Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn

[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
30


Ánh mắt Kim Lâm Uẩn lướt qua đám người, bọn họ không trả lời, chẳng lẽ bị khí thế giả tạo của y dọa sợ rồi sao?

Y hết sức thấp thỏm nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, móng tay suýt cào trầy cổ tay qua vải áo.Sao vẫn chưa hành lễ nữa?

Dù bọn họ không ưa y thì cũng đâu thể làm y mất mặt trước đám đông vậy chứ?

"Lâu ngày không gặp, thần không nhận ra bệ hạ ngay."

Công Tôn Nhung khẽ gật đầu rồi chắp tay chào y, rốt cuộc phá vỡ cục diện bế tắc, "Là thần thất lễ."

Các công tử khác cũng định thần lại, vội vàng cúi đầu chào y.Kim Lâm Uẩn thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn thanh kiếm đối phương đeo trên lưng: "Ái khanh muốn múa kiếm cho trẫm xem à?

Trẫm đang chờ mong lắm đây."

Thượng Quan Tú nói đúng, đi dự tiệc ngắm hoa sao lại đem theo hung khí này?

Đương nhiên y không cho rằng Công Tôn Nhung có ý tốt, nhưng trước mặt đám đông đối phương cũng rất khó lợi dụng cơ hội múa kiếm để ám sát y.Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.Mấy ngày trước trời mưa nên hoa rụng đầy đất, trong gió thoang thoảng hương thơm, nhưng ngửi kỹ lại có mùi tanh thối rữa.

Đây là khu vườn gần hoàng cung nhất, xa hơn chút nữa là một ngọn núi nhỏ để người ta leo lên ngắm cảnh.Kim Lâm Uẩn đi đầu, Thượng Quan Tú che dù dẫn đường cho y.Mấy công tử có gia cảnh bình thường giờ mới hoàn hồn lại, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Thượng Quan Tú đúng là kẻ xảo quyệt, còn đến sớm để nịnh bợ Thánh thượng nữa.Lúc ở trên triều, họ đứng xa nên không thấy rõ lắm, chỉ biết tiểu Hoàng đế gầy đi chứ không cảm nhận rõ sự thay đổi, lúc nãy nhìn thoáng qua còn không nhận ra y.Trước kia tiểu Hoàng đế béo ú, mặt toàn mỡ, hai mắt ti hí vì bị cặp má phúng phính chèn ép, nhìn như búp bê may mắn đặt trên cao chứ chẳng có chút uy nghi nào của thiên tử.Người ta hay nói "rồng sinh rồng phượng sinh phượng", tiên hoàng tài hoa xuất chúng, Hoàng hậu cũng tài sắc vẹn toàn, sao lại sinh ra một chú heo con thế này?Họ cứ tưởng Nhiếp chính vương xem bói ngày sinh tháng đẻ, cho Kim Lâm Uẩn lên ngôi để lấy hên......Lúc nãy nhìn thoáng qua, khuôn mặt tròn trịa của tiểu Hoàng đế cũng khá tuấn tú.Thảo nào lần trước có người nghi ngờ Hoàng đế bị đánh tráo, mới một thời gian ngắn không gặp mà sao y gầy đi nhiều vậy?

Họ vội vã theo sau, vừa lén lút nhìn mặt Kim Lâm Uẩn vừa sai người hầu bưng quà tới kẻo Thượng Quan Tú chiếm hết sự chú ý.Thượng Quan Tú cụp mắt, không nói gì mà chỉ lặng lẽ cầm dù, đảm bảo bóng râm che kín tiểu Hoàng đế.Lâu rồi không gặp, bọn họ vẫn đáng ghét như xưa.

Đám công tử tranh nhau nịnh bợ rồi ngầm khoe mẽ, người này một câu, người kia một câu, ồn hơn cả chim trong rừng.Kim Lâm Uẩn đau hết cả tai, khóe miệng giật giật, lập tức đi nhanh hơn.Giữa rừng hoa có một ngôi đình và cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh rất nên thơ.

Yến tiệc được tổ chức trong đình, trên bàn bày trái cây và rượu, còn có nhạc công ôm đàn chờ sẵn.Đây không phải tiệc trang trọng nên lễ vật các công tử dâng lên cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có người dâng bánh vải thiều......

Ừm, món này ngon thật, đáy hộp lót đá bào nên ăn mát lạnh, ngọt mà không ngán, ai dâng thế nhỉ?

