Tâm Linh |ĐM| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi

|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 40


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi không né đi mà cứ để mặc anh ôm, đôi tay tôi run run giơ lên cao mà đáp lại cái ôm ấy.

Tôi gục mặt xuống vai anh, không ngần ngại mà bật khóc.Tôi khóc vì thương cho số phận của mình, số phận của anh, chúng tôi yêu nhau, chưa kiếp nào ngơi, chưa kiếp nào hết.

Vậy mà trời không thương, chúng tôi chưa từng được trọn vẹn bên nhau.Tôi ôm lấy đôi vai cao to ấy, không ngại ngùng mà khóc cạn cả nước mắt.

Giống như khóc cho cả cuộc đời, nước mắt cả 1000 kiếp của chúng tôi, liệu đã nhiều đến bao nhiêu rồi ?Để đánh đổi một ngày ở bên nhau, chúng tôi đã đánh đổi cả 1000 kiếp, xin mong chờ đến kiếp thứ 1001.

Chúng tôi lại một lần nữa có nhau, ở bên nhau, mặc kệ mọi ánh nhìn hay lời đàm tiếu, mặc kệ lệnh trời hay bất cứ điều gì ngăn cản chúng tôi.Tôi ước ở kiếp sau, chúng tôi có thể yêu nhau hết mình, yêu giống như mình chỉ sống duy nhất ngày hôm nay vậy.

Tôi ôm anh thật chặt, khẽ thủ thỉ.- Vì sao lại giấu em...Tôi cảm nhận tay anh siết chặt hơn, anh ôm tôi vào lòng.

Mặt gục lên vai tôi, tôi cảm nhận được đôi vai anh hơi run và vai mình lại hơi ướt ướt.

Giọng anh run run, nhè nhẹ mà nói.- Bố anh ông ấy rất cổ hủ....ông ấy muốn anh phải kết hôn với con gái rồi nối nghiệp cho ông ấy.

Lúc em rời đi, anh đã suy sụp rất nhiều, ông ấy đã nhận ra và cảnh cáo anh....sau đó anh đã đi tìm em rất lâu, còn ông ta thì luôn cảnh cáo anh rằng nên từ bỏ đi.

Nếu không ông ta sẽ giết em, anh rất sợ mất em...nhưng cuối cùng lại không biết nói gì.

Anh thật yếu kém....[ 3/12/2022 hôm viết bản nháp này tâm trạng tệ quá không viết được.

Hay cứ dừng giữa chừng, xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm tồi tệ của chương này đến mọi người, chương sau mình sẽ khắc phục ]Tôi đáp trả lại cái ôm của anh mà không nói gì.

Chúng tôi im lặng ôm nhau rất lâu, thời gian, tôi không rõ.

Tôi hướng mắt nhìn lên đồng hồ 4 giờ 30 phútQuái lạ, đã trôi qua một phút rồi, vì sao tôi vẫn không biến mất.

Vẫn nằm gọn trong cái ôm của anh, yên yên ổn ổn mà yếu đuối.Tôi không nghĩ nhiều, chỉ ở yên đó.

Tham lam cái ôm của anh, lâu lâu tôi lại thấy anh xoa đầu tôi.

Xen nhẹ vào mái tóc mềm của tôi, xoa nhẹ sau đó hôn lên nó.- Em sẽ ở bên anh như thế này mãi chứ ?

Sẽ cho anh một cơ hội để sửa lại lỗi lầm...phải không ?Tôi ngẩn mặt lên nhìn vào mắt anh, sau đó lại rúc vào lòng anh.

E thẹn mà gật đầu.- Ừm....Cuối cùng chúng tôi buông nhau ra, tôi nhìn lên đồng hồ.

Đã quá giờ, tôi vẫn không biến mất, vẫn ở đây, nhìn tôi thẫn người.

Anh nhìn theo hướng tôi đang nhìn, thấy tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ, anh dường như nhận ra điều gì đó.

Kéo tôi lại vào lòng mà nhẹ nhàng thủ thỉ.- Không sao, có anh ở đây, em sẽ không đi đâu cả, không sao cả.

Có anh ở đây rồi.[ @)#?%¶#( má cái nhạc nha, đang hạnh phúc cứ "anh chưa yêu em, anh chưa yêu em đến vậy đâu" cay vãi đạn =))) ]Tôi mới thôi không nhìn nữa, không biến mất thì không biến mất.

Càng tốt chứ sao, tôi có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn là 1 tiếng.

Có việc gì phải lo lắng ?_Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 41


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnNghĩ thì là nghĩ nhứ thế, nhưng thật tâm mà nói trong lòng tôi biết rõ đáp án.

Chỉ là tôi không muốn tin hay thừa nhận rằng nó là sự thật.

Một chút cũng không muốn.Tôi men theo anh bước xuống nhà bừa bộn, anh không hỏi tôi mấy ngày qua đã đi đâu hay vì sao hiện giờ tôi vẫn chỉ biến mất.

Chỉ cười hì hì gãi đầu mà quay lại nhìn tôi, một bộ dáng ngốc nghếch.- Anh...lâu rồi anh không dọn nhà nên có chút bừa bộn, em đừng tức giận.

Anh dọn dẹp liền đây....Vừa nói, anh vừa cúi người cầm lên những quyển sách, những đống đổ rơi vỡ trên đất.

Tôi chỉ cười rồi ngăn tay anh lại mà nhẹ giọng nói.- Anh để đó đi, để em dọn cho, anh không quen dọn, tốt nhất là đừng nên đụng tay vào.

Cẩn thận bị thương lại không may.Sau đó tôi cúi người nhặt những mảnh vỡ trên đất.

Sau một hồi dọn dẹp, cuối cùng tôi cũng dọn sạch những chiến trường anh bày trong nhà của 'chúng tôi'Nhìn một lượt hết căn nhà, tôi mỉm cười quay lại sau lưng, anh đứng bên cạnh tôi.

Ánh mắt anh như chẳng hề muốn che giấu, nhẹ nhàng ôm eo tôi.

