- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,762
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #181
[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P1】
Chương 206: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (10)
Chương 206: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (10)
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á

______
◎ Lôi người ra cho tôi ◎
Đêm khuya ở A thị tựa như địa ngục trần gian, nơi xa không ngừng vọng lại từng tiếng gào thét thảm thiết, như tiếng kêu gào cuối cùng trước khi lìa đời.Chỉ có trong siêu thị cạnh khu chung cư dang dở kia là tình hình có phần khác biệt.Nhưng bầu không khí vẫn vô cùng ngột ngạt.Bởi người đàn ông đang nở nụ cười rạng rỡ, tay lại cầm súng chỉa thẳng vào hai người đang đứng ở cửa.Những người còn lại trong siêu thị thấy thế cũng lập tức rút súng, cùng nhau chĩa về phía họ.Cứ như chỉ cần hai người kia hơi nhúc nhích thôi, loạt đạn sẽ lập tức trút xuống.Không khí ngập tràn mùi nguy hiểm và căng thẳng.Câu "nhưng "bé" kia thì không được" đó, rõ ràng là nhằm vào Nguyễn Thanh.Vì vậy, ngay khi nghe thấy lời đó, toàn thân Nguyễn Thanh liền cứng đờ, da gà nổi lên, từng tế bào trong cơ thể đều gào thét, phải chạy.Người đàn ông trước mặt này nhất định là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.Bức tường vừa bị đập kia vẫn còn rạn nứt, nơi góc tường vẫn còn thi thể của tên đàn ông mặt sẹo, đủ cho thấy sự tàn bạo và sức mạnh đáng sợ của hắn.Nhưng lúc này, Nguyễn Thanh bị khẩu súng của hắn ta nhắm thẳng vào, cậu chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể đứng đó, sắc mặt tái nhợt.Thân hình mảnh khảnh mong manh mang theo vẻ bất an và bối rối.Tạ Huyền Lan đưa tay kéo Nguyễn Thanh ra sau lưng mình, rồi mặt trầm xuống, giọng trầm khàn hỏi: "Diêm Tam, cậu có ý gì đây?"
Diêm...?Ánh mắt Nguyễn Thanh khựng lại một chút.
Diêm Từ cũng họ Diêm, xem ra giữa hai người này quả thực có liên quan."
Không có gì cả."
Diêm Tam thu lại súng, xoay nó qua lại trên đầu ngón tay, động tác thuần thục như đang chơi đồ chơi, "Chỉ là bị đội trưởng Tạ tống giam mấy tháng, nên tay hơi giãn ấy mà."
"Cho nên cậu muốn trả thù tôi?"
Tạ Huyền Lan liếc sang những người còn đang chĩa súng vào mình, sắc mặt không chút biểu cảm, "Cậu nghĩ cậu có thể giết tôi?"
"Ơ kìa sao thế được?"
Diêm Tam nhướng mày, cười khẽ, "Đội trưởng Tạ hiểu lầm rồi."
"Tôi nói rồi mà, đội trưởng có thể đi."
Nói tới đây, ánh mắt Diêm Tam nghiêng sang Nguyễn Thanh, khẽ nghiêng đầu, môi cong lên thành một nụ cười rực rỡ, "Nhưng đằng ấy à, thì không được nha~."
