Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn

[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
20


Trời còn chưa sáng Kim Lâm Uẩn đã được các cung nữ đỡ dậy khỏi giường, chải lại mái tóc dài rối tung rồi đội vương miện bằng vàng nạm ngọc lên đầu, sau đó mặc long bào lộng lẫy cho y.

Y buồn ngủ ríu cả mắt, lúc ra khỏi tẩm cung còn suýt vấp phải bậc cửa, may mà Giang hộ vệ đỡ kịp.

"Bệ hạ cẩn thận."

Giang Phục đỡ tay y, thì thầm nhắc nhở: "Ngủ thêm đi, lát nữa phải tỉnh táo chứ đừng nói nhảm trên triều."

Hôm nay là ngày triều kiến, tuy không có thực quyền nhưng y vẫn phải xuất hiện ở chính điện.Kim Lâm Uẩn dụi đôi mắt vẫn còn sưng rồi lấy tay áo che miệng ngáp một cái: "Mọi chuyện đều do hoàng thúc quyết định, ta có nói nhảm cũng chẳng ai nghe đâu."

Y béo phục phịch, không có học thức, là một con rối đầu rỗng không thể đảm đương việc nước.

Trước đây khi các quan triều kiến, y nhìn xuống từ trên ngai vàng, trông thấy dấu hiệu phe phái đủ màu trên đầu họ nhưng chẳng có dấu hiệu nào thuộc về y.Giang Phục nhìn gương mặt sáng như trăng rằm của thiếu niên, dạo này đối phương gầy đi nhiều, tuy vẫn còn mũm mĩm nhưng cũng không thể gọi là béo.Thật ra hắn cảm thấy ngoại hình bệ hạ bây giờ rất ổn, khỏi cần giảm cân thêm nữa.

Sau khi mỡ thừa không còn che lấp các đường nét trên mặt, nhìn y hết sức đáng yêu.

Thân hình cũng khá săn chắc, gặp thích khách không dễ bị thương chỗ hiểm.Giang Phục cao to nên có thể chặn tầm nhìn của người khác, được hắn che chắn, Kim Lâm Uẩn chợp mắt thêm một lát.Bạc Lãm Đan nói hôm nay sẽ có người dâng tấu về cuộc nổi loạn ở Lệnh Châu, tối qua Kim Lâm Uẩn nghiên cứu bản đồ trên giường rất lâu, mặc dù y không phụ trách điều binh khiển tướng nhưng cũng không thể mù tịt được.Y chẳng quen ai trong Bộ Binh nên đành đi hỏi Đỗ Phụng xuất thân từ nhà tướng, hắn không nói thẳng với y mà sau đó mới gửi một bức thư dài đến.Trong thư là danh sách tướng lĩnh đứng đầu các phe phái trong quân đội, còn giải thích rõ cách họ khống chế thế lực của nhau.Hoàng thúc từng dẫn binh trấn thủ biên cương, chỉ trong ba ngày đã đánh đuổi dị tộc xâm lược, giành chiến thắng vang dội, nhờ trận chiến này mà có uy tín cực cao trong quân đội.Kim Lâm Uẩn vừa nghĩ chuyện này vừa đi qua cửa đại điện, bước lên tấm thảm dài dẫn đến ngai vàng.Y vừa xuất hiện thì các quan lập tức sững sờ, hoài nghi Nhiếp chính vương nuôi chết tiểu Hoàng đế trước đây rồi tìm một người có gương mặt tương tự để làm bù nhìn.Bọn họ quay sang nhìn nhau, trong điện im ắng hồi lâu mới có người dâng tấu theo quy trình.Bạc Lãm Đan nói y đã làm vua một nước thì dù có sợ hãi cỡ nào cũng không được để lộ trước mặt người khác.

Kim Lâm Uẩn cố tỏ vẻ nghiêm nghị, nhưng tướng mạo y đoan chính thanh tú, khuôn mặt lại bầu bĩnh nên có nghiêm mặt cũng chẳng dọa được ai.Đỗ Phụng đứng cạnh cây cột, thấy y trưng ra vẻ mặt này thì suýt bật cười.Ít ra vẫn tốt hơn bộ dạng hèn nhát trước đây.Kim Lâm Uẩn ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe các quan can gián chuyện thuế má.Nghe một hồi, hai mắt y sáng lên, hai ngày trước y vừa bàn việc này với Bạc Lãm Đan.Chuyện dân sinh chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích thế gia thì y có thể thay đổi chút ít: "Năm nay Vân Châu mùa màng thất bát nên sẽ xem xét miễn giảm thuế.

Nghe nói mấy ngày nay có hiện tượng lạ giống như điềm gở, cho dân chúng di tản sang thành lân cận để tránh thiên tai trước đi."

Để thưởng cho y dạo này học hành chăm chỉ, hệ thống đã tặng y một chiếc la bàn nhỏ, nói y có thể dùng nó để xem trộm thiên cơ.Theo chỉ dẫn của la bàn thì thiên tai sắp giáng xuống Vân Châu.

Nếu không phòng trước thì dân chúng sẽ phải lang bạt khắp nơi, còn có nguy cơ bùng phát dịch bệnh.Quốc khố không mấy dồi dào nhưng vẫn thừa sức cứu trợ thiên tai.

Y muốn giao việc này cho nhà họ Bạc, tuy mấy lão thần kia hơi cổ hủ nhưng làm việc đâu ra đấy, lại thanh cao chính trực nên không sợ tham ô tiền cứu trợ.Nghe y nói xong, các quan càng kinh ngạc hơn.Những lời này do Nhiếp chính vương dạy sao?

Nghe không giống lắm.

Chẳng lẽ tiểu Hoàng đế thật sự đã bị Nhiếp chính vương nuôi chết, sau đó thay bằng người khác thông minh hơn sao?
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
21


Khi nói đến người dẫn quân tác chiến lần này, Kim Lâm Uẩn hít sâu một hơi, thật ra việc cử ai đi đã được quyết định từ trước, nhưng y là thiên tử nên có quyền chỉ định thêm một người ra trận.Binh lực ở Lệnh Châu chưa đủ hùng hậu, khả năng thắng lợi chỉ khoảng bảy tám phần.Đỗ Phụng là con trai võ tướng, vừa dũng cảm vừa mưu trí, mặc dù dã tâm ngút trời nhưng mấy năm nay bị giam hãm trong cung, chỉ loanh quanh diệt cướp gần kinh thành chứ chưa bao giờ có cơ hội ra chiến trường.Lần trước Đỗ Phụng nâng bàn tay cầm kiếm của y trong lúc tập võ, y đã nghe được tiếng lòng của đối phương.Chỉ cử thêm một người hỗ trợ chiến đấu thôi, chắc hoàng thúc sẽ không bác bỏ đề nghị của y đâu nhỉ?