Anh cúi người xuống, lướt nhẹ vào môi tôi rồi rời ra.Tôi dừng lại mọi động tác, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó lại nhướn người lên cao, tay kia vòng qua cổ anh mà kéo lại.

Sau đó, chúng tôi trao nhau một nụ hôn sâu, tôi cắn mạnh vào môi anh đến mức bật máu.

Chứng minh cho việc, anh, là của tôi, của Lâm Dung Thành tôi, từ bây giờ...và mãi về sau.[ Không thịt đâu, truyện ngược nên ăn chay đi mọi người cho nó tịnh tâm.

Có gì những chương sau còn tụng kinh xám hối siêu độ cho Lâm Dung Thành nữa ]Tôi ở bên cạnh anh, nhìn thời gian trôi nhanh như thổi một cơn gió, tôi nấu cơm, anh rửa chén.

Chúng tôi ở bên nhau dường như quên mất mọi thứ xung quanh.

Quên mất bản thân tôi, chỉ là một dạng thể linh hồn.Tôi dựa lưng mình vào lồng ngực anh, đưa tay lên ngắm nhìn chiếc nhẫn vừa mới được đeo lên tay.

Ngả đầu về phía sau vai anh, cười khúc khích.- Anh cảm thấy như thế nào ?Anh nhìn tôi không trả lời, hôn nhẹ vào má tôi sau đó đan đôi tay cũng đeo nhẫn của mình vào tay tôi rồi nắm lại.

Gục lên tóc tôi rồi mới chầm chậm nói.- Rất hạnh phúc, anh chỉ mong thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này để anh có thể sửa lại những sai lầm của bản thân.

Anh không muôn mình lại phải tiếp tục hối hận thêm lần nào nữa.

Còn em thì sao ?Tôi im lặng không trả lời lại, không gian như trùng xuống, tôi biết rõ, đồng hồ trên tay mình không phát ra tiếng nhưng ngay khoảnh khắc này.

Tôi lại nghe rõ từng số giây dần dần ít đi rồi giảm.Tôi nhìn lại cổ tay mình, 2 ngày 14 tiếng 32 phút 12 giây.

Lòng tôi dần trầm lắng lại, tôi quay lại nhìn anh.

Nở một nụ cười nhẹ, sau đó lại ngã vào lòng anh mà thủ thỉ.- Em cũng như thế, chỉ mong, có thể bên anh cả một đời người là được.

Hết kiếp này, kiếp sau em lại chạy đến đi tìm anh.

Đến lúc đó anh đừng có đánh đuổi em đi hay chê bai em, được không ?Anh xoa nhẹ mái tóc tôi, không rõ anh nghĩ gì, lại trả lời tôi thế này.- Không cần, kiếp sau anh đến tìm em, bù đắp cho em, em sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Em là duy nhất, chỉ duy nhất là em mà thôi._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 42


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi im lặng trước câu nói của anh, lại dựa vào lòng ngực anh, tham lam mà níu lấy vạc áo.

Tôi đứng dậy và nấu cơm cho anh, chúng tôi lại trãi qua một ngày yên bình.Đối với tôi, hạnh phúc nhất là khi có thể ở bên anh những khoảng thời gian cuối cùng.

Dẫu như thế nào, người và ma vốn không chung lối, tôi không thể níu kéo anh bên mình, cũng không thể mãi mãi ở bên cạnh anh.- Khụ khụ.Tôi ngồi bên cạnh anh, nhẹ xoa xoa lưng anh để cho anh dễ chịu.

Ho được một lúc anh mới dừng hẳn, lúc này tôi có phần gấp gáp mà hỏi.- Anh dạo này sao thế, cứ ho suốt, anh bệnh sao không đi khám ??Tôi hỏi anh, giọng có chút cao, tựa hồ như đang trách móc.

Anh nhìn tôi, chỉ cười nhẹ rồi vuốt vần trán đang nhăn lại của tôi.- Anh không sao, chắc chỉ là đổ bệnh do trời chuyển mùa một xíu.

Không sao đâu, vài ngày là hết chứ gì, đi bệnh viện chi cho phiền phức.

Người ta cũng đưa vài viên thuốc rồi bảo anh cảm cúm bình thường sau cũng đẩy anh về.

Dẫu sao anh cũng không thích bác sĩ cho lắm, bệnh viện...có quá nhiều sự chia ly.Tôi hiểu rõ lời nói của anh, im lặng không nói, dù gì, những thứ anh quý trọng đều mất đi khi đi vào bệnh viện.

Anh không thích nó thì cũng không thể gượng ép, lần lượt từ mẹ anh, cha anh rồi đến tôi.

Anh lần lượt mất đi những người anh muốn bảo vệ nhất.

Làm sao lại không ghét không hận được, nhưng thật đúng là giận cá chém thớt mà....Tôi nhìn bệnh anh mỗi ngày một nặng, mà đồng hồ thời gian trên tay tôi hiện tại chỉ được tính bằng tiếng.

Là 2 tiếng 17 phút 32 giây...Tôi im lặng trầm ngầm nhìn nó, lúc này ở ngoài sân sau, tôi nhìn thấy bà.

Bà lại một lần nữa xuất hiện, bà đứng đó vẫy vẫy tay với tôi.Tôi buông bó rau xuống sàn nước, mở cửa bước ra ngoài đứng đối diện bà.

Bà nhìn tôi, vẫn là nụ cười ân cần này, sau đó lại nhìn chiếc vòng cổ màu lam trên cổ tôi sau đó nở một nụ cười, nhẹ nhàng tôi.- Nhạt đi rồi...Tôi theo ánh mắt bà nhìn xuống cổ mình, đúng là màu lam đã nhạt đi, thứ ánh sáng đã từng tỏa ra rực rỡ cũng đã chẳng còn.

Tôi nhìn bà không nói gì, bà mới nói tiếp.- Cháu không còn nhiều thời gian, cháu biết mà, đúng không ?Tôi gật đầu nhìn bà, đôi mắt thoáng tia đượm buồn.- Không thể nhiều hơn một xíu sao ạ ?Bà lắc đầu trước câu hỏi của tôi mà thở dài.- Không thể, tận kiếp rồi.

