- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #171
[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P1】
Chương 195+196: Khu Vực Trung Tâm Thành Phố Trò Chơi
Chương 195+196: Khu Vực Trung Tâm Thành Phố Trò Chơi
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á

______
Chương 195: Khu Vực Trung Tâm Thành Phố Trò Chơi (1)◎ Tích điểm treo thưởng cao nhất ◎
【Chúc mừng người chơi Nguyễn Thanh vượt ải phó bản "Bút Tiên", phần thưởng: 300 điểm.】【Chúc mừng người chơi phá hủy phó bản "Bút Tiên", phần thưởng: 2000 điểm.】【Do người chơi phá vỡ thiết lập nhân vật, trừ: 1300 điểm.】【Tổng điểm sau khi tính: 1500.】Nguyễn Thanh sau khi trở lại không gian hệ thống, không lập tức kiểm tra điểm số tổng kết.Vì cậu cảm thấy đầu đau nhức, toàn thân như bị rút cạn sức lực, thậm chí đến thở cũng thấy khó khăn.Trái tim cũng đau âm ỉ, từng cơn từng cơn đè nặng.Cảm giác đó chẳng khác nào một cơn đau tim thật sự.Nguyễn Thanh theo phản xạ giơ tay xoa nhẹ trán, đường nét khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ nhợt nhạt và mỏi mệt.Chẳng lẽ đây là di chứng khi dùng cuốn sách kia sao?Sau khi thi triển Thanh Tẩy, Nguyễn Thanh đã mất đi ý thức, cũng không rõ liệu mình có thực sự thành công trong việc thanh tẩy Quỷ Vực hay không.Nhưng giờ cậu đã xuất hiện ở đây, hẳn là đã thành công rồi.Nguyễn Thanh mở hệ thống thương thành, dùng 100 điểm đổi lấy thuốc phục hồi tinh thần lực, ngửa đầu uống cạn.Nhưng lại không có chút chuyển biến nào, cơn khó chịu vẫn dai dẳng không dứt.Đúng là đã gắng sức quá độ.Nguyễn Thanh cũng không tiếp tục đổi thêm đạo cụ nào nữa, mà trực tiếp lên tiếng trong đầu:【Hệ thống, truyền tống thẳng đến khu chính thành phố trò chơi đi.】Hệ thống không trả lời, chỉ có một tia sáng trắng lóe lên, Nguyễn Thanh liền xuất hiện lại trong khách sạn khi trước.Cậu cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, liền ngã xuống giường trong phòng khách sạn, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.Không hề hay biết rằng diễn đàn trò chơi lúc này đã hoàn toàn nổ tung.【Tin cực sock!!!
Người chơi cấp cao Kỳ Mộc Nhiên tử vong trong phó bản "Bút Tiên"!!!】Tiêu đề này đã nhanh chóng được đẩy lên thành một toà nhà cao tầng, số lượng cmt đạt đến con số kinh người, vẫn còn rất nhiều người chơi liên tục nhấn vào xem.Trong trò chơi vô hạn kinh dị này, có thể có người không nhớ hết tên những người chơi trên bảng xếp hạng, nhưng tuyệt đối không ai là không biết Kỳ Mộc Nhiên.Đó chính là người chơi có lượng fans nhiều nhất trong toàn bộ trò chơi.Chỉ trong vòng ba năm, hắn đã nhanh chóng vươn lên đứng đầu bảng về số lượng fan.Hơn nữa, hắn còn sở hữu kỹ năng trị liệu, rất nhiều người chơi cấp cao đã từng hợp tác với hắn, thậm chí cả những người chơi đứng đầu bảng cũng không ngoại lệ.Một người như vậy lại chết trong phó bản?【Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!!!?
Mộc Thần lại chết rồi!?
Sao có thể chứ!?
Không phải mỗi lần vào phó bản đều có người chơi cao thủ hay cấp cao bảo vệ anh ấy sao?】【Dù không ai bảo vệ thì cũng không dễ chết thế chứ?
Fan đông thế cơ mà, chỉ cần điểm thưởng từ fan donate là đủ mua bao nhiêu đạo cụ phòng thân rồi, sao lại chết vô lí vậy được】Toàn bộ người chơi đều cảm thấy khó tin, Kỳ Mộc Nhiên lại chết trong một phó bản trung cấp?Nhưng những người chơi có hắn trong danh sách bạn bè lại có thể thấy rõ avatar của Kỳ Mộc Nhiên đã tối lại.Đó là trạng thái chỉ xuất hiện khi tử vong.Một khi chết trong trò chơi vô hạn kinh dị, ảnh đại diện sẽ trở nên u tối, như thể người đó vừa "thoát khỏi trò chơi".Tất cả người chơi đều biết rõ, khi avatar đã tối thì sẽ không bao giờ sáng lại được nữa.Bài đăng đã tích lũy hàng nghìn lượt cmt, cuối cùng cũng có người chơi đăng lên bản video trực tiếp của Kỳ Mộc Nhiên.Tuy rằng phí xem video khá cao, nhưng phần lớn người chơi không chút do dự trả điểm để nhấn vào xem, vừa xem vừa thảo luận.【Ghê thật, đây không phải là phó bản trung cấp sao?
Sao Bút Tiên lại mạnh đến mức này?
Có thể so với phó bản cấp cao rồi còn gì?
Chẳng lẽ hệ thống chủ của trò chơi phân loại nhầm rồi?】【Không có nhầm, đây là phó bản thăng cấp cao, chỉ cần hội đủ điều kiện là có thể chuyển lên cấp cao.】【Nhưng tôi vừa xem lại, phó bản ghi rõ là "thiếu NPC quan trọng, đang điều chỉnh", đâu phải "đang thăng cấp"?
