Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P1】

[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P1】
Chương 226: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (30)+Thông Báo!!!


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕
______

◎ Tín hiệu đã khôi phục ◎

Dưới mặt nước không thể hít thở, ánh sáng phía trên đầu cũng dần dần tan biến.Đó là bởi thân thể rơi xuống ngày càng xa mặt nước, ánh sáng đã chẳng thể xuyên qua nổi nữa.Ngay lúc Tạ Huyền Lan chuẩn bị nhắm mắt lại, một bóng đen chợt bơi vụt về phía anh.Ánh sáng từ mặt trời xuyên qua sau lưng người đó, tựa như ánh sáng cứu rỗi giữa tuyệt vọng.Đẹp đến ngỡ ngàng.Tạ Huyền Lan chẳng nhìn rõ được, nhưng anh biết đó chính là Nguyễn Thanh, người mà anh đã ném xuống biển.Sau khi tiến vào phó bản, tất cả quyền quan sát góc nhìn phó bản đều bị phong tỏa, chỉ còn lại góc nhìn từ phía Nguyễn Thanh.Nhưng qua góc nhìn ấy, điều mà anh có thể nhìn thấy chỉ là cậu, chứ không phải bản thân mình.Tạ Huyền Lan cố gắng mở mắt ra.Quả thật là Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh thấy người kia đang vô lực chìm xuống liền nhanh chóng bơi tới.Cậu áp sát Tạ Huyền Lan, đưa tay giữ lấy gáy anh, cúi người rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh, truyền lại chút dưỡng khí cuối cùng trong miệng.Tạ Huyền Lan trợn tròn mắt, bản năng ngửa đầu đón lấy, ôm lấy gáy Nguyễn Thanh mà đáp lại nụ hôn ấy.Giống như một kẻ chết đuối điên cuồng cướp lấy dưỡng khí cuối cùng.Mà Nguyễn Thanh cũng không đẩy anh ra.Nếu bỏ qua sự ngột ngạt chết chóc, quên đi hiểm nguy và tuyệt vọng, khoảnh khắc ấy đẹp đến nao lòng.Tựa như thời gian đang ấn nút ngưng đọng nơi này, cả thế giới hóa thành phông nền mờ nhạt, chỉ còn lại hai bóng người giữa làn nước sâu thẳm, môi kề môi.Đẹp đến mức khiến người ta muốn lặng lẽ mãi mãi chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.Nguyễn Thanh truyền xong dưỡng khí liền buông Tạ Huyền Lan ra, ánh mắt bình thản nhìn người trước mặt.

Tròng mắt anh đã dần chuyển trắng đục.Đó là dấu hiệu sắp biến dị.Không thể cứu nổi nữa rồi.Sóng chấn động từ vụ nổ quá mạnh, thương thể của Tạ Huyền Lan đã vượt quá khả năng tự lành.Mà thân thể càng bị thương nặng, tốc độ lây nhiễm của virus xác sống lại càng nhanh.Nhiều nhất không đến một phút nữa, anh sẽ hoàn toàn biến dị.Dù bờ biển không tính là quá xa, nhưng ba phút liệu có đủ để kéo một người đàn ông trưởng thành lên bờ?Hơn nữa Nguyễn Thanh yếu đuối như vậy, làm sao mang nổi.Tạ Huyền Lan cũng rất rõ điều đó.Anh đã bắt đầu không còn cảm nhận được đau đớn, thân thể cũng dần cứng đờ.Nhưng có thể đổi lại một nụ hôn không bị từ chối, với anh mà nói đã là đáng giá nhất.Trong đáy mắt Tạ Huyền Lan ánh lên một tia mãn nguyện.Anh nhìn chăm chú vào gương mặt trước mắt, khẽ giơ ngón cái lên, chỉ vào chính mình rồi nhẹ nhàng miết xuống.Giết anh đi.Thân thể này vốn không thích ứng virus bằng Diêm Từ, một khi biến dị thì chỉ xếp dưới tay hắn.Nếu Diêm Từ còn sống, anh nhất định sẽ bị điều khiển.Mà khi ấy không chỉ chính anh trở thành kẻ địch mà còn sẽ lộ luôn vị trí của Nguyễn Thanh.Vì thế anh nhất định phải chết.Nguyễn Thanh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nhét vào tay Tạ Huyền Lan một khẩu súng.Sau đó không quay đầu lại, cậu xoay người lặng lẽ bơi đi.Tạ Huyền Lan nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, gom chút sức tàn cuối cùng, đưa họng súng lên thái dương."

