Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Thừa Tướng Đã Mơ Ước Trẫm Từ Lâu - Tạp Liễu Năng Toa

[Đm] Thừa Tướng Đã Mơ Ước Trẫm Từ Lâu - Tạp Liễu Năng Toa
Chương 19


Lâm Hồng đứng thêm một lúc bên khóm hồng, không rõ đang suy tính điều gì.

Hắn đang định trở về Noãn Các xử lý tấu chương thì có cung nữ đến mời hắn tới tẩm cung của Thái hậu.Sắc mặt Thái hậu hồng hào, tinh thần trông rất tốt, bà niềm nở cho hắn ngồi."

Hương ngươi đưa tới quả nhiên rất tốt.

Vừa thắp lên, ai gia đã ngủ một mạch đến hừng đông, còn mơ thấy những chuyện vui lúc trẻ.

Tỉnh dậy tâm tình cũng khoan khoái hơn hẳn."

Lâm Hồng chỉ cười nhạt: "Nương nương thích là được rồi ạ."

Thái hậu hàn huyên với hắn vài câu, rồi như vô tình hỏi: "Thừa tướng có thấy hoàng đế và Lưu Dũng gần đây qua lại hơi thân thiết không?"

Lâm Hồng cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Thái hậu quả nhiên đa nghi, lại không có phong thái của một bề trên, khó làm nên chuyện lớn.

Nhưng ngoài mặt, hắn lại tỏ vẻ khó xử, ra chiều không biết có nên nói hay không.Thái hậu nói: "Đều là người một nhà, Thừa tướng có gì cứ nói thẳng."

"Vậy thần xin nói thẳng."

Lâm Hồng thành khẩn đáp, "Thần cho rằng Lưu Dũng là kẻ hay thay đổi, vạn sự đều đặt lợi ích lên đầu.

Nếu như Hoàng thượng—"Nói đến đây, hắn chợt dừng lại.

Lòng bàn tay phải truyền đến cảm giác tê dại như có đầu ngón tay lướt qua.

Hắn bất giác siết chặt tay, rồi vững vàng nói tiếp: "—nếu như Hoàng thượng hứa hẹn cho hắn lợi ích đủ lớn, hắn rất có khả năng sẽ dao động giữa Hoàng thượng và người.

Ba tháng nữa là đến Đại lễ Tế Tổ, khi đó Ngự Lâm quân gánh vác trọng trách phòng vệ hàng đầu, vị trí Thống lĩnh nhất định phải tuyệt đối an toàn."

Thái hậu chậm rãi đặt chén trà xuống, ánh mắt dò xét nhìn hắn.Lâm Hồng nói thêm: "Dĩ nhiên, nếu Lưu Dũng trong sạch, chỉ vì vài manh mối không rõ ràng mà trục xuất một trọng thần, e rằng sẽ làm nguội lạnh tấm lòng của các trung thần trong triều.

Thần kiến nghị chúng ta nên quan sát thêm một thời gian, từ từ tính kế."

Thái hậu gật đầu tán đồng: "Phải, ngươi nói không sai."

Bà thở dài: "May mà có ngươi ở tiền triều giúp đỡ, nếu không, cả triều đình lớn thế này, ai gia thật không biết phải làm sao."

Lâm Hồng cảm động nói: "Cô mẫu quá lời rồi.

Những gì thần làm, chẳng qua cũng chỉ để rạng danh gia tộc Lâm thị, để Lâm thị chúng ta có thể lưu lại một nét bút trong sử sách."

Thái hậu lấy khăn tay chấm nhẹ khóe mắt, cảm khái nói: "Nếu phụ thân ngươi còn sống, ai gia cũng sẽ không bao giờ đè gánh nặng này lên vai ngươi.

Phụ thân ngươi đi sớm quá, ai..."

Trong mắt Lâm Hồng thoáng qua một tia lạnh lẽo trào phúng, nhưng hắn nhanh chóng che giấu đi, rồi chuyển sang chuyện khác: "Đại Thông thiền sư của chùa Tuệ Thiền hôm qua đã xuất quan, nương nương có cần mời thiền sư vào cung giảng kinh không ạ?"

"Đại Thông thiền sư xuất quan rồi sao?"

Thái hậu hỏi.Người có tuổi thường thích bái Phật cầu đạo, Thái hậu cũng không phải ngoại lệ.

Bà rất thích mời các thiền sư từ những ngôi chùa danh tiếng vào cung giảng kinh cho mình, mỗi lần như vậy đều kéo dài nửa tháng.Thái hậu nói: "Gần đây triều đình cũng xem như thái bình, ngày mai ngươi mời thiền sư vào cung đi.

Ai gia cũng nhân dịp này bế quan nửa tháng, thanh lọc tâm trí, tĩnh dưỡng tinh thần."

Lâm Hồng tuân mệnh.Sau khi rời khỏi tẩm cung Thái hậu, Lâm Hồng liền đến Noãn Các xử lý tấu chương.Noãn Các vốn là nơi Hoàng đế làm việc hằng ngày, nhưng để tỏ lòng ân sủng, Hoàng đế đã hạ chỉ kê thêm bàn ghế ở một góc Noãn Các, dành riêng cho Thừa tướng làm việc.Tấu chương mới xử lý được một nửa thì thái giám thân cận của Hoàng đế là Tiểu Đặng Tử bước vào Noãn Các để lấy mấy cuốn sách chí dị dân gian cho Hoàng đế.

Tiểu Đặng Tử luống cuống tìm hồi lâu không thấy, Lâm Hồng bèn bước tới giá sách, rút ra hai cuốn đưa cho hắn.Hai cuốn đó đúng là những truyện kể mà Hoàng đế thường thích đọc.

Tiểu Đặng Tử vội nói: "Đa tạ Thừa tướng!"

Lâm Hồng hỏi: "Hoàng thượng đã khỏe hơn chưa?

Đã dùng bữa tối chưa?"

