- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,825
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm] Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Sau Khi Tham Gia Show Tuyển Tú
Chương 49
Chương 49
Editor : hanyynehhTrường quay bắt đầu ghi hình đến phần hỗn loạn kích động nhất, các học viên kêu la nhảy nhót, ngay cả Phan Lật cũng không ngờ rằng tiết mục lựa chọn của nhóm ở Công 3 lại bùng nổ đến mức ấy, trong lòng thầm nghĩ hiệu quả chương trình lần này thật sự quá tuyệt, không biết có phải là do họ cố ý sắp đặt hay không nữa!Tuy nói rằng sự liên thủ giữa những người mạnh luôn là một điểm xem vô cùng xuất sắc, nhưng lại có đến năm người từ bỏ vị trí C quan trọng nhất trong lần công diễn cuối cùng, nói ra thật sự chẳng ai dám tin!Phan Lật không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tiết mục《Thiếu hiệp du》này thật sự có sức hút lớn đến mức họ không nhìn ra nổi!?Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng chương trình vẫn đang tiếp tục, hiện trường cần được nhanh chóng kiểm soát.
Vì vậy, Phan Lật khẽ hắng giọng, nâng cao âm lượng nói: "Dù tình huống lần này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đây chính là một cơ hội tuyệt vời, đúng không?"
Vừa nói, anh vừa cố ý trình chiếu danh sách năm vị trí C vẫn còn trống: "Hiện tại vẫn còn năm vị trí C!"
La Tử Huy sững người một chút, phản ứng lại chậm một nhịp: "Hả?
Vậy chẳng phải là tôi cũng có thể làm C vị à!?"
Tề Thụy liếc mắt nhìn cậu ta, hưng phấn vỗ đùi: "Thật đấy!"
Đúng vậy, nghĩ theo hướng này, rất nhiều người vốn dĩ không có hy vọng, lại bất ngờ vớt được một suất vào vị trí C!!"
Một khi đổi góc độ suy nghĩ, chuyện này kỳ thực rất có lợi cho chúng ta ấy!"
Một học viên lớp B nói, "Những người phía trước khí tràng quá mạnh, nếu công diễn cùng nhóm với họ thật ra lại có chút bất lợi.
Nhưng bây giờ họ rút lui thành một nhóm riêng, thì khả năng được chú ý của người ở các tổ khác sẽ tăng cao hơn!"
"Tôi cũng cảm thấy là như vậy!"
"Hơn nữa, một đội mà có quá nhiều cường giả thì chưa chắc đã là chuyện tốt, khí tràng của họ quá mạnh mẽ, chưa chắc đã hợp được với nhau!"
"Đúng thế, càng là đại lão càng kiêu ngạo, ai cũng không chịu phục ai, ghép vào một chỗ chưa chắc đã là điều hay, thậm chí có khi còn phản tác dụng!"
"Hơn nữa nhóm《Thiếu hiệp du》đã đủ người rồi, tôi không cần lo lắng bị chọn vào bài hát đó!"
Các học viên sôi nổi thảo luận, đột nhiên cảm thấy bản thân lại có hi vọng!Cũng không thể để sĩ khí người khác lên cao mà diệt mất nhuệ khí của mình được, khoảng cách đến công diễn vẫn còn xa, ai bắt được vẫn chưa biết đâu!
Mọi người đều là nam tử hán quang minh lỗi lạc, sao có thể vừa lên sân khấu đã chịu thua chứ!Vì thế bầu không khí tại hiện trường lại lần nữa trở nên sôi động, rất nhiều học viên nhìn thấy hàng loạt vị trí C còn trống, trong mắt đều ánh lên vẻ háo hức muốn thử sức.Phan Lật mỉm cười.
Loại sức sống tuổi trẻ này, thật sự rất tuyệt!Cuối cùng thì đợt lựa chọn của Công 3 cũng kết thúc trong sự sôi nổi rầm rộ.
Những học viên bị loại quay về ký túc xá thu dọn hành lý, lưu luyến chia tay bạn cùng phòng, bạn bè, rồi đến hoàng hôn, lên xe buýt rời khỏi căn cứ huấn luyện mà họ đã sinh hoạt gần một tháng qua.Ngay từ đầu có 99 học viên đến ở, giờ chỉ còn lại 35 người, ký túc xá vốn chật kín giờ lại trống không ít chỗ, có phòng thậm chí bị quét sạch hoàn toàn.
