Mấy ngày sau, vào một buổi triều, Yến Vân Tiêu hiếm khi dậy sớm, hứng khởi chạy đến điện Kim Loan thượng triều.
Tối qua Thừa tướng đã nói với y, hôm nay trên triều sẽ có trò hay để xem.Quả nhiên, buổi triều vừa bắt đầu, Ngự sử Đại phu đã ôm một chồng tấu chương dày cộp, bắt đầu luận tội các quan viên.Các triều thần chán ngán ngáp dài, lim dim ngủ gật.
Những quan viên dậy sớm thì bắt đầu lấy rỉ mắt, chỉnh lại triều phục, còn hàng sau thì bắt đầu bàn tán về phong thái của các vị di thái thái.
Việc luận tội này cũng chẳng có gì lạ, Ngự Sử Đài trong mỗi buổi triều đều phải làm thông lệ, chẳng qua chỉ là diễn cho có, để tỏ ra rằng Ngự Sử Đài vẫn đang làm việc cần mẫn chứ không phải ngồi không ăn hại.Giọng nói đều đều của vị Ngự sử Đại phu kia quả thực chính là khúc nhạc dạo đầu ấm áp cho buổi triều, vô cùng chu đáo, để các quan viên người cần ngủ bù thì ngủ bù, người cần chỉnh trang thì chỉnh trang.Nhưng rất nhanh, các quan viên đang mơ màng sắp ngủ bỗng bừng tỉnh.Bởi vì người mà Ngự sử Đại phu luận tội hôm nay không phải là kẻ tầm thường, mà lại là Hộ bộ Tả Thị lang Lâm Túc.
Lâm Túc này là ai?
Là họ hàng xa của Thái hậu, là biểu đệ của Thừa tướng, là người được Thái hậu mở lời vàng ngọc, được chính Thừa tướng sắp xếp vào Hộ bộ.Đắc tội với Lâm Túc, chính là đồng thời đắc tội với cả Thái hậu và Thừa tướng.
Vị Ngự sử Đại phu này không muốn sống nữa hay sao?Lâm Túc hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Nghe Ngự sử Đại phu từng điều một trưng ra tội trạng của mình, gã còn cười khẩy thành tiếng.
Gã đã béo ra cả một vòng so với trước, rõ ràng là được nuôi dưỡng rất tốt ở Hộ bộ.Ngự sử Đại phu lật sang trang sau, giọng điệu cứng nhắc luận tội người thứ hai.
Người thứ hai cũng là người nhà họ Lâm, là bà con của Thái hậu.Sau đó là người thứ ba, người thứ tư.Tổng cộng đọc hết mười tám người, tất cả đều là người của Lâm thị.Ngự sử Đại phu cuối cùng cũng khép lại tấu chương, nói: "Thần đã khải tấu xong, xin bệ hạ thánh quyết."
Triều đình một mảnh tĩnh lặng, ngay cả những quan viên hàng sau đang bàn tán về các vị di thái thái cũng im bặt.Mọi người cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.Ngự Sử Đài để thể hiện sự tồn tại của mình, thường xuyên luận tội các quan viên về những tội danh không đau không ngứa như "lễ nghi không chu toàn", "sinh hoạt xa hoa lãng phí", ngay cả Thừa tướng cũng từng bị luận tội, lý do là đi ngang qua thanh lâu mà không đi đường vòng.Nhưng luận tội với những lời lẽ rõ ràng và chứng cứ xác thực như thế này, lại còn một lúc đề ra mười tám người, thì vẫn là lần đầu tiên.Mười tám người này đều có quan hệ họ hàng với Thái hậu, là nửa giang sơn của gia tộc Lâm thị.
Nếu thật sự đồng loạt sụp đổ, thế lực của Lâm thị trong triều e rằng sẽ suy yếu đi không ít.Trong triều có rất nhiều văn thần thanh liêm đã bất mãn với Lâm thị từ lâu, nhưng có Thái hậu ở hậu cung chống lưng cùng Thừa tướng ở tiền triều che chở, thì có ai dám nói nhiều một câu?
