Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/On-Going] Lạc Đường - Niên Chung

[Đm/On-Going] Lạc Đường - Niên Chung
Dm On Going Lac Duong Nien Chung


Chương 68: Quẻ bói chẳng đáng tinEdit: RyalMục đích mới.

Nemo là người đầu tiên tỉnh lại.Vài trận pháp phòng thủ được vẽ quanh ngôi nhà đổ nát, nhưng trừ lũ côn trùng thì chẳng sinh vật nào thèm đụng tới.

Nữ chiến binh ôm chặt ngọn mâu, tựa lưng vào góc tường mà ngủ.

Từ đêm qua tới giờ Adrian không chợp mắt thêm lần nào nữa, tay phải đặt nơi tim, môi khẽ mấp máy, hẳn là hắn đang cầu nguyện.Lúc ngủ, Nemo và Oliver luôn rúc vào nhau.

Giờ đầu cậu tựa trên vai anh, má anh áp vào tóc cậu, và Oliver vẫn đang say giấc, nhịp thở đều đều.Nemo Light cứng đờ như khúc gỗ, chìm trong suy nghĩ miên man.Phải đối diện với Oliver thế nào đây?

Cậu không thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra được, cả hai đều không phải những đứa trẻ con hở tí là máu dồn lên não, không thể phóng túng chỉ vì chút kích thích nhất thời.

Giờ có quá nhiều chuyện phải lo, đội ngũ cũng không lấy gì làm bền chặt, thời điểm không phù hợp để cậu đón nhận một mối tình nồng cháy và một kết cục có khả năng sẽ nát bét.Nhưng cậu thừa hiểu tất cả chỉ là cái cớ.Đương nhiên cậu có thể từ chối Oliver, xem ra anh cũng không phải kiểu người sẽ bám dính lấy cậu mãi, rồi họ sẽ quay về làm bạn hệt như trước.

Một chữ "không" là đủ để giải quyết vấn đề.Nhưng cậu không tài nào phủ định mọi thứ.Thật đáng kinh ngạc làm sao, Nemo nghĩ thầm trong bụng.

Cậu đã đọc vô số câu chuyện tình, chưa bao giờ quên dù chỉ là một chữ.

Mọi người thích ca ngợi tình yêu, nhưng thứ cảm xúc cháy bỏng giữa những trang giấy luôn xa cách với hiện thực trong mắt cậu.

Những kẻ đa tình nói yêu vào là như trái tim tan chảy, như đại não đóng băng, như đã nuốt cả nghìn con ong mật, như bên tai có vô số cánh chim âu yếm vỗ về – như lần đầu tiên họ mở mắt nhìn thế giới, cảnh vật phía trước chia làm người họ yêu và những phần còn lại.Đúng là Nemo không thể hiểu.

Trong khoảng thời gian êm đềm ở thị trấn Vince, chắc chắn cậu đã gặp Oliver một hai lần gì đó, nhưng cậu biết trong dạ dày mình chỉ có dịch vị tiêu hóa và đồ ăn chứ chưa từng xuất hiện những con ong mật ảo giác.

Cậu phát hiện ra mình để ý đến một vấn đề khác quan trọng hơn là giới tính của hai người.Rằng cậu không muốn khiến Oliver Ramon thất vọng.Cũng như cái bánh quy cuối cùng trong tủ đồ ăn của một người đang đói, như đóa hoa đầu tiên nở rộ giữa mùa hè, như khi đối diện với một thứ vô giá và yếu ớt – cậu không muốn phạm bất cứ sai lầm nào cả, nhưng cậu cũng chẳng biết nên làm gì.

Đây là lần đầu tiên cậu không tìm được chỉ dẫn, chưa từng có cuốn sách nào, hay người nào, nói với cậu cách định danh cho suy nghĩ hiện tại.Có lẽ là "trân trọng", cậu nghĩ.Nemo nằm im trên vai Oliver thêm chốc lát, nét mặt nghiêm nghị tới nỗi cứng đờ.

Đến khi ngay cả kỵ sĩ trưởng cũng nhướng mày nhìn sang, cậu mới hạ quyết tâm rằng mình cần nói chuyện – chỉ riêng Dylan thôi đã đủ phiền phức, cậu cũng chẳng phải thiếu nữ đang độ trăng tròn, cớ gì mà dây dưa mãi.Cậu ngẩng đầu, không nằm ngoài dự đoán, Oliver bừng tỉnh.

Đội trưởng của họ dụi mắt, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng hoang tàn một lúc khá lâu."

Ollie".

Nemo dùng ngữ điệu trịnh trọng như đang mời anh đến dự lễ tang ai đó.

