- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,851
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm] Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Sau Khi Tham Gia Show Tuyển Tú
Chương 39
Chương 39
Editor : hanyynehhDiệp Doanh phát hiện kể từ sau đó, Hạ Tây Châu càng dính lấy cậu hơn trước.Tắm rửa xong bò lên giường, Diệp Doanh lấy từ cạnh gối ra một quyển sổ tay.
Đây là thứ mà Lý Kinh Phỉ đưa cậu trước đó, bên trong ngoài kế hoạch huấn luyện còn có nhiều kinh nghiệm luyện võ rất thực dụng.
Ban ngày không đủ thời gian, nên cậu đã hình thành thói quen mỗi tối trước khi ngủ sẽ đọc hai trang.
Nếu gặp chỗ nào không hiểu, chính Lý Kinh Phỉ cũng rất thoải mái, lúc nào cũng sẵn lòng chỉ dạy.Cậu đặt cuốn sổ lên đùi, dựa vào tường, vừa lật một trang thì nghe giường vang lên tiếng kẽo kẹt hai cái — có người nhẹ nhàng bước lên dây thang rồi trèo lên, ngồi xuống bên cạnh cậu."
Đêm hôm rồi còn học à?
Chăm chỉ vậy làm gì, phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ?"
Hạ Tây Châu không hỏi han gì mà trực tiếp lấy sổ của cậu đặt sang một bên: "Đừng xem nữa, đợi hôm nào tôi viết cho cậu cái khác, còn hay hơn cái của hắn."
Lý Kinh Phỉ cách đó không xa ném tới một ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Tây Châu hất cằm nhìn lại, trong mắt toàn là ý khiêu khích.Diệp Doanh bị cậu quấy phá mà chẳng buồn giận: "Cậu lên đây làm gì?"
Hạ Tây Châu ra vẻ thần bí lấy ra một khối vuông: "Cho cậu chơi cái này."
Diệp Doanh bị thu hút ánh mắt: "Máy chơi game?"
Hạ Tây Châu hừ một tiếng: "Không có điện thoại chơi, ta lén mang cái này vào đấy."
Vừa nói vừa bật trò Star Wars lên, ngón tay thon dài điều khiển phi cơ điêu luyện, phối hợp cùng âm thanh "biu biu biu" sống động, máy bay địch liên tiếp bị bắn hạ, điểm số góc phải trên màn hình tăng vùn vụt, cuối cùng dừng lại ở 9860 điểm."
Lâu lắm rồi không phá được kỷ lục."
Hạ Tây Châu quay đầu lại, ánh mắt trêu chọc, "Sinh viên gương mẫu, có biết chơi trò này không đấy?"
Diệp Doanh nhẹ cong khóe môi, lấy máy chơi game từ tay cậu, bắt đầu lại từ đầu.Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hạ Tây Châu, cậu nhẹ nhàng đánh được 7441 điểm."
Lâu rồi không chơi, tay hơi cứng."
Diệp Doanh vừa lẩm bẩm vừa khởi động lại.
Sau lần chơi thứ ba, cậu đã phá kỷ lục với số điểm mới góc phải trên màn hình: 10265.Hạ Tây Châu: "......"
Khoan đã, cái này sao lại không giống với tưởng tượng của hắn??Chơi game giỏi không phải là sở trường của học tra à?
Sao người ngồi cạnh lại còn bá hơn mình??Nhưng cậu đâu biết, hồi nhỏ Diệp Doanh thường xuyên chơi game với Diệp Dập.
Diệp Dập vì muốn thắng được anh trai nên liều mạng luyện, đáng tiếc lần nào cũng bị hành cho khóc.Chỉ số thông minh cái thứ này, nghiền áp tuyệt đối không có lý lẽ gì để nói cả

Đột nhiên, hắn vươn tay cào nhẹ một đường vào chỗ nhột bên hông Diệp Doanh.Tay Diệp Doanh khẽ run lên, máy chơi game bay thẳng ra ngoài.
Hạ Tây Châu cũng chẳng thèm quan tâm đến máy chơi game nữa, lập tức nhào tới, ra sức cào cậu thêm lần nữa.
Diệp Doanh vừa né vừa cười, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, bị hắn ấn thẳng xuống giường."
Đừng mà...