Lát nữa phải ban thưởng mới được.Y biết mình không nên ăn nhiều, nhưng ăn hết một miếng lại nhịn không được cầm miếng thứ hai.Vừa bỏ miếng thứ hai vào miệng thì Kim Lâm Uẩn cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng.Không phải sát ý, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu.Y ngẩng đầu lên, trông thấy Công Tôn Nhung ngồi ở đầu bàn bên kia yên lặng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như xưa, giống như đang ngắm nghía y, lại giống như đang chê bai.Mấy công tử không xúm lại nịnh bợ đều ngồi cạnh Công Tôn Nhung, cúi đầu thì thầm trò chuyện, trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo khinh thường, tựa như muốn tránh xa "bè lũ xu nịnh".Kim Lâm Uẩn do dự một lát rồi đẩy hộp đá trước mặt về phía đối phương: "Ngươi muốn ăn không?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
31


"Thần không thích ngọt, không cần đâu."

Công Tôn Nhung từ chối ý tốt của y, không nhìn chằm chằm vào y nữa.Kim Lâm Uẩn bối rối nhai bánh, thật sự rất muốn biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng mỗi ngày y chỉ đọc được suy nghĩ của một người, y đã chạm vào tay Thượng Quan Tú nên hôm nay không nghe được tiếng lòng của ai khác nữa.Mà dù không nghe thì y vẫn đoán được phần nào.Tiếng sáo trúc du dương như suối chảy, chim hót trong thung lũng sâu, thời tiết vừa phải, không nóng không lạnh, từng đợt gió thổi tới cuốn theo hương hoa.Ngày tốt cảnh đẹp thế này đừng nghĩ chuyện phiền lòng làm gì.

Kim Lâm Uẩn mở một chiếc hộp khác ra, bên trong là một cây san hô cao khoảng ba bốn tấc màu đỏ trong suốt, chậu men nạm ngọc trai, tuy hơi nhỏ nhưng rất tinh xảo.Ngày xưa trong cung có một cây rất lớn do nước chư hầu dâng lên cho phụ hoàng khi triều kiến, tiếc là sau đó có kẻ mưu phản phóng hỏa, sau khi dập lửa cây san hô chỉ còn là một đống tro tàn.Nhìn cây san hô trong hộp, y lại nhớ đến cha mẹ, thả hồn theo gió.Thượng Quan Tú ngồi cạnh y nói: "Tháng trước thần theo thương đội trong nhà đi xa bằng thuyền, vô tình tìm được vật này nên muốn dâng lên cho bệ hạ......

Bệ hạ có thích không?"

Kim Lâm Uẩn cẩn thận nâng vật trong hộp lên, sờ thấy đáy chậu có khắc niên hiệu của y.

Sống mũi y cay cay, nhẹ nhàng đặt cây san hô vào hộp lại: "Ngươi thật có lòng."

Y đang định nói tiếp thì chợt nghe tiếng ly rượu lăn xuống đất, tiếng nhạc đột ngột dừng lại.Người hầu vội vã chạy đến dọn dẹp rượu đổ trên mặt đất, Kim Lâm Uẩn nhìn theo hướng rượu chảy, đầu tiên là thấy tay áo màu xanh của quan văn, sau đó là đôi mắt đối phương.Y không nhớ tên đối phương mà chỉ biết đó là môn khách của Công Tôn Nhung – Dấu hiệu phe phái trên đầu hết sức chói lọi!Môn khách phất tay áo, cúi đầu nói: "Uống say run tay, xin bệ hạ thứ tội."

Đám công tử tự xưng là chính nhân quân tử ngồi chung một chỗ, xì xào bàn tán với nhau, khi kích động họ nhịn không được to tiếng, Kim Lâm Uẩn loáng thoáng nghe thấy họ nhắc đến "Đỗ Phụng".Hiển nhiên không phải đang bàn luận thơ ca.Nhạc lại tấu lên, không hiểu sao giai điệu lại trở nên hùng tráng, tựa như tiếng mưa ào ào, tựa như sông lớn dậy sóng.Kim Lâm Uẩn thở dài bưng trà lên uống một ngụm, bình tĩnh nghĩ thầm: Thôi được rồi, lý do lần trước không thuyết phục được họ thì cũng chẳng còn cách nào.Đỗ Phụng vốn thân thiết với y, cách đây không lâu còn thường xuyên vào cung dạy y tập võ.

Lần này y cử Đỗ Phụng giám sát quân đội, hầu hết mọi người đều nghĩ y là hôn quân chỉ biết thiên vị người thân.Thượng Quan Tú xích lại gần thì thầm với y: "Bệ hạ, bọn họ còn nói Đỗ thiếu tướng quân là nam sủng của ngài nữa......"

Kim Lâm Uẩn nhịn không được phun trà ra, sau đó cúi đầu ho khan.Đúng là y thiên vị thật, nhưng cũng đâu đến mức này chứ!Đám người trên bàn giật nảy mình, Thượng Quan Tú vừa vỗ lưng vừa lấy khăn lau mồ hôi cho y: "Bọn họ chỉ nói bậy thôi, bệ hạ đừng để ý làm gì."

