Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Tôi Dựa Vào Viết Truyện Kinh Dị Mà Nổi Tiếng Khắp Tinh Tế

[Đm] Tôi Dựa Vào Viết Truyện Kinh Dị Mà Nổi Tiếng Khắp Tinh Tế
Chương 49: Kẻ theo dõi trong chung cư (4)


[ Ba mẹ vai chính thật sự biến thái.

Mắc ói muốn chết. ][ Đúng là cầm thú thuần khiết. ][ Trời đất, mới lên mà đã bạo lực như vậy sao? ][ Tiểu Hoa Hồng này cốt truyện kịch tính, tuyệt quá, làm sao trong mười nghìn chữ đã khiến người ta tê cả da đầu. ][ Tiểu Hoa Hồng nổi tiếng rồi —— không cần dạo đầu, trực tiếp vào cao tốc.

Cốt truyện chính là tàu lượn siêu tốc. ][ Các người hôm nay mới bắt đầu đọc quyển này sao?

Không phải từ chương 1 Hàn Văn Tĩnh, mà là trực tiếp bùng nổ từ đầu tới giờ à? ]Trong văn phòng biên tập Linh Điểm.Rất nhiều lời bàn tán liên tiếp vang lên.“Chương này không có ma quỷ nhưng lại dọa tôi đến phát khiếp!

Trời ạ, cái gì mà cha mẹ, cái gì mà gia đình vậy!”

Nam ánh dương xoa xoa cánh tay cơ bắp của mình.“Trong một gia đình như vậy lớn lên thì làm sao con cái không biến thái được?”

“Nếu là tôi nói, thật sự không thể chấp nhận được…

Vai chính lúc này mới bảy tuổi thôi mà…

Trời ơi, tôi biết làm sao đây?”

“Cái eye này chính là ám võng đó.”

Bạch tuộc đốm xanh co người thành một cục.“Mẹ của hắn là ám võng ngược đồng khu LV3?

Còn có thể dùng cái này đổi tiền?

Thậm chí còn có cấp bậc sao?

Cái thiết lập gì đây?”

“Quá mức kinh khủng rồi…”

“Không ai nhận ra —— mẹ hắn đã đăng 49 video, nói cách khác —— người bị hại không ngừng chỉ có một bé trai, trước đây là tiểu bá vương —— thật ra ——”Dịch nhầy quái ra vẻ trinh thám.Bạch tuộc đốm xanh chịu không nổi tính cách dây dưa dài dòng của dịch nhầy quái, trực tiếp chen ngang, giành lại chủ đề:“Kỳ thật tiểu bá vương trước đây cũng bị cha mẹ vai chính dạy dỗ một phen nên mới chịu ngoan!

Chứ không phải tự dưng hiểu chuyện đâu!“Hơn nữa cha mẹ đã từng trên bàn cơm nói —— ‘còn thiếu hai cái nữa sẽ lên cấp ba’.“Tôi đoán cái người T nữ thần này muốn nói, bà ta còn thiếu đăng hai video ngược đãi hoặc còn phải ngược đãi thêm hai người là có thể thăng lên LV3.Mà hai đứa nhỏ này, vừa khéo chính là tiểu bá vương với Cái!

Một đứa ngang ngược chọc con bà ta giận cho nên bà ta ghi hận trong lòng, chọn bọn nó!”

“Ra tay ngược đãi chính là mẹ vai chính.

Còn quay video thì là ba hắn à?”

“Đúng vậy, không sai.

Như thế thì cha hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, không phải đồng lõa thì cũng là đồng lõa.

Cả hai cha mẹ cùng một giuộc.

Một người mở nhà trẻ, một người làm giáo viên mầm non…”

Nữ beta cười lạnh:“Nhà trẻ Dương Quang, cái tên đã quá châm chọc.”

“Vì sao phải làm như vậy?

Vì kiếm tiền sao?

Lương tâm vứt bỏ hết rồi à?”

Nam ánh dương nhìn dòng chữ “Tổng thu nhập hiện tại 695,271” trên màn hình, nói,“Cấp ba, 49 video mà kiếm được gần 700 ngàn?

Số tiền này cũng không ít.

Giống như Chiến Âm vậy, trả tiền theo lượt xem và lượt thích?

Hay dựa theo cấp bậc?”

Nữ beta lắc đầu: “Không nhất định.

Số tiền này tuy nhiều nhưng nguy hiểm cực lớn, một khi bị lộ sẽ bị bắt ngay.“Hơn nữa đã mở được nhà trẻ thì điều kiện kinh tế cũng đâu đến nỗi nào.