Nếu là phó bản thăng cấp thì phải ghi là đang nâng cấp chứ?】【Có lẽ là thăng cấp thất bại rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy phó bản thăng cấp lại thất bại như thế.】Tất cả người chơi đều chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, phó bản thăng cấp thì hoặc là luôn ở trạng thái đang thăng, hoặc là đã thành công, chưa từng có chuyện thất bại.Người chơi càng thêm tò mò rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt không rời khỏi bản ghi hình.Đoạn ghi hình này chính là của Kỳ Mộc Nhiên.Có lẽ là do có người đã bỏ điểm để xem livestream của hắn nên mới ghi lại được.Đoạn đầu video không có gì đặc biệt, chỉ là một vài loại quỷ hồn bình thường, tuy nguy hiểm nhưng vẫn chừa đường sống cho người chơi.Cho đến khi Kỳ Mộc Nhiên gặp một nam sinh trong phòng y tế thì bắt đầu có điều bất thường vừa gặp đã đụng phải boss lớn nhất của phó bản: Bút Tiên.Người chơi ban đầu tưởng Kỳ Mộc Nhiên sẽ chết tại đây.Kết quả lại không phải.Hắn vẫn sống một cách khó hiểuMọi người nhiều lần tưởng hắn chết, nhưng hắn đều thoát được.Ban đầu còn căng thẳng, nhưng xem vài lần thì ai cũng bắt đầu bình tĩnh hơn.Và rồi... hắn nghẻo thật.Chết ở một nơi không ai ngờ tới.Chết một cách đột ngột.Bị một người đàn ông tên Kỳ Vân Thâm đâm xuyên tim bằng tay không.Video dừng lại tại đó.Vì khi người phát sóng chết, phòng livestream sẽ lập tức tắt.【Hả, sao lại chết ở đây?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra?】【NPC đó là ai vậy?
Rốt cuộc định làm gì?
Sau đó thì sao?】【Tên Kỳ Mộc Nhiên này đúng là gạt tôi quá đớn!
Địt, thuật trị liệu của hắn rõ ràng không có hồi chiêu đúng không!?
Tôi còn ngây ngốc cùng hắn vào phó bản, run rẩy chờ hắn "hồi chiêu", giờ thì hóa ra hắn diễn!?】【Tôi cũng thế còn gì!
Tôi liều mạng cứu hắn, rốt cuộc cái đồ không có lương tâm ấy lại đang giả bộ!?
Hết cứu!】Không ít người chơi từng cùng Kỳ Mộc Nhiên vào phó bản, giờ xem đoạn video chỉ thấy mọi cảm động ngày trước đều bị vứt cho chó gặm.Họ từng nghĩ hắn là một trong số ít người tốt còn sót lại, kết quả hiện thực lại tát cho họ một cú đau điếng.Quả nhiên, trong trò chơi kinh dị vô hạn này, không thể tin ai được cả.【Cũng chưa đến nỗi nào, tuy hắn gạt người thật, nhưng chuyện cứu người là thật đấy chứ?
Không thì mấy người kia còn cứu được hả?】【Dù sao thì lúc đó nếu hắn không cứu tôi, chắc chắn tôi đã chết rồi.
Dù là vì mục đích riêng đi nữa, thì hắn cũng thực sự cứu tôi.
Giờ tôi lại có thêm một mục tiêu là hồi sinh Kỳ Mộc Nhiên.】Trong thế giới kinh dị vô hạn, nguy hiểm và cơ hội song hành chỉ cần điểm tích lũy đủ nhiều, ngay cả việc hồi sinh một người cũng không phải không thể.Chỉ là điểm cần để làm vậy, thực sự là một con số đáng sợ.Không ít người chơi từng được Kỳ Mộc Nhiên cứu mạng bắt đầu tham gia vào việc đó.【Này... các cậu không thấy NPC kia rất kỳ lạ à?
Tôi có cảm giác rất nhiều người nhìn cậu ta với ánh mắt không giống nhau.】【Nói thật nhé, lúc đầu tôi không thích cậu ta chút nào, cứ thấy giả tạo kiểu gì ấy.
Nhưng khi cậu ta ấy cầm cuốn sách lên, trong khoảnh khắc đó... lòng tôi rối bời, có cảm giác gì đó không nói thành lời.】Như là vui mừng, vui đến mức muốn bật khóc.Mà cũng giống như là buồn.Rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi vào phó bản đó, cũng là lần đầu thấy NPC này.Thật quá kỳ lạ.【Nói thật... tôi cũng vậy.
Cảnh ấy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, tim như bị bóp nghẹn, cứ muốn khóc thế nào ấy.】Không ít người chơi đồng tình với cảm giác đó, nhưng cũng có không ít người lại chẳng cảm thấy gì cả.【Chắc là bị ảnh hưởng bởi thuật thanh tẩy ấy rồi.
Dù chỉ là video ghi hình, nhưng mọi người đều biết, nếu trong video có thứ gì đó quá mạnh, thì vẫn có thể ảnh hưởng đến người xem.】【Chuẩn luôn, nếu không sao giải thích nổi cảm giác thân quen ấy?
