[ Anh, người này có chuyện xưa nha. ][ Tới tới tới, để tôi bốc gói hạt dưa, ngồi xuống nghe cậu kể. ][ Chú cảnh sát: Cậu nói tiếp đi, tôi đang nghe. (trước tiên cho cậu cộng điểm cái đã.jpg) ]◆{ Ba mẹ tôi mở nhà trẻ, gọi là Nhà trẻ Dương Quang, cái tên nghe thực sự quê mùa.Lẽ ra nó phải là nơi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.Nhà trẻ sơn màu trắng, phía trước có một cái sân rộng, trong sân đặt rất nhiều cầu trượt sặc sỡ.Khi còn nhỏ, tôi học ngay tại nhà trẻ của mình.Lúc bé, tôi luôn cảm thấy chỗ đó rất lớn, có rất nhiều trò vui như bập bênh hay như xích đu.Nhưng lớn lên rồi, vì một số nguyên nhân mà tôi không quay lại nữa.Giờ nghĩ lại, nơi đó thật ra cũng không lớn, tôi cũng chẳng nhớ rõ cách bày trí trò chơi thế nào.Điều khiến tôi ấn tượng sâu nhất, là hai cậu bé.Một người họ Vương, vì thường ngày cư xử quá quái gở, lanh lợi lại bá đạo nên được gọi là tiểu bá vương.Người còn lại tên là Cái.Cậu ấy rất thanh tú, da trắng, dáng người mảnh khảnh.Nhìn y hệt một cô bé khi còn nhỏ.Đặc điểm lớn nhất là trên mặt có ba nốt ruồi, ở bên trái thái dương kéo xuống, nằm nghiêng song song.Cậu ấy rất trầm lặng, khi bọn nhỏ tụm lại chơi trò diều hâu bắt gà con, cậu chỉ ngồi dựa vào giá xích đu, lặng lẽ nhìn mà chẳng nói một lời.Giá xích đu đó rất cao, làm bằng gỗ, như một khung cổng lớn.
Hai sợi dây thừng chắc chắn buộc một tấm ván gỗ treo xuống.Trên xích đu, chính là tiểu bá vương.Hắn mang đôi giày thể thao đen trắng cực ngầu, áo ngắn tay màu xanh nước, quần short xanh đậm thêm cả cà vạt nhỏ màu xanh rêu trông như tiểu quý tộc.Đó là đồng phục của nhà trẻ, ai cũng mặc như vậy, chỉ khác là bé gái thì mặc váy dài.Tiểu bá vương tuy còn nhỏ, gương mặt chưa rõ nét, sống mũi chưa cao nhưng vẫn có thể thấy đường nét lạnh lùng.Hắn ngồi đu đưa mãi, không chịu xuống, còn bên cạnh có người khao khát được chơi.Tôi biết rằng Cái muốn chơi, nhưng tính cậu ấy không bao giờ chủ động mở miệng.Ngày đó trời âm u, chắc là nhiều mây.“Cậu ngồi đó cả buổi rồi Vương Lương, mau xuống cho tụi này chơi.”
Tôi gọi thẳng tên hắn.
Vì bố tôi là hiệu trưởng, mẹ tôi là cô giáo nên trong lớp chỉ có tôi không sợ hắn.Sau đó hắn nhảy xuống bãi cỏ xanh, xích đu cũng theo đó chậm rãi ngừng lại.Các bạn khác nghe tôi gọi cũng dừng chơi, cùng nhau lặng lẽ nhìn.Tôi và tiểu bá vương im lặng giằng co, như thể giây tiếp theo sẽ phải quyết định xem ai mới là “vương giả” của lớp chồi.Hắn liếc tôi, khóe miệng cong lên, nở nụ cười khinh khỉnh: “Cậu là cái thá gì?”
Rồi lập tức dùng sức đạp chân, đu mình cao hơn nữa.Hắn phớt lờ tôi hoàn toàn, coi như tôi không tồn tại.Tôi tức đến đỏ mặt: “Cậu!
Xuống mau!
Cậu chiếm cả ngày rồi!
Vừa tan học là cậu độc chiếm, người khác còn chơi gì được nữa!”
“Biến mẹ đi.”
Hắn nói bậy, vừa ngắn vừa thô.
Thậm chí không thèm nhìn tôi, chỉ buông câu đó khiến tôi mặt nóng bừng.“Thôi, thôi mà…”
Cái có lẽ thấy tôi sắp mất khống chế nên vội chạy tới kéo tôi lại.Tôi vẫn chưa nguôi giận, ngực phập phồng dữ dội.Trong khi bóng dáng màu xanh kia vẫn đong đưa trước bầu trời như được gột rửa, đung đưa ngay trước mắt tôi.“Nếu không thì chúng ta đi chơi diều hâu bắt gà con đi.
