Tĩnh Nguyệt nghe tin Công Nghi Lăng ra khỏi trận hai má phiếm hồng, thẹn thùng chạy đến chỗ Vu sư hỏi thăm.
Người canh cửa không cho cô ta vào, nói rõ nơi này không đón tiếp người lạ.
Lần trước cô ta bị đánh ngất gửi đến đây, Vu sư đã nể nang cho ở lại đến khi cô ta tỉnh mới tiễn khách."
Vậy có thể nói Lăng ca ca ra đây gặp tôi không?"
"Tôi sẽ truyền lời."
Thụy Vân đứng cách đó không xa nhìn muội muội của mình thở dài: "Đúng là chỉ biết làm gia đình mất mặt, suốt ngày tơ tưởng đến đàn ông, ta mà đứng cạnh nó phẩm giá cũng tụt đi mấy bậc."
Người hầu không dám lên tiếng, Tĩnh Nguyệt tiểu thư xưa nay khiêm tốn lễ phép, cung kính với người trong nhà, vẻ ngoài xinh đẹp, không hiểu sao trong chuyện tình cảm lại trúc trắc.Tĩnh Nguyệt ở ngoài đợi, không biết nghĩ gì hai tai đỏ bừng, lát sau chỉ thấy người gác cổng bước ra, nàng tủi thân hỏi: "Lăng ca ca không có ở bên trong à?"
Người gác cổng khó xử: "Vu sư có vài chuyện quan trọng cần xử lý, công tử phải theo sát không tiện gặp cô nương."
Vẫn còn luyến tiếc nhưng thấy người gác cổng đóng cửa lại, Tĩnh Nguyệt đành lủi thủi rời đi.
Thụy Vân chán nản, khinh thường: "Đã bảo muội đừng đến muội lại không nghe.
Chạy đến đây làm duyên làm dáng, người ta cũng đâu thèm nhìn muội?"
Tĩnh Nguyệt nhỏ giọng: "Không phải tỷ cũng có việc nhờ Lăng ca ca sao?"
Thụy Vân hừ nhẹ: "Bảo người hầu bên cạnh đến truyền lời được rồi, hắn không chịu ra khỏi chỗ Vu Sư, đám người hầu thì miệng câm như hến, thái độ xấc xược!
Bổn tiểu thư đây còn phải hạ mình cầu cạnh hắn sao?"
Dứt lời bèn xoay người bỏ đi, Tĩnh Nguyệt theo sau, đi vài bước quay đầu mấy lần.
Đợi họ đi cổng mới hé mở lần nữa, Vu Sư có dặn tạm thời không để Công Nghi Lăng rời khỏi đây, không rõ nguyên nhân nào khiến Vu Sư thấy tai họa sắp ập tới, lòng như có lửa đốt.Ra khỏi trận không lâu, Mạn Mạn sốt cao, mọi người rất lo lắng sợ cô ta nhiễm tà khí trong trận.
Dốc sức chạy chữa, kéo dài hơn năm ngày, Trương Hạc Sơn đến mời Vu sư trừ tà giúp, đúng lúc thấy Công Nghi Lăng đang uống trà trong phòng.
Nghĩ đến muội muội mình buồn bã thương tâm, sức khỏe ngày càng suy yếu, Trương Hạc Sơn càng thêm phẫn hận: "Chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu..."
Công Nghi Lăng không biết làm sao nữa, Trương Hạc Sơn e ngại Vu sư, thêm việc Trương Hùng và Huệ Chúc không rõ tung tích nên không dám manh động.
Nhưng đợi khi họ rời khỏi chỗ Vu sư thì khó nói lắm...Vu sư tai thính mắt tinh, nhận ra hai người có tranh cãi, bà ấy hỏi Công Nghi Lăng, hắn chần chừ không nói.
Hỏi Trương Hạc Sơn, kẻ này cũng hậm hực lảng sang việc khác không đáp lời.
Vu sư phiền lòng không vui, tay vuốt ve chuỗi hạt: "Các người đều xem thường bà già này, thôi bỏ đi, lão già này đi xem Mạn Mạn một lát."
Trương Hạc Sơn cúi đầu: "Con không dám..."
Hắn đỡ Vu sư dậy, vừa đi vừa nói: "Ra ngoài tầm hai canh giờ Mạn Mạn bắt đầu không ổn, đại phu cũng không biết rõ nguyên nhân."
Nhà của Mạn Mạn ở ven bờ sông, cách chỗ Vu sư không xa.
Trước sân có hai đứa nhỏ đang quạt thuốc, bên trong phòng đặt nhiều chậu than, hương thuốc xông ngào ngạt, Vu sư thấy hơi ngộp ho khẽ mấy tiếng.
Trương Hạc Sơn bảo một nhóc con bê lò hương ra, Vu sư xua tay: "Cứ để đó."
Do Mạn Mạn bệnh trong phòng chỉ có trà thuốc, Hồng Tâm vội đi pha ấm trà khác, Vu sư nhìn căn phòng kín mít hỏi: "Như cái lò hun thế này Mạn Mạn sao chịu nổi?"
Trương Hạc Sơn nói khẽ: "Muội ấy vẫn thường kêu lạnh, con có nhìn thử, tuy luôn run rẩy nhưng người đổ đầy mồ hôi màu xanh, có mùi như thủy tảo... cứ tầm chiều là gặp ảo giác, sợ hãi chán ghét mọi thứ."
Nghe đến đây mi mắt Vu sư giật nhẹ, Mạn Mạn tỉnh lại, thấy có người đến thăm bèn nở nụ cười thê lương: "Biết ngay huynh sẽ đến làm phiền Vu sư mà.
Nếu muốn chữa bệnh sao không mời Thanh công tử đến?"
Trương Hạc Sơn rất muốn nói mình kiêng dè Thanh Hồn thông đồng với đám người kia, nhưng ngại Vu sư ở đây không dám quá khích, viện đại một lý do: "Thanh công tử cũng nhiễm bệnh, Lục công tử không rõ tung tích, người ta hơi sức đâu bận tâm đến muội."
Trên người Mạn Mạn phủ chăn dày, cơ thể nặng nề gượng chẳng nổi, Trương Hạc Sơn đỡ cô ta dậy.
Vu sư thấy nàng ta toàn thân nhếch nhác, người gầy hơn trúc, vừa ngồi dậy đã kiệt sức thở phì phò.
Vu sư bắt mạch xong, lại mời thêm người biết y thuật đức cao vọng trọng trong tộc đến xem.
Mạn Mạn nhìn sắc mặt của họ, buồn bã cúi đầu: "Con tự biết sức khỏe của mình tới đâu, Vu sư không cần nhọc lòng."
Nói xong nàng ta ôm ngực ho liên tục, nản lòng đến cực điểm.Đại phu Mạc Lâm trầm ngâm: "Tà khí này không khó tẩy, nhưng mà..."
"Có gì người cứ nói."
Trương Hạc Sơn gấp gáp.Mạc Lâm nói khẽ: "Ta và Vu Sư đi chuẩn bị, công tử ở lại chăm sóc cho Mạn Mạn đi."
Ra ngoài hành lang, Vu Sư sầu thương: "Ngươi lâu ngày không ra ngoài nhưng nhìn mọi việc thông thấu."
"Đây rõ ràng là độc thủ trong tộc, đến đời của thánh...
đến đời của Thượng Quan Trâm Lan đã thất truyền, rốt cuộc là ai đã ra tay với Mạn Mạn, có khi nào..."
"Lát nữa ta sẽ hỏi nó."
Vu Sư hiểu được mấy phần vì sao Hạc Sơn lại xung đột với Công Nghi Lăng.Hai người vẫn chưa đi xa, sau lưng truyền đến tiếng khóc thê lương, Vu Sư dừng bước chân nhìn qua khe cửa thấy Mạn Mạn ngửa mặt khóc, nước mắt lăn dài hai bên má.
Trương Hạc Sơn vỗ lưng nàng ta, dịu dàng an ủi, Mạc Lâm thương tiếc: "Hai đứa trẻ này có tình cảm nhiều năm, chi bằng..."
Vu Sư có điều nghi ngại.Công Nghi Lăng quay trở về phòng tìm Diệu Huyền, y đang ở cạnh cửa sổ uống trà đọc sách, mấy thứ này lúc sáng Vu Sư đưa tới.
Công Tử Tiếu ở cạnh cằn nhằn: "Đợi đến khi nào ngươi mới chịu lên núi hả?
Vết thương ở chân ngươi ổn rồi, cho dù không có sức ta cũng có cách khiêng ngươi lên núi mà."
Công Nghi Lăng vào phòng, dù không nỡ vẫn nói: "Ngươi cứ theo hắn đến đó trước, ta muốn ở đây điều tra thêm chút chuyện."
Diệu Huyền không trực tiếp trả lời, chỉ chén trà trên bàn: "Uống thuốc đi."
Công Tử Tiếu xù lông: "Ngươi có nghe ta nói gì không hả?"
"Tối nay ta có việc phải làm, sáng mai sẽ theo ngươi lên núi."
Diệu Huyền đáp.Công Nghi Lăng nhìn theo bóng người kia đi khuất, chợt nghĩ đến việc kiếm Thiên Hư đâm vào cây táo ở nhà Châu Kim Phát chảy ra máu, bèn nói: "Đến giờ vẫn không tìm được Lục Khuynh Tâm, đệ đệ của ngươi đứng ngồi không yên, ta ra hỏi Công Tử Tiếu cách bày trận tìm người."
Người kia vẫn chưa đi xa, Công Nghi Lăng rảo bước đuổi theo hỏi thăm: "Ta từng dùng kiếm Thiên Hư tìm Diệu Huyền một lần, trên kiếm không nhìn thấy máu, khăn lụa Bạch Khang hiện ra nét vẽ miếu hoang màu nâu thẫm.
Không giống với lúc ở nhà họ Châu tìm Thanh Hồn."
"Mỗi vụ án ta tra điều cho ra kết quả khác nhau, ta không để ý lắm."
Công Tử Tiếu thành thật đáp lời, nhưng thấy Công Nghi Lăng mặt mày u ám, nói khẽ: "Kiếm của ta rèn ở nhà họ Trương đó, ngươi đến đó hỏi thăm thử đi."
Công Nghi Lăng gật đầu, lại hỏi: "Không tìm được cách nào vào lại trận à?"
"Ta chịu, sao ngươi không hỏi người lần trước đưa ngươi vào trận á."
Công Tử Tiếu bỗng kề sát: "Hay ngươi nhờ hắn rèn cho ta một cây kiếm đi, ở trên núi ta sẽ hết lòng chăm sóc cung kính với người tình của ngươi."
Đầu Công Nghi Lăng vọng lên tiếng u u, tâm phế hơi đau.
Không rõ Lý Hạo đã ra khỏi trận chưa?
