung tâm căn phòng.

"...

Lăng Kha."

Chu Dực Thắng khoanh tay, nhướn mày: "Lăng Kha?

Cái tên nghe quen đấy."

Thẩm An Thành híp mắt, giọng mang theo chút nghiền ngẫm: "Khoa học gia của Viện Nghiên Cứu Trung Ương?"

Lăng Kha không phủ nhận.

Y tiến đến gần cây thực vật, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt lá phát sáng, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật của chính mình.

"Các người đến đây vì thứ này, đúng không?"

Không ai trả lời, nhưng sự im lặng đã nói lên tất cả.

Lăng Kha cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia hứng thú: "Vậy thì có một tin tốt và một tin xấu."

Y quay lại, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy nguy hiểm.

"Tin tốt là, thứ này đúng là có thể kháng virus zombie."

Chu Dực Thắng hừ nhẹ: "Còn tin xấu?"

Lăng Kha đẩy gọng kính, giọng điệu thong thả: "Nó chưa hoàn chỉnh."

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Lâm Mục cau mày: "Ý anh là gì?"

Lăng Kha chậm rãi nhìn qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Thanh Thanh.

"Để biến nó thành thuốc giải thực sự, tôi cần một thành phần cuối cùng..."

Y nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng khó che giấu.

"...

Và cậu nhóc này chính là chìa khóa."

Mọi người: "?!"

Lâm Mục lập tức siết chặt Thanh Thanh hơn, đồng thời ánh băng dày đặc tràn ra từ lòng bàn tay.

Thẩm An Thành rút dao, giọng trầm xuống: "Anh có thể nói rõ hơn trước khi chúng tôi biến anh thành cái xác?"

Lăng Kha cười khẽ, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.

Y khoanh tay, thản nhiên đáp: "Đừng hiểu lầm.

Tôi không có ý định làm hại cậu nhóc."

Y cúi đầu nhìn Thanh Thanh, ánh mắt mang theo sự nghiên cứu sâu sắc.

"Nhưng tôi có thể khẳng định, cơ thể cậu ta có một loại năng lượng đặc biệt...

Thứ có thể kích hoạt hoàn toàn khả năng của cây thuốc này."

Chu Dực Thắng híp mắt: "Nói cách khác, nếu không có Thanh Thanh, thuốc giải sẽ vô dụng?"

Lăng Kha mỉm cười: "Đúng vậy."

Mọi người lập tức cảnh giác.

Lăng Kha đương nhiên nhận ra điều đó, nhưng y chỉ nhún vai, giọng điệu vẫn bình thản: "Yên tâm.

Tôi không có hứng thú với việc bắt cóc hay cưỡng ép ai cả."

Y chậm rãi giơ một tay lên, lòng bàn tay phát sáng với luồng năng lượng màu lục-dị năng Mộc.

"Tôi có thể giúp các người hoàn thành thuốc giải."

Y dừng lại một chút, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Chỉ cần... các người đồng ý để tôi 'nghiên cứu' cậu nhóc này một chút."

Thanh Thanh: "???"

Cả nhóm: "..."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 22: Thỏa thuận nguy hiểm


Không khí trong phòng như ngưng đọng.

Lâm Mục nheo mắt, cánh tay ôm Thanh Thanh vô thức siết chặt hơn, dị năng băng lan tỏa theo từng nhịp thở.

Hơi lạnh tràn ra, đông kết một phần sàn nhà.

Thẩm An Thành thì cười nhạt, ngón tay lướt nhẹ trên chuôi dao găm như thể chỉ chờ một cái cớ để động thủ.

Chu Dực Thắng khoanh tay, nhìn Lăng Kha bằng ánh mắt khó đoán, nụ cười lười biếng trên môi chưa từng tắt, nhưng đáy mắt đã tối sầm.

"Nghiên cứu?

Nghe có vẻ đáng ngờ nhỉ?"

Lăng Kha không tỏ ra vội vã hay hoảng sợ trước sự cảnh giác rõ rệt từ ba kẻ mạnh nhất nơi này.

Y chỉ lặng lẽ đẩy gọng kính, giọng điệu vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

"Đừng hiểu lầm.

Tôi không có ý định làm hại cậu nhóc."

Ánh mắt y một lần nữa dừng trên Thanh Thanh, chứa đựng sự tò mò sâu sắc của một nhà khoa học với một mẫu vật hiếm có.

"Chỉ là...

Tôi chưa từng gặp một sinh vật nào như cậu ta."

Bàn tay Lăng Kha khẽ nâng lên, dị năng Mộc tỏa ra luồng sáng lục nhàn nhạt.