Kim Lâm Uẩn hơi thấp thỏm nhưng vẫn nói ra ý định của mình.Đây là lần đầu tiên y nhúng tay vào chiến sự, các quan nhìn nhau rồi âm thầm quan sát vẻ mặt Nhiếp chính vương.Thanh niên bị đám người nhìn chằm chặp có gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng đến mức khiến người ta e dè.

Hắn mặc áo xanh, vạt áo và tay áo hẹp thêu hình mây bằng chỉ bạc, thắt lưng màu ngọc bích, còn đeo một miếng ngọc bội xanh biếc.Hắn ngẩng đầu lên, im lặng nhìn thiếu niên trên ngai vàng, không tán thành mà cũng chẳng phản đối.Kim Lâm Uẩn ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra tim đập như trống, sau gáy rịn đầy mồ hôi.

Y âm thầm siết chặt tay vịn ngai vàng rồi liếc nhìn hoàng thúc.Y không quen tự mình quyết định, hồi bé có cha mẹ lo, sau này có hoàng thúc che chở nên y chẳng cần phụ trách việc gì.Quyết định này đúng hay sai?Chóp mũi y cũng lấm tấm mồ hôi, bờ môi run rẩy, cuối cùng lấy hết can đảm nói tiếp: "Đỗ tướng quân từng chiến đấu ở Lệnh Châu nên quen thuộc với địa hình và cách phòng thủ ở đó, tiếc là năm ngoái ông ấy bị thương, giờ không tiện đi xa.

Đỗ Phụng là con trai độc nhất của ông ấy, võ công cao cường, cũng hiểu rõ tình hình Lệnh Châu, sau khi cân nhắc kỹ càng, trẫm cử hắn làm phụ tá cho Binh mã sứ, cùng hành quân với quân đội."

Nói xong một tràng dài, Kim Lâm Uẩn hít sâu một hơi rồi ngẩng cao đầu, bắt chước dáng vẻ của hoàng thúc liếc nhìn quần thần: "Các ái khanh nghĩ sao?"

Triều thần báo cáo những chuyện gần đây, rốt cuộc buổi triều kiến cũng kết thúc, suốt quá trình Kim Lâm Uẩn như ngồi trên bàn chông, cả bộ đồ ướt đẫm mồ hôi.Y cũng muốn bãi triều sớm nhưng chân run không đứng dậy nổi, đành phải nghiêm mặt ngồi tại chỗ, đợi các quan lui ra hết mới gắng gượng đứng dậy.Nếu không có hoàng thúc thì đời nào y trấn áp được đám người này?Cuối cùng hoàng thúc phải lên tiếng thì lời y nói mới có hiệu lực.May mà các quan đứng xa nên không thấy đôi mắt đỏ hoe vì căng thẳng và mồ hôi tuôn đầm đìa của y.Sau khi quỳ xuống lãnh chỉ, Đỗ Phụng ngẩng đầu nhìn y như có điều muốn nói.Dấu hiệu trên đầu Đỗ Phụng nhấp nháy mấy lần, chuyển sang màu vàng trong tích tắc rồi biến mất."

Sao lại cử Đỗ Phụng đi?"

Sau khi mọi người ra về, hoàng thúc đứng dưới thềm hỏi y.Mấy ngày nay y không gặp hoàng thúc nên không thể hỏi ý hắn trước.

Kim Lâm Uẩn nuốt nước miếng, dè dặt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thanh niên rồi hỏi: "Hoàng, hoàng thúc, cháu làm sai sao ạ?"

Hoàng thúc nói: "Bệ hạ không sai."

Nói xong thanh niên chìa tay ra với y, y chớp mắt mấy cái rồi đặt tay mình lên lòng bàn tay to rộng của hắn.Hình như hoàng thúc không giận thì phải.Kim Lâm Uẩn thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Hoàng thúc, cung tên có tốt cỡ nào đi nữa mà để lâu cũng sẽ mục nát.

Hắn đã sẵn lòng đền đáp triều đình thì cứ cho hắn đi đi."

"Bệ hạ đừng để thần tử dắt mũi."

Hoàng thúc đỡ tay y nói: "Nếu cho đi dễ dàng thì bọn họ không biết trân trọng đâu."

Kim Lâm Uẩn ngoan ngoãn gật đầu: "Hoàng thúc, cháu...... cháu vốn định nói với hoàng thúc, nhưng mấy ngày nay hoàng thúc bận quá nên cháu không gặp được.

Lần sau cháu nhất định sẽ bàn trước với hoàng thúc."

Đi một đoạn, hoàng thúc quay sang nhìn y hồi lâu rồi nói: "Ngươi rất giống huynh trưởng."

Huynh trưởng mà đối phương nhắc đến chính là phụ hoàng của y.

"Phụ hoàng là minh quân," Kim Lâm Uẩn cúi đầu nói: "Còn cháu chẳng là gì cả."

"Huynh trưởng lao tâm khổ tứ vì việc nước, lo nghĩ nhiều quá nên mới ngã bệnh," thanh niên lại nhìn tới trước rồi trầm giọng nói: "Ta không muốn ngươi giống như hắn."

Hai bên đường trồng hoa, gió thổi xào xạc, chỉ trong nháy mắt hoa đã rụng đầy đất.Kim Lâm Uẩn kiễng chân ôm thanh niên bên cạnh."

Hoàng thúc, cháu chỉ còn mình ngài là người thân thôi."

Y nhắm mắt nép vào lòng đối phương, lẩm bẩm nói: "Cháu không muốn ngài vất vả như phụ hoàng, cũng không muốn giành thiên hạ với ngài đâu......"

Y chẳng muốn gì cả, chỉ mong hoàng thúc bình an thôi.Nói xong y lại muốn khóc.Những giọt nước mắt kìm nén trên triều đình bỗng chốc trào ra.

"Cháu......"

Kim Lâm Uẩn ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn đối phương với vẻ buồn bã, "Cháu lớn rồi, hoàng thúc đến tẩm cung ngủ với cháu được không?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
22


Kim Lâm Uẩn vừa nói xong thì lập tức hối hận, y không còn nhỏ nữa, sao có thể bảo hoàng thúc ngủ chung với mình được chứ?

Y vội vàng giơ tay áo lên lau mặt rồi cúi đầu lí nhí: "Cháu, cháu nói bừa thôi, hoàng thúc đừng xem là thật."

"Được."

Thanh niên nhẹ nhàng nắm tay y, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt y, "Ta sẽ đến."