"Giờ tôi sẽ đưa ra câu trả lời"."

Hở?".

Oliver ngơ ngác.

"Cái gì...".

Anh nói được một nửa rồi tắc tịt, cả người đờ ra – như thể sau lưng anh có một đao phủ vô hình đang lau vũ khí, sẵn sàng chờ lệnh hành quyết."

Đầu tiên".

Nemo nói.

"Cậu đừng hồi hộp, không là tôi cũng hồi hộp theo...

Ollie này, cậu vội vàng quá.

Tôi chưa rõ tôi có thích cậu hay không".Biểu cảm của Oliver trở nên nghiêm nghị, dường như đao phủ vừa kề vũ khí ngang họng anh."

Thế nên tôi chưa thể khẳng định bất cứ điều gì".

Nemo nhìn chằm chằm một chiếc cúc áo trên ngực Oliver, lại cẩn thận ngước lên nhìn chàng trai trước mắt.

"Tôi không muốn hành xử qua loa với cậu".Biểu cảm của Oliver lại càng nghiêm nghị hơn, dường như cổ anh đã bị chém đứt một nửa.Nếu.

Nemo nhìn đôi mắt xanh lục trong veo, vô thức nghĩ – nếu cậu thực sự biết "thích" một người, thì người ấy chỉ có thể là Oliver Ramon chứ không ai khác.

Nhưng cậu cũng chẳng biết liệu đây có phải ám thị do cơ thể cậu tự tạo ra, cậu không muốn mang lại cho anh những hi vọng mịt mờ."

Thế nên trước tiên tôi phải từ chối cậu".

Nemo cắn môi.

"Tôi cần thời gian để nghĩ...

Nếu chuyện đã rõ ràng, lần sau tôi sẽ là người tỏ tình trước".Thấy Nemo Light muốn có qua có lại chuyện tỏ tình như thể đang mời nhau ăn tối, Oliver đỡ trán, dở khóc dở cười.

"...

Tôi còn tưởng em sẽ do dự vì giới tính của hai ta.

Tóm lại, cảm ơn em vì đã nói thẳng"."

Có khi tôi với cậu còn không chung giống loài ấy chứ".

Nemo nhấc con vẹt xám đang ngáy khò khò lên.

"Nếu nhất định phải tìm ra vấn đề... thì đó chính là vấn đề duy nhất.

Tôi sẽ thử"."

Quyết định vậy nhé?".

Oliver nhướng mày với cậu."

Quyết định vậy đi".

Không biết vì sao mà Nemo khí phách hơn hẳn, cậu vỗ vai Oliver.Bầu không khí gượng gạo khó xử cuối cùng cũng biến mất, biểu cảm trên mặt Oliver chẳng còn giống đang bị táo bón nữa.

Hai người cùng đứng lên, cảm giác như vừa hoàn thành một sứ mệnh cao cả, lại quay đầu nhìn...Biểu cảm táo bón đã được chuyển nhượng cho Adrian, hắn lặng lẽ nhìn họ với nét mặt khó nói.Cảm tạ trời đất, Ann vẫn chưa tỉnh.

Chút dũng khí vừa xuất hiện của Nemo bị đập tan – cậu chẳng biết câu trả lời khi nãy có phù hợp hay không, nhưng cậu chắc chắn nếu Ann nghe được thì chị sẽ cười nhạo cậu đủ ba ngày ba đêm mới dừng.Thế là chỉ còn một việc nữa.Khi họ tìm đến chỗ Isaac Draenei, ông lão cao dong dỏng cùng vợ ông đang khuân mớ đồ dùng được gói ghém kĩ lưỡng lên xe ngựa.

Đủ thứ linh tinh bọc kín trong lớp vải cũ xì, đôi lúc lại có một góc nhọn làm từ kim loại chọc rách lớp vải mà nhô lên, sáng loáng.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy ông Draenei có vẻ đã già đi rất nhiều so với tối qua, sống lưng thẳng tắp của ông hơi gù gù."

Ngài đã chấp nhận nhiệm vụ của chúng tôi".

Oliver ho khẽ.

"Rất cảm ơn ngài"."

Ta chỉ thanh toán thù lao lúc đầu".

Cha Melody không nhìn họ.

"Các người không giết chết con chim kia, thế nên ta cũng sẽ không đưa thêm tiền như đã nói".Giọng ông run run như thể đang cố dằn lòng."

Tôi biết".

Oliver đáp lại.

"Ngài muốn rời khỏi thị trấn Vince ư?".Ông lão cứng đờ: "Không, nhưng bọn ta sẽ chuyển đi nơi khác.