Khi Thượng Quan Tú chạm vào tay y, y lại nghe thấy tiếng lòng của đối phương: "Quả nhiên không phải.

Kẻ thô lỗ ngạo mạn kia sao xứng làm nam sủng của bệ hạ được chứ."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
32


Nói gì vậy?

Kim Lâm Uẩn trố mắt quay sang nhìn Thượng Quan Tú, vẻ mặt đối phương vẫn bình thường, hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.Chẳng lẽ Thượng Quan Tú ngưỡng mộ y thật sao?

Ngẫm lại đối phương bị mù một mắt, hình như cũng không phải không có khả năng.

Thượng Quan Tú không quan tâm ngoại hình của y, cũng chẳng để ý tài năng của y, chỉ cần y còn làm Hoàng đế thì đối phương sẽ hết lòng nịnh bợ y.Không có tình cảm thật sự, không có kỳ vọng, mối quan hệ này khiến Kim Lâm Uẩn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.Sau khi ho một trận, không hiểu sao y lại to gan hơn, ngồi thẳng lên hỏi Công Tôn Nhung: "Ái khanh định khi nào múa cho trẫm xem đây?"

Công Tôn Nhung đặt ly rượu xuống, cầm lấy kiếm rồi ngước mắt nhìn y: "Bệ hạ muốn xem lúc nào cũng được."

Nói xong hắn đứng dậy, quay đầu nhìn rừng hoa ngoài đình: "Chỗ này chật hẹp không tiện biểu diễn, mời các vị ra ngoài thưởng thức."

Kim Lâm Uẩn cũng đứng dậy, đang định theo đối phương vào rừng thì Thượng Quan Tú sau lưng đột nhiên kéo tay áo y, có vẻ cảnh giác hơn cả y: "Bệ hạ cẩn thận."

Y chạm nhẹ ngón tay Thượng Quan Tú rồi nói: "Đừng lo, hắn muốn ra tay cũng không chọn lúc này đâu."

Hơn nữa còn có Giang hộ vệ ở cạnh...

Kim Lâm Uẩn liếc nhìn dấu hiệu lấp lóe trên đầu Giang Phục, tuy hắn do hoàng thúc phái đến nhưng dù gì cũng là hộ vệ của y, nếu không bảo vệ được y thì sẽ phải chết chung với y.Nghĩ đến mối duyên đồng sinh cộng tử này, y ranh mãnh nhìn Giang Phục rồi nháy mắt với hắn.Giang Phục: "......"

Giang Phục suy nghĩ một hồi, cảm thấy bệ hạ tin tưởng năng lực của mình nên cũng nghiêm túc gật đầu với Kim Lâm Uẩn, ra hiệu mình sẽ cố gắng hết sức.Tiếng sáo như tiếng hạc kêu vang vọng khắp trời, theo sau là tiếng trống dồn dập, thiếu niên áo đỏ đứng giữa rừng hoa, tùy ý xoay trường kiếm mấy vòng rồi chậm rãi di chuyển, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hơn bình thường, tựa như ẩn chứa sát ý.Người hầu khiêng ghế đến gần đó, Kim Lâm Uẩn ngồi ngay trước mặt Công Tôn Nhung.Họ nhìn nhau giây lát, Công Tôn Nhung mau chóng dời mắt sang thanh kiếm, lông mày hơi nhíu lại.Công Tôn Nhung không chỉ tinh thông cách chế tạo vũ khí mà còn giỏi võ hơn người thường.Động tác của hắn hết sức nhanh nhẹn, vạt áo như cánh chim đỏ, như giao long dưới vực sâu, khi xoay người trường kiếm hất tung hoa rụng dưới đất, làn gió khuấy động những chiếc chuông trên ngọn cây, tiếng kiếm xé gió như mưa rào, như nước chảy xiết.Nói là kiếm chưa mài nhưng lưỡi kiếm lại sắc bén lạ thường, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.Mỗi chiêu thức của hắn đều khớp với nhạc, những cánh hoa đỏ rực bay lên trong tiếng trống thùng thình, nhạc công cầm tỳ bà đột nhiên cất tiếng hát ca ngợi chiến công của những người chiến đấu nơi biên cương.

Sau khi phụ hoàng băng hà, hoàng thúc dẫn binh dẹp loạn bốn phương nên rất được lòng quân sĩ.Kim Lâm Uẩn cúi đầu nhặt cành hoa dưới đất rồi nghĩ thầm: Công Tôn thị coi trọng chiến công, giờ hát bài này là để thể hiện lòng trung thành với Nhiếp chính vương, đồng thời mỉa mai y không xứng làm quân vương.May quá may quá, hắn chỉ đến chế giễu y chứ không phải muốn giết y.Nhạc gần kết thúc, hắn kéo tay áo Thượng Quan Tú thì thầm: "Trẫm muốn ban rượu cho hắn, lát nữa ngươi bưng cho hắn đi."

