Tiểu Thuyết [ĐM/NP] Hạ lưu bỉ ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
40


143.Lạc Đoan Diệc hôn rất lề mề chứ không vồ vập như lần trước, cứ như đang thăm dò ý tôi vậy.Tôi giục hắn hôn nhanh hơn: "Kẹo sắp tan hết rồi kìa......"

Tay hắn chạm vào mặt tôi, ngón tay chai sần vuốt ve mí mắt tôi, thì thầm hỏi tôi nhắm mắt lại được không.Màn cửa kéo kín che khuất ánh trăng, sau khi tắt đèn chúng tôi chỉ thấy được hình dáng của nhau, mặt hắn chìm trong bóng tối, nhưng sự mơ hồ này lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn, tôi dần thả lỏng, chớp mắt nói với hắn: "Mở mắt ra cũng đâu thấy gì."

"Không thấy, nhưng......"

Lạc Đoan Diệc dừng lại, tựa đầu vào trán tôi nói: "Biết đâu sẽ cảm nhận được ánh mắt tớ nhìn cậu."

Mặt hắn nóng như bị sốt, giọng nói cũng run rẩy.Tôi đã vượt qua rào cản tâm lý, còn hắn lại căng thẳng đến nỗi không thể hôn tiếp.Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra vẻ ngượng ngùng bối rối của hắn hiện giờ thì không nhịn được cười: "Không hôn thì về ngủ đi."

"Tớ, tớ muốn hôn mà!"

Lạc Đoan Diệc vội vàng ôm tôi vào lòng, cánh tay rắn chắc siết chặt lưng và eo tôi, suýt nữa đã làm tôi chết ngạt.Hắn hôn tôi lần nữa, ngậm lấy môi tôi, kẹo sữa chỉ còn một mẩu, viên kẹo xoay tròn trong miệng tôi rồi tan ra trên lưỡi.Tôi bị nụ hôn vụng về này kéo vào cái nóng ẩm ướt, những giọt nước li ti đọng trên chóp mũi, trên thái dương, trên đuôi tóc tôi.Hình như lúc hôn hắn còn lấy hơi kém hơn cả tôi, hôn xong hắn gục đầu lên vai tôi, tôi kề sát lồng ngực phập phồng dữ dội của hắn, nghĩ thầm: Có khi nào hắn ngất xỉu vì hôn không?144.Lạc Đoan Diệc bắt tôi đưa ra nhận xét.Tôi đứng lên tìm điều khiển máy lạnh rồi nói: "Cũng tạm."

"Cũng tạm?"

Hắn thất vọng tràn trề, "Vậy là không tốt rồi."

Lạc Đoan Diệc lại hỏi tôi không tốt chỗ nào.Tôi bật đèn ngủ đầu giường, không nhìn hắn mà nói: "Mạnh bạo quá, giữa chừng còn cắn tớ nữa."

Chỗ bị cắn không chảy máu mà chỉ hơi tê."

Tại tớ thấy người khác làm vậy......"

Lạc Đoan Diệc đang nói nửa chừng thì dừng lại, cúi đầu làm thinh một lát rồi kéo áo tôi, lí nhí nói: "Tớ sai rồi, lần sau nhất định sẽ tiến bộ hơn."

Lần sau?

Biết vậy khen hắn hôn giỏi cho rồi, khỏi phải tập nữa.Gió tỏa ra từ máy lạnh xua tan cái nóng trên người tôi, tôi rúc vào chăn hỏi hắn: "Cậu muốn ngủ lại đây không?"

"Muốn chứ."

Lạc Đoan Diệc gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "À thôi......

Hôm nay thì không được, tớ còn phải về dọn dẹp nữa."

Nói xong hắn chậm chạp leo xuống giường tôi với một tư thế kỳ quái, sau đó tắt đèn ngủ của tôi.Tối nay hắn ngoan ngoãn đi cửa chính chứ không trèo qua ban công về nhà nữa.145.Sau khi Lạc Đoan Diệc đi, tôi đưa tay sờ soạng thì thấy hắn để lại một tờ 50 tệ cạnh gối mình. (~183 ngàn)Ý gì đây?

Chẳng lẽ hắn ứng trước tiền hôn lần sau à?Tôi hít sâu một hơi rồi tức giận chạy ra ban công hét vào phòng hắn: "Lạc Đoan Diệc!

Cậu xem tớ là món hàng đấy à?

Khách quen hết được giảm giá rồi, từ nay về sau mỗi lần một trăm nghe chưa."