Nhờ ơn các người mà nơi đây không an toàn nữa...

Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi đó, các người ở lại làm gì?

Cút mau"."

Còn Melody thì sao?".

Cuối cùng Nemo vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

"Ông..."."

Nó không phải con ta!

Không còn là con ta nữa!".

Ông Draenei quát, nhưng ông vẫn chưa chịu quay đầu nhìn họ.

"Kể cả khi... thì ta cũng không tài nào chấp nhận nổi!".Oliver giơ tay, ý bảo cậu đừng nói tiếp.

Anh lắc đầu.Đành vậy thôi.

Nemo thầm nhủ, có lẽ mong ước của Melody Draenei cuối cùng vẫn không thể trở thành hiện thực...

Cậu nhún vai, xoay người, tỏ vẻ sẵn lòng rời đi.Ông Draenei chất tay nải cuối cùng lên xe ngựa, một trang giấy bỗng rơi ra từ mối buộc lơi lỏng, xuôi theo chiều gió mà dừng lại dưới chân Nemo.

Cậu vô thức nhặt nó lên xem, là những nét bút đẹp đẽ trông rất gần với văn tự cúng tế của Chim Xanh, những vòng tròn nối tiếp nhau, giống hệt mấy dòng chữ trong cuốn truyện cổ tích.Nemo nhíu mày quay lại, đưa nó cho ông lão đang ngập ngừng – ông vội giật lấy rồi nhét vào trong tay áo, cố tỏ vẻ thản nhiên.Một giây phút thoáng qua cũng đủ để Nemo bắt gặp chùm lông xanh biêng biếc dưới lớp vải cũ sờn."

Đi nào, Ollie".

Phát hiện vừa rồi khiến tâm trạng cậu tốt hơn đôi chút.

"Ollie...?"."

Jesse Dylan vẫn chưa tới".

Oliver có vẻ không vui.

"Chắc mặt dày cũng nên được coi là một loại tài năng đáng ngưỡng mộ nhỉ, tôi rất muốn bỏ đi nhân lúc anh ta còn chưa xuất hiện".

Tiếc là da mặt anh không đủ dày."

Các cậu không trốn được thầy bói đâu".

Giọng điệu vui tươi hớn hở vang lên bên tai họ.

Chẳng biết Jesse Dylan chui từ đâu ra, trong miệng vẫn đang gặm bánh mì, y không vác theo cái túi đựng đầy hài cốt Chim Xanh nữa, thậm chí mấy bọc nhỏ để chứa đồ lặt vặt cũng biến mất, cứ như thể y đã quyết tâm sẽ đi theo họ.

"Bao giờ chúng ta đăng kí đội ngũ đây, hôm nay luôn nhé?

Hoặc mai?"."

Thông tin".

Chắc hẳn Oliver đã dành hết mọi sự hờ hững trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời cho gã thanh niên tóc vàng.

"Ta sẽ đăng kí ở chi nhánh công hội gần mục tiêu nhất"."

Àaaaaaa, còn cái đó".

Jesse phủi sạch vụn bánh mì trên tay, lại lôi ra thêm một mẩu bánh mì khô khốc từ trong túi giấy rồi nhìn nó chằm chằm."...

Đây mà là bói toán sao?".

Nemo khẽ hỏi.

"Anh ta định suy đoán thân phận của tôi dựa trên cái gì?

Vị trí của hạt mè hay trấu cám?".Cậu vừa dứt lời, Jesse Dylan đã thở dài rồi nhét mẩu bánh mì vào miệng."

Ở biên giới giữa Alban và Willard, cụ thể là thôn Caleb nằm trên đất Alban, có một phù thủy".

Y nói bằng giọng mơ màng.

"Bà ta rất am hiểu pháp thuật thăm dò kí ức...

Cậu Light nói cậu không nhớ được những chuyện ngày bé phải không?

Tôi nghĩ việc khôi phục kí ức sẽ giúp ích cho cậu.

Trước mắt thì đây là cách hiệu quả nhất rồi..."."

Ngươi nhận ra nhờ viền bánh mì hửm?".

Ann ngán ngẩm xen vào."

Không, tôi từng được diện kiến tranh chân dung của bà ta".

Jesse nhún vai với chị.

"Chị cũng biết tôi đâu phải bậc tài cao trí lớn gì...

Đừng nghe lời lũ Chim Xanh quá, chúng rất cả tin, mọi người không nghĩ vậy sao?...

Mụ phù thủy đó cũng nhăn nhúm hệt như mẩu bánh mì này, tôi chỉ đang liên tưởng chút ít thôi"."

Nhưng các cậu sẽ tìm được một phần của đáp án mà các cậu mong muốn!".