Nam sinh phần lớn đều thích náo nhiệt, một mình ở lại thì quá quạnh quẽ, vì vậy mọi người lũ lượt xách vali chuyển ký túc xá.Thu Sảng một tay kéo theo cái vali lớn bước vào phòng 211: "Hello!
Cho tôi một chỗ với nhé?"
"Không có đâu," Hứa Quỳnh Chi nằm chắn ở cửa làm bộ không cho vào, "Chật rồi, mau mau đi ra ngoài."
Thu Sảng lấy ra một gói que cay, giơ lên quơ quơ trước mặt cậu ta."
Nói thế nào nhỉ," Hứa Quỳnh Chi lập tức giật lấy que cay nhét vào lòng, "Tôi sẽ cố gắng sắp xếp để cậu ngủ ở giường trên tôi vậy."
Không bao lâu sau, Minh Nguyệt Thần xuất hiện ở cửa, tinh tế quan sát khắp lượt bên trong ký túc xá, dường như khá hài lòng với độ sạch sẽ ngăn nắp, liền kéo vali vào trong.Hạ Tây Châu trêu chọc: "Cậu tới thị sát à?"
"Thị sát cũng chẳng phải để xem cậu."
Nam sinh đeo kính gọng vàng nho nhã lễ độ đáp lại, rồi quay đầu hỏi Diệp Doanh: "Giường đối diện cậu còn trống không?"
Hạ Tây Châu nổi đóa: "Mắt cậu cận nặng đến mức đeo kính còn không nhìn thấy hả??
Đó là chỗ của tôi!"
Thảo nào, tên này chẳng lẽ thật sự có tình ý với Diệp Doanh!?Diệp Doanh nói: "Minh ca, chỉ còn giường tầng dưới của Hạ ca còn trống, bạn cùng phòng trước cũng rất ưa sạch sẽ, nếu không thì cậu cứ ở đấy nhé?"
Minh Nguyệt Thần thở dài, ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Tây Châu một cái, ánh mắt ghét bỏ rõ mồn một.Hạ Tây Châu: "Cậu có muốn đánh nhau không hả?"
Minh Nguyệt Thần: "Tôi chưa bao giờ bắt nạt học sinh tiểu học."
Cả phòng bật cười ồ lên, hai người này tính cách xung khắc như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà vẫn có thể chịu đựng nhau bao nhiêu năm như thế, cũng coi như là một kiểu minh chứng cho tình bạn.Diệp Doanh cũng cười, định hỏi Minh Nguyệt Thần có cần mình giúp dọn hành lý không, nhưng Hạ Tây Châu lại không muốn thấy hai người họ tiếp xúc nhiều quá, nhanh tay lẹ mắt chặn lại: "Vụ cá cược kia của chúng ta, cậu không quên đấy chứ?"
"Cái đó à."
Diệp Doanh đương nhiên không quên, chỉ là không ngờ Hạ Tây Châu lại thích mấy món đồ mềm mềm xinh xinh kiểu đó, thật sự khiến người ta bất ngờ.Cậu trèo lên giường, giơ ra hai con sao biển nhỏ một xanh một hồng: "Cậu muốn cái nào?"
Hạ Tây Châu không chút do dự: "Màu xanh."
Diệp Doanh liền ném con sao biển màu xanh cho hắn.
Hạ Tây Châu đưa tay bắt lấy, ôm vào lòng ấn thử: "Tôi ôm ngủ mấy ngày."
Dù con thú bông này chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng với Diệp Doanh thì lại rất có ý nghĩa.
Vì thế cậu không nói thẳng là tặng cho Hạ Tây Châu, nhưng lại cảm thấy mình quá keo kiệt nếu đòi lại, nên nói: "Cho cậu mượn đó, chơi đủ rồi thì trả lại."
