- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,286
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đm]Trăng Thanh Trường Mệnh Có Chiếu Người Năm Xưa?
Chương 80: Đêm Nay Trăng Sáng Như Đêm Ấy (5)
Chương 80: Đêm Nay Trăng Sáng Như Đêm Ấy (5)
Chu Nhuận Thành và Diệu Huyền đang đi trên đường mòn nhỏ nằm sát bìa rừng, những đóa hoa vô danh dại ven đường nở rộ, sắc hoa lạnh lẽo.
Chu Nhuận Thành cứ kêu lạ, muốn hỏi người bên cạnh có biết hoa này không nhưng đối phương không chú tâm lắm.Hai người sóng bước cạnh nhau trên con đường mòn.
Tuy chỉ cách vài bước chân nhưng một người mang theo vẻ bình thản, nhã nhặn, một người lại trầm mặc, cô độc, hai luồng khí chất tưởng chừng như đối lập lại hòa vào nhau một cách kỳ lạ.Người bên cạnh cho Chu Nhuận Thành cảm giác vừa quen vừa lạ, rất khó chịu.
Hắn là một người nho nhã, lịch thiệp, dễ dàng hòa nhập vào mọi hoàn cảnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại luôn mang theo một sự soi xét, cẩn trọng.
Từ khi gặp mặt đã thấy Diệu Huyền rất quen thuộc, vẻ ngoài lạnh nhạt, bất cần, không giống người hắn đang nghĩ nhưng hình ảnh của người đó cứ lượn quanh đầu hắn.Sau một hồi cân nhắc, Chu Nhuận Thành đột nhiên phá vỡ sự im lặng, quay sang nhìn Diệu Huyền tò mò: "Công tử vẫn không định nói tên mình à?"
Diệu Huyền không trả lời.
Y cúi đầu nhìn mặt đất, bên dưới có nhiều dấu chân hỗn loạn, lẩn khuất dưới lớp lá khô.
Nơi đây là vùng hẻo lánh, lại gần một khu bãi tha ma, đường xá lại gập ghềnh, ít ai lui tới, sao lại có nhiều dấu chân đến thế?Chu Nhuận Thành cũng nhận ra sự bất thường, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.
Cả hai cùng chậm rãi men theo dấu chân.
Càng đi, nỗi ngờ vực càng lớn dần, dấu chân không chỉ chạy loạn mà còn có dấu vết kéo lê, như thể người này đã bị một thứ gì đó truy đuổi, giằng co trong vô vọng, sau cùng bị lôi đi mất.Nỗi lo lắng của Diệu Huyền dần biến thành linh cảm chẳng lành.
Ngực như có thứ gì đó đè nặng, cảm giác này tương tự với những lần đối mặt với nguy hiểm cận kề, bàn tay không tự chủ được siết lại thủ thế...Càng đi về phía trước mùi tanh nồng càng đậm, càng gần mé sông, không gian đột nhiên trở nên rùng rợn, âm u, sắc đỏ từ bao giờ bao phủ lấy họ.Cả bãi cỏ, cây cối, mặt nước ven sông đều biến thành một màu đỏ quạch.
Chu Nhuận Thành giật nảy người, hắn vội chạy lại mép nước, cúi đầu quan sát.
Bên dưới là một lớp tảo đỏ dày đặc, không phải máu, nhưng thứ này sao lại ở đây?Hắn ngẩng đầu lên, định nói gì đó với Diệu Huyền thì đã thấy y ở bờ bên kia sông, thân pháp lại nhanh nhẹn, thần bí.
Hắn vẫn còn ngỡ ngàng thì Diệu Huyền đã quay lại."
Có phát hiện điều gì không?"
Chu Nhuận Thành hỏi.Diệu Huyền nhìn chằm chằm vào mảng tảo đỏ: "Hoành Tảo."
"Hoành Tảo?"
Chu Nhuận Thành nhíu mày: "Nó còn tồn tại trên đời này sao?
Liễu Vân Thoa và Khấu Hoà đều đã chết rồi mà."
Diệu Huyền gật đầu: "Còn có dấu vết của Mộng Túy Ảnh."
"Mộng Túy Ảnh?"
Chu Nhuận Thành lại càng kinh ngạc.
Mộng Túy Ảnh là một loại thảo dược hiếm có, khả năng giải độc và phục hồi sức lực vượt xa Thư Tâm hương, tuy nhiên nó sẽ gây nghiện, dùng lâu cơ thể kiệt quệ, phát điên mà chết.Diệu Huyền quay người, Chu Nhuận Thành hiểu ý, người này đã khám phá ra được một bí mật nào đó muốn giữ nó cho riêng mình.