Tiểu Đặng Tử ôm hai cuốn sách, đáp: "Bẩm Thừa tướng, Hoàng thượng đã khỏe hơn nhiều rồi ạ.

Chiều vừa tỉnh lại đã kêu đói, bữa tối cũng ăn không ít.

Giờ người muốn đọc sách nên sai nô tài đến lấy."

Lâm Hồng bình thản dặn dò: "Ban đêm nhớ chăm sóc Hoàng thượng cho tốt."

Tiểu Đặng Tử lĩnh mệnh rồi lui ra.Xử lý xong hết tấu chương còn lại, Lâm Hồng trở về phủ thì đã là giờ Tý.Trong thư phòng có hai người đang ngồi đợi, chính là Hộ bộ Thượng thư và Ngự sử Đại phu.

Lâm Hồng ra hiệu cho gia nhân dâng trà cho hai người.Hộ bộ Thượng thư vuốt râu cười nói: "Thừa tướng nói quả không sai.

Lâm Túc đến Hộ bộ nhậm chức Tả Thị lang mới hơn một tháng đã tham ô hơn một vạn lượng bạc.

Hắn ta còn tưởng mình làm giả sổ sách cao tay lắm, đắc ý cho rằng đã qua mặt được tất cả chúng ta."

Lâm Hồng khẽ cười thành tiếng: "Xuất thân nhà buôn, sao có thể không có chút mánh khóe."

Hộ bộ Thượng thư nói: "Chiêu 'dụ quân vào tròng' này của ngài thật sự quá cao tay.

Cá đã cắn câu, Tướng gia định khi nào thu lưới?"

Lâm Hồng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Bản tướng nhớ không lầm, tham ô từ hai vạn lượng trở lên sẽ bị định tội đi lưu đày ba ngàn dặm, bây giờ vẫn chưa đủ.

Gần đây hắn qua lại rất thân thiết với một hoa khôi, cứ nghĩ cách để hắn gian lận thêm.

Phải một đòn dập chết, không cho hắn có cơ hội xoay mình."

Hắn đặt chén trà xuống, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngự sử Đại phu: "Những người trên này đều có vấn đề, mấy ngày tới ngươi cho người điều tra, thu thập đủ chứng cứ, chuẩn bị dâng tấu buộc tội."

Ngự sử Đại phu nhận lấy tờ giấy, thấy trên đó có hơn mười cái tên, tất cả đều là người của Lâm thị.

Nói chính xác hơn, toàn bộ đều là họ hàng dòng chính của Thái hậu.

Ông kinh ngạc nhìn Lâm Hồng.Lâm Hồng thản nhiên nói: "Lâm thị một tay che trời ở triều đình đã quá lâu, bên trong sớm đã mục ruỗng.

Đây đều là những con mọt của triều đình, ngươi cứ yên tâm mà làm."

Y dừng một chút rồi nói tiếp: "Từ ngày mai Thái hậu sẽ bế quan nửa tháng.

Hãy tranh thủ thời gian này, phải biến nó thành án sắt trước khi bà ấy xuất quan, đừng để lão nhân gia phải bận tâm."

"Vâng, Thừa tướng."

Ngự sử Đại phu cung kính đáp.Hai người rời đi, thư phòng lại trở về yên tĩnh.Lâm Hồng từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh nhạt, chính là miếng ngọc mà đêm đó Hoàng đế đã tặng cho hắn.Hắn mân mê miếng ngọc, dịu dàng thì thầm: "Bệnh tật khó chịu lắm, giết những kẻ này cho người vui vẻ một chút, có được không?"⭐⭐⭐

Lời của editor: Xưng hô Tướng gia hay Thừa tướng của thụ, toi sẽ để tuỳ hoàn cảnh, tuỳ thái độ, tuỳ chức vụ khi đối đáp.

Có thể trong 1 câu vừa Thừa tướng, vừa Tướng gia chứ không phải nó bị lung tung nha các bác.

Nếu các bác thấy chỗ nào không hợp lý thì hãy góp ý cho toii với nhaaaaaaa ❤️🫶
 
[Đm] Thừa Tướng Đã Mơ Ước Trẫm Từ Lâu - Tạp Liễu Năng Toa
Chương 20


Đêm đã khuya, trong cung truyền đến tin Hoàng đế đã an giấc, Lâm Hồng lúc này mới lên giường đi ngủ.Trằn trọc mãi đến nửa đêm, hắn bỗng ngồi dậy, gọi gia nhân đến, trầm giọng hỏi: "Trong kinh thành nơi nào có vườn hoa hồng?"

Hắn ngừng một chút rồi nói thêm: "Là hoa hồng đỏ."

Gia nhân ngơ ngác không hiểu chuyện gì, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thừa tướng, chuyện này...

Trong kinh có biết bao gia đình, nhà nào cũng có thể trồng vài khóm hồng.

Còn nếu nói hoa hồng dại ven đường thì cũng không ít."

Lâm Hồng nói: "Là loại được chăm sóc tỉ mỉ, nở rất đẹp."

Gia nhân cố gắng đoán tâm tư của hắn, cẩn thận hỏi: "Tướng gia muốn tặng người, hay là..."

"Hoa hồng rất tươi, vậy hẳn là phải ở trong phạm vi năm mươi dặm, hái xuống rồi kịp thời đưa vào cung thì mới không bị héo."

Lâm Hồng khẽ lẩm bẩm, "Không đúng, thời tiết đang dần nóng lên, chắc chắn phải gần hơn nữa."

Gia nhân nghi hoặc hỏi: "Đại nhân?"

Lâm Hồng hoàn hồn, nhận ra sự hoang đường của mình, bèn lắc đầu: "...Thôi.

Ngươi lui xuống đi."

Vẻ mặt gia nhân hoang mang, đầy khó hiểu lui ra.Buổi trưa, tại tẩm cung của Hoàng đế.Yến Vân Tiêu dưỡng bệnh hai ngày, thân thể đã khỏe lại nhiều.