Một lát sau, hắn trầm giọng đáp lại tôi trong phòng: "......

Tớ sẽ ráng để dành tiền."

146.Tôi đi đánh răng, lúc ra trông thấy tin nhắn của Thịnh Thành Tố.Thịnh Thành Tố: "Trưa mai tới chỗ khác ăn đi."

Tôi hỏi hắn muốn đi đâu.Thịnh Thành Tố: "Chỗ nào không bị làm phiền ấy."

Thịnh Thành Tố: "Anh tự tìm đi."

Chỗ nào tốt hơn sân thượng nhỉ?

Tôi nằm sấp trên gối, vắt óc suy nghĩ một lát rồi trả lời hắn: "Phòng thay đồ ở bể bơi nhé?"

Thịnh Thành Tố trả lời bằng một dãy dấu chấm.Tôi đang định nói mình chỉ đùa thôi thì Thịnh Thành Tố nhắn thêm một câu: "Được.

Vậy mai đến bể bơi đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
41


147.Sáng sớm kéo màn ra, bầu trời vần vũ, gió lạnh mang theo hơi nước.Tôi gom quần áo phơi ngoài ban công vào nhà, nghĩ thầm chắc hôm nay sẽ có mưa.Hình như Lạc Đoan Diệc bị mất ngủ vì cuộc luyện tập tối qua nên khi tôi sang nhà hắn thì thấy hắn vẫn còn nằm sấp trên giường, chăn chỉ đắp ngang eo, trên người mặc áo ba lỗ đen, vai u thịt bắp, cánh tay gác trên gối còn to hơn cả bắp chân tôi.Tôi rón rén đi tới hù hắn.Vừa đến cạnh giường thì chuông báo thức của Lạc Đoan Diệc reo, màn hình điện thoại sáng lên, hình nền vẫn là bức ảnh sờ mặt tôi lần trước.Hắn có nói tôi biết mật khẩu mở khóa, tôi nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đổi hình nền của hắn.Lạc Đoan Diệc vẫn chưa biết tôi đến, hắn trở mình ngáp một cái rồi mò tìm điện thoại cạnh gối.Hình nền máy tính của hắn cũng là tôi.Đó là ảnh chụp tôi tựa đầu vào vai hắn ngủ gật trên xe buýt.Đúng là hai đứa tôi rất thân nhau, nhưng để vậy thì sến quá.Tôi tải về hai hình cún con ngốc nghếch trên mạng rồi mở album ảnh của hắn ra để đổi hình nền."

Á!"

Lạc Đoan Diệc không mò thấy điện thoại mà sờ trúng đầu gối tôi.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi một hồi, sau khi biết chắc không phải là mơ thì hét ầm lên rồi bật dậy: "Hạ Trân?

Cậu, cậu sang đây lúc nào vậy!?"

"Cậu phản ứng mạnh thế làm gì?"

Tôi ngồi xếp bằng trên giường, liếc hắn một cái rồi lắc lắc điện thoại của hắn, "Để tớ đổi hình nền cho cậu."

148.Tôi chưa kịp nhìn kỹ thì điện thoại đã bị Lạc Đoan Diệc giật lại.Hắn mím chặt môi, vẻ mặt hoảng hốt, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi tôi: "Cậu đã thấy gì chưa?"

Tôi hỏi lại hắn: "Có gì không thể xem à?"

Tôi vừa nhìn lướt qua, trong album chẳng có ảnh nào hở hang cả, hình như phía dưới có ảnh chụp eo ai đó bị nắm lấy nhưng cũng không sexy lắm.

Áo chỉ hơi xếch lên chút xíu, quần cũng chưa cởi ra.Thôi, mọi người đều có bí mật, hắn không nói thì tôi cũng không tiện hỏi thêm.

Tôi xuống giường mang dép rồi bảo hắn: "Tớ đi rót sữa đây, cậu đổi hình nền đi, đừng chụp lén tớ mãi thế."

Lạc Đoan Diệc đột nhiên nắm lấy tay tôi.Hắn nhìn tôi rồi nuốt nước miếng, nói một cách khó nhọc: "Hạ Trân, tớ không phải đồ biến thái đâu."

Chỉ chụp lén tôi ngủ thì đâu tính là biến thái nhỉ?

