Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399695497-256-k783025.jpg

[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
1


Tác giả: W Tòng TinhTag: Cung đình, hệ thống, NP⏝ ♪ ⏝ ♥︎ ⏝ ♬ ⏝ ♥︎ ⏝ ♪ ⏝

Tiên đế băng hà sớm, thụ nhỏ tuổi trở thành Hoàng đế bù nhìn, được Nhiếp chính vương nuôi thành một em bé mũm mĩm hết ăn lại nằm.Tuy không có thực quyền nhưng y sống khá vui vẻ, các triều thần đưa con vào cung chơi với y nên y cũng không thiếu bạn.Y rất hài lòng với hiện tại, cảm thấy người khác đấu đá chẳng liên quan gì đến mình, mọi chuyện đã có hoàng thúc lo, y không cần làm gì cả.Một ngày nọ, thụ đang cưỡi ngựa thì con ngựa hoảng sợ lồng lên làm y bị ngã, may mà y béo nên không bị thương nặng.Trong lúc tĩnh dưỡng ở tẩm cung, y đột nhiên bị khóa lại với một hệ thống.Hệ thống bảo y rằng cú ngã ngựa này không phải tai nạn mà là có kẻ ám sát.Thụ bị ám sát mấy lần đã quen nên cũng không mấy ngạc nhiên, nghĩ thầm không chết là tốt rồi, hoàng thúc biết chuyện sẽ truy tìm thích khách, những chuyện còn lại đều không thuộc phận sự của y.Y không ôm chí lớn mà chỉ muốn vui chơi hưởng thụ qua ngày.Hệ thống: Nhưng nếu ngươi không thay đổi thì chỉ có thể sống đến năm sau thôi.Hệ thống trang bị cho y một kỹ năng: Y có thể thấy những người xung quanh theo phe nào, mỗi ngày nghe được tiếng lòng của người khác một lần (nhưng phải tiếp xúc cơ thể).Mới đầu thụ không để ý lắm, đến khi bạn thân tới thăm và nắm tay y, y nghe thấy tiếng lòng của đối phương: Tiếc thật, sao không ngã bể cái đầu ngu xuẩn này luôn đi?Thụ trố mắt, nhìn thấy trên đầu đối phương hiện ra phe cánh của hắn – Đây là người theo phe hoàng thúc.Sau khi khỏe lại, y làm bộ vào triều như thường lệ, phát hiện trên đầu triều thần gắn nhãn phe phái đủ mọi màu sắc.Y nhìn quanh một vòng, tưởng thất vọng ai ngờ tuyệt vọng.Cũng đúng thôi, mọi người đều biết y là bù nhìn, sao lại đứng về phía y được.Y uể oải lê bước về tẩm cung, trên hành lang gặp phải công một.Công một là con của quan văn, trước đây từng hầu Thái tử đọc sách, hắn lớn hơn thụ hai tuổi, tính tình khiêm tốn hòa nhã, thụ luôn xem hắn là người anh đáng tin cậy.Công một không phải người của hoàng thúc, chắc không có ý định giết y đâu nhỉ?Thụ muốn biết công một nghĩ gì về mình nên nắm tay đối phương rồi hỏi hắn đi dạo ngự hoa viên với mình được không."

Được.

Thần cũng đang rảnh đây."

Công một nắm tay y, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng.Thụ và công một sóng vai nhau đi, trên đường nghe thấy tiếng lòng lạnh lùng của đối phương khiến mắt y đỏ hoe.Công một dịu dàng lau nước mắt cho y, miệng thì an ủi nhưng trong lòng lại nghĩ y là kẻ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì, hình như đã quyết định từ bỏ y.Ban đêm thụ giấu mình sau tầng tầng lớp lớp màn che khóc nức nở, nghĩ thà mình không nghe thấy còn hơn, mặc dù đó là sự thật nhưng nghe người anh hiền lành mình tin tưởng nói vậy vẫn rất đau lòng.Y đứng dậy đi vệ sinh, thấy khuôn mặt phúng phính tèm lem nước mắt nước mũi của mình trong gương thì càng suy sụp hơn.Hệ thống: Con người rất dễ thay lòng, chưa chắc đã hết cơ hội đâu.Nhưng y chẳng biết làm gì thì sao có thể thu phục lòng người đây?Hệ thống: Chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống sẽ trợ giúp ngài.Thụ hết cách nên đành thử thay đổi.Hộ vệ và người hầu đều do hoàng thúc cài vào giám sát y, sáng hôm sau y thử sờ mu bàn tay của hộ vệ thân cận, nghe thấy đối phương giễu cợt trong lòng: Béo thế này mà bị ám sát chắc cũng không đâm trúng chỗ hiểm đâu nhỉ?Thụ hít sâu một hơi, tức quá nên nhịn không được đẩy đối phương một cái rồi nói: "Ta muốn đi dạo một mình!

Ngươi đừng đi theo ta nữa!"

Nói xong y chạy ra khỏi tẩm cung.Hệ thống cho y một bí kíp rèn luyện thể lực rồi bảo y tập theo.Sau khi bãi triều, thụ trốn tới sân vắng tập thể dục, mới tập một hồi đã nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, nghĩ thầm hay là bỏ cuộc cho xong, còn được ăn uống thả cửa một năm, cần gì phải tự làm khổ mình chứ.Cận vệ của y đột nhiên lộn ngược từ trên cây xuống hỏi: "Bệ hạ đang làm gì vậy?"

Thụ hít thở một lát rồi tức giận nói: "Đã bảo ngươi đừng đi theo cơ mà!"

Hộ vệ nói: "Lúc nãy có thích khách bám theo bệ hạ, tại hạ xử hắn rồi."