Lúc này, y đang gối đầu lên đùi Ngân Chúc, tận hưởng những ngón tay thon dài như ngọc đang xoa vai bóp chân cho mình.Y than thở: "Hai ngày nay Ngự Thiện Phòng đưa tới toàn món gì thế này, nhạt nhẽo vô vị, một chút nước dùng cũng không có, trẫm đói đến gầy cả người rồi."

Lưu Huỳnh đang xoa chân cho y, nghe vậy thì không đồng tình nói: "Hoàng thượng vừa ốm một trận, nên ăn chút đồ thanh đạm để dưỡng lại thân thể ạ."

"Thân thể trẫm có tốt không, các ngươi lại không biết sao?"

Yến Vân Tiêu ăn xong một miếng điểm tâm được đút đến tận miệng, "Với lại trẫm có bệnh đâu, hôm đó chẳng qua là không dùng bữa sáng, đói lả đi thôi."

"Vâng vâng vâng, người không có bệnh."

Ngân Chúc bưng chiếc đĩa nhỏ đựng điểm tâm đi, khúc khích cười, "Cũng không biết là ai đã nằm liệt giường suốt một ngày mới dậy nổi.

Hôm nay hai phần điểm tâm người đã ăn hết rồi, không còn nữa đâu."

Yến Vân Tiêu phiền muộn thở dài: "Thừa tướng nói trẫm chưa khỏe hẳn, không mang cho bánh hạt dẻ thì thôi đi, đến cả ngươi cũng dám trèo lên đầu trẫm, thật là phản hết cả rồi."

Ngân Chúc cười không ngớt: "Nói đến mới nhớ, Thừa tướng đối với Hoàng thượng thật sự quan tâm hết mực.

Ngày nào cũng đến hỏi thăm không nói, còn mang đến rất nhiều truyện kể dân gian đang thịnh hành cho Hoàng thượng giải khuây, sợ Hoàng thượng buồn chán.

Mấy ngày qua, nô tỳ quả thật không còn ghét ngài ấy chút nào nữa."

Nàng ngẫm nghĩ kỹ lại rồi nói: "Tất cả những ai đối tốt với Hoàng thượng, nô tỳ đều không thể ghét nổi."

Yến Vân Tiêu cười một cách cao thâm khó đoán: "Hắn đối tốt với trẫm, là vì hắn có nhược điểm nằm trong tay trẫm."

Y cựa mình, nằm thoải mái hơn một chút, vừa ngắm chiếc quạt xếp vừa cười nói: "Bây giờ hắn miễn cưỡng được xem là đồng minh của chúng ta, có thể tạm ngừng ghét hắn.

Đợi sau này trẫm thông báo, các ngươi lại bắt đầu ghét hắn lần nữa."

Ngân Chúc lập tức giơ ngón tay thề: "Tuân lệnh!

Nô tỳ vĩnh viễn cùng tiến cùng lùi với Hoàng thượng!"

Lưu Huỳnh bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Hoàng thượng nói năng thật là trẻ con."

Sau hai ngày nằm liệt giường, Yến Vân Tiêu thấy toàn thân đều ngứa ngáy, buổi chiều liền hẹn Vân Yên ra kinh thành du ngoạn.Trong số các nam sủng ở hậu cung, Vân Yên ở Chu Hà cung là người biết điều nhất, lại chơi đàn tỳ bà rất hay, còn từng có một đêm duyên phận với Hoàng đế ở Hồng Loan Lâu, nên được sủng ái nhất.

Hoàng đế dăm bữa nửa tháng lại đến Chu Hà cung uống vài chén, nhưng lần nào cũng bị vị Thừa tướng chẳng hiểu phong tình kia khuyên về tẩm cung đi ngủ trước giờ Tý.Vân Yên hận Thừa tướng thấu xương.

Mỗi khi gã sắp nắm được cơ hội thân cận Hoàng đế, Thừa tướng lại xuất hiện như âm hồn không tan.

Vân Yên thực sự cảm thấy đối phương đang cố tình nhắm vào mình.

Nhưng gã nghĩ mãi không ra, một đại nhân vật quyền cao chức trọng như Thừa tướng, cớ gì phải nhắm vào một tiểu quan bán mình cầu sống như gã?Hôm nay thời tiết quang đãng, Hoàng đế đưa Vân Yên đi nghe kịch, ăn vịt quay mật ong ở phía Tây – thực ra là Hoàng đế tự mình muốn ăn – rồi lại ra ngoại ô kinh thành dạo chơi, tự tay hái một đóa hoa sơn trà cài lên tóc mai cho Vân Yên.Lúc hồi cung, trời đã về chiều.

Xe ngựa dừng trước cửa Chu Hà cung, Hoàng đế ban thưởng nào là kim ngọc như ý, dạ minh châu, rồi từng hộp kim thoa trâm bạc được đưa vào trong.

Thế nhưng Vân Yên chẳng buồn liếc nhìn, trong mắt gã, vị Hoàng đế tuấn mỹ vô song này còn đẹp hơn châu ngọc vàng bạc gấp bội.Nhưng đáng tiếc là, Hoàng đế trước sau chưa từng chạm vào gã.Vân Yên đưa mắt nhìn Hoàng đế đầy tình tứ: "Hoàng thượng có muốn đưa thần vào trong không?"

Yến Vân Tiêu dịu dàng nói: "Trẫm sợ một khi đã vào, sẽ không nỡ ra nữa."

"Không ra thì..."

Vân Yên si ngốc nhìn Hoàng đế, nhưng lời còn chưa dứt, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm ổn."

Tham kiến Hoàng thượng."