Màn đêm buông xuống, trăng treo ngọn cây.Vì hoàng thúc sắp đến nên Kim Lâm Uẩn cố ý xông hương tắm rửa, trước khi ngủ còn hồi hộp đi qua đi lại cạnh giường.Trước giường chừa lại một ngọn đèn, từng lớp sa mỏng hạ xuống bao quanh long sàng, thiếu niên mặc áo lót rộng rãi ngồi bên trong nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài màn.Y co chân lại rồi tì cằm lên đầu gối, mái tóc đen như rong biển xõa tung sau lưng, vẫn còn ẩm ướt chưa khô.Mí mắt y sụp xuống vì buồn ngủ, nhưng hễ nghe tiếng động ngoài cửa thì lập tức mở mắt, mong ngóng nhìn ra ngoài màn.Hoàng thúc chưa tới nên y không thể ngủ được.Thị vệ tuần tra đã đi xa, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu, sau đó mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Đêm đã khuya, bóng tối như nuốt chửng mọi âm thanh, trong cung lặng ngắt như tờ.Kim Lâm Uẩn ngáp một cái rồi tựa vào thành giường, cúi đầu đọc sách một hồi, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Y có một giấc mơ ngắn ngủi, trong mơ bầu trời vần vũ, y chạy dọc hành lang hoàng cung để tìm mẫu hậu.Y chạy nhanh quá nên sơ ý va phải một người, người kia mặc áo giáp cứng ngắc làm trán y u lên một cục.Mưa to như trút, tiếng sấm rền vang phía xa.

"Đừng chạy nhanh thế."

Thiếu niên kia cất kiếm đi rồi khom lưng bế y lên, "Muốn tìm ai vậy?"

"Hoàng thúc......"

Kim Lâm Uẩn nói mớ, đột nhiên cảm nhận được hơi ấm trên mặt.Dưới ánh đèn tù mù, y nhìn thấy người trong mơ xuất hiện trước mặt mình.Y dụi mắt, sau khi biết chắc không phải mơ thì mừng rỡ ôm chầm lấy đối phương: "Hoàng thúc!"

"Suỵt."

Thanh niên giơ tay che miệng y rồi hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

Kim Lâm Uẩn kề vào tai đối phương nói nhỏ: "Cháu muốn đợi hoàng thúc mà.

Lỡ ngủ quên thì đâu nói chuyện với hoàng thúc được nữa."

Hoàng thúc dậy sớm hơn y, nếu y ngủ say quá thì đối phương sẽ đi mất trước khi y tỉnh dậy.Họ cúi đầu sát nhau, thì thầm vài câu chỉ có hai người nghe thấy.

"Nhiều việc quá nên đến muộn."

Hoàng thúc vén màn lên, "Để ta đi thay đồ đã."

Kim Lâm Uẩn thò đầu ra khỏi màn, trông thấy hoàng thúc cởi đai lưng cạnh giường.

Hình như đối phương không có thời gian thay quần áo nên vẫn mặc bộ đồ màu xanh thẫm lúc triều kiến, hoa văn mây lấp lánh trong bóng đêm, tựa như một con rồng ẩn nấp trong sương mù.Thanh niên quay lưng lại với y, cởi áo ngoài rồi đến áo lót, để lộ tấm lưng săn chắc.

Trên lưng hắn có mấy vết sẹo đậm màu, vết thương đã lành nhưng dấu vết vẫn còn mãi.Hoàng thúc treo y phục lên giá, lau mình bằng nước ấm để cạnh giường rồi mặc áo lót vào."

Hôm nay trời nóng đổ mồ hôi."

Hoàng thúc đi tới trước mặt y, hỏi y còn ngửi thấy mùi mồ hôi không.Kim Lâm Uẩn chồm tới hít hít một lát rồi lắc đầu nói: "Không có mùi mồ hôi, ừm...... mà có mùi sắt thì phải."

Nói xong y lẩm bẩm suy đoán: "Là mùi áo giáp sao?

Hay là mùi kiếm?"

Thanh niên cúi đầu nhìn y, ngón cái vuốt ve đôi môi mấp máy của y, "Bệ hạ, là mùi máu đấy."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
23


Kim Lâm Uẩn giật mình, hai tay nắm chặt lòng bàn tay thanh niên, sốt ruột hỏi: "Hoàng thúc có bị thương chỗ nào không?"

Khi hoảng hốt mặt y sẽ nhăn lại như bánh bao, thanh niên thấy thú vị nên giơ tay kia lên véo má y mấy cái.Kim Lâm Uẩn nhìn vào đôi mắt đen của đối phương, khuôn mặt được ánh nến nhuộm thành màu vàng ấm áp.

Thấy ý cười trên mặt hoàng thúc, có vẻ như không bị thương, y mới thở phào nhẹ nhõm rồi tươi cười trở lại.Hoàng thúc thổi tắt đèn, ngồi xuống cạnh y nói: "Những kẻ giết người thường ám mùi máu không thể rửa sạch, không phải máu của ta đâu, đừng lo.

Nếu ngươi không thích mùi này thì ta không ở lại đây nữa."

Hiếm hoi lắm mới có dịp ở riêng với hoàng thúc, sao y lại đuổi hắn đi vì chuyện nhỏ nhặt này được chứ.Kim Lâm Uẩn nắm chặt tay hoàng thúc, thanh niên đi xuyên màn đêm tới cung của y, trên người còn mang hơi lạnh của gió, bàn tay cứng rắn như một khối sắt rèn.Y chồm tới ngửi đối phương như cún con, mùi máu lạnh lẽo, mùi huân hương hay dùng trong cung, còn có một mùi đăng đắng khó tả, tất cả hợp thành mùi hương chỉ thuộc về đối phương.Ngửi xong y hài lòng nằm phịch xuống giường, kéo thanh niên nằm cạnh mình rồi thì thầm: "Cháu thích mùi của hoàng thúc lắm."

Màn đêm tựa như một tấm sa đen nhẹ nhàng bao trùm lấy họ, y không thấy rõ mặt đối phương mà chỉ thấy được đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, khiến y nhớ lại con hổ khổng lồ ngày xưa được nuôi trong cung.Hồi bé y rất sợ hoàng thúc, đối phương có tướng mạo hung dữ, ánh mắt lúc nào cũng lạnh như băng, còn rất kiệm lời, hiếm khi dỗ dành trẻ con như những người khác.Nước chư hầu tiến cống một con hổ vàng, phụ hoàng thưởng nó cho hoàng thúc.Y nhát gan nên chỉ dám đứng xa nhìn, con hổ kia cực kỳ oai phong, thân hình vạm vỡ, cái đuôi ngoe nguẩy như con trăn khổng lồ, chân hổ còn to hơn đầu y, chỉ cần một cú tát là có thể làm y bẹp dí.Mẫu thân đẩy nhẹ lưng y rồi cười nói: "A Uẩn, tới gần nhìn đi con.

Có Độ Viễn ở đó trông chừng hổ, còn có mấy hộ vệ khác nữa, nó không làm gì được con đâu."