Thượng Quan Tú hỏi y: "Ban rượu độc sao?"

"Không không không," Kim Lâm Uẩn kinh hãi, vội vàng nói: "Cứ bưng rượu bình thường là được rồi, đừng pha thêm gì hết."

Thượng Quan Tú gật đầu, vẻ mặt hơi tiếc nuối.Bản nhạc kết thúc, mũi kiếm của Công Tôn Nhung chĩa về phía y, chỉ cách y mấy bước chân.

Kim Lâm Uẩn ngồi nghiêm chỉnh, mỉm cười với hắn: "Quả là một điệu múa đầy tâm huyết, tự do phóng khoáng, rất đáng được thưởng."

Thượng Quan Tú bưng rượu y ban đến trước mặt Công Tôn Nhung.

Công Tôn Nhung cất kiếm đi, chưa nhận ly rượu ngay.Kim Lâm Uẩn cầm cành hoa đứng dậy hỏi: "Ái khanh không hài lòng về phần thưởng à?"

Trước khi đến đây, y đã quyết tâm phản pháo đám người này để trút bớt nỗi oán hận tích tụ bao năm qua.Để thưởng cho y vì chịu đi dự tiệc, hệ thống tặng y một kỹ năng tạm thời.Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kim Lâm Uẩn lấy ra chiếc nỏ giấu trong thắt lưng, đầu tiên nhắm vào Công Tôn Nhung, đối phương chưa kịp phản ứng thì y đã kéo nỏ.Cành hoa gãy đụng vào chuông trên ngọn cây, sau đó rơi xuống ly rượu trong vắt được ban cho Công Tôn Nhung."

Công Tôn thị, ngươi múa đẹp lắm," Kim Lâm Uẩn hạ nỏ xuống, cố kiềm chế nhịp tim gấp gáp của mình rồi cười nói: "Trẫm ban cho ngươi hoa đẹp rượu ngon đấy, nhận thưởng đi."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
33


Chuông kêu leng keng, trong rừng lặng ngắt như tờ.Phù...... may mà hệ thống không lừa y.

Kim Lâm Uẩn nhìn cành hoa trong ly, thầm thở phào nhẹ nhõm rồi đứng thẳng lên.Lần trước Đỗ Phụng đã dạy y bắn cung, còn tặng y chiếc nỏ to cỡ lòng bàn tay này.

Y biết cách dùng nhưng vẫn chưa thành thạo lắm, nếu không có "thuộc tính bổ sung tạm thời" mà hệ thống cho thì y đã chẳng dám bắn mũi tên này.Y cất nỏ đi, chờ Công Tôn Nhung nhận ly rượu ban thưởng.Đôi mày dưới đai trán của Công Tôn Nhung hơi nhíu lại, hình như cũng nghĩ trong rượu có độc, hắn nhìn chằm chằm ly rượu một hồi, sau khi cầm lên vẫn do dự chưa uống ngay."

Ngươi không dám uống à?"

Kim Lâm Uẩn nhướng mày tiến lên một bước, cao giọng hỏi: "Ngươi rắp tâm múa kiếm hại người mà không dám uống rượu trẫm ban sao?"

Lúc nãy đối phương cầm kiếm dọa y, y phải nhân cơ hội này dọa lại mới được.Y không có quyền động đến công tử nhà Công Tôn, nhưng vẫn có thể mắng đối phương mấy câu cho hả giận.Các thế gia đều coi trọng dòng dõi chính thống, muốn trừ khử y thì phải tìm một lý do chính đáng, nếu không sẽ khó lòng công khai đối phó với y.Nói xong Kim Lâm Uẩn hất cằm lên, nhìn đối phương với vẻ trịch thượng, tiếc là chiều cao không đủ.Dù sao y cũng đang sống trong sợ hãi, làm thêm một việc khiến người ta ghét cũng chẳng có gì to tát.Công Tôn Nhung siết chặt ly rượu, sắc mặt không mấy thay đổi, bởi vì Kim Lâm Uẩn đã lùi lại: "Đa tạ bệ hạ ban rượu."

