- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,112
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #191
[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P1】
Chương 216: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (20)
Chương 216: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (20)
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á

______
◎ Tạ Huyền Lan đã bị lây nhiễm virus xác sống ◎
Một lượng lớn xác sống tràn ra từ nhà máy, điên cuồng lao về phía chiếc xe, miệng phát ra tiếng thở "gừ gừ", trông vô cùng rợn người.Nguyễn Thanh không nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy Ninh Vọng liếc mắt nhìn, cậu nhẹ nhàng vỗ vai hắn, rồi hơi nghiêng người sát lại gần hơn một chút.Ninh Vọng vô thức quay đầu lại, kết quả liền đối diện với một đôi mắt trong veo như mặt nước, đẹp đến ngẩn ngơ, hắn lập tức sững người.Nguyễn Thanh nghiêng tới hơi gần, gần đến mức hai người gần như chạm vào hơi thở của nhau, hương lan thoảng trong không khí cũng trở nên nồng nàn đến cực điểm.Mùi thơm khiến đầu óc Ninh Vọng trở nên choáng váng, não bộ như hóa thành một mớ bòng bong, toàn thân căng cứng nhìn người ở sát ngay trước mặt, cổ họng khẽ động.Trong đáy mắt ẩn chứa một tia chờ mong mơ hồ, đến chính hắn cũng không nhận ra.Như thể đang chờ Nguyễn Thanh chủ động hôn mình vậy.Thực ra khoảng cách giữa hai người không tính là quá gần, vẫn còn 10 phân.Nhưng vì tư thế và góc độ, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, lại giống như Nguyễn Thanh đang chủ động hôn Ninh Vọng.Nguyễn Thanh hoàn toàn không có ý định hôn Ninh Vọng, cậu chỉ khẽ mỉm cười, tay kín đáo vòng qua người hắn, mở cánh cửa bên Ninh Vọng ra.Vì động tác của Nguyễn Thanh bị thân hình Ninh Vọng che khuất, nên không ai phát hiện ra cậu đã âm thầm ấn mở cửa xe.Sau khi mở cửa, Nguyễn Thanh như thể tay chống không nổi nữa, cả người nghiêng về phía trước.Kết quả là ngã nhào vào người Ninh Vọng, đẩy hắn rớt thẳng xuống xe.Mà Ninh Vọng lúc này còn đang chìm đắm trong nụ cười của Nguyễn Thanh vừa rồi, hoàn toàn không kịp phản ứng.Nguyễn Thanh nhìn Ninh Vọng ngã xuống xe, ngây ra một lúc, gương mặt tinh xảo lộ ra vẻ bối rối: "Xin... xin lỗi, tôi không cố ý."
"Anh không sao chứ?"
Nguyễn Thanh như định xuống xe cứu người, nhưng vết thương ở chân cậu quá nặng, trong lúc hoảng loạn không thể nào xuống được.Thậm chí còn đụng phải bàn chân, đau đến mức toàn thân vô lực, cậu hít sâu một hơi, cố nén cơn đau, sốt ruột gọi: "Anh mau lên xe đi!"
Ninh Vọng mặt mày âm trầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu thiếu niên trông như thực sự không cố ý kia.Tuy vẻ mặt và giọng điệu đều lo lắng, sốt ruột, nhưng đôi mắt đẹp kia lại vô cùng bình tĩnh.Cả thân thể vô lực của cậu, đều đang nhắc nhở anh rằng tất cả chuyện này là tính toán từ trước.Có lẽ từ lúc lên xe, cậu đã bắt đầu bày kế rồi.Dẫn hắn tới nơi này, sau đó cho thuốc, rồi đẩy hắn xuống xe.Ngay cả cú va vừa rồi, e cũng là cố tình.Nghĩ kỹ thì nếu đúng là mất thăng bằng mà ngã vào, theo góc đó, đáng lý là trán đập vào mũi hắn mới đúng, chứ không phải là môi.Thuốc giấu trong miệng.Thậm chí sợ thuốc chưa đủ, còn kèm thêm ám thị thôi miên.Hừ.Ninh Vọng muốn giơ tay kéo Nguyễn Thanh xuống theo, nhưng ngay cả sức để nói hắn cũng không còn, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu, đáy mắt u tối khó dò.Khiến người khác lạnh cả sống lưng.Như thể rắn độc đã chọn trúng con mồi, tràn đầy nguy hiểm.Nguyễn Thanh nhìn xong thì làm lơ luôn, cậu ngẩng đầu nhìn hai người đang nhanh chóng áp sát ở đằng xa, mặt vẫn đầy lo lắng và gấp gáp: "Anh mau đứng lên đi."