Trong văn cũng nói gia đình cha mẹ vai chính vốn không tồi.”

“Đó chính là biến thái thuần túy.”

Tổng biên kết luận.“Điều bọn họ ‘thích’ chính là như thế.Trong văn đã viết —— ‘là bọn họ tự tay giết chết hình tượng ba mẹ trong tín ngưỡng của tôi.’ —— chắc hẳn chính là chỉ chuyện này…”◆{

Sau này tôi mới biết, eye chính là ám võng.Năm tôi bảy tuổi, khoảnh khắc biết được chân tướng, tôi liền rơi vào vực sâu mà muôn đời không thể quay lại.Cha mẹ tôi là kẻ ngược đãi trẻ em, ngược đãi bạn chơi thân nhất của tôi còn có những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.Họ đăng video đó lên ám võng, kiếm tiền, tích lũy điểm like, thăng lên LV3…Được fan “tôn xưng” là:T nữ thần.

Sau này tôi còn biết, tổng bộ ám võng eye hẳn ở ngoài lãnh thổ nhưng vị trí cụ thể tôi không rõ.Nó vô cùng thần bí, dường như không bị cơ cấu nào quản chế, từng bị điều tra, từng bị phong sát.Trong xã hội cơ bản không có thông tin gì về nó, tôi thử hỏi đại đa số người quanh tôi nhưng bọn họ đều không biết.Mỗi khi tôi nhắm mắt nhớ lại khoảnh khắc trong nhà trẻ kia, nhớ lại gương mặt non nớt, hồn nhiên tươi cười, tôi lại nghẹn ngào.Bọn họ là ai?Tôi nhớ lại, có phải cũng có người giống tiểu bá vương và Cái, đột nhiên từ hoạt bát cởi mở trở nên trầm lặng ít lời.Nhưng chỉ cần hồi tưởng một chút, nếu đồng học nào đó hơi mím môi, một ánh mắt không vui, tôi liền bản năng nghĩ ——Có phải người này cũng từng bị cha mẹ tôi bắt nạt.

Mà tôi lại không biết?Tay tôi đặt trên con chuột, không ngừng run rẩy.

Chuột va chạm mặt bàn phát ra âm thanh cực kỳ quái dị.Đầu tôi ong ong, tôi biết tôi vĩnh viễn không thể lớn lên như những đứa trẻ khác, bình thường trưởng thành.Bởi vì hoàn cảnh tôi khác bọn họ.

Tôi thấy nhiều hơn.Sự việc sau đó tôi không nhớ rõ nữa.Tôi chỉ nhớ trái tim tôi đau nhói, rất muốn nôn, giống như trong video vậy.Mùi tanh tưởi phảng phất truyền ra từ màn hình, từ ngày cậu ấy bắt đầu xa cách tôi.Ngày đó cậu ấy chỉ đứng ở bậc thang lầu năm, mặt ướt đẫm, hốc mắt đỏ hồng, tràn đầy tuyệt vọng, mặt xám như tro.Cậu ấy quay đầu, gạt đi bàn tay tôi đang chạm vào mặt cậu ấy vì sợ làm bẩn tôi, nói với tôi một câu: “Đừng chạm vào tôi!”

Cậu ấy thậm chí không trách tôi.

Không đem oán hận với cha mẹ tôi trút lên người ta.Tôi bỗng hiểu ra, ngày đó cậu ấy gửi giấy cho tôi: “Lại gần tôi sẽ làm cậu bị thương.”

Thật ra câu đó phải dịch ngược lại ——“Vô Cấu, lại gần cậu sẽ làm tôi bị thương.

