Những chuyện bí mất trong cung từ trước đến nay đều không giấu được, chỉ sau hai ngày, cả tiền triều lẫn hậu cung đều biết Hoàng đế đã nổi trận lôi đình ở Bích Thần Cung, rồi lập tức phất tay áo bỏ đi.
Ôn Dung thất sủng, Hoàng đế lại bắt đầu lưu luyến chốn hoa lâu, tìm hoan mua vui.Ôn Dung ở Bích Thần Cung đón gió rơi lệ, còn viết mấy bài thơ khuê oán, truyền đi khắp nơi.
Thậm chí có cả thái giám, cung nữ lén lút bàn tán rằng đế vương vô tình, tâm cứng rắn như sắt đá.Hậu cung lại có thêm vài vị nam sủng, đều là những mỹ nhân được hoàng đế lấy về từ các hoa lâu.
Hoàng đế mỗi đêm đều đến các cung thăm hỏi, nhưng không bao giờ liên tiếp hai ngày đi cùng một nơi.Ngày hôm đó, thời tiết ấm áp, trong một căn phòng hướng ra mặt đường của Thiên Hương Lâu, một nữ tử rót đầy trà vào chén sứ màu xanh thiên thanh, cười nói: "Biết ngươi muốn đến, ta cố ý đào từ dưới gốc cây cổ thụ ra loại trà cất trong hầm tuyết để pha, ngươi thử xem uống ngon không?"
Nữ tử cười duyên dáng, chính là Bộ Diêu cô nương, đệ nhất danh kỹ kinh thành.Yến Vân Tiêu nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm nhẹ nhàng, mỉm cười khen ngơi: "Quả nhiên mát lạnh."
Bộ Diêu cô nương lắc đầu, nói: "Đưa cho là ngươi liền uống, ngươi cũng không đề phòng gì cả...
Mấy ngày trước còn mới bị người ta bỏ mê hương hạ dược, sao giờ lại không có chút cảnh giác nào thế?"
Yến Vân Tiêu nói: "Bởi vì ta biết, trong thiên hạ này, chỉ có ngươi là sẽ không hại ta."
"Yến công tử có phải đã hiểu lầm gì không?"
Bộ Diêu liếc y một cái, "Bộ Diêu chỉ là một nữ tử phong trần, nói không chừng có người cho ta năm ngàn lượng bạc, ta liền bán ngươi."
"Thì ra ta chỉ đáng giá năm ngàn lượng bạc?"
Yến Vân Tiêu cười nói, "Nhưng nếu có thể giúp ngươi kiếm năm ngàn lượng bạc, mua sắm chút son phấn, trang hoàng nhà cửa, thì dù có bán ta, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Bộ Diêu giận dỗi nói: "Thôi đi, cái miệng ngươi đó, chỉ biết dỗ người vui vẻ.
Cả ngày một bộ dạng tình trường lão luyện, trên thực tế bị nữ hài tử chạm vào tay một chút thôi cũng đỏ mặt."
Yến Vân Tiêu ngạc nhiên nói: "Ngươi sao biết ta sẽ đỏ mặt?
Chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy?"
"Đoán thôi."
Bộ Diêu rót đầy trà cho y, "Mắt nhìn của nữ nhân chúng ta tinh lắm, nam nhân là hổ thật hay là cừu non giả hổ, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu."
"Ngươi nha..."
Bộ Diêu vươn ngón tay, cười duyên dáng chỉ chỉ vào ngực hắn, "Cừu non, đừng có trước mặt tỷ tỷ mà giả làm hổ nữa, biết không?"
Yến Vân Tiêu chỉ cười không nói, chậm rãi thưởng trà.Bộ Diêu nghiêm mặt nói: "Được rồi, mấy ngày trước nhận được tin nhắn của ngươi, ta đã âm thầm liên lạc xong rồi, hắn ở dưới, ngươi xuống đó đi."