Rõ ràng tôi còn chẳng biết NPC đó là ai mà.】Mấy người chơi khác cũng gật gù đồng ý với lời giải thích ấy.Chỉ có một vài người, sau khi xem đến đoạn ấy, ánh mắt bỗng tối lại vài phần.Thậm chí có người vốn chỉ xem qua cho biết, vậy mà khi thấy cảnh đó thì lập tức sững người, tay siết điện thoại suýt nữa thì bóp nát.Ngay sau đó, họ kéo video về đoạn đầu, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm từng giây hình ảnh, không bỏ sót một khoảnh khắc nào.Quả nhiên... là người chơi ư?Phó bản Bút Tiên vừa mới kết thúc, vậy thì người đó rất có khả năng đang nghỉ ngơi ở đâu đó trong khu thành chính của trò chơi.Mấy người đàn ông khã, dù đang ở những nơi khác nhau, nhưng hành động lại giống hệt nhau, lấy điện thoại ra, bấm vài cái, rồi rời khỏi chỗ mình đang ở.Khu thành chính trong game nói nhỏ thì không nhỏ, gần như không nhìn thấy được ranh giới.Người chơi rải rác khắp nơi, một người mà muốn tìm một người khác, chẳng khác nào mò kim đáy bể.Hầu như là điều không thể.Nhưng trong trò chơi kinh dị vô hạn này, điểm số là tất cả.Chỉ cần có đủ điểm, có thể khiến vô số người chơi hành động vì mình.Một người thì khó, nhưng nếu là cả khu thành chính cùng tìm, thì trong bảy ngày, khả năng tìm ra được gần như là chín mươi phần trăm.Ban đầu người chơi vẫn còn đang bàn luận về chuyện của Kỳ Mộc Nhiên, liên tục cập nhật bình luận.Càng kéo càng thấy có điều lạ diễn đàn treo hẳn bốn bảng thông báo ở đầu trang.Loại thông báo này người chơi nào cũng có thể đăng, nhưng phải tiêu tốn đến năm ngàn điểm.Thông thường chẳng ai ngu đến mức tốn từng ấy điểm để làm việc đó.Thế mà lần này lại có tận bốn cái.Mà nội dung lại gần như giống hệt nhau đều là truy tìm người.Ai mà lắm tiền nhiều của thế, phát liền bốn cái thông báo?Người chơi tò mò nhấn vào xem thử, liền phát hiện dù nội dung tương tự, đều tìm một người, nhưng lại không phải cùng một người đăng.Là:Tô Chẩm.Lục Như Phong.Quý Chi Viên.Phong Dã.Hả?
Người chơi nhìn thấy cái tên Phong Dã thì sững lại.Phong Dã của công hội Vĩnh An... chẳng phải đã chết rồi sao?【Vãi thật!!!
Vãi thật!!!
Vãi thật luôn!!!
Mọi người nhìn điểm treo thưởng kìa!
Mẹ nó đều là mốc tối đa — mười vạn điểm!!!】【Thiệt hả bà Thơ!?
Mười vạn á!?】【Clgv!!
Đùa!!
Đều là mười vạn đó!!!】Toàn bộ diễn đàn bùng nổ, còn hơn cả khi nghe tin Kỳ Mộc Nhiên tử trận, ngay cả mấy người chơi chẳng bao giờ hóng hớt cũng vội vàng nhấn vào.Phải biết, một phó bản trung cấp hoàn thành cũng chỉ được trăm điểm, mười vạn là khái niệm gì chứ đó là mức điểm mà rất nhiều người chơi có thể dùng để hoàn thành tâm nguyện của đời mình.Hơn nữa, nhiệm vụ treo thưởng này không giống các nhiệm vụ khác không sợ người nhận xong rồi không trả điểm.Vì nhiệm vụ treo thưởng trên diễn đàn bắt buộc phải nộp điểm trước cho hệ thống trò chơi, thì mới có thể đăng lên.Nói cách khác, bốn phần thưởng mười vạn điểm kia, người đăng đã nộp đủ cho hệ thống rồi.Chỉ cần ai hoàn thành đầu tiên, hệ thống sẽ tự động chuyển điểm vào tài khoản người đó.Không, phải nói là bốn mươi vạn!Toàn bộ người chơi như phát điên, lập tức bỏ dở mọi thứ trong tay, lao đi tìm thiếu niên được nhắc đến trong nhiệm vụ treo thưởng ấy.⸻Tác giả có lời muốn nói

◎Toàn bộ người chơi trong khu trung tâm đều đang tìm cậu◎
Khu trung tâm của trò chơi trước nay vốn đã khá náo nhiệt, sau khi vượt qua một lượt chơi, rất hiếm người sẽ lập tức bước vào vòng kế tiếp.Dù sao trong phó bản nguy hiểm trùng trùng, chẳng ai biết liệu mình có thể sống sót bước ra hay không, nên tất nhiên có thể không vào thì sẽ không vào.
Vì vậy phần lớn người chơi đều chọn dùng điểm tích lũy để nghỉ ngơi bảy ngày tại khu trung tâm cũng là nơi tập trung nhiều người chơi nhất.Nhưng hôm nay, khu trung tâm trò chơi lại đặc biệt náo nhiệt, náo nhiệt đến độ gần như hỗn loạn.Có người chơi trong khu trung tâm không theo dõi diễn đàn, thấy cảnh xôn xao liền đầy nghi hoặc."
Có chuyện gì vậy?
Mọi người đều bị điên rồi sao?"
Người bên cạnh ngạc nhiên nói: "Cậu vẫn chưa biết à!?
Có đại thần dùng mười vạn điểm để đăng nhiệm vụ truy nã đấy!"
"Mười vạn?"
Người chơi chưa biết chuyện kinh ngạc đến ngây người, trong mắt tràn đầy không tin nổi.
"Cậu chắc là mười vạn?"
"À, tôi nói nhầm rồi, không phải mười vạn."
Người kia lườm một cái, thầm nghĩ đúng là chuyện hoang đường, làm gì có truy nã nào tới mười vạn điểm.
Dù là nhiệm vụ thuê vệ sĩ bảo vệ trong phó bản cấp cao kiểu không một ai sống sót, cao nhất cũng chỉ mới thấy một vạn.Người bên cạnh vội vàng sửa lời: "Là bốn mươi vạn."
"Cái gì!!!?"
Người chơi kia tưởng mình nghe nhầm.
"Bốn mươi vạn!?"
Không đợi đối phương trả lời, anh ta đã phủ nhận luôn: "Không thể nào, cậu lừa quỷ đấy à, truy nã cao nhất cũng chỉ có mười vạn thôi, giờ lừa người mà không biết chuẩn bị lời trước à?"