Hằng ngày tôi còn bán ảnh người khác nữa, đạo đức của mình đã chạm đáy thì có tư cách gì chỉ trích hắn.Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Không phải là không được chụp, nhưng cài làm hình nền kỳ lắm, lỡ bị bạn học thấy thì tớ biết giấu mặt vào đâu."

"Vậy......"

Hắn cúi đầu lí nhí: "Vậy tớ chụp cho mình tớ ngắm thôi được không?"

Tôi nói: "Đừng để người khác thấy là được rồi."

"Tớ sẽ không để ai thấy đâu!"

Lạc Đoan Diệc vui vẻ ôm chầm tôi như gấu koala, "Tớ cứ tưởng cậu ngại cơ."

Tôi ghét bỏ đẩy đầu hắn ra: "Ngại chứ sao không!

Nhưng tớ cũng chụp cậu nên đành cho cậu chụp lại mấy tấm vậy."

Lạc Đoan Diệc cởi áo ba lỗ ra trước mặt tôi, sau đó chỉ vào cơ bụng mình nói: "Cậu cứ chụp thoải mái đi."

Thịnh tình không thể chối từ, tôi hướng điện thoại về phía hắn, đột nhiên phát hiện chỗ nào đó dưới bụng hắn nhô cao.Thấy tôi nhìn chằm chằm, Lạc Đoan Diệc mới nhận ra điều bất ổn, vội vàng kéo chăn che đi vật bừng bừng khí thế dưới hông mình.Tôi nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ cắt bỏ chỗ cùi bắp kia."

Lạc Đoan Diệc tỏ vẻ sốc nặng: "Cùi...... cùi bắp?!"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
42


149.Gần giờ tan học, mây đen sà xuống thấp hơn, thỉnh thoảng tiếng sấm rền vọng lại từ xa.

Tranh thủ lúc chưa mưa, chuông tan học vừa reo là tôi vọt đi mua cơm ngay.Khi đem suất còn lại cho Thịnh Thành Tố thì trời đổ mưa, tôi có che dù nhưng vẫn bị ướt nửa người.

May mà ba lô có lớp chống thấm nên đồ cần giao không bị ướt.Bể bơi vắng hoe, mọi thứ bị bầu không khí xám ngắt bao phủ, tiếng mưa ào ạt vọng qua những ô cửa sổ đóng kín.

Tôi xách đôi giày ẩm ướt, đi chân trần vào phòng thay đồ.Thịnh Thành Tố đã đến từ lâu.Tôi đặt hộp cơm xuống băng ghế inox, tháo kính ra rồi giơ tay lau nước mưa trên mặt, sau đó bảo hắn: "Mưa to ghê, biết vậy tôi mặc áo mưa cho rồi."

Hắn ném khăn lông lên mặt tôi: "Lau đi."

Khăn lông thoang thoảng mùi nước giặt, giống hệt mùi trên quần áo Thịnh Thành Tố.

Tôi vừa lau tóc vừa ngẩng đầu cười với hắn: "Cảm ơn nha, giặt xong mai tôi sẽ trả lại cậu."

"Thôi khỏi."

Thịnh Thành Tố nói: "Để tôi tự giặt."

Tôi đảo mắt, lập tức hiểu ra: "À—— Cậu sợ tôi đem bán chứ gì?"

Thịnh Thành Tố cúi xuống véo má tôi: "Anh mà dám bán thì tôi sẽ......"

Thừa dịp hắn khom người, tôi tranh thủ ôm eo hắn rồi giả giọng tội nghiệp: "Không dám đâu, đừng đánh tôi mà."

Theo tôi thấy thì hắn chẳng có vẻ gì là bài xích khi bị ôm, nếu không đã xô tôi ra rồi."

Hạ Trân......"

Hắn nhìn tôi rồi hít sâu một hơi: "Tôi có định đánh anh đâu."

Điều bất ngờ là khi tôi định thả tay ra thì Thịnh Thành Tố lại ôm tôi.150.Thịnh Thành Tố có gương mặt người mẫu bẩm sinh, nhìn nghiêng sẽ thấy đường viền hàm góc cạnh, hốc mắt sâu hơn người bình thường, lông mi rất dài, sống mũi cao vút.

Dù hắn có làm việc ác thì cũng sẽ được tha thứ nhờ ngoại hình này thôi.Hắn nhắm mắt đưa mặt tới gần.Tôi ngẩn ra một lát rồi định tránh đi, nhưng hắn không nhắm vào môi tôi, tôi vừa tránh thì vô tình đụng trúng môi hắn.Thịnh Thành Tố mở mắt ra nhìn tôi với vẻ khó tin.Một lát sau, hắn hỏi tôi: "Anh cố ý đúng không?"