Ngay lập tức, dây leo khắp phòng dường như trở nên sống động, chậm rãi vươn tới Thanh Thanh.

Lâm Mục lập tức phản ứng, một mũi băng sắc nhọn bắn ra, đóng băng toàn bộ dây leo chỉ trong chớp mắt.

Thanh Thanh tròn mắt, theo phản xạ ôm chặt Lâm Mục hơn.

Lăng Kha không hề bối rối trước hành động đầy cảnh giác đó.

Y chỉ cười nhẹ, thu hồi dị năng.

"Tôi không có ý tấn công."

Y nhìn Thanh Thanh, chậm rãi nói: "Nhưng cậu có biết không?

Cơ thể cậu đang cộng hưởng với dị năng của tôi."

Thanh Thanh chớp mắt, ngơ ngác: "Bé không hiểu..."

Hệ thống 1030 trong đầu bé cũng bối rối: [Ký chủ, tôi không phát hiện bất kỳ dấu hiệu đặc biệt nào... nhưng đúng là có gì đó kỳ lạ với năng lượng trong cơ thể cậu.] Lăng Kha nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia thích thú.

"Cậu là một bí ẩn.

Và tôi rất hứng thú với bí ẩn."

Y tiến thêm một bước, nhưng lập tức bị chặn lại bởi ba ánh mắt đầy nguy hiểm.

Lâm Mục trầm giọng: "Tóm lại, anh muốn gì?"

Lăng Kha đút tay vào túi áo blouse, thản nhiên nói: "Rất đơn giản.

Tôi sẽ giúp các người hoàn thành thuốc giải.

Đổi lại, tôi muốn được kiểm tra cơ thể của cậu nhóc này."

Chu Dực Thắng nhướn mày, nửa đùa nửa thật: "Kiểm tra kiểu gì?"

Lăng Kha cười khẽ: "Đừng lo, chỉ là quét năng lượng và một số xét nghiệm cơ bản."

Y nhìn thẳng vào Thanh Thanh, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén: "Không đau.

Tôi hứa."

Thanh Thanh bối rối, khẽ siết chặt tay áo Lâm Mục.

Lâm Mục im lặng một lúc, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Bé có muốn không?"

Thanh Thanh ngước lên nhìn hắn, đôi mắt trong veo dao động.

Bé không thích bị người lạ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng... nếu đây là cách duy nhất để có thuốc giải...

Bé mím môi, rồi khẽ gật đầu.

Lâm Mục thở dài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Lăng Kha.

"Chỉ kiểm tra.

Nếu anh dám làm gì quá đáng-" Hắn không nói hết câu, nhưng khí lạnh tràn ra từ cơ thể đã nói lên tất cả.

Lăng Kha nhếch môi, vẻ mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi.

"Tôi hiểu."

Y đẩy gọng kính, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự điên cuồng khó giấu.

"Vậy thì, bắt đầu thôi."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 23: Kiểm tra


Không khí trong phòng thí nghiệm vô cùng tĩnh lặng.

Lăng Kha cẩn thận đặt một chiếc máy quét năng lượng lên bàn, ánh mắt đầy hứng thú dừng trên Thanh Thanh.

Bé đang ngồi yên trong lòng Lâm Mục, hai tay bám chặt lấy tay áo hắn, như một bé con đáng thương sắp bị kiểm tra sức khỏe.

Lâm Mục vuốt nhẹ tóc bé, giọng trầm ổn: "Không sao đâu, bé ngoan."

Thẩm An Thành đứng khoanh tay một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lăng Kha.

Chu Dực Thắng thì dựa vào bàn, dáng vẻ tùy tiện nhưng không ai có thể xem nhẹ áp lực hắn đang tỏa ra.

Lăng Kha phớt lờ sát khí từ ba người kia, bình thản đưa tay về phía Thanh Thanh: "Cậu nhóc, đưa tay cho tôi."

Thanh Thanh do dự một chút, rồi rụt rè chìa bàn tay nhỏ nhắn ra.

Lăng Kha khẽ cười, ngón tay thon dài chạm vào cổ tay bé.

Ngay lập tức- ẦM!Cả căn phòng rung chuyển.

Lăng Kha giật bắn người, vội rút tay lại.

Đồng thời, dị năng Mộc trong cơ thể y bỗng nhiên bùng phát, dây leo từ bốn phía đột ngột vươn ra, quấn chặt lấy tay y, như thể bị thứ gì đó kích thích mạnh mẽ.

Ánh sáng lục từ máy quét năng lượng lập tức bùng lên, số liệu hiển thị trên màn hình nhảy loạn xạ.

Mắt Lăng Kha lóe lên tia kinh ngạc.

"Không thể nào..."