"Là thật đó.
Vì truy nã được bốn người cùng lúc đăng, nhưng nội dung đều giống nhau tìm một người chơi."
"Mà nhìn cách mô tả thì rõ ràng là cùng một người."
Người nói trông rất chắc chắn, hoàn toàn không có vẻ nói dối.
Nhưng lời này quá hoang đường, nghe một cái đã thấy vô lý.Người chơi kia rút điện thoại ra, đăng nhập diễn đàn, rồi thấy bốn khung thông báo được ghim ở đầu trang, bấm vào rồi lặng lẽ đếm số chữ số của phần điểm thưởng.Một, mười, trăm, nghìn, vạn, mười vạn.Đúng thật là mười vạn...Người chơi ấy chết sững tại chỗ, và rất nhiều người chưa đăng nhập diễn đàn cũng có phản ứng y hệt.Họ nhanh chóng mở ba khung truy nã còn lại toàn bộ đều là mười vạn.Cho nên nói là bốn mươi vạn cũng không ngoa chút nào.
Vì bốn nhiệm vụ cùng truy tìm một người, nếu tìm ra thì sẽ nhận được phần thưởng từ cả bốn nhiệm vụ.Tức là bốn mươi vạn.Một người chơi cao ráo nhìn thấy con số truy nã liền không chút do dự chụp màn hình rồi gửi vào nhóm đội của mình.【Có rảnh không?
Lập đội làm nhiệm vụ, ai đi nào!!!?】【Vãi!!!
Bốn mươi vạn!
Thật không đấy?
Tôi đi tôi đi!】【Cái đéo gì có thể quan trọng hơn chuyện này chứ?
Dù bận cũng phải rảnh!
Tính tôi một suất!!!】Không có nguy hiểm, điểm thưởng lại cao đến mức ngước nhìn trừ khi ngu mới không tham gia.Nếu thật sự tìm được, chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống.Sức một người có hạn, rất nhiều người sau khi thấy nhiệm vụ truy nã trên diễn đàn đã lập tức liên hệ bạn bè thân quen hoặc những người chơi quen biết để lập đội.Dù sao không chỉ việc tìm người khó khăn, mà ngay cả khi tìm được, muốn bắt người đó cũng chẳng dễ hơn nữa nhiệm vụ còn yêu cầu là không được để đối phương bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc.Đã vậy, người có thể khiến các cao thủ trên bảng xếp hạng phải đăng truy nã thì rất có thể thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không lập đội e là không đối phó nổi.Nhưng kể cả lập đội mười người cùng tìm, nếu tìm ra, mỗi người cũng có thể nhận bốn vạn điểm.Vẫn là con số vượt xa khả năng với hầu hết người chơi.Toàn bộ khu trung tâm trò chơi lập tức sôi trào, chưa bao giờ huyên náo đến thế.Tất cả chỉ vì muốn tìm một người chơi....Nguyễn Thanh bị đói mà tỉnh dậy.
Lúc mở mắt đầu vẫn còn hơi đau âm ỉ, nhưng so với lúc trước khi ngủ đã đỡ hơn nhiều.Cậu đi tắm, thay bộ quần áo sạch, đội mũ và đeo khẩu trang, chuẩn bị xuống lầu ăn gì đó.Lần này Nguyễn Thanh định ở lại đủ bảy ngày mới tiếp tục vào trò chơi.Nhưng vừa mới mở cửa phòng, cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.Khách sạn mà ngày thường vốn chẳng mấy ai lui tới nay lại đột ngột chen chúc một đám người chơi.Nguyễn Thanh đứng khựng lại, không vội xuống ngay.Vì điều này rất bất thường.Khách sạn cậu chọn có mức điểm yêu cầu rất cao, gấp ba lần so với khách sạn thông thường.Rất nhiều người chơi tiếc điểm, nên hầu như không có ai đến đây ở.Hồi đó cậu cũng vì muốn tránh xa đám đông nên mới đặc biệt chọn nơi này.Vậy mà bây giờ lại xuất hiện đông người như vậy...Nguyễn Thanh đứng trên tầng nhìn xuống dưới một cách kín đáo, thấy đại sảnh khách sạn có một nhóm người chơi đang đứng, dường như muốn làm thủ tục nhận phòng.Nhưng chủ đề họ đang trò chuyện lại chẳng liên quan gì đến việc thuê phòng.— Tao thấy chỗ này chắc chắn không có, giá ở đây cao đến phát điên, miễn là đầu không ngu thì chẳng ai chọn nơi này đâu.— Nhưng biết đâu chỗ mà mày thấy không thể lại chính là nơi có khả năng nhất thì sao?— Cũng đúng, những chỗ người chơi hay đến đã tìm cả rồi, rõ ràng đối phương đang trốn ở nơi ít ai nghĩ tới.— Nhưng người còn chưa tìm ra, điểm thì đã tiêu sạch, nếu cuối cùng không tìm được thì chỉ có phá sản.— Cũng có lý.
Vậy ai muốn vào tìm cùng tao thì lấy điểm ra chia, không thì rút khỏi đội đi.Nguyễn Thanh nhìn rõ mấy người kia nói chuyện gì, ánh mắt thoáng nheo lại đang tìm người?Hơn nữa còn là tìm mà chẳng có bất kỳ manh mối nào?Phải biết khu trung tâm trò chơi cực kỳ rộng lớn, hành động tìm người như vậy mà chẳng màng điểm số, hoặc là bọn họ bị điên tập thể, hoặc là người cần tìm quan trọng đến mức phi thường với họ.Hoặc là có lợi ích thúc đẩy.Khu trung tâm trò chơi là khu vực tương đối an toàn, cấm sử dụng đạo cụ và cũng cấm đánh nhau.