Nàng ấn một cơ quan ở đầu giường, chiếc giường phủ đầy nhung thiên nga thêu hoa đột nhiên bật thẳng lên, lộ ra một lối đi bí mật tối om.Yến Vân Tiêu đi dọc theo lối đi bí mật xuống dưới, qua mấy chục bậc thang, đi vào một tầng hầm tối đen, trên vách tường được thắp ba ngọn đuốc.Một người mặc y phục màu xanh biển lập tức quỳ xuống nói: "Chủ tử."
Nếu là Thái hậu hoặc Lâm Thừa tướng ở đây, sẽ lập tức nhận ra thân phận của người này – Lam Vệ!Lam Vệ là một đội quân tinh nhuệ do hoàng đế khai quốc của triều Yến thành lập, được truyền lại qua nhiều đời.
Lam Vệ đời đời luyện võ, tu tập những bí tịch thất truyền, mỗi Lam Vệ đều có thể lấy một địch mười, là lưỡi dao sắc bén nhất trong tay Hoàng đế.
Điều họ nhận định không phải là bản thân Hoàng đế, mà là tín vật được truyền thừa qua các đời Hoàng đế.Nói cách khác, nếu không có tín vật, dù là Hoàng đế đích thân hạ lệnh, Lam Vệ căn bản cũng sẽ không nghe lệnh.Hành tung của Lam Vệ quỷ dị, vốn tưởng rằng đã thất truyền từ lâu.
Tiên hoàng đột ngột lâm bệnh nặng mà băng hà, căn bản không có thời gian phó thác tín vật.
Thái hậu tìm kiếm trong cung mấy năm, nhưng chưa từng tìm thấy tín vật trong truyền thuyết đó.Ai ngờ Lam Vệ trong truyền thuyết ấy, thế mà lại xuất hiện trong tầng hầm khuê phòng của đệ nhất danh kỹ kinh thành.Yến Vân Tiêu chắp tay ra sau lưng, bóng dáng y kéo dài dưới ánh nến, phóng đại trên vách tường tối đen.
Thần sắc y nghiêm nghị nói: "Trẫm muốn ngươi làm một chuyện."
"Có một người, trẫm nhìn không thấu tâm tư của hắn.
Hắn từng làm thái phó võ học của trẫm, công phu bình thường, nhưng trẫm luôn cảm thấy hắn thâm tàng bất lộ."
Lam Vệ quỳ trên mặt đất lặng lẽ lắng nghe, chờ hoàng đế hạ lệnh."
Bảy ngày sau kinh thành có hội đèn lồng, trẫm sẽ hẹn hắn cùng đi."
Yến Vân Tiêu chậm rãi đi tới đi lui, nói, "Đến lúc đó các ngươi ba người liên thủ xuất kích, thử thực lực của hắn một lần.
Nếu không thành công, liền lập tức rút lui."
Lam Vệ vẫn quỳ, hắn biết hoàng đế còn chưa nói xong."
Nếu công phu của hắn thật sự tầm thường..."
Yến Vân Tiêu dừng bước, giọng nói lạnh lùng hệt như thần sắc của y: "Giết chết là được."
Giọng Lam Vệ vang lên, không chút cảm xúc: "Vâng, chủ tử."
"Đến đây đi."
Thần sắc Yến Vân Tiêu dịu đi, "Lâu rồi không luyện, có chút lạ."
Lam Vệ trầm mặc đứng dậy, hai ngón tay như móng chim ưng, ra tay nhanh như chớp, vươn về phía vai trái hoàng đế!Yến Vân Tiêu nâng quạt xếp lên, nhẹ nhàng chặn lại cổ tay Lam Vệ.
Động tác của y thoạt nhìn chậm rì rì, nhưng lại chặn đứng được một đòn tấn công nhanh như chớp.