Kể từ dạo ấy không liên lạc lại lần nào...Công Tử Tiếu nói thêm mấy câu mới rời đi, Công Nghi Lăng quay đầu thấy Vu Sư đang chậm rãi đi tới, bên cạnh không có ai dìu đỡ.
Hắn đi tới đỡ bà ấy, ân cần hỏi: "Vân Nghê và Vân Thường đâu?
Sao Vu Sư lại ra đây một mình..."
Vu Sư chậm rãi nói: "Ta vừa đi xem Mạn Mạn, nó trúng phải độc thủ Vong Linh Khiếu."
"Có chữa được không?"
Vu Sư im lặng thật lâu, hắn nói: "Hay để Diệu Huyền đến xem thử."
"Vong Linh Khiếu là độc thủ truyền đời của Thượng Quan trưởng lão, tới đời Trâm Lan đã đứt đoạn..."
Vu Sư không nói tiếp, vốn bà ấy nghĩ...Công Nghi Lăng cũng im lặng.Lúc này trong phòng Trương Mạn Mạn thương tâm không thôi, môi tái nhợt mấp máy: "Hắn ta có Vu Sư bảo vệ, chúng ta không thể đụng đến hắn được sao?
Mối nhục này muội không cam tâm nuốt trôi..."
"Muội yên tâm, ta nhất định không tha cho hắn."
Mạn Mạn buông lỏng, trong mắt có tia lạnh lùng khó che giấu.
Trương Hạc Sơn vỗ nhẹ người nàng ta: "Đừng khóc nữa, ta đi tìm Thanh công tử đến xem mạch cho muội."
Mặt Trương Mạn Mạn xanh mét, khó chịu bực tức, nghĩ một hồi lắc đầu.Hơi thở nàng ta suy yếu, hít thở cực nhọc, run rẩy: "Huệ Chúc và Trương Hùng có lẽ lành ít dữ nhiều rồi, huynh đừng tìm cách vào trong trận kẻo mắc bẫy người khác."
"Muội đã mệt mỏi cùng cực rồi, đừng nói nữa..."
Trương Hạc Sơn cắn răng, nhìn hình xăm trên tay mình, Diệu Huyền đã biết họ là huynh muội ruột, người này cũng phải chết.Ánh mắt Trương Hạc Sơn dần âm u tối tăm, lộ ra sát tâm rồi vội vàng che đậy.
Mạn Mạn muốn nằm lại, chợt ho dữ dội, nôn ra một ngụm máu.Công Nghi Lăng đã đi hơn một canh giờ Diệu Huyền cũng không ra ngoài tìm, có vài chuyện y vẫn chưa hiểu được.
Lát sau nghe bên ngoài chợt ồn ào, Vân Nghê chạy đến mời Diệu Huyền đến chỗ Trương Mạn Mạn một chuyến.Diệu Huyền bỗng thấy thông suốt, Thanh Dữ muốn tìm Lục Liên phải đến chỗ Mạn Mạn đòi, nhưng mấy ngày qua cô ta suy yếu dưỡng bệnh, luôn có người kề cận ngày đêm, nó không phải đối thủ của Trương Hạc Sơn.
Y hoảng hốt chạy vào trong kiểm tra lại hoa Tương Thù, nhớ ra mình đã xoá mất mới đứng trầm ngâm.
Hình dáng, màu sắc và nguyên liệu vẽ nó đều trùng khớp, nhưng trong lòng vẫn có nghi ngờ lóe lên.Thanh Dữ không đủ kiên nhẫn để án binh bất động mấy ngày qua, nó còn ở trong trận.
Có lẽ Trương Mạn Mạn đã dùng Lục Liên uy hiếp Thanh Dữ khai ra cách liên lạc của họ.
Vân Nghê đứng ngoài đợi, nghĩ Diệu Huyền muốn lấy rương thuốc theo bèn nói vọng vào tình hình của Mạn Mạn.
"Biết rồi, đợi ta một lát.
À cô có thấy Công Nghi Lăng đi đâu rồi không?"
"Cũng đang ở chỗ Mạn Mạn."
Vừa đến gần cửa đã nghe bên trong ồn ào, Trương Mạn Mạn gào khóc mắng: "Đừng có giả nhân giả nghĩa, những chuyện ngươi làm, trời biết, đất biết."
"Cô luôn miệng nói ta bắt cóc cô, thế làm cách nào cô thoát được?
Ngoài việc dẫn trận ra cô chẳng làm ăn được gì, còn lợi dụng Thanh Dữ lừa Diệu Huyền nhốt vào quan tài, các người hành xử bất chính đừng có vu vạ người khác."
Mặt Trương Mạn Mạn đỏ lên: "Ta lợi dụng Thanh Dữ?
Ta nhốt Diệu Huyền vào quan tài từ khi nào?
Các người, các người...
"Cô ta ho sặc sụa, càng thêm mệt nhoài.Diệu Huyền vén mành vào trong, bầu không khí bên trong càng thêm mù mịt chướng khí.
Vu Sư ngồi trên ghế sắc mặt lạnh tanh, Công Nghi Lăng ở cạnh không nói gì, sắc mặt không vui.
Diệu Huyền bị gọi tới hắn càng khó chịu: "Vu Sư..."
Hắn không muốn Diệu Huyền nghe mấy lời này, vừa rồi Vu Sư bảo mời Thanh Hồn tới.
Người kia có đến cũng chỉ múa may một hồi, độc thủ có thể tẩy, tà khí trên người cô ta mới đáng lo.
Y nói: "Vu Sư và mọi người ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện với cô ta một lát."
Trương Hạc Sơn phản đối ngay: "Không được."
Vu Sư nghiêm khắc: "Chuyện lớn như thế mà các người không ai báo một lời."
Bà ta nhìn tất cả một lượt: "Ngoại trừ những người kẹt ở trong trận, chỉ có Thanh công tử chưa đến đúng không?"
Diệu Huyền không khách sáo đi đến lò thuốc giở nắp ra xem: "Vừa đụng mặt ở cửa, ta đã bảo sư phụ về trước rồi.
Bọn ta vốn đến đây làm khách, là Lâm Huệ Chúc dẫn dụ ta vào nhà cổ mới để Vu Sư thừa cơ hạ pháp chú.
Ta cũng đã hết lòng chữa bệnh cho Vu Sư, hỗ trợ các người ở trong trận.
Nhưng các người che giấu manh mối, âm thầm giở trò, đưa ra nhiều thông tin sai lệch để bọn ta làm chốt thí thử trận giúp.
Không thể trách ta nghi ngờ Vu Sư lại lừa sư phụ vào tròng."
Vu Sư nín thinh, Vân Thường quát: "Hỗn láo."
"Hơn ai hết Vu Sư biết chuyện những đứa trẻ song sinh, Trương Hạc Sơn và Trương Mạn Mạn được Vu Sư hết lòng bảo hộ.
Để bảo toàn cho họ, bà phong ấn tức khí của chúng, gửi gắm hai gia đình đáng tin nuôi dưỡng.
Mối oan nghiệt kéo dài mấy trăm năm không thể ngày một ngày hai giải quyết được...
Vu Sư cũng nhọc lòng."
Công Nghi Lăng cau mày.Diệu Huyền đóng nắp thuốc lại: "Nói trắng ra ta không thể tẩy được tà khí trên người cô ta.
Phương thuốc này dùng để giải độc Vong Linh Khiếu, có thể trị tận gốc rễ, không cần ta phải giúp sức.
Nếu Trương Mạn Mạn thấy oan ức, vậy thì nhập mộng đi, để xem khi đó xảy ra chuyện gì?"
Trong phòng không ai lên tiếng, Mạc Lâm lau mồ hôi mấy lượt, ông ta quan sát Vu Sư, thấy thái độ của bà liền hiểu ra mối quan hệ sâu kín kia.
Nói khẽ: "Tâm trạng của Mạn Mạn không ổn, nếu nhập mộng dễ gặp ác mộng, nảy sinh ảo giác, ký ức cũng bị người khác dễ dàng tiêm nhiễm."
"Các người cũng biết cô ta thần trí bất minh, lời cô ta nói liệu có đáng tin."
Diệu Huyền lạnh lùng: "Ở chỗ Dương Phàm các người uống không ít thuốc, trong lòng lẽ nào chưa từng nghi ngờ?
Cô nói mình nhìn thấy Công Nghi Lăng, vậy Huệ Chúc trong trận là giả, các người có nhận ra không?"
"Cái gì?"
Trương Hạc Sơn thất kinh."
Muốn nhập mộng không khó, để đảm bảo công bằng cứ để Vu Sư thực hiện chúng."
Công Nghi Lăng thấy kỳ quái, hôm nay Diệu Huyền nói rất nhiều, thái độ lạ lẫm.
Thấy bị nhìn, Diệu Huyền cũng nhìn lại giây lát."
Bây giờ Mạn Mạn suy yếu, ai biết được trận pháp này có gây hại hay không?"
Trương Hạc Sơn bán tín bán nghi, nghe khẩu khí có vẻ Diệu Huyền chắc phần thắng, sợ sẽ âm thầm giở trò.
Vu Sư đứng ra cũng tốt, nhưng không hiểu sao bà ấy lại như có điều che giấu."
Muội sợ lắm."
Mạn Mạn níu tay ca ca mình: "Không, không, muội không muốn."
Vu Sư dặn Mạc Lâm ở lại lo liệu thuốc thang, đứng dậy nhìn Diệu Huyền: "Ngươi theo ta về nhà chuẩn bị lập trận."
Công Nghi Lăng muốn đi theo, Vu Sư ngăn lại, lạnh nhạt: "Cháu tạm thời ở lại với Mạc Lâm đi, có lẽ ông ta sẽ cần máu của cháu."
Lần đầu Diệu Huyền đến chỗ của Vu Sư, dù ban ngày nhưng trong phòng khá tối, lúc bà ấy đốt đèn y thử cầm một cái đầu lân lên nhìn: "Cái này là Vu Sư làm à?"
Vu Sư đặt đèn lên bàn trà, nói: "Lúc rảnh rỗi hay làm một vài cái."
"Trong miếu hoang sao người lại không ra tay thế?"
Diệu Huyền ngắm nghía nó thật kỹ, không biết Công Nghi Lăng có biết làm thứ này không?
Y không dám thò tay vào đầu nó động đậy khớp hàm, chỉ quan sát vật trang trí trên đầu, nghịch mấy chiếc lục lạc: "Khi đó người có không ít cơ hội."
"Cái khóa trường mệnh trên người ngươi là đồ tốt, ta cũng phải e dè.
Dù đã đẩy nó ra khỏi trận vẫn sợ nó cảm nhận được ngươi gặp nguy hiểm phá trận xông vào."
Vu Sư ngồi xuống giường, ra hiệu cho Diệu Huyền ngồi xuống ghế.