Hạ ca...!"
Diệp Doanh cực kỳ nhột, mặt mày đỏ ửng vì cười, vừa tránh vừa tìm cách bắt lấy tay Hạ Tây Châu đang làm loạn, thấy mình không phải đối thủ, đành đầu hàng xin tha: "Tôi sai rồi, Hạ ca...
Đừng nữa...
Ái!"
Hạ Tây Châu được nước lấn tới, hoàn toàn bộc lộ bản chất tiểu nhân: "Biết tôi lợi hại chưa hả?
Biết chưa?"
"Biết rồi!
Biết rồi mà!"
Hai người lăn qua lăn lại trên giường, đùa giỡn không ngừng.
Phó Úc Lâm bị tiếng ván giường rung loảng xoảng làm cho không chịu nổi, ngẩng đầu lên nói: "Hai người đừng lắc nữa!
Lắc nữa là cái giường nó sập luôn đó!"
Hạ Tây Châu thấy khóe mắt Diệp Doanh đã ngân ngấn nước, hơi thở rối loạn, lúc này mới phát lòng từ bi mà buông tay, kéo cậu từ trên giường ngồi dậy.Diệp Doanh hít hít mũi, thấy sắp đến giờ tắt đèn trong ký túc xá, liền đưa lại máy chơi game cho Hạ Tây Châu: "Về đi, buồn ngủ rồi."
Hạ Tây Châu lại không muốn đi: "Hay để tôi ngủ luôn ở giường cậu đi."
Diệp Doanh với mấy cái suy nghĩ lạ đời của hắn đã quá quen rồi, không còn gì để nói: "Ca, đây là giường đơn."
Hạ Tây Châu nghiêm túc phản bác: "Hai đứa mình đâu có béo, nằm chen chút là được mà."
"Không được."
Diệp Doanh sợ hắn thật sự nằm xuống, vội vàng đuổi đi: "Cậu mau về đi."
Thấy tên kia không nhúc nhích, Diệp Doanh liền cầm lấy con sao biển màu hồng đập nhẹ vào người hắn.
Lực hoàn toàn không mạnh, nhưng Hạ Tây Châu vẫn làm bộ làm tịch rên "ai da", còn giả vờ ngã người tựa thẳng lên người Diệp Doanh, không chịu nhúc nhích.Mấy bạn cùng phòng cuối cùng cũng chịu hết nổi, Phó Úc Lâm mặt mày đau khổ: "Hai người ồn ào đủ chưa!
Ý thức giùm đi, ký túc xá còn người khác đó!!"
Triệu Tư Nặc: "Rõ ràng ai cũng là chó độc thân, tại sao tôi lại có cảm giác bị nhét đầy cẩu lương vậy hả!?"
Diệp Doanh bị trêu đến ngượng, đẩy Hạ Tây Châu thêm hai cái nữa, hắn hừ một tiếng, cuối cùng cũng không tình nguyện mà vịn lan can trèo xuống.Mọi người cười đùa ầm ĩ một trận, sau đó liền tắt đèn đi ngủ.
Diệp Doanh ôm hai con sao biển nhỏ, sắp xếp lại chỗ ngủ một chút, chợt để ý đêm nay Hứa Quỳnh Chi có vẻ yên tĩnh khác thường.Nếu là bình thường mà thấy Hạ Tây Châu làm loạn như vậy, Hứa Quỳnh Chi đã sớm lao qua bảo vệ cậu, nghiêm giọng quát "Không được bắt nạt Doanh Doanh của tui" rồi.Diệp Doanh ló đầu ra ngoài nhìn thử, thấy giường nghiêng đối diện, Hứa Quỳnh Chi nằm quay mặt vào tường, hình như đã ngủ rồi.Nửa đêm, Diệp Doanh mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mơ, cậu bị bao vây bởi một đám thú bông hình sao biển — đủ mọi màu sắc, mềm mại dễ thương, từng con từng con chen nhau muốn ôm lấy cậu.
Nhưng mỗi lần có con nào sắp ôm được, lại bất ngờ biến thành Hạ Tây Châu.
Vẫn là dáng vẻ bảnh bao đó, cười gian tà mà nhìn chằm chằm vào cậu.Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Diệp Doanh ngơ ngác suy nghĩ: mơ gì kỳ vậy trời?