Đối với Kim Lâm Uẩn, thiếu niên cao to kia chẳng khác hổ dữ là bao, chỉ một ánh mắt đã dọa y sợ run.Y chẳng muốn đến gần con hổ chút nào, nhưng y là Thái tử, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, mẫu thân và phụ hoàng đều bảo y đi nên y đành nín thở rồi lề mề tới gần con hổ.Sau khi thử đến gần nhìn một cái, y lập tức nép sát vào mẫu thân.Kim Lâm Uẩn bé nhỏ vừa tự trấn an mình vừa từ từ tiến lại gần con hổ khổng lồ, hai chân run lẩy bẩy.

Nó mở to mắt lạnh lùng nhìn y, tựa như có thể lao tới bất cứ lúc nào.Ngoài trời đột nhiên mưa lâm râm.Hoàng thúc nghe y nhắc lại chuyện xưa thì im lặng hồi tưởng một lát rồi nói: "Tại ta suy nghĩ không thấu đáo, tự tiện bế ngươi lên lưng hổ làm ngươi sợ phát khóc."

Kim Lâm Uẩn đỏ mặt lẩm bẩm: "Hôm đó mất mặt ghê, chắc ai cũng nghĩ cháu nhát gan, không xứng làm Thái tử."

Khóc gì mà khóc?

Thiếu niên dắt hổ khẽ nhíu mày, quay sang nhìn y rồi bảo y cưỡi hổ đi một đoạn.Y gồng mình chịu đựng, nhưng thật sự quá sợ hãi nên òa khóc trên lưng hổ, nằng nặc đòi xuống.Thấy mầm biết cây, ngay cả hổ đã thuần hóa cũng không dám cưỡi, y chẳng có chút khí chất nào của thiên tử cả.Kim Lâm Uẩn đang rầu rĩ thì đột nhiên bị người bên cạnh kéo mạnh, y sửng sốt một hồi, khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của thanh niên mới phát hiện mình đang nằm sấp trên người hoàng thúc.Y biết mình nặng nên vội vàng nhổm dậy, sợ mình đè bẹp đối phương."

Giờ còn sợ không?"

Hoàng thúc vén tóc mai rũ xuống của y ra sau tai rồi nói, "Nếu ngươi muốn thì ta sẽ tìm con khác cho ngươi cưỡi."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
24


Kim Lâm Uẩn ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị.

Chỉ cần có đôi cánh của hoàng thúc che chở thì mưa gió loạn lạc sẽ không bao giờ thổi vào tẩm cung của y.Khi y tỉnh lại thì hoàng thúc đã đi.Tiếng mưa tí tách ngoài cung vẫn chưa dứt, chẳng biết có phải mưa suốt đêm không nữa.Xem ra hôm nay không tiện ra sân tập võ rồi.Kim Lâm Uẩn nhắm mắt rúc vào chăn, ngửi thấy mùi hương đăng đắng mà thanh niên để lại.

Mùi hương này cho thấy sự thân mật kín đáo giữa họ, ít nhất bây giờ y đã biết chắc đối phương không có ý định giết mình.Ngửi mùi của hoàng thúc khiến y yên tâm lại, đang định trở mình ngủ tiếp thì đột nhiên có một vật nặng rơi bịch xuống bụng khiến y kêu ra tiếng.Gì vậy?

Thích khách à?!Y mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt mèo xanh lơ.Con mèo ngồi xổm trên bụng y, cúi đầu liếm lông rồi bảo y: "Đỗ Phụng sắp đến rồi, dậy rửa mặt đi."

Hệ thống biến thành mèo có hành tung bí ẩn, chỉ xuất hiện khi muốn y làm gì đó.Kim Lâm Uẩn định thần lại rồi càm ràm: "Ngươi gọi ta dậy là được rồi, cần gì phải nhảy chứ?

Ta sắp bị nội thương rồi đây này."

Hệ thống chẳng những không xin lỗi mà còn giẫm lên bụng mỡ của y: "Mỡ nhiều mà.

Bị thương gì nổi."

Y chỉ thầm nói xấu hệ thống mấy câu, không ngờ bị đối phương ghim lâu như vậy.

Kim Lâm Uẩn vừa mắng thầm vừa đưa tay vuốt bộ lông trắng muốt của con mèo, mu bàn tay lại bị cào một đường, vết thương không sâu nhưng vẫn rỉ máu."

Nhỏ mọn quá đi!"

Y chẳng buồn mặc áo mang giày mà để chân trần chạy theo con mèo xuống giường, rượt nó chạy quanh tẩm cung, dồn hết sức lực bổ nhào tới trước, rốt cuộc cũng bắt được con vật xấu tính này.Kim Lâm Uẩn nằm trên sàn ôm mèo vào lòng, cố ý hôn nó chùn chụt để chọc tức nó.Mặt y dính đầy lông mèo, cảm thấy mình đã lật ngược tình thế, đang đắc ý thì ngẩng đầu thấy một người đứng ở cửa tẩm cung.Đỗ Phụng!?

Kim Lâm Uẩn hết sức xấu hổ, lồm cồm bò dậy nhìn quanh, biết chắc không có cung nhân nào khác mới thở phào nhẹ nhõm.May quá may quá, Đỗ Phụng quen y từ nhỏ đến lớn, đã thấy hết bộ dạng xấu xí của y nên giờ bị đối phương bắt gặp cũng không sợ mất mặt.Y lấy dây cột tóc buộc lại mái tóc dài rối tung rồi đi nhanh tới trước mặt Đỗ Phụng hỏi: "Ngươi đến rồi à?

Sao không gõ cửa?"

"Thần có gõ mà, tại bệ hạ không nghe thấy thôi."

Thiếu niên tuấn tú nhướng đôi mày rậm lên, tháo tấm lệnh bài bên hông đưa cho y xem, "Chẳng phải bệ hạ đã nói nếu có việc quan trọng cần bẩm báo thì có thể dùng tấm lệnh bài này vào tẩm cung gặp ngài bất cứ lúc nào sao?"

"Việc quan trọng gì?"

Hỏi xong Kim Lâm Uẩn cúi đầu nhìn chiếc áo lót nhăn nhúm của mình, cảm thấy ăn mặc kiểu này không hợp để bàn chuyện với người khác nên đỏ mặt nói: "Không được, ngươi ra ngoài đợi chút nhé, để ta đi thay đồ rửa mặt đã."

Đỗ Phụng ngăn y lại: "Đừng gọi cung nhân, thần có thể hầu bệ hạ mà."

Đây không phải lần đầu Đỗ Phụng làm việc này, Kim Lâm Uẩn cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

Đối phương chải tóc cho y, vuốt thẳng những nếp nhăn trên áo rồi quỳ một gối trước mặt y, mang đôi giày đen thêu hình rồng vào chân y.Kim Lâm Uẩn cúi đầu nhìn đối phương, giả bộ ho khan mấy tiếng rồi hỏi: "Ái khanh có việc quan trọng gì thế?"

Đỗ Phụng không nhìn y mà cúi đầu nói: "Hai ngày nữa ta sẽ theo quân xuất chinh."

"Ra trận nguy hiểm lắm, ngươi nhớ cẩn thận nhé."