Cháu cứ cố chấp ở lại mãi trần thế này, đến một lúc nào đó, hồn cháu sẽ bị lạc phách.

Thể tích âm của cháu hiện tại cũng đã ảnh hưởng đó Thiên Nam, nếu cháu cứ cố chấp ở bên nó thêm một phút giây nào nữa.

Nó có thể chết, là cháu kéo theo nó chết, kiếp nó chưa tận, nếu bị kéo theo, hồn phách chắc chắn sẽ bị cô hồn dã quỹ giành giật cắn xé để đoạt được cơ hội đi đầu thai.

Hồn bay phách lạc, chắc chắn không thể đi đầu thai.

Không tên không tuổi, không nhớ rõ mình là ai, chắc chắn đời đời kiếp kiếp cứ lang thang trên coi dân gian như những cô hồn dã quỹ khác.

Cháu nhẫn tâm sao ?

Nhẫn tâm nhìn người cháu yêu sống vật vờ như một cái hồn chỉ vì sự ích kỉ của cháu ?Bà mắng tôi một tràng xối xả, mà tôi từ đầu đến cuối chỉ biết cuối đầu lắng nghe.

Tôi biết, bà nói đúng, tất cả đều đúng, là do tôi ích kỉ chỉ nghĩ cho một mình tôi..._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 43: Hoàn Chính Văn


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi không nói gì nữa, chỉ ngẩn lên nhìn bà rồi mỉm cười.- Cháu hiểu rồi bà ạ....Sau đó tôi quay lại vào nhà, nấu và dọn dẹp xong một bữa cơm thịnh soạn.

Dọn dẹp tất cả mọi thứ, tôi đi lên phòng, dọn đống đồ linh tinh của tôi.

Cất đi những món đồ tôi thường dù vào chỗ cũ.Tôi đi lại xuống nhà, tìm kiếm đôi cốc mà khi còn sống tôi đã từng làm cất gọn vào một gốc.

Quần áo của tôi được xếp gọn gàng cất lại vào tủ, tôi ra sân sau.

Ngắm nhìn hết thẩy một lượt, ánh mắt lại rơi vào chiếc xích đu mà tôi yêu thích nhất.

Hiện tại theo lời nói của tôi mà đã được anh lót một chiếc gối lên cho đỡ lạnh da thịt.Tôi cầm chiếc gối lên đem cất đi, vào nhà tắm, tôi nhìn cặp bàn chải được đặt trong ly, lấy ra cái của mình đem đi cất.

Hết thẩy mọi thứ trong nhà khi nhìn vào sẽ có cảm nhận rằng tôi từng tồn tại, đều bị tôi một tay dọn dẹp sạch sẽ.Cuối cùng, tôi cũng chờ đợi được anh quay trở về, tôi ngồi trên ghế nhìn anh mà mỉm cười.

Anh nhìn tôi, hơi nhíu mài lại, kéo giãn cà vạt ra, vẫn hôn lên trán tôi một cái.

Sau đó mới hỏi- Em làm gì dọn dẹp nhà dữ vậy, anh nhìn không quen.Tôi không trả lời lại câu hỏi của anh, chỉ lấy đúng duy nhất một chén cơm, xới ra rồi đặt trước mặt anh.- Anh ăn cơm đi.Anh cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống cùng tôi ăn cơm, anh hàn thuyên cùng tôi rất nhiều chuyện ở công ty.

Và tôi từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe, lâu lâu lại gặp cho anh vài miếng thịt.

Sau khi nhìn anh ăn xong, tôi lại ngỏ ý.- Anh à, lâu rồi em không chụp hình, hay là mình chụp một tấm hình đi.Anh nhìn tôi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghi ngờ hay suy nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra chụp hình cùng tôi.Tôi ngồi dựa vào lòng anh, anh nhìn thẳng vào camera mỉm cười, còn tôi quay qua hôn vào khóe môi anh một cái.* Tách.Sau khi chụp xong bức hình, tôi cầm điện thoại ngắm nhìn nó mãi.

Vui vẻ mà mỉm cười, sau đó tôi quay qua nhìn anh.- Anh à, em bỗng nhiên rất muốn ăn đậu phụ thối, hay là anh mua cho em đi ?Anh quay qua nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ tối.

Xoa đầu tôi mà dỗ dành.- Hay là để mai, mai anh mua cho em.

Giờ khuya rồi ăn cũng không tốt.Tôi làm một bộ dạng không vui, bĩu môi nói.- Em chỉ muốn ăn bây giờ, anh không thể mua cho em sao ?Anh nhìn tôi bật cười thành tiếng, vương tay xoa xoa mái tóc tôi.

Sau đó mới nói- Thôi được rồi, anh đi mua cho em, ở nhà ngoan.

Đợi anh quay trở về nhé...Tôi mỉm cười nhìn anh mang lại giày và lấy thêm áo khoác đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này từ miệng tôi mới phát ra được một âm thanh.- Vâng....Tôi nhìn vào đồng hồ trên tay, 56...55....54...53....rồi từ từ đếm ngược 4...3...2...1...Sau đó tôi thấy mọi thứ rất mong lung, giống như từng xuất hiện.

Hoặc cũng là giống như chưa từng xuất hiện.

Cả cơ thể tôi tan biến, như hòa vào không khí.Tôi cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ nhõm, ánh mắt lại cứ nhìn chầm chầm vào cánh cửa như chờ đợi một người nào đó.Cuối cùng chính là tôi không thể chờ đợi được anh ấy quay trở về.

Để lời hứa của mình như gió thổi mây bay, lời hứa của tôi lại hệt như bồ công anh, chỉ là một cơn gió nhẹ đều bị thổi bay đi.

Tôi không thể chờ anh về, không thể cùng anh ấy còn đậu phụ thối.Kiếp này là tôi thất hứa, kiếp sau tự nguyện hoàn thành.

Tôi chờ anh ấy, ở kiếp sau, Lâm Dung Thành chờ đợi Tôn Thiên Nam, ở kiếp sau.- Kiếp sau gặp lại, xin chào, tạm biệt.Cơ thể tôi tan biến, như hệt chưa từng tồn tại.