Pằng ——!!!"

Tiếng súng nổ vang lênBởi vì ở trong nước, thanh âm nghe tới có chút nặng nề, nghe không quá rõ ràng.Nguyễn Thanh khựng người một chút, nhưng cậu không quay đầu, chỉ có thể tiếp tục bơi về phía bờ.Lúc này toàn bộ phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh đã bị phá hủy hoàn toàn, chẳng còn lấy một chút dấu hiệu sự sống.Nguyễn Thanh bò lên bờ, cẩn thận ẩn mình, dựa vào các vật thể xung quanh, lặng lẽ lần về phía xe của Giang Thư Du.Nhưng nơi đó trống không.Cả Giang Thư Du và cô bé nhỏ cũng biến mất.Chỉ còn vài vết bánh xe in vội trên mặt đất, cùng xác vài con xác sống bị cán chết.Trong lòng Nguyễn Thanh trầm xuống.Có lẽ hai người họ đã chạm trán xác sống rồi.Bởi vì khi vào phòng thí nghiệm, mang theo quá nhiều vũ khí bất tiện, nên cậu và Tạ Huyền Lan mỗi người chỉ giữ một món.Cái của cậu giờ cũng đã giao lại cho Tạ Huyền Lan.Hiện giờ, hoàn toàn không có khả năng tự vệ.Hơn nữa bốn người kia sống chết chưa rõ, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.Nguyễn Thanh tìm được một chiếc xe, bám theo dấu vết bánh xe của Giang Thư Du.Nhưng vết bánh xe quá mờ nhạt, trời lại nhá nhem tối, Nguyễn Thanh không thể xác định được phương hướng.Giang Thư Du có đủ vũ khí, đủ lương thực, chỉ cần không gặp nguy hiểm, cầm cự bốn năm ngày là đủ.Nguyễn Thanh lập tức quay đầu xe, chạy về hướng Nam.Phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh bị phá hủy nhưng cậu nhớ Giang Thư Du từng nói trên hòn đảo này còn nhiều phòng thí nghiệm khác.Trong đó phía Nam có một chỗ tên Linh Viên.Trong tay Nguyễn Thanh hiện giờ có dữ liệu virus xác sống và loại máu kỳ lạ của bản thân.Biết đâu cậu có thể nghiên cứu ra huyết thanh.Trên đường lái xe, Nguyễn Thanh đóng kín cửa sổ tránh để mùi máu trên người tỏa ra.Lúc rơi xuống nước, cậu đập đầu vào đá ngầm, vết thương không nhẹ.Nguyễn Thanh vừa lái xe vừa đưa tay sờ trán.Ngón tay lập tức nhuốm máu, vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng Nguyễn Thanh chẳng có thời gian xử lý.Thời gian còn lại cho cậu chỉ có ba ngày.Nếu trong ba ngày không nghiên cứu ra được, rất có thể kết cục hòn đảo này sẽ không thể thay đổi mà chính cậu cũng sẽ chết vĩnh viễn trong phó bản này.Thực tế ba ngày để tìm ra kháng thể virus xác sống không khác gì chuyện hoang đường.Dù có đầy đủ tài liệu cũng khó.Trừ phi đối phương đã nghiên cứu xong xuôi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.Nhưng Nguyễn Thanh mơ hồ đoán rằng quá trình nghiên cứu virus xác sống có lẽ là dựa theo tư duy của chính cậu.Bởi vì kỹ thuật hacker của tiến sĩ kia rõ ràng cùng tần số với cậu.Giống như có người đã lấy ký ức tri thức của cậu đưa vào đầu gã vậy, cho nên thực lực rất mạnh nhưng lại không biết ứng biến.Bởi vì ký ức rốt cuộc cũng chỉ là ký ức.Trên đường đến phía Nam hòn đảo, Nguyễn Thanh sẽ đi ngang qua biệt thự của tiến sĩ.Cậu dừng xe trước biệt thự.