Bọn họ đâu phải đã chán sống.Ngự sử Đại phu cảm thấy đã sống đủ rồi sao?Ngự sử Đại phu tuổi đã cao nhưng đêm đêm vẫn còn đàn ca sướng hát, tám vị di thái thái ôm trái ấp phải, rõ ràng không phải là dáng vẻ của người đã sống đủ.Điều kỳ lạ hơn nữa là...Thừa tướng từ đầu đến cuối không nói một lời nào.Các quan viên cuối cùng cũng nhận ra, chuyện này e rằng không thoát khỏi liên quan đến Thừa tướng.Giữa sự im lặng của cả triều đình, Lâm Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế: "Hoàng thượng thấy thế nào?"
Yến Vân Tiêu hơi cúi người, chăm chú nhìn hắn: "Những tội trạng do Chu Ngự sử trình lên đều đã có chứng cứ xác thực, theo luật của Yến quốc thì nên xử như thế nào?"
Lâm Hồng nói: "Bẩm Hoàng thượng, kẻ tham ô công quỹ từ hai vạn lượng trở lên sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm, gia quyến phân phối đi làm nô bộc, vĩnh viễn không được làm quan.
Mười bảy người còn lại, tùy theo mức độ nghiêm trọng của tội trạng, sẽ bị lưu đày từ tám trăm đến ba ngàn dặm."
"Ồ."
Yến Vân Tiêu lười biếng dựa vào lưng ghế, "Trẫm thấy không ổn."
Lâm Hồng nói: "Hoàng thượng cho rằng chỗ nào không ổn?"
"Tả Thị lang tham ô một vạn lượng phí sửa chữa Ngự Hoa Viên...
Trẫm nhớ không lầm chứ?
Chẳng trách hôm qua trẫm đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa, lại bị cỏ dại cắt vào ngón tay.
Trẫm đã tự hỏi, tại sao cỏ dại lâu như vậy không được cắt tỉa, hóa ra là tiền đã bị tham ô?"
Yến Vân Tiêu đưa ngón áp út ra trước mặt Lâm Hồng, "Thừa tướng xem, cắt sâu lắm, bây giờ vẫn còn đau đây."
Giọng điệu của Hoàng đế có chút tủi thân, còn mang theo vẻ hờn dỗi.Bên cạnh ngón áp út quả nhiên có một vết thương mới.
Lòng Lâm Hồng thắt lại, lập tức nói: "Đã bôi thuốc chưa ạ?"
"Ừm, bôi thuốc rồi vẫn đau.
Thừa tướng đâu phải không biết, trẫm sợ đau nhất."
Lâm Hồng nói: "Thần có một lọ kim sang dược giảm đau tiêu sưng, hiệu quả thuộc hàng tốt nhất, sau khi tan triều sẽ giúp Hoàng thượng bôi thuốc."
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc Lâm Túc một cái.
Lâm Túc đang lo sợ không yên, liền bị cái liếc mắt này làm cho mồ hôi lạnh túa ra.Các quan viên đưa mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Sao Hoàng thượng và Thừa tướng lại coi triều đình như nơi hàn huyên thế này?Yến Vân Tiêu lại nói: "Còn gì nữa nhỉ...
Phí điểm tâm của Ngự Thiện Phòng bị tham ô năm ngàn lượng?
Chẳng trách hai hôm trước, vốn dĩ một đĩa có bốn miếng bánh hoa lê, lại chỉ có ba miếng, hại trẫm nửa đêm đói đến tỉnh giấc, cả ngày không có tinh thần."
"Phí mua sắm cũng bị tham ô, gấm Tứ Xuyên và lụa Tô Châu đưa vào cung cũng thiếu mất hai phần mười.
Trẫm vốn dĩ năm ngày là đổi một tấm chăn dệt bằng lụa Tô Châu, bị hắn làm hại mà phải sáu ngày mới đổi một lần.
Chẳng trách hôm qua ngủ không ngon, hôm nay đau đầu không chịu nổi."
