Tâm Linh |ĐM| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi

|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 20


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi không biết anh đã nghĩ gì đó mà đã cầm lên và thật sự uống vài viên trong hai vỉ thuốc được tôi chuẩn bị.

Thật lạ, bình thường anh ấy không thích uống thuốc tôi chuẩn bị.Anh ấy luôn bảo, nhìn những vỉ thuốc đó, anh luôn cảm thấy kinh tởm.

Vì nó khiến anh nhớ tới việc anh bị tôi bỏ thuốc.

Buồn cười thay, tôi chính là kẻ đã khiến anh chán ghét mình chứ chẳng phải do ai cả, lại cũng là tôi lắm lúc lại khóc lóc thù hận và bảo tại sao anh ấy lại đối xử với tôi tệ bạc như thế....thật, buồn cười....Anh bước xuống nhà, bộ dáng có chút nhếch nhác xoa xoa mái tóc rối mở tủ lạnh.

Bên trong đầy ắp đồ ăn tôi đã chuẩn bị từ tối hôm qua, lúc này tôi đã nghe anh lầm bầm một câu.- Gì chứ...cả ngày chẳng thấy mặt...bình thường cũng chẳng nấu đồ ăn dự trữ như thế này cả...Cũng đúng, vì dạ dày anh yếu, tôi luôn luôn không dám nấu lại đồ ăn, đồ ăn mỗi buổi toàn là tôi nấu mới lại, những món anh ăn không hết thường là tôi sẽ ăn hoặc là để đông lạnh rồi khi nào đói tôi sẽ tự hâm lại mà ăn.

Có một khoảng thời gian anh chán ghét tôi đến cái mức không muốn ăn một chút thứ gì mà tôi nấu.Vì thế luôn ăn đồ ăn ngoài, những món ăn mỗi ngày tích trữ lên do tôi nấu.

Cuối cùng có một lần do tôi ăn đồ ăn lạnh liên tục trong vài ngày mà không hâm lại đến mức bị viêm loét dạ dày và trào ngược bao tử vài hôm liền.

Và tất nhiên hết thẩy tất cả mọi chuyện, anh chưa từng biết.Anh nhìn đóng đồ ăn được đống gói kĩ càng trong tủ lạnh, cuối cùng cũng thở dài một hơi rồi mang ra đổ vào một cái dĩa rồi bỏ vào lò vi sóng mà hâm lại.Anh đặt đồ ăn lên bàn, quay người lấy một cái ly và lấy hộ sữa tôi uống dở vài hôm trước trong tủ lạnh mà rót ra ly đặt trên bàn.

Tôi nhìn hết thẩy mọi hành động của anh, không nhịn được lại mắng.- Nam, anh điên à, sao không hâm sữa lại, bụng anh yếu, đừng uống sữa lạnh chứ ?Tôi biết anh không nghe được, nhưng lại không nhịn được có chút lo lắng, cuối cùng anh ngồi xuống bàn.

Sau đó lại nhìn vào ly sữa bò rất lâu, lại không biết là đang nghĩ gì đó, lại lấy ly sữa bò đi hâm nóng lại.Tôi ngồi đối diện anh, có chút thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không có tôi, anh ấy cũng đã biết lo lắng cho cái dạ dày yếu ớt của anh ấy một chút.Tôi nhìn anh ăn hết đống đồ ăn trên bàn và uống cạn ly sữa nóng, sau đó anh đặt hết đóng chén dĩa vào bồn rửa, ánh mắt lại rơi vào khây đồ ăn hôm qua tôi mang xuống nhưng chưa kịp rửa.

Không biết anh đã nghĩ gì, nhưng tôi thấy anh hơi nhíu mài lại, cuối cùng là thay đồ rồi lại một lần nữa đi ra khỏi nhà.Trong căn nhà cô đơn trống trãi, cảm giác bốn bức tường như bao bọc cả cơ thể tôi.

Tôi thở dài, có chú chán, tôi thật sự rất muốn đi ra khỏi nhà.

Nhưng lại không biết thứ ngăn cách tôi bước ra khỏi đây rốt cuộc là thế lực gì.Một hồi suy nghĩ tôi bỗng nhận ra, căn nhà này khi tôi còn sống rõ ràng là một chấp niệm.

Là một chấp niệm cả đời, chấp niệm ở ngồi nhà này trực chờ hình bóng anh mỗi một ngày khi anh quay trở về, cho đến chết, tôi cuối cùng cũng đã đợi được._Còn_• Nếu thấy truyện hay thì bình chọn cho tui đi ạ để tui có động lực đăng nốt chương còn lại🙂)
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 21


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnMột ngày dài với tôi trôi qua như chỉ vài cái chớp mắt, đúng 7 giờ, tôi ngồi trong nhà và nghe thấy cánh cổng sắt được mở ra và tiếng xe hơi chạy vào.

Tôi biết, là anh đã về, chỉ là hôm nay có chút sớm.Vừa bước vào nhà, anh như theo một thói quen, vừa tháo lỏng cà vạt ra vừa nói.- Dung Thành, lấy cho tôi một cốc nước.Đáp lại anh thật sự là tiếng nói của tôi, nhưng với anh, thứ đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo.- Nước em để trong bếp, anh đừng uống nước thẳng từ vòi nhé.Anh quay xung quanh nhà như tìm kiếm hình bóng của tôi, tôi đứng lẳng lặng bên cạnh nhìn, một lời cũng không nói.

Anh đi quanh nhà đến chán chê rồi mới ngoảnh lại vào bếp, trong tủ chỉ sót lại vài món lẻ tẻ.Có nấu cũng không nấu ra được món gì, không biết anh nghĩ gì, lại lấy hộp sữa tôi đặt trong tủ, một hơi uống cạn.

Sữa lạnh không hâm nóng lại, tôi đứng một bên có chút lo lắng không hiểu vì sao anh lại làm vậy.- Nam, anh làm sao vậy....Sau đó là hình ảnh anh đi đến ghế sofa ngồi ở đó mà ngẩn người, tôi thấy hôm nay hành động của anh ấy rất lạ.

À không, là mấy ngày hôm nay cơ, từ việc ăn đồ ăn của tôi còn cho tôi bước vào căn phòng, nơi riêng tư nhất của anh.

Tôi đã thấy anh rất lạ rồi.Anh ngồi đó, nghĩ gì rồi lại xoa xoa tóc mình đến rối tung lên.

Ngửa đầu ra đằng sau ghế, tôi lại nghe được loáng thoáng trong không khí giọng anh thì thầm.- Không có ở nhà...không có ở nhà...mấy ngày hôm nay đi đâu được chứ, ở nhà chỉ được vài tiếng...Tôi nhìn hết thẩy bộ dạng cực kì xa lạ của anh, có chút nghệch mặt ra.

Gì chứ ?

Anh ấy...tìm tôi....?Tôi đứng bên cạnh đó nhìn anh thật lâu, anh ngồi ở trên sofa, không làm gì cả, lâu lâu ánh mắt lại hướng về phía cánh cửa như chờ đợi ai đó.

Tôi nhìn đồng hồ mỗi một lúc trôi qua, thời gian đã trôi rất khuya, độ khoảng hơn 2 giờ sáng một chút.Tôi có chút lo lắng, sắp đến giờ tôi hiện hình, nếu anh ấy cứ một mực ngồi ở đó.

Tôi phải giải thích sao về việc đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy đây ?

Rằng tôi đã chết ?

Rằng là tôi đã t* t* ?Tôi không rõ, khoảng thời gian này đối với tôi quá yên bình.

Tôi có thể làm những chuyện mà trước đây tôi không thể làm được, tôi không muốn đánh mất cảm giác hạnh phúc đang bao bọc lấy cơ thể mình.Nếu để anh ấy biết được tôi đã chết, tôi thật sự không tưởng tượng nỗi hậu quả.

Lần đầu tiên sau khi chết tôi hối hận, hối hận vì đã vờ như mình còn sống, vờ như mình vẫn sinh hoạt bình thường trong căn nhà này.

Hay vờ như mình vẫn còn sống.Tôi tự lừa dối bản thân mình bằng việc tôi vẫn còn sống, tôi lừa được bản thân mình, còn lừa được cả anh ấy.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, bộ dạng anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố chấp ngồi ở ghế sofa đợi tôi.

Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 25 phút, chỉ còn 2 phút nữa.

Tôi có chút run rẫy, thôi thì, tùy duyên vậy.Tôi quay lưng đi ra phía cửa, đợi thời gian vừa chuẩn liền đưa tay lên vặn nắm cửa rồi đóng lại, vờ như mình vừa từ bên ngoài bước vào nhà.*Cạch!Lúc này, ánh mắt anh đã quay qua nhìn tôi, dáng vẻ có chút mệt mỏi.

Đôi mắt híp lại, như khắc rõ hình ảnh tôi vào trong trí nhớ._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 22


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi giả vờ có chút bối rối nhìn anh, im lặng một lúc rồi mới nói chuyện.- Anh...giờ này....anh không đi ngủ à...Anh không trả lời tôi liền mà ánh mắt lại di dời xuống đôi chân trần của tôi có chút nhíu mày lại.

Giở giọng trách móc.- Cậu không biết phải mang dép vào à ?

Đang là mùa đông đấy ?[ Lúc đang viết chương này Au cũng muốn lạnh chết đây này, sos ]Tôi cúi người xuống nhìn đôi chân trắng nhách của mình, thật ra, tôi không có cảm giác lạnh lẽo lắm.

Ít nhất, trước khi chết, cơ thể tôi cũng ngâm trong nước lạnh lẽo đến mức đã quen nhiệt độ.- A...em quên, xin lỗi...Tôi cúi người theo thói quen mà xin lỗi sau đó loay hoay kiếm đôi dép đi trong mà của nhà được cất ở trong một góc rồi xỏ vào.Lúc này tôi mới từ từ chậm rãi đi đến gần anh, có chút lúng túng không biết nói gì mà hỏi.- Anh...sao lại thức khuya như vậy ?Anh không trả lời tôi mà quay người đứng dậy đi vào bếp lấy một chai rượu và hai chiếc ly ra đặt trên bàn.

Không nhanh không chậm mà nói.- Uống với tôi.Tôi ngơ ngác đứng chết trân tại đó không hiểu chuyện gì, anh...vậy mà lại muốn uống rượu cùng tôi.

- Anh...hôm nay ở công ty có gì không vui à...làm sao lại muốn uống rượu, hay vẫn là thôi đi, cũng khuya rồi.

Dạ dày của anh...- Tôi không biết cậu từ lúc nào đã nói chuyện như thế đấy ?Anh không đợi tôi nói hết mà ngay lập tức ngắt lời tôi, tay vẫn thuần phục rót rượu ra hai ly sau đó cầm một ly đưa đến trước mặt tôi.Tôi nhìn ly rượu trên tay, cũng không rõ hương vị của nó.