Quạt xếp nhẹ nhàng phẩy một cái, lấy bốn lạng đẩy ngàn cân mà hóa giải lực đạo.Một đòn không trúng, Lam Vệ lại tung chiêu "Phi Hạc Phác Vân", đầu gối trái co lên, lực ngàn cân đâm về phía bụng dưới hoàng đế, đồng thời tay tung chiêu "Hoa Khai Tịnh Đế", thăm dò đại huyệt trước ngực hoàng đế.Hai chiêu cùng lúc, thế tấn công tàn nhẫn, người thường chắc chắn sẽ bị đánh trúng, chỉ cần trúng phải một trong số đó, chắc chắn sẽ trọng thương.Nhưng khóe môi Yến Vân Tiêu mang nụ cười, dưới chân y bước một bước, thân hình y phiêu diêu mà lách đi, cả người y trượt đi như cá chạch, quỷ dị xuất hiện phía sau Lam Vệ, quạt xếp điểm vào chỗ sơ hở sau lưng Lam Vệ.Lam Vệ lập tức xoay người phòng thủ, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, trong chớp mắt đã đâm ra bảy chiêu!Kiếm khí lạnh thấu xương, ba ngọn đuốc trên vách tường lúc sáng lúc tối, cuối cùng tắt hẳn, tầng hầm tức khắc chìm vào bóng tối.Nhưng hai người thế mà không hề bị ảnh hưởng.Mũi kiếm đi đến đâu, quạt xếp của Yến Vân Tiêu luôn có thể ngăn chặn trước.
Nói đến cũng kỳ lạ, chiếc quạt xếp kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trước bảo kiếm chém sắt như chém bùn lại không hề yếu thế, một chút cũng không hư hao.Hai người giao thủ hai trăm chiêu, tiếng thở dốc trong tầng hầm dần nặng nề.Lại một chiêu nữa, Lam Vệ quỳ xuống, dứt khoát nói: "Thuộc hạ xin thua."
Yến Vân Tiêu nâng tay áo lau mồ hôi trên thái dương, cười tủm tỉm nói: "Lam Cửu, ngươi lại lười luyện công rồi."
Lam Cửu nói: "Là chủ tử tiến bộ thần tốc."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ khâm phục.Yến Vân Tiêu nói: "Thôi, trẫm không thắng, nhiều lắm cũng chỉ là hòa.
Ngươi không thể thật sự ra chiêu tàn nhẫn đối với trẫm, do dự thì tự nhiên khiến trẫm chiếm hai phần thượng phong."
Lúc này, tầng hầm sáng bừng, giọng nói của Bộ Diêu từ phía trên truyền xuống: "Mỗi ngày ở khuê phòng của con gái nhà người ta mà đánh với đá, hai người các ngươi có phiền không hả?!"
Nàng bước nhanh xuống, nhìn thấy Yến Vân Tiêu yên lành đứng đó, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.Yến Vân Tiêu nói với Lam Cửu: "Được rồi, ngươi lui ra đi."
Lam Cửu im lặng hành lễ, ấn một cái trên vách tường, vách tường tức khắc tách làm đôi, lộ ra một lối đi bí mật.Lam Cửu nhanh nhẹn biến mất trong bóng đêm.Bộ Diêu từ trong người móc ra một lọ sứ nhỏ, đưa cho Yến Vân Tiêu, không tình nguyện nói: "Này, cho ngươi, Lam Lục tìm được ở Tây Vực, Ngũ Độc Đoạn Trường Tán."
Yến Vân Tiêu vươn tay định lấy, nhưng Bộ Diêu lại nắm chặt không buông, giằng co một lát, nàng mới chậm rãi buông tay.Bộ Diêu hung hăng nói: "Độc chết ngươi đi!
Ngươi cứ tự tìm đường chết đi!"
Yến Vân Tiêu cười nói: "Ngươi biết ta là người khó bị độc chết nhất thiên hạ mà."
Mắt Bộ Diêu ửng đỏ, xoay người quay lưng lại với hắn, oán hận nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng chết trong khuê phòng của ta!
Bằng không ta về sau còn làm ăn kiểu gì?!"
Nàng biết nói gì cũng không thể thay đổi ý nghĩ của Yến Vân Tiêu, nàng biết, người này đa tình nhất, cũng vô tình nhất.
Chuyện y đã quyết định, không ai có thể thay đổi.Yến Vân Tiêu nói: "Được rồi, quay lại chờ ta."