Dứt lời, hắn hờ hững cắm cành hoa vào búi tóc rồi vung tay áo lên, ngửa đầu uống cạn ly rượu.Kim Lâm Uẩn bĩu môi nghĩ thầm: Lại làm bộ làm tịch.Y hoài nghi Công Tôn Nhung bắt chước hoàng thúc của mình, chỉ là đối phương còn quá trẻ, bộ dạng cao ngạo khiến y không ưa nổi.Nhưng các môn khách lại rất thích điểm này, đám văn nhân kia làm thơ viết văn về nhà Công Tôn, hết lời ca ngợi khí phách ngạo nghễ của công tử trưởng.Uống hết rượu, Công Tôn Nhung đặt ly vào khay mạ vàng rồi chắp tay với y định nói gì đó, nhưng Kim Lâm Uẩn đã lên tiếng trước.Kim Lâm Uẩn xòe tay ra: "Đưa cho ta."

Công Tôn Nhung sững sờ nhìn tay y, không biết y muốn gì."

Kiếm."

Kim Lâm Uẩn nói: "Chẳng phải ngươi muốn dâng cho trẫm sao?"

Công Tôn Nhung tháo thanh kiếm xuống, hình như nghiến răng một cái rồi mới cung kính cúi đầu dâng cho y bằng cả hai tay.Kiếm nặng hơn Kim Lâm Uẩn tưởng, nhìn gần hoa văn trên vỏ kiếm rất tinh xảo.

Y rút kiếm ra một đoạn, lưỡi kiếm được đúc bằng sắt tốt chứ không phải để làm kiếng.Y mới học chút kiếm thuật, nhưng lúc tập chỉ dùng kiếm gỗ, cầm trong tay cảm giác rất khác biệt.Công Tôn Nhung nhìn y chằm chằm rồi hỏi: "Bệ hạ có hài lòng không?"

Kim Lâm Uẩn vừa vuốt ve vỏ kiếm vừa nói: "Trẫm không rành về kiếm, chẳng có gì không hài lòng cả."

Y đoán chắc Công Tôn Nhung không định dâng kiếm cho mình, cảm thấy đây là phung phí của trời.Nghĩ đến đối phương đang nén giận, y bỗng thấy vui vẻ hẳn lên.

"Đỗ Phụng dạy trẫm bắn cung, hắn muốn dẫn binh nên trẫm cho hắn đi rồi."

Hiếm khi áp đảo được đối phương, Kim Lâm Uẩn thừa thắng xông lên, nhìn chằm chằm Công Tôn Nhung rồi hỏi tiếp: "Thiếu phủ có rảnh vào cung dạy trẫm dùng kiếm không?"

Công Tôn Nhung không trả lời, lông mày hơi nhíu lại.Cố tình làm y bẽ mặt chứ gì?

Đợi một hồi, Kim Lâm Uẩn hơi xấu hổ, sốt ruột cầm vỏ kiếm gõ nhẹ cánh tay đối phương rồi nói khẽ: "Thôi mà, ta có ép ngươi làm nam sủng đâu, ngươi ừ đại một tiếng đi, nể mặt ta chút xíu được không?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
34


Sau khi tiệc kết thúc, Thượng Quan Tú vẫn đi theo y, còn để bụng hơn cả y, lẩm bẩm nói: "Chỉ là thiếu phủ mà dám bất kính với bệ hạ như vậy......

Bệ hạ cần gì phải cho hắn thể diện chứ?"

Kim Lâm Uẩn nghĩ: Đừng nói thiếu phủ mà ngay cả một vị quan tép riu cũng quản được nhiều hơn y.Một Hoàng đế bù nhìn sao đáng được người khác kính trọng chứ.Nhớ lại vẻ mặt nhẫn nhịn của Công Tôn Nhung lúc nãy, Kim Lâm Uẩn vui phơi phới, lúc đi không còn cúi đầu, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường.Đây là lần đầu tiên y "ỷ thế hiếp người".Thượng Quan Tú xem tiến cung là ân sủng, nhưng Công Tôn Nhung lại theo phe đối lập với y, e rằng sẽ xem đây là một sự sỉ nhục.Bất kể thế nào, Công Tôn Nhung cũng chịu dạy y dùng kiếm.Kim Lâm Uẩn định sau khi về cung sẽ thường xuyên triệu kiến Công Tôn Nhung, rất có thể đối phương sẽ giả bệnh từ chối, điều này rất hợp ý Kim Lâm Uẩn, y thật sự không nghĩ ra họ có chuyện gì để nói khi gặp nhau.Trời vẫn chưa tối, hiếm khi được ra ngoài ngắm hoa nên chưa cần vội về cung.

Sau khi tống khứ đám công tử kia, y có thể thoải mái ngắm cảnh ở đây.Thượng Quan Tú không đi ngang hàng với y mà đi sau một bước, đầu cúi thấp, vẻ mặt vẫn rầu rĩ."

Cũng đâu phải lần đầu họ bất kính," y quay lại nói với Thượng Quan Tú: "Ta quen rồi, ngươi đừng để ý làm gì."