Tôi làm diều hâu.”
Cái kéo tay tôi, kéo tôi đi.Cậu ấy là người rất quen với việc nhường nhịn, sợ phiền phức, sợ xung đột.
Sau này nghĩ lại, có lẽ do gia cảnh.Cậu ấy không có cha mẹ, nhà lại nghèo.Cha mẹ mất trong một vụ tai nạn xe, bị xe bồn chở xăng đâm phải, để lại cậu ấy với bốn ông bà già, chỉ sống nhờ chút tiền lương hưu.Còn tôi có cha mẹ và có tiền.Định sẵn khi chúng tôi va chạm, tôi và tiểu bá vương sẽ lao vào nhau còn Cái thì chỉ dám vung vẩy tay chân một mình.*Ngày hôm đó, tiểu bá vương nhìn tôi hậm hực nhượng bộ, khóe miệng nhếch lên.Tôi biết hắn đang lấy lưỡi chống má trong, ngầm tuyên bố mình thắng.Khi ấy tôi thật sự muốn nhổ cái lưỡi của cậu ta ra.Trời xanh, áo xanh, tóc đen, khung gỗ vàng, bóng dáng kia nhún nhảy trước mắt.Cảnh tượng đó, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.Về tiểu bá vương, đây là một trong hai ký ức sâu nhất của tôi.Một là cảnh hắn ngẩng cao đầu đu vút lên trời xanh.Còn một là khi hắn ngã nhào xuống bùn lầy.*Sau khi về nhà ——“Ba, mẹ.
Nhà mình ít xích đu quá, chỉ có một cái.
Muốn chơi thì căn bản chẳng đến lượt.”
Tôi dựng đũa cắm thẳng vào bát cơm.Bình thường ba mẹ sẽ mắng tôi vô lễ, nhưng hôm đó tôi bực quá, cứ nghẹn cơn tức trong ngực, không xả ra thì khó chịu.“Không chơi được thì đợi chút, rồi cũng đến lượt thôi.”
Ba tôi lấy đũa ra khỏi bát, đặt ngay ngắn lại, cười rồi nhéo má tôi.Ông là người dễ tính, luôn dạy tôi “Lùi một bước, trời cao biển rộng.”
“Lùi một bước, trời cao biển rộng.”
Ba lại nói như thế.“Không giống!
Lần này không giống!”
Tôi chu môi, giọng nghẹn lại: “Cậu ta chiếm xích đu, căn bản không cho ai chơi!”
“Ai?”
Mẹ lập tức nhìn tôi, ánh mắt sắc bén.“Ai không cho?”
“Tiểu bá vương!”
“Tiểu bá vương là ai?”
“Vương Lương!
Cậu ta ngồi đó cả ngày như thể mọc rễ luôn rồi, chẳng chịu nhường!”
“Cùng lớp với con… phải không?”
Mẹ khẽ cau mày, vẻ mặt suy tư.Tôi mách tiếp: “Không chỉ xích đu đâu, thứ gì cũng tranh giành với tụi con, cái gì cũng muốn chiếm.”
Tôi biết mẹ không phải giáo viên chủ nhiệm, ba cũng không thể thật sự tranh chấp với một đứa trẻ.
Tôi chỉ cần có nơi để trút giận, có người đồng tình rằng “Đúng là nó đáng ghét”, vậy là đủ.Người lớn đồng ý, tôi mới thấy mình đúng.Đây là điều tôi hiểu ra sau này, khi nghĩ lại đoạn ký ức đó.Khi ấy tôi chỉ là đứa bé năm tuổi, sao biết rõ mình nghĩ gì chứ.Rồi tôi nghe thấy mẹ nói với ba: “Còn thiếu hai cái nữa là sẽ lên cấp ba.”
Ánh mắt ba mẹ trao đổi, tôi không hiểu.“Vậy…
để tôi thử tìm hiểu về gia đình nó.”
Ba lưỡng lự.“Sợ gì.”
Mẹ nắm tay ba, ngón tay trắng nõn khẽ siết lấy tay ông như an ủi.Tôi ngơ ngác: “Ba mẹ đang nói gì vậy?”
Ba cười: “Còn hai ngày nữa cuối tuần, đến lúc đó ba mẹ sẽ dẫn con đi công viên giải trí.
Chơi ở đó rồi, mấy cái xích đu chẳng đáng gì nữa đúng không?”
Công viên giải trí.