Bao lời âu yếm của Vân Yên đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Gã quay đầu lại, quả nhiên thấy gương mặt đáng ghét của Thừa tướng.Lại như vậy!Tại sao kẻ này cứ như âm hồn không tan thế!Nhưng gã chỉ dám thầm mắng trong lòng, còn ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn hành lễ cáo lui.Yến Vân Tiêu xoay người, cười như không cười nhìn Lâm Hồng: "Trẫm chân trước vừa về cung, Tướng gia chân sau đã theo sát tới nơi, tốc độ thật nhanh."

Lâm Hồng lập tức tạ tội: "Thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo Hoàng thượng, nên mới chờ ở đây, mong Hoàng thượng thứ tội."

"Đi thôi, vừa đi vừa nói."

Yến Vân Tiêu chắp tay sau lưng, thong thả dạo bước về phía Ngự Hoa Viên.Lâm Hồng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng y.

Hoàng đế đầu đội kim quan, thân mặc bạch y, bên hông đeo một đai ngọc Cửu Long nhạt màu, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn.

Gió nhẹ thổi bay vạt áo, để lộ ra một đoạn chân thon dài, rắn rỏi.Trong một thoáng ngẩn ngơ, Hoàng đế đã đi xa, hòa mình vào biển hoa vô tận của Ngự Hoa Viên.Lâm Hồng vội bước nhanh theo sau, giữ khoảng cách với Hoàng đế nửa bước, ôn tồn nói: "Hoàng thượng sao không mặc áo choàng?

Thân thể vừa mới khỏe lại, coi chừng bị cảm lạnh."

Yến Vân Tiêu tiện tay bẻ một cành tường vi hồng nhạt, lạnh lùng liếc hắn một cái: "Thân thể trẫm thì tốt thật đấy, chỉ là ăn uống không được tốt lắm.

Thức ăn đến nước dùng cũng không có, lẽ nào quốc khố đã trống rỗng đến mức này rồi sao?"

Lâm Hồng biết y đang oán trách mình đã sửa thực đơn, không khỏi bật cười sau đó kiên nhẫn giải thích: "Hai hôm trước Hoàng thượng không khỏe, nên ăn chút đồ thanh đạm ấm nóng để bồi bổ.

Giờ Hoàng thượng đã không sao rồi, thần đã dặn Ngự Thiện Phòng, nên tối nay sẽ làm món Hoàng thượng thích ăn."

Hắn vừa nói, vừa mở hộp thức ăn trong tay: "Đầu bếp trong phủ vừa hay làm bánh hạt dẻ, mới ra lò còn nóng hổi, Hoàng thượng nếm thử xem."

Yến Vân Tiêu ăn một miếng, bánh tan ngay trong miệng, là hương vị ngọt ngào quen thuộc, thậm chí y còn cảm thấy ngon hơn trước.

Vị ngọt làm tâm tình Yến Vân Tiêu vui vẻ hẳn lên, bèn giả vờ oán giận: "Đem đầu bếp này tiến cung thì tốt rồi, đỡ phải để Thừa tướng ngày nào cũng phải tự mình mang vào.

Thừa tướng lại trăm công nghìn việc như vậy, thật tốn thời gian."

Lâm Hồng chỉ cười mà không nói.Yến Vân Tiêu cũng không nói gì thêm, cũng không hỏi hắn có chuyện gì cần bẩm báo, chỉ thản nhiên bước về phía trước.Lâm Hồng trước sau vẫn đi sau y nửa bước, thỉnh thoảng lại giúp y gạt đi chiếc lá rụng hay sợi tơ liễu vương trên vai.

Giữa đường, tay áo Hoàng đế vướng vào cành hoa, Lâm Hồng liền giúp y gỡ ra.

Có con ong mật to vo ve bay tới, Lâm Hồng liền nhặt hòn đá nhỏ ném đi.Cả một đoạn đường im lặng, bất giác, hai người đã đi đến một góc Ngự Hoa Viên, đứng dưới gốc cây đại thụ kia.Yến Vân Tiêu đã ăn xong bánh hạt dẻ, đưa tay vào trong áo tìm khăn tay nhưng không thấy, thái giám cũng đã bị y cho ở lại ngoài Ngự Hoa Viên.Lâm Hồng nói: "Mạo phạm Hoàng thượng."

Hắn từ trong lòng lấy ra khăn tay, cẩn thận nâng cổ tay phải của Hoàng đế lên, lau đi vụn bánh trên đầu ngón tay y.Yến Vân Tiêu khẽ mỉm cười, mặc cho hắn làm gì thì làm.

Đôi mắt đào hoa mỗi khi cong lên cười, nhìn ai cũng như đang đong đầy thâm tình.Chỉ một cái liếc mắt, Lâm Hồng cảm giác như bị bỏng, lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Hắn nhìn về phía cây đại thụ, nghĩ đến năm đó, cũng tại nơi này, hắn cũng đã lau vụn bánh trên tay cho đứa trẻ kia.Chỉ là...

Hoàng đế còn nhớ không?Làn gió mát mẻ lúc hoàng hôn thổi tan những cánh đào trên cành, một cánh hoa phiêu diêu xoay tròn, vừa vặn đậu trên gò má Hoàng đế, rồi nằm yên ở đó.Ánh chiều tà vừa ló dạng, Hoàng đế trong bộ bạch y mỉm cười, cánh hoa đào khiến gương mặt y ửng hồng, làm cho cả ráng chiều cũng bị lu mờ.Lâm Hồng không kìm được mà đưa tay ra, gỡ cánh hoa đào ấy xuống.Cảm giác mềm mại trong khoảnh khắc ấy khiến hắn mất kiểm soát, buột miệng hỏi một câu đã kìm nén mười mấy năm: "Hoàng thượng còn nhớ đêm đó..."

"Thừa tướng."

Yến Vân Tiêu đột ngột ngắt lời hắn, nụ cười trên mặt biến mất."

Thừa tướng không phải nói, có chuyện muốn nói với trẫm sao?"

Y nói rồi bước về phía khóm hoa hồng vàng bên cạnh."

Phải."