Kim Lâm Uẩn chạm nhẹ mũi giày vào đầu gối hắn rồi nói: "Ra ngoài rèn luyện nhiều một chút, biết đâu sẽ trở thành tướng giỏi hơn cả cha ngươi nữa, trẫm đang chờ ngươi kiến công lập nghiệp đây!

Đừng làm ta sốt ruột nữa, rốt cuộc ngươi có việc quan trọng gì thế, chẳng lẽ ngươi sợ rồi à?"

Đỗ Phụng im lặng một hồi mới ngẩng đầu nhìn y chăm chú, sau đó cầm tay y lên, áp gò má nóng ấm vào mu bàn tay y, đôi môi mỏng kề sát vết thương vừa cầm máu của y: "Việc quan trọng của ta là...... là gặp ngươi.

Tình thế trong triều rất nguy hiểm, ngươi cũng phải cẩn thận đấy nhé."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
25


Đỗ Phụng hạ mình như vậy khiến Kim Lâm Uẩn cảm thấy rất lạ lẫm, họ đã quen biết nhiều năm, đối phương kiêu căng ngạo mạn, chê y ngốc nghếch không có thực quyền, sao có thể xem y là quân chủ để phụng sự được.Mu bàn tay bị hôn hơi nhột.

Y cảm thấy quá sến súa nên không nhịn được cười: "Nói trước nhé, dù có thắng trận thì phần thưởng của ngươi cũng không do ta quyết định đâu."

Đỗ Phụng nhìn y, lông mày nhướng lên, lại lộ ra nụ cười thường thấy: "Thần biết bệ hạ vô dụng mà."

Kim Lâm Uẩn xụ mặt véo tai hắn thật mạnh: "Trẫm vô dụng thì ai cho ngươi đi dẫn binh hả?"

Mặc dù phải có sự đồng ý của hoàng thúc thì chuyện này mới được quyết định, y chỉ nói mấy câu thôi...... nhưng dù gì cũng có chút tác dụng mà.Thấy vẻ hung dữ của y, Đỗ Phụng mỉm cười nắm tay y nói: "Thần sẽ chặt đầu địch tướng đem về kinh rồi tự tay dâng cho bệ hạ."

Kim Lâm Uẩn rùng mình nhớ lại cảnh luộc người trong vạc hôm sinh nhật mình, vội vàng lắc đầu: "Không, không cần đâu!"

Mà nếu thật sự đem đầu phản quân về thì cũng do hoàng thúc xử lý chứ sao có thể giao cho y được."

Chưa đủ lông đủ cánh thì giấu tài cũng là thượng sách, đừng tùy tiện ra mặt."

Đỗ Phụng nắm tay y chặt hơn, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm, "Đầu tháng các thế gia mở tiệc ngắm hoa, nếu ngươi định đi thì phải cẩn thận đấy."

Nhắc đến mấy thế gia kia, Kim Lâm Uẩn lại thở dài, vốn dĩ y chẳng có gì để nói với họ, hai năm trước y luôn viện cớ trong người không khỏe để từ chối những buổi tiệc này.

Đám người kia hoặc là tự cho mình thanh cao, xem y như kẻ vô dụng, hoặc là vây quanh y a dua nịnh hót, muốn lợi dụng y để đối phó với kẻ thù.Khi phụ hoàng còn tại vị bọn họ đã không an phận, các thế gia này có nền tảng vững chắc, nếu không bị hoàng thúc trấn áp chắc đã tìm cách soán ngôi từ lâu.Sau khi tiễn Đỗ Phụng đi, Kim Lâm Uẩn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, không biết có nên giả bệnh để trốn tránh không.Y đã gầy hơn trước, cũng thông minh hơn trước, nhưng vẫn không biết cách đối phó với những kẻ có lòng dạ thâm sâu.Đi?

Đi đến đó thà ở trong cung còn hơn, nghe bọn họ đấu đá bên tai còn lòng dạ nào ngắm hoa nữa?

Không đi?

Nhưng hệ thống lại bảo y đích thân đi thăm dò tình hình rồi tìm cách lôi kéo mấy thế gia."

Cần gì phải sợ bọn họ?"

Giang Phục đứng cạnh thấy y đi tới đi lui mười mấy vòng thì cản y lại, "Chẳng lẽ bọn họ dám trắng trợn làm trái ý bệ hạ sao?

Bệ hạ bắt bọn họ làm ngựa cho mình cưỡi, dù bọn họ không muốn cũng vẫn phải tuân lệnh."

Kim Lâm Uẩn trố mắt: "Ta đâu có to gan như vậy!

Ta còn không dám bắt ngươi làm ngựa cho ta cưỡi nữa kìa......"

Nói nửa chừng, giọng y dần nhỏ đi, cuối cùng ngậm miệng lại, nghĩ thầm Giang hộ vệ muốn trả thù mình rất dễ, tốt nhất là phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm."

Sao lại không thể?"

Giang Phục chẳng chút do dự khom người quỳ một chân xuống trước mặt y, nhìn như muốn cõng y, "Đã là thần tử thì phải nghe lệnh bệ hạ chứ."

Người do dự lại là Kim Lâm Uẩn, y nhìn bờ vai và tấm lưng rộng của hộ vệ rồi nói: "Cho...... cho ta cưỡi thật sao?

Thôi, ta không muốn đè ngươi gãy xương đâu."

Giang Phục quay đầu nhìn y: "Đỗ Phụng còn bế ngươi được thì sao ta lại cõng không nổi chứ?"

Y hơi do dự, cuối cùng vẫn không dám cưỡi mà chỉ ngồi hờ trên lưng đối phương.

Người tập võ đúng là có khác, xương cứng hơn người thường nhiều.Giang Phục hết sức vững vàng, không hề chao đảo.Kim Lâm Uẩn kéo nhẹ đuôi tóc đối phương rồi cười nói: "Còn chịu được không?

Lỡ ai nhìn thấy chắc sẽ gọi ta là hôn quân mất."

Cười xong y vội vàng đứng dậy, sợ mình đè hỏng người ta.Giang Phục không đứng dậy ngay mà hỏi y: "Không ngồi nữa à?"

Kim Lâm Uẩn vỗ nhẹ vào lưng đối phương: "Không chê nặng sao?"

Lần trước Giang hộ vệ thầm chê y béo, còn nghĩ y giống hệt bánh bao.

Dạo này y chỉ gầy đi chút xíu chứ chưa thể xem là nhẹ được.Giang Phục cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kiên định, tóc mai rũ xuống che khuất vành tai ửng đỏ.