Một khi vi phạm sẽ lập tức bị vệ binh của trung tâm bắt đi.Cho nên cho dù cần tìm người, cũng chẳng đến mức vội vàng liều lĩnh như vậy, tiêu điểm như nước đổ, hoàn toàn không cân nhắc.Phải biết điểm tích lũy để khám xét khách sạn còn cao hơn cả thuê phòng, lại còn phải giải thích với những người đang ở trong đó.Vậy thì chỉ còn khả năng bị lợi ích thúc đẩy.Mà lợi ích thì lại là chuyện thường thấy diễn đàn trò chơi có cả mục nhiệm vụ truy nã riêng, người chơi khác có thể nhận nhiệm vụ tại đó để kiếm thêm điểm tích lũy.Nguyễn Thanh lấy điện thoại ra mở diễn đàn, chưa kịp nhấn vào mục nhiệm vụ thì đã thấy bốn khung thông báo được ghim trên trang chủ, kèm theo là một loạt bài đăng với tiêu đề toàn là "mười vạn" và "bốn mươi vạn".Cậu biết rõ để ghim một thông báo lên đầu trang cần đến năm ngàn điểm.
Không chút do dự, cậu bấm vào.Sau khi đọc kỹ nội dung, Nguyễn Thanh chết lặng....Người cần tìm trong nhiệm vụ... chẳng phải là cậu sao?Nguyễn Thanh im lặng hồi lâu rồi lướt xuống dưới nhìn phần điểm thưởng đúng là mười vạn.Ba nhiệm vụ còn lại cũng y hệt, chỉ khác vài từ trong cách diễn đạt, nhưng rõ ràng có thể nhận ra bốn người đó đều đang tìm cùng một người chơi.Nguyễn Thanh rất không muốn thừa nhận, nhưng khi thấy bốn cái tên quen thuộc đăng truy nã, cậu cũng đành chấp nhận đó chính là mình.Bốn mươi vạn...Quả là ra tay hào phóng.Nguyễn Thanh liếc xuống đại sảnh đám người chơi vẫn đang trao đổi với ông chủ khách sạn.
Không nói hai lời, cậu quay lại phòng, khóa trái cửa.Bốn mươi vạn điểm đủ khiến cả khu trung tâm phát điên.Ngay cả bản thân cậu cũng có chút dao động, suýt nữa muốn tự đi nhận bốn mươi vạn đó rồi.Đây có lẽ cũng là một trong những mục đích của bốn người kia.
Không người chơi nào có thể kháng cự nổi bốn mươi vạn kể cả chính cậu cũng khó mà kháng cự được.Bốn mươi vạn đủ để cậu chữa khỏi hoàn toàn bệnh tim, thậm chí có thể đổi lấy một cơ thể mà mình yêu thích.Ngay cả đạo cụ để che giấu khí tức và thể chất cũng dư sức đổi lấy.Nhưng mấy người như Tô Chẩm tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó, thực lực mạnh đến mức nghịch thiên, nếu bị bọn họ tìm ra thì chắc chắn không thể chạy thoát.Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tê cả da đầu.Cách đơn giản nhất để tránh bị tìm thấy lúc này chính là vào phó bản.Chỉ cần bước vào phó bản, cơ thể sẽ biến mất khỏi khu trung tâm, người chơi sẽ không thể lần ra tung tích cậu nữa.Nhưng cách này lại có một điểm yếu chí mạng.Người chơi chỉ có hai cách để trở về khu trung tâm.Một là dịch chuyển đến đúng vị trí trước khi vào phó bản.
Hai là dịch chuyển đến cổng vào khu trung tâm.Nói cách khác, một khi cậu vào trò chơi, chỉ cần có người canh sẵn trong phòng hoặc ở cổng vào trung tâm sớm muộn gì cũng sẽ tóm được cậu.Trừ khi sau này cậu không bao giờ đặt chân vào khu trung tâm của thành phố trong trò chơi nữa.Nhưng các phó bản thì cực kỳ nguy hiểm, không gian tính điểm của hệ thống chỉ cho phép ở lại một tiếng, kiểu gì cũng sẽ có lúc mệt mỏi.Ví dụ như lúc này đây.Vào phó bản trong tình trạng này tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.Cho nên chắc chắn sẽ có lúc cần quay về khu trung tâm của thành phố để nghỉ ngơi.Hơn nữa, diễn đàn người chơi cũng chỉ có thể mở ở khu chính này, rất nhiều tin tức cũng chỉ có thể thu thập được ở đó.Không quay lại khu chính rõ ràng là chuyện không thể.Mà việc người chơi phát hiện ra nơi này cũng chỉ là chuyện sớm muộn, dù sao lớp ngụy trang trước đó của cậu đã bị Tô Chẩm và Lục Như Phong công khai rồi.Chỗ này không thể ở lại được nữa.Nhưng khách sạn chỉ có một lối ra, muốn đi thì chỉ có thể qua cửa chính.Hiện giờ dưới đại sảnh đã tụ tập không ít người chơi, giờ mà cậu xuống đó nhất định sẽ bị nhận ra.Nguyễn Thanh kéo rèm cửa sổ ra, cẩn thận quan sát con phố bên dưới.Trên phố cũng toàn người qua kẻ lại, từng nhóm người chơi đang từ từ kiểm tra từng cửa hàng và khách sạn.Rất hiếm có người chơi hành động một mình, dù sao đây cũng là hành động quy mô lớn tìm người, đi lẻ rõ ràng là không đủ nhân lực.Có người thuộc cùng một công hội, có người là một đội tổ chức sẵn, cũng có người chỉ là đội tạm thời mới lập ra.