Tóc hắn ta hơi dài, động tác nghiêng đầu khiến vài sợi tóc rơi xuống, che khuất một phần ánh mắt.Nhưng dẫu có che, vẫn chẳng thể nào che nổi sự nguy hiểm đang rực cháy nơi đáy mắt hắn ta.Tựa như một con rắn độc cực kỳ nguy hiểm, đã nhắm trúng con mồi.Tăm tối, lạnh lẽo, và rợn người.Ánh mắt của Diêm Tam khiến da đầu Nguyễn Thanh tê dại, cậu không yên lòng mím chặt môi, cúi đầu tránh ánh mắt hắn ta.Lúc cúi đầu, Nguyễn Thanh mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm lấy tay Tạ Huyền Lan, liền hơi buông lỏng một chút, định rút tay về.Nếu Tạ Huyền Lan chọn từ bỏ cậu, cậu cũng không oán trách gì.Dù sao người Diêm Tam nhắm đến là cậu, cậu không nên kéo Tạ Huyền Lan xuống nước cùng.Hơn nữa tình thế hiện tại không cho phép cả hai cùng chọn.Có thể đi được một người là tốt rồi.Huống chi... cũng chưa chắc là tình huống tồi tệ nhất.Bọn biến thái như Diêm Tam vốn không thường giết người ngay lập tức, đa phần chỉ khi đã bị ám ảnh đến mức vặn vẹo, mới động sát tâm.
Vậy nên, cậu vẫn còn cơ hội chạy trốn.Chỉ là Nguyễn Thanh không ngờ Tạ Huyền Lan lại không hề có ý định buông tay cậu, khi cảm giác được cậu muốn rút tay về, tay anh ta ngược lại còn siết chặt hơn.Nguyễn Thanh sững lại, không giãy nữa.Hiện tại mà lao ra ngoài siêu thị là quá nguy hiểm, bên ngoài chẳng có gì để ẩn nấp, rất dễ trúng đạn.Dựa theo kế hoạch ban đầu của cậu, thật ra vẫn có chút phần thắng.Dù sao hai người bọn họ đang đứng gần cửa ra vào, cách công tắc điện cũng không xa, chỉ cần vượt qua quầy là có thể với tới.Nguyễn Thanh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mu bàn tay Tạ Huyền Lan, truyền đạt suy nghĩ của mình.Lần này Tạ Huyền Lan hiểu được kế hoạch, anh ta liếc nhanh về phía công tắc điện gần quầy hàng.Đây quả thực là cách khả thi nhất.Diêm Tam là một tên điên, mạnh hơn phần lớn người ở đây.
Nếu đánh tay đôi, có thể Tạ Huyền Lan còn có cơ hội thoát thân.Nhưng nếu mang theo thiếu niên, thì là chuyện không thể.Anh ta có điểm yếu.
Diêm Tam thì không.
Đó là khác biệt lớn nhất.Hơn nữa, trong tay đối phương còn có một đám tay súng đang chĩa súng vào họ.
Anh ta không sợ đạn, nhưng thiếu niên thì khác.Nguyễn Thanh chỉ là người thường, nếu bị bắn trúng, có thể sẽ chết.Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Tạ Huyền Lan đã thấy không thể chấp nhận được.Anh ta thu ánh nhìn về, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay Nguyễn Thanh.—Sau ba cái gõ của tôi, hãy ôm chặt tôi.Nguyễn Thanh cảm nhận được tín hiệu, dùng ngón tay điểm nhẹ lên tay anh một cái để hồi đáp.Rồi bắt đầu đếm nhịp trong lòng.Một.Hai.Ba.Tạ Huyền Lan vừa gõ xong liền lập tức bế bổng Nguyễn Thanh lên, còn Nguyễn Thanh cũng nhanh chóng vòng tay ôm chặt lấy cổ anh ta, cố gắng không gây thêm trở ngại.Tạ Huyền Lan ôm cậu, phóng qua quầy thu ngân, nhanh chóng tắt toàn bộ đèn trong siêu thị, sau đó một quyền đập vỡ công tắc.Cả siêu thị tức khắc chìm vào bóng tối, chỉ còn đèn ở cầu thang là còn sáng.Nhưng loại đèn đó là đèn vàng dịu, ánh sáng yếu, không đủ để soi sáng toàn bộ siêu thị, chỉ miễn cưỡng chiếu đến gần cửa.Ánh sáng vừa tắt, mọi người chưa kịp thích ứng, trước mắt đều là một mảng tối om.Có người phản xạ bắn về phía quầy thu ngân, người khác nghe tiếng liền bắn theo."
Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Diêm Tam nhìn thấy bóng người đã chạy vào sâu trong siêu thị, liền bực bội "chậc" một tiếng.Hắn ta lại gom tóc sang một bên, nghiêng đầu nhìn kẻ vừa nổ súng bên cạnh: "Ai cho mấy người bắn vậy?"
Giọng hắn ta rất nhẹ, chẳng có mảy may đe doạ, nhưng người vừa nổ súng lại run lên vì sợ.Sợ đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.Gã đầu trọc run rẩy cầm khẩu súng, lắp bắp: "Tôi... xin lỗi, bọn tôi cứ tưởng là..."
Câu chưa nói xong, Diêm Tam đã tung một cú đá."
Bịch" Gã đầu trọc bị đá bay, đập vào tường nhưng vẫn chưa chết.Gã rơi xuống đất, ôm bụng nôn ra máu, vết thương rất nặng, đến mức không thể bò dậy nổi.Nhưng những người quen biết Diêm Tam đều hiểu, hắn ta đã nương tay.Nếu không, gã đó sớm đã chết rồi.Có lẽ... cũng chẳng phải nương tay, chỉ là vẫn còn việc phải dùng tới bọn chúng.Diêm Tam kéo một cái ghế đến, dạng chân ngồi quay mặt vào lưng ghế, rồi thản nhiên lên tiếng: "Đi."
"Lôi người ra cho tao."
Nghe Diêm Tam ra lệnh xong, những người còn lại lập tức lao về phía sâu trong siêu thị, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.Ngay cả gã đầu trọc cũng được người khác đỡ dậy, lảo đảo chạy theo.Ánh sáng từ cầu thang sớm đã bị mấy dãy kệ hàng phía trước chắn mất, sâu trong siêu thị hoàn toàn chìm trong bóng tối, không chút ánh sáng.Tối đến mức khiến lòng người bất an, như thể xung quanh đều là cạm bẫy vô hình, ngột ngạt mà rùng mình.Vì quá tối, dù mắt đã quen dần với bóng đêm, cũng rất khó nhìn rõ mọi thứ chung quanh.Mấy người vào tìm kiếm bèn rút điện thoại ra, bật đèn pin lên, bắt đầu dò xét từng ngóc ngách một cách cẩn trọng.Thật ra trong khu vực sâu kia, những kẻ đứng ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.Nhưng gã đầu trọc dù bước đi đã cực kỳ khó nhọc, cũng chẳng dám nghỉ ngơi.
Một tay ôm bụng bị đá, một tay bám vào giá hàng mà lê bước, gắng sức lết theo những người khác, cùng nhau lục soát.Chỉ là kệ hàng quá nhiều, chỗ ẩn nấp cũng không ít, rất khó tìm được người ngay lập tức, buộc phải tìm kiểu "cào cỏ", lật từng góc một.Nguyễn Thanh và Tạ Huyền Lan trốn ở một chỗ khá tinh vi, trên đỉnh kệ hàng ở góc khuất.Kệ khá cao, nơi ấy chính là điểm mù trong tầm mắt của người dưới.Nhưng đứng từ đó, lại có thể quan sát rõ ràng tình hình phía dưới.Tạ Huyền Lan liếc nhìn nhóm người lục soát đang đi tới.
Không thấy Diêm Tam đâu.Rõ ràng là Diêm Tam đang chặn ở lối ra, chặn luôn đường thoát của bọn họ.Chắc chỉ khi tìm ra anh ta và Nguyễn Thanh, Diêm Tam mới chịu bỏ chốt để tiến vào.Tuy nhiên, muốn giải quyết đám người kia mà không gây tiếng động thì vẫn còn cách.Tạ Huyền Lan khẽ chạm ngón tay lên mu bàn tay Nguyễn Thanh.— Cậu ở lại đây.Nguyễn Thanh cũng chạm nhẹ lên tay anh để trả lời, ra hiệu mình hiểu rồi.Tạ Huyền Lan thấy cậu hiểu ý, liền lặng lẽ nhảy xuống khỏi kệ, nép mình sau một kệ hàng khác, bình tĩnh chờ đợi có người đến gần.Thân thủ của anh ta rất tốt, nên Nguyễn Thanh không quá lo.Điều cậu lo lắng là mấy người dân thường kia.Trong khoảnh khắc đèn vụt tắt, cậu đã thấy cô gái từng lắc đầu với cậu, kéo theo những người kia chạy vào sâu trong siêu thị.Chắc là đã hiểu tín hiệu mà cậu truyền trước đó.Chỉ là...