Thấy Oliver xanh mặt, dường như đang định lên tiếng, y vội bổ sung thêm."...

Thôi được rồi, ít nhất trong tháng này chúng ta cũng không phải nhận thêm nhiệm vụ nào nữa".

Oliver thốt từng từ qua kẽ răng nghiến chặt.

"Nếu kết quả không tốt đẹp thì mong anh sẽ tự giác rời đi.

Và kể từ hôm nay, cũng mong anh Dylan đừng giả vờ thân thiết với chúng tôi như hiện tại"."

Không thành vấn đề".

Jesse Dylan cười mỉm, chỉ tay sang chiếc xe ngựa cạnh đó.

"Coi như là lần cuối, để tôi cho cậu biết cậu nên tin những gì...".Fritz xách hành lý chất lên xe, nét mặt hơi ảo não.

Một cô gái trông khá quen đang trò chuyện với anh ta, hai mắt sáng rực, chàng thợ săn trẻ chỉ biết đáp lại bằng nụ cười bối rối nhưng cũng rất chân thành.Họ đã gặp cô gái ấy.

Nemo nhớ rõ – trong quán rượu gần trạm dịch chuyển, họ từng thấy Jesse Dylan cầm tay cô, xem bói cho cô."

Chẳng bao lâu sau em sẽ gặp chuyện may mắn!".

Y nói vậy.Dường như cũng nhận ra Nemo đang nhìn mình, Jesse Dylan cười khẽ.

"Đã bảo tôi xem bói rất chuẩn rồi mà.

Nhưng trong tình huống của cậu... cậu nên nghĩ kĩ, vì tôi có linh cảm cậu sẽ không thích đáp án lần này đâu".Lời tác giả:Kỵ sĩ trưởng: Hình như tôi vừa biết được chuyện gì hay lắm, mà không, tôi không muốn biết....

Mấy chuyện như tỏ tình, mỗi bên phải thực hiện một lần chứ!

XD
 
[Đm/On-Going] Lạc Đường - Niên Chung
Dm On Going Lac Duong Nien Chung


Edit: RyalTrận chiến đầu tiên mang tính lịch sử.

"...

Mọi người thực sự ghét tôi đến thế sao?".

Lần đầu tiên nụ cười trên mặt Jesse Dylan có vẻ sống sượng.Bên phải y là mấy sào cá xông khói, bên trái toàn là pho mát đã mọc đầy nấm mốc.

Vài chuỗi tỏi xâu thành vòng rủ xuống trên vai y, mùi hương khó tả ngập tràn khoang xe nhỏ hẹp.

Chỉ có hai thành viên già dặn nhất là giữ được nét mặt thản nhiên, ánh mắt của Oliver đã trở nên đờ đẫn, còn Nemo hình như sắp ngất xỉu vì đủ thứ mùi tạp nham kết hợp với quãng đường xóc nảy rồi – mà vẹt xám cũng chẳng khá gì hơn, nó vắt vẻo trên ngực áo Nemo trong trạng thái dở sống dở chết, làm như nó là con dơi vậy.Dê Fuller nằm chính giữa khoang xe, chiếm dụng nốt khoảng không còn thừa, há miệng gặm sợi dây thừng đan bằng cỏ buộc ngoài mấy gói hương liệu.

Mọi người đều đang cố trấn tĩnh, không ai trả lời câu hỏi của gã thanh niên tóc vàng.Lúc rời đi, vì không muốn nợ ơn của thành viên mới nào đó thêm nữa, cả đội không bỏ tiền ra thuê xe ngựa nhà Fritz.

May là dân buôn trên thị trấn chẳng để tâm đến thân phận Phù Hiệu Đen của họ, thoải mái cầm thù lao, coi như chở thêm năm túi khoai tây lên đường.Nhưng làm vậy cũng có khuyết điểm là người ta đối xử với họ chẳng khác gì năm túi khoai tây.

Cả đội chen chúc giữa đống nguyên liệu nấu ăn, khứu giác hoàn toàn tê liệt vì tổ hợp mùi hương khó ngửi."

Cậu chắc chứ?".

Hiện giờ chỉ còn hai thành viên dám mở miệng – nữ chiến binh nhét mấy củ cà rốt vừa rơi xuống đầu gối mình về chỗ cũ, quay sang nhìn Adrian Cross.Kỵ sĩ trưởng đang cẩn thận lau chùi thanh kiếm bằng xương thô ráp kia: "Tôi chắc chắn, thế cũng là tốt cho họ"."

Nhưng chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng".

Ann co chân để mấy củ cà rốt không rơi vào đầu gối chị được nữa.