Hắn cũng không hỏi thêm, thay vào đó, hắn đi chậm lại, quan sát từng cử chỉ của Diệu Huyền.
Bàn tay của Diệu Huyền siết chặt nắm đấm, có sát khí, kẻ này ôm thù oán với chủ nhân của Hoành Tảo, hận ý cực sâu mới phản ứng gắt gao đến thế.Cả khu rừng và dòng sông đang đồng thanh than khóc cho một sinh mệnh đã ra đi.
Diệu Huyền bước đi nhanh hơn, dường như muốn thoát ra khỏi nơi rùng rợn này càng sớm càng tốt.
Chu Nhuận Thành đuổi theo, thăm dò: "Có lẽ Thanh Hồn ra nhìn sẽ biết được tường tận hơn."
Phía trong rừng Lục Khuynh Tâm đang cúi đầu, ánh mắt không rời một thi thể khác.
Đó là người cầm cuốc đào mộ, giờ đây đã gãy toàn bộ xương sườn, lồng ngực lõm sâu như bị thứ gì đó nện thẳng xuống, vết bầm tím in rõ hình bàn chân.Bạch Diệp đứng ngay cạnh, cau mày thật chặt.
Hắn đưa tay khẽ ấn vào lồng ngực thi thể, ước lượng độ vỡ vụn bên trong, rồi lùi lại nửa bước nhìn toàn diện lần nữa: "Lực đạo kinh thật.
Nhưng dấu chân này... ta thấy quen lắm."
Lục Khuynh Tâm không đáp ngay, bóng đổ trên mặt đất đè lên thi thể: "Có sao...
đệ nhìn mãi mà không thấy quen."
Bạch Diệp cười: "Đệ mà nói thế thì chắc chắn là quen rồi."
Bạch Diệp tiếp tục nghiền ngẫm hiện trường.
Hắn chỉ vào thanh kiếm còn nguyên trong vỏ, nằm lệch bên hông người chết: "Không có vết thương nào khác, kiếm còn chưa rút khỏi vỏ.
Có dấu vết hai người từng đến đây."
Bạch Diệp cúi xuống, ngón tay khẽ lướt trên mặt đất, ánh mắt lần theo lối đến bờ sông, rồi ngẩng đầu: "Nhưng người này đâu có mang kiếm.
Thứ này cũng không thể giấu trong quần áo được."
"Tìm hiểu xem ai từng ở đây trước đi."
Phía lùm cây có người bước ra:
"Là đệ đó, vừa rồi đi lấy nước thấy bóng đen lướt qua nên đuổi theo."
Nhạc 'hàng giả' chậm rãi đi tới."
Thấy cái gì rồi?"
"Phía bờ sông cây cỏ đều biến thành màu đỏ."
Sương mỏng đã bắt đầu bò ra từ những lùm cỏ ẩm bên sông, dù trời chuyển lạnh nhưng trán Chu Nhuận Thành đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn hạ giọng, mắt vẫn dõi vào bóng tối đằng sau: "Trong hang đệ được lối vào địa đạo, đệ nghe bên trong có tiếng nước chảy, sợ nước không sạch mới ra sông, nào ngờ..."
Lúc chạm vào cửa địa đạo, mùi hôi khó gọi tên còn bám trên tay Chu Nhuận Thành.
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chỉ kịp liếm qua mép cửa hang, không đủ soi rõ bên trong là bao nhiêu nguy hiểm, vẫn nên chờ mọi người có mặt đông đủ mới quyết định mạo hiểm hay không?
Hắn còn muốn ra sông rửa, giờ đành xin chút rượu của tứ ca tẩy uế."
Này...
Nhạc công tử định đi đâu?"
Người kia đứng quay lưng, đáp: "Đi về."
Chu Nhuận Thành bước lên một bước, như muốn kéo lại, Lục Khuynh Tâm cắt ngang, nói: "Hai mạng người đã chết rồi.
Ai biết hung thủ có phải từ cái địa đạo im hơi lặng tiếng hại người không?
Để Thanh Hồn ở lại ta cũng không yên tâm."
Trong mắt Diệu Huyền thoáng một tia lạnh.
Chu Nhuận Thành rất muốn biết thêm về Mộng Túy Ảnh, nghĩ lúc ngơi tay sẽ hỏi về nó.Tới cửa hang thì Công Nghi Lăng đi từ hướng khác tới, hai người liếc nhìn nhau, âm thầm lùi vào một góc.
Công Nghi Lăng hỏi: "Sao đi lâu thế?"
"Ngoài sông có rất nhiều Hoành Tảo, mụ ta chết rồi còn để lại nghiệp, tanh tưởi!"