"Mau lên."
Dù cửa xe vẫn đang mở, nhưng khi thấy Ninh Vọng ngã xuống xe, Giang Thư Du không nghĩ ngợi gì, lập tức khởi động xe.Nguyễn Thanh thấy xe đã nổ máy, lập tức trừng to mắt, quay đầu lại, hoảng loạn kêu lên: "Dừng xe!"
"Mau dừng lại!"
"Anh ấy còn chưa lên xe!"
Nguyễn Thanh gấp đến mức rơm rớm nước mắt, giọng cũng nghẹn ngào: "Anh ấy mà không lên, sẽ chết mất!"
"Tôi không muốn thế đâu, tôi không cố ý mà..."
Nhưng lần này Giang Thư Du không nghe Nguyễn Thanh nữa, thậm chí còn đạp mạnh ga, xe lao vút đi như tên bắn.Ninh Vọng lúc này đã dần lấy lại chút sức, đưa tay sờ vùng sống mũi bị cắn đến bật máu, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo chiếc xe đang lao xa.Đây là một phó bản từ trung cấp thăng lên cao cấp, cấp độ và thực lực hiện tại của hắn không phù hợp, bắt buộc phải tự ép giảm sức mạnh.Nếu không hệ thống chính của trò chơi sẽ phát hiện ra hắn là kẻ lợi dụng bug để vào.Trò chơi này rất thần bí, sơ sẩy là có thể mất mạng trong phó bản, phần lớn người chơi đều phải vật lộn để sinh tồn.Nhưng cũng có một số rất ít người đã dần nhận ra bản chất trò chơi, đang dùng đủ mọi cách để chiếm đoạt đạo cụ và sức mạnh.Còn Ninh Vọng thì thông qua phân thân để vào phó bản, nhằm tìm ra bug và thông tin.Gần đây vì liên tiếp gặp sự cố với các phân thân, hắn mới quyết định thu hồi toàn bộ.Nhưng phân thân ở phó bản này lại không thể thu hồi, vì nó đang nằm trong phó bản thăng cấp.Mà phó bản thăng cấp luôn là nơi khó phát hiện bug nhất, nếu đột ngột biến mất một người chơi, hệ thống chính chắc chắn sẽ nhận ra.Nhưng nếu bỏ mặc, lại sợ tái diễn sự cố như trước, hắn mới tự mình nhập vào cơ thể phân thân này.Không ngờ lại bị chơi một vố bởi một người yếu đến mức đi đứng cũng khó.Chậc, đúng là đầu toàn mấy thứ nhảm, chỉ tổ khiến hắn mất cảnh giác.Nhưng đừng tưởng đùa giỡn hắn mà không phải trả giá.Một chút thuốc độc nho nhỏ, không thể trói chân hắn lâu được.
Hắn sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã cả gan như thế.Vài giây sau, Ninh Vọng đã hồi phục thể lực, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo.Nhưng ngay giây tiếp theo, trước mặt hắn xuất hiện hai người đàn ông, cả người tỏa ra sát khí ngút trời.Ninh Vọng tưởng họ đến giết mình, vừa nhìn thấy đã ra tay trước.Diêm Từ và Diêm Tam vốn định ngăn xe lại, nhưng tình hình buộc họ phải phản công, mỗi chiêu đều nhắm chỗ chí mạng.Vì họ vừa chứng kiến cảnh thiếu niên kia hôn người đàn ông này, thậm chí sau khi hắn ngã xuống xe, còn bất chấp nguy hiểm muốn lao xuống cứu.Thế là ba người lao vào hỗn chiến.Mà chỉ một chút chậm trễ như vậy, chiếc xe đã càng lúc càng xa, dần biến mất ở cuối con đường.Nguyễn Thanh khi nãy vốn không định bảo Giang Thư Du thật sự dừng lại, chỉ là để giữ hình tượng nhân vật giữa bầy xác sống lao tới.Dù sao nguyên chủ là kiểu người dẫu bị tổn thương vẫn chọn tha thứ.Đợi đến khi khoảng cách đủ xa, Nguyễn Thanh khẽ thở phào, ngón tay trắng bệch vì siết chặt cũng dần buông lỏng.Vì cậu cũng đang mạo hiểm.Nếu thành công, sẽ thoát thân.