Thụ đứng dậy đi tới bóng râm ngồi, nghĩ mình không nên cáu gắt với hộ vệ, dù sao đối phương cũng đang bảo vệ mình mà.Y cúi đầu lẩm bẩm: "Nhiều kẻ muốn giết ta quá, ta phải tập võ mới được."

Hộ vệ lộn người nhảy xuống quỳ trước mặt y: "Cần gì phải học?

Tại hạ sẽ bảo vệ ngài."

"Lần trước ta ngã ngựa," thụ nói: "Mà có thấy ngươi bảo vệ ta đâu."

Hộ vệ làm thinh.Thụ cáu kỉnh nói: "Chắc trong lòng ngươi đang chửi ta béo chứ gì."

Lần này không cần thuật đọc tâm y cũng đoán được ý nghĩ của hộ vệ, y béo quá nên đối phương đâu thể chạy tới đỡ y được.Hộ vệ không phản bác mà thở dài lấy bình nước ra đưa cho y: "Bệ hạ muốn ăn gì, tại hạ sẽ bảo cung nhân chuẩn bị."

Thụ càng tức hơn, nuốt nước miếng một cái rồi phẫn nộ nói: "Ta muốn giảm cân!

Đừng nhắc đến giò hầm trước mặt ta, còn lâu ta mới dao động!"

Dứt lời y đưa tay xô ngực hộ vệ, đối phương không kịp đề phòng nên bị y đẩy ngã ngồi xuống đất.Hộ vệ ngẩng đầu nhìn y: ......Rốt cuộc ai đang nhắc đến giò hầm thế hả!
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
2


Ngày đầu tiên nỗ lực, thụ chén sạch một cái chân giò.Ăn xong y chắp tay sau lưng đi ra sân, ủ rũ ngồi trên xích đu, kết quả là xích đu chưa đung đưa được mấy lần đã đứt dây.Thụ té bịch xuống đất, bị đả kích mạnh, ngửa cổ nhìn trăng treo trên ngọn cây.Công một nói đúng, y là đồ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì, không ai đặt kỳ vọng vào y cả.Hộ vệ thay dây xích đu mới cho y rồi nói: "Dây cũ rồi, đứt cũng là bình thường."

Thụ biết hộ vệ không thật lòng an ủi mình.Vì y là thiên tử nên những người xung quanh có ghét y cỡ nào cũng phải giả vờ kính cẩn trước mặt y.Y không muốn nghe tiếng lòng của người khác nữa.Chỉ cần vờ như không biết thì y có thể sống một cuộc đời hèn nhát nhưng vui vẻ.Hoàng thúc đến thăm y một lần, nhưng lúc đó y đang ngủ say, khi tỉnh dậy thì hoàng thúc để lại thuốc bổ rồi đi.Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu lần lượt qua đời, thụ được hoàng thúc nuôi dưỡng, khi lên ngôi thụ còn chưa đầy mười tuổi, cái gì cũng không hiểu, nếu không có hoàng thúc thì triều đình đã rối tung lên.Hoàng thúc là người thân duy nhất của y.Sau khi khóa lại với hệ thống, thụ không muốn thấy sát ý của Nhiếp chính vương đối với mình nên lần lữa không đi gặp đối phương.Thụ bắt đầu kiên trì nghiên cứu sách cổ theo yêu cầu của hệ thống, nhưng loại sách này vừa khô khan vừa khó nhằn, y đã quen sống an nhàn không màng thế sự, đọc chữ rất khó hiểu được ý nghĩa thực sự của chúng.Lúc còn là Thái tử, y từng đọc mấy quyển sách này, nhưng y không mấy thông minh, lại còn quá nhỏ nên chẳng bao lâu sau đã quên sạch, mỗi lần bị thầy hỏi bài đều được công một ngồi cạnh mách nước.Thụ chưa bao giờ gặp riêng các quan trong triều, sau khi do dự hồi lâu thì gọi công một vào cung.Công một cầm lấy cuốn sách từ tay y rồi ôn tồn nói: "Giải đáp thắc mắc cho bệ hạ là trách nhiệm của thần, bệ hạ đừng ngại."

Đối phương giải thích vừa kỹ càng vừa dễ hiểu.Nghe giọng nói dịu dàng như anh trai của công một, sống mũi thụ lại cay xè.

Đợi công một nói xong, y kéo nhẹ tay áo hắn rồi sụt sịt nói: "Chỉ có hai chúng ta thôi, ngươi đừng gọi ta là bệ hạ mà cứ như trước đây đi......"

"Không được đâu ạ."

Công một giật tay áo ra khỏi tay y, thở dài nói: "Nếu bệ hạ không còn việc gì khác thì thần xin cáo lui."

Đi tới cửa, công một dừng lại rồi quay đầu nhìn y: "

Sau này bệ hạ có thắc mắc gì cứ truyền ta vào cung nhé."

-Mấy ngày nay thụ không ra ngoài chơi, cũng từ chối gặp bạn bè.Y tập luyện theo bí kíp của hệ thống, chưa đầy một khắc sau đã đổ mồ hôi như mưa.Y thở hổn hển nghỉ ngơi một lát rồi lại đứng dậy tập tiếp, sau nửa tiếng kiên trì, y bủn rủn nằm xoài trên sàn, cứ như đã biến thành một sinh vật không xác định.Bên cạnh chỉ có cận vệ của y, y nằm sấp xuống đất, vùi mặt vào cánh tay khóc nức nở: "Sống thế này thà biến thành bùn nhão còn hơn......"

Hộ vệ ngồi xổm xuống áp quả lê ướp lạnh vào khuôn mặt đỏ bừng của y rồi nói: "Có ai ép ngươi đâu, cần gì phải liều mạng vậy chứ?"