Tôi oan ức nói: "Đâu có, hôm kia tôi đã quyết định không làm chuyện này nữa rồi."

Thịnh Thành Tố hỏi lại: "Chuyện gì?"

Tôi nói: "Hôn người ta bừa bãi đó......"

Hắn đứng thẳng lên hỏi tôi: "Sao không làm nữa?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tụi mình không hẹn hò, cũng chẳng có lý do gì, hôn vậy là không đúng đâu."

"Thì sao?"

Thịnh Thành Tố hờ hững ngồi xuống cạnh tôi, "Hôn cũng hôn rồi, anh định tính sao đây?"

Tôi nói: "Tôi quyết định dừng lại đúng lúc."

151.Hắn vừa bảo không đánh tôi cơ mà!

Tôi ôm đầu bị Thịnh Thành Tố cốc, rụt rè hỏi: "Vậy...... vậy cậu thấy nên làm thế nào?"

Thịnh Thành Tố phớt lờ, cứ như không nghe thấy tôi hỏi.Thôi ăn cơm trước đã, đồ ăn sắp nguội hết rồi.Tôi đang định bưng hộp cơm lên thì nghe hắn nói: "Trong tủ có đồng phục phòng hờ của tôi, anh vào thay đi, đồ ướt thì lát nữa lấy máy sấy tóc sấy khô."

Ống quần tôi vẫn còn nhỏ nước, vải ướt dính vào da rất khó chịu, lỡ bị cảm còn phải tốn tiền khám bệnh nữa.

Tôi ôm bộ đồ của Thịnh Thành Tố vào phòng, định thay cả bộ nhưng quần hắn dài quá, lưng quần cũng rộng rinh nên không mặc vừa.Áo hắn dài qua mông tôi, tạm thời không mặc quần cũng được.Khi tôi mặc sơ mi của hắn đi ra, Thịnh Thành Tố đột ngột đứng phắt dậy, đỏ mặt hỏi tôi: "Anh cố ý đúng không!?"

Lại sao nữa thế?

Tôi mờ mịt nhìn hắn.Hắn siết chặt tay, quay mặt đi chỗ khác nói: "Hở, hở hang quá......"

Tôi đơ mặt ra: "Lúc tập bơi tôi còn hở hơn bây giờ nữa mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
43


152.Thịnh Thành Tố bảo tôi mặc thế này rất chướng mắt, lúc ăn cơm hắn không nói năng gì, cũng chẳng thèm nhìn tôi mà xem tôi như không khí."

Biết sao được, quần cậu rộng quá."

Tôi kéo vạt áo sơ mi rồi nói: "Ăn xong tôi sẽ đi sấy đồ ngay."

Phòng thay đồ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt, tôi vừa ăn vừa đoán ý Thịnh Thành Tố.Hắn mắc bệnh sạch sẽ nên không bao giờ cho ai mượn đồ dùng cá nhân, thế mà lại chủ động cho tôi mượn quần áo.

Chẳng lẽ hắn thích tôi thật sao?

Nhưng lần trước hỏi mẫu người lý tưởng của hắn, hắn khăng khăng nói không thích người như tôi mà.Tôi cắn đũa nghĩ thầm: Nếu hỏi thẳng Thịnh Thành Tố có thích tôi không thì thể nào hắn cũng nói tôi tự đa tình.Mà dù hắn có thích tôi đi nữa thì tôi cũng có người yêu rồi.Có lẽ hắn chỉ nhất thời nổi hứng, xem tôi như trò giải trí giết thời gian, qua một thời gian nữa sẽ chán thôi.153.Sau khi suy xét kỹ càng, tôi chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện – Đây vốn là ý định ban đầu của tôi.Ăn xong tôi thu dọn hộp cơm rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Thịnh Thành Tố đứng ngoài cửa, tôi có thể cảm nhận được hắn nhìn mình chằm chằm như có điều muốn nói, nhưng khi tôi quay đầu lại thì hắn vội vã dời mắt đi.Khi tôi đến trước mặt, hắn mới nhìn tôi lần nữa.

Hắn chỉ nhìn chứ không nói lời nào, tôi thấy yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống, tựa như có lời gì đó rất khó nói mắc kẹt trong cổ.Tôi hoài nghi hắn đã bị điểm huyệt câm.Tôi đợi một lát rồi đi sượt qua vai hắn: "Tôi đi sấy đồ đây."