Lên tầng trên, thay bộ quần áo sạch sẽ.Sau đó tìm được phòng thí nghiệm mà gã đàn ông mặc âu phục từng nhắc đến.

Phòng thí nghiệm vô cùng sạch sẽ, hầu như chưa từng sử dụng.Trang thiết bị đầy đủ, thuận tiện cho tiến sĩ nghiên cứu, có sẵn rất nhiều vật phẩm từng được sử dụng trong phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh.Chẳng hạn như virus xác sống, có cả máu của thi thể bất tử lẫn máu của các vật thí nghiệm.

Thậm chí còn có cả mẫu máu của người mới nhiễm và đã hoàn toàn biến dị.Nguyễn Thanh nhanh chóng gom hết những thứ đó, cùng một số thiết bị cần thiết, và cả một chiếc laptop.Thực ra nơi này đã là chỗ rất thích hợp để nghiên cứu nhưng Nguyễn Thanh không dám lưu lại.Nếu tiến sĩ kia chưa chết, ở lại đây chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.Nguyễn Thanh thu dọn xong, lập tức quay về xe, chạy về phía Linh Viên.

Phía Nam đảo cũng gần biển, dân cư thưa thớt.Nguyễn Thanh dùng máu của chính mình dụ xác sống đi chỗ khác, rồi lẻn vào phòng thí nghiệm.Kể từ khi mạt thế ập xuống, nơi này cũng chẳng còn ai.

Toàn bộ nhân viên nghiên cứu đều biến thành xác sống.Nguyễn Thanh phải mất kha khá thời gian mới dụ hết được bọn chúng rồi khóa chặt cửa lại.Cậu tìm được một phòng nghiên cứu thích hợp, sắp xếp hết đồ đạc, rồi đem dữ liệu trong ổ cứng sao chép vào máy tính.Xem kỹ lại, quả nhiên đúng như suy đoán, cách nghiên cứu này y hệt tư duy của cậu.Nếu đi theo hướng tư duy của mình, ba ngày là đủ.Dù sao, máu của cậu đối với người nhiễm virus xác sống có tác dụng đặc biệt, hoàn toàn có thể dựa vào đó để tìm ra cách giải quyết.Trang thiết bị ở Linh Viên vẫn còn nguyên vẹn, cũng coi như thuận tiện cho Nguyễn Thanh.Cậu còn tìm được vài chiếc máy bay không người lái, cùng một chiếc máy ảnh.Nguyễn Thanh điều khiển máy bay bay ra ngoài, sau đó kết nối cả hai thiết bị vào chiếc laptop lấy từ biệt thự tiến sĩ.Dù phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh đã nổ tung, nhưng tín hiệu trên đảo vẫn chưa khôi phục.Rõ ràng có kẻ đứng sau đã chuẩn bị cho việc hủy diệt cả hòn đảo này.Thậm chí còn sớm chuyển đi thi thể bất tử kia, chuẩn bị sẵn sàng cho việc dìm chết nơi này.Nguyễn Thanh cắm máy ảnh vào, nhanh chóng thao tác trên máy tính.Trực tiếp hack vào vệ tinh thông tin, chiếm quyền kiểm soát vùng phủ sóng của vệ tinh.Sau đó phát hình ảnh từ máy ảnh ra ngoài.Cậu lựa chọn góc quay hết sức bình thường, không nhắm vào thiết bị hay vật gì nhạy cảm, cũng chẳng để lộ vị trí.Nguyễn Thanh dùng phương pháp cưỡng chế, ép tất cả các thiết bị kết nối mạng đồng loạt hiển thị hình ảnh này.Phải hết mười phút mới có thể tắt đi.Nhưng dù có tắt đi, mỗi lần mở trình duyệt vẫn sẽ tự động bật lại.Không cách nào chặn được.Cũng không thể cưỡng chế tắt.Trừ khi đối phương cao tay hơn cậu, cướp lại quyền kiểm soát vệ tinh mà thôi.Hoặc là phải phá hủy vệ tinh thông tin.Nhưng Nguyễn Thanh nghĩ, đối phương hẳn là không đủ năng lực, cũng chẳng có quyền làm chuyện đó.Sau khi xử lý xong tất cả, Nguyễn Thanh khẽ điều chỉnh lại góc máy ảnh, đưa ống kính hướng thẳng về phía mình."