Nếu thất bại, cậu sẽ phải đối mặt với cơn giận của ba người kia, lúc đó tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.May mắn là đã thành công.Nguyễn Thanh chờ khi xác sống và bóng ba người biến mất khỏi tầm mắt, mới khẽ khàng đóng cửa xe lại, ngả người tựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lên.Giữa đôi mày thanh tú là vẻ buồn bã và không nỡ, trông mong manh và bất lực vô cùng.Tựa như đang đau khổ vì chính mình đã hại chết một mạng người.Giang Thư Du nhìn qua gương chiếu hậu, há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng.Cô nghĩ thiếu niên đã hối hận rồi.Dù gì họ cũng vừa gián tiếp giết chết một người sống, người bình thường khó mà chịu đựng được.Đây chính là tận thế, không có luật pháp, chẳng còn đạo đức.Chỉ khi vứt bỏ nhân tính, mới có thể sống tiếp.Giang Thư Du thấu hiểu điều đó rất rõ.
Không chỉ thiếu niên gián tiếp giết người, mà chính cô cũng vậy.Thậm chí, người thực sự ra tay tàn nhẫn là cô.Nhưng nếu kẻ chết không phải là người đàn ông kia, thì sẽ là bọn họ.Giang Thư Du không biết nên nói gì để an ủi thiếu niên, chỉ có thể lặng lẽ lái xe, đợi cậu tự nghĩ thông.Trong xe lặng ngắt như tờ.Thật ra Nguyễn Thanh không lo cho Ninh Vọng.Ninh Vọng là người quen của Tô Chẩm, ít nhất cũng là cao thủ, thậm chí chẳng mấy để tâm đến 40 vạn điểm tích lũy.Loại người như vậy sao có thể dễ dàng chết trong phó bản.Nguyễn Thanh lo là lo cho Tạ Huyền Lan.Vừa rồi cậu đã thấy Diêm Từ và Diêm Tam, nhưng không thấy Tạ Huyền Lan.Lẽ nào...
đã chết rồi sao?Nguyễn Thanh khẽ run hàng mi, Diêm Từ và Diêm Tam mạnh đến đáng sợ, hiếm ai có thể sống sót dưới tay họ.E là không còn hy vọng nữa.Thật ra Nguyễn Thanh có rất nhiều cách để giết được người chơi kia, vì người đó cũng như nhiều cao thủ khác, đều mạnh và tự tin thái quá.Những người như vậy thường cực kỳ kiêu ngạo, đầu óc chẳng linh hoạt cho lắm.Nhưng cậu vẫn chọn cách nguy hiểm nhất.Dẫn người kia trở lại.Chỉ để xem có thể cứu được Tạ Huyền Lan hay không.Đáng tiếc, có vẻ vẫn chậm một bước.Nguyễn Thanh ngửa đầu nhìn trần xe mấy giây, rồi nghiêng mặt, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.Không biết đang nghĩ gì.Vài giây sau, đồng tử cậu co rút, mắt mở to, giây tiếp theo liền sốt ruột lên tiếng: "Dừng xe!"
Giang Thư Du nghe vậy liền ngẩn người, theo phản xạ nhìn vào gương chiếu hậu, liền thấy Nguyễn Thanh đã mở cửa xe.Tựa như muốn nhảy xuống.Thật ra xe cũng chưa chạy xa khỏi nhà máy, chưa đến một cây số, Diêm Từ và Diêm Tam rất dễ đuổi theo.Dừng xe lúc này tuyệt đối không phải lựa chọn khôn ngoan.Nhưng Giang Thư Du chẳng kịp nghĩ gì nữa, thấy Nguyễn Thanh mở cửa, cô sợ đến mức lập tức đạp phanh dừng xe.Xe vừa dừng lại, Nguyễn Thanh liền nhảy xuống, tập tễnh chạy về phía gốc cây lớn gần đó, dốc hết sức mình.Chỉ có điều nhanh thì cũng chẳng nhanh được bao nhiêu.Giang Thư Du cũng lập tức xuống xe, chạy theo sát cậu.Và vừa đến nơi, cô đã hiểu tại sao Nguyễn Thanh đòi dừng xe.