Ánh mắt rơi vào anh một hơi uống sạch cạn cả ly, dường như muốn trút bỏ nỗi niềm gì đó, tôi ngồi bên cạnh nhìn anh uống hết ly này đến ly khác.Cũng không có ý định ngăn cản, chỉ để anh uống hết ly này đến ly khác, không một giây nào ngơi tay.

Mà ly rượu trên tay tôi, từ đầu đến cuối đều không vơi đi một giọt nào.Cho đến lúc anh ngà ngà say, cả cơ thể ngã ra ghế sofa, tôi lúc này mới thở dài một cách đầy bất lực.

Tiến tới rồi dìu anh vào phòng, tôi theo thói quen lại một lần nữa thay đồ cho anh mặc dễ chịu một chút.Tôi đi ra ngoài, lục tủ thuốc theo thói quen của mình mà tìm ra 2 vỉ, một vỉ là thuốc giải rượu, 1 vỉ là thuốc đau dạ dày.

Tôi thuận tay đun một chút nước rồi mang theo lên phòng, đặt ngay tủ đầu giường rồi đi xuống bếp, tôi nhìn lấy tủ lạnh đến một món cũng không có để nấu.Chỉ thở dài rồi quyết định lấy gạo nấu cháo trắng, ít nhất, nó vẫn thanh đạm cho cái dạ dày của anh.

Hôm sau kiểu gì anh chẳng đau đến chết đi sống lại, tôi cố cản không cho anh uống thì anh lại càng muốn uống mà thôi.Tôi thở dài rồi lại cắm cúi bật lửa, nghĩ gì đó, lại chạy lên phòng lấy một tờ giấy note ra ghi vài chữ.'- Em bận quá không có thời gian, tủ lạnh lại hết đồ ăn rồi nên em không biết nấu gì, khi nào rảnh anh có thể nhờ trợ lí mua vài món đồ bỏ vào tủ lạnh giúp em nhé, được không'Sau đó tôi dán lên tủ lạnh, cẩn thận xem cháo đã nở đều hay chưa rồi tắt bếp, bỏ cháo trắng vào hộp kín rồi để vào tủ lạnh để giữ được lâu hơn.

Cũng không quên ghi theo một tờ giấy ghi chú bảo anh nhớ hâm nóng cháo lại._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 23


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnKhoảng thời gian đó, tôi sinh hoạt rất bình thường, dường như tôi quên mất rằng bản thân từng rời đi, từng t* t*Hình ảnh anh cứ ngày đêm lặp lại, sáng đi làm, đến tối vẫn cứ ngồi lì ở sofa chờ đợi tôi.

Mới đầu, anh ấy còn lên tiếng trách móc và hạ bệ tôi vì tôi đi đêm quá nhiều.Lâu dần anh không nói nữa, tôi cũng không nhắc tới, chúng tôi cứ từng ngày một trãi qua êm đềm như thế, anh mua đồ, tôi nấu ăn.

Tôi có được phạm vi nhỏ bé hạn hẹp trong căn nhà này.Dù vậy, khoảng thời gian cũng không quá dài, chắc khoảng, vài tháng.

Tôi nghĩ tôi sẽ cứ yên bình như vậy, bình thản mà qua từng ngày được nhìn thấy anh, bên cạnh anh, dần dần trở thành ngoại lệ của anh.Tôi nhận ra được, không biết từ lúc nào đó anh luôn luôn về nhà.

Nếu là trước đây, anh chỉ hận không thể không về luôn mấy năm trời.

Vậy mà giờ đây chẳng có ngày nào mà anh không về, chẳng có bữa ăn nào của tôi mà anh không ăn.Tôi nhận ra sự khác thường trong đôi mắt của anh ấy khi nhìn tôi, không đúng lắm.

Tôi nhận ra, vì sao đôi mắt ấy lại giống tôi thế này....Vẫn như thường ngày, dường như giờ giấc ăn cơm của anh cũng có chút thay đổi, anh chỉ ăn vào khoảng thời gian tôi hiện ra, khá trễ, dù vậy anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi tôi nấu xong một bữa cơm.Như thường lệ, tôi dọn dẹp bàn gọn gàng, đặt những đồ ăn mình vừa làm một cách khéo leo, lại tinh ý đặt những món ăn anh thích ở gần phía anh.

Nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn tôi sau đó chầm chậm động đũa.Tôi im lặng ngồi đó mỉm cười, một lời cũng không nói gì, bát cơm tôi tự xới cho mình vẫn nằm im ở đó, không vơi một chút nào.

Lâu lâu lại chỉ động đũa gặp vài miếng thịt bỏ vào chén của anh, có chút nhẹ nhàng mà bảo.- Anh ăn nhiều một chút, hôm nay em nấu hơi nhiều hơn bình thường.Anh lúc này mới dừng đũa, ngẩn lên nhìn tôi, rồi lại chầm chậm dời mắt đến chén cơm còn y nguyên như ban đầu của tôi.

Sau đó chậm rãi bỏ một miệng cơm vào miệng mà nói.- Cậu không ăn à ?

Mấy tháng nay tôi không thấy cậu ăn cơm thì phải....Tôi có chút dừng lại đống tác đang chống cằm của mình nhìn anh mà cười nhẹ một chút.

Chỉ cúi đầu nhìn vào chén cơm được xới đầy, lại lấy tay gạt sang một bên, sau đó lại cười nói.- Không sao, em không đói, em ăn trước đó rồi, no lắm.Tôi chỉ đáp lại cho có lệ, sau đó lại ồn tồn ngồi nhìn anh không buồn trả lời mình nữa mà ăn tiếp.

Một lúc sau nhìn lại đồng hồ, cũng đã sắp hết giờ rồi....tôi lại không nhịn được, sau đó lại vô thức mà hỏi.- Thiên Nam, anh đã có yêu em thêm một chút nào hay chưa.Anh dừng lại động tác đang ăn của mình mà nhìn tôi, sau đó đặt đũa mạnh xuống bàn lại có chút cười khẩy.- Lâm Dung Thành, có phải những tháng này tôi dung túng cho cậu quá, cậu liền ngộ nhận những chuyện tôi làm chính là có tình cảm với cậu rồi hay không ?

Tôi đã từng nói gì chứ ?

Lâm Dung Thành, chỉ có khi cậu chết.

Lúc đó có thể tôi sẽ rũ lòng thương mà yêu cậu được một ngày làm đám t*ng cho cậu đó !Nói rồi anh liền quay lưng rời đi bỏ lên phòng, tôi chỉ ngồi yên lặng ở đó, không làm gì cả._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 24


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi thở dài vài cái, cười cười rồi đứng dậy dọn dẹp chén dĩa trên bàn cho gọn gàng lại, dọn luôn cả những hạt cơm bị anh đập chén mà văng ra.

Ánh mắt lại rơi vào chén cơm của tôi vẫn để yên ở đó.Nhìn một lúc tôi lại chầm chậm cầm lên, lấy tay bóc một nắm cơm bỏ vào miệng mình mà nhai, nhai ngấu nghiến, đến lúc cổ họng dâng lên một tràn khó chịu.

Tôi liền gấp rút chạy vào nhà vệ sinh mà nôn hết số cơm ít ỏi mà mình vừa nhét vào họng.Tôi ngồi bệch xuống sàn mà run rẫy, vẫn là cảm giác này...tôi biết chứ, tôi chẳng ăn được gì cả, hoàn toàn không ăn được...dù là bất kì món ăn nào.

Dù là món tôi đã từng rất thích, giờ trong mắt tôi một chút vị giác cũng không có, tất cả mọi thứ tôi cố gắng dồn vào cổ họng đều bị nôn ra hết thẩy.

Không sót lại thứ gì, điều này đã đánh vào tôi một phát thật mạnh và trả lời cho tôi biết.Rằng, tôi, đã chết rồi.- Thiên Nam, em thật sự đã chết rồi, thật sự đã chết rồi, chết mấy tháng rồi....Thiên Nam, có phải...anh nên rũ chút lòng thương hại để yêu em rồi không ?Giọng tôi có phần thê lương mà cất lên, tiếng thều thào nhỏ nhẹ trong không gian nhỏ hẹp.

Tôi run rẫy hai tay ôm lấy vai mình, tôi biết rõ mình đang khóc.

Nước mắt cứ rơi lã chã trên gương mặt nhưng khi rớt xuống lại như hòa tan vào trong không khí.Giống như là chưa từng có ai đang ngồi khóc ở đây vậy, khoảnh khắc đó tôi biết rằng.

Tôi lại hết thời gian cho một ngày nữa rồi..Khóc được một lúc hả hê, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Theo thói quen ngồi lên ghế sofa, thẫn thờ nhìn cảnh vật xung quanh, tôi không buồn đi lên phòng của anh nữa.Ít nhất là hiện tại, tôi không muốn mình phải nhìn thấy mặt anh.

Giống như việc...tôi đang giận dỗi anh vậy....tôi cứ ngỡ, thời gian sẽ cứ bình yên như thế mãi.

Tôi che giấu, anh dung túng, không một ai nói, sẽ chẳng một ai biết tôi đã chết....chẳng một ai.Thật ra...là tôi đã nghĩ vậy...đã ước mơ như vậy, nhưng giấc mơ nào cũng sẽ có lúc phải tỉnh giấc mà thôi.

Đến lúc tôi phải tỉnh giấc rồi.Tôi ngồi ở ghế sofa không biết qua bao lâu, bên ngoài cười tiếng chuông cửa bấm hối hả, dường như có chút dồn dập và gấp rút.

Tôi không biết là ai, cũng không thể bước ra mở cửa.

Chỉ có thể ngồi bên trong nhà mà không khỏi lo lắng thì thầm.- Mới 6 giờ sáng ai lại tìm anh ấy lúc này ?

Thiên Nam anh ấy không thích bị làm phiền vào sáng sớm chút nào....Tôi đang trong hồi suy nghĩ lại thấy anh chầm chậm từ trên cầu thang bước xuống, bộ dáng có chút buồn ngủ.

Không nhanh không chậm tiến ra cửa mà mở, vừa mở liền có chút tức giận mà quát lớn.- Huỳnh Tuấn!

Mày điên hả, biết bây giờ là mấy giờ không, 6 giờ sáng !

Điên hay gì, muốn quậy tao thì trưa rồi hãy đến mày chết hả.

Sáng sớm đã lôi đầu tao dậy, tao mà có đột quỵ chết tao liền đào mồ mả mày lên mà hỏi tội.Anh vừa ngáp vừa mắng chửi, lại nép sang một bên cho Huỳnh Tuấn bước vào trong nhà rồi đóng cửa.Huỳnh Tuấn bước vào, nhìn xung quanh nhà một lược rồi mới chầm chậm nhìn ngược lại anh mà nói.- Dạo này mày sống tốt nhỉ, nhà được dọn dẹp rất gọn gàng, trông...ấm cúng nhỉ._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 25


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi cứng đờ người ngồi lì trên ghế sofa, chết...tôi lại quên mất, trước khi chết, tôi là người gửi hết mọi thông tin về bộ truyện mình đã viết cho Huỳnh Tuấn, lại còn tỉ mỉ gọn gàng gửi lại những lời cuối cùng phút sinh li t* biệt.Lại không ngờ thật sự nhanh chóng bị phát hiện đến như vậy.

