- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,153
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
30
30
Ánh mắt Kim Lâm Uẩn lướt qua đám người, bọn họ không trả lời, chẳng lẽ bị khí thế giả tạo của y dọa sợ rồi sao?
Y hết sức thấp thỏm nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, móng tay suýt cào trầy cổ tay qua vải áo.Sao vẫn chưa hành lễ nữa?
Dù bọn họ không ưa y thì cũng đâu thể làm y mất mặt trước đám đông vậy chứ?
"Lâu ngày không gặp, thần không nhận ra bệ hạ ngay."
Công Tôn Nhung khẽ gật đầu rồi chắp tay chào y, rốt cuộc phá vỡ cục diện bế tắc, "Là thần thất lễ."
Các công tử khác cũng định thần lại, vội vàng cúi đầu chào y.Kim Lâm Uẩn thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn thanh kiếm đối phương đeo trên lưng: "Ái khanh muốn múa kiếm cho trẫm xem à?
Trẫm đang chờ mong lắm đây."
Thượng Quan Tú nói đúng, đi dự tiệc ngắm hoa sao lại đem theo hung khí này?
Đương nhiên y không cho rằng Công Tôn Nhung có ý tốt, nhưng trước mặt đám đông đối phương cũng rất khó lợi dụng cơ hội múa kiếm để ám sát y.Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.Mấy ngày trước trời mưa nên hoa rụng đầy đất, trong gió thoang thoảng hương thơm, nhưng ngửi kỹ lại có mùi tanh thối rữa.
Đây là khu vườn gần hoàng cung nhất, xa hơn chút nữa là một ngọn núi nhỏ để người ta leo lên ngắm cảnh.Kim Lâm Uẩn đi đầu, Thượng Quan Tú che dù dẫn đường cho y.Mấy công tử có gia cảnh bình thường giờ mới hoàn hồn lại, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Thượng Quan Tú đúng là kẻ xảo quyệt, còn đến sớm để nịnh bợ Thánh thượng nữa.Lúc ở trên triều, họ đứng xa nên không thấy rõ lắm, chỉ biết tiểu Hoàng đế gầy đi chứ không cảm nhận rõ sự thay đổi, lúc nãy nhìn thoáng qua còn không nhận ra y.Trước kia tiểu Hoàng đế béo ú, mặt toàn mỡ, hai mắt ti hí vì bị cặp má phúng phính chèn ép, nhìn như búp bê may mắn đặt trên cao chứ chẳng có chút uy nghi nào của thiên tử.Người ta hay nói "rồng sinh rồng phượng sinh phượng", tiên hoàng tài hoa xuất chúng, Hoàng hậu cũng tài sắc vẹn toàn, sao lại sinh ra một chú heo con thế này?Họ cứ tưởng Nhiếp chính vương xem bói ngày sinh tháng đẻ, cho Kim Lâm Uẩn lên ngôi để lấy hên......Lúc nãy nhìn thoáng qua, khuôn mặt tròn trịa của tiểu Hoàng đế cũng khá tuấn tú.Thảo nào lần trước có người nghi ngờ Hoàng đế bị đánh tráo, mới một thời gian ngắn không gặp mà sao y gầy đi nhiều vậy?
Họ vội vã theo sau, vừa lén lút nhìn mặt Kim Lâm Uẩn vừa sai người hầu bưng quà tới kẻo Thượng Quan Tú chiếm hết sự chú ý.Thượng Quan Tú cụp mắt, không nói gì mà chỉ lặng lẽ cầm dù, đảm bảo bóng râm che kín tiểu Hoàng đế.Lâu rồi không gặp, bọn họ vẫn đáng ghét như xưa.
Đám công tử tranh nhau nịnh bợ rồi ngầm khoe mẽ, người này một câu, người kia một câu, ồn hơn cả chim trong rừng.Kim Lâm Uẩn đau hết cả tai, khóe miệng giật giật, lập tức đi nhanh hơn.Giữa rừng hoa có một ngôi đình và cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh rất nên thơ.
Yến tiệc được tổ chức trong đình, trên bàn bày trái cây và rượu, còn có nhạc công ôm đàn chờ sẵn.Đây không phải tiệc trang trọng nên lễ vật các công tử dâng lên cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có người dâng bánh vải thiều......
Ừm, món này ngon thật, đáy hộp lót đá bào nên ăn mát lạnh, ngọt mà không ngán, ai dâng thế nhỉ?
Lát nữa phải ban thưởng mới được.Y biết mình không nên ăn nhiều, nhưng ăn hết một miếng lại nhịn không được cầm miếng thứ hai.Vừa bỏ miếng thứ hai vào miệng thì Kim Lâm Uẩn cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng.Không phải sát ý, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu.Y ngẩng đầu lên, trông thấy Công Tôn Nhung ngồi ở đầu bàn bên kia yên lặng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như xưa, giống như đang ngắm nghía y, lại giống như đang chê bai.Mấy công tử không xúm lại nịnh bợ đều ngồi cạnh Công Tôn Nhung, cúi đầu thì thầm trò chuyện, trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo khinh thường, tựa như muốn tránh xa "bè lũ xu nịnh".Kim Lâm Uẩn do dự một lát rồi đẩy hộp đá trước mặt về phía đối phương: "Ngươi muốn ăn không?"