Con dê chiếm quá nhiều diện tích, trông chị có hơi khổ sở.

"Còn vật tư..."."

Không cần lo thiếu thức ăn, tôi quen địa hình sa mạc nên có thể tìm mấy thứ lót dạ cho mọi người.

Cậu Ramon đã quen dùng băng để tấn công nên chẳng thiếu nước uống.

Trước mắt thế là đủ..."."

Nhưng không có gối đầu".

Jesse ủ rũ chen ngang.

"Không có gối lông vũ thì thôi, vậy mà gối rơm cũng không có"."

Ta có thể giúp cậu làm một cái gối xương rồng thật êm".

Hai mắt Ann sáng rực, trên mặt in rõ câu "Xuống xe giùm".Jesse toan đáp lời thì lại có thêm một chuỗi tỏi rơi xuống đầu y, y trợn mắt, đành ngậm bồ hòn làm ngọt."

Cậu Ramon trước giờ vẫn luôn chiến đấu trong điều kiện khí hậu bình thường".

Adrian không thèm quan tâm đến bầu không khí lập lòe tia lửa điện giữa hai người họ.

"Rèn luyện trong sa mạc là hợp với cậu ấy nhất...

Cậu Light cũng tương tự, tôi chỉ mới chứng kiến cậu ấy sử dụng pháp thuật Vực Sâu hệ bóng tối.

Hẳn là với cậu ấy thì ánh mặt trời chói chang ở sa mạc cũng có hiệu quả kiềm chế nhất định".Giữa khoang xe xóc nảy, Oliver miễn cưỡng gật đầu rồi vô thức nhìn sang phía Nemo – có lẽ chẳng cần đến ánh mặt trời chói chang, lúc này cậu Light trông cũng khổ sở lắm rồi."

Vả lại, đây quả là một thanh kiếm tốt".

Trước mặt là cái đầu dê chẳng nhỏ nhắn gì cho cam, Adrian chỉ có thể đưa tay vuốt dọc thân kiếm.

"Xương của Chim Xanh là loại vật liệu pháp thuật nổi tiếng, độ cứng cũng vừa đủ.

Nếu Chim Xanh tự nguyện trao nó cho người khác thì tạp chất trong xương cũng không nhiều...

Nó rất hợp với cậu đấy, cậu Ramon".Hắn siết chặt chuôi kiếm.

"Chỉ là thanh kiếm này còn khá thô sơ, tôi sẽ xử lí giúp cậu".Oliver muốn nói lời cảm tạ hắn, kết quả là lại phát ra một tiếng "ọc" nghe cực kì nguy hiểm – thế nên anh vội vàng ngậm miệng, chỉ cố gắng bày tỏ sự biết ơn thông qua ánh mắt.Họ đang thẳng tiến đến thôn Caleb.

Thành thật mà nói thì đây không phải lựa chọn tối ưu – đoạn biên giới này của Alban và Willard là vùng đất hoang sơ, một sa mạc không lớn không nhỏ nằm giữa hai nước.

Nếu là lộ trình thường nhật thì lẽ ra họ phải đi vòng qua nó, men theo những thị trấn biên giới ở rìa sa mạc, hoặc sử dụng trận pháp dịch chuyển."

Nếu chúng ta đi hết tốc lực thì sẽ không mất quá nhiều thời gian để ra khỏi sa mạc này".

Giọng điệu của ngài kỵ sĩ trưởng bình thản, nhẹ tênh.Nhưng đến lúc xuống xe thì Nemo chẳng tin được câu nói ấy – sa mạc trước mặt cậu trải rộng đến tận chân trời xa tít tắp, những hạt cát đỏ tươi nóng cháy, dường như không có điểm dừng.

Bầu trời xanh biêng biếc đến mức rùng rợn, không một gợn mây.

Vô số tảng đá to nằm giữa những đụn cát bỏng, một cuộn cỏ khô lăn xuống từ cồn cát, xung quanh như méo mó vì nhiệt độ.Nếu đây chỉ là một bức tranh thì khung cảnh quả là rất đẹp, tuy Nemo chẳng hề muốn bước chân vào nơi ấy.Nhưng niềm hi vọng duy nhất của họ, cỗ xe ngựa bốc mùi khó ngửi kia, đã đi xa lắm rồi.

Đằng sau là vùng đất hoang cỏ mọc thưa thớt, phía trước là sa mạc kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Nữ chiến binh và kỵ sĩ trưởng đã bắt đầu sửa soạn để tránh cho mình bị bỏng nắng, ngay cả Jesse Dylan cũng cởi áo khoác, trùm kín lên đầu."

Cậu Ramon".