Alô, nghe rõ không?"

Giọng Nguyễn Thanh hơi khàn khàn, lại pha thêm chút mệt mỏi yếu ớt."

Nơi này là thành phố A."...Ngoài đảo, những người dân bên ngoài hoàn toàn không hay biết chút gì về chuyện đang diễn ra ở thành phố A trên hòn đảo kia.

Thậm chí, những người không có người thân ở thành phố A còn chẳng biết nơi đó đã mất liên lạc.Mọi thứ vẫn bình yên như thường lệ, người người sống cuộc sống quen thuộc, cầm điện thoại, nghịch máy tính, cười nói vô tư.Thế nhưng đột nhiên, toàn bộ màn hình điện thoại, màn hình máy tính, thậm chí cả bảng quảng cáo ngoài đường cũng đồng loạt tối đen.Trong lúc mọi người đang ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả các màn hình đột ngột sáng trở lại, nhưng tuyệt đối không thể thao tác hay tắt được.Không ít người còn tưởng điện thoại hay máy tính mình bị hỏng.Đúng lúc mọi người đang thấp thỏm nghi hoặc, trên màn hình xuất hiện một bàn tay chậm rãi đưa về phía trước.Bàn tay ấy vô cùng đẹp mắt, các đốt ngón tay rõ ràng trắng trẻo, làn da như ngọc, chỉ là lòng bàn tay lại dính đầy vết thương, hơn nữa còn thương khá nặng.Giống như sau khi rách da lại bị ngâm trong nước biển một thời gian dài, đã trắng bệch, sưng phồng, trông nhức nhối vô cùng.Khi bàn tay ấy càng lúc càng tiến lại gần, một giây sau, màn hình khẽ động, để lộ một gương mặt đẹp đến kinh diễm lòng người.Là một thiếu niên đẹp tựa tranh vẽ.Dù cả người cậu chật vật vô cùng, trán dính đầy vết thương, tóc tai còn đang ướt sũng, vậy mà chẳng thể làm lu mờ đi nhan sắc ấy.Vẫn đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến mức tựa như vết nứt của một viên ngọc hoàn mỹ, mang theo một vẻ mong manh tan vỡ.Đó không phải vẻ đẹp mà bất cứ bộ lọc hay kỹ thuật chỉnh sửa nào tạo nên được, mà giống như một người bước ra từ tranh cổ, đẹp đến mức khiến người ta hoài nghi liệu có thật sự tồn tại hay không.Tất cả những người nhìn thấy đều trừng lớn mắt, thậm chí có người còn không dám tin vào mắt mình.Đây...

đây chẳng phải đoạn CG quảng bá của một trò chơi nào đó sao!?Còn làm đỉnh cao thế này rồi à!?Nếu như không phải vì người trong màn hình đẹp đến mức không chân thực, họ suýt nữa đã tưởng là người thật rồi.Mặc dù biết rõ là nhân vật trong trò chơi, nhưng trái tim vẫn vô thức rung động, không ít người dù còn đang đi làm cũng không nỡ rời mắt.Thiếu niên trong màn hình sau khi xác định ống kính đang hướng về phía mình, mới mở miệng cất giọng: "Alô, nghe được không?"