Vì nếu tôi khiến cậu bị tổn thương, cha mẹ cậu sẽ gấp bội trả thù tôi.“Tôi rất sợ, cho nên chúng ta đừng làm bạn nữa được không?”…Đôi cánh của cậu ấy đã bị hủy hoại.Tôi chỉ có thể buông tay, để con bướm xinh đẹp ngứa ngáy trong lòng bàn tay tôi bay đi.Nói một tiếng, được rồi.Cậu hãy trân trọng, chậm rãi bay, vượt qua đại dương mênh mông, xin đừng ngã gục.Hiện tại, tôi há miệng, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí gần như nghẹt thở.Click mở video thứ nhất khiến tôi đã không còn dũng khí để mở cái thứ hai.Tôi trực tiếp tắt eye, thoát ra ngoài.Khi gỡ bỏ chương trình trên trình duyệt xong, tôi nhìn gói cài đặt, không nhấn vào “cài đặt lại” mà nhấn “×”, đóng đi.Tôi tắt máy tính, trước khi tắt còn xóa hết lịch sử.Tôi khóa thư phòng, để chìa khóa vào ngăn kéo tủ giày và khôi phục lại như cũ.Toàn bộ động tác, tôi làm trôi chảy gọn gàng.Ngày đó đầu óc toii cực kỳ hỗn loạn, nhưng hành vi lại dị thường bình tĩnh, có trật tự.Tôi trở về phòng và giả vờ như không biết gì, nằm trên giường, thân thể mệt mỏi rã rời.Tôi không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm khe hở tối đen của cánh cửa tủ quần áo chưa khép kín.Trong đầu như màn hình tivi đầy tuyết trắng, nhảy loạn, nóng nảy, chen chúc, không có quy luật.Khi đó tôi quá nhỏ nên thật sự không biết nên làm gì.Nếu chuyện này công khai thì nhà trẻ sẽ đóng cửa, bọn họ sẽ bị bắt hay bị giết?Vậy tôi thì sao?

Tôi sẽ thế nào?

Bị chửi rủa vì là con của cầm thú?

Hay được khen thưởng vì đại nghĩa diệt thân rồi bị cha mẹ oán hận?Tôi sẽ do ai nuôi nấng?

Có thể vào cô nhi viện không?Hay sẽ được nhận nuôi?

Nhưng chú bác cô dì khác cũng không phải cha mẹ ruột, liệu bọn họ có đánh tôi không?Đầu óc tôi rối loạn, hoàn toàn không thể quyết định.

Chuyện này quá lớn, cái võng kia lại quá sâu và quá đen, tôi nhìn không rõ, căn bản không xử lý nổi.Có lẽ ngay giây tiếp theo khi tôi quyết định báo cáo thì chính tôi sẽ trở thành người bị hại, bị đặt lên bàn ăn kia, thành miếng mồi trong miệng của một võng bắt thú khác.Đến lúc đó thì kẻ bị thương sẽ là tôi, mặt úp xuống nền gạch là tôi, khóc thét cầu xin cũng là tôi…Dù đã có chăn bông che nhưng thân thể tôi vẫn run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh ướt cả giường, thấm đẫm chăn đệm.Cuối cùng tôi chui cả đầu vào trong chăn, cuộn tròn như con thú nhỏ run rẩy.Rất yên lặng mà khóc.Chỉ rơi nước mắt, không phát ra tiếng.Tựa như từ trước đến nay vẫn ôn nhu bình tĩnh như vậy.*Không lâu sau, tôi nghe tiếng cửa mở.Ánh sáng từ khe cửa lọt vào, rọi trên sàn nhà thành một tam giác vàng.“Con yêu, ngủ chưa?”

Là giọng mẹ tôi, ngọt ngào mềm mại, rất khẽ như sợ đánh thức tôi.Tôi đương nhiên không ngủ, tôi làm sao mà có thể ngủ được.Tôi chỉ quấn chăn kín người, không đáp lại.

Không muốn mở miệng, càng không muốn nói chuyện với bà ta.“Dám bắt nạt con tao!

Mày nói xem, mày có phải cố ý không!”

Trong đầu, tiếng gào giận dữ trong video của bà vang lên trong khoảnh khắc.Một ngọt ngào, một phẫn nộ, tạo thành đối lập rõ rệt.“Ngủ rồi thì mẹ đi nhé, ngủ ngon ~ con yêu ~”Cửa lại nhẹ nhàng khép lại.*Bọn họ có yêu tôi không?Có lẽ là có, họ đối xử với tôi rất tốt.

Chỉ tổn thương những đứa trẻ khác chứ không tổn thương tôi.Vậy tôi có nên cảm ơn họ không?