Adrian nhìn quanh bốn phía rồi giơ tay chỉ vào một tảng đá to như quả đồi ở cách đó không xa.

"Trước tiên cậu hãy dùng nó để thử kiếm, chắc hẳn thanh kiếm này có thể giúp cậu phát huy toàn bộ sức mạnh...

Tôi phải nắm được thực lực của cậu đã.

Nhớ là không được dùng pháp thuật.

Tôi sẽ căn cứ vào đó để cân nhắc cường độ huấn luyện sau này".Oliver nheo mắt trước ánh nắng chói chang, mồ hôi bắt đầu nhỏ xuống.

Anh nắm chặt chuôi kiếm Yên Nghỉ, hít thở sâu mấy lần, lại ho sù sụ vì không khí bỏng rát tràn vào cuống họng.Nemo ngẫm nghĩ một chốc rồi gọi bóng tối ra che cho Oliver và mình, nom chẳng khác nào hai chiếc ô đen không cán.

Cuối cùng Oliver cũng có thể mở mắt."

Cảm ơn".

Oliver lau mồ hôi trên trán rồi ước lượng thanh kiếm trong tay.

Anh thở ra một hơi thật dài, động tác thoáng ngập ngừng, do dự."

Không được dùng pháp thuật ạ?".

Anh giơ tay, không nhịn được mà nghiêng đầu xác nhận lại lần nữa."

Không".

Kỵ sĩ trưởng chẳng hề nhượng bộ, hắn kéo mũ trùm lên.

"Chỉ sử dụng sức mạnh thuần túy...

Hẳn cậu cũng đã được dạy cách kiểm soát đòn tấn công rồi nhỉ".Oliver lại hít một hơi sâu, rồi vung kiếm chém.Thực ra Nemo cũng chẳng thấy rõ chiêu thức của anh – dù động tác vung kiếm rất mạnh, nhưng cậu nghĩ rằng cùng lắm mặt đất dưới chân cũng chỉ bị mài mòn đôi chút.

Tiếc là cậu đoán sai rồi.

Lực chém tạo thành cơn gió dữ mang theo cát đỏ rực ập thẳng vào mặt cậu như sóng biển vỗ bờ, trong miệng Nemo toàn là cát, cậu thậm chí còn chẳng dám mở mắt ra.Ấy là cậu còn đứng vững, nữ chiến binh và kỵ sĩ trưởng đều phải lùi lại mấy bước.

Dường như Jesse đã đoán trước được chuyện này, y núp sau đống hành lí và con dê.

Vẹt xám thì đã bị hất bay đi tận đẩu tận đâu rồi không biết.Mãi đến khi Nemo đã nhổ hết cát trong miệng ra, ngẩng đầu xem thử, cậu mới thấy tảng đá to như ngọn đồi kia đã hoàn toàn biến mất giữa sa mạc rộng lớn.

Một khe nứt khổng lồ xuất hiện dưới nền đất, kéo dài đến tận nơi chân trời.

Nemo vội vàng quay qua nhìn thanh kiếm trong tay Oliver – thanh kiếm xương vẫn bình an vô sự, thậm chí mũi kiếm còn tỏa ánh sáng xanh lam đẹp đẽ.Oliver nhìn khe nứt mới toanh kia mà nuốt nước bọt.

"Tôi xin lỗi".

Anh vô thức lẩm bẩm.Ann ngẩng đầu lên trời, mặt không cảm xúc.

Adrian day mạnh huyệt thái dương, chẳng mấy khi có vẻ ngẩn ngơ đến thế.

Con vẹt xám hùng hổ bay đến từ sau lưng họ, lại thấy khe nứt kia, lập tức nuốt hết mấy câu chửi thô tục xuống họng mình."

Ôi chao".

Jesse cảm thán.

"Tôi xin phép nói thẳng, đánh giá dựa trên nhát kiếm vừa rồi, treo thưởng cho cậu Ramon ba trăm nghìn đồng vàng cũng còn ít"."

Anh Cross?"."

Xem ra tôi sẽ không dạy được gì cho cậu thông qua hình thức đối kháng...

ít nhất là với thanh kiếm này".

Adrian uyển chuyển đáp.

"Hiện giờ tôi có thể điều chỉnh các bài tập cơ bản cho cậu, nhưng cậu cũng không được phép bỏ qua các bài tập đối kháng.

Cậu Ramon à, trước khi hoàn toàn làm chủ được sức mạnh, tôi nghĩ tốt nhất cậu đừng tùy tiện sử dụng thanh kiếm này thì hơn"."

Phải đấy.