Với một đứa bé lúc đó, hấp dẫn đến mức nào chứ!Nghe vậy, tôi lập tức ngoan ngoãn.“Hừ ~” Tôi làm bộ hờn dỗi, rồi cầm đũa ăn cơm tiếp.“Nhưng mà cũng phải mua thêm xích đu, một cái ai mà chơi đủ.”*Cuối tuần chơi thỏa thuê xong, tôi lại về nhà trẻ.Xích đu vẫn chỉ có một cái, nhưng ngoài dự đoán là lần này sau giờ học, tiểu bá vương không còn độc chiếm nữa.Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đúng chỗ của mình, không nói chuyện, không ăn vặt, cũng chẳng rung chân.Bàn học của chúng tôi, mặt bàn màu gỗ.
Khung kim loại bên cạnh lại xanh lá, cùng màu với đồng phục.Mà hắn ngồi ở đó, lặng im đến mức gần như hòa vào khung cảnh xung quanh.Không giống tiểu bá vương, hắn trái ngược hoàn toàn.Tôi trêu hắn: “Này, sao cậu không chơi?”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi bỗng cúi gằm xuống, đôi mắt đen khẽ run rẩy.Hắn cúi thấp đầu, càng ngày càng thấp, đến mức như muốn chui tọt vào bàn.
Cả người co rúm lại, giống như đang cố tránh tôi.Tư thế này, thường chỉ những học sinh thành tích kém, sợ bị giáo viên gọi tên mới làm.Nhìn hắn như vậy, tôi nghĩ thầm: “Giờ thì biết sợ rồi hả.
Mong là sau này cũng cứ rụt rè thế đi, đừng giả bộ ngoan hiền rồi hai ngày sau lại lộ mặt thật.”
Đột nhiên vai tôi nặng xuống.Quay lại thì thấy hắn.Khuôn mặt hắn áp sát vào khung cửa kính, gương mặt ấy vừa khéo lọt trọn trong ô cửa màu đen hình chữ nhật như bị vẽ trong một khung ảnh.“Cậu ấy làm sao thế?”
Cái mở miệng hỏi.Giọng nói rất nhỏ như sợ tiểu bá vương nghe thấy.Qua ô cửa sổ ấy, tôi vừa vặn thấy cái xích đu ngoài kia.
Lúc này, chẳng có ai ngồi.Tôi nói: “Kệ nó đi.
Hai đứa mình ra đó chơi, tôi đẩy cho cậu.”
Thế là tôi nắm tay cậu ấy, kéo đi loạng choạng theo sau.Ngón tay tôi trượt từ lòng bàn tay cậu ấy ra sau lưng, từng lần từng lần dồn sức, đẩy cậu ấy lên cao.Lần này, đổi lại là tiểu bá vương ngồi trong lớp, ngoan ngoãn nhìn chúng tôi với ánh mắt khao khát.Suốt một thời gian dài, hắn chỉ ở yên trong lớp, ngoài trừ lúc đi vệ sinh thì chẳng bao giờ ra ngoài.Kể từ đó.Người có được màu xanh lá, là tôi và Cái.Người hóa thành màu tro xám, là tiểu bá vương.Cả lớp đều biết hắn đã thay đổi, chỉ âm thầm trong lòng đốt vài quả pháo ăn mừng.“Cái!
Đẩy mạnh lên!
Mạnh nữa đi!”
Trong cái ngày nhà trẻ có thêm ba cái xích đu, tôi là đứa ngồi đu còn hắn thì ở sau đẩy.Tôi cứ hò hét, xúi cậu ấy dùng sức mạnh hơn nữa để đưa tôi bay lên cao hơn.“A ——”Cái cảm giác mất trọng lực khi ngồi xích đu, giống như có một luồng nước lạnh chạy thẳng từ bụng nhỏ ra khắp ngũ tạng lục phủ.Thứ kích thích ấy, vừa giống như gặp ma, vừa sợ vừa muốn.“Cậu ăn cơm trưa rồi à?
Sao không dùng thêm sức nữa, Cái!”
Tôi cười trêu.Cậu ấy bị tôi kích động, bèn cố sức đẩy mạnh hơn.
Mỗi lần bàn tay cậu ấy chạm vào lưng tôi, đều để lại cảm giác tê dại đau nhói.Trước mắt tôi, bãi cỏ như chiếc võng treo, lắc lư trước sau khiến mắt tôi hoa lên.Khoảnh khắc ấy, tôi chóng mặt, mắt nhíu lại, tay tuột ra.
Rồi ——“A a a a!!!!”
“Rầm!”