Vô số người theo phản xạ mà gật đầu, kế đó mới nhận ra mình đang gật đầu trước màn hình, mà người ta có thấy đâu, với lại gật đầu với nhân vật game thì cũng quá ngốc đi.Không ít người ngượng ngùng ho nhẹ để che đi lúng túng, có người còn muốn gõ bình luận.Nhưng tất cả màn hình đều bị khóa thao tác, ngoài việc xem, chẳng thể làm gì khác.Dù vậy, rất nhiều người vẫn có thể hiểu được.

Trong những đoạn CG game, lần đầu tiên phát đều không thể bỏ qua mà.Chỉ là thế này... hack thẳng vào điện thoại với máy tính người khác để quảng cáo thì chắc phạm luật rồi đấy?Nếu như là ngày thường, họ nhất định sẽ cực kỳ chán ghét cái trò này, nhưng nhìn gương mặt của thiếu niên trong màn hình, không ai nỡ trách móc, thậm chí còn thầm cầu nguyện game này nhất định đừng xảy ra vấn đề gì.Nhân vật đẹp thế này, có nhàm chán đến mấy cũng nguyện vào chơi.Huống hồ giọng nói kia còn dễ nghe đến thế, chỉ sợ đến lần phát lại thứ hai, họ cũng chẳng nỡ tua đi."

Nơi này là thành phố A."

Mọi người hơi sững người.A... thành phố A?

Là cái thành phố A ngoài đời thật ấy hả?Thật quá chân thực rồi, còn dùng tên địa danh thật nữa, chắc là để tăng độ nhập vai cho người chơi đây mà.Đại đa số đều nghĩ vậy, chỉ có những người có người thân hay bạn bè ở thành phố A thì lòng như bị ai bóp nghẹn.Mấy ngày nay, họ không sao liên lạc được.Thậm chí có người sốt ruột đến mức muốn ra sân bay bay thẳng đến đó.Nhưng lại bị thông báo thời tiết xấu không thích hợp cho việc bay, các chuyến bay đều bị hủy.Tàu xe khác cũng thế.Tự lái xe cũng bị chặn lại, bảo rằng phía trước gặp sự cố, đang khẩn cấp sửa chữa, không được phép thông hành.Không liên lạc được, cũng chẳng thể đến gần.

Điều đó khiến lòng người thấp thỏm dự cảm một điềm gở.Thiếu niên trong màn hình không nhìn thấy phản ứng của bọn họ, nhưng cứ như cảm nhận được, tiếp tục cất giọng.Ngay sau đó, màn hình bị chia làm nhiều phần nhỏ, phát đồng thời những hình ảnh khác nhau."

Như mọi người đã thấy."

"Thành phố A bây giờ đã hóa thành địa ngục trần gian, mỗi một phút một giây trôi qua đều có người chết."

"Có lẽ vừa mới rồi thôi, người thân còn đang đứng cạnh bên, mà giây kế tiếp đã hóa thành xác sống vô tri vô giác, nhào đến cắn xé chính người mình yêu thương."

"Hồi kết của thế giới, cứ thế mà bắt đầu."

Mấy màn hình phụ tuy là góc thấp, chưa quay được cảnh gì rõ ràng, cũng chẳng hiện ra thứ nguy hiểm nào.