Cậu trở mình định ngủ tiếp, thì bất chợt nghe thấy trong ký túc xá, ngoài tiếng ngáy nho nhỏ ngọt ngào ra... còn xen lẫn tiếng nức nở rất khẽ.Đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Diệp Doanh hơi ngẩng đầu lắng nghe thêm một lúc nữa, cuối cùng xác định không phải mình nghe nhầm.Cậu lặng lẽ ngồi dậy, lần theo âm thanh đến bên giường của Hứa Quỳnh Chi, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu bạn.Hứa Quỳnh Chi khựng lại, tiếng nức nở nghẹn ngào lập tức dừng, giả vờ như đã ngủ.
Nhưng giả vờ không giống chút nào.
Diệp Doanh khẽ nói "Ra đây", rồi mở cửa ký túc xá bước ra ngoài.Ngồi ở cầu thang chưa bao lâu, Hứa Quỳnh Chi mặc áo ngủ đi tới, ngồi co chân lại cạnh cậu, ôm gối, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ."
Tối nay đã cảm thấy cậu có gì đó không ổn rồi," Diệp Doanh nghiêng đầu nhìn bạn, "Sao vậy?
Có gì thì đừng giấu, nói với tớ đi."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu, Hứa Quỳnh Chi liền mếu máo, nước mắt sắp rớt: "Doanh Doanh, còn hai ngày nữa là đến lần công diễn thứ hai rồi, tớ sợ lắm."
"Sợ cái gì?"
"Sợ mình không biểu hiện tốt..."
Hứa Quỳnh Chi cúi đầu, mái tóc mềm rũ xuống, như chú chó nhỏ buồn bã, "Lúc mới vào doanh tớ chẳng thấy áp lực gì cả, cứ nghĩ là đi chơi thôi, cảm thấy nếu bị loại cũng chẳng sao.
Nhưng sau này thì khác... tớ càng ngày càng thích nơi này, vì tớ đã kết được rất nhiều bạn."
"Sau đợt công diễn đầu, thành tích của tớ bất ngờ tăng cao, vượt xa tưởng tượng của chính mình.
Nhưng thay vì hài lòng, tớ lại ngày càng tham lam hơn...
Cậu, Phỉ ca và Sảng ca đều đã vào nhóm có thể debut, chỉ còn tớ là chưa.
Tớ sợ đợt công diễn thứ hai mình biểu hiện không tốt, sợ bị loại, sợ cuối cùng không thể nói được..."
Nói tới đây, nước mắt Hứa Quỳnh Chi rơi lã chã: "Tớ biết mình không giỏi giang gì mấy, có khi cũng chẳng xứng làm minh tinh.
Nhưng tớ thích cậu, thích cậu thật đấy.
Tớ muốn làm bạn với cậu thật lâu, không muốn chỉ ba tháng ngắn ngủi rồi phải chia xa..."
Hứa Quỳnh Chi cảm thấy mấy lời mình vừa nói thật ra có hơi làm quá.
Bằng hữu có hợp có tan vốn là chuyện bình thường — từ nhỏ, đến trung học, rồi cả khi trưởng thành, kiểu chuyện như vậy chẳng thiếu gì.
Có thể có những tình bạn không vì khoảng cách mà nhạt phai, nhưng cũng có rất nhiều người từng thân thiết đến đâu, qua năm dài tháng rộng không gặp mặt, dần dần rồi cũng trở nên khách sáo.Huống chi, bạn bè bình thường thì dù không sống cùng một thành phố, cũng vẫn có thể hẹn gặp nhau.
Nhưng nếu Diệp Doanh thực sự trở thành minh tinh, thì muốn gặp lại... có lẽ sẽ là chuyện rất khó khăn.Hứa Quỳnh Chi không muốn xa cậu ấy.
Không chỉ là ba tháng nghỉ hè này — cậu còn mong rằng trong vài năm tới, họ vẫn có thể giống như bây giờ: cùng nhau nỗ lực, cùng nhau vui đùa, như bạn bè lại như người thân, ngày ngày bên nhau.Diệp Doanh vươn tay khoác lên vai cậu:
"Ai nói cậu không giỏi?
Cậu vừa thông minh lại đáng yêu, còn rất dũng cảm nữa.