Thụ quay sang trừng đối phương bằng đôi mắt đỏ hoe: "Đã bảo ngươi đừng, rộp rộp, lấy đồ ăn, rộp rộp, ra dụ dỗ ta rồi mà......"

Hộ vệ: ......Có nhanh quá không vậy?

Sao vừa đưa tới miệng đã ăn hết sạch rồi?
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
3


Nửa tháng nay thụ vừa mệt vừa đói nhưng lại đạt kết quả khả quan, quần áo trở nên rộng rinh.Trước đây thụ được tẩm bổ sơn hào hải vị nhiều quá nên ú na ú nần, mỡ lấp hết các đường nét trên mặt, mẫu hậu y là mỹ nhân nức tiếng thiên hạ, ngoại hình y không xấu nhưng người khác nhìn vào chỉ thấy y béo phục phịch, hoàn toàn không để ý đến tướng mạo của y.Sau thời gian giảm cân, rốt cuộc mặt y cũng thon gọn hơn.Mẫu hậu của y là mỹ nhân vang danh thiên hạ, y thừa hưởng làn da trắng nõn không ăn nắng của bà, chỉ có điều rất dễ ửng đỏ.Dạo này thụ không vào triều nên tấu chương của các quan viên đều được giao cho hoàng thúc, chẳng liên quan gì đến y cả, y chỉ là vật trang trí không mấy đẹp mắt mà thôi.Sau khi gom lại những điều mình chưa hiểu, y gọi công một vào cung lần nữa.Công một nhìn thấy y thì ngẩn ra một lát, sau đó mới chắp tay hành lễ với y như thường lệ.Công một cầm sách lên, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Bệ hạ gầy rộc hẳn đi, có phải vì dạo này vất vả quá không?"

"Đúng vậy!

Mấy ngày nay ta mệt lắm......"

Thụ vốn định làm nũng với công một như trước đây, nhưng hệ thống nhắc nhở y chú ý thân phận, y đành phải nuốt ngược lời than vãn vào bụng rồi sửa lời: "Ngươi cáng đáng nhiều việc như vậy chắc còn vất vả hơn ta nữa nhỉ."

Công một nói: "Đã là thần tử thì phải tận tụy lo việc nước chứ."

Nói xong đối phương không trò chuyện với y nữa mà dời mắt từ mặt y sang cuốn sách, giải đáp cặn kẽ từng câu hỏi của y.Dù biết công một chướng mắt mình nhưng thụ vẫn muốn được đối phương quan tâm.

Lúc từ biệt, y bịn rịn giữ công một lại rồi hỏi khẽ: "Chỉ một lát thôi, ôm ta một lát thôi được không?"

Người hầu trong phòng đã lui hết ra ngoài.Thiếu niên cao lớn nhìn y một lát rồi khẽ thở dài, cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm y vào lòng.Khi công một chạm vào mình, thụ nhắm tịt mắt, theo bản năng muốn bịt tai lại vì sợ phải nghe thấy tiếng lòng phũ phàng.Y nghe được tiếng lòng của công một: Có ý chí học tập, cũng chưa hẳn là hết thuốc chữa.Chẳng lẽ công một đã thay đổi cách nhìn về y, không bỏ rơi y nữa sao?Được công một vỗ lưng an ủi mấy câu, thụ lại nhịn không được òa khóc.

Y ôm đối phương khóc nức nở một hồi, cảm thấy công một không có ý định đẩy mình ra thì lí nhí gọi đối phương một tiếng "ca ca" rồi nói: "Ta sẽ chăm chỉ học hành, đừng bỏ ta mà......"

Hệ thống réo inh ỏi trong đầu nhưng y mặc kệ, nghĩ thầm: Y cũng đâu phải Hoàng đế thật, cần gì để ý thân phận chứ?-Ban đêm thụ nằm tênh hênh trên giường ngủ say như chết, hoàn toàn không biết màn giường bị vén ra.Người đến lặng lẽ đứng cạnh giường y một lát rồi cúi xuống, ngón tay dài mảnh vuốt ve từ lông mày đến môi, cuối cùng dừng lại trên cổ y.Y nhíu mày trong mơ, lẩm bẩm nói mớ: "Hoàng thúc, đừng giết cháu mà......"

Khi bàn tay người đàn ông chạm vào mặt y, y lại nói mớ: "Ưm...... thịt cháu không ngon đâu, ưm...... cho cháu thêm chén nữa đi......"  
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
4


Cứ để hoàng thúc lên làm Hoàng đế đi, y không muốn làm nữa đâu!Thụ rã rời nằm dài dưới bóng cây như cá chết, hai mắt nổ đom đóm.

"Buông ra."

Hộ vệ gỡ ngón tay y rồi giành lại thanh kiếm trong tay y, "Cái này không phải đùi gà đâu, đừng có bỏ vào miệng."

Sau khi lấy kiếm lại, hộ vệ đỡ y dậy, cầm khăn ướt lau mồ hôi và đất cát trên mặt y rồi nói: "Bệ hạ thân phận cao quý, đừng tùy tiện nằm xuống đất như vậy, bẩn hết quần áo rồi."

"Cao quý gì chứ."

Thụ nắm dây xích đu, gục đầu thút thít: "Ai cũng khinh thường ta, ai cũng nghĩ ta là bao cỏ hết."

Hộ vệ: "......"

Thụ trừng đối phương: "Ngươi không an ủi ta, nói ta không phải bao cỏ à?"

Hộ vệ cúi đầu nhìn y: "Tất nhiên bệ hạ không phải bao cỏ rồi."