Hắn im lặng giây lát rồi lặp lại câu lúc nãy: "Tại hạ cường tráng khỏe mạnh, bệ hạ cứ sai bảo thoải mái."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
26


Bị Giang Phục chọc cười khiến tâm trạng y tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn lo lắng.Hệ thống nói nếu y đi dự tiệc thì sẽ thưởng cho y, ngẫm lại đám người kia cũng không dám công khai đối đầu với y, cùng lắm chỉ nói xấu sau lưng y thôi.Đêm đã khuya, Kim Lâm Uẩn dựa vào giường, ủ rũ vuốt ve con mèo trong lòng: "Thôi được rồi, đằng nào cũng chết......"

Trang phục dự tiệc phải may mới, vừa tiện đi lại vừa lộng lẫy tinh xảo.Hầy, đám công tử kia ai cũng oai phong lẫm liệt, lần sau phong độ hơn lần trước, không mặc đồ đẹp thì ai nhận ra y là Hoàng đế chứ?Đỗ Phụng thân với y nhất không có ở đây, Bạc Lãm Đan cũng không thể đi cùng, may mà có Giang hộ vệ tháp tùng......Kim Lâm Uẩn càng nghĩ càng nản, mấy năm nay y luôn tránh giao thiệp với mấy nhà quyền quý kia, giờ ngay cả một công tử để trò chuyện trong yến tiệc cũng không có.Y đang thở ngắn than dài thì người hầu chợt đem đến một lá thư, người gửi là công tử Thượng Quan Tú của nhà Thượng Quan.Nhà Thượng Quan vốn có ba vị thiếu gia, Thượng Quan Tú nhỏ tuổi nhất là con vợ lẽ, không hiểu sao mấy năm trước hai người anh do vợ chính sinh ra lần lượt mắc bệnh lạ qua đời, thế là hắn trở thành con trai độc nhất, rất được cha xem trọng.Mọi người đều nói hắn đầu độc giết chết vợ chính và anh trai, nhưng chẳng ai có bằng chứng.Kim Lâm Uẩn chống cằm nhớ lại dáng vẻ của công tử kia, đối phương có khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, mỗi lần đi cạnh y đều khom lưng, kính cẩn đến mức gần như nịnh bợ.

Lúc nói chuyện Thượng Quan Tú luôn cúi đầu, còn y lại không quen nhìn thẳng vào mặt người khác, hai người đã gặp nhau nhiều lần nhưng y vẫn không nhớ mặt đối phương mà chỉ nhớ mỗi giọng nói."

Hắn thích nói chuyện với ta lắm," Kim Lâm Uẩn xếp thư lại rồi thở dài, "Nhưng toàn nói xấu người khác thôi."

Thượng Quan Tú luôn bám chặt y, bộ dạng khúm núm, hai mắt cụp xuống, miệng không nhúc nhích nhưng nói liên tục, lúc thì kể ai cướp mối làm ăn của quan gia, lúc thì kể ai tham ô tiền cứu trợ thiên tai để xây sửa vườn nhà mình.Hệ thống phe phẩy đuôi trong ngực y: "Nhờ hắn làm tai mắt cho ngươi trong giới thế gia không được sao?"

Kim Lâm Uẩn nắm đuôi mèo lẩm bẩm: "Nhưng lời hắn nói thật giả lẫn lộn, ta từng tin một lần......

Sau đó hoàng thúc bảo ta đừng để ý đến hắn nữa, nói hắn chỉ lợi dụng ta để vu oan giá họa thôi."

Hệ thống nói: "Giờ ngươi đọc được tiếng lòng rồi, còn sợ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả sao?"

Có lý.

Hai mắt Kim Lâm Uẩn sáng lên, bỗng thấy hơi háo hức với bữa tiệc.Vậy cứ thử xem rốt cuộc Thượng Quan Tú nói được mấy câu thật lòng.Tìm được việc làm, bữa tiệc sẽ bớt nhàm chán hơn.Y phấn khích ôm mặt mèo của hệ thống hôn mấy cái, má phính lộ ra lúm đồng tiền: "Cảm ơn ngươi nhé, ta có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn thì chẳng cần sợ gì nữa!"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
27


Lần này Kim Lâm Uẩn chọn loại vải ít bóng bẩy, dặn thợ chỉ thêu vài họa tiết rồng chứ đừng thêu cầu kỳ quá.

Lần trước thợ may cho y một bộ đồ màu vàng tươi, lúc đó y chưa nhổ giò nên vừa lùn vừa mập, mấy người ngồi chung bàn xì xào cười nói hạt châu khổng lồ màu vàng này thật bắt mắt.Y không thích phô trương, nhưng hoàng thúc lại thích.Hoàng thúc nói ai lắm mồm thì cắt lưỡi kẻ đó, nhưng y không dám, cũng thấy không cần thiết, bởi vì y luôn biết thân biết phận.Hôm ngắm hoa trời quang mây tạnh, gió nhẹ ấm áp.Xe ngựa lắc lư, Kim Lâm Uẩn dựa vào cửa sổ chợp mắt một hồi, khi tỉnh lại đã đến rừng hoa.

Đêm qua y ngủ chập chờn, còn phải đến trước những người khác nên buồn ngủ ríu cả mắt."

Ưm......"

Y mơ thấy một đĩa thịt kho tàu, sắp chảy nước miếng thì bị Giang Phục cưỡi ngựa đi cạnh xe đánh thức.Đến sớm nhất sẽ được đi dạo trước, ngắm hết toàn cảnh.

Nghe nói khu rừng này mới được dời đến cuối năm ngoái, y vẫn chưa tham quan lần nào.Kim Lâm Uẩn ngáp một cái, vừa vén màn xe lên thì bị nắng chiếu vào mắt, y nhắm mắt lại theo phản xạ rồi giơ tay che mặt, đợi quen với ánh sáng mới mở mắt ra lần nữa——Một bàn tay xuất hiện trước mặt y.Chủ nhân bàn tay gầy hơn người thường, xương cổ tay nhô cao, lòng bàn tay xanh xao, ngón tay gầy guộc, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn ngọc mảnh.

"Bệ hạ, để ta đỡ ngài xuống xe."

Người kia mỉm cười khom lưng xuống thấp hơn, giọng điệu vẫn kính cẩn như mọi khi.Kim Lâm Uẩn hơi do dự, cuối cùng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay đối phương, mượn lực xuống xe ngựa: "Sao ngươi đến sớm thế?"

Y xuất phát sớm hơn gần nửa canh giờ mà Thượng Quan Tú còn đến sớm hơn cả y, chẳng biết đã đến từ lúc nào......

Chắc chắn đối phương đã cài tai mắt bên cạnh y.Kim Lâm Uẩn chợt hiểu ra: "Ngươi đi theo xe ngựa của ta đến đây sao?"

Thiếu niên cúi đầu, vẫn đỡ tay hắn, đôi mắt bị tóc mái che khuất hơi cong lên: "Ta hộ tống bệ hạ mà."