Nhị công lần này chọn vũ đạo là một phần có độ khó cao, người xem chắc chắn sẽ nhớ đến cậu."
"Nhưng mà... tớ vẫn luôn không dám nói," Hứa Quỳnh Chi đột nhiên khóc nức nở hơn, "Tớ thật sự rất khâm phục cậu, tớ cũng muốn giống như cậu, dám thử thách bản thân.
Nhưng sau đó... tớ lại nghĩ, nếu chọn vocal thì chắc chắn hơn nhiều.
Có khi như thế tớ đã không bị loại rồi..."
Nam sinh mím môi khóc đến rối cả hình tượng, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Diệp Doanh mềm lòng, đưa tay lau nước mắt giúp cậu:
"Nếu không tự mình thử một lần, thì chẳng ai có thể biết trước kết quả sẽ ra sao.
Hạ ca từng nói với tớ một câu — nếm thử một lần sẽ nghiện đó —— lúc cậu tập điệu nhảy này, có thấy vui không?"
Hứa Quỳnh Chi khịt mũi, gật đầu một cái."
Vậy thì đừng nghĩ quá nhiều, cứ tận sức thể hiện bản thân đi.
Cậu đã nỗ lực, mọi người nhất định sẽ thấy được."
Diệp Doanh nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, "Tớ đảm bảo."
Hứa Quỳnh Chi gật đầu thật mạnh, rồi giọng vẫn nghèn nghẹn hỏi:
"Vậy... nếu cuối cùng tớ không được debut, tớ còn có thể tìm cậu chơi nữa không?"
"Cậu chắc chắn sẽ debut," Diệp Doanh cười khẽ, "Tớ cũng sẽ debut."
Hứa Quỳnh Chi như sắp bật khóc thêm lần nữa, nhưng lần này trong mắt lại ánh lên sự kiên định và tin tưởng, long lanh như được tiếp thêm sức mạnh:
"Vậy tớ cũng sẽ debut!
Tớ phải tranh thủ hai ngày cuối luyện tập thật chăm chỉ, tớ muốn đầu huyền lương trùy thứ cổ, tớ muốn ——""Cậu buồn ngủ."
Diệp Doanh tóm lấy chú cún nhỏ đang hưng phấn đến mức như muốn lao ngay đi luyện nhảy giữa đêm, xách thẳng về ký túc xá.---Lần công diễn thứ hai vẫn giống như lần đầu tiên, thứ Sáu tổng duyệt, thứ Bảy tối bảy giờ chính thức diễn ra tại Nhà thi đấu Trung tâm, tiếp tục sử dụng hình thức phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình qua nền tảng Mật Đào Video.Trưa thứ Bảy, các thực tập sinh ngồi xe buýt đến nhà thi đấu.
Bỗng có người reo lên, phấn khích chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Nhìn kìa!
Có tường hoa kìa!"
Mọi người nghe vậy liền rộn ràng quay đầu nhìn, quả nhiên, từ ngoài cổng vào đến tận khán đài, xếp đầy những tường hoa rực rỡ — tất cả đều do fan tự phát dựng lên để cổ vũ.
Tường của Hạ Tây Châu là màu đỏ, ngầu lòi và khí chất bá đạo; của Lý Kính Phỉ là lam băng, sâu thẳm và tao nhã; còn của Minh Nguyệt Thần là trắng bạc, cao quý thần bí...Rất nhiều thực tập sinh lộ vẻ ngưỡng mộ — dù sao cũng không phải ai cũng có được một tường hoa xinh đẹp như thế.Ngồi hàng ghế phía trước, Thu Sảng đột nhiên quay đầu lại, cười nói:
"Diệp Doanh, nhìn kìa!"
Diệp Doanh theo tay cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được tường hoa dành riêng cho mình.Toàn thể tường hoa mang tông xanh lá nhạt, như một khu rừng mộng ảo thần kỳ, cành lá xum xuê nở đầy hoa, còn có vài chú chim sơn ca nhỏ xíu giống hệt thật đang đậu trên cành — vừa tinh xảo vừa đáng yêu."
La Tử Huy" nhịn không được cảm thán:
"Ta phát hiện tường hoa của lá ca lớn gấp đôi người khác đấy...
Cậu nhất định có fan đại gia rồi!"