Tôi văng khỏi xích đu, ngã nhào xuống đất, đầu choáng váng hoa mắt.Bên tai, tiếng hét chói tai của lũ trẻ vang lên.Cơn đau ấy, thật ra rất trì độn.Ban đầu tôi chỉ thấy trên người bỏng rát, cay xé.Sau đó mới cảm giác ai đó đỡ mình lên, mặt tôi ướt át.Sờ lên, toàn máu.
Không rõ từ miệng hay mũi chảy ra, chỉ biết hàm dưới bỏng rát đến tận cùng.“Cậu chảy máu rồi……”
Có đứa nhỏ giọng nhắc.Tôi thấy cậu ấy đứng sau lũ trẻ, vành mắt đỏ hoe, nhìn tôi mà không dám lại gần.Đúng thế, tôi đang chảy máu.Lúc này tôi mới nghĩ ra một điều ——Tôi vừa ngã khỏi xích đu.
Tôi bị thương.
Đau quá.Thế là tôi òa khóc, khóc mãi cho đến khi được đưa về lớp rồi đưa đến trước mặt ba mẹ để bôi thuốc.…“Xin lỗi, xin lỗi.
Thằng nhỏ nhà tôi gây phiền toái cho mọi người rồi.”
Một ông lão gầy gò, mặt vàng như nến, một tay đặt trên vai cậu ấy, một tay xách theo một thùng sữa bò.Đó là ông nội của cậu ấy đến xin lỗi tôi và ba mẹ.“Thằng cháu tôi từ nhỏ đã không có cha mẹ…
Mọi người cũng biết tình cảnh rồi, nó bướng bỉnh lắm.
Hôm nay nó làm con các anh ngã.”
Ông đưa thùng sữa cho ba tôi: “Cái này, mời các anh nhận lấy, mang về uống.”
Một ông già sáu mươi tuổi, cười mà ánh mắt vẫn khổ sở, van xin nhìn ba tôi khiến người ta khó mà nói rõ nỗi xót xa.Trong lòng tôi nghĩ, cậu ấy là đứa chẳng hề bướng bỉnh.
Hơn nữa, tôi vốn đâu thích uống sữa bò.Tôi chỉ nhìn cậu ấy, còn cậu ấy không dám ngước lên nhìn lại.Tôi biết với tính cách của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy đang thấy áy náy vì vết sẹo trên mặt tôi.Bác sĩ bảo, da mặt có thể sẽ không hồi phục hoàn toàn, về sau dung mạo sẽ chịu ít nhiều ảnh hưởng.Nhưng tôi là con trai nên chẳng sao cả.Kết quả, ba tôi chìa tay nhận lấy thùng sữa: “Trẻ con chơi giỡn gây gổ là chuyện bình thường, ông đến tận nơi làm gì.
Tình hình nhà cậu bé chúng tôi đều biết, với lại nó là bạn học, bạn tốt của thằng Vô Cấu nhà tôi.
Sữa này chúng tôi xin nhận, còn tiền thì ông mang về đi.”
“Ôi Viện trưởng, tôi thật không biết cảm ơn sao cho đủ.
Thằng nhỏ nhà tôi…”
Ông nội hắn mừng đến lắp bắp.Đúng như tôi nói, ba tôi là người hiền hòa, luôn biết nhường nhịn.“Lùi một bước, biển rộng trời cao.”
Ông vẫn dạy tôi thế và chính ông cũng sống như thế.Dù sao thì tôi cũng hài lòng với cách ba xử lý.Ông không làm khó ông nội cậu ấy, cũng chẳng khiến tôi với hắn khó xử, vậy là chúng tôi vẫn làm bạn tốt.Rốt cuộc thì tôi biết, chính tôi là người nằng nặc đòi cậu ấy đẩy cao hơn.Cậu ấy làm vậy là nghe lời tôi.Tôi ngã, là tự mình chuốc lấy.“Đi thôi, Cái.”
Tôi kéo cậu ấy ra khỏi văn phòng ba, trốn đi chơi.Chúng tôi lại ra xích đu.Tôi vẫn ngồi đu, còn cậu ấy đẩy sau lưng.Nhưng rõ ràng cậu ấy sợ, sức đẩy nhỏ hơn nhiều chẳng mạnh bằng tôi.Còn mẹ tôi, đứng trong phòng học tầng một nhìn ra, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.“Cẩn thận đó con trai.”
Mẹ gọi.“Vâng!”
Tôi đáp qua loa, rồi ngồi trên xích đu cười khanh khách: “Cái, cậu có phải đang gãi ngứa cho tôi không đấy?”