Ánh nến trên bàn không chiếu đến được, gương mặt bà ta chìm trong bóng tối.Diệu Huyền không ngồi mà rảo bước quanh phòng: "Nếu bà ra tay, chưa chắc hắn đã đến kịp."
Vu Sư thở dài: "Ta và Trâm Lan quen biết nhiều năm."
Hiếm khi lòng hiếu kỳ của Diệu Huyền trỗi dậy: "Vu Sư đúng là người tình nghĩa, vốn dĩ ta vẫn thấy mơ hồ, nhưng ngoài người ra, ta không đoán được ai ám chỉ cho họ đẩy Công Nghi Lăng ra khỏi trận."
"Người chắc không biết sự hiện diện của Thanh Dữ, việc lừa ta là ý định riêng của Trương Mạn Mạn!
Phát hiện ta ở trong quan tài người rất ngạc nhiên, đã động sát tâm.
Ta cảm nhận được Vu Sư muốn ra tay nhưng đột ngột dừng lại, thú thật trong một vài khoảnh khắc ta từng nghĩ oán hồn đó là Thượng Quan Trâm Lan."
Diệu Huyền lắc đầu: "Nhưng bà ấy là thánh nữ, tên ghi vào tộc phổ không thể thay đổi.
Ba chữ Trương Mỹ Ánh kia được đặc cách viết bằng mực Hàn Sa, tại sao trong gia phả ghi nhiều tên, ta lại chỉ ấn tượng mỗi cái tên này?
Hai người là bạn thân, cùng tu luyện trấn giữ nơi đây, ngoài bà ra còn ai có thể ngang vai ngang vế với thánh nữ?"
Vu Sư lẳng lặng lắng nghe."
Ở trong miếu ta không hề nhận ra Vu Sư, những lời bà nói đều tin là thật.
Chỉ là... mớ xương cốt bà giẫm lên có phải của Trương Hùng không?
Tại sao lấy được nó?"
Vu Sư nhắm mắt lại, hơi run rẩy.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Diệu Huyền không nỡ, nhưng nghĩ đến Công Nghi Lăng lại kiên quyết hơn: "Bà lạc mất con suốt một thời gian dài, có khi nào từng nhận lầm không?
Nhìn trái nhìn phải, vẫn thấy Trương Hạc Sơn có vài phần giống Linh Âm Tuyết.
Nhưng gã luôn giữ con ở bên cạnh cứu chữa, không ai có thể tráo con của gã.
Rồi ta lại nghĩ, Linh Âm Tuyết và Lung Già Tỳ Bà là huynh muội ruột, có phải Trương Hạc Sơn cũng nhìn giống bà ta không?
Khi ta đụng mặt Trương Hạc Sơn ở Đoạt Hồn Trũng đã lấy hắn quen mắt."
"Tại sao trong thôn nhiều đứa trẻ, Lung Già Tỳ Bà lại nhắm đến con của bà?
Cơ thể của họ rất đặc thù, con của họ cũng như thế, muốn tìm một đứa trẻ phù hợp không dễ.
Gã đã thử nhiều lần, ra tay với nhiều đứa trẻ, oán hồn của chúng ta đã gặp qua, nhưng không có con của bà.
Tức là Linh Âm Tuyết đã từng tìm được quả tim phù hợp, giam lại ở đâu đó, bà không tìm được."
Diệu Huyền càng nói càng không nể nan ai.Ngực Vu Sư đau nhói, ngập tràn căm hận."
Gã và Lung Già Tỳ Bà ẩn trốn khắp nơi, oán hồn của bà không thể ra khỏi thôn nhưng lại luôn cử được ma quỷ truy đuổi theo gã quấy rối.
Bà còn từng đến chỗ của gã ra tay với Trương Hùng, tráo xương trong quan tài rồi phong ấn nó dưới nhà.
Sở dĩ gã không nhận ra bất thường bởi vì thuật pháp của hai người giống nhau, dùng máu lập trận, gã không muốn linh hồn của Lung Già Tỳ Bà lưu lạc, còn bà thì không muốn ả ta siêu thoát.
Cả căn nhà đều bị gã bày trận, bà có thể gỡ một mắc nối thay thế nó mà không bị phát hiện, giữa hai người phải có cùng huyết thống.
Ắt hẳn sau khi chết đi bà mới chợt phát hiện, mình cảm nhận được hơi thở, huyết mạch của họ dễ dàng đến thế.Quanh người Vu Sư như bị phủ sương mù dày đặc, không phản bác câu nào."
Ta đã từng nghi ngờ Trương Mạn Mạn và Trương Hạc Sơn là con của Lung Già Tỳ Bà.
Sự nhầm lẫn này không phải không có nguyên do."
Diệu Huyền đứng ngắm mấy dây chuỗi trừ tà treo trên vách tường: "Chỉ nghe bà nhắc đến con trai, vậy Mạn Mạn không phải muội muội ruột của Trương Hạc Sơn.
Nhưng mà..."
Ánh mắt Vu Sư sáng quắc, Diệu Huyền không hề sợ hãi: "Lung Già Tỳ Bà ra ngoài trận tìm thuốc, khi ta giết ả, phát hiện ả vừa sinh nở không lâu.
Tuy thời gian trong và ngoài trận có khác biệt, nhưng không loại trừ ả đã giấu Linh Âm Tuyết sinh thêm một đứa con, đứa trẻ này khiến bà ta suy yếu rất nhiều.
Ả sợ đứa trẻ này theo mình sẽ bị hại mới để trước cửa nhà người khác, không lâu sau thì bị giết."
"Oán hồn của Vu Sư mắc kẹt ở đây, trải qua nhiều thăng trầm sương gió, ánh mắt thấu đáo, sao có thể không nhìn ra.
Nhưng bà vẫn chăm lo cho cô ta khôn lớn không sứt vẹo chỗ nào, quay lại chuyện Trương Hùng, bà có rất nhiều cách giết hắn nhưng cuối cùng lại mềm lòng.
Vùng đất cây thần mọc lên là nơi bà tự do tung hoành nhất, giả thiết bà không có đủ thời gian giết hắn bị loại bỏ.
Linh Âm Tuyết tìm đến cứu Trương Hùng, tại sao bà không ra tay, tại vì khi đó gã cử người giấy chia ra tìm kiếm, bà không tìm được người thật.
Nếu bà cứng rắn một chút, dùng Trương Hùng làm con tin mọi chuyện đã xong từ lâu rồi."
"Ngươi sai rồi, ta có ý định đó nhưng Tửu Lâu Khiên nhận ra máu của Trương Hùng đã trỗi dậy quấy phá, hại ta bỏ lỡ thời cơ tốt."
Vu Sư lạnh lùng.Y không tranh cãi, hỏi: "Thế Vu Sư có nhận ra tình cảm của Trương Hùng và Huệ Chúc?"
"Trương Hùng tình cờ gặp Huệ Chúc trong một lần du ngoạn, duyên tình chớm nở từ đó.
Dạo trước nó mới dắt về cho ta gặp.
Lão già không hề nhận ra, đến khi phát hiện Trương Hùng nhiều lần gây khó dễ cho các người, Huệ Chúc lo sợ đủ điều.
Sợ Huệ Chúc khiến Trương Hùng lầm đường lạc lối, ta mạo muội điều tra thân phận cô ta.
Biết cô ta từng là người thuốc, ngâm thuốc lâu ngày, xương cốt có vài phần thay đổi, là ta sơ sót..."
Nói tới đây Vu Sư nhận ra mình lỡ lời, lặng thinh.Diệu Huyền tiện tay lấy thêm nến thắp lên, nhìn căn phòng sáng sủa hơn cũng yên tâm: "Vu Sư đã nghe qua lời Trương Mạn Mạn trong lòng có suy đoán, nhưng muốn giữ chân Công Nghi Lăng ở đây, định dùng việc này ràng buộc hắn?
Huệ Chúc hạ độc Thiết Tâm lên thi thể, bà lại dùng pháp chú bắt ta, trong lòng bà chắc ghét ta lắm."
"Nửa đời trước của ta điên dại, mù quáng, vì người đàn ông không ra gì mà mất hết tất cả, đến tận bây giờ cô đơn trong cái lồng giam này, con cái không dám nhận."
Vu Sư ngửa mặt lên trời, nước mắt không tự chủ trào ra trên gương mặt già nua: "Linh hồn của ta cứ vất vưởng ở đây cho đến khi gặp Trâm Lan, chứng kiến thời khắc cô ấy rực rỡ nhất, cũng chứng kiến khoảng thời gian cô ấy tiều tụy héo mòn vì một người đàn ông mới gặp vài lần.
Ta nhìn thấy chính mình trong đó, sợ hãi, cố gắng kéo cô ấy ra vũng bùn, nhưng ta vô dụng, không thể khuyên răn..."
Nghĩ đến Trâm Lan bà lại chua xót."
Lúc ngươi ra khỏi trận, ta đã định nhân lúc nó tế trời giết ngươi."
Vu Sư moi trong ngực ra một người gỗ, thứ này Diệu Huyền khắc cho linh hồn con bà ấy có chỗ gửi gắm: "Nhìn thấy hai người gỗ nó chôn trong thánh địa, ta không thể ra tay, ít nhất người ra tay không phải là ta.
Ngươi nhận ra Hạc Sơn thân quen, không hẳn vì nó giống Linh Âm Tuyết, mà bởi vì ta đã dùng người gỗ này tái tạo lại thân xác cho nó."
"Ở Đoạt Hồn Trủng từng giao đấu với nhau vài chiêu, Trương Hạc Sơn không mạnh đến mức đó.
Khi hắn đánh nhau với Công Nghi Lăng, lại có thể làm cho Công Nghi Lăng bị thương, trong một thời gian ngắn sao có thể mạnh lên mấy bậc như thế được.
Nói hắn tìm về nguồn cội, linh lực giải phóng cũng đúng, nói hắn tìm được vật chứa tốt hơn, phát huy hết sức mạnh cũng không sai.
Nhưng gương mặt..."
"Không giống như xác sống hay người giấy, nó vẫn có máu thịt, linh hồn và trái tim.
Nhưng thân thể hư hỏng nặng phải ký sinh.
Ta thử rất nhiều lần, gửi gắm rất nhiều vật chứa, khi phát triển vẫn là dung mạo đó, không thể nào tẩy được dòng huyết mạch ghê tởm này, cả người gỗ của ngươi cũng không ngoại lệ."
Diệu Huyền thở dài, mối quan hệ dây mơ rễ má này khiến người ta đau đầu.
Linh Âm Tuyết, Lung Già Tỳ Bà và Trương Mỹ Ánh đều cùng quan hệ máu mủ, hãm hại, chém giết lẫn nhau, để rồi con của họ lại thân thiết, gần gũi, yêu đương..."