Y ngẩng đầu nhìn Thanh Thanh.

Bé đang tròn mắt nhìn mình, nhưng trên cơ thể bé, một luồng năng lượng nhàn nhạt đang tỏa ra, hòa quyện với dị năng Mộc của y.

Nói đúng hơn- Cơ thể Thanh Thanh đang cộng hưởng với thực vật xung quanh.Dây leo trong phòng rung động, như thể bị thu hút bởi sự tồn tại của bé.

Những chậu cây trong góc phòng đột nhiên đâm chồi nảy lộc, thậm chí cả những mảng rêu bám trên tường cũng bắt đầu phát triển mạnh mẽ.

Lâm Mục lập tức ôm chặt bé hơn, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra?"

Lăng Kha không trả lời ngay.

Y chậm rãi đưa tay chạm vào màn hình máy quét, ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Cậu bé này..."

Y hít sâu, rồi thì thầm: "Không phải con người."

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Chu Dực Thắng híp mắt, giọng điệu không còn lười biếng nữa: "Anh có ý gì?"

Lăng Kha siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén cơn kích động.

Y chưa từng thấy trường hợp nào như thế này.

Thanh Thanh không chỉ có thể cộng hưởng với thực vật mà còn làm chúng phát triển một cách vượt xa quy luật tự nhiên.

"Cậu bé không phải dị năng giả Mộc, nhưng lại có một loại năng lượng đặc biệt có thể tác động đến thực vật."

Y nhìn Thanh Thanh, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua bé.

"Cậu rốt cuộc là gì?"

Thanh Thanh ngẩn người.

Bé cúi xuống nhìn tay mình, rồi lại nhìn những dây leo đang quấn quanh, nhưng khi bé chớp mắt, chúng lập tức héo rũ.

Bé...Bé chỉ là một cọng cỏ nhỏ bé thôi mà...

Hệ thống 1030 cũng im lặng.Nhưng trước khi ai kịp hỏi thêm- ẦM!Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ bên ngoài.

Toàn bộ phòng thí nghiệm rung chuyển dữ dội, hệ thống đèn nhấp nháy liên tục.

Thẩm An Thành lập tức rút vũ khí, ánh mắt sắc bén:"Có chuyện gì?"

Lăng Kha cau mày, nhanh chóng kiểm tra hệ thống an ninh.

Nhưng trước khi y kịp lên tiếng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ loa phát thanh trong phòng: [Hệ thống báo động cấp S.

Phát hiện sinh vật biến dị cấp cao.

Đề nghị tất cả nhân viên lập tức sơ tán.] Bên ngoài, từng tiếng gầm gừ đầy hung tợn vang vọng, như thể có một con quái vật khổng lồ đang tiến gần.

Lăng Kha lập tức gõ bàn phím, giọng nói trầm xuống: "Chết tiệt.

Là một con quái thể đột biến cấp cao."

Lâm Mục siết chặt Thanh Thanh, ánh mắt lạnh lẽo: "Đến nhanh hơn dự kiến."

Chu Dực Thắng cười nhạt, xoay cổ tay: "Được rồi.

Vậy thì giải quyết thôi."

ẦM!Cửa phòng thí nghiệm nổ tung.

Một sinh vật khổng lồ lao vào, đôi mắt đỏ ngầu quét ngang, rồi lập tức gầm lên đầy điên cuồng.

Những mảnh kính vỡ vụn.

Dị năng bùng nổ.

Trận chiến thực sự, cuối cùng cũng bắt đầu.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 24: Quái vật đột biến


Khói bụi mịt mù.

Một con quái vật khổng lồ lao vào phòng thí nghiệm, toàn thân phủ đầy vảy cứng, đôi mắt đỏ ngầu mang theo vẻ điên cuồng của sinh vật bị đột biến.

Những mảng thịt thối rữa xen kẽ với những lớp giáp sinh học, tạo thành một hình dạng kinh tởm, như thể nó đã trải qua hàng chục lần biến đổi để thích nghi với môi trường chết chóc ngoài kia.

GẦM-!!Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, sóng âm cường đại quét ngang, làm vỡ nát các màn hình điều khiển xung quanh.

Thanh Thanh bị chấn động đến mức run rẩy trong lòng Lâm Mục, bé theo bản năng níu chặt cổ áo hắn.

Lâm Mục ôm chặt bé, ánh mắt trầm xuống.

"Quái thể cấp S..."

Lăng Kha cau mày, nhanh chóng lùi lại, "Loại này không dễ đối phó."

Chu Dực Thắng nhếch môi cười nhạt: "Vậy mới thú vị."

Không ai chần chừ.

ẦM!Lâm Mục là người đầu tiên ra tay.