Bởi vì dưới gốc cây lớn, có một người đàn ông đang ngồi tựa vào thân cây.Là Tạ Huyền Lan.Lúc này, mắt anh nhắm nghiền, toàn thân đã bị máu thấm đẫm, đặc biệt là vùng ngực, gần như bị nhuộm đỏ một mảng lớn khiến người ta không khỏi giật mình hoảng hốt.Hơn nữa, trước ngực anh hoàn toàn phẳng lặng, sống chết chưa rõ.Nhưng điều đáng lo nhất lại là vết thương nơi thắt lưng, đã bắt đầu chuyển sang màu đen tím.Đó là dấu hiệu chỉ có khi bị virus xác sống xâm nhiễm.Nói cách khác, cho dù Tạ Huyền Lan còn sống, cũng có thể sắp biến thành xác sống rồi.Do vết thương ở chân không cho phép cúi người quá sâu, Nguyễn Thanh chỉ có thể chầm chậm ngồi xuống, không ngại bẩn mà quỳ một gối xuống đất.Sau đó cậu vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Tạ Huyền Lan.Mạch vẫn còn, yếu ớt nhưng vẫn đập.Nguyễn Thanh khẽ thở phào một hơi, định kiểm tra vết thương trước ngực anh.Thế nhưng tay cậu vừa chạm đến, liền bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.Nguyễn Thanh sững lại, ngẩng đầu lên nhìn.Không biết từ lúc nào, Tạ Huyền Lan đã mở mắt.
Đáy mắt anh vẫn còn sát khí và cảnh giác.Anh siết rất chặt, khiến ngón tay Nguyễn Thanh đau nhói, vậy mà cậu không hề vùng vẫy, chỉ lặng lẽ nhìn anh.Khi xác nhận người trước mặt là Nguyễn Thanh, Tạ Huyền Lan lập tức ngây người, có chút ngẩn ngơ như không tin vào mắt mình.Giống như đang hoài nghi bản thân đang mơ.Anh vô thức gượng người ngồi dậy, muốn lại gần cậu hơn một chút.Nhưng thương tích quá nặng, chỉ vừa nhấc người lên vài phân đã rơi xuống lại.Thế nhưng, dù ngã xuống anh vẫn không buông tay Nguyễn Thanh, như thể chỉ cần buông ra là người kia sẽ tan biến mất.Nguyễn Thanh vốn không vững, bị kéo bất ngờ thì mắt lập tức trợn to, cả người mất đà ngã đè lên Tạ Huyền Lan.Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Huyền Lan khẽ khép lại, mày nhíu chặt, cắn răng không phát ra một tiếng rên.Đau thật, nhưng trong cơn đau ấy lại len lỏi một cảm giác vui mừng mơ hồ.Ít nhất điều này chứng minh đây không phải ảo giác.Người ở trước mặt anh là thật.Được thấy cậu một lần trước khi chết, dường như cũng đủ rồi.Nguyễn Thanh ngã lên người Tạ Huyền Lan, nhưng không dám cử động.Bởi ngực anh là nơi bị thương nặng nhất, bất kỳ động tác nào cũng có thể khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn.Cậu nhẹ nhàng vươn tay, định chống người đứng dậy, nhưng Tạ Huyền Lan vẫn chưa chịu buông.Nguyễn Thanh mím môi, khẽ nói: "Buông tay."
Tạ Huyền Lan không chỉ không buông mà còn đưa tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc của cậu, ấn đầu cậu vào lồng ngực mình, hơi thở mong manh mà dịu dàng vang lên: "...Anh có thể... sắp chết rồi."