Những thứ có thể chứng minh tôi tồn tại, đều bị một tay tôi phá hủy hết cả.'Ngày hôm đó là một ngày mùa thu khá mát mẻ, khác hẳn thời gian Dung Thành mất, là khoảng thời gian vui tươi và hạnh phúc.

Hôm ấy, Lâm Dung Thành như bị bốc hơi khỏi nơi trần gian khắc nghiệt này, không một ai biết rõ.

Liệu đã từng có một hồn ma tên Lâm Dung Thành tồn tại hay không.

Họ không tin, cũng không muốn tin, duy nhất chỉ có một kẻ điên.

Cứ khăng khăng cho rằng, Lâm Dung Thành đã có tồn tại ở đâu đó, chỉ là gã không thấy được.Gã đi phiêu bạc khắp chốn, trên tay là bịch đậu phụ thối mua chẳng biết là bao lâu rồi, đã hư không ăn được nữa.

Nhưng lại không dám vứt đi vì sợ người thương giận.

Miệng lại chẳng ngừng gào thét một cái tên, luôn lầm bầm một câu nói như tìm kiếm một ai đó.

"Em ở đâu rồi" "Em đã hứa là ở bên cạnh tôi" "Thành Thành, bé con của anh, em ở đâu rồi" '_Hoàn chính văn_

•Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi•

× Cảm ơn mọi người khoảnh thời gian qua đã ở bên cạnh mình cho đến khi hoàn bộ truyện này.

Phải nói, trong 6 bộ truyện mình viết, có lẻ đây là bộ truyện khiến mình cảm thấy hạnh phúc nhất.

Vì được mọi người ủng hộ, đa số những bộ trước mình viết.

Sau khi hoàn những 2 năm trời mới hot, hoặc là drop rồi mới hot.× Duy chỉ có bộ này, đã được các bạn ủng hộ từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc.

Mình rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người đã cùng mình vẽ nên chặn đường tươi đẹp này.

Khoảng thời gian viết bộ truyện này đối với mình có lẻ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ, truyện chưa end hẳn vì có cả phiên ngoại._HẸN GẶP LẠI MỌI NGƯỜI Ở PHIÊN NGOẠI NHÉ_

• Là bà nào ??

Tui canh 3 giờ sáng tui đăng liên tù tì 15 chương cho hoàn chính văn rồi là bà nào 3 giờ sáng rồi vẫn đọc được hay dẫy🙂)) 10 điểm cho sự cố gắng thức khuya ạ.

Truyện tâm linh đăng giờ tâm linh nó mới hấp dẫn.

• Mọi người đón chờ 6 phiên ngoại sắp tới mình nào vui thì mình đăng nhé 🙂))
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Phiên ngoại 1


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi là Thương Minh Luân, là một bác sĩ điều trị tâm lí, tâm thần và giữ trò xem xét tình hình của các bệnh nhân, nhưng vì một số việc riêng, những câu chuyện của một vài bệnh nhân đã ảnh hưởng đến tôi.

Vì thế, tôi đã dừng lại việc nhận thêm bệnh nhân để tự điều chỉnh vấn đề tâm lí của bản thân mình.

Vào một hôm, là mùa thu mát mẻ, Huỳnh Tuấn, một người bạn đã lâu không liên lạc đến, vậy mà bây giờ đang gọi cho tôi.Tôi nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình điện thoại, không do dự liền nhắc máy.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nhẹ nhàng, có chút mệt mỏi.- Alo, Minh Luân, có phải là anh không ?Tôi im lặng một hồi mới trả lời, tôi không nhận ra đã bao lâu mình không nghe thấy giọng nói này.

Có chút rung động.- Ừm..anh đây, có chuyện gì sao ?[ Đang bật bài "ừ có anh đây" rưng rưng vl ]- Cũng chẳng phải chuyện hệ trọng gì, chỉ là em có một người bạn, tâm lí dường như không ổn định lắm.

Em không yên tâm giao cho người khác, ca này...anh có thể nể mặt em mà nhận hay không ?Tôi im lặng không trả lời gì, một nụ cười nhẹ trên môi, tôi cúi đầu, tóc rũ xuống.

Tôi lấy một tay vuốt lên, cười cười nói.- Ha...Tuấn, em biết mà, hiện tại vì vấn đề cá nhân, anh không muốn nhận thêm bệnh nhân.

Huống hồ, dường như em là người từng bảo, anh tốt nhất đừng xuất hiện trong cuộc đời em nữa.

Vì sao bây giờ lại chủ động mở chặn số điện thoại anh rồi ?Đầu dây bên kia trầm lặng không biết nói gì, sau một hồi mới thở dài lên tiếng.- Lời anh nói trước đây...còn hiệu lực không ?Giọng em ấy có chút run run, tôi biết, tôi chỉ cười, thật muốn trêu chọc em ấy một chút.

Tôi không nghĩ ra được, bộ dạng cầu xin tôi của em ấy lúc này có mấy phần bất lực.- Em nghĩ anh là con nít à ?

Muốn đi thì đi muốn về thì về, lúc cần thì cưng nựng xoa xoa, lúc không cần thì bỏ đi không thèm nhìn lại.

Giờ muốn dỗ dành anh nên cho chút kẹo ngọt ?Huỳnh Tuấn có chút do dự, không biết nên làm thế nào, em ấy đã nói đến bước này, tôi vẫn không đồng ý.

Đương nhiên, em ấy làm gì có thứ nào khác giá trị, ngoài...'bản thân' em ấy ?- Em...không có ý đó..chỉ là em thật sự không tin tưởng ai ngoài anh cả...em nghĩ ca này chỉ có anh mới có thể giúp được.Tôi cười, không muốn chọc em ấy nữa nên mới nói.- Vậy cứ đưa người đến chỗ anh trước, điều kiện..anh tính sau với em.Em ấy vui mừng nói vài câu cảm ơn đến tôi rồi tắt máy.

Tôi nhìn điện thoại đã đen màn hình, nụ cười trên môi không hề khép lại, điện thoại vẫn ấm nóng giống như trái tim tôi.