Lâm Hồng nhạy bén bắt được tia lạnh lẽo thoáng qua, bèn nén lại tâm tư, bước theo.

Hắn nói, "Thái hậu đã sinh nghi với Lưu Dũng.

Thần đoán rằng, Ngự Lâm quân sẽ sớm đổi chủ."

Yến Vân Tiêu nói: "Chuyện này chắc chắn có công của Thừa tướng."

Y cúi xuống hái một đóa hồng vàng, lúc ngẩng đầu lên đã lại nở nụ cười, cảm động nói: "Không có Thừa tướng, trẫm quả thực không biết phải làm sao."

"Bảo kiếm tặng tráng sĩ, hoa đẹp tặng năng thần."

Yến Vân Tiêu dùng ngón tay đẩy vạt áo Lâm Hồng ra, cài đóa hồng vàng vào chỗ vạt áo mở, khẽ nói, "Chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ, đều phải dựa vào chúng ta đồng tâm hiệp lực cả."

Hoàng đế cúi xuống, ghé sát lại gần đến mức cả khoang mũi Lâm Hồng tràn ngập hương trà thanh đạm trên người y, khiến hắn cứng đờ không dám nhúc nhích.Lâm Hồng đưa tay giữ chặt cổ tay Hoàng đế.Yến Vân Tiêu nhướng mày, nghi hoặc nhìn hắn."

Tay có phải bị đâm rồi không."

Giọng Lâm Hồng khàn đi, "Để ta xem."

Hắn thậm chí đã quên cả kính ngữ và tước hiệu.Cành hoa hồng có gai nhọn, trên đầu ngón trỏ của Hoàng đế quả nhiên dính một vệt đỏ thắm.Lâm Hồng lấy khăn tay cẩn thận lau đi rồi hỏi: "Có đau không?"

Yến Vân Tiêu nói: "Trầy da chút thôi, có đáng gì đâu."

Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến y có chút không quen, bèn đột ngột rút tay về: "Được rồi, trẫm phải về dùng bữa tối."

Yến Vân Tiêu nói đi là đi.Lâm Hồng đứng tại chỗ, nhìn Hoàng đế đi xuyên qua những khóm hoa, bóng lưng biến mất ở cổng Ngự Hoa Viên.

Hắn cúi đầu, ngón tay run rẩy nắm lấy đóa hồng vàng cài trước ngực.Yến Vân Tiêu trở lại tẩm cung, nhớ lại cảnh Lâm Hồng nắm tay mình, giúp mình lau vết máu trên ngón trỏ, y nhíu mày nói: "Đúng là quá nịnh bợ, lấy lòng trẫm cũng không đến mức như vậy chứ?"

Ngân Chúc giúp y bày biện thức ăn, cười nói: "Điều đó cho thấy điểm yếu mà ngài ấy để lọt vào tay Hoàng thượng là một điểm yếu rất lớn."

Yến Vân Tiêu thấy có lý liền không còn bận tâm nữa, bắt đầu nghiêm túc dùng bữa.

Ăn được một lúc, suy nghĩ lại quay về dưới gốc cây đại thụ, y nhớ tới câu hỏi bị mình cắt ngang của Thừa tướng, liền hừ lạnh một tiếng."

Giả dối."
 
[Đm] Thừa Tướng Đã Mơ Ước Trẫm Từ Lâu - Tạp Liễu Năng Toa
Chương 21


Mấy ngày sau, vào một buổi triều, Yến Vân Tiêu hiếm khi dậy sớm, hứng khởi chạy đến điện Kim Loan thượng triều.

Tối qua Thừa tướng đã nói với y, hôm nay trên triều sẽ có trò hay để xem.Quả nhiên, buổi triều vừa bắt đầu, Ngự sử Đại phu đã ôm một chồng tấu chương dày cộp, bắt đầu luận tội các quan viên.Các triều thần chán ngán ngáp dài, lim dim ngủ gật.

Những quan viên dậy sớm thì bắt đầu lấy rỉ mắt, chỉnh lại triều phục, còn hàng sau thì bắt đầu bàn tán về phong thái của các vị di thái thái.

Việc luận tội này cũng chẳng có gì lạ, Ngự Sử Đài trong mỗi buổi triều đều phải làm thông lệ, chẳng qua chỉ là diễn cho có, để tỏ ra rằng Ngự Sử Đài vẫn đang làm việc cần mẫn chứ không phải ngồi không ăn hại.Giọng nói đều đều của vị Ngự sử Đại phu kia quả thực chính là khúc nhạc dạo đầu ấm áp cho buổi triều, vô cùng chu đáo, để các quan viên người cần ngủ bù thì ngủ bù, người cần chỉnh trang thì chỉnh trang.Nhưng rất nhanh, các quan viên đang mơ màng sắp ngủ bỗng bừng tỉnh.Bởi vì người mà Ngự sử Đại phu luận tội hôm nay không phải là kẻ tầm thường, mà lại là Hộ bộ Tả Thị lang Lâm Túc.

Lâm Túc này là ai?

Là họ hàng xa của Thái hậu, là biểu đệ của Thừa tướng, là người được Thái hậu mở lời vàng ngọc, được chính Thừa tướng sắp xếp vào Hộ bộ.Đắc tội với Lâm Túc, chính là đồng thời đắc tội với cả Thái hậu và Thừa tướng.

Vị Ngự sử Đại phu này không muốn sống nữa hay sao?Lâm Túc hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Nghe Ngự sử Đại phu từng điều một trưng ra tội trạng của mình, gã còn cười khẩy thành tiếng.

Gã đã béo ra cả một vòng so với trước, rõ ràng là được nuôi dưỡng rất tốt ở Hộ bộ.Ngự sử Đại phu lật sang trang sau, giọng điệu cứng nhắc luận tội người thứ hai.