Dù giọng nói yếu ớt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, như thể chỉ đang kể lại một sự thật không thể thay đổi.Song nếu lắng nghe thật kỹ, vẫn có thể cảm nhận được một nỗi u uẩn không nói nên lời.Thật ra, Tạ Huyền Lan chẳng hề bình thản chút nào.Anh không cam lòng.Không cam lòng cứ thế mà chết đi.Không cam lòng vẫn chưa một lần thật sự ôm cậu trong vòng tay.Không cam lòng vẫn chưa thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng cậu.Không cam lòng chưa kịp cùng cậu vẽ nên một đoạn tương lai như mơ.Nhưng không cam lòng thì cũng có ích gì?Anh...
đã không thể sống tiếp với tư cách một con người.Nghe những lời này, Nguyễn Thanh chậm rãi cụp mắt, thần sắc mơ hồ, khó mà nhìn rõ.Cậu không nói gì, cũng không phản kháng.Vì người đang ôm cậu, có thể nghe rõ tiếng tim cậu đập, như thể đang dành riêng từng nhịp đập ấy cho anh.Tạ Huyền Lan cứ thế ôm Nguyễn Thanh, ánh mắt rũ xuống nhìn cậu, đầy lưu luyến và không nỡ.Dưới gốc cây lớn, hai người ôm lấy nhau, gió khẽ lướt qua như dải lụa mềm, cả thế giới như tan chảy, trở thành một bức nền xa xăm.Tựa như thiên địa vĩnh hằng.Giang Thư Du ban đầu định lên tiếng giục, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, viền mắt lại đỏ lên, nghẹn ngào quay mặt đi, lặng lẽ lùi lại vài bước.Cô lặng yên nhường lại toàn bộ không gian cho hai người.Bản thân thì cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng có người hoặc xác sống đuổi tới.May thay, đám xác sống dường như vẫn còn kẹt lại trong nhà máy, xung quanh đây tạm thời yên ổn.Tạ Huyền Lan nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Nguyễn Thanh.
Tóc cậu mềm như tơ lụa, bóng mượt nhẹ nhàng, còn vương mùi hương dịu ngọt như đang khiêu khích khứu giác.Ngay cả mùi máu tanh đậm đặc trên người anh cũng không thể át đi mùi hương ấy.Lúc này, cậu đang ngoan ngoãn nép trong lòng anh, như thể thuộc về anh hoàn toàn.Ít nhất... trong khoảnh khắc này là như vậy.Tạ Huyền Lan hy vọng thời gian có thể ngừng lại, hy vọng người trong lòng có thể mãi mãi là của mình.Nhưng anh biết, thời gian của mình không còn nhiều nữa.Hơn nữa, nơi này cũng chẳng phải nơi an toàn gì.
Hai người kia có thể đuổi tới bất cứ lúc nào.Nếu còn nấn ná, e là chẳng thể đi được nữa.Tạ Huyền Lan đành lòng buông Nguyễn Thanh ra, vẫn giống như lần đầu tiên, dịu dàng lau đi vết bẩn trên khuôn mặt cậu.Chỉ là lần này, tay anh đã không còn chút sức lực nào, lau mãi cũng không sạch.Thậm chí vì tay anh đầy máu, nên càng lau lại càng khiến khuôn mặt trắng trẻo của Nguyễn Thanh nhuốm đầy màu máu.Anh khựng lại một chút, thu tay về, khẽ đẩy Nguyễn Thanh ra, gượng cười như trút được gánh nặng: "...Đi đi."
"Đi thật xa một chút..."
"Lần sau...
đừng để bị bắt nữa..."
Bởi vì, có thể lần sau, anh sẽ không còn đủ sức để cứu cậu nữa.Nguyễn Thanh không hề lộ vẻ buồn thương, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, nghe qua như thể đang hờ hững cho xong chuyện.Dù Tạ Huyền Lan vẫn đang ôm đầu cậu, nhưng Nguyễn Thanh đã kiểm tra qua vết thương.Dù vết thương ở ngực khá nặng, nhưng kỳ lạ là đang tự lành lại.Xem ra tạm thời chưa đe dọa đến tính mạng.Điều nguy hiểm duy nhất là vết thương ở eo đã bị nhiễm virus xác sống.Nhưng chỗ đó mới chỉ hơi đen đi, có lẽ còn cách thời điểm biến dị hoàn toàn một đoạn.Sau khi chắc chắn Tạ Huyền Lan chưa đến mức "ngàn cân treo sợi tóc", Nguyễn Thanh quay đầu lại nói với Giang Thư Du: "Giúp một tay."