Bộ Diêu đứng yên ở bậc thang trên cùng, xoay người nhìn hắn: "Có việc thì gọi ta."
Lối vào đường hầm bí mật lại một lần nữa đóng lại, tầng hầm chìm vào bóng tối.Yến Vân Tiêu thu lại nụ cười, nuốt Ngũ Độc Đoạn Trường Tán trong lọ sứ.
Cơn đau nhức nhanh chóng lan rộng khắp nội tạng, y khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ chịu đựng đau đớn.Khi y còn rất nhỏ, Lam Vệ đã mang về một loại bí dược từ phía Đông Hải.
Sau khi uống bí dược này, y sẽ không còn chết vì độc dược nữa.
Tất cả những độc dược y đã từng dùng qua một lần, sau này sẽ không thể làm y tổn thương một chút nào.Khi đó Yến Vân Tiêu mới bảy tuổi.Bí dược này có thể cho y một thân thể bách độc bất xâm, đối với y, một hoàng tử bị chèn ép trong cấm cung, quả thực như đưa than trong ngày tuyết.Nhưng thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, tác dụng phụ của bí dược cũng rất rõ ràng – bí dược này sẽ phóng đại đau đớn lên hàng ngàn lần.
Có được một thân thể bách độc bất xâm quả thật rất mê người, nhưng trước đó, y cần phải chịu đựng cơn đau nhức mà người thường không thể tưởng tượng nổi, mới có thể cấy độc dược vào, từ từ rèn luyện thân thể này thành bộ dạng y muốn.Cơn đau nhức cắt ngang suy nghĩ, Yến Vân Tiêu cắn chặt khớp hàm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống đất.Những năm gần đây, mỗi tháng y đều cấy một loại độc dược vào cơ thể, bí dược kia đã chứa đựng hàng trăm loại độc dược, những độc dược tầm thường không bao giờ có thể làm y tổn thương chút nào.Vì thế, y cảm nhận được hàng vạn con kiến gặm nhấm trong mạch máu, cảm nhận được vạn mũi tên xuyên tim, cảm nhận được ruột gan nát bươm, cảm nhận được sống không bằng chết.
Nhưng may mắn thay, những sự trả giá này không phải không có hồi báo.Hương mỹ nhân Tây Vực không thuộc về độc dược, nhưng thân thể y không giống người khác, có thể tạm thời chống đỡ dược tính, trì hoãn thời gian phát tác, giảm bớt mức độ nghiêm trọng của nó.
Vì vậy đêm đó y mới có thể thoát trong gang tấc.Qua nửa canh giờ, đau đớn dần dần giảm bớt, Yến Vân Tiêu khẽ thở phào một hơi.Một lát sau, y đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo rồi đi ra khỏi tầng hầm.Bộ Diêu im lặng bưng đến một chén trà nóng, vành mắt nàng phiếm hồng, vừa nhìn là biết đã khóc.
Yến Vân Tiêu cười tủm tỉm nhận lấy chén trà, nói: "Nữ nhân phải cười nhiều chứ."
"Ngươi căn bản không có trái tim."
Yến Vân Tiêu ngạc nhiên nói: "Sao lại không có?
Tim ta đang đập rộn ràng đây, ngươi không tin sao?
Lại đây nghe thử này."
Y nhàn nhã uống trà một lát, nói: "Đúng rồi..."
"Ngươi lại muốn nói cảm ơn?"
Bộ Diêu ngắt lời, liếc xéo y một cái, "Ngươi muốn nói tất cả đều là nhờ có ta, chờ ngươi giết chết Thái hậu rồi sẽ phong ta làm Quý phi?"
Yến Vân Tiêu còn chưa kịp nói chuyện, Bộ Diêu lại mở miệng nói: "Ta mới không thèm, Hoàng hậu ta cũng không thèm.
Giúp ngươi là ta tự nguyện, liên quan gì đến ngươi."