Đội tạm thời cũng không ít, dù gì khu chính thành phố trong trò chơi này cũng quá rộng lớn, chỉ dựa vào vài người quen biết thì căn bản không đủ dùng.Dù sao bốn trăm nghìn điểm mà chia cho cả trăm người thì mỗi người vẫn được bốn nghìn, cũng không thiệt.Người chơi dưới lầu có vẻ muốn bỏ ít điểm nhất để vào khách sạn nên vẫn đang mặc cả với ông chủ NPC.Nguyễn Thanh quan sát kỹ, nhận ra đội ngũ dưới lầu có vài người mới tạm thời gia nhập.Nhìn từ dáng đứng và khoảng cách, ít nhất cũng có khoảng mười người không quen thân nhau.Bởi vì đó là một kiểu đứng phòng bị theo bản năng, khoảng cách cũng là ranh giới tự vệ trong tiềm thức con người.Cũng giống như nếu trong thang máy chỉ có một người, khi một người lạ bước vào, cả hai chắc chắn sẽ vô thức đứng ở hai góc đối diện.Nguyễn Thanh lại liếc nhìn người chơi dưới lầu, rồi lại nhìn đám người đang qua lại ngoài phố.Vài giây sau, cậu liền mở giao diện cửa hàng trong trò chơi....Cửa hàng ở khu chính của thành phố không bắt buộc phải do NPC mở, cũng có thể do người chơi mở.Chỉ cần có đủ điểm, có thể mở bất kỳ loại cửa hàng nào.Chỉ là người chơi thường chỉ mở cửa hàng bán đạo cụ và vũ khí, rất ít khi mở những loại cửa hàng ăn uống hay giải trí.Cửa hàng do người chơi mở không cần phải điều tra, vì đối phương chắc chắn cũng nhắm vào phần thưởng bốn trăm nghìn, có lẽ sớm đã tự kiểm tra kỹ rồi.Cho nên giờ người chơi đều dồn trọng điểm vào các cửa hàng do NPC mở.Điểm số là loại tiền tệ chung trong toàn bộ trò chơi kinh dị vô hạn, cũng là tiền tệ được dùng trong khu chính thành phố, NPC cũng thích điểm số.Nhưng NPC không thể vào diễn đàn người chơi, cũng không thể nhận nhiệm vụ truy nã, nên dù NPC có muốn điểm đi nữa, cũng sẽ không tốn công đi tra xét.Vì vậy, nếu đối phương vẫn chưa bị phát hiện, thì khả năng lớn nhất là đang ẩn trong các cửa hàng của NPC.Người chơi dưới lầu thương lượng với ông chủ NPC hồi lâu, cuối cùng mới thống nhất xong số điểm, được phép vào khách sạn tìm kiếm.Khách sạn này người ở rất ít, trái lại thuận tiện cho việc kiểm tra.Khách sạn có sáu tầng, người chơi liền chia làm ba nhóm, mỗi nhóm phụ trách hai tầng, như vậy sẽ nhanh hơn.Bất kể là phòng có người hay không có người, họ đều lục soát kỹ một lượt, cuối cùng đến phòng ở cuối hành lang tầng ba.Tầng ba là do tổ thứ ba phụ trách, người chơi nhìn bảng ghi chép của ông chủ NPC thì thấy phòng này là của một người chơi nam trẻ tuổi thuê.Nghe miêu tả của ông chủ NPC thì người chơi này có cách ăn mặc hơi giống người bị treo thưởng.Họ không gõ cửa nữa, trực tiếp dùng thẻ phòng NPC đưa để mở cửa."
Bíp——!" một tiếng, cửa phòng mở ra.Cửa vừa mở, người chơi liền không chút do dự mà ùa vào.Thế nhưng trong phòng hoàn toàn không có ai.Một người chơi nhanh chóng liếc một vòng, xác nhận là không có ai trong phòng: "Tản ra tìm xem."
Mọi người lập tức vào nhà vệ sinh, ban công lục tung một lượt, cả gầm giường cũng không tha.Không ai để ý lúc cửa mở ra, có một người trốn phía sau cánh cửa.Cũng không ai nhận ra, trong nhóm đang tìm người rất nghiêm túc đó, dường như có thêm một người.Người đó bất kể là diện mạo hay trang phục đều cực kỳ bình thường, chẳng khác gì những người chơi đang qua lại dưới phố.Người đó tìm rất nghiêm túc, thái độ vô cùng tích cực, nhìn qua là biết rất muốn giành lấy bốn trăm nghìn điểm thưởng.Loại người như vậy hôm nay đầy rẫy trên đường, hoàn toàn không thu hút sự chú ý.Hơn nữa nếu có một người chơi biết thôi miên ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra cách bày trí và hoa văn trong căn phòng này có vấn đề rất lớn.Mang lại cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến đầu óc hơi mơ hồ, nhưng bản thân lại không hề nhận ra.Tuy nhiên sau khi người thêm vào kia tìm kiếm tích cực một lượt, bố cục trong phòng bị xáo trộn, hoa văn cũng thay đổi.Cảm giác kỳ quái lúc đầu không còn nữa.Dù là người chơi biết thôi miên nhìn vào, e rằng cũng sẽ không nhận ra căn phòng có gì bất thường.Người chơi lục soát khắp căn phòng cũng không tìm thấy ai.Nhưng theo hồ sơ mà ông chủ NPC cung cấp thì người thuê phòng chưa từng ra ngoài.Một người chơi suy nghĩ một chút, hơi do dự mở lời, giọng điệu không chắc chắn: "...
Có khi nào là vào phó bản rồi không?"
Những người khác nghe vậy gật đầu, đúng là có khả năng này.Nhưng nếu như thế thì rất khó xác định đối phương có đúng là người trong nhiệm vụ treo thưởng hay không.Người chơi bắt đầu cau mày, rơi vào trầm tư.Chỉ có một người chơi bên cạnh cảm thấy người vừa lên tiếng trông hơi lạ mặt, hắn ngơ ngác gãi đầu.Vừa nãy... trong nhóm có người này à?Mà ban đầu nhóm bọn họ là tám người sao?