Chuyện này với tôi mà nói, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.Mấy ngày vết thương còn đau, cơ thể sẽ nhắc nhở tôi nhớ chuyện đó.Nhưng một khi lành lại, não tôi sẽ ném hẳn vào sọt rác và coi như chưa từng xảy ra.Không lâu sau, tôi thấy cậu ấy từ tầng 5 đi xuống.Tầng 5 chỉ có phòng cho giáo viên, không có lớp học.Cậu ấy bước đi chập chờn, thần sắc hoảng hốt suýt thì ngã.“Cái, sao cậu từ trên đó xuống?”
“Thầy… bắt tôi, nộp bài tập.”
Cách cậu ấy nói lộn xộn, chắc là muốn nói: bỏ sót bài tập nên bị thầy bắt lên văn phòng nộp bổ sung.Chủ nhiệm lớp chúng tôi là một thầy nam, đúng là nhiều chuyện, ngày nào cũng thúc ép bài tập, chất cả đống.Tôi lại là con trai hiệu trưởng nên càng bị soi, muốn qua mặt cũng chẳng xong.
Phiền thật.Tôi buột miệng: “Ờ, nộp rồi là được.”
Tôi thấy tóc cậu ấy ướt nhẹp, lại còn thoang thoảng mùi lạ…Như mùi nhà vệ sinh.Hồi đó là mùa hè, trời nóng.
Nhiều nam sinh tóc ngắn có thói quen vừa rửa mặt vừa dội cả đầu, để mặc ướt sũng cho gió hong khô.Nhưng ba mẹ tôi không cho tôi làm vậy, bảo là vừa không trang trọng lại dễ bị cảm.“Ha ha, cậu đi gội đầu à?
Còn kéo phao trong WC cơ?
Trên lầu ít người, dùng sướng thật.”
Tôi đưa tay, định sờ tóc cậu ấy giống như chạm vào mấy con hải cẩu nhỏ trong công viên hải dương.“Đừng chạm vào tôi!”
Cậu ấy bỗng nhiên quát, còn hất mạnh tay tôi ra.Tôi sững sờ, mu bàn tay nóng rát.“Cậu… cậu làm sao vậy…
Tiểu…”
Trong lòng tôi chợt tủi thân, mu bàn tay vừa tê vừa đau, cùng trái tim đồng loạt co thắt.“Xin lỗi.”
Cậu ấy chỉ nói một câu rồi bước ngang qua tôi.Từ ngày hôm đó trở đi, cậu ấy không còn nói chuyện với tôi nữa.Chỉ có tôi, sau giờ tan học thì chủ động chạy đến cạnh bàn cậu ấy.
Nhưng đáp lại tôi chỉ là mấy tiếng “Ừm”, “Ờ”, lạnh nhạt cho có lệ.Hầu hết thời gian, cậu ấy đều tránh né tôi, không nói một lời.Khi đi học, tôi viết giấy rồi nhờ bạn ngồi cạnh chuyền sang.Tôi hỏi: “Cậu, dạo này rốt cuộc bị sao vậy!!”
Cậu ấy chuyền lại tờ giấy, trên đó là những nét chữ nguệch ngoạc trẻ con:“Đến gần tôi, sẽ làm cậu bị thương.”…“Đến gần tôi, sẽ làm cậu bị thương.”
Suốt một thời gian dài, câu nói đó nghẹn trong cổ họng tôi như một đoạn kết lưng chừng.Cậu ấy từng nói với tôi, dưới gốc cây bạch quả ở sân trường:“Hôm đó, ba mẹ tôi đi đón tôi từ nhà ngoại về, mới gặp tai nạn xe mà chết.
Cậu nói xem tại sao lúc đó tôi cứ nhất quyết đòi sang nhà ngoại cơ chứ.”
Cậu ấy cười khổ, nhắc đi nhắc lại:“Tôi là sao chổi, là tinh tinh mang tai họa đến.”
Những chiếc lá bạch quả vàng rực như chiếc quạt nhỏ, rơi trên tóc cậu ấy, tựa hồ con bướm đang đậu.Lá thì đẹp nhưng quả thì chua, hôi và chẳng thể ăn.
Rụng xuống đất chỉ thối rữa trong bùn.Cậu ấy nói: “Tôi muốn nhặt lá bạch quả này làm kẹp sách, chắc sẽ đẹp lắm.”
Rồi cậu ấy cúi xuống, khom lưng nhặt.Trên thảm lá vàng, bước chân cậu nhẹ nhàng, linh hoạt như chim sẻ.Tôi hỏi: “Sao cậu không trèo lên cây hái?”
Cậu ấy trả lời: “Nếu bứt lá thì cây sẽ đau.”