Nói xong y cười: "Ngươi nhìn đi, ta sinh ra với gương mặt này, tính tình lại nhút nhát, chẳng có chút uy nghiêm nào của thiên tử cả......"

Thượng Quan Tú nắm chặt cán dù, đột nhiên ngẩng đầu lên, chẳng biết đôi mắt đỏ hoe từ bao giờ, "Sao có thể quen được?

Sao có thể không để ý được chứ?"

Sao lại khóc?

Kim Lâm Uẩn sửng sốt, vô thức nắm lấy tay đối phương.Tay Thượng Quan Tú lạnh buốt, mang theo hơi lạnh đầu xuân, ý nghĩ oán hận truyền qua bàn tay siết chặt: "Ta đã bao giờ được bệ hạ tặng hoa đâu......"

Thì ra hắn đang ấm ức vì chuyện này sao!?Kim Lâm Uẩn hoài nghi mình nghe nhầm tiếng lòng, lúc nãy y mượn cành hoa làm tên chỉ để khoe mẽ, tiện thể dọa Công Tôn Nhung chứ đâu phải tặng hoa cho đối phương.Y lúng túng quay đầu nhìn cây hoa bên cạnh, nghiêm túc chọn lựa rồi kiễng chân hái cành đẹp nhất."

Muốn cài lên tóc không?"

Y hỏi.Thượng Quan Tú ngẩn ngơ nhìn y, vẻ hậm hực trên mặt rốt cuộc cũng tan biến, còn cười bẽn lẽn: "Đa tạ bệ hạ."

"Ngươi cúi đầu xuống đi."

Kim Lâm Uẩn cẩn thận cài hoa lên tóc đối phương, tóc Thượng Quan Tú không có màu đen nhánh mà nhạt hơn người thường, tỏa ra mùi bạc hà thoang thoảng.

Họ đứng rất gần nhau, y nhìn thấy trên tai trái của hắn đeo một viên ngọc màu xanh đen.Khi bị y chạm vào tai, đối phương kêu khẽ một tiếng.Y vội rụt tay lại: "Viên ngọc của ngươi đẹp thật."

"Nương đeo cho ta đấy."

Thượng Quan Tú cúi đầu nói khẽ: "Nhưng chỉ là ngọc rẻ tiền thôi."

Kim Lâm Uẩn nói: "Nếu là mẫu thân tặng thì quý hơn ngàn vàng nữa......

Huống hồ ngươi đeo rất đẹp, vậy chẳng phải đủ rồi sao?"

Nhờ đọc được tiếng lòng, ít nhất cũng có thể xác định Thượng Quan Tú đứng về phía y, khi ở cạnh đối phương không cần quá giữ kẽ.

Y thở dài cười với hắn: "Trẫm thưởng hoa cho ngươi rồi còn gì, đừng mặt ủ mày chau nữa."

Cười một hồi, y phát hiện có mấy công tử lẽ ra đã về nhưng lại lén lút nấp đằng xa nhìn trộm họ.Tiêu rồi, chắc không phải họ nghĩ Thượng Quan Tú cũng là nam sủng của y đấy chứ?Hành động lúc nãy hơi thân mật, Kim Lâm Uẩn lùi lại một bước giữ khoảng cách với Thượng Quan Tú, nhưng đối phương đột nhiên nắm lấy tay y."

Sao không triệu ta vào cung?"

Thượng Quan Tú nhìn y, môi mím chặt, không nói lời nào nhưng tiếng lòng lại truyền sang liên tục: "Vì ta không đẹp nên không lọt vào mắt bệ hạ sao?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
35


Sao Thượng Quan Tú lại đưa ra kết luận này chứ?

Rõ ràng y triệu người vào cung là vì tài năng mà!

Khóe miệng Kim Lâm Uẩn giật giật, vội vàng giải thích: "Trẫm triệu hắn vào cung chỉ để chọc tức hắn thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Y sợ lời này bị người của Công Tôn Nhung nghe thấy nên thì thầm: "Thiếu phủ kiêu ngạo lắm, không chịu gặp ta đâu."

Y đang định nói tiếp với Thượng Quan Tú thì Giang Phục đột nhiên gọi y, nói người trong cung đến nhắn y về cung sớm.Chẳng lẽ hoàng thúc đang tìm y sao?Trước khi đi, y cẩn thận chọn lựa rồi hái một cành hoa mới nở để mang về tặng hoàng thúc.Nắng chiều rực rỡ cuối chân trời, Kim Lâm Uẩn ngồi trên xe ngựa, cảm thấy những chuyện xảy ra trong thời gian qua hệt như một giấc mơ.Nếu không có hệ thống thì hôm nay y sẽ bị lép vế trong buổi tiệc.