Không phải là bảy à?Người chơi kia cũng không chắc, nhất thời không nhớ rõ nữa.Dù sao những người gia nhập tạm thời cũng quá nhiều, có người giữa chừng rút lui, độ lưu động rất lớn.Muốn nhớ rõ từng người hiển nhiên là hơi khó.Hơn nữa lúc chia nhóm cũng rất tùy tiện, ai muốn vào đội nào thì vào đội đó, số lượng không cố định, đổi sang nhóm khác tạm thời cũng không phải không thể.Tất cả đều cùng nhau đi tìm, mà còn tìm rất tích cực, chắc là người cùng đội rồi.Chủ yếu là còn cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ người đó, chắc không phải người lạ, chỉ là trí nhớ hắn không tốt thôi.Người chơi đó gạt đi nghi hoặc trong lòng, tiếp tục cùng mọi người đi kiểm tra phòng tiếp theo.Cả nhóm đã lục tung tất cả các phòng trong khách sạn, ngoại trừ căn phòng không có ai kia, những chỗ còn lại đều không có gì đáng ngờ.Người thuê phòng kia chắc là đã vào trò chơi.Có người chơi đề xuất, nhân lúc không ai để ý thì đặt một máy quay siêu nhỏ trong phòng đó, nếu người kia quay lại, họ sẽ biết ngay.Như vậy cũng không cần phải có người ở lại canh nữa.Những người khác cảm thấy ý tưởng đó cũng không tệ, chỉ là hơi thất đức, mà thủ đoạn cũng rất bẩn.Vừa nhìn đã biết là loại người không tốt mới nghĩ ra được.Trò chơi kinh dị vô hạn này không thiếu những người chơi như vậy, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí sẵn sàng kéo người khác làm vật hy sinh khi cần thiết.Mọi người liếc nhìn người chơi vừa đưa ra đề nghị, qua loa khen vài câu.Người bị khen hơi ngượng ngùng cười cười, không nói gì.Người đó chính là Nguyễn Thanh.Cậu sau khi quan sát trang phục và diện mạo của đám người chơi, liền vào cửa hàng hệ thống đổi một bộ đồ tương tự.Loại trang phục này, trong mười người thì năm người mặc giống nhau, rất dễ bị bỏ qua, cũng không để lại ấn tượng sâu sắc.Thêm vào đó là ám thị thôi miên, khiến người ta rất dễ cảm thấy sự tồn tại của cậu là điều hoàn toàn hợp lý.Tuy Nguyễn Thanh ăn mặc và diện mạo đều rất kín đáo, nhưng trong hành động lại không hề chọn cách lùi vào sau màn.Lúc này mà càng cố gắng giảm thấp sự hiện diện của mình, thì lại càng dễ bị nghi ngờ, chi bằng cứ chủ động đưa ra ý kiến, ngược lại sẽ khiến người khác vô thức loại trừ khả năng cậu là mục tiêu.Vì thế Nguyễn Thanh trong suốt quá trình đều rất nghiêm túc đưa ra suy đoán và suy nghĩ của mình.Sau khi người chơi lục soát xong khách sạn, liền tiếp tục sang địa điểm kế tiếp.Nguyễn Thanh cũng rất tích cực tham gia tìm kiếm, thái độ nghiêm túc cứ như người bị tìm không phải là mình vậy.Vì đội tìm người này hành động quy mô lớn, nên cho đến giờ vẫn chưa ai tới điều tra cậu.Thậm chí còn chưa từng có ai nghi ngờ cậu.Kế hoạch xem như đã thành công, ít nhất là tạm thời an toàn.Dù là trong phó bản hay ở khu chính của thành phố trò chơi, người chơi cũng sẽ cảm thấy đói và mệt.
Sau cả ngày lục tung tìm người, mọi người đã mệt lả rồi.Cuối cùng vẫn phải quyết định nghỉ ngơi tạm thời, dù sao cũng có một số người chỉ còn một hai ngày nữa là đến hạn bảy ngày.Sau bảy ngày, muốn tiếp tục ở lại khu chính của thành phố trò chơi thì không còn là mười điểm nữa, mà sẽ tốn khoảng một hai trăm điểm, và mỗi ngày sau đó điểm yêu cầu sẽ nhân đôi, tăng lên chóng mặt.Không mấy người chơi sẽ chọn cưỡng ép ở lại khu chính, cũng chẳng có nhiều điểm để làm vậy.Nên nhất định phải đảm bảo thể trạng tốt nhất khi bước vào phó bản.Nguyễn Thanh theo chân đám người này đến chỗ họ nghỉ, dù sao rời khỏi họ cũng đồng nghĩa với hành động một mình.Mà hành động đơn lẻ thì rất dễ bị những người chơi khác điều tra, nguy cơ bại lộ cũng tăng cao.Muốn hòa vào đội khác cũng không đơn giản.Chi bằng cứ theo đội này là ổn nhất.Người vẫn chưa tìm thấy, đội tạm thời này cũng chưa có dấu hiệu giải tán, chỉ có một hai người chơi chọn rút lui.Cho nên hành động bám theo của Nguyễn Thanh cũng không đến nỗi lạc lõng.Thông thường, đội ngũ hoặc công hội sẽ dùng điểm để mua một chỗ nghỉ ngơi, thuận tiện để tụ họp.Nơi nghỉ của đội này là một tòa nhà hai tầng.Diện tích tương đương với một căn biệt thự, có thể chứa được khá nhiều người.Không ít người chơi đã nhịn đói cả ngày, vừa đến nơi liền dùng điểm đổi bánh bao trong cửa hàng hệ thống để ăn.Bánh bao là món ăn rẻ nhất