Tôi thật sự không biết.Một năm sau, tôi lừa cha mẹ rằng cần đóng học phí lại thêm số tiền tôi đã âm thầm tích cóp trước đó, mua một chiếc điện thoại, không đắt lắm.Ba mẹ không cho tôi mua nên tôi chỉ có thể lén.Rất nhiều bạn học cũng giống tôi, lén mua điện thoại giấu để chơi, tôi chỉ học theo bọn họ.Vì tôi không nạp tiền điện thoại nên chỉ có thể dùng wifi nhà hàng xóm.Chị hàng xóm rất dễ tính, cuối tuần tôi lừa rằng wifi nhà mình hỏng không thể lên mạng học tập, chị liền cho tôi mật mã.Tôi mở trình duyệt, nhập địa chỉ eye.Vì lần trước khi tôi mở eye, có một tin nhắc:“Xin hãy nhớ kỹ domain: ******”Domain đó rất ngắn, hơn nữa ký ức ngày đó tôi nhai đi nhai lại nhiều lần, cho nên dù đã qua một năm thì tôi vẫn nhớ rõ rành rọt.Trang web vẫn một màu đen, đầy ngoại văn, thiết kế cực kỳ đơn giản.Tôi click, tải xuống, tải xuống.Cho đến khi trong điện thoại ta xuất hiện một icon con mắt.Thấy lại giao diện đen quen thuộc, cùng lời mở đầu quen thuộc ——“When you look long into an abyss, the abyss looks into you.”

Câu này xuất phát từ Nietzsche 《Vượt xa thiện ác》.Khi đó tôi cũng biết nó có nghĩa: “Khi ngươi chăm chú nhìn vào vực sâu thì vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.”

Tôi thấy vực sâu ấy, nó đang từ dưới chân nhìn tôi trở lại!Chúng ta lặng lẽ đối diện, không nói gì.Là ba mẹ tôi, những người tôi từng kính ngưỡng, chính tay họ đẩy tôi đến bên bờ vực.Họ là hai con thú khoác da người.Nói tiếng người, mang hình dạng người, nhưng chỉ cần xé lớp da ngoài thì lại lộ ra bộ mặt khác.Tôi tưởng rằng khi bước vào đó thì tim tôi sẽ đập loạn như trước, lên đến 120 nhịp.Nhưng không.Tôi rất bình tĩnh.

Tâm không nhảy loạn, phổi cũng không thở gấp.Trong suốt một năm qua, tôi đã nhai đi nhai lại sự thật đen tối ấy, sớm không còn là tôi non nớt yếu đuối ngày trước.Sau đó tôi vào giao diện quen thuộc, con mắt ngập đầy video bạo lực, máu me, tình sắc.Lúc ấy tôi không có tâm trạng xem, nhưng bây giờ có rất nhiều thời gian nên tôi mở vài cái, tùy ý lướt qua.Rất nhiều máu, rất nhiều thịt, tiếng kêu thảm thiết.Nhưng tôi cảm thấy chẳng có gì thú vị, liền đóng lại.Rồi ta tìm kiếm ID quen thuộc:T nữ thần.Rất nhanh liền hiện ra.Ảnh đại diện: đôi giày cao gót đế đỏ màu đen quen thuộc, tất chân gợi cảm, hai chân bắt chéo.Có lẽ đang ngồi trên ghế trong nhà, chỉ lộ phần dưới cẳng chân.Cấp bậc: LV3Fans: 6.8 vạnVideo: 52Trong hơn một năm qua, T nữ thần đã đăng thêm ba video.Tôi nhìn một chút, là những cái tên không quen, những người không quen nhưng địa điểm vẫn là nhà trẻ Dương Quang quen thuộc.Chỉ là cái LV3 này rốt cuộc đại diện cho điều gì?Hóa ra còn có chế độ cấp bậc?

Tôi hơi không hiểu.Thấy chỗ “Tôi”, nhớ tới T nữ thần có ký hiệu VIP, mà tôi không có nên tôi liền click vào.Tôi nhìn phần hậu trường, phát hiện một bản điều khoản hợp đồng:“Có muốn đăng ký trở thành eye ‘Võng bắt thú’ không?”○ Giải thích:Video / ảnh đăng trên trang web này:Người xem được gọi là “người trong võng”.Người bị hại được gọi là “thú”.Đăng video ngược đãi thật, được gọi là “Võng bắt thú”.Xem ra cha mẹ tôi chính là “Võng bắt thú”, còn những đứa trẻ ấy là thú.

Là thật sự không bị coi như người.○ Yêu cầu đăng ký:Người trưởng thành cầm chứng minh thân phận, điền bảng đăng ký.Không có chứng minh thì quét mặt nhận diện là được.PS: Yên tâm là eye sẽ bảo mật tuyệt đối, không tiết lộ thông tin cá nhân.○ Cách thăng cấp:Võng bắt thú có thể đăng ký nhiều chuyên khu.Thăng cấp có thể nhận được nhiều tiền thưởng hơn, có nhiều bảng đề cử hơn, thu hoạch nhiều tin tức thế giới hơn, tiến vào nhiều căn cứ eye hơn và mở khóa nhiều quyền hạn hơn.“Khu ngược đãi”: Cần đăng video ngược đãi trên 1 phút, chứng minh mới được ——LV0: Đăng ký là có thể.LV1: Ngược một người.LV2: Ngược mười người.LV3: Ngược 30 người.LV4: Ngược 50 người.LV5: Ngược 80 người.King/Queen: Ngược trăm người (hiện có 15 người).……《Trang Tử · Khư khố》 có nói: “Kẻ trộm cắp thì bị chém, kẻ cướp đoạt chính quyền thì thành chư hầu.”