Công Nghi Lăng nhỏ giọng: "Để ta ra đó xem thử."
Diệu Huyền: "Không cần đâu, lo chuyện ở đây trước, lát nữa trộm xác."
Hai người đứng dưới tán cây, Diệu Huyền bóp hai vai đau nhức, trước khi đến đây đã nghe chuyện Tàng Ngư, nay lại thêm xác khô sống dậy.
Người đi qua kẻ lại, ai cũng xôn xao lo lắng trước chuyện hoành tảo, hai người bất động như tượng gỗ, tựa hồ cả thế gian đều xa lạ.
Đầu ngón Diêu Hà tay lạnh lẽo, cổ tay lại tê.
Chợt trong bóng tối phía sau, có một bàn tay vươn ra, ấm áp như đốm lửa trong đêm đông, luồn vào tay, từng ngón đan khít chặt.
Diêu Hà bừng tỉnh, như người sắp chìm giữa đáy nước sâu bỗng bắt được cành cây.
Ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt Cảnh Lăng sáng bừng.Diêu Hà bình tĩnh lại: "Không sao, chỉ hơi choáng tí thôi."
Cảnh Lăng cũng cười: "Thanh Hải vẫn an toàn mà."
Hắn nhích lại gần hơn, hơi thở phả lên gò má: "Huyết tảo thường xuất hiện dưới nước, có lẽ ta có thể cảm nhận được nó đến từ đâu."
Lời vừa dứt Diêu Hà thoáng ngẩn ngơ.
Trong lòng vốn đầy mệt mỏi dần nhẹ nhõm: "Phải ha...Cảnh Lăng thấy Diêu Hà tự dưng lộ vẻ kiêu ngạo, hơi nghi hoặc nhìn lại.Hai người vẫn đứng dưới gốc cây, không vội vào trong hang, tay vẫn nắm chặt.
Ánh sáng mờ lay lắt, bóng cây rối rắm dưới đất cũng lay động theo.
Diêu Hà hỏi: "Trước khi rời chỗ Vu Sư, hai người đóng cửa nói chuyện rất lâu, có phải bà ấy đã giải áp chế gì trên người ngươi không?"
Cảnh Lăng lắc đầu: "Bà ấy chỉ nhìn ta thôi.
Còn về hai người kia, bà ấy nói sẽ tự mình xử trí.
Nghĩ cũng lạ, từ đầu đến cuối chẳng nghe nhắc đến Trương Hùng hay muốn tìm Huệ Chúc.
Ta cũng không dám hỏi."
Ngực Diêu Hà chợt nặng, chẳng thốt được câu nào.
Mắt chỉ nhìn vào vết nứt trên đất, lòng ngổn ngang nghìn mối, nhưng không sao thốt thành lời.Đúng lúc ấy Thanh Hồn từ cửa hang bước ra, tay vẫy vội.
Diêu Hà buông tay ra.Ngón tay vừa rời mà trong lòng tựa như mất một phần hơi thở, Cảnh Lăng nhìn tay mình, bước vội theo sau.Trong động ánh đuốc lập loè, khói mờ phủ lên vách đá.
Chu Nhuận Thành ngồi kiểm tra xác Hồ Kiến Phùng.
Cảnh Lăng hỏi: "Xảy ra lúc nào vậy?"
Thanh Hồn lau mồ hôi, giọng dồn dập: "Khi hai người vừa đi lấy nước chưa lâu thì có người chạy vào báo tin."
Diêu Hà không lại gần đứng cách một khoảng xa nhìn chếch xuống, lại liếc Cảnh Lăng, gật đầu.Doãn Minh Hiểu: "Gật đầu cái gì?
Mau qua xem Công Tử Tiếu đi."
Hắn định giơ tay kéo Diêu Hà nhưng chợt dừng, Diêu Hà cau mày, bước chân chậm rãi đi vào sâu trong hang.
Công Tử Tiếu nằm trong góc tối, mắt nhắm nghiền, răng cắn chặt, sắc mặt đã tối sẫm, hơi thở nặng nề.
"Tạm thời phong bế kinh mạch trước đi."
Trong hang tối mọi người đều im lặng, Diêu Hà mở bọc hành lý lấy ngân châm, Vệ Dương nhìn ánh mắt kiên định của Diêu Hà, hỏi: "Cần thêm ánh sáng không?"
Diêu Hà gật đầu: "Thêm lửa đi."
Dưới ánh sáng leo lét của ngọn đuốc bóng người in trên vách đá chuyển động như quỷ ảnh.
Diêu Hà lẳng lặng ngồi xuống, động tác khoan thai mà nghiêm cẩn điểm nhanh mấy chỗ huyệt đạo trên người Công Tử Tiếu.