Rạo rực từng cơn- Cuối cùng tôi cũng có thứ để em có thể lợi dụng rồi, đúng không, Phương Huỳnh Tuấn.....Hôm sau, tôi đang ngồi trong văn phòng riêng của mình, tiếng xe hơi đổ trước công ty khiến tôi chú ý.

Huỳnh Tuấn bước xuống xe, bộ dạng chật vật kéo một người con trai từ trong xe ra.

Mà từ đầu đến cuối, nhìn đâu cũng thấy người con trai đó thật sự điên loạn, cào cấu và vùng vẫy khỏi cánh tay của Huỳnh Tuấn.

Tôi vô tình thấy anh ta đã cào trúng vào mặt em ấy, mái tôi nhíu lại, có chút sót ở trong lòng.

Tôi nâng niu em ấy trong lòng bàn tay không hết vậy mà anh ta lại làm tổn hại đến em ấy._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Phiên ngoại 2


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnChật vật được một lúc, cuối cùng em ấy cũng mang được anh ta lên văn phòng riêng của tôi...với một bộ dạng bị trói từ trên xuống dưới....Tôi rót một cốc trà đẩy đến trước mặt em, ung dung nói.- Đây là bệnh nhân mà em muốn anh nhận ?Em quay qua nhìn anh ta rồi quay qua nhìn tôi, gật đầu rồi mới từ từ kể.- Đây là bạn em, cậu ta tên Tôn Thiên Nam, là con cháu của Tôn gia....Tôi thoáng chút ngạc nhiên, Tôn gia, Tôn Thiên Nam, một gia tộc lừng lẫy từng lụi bại mà vẫn có thể vực dậy lại được.

Trong chiến trường ai lại chưa từng nghe tên qua cơ chứ ?- Tôn Thiên Nam ?

Một người tài sắc vẹn toàn, hô mưa gọi gió như thế.

Nói điên một cái liền điên rồi ?Em ấy thở dài nhìn tôi, bộ dạng có chút mệt mỏi, quầng thâm ở mắt thấy rõ.

Có lẻ những ngày qua em đã rất mệt mỏi.- Em biết, Thiên Nam, cậu ấy đã từng mạnh mẽ đến thế nào, ai cũng biết, nhưng thật sự em không biết phải nói như thế nào.

Từ sau cái chết của Lâm...- Em ấy không có chết không có chết khôny có chết....!!!Thiên Nam vùng khỏi dây trói nhàu đến chỗ của Huỳnh Tuấn, gào thét những câu vô nghĩa.

Phải vất vả biết bao để tôi có thể tách anh ta ra khỏi em ấy.Bộ dạng điên cuồng của anh ta làm tôi không thể không tiêm cho anh ta một mũi an thần.

Sau khi tiêm, anh ta trở về một bộ dạng yên tĩnh đến lạ, đúng là có những người tốt nhất đừng nói chuyện thì bỗng nhiên liền trở nên đẹp trai hơn gấp bội.Tôi lấy bộ sơ cứu của mình ra, tỉ mỉ sát trùng vết thương trên gương mặt và tay chân của em ấy.

Lòng không khỏi sót sa, Huỳnh Tuấn khá trầm ngâm, lúc này vừa để yên cho tôi sát trùng lại vừa kể.- Trước đây Nam có thích một cậu bé, lúc đó cậu bé ấy cũng chỉ mới 14 tuổi.

Thật ra thì em cũng không rõ cậu ấy nghĩ gì, lại đi bỏ thuốc Nam, sau đó đem những hình ảnh cậu ấy chụp được để bắt buộc Nam chịu trách nhiệm, lúc đó Nam rất hận cậu ấy...sau này, hai người cứ thế mà ngược nhau, cuối cùng, vì trầm cảm, cậu ấy tự tử, sau rất lâu em mới biết được.

Nông nổi mà mang đến nhà cậu ấy chất vấn, cuối cùng, em thấy Nam bình thường, thậm chí có phần vui vẻ.

Ngày ngày đi làm rồi lại đi về, em tưởng Nam sẽ không sao.

Nào ngờ một đêm Nam chạy đến tông vào nhà em, hoảng loạn la hét và nói rằng em đã giấu Thành Thành của anh ta.

Em không hiểu, còn nói rõ rằng Thành Thành chết rồi, anh ta không tin, sau đó lại vật lộn với em.

Lại nói gì đó, nói chung là một bộ dạng rất điên loạn, hoảng quá không biết làm thế nào cho nên mới tìm đến anh.Tôi trầm ngâm nghe em ấy kể, nhận ra tên người quen, tôi hỏi.- Thành Thành ?

Lâm Dung Thành ?Em ấy quay qua nhìn tôi, hệt như ngạc nhiên mà nói.- Anh biết cậu ấy à ?Tôi ngã người ra sau ghế, như mường tượng lại chuyện trước đây.

Thở dài rồi mới nói- Trước đây bác sĩ tâm lí em ấy tìm đến là anh, câu chuyện của em ấy quá đỗi bi thương và tối tăm.

Mệt mỏi đến mức, những sự tiêu cực đó đã ảnh hưởng đến anh, vì thế anh đã không nhận thêm bệnh nhân nào nữa.

Sau một khoảng thời gian điều trị, cuối cùng cậu ấy lại nói không muốn điều trị nữa._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Phiên ngoại 3


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnHuỳnh Tuấn đập bàn, đứng dậy, bộ dáng có chút khó hiểu kèm tức giận.- Không điều trị nữa ?

Vì sao không điều trị nữa ?Tôi lắc đầu ngao ngán - Anh cũng không rõ, bệnh tình của em ấy tuy ảnh hưởng đến anh, nhưng cũng do một phần nó quá nặng.

Một bác sĩ tâm lí với một cái tâm vững bền như thế còn bị lung lay, bộ dáng em ấy gầy yếu như thế.

Làm sao có thể chịu đựng được, với một cái tâm với nghề, anh đã hỏi rõ lí do.