Hứa Quỳnh Chi nhìn mà có chút ngưỡng mộ, nhưng lại ngại không dám mở miệng xin Diệp Doanh một cái, vì vậy âm thầm quyết định sau khi rời doanh nhất định phải mua một con y chang như thế.Thu Sảng và Minh Nguyệt Thần thu dọn đồ đạc, chăn gối xong cũng đã hơn tám giờ, Thu Sảng trải một đống đồ ăn vặt ra bàn: "Tới tới tới, đống này tôi giấu kỹ lâu rồi mà chưa bị phát hiện, tối nay tranh thủ chia cho nhanh đi!"
Hứa Quỳnh Chi thò đầu lại gần, vừa thấy đồ ăn liền mắt sáng rỡ: "Oa!
Toàn đồ cay!
Em thích!"
Lý Kính Phỉ nói: "Tôi không ăn cay được lắm."
Minh Nguyệt Thần cũng không ăn được cay, nhưng Thu Sảng nhiệt tình đề cử: "Thử xem đi, đặc biệt thơm, với cả đây là loại cay thường thôi, các cậu chắc chắn ăn được!"
Bạn cùng phòng mới nhiệt tình như vậy, họ cũng không tiện từ chối, thế là mở một túi cổ vịt, nếm thử một miếng.Vài giây sau, Lý Kính Phỉ và Minh Nguyệt Thần đồng loạt bật dậy đi rót một cốc nước to, mồ hôi trên trán túa ra ướt cả.Thu Sảng kinh ngạc: "Các cậu lại yếu thế với đồ cay vậy sao?"
"Sảng ca, cái gọi là 'cay bình thường' của cậu trong mắt người thường chính là 'cay biến thái' rồi đấy?"
Diệp Doanh nói, thấy mặt Lý Kính Phỉ và Minh Nguyệt Thần đỏ bừng vì cay, vội lấy túi sữa chua đưa qua, "Cái này giải cay."
Thu Sảng có phần áy náy: "Nhớ rồi, sau này nếu các cậu đến nhà tôi ăn lẩu, chúng ta gọi một nồi uyên ương nhé."
Hứa Quỳnh Chi vừa nhai cổ vịt vừa hóng chuyện: "Đánh dấu tình hữu nghị sao?"
Thu Sảng vỗ ngực đầy hào khí: "Tôi bao hết!"
Hứa Quỳnh Chi vui sướng reo lên một tiếng, lập tức thêm "ăn lẩu ở cửa hàng của Thu Sảng sau khi rời doanh" vào kế hoạch: "Nói chứ, sau khi chương trình kết thúc mọi người định làm gì?
Chứ em thì nhất định sẽ đi ăn một trận no nê, mấy bữa cơm dinh dưỡng trong doanh làm em gầy rộc cả người!"
Thu Sảng: "Tôi về nhà xem sao, ba mẹ tôi chắc chắn nhớ tôi lắm."
Lý Kính Phỉ: "Tôi cũng về nhà."
Minh Nguyệt Thần: "Xem cổ phiếu mình mua có sập không."
Hứa Quỳnh Chi nhìn hắn một cái kiểu "quả nhiên là cậu".Hạ Tây Châu: "Tôi đưa Diệp Doanh về nhà."
Không khí lặng đi một nhịp, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.Hứa Quỳnh Chi đến cả cổ vịt cũng quên ăn, trợn mắt hỏi: "Sao cậu về nhà lại phải mang theo Doanh Doanh???"
"Cậu ấy đã đồng ý với tôi rồi mà."
Hạ Tây Châu đắc ý nói, giơ tay kéo nam sinh ngồi cạnh lại gần, "Đúng không?"
Chuyện này đúng là cậu đã đồng ý, nên Diệp Doanh ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
"Cậu chắc chắn là dùng thủ đoạn mờ ám gì đó mới lừa được Doanh Doanh theo mình!"
Hứa Quỳnh Chi tức tối nói, rồi quay sang Diệp Doanh, "Doanh Doanh, anh đừng có hắn nói gì thì nghe nấy, ra khỏi doanh rồi anh muốn đi đâu?"
Diệp Doanh nghĩ một lát: "Hẳn là về nhà thôi."
Lần trước gọi điện, Diệp Dập đã nói với cậu rằng hai người họ đều sẽ về nước, nên về tình về lý đều nên về nhà một chuyến."
Về nhà rồi thì sao?"
"Vẫn chưa nghĩ xong," Diệp Doanh nói, "Nếu không được debut thì đi học đại học."