đám người kia lục soát quá kỹ, đến cả những góc nhỏ chẳng thể giấu người cũng không bỏ qua.Ngoài kệ hàng cao khó leo lên được, trốn chỗ nào cũng rất nguy hiểm.Mà kệ hàng ấy lại quá cao, trừ Tạ Huyền Lan ra thì chẳng ai trong nhóm người bình thường có thể leo lên nổi.Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi bị phát hiện.Nguyễn Thanh đảo mắt quanh siêu thị, cuối cùng cũng phát hiện ra vài người đang trốn ở một nơi không xa.Chỗ đó ẩn nấp tạm ổn, nhưng không đủ an toàn để giấu người lâu dài.Nguyễn Thanh nhìn những bóng người đang tới gần, lại quay sang mấy người đang trốn, thấy tình hình có vẻ rất không ổn.Cứ như vậy thì họ chắc chắn sẽ bị bắt.Chờ lúc đám người phía dưới không nhìn về hướng này, cậu nhẹ nhàng nhổm dậy một chút, vẫy tay ra hiệu với cô gái từng lắc đầu với mình.Vị trí của cậu là điểm mù từ dưới nhìn lên, nhưng chỉ cần nhô người ra một chút là người bên dưới vẫn có thể trông thấy.Thế nhưng, cô gái ấy lại đang quá căng thẳng, căn bản không ngẩng đầu, cũng không hề nhìn thấy tín hiệu mà cậu đang cố gắng truyền đi.Ngay lúc Nguyễn Thanh định cắn răng ném vật gì đó xuống để gây sự chú ý, cậu lại khựng lại.Bởi vì...
Tạ Huyền Lan hình như đang nhìn về phía cậu.Nguyễn Thanh liền hạ tay đang cầm vật đó xuống, sau đó làm một động tác tay với Tạ Huyền Lan, chỉ về phía kệ hàng.Tiếp theo, đầu ngón tay vẽ một vòng qua khu vực kệ đó, cuối cùng dừng lại ở một vị trí cụ thể.Nguyễn Thanh cũng không dám chắc Tạ Huyền Lan có hiểu được ý mình hay không, chỉ thử làm vậy thôi.Dù sao trong bóng tối thế này, muốn truyền morse cũng vô íchKhông còn cách nào ngoài việc dùng tay ra dấu.Làm xong, Nguyễn Thanh cũng không ôm kỳ vọng gì nhiều.
Nhưng ngay giây kế tiếp, ánh mắt cậu khựng lại một thoáng.Bởi vì Tạ Huyền Lan đã thật sự di chuyển theo hướng mà cậu vừa chỉ ra.
Và thậm chí còn dừng lại đúng nơi cuối cùng cậu ra dấu.Ngay cả hướng đối diện cũng không sai một li.Tạ Huyền Lan hoàn toàn hiểu được ý cậu.Đã lâu rồi Nguyễn Thanh chưa gặp được ai vừa thông minh lại vừa biết nghe lời như vậy.Không hổ là người từng được huấn luyện đặc biệt.Tạ Huyền Lan có học qua một ít thủ ngữ, đương nhiên hiểu rõ ý cậu thiếu niên.