Đừng nghĩ nữa, Hạc Sơn và Công Nghi Lăng không có quan hệ gì cả, ta lừa các người thôi."
"Lính canh chết trong nhà có phải bà ra tay không?"
Bà ấy thở dài: "Gã bị oan hồn của đôi phu thê mất con quấy nhiễu, không phải ta làm."
"Trong trận có nơi gọi là Phong Yểm Cốc, con suối ở đó chứa rất nhiều bí ẩn, Vu Sư có biết nó ứng với nơi nào ngoài đây không?"
"Là suối nước nóng trên núi."
Diệu Huyền "..."
Phải rồi, xung quanh suối đều là hoa thuốc và cỏ trừ tà, hang động cách đó không xa họ cũng từng trú chân."
Đệ tử của ta còn ở trong trận, Vu Sư không ngại nói cho ta biết cách vào trận chứ?"
Vu Sư: "Nếu thật sự có cách, ta cần phải dùng Mạn Mạn dẫn trận sao?
Nơi đó do Linh Âm Tuyết lập nên, giở gã đã chết, trận cũng vỡ, không biết mấy đứa nhỏ đã lạc đến nơi nào, lão già này chỉ biết cầu trời cầu phật mà thôi."
Những lời này không phải giả, Diệu Huyền hụt hẫng: "Vậy giờ Vu Sư muốn tính làm sao, ta không biết nhập mộng đâu đấy.
Tính mạng của cô ta suy yếu như đèn đã cạn dầu, nếu cô ta có bất trắc Trương Hạc Sơn sẽ nổi điên.
Độc trong người cô ta Vu Sư chữa được dễ dàng, còn tà khí, phải nhờ Vu Sư thức tỉnh cô một chút."
Vu Sư tối mặt: "Mạn Mạn không nói dối, nó đã bị..."
Diệu Huyền quay phắt ra ngoài.***
Hôm sau Công Nghi Lăng và Thanh Hồn đưa Diệu Huyền ra cổng thành.
Doãn Minh Hiểu biết ý kéo bạn mình lánh mặt, nhưng Công Tử Tiếu lại cằn nhằn: "Theo ta lên núi chữa bệnh chứ có phải đâm đầu vào chỗ chết đâu, đừng có kéo ta hừ hừ..."
"Hai sư đồ đó có nhiều bí mật lắm, Lục Khuynh Tâm còn đang mất tích, dặn dò thêm vài câu là bình thường."
"Biết thế ta mới lãng vãng trước mặt họ, để tên kia đừng quên lời đã hứa với ta.
Lỡ như Thanh Hồn giữ người lại phụ thân ta sẽ gặp chuyện thật đó."
Doãn Minh Hiểu buông người ra, ngó về phía gốc cây đầu thôn Thanh Hồn đưa gương lại cho Công Nghi Lăng, mặt mày rầu rĩ.
Diệu Huyền vỗ vai người kia, nói thêm hai câu mới đi về phía này.Công Tử Tiếu thở phào, lập tức trưng ra bộ dạng nịnh nọt đối phương.
Không biết có phải do lao lực khuyên nhủ Trương Mạn Mạn không thành.
Diệu Huyền chưa đi bao xa thì nghe tin Vu Sư ngã bệnh, người trong tế đàn đề cao cảnh giác, ở bên giường đã có vài vị đại phu túc trực.
Diệu Huyền không định can dự, dương thọ của bà ta đã cạn từ lâu, ôm oán hận cố lưu lại nhân gian một thời gian dài, nay thù đã trả, oán khí dần tiêu tan, đã đến lúc rời đi.Công Tử Tiếu sốt ruột vén màn mắt dán vào xe ngựa bên cạnh, cứ sợ Diệu Huyền sẽ bỏ chạy.
"Không cần lo đâu, Vu Sư bệnh là chuyện quan trọng, tin tức sao lại dễ dàng lọt ra chứ?
Ta nghi bà ấy cố ý làm thế dẫn dụ kẻ ám hại Trương Mạn Mạn suy kiệt ra ngoài ánh sáng."
Doãn Minh Hiểu trấn an.Công Nghi Lăng thấy tỳ nữ treo chuông gió ngoài cổng lớn, người trong thành biết ý không dám đến quấy nhiễu hay mời mọc Vu Sư làm bất cứ điều gì.
Khắp thành yên ắng, dân chúng đóng cửa cúng bái cầu Vu Sư được trời phù hộ mau chóng khoẻ lại.Hắn không yên lòng, muốn tới thăm nhưng chỗ Vu Sư đóng kín cửa, tình hình rất tồi tệ.
Mấy ngày liền hắn cứ ngồi ở bàn trà trước sân rầu rĩ, Thanh Hồn ngồi cạnh hắn rót trà, tâm trí cũng thẫn thờ....Trong thủy đình, Tử Phương đi qua đi lại, lòng bồn chồn lo lắng chốc chốc lại nhìn ra hướng cửa vào: "Hữu Vân gửi hạc thư báo đã tìm được thầy thuốc, đã mất ngày trôi qua rồi không thấy bóng dáng nó đâu, chẳng biết tha phương chốn nào nữa."
Công phu nhân ngồi trên ghế con cạnh ghế dài đút Công Vạn Thư ăn cháo, ôn tồn đáp lời: "Từ nhà họ Trương đến đây cũng không gần, tìm được cách là tốt rồi."
"Con chỉ sợ nó nghĩ chúng ta lừa nó, lại kiếm cớ chuồn mất."
Tử Phương thở dài."
Cũng tại chàng, con mình không nuôi cứ ném cho hai vị sư phụ ở Mộ Bảo Nghi và Quyết Thành tuyệt chăm lo, tính khí của nó vô tâm hệt như lão sư phụ già kia, suốt ngày đi lang thang ra vẻ không tranh với đời.
Giờ thì hay rồi, muốn nó về nhà phải mời mọc, phải lừa, phải đánh, đến khi chàng ra nông nỗi này mới thấy nó sốt sắng quay về."
Công Vạn Thư xua tay: "Nàng làm như dễ được hai nơi đó nhận làm đệ tử lắm, chẳng qua... bị tên họ Doãn đó lừa mất."
"Con chàng lừa người ta thì có."
Công phu nhân đặt bát cháo đã cạn xuống, rót chén trà ấm cho ông ấy uống."
Tới rồi, tới rồi..."
Người hầu hối hả chạy vào: "Nhị công tử về tới rồi."
Tử Phương chạy ra ngoài, thấy hai chiếc xe ngựa treo cờ hiệu đang đi tới, Công Tử Tiếu thấy đại ca ra đón không thèm đợi xe tới nơi, nhảy thẳng ra ngoài: "Phụ thân thế nào rồi?"
"Đệ tự vào trong mà xem."
Hai xe ngựa dừng lại trước cửa, thấy Doãn Minh Hiểu đi xuống chào hỏi, Tử Phương ngoảnh mặt sang hướng khác.
Diệu Huyền cầm rương thuốc vén màn, nhìn về phía cổng lớn.
Tử Phương nhìn trước nhìn sau: "Thầy thuốc đâu?"
Công Tử Tiếu hất mặt: "Đó!"
"Tên nhóc này đó hả?"
Công Tử Tiếu bịt miệng đại ca không kịp, trừng mắt: "Im đi."
Công Tử Tiếu quay sang hỏi: "Ngươi muốn nghỉ ngơi trước hay đi bắt mạch."
Trong lòng chỉ muốn nói huỵch toẹt ra bảo Diệu Huyền đi bắt mạch, nhưng hắn không dám làm phật lòng nên đành hòa hoãn hỏi han."
Bắt mạch trước."
Công Tử Tiếu thở phào trong lòng, lôi Tử Phương vẫn còn đang đánh giá thầy thuốc vào trong, miệng bảo Diệu Huyền: "Đi theo ta."
Hôm nay trời trong xanh, có gió nhẹ, Công Vạn Thư nằm trên ghế dài dưới gốc cây lê, tay ấn ngực mình.
Công Tử Tiếu chạy tới, lần trước gặp tuy thần sắc không tốt nhưng giọng nói vẫn có lực, dáng người uy nghiêm, mới đó đã tiều tụy thế này.
Hắn vô cùng lo lắng không dám nhiều lời, quay sang Diệu Huyền: "Trông chờ vào ngươi cả."
Mới đầu Công Tử Tiếu chỉ cần thuốc, nhưng Diệu Huyền bảo Yên Mộng Thứ ở trong cơ thể lâu sẽ sinh ra loại độc khác, rất khó loại bỏ.
Công Vạn Thư liếc người nọ, dung mạo bình thường nhìn không rõ vui buồn, nhưng dáng đi đứng phiêu nhiên xuất trần.
Thấy người nọ tới gần, ông giật nảy mình nhưng vẫn đưa tay cho nắm, khách sáo hỏi: "Công tử đã bao nhiêu tuổi rồi."
Y đáp: "Năm nay mười tám."
"Hữu Vân viết thư về nói đã tìm được đại phu, không ngờ tuổi còn trẻ thế."
Công Vạn Thư ho khụ khụ, khí huyết tắc nghẽn, bỗng thấy huyệt đạo trên tay bị ấn mạnh, cánh tay hơi nóng lên, luồng khí nóng chạy dọc cách tay đi vào ngực, người dễ chịu hơn nhiều."
Vào trong phòng kín gió châm cứu trước."
Công phu nhân nghe thế sai người dọn dẹp một phòng trống, đỡ Công Vạn Thư vào trong phòng.
Diệu Huyền bảo đốt thêm một lò than nóng, lấy số thuốc họ đã tìm được ra đây.
Nhìn đại phu làm việc bài bản, không giống tên lừa gạt, khi cửa đóng lại Tử Phương lôi cổ đệ đệ mình hỏi: "Có đáng tin không đó."
Công Tử Tiếu trả lời theo thói quen: "Đáng tin hơn tên sư phụ kia nhiều..."
"Hả?"
"Có nói đại ca cũng không hiểu, sư phụ của y là đệ tử thứ bảy của Nguyên Thời Liễu, so độ gian trá Diệu Huyền không bằng Thanh Hồn nhưng y thuật khá ổn định, không trồi sụt tà đạo như sư phụ hắn.
Tóm lại, Diệu Huyền chịu đến đây thay vì để người kia đến là chuyện tuyệt vời không còn điều gì tốt hơn."
Tử Phương: "..."
Doãn Minh Hiểu: "..."
Diệu Huyền ở bên trong nửa canh giờ mới bước ra, Công Vạn Thư mệt quá nằm thiêm thiếp, người đổ đầy mồ hôi, hai má cũng đỏ lên.
"Ổn hết cả chứ?"
Công Tử Tiếu gấp gáp hỏi.Diệu Huyền gật đầu: "Tẩy được ba phần độc, tối lại châm cứu tiếp, phải kiên trì ba ngày mới được."