Thụ nắm tay hộ vệ, nghe thấy tiếng lòng của đối phương: Nhìn giống bánh bao thì có.Thụ nổi cáu, vừa tức vừa đói.Mây bay tới che đi ánh nắng chói chang, gió thổi qua rốt cuộc cũng trở nên mát mẻ.

Thụ ngồi trên xích đu, hộ vệ đứng sau đẩy y bay lên thật cao.Bay mấy lần, mồ hôi trên trán y khô đi, nỗi bực bội trong lòng cũng tan bớt.Hộ vệ ngồi xổm trước mặt bóp chân bóp tay cho y rồi nói: "Bệ hạ đâu cần đấu võ với ai, tập nhiêu đây là đủ rồi."

"Đừng làm ta nản."

Thụ kêu khẽ một tiếng rồi đá nhẹ cánh tay đối phương, "Bóp nhẹ thôi."

Tập võ làm toàn thân y ê ẩm, nhưng cơ thể nhẹ nhàng hơn trước nhiều.Thụ ngồi trong thùng tắm véo bụng mỡ của mình, ngạc nhiên phát hiện trên mặt nước có váng mỡ như canh xương hầm.Hầy.

Kiếp sau đầu thai làm heo cho xong, khỏi cần đấu đá với ai nữa.Y đang suy nghĩ tiêu cực thì giọng hệ thống chợt vang lên trong đầu.Hệ thống nói bí kíp này giúp thải độc tố ra khỏi cơ thể, đây là hiện tượng bình thường, ban đầu sẽ thấy hiệu quả rõ rệt, sau đó từ từ ổn định lại nên không cần lo lắng.Hoàng thúc biết y gầy đi thì gửi tới cả đống thuốc bổ, nhưng y không đụng đến mà âm thầm thưởng cho người hầu trong cung.Thụ thèm quá nên lúc ngủ cũng mơ thấy đồ ăn.Lần trước y mơ thấy cháo cá, lần này lại mơ thấy giò chưng tương.Y nuốt nước miếng, thật sự không nhịn được nữa nên cầm khúc giò lên ngoạm một miếng.Giò chẳng mềm chút nào, cắn vào chỉ thấy xương cứng.

Thụ thất vọng tỉnh lại, khi thấy người ngồi cạnh giường thì sửng sốt hồi lâu rồi sà vào lòng đối phương, nũng nịu gọi: "Hoàng thúc!"

Y vẫn xem Nhiếp chính vương là người thân nhất của mình, dù biết đối phương có ý định giết mình nhưng vẫn muốn gần gũi với hắn.Người đàn ông ôm chặt y, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen mượt, ngón trỏ nhịp nhịp trên lưng y, gọi nhũ danh của y rồi hỏi: "Đúng là gầy hẳn đi, có phải vì dạo này ăn ít quá không?"

"Vẫn còn béo lắm," thụ ngẩng đầu lên, bóp bụng mỡ của mình lẩm bẩm: "Hoàng thúc, cháu không thể ăn nhiều như trước nữa."

Nhiếp chính vương hỏi y: "Có ai nói gì với ngươi à?"

Thụ lắc đầu: "Tại cháu béo quá thôi, đi không nổi luôn......"

Khi chạm vào mu bàn tay hoàng thúc, trong lòng y giật thót, cứ tưởng sẽ cảm nhận được sát ý của đối phương.Bịt tai cũng vô ích vì tiếng lòng truyền thẳng vào đầu y.Thụ siết chặt tay áo hoàng thúc, không ngăn được mình nghe tiếng lòng của đối phương: Lại mơ thấy món gì à?

Cắn mạnh ghê.
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
5


Hoàng thúc đã biết chuyện y nhờ công một dạy mình học nên hỏi y mấy ngày nay đọc sách gì.Trước khi đến tìm y, chắc hoàng thúc đã nói chuyện với công một.Trên bàn vuông bày bữa sáng thịnh soạn, sau khi người hầu thử độc từng món, thụ mới được ăn."

Cháu ngu dốt bẩm sinh, không hiểu chính sự......"

Thụ nói: "Cháu muốn học chút gì đó, đâu phải việc gì cũng làm phiền hoàng thúc được."

Nói xong y thấp thỏm nhìn Nhiếp chính vương, sợ mình lỡ lời chọc giận đối phương.Nhờ có hoàng thúc che chở mà y mới bình yên vô sự sống đến giờ.

Y không có ý định tranh giành quyền lực, vì thấy hoàng thúc vất vả quá nên hy vọng mình có thể đỡ đần chút ít.Trên đầu hoàng thúc không đánh dấu phe phái, hoàn toàn nhìn không ra tình cảm của đối phương.Nhiếp chính vương gắp cho y một cái sủi cảo tôm rồi cười nói với y: "Nếu bệ hạ muốn tìm hiểu quốc sự thì cứ đến hỏi ta là được rồi."

-Ngày đăng cơ, thụ được hoàng thúc dắt lên ngai vàng, thân hình bé xíu như búp bê lọt thỏm trong long bào.Nhiếp chính vương có khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, khi không cười nhìn vô cùng uy nghiêm.

Các quan trong triều bị khí thế của hắn áp đảo nên không dám hó hé, trong kim điện chỉ có tiếng nhạc hùng tráng.Thụ cảm thấy đám quan viên đang nhìn mình đáng sợ như sài lang hổ báo, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, hai chân dưới long bào cũng run lẩy bẩy, nếu không có hoàng thúc thân cận nhất ở cạnh thì y đã hoảng sợ òa khóc.Y run rẩy ngồi trên ngai vàng, không chịu buông tay hoàng thúc mà lí nhí nói: "Hoàng thúc, cháu không muốn ngồi đây đâu, cho người khác ngồi đi ạ......"