Mưa giông ngoài động nện ràn rạt vào vách đá, ánh đuốc cũng chập chờn.
Lục Khuynh Tâm căng thẳng đi lên, bàn tay xuất hiện ánh lửa sáng rực màu xanh.
Diêu Hà hơ từng cây kim bạc qua lửa xanh, ánh kim lóe sáng.
Chu Nhuận Thành ngồi cách đó không xa, mắt không rời khỏi từng động tác của Diêu Hà, bất giác nhìn sang Thanh Hồn.Y không lẫn trong đám người xem châm cứu mà đứng một góc khoanh tay, mắt nhìn ra cửa hang.Chu Nhuận Thành ngồi dậy đi về phía Thanh Hồn, ôn tồn hỏi: "Không vào xem à, lỡ như..."
"Không sao đâu, nếu không cứu được y sẽ không phí công phí sức châm cứu."
Chu Nhuận Thành nhướn mày: "Hiểu rõ quá nhỉ?"
Thanh Hồn mỉm cười, tuy tầm mắt nhìn không quá rõ nhưng cảm giác đêm nay đất trời thân thuộc, y có thể đi rất xa, rất xa không cần ai dìu dắt.
Gió lùa từ mé sông không tầm thường, mới đứng một lát Chu Nhuận Thành đã thấy rét run, hơi lảo đảo, bèn bảo: "Vào trong đi, Thanh công tử mà cảm lạnh tam ca của ta sẽ đau lòng lắm đó."
Nội thương của Lục Khuynh Tâm mới khỏi, chân khí chưa khôi phục, đứng lâu ở trên mặt đất vẫn thấy chông chênh.
Hắn dùng Tân Hỏa soi sáng, mắt hướng về phía này, tóc Thanh Hồn bay tán loạn, gò má bị gió lạnh thổi ửng hồng, hắn dùng ánh mắt bảo: Còn không mau lăn vào đây.Thanh Hồn đành đi lại đứng cạnh hắn."
Ngửi thấy mùi gì không?"
Cảnh Lăng ngồi gần nhất nói: "Có mùi trà, hoa hồng, hoa phượng thảo nữa..."
Luồng khí đen cuồn cuộn bốc ra từ trên người Công Tử Tiếu, mồ hôi đổ ra như tắm.
Tự dưng cơ thể người trúng độc lại thơm ngào ngạt, không rõ bên trong có âm mưu quỷ quái gì, mọi người vô thức lùi xa mấy bước.
Lục Khuynh Tâm lôi Thanh Hồn ra xa, giễu cợt: "Xem người ta ra dáng đại phu chưa kìa."
Thanh Hồn bĩu môi: "Cũng thường thôi."
"Có manh mối nào không?"
"Xem như là có đi."
Thanh Hồn trả lời qua loa, mắt lại hướng ra ngoài.Diêu Hà rút thêm một cây kim nữa, nói: "Lửa."
Không ai dám lại gần thắp thêm lửa, Doãn Minh Hiểu định lên thì Lục Khuynh Tâm ngăn lại: "Để ta."
Mỗi lần kim chạm huyệt, Công Tử Tiếu run khẽ, đau đớn.
Ánh đèn hắt lên gương mặt Diêu Hà, hàng mi dài cụp xuống, nghĩ ngợi, thu kim.
Lục Khuynh Tâm nhân cơ hội quan sát thật gần, đeo mặt nạ dịch dung, trên người không có đặc điểm nhận dạng.Trong cơn mê man, mỗi lần mũi kim lạnh lẽo chạm xuống, Công Tử Tiếu như bị kéo ra khỏi bóng tối, lại bị ném vào một lớp bóng tối sâu hơn.
Khớp hàm hắn cắn chặt, nơi khóe môi thoáng co giật, nhưng không bật thành tiếng kêu.
Trong đầu hắn chợt hiện ra một bóng hình quen thuộc, phụ thân mặc áo màu sẫm đi qua đi lại, mày kiếm mắt nghiêm.
Bao nhiêu lần phụ thân quát hắn học hành, quát hắn luyện võ, hắn đều thầm oán, nhưng lúc này nghĩ đến phụ thân đang bị thương cần thuốc cứu trị, trong lòng lại dâng trào một ngọn lửa quyết liệt.Dây thần kinh toàn thân hắn căng cứng, đột nhiên có một bàn tay chạm vào má, hắn sững sờ nhìn mẫu thân dịu dàng như nước, bà ấy ngồi bên giường thêu áo, quay đầu mỉm cười khi hắn chạy vào vùi đầu vào lòng bà ấy.