"Hạ Trân," rốt cuộc Thịnh Thành Tố cũng lên tiếng: "Anh chủ động tìm tôi trước nên chuyện này anh phải giải quyết mới đúng."

Nói xong hắn nắm lấy tay tôi rồi nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn càng lúc càng đỏ.Là......

Là sao?

Tôi chủ động gì cơ?

Chẳng phải hắn hôn trộm tôi trước sao?

Trước lúc đó tôi chỉ làm chân chạy vặt cho hắn thôi mà?Lịch sử trò chuyện của chúng tôi chẳng có chút mờ ám nào mà chỉ toàn giao dịch tiền bạc.

Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra từ trước đến giờ, dám chắc mình chỉ hôn Thịnh Thành Tố mấy lần chứ không làm gì khác.

"Cậu......"

Tôi cúi đầu, muốn rút tay ra nhưng Thịnh Thành Tố nắm rất chặt, cứ như muốn bóp gãy tay tôi vậy.Tôi nuốt nước miếng, lí nhí hỏi hắn thật nhanh: "Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

Thịnh Thành Tố làm thinh.Tôi thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ bình tĩnh cười nói, muốn mau chóng kết thúc chủ đề này: "Tôi đùa đấy!

Chắc chắn là cậu không muốn rồi, cậu đẹp trai giỏi giang thế cơ mà, tôi sao xứng với cậu được chứ."

154.Thịnh Thành Tố nổi cáu vác tôi lên, lại định quăng tôi xuống hồ bơi.Tôi quẫy đạp loạn xạ trong không khí, đành phải van nài hắn: "Giờ tôi chỉ có mỗi quần sịp là khô thôi, rơi xuống đây thì chẳng còn gì để mặc nữa đâu......"

Hắn vỗ bộp vào mông tôi.Hắn dùng lực vừa phải nên không đau, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị tét mông nên rất sốc.

Tôi gồng mình cứng ngắc, không dám nói nhảm nữa.

"Anh mai mối cho người ta khắp nơi mà không biết tỏ tình thế nào à?"

Thịnh Thành Tố lại vỗ nhẹ đùi tôi rồi nói: "Cho anh thêm một cơ hội nữa đấy, nói lại đi."

Tôi nhìn đáy hồ bơi xanh nhạt, tim đập mạnh như sắp văng ra khỏi lồng ngực.

Trước khi hắn ném tôi xuống nước như một quả bóng, tôi nhắm tịt mắt, suýt nữa thì cắn trúng lưỡi: "Cậu......

Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

Thịnh Thành Tố bế tôi lên cao rồi nói: "Không đúng."

Tôi hé mắt ra nhìn hắn: "Không đúng?

Ý cậu là từ chối hả?"

"Khi tỏ tình phải nói "Anh thích em" trước chứ."

Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi bảo: "Nói lại đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
44


155.Trước mắt tôi như hiện ra các mục lựa chọn trong trò chơi hẹn hò:1.

Nói "Tôi không thích cậu" (Độ thiện cảm--, bị chặn)2.

Nói thật với hắn rằng mình đang hẹn hò với Mẫn Xuyên Thanh (Độ thiện cảm--, bị chặn)3.

Tỏ tình theo lệnh hắn (Độ thiện cảm++, mở khóa thành tích "Bắt cá hai tay")Hiển nhiên chọn 1 và 2 sẽ dẫn đến bad ending, cắt đứt nguồn thu nhập lớn nhất của tôi.Nhưng Thịnh Thành Tố học dưới tôi một lớp nên không thể viện cớ sắp ra trường để chia tay, hẹn hò với hắn sẽ rất phiền phức.Mưa ngớt dần, tiếng sấm đì đùng làm cửa kính rung lên, tôi mím đôi môi khô khốc, nhớ lại trong phim hay nói ngày mưa rất thích hợp để phi tang xác.Thịnh Thành Tố thả tôi xuống rồi cho tôi một phút để chuẩn bị.Thôi!

Cứ giải quyết nguy cơ trước mắt đã, còn mấy chuyện khác tính sau.

Tôi nắm chặt vạt áo sơ mi, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt nói to: "Anh thích em!

Em có chịu hẹn hò với anh không?"

Thịnh Thành Tố vẫn chưa hài lòng: "Nhìn vào mắt tôi mà nói."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện từ trán xuống cổ Thịnh Thành Tố đỏ bừng, hai tay siết chặt, đốt ngón tay cũng đỏ lên.