Tường hoa dù to dù nhỏ, quý nhất vẫn là tình cảm và ý nghĩa đằng sau nó.
Diệp Doanh xuyên qua cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn về phía khu rừng xanh lục nhỏ kia — trong lòng nghĩ, mình nhất định sẽ không để những người yêu thích mình phải thất vọng.——Tối thứ Bảy, hiện trường chật kín người xem, cả khán đài biến thành một biển người rực rỡ, ai nấy đều mang theo vật cổ vũ, giơ cao bảng đèn của thực tập sinh mình yêu thích, cuồng nhiệt gọi tên họ.
Phòng phát sóng trực tiếp bên chính phủ cũng náo nhiệt không kém, những khán giả không đến xem trực tiếp đang sôi nổi trò chuyện trên làn đạn bình luận: [ Vé lần này khó giành quá!
Chưa tới một giây đã bán hết sạch, ai cướp được đều là quái vật xúc tu cả đấy!! ] [ Mong đợi nhị công từ lâu rồi, hy vọng hôm nay mọi người đều phát huy thuận lợi! ]MC Phan Lật đơn giản giới thiệu sơ qua quy trình công diễn lần hai.
Do số lượng thực tập sinh đã giảm bớt, lần này khán giả tại hiện trường chỉ được chọn một thực tập sinh yêu thích nhất trong mỗi tổ khi bỏ phiếu.
Đội ngũ biểu diễn tốt nhất cũng từ ba đội rút xuống còn hai — một đội vũ đạo và một đội thanh nhạc — khiến cuộc cạnh tranh so với lần đầu càng thêm kịch tính."
Không nhiều lời nữa, xin được giới thiệu đội đầu tiên của tổ vũ đạo —《Believer》!"
Để xây dựng cảm giác thần bí và không khí cho sân khấu, phần giới thiệu thành viên được chiếu sau, màn biểu diễn mở đầu trước.Trong màn đêm tối đen, ánh đèn dần dần chiếu sáng, lộ ra thiết kế sân khấu đầy ấn tượng: một lớp mạng nhện phủ kín tro bụi giăng trên nền, xung quanh là một loạt đồ gia dụng cũ kỹ được phủ bằng vải bố trắng xỉn màu.
Dưới ánh sáng u ám, cả sân khấu toát lên cảm giác đổ nát và nặng nề.Tiếng nhạc vang lên, năm vũ công đang ngồi bất động dưới đất từ từ giơ cánh tay vén tấm vải bố lên, rồi chậm rãi đứng dậy từ trong đống tàn tích.first things first
(trước tiên)
i'm a say all the words inside my head
(tôi sẽ nói ra hết những điều chất chứa trong đầu)
i'm fired up and tired of the way that things have been, oh-ooh
(tôi căm phẫn và mỏi mệt vì cái thế giới bất biến đến ngột ngạt này)Ngay phần mở đầu, Thu Sảng đã khiến cả khán đài dậy sóng — trái ngược hoàn toàn với hình tượng sôi nổi, nhiệt huyết ở công diễn đầu tiên, lần này cậu như biến thành một người khác.
Mái tóc nhuộm màu tro bạc, má phải và trán vẽ thêm một vết sẹo khâu sống động như thật, ánh mắt sắc bén chứa đầy ngạo nghễ và vết tích của sự sa ngã, toát ra vẻ đẹp khác lạ đầy cuốn hút. [ Sảng ca soái quá trời đất!! ]
[ Trời ơi, tạo hình "hắc hóa" này đỉnh thật sự, ánh mắt đó làm tôi dính thai tại chỗ luôn!! ]
[ Trước giờ vẫn chưa "get" được Thu Sảng, bây giờ thì tôi hét to "chồng ơi!" luôn rồi, cậu ấy quá hợp với giọng hát này!! ]Khán giả tại hiện trường cùng làn đạn trong livestream đều đồng loạt hét chói tai.