Nước mắt nóng hổi chực rơi, hắn cố sức nuốt ngược xuống cổ họng.Rồi gương mặt ca ca thoắt hiện, đôi mắt mang ý cười giễu cợt: "Đệ suốt ngày yếu ớt như con mèo bệnh, đi đứng còn phải ta trông nom."
Hắn vốn ghét câu ấy, lúc này trong tim lại thấy ấm áp, như thể chỉ cần còn hơi thở, ca ca kia vẫn sẽ chắn gió che mưa cho hắn.Mọi gương mặt thân thuộc thay nhau sáng lên, rồi lại chập chờn mờ đi trong khói lửa mịt mùng.
Từng mạch máu đang bị nung đỏ, từng mũi kim xoáy vào thân xác lại như đóng đinh vào ký ức.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới họ, Công Tử Tiếu không dám buông xuôi.Trong lòng hắn lặp đi lặp lại một câu, như khấn nguyện, như thề nguyền.Lúc này lòng Thanh Hồn rất tĩnh lặng, không phải, nó hoàn toàn bị đè nén, nhiều nghi vấn im lìm nằm dưới đáy hồ không thể trồi lên được.Một chiếc lá khô xoay vòng trước mặt Thanh Hồn, rồi đáp xuống ngay bên vết máu đen đặc kia, chiếc lá lập tức thấm ướt và dính chặt lại, như bị một thứ gì đó giữ lại không cho rời đi.
Y có cảm giác mọi người trong hang đều là những chiếc bóng mơ hồ, mà kẻ thật sự ra tay vẫn đứng đâu đó, ẩn mình, kiên nhẫn chờ thời.Lát sau Diêu Hà đứng dậy, Doãn Minh Hiểu hỏi ngay: "Thế nào rồi?"
Diêu Hà đáp: "Còn phải xem tình hình."
Bách Cốt Chủy dựa hờ vào vách hang ẩm ướt, tay chạm nhẹ lên lưỡi đao bên hông như muốn tìm chút an tâm.
Hắn cười nhạt: "Còn tưởng đợi họ xem thi thể xong, chúng ta có thể rời đi, ai ngờ lại có thêm người chết."
Không ai đáp lời, câu nói như rơi vào vực sâu, người thì nhìn xuống đất, người lại quay sang nhìn bóng cây bên ngoài, chẳng mấy ai muốn bắt chuyện lúc này.Bách Cốt Chủy không lấy đó làm phiền, hắn vốn quen nói cho chính mình nghe: "Vị huynh đài hai tay dính máu kia đáng nghi lắm.
Biết rõ chất độc có thể thấm qua da mà vẫn chạm vào, trên giang hồ, ai lại sơ suất đến vậy?"
Hắn đảo mắt, dừng lại ở người đội nón rộng vành: "Còn huynh ở gần nạn nhân nhất mà, thật sự không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào sao?"
Hắn hơi ngẩng cằm về phía Thanh Hồn đang đứng sát cửa hang: "Vị đại phu giả danh kia có biết bắt mạch không đấy?"
Mỗi người đứng trong hang như bị khoá lại trong một bức tranh chết chóc, ánh mắt dần biến thành những mũi dao lặng lẽ đâm vào nhau.
Thanh Hồn khoanh tay, tựa nửa người vào tường đá, khóe môi cong nhẹ, chẳng rõ là cười hay khinh: "Không thích thì có thể đi, ai rảnh rỗi đến chỗ này nhìn hai cái xác lạnh như băng chứ."
Y nghiêng đầu, liếc mắt lướt qua Bách Cốt Chủy: "Sao?
Không dám đi à?
Sợ gặp Tang Cốc Quỷ?"
Bách Cốt Chủy hơi nghẹn lại, trong mắt lóe tia khó chịu: "Hừ, đâu chỉ mình ta ở lại.
Ngươi dám đi, ta cũng dám đi."
Thanh Hồn nhíu mày, ánh mắt sắc như lưỡi dao vừa ra khỏi vỏ: "Hóa ra gan dạ của ngươi dựa vào ta?"
"Tang Cốc Quỷ có xuống núi hay không, vẫn phải gọi ta một tiếng "ông tổ".
Ta không xem thi thể nữa biết đâu một lát nữa, độc phát tán qua không khí, ai sẽ cứu ngươi đây?"
"Ngươi..."
Thanh Hồn mở to mắt, nhìn thẳng vào hắn, như muốn nuốt trọn câu phản bác còn chưa kịp bật ra: "Không giúp được gì thì im lặng."
Gương mặt Bách Cốt Chủy sầm lại, nhưng lần này hắn không nói thêm, chỉ hừ khẽ rồi quay mặt đi.Thành Kính ban đầu vẫn nghĩ Bách Cốt Chủy là kẻ thâm trầm, khó đoán.