Hắn bảo tôi nhìn hắn nhưng mình lại quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt tôi.Thấy hắn thẹn thùng như vậy, tôi bình tĩnh lại, thậm chí còn nảy ra ý định chọc ghẹo, kiễng chân tới gần khuôn mặt tuấn tú đỏ rực của hắn, vừa nhìn hắn chằm chằm vừa lặp lại lần nữa: "Anh thích em, thích em vô cùng, thích em cực kỳ, em có thích anh không?"

Thịnh Thành Tố lùi lại một bước, không trả lời tôi.Tôi đi quanh hắn một vòng rồi chắp tay sau lưng nói: "Không trả lời nghĩa là không thích, vậy anh xem như em từ chối đấy nhé......"

156.Thịnh Thành Tố đột nhiên bế bổng tôi lên, sống mũi cao vút cọ xát vành tai tôi, hơi thở của hắn phả vào tai tôi: "Hạ Trân, em thích anh, muốn làm bạn trai của anh lắm."

Chắc vì thường xuyên bơi lội nên trên người hắn luôn tỏa ra hơi nước mát lạnh.

Tôi trố mắt nép trong lòng hắn, trái tim như con thuyền lênh đênh giữa dòng hải lưu ấm áp bị sóng dữ hất lên một độ cao nguy hiểm.Ưm!

Tai tôi như bị côn trùng chích một cái, Thịnh Thành Tố cắn tai tôi rồi lại cọ xát bờ môi ấm áp vào chỗ vừa cắn, tựa đầu vào vai tôi lẩm bẩm: "Hài lòng chưa?"

157.Tôi như hộp cơm được Thịnh Thành Tố đóng gói xách về phòng thay đồ, cánh tay hắn rắn chắc như bẫy chuột, còn tôi là con chuột chạy ngang qua bị mắc bẫy.Tôi ngồi im thin thít trên đùi hắn, nghĩ thầm: Chuyện này có đúng không vậy?

Hình như sai quá sai rồi!"

Không được ăn mặc kiểu này trước mặt người khác," Thịnh Thành Tố cúi đầu bóp tay tôi, dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Cấm tên bốn mắt kia đi theo anh nữa."

Tôi sửng sốt một hồi mới hiểu hắn đang nhắc đến Tịch Số."

Đây là," hắn nắm tay tôi, chẳng biết lấy đâu ra một chiếc nhẫn khắc hình mèo con đeo vào ngón giữa của tôi, "Quà hẹn hò tặng anh đấy."

158.Thịnh Thành Tố quá chân thành khiến lương tâm tôi cắn rứt.Trong lúc hắn sấy quần áo cho tôi, tôi lí nhí hỏi hắn: "Em thích anh thật sao?"

Thịnh Thành Tố thờ ơ nói: "Em trả lời rồi còn gì."

"Nhưng......"

Tôi ngập ngừng: "Nhưng em không cho anh chụp hình em, lần trước còn ngồi lên người anh nữa."

Tiếng máy sấy đột ngột dừng lại.Thịnh Thành Tố quay sang nhìn tôi.Tôi nói: "Không không, anh không để bụng đâu."

Hắn nhíu mày im lặng một lát rồi nói: "......

Anh ngồi lên em cũng được mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
45


159."

Thôi......"

Tôi không muốn ăn miếng trả miếng, nhưng Thịnh Thành Tố đã chống hai tay xuống đất, bày ra tư thế hít đất.Tôi do dự mãi, không dám ngồi xuống.Thịnh Thành Tố giục: "Nhanh lên."

Tôi nói: "Anh ngồi lên em sẽ không quạu đấy chứ?"

Hắn nói không.Tôi nói: "Em thề đi."

Một tay Thịnh Thành Tố chống xuống sàn, tay kia giơ ba ngón lên, nóng nảy thề: "Em thề sẽ không quạu đâu."

Tôi rón rén ngồi lên người hắn, vai hắn rất rộng, cơ lưng săn chắc, dường như cánh tay chỉ dùng 30% sức lực nên cơ bắp không hiện rõ, khi gánh trọng lượng của tôi cũng không hề lung lay.Tôi nổi hứng hỏi hắn cõng mình hít đất được không.Hắn im lặng một lát rồi nói: "Được."

Tôi cởi dép ra, ngồi xếp bằng trên lưng Thịnh Thành Tố.