Cậu ấy không ngẩng đầu lên.Tôi không biết cây có biết đau hay không, nhưng lúc ấy, tim tôi nhói lên.Tôi nói: “Sinh tử có số, cậu không phải tinh tinh mang tai họa.”
Cậu ấy mỉm cười, ngẩng đầu, nắm tay tôi đặt chiếc lá vàng đẹp nhất vào lòng bàn tay tôi, đôi mắt cong cong:“Vô Cấu, đây là một con bướm đang ngủ.”
Tôi biết cậu ấy chính là con bướm mẫn cảm ấy, vì vô tình chạm vào tôi mà hoảng loạn bay đi.Và rồi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ bay về phía tôi nữa.Khi đó, tôi thật sự không biết mình đã làm gì sai.Tôi không hề trách cậu ấy, cha mẹ tôi cũng vậy.
Thế nhưng tại sao cậu ấy vẫn tránh né tôi?Có lẽ cậu ấy không thể vượt qua cái hố sâu trong lòng mình.
Cậu ấy luôn cho rằng bản thân sẽ mang tai họa đến cho tôi.Nhưng đó chỉ là mê tín, tôi chưa từng tin điều đó.Tuổi thơ vốn là vậy, 99% chuyện rồi sẽ quên khi trưởng thành.
Chỉ còn lại 1%, cứ phình to trong đầu, giam chặt ký ức suốt cả chục năm đầu đời.Giống như tôi, chỉ mới mười tuổi đã phải trải qua vài chuyện như thế.
Vài ngày ngắn ngủi thôi, mà khiến tôi trưởng thành như lớn thêm mấy tuổi.Rồi cũng đến ngày tốt nghiệp mẫu giáo.Từ đó, tôi và cậu ấy không còn chung một trường tiểu học.Từ quan hệ “cùng nhau đẩy xích đu” biến thành người dưng, chẳng rõ đối phương ở đâu, đang làm gì, có còn nhớ đến nhau hay không.Nhưng khi ấy, tôi cực kỳ bướng bỉnh, nhất quyết muốn níu kéo.Tôi nhớ cậu ấy có một tài khoản QQ.Đó là món quà sinh nhật, tuy cậu ấy hiếm khi dùng nhưng chắc chắn sẽ có lúc cần đến.Một hôm trên lớp, tôi bỗng nhớ ra chuyện này.
Cảm giác ấy như thể không thể kiềm lại, nhất định phải làm ngay!Nếu không, tôi sẽ như đánh mất một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời.Tôi chẳng hiểu vì sao, chỉ biết cảm giác đó mạnh mẽ hệt như lần đầu tôi bước vào tuổi dậy thì, cơ thể bất ngờ thay đổi, không rõ lý do, chỉ muốn được giải tỏa.Tôi muốn hỏi cậu ấy:“Cậu đang làm gì, cậu ở đâu?
Tại sao tốt nghiệp rồi mà không đến tìm tôi?
Cậu biết nhà tôi ở đâu cơ mà.”
Làm sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy.Tôi nhớ giọng nói ấm áp của cậu, nhớ ánh mắt mong chờ khi ngồi sau xích đu đẩy tôi, nhớ đôi tay chắc chắn luôn hỏi: “Cao thế này được chưa?”
Còn cả chiếc lá bạch quả trong lòng bàn tay tôi, tựa như con bướm vàng rực sắp bay.Thế là sau bữa cơm tối hôm đó, tôi muốn mở máy tính, thêm QQ của cậu ấy để liên lạc lại.Khi ấy tôi còn nhỏ, chưa có điện thoại.
Cách duy nhất để liên lạc là máy tính trong phòng làm việc của ba mẹ.Căn phòng đó lúc nào cũng khóa, tôi chưa bao giờ được vào.Không phải vì họ không cho tôi học, mà vì tôi đã có bàn học riêng trong phòng ngủ.Nhưng hôm đó…“Ba mẹ, hai người đi đâu thế?”
Tôi thấy họ sau bữa cơm lại vội vàng mặc áo khoác.
Trong lòng tôi có chút thấp thỏm.“Không có gì, đi thăm một bạn nhỏ ở nhà trẻ thôi.”
Mẹ tôi đi giày cao gót yêu thích, cúi xuống xoa đầu tôi như mọi khi.“Tan ca rồi mà còn đi thăm à?”
Tôi khó hiểu.Mẹ chỉ cười, đôi mắt cong cong: “Cha mẹ không ở bên cạnh, trẻ con gặp chuyện thì phải tìm thầy cô chứ.”
“Đi thôi nào, T nữ thần.”
Ba tôi giục, ánh mắt chan chứa tình cảm.Tên mẹ bắt đầu bằng chữ T nên ba tôi luôn gọi thế.