Hoàng thúc bảo y đừng sợ, nắm chặt tay y rồi trầm giọng nói: "Ngai vàng chỉ có thiên tử mới được ngồi thôi."

-Sau khi trò chuyện với hoàng thúc, nỗi căng thẳng mấy ngày qua của thụ mới tạm lắng xuống.

Giờ hoàng thúc vẫn đang bảo vệ y nên các thế lực khác sẽ không dám công khai đối phó với y.Y gầy đi trông thấy, bảo người hầu may mấy bộ đồ mới theo vóc dáng hiện tại của mình.

Trang phục thêu chỉ vàng quá nổi bật, còn là tơ lụa đắt tiền nên không tiện mặc để tập võ, thế là y sai người may một bộ thường phục màu xanh đen để tiện đi lại."

Đây là cái trước kia ta hay dùng để tập võ," hộ vệ đặt thanh kiếm gỗ vào tay y rồi nói: "Nếu bệ hạ không chê thì dùng nó tập trước đi."

Sau khi tập luyện mệt mỏi, thụ ngồi nghỉ dưới gốc cây, hộ vệ đi lấy canh dương mai hoa quế cho y giải khát như thường lệ.Chưa ngồi bao lâu thì y nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.Mới đó đã về rồi sao?Thụ quay đầu nhìn, vừa thấy mặt người kia thì lập tức nhảy dựng lên trốn sau thân cây—— Người đến chính là "bạn thân" đã hại y ngã ngựa lần trước!

Thấy đối phương càng lúc càng đến gần, y hoảng hốt chạy bừa rồi leo lên thân cây trước mặt.Bạn thân thấy bóng y từ xa nhưng chưa nhìn rõ mặt nên cứ tưởng là công tử nhà giàu nào đó."

Ngươi là ai?"

Bạn thân vỗ mấy cái vào thân cây rồi ngẩng đầu nhìn thụ đang co rúm trên cây, nhíu mày hỏi: "Lén lút làm gì thế?

Xuống đây mau lên!"

Thụ lí nhí: "Không xuống."

Bạn thân cảm thấy giọng nói này khá quen, nhưng vì thụ che mặt nên bạn thân nhất thời không nhận ra.Bạn thân lại đá vào thân cây đe dọa: "Không chịu xuống thì ông lấy cung ra bắn ngươi đấy."

Thụ hé mắt ra nhìn, thấy đối phương cầm cung tên thật thì sợ run: "Khoan đã..."

Thiếu niên dưới gốc cây kéo cung, lạnh lùng nhắm vào y rồi nói: "Còn chưa chịu xuống nữa à?"

Thụ quặp chặt thân cây, khóc không ra nước mắt: "Ta, ta không xuống được......"

Đây là lần đầu tiên y leo cây, lỡ leo cao quá nên không dám nhảy xuống.Bạn thân tưởng y đang kiếm cớ, chẳng chút do dự đếm ngược: "Ba, hai......"

Đếm đến một, mũi tên lao vút đi, bạn thân bị thụ rơi xuống đè trúng.Thụ ngồi trên bụng đối phương, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại."

Ui da, ngươi......"

Thiếu niên khó nhọc ngồi dậy, một tay ôm đầu, tay kia nắm eo y, nhe răng trợn mắt hỏi: "Sao ngươi nặng thế......"

Hai người nhìn nhau.Bạn thân: ......Lông mày bạn thân càng nhíu chặt hơn.Bạn thân nhìn thụ chằm chằm rồi đưa tay bóp mặt y, hoang mang nói: "Sao giống y quá vậy?"  
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
6


Thụ lại nghe thấy tiếng lòng của đối phương: May mà không phải Kim Lâm Uẩn rơi xuống, nếu không ông đây đã bị đè chết rồi.Bạn thân thế mà không nhận ra y!Thiếu niên bóp mặt y dùn lại, nhìn thêm một hồi mới dè dặt hỏi: "......Bệ hạ?"

Lâu rồi không gặp nên bạn thân không biết y đang giảm cân.Thụ gật đầu.Bạn thân thở phào một hơi, đôi mày nhíu chặt giãn ra, cố nâng mông y lên nói: "Ngươi đứng dậy trước đi."

Chờ y đứng dậy, bạn thân nhặt cung lên rồi nói: "Vậy sao ngươi lại trốn?

Ta còn tưởng ngươi là thích khách nữa."

Thụ không thể nói mình sợ bị hắn ám sát nên ấp úng: "Ta...... ta chỉ muốn chơi trốn tìm thôi."

"Ngươi đang tập võ à?"

Bạn thân nhìn thanh kiếm gỗ dưới gốc cây: "Hèn gì mấy ngày nay không thấy ngươi đi săn."

Bạn thân là con của tướng quân, vạm vỡ cường tráng, mỗi lần đi săn đều là người săn được nhiều con mồi nhất.Thụ chỉ đi săn cho vui, bạn thân luôn nhường mũi tên cuối cùng kết liễu con mồi cho y để y có chút cảm giác tham dự.Họ đang nói chuyện thì hộ vệ quay lại.Hộ vệ chỉ lấy một chén canh dương mai, thấy có công tử khác ở đây thì đành phải đi lấy thêm một chén nữa."

Bệ hạ muốn tập võ," bạn thân khoanh tay đứng dựa vào cây, ngắm nghía y từ đầu đến chân rồi hỏi: "Sao không gọi ta tập chung?"

Đối phương gọi y là bệ hạ nhưng giọng điệu không hề kính cẩn mà còn mang theo vẻ khinh thường.Thụ ngồi trên xích đu nói: "Ngươi sẽ cười ta cho xem."

Y nói lí nhí nên bạn thân không nghe rõ, cúi đầu tới sát mặt y rồi bảo y lặp lại lần nữa."