Yến Vân Tiêu vừa nói vừa nhíu mày xoa xoa thái dương.Các quan viên ngầm trao đổi ánh mắt, biết Hoàng đế xa hoa, không ngờ lại còn kiêu kỳ đến mức này.
Ăn ít một miếng điểm tâm là sẽ đói đến tỉnh?
Muộn một ngày đổi hoa văn trên chăn thì sẽ ngủ không ngon?
Điều này quả thực giống hệt như "công chúa hạt đậu" trong những câu chuyện dân gian!Vua của một nước mà lại kiêu kỳ khó chiều như vậy, các quan viên trong lòng đồng loạt đổ mồ hôi thay cho Hoàng hậu và các phi tần tương lai.Yến Vân Tiêu hơi rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp đầy tủi thân: "Thừa tướng xem, hắn hại trẫm đến mức này, ngoài ngươi ra thì còn ai sẽ làm chủ cho trẫm đây?"
Điện Kim Loan rộng lớn không có một tiếng động, giọng nói trong trẻo mang theo chút hờn giận của Hoàng đế vang vọng trong điện.Bên tai Lâm Hồng tê rần, giọng điệu trầm ổn nói: "Hoàng thượng cho rằng nên xử lý như thế nào?"
Lúc này, trong lòng các quan viên đồng loạt hiện lên một ý nghĩ: Chỉ cần Hoàng đế mở miệng, Thừa tướng sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của y, cho dù là chém đầu Lâm Túc ngay tại triều.Yến Vân Tiêu cong môi cười, nhưng rất nhanh đã thu lại: "Cứ theo Thừa tướng xử trí."
Y cảm động nói: "Trẫm biết, Thừa tướng nhất định sẽ không làm trẫm thất vọng, phải không?"
Ánh mắt đó đầy tin tưởng và chuyên chú, Lâm Hồng có chút hoảng hốt mà rũ tầm mắt xuống, nói: "Vậy thì lưu đày sáu ngàn dặm, đến nơi cực bắc Thương Châu đào hai ngàn cân than đá, rồi lại đến nơi độc chướng cực nam khai hoang một ngàn mẫu đất, cuối cùng đến Tô Châu dệt một ngàn tấm lụa Tô Châu cho Hoàng thượng.
Nhân tiện, trước khi lưu đày, lệnh cho hắn cọ rửa sạch sẽ tất cả bồn cầu trong hoàng cung.
Hoàng thượng thấy thế nào?"
Yến Vân Tiêu giọng mang tiếc nuối nói: "Như vậy..."
Lâm Hồng ôn tồn nói: "Hoàng thượng nếu cảm thấy chưa đủ, có thể nói với thần.
Nếu không tiện mở miệng thì lén nói với thần cũng được."
Yến Vân Tiêu khẽ cười nói: "Cứ làm theo lời Thừa tướng đi."
Các quan viên kinh ngạc.
Không nói đến việc định tội trước đó cần phải có sự hội thẩm của Hình bộ và Đại Lý Tự, Thừa tướng là người quyền cao chức trọng, trực tiếp mở miệng định tội cũng thôi đi, ít nhất thì việc cân nhắc hình phạt cũng phải nghiêm khắc tuân theo luật của Yến quốc chứ?
Sao Hoàng thượng chỉ cần mở miệng, hình phạt này lại nặng thêm vô số lần?Chỉ vì Hoàng đế ăn ít một miếng bánh hoa lê, thay đổi hoa văn trên chăn lụa Tô Châu muộn một ngày?Lâm Túc không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị lưu đày thêm ba ngàn dặm, hai ngàn cân than đá, một ngàn mẫu đất và một ngàn tấm lụa Tô Châu, rồi cuối cùng gã cũng muộn màng nhận ra, Thừa tướng là đang làm thật, Thừa tướng thật sự không định bảo vệ gã!
Sắc mặt Lâm Túc trắng bệch, "bụp" một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói: "Tướng gia, Tướng gia, hạ quan bị oan, hạ quan oan uổng!"
Vừa rồi vẻ mặt Lâm Hồng còn đầy ôn nhu, tức khắc tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Gào thét giữa triều đình, tội thêm một bậc."