Nhưng qua vài câu cãi vã vừa rồi, hắn bỗng cảm thấy người này chỉ được vẻ bề ngoài đáng sợ.
Ngược lại ánh mắt hắn dừng trên Thanh Hồn lâu hơn một chút.
Thanh Hồn gặp chuyện là trốn trước tiên, sau hôm nay như nuốt phải đinh, nói năng không chừa đường lui?Cảnh Lăng ho khẽ: "Ở đây mãi không phải là cách."
"À trước khi đi lấy nước ta có phát hiện trong hang này có địa đạo."
Mặt trăng bị mây dày nuốt gần hết, bên trong lối đi bí mật, ánh đuốc soi rõ mặt đá.
Bức tường hai bên không phải đất đá nguyên sinh, mà là từng khối đá xanh được đẽo gọt tỉ mỉ, trên mặt khắc đầy hán tự đã bị thời gian mài mờ nét.
Thỉnh thoảng, một giọt nước từ trần nhỏ xuống, rơi trúng đốm lửa "xèo" lên rồi tan biến.Ngay ở miệng lối vào, mấy người đứng tụm lại, ánh mắt vô thức đổ dồn về vệt máu loang trên nền đá.
Vệt máu ấy đỏ tươi, vẫn còn bóng ướt như vừa mới rỉ ra.
Chu Nhuận Thành là người phát hiện đầu tiên, nghiêng người nhìn sang Nhạc hàng giả, giọng trầm xuống:"Lúc nãy không thấy vết máu này."
Diệu Huyền gật đầu, không đáp.Chu Nhuận Thành cau chặt mày.Chu Nhuận Thành nhớ lại, khi cạy cánh cửa đá kia, hắn còn nghe tiếng nước róc rách ở đâu đó.
Giờ đây âm thanh ấy đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Cốt Bách Chủy cười nhạt, nhưng ý cười trong mắt không có: "Để thi thể bên ngoài thì hơi tội nghiệp cho người đã khuất, mang theo lại thành gánh nặng."
Doãn Minh Hiểu đang đỡ Công Tử Tiếu nghiêng đầu nói xen vào: "Không phải còn vài người của Ôn công tử ở lại sao?
Để họ canh xác là được."
Doãn Minh Hiểu đeo găng tay, mặc nhuyễn giáp nên không lo độc dính vào người, điều hắn muốn nhất bây giờ là tìm ra hung thủ rồi chém đầu kẻ đó ngay tức khắc.Họ bắt đầu tiến sâu vào bên trong, Bạch Diệp đi trước, vai hắn hơi khom, ánh mắt quét liên tục xuống nền, như con thú đang lần dấu mồi.
Chẳng ngờ, một bước sơ sẩy, hắn giẫm phải thứ gì mềm và giòn khô, thân người chúi về trước."
Là xương cốt..."
Bạch Diệp thở ra, đưa đuốc hạ thấp.Ánh sáng vàng cam hắt xuống, hiện ra vài khúc xương trắng ngà lẫn giữa lớp lá khô mục nát.
Có gốc rễ cây nhỏ bằng ngón tay mọc xuyên qua, quấn chặt như xiềng xích, lòng dâng lên cảm giác rờn rợn, như đang dẫm lên tàn dư tội ác đã bị chôn kín hàng chục năm.Ngọn lửa lại lia lên phía trước, một đống xương cao gần ngang vai, chồng chất lên nhau như củi khô, nhiều khúc đã gãy vụn, đầu xương lởm chởm vết chém.
Nhìn kỹ, không phải một lần chém, mà hàng chục, hàng trăm nhát, hằn dấu vết tàn nhẫn đến cùng cực.Không ai mở lời ngay.
Ngay cả Cốt Bách Chủy cũng thôi nở nụ cười mỉa, thay vào đó là ánh nhìn sắc lạnh.Chu Nhuận Thành bước tới, quỳ một gối xuống, bàn tay chạm vào một mảnh xương sườn, ngón tay vuốt nhẹ theo đường gãy, giọng trầm thấp: "Là Mê Nhược.
Dấu vết này không phải binh khí hiếm thấy.
Còn mảnh xương này từng gãy trước khi chết."
Nói đến đây, hắn khựng lại.
Câu tiếp theo mắc nghẹn, chính hắn cũng thấy lập luận này chẳng để làm gì.
Người đã chết thì từng gãy xương hay không, khác gì bàn chuyện bóng trăng có sáng hơn ngọn đèn.
Lẽ nào lại trông mong khắc tên hung thủ lên xương để tiện truy tìm?