"Ta hiểu rồi."
Công phu nhân đẩy nhẹ con mình một cái, quay sang Diệu Huyền tỏ thái độ rất thân mật: "Người hầu đã dọn phòng khách xong rồi, mời đại phu đến đó nghỉ ngơi dùng bữa."
Diệu Huyền cảm tạ rồi đi theo người dẫn đường, không nhiều lời thêm câu nào.
Suốt đường đi không thấy Công Nghi Lăng liên lạc, không giống tính cách của hắn.
Hay là do khoảng cách xa quá, gương không liên lạc được?Đi đường mấy ngày trời Diệu Huyền mệt muốn ngủ sớm, trong giấc ngủ chập chờn bỗng thấy toàn thân lạnh lẽo.
Y muốn giãy giụa nhưng cơ thể cứng đờ, mắt cá chân đau nhói...Trong động Bất Chu, Lý Hạo nằm im lìm, trên người đầy rẫy vết thương chưa lành.
Hắn nhắm nghiền mắt, tâm trí trống rỗng, tiếng đồng hồ nước rơi rừng giọt như đang thôi miên, đưa hắn vào chốn hư ảo.Trăng tròn rồi lại khuyết, thương thế của hắn bình phục chậm rãi, vài chỗ đã đóng mài.
Khi nhìn thấy da thịt nổi lên hoa văn màu xanh, hắn cười khẩy, không ngờ mình bị thương nặng đến thế, nhưng lại không cảm nhận được quá nhiều đau đớn.Lý Hạo từ từ ngồi dậy, hôm đó Diệu Huyền cầm kiếm của hắn, thân kiếm nhiều lưỡi móc, miệng vết thương còn rỉ chút máu.
Diệu Huyền tẩm độc trên kiếm, tuy đã rắc thuốc giải, nhưng nó làm chậm quá trình khép mài, tên nhóc này rất cẩn thận tính đường lui cho mình.Vực Thiên Nhai vẫn âm u lộng gió như cũ, núi non sừng sững, vắng vẻ, cô quạnh nhưng hợp với hắn đến lạ.
Trăng khuyết móc trên cao, mưa lất phất rơi trên thềm đá, Lý Hạo mỉm cười giơ tay lên hư không, màn nước xuất hiện, hắn không ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chứa chất lỏng trong suốt rất thơm.Rượu Vong Ưu là một loại rượu quý hiếm mẫu thân hắn điều chế, có khả năng khiến người ta quên đi mọi phiền muộn, chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.
Lý Hạo chưa từng uống rượu, một phần do mẫu thân nói cơ thể của hắn không chịu được thứ cay nồng này, một phần vì hắn muốn giữ đầu óc tỉnh táo.
Nhưng hôm nay hắn muốn uống thử, rốt cuộc thứ này có gì đáng sợ?Lý Hạo ngửa cổ uống cạn một hơi.Vị rượu Vong Ưu lan tỏa trong miệng, đầu lưỡi tràn ngập vị đắng chát xen lẫn chua nhẹ của cỏ cây, rồi sau đó là một cảm giác ngọt ngào đến kỳ lạ, như thể nó đang xoa dịu từng thớ thịt, từng mạch máu trong cơ thể hắn.
Cảm giác thư thái từ tận sâu linh hồn dâng lên, cơ thể nặng trĩu, mi mắt khép dần.Cảnh sắc xung quanh mờ dần, mấy ngọn núi chìm trong sương khói, hắn ngã xuống, mặt đất ẩm ướt dưới chân biến thành đáy nước.
Tâm trí Lý Hạo nhẹ nhõm, thanh tịnh, đắm chìm trong làn nước êm dịu.Trong giấc ngủ sâu thẳm Lý Hạo quên hết tất cả.
Hắn quên đi những năm tháng phiêu bạt, quên đi sự cô độc, quên đi những sát trận đẫm máu.
Hắn quên đi cả Diệu Huyền, quên đi bóng người bò từ dưới vực lên, trên mặt đầy máu, ánh mắt khiến hắn cả đời khó quên.
Hắn nhanh chóng quên đi những tháng ngày hắn huấn luyện cho Diệu Huyền, biến một tên nhóc luôn cay độc với thế gian dần bình tĩnh, lạnh nhạt.Dòng nước ôm lấy hắn, cuốn hắn đi vào một cõi vô thức.
Thời gian trôi qua không dấu vết.
Một ngày, một tháng, rồi một mùa, hai mùa, bốn mùa...
Hắn ngủ quên, không biết trời đất, không biết ngày đêm.Xuân hạ thu đông trôi qua nhanh như chớp mắt, ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua khe đá, chiếu rọi vào động Bất Chu.Xung quanh động có rất nhiều hồ, dòng nước trong veo khẽ gợn sóng và một bóng người từ từ trồi lên khỏi mặt nước.Lý Hạo nhìn bầu trời xa xăm, không biết đây là đâu, không nhớ mình là ai.
Hắn cứ nằm lênh đênh ngắm trời mây, đến khi thanh kiếm gọi hắn tỉnh táo lại, nỗi đau không tên càng quặn thắt dữ dội.
Lý Hạo mệt mỏi, đau thấu linh hồn, nghĩ mình chưa tu luyện đến nơi đến chốn bèn đóng cửa bế quan.Một giọt nước rơi xuống, ấn đường Diệu Huyền chợt đau buốt, nửa người tê dại.
Y vùng vằng cố thoát ra, cổ chân cổ tay bị thứ vừa ướt vừa lạnh quấn chặt.
Giấc mộng ở Phong Yểm Cốc đã khiến Diệu Huyền nghi ngờ, tại sao lại chân thật đến thế, tạo sao y có thể cảm nhận được nỗi đau, hiểu được suy nghĩ của hắn.
Ký ức của y đã bị người khác tiêm nhiễm, điều khiển, giống như lúc này Lý Hạo đi vào giấc mộng bám riết không tha.Trong màn nước có người bước ra, hắn tu tiên nhưng dáng vẻ như một kẻ bò trong mộ phần ra, nhìn sao cũng tà đạo.
Lần đầu tiên Diệu Huyền đi trộm mộ lấy thuốc đã đào trúng quan tài của hắn.
Y nhìn quanh, hóa ra mình đang đứng ở một bãi tha ma xa lạ, bia mộ lăn lóc, cỏ hoang um tùm.Toàn thân Diệu Huyền thấm lạnh, không động đậy nữa, đối phương lại như không nhìn thấy mình, đứng giữa trời đất bao la thẫn thờ.
Lát sau, hắn chui vào một quan tài nằm dưới miệng hố chưa lấp đất ngủ, xung quanh còn có vài quan tài khác nằm lăn lóc hệt như một bãi phế tích.Diệu Huyền hơi ngạc nhiên, không nhớ mình từng đến đây, nhưng bóng người đang đi tới kia chính là mình.
Bóng dáng nhỏ nhắn đó chạy xuyên qua người Diệu Huyền, ký ức ùa về.Khi đó 'Diệu Huyền' đuổi theo một quỷ hồn, con quỷ này trộm mất hai vị thuốc y vất vả kiếm được.
Nó chạy khá nhanh, nhưng là tà khí cấp thấp đi đâu cũng để lại dấu vết, đến bãi đất này thì không thấy người đâu nữa.
Tiếng gió im ắng dần, tiếng sáo xương lại như thúc giục tiến lên, 'Diệu Huyền' do dự sợ bước vào bẫy, nhưng đã đến đây rồi, hai vị thuốc kia không thể để người ta cưỡm mất dễ dàng.'Diệu Huyền' bắt đầu đào xới xung quanh, càng đào càng thấy tim đập nhanh, hồ hởi như bị điều gì đó kích thích.
Bỗng một nắp quan tài trượt ra một chút hướng về phía mình.
'Diệu Huyền' nảy sinh trực giác không hay, rón rén tới gần.Mặt đất gồ ghề, 'Diệu Huyền' giẫm lên mấy thứ lạ lẫm, ngày càng rút ngắn khoảng cách với quan tài kia.
Chỉ còn mấy bước cuối cùng, nắp quan tài lại trượt ra thêm một chút.
'Diệu Huyền' không tiến qua nữa, rút một lá bùa ra.Đốt hoả phù mấy lần không được, đành vứt lá bùa qua một bên.
Sợ có thi độc, 'Diệu Huyền' đeo găng vào từ từ kéo nắp quan tài.
Bên trong có một người đang nằm, người này trẻ tuổi, đeo mặt nạ, dáng người cao gầy.
Không phải quỷ hồn mà y muốn tìm, 'Diệu Huyền' xoay người bỏ đi.Được vài bước 'Diệu Huyền' trở lại, thò tay lấy thanh kiếm đặt bên trong ra, giơ kiếm hướng về phía ánh trăng quan sát.
"Đồ tốt."
"Thứ đó không phải ai cũng dùng được đâu."
Sau lưng truyền đến giọng nói.'Diệu Huyền' khựng lại giây lát, thản nhiên tựa lưng đẩy nắp quan tài, nắp trở về vị trí kêu hai tiếng lạch cạch rồi lóe ánh sáng đỏ.
Y cầm kiếm vén cỏ bỏ đi, quan tài phía sau nổ tung, như bị bàn tay vô hình đẩy một cái Diệu Huyền ngã lăn quay mấy vòng, rơi vào chỗ trũng."
Mới có tí tuổi đã muốn trộm đồ của người khác."
Lý Hạo nhặt kiếm, chợt phát hiện bàn tay ươn ướt, có thể là sương đọng trên cỏ, nhưng sao lại hơi châm chích?Định dạy dỗ nhóc này một trận, tay hắn bỗng run lên, Lý Hạo cười lạnh lẽo: "Lần này ngươi gặp xui xẻo rồi."
Nhưng 'Diệu Huyền' ngã dưới đất không có ý định bỏ chạy, bởi y cảm nhận được quỷ hồn núp đâu đó quan sát.
Tính cảnh giác của y không hề tầm thường, nhìn chằm chằm vào hư không, mắt lộ hung quang.
Lý Hạo nhận ra thân thủ nhóc này không tệ, có điều cưỡng ép tu luyện quá mức sẽ phản chủ.
Xung quanh có nhiều quỷ hồn Lý Hạo không thấy lạ khi có vài con ẩn nấp, nghĩ 'Diệu Huyền' không phục muốn đánh mình, Lý Hạo thử thăm dò đối phương."
Cộc, cộc cộc!"
Diệu Huyền bàng hoàng tỉnh giấc, tiếng gõ cửa vẫn còn vang vọng, y lau mặt mình hỏi: "Ai đó?"
"Là ta, ngươi nói sáng nay phải châm cứu sớm mà."
Diệu Huyền nhìn ánh sáng mỏng ngoài khung cửa giấy, mới đó trời đã sáng rồi: "Đợi ta một lát."