Hắn vung tay, luồng khí lạnh bùng nổ, những mũi băng sắc nhọn từ dưới đất trồi lên, đâm thẳng vào thân quái vật.

PHẬP!Lớp giáp thịt cứng rắn bị xuyên thủng, nhưng con quái vật chỉ gầm lên, không hề có dấu hiệu suy yếu.

VỤT!Nó đột ngột lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Lâm Mục ôm Thanh Thanh né sang bên, nhưng đúng lúc đó, Thẩm An Thành đã xuất hiện.

Ánh mắt hắn lóe sáng, sóng tinh thần mạnh mẽ quét qua.

RẮC!Con quái vật khựng lại, gầm rú điên cuồng, móng vuốt quơ loạn trong không trung như thể đang phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp.

Thẩm An Thành nhếch môi, áp lực tinh thần càng lúc càng tăng.

"Quỳ xuống."

ẦM!Quái vật nện mạnh xuống đất, toàn thân run rẩy.

Nhưng chưa kịp để hắn kết liễu, từ trên không, một cơn gió xoáy mạnh mẽ bùng lên.

Chu Dực Thắng đã ra tay.

Hắn vung tay, hàng chục lưỡi phong nhận sắc bén bay tới, cắt xé cơ thể quái vật.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập.

XOẸT!Một cánh tay của quái vật bị cắt lìa.

GẦM-!!!Quái vật điên cuồng gào thét.

Cơ thể nó đột ngột phồng lên, mạch máu biến dạng, lớp giáp thịt mọc ra những chiếc gai sắc nhọn.

Lăng Kha nhìn chằm chằm vào con quái thể đang tiến hóa ngay trước mắt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

"Dị năng Mộc của tôi có thể kiềm chế nó."

Y đột ngột lên tiếng.

Chu Dực Thắng liếc y: "Vậy còn chờ gì nữa?"

Lăng Kha không đáp, chỉ nâng tay, một luồng sáng lục nhàn nhạt lan tỏa.

Những dây leo khổng lồ trồi lên từ mặt đất, điên cuồng quấn lấy quái vật, ghim chặt nó xuống.

Lâm Mục nhanh chóng nhận ra cơ hội.

Hắn buông Thanh Thanh xuống, thì thầm: "Bé ngoan, ở yên đây."

Thanh Thanh gật đầu, dù khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt.

ẦM!Lâm Mục lao lên.

Hắn vung tay, một thanh trường đao băng tinh xuất hiện, ánh sáng lam sắc lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt sắc bén của hắn.

VỤT!Thanh đao bổ xuống, trực tiếp chém xuyên qua lớp giáp của quái vật.

GẦM-!!!Quái vật gào lên đau đớn.

Nhưng đúng lúc này- VỤT!Một chiếc gai sắc nhọn từ cơ thể nó đột ngột bắn ra, nhắm thẳng vào Thanh Thanh!

Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt.

SOẠT!Một bóng người lao đến.

Lâm Mục lập tức ôm Thanh Thanh, xoay người chắn phía trước.

PHẬP!Chiếc gai xuyên thẳng vào vai hắn.

Máu bắn ra.

Thanh Thanh tròn mắt, hơi thở nghẹn lại.

"Chú Mục!!"

Lâm Mục không hề rên một tiếng.

Hắn chỉ nhíu mày, ánh mắt tối lại, rồi dứt khoát rút gai ra, máu tươi chảy dài xuống cánh tay.

Băng tuyết lập tức lan tràn từ vết thương, ngăn chặn chất độc.

Nhưng Thanh Thanh vẫn hoảng sợ, nước mắt chực trào.

Lâm Mục cúi đầu, vội lau đi nước mắt trên má bé, giọng nhẹ nhàng: "Bé ngoan, không sao đâu."

Nhưng bé sợ.

Bé thực sự rất sợ...

Ngay lúc này, một bàn tay khác chạm lên đầu bé.

Thẩm An Thành cúi xuống, giọng điệu trầm thấp nhưng mang theo ý an ủi: "Bé con, đừng khóc."

Thanh Thanh run rẩy, cắn môi ngăn tiếng nức nở.

Chu Dực Thắng híp mắt, quay sang nhìn quái vật đang dãy dụa dưới lớp dây leo của Lăng Kha, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn.

"Chúng ta giải quyết nhanh đi."

ẦM!!Bốn nguồn sức mạnh đồng loạt bùng nổ.

Một trận chiến điên cuồng, hoàn toàn áp đảo.

Con quái vật không còn đường phản kháng.

ẦM!!Nó gào lên lần cuối, rồi toàn bộ cơ thể nổ tung.