Yến Vân Tiêu vắt chéo chân, cười tủm tỉm thưởng thức những biểu cảm hoặc kinh hãi, hoặc khó hiểu, hoặc bất mãn của các quan viên, ngón tay theo bản năng vuốt ve cán quạt bằng ngọc dương chi.Sau khi tan triều, Yến Vân Tiêu chân trước vừa vào Noãn Các, Lâm Hồng liền theo sau.Vốn tưởng là đến bẩm báo chuyện trên triều, nào ngờ Lâm Hồng từ trong lòng móc ra một cái bình sứ nhỏ, nói: "Ngón tay Hoàng thượng bị cắt vào lúc nào?"
Yến Vân Tiêu không mấy để tâm nói: "Ừm... hai hôm trước, hay hôm qua?
Trẫm quên rồi."
Lâm Hồng nói một tiếng mạo phạm rồi cẩn thận nâng tay y lên.
Trên ngón áp út thon dài như ngọc, quả nhiên có một vết thương dài cả tấc màu đỏ sậm, vẫn chưa kết vảy, còn có thể nhìn thấy miệng vết thương lật cả da thịt lên.Lòng Lâm Hồng tê rần, rất nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương.
Bôi xong hắn nâng tay Hoàng đế lên môi, nhẹ nhàng thổi.Thuốc trị thương bôi lên cảm giác vừa tê vừa ngứa, hơi thở ấm áp từ ngón tay chui vào cổ tay áo khiến Yến Vân Tiêu có chút không tự nhiên động động ngón tay, đầu ngón tay vừa vặn lướt qua môi Lâm Hồng.Yến Vân Tiêu vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường, chỉ thu tay lại, vỗ vỗ vai Lâm Hồng, cười nói: "Được rồi, sự dịu dàng chu đáo của Tướng gia đây, vẫn là nên để dành cho nữ chủ nhân của phủ Thừa tướng sau này đi."
Lâm Hồng vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, toàn thân cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy môi mình bị hóa đá, ngay sau đó lại bị một ngọn lửa đốt thành tro tàn.Hắn không biết mình đã trở về phủ như thế nào.
Ở trong thư phòng ngồi yên đến đêm khuya, một bóng đen mập mạp lăn như quả bóng vào thư phòng."
Biểu ca, biểu ca cứu ta!"
Bóng đen kéo mũ áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt béo ú hoảng sợ của Lâm Túc.
Gã phịch một tiếng quỳ xuống, lê gối lại ôm lấy chân Lâm Hồng, khóc nức nở nói: "Biểu ca cứu ta!
Cha ta chỉ có mình ta là con trai, ta không thể bị lưu đày được!
Cầu xin biểu ca!"
Trong mắt Lâm Hồng hiện lên vẻ chán ghét, dễ như trở bàn tay mà gạt tay gã ra, trên mặt lại tỏ vẻ xúc động nói: "Biểu đệ, không phải ta không muốn cứu ngươi, mà là luật pháp khắc nghiệt, ta cũng không thể tự ý thay đổi được!"
Hắn đứng dậy, thở dài nói: "Ngươi phải tự hỏi chính mình, tại sao lại tham ô tiền bạc trong cung?
Ta cho ngươi đến Hộ bộ, là để ngươi làm ra thành tích, vì bá tánh vì triều đình, làm rạng danh gia tộc Lâm thị của chúng ta.
Nào ngờ ngươi...!"
Lâm Túc liều mạng lắc đầu, khuôn mặt béo ú nhăn lại thành một cục trông rất buồn cười, khóc lóc thảm thiết nói: "Thái hậu, còn có Thái hậu!
Thái hậu nhất định có thể cứu ta!
Ta không thể vào cung, biểu ca, xin ngươi giúp ta đi cầu xin Thái hậu, cầu xin ngươi!"
Lâm Hồng lắc đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Thái hậu đang bế quan nghe Đại Thông thiền sư giảng kinh.