Y rửa mặt, nhìn bản thân trong gương tỉnh táo dần.Quan sát thấy ánh mắt Diệu Huyền không có tinh thần, Công Tử Tiếu hơi áy náy, bôn ba mấy ngày đường chỉ nghỉ mệt trên xe, ăn uống qua loa.
Tối qua Diệu Huyền muốn đi ngủ sớm, nhưng lúc hắn đi ngang qua vẫn nghe tiếng y nằm mơ thấy ác mộng, trằn trọc không ngủ được.
Vừa sáng đã gọi người ta thức, nhưng hắn không còn cách khác, sức khỏe của phụ thân vẫn quan trọng hơn."
Lần trước ngươi đưa Công Nghi Lăng vào trận bằng cách nào?"
"Hả?
À thì..."
Công Tử Tiếu gãi gãi đầu: "Bí thuật gia truyền, trận này không dễ bày tổn thương nguyên khí rất nặng, ta không giúp ngươi vào trận tìm Lục Khuynh Tâm được đâu."
Cửa phòng bệnh đã gần kề Công Tử Tiếu lảng sang việc chính, thúc giục: "Vào trong thôi, những thứ đêm trước ngươi dặn ta đã chuẩn bị xong rồi."
Không biết từ bao giờ, mỗi khi màn đêm buông xuống, sau khi đã hoàn thành mọi công việc, Diệu Huyền lại một mình đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, bất kể trăng tròn hay trăng khuyết.Ánh trăng hôm nay khiến Diệu Huyền nhớ người ở dưới núi, thấy nơi khác đã tắt đèn hết, Diệu Huyền cầm đèn lồng đi ra ngoài, nằm trên chạc cây ngắm cảnh, thân ảnh cô độc hòa vào bóng đêm.
Công Vạn Thư đã uống được năm ngày thuốc, tay chân có sức nhưng không trụ được thời gian dài, bắp chân thỉnh thoảng căng cứng.Sau khi châm cứu xong Diệu Huyền đi lại tự do, không ai trong trang cấm cản, đúng giờ họ sẽ mang cơm canh đến.
Diệu Huyền không có khẩu vị, bảo họ chuẩn bị trái cây cho mình.
Mấy ngày trời không thấy Công Nghi Lăng dùng gương liên lạc, có phải thương tâm vì bệnh tình của Vu Sư?Ở phương xa, Công Nghi Lăng cũng đang ngắm trăng.
Vu Sư ngã bệnh, trong tế đàn nhuốm màu tang thương u ám, ai cũng đi nhẹ nói khẽ, có khi cả ngày chẳng thấy bóng người, ban đêm tỳ nữ lướt tới lướt lui ẩn mình trong đêm hệt như u linh.
Hắn ngồi trong vườn nhỏ nhìn mặt trăng vành vạnh trên cao, trong thoáng chốc như cảm nhận được người kia đang ở cạnh, im lặng nhìn lên bầu trời.
Họ không nói gì nhiều, lại như hiểu rõ tất cả, hai trái tim liên kết sâu sắc.Công nghi Lăng tự hỏi, giờ Diệu Huyền đang làm gì?Ánh trăng vẫn lặng lẽ dõi theo, như một người tri kỷ không lời.
Nó chứng kiến nỗi nhớ của hắn, chứng kiến sự giằng xé trong muốn chạy đến bên cạnh Diệu Huyền.
Nhưng hắn không thể rời đi lúc này được, nếu rời đi tức là thừa nhận hắn đã làm gì đó với Trương Mạn Mạn, sợ hãi muốn bỏ trốn.Trước khi Vu Sư đóng cửa chữa bệnh đã gặp hai huynh muội họ Trương nói chuyện một lát, kể từ đó không thấy họ làm phiền hắn.
Nhưng Công Nghi Lăng cảm nhận được sau lưng mình luôn có đôi mắt tràn đầy sát khí đâm thẳng tới.
Lúc quay đầu thấy Trương Hạc Sơn đứng ở một góc đâu đó nhìn về phía hắn."
Công tử nhàn nhã thật đó, ta sắp bị Vân Nghê làm phiền muốn phát điên."
Thanh Hồn bưng khay đồ ăn bước tới, bên trên có rau trộn và thịt nướng ngũ vị, hai bộ bát đũa: "Thấy người nên chuẩn bị thêm một ít, mấy ngày qua ca ca có liên lạc với người không?"
"Không có."
Thái độ Công Nghi Lăng có phần hả hê: "Cũng tại ngươi giả thần giả quỷ, không có bản lĩnh dám hành y bốc thuốc."
"Kiếp trước ta hành thiện tích đức, kiếp này có quý nhân bên cạnh bảo vệ, dưỡng phúc cầu may.
Ngoài việc bị dính danh tiếng xấu xa của ai suýt mất mạng mấy lần, những việc khác cũng coi như suôn sẻ."
Thanh Hồn không ngại đáp lời.Công Nghi Lăng hỏi han: "Vân Nghê muốn ngươi chữa bệnh cho Vu Sư?
Bà ấy đã yếu ngươi đừng có múa lung tung.
Diệu Huyền không về kịp cứu ngươi đâu!"
"Ta phóng lao thì phải theo lao thôi, nói chuyện với ca ca xong Vu Sư như già thêm chục tuổi, biết đâu là bị ca ca chọc tức sinh bệnh."
Diệu Huyền uống một ngụm trà, cau mày: "Không biết họ đã nói gì nữa."
"Ta có thể đoán được mấy phần."
Công Nghi Lăng thở dài."
Nói cho ta nghe đi."
Công Nghi Lăng: "Vu Sư là Trương Mỹ Ánh!"
Diệu Huyền suýt sặc nước trà, trố mắt nhìn."
Hôm đó ngươi không có mặt, lúc Diệu Huyền nói đến hai huynh muội họ Trương có bảo 'mối oan nghiệt kéo dài mấy trăm năm không thể ngày một ngày hai giải quyết được...
Vu Sư cũng nhọc lòng.' Hai người họ còn rất trẻ, Vu Sư là người gửi gắm họ cho người khác nuôi, ắt biết rõ tuổi tác, tại sao với những lời này lại trầm ngâm."
Thanh Hồn vỡ lẽ: "Bà ta biết rõ chuyện Linh Âm Tuyết lập trận, mang người khác về quá khứ giết hại, đương nhiên cũng hiểu việc ông ta bế hai đứa trẻ ra khỏi trận, gửi người khác nuôi dưỡng dễ bề tránh mối họa đeo bám.
Hai đứa trẻ này sinh ra trong trận, tính tới nay tuổi tác không nhỏ.
Người hiểu rõ cớ sự này đếm trên đầu ngón tay, Vu Sư không nói ra manh mối, quan tâm chăm sóc để chờ tới ngày hôm nay họ tự mình điều tra, dùng bản thân mở trận.
Xem ra, Lưu Nhã hay Trần Mỹ Mỹ không phải bị Linh Âm Tuyết vứt ra ngoài, ông ta đã cất công quay về quá khứ cớ sao còn tốn sức trả xác về chứ!"
"Phải, Linh Âm Tuyết phong ấn sức mạnh của họ, để họ trưởng thành một cách tự nhiên, nhưng Vu Sư không phải người dễ qua mặt.
Có lẽ bà ấy định giữ họ làm con tin, lợi dụng họ mở cửa vào trận.
Ta không biết mối oan nghiệt Diệu Huyền nhắc đến... là mối thù hại con hay tình cảm của bà ấy dành cho hai đứa trẻ nữa."
Thanh Hồn cười gượng: "Oán hồn tồn tại mấy ngàn năm, vất vả tìm con, chấp niệm sâu nặng.
Bà ta đã ra tay với Linh Âm Tuyết, cớ sao vẫn lưu lại nhân gian?
Vì Trương Hạc Sơn ư?
Tình cảm là thứ khó có thể che giấu, bà ấy rất thương hắn."
"Ồ ngươi cũng nhận ra Trương Mạn Mạn không phải con ruột của bà ấy ư?"
Công Nghi Lăng nhướn mày, hắn cũng có linh cảm đó, hay là suy đoán của Diệu Huyền từng nói với hắn đã sai?"
Ca ca ngươi từng đoán hai người họ là con của Lung Già Tỳ Bà, ở đây quan sát vài ngày, ta lại thấy không đúng.
Trương Hạc Sơn là đứa trẻ bà ấy luôn tìm kiếm, lúc Diệu Huyền làm hình nhân đã đem nó đi ngâm một loại thuốc tự mình điều chế, giữ lại một quân cờ phòng hờ.
Trên người Trương Hạc Sơn thoang thoảng mùi hương đó, không phải ai cũng ngửi được."
Thanh Hồn thản nhiên: "Có người mẹ nào đem con ra làm người canh trận đi vào chốn nguy hiểm chứ?
Trương Hạc Sơn thân thủ cao cường, trong tay có bảo kiếm, còn Trương Mạn Mạn chỉ biết mấy chiêu mèo cào thôi.
Ngươi không biết đấy thôi, lúc Trương Hạc Sơn bước ra, bà ấy rất vui mừng, tới lượt Trương Mạn Mạn lại vô cùng sầu não, ủ rũ, bà ấy dốc lòng tìm ngươi còn hơn cô ta."
Ánh mắt hai người nhìn nhau, hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Thanh Hồn: "Trương Mạn Mạn với Linh Âm Tuyết có quan hệ huyết thống nên mới mở trận được!
Huệ Chúc, Trương Hùng và cô ta đều được Vu Sư chăm lo, họ cũng vô cùng hiếu thảo, không ngờ sau bức tường tình cảm chất chứa quá nhiều oán thù."
"Trương Hùng và Huệ Chúc đang yêu nhau!"
Thanh Hồn im lặng một lúc lâu: "Vu Sư thật tàn nhẫn.Đối với Trương Mạn Mạn cũng nhẫn tâm, uổng công cô ta tin tưởng bà ấy đến thế, càng nghĩ Thanh Hồn càng thấy buồn bực."
Có thể bà ấy không biết, Huệ Chúc ở Hồi Hồn Đường một thời gian mới đến đây.
Ta phát hiện họ lén lút hôn nhau, ngày thường cũng không để lộ tình cảm..."
Nói tới đây đột nhiên Công Nghi Lăng đỏ mặt.Thanh Hồn không để ý đến sắc mặt của hắn, nói: "Ngày mai ta sẽ đến gặp Vu Sư."
"Ngươi đừng có..."
"Lẽ nào một oán hồn có thể bị đại phu quèn như ta hại chết lần nữa sao?"
Công Nghi Lăng: "Ta sợ bà ấy làm hại ngươi thôi, gặp mặt cũng không chữa được tâm bệnh của bà ấy.
Trương Hạc Sơn nhất định đã ép bà ấy ra tay với ta, nhưng bà ấy không đành lòng mới giả bệnh."