Mọi người cười rộ lên, Thu Sảng trêu: "Vậy là tạm thời cậu chưa đi đâu được."
"Nói chứ, em vốn định sau kỳ thi đại học sẽ đi du lịch tốt nghiệp," Hứa Quỳnh Chi nói, "Tuy tham gia chương trình này cũng rất vui, nhưng rất nhiều bạn cùng lớp của em giờ đang vi vu khắp nơi, thật là hâm mộ!"
Thu Sảng hứng thú bừng bừng: "
Sau này bọn mình cũng có thể hẹn nhau đi chơi mà!
Bọn mình còn có gấu trúc nữa, ăn lẩu xong thì cùng đi xem!"
"Thành phố B mới mở một khu vui chơi nghỉ dưỡng," Minh Nguyệt Thần nói, "Nghe nói cũng khá ổn."
"Đúng rồi, Phỉ ca là người bản địa đúng không?"
Hứa Quỳnh Chi hỏi, "Thành phố H có chỗ nào chơi vui không?"
"Có thể đi xem biển."
Lý Kính Phỉ nói, "Trước kia từng đi một lần, rất đẹp."
Mọi người bắt đầu trò chuyện về những nơi mình đã đi qua hoặc vẫn luôn muốn đến, càng nói càng hào hứng.
Bị nhốt trong doanh lâu như vậy, ai cũng buồn bực phát chán, đều muốn được ra ngoài xả hơi một trận.
Cuối cùng, Thu Sảng vỗ bàn cái bốp: "Vậy quyết định thế nhé!
Sau này tìm cơ hội, cả đám mình đi chơi chung một chuyến!"
Cuộc tán gẫu vui vẻ kéo dài đến hơn mười một giờ đêm, bởi vì ngày mai bắt đầu huấn luyện nên ai nấy đều chúc ngủ ngon rồi lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi tắt đèn, ký túc xá trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều nhẹ nhàng.
Hạ Tây Châu nằm ở giường trên, ôm con sao biển màu xanh trong lòng, cảm thấy như thể ngửi thấy mùi hương trên người Diệp Doanh.Hắn lặng lẽ cúi đầu, vùi mũi vào sao biển, hít một hơi thật sâu.Cũng không phải là mùi thơm gì rõ ràng, mà là một thứ hương thanh thanh đạm đạm, khó tả mà dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thư thái, nhưng lại làm trong lòng hắn ngứa ngáy.Ban đầu ôm gối vốn là có tư tâm, ai ngờ nghe được mùi hương rồi mà không ôm được người, mẹ nó lại càng khó chịu!Hạ Tây Châu trở mình nhìn bóng người đối diện, trong bóng tối tầm mắt không được rõ lắm, chỉ có thể thấy nam sinh nằm nghiêng về phía mình trên chiếc giường đối diện, đắp chăn, hơi thở đều đều, ngủ rất ngoan.Hạ Tây Châu cứ thế mở mắt nhìn chằm chằm một hồi, đầu ngón tay sinh ra ác ý mà sờ sờ con sao biển trên gối ôm, cuối cùng chán nản nhắm mắt lại, đột nhiên xoay người úp mặt vào tường, dùng sức vùi mặt vào gối mà ngủ.__Không biết có phải vì sau khi tham gia chương trình thì cường độ vận động tăng lên không ít không, mà thời gian gần đây giấc ngủ của Diệp Doanh tốt lên rất nhiều, buổi tối ngủ tới nửa đêm cũng không còn thức giấc như trước nữa.
Vậy nên khi sáng sớm hôm đó, lúc ban tổ chức không hề báo trước mà bắt đầu phát sóng đoạn nhạc chủ đề《Hành trình ngày hè》, cậu ngốc ngốc mở mắt, mất khoảng nửa phút mới từ giấc ngủ sâu hoàn toàn tỉnh lại."
Gì vậy?
Bài hát chủ đề??"
Giai điệu đã khắc vào DNA khiến Hứa Quỳnh Chi "soạt" một tiếng bật dậy khỏi giường, ở giường phía trên, Thu Sảng cũng khó khăn mở mắt, vẻ mặt buồn ngủ nhìn giờ:"Trời đất, mới chưa đến 5 giờ!