Giang Thư Du nghe vậy liền mờ mịt quay lại.Nguyễn Thanh ngẩng nhẹ cằm, chỉ về phía chiếc xe không xa: "Lái xe lại đây một chút."
Dứt lời cậu liền định kéo Tạ Huyền Lan về phía xe.Nhưng sức cậu quá yếu, kéo mấy lần không nhúc nhích, ngược lại còn khiến mồ hôi túa ra đầy trán.Tạ Huyền Lan ngớ ra, nhìn người trước mặt đang cố gắng cật lực, yếu ớt nhắc: "Cái đó... anh... bị nhiễm virus xác sống rồi đấy..."
Nguyễn Thanh gật nhẹ đầu, tỏ ý mình biết.Sau đó, cậu nhìn anh, giọng khẽ hỏi: "Anh còn tự đứng dậy được không?"
"...Có thể... chắc là vậy."
Tạ Huyền Lan cũng không dám chắc, thậm chí còn chưa kịp hiểu cậu định làm gì.Nguyễn Thanh nghe vậy hít sâu một hơi, khoác tay Tạ Huyền Lan lên vai mình, định đỡ anh dậy.Chuyện chân bị thương đã không thể nghĩ nhiều nữa.Bọn họ lúc này chẳng khác gì tổ hợp "tàn – yếu – bệnh", nếu hai người kia mà đuổi tới, e là chẳng ai chạy thoát được.Huống hồ Nguyễn Thanh cũng chẳng rõ thực lực thật sự của Ninh Vọng, càng không biết hắn có thể cầm chân được hai người đó bao lâu.Nán lại thêm một giây, sẽ thêm một phần nguy hiểm.Tạ Huyền Lan thấy cậu muốn đỡ mình thì lập tức trợn tròn mắt.
Ban nãy anh còn tưởng mình sắp đi đời rồi, thế mà giờ bị hành động này dọa cho có cảm giác như sống lại luôn.
Giọng nói cũng khoẻ hơn: "Anh... anh tự làm được!"
"Em đừng động vào!
Đừng có động!"
Tạ Huyền Lan chưa quên chân Nguyễn Thanh vẫn đang bị thương.Vết thương của anh chưa chắc đau bằng, nhưng chỉ nhìn thấy cậu đi đứng khó khăn là anh cũng thấy đau theo rồi, không dám để cậu chịu khổ thêm.Nguyễn Thanh nghe xong thì khựng lại một chút, rồi buông tay anh ra.Tạ Huyền Lan tự mình thử đứng dậy.Nhưng vết thương quá nặng, cố gắng mấy lần vẫn không nhấc nổi thân người.Nguyễn Thanh nhìn quanh một vòng, nhặt một cành cây không xa, đưa cho anh làm gậy.Có điểm tựa rồi thì khá hơn nhiều, cuối cùng Tạ Huyền Lan cũng khó khăn chống gậy, dựa vào thân cây mà đứng lên được.Thực ra nơi này đã là vỉa hè, có một đoạn bậc hơi cao, nhưng Giang Thư Du điều khiển xe vòng từ hướng khác, đưa một bên bánh xe lên được vỉa hè.Xe dừng ngay trước mặt hai người.Nguyễn Thanh còn đang đau đầu không biết làm sao để kéo Tạ Huyền Lan lên xe, thấy cảnh này thì không nhịn được nhìn Giang Thư Du một cái khen ngợi.Giang Thư Du hơi ngượng, đưa tay gãi đầu.
Cô không giúp được gì nhiều, chỉ có thể hỗ trợ bằng những việc như vậy.Xe rất gần, Tạ Huyền Lan nghiêng người bám vào xe, dồn hết sức mới từ từ trèo lên được.Vừa ngồi vào ghế, sắc mặt anh đã trắng bệch không còn giọt máu, mồ hôi đầy trán, máu từ ngực cũng thấm ra thêm một tầng nữa.Ướt sũng cả quần áo.Nguyễn Thanh và Giang Thư Du không dám chậm trễ, lập tức lên xe.Nguyễn Thanh vừa ngồi vào liền nhìn Giang Thư Du: "Đến bệnh viện."