"Thì ra bà ấy giả bệnh, ta còn đang nghĩ có phải thù đã trả xong, hồn phách bắt đầu suy yếu?
Về phía Trương Mạn Mạn chưa chắc cô ta đã gặp ảo giác, cô gái này vô cùng gian trá, luôn tạo cho mình vỏ bọc ngây thơ đáng yêu mượn người khác ra tay giúp cô ta.
Nhưng với người lại tự mình ra mặt, có khi nào đã nhìn thấy, hay nghe phải thứ gì không nên nghe rồi không?"
"Không rõ nữa."
Hắn không hề đắc tội với cô ta, hay là chuyện của Linh Âm Tuyết cô ta có tham gia vào?
Thanh Hồn rời đi rồi chỉ còn Công Nghi Lăng ở lại nơi vắng vẻ, hắn muốn liên lạc với Diệu Huyền, lại sợ sắc mặt mình quá khó coi dọa đối phương sợ hãi.
Sáng hôm sau Thanh Hồn mang đồ nghề đến thăm Vu Sư thật, bắt mạch cho một hồn ma đúng là trải nghiệm thú vị, Thanh Hồn sợ nên không dám thử.
Vu Sư nằm trên giường, trên mặt có thêm vài nếp nhăn, bà ta với Thanh Hồn vô cùng hiếu khách, không ép bắt mạch sớm mà hỏi vài chuyện liên quan đến chuyện hành y.Một lúc sau Trương Mạn Mạn cũng đến, gò má trắng bợt, môi tái nhợt, trông yếu ớt gầy gò: "Vu Sư đến giờ uống thuốc rồi."
Thanh Hồn nép qua một bên, Mạn Mạn ngồi trên giường đút thuốc hỏi: "Lục công tử vẫn chưa về ư?"
"Vẫn chưa."
"Thế đã hỏi Công Tử Tiếu cách vào trận chưa, hắn từng đưa các người vào mà."
Thanh Hồn lắc đầu: "Công Tử Tiếu bảo nguyên khí chưa hồi phục."
Nàng ta u sầu, mắt ngấn lệ, Thanh Hồn khuyên nhủ: "Trương công tử và Lâm cô nương phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu."
Trương Mạn Mạn nghe thế khóc lớn hơn, Thanh Hồn lúng túng: "Cô nương..."
Vu Sư nói khẽ: "Huệ Chúc trong trận là giả, con bé từng gây chuyện không nên bị Diệu Huyền giam lỏng.
Chuyện này Diệu Huyền không nói cho ngươi biết ư?Trương Mạn Mạn ướt lệ: "Ta cứ tưởng họ thả cô ấy ra rồi, nào ngờ..."
"Không có nghe nói, nếu việc này liên quan đến Diệu Huyền, ta có thể giúp."
Thanh Hồn chỉ muốn thăm dò xem cô ta biết Huệ Chúc trong trận là giả không, Linh Âm Tuyết chết quả dễ dàng, trận vỡ ngay sau đó, chuyện họ bị rơi ra ngoài cũng rất lạ.
Thấy cô ta không có gì sơ sót, Thanh Hồn không rõ có phải cô diễn quá giỏi không nữa.
Y nhìn ra cửa sổ, không biết ca ca ở phương xa thế nào?Kết thúc một đợt châm cứu, Công Vạn Thư ra ngoài sân nằm sưởi nắng, uống thuốc.
Tử Phương quan sát Diệu Huyền giã thuốc, băng bó vết thương đang làm mủ trên chân ông ấy, cẩn thận, chuyên tâm, không giống như cách các đại phu khác làm.
Không khí trong nhà vốn ảm đạm vì bệnh tình của Công Vạn Thư, giờ đây thấy ông ấy hồi phục từng ngày, sắc mặt hồng hào, đều đặn.
Phu nhân ra lệnh người trong trang chuẩn bị yến tiệc, bản thân đi đến chùa miếu rải thêm công đức, đốt đèn cầu phúc.
Tử Phương âm thầm nhắc nhở: "Chữa bệnh cho phụ thân là đại phu, mẫu thân đi chùa tạ ơn khác nào tát vào mặt người ta, chuyện này để sau hãy làm."
Tử Phương không còn nghi ngờ Diệu Huyền là tên lừa gạt muốn nhân tình thế nguy cấp kiếm lợi nữa.
Thậm chí có chút kính phục, người này có thể giảm bớt đau đớn cho phụ thân, lấy Yên Mộng Thứ ra dễ như trở bàn tay.
Một khi chú tâm vào việc gì đó thường im lặng không nói, ánh mắt tập trung cao độ, rất tự tin không nhiều lời nói mấy câu lấp lửng, nước đôi như đại phu khác.Mười ngày trôi qua, độc của Yên Mộng Thứ đã tẩy sạch hoàn toàn, những thương thế khác không đáng lo, có điều: "Mấy vết thương này hồi phục nhanh hơn ta tưởng, có phải Công trang chủ từng dùng qua mấy loại tiên đan dược liệu mạnh, như Cổ Tâm Khiếu hay Quỷ Tri Hoàn?"
Sắc mặt Công trang chủ thoắt biến, chuyện này là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài.
Trong thoáng chốc ông nghĩ nên giải quyết đại phu này sau khi chữa dứt."
Có vấn đề gì với hai thứ thuốc đó sao?"
Diệu Huyền thản nhiên: "Tính nóng hại gan, tuy có thể bồi bổ khí huyết, gia tăng sức mạnh nhưng dùng rồi sẽ nghiện, tâm trí dễ bị điều khiển.
Có một loại cỏ thuốc sinh ra ở các bãi tha ma, tính hàn, dược tính êm dịu trung hoà được tính nóng của hai thứ đó."
Công Vạn Thư không ngớt ca ngợi muốn giữ Diệu Huyền ở lại làm việc cho mình.Diệu Huyền lạnh nhạt từ chối.Công Vạn Thư cũng không ép.Diệu Huyền về phòng ngủ chưa sâu thì lờ mờ thấy được ánh sáng nhấp nháy.
Y thò tay lấy gương ra, mặt gương biến động...Công Nghi Lăng chờ được một lúc chỉ thấy được trần nhà, bên kia im lặng không nói.
Hắn cũng lặng đi giây lát, hai người so kè xem ai kiên nhẫn hơn, cỡ vài nhịp đếm Công Nghi Lăng ôn tồn hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"
"..."
"Ta đến chỗ ngươi nhé?"
"Tìm được Lục Khuynh Tâm chưa?"
Công Nghi Lăng bất mãn: "Ngươi chỉ lo cho người khác thôi."
Bên kia lại im lặng, Công Nghi Lăng chịu thua, nói: "Đệ đệ của ngươi thủ đoạn vô biên, mấy ngày trời bám lấy Trương Mạn Mạn chữa bệnh bốc thuốc.
Nhồi nhét cho cô ta mấy thang thuốc Phong Bạch gì đó, cô ta không có thời gian đi đưa đồ ăn cho Lục Liên rất sốt ruột, nhân lúc Thanh Hải quạt thuốc ngủ gật, nửa đêm lén chạy ra ngoài.
Ta lần theo dấu vết tìm được Lục Liên ở trong hang động chúng ta từng trú chân."
Diệu Huyền: "Hang động trên núi gần hồ nước nóng đúng không?"
Y mỉm cười: "Thang thuốc Phong Bạch không có độc, Mạc Lâm sẽ không nghi ngờ, hoặc chính gã cũng không có lòng tin với y thuật của mình, để mặc Thanh Hải phân phó.
Nhưng loại thuốc này tẩy độc rất mạnh, dùng nhiều dễ gây bủn rủn tay chân, hoa mắt chóng mặt.Trương Mạn Mạn đang yên lành phải uống mấy thang, cộng thêm đang bị tà khí làm suy nhược, cô ta không hẳn lo cho Lục Liên chết đói mà sợ 'bệnh' của mình tái phát, muốn nhanh tìm người kia lấy xương thay thế."
"Phải, ở đó còn có một cửa đá, bên trong kín đáo, Lục Liên bị khoá xích cạnh hồ nước, xương chân bị gãy chưa bình phục.
Giống như chúng ta dự đoán, cô ta muốn moi xương Lung Già Tỳ Bà trong người Lục Liên ra nhưng chưa có cách.
Hồ nước có lối đủ một người trưởng thành bơi ra ngoài, nếu không phải chân Lục Liên bị gãy đã sớm thoát ra rồi."
Vì cần lấy xương trong cơ thể tươi sống nên Lục Liên mới còn mạng.
Về phía Mạc Lâm không chừng đang nghi ngờ chính mình thật, ngày nào cũng nghe Thanh Hải lảm nhảm, không điên mới lạ đó."
Thật vậy sao?"
Công Nghi Lăng đoán Diệu Huyền đang nằm trên giường, đặt gương hướng về trần nhà không thèm cho hắn nhìn một cái, thấy ghét!"
Không giấu được ngươi, Lục Liên nói người bắt hắn là Linh Âm Tuyết, gã giăng kết giới, phong bế kinh mạch của hắn, Âm Sơn Lệnh không cách nào truyền tin ra ngoài được.
Trương Mạn Mạn chỉ phụ trách tích trữ đồ ăn cho Lục Liên dùng dần, giờ Linh Âm Tuyết chết rồi, kết giới cũng bị hủy, ả không nghĩ đến chuyện này bị Lục Liên dùng xích siết cổ nhấn nước suýt chết."
"Vậy ngươi đến đúng lúc cứu mạng cô ta rồi, tiểu mỹ nhân kia có cảm động không?"
"Ta làm sao biết được, giờ cô ta đang ngồi trên cạn khóc lóc bảo ta và Lục Liên bắt nạt cô ta đây này."
Đúng lúc này một tiếng động nhỏ trong bụi cỏ vang lên, Công Nghi Lăng lách người tránh mũi kiếm đang xông thẳng về phía mình.
Mũi kiếm kiên trì đuổi theo, dồn sức muốn đâm thủng ngực hắn, Công Nghi Lăng buồn bực, xoay người đỡ kiếm, thanh kiếm kia bị đánh văng quay về tay chủ nhân.Trương Hạc Sơn định nhảy lên tấn công, không hiểu sao lại chùn bước, Trương Mạn Mạn gào khóc: "Ca ca cứu muội."
Hoá ra vừa rồi Trương Mạn Mạn định nhân lúc hai người đánh nhau bỏ trốn, nhưng Lục Liên nhanh tay lẹ mắt nắm cổ ả lôi về.
Nàng ta sợ muốn chết tung móng vuốt cào loạn, Lục Liên đánh mạnh vào cổ tay, tiếng xương trật khớp vang khẽ, nàng ta càng khóc dữ hơn.Trương Hạc Sơn không dám manh động, trong mắt chỉ có oán hận: "Thả Mạn Mạn ra."