Y xòe tay ra, nhìn mấy vết chai trên đầu ngón tay và lòng bàn tay rồi tự hỏi: Phải tập thêm bao lâu mới có thể tự mình bắn trúng đây?Tập võ mệt, học hành mệt, dù vậy y cũng không muốn sống buông thả như trước kia nữa.Nếu kém cỏi hơn người khác thì cứ nỗ lực gấp trăm lần, kiểu gì cũng có kết quả thôi, ừm......

Ít nhất bây giờ xem công văn, y cũng không thấy khó hiểu nữa.Đợi xe ngựa của nhà Thượng Quan đi khuất, Giang Phục nãy giờ im lặng mới gõ cửa xe nói: "Lẽ ra ngươi không nên nói chuyện với hắn nhiều như vậy."

Kim Lâm Uẩn vén màn lên hỏi: "Ngươi nói ai cơ?"

"Còn ai nữa?"

Giang Phục nói: "Người họ Thượng Quan kia kìa."

Hoàng thúc không thích nhà Thượng Quan, Giang hộ vệ do hoàng thúc phái đến, ngăn cản y qua lại với Thượng Quan Tú cũng là điều dễ hiểu.Kim Lâm Uẩn vừa nghĩ vừa bưng hộp bánh trong xe ra cửa sổ: "Ngươi đói không?

Ăn một miếng nhé?"

Giang Phục không cầm bánh mà nghiêm mặt nhìn y: "Đừng tùy tiện triệu người vào cung, bọn họ đều không phải người tốt......"

Y ngắt lời đối phương, đưa một miếng bánh đậu xanh ra: "Ngươi canh gác hơn nửa ngày, suốt buổi tiệc chưa ăn gì.

Cái này ít ngọt, ăn ngon lắm."

Y khăng khăng muốn cho, Giang Phục hết cách đành phải cầm bánh: "Đa tạ bệ hạ ban thưởng."

"Đừng khách sáo đừng khách sáo, ở đây còn nhiều lắm."

Kim Lâm Uẩn cười nhìn đối phương ăn bánh đậu xanh, cảm thấy mình thật thông minh.

Giang hộ vệ bận ăn bánh sẽ không rảnh càm ràm y nữa.Sau buổi tiệc này, y bắt đầu thích Thượng Quan Tú, dù sao đối phương cũng gần như toàn tâm toàn ý với y – Nếu tiếng lòng kia không phải là giả.Thảo nào các đế vương trong sách cổ luôn bị gian thần lừa gạt.

Kim Lâm Uẩn chống cằm nghĩ ai cũng nói Thượng Quan Tú xấu xa, nhưng Thượng Quan Tú thật lòng khích lệ y, còn sẵn sàng trả thù đám người kia cho y nữa.Nhớ lại lúc đối phương hỏi mình có ban rượu độc không, y hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy không nên cười, đây là dấu hiệu của một hôn quân!Giang hộ vệ chợt hỏi y: "Sao bệ hạ biết ta không ăn gì trong buổi tiệc?"

Kim Lâm Uẩn hầm hừ: "Ngươi đứng ngay sau lưng ta, sao ta không biết hành động của ngươi chứ?"

Giang hộ vệ nói: "Thần tưởng bệ hạ chỉ quan tâm người khác thôi."

Y nghiêm mặt nói: "Nói gì vậy?

Trẫm đây là mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, trong lòng ôm cả thiên hạ!"

Giang Phục nghe y nói vậy thì cười khẽ.Cười xong Giang Phục lại nói nhỏ với y: "Nếu bệ hạ thật sự muốn tìm nam sủng thì phải hỏi ý Nhiếp chính vương trước đã."

Kim Lâm Uẩn như bị sét đánh, hai mắt mở to, hạ giọng minh oan cho mình: "Ngươi đừng nghe mấy người kia nói bậy!

Trẫm không thích nam sắc!

Trẫm không muốn tìm nam sủng đâu!"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
36


Kim Lâm Uẩn cứ tưởng Giang Phục chỉ kiếm cớ gọi mình về, không ngờ hoàng thúc đến ăn tối với y thật.

Trên đường đến đình nhỏ dùng bữa, y gõ chuôi kiếm vào cánh tay Giang hộ vệ rồi dặn hắn: "Ngươi đừng nói lung tung trước mặt hoàng thúc nhé."

Chuyện ở buổi tiệc có lẽ đã truyền đến tai hoàng thúc, y phải đem thanh kiếm của Công Tôn Nhung cho hoàng thúc xem.Gió buổi tối mát hơn ban ngày, dòng suối quanh hòn non bộ gợn sóng lăn tăn.