Anh ta liếc nhìn thủ thế trong tay cậu, kiên nhẫn đứng chờ ở góc kệ.Một phút ba giây.Cậu nói một phút ba giây sau, sẽ có người đi qua chỗ này, bên hông mang theo một khẩu tay súng.Người đó đi lẻ, cách khá xa những kẻ còn lại, hoàn toàn rơi vào điểm mù thị giác.Chỉ cần không gây tiếng động, là có thể giải quyết gọn gàng mà không ai phát hiện.Cậu nói là đánh ngất.Nhưng Tạ Huyền Lan thấy không cần thiết.Đám người kia vốn là tử tù, giờ còn thêm tội vượt ngục, chết cũng chẳng oan.Giữ lại chúng chỉ để gieo họa cho những người vô tội khác.Huống chi ánh mắt mà bọn họ nhìn thiếu niên, anh rất ghét.
Bọn họ còn dám bắt cậu lột đồ ngay giữa chốn đông người.Hừ.Người sống phải trả giá cho hành vi của mình.Chỉ là máu tanh dễ để lộ dấu vết, không thể để lại một giọt máu nào.
Vậy cũng tiện nói với thiếu niên rằng anh ta đã "giải quyết" nhẹ nhàng.Dù sao thì, người nằm dưới đất, chẳng ai biết là chết thật hay chỉ bất tỉnh.Tạ Huyền Lan nghiêng đầu, dõi theo bóng người đang tiến lại gần, dáng vẻ bình thản đứng ở góc kệ.Khi đối phương vừa bước đến trước mặt anh ta, tay anh ta liền vung lên, sợi dây trong tay tức thì siết chặt.Người kia còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã lặng lẽ đổ rạp xuống đất.Thậm chí trước khi ngã, gã còn chẳng thấy rõ ai đã ra tay.Tạ Huyền Lan kéo gã đến nơi Nguyễn Thanh đã chỉ định từ trước, suốt quá trình không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không ai để ý rằng đã thiếu mất một người trong số những kẻ đi lùng sục.Xử lý xong, Tạ Huyền Lan lại nhìn về phía cậu thiếu niên, tiếp tục theo chỉ dẫn của cậu mà ẩn mình sang chỗ kế tiếp.Nếu là trước đây, có người ra lệnh cho anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không thèm để tâm.Một là vì anh ta chẳng thấy ai xứng đáng chỉ huy mình, hai là anh ta không bao giờ tin tưởng người khác.Thế mà khi thấy cậu thiếu niên ra hiệu, Tạ Huyền Lan lại vô thức làm theo.Rõ ràng mới chỉ quen biết chưa tới một ngày.Tạ Huyền Lan cúi mắt, nhìn sợi dây trong tay, thầm nghĩ chắc mình cũng bị dính vô "não yêu đương" rồi.Mà như thế cũng chẳng sao cả.Tạ Huyền Lan lạnh mặt xử lý thêm một người nữa, sau đó lại theo chỉ thị của thiếu niên mà đến vị trí tiếp theo.Lần này là góc đối diện với phía Nguyễn Thanh, nên cậu có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng.Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rõ ràng cái cách mà Tạ Huyền Lan "làm ngất" đối phương.Nguyễn Thanh hơi mím môi, cuối cùng vẫn giả vờ như không thấy mà dời ánh mắt đi.Cậu nói "đánh ngất" chỉ là vì đang giữ vỏ bọc nhân vật kiểu thánh mẫu mà thôi.Chứ thực ra nếu những người kia còn sống, chỉ có thể mang lại nhiều nạn nhân hơn nữa.Lương tri gì đó sớm đã chẳng còn, trong tận thế lại càng hoành hành vô độ.Người