Bình thường Huỳnh Tuấn không thích đến nhà anh vào sáng sớm thế này, nếu hôm nay đến như vậy thì lí do chỉ có một.Tôi cứng người miệng lại liên tục lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa.- Đừng...không phải như vậy...không...không thể nào, không...thể là như vậy...không sao mà...sẽ không phải đâu....đúng không...sẽ không phải là định...nói chuyện đó đâu...đúng không...Huỳnh...Tuấn...Huỳnh Tuấn chầm chậm đi vào trong nhà, ánh mắt rơi vào đống chén đã được rửa, bàn ăn được lau sạch sẽ gọn gàng không đóng một lớp bụi.

Rồi lại đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, trùng hợp thay lại là ngay vị trị cạnh bên tôi.Tôi nhìn thấy, trên tay Huỳnh Tuấn đang là sấp tài liệu, tôi không rõ là tài liệu gì, chỉ là trong lòng tôi đang gào thét.

Có chút run rẫy, có chút sợ hãi khi nhìn vào đống tài liệu đó.

Tôi không biết nó là gì, chỉ là tôi thật sự sợ hãi nếu nó thật sự giống với những gì tôi đang nghĩ.Huỳnh Tuấn không nhanh không chậm, đặt tài liệu lên bàn rồi nhìn anh.

Anh có chút khó hiểu, sau đó mới chầm chậm ngồi trước mặt đối diện với Huỳnh Tuấn.

Lúc này gã mới chầm chậm đan hai tay vào nhau mà nhìn đồng hồ, chỉ buông một câu nói vô nghĩa rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng.- Sắp đến giờ rồi.Thiên Nam khó hiểu nhìn gã, có chút bực bội mà nói.- Mày điên hả, sắp đến là sắp đến cái gì, đột nhiên lại sắp đến.

Có bị điên hay không vậy.Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa ở ngoài lại vang lên, vọng theo một tiếng nói.- Có ai ở nhà không, có đơn tài liệu được gửi từ ngày 9 tháng 11 năm ngoái, xác nhận gửi vào ngày 16 tháng 3.Thiên Nam quay qua nhìn gã, lại khó hiểu đi ra mở cửa nhận tài liệu.

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là người đàn ông ở bưu điện, chính là người tôi đã tận tay kí đơn và xác nhận sẽ chuyển đến nhà anh sau vài tuần.Có lẻ đơn hàng bị trì trệ nên đến tận bây giờ mới được đưa đến tận tay chủ nhân của nó.

Tay tôi có chút run rẫy nhìn anh cầm đống tay liệu, tôi biết, tôi thật sự không thể giả vờ mãi được.

Đã đến lúc tôi phải đối diện với sự thật rồi....Anh cầm tài liệu bước vào nhà, đặt lên trên bàn, nhìn 2 sấp tài liệu, 1 là tài liệu ở bưu điện vừa mới gửi cho anh.

2 là tài liệu mà Huỳnh Tuấn mang theo, cả 2 đều giống nhau, chỉ là tài liệu của anh có chút cũ.

Nhìn vào cũng biết đã có sự mài mòn của thời gian.Lúc này Huỳnh Tuấn không nhanh không chậm, chỉ nhếch mài nói.- Sao ?

Mở tài liệu ra mà xem đi.Thiên Nam nhíu mày lại nhìn gã, có chút khó hiểu lại lèm bèm.- Mày đừng có lại giở trò gì đấy...lâu ngày không gặp nên điên à, đến đây thì không mang theo rồi đưa luôn đi.

Bày đặt để bưu điện đưa, coi bộ, mày cũng rảnh quá ha.Huỳnh Tuấn nhìn bộ dạng có chút bực bội của anh, chỉ cười nhẹ mà trả lời.- Không phải là tao gửi, mày cứ mở ra mà xem thử ?_Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 26


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnAnh có chút ngờ vực nhìn Huỳnh Tuấn nhưng vẫn chầm chậm mở tài liệu ra.

Từ đầu đến cuối gã chỉ có một bộ mặt điềm tĩnh đến lạ, chỉ có tôi ngồi bên cạnh đã sợ hãi đến mặt cắt không còn một giọt máu.Không thể làm gì mà chỉ có thể thì thầm thủ thỉ những từ ngữ vô nghĩa sao đó giơ tay muốn cướp lấy tài liệu trên tay anh đi nhưng lại không cướp được mà còn đi xuyên qua người anh té ngã nhào xuống đất.

Bộ dạng tôi lúc đó thật sự rất chật vật.- Không...đừng mà...đừng mở...đừng có mở mà....*XẹtTiếng tài liệu bị mở ra triệt để, anh nhìn đống ảnh trong đó không khỏi trầm ngầm, trên gương mặt hiện rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Mới đầu là bất ngờ, ngạc nhiên, sau đó lại chuyển qua cười nhẹ, có chút khinh bỉ.- Ha...gì đây, mới nói có một câu mà cậu ta đã làm mình làm mẫy chơi trò lạc mềm buộc chặt với tôi rồi sao ?Huỳnh Tuấn ngồi yên ở đó không trả lời liền mà chỉ đan tay vào nhau, không rõ gã đang nghĩ gì, chỉ thấy gã vuốt chỉnh lại tóc rồi gõ lên sấp tài liệu ý bảo anh mở ra sau đó ngã cả cơ thể ra đằng sau sofa mà thở dài.Ánh mắt tôi rơi vào đống tài liệu trên bàn, lại một cỗ cảm xúc sợ hãi dâng trào trong lòng.

Tôi biết đó là tài liệu gì, vì...tôi thấy dấu mộc của cảnh sát ở trên đó.

Đống tài liệu này...chắc chắn là giấy báo tử của Lâm Dung Thành, của chính tôi....Tôi ngồi bệch xuống đất, bất lực mà nhìn anh cầm đống tài liệu đó lên mà chầm chậm mở ra.

Tôi vậy mà từ đầu đến cuối một chút ngăn cản cũng không thể làm....Tôi nhìn động tác tay của anh chầm chậm rút lên, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt anh liền khiến anh nhíu mày lại ngay lập tức.'Giấy báo tử'

'Tên: Lâm Dung Thành'

'Hưởng dương 28 tuổi'

'Thời gian chết: 4 giờ 29 phút ngày 9 tháng 11'

'Nguyên nhân chết: Sốc thuốc ngủ, phổi ngạt nước, mất máu dẫn đến hôn mê'

'Kết luận: Tử tự do trầm cảm'

'Đã xác nhận được hỏa táng và mang đi chôn cất tại nghĩa trang xxxx'

'.....'Và rất nhiều tài liệu khác mà anh cũng không nhớ rõ, chỉ biết anh nhìn chầm chầm vào cái ngày mà tôi mất sau đó liền lập tức đập đống giấy tờ lên bàn.

Giọng nói không biết từ lúc nào đã pha lẫn sự sợ hãi cùng tức giận.- Này, mày đừng có mà giỡn với tao như vậy.

Nói cả cậu ta nữa, người sống khơi khơi vậy nói chết là chết, tao mới nói vài câu, liền không chịu được muốn tạo dựng tình cảnh bản thân chết rồi đi ?

Muốn nhận sự thương hại từ tao đến vậy cơ à ?

Nói cậu ta quay về đi tao sẽ không truy cứu chuyện này.

Coi như chưa từng biết cậu ta đang dựng lên cái trò chơi con nít này!

Còn không, để tao tìm ra được cậu ta ở đâu, cậu ta đừng mong tao tha thứ.Anh cũng không rõ giọng mình đã lạc đi, chỉ biết chăm chăm vào chỉ trích tôi.

Dường như lại sợ những gì được in trên tờ báo kia là sự thật, vì anh cũng nhận ra sự bất thường ở tôi.

Rằng cơ thể tôi thật sự lạnh ngắt, rằng tôi chẳng ăn cơm lấy một lần suốt mấy tháng qua.

Hay việc tôi chỉ xuất hiện vào một khung giờ nhất định và trùng hợp hay khung giờ tôi biến mất trong nhà này lại trùng hợp vào khung giờ ghi trên giấy báo tử của tôi.Tôi biết, anh sợ những gì anh đang nghĩ là sự thật...._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 27


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnNHỮNG TỪ NGỮ Ở CHƯƠNG NÀY CỰC KÌ KINH DỊ VÀ ĐƯỢC MIÊU TẢ THEO MỘT CÁCH CHÂN THẬT NHẤT, AI SỢ THÌ XIN NEXT SANG CHƯƠNG 28Tôi không làm gì cả, nói đúng hơn, tôi không biết mình nên làm gì.

Tôi nhìn đống giấy bị anh xé toạt rồi vứt vương vãi khắp sàn nhà.

Tôi nhìn sang gã, gã bình tĩnh đến lạ.

Giống như, đã chuẩn bị đầy đủ tâm lí để đến đây vậy.Gã đan hai tay vào nhau, không gấp gáp mà nói, vẻ mặt đầy âm trầm.- Tôn Thiên Nam, tao không hiểu rõ, ngoại trừ việc em ấy yêu mày, trói buộc mày bên cạnh.

Liệu em ấy còn làm gì sai với mày sao ?Lần đầu tiên tôi nghe gã gọi tên đầy đủ của Tôn Thiên Nam, buồn cười thay.

Trước đây người trách tôi thứ hai vì việc làm của tôi chính là gã, và giờ, gã đang ở đây, ở ngoi nhà của tôi, và giở giọng trách cứ anh ấy.- À có, yêu mày có lẻ đã sai rồi.

Mày có hiểu tại sao tao lại biết được những chuyện này không ?

Em ấy, chết lâu như vậy rồi, không người hương khói, không người cúng kiếng, không người thân nhận tro!

Mày có biết....vì sao tao lại biết được hay không....?Chất giọng gã thê lương cất tiếng hỏi, đầu gục xuống chỉ đành lấy tay đỡ.

Tôi biết, gã đang tự trách mình.

Gã cuối đầu để cố gắng đè nén nước mắt của mình đang trực trào rơi, người đàn ông vậy mà giờ đang kìm nén để nói rõ từng câu từng chữ.

Anh vẫn cứ thẫn người như vậy, không trả lời lại, chỉ ngồi lì ở đó, dường như không có sức sống- Em ấy...tự tử, người ta nói, rất lâu rồi lại không thấy chủ căn hộ bên cạnh đi ra ngoài.

Phòng bên cạnh lại bốc ra mùi hôi thối như của một cái xác đang phân hủy...cảnh sát...có chụp lại hiện trường, tao...thật sự không muốn mang theo.