Bọn họ chẳng qua là thật sự áp dụng câu: “Giết một người thì là tặc, giết trăm người thì thành thánh.”

Vậy mà lại có cái chế độ thăng cấp biến thái như thế này sao?

Rốt cuộc là ai đặt ra?Cấp bậc tối cao King/Queen thế mà có đến mười lăm người, cũng không ít chút nào.

Nếu một người bị hại phải chịu một trăm lần thì đó là 1500 người…Mà cha mẹ tôi là LV3, coi như trong giới bắt thú võng là tầng trung cấp, mức độ biến thái cũng “không hề kém cạnh”.Tôi lại trầm ngâm thêm một lúc.*Đúng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, thì ra cha mẹ đã trở về!Tôi hoảng hốt đến mức lập tức bật dậy khỏi sofa, muốn giấu ngay điện thoại!Giấu đi, rốt cuộc giấu ở đâu mới an toàn?Tôi vội đến mức trán đổ mồ hôi, mắt đảo khắp đồ đạc trong nhà.Khi nhìn thấy cửa WC mở, mắt tôi sáng lên, chạy vào, vội giấu điện thoại trong nhà vệ sinh, tìm một góc thích hợp rồi kê nó bằng khăn mặt.Rồi tôi nghe tiếng phòng mở.May thật, không bị phát hiện.“Con yêu!

Mẹ mua bánh kem cho con!

Con đâu rồi?”

Giọng mẹ vang lên, rất háo hức.“Mẹ, con ở đây!”

Tôi đáp.Sau khi thu thập chút tinh thần, tôi nhìn vào gương rồi nở một nụ cười ngoan ngoãn, lộ hai lúm đồng tiền.Rồi tôi bước ra từ phòng vệ sinh, không lộ gì khác thường.Ba tôi đi ngang, ông ấy nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại.Rồi từ trong phòng vang lên tiếng “Bùm — bùm —” như tiếng pháo, ồn ào như sấm.Tôi và mẹ liếc nhau, cười xấu hổ.“Nhìn ba con kìa, vừa vào là ị phân…” mẹ tỏ vẻ chê cười, nhưng mắt vẫn đầy vẻ mỉm cười.Tôi cũng giả vờ cười ha ha hai tiếng.Chỉ mong ông ấy đừng ở trong đó lâu quá, chứ cái điện thoại tôi mà bay ra thì như vậy là hỏng bét.“Xem này!” mẹ đẩy tôi ra.Bàn trên là một chiếc bánh kem rất to, trang trí dải lụa màu xanh xinh đẹp.Đúng rồi, hôm đó là sinh nhật tôi.Trước kia tôi đã rất mong chờ ngày này.

Nhưng nếu không có chiếc bánh kem, tôi có lẽ đã quên sạch.Tôi nhìn xuyên qua lớp màng trong suốt, liếc vào trong.Kem bơ trắng, phía trên phủ đầy đủ loại trái cây: thanh long, xoài, anh đào… trái cây chất đầy.Đó là loại bánh kem tôi thích nhất.Bánh kem trái cây!Mẹ tôi vẫn luôn nhớ rõ điều đó.Bà sắp xếp bàn, lấy đĩa dao nĩa, thắp nến.Khi ba tôi cũng lộ diện cho tôi cái mũ sinh nhật màu vàng, bà thổi nến rồi tắt đèn.Cả nhà quây quần bên bàn, hát mừng sinh nhật:“Chúc con sinh nhật vui vẻ! …”

“Chúc cho Vô Cấu nhỏ của nhà ta tròn tám tuổi!”

“Vô Cấu, ước đi!”