Ta sợ bị ngươi cười."

Thụ cúi đầu thấp hơn, "Ta béo quá, hễ cử động thì thịt trên người lại rung lên, nhìn buồn cười chết."

Ưu điểm lớn nhất của y là tự biết mình.Sao phải nghe tiếng lòng của người khác chứ?

Nếu không nghe thấy thì y có thể vờ như không biết.Để che giấu nỗi chua xót của mình, y giả bộ khát nước, bưng chén canh dương mai thị vệ đem tới lên.Uống mấy ngụm, nước mắt y tí tách rơi vào chén, hoa quế dập dềnh trong nước dương mai đỏ thẫm.Thụ biết mình hèn nhát không thích hợp làm quân vương, nhưng y bị huyết thống trói chân ở đây nên không cách nào rời đi."

Ta cười ngươi làm gì?"

Bạn thân thấy nước mắt y bất ngờ rơi xuống thì giật nảy mình, vội vàng đi tới kéo tay áo lau nước mắt cho y rồi nói: "Người khác nói xấu ngươi, chẳng phải ta đều giúp ngươi cãi lại sao?"

Nghe bạn thân nói vậy, nước mắt thụ càng tuôn nhiều hơn.Y biết đối phương là bạn tốt nhất của mình, chính vì là bạn tốt nhất nên khi bị đối phương chê bai y mới đau lòng như vậy.Thụ nghẹn ngào hỏi: "Ngươi cũng nghĩ ta ngốc đúng không?"

Bạn thân nói: "Đúng là ngốc thật."

Thụ: "Hả?"......Hộ vệ cạn lời, bạn thân thế mà thừa nhận luôn sao!"

Ta được Nhiếp chính vương phái tới chăm sóc ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng làm chung với ngươi."

Bạn thân nhíu mày lấy khăn tay cho y lau mũi rồi nói tiếp: "Ngươi đừng để ý ta nghĩ gì, cứ xem ta như chó săn là được rồi."

Thụ đau lòng nói: "Ngươi là bạn thân nhất của ta mà."

"Ngươi là Hoàng đế, dù không có quyền hành thì vẫn có thể làm mưa làm gió trong cung."

Bạn thân khom lưng nhìn thẳng vào y, đôi mắt màu nâu nhạt phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của y, "Rõ ràng là quân vương mà suốt ngày rụt rè sợ hãi, cho nên ta mới nghĩ ngươi ngốc."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
7


Tính thụ vốn hiền lành nên nghe bạn thân nói vậy cũng không vênh mặt sai khiến người hầu."

Đi thôi."

Chờ y uống hết canh dương mai, bạn thân kéo tay y nói: "Dẫn ngươi đi giải sầu một lát."

Nhìn thấy chuồng ngựa, trong lòng thụ giật thót.

Y mới bị ngã ngựa cách đây không lâu, tuy không bị thương nặng nhưng cũng trầy xước mấy chỗ."

Để ta dắt ngựa cho bệ hạ."

Bạn thân nói: "Ta kiểm tra kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không để ngươi ngã đâu."

Hộ vệ cũng đi theo, thụ vẫy tay với hắn, chờ hộ vệ cúi đầu xuống, y kề vào tai đối phương thì thầm: "Giờ ta gầy hơn rồi, lần này ngươi đỡ ta được không?"

Hộ vệ: "......

Tại hạ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngài."

Cố gắng hết sức?

Vậy có khác nào "không đỡ được thì thôi" đâu?

Không nhận được câu trả lời rõ ràng, thụ lo lắng chạy tới hỏi bạn thân đang dắt ngựa: "Lỡ ta ngã xuống thì ngươi có làm đệm thịt cho ta không?"

Bạn thân không nói gì mà dời mắt từ mặt y xuống dưới người.Thụ phụng phịu nói: "Lúc nãy thì nói hay lắm, nói ta làm gì cũng làm chung với ta, còn nói ngươi là chó săn của ta, giờ lại không chịu làm đệm thịt cho ta."

"......

Được rồi, làm thì làm."

Bạn thân hít sâu một hơi, xoa xoa khuỷu tay nói: "Dù sao lúc nãy cũng làm một lần rồi còn gì."

Nghe bạn thân nói vậy, thụ mới dám lên ngựa."

Chẳng ai biết chỗ này cả, mỗi khi buồn chán ta lại đến đây giải sầu."

Bạn thân dắt ngựa tới một con đường vắng vẻ trong cung, ngoài tường cung trồng rất nhiều hoa, thời tiết rất đẹp, hoa rụng lả tả.

"Ngươi đã biết thì ta cũng không gạt ngươi nữa.

Đúng là ta không thật lòng làm bạn với ngươi, vì muốn sau này thăng quan tiến chức nên mới miễn cưỡng ở lại đây thôi."

Thụ nắm dây cương, cúi đầu nói: "Ngươi đừng nói thật với ta, ta không muốn nghe đâu."

Ngựa dẫm trên hoa rụng, vó ngựa dính đầy nước hoa.Đi đến một khoảng sân, bạn thân cho ngựa dừng lại.Hộ vệ định tiến lên đỡ thụ xuống ngựa, nhưng bạn thân đã chìa tay ra trước, ngẩng đầu nói với thụ: "Ta đỡ được, ngươi nhảy đi."

Thụ do dự nói: "Nhưng lúc nãy......"

"Lúc nãy ta đâu biết ngươi sắp nhảy," bạn thân nhíu mày nói: "Nhanh lên, nếu không ta không đỡ đâu đấy."

Thụ ngậm miệng, đành phải liều mình nhảy xuống.Thiếu niên cao lớn dang rộng tay, vững vàng đỡ lấy y.Sau khi hai chân chạm đất, thụ mới hết nín thở."