Đáng lẻ, tao phải mang theo, cho mày coi, in ra, đống khung treo khắp nhà mày, để khi mày nhìn đến bất cứ chỗ nào trong căn nhà mà em ấy từng hiện diện điều sẽ biết em ấy đã chết một cách thê thảm như thế nào....Gã im lặng một lúc như muốn kìm nén cảm giác nhớ lại hình ảnh cảnh sát đã gửi.- Không...không có một cái gì nguyên vẹn cả, Thiên Nam...chẳng có lấy một cái gì nguyên vẹn, cả cơ thể em ấy chìm trong nước mà thối rửa, cánh tay cũng đã phân hủy nhưng nhìn thấy rõ hai vết rạch sâu bị phân hủy nhanh hơn những chỗ khác đã thấy cả xương...Thiên Nam...em ấy chết rất đau đớn và xấu xí, tao nghĩ, em ấy không muốn mày thấy nên tao không mang theo.

Nhưng tao thật sự chỉ hận không mang những hình ảnh đó đóng khung dán chặt vào mắt mày để mày vĩnh viễn cả đời này đừng quên cách em ấy đã chết.Gã gục xuống nhưng nước mắt đã rơi không kìm nén lại được, giọng đã có chút lạc đi.

Mà ngay từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi thẫn thờ ở đó, không nói một lời.

Cả người như nghệch ra không tin những gì đang diễn ra trước mắt chỉ có thể lắp bắp trả lời lại vài câu.- Không...làm sao có thể...tao...tao...vẫn còn...tao không thể...làm sao mà...chết được...chết tận mấy tháng...xác thối rửa...phân hủy...xương...tự...tử, trầm cảm...không thể nào đâu...Ghép lại những câu này thì tôi thật sự chẳng hiểu gì thật, chỉ ngồi bên cạnh mà cười nhẹ.

Tôi biết, bản thân mình không thể cứ mãi giả vờ rồi sinh hoạt trong căn nhà này mãi được._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 28


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn- Tôn Thiên Nam...khi em ấy chết, em ấy đã liên lạc cho tao...em ấy nói, em ấy muốn buông tha cho mày.

Tao nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, cố chấp suốt mấy năm trời, vì sao cứ nói buông bỏ là buông bỏ.

Cho đến khi em ấy gửi tài liệu hình ảnh đã trói buộc mày suốt bao năm trời cho tao cùng với đống tài liệu bản thảo cho bộ truyện em ấy đang viết dang dở và cả tài khoản đăng truyện của em ấy....tao không nhận ra rằng em ấy đang có vấn đề.

Em ấy chỉ nói...sắp tới, rất bận, không thể tiếp tục đăng truyện thường lịch cho mọi người....vì vậy nhờ tao thay thế em ấy đăng giúp...tao...đã đọc bộ truyện đó...- Trong truyện, nhân vật chính rất hạnh phúc, mỗi phút giây nhân vật chính điều cười chưa từng ngắt, tao đọc mãi...đọc mãi...cuối cùng cũng nhận ra, làm gì có bộ truyện nào ở đây...làm gì có thứ gì gọi là trí tưởng tượng của em ấy...đó là ước mơ của em ấy, câu truyện đó, chính là cuốn nhật kí của em ấy....em ấy...mơ ước được hạnh phúc như thế.Tôi thẫn thờ ngồi bên cạnh, tôi không nghĩ tâm tư của mình dễ dàng bị phát hiện đến thế kia.

Vậy mà tất cả những gì để suy nghĩ lại bị gã nhìn ra mất rồi.- Nó luôn dằn vặt tao, nếu như lúc đó tao nhận ra rằng em ấy có vấn đề, gọi cho em ấy hay chạy đến bên cạnh tìm em ấy mà khuyên nhủ.

Mày biết không lúc đó đã 3 giờ sáng rồi, tại sao tao lại không ra em ấy vì sao thức khuya như vậy.

Lại gửi hết tất cả bản thảo cho tao, tao biết rõ bộ truyện đó là cả tâm huyết của em ấy.

Nói đưa hết liền đưa hết, lại còn nói vài câu khó hiểu...vậy mà tao từ đầu đến cuối lại không nhận ra, đó lại là lần cuối cùng em ấy chào tạm biệt tao....- Mày không biết được Dung Thành tàn nhẫn đến mức nào, em ấy đốt hết tất cả, chứng minh thư hay giấy tờ tùy thân.

Mọi thứ có thể nhận dạng được cái xác của em ấy điều bị đốt, đốt hết, đốt tất cả.

Cho đến khi cảnh sát tìm được manh mối rồi lần tìm đến tao cũng đã trôi qua vài tháng, xác em ấy đã được hỏa thiêu rồi mang lên chùa cất giữ chờ người thân đến nhận.Anh ngồi bên cạnh ánh mắt lúc này mới dao động sau đó đảo liên hồi trong nhà như tìm một cái gì đó.

Rồi nhanh chóng đi nhanh xuống bếp, nhìn bát đũa vừa sáng ăn còn chất đống ở đó không ai rửa.Rồi lại lảo đảo ra ngồi ở phòng khách, lúc nghĩ gì đó rồi lại cười, sao đó lại thẫn ra mắt nghiêm lại nhìn gã rồi nói.- Ha...không thể nào đâu, mày và em ấy đừng có mà gộp lại để đùa tao, tao...biết hết, biết hết mà, không lừa được tao đâu.

Em ấy làm sao có thể chết được cơ chứ.

Em ấy vẫn ở đây cơ mà...ở đây cơ mà.Âm lượng giọng nói của anh càng ngày càng giảm, cho đến khi nói đến câu "Em ấy vẫn ở đây cơ mà, ở đây cơ mà" liền tắt ngúm, nhỏ đến mức thật sự chỉ có mình anh nghe được.- Tôn Thiên Nam, Lâm Dung Thành em ấy rất sợ đau, một vết cắt nhẹ của khiến em ấy nhíu mày mà rơm rớm nước mắt.

Vậy mà ở bên mày bấy nhiêu năm, vết thương trên cơ thể có thể đếm được bao nhiêu ?

Nhiều đến sợ, Tôn Thiên Nam, rốt cuộc mày có thể nhẫn tâm nhiều đến mức nào nữa ?_Còn_• Vote và cmt tích cực i mọi người để tui đăng truyện lẹ lẹ, hông thì tháng sau tui đăng tiếp chứ dạo này mắc học tiếng thái nên hơi lười á
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 29


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnCHƯƠNG NÀY DÙNG NHỮNG TỪ NGỮ HƠI NHẠY CẢM VỀ VẤN ĐỀ TRẦM CẢM.

XIN CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN.- Sợ đau đến vậy...cuối cùng lại lựa chọn cắt cổ tay, uống thuốc ngủ, chết ngạt.

Tao không tưởng tượng được, em ấy sợ cái gì ?

Là sợ chỉ cắt cổ tay thôi sẽ không thể chết được, hay sợ chỉ uống thuốc ngủ hay chỉ nhấn đầu mình xuống nước thôi sẽ không thể chết mà một lần kết hợp cả ba cái lại ?

Tao không hiểu lúc thuốc trôi xuống cuống họng em ấy, em ấy đã đau đớn đến nhường nào.

Hay lúc lưỡi dao chà sát trên da thịt em ấy, có bao giờ em ấy suy nghĩ lại và buông bỏ lưỡi dao đó xuống hay không ?

Hay là lại dứt khoát cắt mạnh xuống không chần chừ ?

Rốt cuộc, em ấy đã nghĩ thông suốt đến mức nào rồi.

Thiên Nam, em ấy ở bên cạnh mày...rốt cuộc đã đau khổ đến mức nào mới lựa chọn kết thúc tất cả những nỗi bất hạnh này bằng một cách thảm hại đến như vậy ?Tôi không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ có một cuộc cãi lộn rất lớn xảy ra, tôi thấy anh và gã gạt trên tất cả những giấy tờ liên quan về tôi trên bàn xuống đất.

Sau đó cả hai lao vào đánh nhau, mà tôi, nguyên nhân của câu chuyện.

Lại ngồi bên cạnh không biết cách gì đã ngăn cản....Sau một hồi đánh đấm, gã bỏ đi để anh ngồi trên mặt đất với một bên gương mặt bị đánh sưng lên và máu mũi vẫn đang chảy.

Trước khi đi gã chỉ quay lại nhìn anh rồi nói đúng một câu.- Thiên Nam, em ấy lựa chọn ra đi vào một mùa đông lạnh giá, lạnh đến mức người ta còn không muốn ngâm quá lâu trong nhà tắm cho dù là nước ấm quá 30 phút.

Vậy mà em ấy ngâm trong nước lạnh suốt 1 tuần mới được phát hiện ra.

Tôn Thiên Nam, em ấy đã rất lạnh lẽo.Tôi đứng trên cao nhìn anh ngồi dưới đất, là ngồi trên đống tài liệu về cái chết của tôi.

Máu mũi của anh rơi xuống chạm vào gương mặt tôi được dán trên tài liệu mà loang ra.

Hệt như là tôi đang khóc, và tôi thật sự đang khóc.Tôi đứng nhìn anh không cố cúi người đỡ anh đứng dậy, chỉ đứng sát bên cạnh anh, lúc cười lúc lại rơi nước mắt.

Có lúc lại chế nhạo.- Thiên Nam, sao bây giờ anh lại thảm hại như thế này rồi ?- Thiên Nam, anh nói anh không yêu em mà tại sao lại trưng ra một bộ mặt tiếc thương như vậy ?- Nam...anh đừng vờ như anh yêu em, anh có yêu em đâu ?- Nam...đừng làm một vẻ mặt như anh yêu em, đừng làm em hối hận về cái chết của mình...- Vì anh không yêu em nên em mới chết, giờ anh đang làm một bộ dáng gì vậy ?

Yêu em ?

Vì sao đến khi em chết rồi anh mới làm một bộ dáng như là anh yêu em ?

Tại sao ?

Tại sao ?Tôi đứng bên cạnh hét lớn những câu vô nghĩa, dù biết anh không nghe.

Nhưng tôi vẫn cứ nói, nói đến khi chỉ còn lại những tiếng nấc của tôi trong căn nhà này, còn anh chỉ ngồi thẫn thờ ở đó không cử động, từng hơi thở cũng trở nên khó khăn và yếu đuối.Cả căn nhà như được bao trùm bởi tiếng khóc của tôi mà chỉ mình tôi nghe được.

Những tiếng trách móc của tôi dần trở nên nhỏ và thều thào không thành lời.

Cuối cùng tôi im lặng, không nói gì nữa, chỉ lấy tay đánh mạnh rất nhiều lần vào đầu mình rồi ngồi gục xuống bên cạnh anh._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 30


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn- Nam...đừng làm ơn..đừng làm em phải cứ hối hận vì sao lại lựa chọn cách cực đoan này để chấm dứt với anh.