thứ hai nằm gục cách cô gái kia không xa, cô toàn thân cứng đờ, nước mắt đã bắt đầu rơm rớm trong mắt.Khi cho rằng mình đã bị phát hiện, một người đàn ông bỗng xuất hiện, lặng lẽ siết cổ tên ác quỷ kia.Cô gái trừng to mắt, hoảng hốt bịt chặt miệng mình lại.Sợ bản thân phát ra âm thanh sẽ làm liên lụy đến người kia.Thấy người đàn ông siết cổ xong, cô bất giác quay sang nhìn đỉnh kệ hàng phía đối diện, ánh mắt cũng theo đó mà chuyển hướng.Ngay lúc ấy, cô nhìn thấy cậu thiếu niên đang dùng tay ra hiệu.Cô sững sờ thì ra là người đã ra hiệu cho cô chạy vào siêu thị trước đó.Nước mắt cô vốn kìm nén rất lâu cuối cùng cũng tuôn trào, cảm giác vừa vui mừng, biết ơn lại vừa tủi thân ùa tới.Giống như đã kiên cường quá lâu, đến khi gặp lại người thân yêu, rốt cuộc cũng được thả lỏng.Cô gái chẳng hiểu tại sao mình lại xúc động như vậy, lau nước mắt, muốn bày tỏ lòng cảm ơn với thiếu niên.Nhưng cô không biết thủ ngữ.Cuối cùng chỉ có thể giơ tay ra hiệu hình trái tim, thay lời cảm tạ.Nhưng Nguyễn Thanh không nhìn thấy, bởi vì cậu đang chăm chú dõi theo một người khác.Những dãy kệ cùng bóng tối chính là tấm bình phong hoàn hảo, thậm chí cả ánh đèn lóe lên thoáng qua cũng trở thành trợ lực.Vì điều đó chứng tỏ, đám người kia chưa thích nghi với bóng tối.Mà Nguyễn Thanh không những đã quen với bóng đêm, cậu còn đang ở trên cao, có thể quan sát rõ ràng toàn bộ phía dưới.Thêm vào đó là sự tính toán và phân tích chính xác, phối hợp hoàn hảo cùng Tạ Huyền Lan, tình thế bắt đầu đảo ngược.Siêu thị không lớn, nhưng cũng chẳng bé, luôn có người ở ngoài vùng thị giác của kẻ khác, cũng luôn có người bước vào đúng điểm mù đó.Đó chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.Người trong siêu thị mỗi lúc một ít đi, cuối cùng cũng có người nhận ra điểm bất thường.Một gã đàn ông gầy yếu lo lắng nhìn quanh, nuốt nước miếng, giọng run run hỏi: "Chúng ta... có phải...
đã mất quá nhiều người rồi không?"
Nói là "nhiều" cũng còn nhẹ, 12 tên giờ chỉ còn lại 4.Bay màu 8 tên.Ấy vậy mà chẳng ai phát hiện.Chúng đúng là đám tội phạm hung ác, nhưng có hung ác đến đâu thì cũng chẳng dám ngó lơ tử thần.Huống chi lần này còn chết chẳng rõ lý do.Nhưng chúng cũng không dám bỏ chạy.Vì nếu chưa tìm được người mà đã quay ra ngoài, thì kiểu gì cũng bị tên điên đó giết sạch.Tên điên ấy giết người chưa bao giờ cần lý do, chẳng cần nghe giải thích, chỉ cần hắn ta không vui, hắn ta liền ra tay.Thậm chí chẳng cho người ta mở miệng phân trần.Chỉ còn cách gồng mình tiếp tục tìm kiếm, nhưng lần này, chúng không dám tách ra nữa.Đi cùng nhau thì an toàn hơn.Nguyễn Thanh khẽ cau mày.
Đi sát như vậy thì đúng là khó tìm cơ hội.Vì khoảng cách quá gần, rất khó tránh khỏi việc đánh động người còn lại.Tạ Huyền Lan cũng nhíu mày.