Lục Liên dáng vẻ đoan chính nhưng ra tay rất dứt khoát, không lằng nhằng như Công Nghi Lăng.
Nghe Trương Hạc Sơn kêu thả người bèn bóp cổ cô ta rót thứ gì đó vào, đẩy ngã chúi đầu.Trương Mạn Mạn ho sặc sụa muốn nôn thứ vừa uống ra, cảm nhận nó chui vào bụng mình, cô ta hoảng loạn bò về phía Trương Hạc Sơn: "Ca ca, ca ca, họ, họ..."
Giọng cô ta ngắt quãng dần, rồi không phát ra âm thanh nào nữa.Công Nghi Lăng nhìn qua gương, nói: "Ta không sao ngươi đừng lo."
Người nào đó chẳng cho hắn chút tình cảm nào, đáp qua loa: "Có Lục Liên ở đó ta yên tâm hơn nhiều."
"Ngươi chê ta không đáng tin đúng không?"
Công Nghi Lăng lườm huýt trần nhà.Bên kia lại im lặng một lúc, Công Nghi Lăng buông xuôi, nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta..."
"Nghe giọng của ngươi không được tốt?"
"Hả..."
Công Nghi Lăng cười gượng: "Hơi sốt tí thôi."
Diệu Huyền trầm ngâm: "Giải quyết chuyện bên đó trước đi, nếu không ổn... ta đến tìm ngươi."
Hắn nửa vui nửa buồn: "Thế thì ngươi quay về đây đi."
Diệu Huyền nghe loáng thoáng Lục Liên đang cảnh cáo hai người kia sớm tìm cách đưa Thanh Dữ trong trận ra.
Độc này cách ba ngày phải uống thuốc giải một lần, lúc tái độc rất đau, người có linh lực thâm hậu chưa chắc chịu được.
Y cười nhạt nhẽo: "Sao Lung Già Tỳ Bà lại có đứa con ngu xuẩn đến thế chứ!
Nhắc mới nhớ Trương Hạc Sơn từng bảo mũi tiêm tượng trưng cho Trương Mạn Mạn trên người hắn đã biến mất."
"Ngươi muốn ta kiểm tra xem nó phục hồi chưa à?
Vừa rồi đánh nhau có để ý."
Hắn liếc về phía Trương Hạc Sơn: "Có hai mũi."
"Có lẽ ta nghĩ nhiều."
Diệu Huyền thấy hơi đầu bèn xoa thái dương, vừa chạm đầu đã đau buốt."
Không phải chỉ mình ngươi nghi ngờ, tính cách của Trương Mạn Mạn trẻ con ngu ngốc, nếu không có người chỉ điểm cô ta sẽ không dám vu oan cho ta.
Người xúi giục... ta cũng nghĩ đến rồi."
Diệu Huyền hít một hơi thật sâu: "Vu lão không phải người dễ đối phó đâu, ngươi đừng trở mặt với bà ấy.
Ta chỉ lo sợ cô ta đã chết, hoặc thân xác bị tà ma ngoại đạo chiếm hữu."
"Một phần bà ấy cần người giữ chân ta, một phần muốn tìm đường đưa những người trong trận ra ngoài, đương nhiên sẽ không để Trương Mạn Mạn chết được.
Bà ấy biết rõ cô ta có thể triệu hồi xương cốt của Lung Già Tỳ Bà, cấu kết với Linh Âm Tuyết từ lâu, để cô ta dẫn trận là tốt nhất.
Pháp bảo cô ta dùng trao đổi với bên ngoài có khi Vu Sư cố tình trao tặng, muốn theo dõi từng đường đi nước bước dễ bề đối phó.
Trương Mạn Mạn kinh nghiệm non yếu, không hề đề phòng, đổi lại là Trương Hùng..."
Công Nghi Lăng chỉ cười không muốn đánh giá."
Trương Hùng đã chết từ lâu, trên người có bùn, tro núi lửa và nhiều thứ hỗn tạp khác.
Dùng hắn dẫn trận không phải cách hay, dễ xảy ra uế khí tràn ngập huyễn cảnh.
Trương Mạn Mạn và Linh Âm Tuyết gặp nhau ra sao?
Họ đã biết tỏ tường thân phận của nhau hay chỉ đơn giản là hợp tác cùng có lợi?
Có lẽ gã đã biết nhưng không muốn con gái phiền lòng cố ý giấu nhẹm đi, cũng không cho cô ta biết mình là ai, tên họ là gì, bộ dạng ra sao...
Linh Âm Tuyết giả dạng thành Dương Phàm, suốt thời gian cô ta ở nhà của gã vô cùng an toàn, khả năng bị gã cho uống thuốc gây ảo giác rất thấp.
Người cho cô ta uống thuốc là Vu Sư."
Công Nghi Lăng bẵng đi một lúc, Diệu Huyền hiểu lòng hắn, nói: "Hôm đó ta bảo những lời cô ta nói là thật, không đồng nghĩa với việc ta nghi ngờ ngươi."
"Hừ, đổi lại người cô ta nhắc là Thanh Hải ngươi đã bẻ cổ cô ta từ lâu rồi."
"Hả, ai nhắc đến ta đó."
Thanh Hồn ở nhà đoán già đoán non xem ở đây mọi việc trời yên biển lặng chưa, tính toán thời gian vừa khéo Trương Mạn Mạn đã bị Công Nghi Lăng tóm được, hài lòng: "Trương cô nương, nghe đồn cô có thể triệu được xương cốt của Lung Già Tỳ Bà, trong trận còn vài mẩu xương của bà ấy, phiền cô truy tìm mở cho bọn ta một con đường vào trong đó."
Công Nghi Lăng: "Phải rồi, Linh Âm Tuyết và Lung Già Tỳ Bà có liên kết âm dương, cô tất nhiên có thể tìm được vị trí mớ xương vụn ở đâu!"
"Ta không hiểu ngươi muốn nói gì."
Ánh mắt Trương Mạn Mạn lảng đi.Lục Liên: "Không hiểu cũng chẳng sao, ta rọc thử một vài đường moi xương của cô ra, không chừng bà ấy sẽ đau lòng sống lại, tự mình đến tìm cô."
Trương Hạc Sơn nghe câu hiểu câu không, sợ muội muội mình đám người đáng ghét này làm bị thương, tức giận quát: "Ngươi dám!"
"Bạn hữu của ta còn kẹt trong trận chưa rõ sống chết, Trương công tử nghĩ ta có dám hay không?
Cô đã dẫn trận một lần rồi, thêm một lần nữa chẳng tốn bao nhiêu sức."
Thanh Hồn mỉm cười hết sức thân thiện: "Cô không hoài nghi tại sao tà khí trong trận chỉ bám theo một mình cô à?
Linh Âm Tuyết muốn dọn đường cho cô trước khi thay tim, ở nhà ông ta cô đã uống rất nhiều thuốc mà..."
Công Nghi Lăng hiểu ý, Thanh Hồn không nói tiếp vì không rõ cách thức Linh Âm Tuyết dùng thay tim, hắn bè theo: "Trong người cô đã được Trùng Quỷ, nhưng mấy con này phải liên tục hút chất dinh dưỡng từ quả Song Ảnh, tiếc là mấy quả đó đều ở trong trận...
Trùng Quỷ không có đồ ăn sẽ dần cắn phá tim cô, có phải gần đây cô thường thấy đau tim, ngực trái thỉnh thoảng nóng lên không?"
Mạn Mạn không trả lời, chỉ dựa vào sự hiểu biết của hắn về muội muội và phán đoán sắc mặt, Trương Hạc Sơn dần lung lay: "Mạn Mạn..."
Thanh Hồn nhìn cô ta trấn an, nhưng lời nói lại không hề nương tình: "Mạc đại phu có biết không nhỉ, ông ta theo Vu Sư nhiều năm, y thuật uyên thâm, ánh mắt nhìn đời sâu sắc, không chừng đã biết được tường tận nguyên cớ.
Độc Vong Linh Khiếu chỉ là bề nổi, họ đang nghĩ có nên giữ lại con sâu độc như cô không!
Cô gấp gáp tìm Lục Liên moi xương, trong lòng đã nghĩ đến việc họ muốn vứt bỏ cô.
Với tư cách là đại phu ta khuyên cô, cha mẹ nào cũng thương con, cô dùng mớ xương vụn kia chữa bệnh vẫn tốt hơn lấy từ cơ thể người khác, coi như thành toàn cho tấm lòng thương con của bà ấy."
Thanh Hồn vừa đấm vừa xoa, Trương Hạc Sơn hiểu ra vài phần, mặt trắng dần: "Muội và bà ta, vậy, vậy vậy ta và Lung Già Tỳ Bà..."
"Cô không hề bất ngờ, Linh Âm Tuyết đã nói cho biết rồi đúng không?
Cô không muốn biết giờ gã ra sao à?"
Công Nghi Lăng chỉ mong gã chết quách cho xong, nếu còn tàn hồn thì phiền phức lắm.Trương Mạn Mạn đấu tranh tư tưởng một hồi, ngẩng mặt nhìn họ phẫn uất: "Dựa vào đâu ta phải tin lời các ngươi?
Lợi dụng ta vào trận cứu người rồi các người trở mặt, khác nào ta lại mất cả chì lẫn chài?"
"Mạn Mạn."
Trương Hạc Sơn lùi một bước.Diệu Huyền nói qua gương: "Có một lối vào ở hồ nước nóng trên núi, Công Nghi Lăng có thể một mình đến đó, chỉ tốn thêm chút thời gian thôi.
Giờ cô đã uống thuốc độc rồi, giãy giụa vô ích, mang cô theo chỉ như mang một lá bùa phòng thân, không có tấm này thì có tấm khác.
Nhưng cô không lo cho ca ca của mình chút nào sao?
Trương Hùng biết được sẽ buồn lắm, à nếu hắn tìm được xương bà ấy, chôn cất hay tiêu hủy..."
Trương Mạn Mạn nhảy dựng lên: "Các người đừng hòng lừa ta, có chết ta cũng không vào đó nữa đâu."
Sắc mặt Trương Hạc Sơn ngày càng khó coi, chợt thấy Mạn Mạn ôm ngực, hắn khom người xuống đỡ.
Lục Liên nảy giờ yên lặng quan sát đã nhanh tay hơn một bước, lôi cô ta về phía mình: "Nói nhiều với cô ta làm gì, ở Âm Sơn không thiếu người giỏi bày trận, cứ đục trên người cô ta vài lỗ sẽ tìm được lối vào thôi."
Cô ta bị họ đá qua đá lại, ép đến đổ mồ hôi lạnh đầy người, Trương Mạn Mạn khóc rấm rứt mắng: "Các ngươi là đồ khốn khiếp."