Hai người cười rúc rích, ánh mắt đầy ý cười.Ngọn nến nhỏ tỏa ánh vàng ấm, chiếu lên gương mặt trang nghiêm của họ.Ánh sáng ấm áp ấy trông đẹp làm sao, tả lên một vùng nhỏ như thể cả thế giới chỉ có chúng tôi.Tôi cảm thấy hạnh phúc đến khó tả.“Dạ!” tôi reo lên, nhắm hai mắt.Mùi kem bơ ngọt ngào tràn vào mũi khiến tôi say mê.Trước đây tôi sẽ ước món đồ chơi, đi chơi hay thành tích tốt.Nhưng hôm đó tôi ước:“Nếu ba mẹ còn muốn, xin hãy đặt tên cho con là Vô Cấu.Nguyện những đứa trẻ trên ám võng cả đời đều bình an, không còn bị hại.”

Rồi tôi mở mắt, cùng họ thổi nến, vỗ tay.Mẹ bật đèn bằng điện thoại.Ánh sáng rực rỡ, ba tôi lấy ra một hộp lớn:“Con ơi, đây là quà của con!

Máy bay điều khiển!”

Tôi nhận ra đó là phiên bản điều khiển mới nhất trên thị trường.Thật quý giá!Mắt tôi sáng lên.

Nếu bạn cùng lớp biết thì chắc họ sẽ ganh tỵ.Trên TV, tôi buột miệng nói: “Cái này thật tuyệt, con cũng muốn!”

Thật ra tôi không dám hy vọng nhiều.Nhưng ba đã ghi nhớ và mua cho tôi…Đúng vậy, họ luôn hết lòng đối với tôi.Từ bàn ghế nhỏ đến những niềm vui nho nhỏ, họ đều cố gắng cho tôi những điều tốt nhất.Khi tôi còn nhỏ, tôi từng dựa vào lòng ba, nắm râu ông ấy bằng bàn tay bé làm ông hơi nhức, da ông ửng hồng, ông cười chịu đựng và không nói gì.Ông ôm tôi vào lòng, dùng ria mép chạm vào mặt tôi khiến tôi giãy dụa.Mẹ thì mỉm cười bên cạnh, làm ông chẳng dám khó tính.Họ là những người tốt nhất với tôi trên đời.Chỉ cần cả nhà ở bên nhau thì dường như mọi thứ đều hòa thuận, hạnh phúc cứ thế tiếp diễn.Nghĩ tới chuyện này, mắt tôi ướt dần, mũi nhoi nhói.Chiếc bánh trước mặt mờ dần.Tôi nhận quà sinh nhật, đặt sang ghế, chạy tới ôm họ có chút yếu mềm:“Ba mẹ, hai người đối xử với con thật tốt…”

Dưới ánh đèn, họ ôm tôi, vuốt ve lưng tôi thật nhẹ.

Họ nói đó là bổn phận của họ.Sự vuốt ve ấm áp đó khiến tôi khóc mà không phát ra tiếng.Tựa vào lòng họ như con thuyền cập bến an toàn, gió bão không thể chạm tới.Dù thế nào đi nữa, họ vẫn là người thân yêu nhất của tôi.Nếu tôi phải chọn bỏ hay giữ, tôi nghĩ mình đã biết phải làm gì.…Bánh kem ngọt với nụ cười trên mặt mọi người.Lưỡi tôi ngập trong vị bơ ngọt đến mức không nuốt nổi nữa.

Tôi ăn hết lớp trái cây trên mặt bánh.Cầm dĩa, tôi quệt kem lên đĩa nhỏ rồi đặt lên bàn.“Không ăn sao?” mẹ lau môi, hỏi.“Không ăn.

No rồi, con đi WC một lát.”

Tôi nhảy xuống ghế, chạy gấp vào WC.

Lấy điện thoại ra khỏi khăn mặt, thấy màn hình hơi ẩm ướt.Tôi vỗ màn hình rồi chỉnh lại.Chờ đợi.Rất nhanh, eye gửi một tin nhắn:“Thân ái ‘Kẻ theo dõi’:‘Video của ngài ——‘Điểm đánh liền xem: T nữ thần tại nhà trẻ Dương Quang, ngược đãi Trương Lục, phóng file hiện trường ghê tởm!’‘Đã qua xét duyệt, tiến hành tuyên bố.’‘Chúc mừng ngài đã nhập mục “Chụp trộm”, thăng thành LV1.‘Xin tiếp tục nỗ lực, đăng thêm chụp lén để thăng cấp!’”Rồi tôi tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi.Trước gương, tôi xoa khóe mắt, vuốt phẳng vết đỏ quanh mắt.Ánh mắt u buồn, tôi thở ra một tiếng và nở ra nụ cười vừa ngây thơ vừa ác quỷ của một đứa trẻ.…}
 
Back
Top Bottom