Giết bốn người cùng lúc mà không phát ra tiếng, anh ta làm được.Nhưng chắc chắn sẽ thấy máu.Một khi thấy máu, tên điên Diêm Tam sẽ ngửi được, lúc đó anh ta sẽ bị lộ vị trí.Mà giờ anh ta không còn là một người đơn độc nữa, phải cẩn thận hơn.Tạ Huyền Lan ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh nhanh chóng phân tích lộ trình của bốn người kia và cấu trúc của siêu thị, sau đó dùng tay ra hiệu với Tạ Huyền Lan.— Tìm gương.Tìm... gương?Siêu thị là loại tạp hóa, các vật dụng sinh hoạt hầu như đều có, đương nhiên cũng có gương.Nhưng không phải gương lớn, chỉ là vài cái gương trang điểm, lớn nhất cũng chỉ bằng tờ giấy A4.Tạ Huyền Lan tìm được mấy cái gương rồi nhìn lại Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh chỉ vào cái lớn nhất, giơ ba ngón tay, sau đó chỉ về hướng mà bốn người kia đang đi, nhanh chóng ra hiệu.Tạ Huyền Lan hiểu rồi, cậu muốn anh ta đặt ba chiếc gương vào vị trí nhất định.Dù chưa rõ công dụng của mấy cái gương này là gì, nhưng anh ta vẫn làm theo lời thiếu niên, đặt gương vào từng vị trí một.Rồi đứng chờ tại nơi Nguyễn Thanh chỉ định.Bốn tên còn lại đi rất chậm, hướng chiếu đèn của từng tên cũng khác nhau, mắt không ngừng nhìn quanh.Chúng sợ từ một góc nào đó sẽ đột nhiên có người lao ra giết mình.Dù gì những kẻ mất tích kia, tám chín phần đã lành ít dữ nhiều rồi.Nhưng chúng không tìm được người, cũng không thấy xác, nên không dám làm kinh động tới tên bên ngoài.Chỉ còn cách cắn răng tìm tiếp.
May là từ khi đi cùng nhau thì chưa mất thêm ai.Dù vậy, cả đám vẫn cực kỳ căng thẳng, vừa tìm vừa cảnh giác cao độ.Khi đến gần góc siêu thị, một tên phía trước vô tình chiếu đèn trúng gương.Tia phản quang làm gã theo phản xạ nhắm mắt lại.Nhưng ánh sáng phản xạ từ gương lại chiếu trúng gương khác bên cạnh, khiến cả tên bên trái lẫn bên phải gã đều nhắm mắt theo.Ngay trong tích tắc cả ba nhắm mắt, người cuối cùng và kẻ bên phải đã bị ai đó siết cổ, biến mất vào giữa các kệ hàng.Suốt quá trình không phát ra một tiếng động.Ngay cả hai kẻ nhắm mắt cũng không phát hiện ngay lập tức.Bốn người thì khó xử lý, nhưng hai người thì dễ hơn nhiều.Tạ Huyền Lan nhanh chóng hạ gục hai tên còn lại.Nguyễn Thanh đang lo làm sao xử lý ba tên, kết quả Tạ Huyền Lan giải quyết hết một lượt.Nguyễn Thanh khẽ thở phào, lúc này mới nhận ra nửa người mình vì chống lên quá lâu nên đã tê rần.Cử động một chút cũng khó chịu.Cậu chỉ có thể nằm dài trên kệ thở dần.Nhưng ngay khi Tạ Huyền Lan chuẩn bị quay lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.Có người đang đi vào trong.Tiếng chân đều đều, chậm rãi, mang theo chút lười nhác và bâng quơ.Chưa cần thấy mặt, Nguyễn Thanh cũng biết là Diêm Tam.Thân thể vừa mới được thả lỏng lại lập tức căng cứng.Tạ Huyền Lan nghe thấy tiếng bước chân liền dừng lại, nhún người bám vào kệ gần đó rồi nhảy lên.Nguyễn Thanh cũng không dám ngẩng đầu.Vì tên đàn ông kia nguy hiểm hơn hẳn những kẻ trước, không thể nào xem nhẹ được.May mà hắn ta chỉ có một mình, nếu ẩn nấp kỹ thì hắn ta sẽ không tìm ra được.Nhưng điều Nguyễn Thanh không ngờ là Diêm Tam căn bản không định đi lục tìm từng chỗ.Hắn vừa vào siêu thị, liền hờ hững đá một cú vào kệ hàng bên cạnh.Kệ vốn tưởng rất chắc chắn, vậy mà bị hắn ta đá cái liền đổ rầm xuống.Cứ như thể nó được làm từ giấy vậy.Hàng hóa trên kệ rơi đầy đất, rất nhiều thứ vỡ tan tành, nhưng Diêm Tam chẳng mảy may để ý, tiếp tục đá sang cái tiếp theo.