Người thứ hai cũng là người nhà họ Lâm, là bà con của Thái hậu.Sau đó là người thứ ba, người thứ tư.Tổng cộng đọc hết mười tám người, tất cả đều là người của Lâm thị.Ngự sử Đại phu cuối cùng cũng khép lại tấu chương, nói: "Thần đã khải tấu xong, xin bệ hạ thánh quyết."

Triều đình một mảnh tĩnh lặng, ngay cả những quan viên hàng sau đang bàn tán về các vị di thái thái cũng im bặt.Mọi người cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.Ngự Sử Đài để thể hiện sự tồn tại của mình, thường xuyên luận tội các quan viên về những tội danh không đau không ngứa như "lễ nghi không chu toàn", "sinh hoạt xa hoa lãng phí", ngay cả Thừa tướng cũng từng bị luận tội, lý do là đi ngang qua thanh lâu mà không đi đường vòng.Nhưng luận tội với những lời lẽ rõ ràng và chứng cứ xác thực như thế này, lại còn một lúc đề ra mười tám người, thì vẫn là lần đầu tiên.Mười tám người này đều có quan hệ họ hàng với Thái hậu, là nửa giang sơn của gia tộc Lâm thị.

Nếu thật sự đồng loạt sụp đổ, thế lực của Lâm thị trong triều e rằng sẽ suy yếu đi không ít.Trong triều có rất nhiều văn thần thanh liêm đã bất mãn với Lâm thị từ lâu, nhưng có Thái hậu ở hậu cung chống lưng cùng Thừa tướng ở tiền triều che chở, thì có ai dám nói nhiều một câu?

Bọn họ đâu phải đã chán sống.Ngự sử Đại phu cảm thấy đã sống đủ rồi sao?Ngự sử Đại phu tuổi đã cao nhưng đêm đêm vẫn còn đàn ca sướng hát, tám vị di thái thái ôm trái ấp phải, rõ ràng không phải là dáng vẻ của người đã sống đủ.Điều kỳ lạ hơn nữa là...Thừa tướng từ đầu đến cuối không nói một lời nào.Các quan viên cuối cùng cũng nhận ra, chuyện này e rằng không thoát khỏi liên quan đến Thừa tướng.Giữa sự im lặng của cả triều đình, Lâm Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế: "Hoàng thượng thấy thế nào?"

Yến Vân Tiêu hơi cúi người, chăm chú nhìn hắn: "Những tội trạng do Chu Ngự sử trình lên đều đã có chứng cứ xác thực, theo luật của Yến quốc thì nên xử như thế nào?"

Lâm Hồng nói: "Bẩm Hoàng thượng, kẻ tham ô công quỹ từ hai vạn lượng trở lên sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm, gia quyến phân phối đi làm nô bộc, vĩnh viễn không được làm quan.

Mười bảy người còn lại, tùy theo mức độ nghiêm trọng của tội trạng, sẽ bị lưu đày từ tám trăm đến ba ngàn dặm."

"Ồ."

Yến Vân Tiêu lười biếng dựa vào lưng ghế, "Trẫm thấy không ổn."

Lâm Hồng nói: "Hoàng thượng cho rằng chỗ nào không ổn?"

"Tả Thị lang tham ô một vạn lượng phí sửa chữa Ngự Hoa Viên...

Trẫm nhớ không lầm chứ?

Chẳng trách hôm qua trẫm đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa, lại bị cỏ dại cắt vào ngón tay.

Trẫm đã tự hỏi, tại sao cỏ dại lâu như vậy không được cắt tỉa, hóa ra là tiền đã bị tham ô?"

Yến Vân Tiêu đưa ngón áp út ra trước mặt Lâm Hồng, "Thừa tướng xem, cắt sâu lắm, bây giờ vẫn còn đau đây."

Giọng điệu của Hoàng đế có chút tủi thân, còn mang theo vẻ hờn dỗi.Bên cạnh ngón áp út quả nhiên có một vết thương mới.

Lòng Lâm Hồng thắt lại, lập tức nói: "Đã bôi thuốc chưa ạ?"

"Ừm, bôi thuốc rồi vẫn đau.

Thừa tướng đâu phải không biết, trẫm sợ đau nhất."

Lâm Hồng nói: "Thần có một lọ kim sang dược giảm đau tiêu sưng, hiệu quả thuộc hàng tốt nhất, sau khi tan triều sẽ giúp Hoàng thượng bôi thuốc."

Nói xong, hắn lạnh lùng liếc Lâm Túc một cái.

Lâm Túc đang lo sợ không yên, liền bị cái liếc mắt này làm cho mồ hôi lạnh túa ra.Các quan viên đưa mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Sao Hoàng thượng và Thừa tướng lại coi triều đình như nơi hàn huyên thế này?Yến Vân Tiêu lại nói: "Còn gì nữa nhỉ...

Phí điểm tâm của Ngự Thiện Phòng bị tham ô năm ngàn lượng?

Chẳng trách hai hôm trước, vốn dĩ một đĩa có bốn miếng bánh hoa lê, lại chỉ có ba miếng, hại trẫm nửa đêm đói đến tỉnh giấc, cả ngày không có tinh thần."

"Phí mua sắm cũng bị tham ô, gấm Tứ Xuyên và lụa Tô Châu đưa vào cung cũng thiếu mất hai phần mười.

Trẫm vốn dĩ năm ngày là đổi một tấm chăn dệt bằng lụa Tô Châu, bị hắn làm hại mà phải sáu ngày mới đổi một lần.

Chẳng trách hôm qua ngủ không ngon, hôm nay đau đầu không chịu nổi."

Yến Vân Tiêu vừa nói vừa nhíu mày xoa xoa thái dương.Các quan viên ngầm trao đổi ánh mắt, biết Hoàng đế xa hoa, không ngờ lại còn kiêu kỳ đến mức này.

Ăn ít một miếng điểm tâm là sẽ đói đến tỉnh?

Muộn một ngày đổi hoa văn trên chăn thì sẽ ngủ không ngon?