Thu Sảng bước đi bằng những động tác cứng đờ như robot, như một con rối bông bị giật dây; nhưng trong những chuyển động đó lại ẩn chứa sự giãy giụa dữ dội — như thể có một cơn giận lửa trời đang dồn nén trong lồng ngực, khiến cậu bất chấp tất cả để cắt đứt sợi dây vô hình thao túng mình từ phía sau.second things second
(kế đó)
don't you tell me what you think that i can be
(đừng nói ta nên là người như ngươi mong đợi)
i'm the one at the sail, i'm the master of my sea, oh-ooh
(ta là kẻ cầm lái, là chủ nhân biển cả tâm hồn của chính mình)Trên sân khấu chính, một nam sinh tóc xoăn với khuôn mặt thanh tú, dịu dàng, dễ khiến người ta liên tưởng đến cậu em trai ngoan ngoãn nhà bên.
Thế nhưng lúc này đây, cậu lại nở một nụ cười kỳ quái và quỷ dị, đuôi mắt trái được vẽ vài giọt lệ màu đen, mái tóc nhuộm bạc khô rối hỗn loạn — trông chẳng khác nào một con búp bê vải bị chủ nhân chán ghét, vứt bỏ, phủ đầy bụi đất.Tứ chi cậu cử động cứng nhắc, như không hề khớp nhau; mỗi động tác đều có chủ ý lệch nhịp, toàn thân tựa như bị dây thừng điều khiển, các khớp xương phát ra cảm giác bị gò bó ép buộc.
Cộng thêm nét mặt giằng xé thống khổ, khiến khán giả theo dõi không khỏi căng thẳng siết chặt tay.
Thế rồi trong khoảnh khắc đó, thân thể cậu bất ngờ run lên, tựa như hoàn toàn phá vỡ gông cùm xiềng xích, đôi mắt đờ đẫn bỗng ánh lên tia sáng linh động, nghiêng đầu về phía màn ảnh, nở nụ cười vui sướng đến cực độ — đến mức mang theo đôi chút điên dại. [ Ôi mẹ ơi nổi hết da gà!!! ]
[ Nhóm này đúng là bất ngờ lớn, Hứa Quỳnh Chi làm tôi kinh ngạc thật sự, tưởng chỉ là kiểu ngoan ngoãn dễ thương, ai ngờ có thể "gánh" được phong cách như này! ]
[ Trúng gu tôi hoàn toàn, tôi mê mệt mấy kiểu ám hắc hệ bệnh kiều như thế này, quá đỉnh aaaa! ]
[ Sảng ca với Chi Chi biểu hiện sân khấu đều cực mạnh, cho xin cái cam thẳng luôn!! ]pain!
(thống khổ!)
you made me a, you made me a believer, believer
(ngươi khiến ta tìm lại được tín niệm, trở thành một kẻ tin tưởng)
pain!
(thống khổ!)
you break me down, you build me up, believer, believer
(ngươi bóp nghẹt ta, rồi lại tái tạo ta, khiến ta cam tâm tình nguyện trở thành tín đồ của ngươi)Càng về sau, năm vũ công như thể hoàn toàn thoát ly mọi trói buộc, bắt đầu chìm đắm trong một trận cuồng hoan tự do.
Mở đầu màn trình diễn là âm nhạc u tối, đè nén, nhưng bản chất lại giống như một ngọn lửa cuồng nộ — thiêu đốt cả sân khấu, khiến người xem sinh ra xúc động mãnh liệt, như thể bản thân cũng đang bốc cháy trong lòng, chỉ muốn phá núi dời non, chẳng ngại đầu rơi máu chảy, cũng muốn sống hết mình để làm điều mình khao khát.Tiếng nhạc dồn dập, cao trào dâng lên, bầu không khí bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Khán giả tại hiện trường hò hét vang trời, tiếng reo hò mãnh liệt đến mức tưởng như sắp xé rách màng nhĩ.
Trong phòng chờ phía sau sân khấu, các thực tập sinh cũng lần lượt phấn khích đứng bật dậy, lắc lư theo nhịp nhạc.
Hạ Tây Châu nhìn chằm chằm vào hình ảnh thiếu niên rực rỡ trên màn hình, nhếch môi cười lạnh:"Tiểu cuộn len có bản lĩnh thật đấy."
Diệp Doanh cũng đang dõi mắt theo màn hình, đáy mắt hiện lên một nụ cười rất sâu.Đây đại khái chính là sức hấp dẫn của sân khấu.Mỗi người mang theo tình yêu nhiệt huyết đều có thể toả sáng rực rỡ nơi ấy.