trong toàn bộ trò chơi kinh dị vô hạn này.Vào quán ăn của NPC tuy đồ ăn ngon, nhưng lại tốn điểm rất nhiều, đa số người chơi chọn đổi bánh bao ăn cho tiết kiệm.Dù sao chỉ cần một điểm là có một cái, người thường chỉ cần ba cái là no rồi.Nguyễn Thanh thấy vậy, hơi trầm ngâm một chút rồi cũng lặng lẽ đổi bánh bao, ngồi vào một góc lặng lẽ ăn.Cắn vài miếng lại uống một ngụm nước nhỏ.Bánh bao trong hệ thống khá khô, chẳng có lấy chút mềm mại mới ra lò nào.Từ sau khi ra khỏi phó bản đầu tiên, Nguyễn Thanh chưa từng ăn bánh bao nữa, toàn là vào mấy quán ăn bên cạnh khách sạn.Nhưng hiện tại thì chẳng còn lựa chọn nào khác.Có một người chơi trong lúc ăn bánh bao thì để ý đến người đang ngồi cạnh mình.Dù cũng là đang gặm bánh bao, nhưng người kia lại ăn rất nhẹ nhàng, tao nhã, nhìn có chút vừa mắt.Chỉ là... không hiểu sao lại có cảm giác đáng thương.Rõ ràng đối phương chẳng có biểu cảm gì, nhưng người chơi kia đột nhiên lại nảy sinh một suy nghĩ: bánh bao có vẻ không xứng với cậu ấy, trong lòng bỗng dâng lên một tia không nỡ và thương xót.Cảm giác này đến rất vô lý.Bình thường hắn cũng đâu phải kiểu người đa cảm, hơn nữa chính hắn cũng đang ăn bánh bao mà.Nhưng kỳ quái là vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.Người chơi ấy im lặng vài giây, sau đó dùng điểm đổi một ổ bánh mì mềm rồi đưa qua.Nguyễn Thanh nhìn ổ bánh mì trước mặt, hơi khựng lại, rồi ngẩng đầu nhìn người kia đầy nghi hoặc.Người kia liền quay mặt sang chỗ khác, nói có phần gượng gạo: "Lúc nãy không cẩn thận đổi nhầm, tôi không thích ăn mấy thứ mềm nhũn như vậy, cậu lấy đi."
Loại bánh mì này phải tốn đến năm điểm mới đổi được một cái, bảo là đổi nhầm thì rõ ràng là nói dối.Ngay lúc Nguyễn Thanh định mở miệng từ chối, người kia đã trực tiếp nhét bánh mì vào lòng cậu, rồi tiếp tục gặm bánh bao của mình.Nguyễn Thanh cầm lấy ổ bánh mì, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."【Hệ thống, đợi tôi vào phó bản rồi, cậu giúp tôi chuyển điểm của ổ bánh mì này vào tài khoản người đó nhé.】Hệ thống: 【Được.】Ngay lúc Nguyễn Thanh đang ăn bánh mì, thì cửa có người bước vào.Một người chơi đang ăn bánh mì liền lập tức chạy ra đón: "Đội trưởng, có thu hoạch gì không?"
Người đàn ông khẽ lắc đầu: "Không có."
Từ khi nhiệm vụ treo thưởng được công bố đến nay đã bảy tám tiếng trôi qua, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.Người chơi đó rõ ràng là khó tìm hơn tưởng tượng rất nhiều.Bảo sao mấy vị cao thủ trên bảng xếp hạng sẵn sàng bỏ ra đến mười vạn điểm để tìm người.Nguyễn Thanh khi nhìn thấy người được gọi là đội trưởng ấy thì khựng lại một chút, giây sau liền lập tức cúi thấp đầu xuống.Vị đội trưởng ấy chính là người chơi cao lớn mà cậu từng gặp trong phó bản Khu dân cư Tây Sơn.Tuy đối phương có vẻ không phải hạng biến thái gì, nhưng cũng đã từng tiếp xúc, nếu bị nhận ra thì nguy cơ lộ thân phận sẽ rất cao.May mắn là người chơi cao lớn đó không phát hiện ra gì, chắc hẳn cũng chẳng thể ngờ được người họ đang tìm lại đang ngồi ngay trong chỗ nghỉ của bọn họ.Người đó sau khi trao đổi thông tin với đội viên thì ngồi xuống cạnh bên, rồi quay về phía mọi người trong đại sảnh nói:"Thời gian của tôi sắp hết rồi, lần này có ai muốn cùng đi không?
Nếu có thì lập đội luôn, vào phó bản cùng nhau."
"Tôi đi."
Người đàn ông vừa đưa bánh mì cho Nguyễn Thanh lập tức giơ tay, "Thời gian của tôi cũng sắp đến rồi, tôi đi với đội trưởng."
Nói xong, anh ta hạ thấp giọng, nhỏ tiếng nói với Nguyễn Thanh đang ngồi bên cạnh:"Đội trưởng nói vậy là đang rủ người đi phó bản đó, cơ hội hiếm có lắm, cậu có muốn đi không?"
Nguyễn Thanh nghe vậy, hơi ngập ngừng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: "Đi."
-------Edit đôi lời muốn nói:Tô Chẩm->Tô Tiểu Chân
Lục Như Phong-> Lý Thư Dương
Phong Dã-> Huyết Ảnh Quỷ Dị
Quý Chi Viên->Thật chết rồi, còn người hiện tại ko phải Quý Chi Viên (Nếu ai còn nhớ pb Trường Trung Học Số 1 thì sẽ nhớ Tống Ngọc chưa có tan biến đâu hihi)Tô Chẩm tìm Diệp Thanh, Lý Thư Dương, Quý Chi Viên tìm Tô Thanh, Phong Dã tìm Úc Thanh:3 Nên mới có kiểu "Đại khái cùng một người đó".
Phó bản sau chưa có hội tụ đâu mãi đến pb sòng bạc mới quy tụ "những nạn nhân bị dắt như bò của Thanh Thanh"