Không nghe thấy tiếng lòng đặc biệt nào, y rút tay về rồi ngước nhìn người trước mặt.Lúc mới quen biết, hình như Thượng Quan Tú bị gia đình hắt hủi xa lánh, mỗi lần dự tiệc đều đi cuối cùng, vốn đã thấp bé còn hay cúi đầu, lưng khòm xuống, nhìn còn hèn mọn hơn cả người hầu.Kim Lâm Uẩn không đi vào rừng ngay, nghĩ một hồi mới thốt ra câu xã giao: "Lâu...... lâu rồi không gặp, ngươi cao lên nhiều quá."

Y vừa nói vừa quan sát vẻ mặt đối phương.Dường như Thượng Quan Tú không ngờ y sẽ nhìn thẳng vào mình nên tươi cười ngẩng đầu lên, nhưng khi ánh mắt hai người giao nhau, hắn chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.Đối phương vội vàng cúi đầu xuống rồi lí nhí hỏi y: "Bệ hạ, sao thế ạ?"

Giờ Kim Lâm Uẩn mới phát hiện Thượng Quan Tú có gương mặt điển trai, ngũ quan nảy nở, hoàn toàn khác xa đứa trẻ đáng thương trong ấn tượng của y.Mắt hắn hơi xếch, lông mi dài rậm, khóe môi cong bẩm sinh, dù không có biểu cảm gì cũng như đang cười, chỉ có điều vóc dáng quá gầy, gò má nhô cao, để che đi vết sẹo bỏng trên má phải, hắn đánh một lớp phấn mỏng khiến sắc mặt hơi tái, màu mắt phải cũng khác với người thường vì trước kia bị huynh trưởng làm mù.Thấy y nhìn vào mắt mình, thiếu niên cúi đầu thấp hơn: "Thần xấu xí khiến bệ hạ chê cười rồi."

"Xấu chỗ nào?"

Kim Lâm Uẩn buột miệng nói: "Ngươi còn đẹp hơn ta nhiều."

Thượng Quan Tú kinh ngạc ngẩng đầu lên, tiến lại gần rồi cầm tay y nói: "Sao ta có thể so sánh với bệ hạ được?

Bệ hạ anh minh thần võ, khôi ngô tuấn tú, dung mạo tuyệt mỹ......"

Đây chính là lý do y không thích nghe Thượng Quan Tú nói, mỗi lần đối phương nịnh bợ đều là nhắm mắt khen bừa, những lời khen kia chẳng ăn nhập gì với y cả.Y hít sâu một hơi rồi ngắt lời đối phương: "Được rồi!

Nhìn ta bằng con mắt lành lặn của ngươi đi, đừng cúi đầu nói dối nữa."

Thượng Quan Tú không ngẩng đầu lên.Kim Lâm Uẩn đợi một hồi nhưng đối phương vẫn bất động, cứ như bị đóng băng tại chỗ.Hầy, nếu nhìn y thì sẽ khen không nổi chứ gì?Cúi đầu là để che giấu vẻ mặt, thuận tiện cho việc nói trái lương tâm, hầu hết những kẻ nịnh bợ y đều như vậy, chẳng có gì đáng trách cả.Y nhấc chân đi tới ngôi đình trong rừng, Thượng Quan Tú theo sát phía sau.

Hai người đi một hồi, đột nhiên đối phương xuýt xoa kêu lên rồi vội vàng đi tới cạnh y, dè dặt kéo tay áo y: "Bệ hạ......

Sao bệ hạ gầy đi nhiều thế?"

Kim Lâm Uẩn nhìn con mắt đen láy xinh đẹp còn lại của đối phương, thở dài nghĩ thầm: Mãi đến giờ mới phát hiện, thì ra nãy giờ ngươi không hề nhìn ta sao?
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
28


Thôi, sao y có thể chấp nhặt với một người hỏng mắt được.Thượng Quan Tú cao lên thật, nhưng ánh mắt vẫn lấm lét như xưa, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, đâu giống kẻ tiểu nhân hai mặt trong lời đồn.Kim Lâm Uẩn nửa tin nửa ngờ những tin đồn kia, biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao?Thấy y không nói gì, đối phương lại cúi đầu xuống: "Ta là kẻ hèn mọn, không nên nhìn thẳng vào mặt thiên tử."

Chỉ có Thượng Quan Tú mới thật sự xem y là thiên tử, dù biết chỉ là lời giả dối nhưng y vẫn thấy mát lòng mát dạ.

Kim Lâm Uẩn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được lắc đầu: "Thôi được rồi, họ vẫn chưa tới, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa."

Thượng Quan Tú không ngờ y sẽ nói vậy nên ấp úng: "Ta đâu có......"

Y ngắt lời đối phương: "Vẫn có người bạc đãi ngươi à?

Gầy trơ xương rồi kìa."

Thượng Quan Tú lộ ra vẻ mặt u sầu, im lặng một hồi mới cầm cây dù từ tay người hầu rồi ngẩng đầu nhìn y: "Bệnh cũ ngày xưa trị không hết, giờ sơn hào hải vị ê hề nhưng lại ăn không vô."

Kim Lâm Uẩn xoa bụng mình thở dài: "Tà mà chia được cho ngươi thì tốt quá, từ sáng đến tối lúc nào ta cũng thèm ăn cả."

Thượng Quan Tú cười nói: "Thèm ăn là tốt, chứng tỏ long thể bệ hạ khỏe mạnh, là có phúc......"

"Dừng lại!"

Người này cứ nịnh bợ mãi thôi, Kim Lâm Uẩn vội vàng ngăn hắn lại, "Còn ăn nữa chắc ta hết đi nổi luôn, ta có nhiều thuốc bổ lắm, khi nào về ta sẽ gửi đến phủ cho ngươi."

Vừa dứt lời thì y liếc thấy Thượng Quan Tú định quỳ xuống tạ ơn, thế là vội vàng nắm cánh tay đối phương: "Đừng quỳ, phiền phức lắm."

Giang Phục đi phía sau ho khẽ mấy tiếng để nhắc y đừng quá thân thiết với Thượng Quan Tú.Kim Lâm Uẩn không ghét Thượng Quan Tú, chỉ là không biết nên ở chung với hắn thế nào.

Dù sao đối phương cũng chỉ muốn lợi dụng y chứ không có ý định giết y, vẫn tốt hơn mấy công tử khác nhiều – Ít nhất bề ngoài là như vậy.Đôi khi y cảm thấy mình đi trước đám đông và Thượng Quan Tú đi sau chót cũng chẳng khác gì nhau.Y còn có hoàng thúc để dựa dẫm, còn đối phương chẳng có ai cả.Nghĩ vậy, y cúi người nhìn sắc mặt Thượng Quan Tú: "Ngươi sợ ta nên không dám nhìn ta à?

Ở đây chỉ có ta là không đáng sợ thôi."