Khói bụi tan đi, căn phòng im ắng trở lại.

- Thanh Thanh vẫn còn run rẩy trong lòng Lâm Mục.

Lăng Kha nhìn vết máu trên vai hắn, trầm giọng: "Cậu bị thương, cần chữa trị ngay."

Lâm Mục không quan tâm, chỉ cúi đầu dỗ Thanh Thanh: "Ngoan, em ổn chứ?"

Bé mím môi, không trả lời.

Thẩm An Thành lặng lẽ đưa tay lau đi vệt nước mắt còn vương trên má bé.

Chu Dực Thắng cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại mang theo tia nguy hiểm khi nhìn vào vết thương của Lâm Mục.

"Lần sau, cậu đừng để bị thương nữa."

Hắn ta nghiêng đầu, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: "Vì nếu không, có người sẽ khóc đến ngất đấy."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 25: Về Căn Cứ


Không gian vẫn còn nồng nặc mùi máu.

Sau khi tiêu diệt con quái vật đột biến, cả nhóm nhanh chóng thu thập mẫu cây nghiên cứu.

Lăng Kha cẩn thận cắt một nhánh lá phát sáng, bỏ vào hộp bảo quản chuyên dụng.

"Loại thực vật này có khả năng kháng virus zombie."

Y đẩy kính, giọng điệu chắc chắn, "Tôi sẽ nghiên cứu thêm sau khi trở về."

Lâm Mục vẫn giữ Thanh Thanh trong lòng, vết thương trên vai đã được đóng băng cầm máu nhưng sắc mặt hắn hơi tái.

Thanh Thanh rụt rè nhìn vết thương, môi bé mím chặt lại.

Chu Dực Thắng vác súng lên vai, lười biếng dựa vào tường: "Vậy xong rồi chứ?

Trở về thôi, tôi không thích ở cái chỗ hôi thối này lâu."

Thẩm An Thành khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua vết thương của Lâm Mục, rồi nhìn sang Thanh Thanh vẫn còn bám chặt hắn.

"Đi thôi."

- Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi viện nghiên cứu.

Bên ngoài, trời đã chạng vạng.

Ánh hoàng hôn phủ xuống thành phố hoang tàn, những cơn gió lạnh lùa qua các tòa nhà đổ nát, mang theo tiếng rít khe khẽ của lũ zombie lang thang.

Lâm Mục đặt Thanh Thanh lên một chiếc xe quân dụng, dỗ dành: "Ngoan, ngồi im, chúng ta về nhà."

Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tròn vẫn còn vương chút sợ hãi.

Lăng Kha ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe.

Động cơ ầm ầm vang lên, xe lao nhanh khỏi khu vực nguy hiểm.

- Hai giờ sau.Cổng chính căn cứ dần hiện ra trước mắt.

Những bức tường thép cao lớn vững chãi đứng giữa thành phố hoang tàn, phía trên là lính gác trang bị vũ khí đầy đủ.

Khi thấy xe của nhóm Lâm Mục, cổng lập tức mở ra.

Xe vừa dừng lại, một nhóm binh sĩ đã chạy tới, người cầm súng cảnh giác, người khác nhanh chóng kiểm tra tình trạng của nhóm.

Lâm Mục bước xuống xe, ôm Thanh Thanh theo.

"Báo cáo với bên kia, chúng tôi đã thu được mẫu thực vật."

Giọng hắn trầm ổn.

Lăng Kha đưa hộp bảo quản ra, ánh mắt sắc bén: "Tôi sẽ trực tiếp đưa mẫu này vào phòng thí nghiệm."

Lính gác gật đầu, lập tức dẫn đường.

Chu Dực Thắng duỗi người, uể oải nói: "Tôi đi tắm trước."

Thẩm An Thành không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Thanh Thanh, rồi quay người rời đi.

- Trong phòng y tế.

Thanh Thanh ngồi ngoan ngoãn trên giường, đôi mắt tròn vo nhìn Lâm Mục đang để bác sĩ băng bó vết thương.

"Đau không?"

Bé lí nhí hỏi.

Lâm Mục bật cười, xoa đầu bé: "Không đau."

Thanh Thanh cúi đầu, mím môi.

Bé sợ, sợ lần sau ai đó sẽ bị thương nặng hơn...

Lâm Mục dường như nhận ra cảm xúc của bé.

Hắn cúi xuống, nhẹ giọng thì thầm bên tai bé: "Đừng lo!

Tôi hứa sẽ không để mình bị thương nữa, được không?"

Thanh Thanh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp.

"...Thật không?"

"Thật."

Thanh Thanh rốt cuộc cũng nở một nụ cười nhẹ, nhào vào lòng hắn.