Không ngờ ngươi còn bế được ta nữa!"

Thụ reo lên."

Thế ngươi nghĩ sau khi ngươi ngã ngựa ai đã cõng ngươi về?"

Bạn thân hầm hừ: "Đúng là ngươi rất nặng, nhưng ta thừa sức bế hai người như ngươi đấy."

Thụ chạy vào sân rồi lẩm bẩm với bạn thân: "Ngươi giả bộ một chút được không?

Đừng gắt gỏng với ta nữa mà."

Bạn thân thở hắt ra rồi quay lại đối mặt với y, chắp tay nói: "Bệ hạ, thần thế này đã đủ kính cẩn chưa?"

Thụ: "Không cần câu nệ lễ tiết vậy đâu......"

Bạn thân: "Bệ hạ lắm chuyện thật đấy."

"Có chó nào sủa bậy với chủ nhân đâu chứ."

Thụ bĩu môi lầm bầm.Bạn thân cúi đầu hỏi y: "Bệ hạ nói sao cơ?"

Thụ: "......

Ta nói ngươi tốt với ta quá."

Thiếu niên cụp mắt nhìn y một lát rồi đột nhiên bật cười, kề vào tai y bắt chước tiếng chó sủa: "Ta cứ sủa bậy đấy, ai kêu bệ hạ không quản được chó của mình."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
8


Trong sân có một con mèo nằm phơi nắng trên bàn đá."

Mèo kìa!"

Thụ mừng rỡ nói.Hồi bé y cũng từng nuôi, nhưng một ngày nọ con mèo kia đột nhiên biến mất làm y rất buồn, từ đó không dám nuôi nữa.Con mèo trong sân này có bộ lông trắng như tuyết, tuy hơi lấm lem nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp vốn có."

Suỵt."

Bạn thân cản y lại rồi nói nhỏ: "Nó không thân thiện lắm đâu, đừng đến gần quá."

Thụ ngoan ngoãn dừng lại, vừa nhìn quanh sân vừa hỏi bạn thân: "Mèo ngươi nuôi à?"

Bạn thân lắc đầu: "Hình như không có chủ, chắc là mèo hoang ngoài cung lẻn vào."

Liệu hoàng thúc có cho y nuôi không?

Thụ muốn làm gì cũng phải hỏi ý Nhiếp chính vương trước, mang tiếng là vua một nước mà lắm lúc không thể làm theo ý mình.Việc gì y cũng để hoàng thúc quyết định, tuy không tự do nhưng ít nhất sẽ không mắc lỗi."

Ngươi đi chậm thôi," chẳng biết bạn thân kiếm đâu ra một gói thịt vụn đưa cho y rồi nói: "Coi chừng bị nó cào đấy."

Thụ rón rén bước vào sân, vừa đến gần bàn đá thì con mèo lập tức nhổm dậy.

Nó duỗi người rồi ngoác miệng ngáp một cái, sau đó mở đôi mắt xanh lơ ra nhìn y.Y sợ nó bỏ chạy nên dè dặt mở túi vải trong tay ra: "Ngươi...... ngươi muốn ăn không?"

Con mèo ung dung đi tới trước mặt y, chẳng đoái hoài gì đến gói thịt mà chỉ dụi vào tay áo y, cái đuôi ngoe nguẩy phất qua mu bàn tay y.Thụ chưa kịp phản ứng thì con mèo trắng đột nhiên nhảy lên vai y.

Khi nó nhảy lên, thụ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hệ thống: "Ta bám vào cái xác này rồi."

Chỉ có thụ mới nghe được giọng hệ thống, bạn thân ngạc nhiên đi tới nói: "Không ngờ nó lại thân thiện với ngươi như vậy."

Bạn thân đang định sờ con mèo thì nó nhảy phóc xuống."

Sao lại sợ ta chứ?"

Bạn thân ỉu xìu nói: "Uổng công ta đem đồ ăn cho nó."

"Tại ngươi dữ quá chứ sao, nhìn chẳng giống người tốt chút nào."

Thụ lẩm bẩm.

Trong lòng bạn thân luôn chế nhạo y, y nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa đối phương.Bạn thân nhíu mày nhìn y: "Ta dữ lúc nào?"

Thụ lùi lại một bước rồi lầm bầm: "Giờ ngươi đang dữ đấy!

Trẫm ghét nhất là người khác xụ mặt!"

Nói xong y không nhìn bạn thân nữa mà quay lưng chạy ra khỏi sân.-Thu phục lòng người thật quá khó.

Thụ rầu rĩ đứng cạnh hàng rào, cụp mắt nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn.Y biết mình không có thực quyền, ngày thường cũng không xem mình là Hoàng đế......Y chỉ không muốn đắc tội người khác thôi, vậy cũng là sai sao?Thụ đang nghĩ ngợi thì một cái bóng trắng đột nhiên rơi xuống từ mái hiên, y nhìn kỹ lại, phát hiện đó là con mèo mình gặp trong sân.Hệ thống nói: Nếu ngươi muốn nuôi mèo thì đem ta về đi.Thụ: ......

Không muốn.Hệ thống: Rõ ràng ánh mắt ngươi nhìn ta trong sân là muốn nuôi mà.Thụ: Ta muốn nuôi mèo thật cơ.Nghĩ đến chuyện con mèo này do hệ thống biến thành, y cảm thấy hơi khó chịu.Hệ thống cứ ép y nghe những điều mình không muốn nghe khiến y vừa tức vừa buồn.Con mèo trắng như tuyết đi trên lan can, dụi đầu vào cánh tay y, cái đuôi xù vểnh cao, nũng nịu kêu meo meo với y.Thụ thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng."