Tổ tiết mục định cho tụi mình đi phòng tập sớm thế này sao?"
Sáng sớm mà phát nhạc sôi động kiểu này, thực sự khiến tất cả học viên có cảm giác như trở về những ngày đầu học nhảy bài hát chủ đề!Nhưng âm nhạc chỉ phát một lúc liền ngừng lại, tiếp theo là giọng nói đầy sức sống của đạo diễn vang lên từ loa phát thanh:"Mọi người tỉnh chưa?
Tỉnh rồi thì lập tức dậy đi nào, cho mọi người nửa tiếng chuẩn bị, chúng ta sẽ xuất phát đến bãi biển để tổ chức hoạt động xây dựng đội nhóm!"
Hứa Quỳnh Chi lập tức bừng tỉnh!"
Bãi biển?!"
Cậu hét lên, "Em không nghe nhầm chứ?
Vừa rồi loa phát thanh nói sẽ đi bãi biển xây dựng đội nhóm?!"
"Không nghe nhầm đâu!"
Thu Sảng cũng tỉnh hẳn, "Lý Kính Phỉ cậu đúng là linh đấy, hôm qua vừa nói đi ngắm biển, hôm nay liền được đi luôn!"
Lý Kính Phỉ đã thức dậy, đang gấp chăn: "Lúc nãy còn nói phải mang theo đồ tắm với dép lê nữa."
Anh thấy Diệp Doanh vẫn chưa có động tĩnh, bèn vươn tay gõ nhẹ lên gối của giường phía trên: "Tỉnh chưa?"
Diệp Doanh lúc này mới miễn cưỡng hoàn hồn, lên tiếng, dụi mắt ngồi dậy.Người khó gọi dậy nhất chính là bạn học họ Hạ nào đó, ôm gối nằm ngửa mặt trời đất tối sầm.
Diệp Doanh đang định gọi hắn dậy thì thấy Minh Nguyệt Thần đã giật lấy chiếc gối ôm trong tay cậu, không khách khí mà úp thẳng vào mặt.Diệp Doanh: "......"
Cuối cùng cũng được chứng kiến cách "gọi dậy đầy bạo lực" nổi danh truyền thuyết!Phương pháp này đúng là hiệu quả thật, Hạ Tây Châu phịch một tiếng ngồi bật dậy: "Minh Nguyệt Thần, cậu chờ đó cho tôi!!"
Minh Nguyệt Thần chẳng buồn để ý, đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Mọi người ai cũng có một túi hành lý nhỏ, lần lượt nhét vào vài món đồ như đồ tắm hay áo sơmi.
Lý Kính Phỉ còn nhắc nhở: "Buổi sáng hay chiều tối ở bãi biển có thể sẽ lạnh, nhớ mang theo áo khoác."
Thu Sảng giơ ngón cái: "Vẫn là Phỉ ca của chúng ta chu đáo!"
Diệp Doanh cũng nhét vài chiếc áo thun vào túi, bởi vì lúc đến cậu nghĩ kiểu gì cũng sẽ bị loại từ vòng đầu nên chẳng mang theo quần áo nhiều.
Lý Kính Phỉ liếc qua túi của cậu một cái: "Không mang áo khoác à?"
Diệp Doanh gật đầu: "Lúc ấy thấy chắc không cần nên không lấy."
Lý Kính Phỉ lấy một chiếc áo khoác từ tủ quần áo ra đưa cho cậu: "Cầm đi, đến lúc lạnh thì mặc."
Thu Sảng cũng nghe thấy liền nhảy ra một chiếc áo khoác thể thao màu xanh đưa sang: "Tôi có cái này còn chưa mặc lần nào, cậu cầm đi!"
"Cảm ơn."
Diệp Doanh thấy lòng ấm áp, gấp áo khoác cẩn thận nhét vào túi, đang định đi rửa mặt thì Hạ Tây Châu vừa nhìn thấy, lập tức quay lại lôi thêm một chiếc áo khoác thể thao màu đen đưa sang: "Cái này cũng cầm đi."
"Nhiêu đây đủ rồi mà, Hạ ca."
"Của tôi khác," Hạ Tây Châu nói, "Tôi mặc vào thấy vừa ấm vừa thoải mái, không tin cậu thử xem."