Nhìn thấy bóng người trong đình, Kim Lâm Uẩn thầm siết chặt đai lưng, bữa tối do hoàng thúc sắp xếp luôn thịnh soạn hơn lúc y ăn một mình, chỉ cần lơ là chút xíu sẽ ăn no căng, dạo này y đang giảm cân nên phải cố gắng kiềm chế.Trong đình treo mấy ngọn đèn, người đàn ông ngồi cạnh bàn mặc áo xanh đen, thắt lưng màu vàng sẫm.

Hắn có gương mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt lại toát ra sát khí không thể che giấu khiến người hầu không dám đến gần.Khi sắp đến nơi, Kim Lâm Uẩn tăng tốc chạy tới trước mặt đối phương: "Hoàng thúc!"

Sau khi ngồi xuống cạnh hoàng thúc, y nhìn trộm hắn mấy lần rồi nghĩ thầm: Hoàng thúc vẫn đẹp trai nhất, những người khác đều thua xa."

Hoàng thúc, cháu hái hoa cho hoàng thúc nè!"

Nhìn trộm một hồi, y sực nhớ mình có đồ muốn tặng nên lấy cành hoa cắm trong bình sứ và hộp đá đựng hai miếng bánh vải thiều ra, cuối cùng đặt thanh kiếm lên bàn, "Đây là kiếm của nhà Công Tôn đấy ạ."

Người đàn ông nhìn y rồi lại nhìn cành hoa đỏ rực trong bình sứ trắng, không động vào bánh, cũng chẳng nhìn thanh kiếm kia: "Ăn cơm trước đã."

Nói xong hắn sai người hầu đem hết mấy thứ này đi rồi lần lượt bưng đồ ăn nóng hổi lên.Từ nhỏ đến lớn Kim Lâm Uẩn chưa từng bị quản giáo nên hành xử không theo phép tắc.

Trước kia mẫu thân cưng chiều y, sau đó hoàng thúc quản y nhưng cũng chẳng đặt ra quy định gì, còn cho phép y nói huyên thuyên trong bữa ăn.Y vừa ăn những món hoàng thúc gắp cho vừa kể hắn nghe chuyện xảy ra trong buổi tiệc."

Hắn còn định dọa cháu nữa," nhắc đến điệu múa kiếm của Công Tôn Nhung, Kim Lâm Uẩn nhíu mày, sau đó lại cười nói: "Nhưng hôm nay cháu gặp may nên cho hắn một vố rồi."

Y chưa rõ thái độ của hoàng thúc đối với nhà Công Tôn nên lúc nói chuyện luôn quan sát vẻ mặt thanh niên.Họ là chú cháu ruột, nhưng trong hoàng tộc giết cha giết con không phải chuyện hiếm, người thân chưa chắc đã quan trọng hơn ngai vàng.Hoàng thúc nhìn y: "Xảy ra chuyện gì?"

Trên đường đi Kim Lâm Uẩn đã soạn sẵn lời giải thích: "Cháu giả bộ cầm nỏ bắn hắn, lúc đầu chỉ định bắn qua đầu hắn, không ngờ lại bắn trúng chuông trên cây khiến bọn họ sợ khiếp vía."

Nói xong y tỏ vẻ đắc ý, khóe miệng không kìm được nhếch lên.Nghĩ đến Công Tôn Nhung cũng là người dưới trướng hoàng thúc, y vội nín cười rồi cúi đầu nói: "Cháu, cháu không định làm hắn bị thương đâu......"

Hoàng thúc uống một hớp rượu rồi nói: "Bị thương thì bị thương, tránh không kịp là do hắn vô dụng."

Kim Lâm Uẩn ngẩng đầu lên hỏi: "Hoàng thúc không trách cháu sao?"

Hoàng thúc đặt ly rượu xuống rồi bảo y: "Hắn còn hù dọa ngươi nữa thì cứ bắn thẳng vào ngực hắn."

Cái này, cái này không ổn lắm đâu?

Kim Lâm Uẩn sững sờ một hồi, cảm thấy hoàng thúc chỉ dỗ dành mình chứ không phải muốn mình giết người thật.

Y đang cố suy đoán ý nghĩ của hoàng thúc thì đối phương đột nhiên nắm lấy tay y rồi cụp mắt nhìn lòng bàn tay y.Ngón tay thô ráp của người đàn ông cọ xát lớp chai trên lòng bàn tay khiến y hơi nhột, y nuốt nước miếng, sợ mình hành động lộ liễu quá khiến hoàng thúc nghi ngờ.Hoàng thúc không nói gì mà chỉ bóp nhẹ ngón tay y.Y hoang mang ngơ ngác nắm ngón tay đối phương."

Mới học bắn cung rất dễ bị thương."

Hoàng thúc nhìn y nói: "Ngày mai ta sẽ đem cho ngươi một đôi găng tay phù hợp."
 
Back
Top Bottom