Đừng làm em hối hận vì sao mình đã tự tử...- Nam, em rất đau khổ, tim em đau lắm anh ơi, làm ơn, đừng làm em phải hối hận.

Đừng làm em chỉ ước và thà rằng lúc đó mình lựa chọn đặt một vé máy bay để đi trị liệu tinh thần thay vì lựa chọn cách chấm dứt mọi thứ như thế này.- Nam...hay là anh đừng yêu em nữa, em không muốn anh yêu em nữa.

Không cần anh yêu em nữa đâu, đừng yêu em nữa...thật là như một trò cười đối với em vậy.Mỗi cú đánh vào đầu là mỗi lần dòng suy nghĩ của tôi thay đổi, cuối cùng dừng lại việc tôi nhận ra anh ấy thật sự có tình cảm với tôi.

Bây giờ và hiện tại, nhưng khi anh ấy yêu tôi, cũng là lúc tôi đã chết.Anh nói đúng thật, anh là Tôn Thiên Nam, là con trai độc nhất của Tôn gia, tôi quên mất rằng anh có trong tay tất cả.

Anh nói gì thì chắc chắn sẽ thực hiện nó, anh nói rằng, chỉ khi tôi chết thì có lẻ anh sẽ yêu tôi một chút.

Anh nói anh sẽ thương hại tôi một chút.Và bây giờ, tôi chết, vậy là anh đã yêu tôi thật à ?

Hay là đang thương hại ?

Hay là đang tự trách nguyên nhân tôi kết thúc cuộc đời của mình là do anh ?Tôi quay lưng bỏ đi để anh ngồi đó, tôi đi ra chiếc xích đu phía sau nhà.

Mặc kệ mọi chuyện trong nhà, chỉ ngã người ra mà nằm dài.

Chớp mắt một cái đã đến đêm, tôi vẫn không vào nhà, nhìn trời từ ngã vàng xong dần tôi đen.

Tôi vẫn ngồi lì ở đó như muốn mọc rễ, không hề di chuyển.Cho đến khi kim đồng hồ chạm đến 3 giờ 27 phút, tôi cảm giác da thịt mình chạm vào thanh sắt của chiếc xích đu, nhưng lại không hề di chuyển.

Giống như da thịt bị dán chặt vào chiếc xích đu này vậy, lười biếng mà nằm ra đó.Tôi không rõ cảm xúc của mình là gì, ít nhất hiện tại tôi biết.

Tôi không nên đối mặt với anh hiện tại, để anh hiểu, những chuyện này là sự thật chứ không phải trò đùa của tôi và Phương Huỳnh TuấnMột phút, hai phút rồi ba phút, năm phút rồi mười lăm phút, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng đập vỡ trong nhà.

Tiếng chạy loạn và la hét kêu gào tên tôi, tôi mới được kéo về hiện tại.Tôi đứng dậy, không giả vờ nữa, tôi vác đôi chân trần của mình đi trên sàn nhà.

Chiếc vườn sau nhà sau một trận mưa làm đất ẩm ướt, đôi chân tôi đạp lên những vũng bùn và vũng nước động mà không hề tránh né.Tôi mở cửa sau bước vào nhà, mang theo đôi chân ướt đầy nước vào.

Tôi nhìn anh, sau đó nhìn căn nhà lộn xộn với đống ngổn ngang còn anh thì đang ngồi bệch xuống đất trước mặt tôi.Trên tay từ lúc nào đã tìm thấy được cặp cốc tôi đã từng giấu rất kĩ...vậy mà...bị tìm thấy rồi, tôi thấy anh nâng niu nó ôm vào trong lòng.

Gương mặt người nam nhân hiện tại vậy mà nước mắt rơi lã chã, từ từ ngẩn mặt lên nhìn tôi.Vừa nhìn thấy tôi, trong đáy mắt anh như dần có tiêu cự, đứng bật dậy chạy đến bên tôi.

Mặc kệ bản thân mình đạp qua những mảnh sứ trên sàn khiến đôi chân trần rướm máu mà nhào lại chỗ tôi.

Kéo tôi sát lại người anh rồi như dùng cả cơ thể anh bao che cơ thể tôi vậy._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 31


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnAnh là một người kĩ tính và bị ám ảnh cưỡng chế nhẹ, anh không thích sự bừa bộn hay chưa từng quên mang dép khi đi lại trong nhà.

Vậy mà bây giờ anh đang đi lại trong nhà với đôi chân trần.Như cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của tôi, anh càng ôm chặt tôi hơn.

Tôi cảm nhận được anh cúi nhẹ đầu hôn vào mái tóc hơi rối loạn của tôi, kéo tôi ra.

Anh cúi người hôn vào mi tâm của tôi, dần di dời đến đuôi mắt, sóng mũi, chóp mũi, hôn vào gò má.

Tham lam hôn tất cả mọi thứ trên gương mặt tôi, rồi lướt nhẹ sang môi tôi rồi dừng lại.Tôi từ đầu đến cuối một suy nghĩ ngăn cản anh cũng không có.

Cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Sau đó anh lại ôm chặt tôi hơn, tôi không biết thời gian đã trãi qua bao lâu.

Anh mới buông tôi ra nhẹ nhàng cười với tôi, giống như chưa từng có chuyện gì mà nói.[ Đang viết truyện mưa phải chạy riết riết ra kéo đồ dô xong quên hết mạch văn🙂) ]- Em nấu cơm cho anh nhé.Nói dứt lời anh lại cúi đầu hôn nhẹ vào môi tôi, như không dám hôn sâu.

Chỉ chạm thoáng qua, rồi cạ cạ sóng mũi nóng ấm của mình vào sóng mũi lạnh ngắt của tôi rồi mới buông tôi ra.Tôi cũng không từ chối, chỉ là từ đầu đến cuối không nói gì.

Bước vào bếp, tôi nấu những món đơn giản rồi mang ra bàn, anh dịu dàng nhìn tôi.

Ánh mắt thường ngày đã khác thường, hôm nay lại càng khác thường hơn.

Anh nhìn tôi, không còn là tôi xới cơm nữa, anh cướp lấy cái chén trên tay tôi qua bên phía anh rồi xới một chén cơm đầy.

Đặt trước mặt tôi rồi xới một chén cơm cho bản thân, vừa ăn vừa gắp thức ăn vào chén tôi.

Vừa cưới vừa nói, miệng không ngừng luyên thuyên.- Em ăn nhiều vào một chút, dạo này không chú ý, em gầy đi rồi.- Ăn nhiều đi ha, có sức mới bồi bổ được chứ.

Em không ăn gì anh sót lắm.- Em biết không, lâu rồi không gặp, hôm qua Huỳnh Tuấn lại chạy đến nhà của 'chúng ta' lại còn luyên thuyên cái gì mà em chết rồi.

Anh thì anh không tin đâu, em đang ở trước mắt anh thế này mà, đâu thể cứ nói chết là chết được.

Em đó, đừng gộp lại với Huỳnh Tuấn trêu chọc anh như vậy, không vui chút nào.Tôi đan hai tay lại nhìn anh kể về sự việc vừa mới xảy ra hôm qua.

Lại không nói gì, cũng không phản bác, chỉ nhìn tô cơm được gắp cho chất đống ở đó.

Rồi chỉ nhẹ nhàng gắp vài món bỏ vào chén của anh, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói gì.Anh ngẩn người nhìn cục thịt tôi vừa mới gắp vào chén anh, rồi quay qua nhìn tôi.

Sau đó lại cúi người ăn lấy ăn để cục thịt đó giống như sợ nếu không ăn.

Tôi sẽ giận vậy, sau đó tôi nhìn anh ăn, mới chậm chậm nhìn chiếc đồng hồ trên tay.

Mặt đồng hồ đã hư và cây kim trên đồng hồ cũng đã dừng vì hư.

Dừng vào 4 giờ 29 phút....Tôi đặt trước mặt anh, lúc này anh nhìn đồng hồ rồi quay qua nhìn tôi, sau đó vẫn cười ngốc ra.

Lại dịu dàng nói với tôi.- Em vẫn còn giữ nó à ?

Lúc đó anh chỉ tức giận mới hành xử như thế với em.

Em đừng giận, em không thích nó nữa, anh mua cái mới tặng em, mua một cái đồng hồ mới xịn hơn cho em.

Nhá...?Tôi nhìn anh lắc đầu, sau đó lại cười lại với anh, là một nụ cười duy nhất từ lúc tôi chết tới giờ anh mới chính thức nhìn thấy._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 32


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn- Không cần nữa, không quan trọng nữa.Tôi để thẳng tay lên bàn, không hề che giấu mà lật ngửa nó lên.

Trên đó là 2 vết rạch sâu hoắc thấy cả lớp mỡ bên dưới, vẫn y như lúc tôi nhìn thấy nó, chỉ là không còn máu me bê bết như lúc tôi chết.2 vết rạch được giấu gọn gàng đằng sau chiếc đồng hồ cũ, hiện giờ, đồng hồ không trên tay, tình cảm lại không ở trong tim.

Tôi nhẫn tâm nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lại không có tiêu cự, chỉ nhìn chăm chăm vào tay tôi.- Tôn Thiên Nam, vì sao anh phải giả vờ đau buồn ?

Chẳng phải anh đã được giải thoát suốt ngần ấy năm rồi hay sao ?

Chẳng phải tất cả những chuyện ngày hôm nay là mong muốn anh chờ đợi bao nhiêu năm rồi hay sao ?

Tôn Thiên Nam, anh nhẫn tâm nói rằng chỉ cần tôi chết đi, anh sẽ yêu tôi.

Nhưng tôi của hiện tại, không cần tình yêu của anh nữa.Tôi nhìn thấy mắt anh thu lại, dần di chuyển đến cạnh tôi rồi quỳ xuống.

Ánh mắt tôi không chút mềm yếu nhìn anh, tôi nhìn thấy anh ôm lấy chân tôi.

Một làn hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào cơ thể anh.Tôi cảm nhận được đùi mình đang ướt...là anh đang khóc.

Tôi biết điều đó khi nghe được những tiếng nấc nghẹn phát ra từ trong cổ họng đang cố kiềm nén lại.- Anh xin lỗi...Thành, Thành Thành...đừng như thế, em không thể hiểu được.

Đừng bỏ anh lại, xin đừng nhẫn tâm như thế, anh chỉ...anh chỉ là...chỉ là không biết phải làm sao cả....Tôi không gạt tay anh ra, cứ để anh cố túm lấy chân tôi, như sợ buông ra tôi sẽ vùng đi mà chạy mất.

Để anh khóc hả hê một hồi tôi mới chậm chạp mà nói.- Việc gì mà anh phải đau khổ, phải thê lương mà khóc như thế này ?

Anh lấy tư cách gì đây Nam ?

Lấy tư cách gì để khóc một cách thê lương đến thế này ?

Từ đầu anh đâu có yêu tôi ?