Nhưng khi nghe đến hai chữ 'xác sống', tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng là đoạn CG mở đầu của game sinh tồn tận thế rồi.Chắc chắn là game bắn súng giải cứu nhân loại thôi.Thiếu niên đẹp như thế, rất có thể chính là đồng đội hoặc nhân vật NPC then chốt trong game.Chứ đẹp cỡ này mà là nhân vật do người chơi tạo hình thì ai còn nỡ dắt đi phiêu lưu đánh quái.Càng lúc màn hình càng nâng cao góc quay, bao quát khắp đất liền, hình ảnh trước mắt dần trở nên ghê rợn.Khắp nơi đỏ tươi như máu, nơi nơi tràn ngập tiếng than khóc ai oán, trên phố toàn là bóng người kinh khủng đang lượn lờ tìm kiếm nhân loại sống sót.Hễ phát hiện có người, liền xông đến điên cuồng cắn xé.Dù chỉ qua màn hình, mọi người cũng cảm nhận rõ sự tuyệt vọng đè nặng đến nghẹt thở.Ai nấy trợn tròn mắt.Chời đất ơi, làm game mà thật thế này!?Không blur gì luôn à?Cái game gì mà vừa hack điện thoại máy tính, lại còn máu me tàn nhẫn như thế này, phát hành được sao?Khoan... cái bản đồ này... không phải chính là thành phố A thật sao!?Những người từng đến thành phố A hoặc là dân bản địa lập tức nhận ra địa hình kia.Không thể nào, trò chơi này thật sự dùng bản đồ ngoài đời thật làm bối cảnh?

Quan trọng là sao làm được giống y như đúc thế chứ?Đây... còn là CG của game sao?Một khu ký túc xá đại học nọ, có người nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, quay đầu nhìn người bạn bên cạnh, "Này Tư, cậu là người thành phố A mà?

Có phải hơi chân thật quá rồi không?"

Người được gọi là Tư, nhìn chằm chằm vào màn hình, cắn chặt môi, giọng khàn đặc, "Nhà tôi... mấy hôm trước đã không còn liên lạc được nữa rồi."

"Tôi gọi thế nào cũng chẳng có ai nghe máy."

Cả phòng ký túc xá sợ đến mức làm đổ hết đồ đạc, lập bập nói, "Cậu, cậu nói thật đấy à...

ý là... cái này... thật sự là thật!?"

Có người không dám tin, "Nhưng mà... sao có thể chứ?"

"Tận thế, xác sống... không phải chỉ có trong phim à?"...Nguyễn Thanh không biết những lời mình vừa nói đã gây ra chấn động lớn nhường nào.Cậu mím môi, ánh mắt tĩnh lặng mà lại ẩn chứa một tia bi thương, khiến người ta nhìn mà lòng chua xót."

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, 8 triệu sinh mạng, đến giờ có khi chưa tới 2 triệu còn sống."

"Những người còn lại cũng chỉ còn tuyệt vọng, đau đớn, vùng vẫy."

"Thậm chí... là tê liệt bản thân quên đi đau khổ."

Khóe môi Nguyễn Thanh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười khổ: "Mà đây... vẫn chưa phải điều tệ nhất.

Bởi chí ít vẫn còn người đang liều mạng mà sống."

"Nhưng lại có kẻ muốn cướp đoạt cả điều đó."

Giọng của Nguyễn Thanh nhẹ bẫng, mang theo vài phần kiệt sức, "Ba ngày nữa, hòn đảo này sẽ bị đánh sập."

"Cả 8 triệu người ở thành phố A... cũng sẽ cùng nhau yên nghỉ dưới đáy biển."

Nguyễn Thanh nói dứt câu liền hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt nghiêm túc mà tha thiết: "Tôi cầu xin mọi người, xin hãy cho những người còn sống ở thành phố A một cơ hội, một cơ hội được tiếp tục sống."

"Ngăn cản việc đánh chìm thành phố A."

Dứt lời, Nguyễn Thanh cúi đầu thật sâu trước ống kính, sau đó ngẩng lên, trịnh trọng nói tiếp, "Tôi biết lời thỉnh cầu này thật đường đột."

"Xác sống tiến hóa cực nhanh, thậm chí đang dần sản sinh ý thức.

Có lẽ chỉ cần thêm 5 ngày nữa, chúng sẽ bơi qua biển, đặt chân lên đất liền, mà khi ấy cả thế giới này cũng sẽ đứng bên bờ vực diệt vong."

"Nhưng tôi vẫn muốn cầu xin mọi người, xin hãy cho thành phố A thêm một cơ hội.

Tôi sẽ dùng ba ngày này để nghiên cứu huyết thanh và thuốc kháng virus dành riêng cho xác sống.