Hỏi ra mới biết, em ấy bảo, em ấy không có tiền...Huỳnh Tuấn ngồi bệch xuống ghế, bộ dạng suy sụp đến tận cùng.

Nỗi đau thì vẫn còn đó, chỉ là người ở lại thì đau gấp bội.

Em ấy gục xuống, che nữa gương mặt của mình, hệt như muốn nức nở.- Ở bên cạnh một người đàn ông giàu bậc nhất thành phố...vậy mà đến tiền điều trị tâm lí cũng chẳng có.

Em không hiểu rõ, Lâm Dung Thành cậu ấy thật sự rất đáng thương, là đáng thương nhưng cố chấp tỏ ra mạnh mẽ....Tôi nhìn em ấy, thật muốn vương tay đến xoa mái tóc đang bị vò nát đó, nhưng đưa giữa chừng lại khựng lại.

Tôi rụt tay lại, nói tiếp.- Trong tất cả những bệnh nhân anh nhận, cậu ấy là kẻ hay cười nhất.

Đôi mắt sưng rõ với một cái bọng mắt to, vậy mà mỗi lần ngồi kể về người em ấy yêu, luôn luôn cười tươi.

Em biết không, lúc em ấy kể về "Tôn Thiên Nam" anh cũng không biết đó là ai, từ đầu đến cuối.

Từ duy nhất em ấy dùng để nói về Thiên Nam là "Chồng của tôi..."

"Chồng của tôi hôm nay không về nhà, tôi cảm thấy mình không ổn lắm, thật sự rất muốn m*u nhuộm đỏ cả tay" hay "Chồng của tôi hôm nay có về nhà nhưng tôi lại lỡ nấu món canh chồng không thích, vì thế anh ấy đã hất chén canh đó vào tay tôi.

Thật ra, cũng không đau lắm" Tôi mường tượng lại những lời kể của.

Lâm Dung Thành rồi thuật lại, mọi lời nói như dao cứa vào lòng.

Người cậu ấy luôn miệng gọi là "Chồng" liệu có xứng đáng với cái danh xưng đó không ?

Tôi nhìn Huỳnh Tuấn tâm trạng càng ngày càng tệ sau lời kể của tôi.

Lúc này, tôi lại nói tiếp.- Vậy em có thể nói rõ xem tình hình của Tôn Thiên Nam cho anh không ?Lúc này em ấy mới ngẩn lên nhìn tôi, từ từ nghĩ lại rồi nói.- Em nghĩ anh ta bị hoang tưởng sau cái chết của Lâm Dung Thành.

Anh ta luôn miệng bảo rằng Lâm Dung Thành đã luôn ở bên cạnh anh ta, trong nhà có gắn camera, trước khi mang anh ta đến đây, em có đến nhà anh ta để lấy dữ liệu camera truyền tải qua usb.

Anh xem điEm ấy đẩy một chiếc usb sang bên tôi, tôi cầm lên rồi đến laptop, cầm laptop qua bàn rồi ghim usb vào.

Hình ảnh trên màn hình khiến tôi cùng em ấy không khỏi kinh ngạc và suy ngẫm.Trong video là những cảnh được cắt cho gọn, đa số là quay những hoạt động sinh hoạt bình thường của Tôn Thiên Nam.

Khi anh ta đi làm về sẽ cầm điện thoại và đặt app giao đồ ăn, sau đó ngồi vô thần trên bàn mà chờ đợi người giao hàng tới.

Đôi mắt từ đầu đến cuối không hề có tiêu cự.Sau khi người shipper giao hàng tới, anh ta đi ra ngoài cửa.

Lấy hàng vào rồi mang vào nhà sắp xếp lại, điều khiến tôi cùng em ấy khá bất ngờ là anh ta vậy mà chuẩn bị đến tận 2 chén cơm.

Giống như rằng có thêm một người khác cùng ăn vậy._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Phiên ngoại 4


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnSau đó anh ta ngồi vào bàn trò chuyện và lâu lâu lại làm động tác gắp đồ ăn về chén mình sau đó ngẩn lên nói chuyện với không khí trước mặt.

Ăn cơm xong anh ta lại đứng dậy dọn dẹp và rửa chén.Sau đó anh ta lại sinh hoạt như thường, ngồi xem tivi lâu lâu lại cười cười nói chuyện với không khí.

Lại có đôi lúc làm động tác như đang ôm eo ai đó từ sau lưng mà cười giỡn.

Mà từ đầu đến cuối, trong video chỉ có duy nhất một mình anh ta.Hay có những lúc anh ta tự thắt cà vạt cho chính mình sau đó nhìn mình trước gương.

Thõa mãn mà tự nói chuyện với bản thân đang được phản ánh trước gương, còn đưa tay lên làm một động tác như xoa đầu ai đó rồi hôn vào đầu một ai đó.Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó lại thở dài lắc đầu ngao ngán.- Anh ta bệnh nặng lắm rồi, vì sao đến bây giờ em mới đưa anh ta đến đây ?Tôi quay qua nhìn Huỳnh Tuấn, em ấy cũng giống như tôi, sự ngạc nhiên cũng chẳng giấu nỗi trên gương mặt.

Có chút bất lực, lắp bắp mà nói.- Em...em không nghĩ anh ta có vấn đề, rõ ràng anh ta rất vui vẻ và bình thường.

Ngày đến công ty, đêm lại trở về đúng ngôi nhà của anh ta và Thành Thành.

Em một khắc cũng không nhìn ra anh ta có vấn đề, vậy mà mỗi ngày đều như kẻ điên kẻ khùng tự độc thoại một mình.Tôi thở dài, cuối cùng vẫn là chấp nhận ca khó khăn này.

Mỗi ngày tôi đúng giờ sẽ bước vào căn phòng, bệnh trong xiềng xích trói chặt Tôn Thiên Nam lại, vậy mà nhìn rất mỏng manh với sức lực của anh ta.Mỗi lần nhìn thấy tôi, anh ta đều sẽ gào thét đến muốn đứt cả cuống họng.- Trả em ấy cho tôi, làm ơn, trả em ấy cho tôi.

Xin hãy trả em ấy cho tôi, thả tôi ra!