Được rồi."

Y ôm mèo vào lòng nói khẽ: "Nhưng ngươi phải hứa sẽ luôn ở đây, không được bỏ ta đi đâu đấy."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
9


Mới sáng sớm thụ đã bị hệ thống giẫm lên người làm tỉnh lại.Y buồn ngủ ríu cả mắt, kéo chăn trùm kín đầu rồi làu bàu nói: "Hôm nay khỏi cần vào triều, cũng chẳng ai muốn gặp ta thì dậy sớm làm gì?"

Hệ thống: Bạc Lãm Đan sắp yết kiến Nhiếp chính vương rồi đấy.Bạc Lãm Đan chính là công một.Cha của công một ngày xưa chỉ là quan văn tép riu, nhờ có bản lĩnh mà dần leo lên chức tể tướng, rất được tiên đế coi trọng.Là con trai tể tướng, lại thông minh bẩm sinh nên hồi bé Bạc Lãm Đan được chọn hầu Thái tử đọc sách.Hắn đã ôm chí lớn từ lâu, muốn phò tá Thái tử trở thành quân vương tài ba nhất——Nhưng mọi thứ lại đi ngược với mong muốn của hắn.Tiên đế mất sớm, Thái tử lên ngôi nhưng quyền hành đều nằm trong tay Nhiếp chính vương, Hoàng đế chỉ là một con rối trên ngai vàng.Sau khi Nhiếp chính vương lên nắm quyền, cha Bạc Lãm Đan bất đồng chính kiến với hắn nên bị giáng chức đến vùng sâu vùng xa.

Bạc Lãm Đan vắt hết óc mới tìm được chỗ đặt chân trong hoàng thành."

Nhà họ Bạc xuống dốc.....

Hoàng thúc không cho ta hỏi chuyện này, ta chẳng biết làm sao để thay đổi quyết định của hoàng thúc cả."

Thụ giơ tay lên để người hầu mặc đồ cho mình, thầm nói với hệ thống trong đầu: "Rất lâu sau đó ta mới gặp lại Bạc ca ca, hắn quá thất vọng về ta nên khi ta đến tìm hắn, thái độ của hắn rất lạnh nhạt."

Bạc Lãm Đan không phải người của y, cũng chẳng trung thành với hoàng thúc......

Phe phái trên đầu hắn chỉ hiện ra một dấu hỏi.Thụ trầm ngâm một hồi, bị suy đoán của mình dọa sợ, hỏi hệ thống: "Hắn muốn tạo phản sao!?"

Y biết Bạc Lãm Đan bất mãn, nhưng không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa của đối phương là tham vọng to lớn đến vậy.Hệ thống ngồi liếm móng trên long sàng nói: Nếu có thể làm Bạc Lãm Đan thay đổi cách nhìn về ngươi, biết đâu hắn sẽ theo phe ngươi cũng nên.Thôi được.

Đã đến nước này cũng chẳng còn cách nào khác.

Thụ không mấy tự tin nhưng vẫn nghe lời hệ thống, mang tâm sự nặng trĩu đi tới thư phòng.Bạc Lãm Đan đi dọc hành lang trong cung.Vẻ mặt hắn đăm chiêu, chốc chốc lại dừng bước, phong cảnh này hắn đã nhìn suốt bao năm, khi xưa hầu Thái tử đọc sách, mỗi lần học xong hắn đều dắt tiểu Thái tử đi trên hành lang cung điện, nhân tiện dúi vào tay y mấy món quà vặt mua ngoài cung.Giờ nhà họ Bạc đã sa cơ lỡ vận, Thái tử Kim Lâm Uẩn lên làm Hoàng đế, hắn không thể thân mật với y như trước nữa.Bạc Lãm Đan đang thất thần nhớ lại chuyện quá khứ thì bất ngờ đụng phải một thiếu niên ôm sách ở góc hành lang.Da thụ trắng nõn nên mỗi khi mất ngủ lại lộ rõ quầng thâm dưới mắt.

Y vừa đi vừa ngủ gật, chân nam đá chân xiêu, thậm chí còn không thấy Bạc Lãm Đan đi tới.Nếu Bạc Lãm Đan không đỡ y thì y đã đâm sầm vào ngực đối phương.Bạc Lãm Đan cầm lấy quyển sách từ tay y rồi hỏi: "Đêm qua bệ hạ ngủ không ngon à?"

Thụ ngáp một cái, cúi đầu nói: "Đêm qua ta đọc sách lịch sử nhưng có chỗ không hiểu......"

Đây là chiêu hệ thống dạy y.Phải giả bộ siêng năng cần cù thì mới chiếm được thiện cảm của Bạc Lãm Đan.Nói xong y kéo tay áo Bạc Lãm Đan, hỏi hắn giải thích cho mình được không.Bạc Lãm Đan đồng ý.Sau khi về phòng, Bạc Lãm Đan đứng cạnh tiểu Hoàng đế, cúi đầu đọc sách một lát, vừa định quay sang nói gì đó thì thấy thiếu niên đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Kim Lâm Uẩn gối đầu lên cánh tay, má bị ép dùn lại, hệt như bánh bao mới ra lò.Sao lại gầy rộc thế này?

Bạc Lãm Đan đặt sách xuống, nhìn Kim Lâm Uẩn giây lát rồi đưa tay vuốt mấy sợi tóc vểnh lên của y.Ngón tay hắn dừng lại trên vành tai tròn trịa của thiếu niên."

Lâm Uẩn," hắn cụp mắt thì thầm: "Nhà họ Bạc suy tàn rồi, liệu có thể khôi phục lại không?"
 
Back
Top Bottom