Khi đến gần y mới ngửi thấy mùi đắng trên quần áo đối phương, tựa như mùi thuốc bắc.Thượng Quan Tú ngẩn ngơ nhìn y, chưa kịp trả lời thì sau lưng vang lên tiếng ngựa hí.Theo sau là tiếng cười nói của các công tử, Kim Lâm Uẩn giật mình, vô thức sờ chiếc nỏ giấu bên hông rồi đi nhanh tới trước, lẩn vào rừng hoa.Gió thổi cây cối xào xạc, cánh hoa đào lả tả rơi xuống.Thượng Quan Tú đi theo y, cúi người tránh những cành cây lỉa chỉa, quay đầu nhìn đám đông rồi khẽ hỏi y: "Bệ hạ không muốn gặp họ sao?"

Người trong cung đều biết y là một Hoàng đế nhu nhược vô dụng nên chẳng có gì để giấu cả.Kim Lâm Uẩn nhìn con mắt bị hư của Thượng Quan Tú, nghĩ đối phương cũng không hợp với đám người kia, vì cả hai có cùng điểm chung nên y thành thật nói với hắn: "Họ khinh thường ta, ta cũng hơi sợ họ."

"Bệ hạ cẩn thận, coi chừng cành cây quẹt bị thương," Thượng Quan Tú giơ tay gạt cành cây cho y rồi kề sát tai y, hơi thở ấm áp phả vào gáy y, thì thầm hỏi: "Có cần ta dạy bọn chúng một bài học không?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
29


Hả?

Kim Lâm Uẩn chưa kịp phản ứng thì tiếng lòng của đối phương đã truyền qua bàn tay đang đặt trên cổ tay y: "......

Trong tay áo vẫn còn ít thuốc, dư sức làm bọn chúng chịu khổ."

Sao mới đến đã muốn đầu độc người ta rồi?

Y kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tú, cảm nhận được ánh mắt của y, đối phương quay sang nhìn y rồi lại vội vàng cụp mắt xuống: "Thần muốn phân ưu với bệ hạ."

Kim Lâm Uẩn ngơ ngác há hốc miệng một lát rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương: "Không, không cần đâu."

Có một tích tắc y đã bị thuyết phục!Thượng Quan Tú cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau của họ."

Lỡ bị phát hiện thì......"

Nói đến đây Kim Lâm Uẩn nhận ra không ổn, nghe như y thật sự có ý định trả thù vậy.

Y lắc đầu mấy cái, xua ý nghĩ nguy hiểm này ra khỏi đầu rồi vỗ nhẹ mu bàn tay Thượng Quan Tú: "Chúng ta cứ tập trung ngắm hoa là được rồi, đừng để ý chuyện khác."

Nói xong y hít sâu một hơi, đang định bước ra khỏi rừng hoa thì Thượng Quan Tú nhỏ giọng gọi y lại: "Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không để ai phát hiện đâu, ta sinh ra để làm việc này mà......"

"Suỵt."

Kim Lâm Uẩn nghe tiếng cười nói càng lúc càng gần nên vội vàng bịt miệng đối phương, "Việc cấp bách là đối phó với bọn họ, hay là ngươi nói giúp ta mấy câu nhé?"

Dù trong bóng tối có bẩn thỉu cỡ nào thì các thế gia vẫn xem trọng lễ nghĩa, trong lòng khinh thường y nhưng lúc chào hỏi vẫn tỏ vẻ cung kính.Ngồi trên ngai vàng lâu như vậy mà Kim Lâm Uẩn vẫn chưa quen được bọn họ hành lễ, đặc biệt là người nhà Công Tôn.Nhà Công Tôn khởi nghiệp bằng nghề đúc sắt, hiện đang phụ trách đúc hầu hết binh khí trong quân đội, giàu nứt đố đổ vách.Trưởng công tử Công Tôn Nhung hết sức kính nể hoàng thúc của y, vì vậy rất căm ghét y, cảm thấy y không xứng làm chủ thiên hạ, khi chào hỏi luôn tỏ vẻ lạnh lùng.Cũng đúng thôi, hoàng thúc uy nghi mạnh mẽ như vậy mới là minh chủ đáng để tôn sùng.Y khỏi cần nhìn cũng biết trên đầu Công Tôn Nhung có dấu hiệu của phe hoàng thúc.Kim Lâm Uẩn nín thở nhìn ra xa, trông thấy thiếu niên kia hăng hái dẫn đầu, đối phương đeo kiếm, đai trán màu đỏ sậm, vạt áo thêu chỉ vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn có khí chất đế vương hơn cả y......"

Bệ hạ đừng qua đó," Thượng Quan Tú ngăn y lại: "Chờ bọn họ tới bái kiến là được rồi."

Thượng Quan Tú đứng thẳng lên, thân hình cao gầy tựa như một lưỡi dao mỏng đứng trước mặt y, cho y thêm chút tự tin.Khi đám thiếu niên cười nói rộn ràng kia đến gần, Thượng Quan Tú khom người chắp tay đứng chặn trước mặt Công Tôn Nhung đang được mọi người vây quanh rồi nói: "Hôm nay là tiệc ngắm hoa, các vị chỉ cần ngâm thơ ca múa, sao Nhung công tử lại đeo trường kiếm thế kia?"

"Kiếm này chưa mài sắc nên không gây thương tích."

Công Tôn Nhung rút kiếm ra một nửa, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, "Đây là thanh kiếm mới đúc gần đây, ta cố tình mang tới dâng cho Thánh thượng."

Công tử bên cạnh cười theo: "Nhắc đến ca múa, nghe nói Nhung công tử còn chuẩn bị một bài múa kiếm nữa, xem ra hắn rất tâm đắc với buổi tiệc ngắm hoa hôm nay."

Nghe giọng điệu lạnh lùng của đối phương, Kim Lâm Uẩn buồn bực nghĩ thầm: Dâng cho ta?

Đem tới dọa ta thì có!Y vẫn đứng sau gốc cây nên đám thiếu niên kia chưa nhận ra y.

Một lát sau mới có người nhìn thấy y, nhưng vì y gầy hơn trước rất nhiều nên đối phương không nhận ra thân phận của y: "Có người đến trước rồi à?

Đây là người nhà nào......"

Thượng Quan Tú ngắt lời: "Không được vô lễ với bệ hạ."

Kim Lâm Uẩn nhắm mắt hít sâu một hơi rồi đanh mặt lại, cố làm ra vẻ uy nghiêm.Y chắp tay sau lưng, nắm chặt cổ tay trái, giả bộ ung dung bước ra từ sau gốc cây.Y nhớ lại vẻ mặt hoàng thúc khi gặp đám người này để tăng thêm khí thế cho mình......Gió mát thổi qua làm tóc mai của y bay phất phơ.Kim Lâm Uẩn nhướng mày, cố xem Công Tôn Nhung trước mặt như củ cải, bắt chước giọng điệu lạnh lùng của đối phương: "Lâu ngày không gặp, ái khanh quên cách hành lễ rồi à?"
 
Back
Top Bottom