Nếu tôi thành công, xin hãy ngừng kế hoạch đánh chìm hòn đảo này."

"Vì khi ấy, xác sống đối với mọi người... sẽ không còn là mối đe dọa nữa."

Nguyễn Thanh trầm ngâm giây lát, rồi nghiêm túc nhắc nhở, "Tôi biết tín hiệu đã được khôi phục, nhưng trước khi tôi thành công, xin đừng cử người đến cứu viện."

"Không có huyết thanh chống virus xác sống và vũ khí đặc chế, dù có vào đây cũng chỉ là bất lực, thậm chí còn có khả năng vô tình đưa virus về đất liền."

"Nếu tôi thất bại..."

Nguyễn Thanh ngừng lại, đối diện với ống kính, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, mà cũng tuyệt vọng đến nhức nhói trong lòng, nụ cười ấy khiến người ta không khỏi cay mắt, "Vậy thì... cứ đánh sập đi."

Bởi vì sau đó, đồng nghĩa với việc hàng triệu con người sẽ cùng nhau bị chôn vùi dưới đáy biển theo hòn đảo này.Đó không kém gì một cuộc chiến tranh tàn khốc.Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả chiến tranh, bởi lần này... sẽ không có lấy một người sống sót.Hy sinh một thành phố để bảo vệ cả thế giới, vốn đã là một quyết định tàn nhẫn, nhưng lại là lựa chọn lý trí nhất.Mà tuyệt đối lý trí... từ trước đến nay vốn luôn vô tình.Nguyễn Thanh nói xong liền đem danh sách mình từng hack được trong hệ thống phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh, toàn bộ đăng tải lên mạng.Trong đó có đầy đủ thông tin chi tiết về phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh, toàn bộ những người tham gia vào kế hoạch này, những nhà nghiên cứu trực tiếp thực hiện các thí nghiệm.Thậm chí cả danh sách những người từng bị biến thành vật thí nghiệm.Chỉ là khác với danh sách lần trước, bọn họ vốn không xứng có một cái tên, tất cả đều chỉ là một dãy mã số, chỉ có thể dựa vào tấm ảnh kèm theo mà lờ mờ nhận ra được đó là ai.Nguyễn Thanh sau khi tải lên xong cũng không màng đến ống kính nữa, phần còn lại... chỉ có thể trông vào những người nhìn thấy mà thôi.Cậu bắt đầu rút máu của chính mình để nghiên cứu.Ba ngày, quá ngắn, ngắn đến mức dù có tranh thủ từng phút từng giây cũng vẫn vô cùng gấp gáp.Nguyễn Thanh chẳng hề để tâm tới vết thương trên người, càng không rời mắt khỏi công việc trước mặt, toàn tâm toàn ý dốc sức vào từng thí nghiệm.Cậu không màng tới bản thân, máu rút hết lại tiếp tục rút tiếp, chẳng mảy may quan tâm đến cơ thể mình hay khuôn mặt ngày càng tái nhợt.Dù Nguyễn Thanh không nhìn về phía ống kính, nhưng máy quay vẫn luôn bật, ống kính hướng về một trong những bàn thí nghiệm.Phần lớn thời gian đều có thể lờ mờ thấy bóng dáng cậu, lẫn vài động tác mơ hồ.Chỉ là nếu không phải dân chuyên ngành, hoàn toàn chẳng ai hiểu nổi cậu đang làm gì, thứ duy nhất nhìn ra được chính là...

Nguyễn Thanh liên tục rút máu.Không ít người xem đến mức da đầu tê rần, cảm giác đau nhức như thể chính máu của mình đang bị rút cạn, mặt mày nhăn nhó, không dám nhìn tiếp.Khi Nguyễn Thanh hack hệ thống vệ tinh thông tin, cậu vốn chẳng chặn tín hiệu của thành phố A, thế nên ở đó tín hiệu cũng đã được khôi phục.Mà tất nhiên... cũng nhìn thấy toàn bộ những gì Nguyễn Thanh vừa nói.Không ít người bật khóc thành tiếng.