Điều này quả thực giống hệt như "công chúa hạt đậu" trong những câu chuyện dân gian!Vua của một nước mà lại kiêu kỳ khó chiều như vậy, các quan viên trong lòng đồng loạt đổ mồ hôi thay cho Hoàng hậu và các phi tần tương lai.Yến Vân Tiêu hơi rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp đầy tủi thân: "Thừa tướng xem, hắn hại trẫm đến mức này, ngoài ngươi ra thì còn ai sẽ làm chủ cho trẫm đây?"

Điện Kim Loan rộng lớn không có một tiếng động, giọng nói trong trẻo mang theo chút hờn giận của Hoàng đế vang vọng trong điện.Bên tai Lâm Hồng tê rần, giọng điệu trầm ổn nói: "Hoàng thượng cho rằng nên xử lý như thế nào?"

Lúc này, trong lòng các quan viên đồng loạt hiện lên một ý nghĩ: Chỉ cần Hoàng đế mở miệng, Thừa tướng sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của y, cho dù là chém đầu Lâm Túc ngay tại triều.Yến Vân Tiêu cong môi cười, nhưng rất nhanh đã thu lại: "Cứ theo Thừa tướng xử trí."

Y cảm động nói: "Trẫm biết, Thừa tướng nhất định sẽ không làm trẫm thất vọng, phải không?"

Ánh mắt đó đầy tin tưởng và chuyên chú, Lâm Hồng có chút hoảng hốt mà rũ tầm mắt xuống, nói: "Vậy thì lưu đày sáu ngàn dặm, đến nơi cực bắc Thương Châu đào hai ngàn cân than đá, rồi lại đến nơi độc chướng cực nam khai hoang một ngàn mẫu đất, cuối cùng đến Tô Châu dệt một ngàn tấm lụa Tô Châu cho Hoàng thượng.

Nhân tiện, trước khi lưu đày, lệnh cho hắn cọ rửa sạch sẽ tất cả bồn cầu trong hoàng cung.

Hoàng thượng thấy thế nào?"

Yến Vân Tiêu giọng mang tiếc nuối nói: "Như vậy..."

Lâm Hồng ôn tồn nói: "Hoàng thượng nếu cảm thấy chưa đủ, có thể nói với thần.

Nếu không tiện mở miệng thì lén nói với thần cũng được."

Yến Vân Tiêu khẽ cười nói: "Cứ làm theo lời Thừa tướng đi."

Các quan viên kinh ngạc.

Không nói đến việc định tội trước đó cần phải có sự hội thẩm của Hình bộ và Đại Lý Tự, Thừa tướng là người quyền cao chức trọng, trực tiếp mở miệng định tội cũng thôi đi, ít nhất thì việc cân nhắc hình phạt cũng phải nghiêm khắc tuân theo luật của Yến quốc chứ?

Sao Hoàng thượng chỉ cần mở miệng, hình phạt này lại nặng thêm vô số lần?Chỉ vì Hoàng đế ăn ít một miếng bánh hoa lê, thay đổi hoa văn trên chăn lụa Tô Châu muộn một ngày?Lâm Túc không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị lưu đày thêm ba ngàn dặm, hai ngàn cân than đá, một ngàn mẫu đất và một ngàn tấm lụa Tô Châu, rồi cuối cùng gã cũng muộn màng nhận ra, Thừa tướng là đang làm thật, Thừa tướng thật sự không định bảo vệ gã!

Sắc mặt Lâm Túc trắng bệch, "bụp" một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói: "Tướng gia, Tướng gia, hạ quan bị oan, hạ quan oan uổng!"

Vừa rồi vẻ mặt Lâm Hồng còn đầy ôn nhu, tức khắc tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Gào thét giữa triều đình, tội thêm một bậc."

Yến Vân Tiêu vắt chéo chân, cười tủm tỉm thưởng thức những biểu cảm hoặc kinh hãi, hoặc khó hiểu, hoặc bất mãn của các quan viên, ngón tay theo bản năng vuốt ve cán quạt bằng ngọc dương chi.Sau khi tan triều, Yến Vân Tiêu chân trước vừa vào Noãn Các, Lâm Hồng liền theo sau.Vốn tưởng là đến bẩm báo chuyện trên triều, nào ngờ Lâm Hồng từ trong lòng móc ra một cái bình sứ nhỏ, nói: "Ngón tay Hoàng thượng bị cắt vào lúc nào?"

Yến Vân Tiêu không mấy để tâm nói: "Ừm... hai hôm trước, hay hôm qua?

Trẫm quên rồi."

Lâm Hồng nói một tiếng mạo phạm rồi cẩn thận nâng tay y lên.

Trên ngón áp út thon dài như ngọc, quả nhiên có một vết thương dài cả tấc màu đỏ sậm, vẫn chưa kết vảy, còn có thể nhìn thấy miệng vết thương lật cả da thịt lên.Lòng Lâm Hồng tê rần, rất nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương.

Bôi xong hắn nâng tay Hoàng đế lên môi, nhẹ nhàng thổi.Thuốc trị thương bôi lên cảm giác vừa tê vừa ngứa, hơi thở ấm áp từ ngón tay chui vào cổ tay áo khiến Yến Vân Tiêu có chút không tự nhiên động động ngón tay, đầu ngón tay vừa vặn lướt qua môi Lâm Hồng.Yến Vân Tiêu vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường, chỉ thu tay lại, vỗ vỗ vai Lâm Hồng, cười nói: "Được rồi, sự dịu dàng chu đáo của Tướng gia đây, vẫn là nên để dành cho nữ chủ nhân của phủ Thừa tướng sau này đi."

Lâm Hồng vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, toàn thân cứng đờ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy môi mình bị hóa đá, ngay sau đó lại bị một ngọn lửa đốt thành tro tàn.Hắn không biết mình đã trở về phủ như thế nào.