Thả tôi ra, tôi phải đi tìm em ấy.

Thả tôi ra, thả tôi ra!!!!!!!Âm thanh gào thét đến khi dứt hẳn, tôi liền biết, cổ họng anh ta sắp banh rồi.

Tôi đi đến trước mặt anh ta, đặt cuốn sổ tay của mình trước mặt, ấn nhẹ đầu bút.

Nhẹ nhàng giới thiệu bản thân.- Xin chào Tôn Thiên Nam, tôi là Thương Minh Luân, là bác sĩ tâm lí của anh, cũng đã từng là bác sĩ tâm lí cho Lâm Dung Thành.

Nghe đến cái tên mà mình đang tìm kiếm, anh ta bắt đầu dịu lại, ngồi gục xuống giường.

Bộ dáng trở lại bình tĩnh như bình thương, lúc này tôi mới chậm rãi nói tiếp.- Anh bình tĩnh rồi chứ ?

Vậy tôi sẽ nói tiếp, anh cảm thấy sau cái chết của Lâm Dung Thành thì anh luôn gặp ảo tưởng rằng cậu Thành luôn ở bên cạnh anh đúng không ?Lúc này tôi thấy anh ta hơi dao động, rồi lại kích động nhàu đến sát trước mặt tôi.

Nhưng vẫn cách 1 cm nữa mới chạm vào mặt tôi không ngừng gáo thét.- Tôi không ảo tưởng, tôi không ảo tưởng, là em ấy ở bên cạnh tôi, là em ấy ở bên cạnh tôi!!Tôi im lặng không nói gì, cúi đầu gạch vào cuốn sổ tay "Hoang tưởng thực tại"- Vậy sau khi cái chết của cậu Thành, cậu Nam đây có phải là bị ám ảnh, mặc cảm và cho rằng đó là tội lỗi của bản thân gây nên không ?Anh ta gật gù, cả người vật vờ như điên như dại, không trả lời câu hỏi của tôi.

Chỉ lại thẫn thờ ngồi dựa lưng vào tường, từ đầu đến cuối chỉ duy nhất có một câu nói._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Phiên ngoại 5


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn- Tôi không có ảo tưởng, là em ấy đã ở bên cạnh tôi mà....em ấy chỉ đang giận tôi vì mua đồ ăn về trễ quá thôi.

Em ấy chắc đang thèm ăn đậu phụ thối lắm, thả tôi ra, tôi đi tìm em ấy.

Mang đến cho em ấy, không, em ấy lại giận tôi.

Tôi...không muốn em ấy giận đâu, thả tôi ra...thả...ra...Nói xong anh ta liệm đi, có lê vì đã dùng hết sức lực của mình cho cuộc nói chuyện vừa rồi nên đã cạn kiệt năng lượng.

Tôi cho y tá vào truyền chất dinh dưỡng vào người anh ta, sau đó lại quay lưng đóng cửa rời đi.Cầm trên tay cuốn sổ tôi mỉm cười, buông thõng hai tay xuống.

Vô tình lại rơi bức ảnh được kẹp trong cuốn sổ ra, vậy mà, lại là bức ảnh chụp cùng Lâm Dung Thành khi chỉ mới 4 tuổi....________________________- Cậu Nam, cậu phải chấp nhận rằng, cậu Thành thật sự không tồn tại, cậu Thành đã mất rất nhiều tháng về trước.

Những điều cậu đã từng thấy trước đây chỉ là những rối loạn hình ảnh và sự ám ảnh của cậu thôi.Đáp lại lời tôi là tiếng gào thét của anh ta, tôi không bận tâm, đưa laptop ở một tầm đủ xa để anh ta không với tới đập được và nói.- Đây là những bằng chứng rằng tất cả những việc cậu Nam làm trong những tháng qua chỉ có một mình mà chẳng có một người thứ 2 nào cả.Tôn Thiên Nam mắt nhìn trừng trừng vào camera sao đó lại liếc mắt sang tôi.

Đôi mắt đã dần có tiêu cự và không còn hoang dại như vừa nãy, giọng khàn khàn run rẫy mà nói.- Không đúng, rõ ràng em ấy đã ở cùng tôi...đúng rồi, chúng tôi có chụp ảnh.

Có chụp ảnh...trong điện thoại của tôi...Tôi nghe anh ta nói thế, muốn đánh chết suy nghĩ của anh ta vì vậy đã cầm điện thoại anh ta và bấm vào mục kho ảnh.

Tôi chọn bức ảnh gần nhất và đưa đến trước mặt anh ta.- Thứ anh nói có phải tấm ảnh này không ?Anh ta mở mắt trừng trừng nhìn vào điện thoại, giống như không tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Rằng giống như những thứ trước mắt anh hệt như trò đùa đang vả vào mặt anh.Trong bức ảnh vậy mà chỉ có duy nhất một mình anh, bên cạnh chừa một khoảng trống rõ to, giống như chỗ trống đó là dành cho một người nào đó.

Trong ảnh anh cười rất tươi, rất vui vẻ, chỉ là chẳng có ai khác ngoài anh cả.Tôi nhìn anh ta một lượt, nhìn thấy mình đủ làm anh ta kích động rồi.

Vì thế nên tôi đã cất điện thoại đi và quay qua nói với anh ta.- Tôi đã nói rồi, những thứ đó chỉ là do anh ảo tưởng mà thôi.

Thành Thành của anh, chết rồi.Nói rồi tôi quay lưng rời đi, cửa khép hờ.

Tôi vào văn phòng ngồi được một lúc, một y tá cung kính bước vào phòng tôi cúi người 90 độ cung kính mà nói.- Chủ tịch, cậu Nam đã phá bỏ xiềng xích và bỏ đi rồi ạ.

Có cần người cho chạy theo bắt lại không ạ.Tôi ra hiệu không cần rồi xoay người ra phía cửa kính, nhìn bóng lưng của anh ta đang loạng choạng chạy đi, tôi cầm cốc cafe bên cạnh lên mà nhấp một ngụm.