Bên ngoài, ba người đàn ông khác nhìn cảnh tượng này, ánh mắt tối lại.

Thẩm An Thành đẩy kính, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không để ai có cơ hội làm bé con sợ hãi lần nữa."

Chu Dực Thắng cười nhạt: "Ồ?

Cậu chắc chứ?"

Lăng Kha đứng yên, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì.

Nhưng rõ ràng, bầu không khí giữa ba người đã có chút căng thẳng.

Mà Thanh Thanh, bé chẳng hề hay biết gì cả.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 26: Sóng ngầm


Sau khi băng bó xong, Thanh Thanh bị Lâm Mục dỗ dành đến mức buồn ngủ.

Bé rúc vào lòng hắn, mí mắt khép hờ, mềm nhũn như một con mèo nhỏ.

Lâm Mục cẩn thận đặt bé lên giường, kéo chăn đắp kín, động tác dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ quấy rầy.

Nhưng những người còn lại thì không có tâm trạng tốt như vậy.

- Bên ngoài phòng y tế.Ba người đàn ông đứng đối diện nhau, bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng.

Chu Dực Thắng khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc: "Tôi nhớ là ai đó từng nói sẽ không để Thanh Thanh bám lấy mình quá nhiều, nhưng bây giờ xem ra..."

Hắn liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cười nhạt.

"Thật thú vị."

Thẩm An Thành đẩy kính, ánh mắt lạnh nhạt: "Nếu cậu có thời gian nói mấy lời vô nghĩa này, chi bằng suy nghĩ xem làm thế nào để đảm bảo an toàn cho bé con."

Lăng Kha đứng dựa vào tường, chậm rãi lên tiếng: "Thực vật kháng virus đã có trong tay, nhưng việc nghiên cứu thuốc giải cần thời gian.

Trong thời gian này, không ai được phép làm em ấy hoảng sợ hoặc tổn thương."

Giọng y nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa áp lực vô hình.

Chu Dực Thắng nhướn mày: "Ồ?

Kể cả cậu?"

Lăng Kha không đáp, chỉ bình thản nhìn hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, dường như có tia lửa lóe lên.

- Trong phòng.Thanh Thanh trở mình trong giấc ngủ, mi mắt khẽ run.

Bé mơ thấy rất nhiều hình ảnh mơ hồ-ánh sáng chói lóa, những đôi mắt đỏ ngầu, những bàn tay lạnh lẽo vươn đến kéo bé vào bóng tối.

Bé giật mình tỉnh dậy.

Không gian xung quanh tối đen, chỉ có ánh đèn mờ nhạt hắt lên tường.

Bên cạnh, Lâm Mục vẫn chưa rời đi, hắn ngồi trên ghế, một tay chống cằm, đôi mắt xanh thẳm đầy tĩnh lặng nhìn bé.

Thanh Thanh chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Mục đã vươn tay kéo bé vào lòng.

"Ngủ tiếp đi."

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi.

Thanh Thanh ngoan ngoãn rúc vào hắn, bàn tay nhỏ siết lấy vạt áo trước ngực hắn, nhẹ giọng thì thầm: "Bé không sao...

Lâm Mục cũng phải nghỉ ngơi nữa."

Lâm Mục không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, như thể muốn khắc sâu sự tồn tại của bé vào lòng mình.

- Sáng hôm sau.

Chu Dực Thắng là người đầu tiên bước vào phòng, thấy cảnh tượng này liền nhướng mày.

"Xem ra tôi đến không đúng lúc."

Lâm Mục mở mắt, ánh nhìn sắc bén: "Có chuyện gì?"

Chu Dực Thắng không trả lời ngay, mà bước đến bên giường, cúi người nhìn Thanh Thanh đang ngủ say, sau đó giơ tay nhéo nhẹ má bé.

"Bé con, dậy thôi."

Thanh Thanh dụi mắt, chớp chớp nhìn hắn.

"...Chú ơi?"

Chu Dực Thắng cười nhạt: "Sáng rồi.

Tôi đến đón em đi ăn."

Lâm Mục nhíu mày, nhưng Thanh Thanh đã tỉnh hẳn, ngoan ngoãn trèo xuống giường.

Thẩm An Thành và Lăng Kha cũng đã đến, rõ ràng hôm nay có chuyện quan trọng.

Vừa ăn sáng, Lăng Kha vừa thông báo: "Tôi đã kiểm tra sơ bộ, thực vật này thực sự có tác dụng ngăn chặn virus.

Nhưng để bào chế thuốc giải, cần thử nghiệm thêm."

Thẩm An Thành trầm giọng: "Cần bao lâu?"