Yến Vân Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi giúp ta nhiều như vậy, nếu ta lấy những thứ hư vô đó để qua loa với ngươi, chẳng phải là quá vô tâm vô phế sao.
Ta chỉ muốn nói, chính ngươi nên chú ý đến bản thân nhiều hơn, nếu có việc, cứ bảo Lam Vệ đến tìm ta."
"Ngươi đã ở kinh thành nhiều năm như vậy, đến lúc đó nếu muốn ra ngoài du ngoạn, nhớ nói cho ta biết."
"Nói cho ngươi làm gì, ngươi muốn đi cùng ta à?"
Yến Vân Tiêu nói: "Ta sẽ phái người bảo vệ ngươi."
Biết rõ sẽ không có câu trả lời mình muốn, nhưng trong mắt Bộ Diêu vẫn hiện lên vẻ mất mát, nhưng nàng rất nhanh che giấu đi, sốt ruột nói: "Được rồi được rồi, mau về cung đi, đừng làm chậm trễ lão nương làm ăn."
"Còn nữa, lão nương đây chỉ thích cuộc sống xa hoa ở kinh thành này, thích được người ta cung phụng, không hề muốn ra ngoài du ngoạn.
Ngươi đừng tự cho là thông minh."
Yến Vân Tiêu cười đứng dậy, đi đến cửa thì dừng lại, từ trong ngực lấy ra một cây trâm gỗ, nói: "Tặng ngươi."
"Cái cây trâm vớ vẩn gì đây, đáng giá mười văn tiền không vậy?"
Bộ Diêu ngoài miệng chê bai, nhưng lại lập tức vươn tay nhận lấy.Yến Vân Tiêu rời đi.Bộ Diêu cầm cây trâm đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng kia hòa vào dòng người.
Đuôi trâm có chỗ lồi lõm, nàng giơ lên nhìn, nơi đó có khắc tên nàng, là nét chữ của Yến Vân Tiêu."
Đồ ngốc."
Nàng thấp giọng nói, "Ngươi ở kinh thành, sao ta nỡ rời đi."
Yến Vân Tiêu đầu tiên là giao thủ với Lam Vệ hơn hai trăm chiêu, sau đó lại bị độc dược hành hạ đến toàn thân không còn sức lực nên đã sớm đói bụng.
Đột nhiên ngửi thấy một mùi bánh ngọt, bụng y lập tức réo lên ầm ĩ.Tiểu Đặng Tử vén màn xe lên, nói: "Hoàng thượng, là tiệm điểm tâm."
Ông chủ lập tức tiếp đón: "Công tử, dùng một phần không?"
Yến Vân Tiêu hỏi: "Có bánh hạt dẻ không?"
"Ai da, công tử đến không đúng lúc, phần bánh hạt dẻ cuối cùng đã có khách đặt trước rồi."
Tiểu Đặng Tử nói: "Chúng ta có thể thêm tiền."
Ông chủ cười chất phác: "Ngại quá công tử, đối phương đã trả tiền rồi.
Nếu không xem thử món khác?
Bánh óc chó và bánh hoa hòe của tiệm chúng ta cũng là cực phẩm."
Yến Vân Tiêu lắc đầu.
Tiểu Đặng Tử buông màn xuống, xe ngựa lại chạy về phía trước.Xe ngựa chạy được khoảng một dãy phố, Yến Vân Tiêu nói: "Rất muốn ăn bánh hạt dẻ."
Tiểu Đặng Tử nói: "Chờ về đến cung, nô tài lập tức sai Ngự Thiện Phòng làm."
Yến Vân Tiêu như không nghe thấy, lại nói một lần nữa: "Muốn ăn bánh hạt dẻ."
Giọng y có chút tủi thân.Luyện võ cả một buổi, còn uống thuốc độc đau đến mồ hôi lạnh đầy người, bụng đói cồn cào, phần bánh hạt dẻ cuối cùng lại không phải của y.
Còn có chuyện gì tủi thân hơn thế này sao?


Editor có lời muốn nói: Chòi quơi, mê ẻm công ni qué ^_^