Không phải biểu ca không muốn giúp ngươi, mà là Thái hậu đã sớm dặn dò, cho dù có chuyện lớn bằng trời, cũng không được quấy rầy bà ấy khi đang bế quan."
"Nhưng... nhưng ta phải làm sao bây giờ!"
Lâm Túc thất thanh khóc rống, không ngừng dập đầu, "Thừa tướng!
Ngài nghĩ cách đi, kéo dài đến khi nương nương xuất quan, chờ nương nương xuất quan ta sẽ được cứu!
Thừa tướng, lần này ngài nhất định phải giúp ta!"
Lâm Hồng lạnh lẽo nhìn gã, chậm rãi uống trà, lắc đầu buồn bã nói: "Biểu đệ à, ta cũng là lực bất tòng tâm.
Muốn trách, thì hãy trách ngươi lúc trước tham lam, tham những đồng bạc đó!"
Lâm Túc ngừng khóc nức nở, ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ phẫn hận: "Lâm Hồng!
Ta biết, chuyện hôm nay là ngươi muốn lấy ta ra khai đao!
Nhưng sao ngươi lại không nghĩ, ngươi làm như vậy, người của Lâm thị còn có thể tin tưởng ngươi, ủng hộ ngươi không!"
Thấy gã đã nói thẳng ra, Lâm Hồng lập tức thu lại vẻ buồn bã và tiếc nuối giả tạo, cũng không thèm liếc gã một cái, chậm rãi nhấp trà.Lâm Túc thấy cứng không được, lại mềm giọng cầu xin: "Biểu ca, là ta sai rồi, ngươi cho ta một cơ hội nữa, ta bảo đảm sẽ hối cải!
Ta biết, là tên hoàng đế chó chết đó uy hiếp ngươi đúng không?
Tên hoàng đế bao cỏ đó vừa kiêu kỳ vừa giả tạo, cố ý nói như vậy trên triều, hại ngươi không xuống được, chỉ có thể..."
Gã bỗng nhiên dừng lại, liền thấy Lâm Hồng âm trầm nhìn chằm chằm mình, như đang nhìn một người chết.
Toàn thân gã run lên, mông chạm đất lùi về sau hai bước.Lâm Hồng trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Lâm Túc nuốt nước miếng: "Là tên hoàng đế chó..."
Gã nói không ra lời, hoảng sợ mở to hai mắt, toàn thân nặng hai trăm cân thịt mỡ run lên trong gió lạnh.
Bàn tay đang bóp chặt cổ họng gã lạnh băng mà mạnh mẽ như vậy, đôi mắt thờ ơ âm trầm kia thẳng tắp nhìn gã.Không khí trong phổi Lâm Túc dần cạn kiệt, gã cố sức trợn to mắt, nhưng trước mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ.
Hóa ra đây là cảm giác sắp chết sao?Chỉ là gã không hiểu, chỉ vì hai vạn năm ngàn lượng bạc, chỉ vì hai câu mắng hoàng đế, tại sao lại có thể lấy mạng gã?
Các quan viên không phải đều sẽ ngầm mắng hoàng đế sao?
Các quan viên không phải đều sẽ tham ô sao?
Gã là người nhà họ Lâm, gia tộc Lâm thị huy hoàng lừng lẫy, gã là cháu họ của Thái hậu, là biểu đệ của Thừa tướng, tại sao lại chết một cách không minh bạch như vậy?Một nén nhang sau, Lâm Hồng buông tay, thân thể mập mạp kia lập tức đổ xuống đất, đã không còn sinh khí.
Đôi mắt cá chết lồi ra kia vẫn không cam lòng mở to, dường như không hiểu tại sao mình lại rước lấy họa vào thân.Lâm Hồng thờ ơ nhìn chằm chằm người trên đất, đổ nước trong ấm trà ra rửa tay phải.
Hắn rửa rất lâu, nước trà thấm ướt tấm vải lụa trên người thi thể."
Kiêu kỳ lại giả tạo à..."
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói, "Nhưng mà bản tướng thích."

️

️

️
Tác giả có lời muốn nói:
Tướng gia: Dám mắng vợ ta, chết đi.