Lăng Kha suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không chắc, nhưng ít nhất cũng phải vài tuần."

Thanh Thanh nghiêng đầu: "Vậy... trong lúc đó, bé có thể giúp gì không?"

Ba người đàn ông lập tức quay sang nhìn bé.

Lâm Mục nghiêm túc: "Em chỉ cần ngoan ngoãn là được."

Thẩm An Thành gật đầu: "Không cần lo lắng chuyện khác."

Chu Dực Thắng cười khẽ: "Bé con, chúng ta không cần một nhà khoa học nhí đâu."

Thanh Thanh mím môi.

Bé muốn giúp lắm mà...

Nhưng rõ ràng, mấy người này không có ý định để bé dính vào chuyện nguy hiểm.

Bé thở dài, ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi...

Bé nghe lời."

Nhưng bé đâu biết rằng, bão tố sắp ập đến.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 27: Gián điệp


Mặc dù đã có thực vật kháng virus, nhưng việc bào chế thuốc giải không phải là chuyện đơn giản.

Lăng Kha phải mất rất nhiều thời gian nghiên cứu, trong khi các căn cứ khác bắt đầu nghe phong thanh về sự tồn tại của loại thực vật này.

- Ba ngày sau.Trong phòng nghiên cứu, Lăng Kha đứng trước một loạt ống nghiệm chứa dung dịch màu xanh lục, ánh mắt trầm tư.

Y vừa ghi chép kết quả vừa lên tiếng: "Chúng ta có một vấn đề."

Lâm Mục đứng dựa vào bàn, cau mày: "Nói."

Lăng Kha đẩy kính: "Loại thực vật này có thể ức chế virus, nhưng không thể tiêu diệt hoàn toàn.

Nếu không có một chất xúc tác mạnh hơn, thuốc giải chỉ có thể kéo dài thời gian phát bệnh, chứ không chữa dứt điểm."

Chu Dực Thắng dựa vào tường, khoanh tay cười nhạt: "Vậy thì chúng ta cần tìm thêm một thành phần nữa?"

Thẩm An Thành lạnh nhạt bổ sung: "Nếu tin tức này lộ ra ngoài, các thế lực khác chắc chắn sẽ không ngồi yên."

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Lâm Mục im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn Lăng Kha: "Cậu có suy đoán gì không?"

Lăng Kha gật đầu, chỉ vào một bảng dữ liệu: "Dựa trên cấu trúc phân tử, có một loại khoáng thạch đặc biệt có thể kích hoạt tác dụng của thực vật này.

Nó từng được tìm thấy trong một khu vực bị phong tỏa phía Bắc."

Chu Dực Thắng nhướn mày: "Phía Bắc?

Ý cậu là... khu vực tử vong?"

Lăng Kha gật đầu.

Nơi đó là một vùng đất đầy rẫy quái vật đột biến mạnh nhất, gần như không ai sống sót trở về.

Lâm Mục siết chặt tay, trầm giọng: "Bao lâu nữa chúng ta có thể xuất phát?"

Lăng Kha đáp: "Tôi cần thêm hai ngày để chuẩn bị trang thiết bị."

Thẩm An Thành đứng lên, mắt sắc lạnh: "Vậy thì sau hai ngày, chúng ta sẽ đi."

- Cùng lúc đó, tại khu trung tâm của căn cứ.Thanh Thanh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, chân đung đưa, đôi mắt to tròn nhìn hộp bánh ngọt trước mặt.

Bé nghiêng đầu: "Thật sự... có thể ăn sao?"

Người phụ trách bếp ăn của căn cứ cười cười: "Đương nhiên rồi.

Đây là bánh dành cho bé."

Thanh Thanh nhìn hộp bánh, trong lòng có chút vui vẻ.

Bé cẩn thận cầm lấy một chiếc bánh nhỏ, vừa định cắn một miếng thì- Hệ thống 1030 đột nhiên cảnh báo trong đầu bé. [Ký chủ!

Dừng lại!

Có vấn đề với thức ăn này!]Thanh Thanh khựng lại, lặng lẽ đặt chiếc bánh xuống.

Bé chớp mắt, giọng ngoan ngoãn: "Bé no rồi."

Người phụ trách bếp hơi giật mình: "No rồi?

Nhưng bé chưa ăn miếng nào mà?"

Thanh Thanh lắc đầu, vẫn giữ nụ cười ngây thơ.

Người kia còn định nói gì đó, nhưng một bóng dáng cao lớn xuất hiện phía sau Thanh Thanh.

Lâm Mục lạnh giọng: "Có chuyện gì?"

Thanh Thanh vội nhào vào lòng hắn: "Lâm Mục!"