Đến tuổi này rồi, họ vẫn gọi nhau là nam thần, nữ thần.Đúng là ân ái đến mức tôi cũng thấy khó chịu!Mẹ xấu hổ đánh nhẹ ba: “Đừng nói bừa trước mặt con chứ!”
Ba tôi chỉ cười hì hì, mặt đỏ bừng.Trước khi đi, mẹ còn dặn: “Vô Cấu, con ở nhà ngoan nhé ~” rồi mang túi xách bước ra cửa.Ba mẹ tôi luôn tốt với học trò ở nhà trẻ, coi như con ruột.Tôi nghe ba kể, họ mở nhà trẻ cũng chỉ vì yêu trẻ con.Nhưng tôi mới là con ruột của họ cơ mà!“Vậy tối nhớ về nhé.”
Ngoài miệng tôi nói thế, trong lòng thì vui như mở hội, chỉ mong họ đi nhanh.“Rầm.”
Cửa khóa lại.
Trong nhà chỉ còn tôi, tự do tuyệt đối.Tôi nhanh chóng lấy chìa khóa từ ngăn kéo tủ giày, đó là chỗ mẹ từng để.Tôi không hiểu họ phòng tôi làm gì, tôi đã bảy tuổi rồi, đâu còn là đứa nhỏ phá phách.Tôi mở được cửa phòng, khởi động máy tính.Ở trường tôi đã học lớp tin cơ bản, mấy thao tác mở máy tôi đều biết.Tìm quanh màn hình không thấy QQ, tôi đành vào trình duyệt để tải.Gõ “QQ” ra, có cả đống kết quả, thật giả lẫn lộn làm tôi chẳng phân biệt nổi, cứ tải hết.Chẳng quan tâm virus hay gì, tôi đâu biết mấy thứ đó.Ngồi chờ máy tải, trong lúc ấy, ánh mắt tôi lướt qua một phần mềm lạ.Biểu tượng là một con mắt, đen trắng phác họa nhưng lòng trắng vằn vện những tia máu đỏ.Nhìn vào, vừa kỳ quái vừa rợn người.Dưới icon có chữ ngoại văn:“eye.”
Con mắt.Cái gì thế này?Tôi chưa từng thấy phần mềm này ở trường.Trông như một trò chơi, chẳng lẽ ba mẹ tôi lén chơi game sau lưng tôi sao?Thật đúng là…Ờm…
Ba mẹ chắc phải xử lý chuyện học sinh gì đó, chắc còn lâu mới về.
Tôi lén chơi một chút chắc hẳn là cũng không bị phát hiện.Nghĩ vậy, tôi gấp gáp mở game ra.Toàn màn hình bỗng dưng tối đen làm tôi giật nảy mình.
Tôi cứ tưởng game bị lỗi.Ngay sau đó, màn hình chờ cũng tối om, chỉ có một dòng chữ trắng hiện lên:“When you look long into an abyss, the abyss looks into you.”
Ờm…
Tôi không hiểu gì cả…Tiếng Anh tôi chẳng biết mấy, chỉ lõm bõm vài từ cơ bản.
Nếu đã là game nước ngoài thì thôi, tôi chẳng chơi nữa.Màn hình lại lóe sáng, hiện ra giao diện chính.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.Đủ loại hình ảnh dồn dập đập vào mắt khiến đầu óc tôi trống rỗng, dạ dày cũng lộn nhào buồn nôn.Trên cùng là những chuyên mục được sắp xếp:Đề cửHắc ámMáu meTình dụcBạo lựcNgược đãiQuay lénCờ bạcTrẻ em…Bên dưới nữa là:Nóng nhấtMới nhấtLivestreamĐoán bạn thích…-Màn hình ngập tràn các video với những tấm ảnh bìa bệnh hoạn.Vô số video quay lén, đa phần là phụ nữ quần áo xộc xệch, thậm chí có cả đàn ông và trẻ con.Màu sắc chủ đạo toàn vàng khè.
Người trong video bị trói, bị đánh đập, nhốt giữ, khóc lóc, gào thét xin tha…Địa điểm quay nhiều vô kể: phòng tắm, hành lang, trung tâm thương mại, trường học, bệnh viện, WC, ngoài trời…Những kẻ bạo hành hầu hết là đàn ông trưởng thành, mặt che nửa kín nửa hở: đeo mặt nạ, bị làm mờ, hoặc chỉ quay nửa người dưới.Ngược lại, nạn nhân thì bị quay cận mặt: thống khổ, vặn vẹo, tuyệt vọng.Tiêu đề video thô tục lộ liễu, số lượt xem và like đều cao ngất đến hàng vạn!Khoảnh khắc đó, năm ấy tôi mới bảy tuổi, sau lưng lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm áo.