Nếu làm thế hồi còn ở thị trấn Vince thì cậu sẽ trở thành nguyên nhân khiến bộ tộc người ta tuyệt chủng mất".

Ann khô khốc xen lời."

Nhưng nếu anh không chỉ đạo thì tôi biết tập đối kháng với ai...".Adrian khẽ hất cằm về phía Nemo.Nemo vô thức nhìn ra sau, lại chỉ thấy một cây xương rồng cao lớn khỏe mạnh.

Vậy là cậu quay mặt sang phía khác, vẻ như không tin nổi: "Anh Cross à, tôi không thích trò đùa này đâu..."."

Tôi đã nghe cô Savage miêu tả trận chiến lúc trước của các cậu rồi...

Nếu phải tìm một người trong số chúng ta có thực lực gần nhất với cậu Ramon thì đáp án chỉ có thể là cậu.

Dựa trên tình hình thực chiến, có lẽ tôi cũng sẽ tìm được chút manh mối liên quan đến cậu".

Adrian cực kì nghiêm túc."

Sao anh chẳng thèm ngó đến em".

Jesse đứng dậy từ sau con dê chở đồ, phủi phủi đất cát xuống khỏi chiếc áo sơ mi."

Vậy mời anh thử sức".Nét mặt của Oliver nhẹ nhõm hơn hẳn, thậm chí còn có phần kích động."...

Không!

Tôi không muốn vận động mạnh dưới nắng gắt thế này đâu".

Jesse từ chối vô cùng quả quyết.Ai cũng thấy kỵ sĩ trưởng nhịn lắm mới không đảo mắt khinh thường y."

Nhưng tôi có bao giờ đánh đấm đâu".

Nemo nhìn thanh kiếm ấy, hơi lo sợ."

Cách này là hiệu quả nhất".

Adrian nhanh chóng quay lại với dáng vẻ điềm tĩnh như thường.

"Tôi biết hai cậu rất thích nhau, thậm chí cậu Ramon còn từng bày tỏ với cậu.

Phải áp chế đối thủ dưới điều kiện tiên quyết là không gây tổn thương quá nặng cho nhau, đó sẽ là phương pháp mang lại hiệu quả tốt nhất nếu muốn học cách kiểm soát sức mạnh... trừ phi mục tiêu của các cậu là giết sạch những kẻ địch sau này".Hắn dừng lại một thoáng."

Đó là mục đích của các cậu sao?"."

Dĩ nhiên là không rồi!".

Hai người gần như đồng thanh, lại cùng ăn ý ngó lơ nửa câu đầu của Adrian Cross."

Vậy thì bắt đầu đi".

Kỵ sĩ trưởng hài lòng gật đầu.

"Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút trước khi chính thức đặt chân vào sa mạc"."...

Hình như ta vừa bỏ lỡ chuyện gì rất quan trọng thì phải?".

Ann vểnh tai, cao giọng hỏi dò.

"Oliver tỏ tình rồi hả?

Tỏ tình chưa?

Lúc nào vậy...?".Oliver cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, dường như anh bỗng thấy nó toát ra sức hút lạ kì."

Thế này đâu thể coi là nghỉ ngơi một chút...".

Nemo yếu ớt phản kháng."

Lát nữa kể chi tiết cho ta".

Ann vỗ vai kỵ sĩ trưởng.

"Hai đứa bây còn đứng ngơ ra đó làm gì, sao không đánh?"."

Nhưng còn chuyện thắng thua...".

Nemo vẫn căng thẳng đứng im tại chỗ, như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cậu chạy mất."

Tự bản thân các cậu đánh giá, kết quả tương đối là được".

Kỵ sĩ trưởng nhéo nhẹ ấn đường."

Chúng ta nên giữ khoảng cách với họ thì hơn".

Vẻ mặt Nemo như sắp hi sinh anh dũng, cậu đưa tay chỉ về phía một bãi đất trống khá bằng phẳng.

"Ollie à, hay cậu... cậu bắt đầu trước đi?"."

Thôi, em bắt đầu trước đi"."

Cậu dùng kiếm mà, cậu..."."

À, đứa nào thua phải tiếp chuyện Dylan nhé".

Ann đang kéo kỵ sĩ trưởng ra xa, đột nhiên quay lại đế thêm vào.

"Cố lên mấy nhóc"."

Hừ!".

Jesse dắt theo dê Fuller, nghe giọng điệu rất tủi thân.Kết quả là chỉ một giây sau, hơi lạnh và bóng tối đã vồ lấy nhau, tạo thành cuồng phong dữ dội.

Thảm cỏ thưa thớt bốn phía bị xới tung lên, dưới mặt đất xuất hiện những vết nứt đan dày như mạng nhện, lún xuống hơn nửa mét.