Từ đầu anh đâu có tình cảm với tôi ?

Là tôi ép buộc anh ở bên cạnh mình, là tôi trói buộc anh dùng những thủ đoạn dơ bẩn nhất mà ở bên cạnh anh.

Nam, anh đã từng nói tôi như thế, chế nhạo tôi như thế, đáng tiếc là tôi từ đầu đến cuối đều không phản bác lại bất kì câu nào của anh cả.

Vì tất cả mọi thứ đều đúng cả, là tôi đê tiện, là tôi dơ bẩn, là tôi ti tiện, là tôi dùng thủ đoạn hèn hạ.

Giờ sao đây Nam, anh 'lỡ' yêu tôi rồi ?Tôi cảm nhận được anh gục mặt xuống đầu gối tôi mà khóc.

Nước mắt lại càng chảy dài hợ, những tiếng nức nở không rõ âm thanh đáp lại những câu hỏi của tôi.- Không...Thành à...không phải như thế, anh chỉ là, chỉ là...không....có thể...anh thật sự yêu em...em không đê tiện, không dơ bẩn, em rất đẹp, vẫn luôn xinh đẹp như vậy trong lòng anh chưa từng thay đổi.

Xin em đừng bỏ anh, làm ơn đừng rời bỏ anh, làm ơn đừng rời xa anh....anh không thể nào sống thiếu em.Tôi nhìn anh ngẩn mặt lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi đầy cầu xin, vậy mà tôi từ đầu đến cuối một chút mềm lòng cũng không có.- Tôn Thiên Nam, anh lúc không có tôi thật ra vẫn sống tốt, cuộc sống của anh không có tôi thật sự quá ổn đến mức không thể nào ổn hơn được nữa đâu....[ Cú tui huhu tui không biết viết gì nữa, bí idea quá nhưng không tua nhanh khúc này được vì là khúc mấu chốt của truyện 🙁((( ]_Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 33


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn- Chỉ có tôi mới không thể sống và tồn tại khi không có anh mà thôi.

Và thật sự là tôi không thể sống thật.....haha...Tôi bật cười lớn, cười đến mức cảm giác cả cơ mặt mình như muốn căng ra, dường như càng cười.

Nước mắt tôi càng rơi, mỗi một lúc lại rơi nhiều hơn...rơi không ngừng.[ Huhu nhức đầu âm ỉ quá viết không nỗi nhưng mà nháp ít quá phải viết thêm, cú tuiii ]Anh đứng dậy kéo tôi vào lòng mà thủ thỉ.- Anh xin lỗi, Lâm Dung Thành, anh xin lỗi, làm ơn, đừng rời bỏ anh.

Đừng rời xa anh, anh...không biết phải làm sao....em hãy nói với anh...rằng...rằng em thật sự vẫn chưa chết.

Em vẫn đang đứng trước mặt anh đây mà, làm sao có thể nói chết là chết chứ.Lúc này tôi gạt tay anh ra, lùi dần ra sau.

Tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ, 4 giờ 20 phút, tôi nhìn anh, không gáp gấp mà nói.- Tôn Thiên Nam, Tôn Tấn Tài, tôi hận, rất hận, chỉ cần mang họ Tôn, tôi điều hận.

Vì điều gì ông ta có thể sống tốt, Mỹ Dung Phương sau khi lấy đi trái tim của người thân duy nhất của tôi vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc sau ngần ấy năm chưa từng dứt đi nụ cười.

Còn tôi, bị giam cầm trong biệt thự riêng của cha anh, bị giám sát mọi cử chỉ hành động.

Đến khi rời khỏi được nơi đó lại vô tình làm chuyện ngu ngốc đối với con trai của kẻ tôi hận nhất.

Tôn Thiên Nam, vì sao anh có thể có được hạnh phúc ?

Anh lấy điều gì để có được hạnh phúc, để có thể mỉm cười vui vẻ tự đôi chân anh và cả cái Tôn gia này giẫm đạp lên trái tim của bà tôi ?

Tôi hận, chính là hận chết tất cả các người.- Buồn cười thay, giờ anh yêu tôi, yêu kẻ đã chuốc thuốc anh, có ai nói anh rất đáng thương hay chưa ?

Anh có cảm thấy hạnh phúc không ?

Còn tôi lại cảm thấy rất hả hê.

Tôi làm được rồi, cuối cùng tôi cũng làm được, nụ cười trên môi anh đã dứt rồi, mạng sống của tôi...haha, yêu anh, tôi đánh đổi cả mạng sống của mình.[ Mỹ Dung Phương là tên mẹ của Thiên Nam và Tôn Tấn Tài là cha của Thiên Nam luôn á mọi người.

Là cái ông nội ép bé yêu của tui rời xa TN để bé đi vào vết xe đổ ngày hôm nay á huhu ]Tôi thấy anh còn định nói gì đó nhưng lại không nói được, miệng há lớn, mắt trợn lớn nhìn tôi.

Lúc này tôi mới cúi đầu xuống nhìn tay mình, hóa ra là đã đến giờ rồi.

Tôi sắp hết thời gian, đây có lẻ là lần đầu tiên tôi đứng trước mặt anh.

Không ngần ngại cho anh thấy được dạng vẻ lúc tôi dần biến mất.Cả cơ thể tôi dần trong suốt, trong mắt tôi chỉ là cơ thể tôi dần nhạt màu đi rồi dừng lại.

Lúc này, tôi thấy anh đã hoảng loạn, chạy đến chỗ tôi vẫn đang đứng, rồi đi xuyên qua người tôi mà giơ tay chạm loạn.Trong mất anh, tôi lại dần trong suốt rồi hòa tan vào trong không khí.

Như hệt tôi thật sự biến mất vậy, là biến mất giống như chưa từng tìm thấy.

Tôi vẫn đứng yên ở chỗ cũ nhìn anh, tôi thấy anh chạy loạn hết lên.

Đi khắp nhà rồi cứ la hét mà gọi tên tôi, tôi chỉ vẫn đứng ở chỗ đó mà nhìn anh.

Không buồn nhúc nhích, tôi quay người đi ra phía cửa.Tôi đi xuyên qua cửa gỗ, lần này, tôi không bị bất cứ thứ gì cản lại.

Có thể trực tiếp đi xuyên qua nó._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 34


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnNHỮNG HIỂU BIẾT VỀ TÂM LINH AU KHÔNG CÓ, NHỮNG GÌ VIẾT Ở CHƯƠNG NÀY CHỈ LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỢNG.

NẾU AI QUÁ HIỂU RÕ TÂM LINH KHÔNG THÍCH CÓ SỰ SAI LỆCH XIN MỜI NEXT CHƯƠNG.Tôi đi khắp nơi, cũng không rõ bản thân đã đi đến đâu, tôi đi đến khu trung tâm mua sắm, nhìn cảnh vật xung quanh, cũng chỉ mới hơn 5 giờ sáng một chút.

Người vẫn còn thưa thớt vắng vẻTôi men theo đường lối, theo trí nhớ mà đi qua những nơi tôi từng đi, đến những nơi tôi đã từng đi ngang qua.

Ánh mắt tôi va phải cửa hàng gốm được mở bán từ sớm, bên trong là ông chủ tiệm gốm đang cầm tay bà chủ dạy cách làm.Tôi đứng nhìn ở đó rất lâu, cũng không rõ là bao lâu, chỉ biết đứng từ lúc quanh thành phố cũng không có mấy người.

Bây giờ đã trở nên đông đúc, lúc này tôi mới di dời đôi chân cứng đờ của mình đi ra chỗ khác Tôi bước vào một cửa hàng trong khá xập xệ không có gì nỗi bật, chỉ là có thứ gì đó thôi thúc tôi bước vào.

Vừa vào, tôi vén tấm khăn che trước mặt mình lên như một thói quen, bất ngờ là tôi có thể tác động vật lí lên nó được.Từ bên trong truyền ra bên ngoài là giọng nói của một người phụ nữ khá lớn tuổi, chắc độ khoảng cũng hơn 60.

Bà ta cất giọng.- Đến rồi sao kiếp mệnh thứ 1000Tôi đứng trước mặt bà ta, cách tôi và bà ta là một cái bàn, khung cảnh xung quanh mang một màu âm u quỷ dị khó tả.

Bàn bà ta trãi những thứ linh vật kì lạ nhìn không rõ hình dạng, thật sự tôi không biết rõ mình nên gọi nó là cái gì.Tôi từ lúc còn sống hay đã chết đều chưa từng nhìn thấy qua những thứ như thế này.

Tôi chậm rãi nhìn bà ta, tôi nhìn thấy được mắt bà ta bị mù, gương mặt nhăn nheo và có những vết hằn của thời gian.

Lúc này tôi mới chậm rãi lên tiếng.- Kiếp nạn thứ 1000?

Ý bà là gì, bà có thể cảm nhận được tôi ?

Bà có biết tôi là ai hay không ?Bà ta cười hà hà ngẩn mặt lên như nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt mù lòa như nhìn thấu lòng người.

Xoa xoa một vật tròn tròn được đeo trên cổ của bà ta, thứ vật kì lạ đó tỏa ra một luồng ánh sáng rồi chiếu khắp căn phòng sau đó thứ ánh sáng đó lại bay ngược vào cơ thể tôi.Tôi nghiêng người muốn né những lại không né được, lúc này bà ta mới chậm rãi lên tiếng.- Cậu không phải là người, cũng không hẳn là ma là quỷ, nói một cách khác, cậu nên gọi là một kiếp nạn.

Kiếp trước cậu chung quy đều làm việc tốt, không xấu, đáng tiếc, kiếp trước, cậu có một người sư phụ, cả hai người bất chấp lệnh trời mà đến với nhau.

Cãi trời chối luôn cả mệnh, trời tức giận nên chia cắt hai người ra, một người phiêu bạc nơi chốn tây thiên như kẻ điên, người kia bị đày xuống hắc vực làm tay sai cho lũ ma tu.

Khổ cả ngàn năm trời mà lòng vẫn hướng về nhau, bà nguyệt ông tơ thương mà nối tơ duyên cho đời đời kiếp kiếp.

Không may mắn làm trời không vui nên hạ lệnh, bất kì kiếp nào cũng không cho cậu và người đó cùng được ở bên nhau.

Nếu có một trong hai sẽ phải chết, sẽ luôn có những thứ tách riêng biệt cậu và người đó ra.

Không thể bên cạnh nhau bất cứ kiếp nạn nào cả._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 35


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnNHỮNG HIỂU BIẾT VỀ TÂM LINH AU KHÔNG CÓ, NHỮNG GÌ VIẾT Ở CHƯƠNG NÀY CHỈ LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỢNG.

NẾU AI QUÁ HIỂU RÕ TÂM LINH KHÔNG THÍCH CÓ SỰ SAI LỆCH XIN MỜI NEXT CHƯƠNG.- Đây là kiếp nạn thứ 1000 của cậu và người đó, ở 999 kiếp nạn trước, cả hai đều đã cãi lệnh trời mà ở bên nhau.