Ở trong thư phòng ngồi yên đến đêm khuya, một bóng đen mập mạp lăn như quả bóng vào thư phòng."

Biểu ca, biểu ca cứu ta!"

Bóng đen kéo mũ áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt béo ú hoảng sợ của Lâm Túc.

Gã phịch một tiếng quỳ xuống, lê gối lại ôm lấy chân Lâm Hồng, khóc nức nở nói: "Biểu ca cứu ta!

Cha ta chỉ có mình ta là con trai, ta không thể bị lưu đày được!

Cầu xin biểu ca!"

Trong mắt Lâm Hồng hiện lên vẻ chán ghét, dễ như trở bàn tay mà gạt tay gã ra, trên mặt lại tỏ vẻ xúc động nói: "Biểu đệ, không phải ta không muốn cứu ngươi, mà là luật pháp khắc nghiệt, ta cũng không thể tự ý thay đổi được!"

Hắn đứng dậy, thở dài nói: "Ngươi phải tự hỏi chính mình, tại sao lại tham ô tiền bạc trong cung?

Ta cho ngươi đến Hộ bộ, là để ngươi làm ra thành tích, vì bá tánh vì triều đình, làm rạng danh gia tộc Lâm thị của chúng ta.

Nào ngờ ngươi...!"

Lâm Túc liều mạng lắc đầu, khuôn mặt béo ú nhăn lại thành một cục trông rất buồn cười, khóc lóc thảm thiết nói: "Thái hậu, còn có Thái hậu!

Thái hậu nhất định có thể cứu ta!

Ta không thể vào cung, biểu ca, xin ngươi giúp ta đi cầu xin Thái hậu, cầu xin ngươi!"

Lâm Hồng lắc đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Thái hậu đang bế quan nghe Đại Thông thiền sư giảng kinh.

Không phải biểu ca không muốn giúp ngươi, mà là Thái hậu đã sớm dặn dò, cho dù có chuyện lớn bằng trời, cũng không được quấy rầy bà ấy khi đang bế quan."

"Nhưng... nhưng ta phải làm sao bây giờ!"

Lâm Túc thất thanh khóc rống, không ngừng dập đầu, "Thừa tướng!

Ngài nghĩ cách đi, kéo dài đến khi nương nương xuất quan, chờ nương nương xuất quan ta sẽ được cứu!

Thừa tướng, lần này ngài nhất định phải giúp ta!"

Lâm Hồng lạnh lẽo nhìn gã, chậm rãi uống trà, lắc đầu buồn bã nói: "Biểu đệ à, ta cũng là lực bất tòng tâm.

Muốn trách, thì hãy trách ngươi lúc trước tham lam, tham những đồng bạc đó!"

Lâm Túc ngừng khóc nức nở, ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ phẫn hận: "Lâm Hồng!

Ta biết, chuyện hôm nay là ngươi muốn lấy ta ra khai đao!

Nhưng sao ngươi lại không nghĩ, ngươi làm như vậy, người của Lâm thị còn có thể tin tưởng ngươi, ủng hộ ngươi không!"

Thấy gã đã nói thẳng ra, Lâm Hồng lập tức thu lại vẻ buồn bã và tiếc nuối giả tạo, cũng không thèm liếc gã một cái, chậm rãi nhấp trà.Lâm Túc thấy cứng không được, lại mềm giọng cầu xin: "Biểu ca, là ta sai rồi, ngươi cho ta một cơ hội nữa, ta bảo đảm sẽ hối cải!

Ta biết, là tên hoàng đế chó chết đó uy hiếp ngươi đúng không?

Tên hoàng đế bao cỏ đó vừa kiêu kỳ vừa giả tạo, cố ý nói như vậy trên triều, hại ngươi không xuống được, chỉ có thể..."

Gã bỗng nhiên dừng lại, liền thấy Lâm Hồng âm trầm nhìn chằm chằm mình, như đang nhìn một người chết.

Toàn thân gã run lên, mông chạm đất lùi về sau hai bước.Lâm Hồng trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Lâm Túc nuốt nước miếng: "Là tên hoàng đế chó..."

Gã nói không ra lời, hoảng sợ mở to hai mắt, toàn thân nặng hai trăm cân thịt mỡ run lên trong gió lạnh.

Bàn tay đang bóp chặt cổ họng gã lạnh băng mà mạnh mẽ như vậy, đôi mắt thờ ơ âm trầm kia thẳng tắp nhìn gã.Không khí trong phổi Lâm Túc dần cạn kiệt, gã cố sức trợn to mắt, nhưng trước mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ.

Hóa ra đây là cảm giác sắp chết sao?Chỉ là gã không hiểu, chỉ vì hai vạn năm ngàn lượng bạc, chỉ vì hai câu mắng hoàng đế, tại sao lại có thể lấy mạng gã?

Các quan viên không phải đều sẽ ngầm mắng hoàng đế sao?

Các quan viên không phải đều sẽ tham ô sao?

Gã là người nhà họ Lâm, gia tộc Lâm thị huy hoàng lừng lẫy, gã là cháu họ của Thái hậu, là biểu đệ của Thừa tướng, tại sao lại chết một cách không minh bạch như vậy?Một nén nhang sau, Lâm Hồng buông tay, thân thể mập mạp kia lập tức đổ xuống đất, đã không còn sinh khí.

Đôi mắt cá chết lồi ra kia vẫn không cam lòng mở to, dường như không hiểu tại sao mình lại rước lấy họa vào thân.Lâm Hồng thờ ơ nhìn chằm chằm người trên đất, đổ nước trong ấm trà ra rửa tay phải.

Hắn rửa rất lâu, nước trà thấm ướt tấm vải lụa trên người thi thể."

Kiêu kỳ lại giả tạo à..."

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói, "Nhưng mà bản tướng thích."⭐⭐⭐

Tác giả có lời muốn nói:
Tướng gia: Dám mắng vợ ta, chết đi.
 
Back
Top Bottom