Lần này Ann phản ứng rất nhanh, chị lập tức kích hoạt một lá bùa phòng thủ."...

Biết ngay là cậu cũng chẳng thích tôi đến thế!".

Bóng tối quấn chặt lưỡi kiếm, giọng Nemo hạ xuống thật trầm."

Đây là vấn đề nguyên tắc".

Giọng Oliver cũng trầm trầm.

"Em ra tay trước mà, Nemo.

Lùi lại một vạn bước mà nói... chẳng phải chúng ta là bạn thân sao?".

Thanh kiếm Yên Nghỉ chém sang ngang, mũi kiếm nhạt màu thoát khỏi bóng tối.

"Sao em lại đối xử với bạn em như vậy?"."...

Đây là vấn đề nguyên tắc".

Nemo ho khan mấy tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.Hai người cùng lùi lại vài bước, bật cười thành tiếng.

Nhưng họ vẫn tiếp tục tấn công – chẳng biết vì sao, Nemo bỗng thấy bầu không khí có vẻ rất quen thuộc.

Cậu chưa bao giờ chiến đấu một cách đường hoàng, nhưng cơ thể lại dường như đã quen với việc chiến đấu, bản năng dẫn dắt cậu đưa ra những phản ứng phù hợp.Cọc băng nhô lên từ dưới đất, nhát kiếm ẩn mình phía sau cũng theo đó mà tấn công.

Nemo lấy bóng tối làm bệ đỡ, nhảy vọt lên không trung, giẫm xuống những mảnh băng vỡ vụn mà né tránh sức gió phân tán từ lưỡi kiếm.

Vài ngọn gió nhỏ sượt qua làm xước gò má cậu, vết thương khép lại chỉ trong tích tắc.

Vô số bóng tối chui lên từ cái bóng của Oliver, giơ móng vuốt túm chặt chân anh – mà anh chỉ thuận tay đâm kiếm xuống đất, tạo thành một cái hố.Nemo vồ hụt."

Cậu thực sự không muốn nói chuyện với anh Dylan đến thế sao?".

Nemo vung tay, dây leo bóng tối quấn lấy Oliver.

"Ollie à, chắc cậu đã gặp nhiều vị khách còn tệ hơn chứ..."."

Em cũng thế thôi, em từng chăm sóc rất nhiều trẻ con còn gì?

Chẳng lẽ anh ta còn đáng ghét hơn mấy đứa quỷ nhỏ ba bốn tuổi...".

Lần này không phải cọc băng mà là một tấm khiên băng phẳng lì hình bán nguyệt.

Dây leo bóng tối húc vào tấm khiên, trượt ra bốn phía.Nemo cười xùy một tiếng, lại lần nữa nhún chân – nhưng rồi cậu trượt ngã, mất thăng bằng.

Chẳng biết từ lúc nào Oliver đã trải một lớp băng lên mặt đất phía sau cậu, giờ đúng lúc băng tan.Oliver không bỏ qua cơ hội này, anh lao xuống, ôm trọn người con trai sắp ngã ngửa kia.

Tay trái anh đỡ eo Nemo, tay phải kề sát kiếm vào cổ cậu.

"Tôi thắng rồi, chẳng có gì thú vị hết"."...

Tôi hận cậu".

Giọng Nemo yếu ớt, cậu giơ một ngón tay đẩy lưỡi kiếm ra."

Chúc em bình an".

Oliver chân thành nói."

Chẳng hiểu sao có một số người yêu đương mà phải lôi người khác ra chịu tội".

Một tay Jesse ôm má, tay kia gãi cổ vẹt xám.

"Hầy, tao chỉ muốn nói chuyện với họ thôi mà...

Với lại thế kia có phải chiến đấu đâu, gọi là tán tỉnh nghe còn được".Y ủ rũ giơ tay lên che mắt, nhìn về phía mặt trời."...

Thôi, dù sao cuối cùng mọi người cũng sẽ thành bạn tốt".

Gã thanh niên tóc vàng lẩm bẩm, khóe môi giần giật.Lời tác giả:Jesse: ...

Mấy người có giỏi thì sau này đừng van xin tui!Thê thảm hết sức, đến con vẹt xám còn không thê thảm cỡ vậy.

Trước mắt có vẻ địa vị của Jesse còn thấp hơn con vẹt xám một tí xíu...

Phải thuận mua vừa bán mới được, cậu Dylan à.Nhưng vẫn là vì có yếu tố khác ảnh hưởng nên Ann và Oliver mới khó chịu với Jesse như thế, cơ mà giờ chưa tiết lộ được XD
 
Back
Top Bottom