Nam sinh vẻ mặt bướng bỉnh, lại nghiêm túc đến mức khiến người ta không đành lòng từ chối.
Diệp Doanh bật cười nhận lấy, lúc này mới nhận ra chiếc áo khoác này từng được cậu mặc qua.Chính là vào buổi tối mưa hôm trước đó.Diệp Doanh gấp áo khoác cẩn thận nhét vào túi, thầm nghĩ: quả thật rất ấm áp.Thu dọn xong đồ dùng cần thiết, các học viên rời khỏi khu huấn luyện, bước lên xe buýt.
Tổ tiết mục giữ bí mật đến phút chót là để tạo bất ngờ cho mọi người, tất cả đều không ngờ lại có cơ hội được ra ngoài chơi ở bãi biển, ai nấy đều hưng phấn nhảy nhót, trông y như một nhóm học sinh tiểu học lần đầu đi dã ngoại mùa xuân.Ba mươi lăm học viên cùng nhân viên tổ tiết mục chen chúc trên chiếc xe buýt, Hứa Quỳnh Chi vừa cất hành lý xong liền quay đầu định gọi Diệp Doanh đến ngồi cùng mình.
Nhưng quay lại thì thấy Hạ Tây Châu đã kéo Diệp Doanh ngồi vào ghế sát cửa sổ, sau đó chính mình cũng yên vị ngay bên cạnh cậu ấy.Hứa Quỳnh Chi: "......"
Tôi hận!!Chiếc xe buýt lăn bánh trong khi bầu trời vẫn còn chưa sáng rõ."
Tôi còn định hôm nay bắt đầu luyện tiết mục sân khấu cơ, tổ tiết mục sao lại đột ngột cho đi hoạt động nhóm thế này nhỉ?"
"Có khi là muốn mọi người thư giãn đầu óc?
Hoặc chuẩn bị cho kỳ ghi hình giữa hè?"
"Mặc kệ vì cái gì, có cơ hội đi chơi là tôi thấy mãn nguyện rồi!
Phải đi bơi mới được!"
"Tôi muốn ăn hải sản!
Ăn cho đã đời luôn!"
Lúc mới lên xe, ai nấy còn hăng hái thảo luận đủ thứ về chuyến đi biển.
Nhưng do xuất phát quá sớm, lại phải đi xe đường dài, dần dần tất cả đều bắt đầu uể oải.Diệp Doanh buổi sáng vốn đã hay ngơ ngác, giờ buồn ngủ càng dữ dội, cuộn tròn trong ghế xe, đầu lắc lư gật gù, trông vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.Hạ Tây Châu bất giác hạ giọng nói: "Còn lâu mới tới nơi, dựa vào vai tôi ngủ một lát đi."
Diệp Doanh dụi mắt: "Không cần đâu, ép vào cậu sẽ khó chịu."
"Với cân nặng của cậu mà cũng lo đè nặng tôi?"
Hạ Tây Châu vỗ nhẹ vai phải của mình, giọng ra lệnh, "Mau lên."
Diệp Doanh cười, cũng không khách sáo nữa, rút người lại, gối đầu lên vai Hạ Tây Châu, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.Hạ Tây Châu nhẹ nhàng mở túi hành lý, lôi chiếc áo khoác màu đen của mình ra, cẩn thận đắp lên người Diệp Doanh.
Màu đen của áo càng làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo của cậu, lúc ngủ lại càng ngoan ngoãn yên tĩnh, nhìn thôi cũng khiến người ta mềm lòng.
Khoảng cách này, cuối cùng cũng gần hơn so với tối hôm qua.Tâm trạng bồn chồn không yên suốt từ đêm qua của Hạ Tây Châu lúc này cuối cùng cũng được xoa dịu đôi chút.
Trời vẫn chưa sáng, không gian trong xe âm u, các học viên đều đã ngủ cả, có người còn khẽ ngáy.Hắn thu lại ánh mắt, nhìn cậu nam sinh đang gối đầu trên vai mình, hơi nghiêng đầu, nín thở... rồi khẽ đặt một nụ hôn lên sợi tóc của cậu ấy.Như giọt sương chạm khẽ cánh hồng.