Tư thế của hắn chuẩn, động tác chậm mà chắc, tựa như từng cơn sóng nâng tôi lên rồi lại hạ xuống.Sau khi hắn hít đất mười cái, tôi thấy hắn vẫn còn khỏe nên muốn tăng độ khó cho hắn, cố tình huýt sáo một bài hát lạc điệu rồi nhún người trên lưng hắn.Nếu tôi là Thịnh Thành Tố thì đã trưng bảng mãi nghệ rồi, hít đất một lần năm mươi tệ, cởi trần thì gấp đôi."

Đừng quậy," Thịnh Thành Tố dừng lại nói: "Còn nhún nữa em tét mông anh đấy."

Tôi ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi."

160.Quần áo đã khô hết, tôi vào phòng thay đồ mặc lại đồng phục của mình, những chỗ bị ướt giờ nóng hổi, mặc vào rất dễ chịu.

Tôi kéo quần lên rồi nói với Thịnh Thành Tố qua tấm màn nhựa: "Cảm ơn em sấy đồ giùm anh nhé."

Bên ngoài không có tiếng trả lời.Tôi kéo màn ra nhìn về phía băng ghế.

Chẳng có ai ở đó, ba lô của Thịnh Thành Tố vẫn còn nhưng hắn đã biến mất.Hắn đi toilet rồi sao?Tôi ra khỏi phòng thay đồ, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, câu lạc bộ rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa tí tách trên mái nhà.

Tôi đi dọc hồ bơi, vừa cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay vừa nghĩ: Thịnh Thành Tố cũng rất tốt chứ không lạnh lùng như tôi tưởng.Đi một đoạn, tôi tỉnh táo lại, sực nhớ ra một chuyện quan trọng: Sau khi hẹn hò, hắn có còn trả tiền công chạy vặt cho tôi nữa không?Không được không được, quan hệ yêu đương không thể bao gồm cả quan hệ thuê mướn, tôi phải nói rõ với hắn mới được.Tôi đi một vòng, vẫn không thấy Thịnh Thành Tố đâu.Sao hắn đi toilet lâu thế?

Bị đau bụng à?Tôi đến nhà vệ sinh, trông thấy cửa khép hờ (khóa cửa bị hỏng nên không đóng kín được), loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của ai đó.Tới gần cánh cửa, tôi nghe Thịnh Thành Tố gọi tên mình bên trong: "Hạ Trân......"

Hơi thở của hắn dồn dập hơn bình thường, giọng nói khàn khàn nghe không giống mọi khi.Tôi gõ cửa hỏi hắn: "Em sao vậy?

Quên đem giấy à?"

Âm thanh sau cửa chợt im bặt, yên tĩnh đến mức tôi có cảm giác mình vừa nghe nhầm.Tôi đoán hắn mắc cỡ không dám thừa nhận nên tốt bụng nhét khăn giấy qua khe cửa."

Em không phải......"

Thịnh Thành Tố khựng lại, cầm khăn giấy tôi đưa rồi trầm giọng nói, "Anh về trước đi, lát nữa em về sau."

Tôi hỏi hắn bị đau bụng à.Thịnh Thành Tố không trả lời.Tôi phân tích nguyên nhân giùm hắn: "Chẳng lẽ nhân sủi cảo của quán kia không tươi sao?

Hay là nước lạnh quá?

Mà cũng có thể do trời trở lạnh......"

Hắn bảo tôi biến đi.Tôi lủi thủi ra khỏi nhà vệ sinh, nghĩ thầm: Hắn thật phũ phàng quá đi.161.Khi Thịnh Thành Tố quay lại, tôi thấy hắn cầm chiếc khăn lúc nãy cho tôi mượn để lau mặt, khăn lông ướt sũng, còn đang nhỏ nước tí tách.Tôi gối đầu lên ba lô, hé mắt nhìn trộm hắn rồi tự hỏi: Hắn chê mùi của mình à?

Sao lại giặt khăn riêng chứ?
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
46


162.Chuông tan học reo, tôi thu dọn sách vở rồi trực nhật thay cho "khách".

Tôi đứng thẳng lên, vừa định quăng túi rác đã cột chặt xuống dưới lầu thì liếc thấy Tịch Số ngoài cửa sổ."

Cậu đến tìm tớ à?"

Tôi chạy ra khỏi lớp gặp hắn, "Sao không gọi tớ một tiếng?"

Tịch Số nói: "Tớ đến tìm cậu để bàn chuyện hoạt động."

