Tác giả: W Tòng TinhTag: Cung đình, hệ thống, NP⏝ ♪ ⏝ ♥︎ ⏝ ♬ ⏝ ♥︎ ⏝ ♪ ⏝
Tiên đế băng hà sớm, thụ nhỏ tuổi trở thành Hoàng đế bù nhìn, được Nhiếp chính vương nuôi thành một em bé mũm mĩm hết ăn lại nằm.Tuy không có thực quyền nhưng y sống khá vui vẻ, các triều thần đưa con vào cung chơi với y nên y cũng không thiếu bạn.Y rất hài lòng với hiện tại, cảm thấy người khác đấu đá chẳng liên quan gì đến mình, mọi chuyện đã có hoàng thúc lo, y không cần làm gì cả.Một ngày nọ, thụ đang cưỡi ngựa thì con ngựa hoảng sợ lồng lên làm y bị ngã, may mà y béo nên không bị thương nặng.Trong lúc tĩnh dưỡng ở tẩm cung, y đột nhiên bị khóa lại với một hệ thống.Hệ thống bảo y rằng cú ngã ngựa này không phải tai nạn mà là có kẻ ám sát.Thụ bị ám sát mấy lần đã quen nên cũng không mấy ngạc nhiên, nghĩ thầm không chết là tốt rồi, hoàng thúc biết chuyện sẽ truy tìm thích khách, những chuyện còn lại đều không thuộc phận sự của y.Y không ôm chí lớn mà chỉ muốn vui chơi hưởng thụ qua ngày.Hệ thống: Nhưng nếu ngươi không thay đổi thì chỉ có thể sống đến năm sau thôi.Hệ thống trang bị cho y một kỹ năng: Y có thể thấy những người xung quanh theo phe nào, mỗi ngày nghe được tiếng lòng của người khác một lần (nhưng phải tiếp xúc cơ thể).Mới đầu thụ không để ý lắm, đến khi bạn thân tới thăm và nắm tay y, y nghe thấy tiếng lòng của đối phương: Tiếc thật, sao không ngã bể cái đầu ngu xuẩn này luôn đi?Thụ trố mắt, nhìn thấy trên đầu đối phương hiện ra phe cánh của hắn – Đây là người theo phe hoàng thúc.Sau khi khỏe lại, y làm bộ vào triều như thường lệ, phát hiện trên đầu triều thần gắn nhãn phe phái đủ mọi màu sắc.Y nhìn quanh một vòng, tưởng thất vọng ai ngờ tuyệt vọng.Cũng đúng thôi, mọi người đều biết y là bù nhìn, sao lại đứng về phía y được.Y uể oải lê bước về tẩm cung, trên hành lang gặp phải công một.Công một là con của quan văn, trước đây từng hầu Thái tử đọc sách, hắn lớn hơn thụ hai tuổi, tính tình khiêm tốn hòa nhã, thụ luôn xem hắn là người anh đáng tin cậy.Công một không phải người của hoàng thúc, chắc không có ý định giết y đâu nhỉ?Thụ muốn biết công một nghĩ gì về mình nên nắm tay đối phương rồi hỏi hắn đi dạo ngự hoa viên với mình được không."
Được.
Thần cũng đang rảnh đây."
Công một nắm tay y, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng.Thụ và công một sóng vai nhau đi, trên đường nghe thấy tiếng lòng lạnh lùng của đối phương khiến mắt y đỏ hoe.Công một dịu dàng lau nước mắt cho y, miệng thì an ủi nhưng trong lòng lại nghĩ y là kẻ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì, hình như đã quyết định từ bỏ y.Ban đêm thụ giấu mình sau tầng tầng lớp lớp màn che khóc nức nở, nghĩ thà mình không nghe thấy còn hơn, mặc dù đó là sự thật nhưng nghe người anh hiền lành mình tin tưởng nói vậy vẫn rất đau lòng.Y đứng dậy đi vệ sinh, thấy khuôn mặt phúng phính tèm lem nước mắt nước mũi của mình trong gương thì càng suy sụp hơn.Hệ thống: Con người rất dễ thay lòng, chưa chắc đã hết cơ hội đâu.Nhưng y chẳng biết làm gì thì sao có thể thu phục lòng người đây?Hệ thống: Chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống sẽ trợ giúp ngài.Thụ hết cách nên đành thử thay đổi.Hộ vệ và người hầu đều do hoàng thúc cài vào giám sát y, sáng hôm sau y thử sờ mu bàn tay của hộ vệ thân cận, nghe thấy đối phương giễu cợt trong lòng: Béo thế này mà bị ám sát chắc cũng không đâm trúng chỗ hiểm đâu nhỉ?Thụ hít sâu một hơi, tức quá nên nhịn không được đẩy đối phương một cái rồi nói: "Ta muốn đi dạo một mình!
Ngươi đừng đi theo ta nữa!"
Nói xong y chạy ra khỏi tẩm cung.Hệ thống cho y một bí kíp rèn luyện thể lực rồi bảo y tập theo.Sau khi bãi triều, thụ trốn tới sân vắng tập thể dục, mới tập một hồi đã nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, nghĩ thầm hay là bỏ cuộc cho xong, còn được ăn uống thả cửa một năm, cần gì phải tự làm khổ mình chứ.Cận vệ của y đột nhiên lộn ngược từ trên cây xuống hỏi: "Bệ hạ đang làm gì vậy?"
Thụ hít thở một lát rồi tức giận nói: "Đã bảo ngươi đừng đi theo cơ mà!"
Hộ vệ nói: "Lúc nãy có thích khách bám theo bệ hạ, tại hạ xử hắn rồi."
Thụ đứng dậy đi tới bóng râm ngồi, nghĩ mình không nên cáu gắt với hộ vệ, dù sao đối phương cũng đang bảo vệ mình mà.Y cúi đầu lẩm bẩm: "Nhiều kẻ muốn giết ta quá, ta phải tập võ mới được."
Hộ vệ lộn người nhảy xuống quỳ trước mặt y: "Cần gì phải học?
Tại hạ sẽ bảo vệ ngài."
"Lần trước ta ngã ngựa," thụ nói: "Mà có thấy ngươi bảo vệ ta đâu."
Hộ vệ làm thinh.Thụ cáu kỉnh nói: "Chắc trong lòng ngươi đang chửi ta béo chứ gì."
Lần này không cần thuật đọc tâm y cũng đoán được ý nghĩ của hộ vệ, y béo quá nên đối phương đâu thể chạy tới đỡ y được.Hộ vệ không phản bác mà thở dài lấy bình nước ra đưa cho y: "Bệ hạ muốn ăn gì, tại hạ sẽ bảo cung nhân chuẩn bị."
Thụ càng tức hơn, nuốt nước miếng một cái rồi phẫn nộ nói: "Ta muốn giảm cân!
Đừng nhắc đến giò hầm trước mặt ta, còn lâu ta mới dao động!"
Dứt lời y đưa tay xô ngực hộ vệ, đối phương không kịp đề phòng nên bị y đẩy ngã ngồi xuống đất.Hộ vệ ngẩng đầu nhìn y: ......Rốt cuộc ai đang nhắc đến giò hầm thế hả!