Muốn biết phải mang về kiểm nghiệm cẩn thận.Khi mọi người vẫn đang chìm trong suy nghĩ mơ hồ, một cơn gió đột ngột rít qua khe hở trong đống xương, hơi lạnh có mùi sắt gỉ phả ra.
Ngọn đuốc trong tay Bạch Diệp bập bùng mạnh, bóng người trên tường rung lắc như muốn rơi ra khỏi đá.Chu Nhuận Thành bất giác lùi một bước.
Chính chỗ hắn vừa ngồi, đống xương khẽ dịch chuyển.
Tiếng "lạo xạo" vang lên, âm thanh của xương va vào nhau.
Rồi từ kẽ hở ấy, một thứ gì dài, mềm và ướt trườn ra.
Dưới ánh lửa, nó phản chiếu lớp vảy bóng loáng, đôi mắt sáng lạnh, răng nanh nhọn hoắt lóe sáng.
Khoảng không trong hang vốn đã chật hẹp, nay bị đám người chen tụm càng thêm ngột ngạt.
Mỗi người chỉ kịp nghiêng vai, xoay nửa bước để tránh, nhưng thứ quái vật ấy đã phóng vọt lên như mũi tên, hướng thẳng vào phần thịt tươi sống trước mặt.Thời gian như bị kéo căng.
Mắt Bạch Diệp mở to, mồ hôi lạnh ứa ra sau gáy; Doãn Minh Hiểu nghiêng đầu, bàn tay đã đặt lên chuôi kiếm từ lâu; Công Tử Tiếu khẽ run, không biết là vì đau hay sợ.
Diêu Hà thì vẫn đứng yên, khóe mắt trầm xuống như nhìn thấy một thứ đã biết trước từ lâu.Diệu Huyền và Công Nghi Lăng nhìn nhau, hôm nay thu hoạch không tồi.Luồng gió bất ngờ ập xuống, cuốn theo rất nhiều bụi đất, tiếng gió lùa như ai đó đang thổi khẽ vào cổ, ai cũng rùng mình.
Nhưng luồng gió này vừa chạm đến vòng tròn nơi đám người đang đứng đã bị một chưởng lực vô hình đẩy ngược trở lại.
Vệ Dương chỉnh lại vành nón rộng vành, động tác bình thản như thể người đẩy lùi tên quái vật kia không phải là mình.Thanh Hồn ở phía sau lại khẽ co người, sắc mặt tái đi, bàn tay vô thức đưa lên che miệng, dạ dày quặn thắt, cơn buồn nôn dâng lên kịch liệt.
Y lẩm bẩm, giọng như sợ chính mình nghe thấy: "Là nó..."
Con quái vật ở nhà Lưu Giả Hành trước đây, mùi tanh nồng như máu đọng từ xa đã xộc thẳng vào mũi.
Nhưng con trước mặt bây giờ thì khác.
Nó không mùi, Thanh Hồn vừa thấy ký ức cũ ùa về, khó chịu cùng cực.Bóng đen phía trước bất chợt gầm khẽ, rồi cào móng xuống nền đá, để lại một vệt dài sâu hoắm.
Tiếng móng cào ken két khiến sống lưng ai nấy căng ra như dây cung.
Cặp mắt nó lóe đỏ, dữ tợn, rồi toàn thân căng lên, lao về phía trước bằng tốc độ mắt thường khó nắm bắt.Vệ Dương hơi nghiêng người, khiến đường lao thẳng của con quái vật bị lệch, rồi xoay tay, ép nó vào vòng bùa vàng rực đang xoay tròn giữa không trung.
Phù văn sáng lên như những dải lụa cháy, quấn chặt lấy thân hình gầy guộc của nó, trói lại trong vòng khí mỏng khó binh khí nào xuyên qua được.Diệu Huyền đá chân hất ra một khúc xương khô vỡ vụn.
Nơi khúc xương lăn qua, lộ ra một khoảng trũng sâu, dài, hẹp, trông giống một thanh kiếm.
Diệu Huyền cúi đầu, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, các cây đuốc xung quanh run rẩy rồi tắt phụt.
Bóng tối lập tức nuốt trọn cả không gian, chỉ còn tiếng xô đẩy và tiếng thở dồn dập.Một luồng chưởng lực vụt qua sát mặt Lục Khuynh Tâm, nóng rát như kim đâm.
Hắn theo bản năng ném đuốc đi, một tay chộp lấy áo Thanh Hồn.
Nhưng người kia như một con cá suối trơn tuột, lách khỏi tay hắn.
Tiếng "soạt" rợn người vừa vang, ánh kiếm loé lên như tia chớp giữa trời tối.
Mũi kiếm chỉ cách ngực Thanh Hồn chưa đầy một tấc, sát khí lạnh buốt đã xuyên thấu vào da thịt.