Những ngày vừa rồi với họ mà nói, giống như sống trong địa ngục.Không một bóng cứu viện, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, quanh mình chỉ có xác sống xem họ là thức ăn, và những ác ý tàn bạo đến từ chính bản tính con người.Như thể đã bị cả thế giới này vứt bỏ.Thế nhưng họ không ngờ, hóa ra khi mình tuyệt vọng nhất, vẫn còn có người âm thầm vì họ mà liều mạng.Giang Thư Du cũng tận mắt nhìn thấy tất cả.Cô vẫn luôn nghĩ cậu thiếu niên ấy đã chết trong phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh, nào ngờ... cậu không những sống sót, mà còn làm được đến mức này.Giang Thư Du ôm chặt cô bé con vào lòng, không kìm được mà bật khóc nức nở.Cậu ấy còn sống, thật sự quá tốt rồi.Cô bé nhỏ nhắn vỗ nhẹ vào lưng Giang Thư Du, vụng về an ủi, "Chị...

đừng khóc, đừng khóc..."

Mười phút trôi qua từ lâu, tất cả điện thoại và máy tính của mọi người cũng đã có thể thao tác lại.Phát hiện có thể sử dụng, ai nấy đều lập tức mở phần mềm liên lạc, vội vã báo tin cho người quen.Chỉ là phát hiện, tất cả mọi người...

đều gặp phải chuyện tương tự.Nếu chỉ hack điện thoại của vài người thì cũng chưa đến mức phạm tội nghiêm trọng, nhưng đây lại là hack toàn bộ hệ thống liên lạc.Không chỉ điện thoại, mà cả máy tính, bảng quảng cáo điện tử, thậm chí các phương tiện truyền thông cũng không thoát.Chuyện này tuyệt đối không phải trò đùa.Để quảng bá cho một trò chơi mà làm tới mức này?

Điều này tuyệt đối không thể.Hackers quậy phá?

Đó là phản ứng đầu tiên của đa số người.Ngay khi điện thoại có thể thao tác, vô số người lập tức gọi cho người thân quen ở thành phố A.Có điện thoại gọi mãi không ai nghe, có số thì tắt máy.Chỉ còn số ít là vẫn còn liên lạc được.Mà tình hình...

đúng hệt như cậu thiếu niên trong đoạn video kia nói.Thậm chí còn có người quay lại đoạn clip gửi sang.Đến lúc đó, mọi người mới thực sự nhận ra tất cả đều là sự thật.Thành phố A thực sự đã trở thành lãnh địa của xác sống, ngay cả cái quyền được sống... cũng là điều xa xỉ.***Tác giả có lời muốn nói:Ngày mai là kết thúc cái phó bản này rồi đó.Mà mấy cái phó bản mấy người đề xuất cho tôi là cái gì thế hả... nào là ABO, thiếu gia nhà giàu thời dân quốc, rồi còn cả thái giám cung đình này nọ... mấy cái đó tôi thật sự không viết nổi nha.Nhưng mà mọi người có thể thả tim lưu trước bộ xuyên nhanh mà tôi để trong mục dự trữ ấy, trong đó có thể viết đủ kiểu đề tài mấy người thích luôn.Phó bản tiếp theo á, tôi tính cho cậu chàng đi vào sòng bạc sinh tử thử xem, coi xem dáng vẻ cao ráo đẹp trai mà điên cuồng của Thanh Thanh sẽ thế nào~****‼️‼️Edit thông báo tới toàn thể các quý vị‼️‼️Còn 1 chương nữa là đi đến hồi kết phó bản, và truyện đã chạm mộc hết phần 1 rồi, vậy nên những ai tiếp tục theo dõi truyện hãy nhấn vô nhà của tui, ở đó tui đã lập sẵn P2 cho mọi người, hay nhấn theo dõi để cập nhập thông báo nhé!!!
 
Back
Top Bottom