Giang Thư Du cau mày: "Bây giờ bệnh viện chắc không chữa trị được đâu."
Tận thế đã đến, bệnh viện cũng khó tránh khỏi sụp đổ.Hơn nữa đó còn là nơi đông người, một khi mất kiểm soát thì sẽ rất nguy hiểm.Nguyễn Thanh cẩn thận cởi áo Tạ Huyền Lan, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tôi biết chút ít kiến thức y học."
Vết thương ở ngực Tạ Huyền Lan tuy chưa trí mạng, nhưng rất dễ khiến virus xác sống lây lan nhanh hơn.Phải xử lý ngay.Hai ngày nay qua quan sát, Nguyễn Thanh đã nắm được vài điều về virus xác sống và tiến độ biến dị của nó.Thứ nhất, liên quan đến mức độ nghiêm trọng của vết thương.
Càng nặng thì biến dị càng nhanh.Thứ hai, liên quan đến mức độ vận động.
Có lẽ vì vận động thúc đẩy tuần hoàn máu, khiến virus lan rộng.Thứ ba, cũng là điều kỳ lạ nhất, có vẻ còn liên quan đến tư duy và cảm xúc.Người bị nhiễm mà tâm lý càng u ám, thì biến dị cũng càng nhanh.Về điểm này, Nguyễn Thanh vẫn còn chút khó hiểu, nhưng sau khi quan sát kỹ, cậu phát hiện dường như...
đúng là như vậy thật.Giống như trạng thái bị thôi miên, ý chí càng yếu thì càng dễ bị dẫn dụ.Tuy nhiên, trong y học, tinh thần và tâm lý vốn đã là yếu tố cực kỳ quan trọng, cho nên điều này... có vẻ cũng không quá khó lý giải.Giang Thư Du nghe vậy cũng không chần chừ nữa, lập tức lái xe về phía bệnh viện gần nhất.Tạ Huyền Lan sau khi lên xe gần như đã dốc cạn toàn bộ sức lực, còn vô tình kéo động đến vết thương khiến cơn đau bùng lên trắng xoá đầu óc.Đợi đến khi anh hồi thần lại, thì phát hiện Nguyễn Thanh đang... cởi áo mình.Tạ Huyền Lan vốn đã cạn sạch sức, lúc này lại như được nạp pin đầy đủ, tim đập lỡ một nhịp, vô thức vươn tay nắm lấy bàn tay đang gỡ cúc áo của Nguyễn Thanh, gương mặt trắng bệch cũng ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt."
Em... em làm gì vậy?"
Nguyễn Thanh nhìn anh, giọng bình thản:"Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương của anh."
Tạ Huyền Lan: "...À."
Giọng anh mang theo vài phần phức tạp, cứ như... có chút thất vọng.Anh buông tay cậu ra, cả người cứng đờ, để mặc cậu tháo từng cúc áo.Nguyễn Thanh thấy thế thì khẽ nhíu mày: "Thả lỏng chút, anh cứng như này sẽ khiến vết thương nặng hơn đấy."
Tạ Huyền Lan cũng rất muốn thả lỏng, nhưng thật sự... không làm được.Người mình thích đang ở gần trong gang tấc, thậm chí còn đang... cởi áo anh.Anh làm sao mà thả lỏng nổi?Tạ Huyền Lan mím chặt môi, quay đầu nhìn ra nơi khác, nhưng lại vô tình để lộ đôi tai đã ửng đỏ rõ rệt.***Tác giả có lời muốn nói

Dù có là cực phẩm trai xinh gái đẹp cũng không được nhặt!***Edit huhu:Soft vậy cha ơi cha, chương này buồn quá à, edit xong tui đã suy nghĩ 7749 câu chuyện ngoài lề, và tôi đã khóc khi nghĩ đến kết cục BE.
Không ai làm khổ mình bằng chính bản thân hết:>