Kiếp nào cũng bị hành hạ đến chết mà dây tơ đến kiếp 1000 này cũng chẳng đứt.

Sắp thôi, cậu sắp được giải thoát rồi.Bà ta lấy một thứ bột gì đó rồi vẩy vào người tôi, tôi dần dần thấy xung quanh bản thân là một sơi dây màu đỏ được nối rất dài.

Nó nối từ ngón tay áp út của tôi đến dài vô tận, tôi không biết nó nối đến đâu.Tôi giơ tay lên ngắm nghía kĩ càng, nhìn thấy được ở phần buộc thắc nút sơi dây đã dần mục và sắp đứt ra.

Tôi buông tay xuống rồi nhìn vào bà cụ đó mà hỏi.- Ý bà là, thứ 1000 này là kiếp nạn cuối cùng của tôi và anh ấy, sau kiếp nạn này, tôi và anh ấy, một chút liên quan với nhau cũng không có nữa ?Bà ta cười hà hà sao đó giơ tay lên xoa xoa vật hình tròn trên cổ sau đó như nhìn ra cái gì đó rồi lại nói tiếp.- Chuyện này e rằng ta không biết được, duyên tới thì cũng đã tới, dây tơ hồng nối hai người đến 999 kiếp mới đến kiếp thứ 1000 đã không trụ được nỗi nữa rồi.

Âu cũng là hết duyên, hết kiếp này, câu có thể rời đi được rồi.Tôi im lặng môt hồi sau đó mới chậm chạp hỏi.- Tôi và anh ấy rốt cuộc ở rất nhiều kiếp trước đã làm gì đến mức trời cũng không cầu nguyện cho chúng tôi ở bên nhau vậy ?Bà ta chống gậy mà từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh tranh khung dầu làm một bộ dạng như đang ngắm nghía.

Hình ảnh tranh là 2 người con trai, một người đàn ông mặc một bộ y phục trắng tinh đang chạy theo sau một người đàn ông mặc y phục đen.

Bộ dáng có chút gấp gáp như muốn nói gì đó, sau đó bà cụ mới chầm chậm nói.- Khi trước, cả hai đều quy y theo phật, tu chính đạo, sau một trận thập nhất tử sinh, người đó rơi vào ma vực hắc đạo, sau cả ngàn năm bị tha hóa mà rơi vào tay của lũ ma tu, bị chúng nó tẩy não.

Cậu sau trận thập nhất tử sinh đó bị trọng thương hôn mê cả ngàn năm trời, đến khi tỉnh lại thì chỉ một mực đòi tìm kẻ đó.

Đáng tiếc đã theo ma tu, một tay nhuốm máu, cậu một thân tu hành chính đạo, vẫn một lòng yêu một kẻ hắc đạo làm long trời lở đất, trời tức giận nên giáng hình phạt, cậu đời đời kiếp kiếp cũng không thể ở bên kẻ đó.

Cậu vì thế mà điên điên dại dại, nguyên kiếp đầu chỉ chạy đi khắp chốn gọi mãi tên của một người.

Bà nguyệt ông tơ thương nên trao duyên để mỗi kiếp đi tìm nhau, nhưng chẳng có kiếp nào trọn vẹn.

Vì thế bây giờ cậu mới còn ở đây, đứng ở đây, vì dây tơ sắp đứt.

Duyên cũng lỡ đoạn không thể cứ cố chấp mãi được.Tôi đứng ngơ ngác ở đó, sau đó nhìn kĩ lại bóng lưng của bà cụ đó.

Tôi mỉm cười sau đó nghiêng đầu.- Bà ngoại, cảm ơn bà.Bà cụ quay lại nhìn tôi rồi mỉm cười.- Cháu của bà đã trưởng thành thế này rồi.Tôi nhìn bà rồi đi dạo một phòng quanh căn phòng nhỏ hẹp này sau đó lại đứng trước mặt bà._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 36


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnNHỮNG HIỂU BIẾT VỀ TÂM LINH VÀ PHONG KIẾN THỜI XƯA AU KHÔNG CÓ, NHỮNG GÌ VIẾT Ở CHƯƠNG NÀY CHỈ LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỢNG.

NẾU AI QUÁ HIỂU RÕ TÂM LINH KHÔNG THÍCH CÓ SỰ SAI LỆCH XIN MỜI NEXT CHƯƠNG.- Cảm ơn bà, sợi tơ hồng bà kết đã đọng lại trong cháu rất nhiều kỉ niệm đẹp với anh ấy.Tôi nhìn bà gỡ chiếc vòng trên cổ xuống rồi đeo cho tôi, chậm rãi nói.- Sự cố gắng của con phải tính bằng triệu năm qua đã động lòng trời.

Kiếp sau, con có thể yên ổn rồi, nhưng sợi tơ hồng này thì...nếu như, kiếp sau vẫn có thể để cho các con tìm đến nhau thì thật tốt quá.Tôi mỉm cười sờ vào chiếc vật tròn tròn trên cổ mình, sau đó mới nhìn xa xăm.- Tìm được hay không thì cũng không quan trọng nữa bà ạ.

Lúc đó, có phải bà muốn hiến tim cho bà Tôn là vì muốn một lần nữa kéo cháu và anh ấy đến với nhau không ?Bà cười cười xoa đầu tôi.- Thật ra lúc đó ta đã ngờ ngợ ra được thân phận của mình lúc sắp xa đất lìa đời.

Vì trái lệnh mà se duyên cho con nên bị trời phạt, đọa làm kiếp người làm lụng cực khổ.

May mắn kiếp này lại được làm bà của con, ta cảm thấy đó là do trời đã buông bỏ được sự tức giận đối với các con.

Sợi dây hồng ta thấy lúc đó đã rất mỏng manh, vì thế mới bảo muốn hiến tim đi.

Nào ngờ lúc ta vừa dứt lời, ta liền thấy sợi tơ hồng mỏng lúc này lại càng mỏng hơn.- Ta biết thật sự không thể cứu vãn, dư âm kiếp trước quá nhiều nên kiếp này các con vẫn không thể ở bên nhau.

Khổ cả trăm ngàn kiếp rồi, mong kiếp sau các con có thể có được hạnh phúc, dù là hạnh phúc với người khác hay là đối phương.

Dù vậy cũng đã là rất tốt rồi.Tôi cúi người xuống ôm lấy bà mình, đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận được vòng tay của bà.

Nước mắt tôi trực trào rơi, tôi hạnh phúc, vì những kí ức của từng kiếp hiện tại đang sộc thẳng vào đầu tôi.Những thời kí ức hạnh phúc ở bên anh, cho đến lúc tôi điên điên dại dại mà hét tên anh chạy khắp chốn dân gian.

Tìm mãi cũng không tìm ra một hình bóng, sau đó đứng ở bờ vực mà hét lớn đến kiệt sức mà rơi xuống vực chết.Kết thúc kiếp đầu tiên, đến kiếp thứ hai, tôi và anh bị xã hội ngăn cách, thời phong kiến nghiệt ngã nói cả hai chúng tôi là đoạn tụ, là sai lệch giới tính.

Mang hai chúng tôi lên đài mà chém đầu.

Chúng tôi kết thúc kiếp thứ 2 cùng nhau.Đến kiếp thứ 3, chúng tôi là kẻ thù trên chiến trường, cuối cùng vì đất nước, vì lệnh vua, gương mặt anh đầy nước mắt nhưng cung kéo căng trên tay chưa từng giảm lực.

Giọt nước mắt rơi xuống, anh buông tên, tôi không né, tên bắn thẳng vào tim tôi.

Tôi chết, đất nước bị chiếm, đáng lẻ lúc đó anh nên vui.

Nhưng anh chỉ khóc nức nỡ, đi đến bên cạnh xác tôi đang được thuộc hạ định mang đi xử lí.Vừa khóc vừa thủ thỉ.'- Làm ơn đưa xác em ấy cho tôi.'Kết thúc kiếp thứ 3, chúng tôi đã cùng trãi qua rất nhiều kiếp, không phải tôi chết thì sẽ là anh chết hoặc là cả hai đều chết.

Không kiếp nào chúng tôi ở bên nhau, phận đời nghiệt ngã, nước mắt 1000 kiếp góp lại còn nhiều hơn cả 4 bể đại dương.Đau thấu lòng người...._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 37


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnTôi rời khỏi vòng tay bà, bà xoa đầu tôi ân cần.- Cháu của bà, nhiều kiếp con khổ rồi, sau này cứ lắng nghe trái tim của con mà tiếp tục bước đi.

Nếu một lòng hướng về nhau, các con sẽ lại gặp nhau thêm một lần nữa, thời gian của con, đã không còn bao lâu nữa.Tôi thấy bà xoa cổ tay tôi vài cái sau đó trên cổ tay ngay gần vết rạch hiện ra một dòng chữ số.

17 ngày 13 giờ 28 phút 57 giây, tôi nhìn nó sau đó ngẩn mặt lên nhìn bà.- Vì sao bà lại dẫn dắt con biết những chuyện này.Bà nhìn tôi thở dài, từ tốn mà ngồi lại xuống bàn sau đó chậm rãi lấy ra một quả cầu nhìn vào nó một lúc lâu rồi mới nói.- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.

Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Có những chuyện sau này con sẽ hiểu, giờ thì đi đi.

Đi đến nơi con muốn đến.Sau đó, tôi vô thức rời khỏi căn nhà sập xệ này, phía sau tôi khi tôi vừa bước ra liền biến thành một đống phế thải.

Giống như chưa từng có sự hiện diện của căn nhà nào ở đây cả.Tôi bước đi rất lâu, cho đến khi dừng lại ở một vách vực thẩm của bờ biển, tôi ngồi xuống hướng chân mình xuống lơ lửng.

Sau đó tôi ngồi đó mấy ngày liền, ngắm nhìn dòng biển đánh vào bờ cuồng cuộn.

Nhìn mặt trời mộc rồi lặn, tôi không rõ mình đã ngồi đó khoảng bao lâu.

Đến khi bừng tỉnh lại đã là 1 tuần, chiếc đồng hồ đếm ngược trên tay tôi vậy mà chỉ còn 10 ngày 12 giờ 43 phút 21 giây.

Tôi chầm chậm đứng dậy, tưởng chừng như mình muốn mọc rễ ở đây.

Tôi lê những bước chân nặng nề quay trở về 'nhà' Vừa đi xuyên qua cánh cửa tôi nhìn hết thẩy mọi thứ trong nhà thật lộn xộn, mọi thứ bị đảo lộn rối tung hết lên.

Tôi nhìn đến ghế sofa ở phòng khách, một thân hình người đàn ông cao to đang cuộn trọn trên ghế.Gương mặt hốc hác, râu ria lòm xòm không được cắt tỉa gọn gàng, tóc cũng dài hơn tai một chút.