Ngay cả những cái kê sát tường, hắn ta cũng có thể giật sập dễ như chơi.Mà cùng với những kệ hàng đổ xuống liên tiếp, khoảng cách giữa Diêm Tam và bọn họ cũng ngày càng gần hơn.Cuối cùng, mấy người thường cũng bị phát hiện hết.Diêm Tam nhìn thấy bọn họ thì nở một nụ cười vui vẻ: "Chào buổi tối nha."
Giọng điệu vô cùng thân thiện, thậm chí còn mang theo ý cười.Thế nhưng ngay giây tiếp theo, hắn ta liền giơ thẳng cây s.ún.g trong tay lên, nhắm thẳng vào một người trong đám.Cô gái thấy vậy, mắt trợn to, theo phản xạ lao ra che chắn trước mặt bạn trai mình.Bạn trai cô gái có lẽ bị dọa đến ngốc luôn rồi, cứ đứng chết trân tại chỗ, mặc kệ cô gái chắn trước người mình.Diêm Tam chẳng hề bận tâm cây súng đang nhắm vào ai, hắn ta cất giọng đầy vui vẻ: "Đội trưởng Tạ, ra đây đi nào."
Nhưng thứ đáp lại Diêm Tam chỉ là một khoảng tĩnh mịch chết chóc, xen lẫn tiếng khóc của mấy người phía trước.Nguyễn Thanh khẽ cụp mắt xuống, hơi ngập ngừng, cắn nhẹ móng tay cái của mình.Diêm Tam thấy vẫn không có ai ra liền bật cười khẽ, rồi thẳng tay bóp cò lên đạn: "Nếu cậu còn không ra, tôi bắn thật đó."
Có lẽ động tác bóp cò của Diêm Tam đã khiến bạn trai cô gái kia sợ hãi tột độ, anh ta run rẩy gào lên như phát điên: "Đừng!
Đừng mà!
Tôi không muốn chết!"
"Tôi biết bọn họ ở đâu, xin anh tha cho tôi..."
Nghe vậy, mắt cô gái trợn trừng, cô quay người định bịt miệng anh ta lại.Nhưng đã quá muộn rồi.Người đàn ông kia đã run rẩy chỉ tay về hướng Nguyễn Thanh đang ẩn nấp: "Cậu ta ở đằng kia!
Cậu ta trốn ngay chỗ đó!"⸻TÁC GIẢ có lời muốn nói: (Mình nhấn mạnh vì đây là lời góp ý của tác giả

Chúng ta phải lên án hành vi này, phải làm một tang thi có đạo đức, có tam quan chuẩn chỉnh nhé!Mình cũng muốn nói với mọi người điều này: Việc các bạn thích những tác phẩm cùng thể loại là hoàn toàn bình thường, nhưng xin đừng bình luận dưới bài viết của người khác và gọi đó là "bản thay thế" hay "thức ăn thay thế" cho một tác phẩm nào đó.
Bởi vì mỗi truyện đều là tâm huyết, là công sức mà tác giả đã dành rất nhiều thời gian và "năng lượng" để viết ra.
Chắc chắn họ sẽ không thích khi bị gọi là "bản thay thế" đâu.
Mỗi tác phẩm đều có nét độc đáo riêng, và mỗi tác phẩm đều là độc lập.
Không ai là bản thay thế của ai cả, hãy phân biệt rõ ràng từng "đứa con tinh thần" này nhé~