Mắt tôi trừng trừng, quai hàm cứng đờ không khép lại nổi.Đây…
đây có phải là máy ba mẹ cài cho tôi không?Không thể nào.
Ba mẹ tôi làm sao lại thích xem loại thứ này.
Họ luôn đoan trang, tử tế, dịu dàng, lương thiện…Có lẽ họ không tải về đâu.
Mà… dù có xem thì cũng chẳng sao.
Người lớn mà, ai chả xem vài đoạn.Anh họ tôi lần trước đến còn rủ tôi lấy “tài nguyên” kiểu này, bảo bọn con trai trong lớp ai cũng xem cả.Ừ, chắc không có gì.
Ba mẹ tôi vẫn là người lớn mà thôi.Nhưng ngay lúc tôi còn tự trấn an, một cửa sổ pop-up bật lên, đánh nát toàn bộ ảo tưởng của tôi:“Chào mừng ngài trở lại, tôn quý LV3 – Khu Chuyên Ngược Đồng ——ID: T nữ thần.Số video đã đăng: 49Tổng lượt thích: 5.2 vạnKinh nghiệm cần để thăng cấp: 3852Tổng thu nhập hiện tại: 695,271.
Hãy tiếp tục cố gắng!”
T nữ thần…Khoảnh khắc đó, đồng tử tôi giãn to, toàn thân như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng từ đầu đến chân, lạnh buốt đến tê dại.Góc phải dưới màn hình có mục “Tôi”.
Góc trên lại hiện chữ đỏ “VIP” nghĩa là đã đăng ký tài khoản.Tay tôi run rẩy nhấn vào.
Trang “Bài đăng của bạn” hiện ra.Một danh sách video kéo dài, cuộn mãi không hết.
Đa phần chỉ vài giây đến vài phút, tiêu đề là tên người kèm một dãy số.Ví dụ như: năm XX tháng XX ngày XX.
Hình như là ngày tháng.Tôi thấy một cái tên quen thuộc.
Đầu tôi đau nhói, dạ dày quặn lại.
Tôi không kìm được mà bấm thẳng vào video ghim trên đầu.Khung cảnh hiện ra là nền gạch men trắng.
Tôi nhận ra đó là WC của Nhà trẻ Dương Quang.Nơi từng là thánh địa thơ ấu của tôi, sáng sủa, sạch sẽ, đẹp đẽ.Hình ảnh hơi run, chất lượng kém.
Nhưng rõ ràng có thể thấy một bàn tay thô bạo giữ chặt đầu một đứa bé.Đứa bé mặc áo đồng phục xanh lục của nhà trẻ, tóc đen ngắn, hẳn là bé trai.Tôi nhìn thấy trên tay đó, có chiếc nhẫn cưới đính kim cương quen thuộc.Bàn tay mềm mại, dịu dàng giờ lại ấn đầu đứa bé xuống……
Xuống vũng nước tanh tưởi trong bồn cầu!“A —— không ——!”
Tiếng hét tuyệt vọng của bé trai vang lên, giãy giụa trong bất lực.“Cho mày dám bắt nạt con tao!”
Một đôi giày cao gót đen giẫm mạnh, giọng nữ tức giận vang lên: “Nói!
Có phải mày cố ý không?!”
Thanh âm ấy… tôi nhận ra, nhưng môi tôi run rẩy, không dám nghĩ sâu hơn.Thằng bé lắc đầu liên tục, cố gắng thoát ra, nhưng nó quá nhỏ nên không có chút sức lực nào để chống lại người lớn.Nó giống một con thú nhỏ đáng thương, chỉ biết run rẩy khóc nấc, tuyệt vọng vùng vẫy.“Chồng à, quay thẳng mặt nó đi!”
Giọng nữ kia ra lệnh rồi một bàn tay tóm lấy đầu thằng bé, ép ngẩng lên.Người cầm camera lập tức làm theo, quay cận cảnh khuôn mặt nó.“Không được nói cho ai hết!
Nếu không tao tung video này lên, để cả thế giới biết mày uống nước tiểu, ăn phân.
Xem mày sau này còn dám ngẩng mặt làm người không!”
Tôi nhìn thấy đôi mắt đẫm nước tuyệt vọng kia, mái tóc rũ xuống, gương mặt ướt nhẹp và méo mó vì nôn khan.Bên trái thái dương, ba nốt ruồi đen xếp chéo…Giống hệt như hôm ấy, dưới bóng cây bạch quả, một con bướm vàng đậu cánh lấp lánh.… }