Miệng không khỏi có một nụ cười tươi.- Thành Thành, A Thành, em ở nơi đó có nhìn thấy hay không, có mãn nguyện với những chuyện anh đã làm hay không ?

Phải rồi, đương nhiên phải mãn nguyện chứ.

Hắn ta, bị bức đến điên rồi, yên nghỉ, Thành Thành của anh...._Hoàn Phiên Ngoại_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Tôn Thiên Nam


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi là Tôn Thiên Nam, là chồng của Lâm Dung Thành, từ bé, khi lần đầu tiên nhìn thấy em ấy.

Tôi đã yêu, em ấy hệt như ánh hào quang sáng rọi cho cuộc đời của tôi, như một đóa hồng nở rộ xinh đẹp trong khu vườn tự tay tôi chăm sóc.Em ấy lén lút hái một nhành hoa trong khu vườn tôi yêu thích, tôi không tức giận, còn cẩn thận chụp lại em ấy.

Cả tâm tư của tôi gói gém lại trong một tấm hình.

Bức hình có em ấyĐen đủi thay, bố tôi nhìn thấy tấm hình đó, ông ấy đã mắng tôi là quái thai, dị dạng, một thằng điên lạc loài giới tính.

Mẹ tôi vô tình nghe thấy được cuộc nói chuyện của tôi và ông ấy nên đã tái phát bệnh tim.

Vậy mà cần thay tim gấp, ngay lúc ấy, tôi không rõ là may mắn hay xui xẻo.

Có người hiến tim cho mẹ tôi, nhưng bà ấy vẫn không qua khỏi.Bố tôi ân hận về cái chết của mẹ, tự đổ lỗi cho bản thân mình rằng là do ông ấy.

Cuối cùng đưa công ty thua lỗ đến tay tôi, di nguyện cuối cùng còn chưa nói đã trút hơi thở cuối cùng.

Không sao ít nhất tôi vẫn còn em ấy ở bên cạnh tôi, em ấy lúc ấy đã đứng bên cạnh giường của bố tôi lúc hấp hối.Em ấy nhẹ nhàng nhìn ông ấy, vuốt mắt cho ông ấy và nói rằng.'- Bác không phải lo, Nam đã có cháu lo rồi, cháu rất yêu anh ấy.

Sẽ ở bên anh ấy cùng cứu vớt công ty vực lại như ban đầu thôi ạ.'Sau đó em ấy nắm tay tôi nhìn tôi mà mỉm cười, tôi thật hạnh phúc.

Ít nhất tôi đã có thể cùng em trãi qua khoảng thời gian tôi tồi tệ nhất, em ấy đã ở bên cạnh tôi.

Ở trong trái tim tôi.Tôi nắm chặt lấy đôi tay của em ấy, một phút giây cũng không nỡ buông.

Tôi hoảng sợ vì nếu lỡ như tôi buông em ấy ra, em ấy sẽ tan biến thành tro mà hòa với biển, bỏ tôi lại một mình....Tôi nhìn em ăn mà lòng không khỏi hạnh phúc, vuốt nhẹ gò má em, vén mái tóc rối đang rơi trên mặt em.

Ân cần mà mỉm cười hạnh phúc, phải, có em là được rồi.

Sao tôi phải lo bất cứ chuyên gì nữa cơ chứ ?'- Ăn từ từ thôi, làm gì có ai giành ăn với em đâu cơ chứ ?' Em ấy ngẩn lên nhìn tôi, trong miệng vẫn nhai nhóp nhép miếng đậu phụ thối.

Vừa nhai vừa cười nhẹ nhàng rồi nói với tôi.'- Anh đã làm tốt lắm rồi Tôn Thiên Nam.

Không sao cả, anh thật sự đã làm rất tốt rồi, anh nên trở về thôi.'Sau lời nói ấy thốt lên, tôi như trút bỏ được một tảng đá rất nặng trong lòng.

Cả cơ thể ngã xuống dòng biển lạnh buốt, tay giơ lên cao.

Tôi nhìn lên bầu trời, phải rồi, tôi đã nhìn thấy em ấy, em ấy đã đến đón tôi.

Tôi mỉm cười, vương rộng đôi tay của mình mà hét lớn.'- Về nhà thôi, về nhà của chúng ta, Thành Thành, cùng anh về nhà nào.' _Hoàn_

• Xin chào mọi người, khi mọi người đọc đến đây, có lẻ mang theo trong mình là vô vàn cảm xúc.

Tích cực có, tiêu cực có, dẫu sao Thành Thành cũng đã đến và đón Nam Nam của chúng ta cùng đi rồi.

Không sao cả, không có gì phải buồn, vì cho dù cuối cùng, Thành Thành cũng đã không trách Nam Nam, anh ấy đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng mình mà yên tĩnh rời đi.

Kiếp sau đừng phạm thêm sai lầm nữa nhé Nam Nam.
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Giới Thiệu Truyện


Tên truyện: Không Thể Cùng Anh

Tác giả: Tống Anh Thư

Thể loại: Ngược, ngược thân, ngược tâm, tâm lí, trầm cảm, tinh thần bất ổn, tiện thụ x tra nam, tâm cơ, thủ đoạn côngWarning: Không tẩy trắng công, tra là tra không phải biện hộ, gương vỡ tan nát, truyện của Thư thì làm gì có chữa lành, có thì cũng là chữa rách vết thương đã lành.Văn Án"- Tôi mường tưởng cảm giác đau đớn nhất trong cuộc đời mình, là gì nhỉ, tôi không hiểu được, cảm giác từng thớ thịt trên cơ thể mình chảy xệ ra và như muốn ngã xuống, hình như tôi lại quên rồi, quên mình là ai, quên đi dáng vẻ của chính bản thân mình, quên cả việc hình như tôi đã từng yêu một ai đó rất nhiều."

___________________________________Truyện cũng lên idea lâu gùi mà chưa có time viết ra giờ vẫn không có time nhưng có cảm hứng nên phairiiii viết lieenfnnnnnnnnnnnnnn, mọi người ủng hộ tui nho truyện trong trang của tui ó.

Mới ra văn án hui nò
 
Back
Top Bottom