Nhưng ngay khoảnh khắc sinh tử ấy, có người dùng hai ngón như kìm thép kẹp chặt lưỡi kiếm.
Kẻ tập kích biến sắc, toàn thân vận kình, mạch gân nổi rõ trên cổ tay, cố giật kiếm về nhưng lưỡi kiếm như bị chôn sâu trong đá.
Đối phương giữ kiếm nhẹ như không, nhưng quanh người đã toát ra một vòng kình khí vô hình, cuộn lên như sóng dữ.Chỉ trong chớp mắt, kẻ sát nhân trượt nửa bước về sau, xoay cổ tay đổi chiêu, thân pháp như bóng quỷ lao vòng qua bên trái.
Mũi kiếm uốn cong thành đường vòng cung, nhắm ngang hông Thanh Hồn đâm tới.
Diệu Huyền khẽ nghiêng vai, cổ tay lật nhẹ, chỉ nghe "choang" một tiếng, thân kiếm đã bị gạt sang một bên, phản kình mạnh đến nỗi tay kẻ kia run bần bật, suýt tuột kiếm.Ánh sáng đêm mờ mịt, gió núi rít lên từng hồi.
Bóng người và kiếm ảnh chớp loé, chiêu thức nhanh đến mức chỉ thấy ánh kiếm đan thành tấm lưới, vây lấy nhau giữa khoảng hẹp.
Mỗi chiêu đều mang ý chí quyết tử, nhưng bên dưới lớp sát khí ấy, lại ẩn hiện sự kiêng dè, như hai con thú săn mồi cùng biết rõ, một khi sơ sẩy nửa phần là sẽ mất mạng ngay tức khắc.Lục Khuynh Tâm cau mày, không biết có phải mình nghe nhầm không, nghĩ rằng đây là thời điểm nguy hiểm, không thể để y chạy loạn.
Hắn vươn tay lần nữa, túm lấy một bóng người, trầm giọng: "Ở cạnh ta."
Âm thanh lẫn lộn cứ thế trôi qua trong bóng tối dày như mực.
Khi Lục Khuynh Tâm nghiêng người thắp Tân Hỏa, ánh sáng bùng lên phản chiếu khuôn mặt hắn, thì người bị hắn giữ lại không phải Thanh Hồn, mà là Bách Cốt Chủy.
Hắn ta không phản kháng, chỉ nhìn thẳng vào Lục Khuynh Tâm bực mình.
Cách đó vài bước, con quái vật vẫn vùng vẫy, nhưng vòng phù của Vệ Dương đã siết chặt như lồng sắt, hắc khí từ thân nó bốc lên dày đặc, mùi tanh tỏa nồng.Sắc mặt Lục Khuynh Tâm tái hẳn: "Thanh Hồn đâu?"
Giọng đáp vang lên từ phía xa, khoan thai và hơi vui vẻ: "Ta ở đây nè."
Thanh Hồn đang đứng cạnh một vách đá, nơi có một lỗ hổng lớn toác ra bị một quyền xuyên thủng.
Y nghiêng đầu ngắm nghía, tấm tắc: "Chưởng lực thật lợi hại, ta không nghe thấy tiếng động nào cả."
Ánh lửa chập chờn chiếu lên vách đá, rọi cả bóng Bạch Diệp.
Hắn rút vật đang cắm vào cánh tay mình ra, một thanh đoản kiếm mỏng, hoa văn uốn lượn như những con sóng, nhưng xen vào đó là vài ký hiệu kỳ dị.
Ánh mắt Bạch Diệp tối lại, nhìn thẳng sang hai kẻ đứng ở phía đối diện: Nhạc hàng giả và người đi cùng đứng hai bên lỗ hổng, giống như lính gác cổng.
Ban đầu bọn họ đứng lẫn vào nhóm, ai cũng tưởng họ không mảy may chú ý.
Không ngờ giờ lại lặng lẽ dịch chuyển đến đó, im lìm nhìn mọi người.Bạch Diệp hỏi thẳng: "Sao các ngươi không động thủ?"
Diệu Huyền nhếch môi cười mỉa: "Mấy người chia hai bên kẹp chặt bọn ta ở phía sau.
Nếu các ngươi không ra tay với bọn ta, thì ai có thể vượt qua phòng thủ của các ngươi để đánh bọn ta đây?
Ra tay chẳng phải quá phí sức hay sao?"
"Vừa rồi có ba nhóm người đánh nhau trong bóng tối?"
Lục Khuynh Tâm nghi ngờ từng người.
Không ai lên tiếng thừa nhận, Lục Khuynh Tâm cau mày, bực dọc.