Lâm Mục liếc xuống hộp bánh, sau đó nhìn người phụ trách bếp ăn.

"Cậu lấy nguyên liệu từ đâu?"

Người kia cứng đờ.

Lâm Mục híp mắt, giọng nói không nhanh không chậm: "Tôi hỏi lại, cậu lấy nguyên liệu từ đâu?"

Người phụ trách bếp bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Cảm giác nguy hiểm lan tỏa trong không khí.

- Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong căn cứ.Chu Dực Thắng khoanh tay, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất.

Giọng hắn lười biếng nhưng đầy uy hiếp: "Người của ai?"

Người quỳ dưới đất run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Thẩm An Thành đứng bên cạnh, ánh mắt tối sầm: "Hắn không nói thì giết đi."

Lăng Kha cũng có mặt ở đó, y mỉm cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng: "Tôi có cách khiến hắn mở miệng."

Người kia lập tức tái mặt.

Một cơn bão sắp ập đến.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 28: Bóng tối


Căn phòng tối lờ mờ, chỉ có ánh đèn chớp tắt phản chiếu lên gương mặt tái mét của kẻ đang quỳ trên mặt đất.

Gã run rẩy, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh, như thể tìm kiếm một lối thoát.

Nhưng trước mặt gã là bốn người đàn ông mạnh nhất căn cứ này-không, có lẽ là mạnh nhất cả khu vực phía Bắc.

Chu Dực Thắng lười biếng dựa người vào bàn, tay xoay xoay con dao nhỏ trong tay.

"Tao không thích đợi lâu.

Nói đi, ai cử mày tới?"

Tên kia siết chặt nắm đấm, môi mím chặt, không lên tiếng.

Lăng Kha chậm rãi tháo đôi găng tay y đang đeo, để lộ làn da tái nhợt nhưng tinh tế.

Y khẽ nghiêng đầu, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo sự nguy hiểm lạnh lẽo: "Tôi là một nhà nghiên cứu, cũng là một dị năng giả hệ Mộc.

Cậu có biết điều đó nghĩa là gì không?"

Gã kia không dám trả lời.

Dưới chân y, một sợi dây leo mỏng manh từ từ trồi lên khỏi mặt đất, như một con rắn đang nhẹ nhàng trườn tới.

Bất ngờ, nó luồn qua mắt cá chân tên kia rồi nhanh chóng bò lên cánh tay gã.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán gã.

"Tôi... tôi không biết gì cả..."

Lăng Kha vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ.

Dây leo quấn quanh cổ tay gã, sau đó bất ngờ cắm sâu vào da thịt.

Cơn đau nhói buốt khiến gã co giật, nhưng điều kinh khủng hơn là cảm giác sinh lực đang bị rút dần từng chút một.

"Tôi có thể kiểm soát dây leo của mình để chỉ hút đi một lượng nhỏ năng lượng sống," Lăng Kha chậm rãi giải thích, "hoặc nếu cậu thích đau đớn hơn, tôi có thể khiến dây leo của mình len vào từng mạch máu, cắt đứt từng dây thần kinh một."

Tên kia sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, môi run rẩy.

"Tôi nói!

Tôi nói!"

Chu Dực Thắng huýt sáo, nhướn mày nhìn Lăng Kha: "Không ngờ cậu cũng có lúc ra tay thế này."

Lăng Kha nhẹ nhàng tháo dây leo khỏi tay gã, vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Chỉ là chút thủ thuật nhỏ thôi."

Thẩm An Thành khoanh tay, ánh mắt lạnh băng: "Hắn là người của ai?"

Gã kia cúi đầu, giọng run rẩy: "Là... là căn cứ phía Đông!

Tôi nhận lệnh của bọn họ... trà trộn vào đây để theo dõi các anh, nếu có cơ hội thì phá hủy nghiên cứu thuốc giải..."

Lâm Mục trầm giọng: "Bọn chúng muốn thuốc giải?"

Tên kia vội lắc đầu, nước mắt gần như trào ra: "Không, bọn họ không muốn cứu người!

Họ muốn tiêu hủy nó!

Nếu căn cứ của các anh chế tạo được thuốc giải, thế cân bằng sẽ thay đổi... bọn họ muốn giữ quyền kiểm soát, muốn duy trì thế giới này trong hỗn loạn!"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Chu Dực Thắng nhếch môi: "Thú vị đấy.

Xem ra lần này không thể bỏ qua được rồi."

Lăng Kha nheo mắt, ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong đáy mắt y: "Nếu bọn họ đã có gan nhắm vào chúng ta... vậy thì cũng đến lúc chúng ta gửi lời chào hỏi lại."
 
Back
Top Bottom