Trông khá lộn xộn, trên bàn là hai chiếc cốc tôi khi còn sống đã tự tay làm, tôi nhìn thấy được chiếc cốc bị tôi làm vỡ hôm nào đã được dán lại gọn gàng và đẹp đẻ.Dán tỉ mỉ đến mức tôi còn không nhìn thấy vết nứt đã từng có ở nó, nếu không phải tôi biết.

Tôi còn nghĩ nó trước nay chỉ là một chiếc cốc như thế chưa từng bị vỡ.Ánh mắt tôi rơi vào anh, cả người bê tha, nhà cửa thì lộn xộn, đồ đạc bị anh bới tung lên hết.

Tôi bước lên phòng mình, vậy mà căn phòng của tôi lại là căn phòng gọn gàng nhất trong nhà này.Tôi nhìn vào phòng đối diện, là phòng của anh, căn phòng được mở cửa to ra.

Trong phòng lộn xộn, sổ sách, tài liệu, giấy tờ đều bị anh vứt bừa bộn hết trên sàn.

Tôi còn nhìn thấy thấp thoáng trên bàn làm việc có rất nhiều thuốc an thần bị đổ ra.Một ly cà phê bị ngã, nước tràn vào khung ảnh được dựng lên chứ không bị úp xuống như thường ngày.Tôi bước vào phòng anh, nhìn xung quanh một lượt rồi đi đến bàn làm việc, tôi nhìn đống sổ sách bị vò đến nhăn nhúm lên hết.

Có vài giấy tơ bị bóp nát rồi quăng vào sọt rác.

Ánh mắt tôi rơi vào vũng nước cà phê chói mắt, anh chưa bao giờ vụng về thế này.

Nhất là trong phòng làm việc của mình, rồi ánh mắt tôi vô tình rơi vào khung ảnh được lật ngửa lên trên bàn.

Tay tôi khựng lại giữa không trung.- Đây là...._Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 38


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơnKhung ảnh khá cũ, nhìn là biết cũng gần cả chục năm, tôi run rẫy vương tay đến muốn cầm khung ảnh lên.

Tiếng chuông báo thức dưới nhà vang lên, tôi nhìn vào đồng hồ, tới giờ rồi...Tôi nghe thấy tiếng anh thức dậy, thủ thỉ gọi tên tôi dưới nhà, sau đó lại khóc nức nở như một đứa trẻ.

Tôi không màng bận tâm, chỉ châm châm vương tay đến muốn chạm vào khung ảnh.Tôi cầm bức ảnh lên xoa xoa nhẹ người trong ảnh, bức ảnh là một cậu bé trạc khoảng 14 tuổi đang cúi người bứt một cành hoa.

Mà khung ảnh cộng góc chụp là chụp lén, tôi nhìn kĩ cậu bé trước mắt.Một giọt rồi hai giọt, nước mắt của tôi rơi trên khung kính.

Cậu bé trong ảnh này là tôi của 14 năm trước.Tôi sờ vào khung gỗ cũ kĩ mục nát rồi ôm nó vào lòng mà khóc nức nở.

Hàng ngàn câu hỏi đặt trong đầu tôi.Vì sao nó ở đây ?

Vì sao anh lại có được nó ?

Vì sao anh lại chụp lén tôi khi còn bé ?

Vì sao anh lại để ảnh tôi trên bàn làm việc.Càng nhiều câu hỏi, nước mắt tôi rơi càng nhiều.

Tôi run rẫy cầm khung ảnh, muốn lôi nó ra mà xé nát.

Tay tôi run run mở khóa chốt ở khung ảnh, giống như lâu ngày nên rỉ sét.

Khóa vặn rỉ sét và có phần cứng, tôi cố cạy nó ra đến mức tay ửng đỏ.Bức ảnh vừa rơi ra, kèm theo rất nhiều tờ giấy nhỏ và nhiều bức ảnh khác nhau.

Tôi run rẫy đặt lại khung lên bàn, cúi người nhặt những tờ giấy nhỏ đó.

Tôi mở ra từng cái, từng chữ, từng chữ như rạch nát tim tôi.'- Hôm nay bỗng nhiên bố mẹ lại dẫn một bà cháu đến nhà, bảo là người giúp việc cho nhà.

Mình không thích có người lạ trong nhà cho lắm, dù gì người hầu trong nhà cũng quá nhiều rồi mà.

Cơ mà cậu bé đi cùng bà ấy rất đáng yêu, mình rất thích cậu ấy.

Rất muốn chơi với cậu ấy.''- Mình có hỏi cậu ấy tên gì, cậu ấy chỉ sợ hãi, rút trong lòng bà của cậu ấy rồi thủ thỉ một cái tên.

Lâm Dung Thành, thật đẹp.

Thành Thành, mình rất muốn gọi cậu ấy như thế.

Thành Thành....Thành Thành, nghe rất đáng yêu, giống hệt cậu ấy vậy.' '- Hôm nay mình vừa vui, lại vừa buồn, bố bảo mẹ có trái tim gì đó phù hợp để ghép rồi.

Vậy là mẹ đã có thể sống, nhưng mình lại rất buồn, bố bảo bà của Thành Thành và cậu ấy có việc nên không thể tiếp tục làm giúp việc cho nhà mình nữa.

Mình rất không vui, có lời qua tiếng lại với bố một chút, cuối cùng bị cấm túc ở trong nhà 1 tuần.

Mình rất muốn đi tìm Thành Thành.''- Mình tìm mãi cũng không tìm được, Thành Thành như bóc hơi khỏi đây vậy.

Mình không cam tâm, mình còn chưa nói rằng mình thích cậu ấy.''- Sau cuộc phẫu thuật ghép tim, cơ thể mẹ mình bài trừ tim nên không ghép thành công.

Mẹ mình mất, bố đã khóc rất nhiều.''- Hôm nay công ty của bố bị chơi xấu, sụp đổ đến bờ vực gần như muốn phá sản.

Bố truyền lại chức cho tôi, lời sau cùng ông ấy nói là tôi hãy quản lí công ty đứng vững trở lại, sau đó ông ấy lại nói cái gì đó.

Hình như có liên quan đến Thành Thành của tôi.

Chỉ là không đợi tôi nghe hết, ông ấy đã hấp hối rồi phải cấp cứu.

Bố của tôi không qua khỏi, tôi tiến bước lên nhận chức rồi quản lí công ty thay bố.

Phải chi bây giờ có em ấy ngayy bên cạnh, tôi rất nhớ Thành Thành.'_Còn_
 
|Đm| •Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 39


Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn'- Tôi cuối cùng cũng đã vực lại công ty, vẫn cố kiếm tìm hình bóng của em ấy.

Tìm thấy được rồi, nhưng sao lại lạ quá.''- Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như hàng ngàn cây búa đập vào đầu mình.

Tôi nhìn sang bên cạnh, hết bất ngờ đến kinh ngạc, một thân em ấy đầy dấu hôn nằm bên cạnh tôi.

Lòng tôi vui sướng, cho đến khi em tỉnh dậy, cầm một chiếc điện thoại ra thẩy vào người tồi và nói rằng em ấy đã quay lại hết sau đó ép buộc tôi kết hôn cùng em ấy.

Tôi không hiểu, tôi yêu em ấy, có thể kết hôn với em ấy mà không một chút do dự.

Chỉ là bây giờ tôi hơi khựng lại và chần chừ, dần được quy hóa thành sự tức giận.

Tôi đã nổi giận với em ấy.''- Tôi nhận ra trong mắt tôi em quá thuần khiết, quá đỗi sạch sẽ đến không nhiễm một chút bụi trần.

Vậy mà bây giờ, em tính kế tôi, bỏ thuốc tôi, chụp lại và ép tôi kết hôn với em.

Tôi có thể từ chối và hủy hết chứng cứ đi, nhưng tôi không làm.

Tôi đồng ý kết hôn với em, sau đó lại vô thức trói buộc em trong cuộc hôn nhân này mà từ từ hành hạ.''- Tôi mua một chiếc đồng hồ, tính tặng bố ngày bố mất nhưng em lại đòi nằng nặc chiếc đồng hồ đó.

Tôi tức giận, vì thế đã chọi thẳng vào đầu em.

Hình như em đã chảy máu.''- Công ty lại bị đối thủ chơi xấu, tổn thất đến mấy tỷ.

Bận bù đầu trong công ty mà quên về nhà, em tức giận nên đã đe dọa sẽ tung những bức ảnh đó lên nếu tôi không trở về.

Tôi trở về với tâm trạng mệt mỏi, công ty vẫn chưa vực dậy nỗi.''- Dạo này em ấy cứ hay không có ở nhà, chỉ về nhà vào lúc trời đã 3 giờ sáng hơn.

Tôi rất nhớ em ấy nên cố thay đổi giờ giấc của mình để nhìn thấy em nhiều hơn.''- Hôm nay thật lạ, mọi thứ thật lạ, ai cũng lạ, Phương Huỳnh Tuấn đến nhà tôi rồi lại bảo em chết rồi, tôi không tin, rõ ràng em đang ở trước mặt tôi.

Vẫn ở trong lòng tôi, em ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi.''- Hôm nay em ấy gỡ chiếc đồng hồ tôi tặng trước đây cho em ấy, sau đó lại đưa ra một cổ tay đầy vết rạch.

Em nói em chết rồi, tôi không tin.

Em bỏ tôi mà đi.''- Tôi không tìm thấy em, chắc chắn em đã giận tôi.

Thật ra, tôi có thể giải thích cho em hiểu, rằng tôi không phải không yêu em, rằng gia đình tôi sau khi cướp trái tim của người thân duy nhất của em chưa bao giờ hạnh phúc.

Rằng tôi chẳng biết gì cả...rằng tôi không biết đó là trái tim của bà ngoại em ấy.

Rằng...tôi thật sự yêu em rất nhiều, xin em làm ơn đừng rời xa tôi.

Hãy ở bên tôi.'....Tôi ngã lưng ra đằng sau, tay quơ loạn làm đổ khung ảnh được đặt trên bàn xuống, chiếc khung vừa chạm xuống đất đã vỡ toang.

Lưng tôi dính chặt vào bàn mà từ từ trượt xuống, nước mắt vẫn cứ rơi mãi không ngừng.Anh nghe tiếng động trên phòng nên nhanh chân chạy lên, vừa lên đã thấy tôi ngồi bệch xuống đất, trên tay là những mẫu giấy và đống hình ảnh.

Anh không nói không rằng, nhàu tới ôm chặt tôi vào lòng mà khóc nức nở.

- Lâm Dung Thành anh không nằm mơ, anh không nằm mơ, thật sự là em, em vẫn ở đây.

Vẫn ở bên cạnh anh, em không có chết, không hề chết.

Em làm sao mà có thể chết được, Lâm Dung Thành anh biết rất mạnh mẽ cơ mà..._Còn_
 
Back
Top Bottom