Nói là bàn chuyện hoạt động nhưng mới nói mấy câu hắn đã đổi chủ đề: "Buổi trưa cậu còn ăn cơm với tên kia không?"

Tôi sợ Tịch Số cằn nhằn nên nói dối: "Không, tớ ăn một mình thôi."

"Thế thì tốt."

Tịch Số sửa kính rồi im lặng một hồi như đang định nói gì đó.

Chốc lát sau hắn mới lên tiếng: "Nếu sợ cậu ta quấy rối thì từ nay về sau cậu có thể đến tìm tớ mỗi buổi trưa."

Hắn tưởng Thịnh Thành Tố có ý đồ với tôi, nhưng thật ra người có ý đồ chính là tôi.Thịnh Thành Tố vừa đẹp trai vừa nổi tiếng, nhìn thế nào cũng thấy tôi đang vớ bở.Tịch Số giành lấy túi rác nặng trĩu trên tay tôi rồi theo tôi xuống lầu, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, phản đối quan điểm của tôi: "Ngoại hình cậu ta cũng thường thôi, hơn nữa không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được......

Ở gần hạng người này nguy hiểm lắm."

Tịch Số luôn nghiêm túc trong mọi việc nên mới lộ ra vẻ khắt khe lạnh lùng.

Hắn sợ tôi vì kiếm tiền mà bị bạn xấu lừa gạt, mỗi khi nhắc đến Thịnh Thành Tố đều tỏ vẻ bức xúc.Tôi âm thầm toát mồ hôi, nghĩ thầm: Toi rồi.

Hắn ngay thẳng như vậy, nếu biết tôi lừa đảo chắc sẽ không đánh chết tôi ngay tại chỗ đấy chứ?Mưa tạnh, trên sân tập gồ ghề có mấy vũng nước cạn.

Trong trường vắng hoe, tôi vừa hùa theo Tịch Số vừa lấm lét nhìn quanh để tránh chạm mặt Thịnh Thành Tố.Tịch Số đi song song với tôi, chúng tôi đi rất gần, thỉnh thoảng còn đụng tay nhau, hắn khều ngón út của tôi rồi nói khẽ: "Ra......

Ra khỏi cổng mới nắm tay được."

164.Đèn hai bên đường lần lượt sáng lên, tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng, đến dưới bóng râm Tịch Số nắm tay tôi.Tôi sửng sốt, giờ mới vỡ lẽ một điều: Chắc không phải hắn tưởng mình là một trong hai "con cá" tôi bắt đấy chứ?Nhưng hắn cũng đâu nói rõ là muốn hẹn hò với tôi.Tôi không tiện hỏi thẳng hắn nên chỉ có thể hỏi dò: "Trường mình cấm yêu sớm, làm thế này có sao không?"

Tịch Số nói: "Giờ đang ở ngoài trường mà."

Còn có thể lợi dụng lỗ hổng quy định như vậy nữa sao?

Giọng điệu nghiêm túc của hắn làm tôi hơi buồn cười, nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa bắt thêm một con cá thì tôi hết cười nổi.Giờ chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, khai báo sớm biết đâu sẽ được khoan hồng.

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi quyết định tháo gỡ hiểu lầm: "Thật ra......"

Đang nói nửa chừng thì tiếng còi xe đột nhiên vang lên.Tôi nhìn tới vỉa hè, trông thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên băng ghế chờ xe buýt.

Anh đang lật xem tài liệu, ánh đèn vàng rực chiếu sáng góc nghiêng thần thánh của anh.

Hình như cảm nhận được ánh mắt tôi nên anh cũng nhìn sang.Tịch Số thả tay tôi ra rồi gật đầu với người kia: "Hội trưởng."

165.Không phải chứ?

Hội trưởng đã thấy gì chưa?

Tim tôi như vọt lên cổ, căng thẳng đến mức dạ dày quặn đau.Mẫn Xuyên Thanh không nói gì, khuôn mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười như mọi khi.

Anh đứng dậy cất tài liệu vào ba lô rồi nói: "Anh và Hạ Trân cùng tuyến đường, đã gặp nhau ở đây thì đón xe về chung nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
47


166.Nhà Mẫn Xuyên Thanh ở hướng ngược lại, chắc anh cố ý chờ tôi ở đây.Tôi ôm ba lô ngồi ở hàng ghế kế cuối xe buýt, anh ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi một cây kẹo mút rồi nói: "Anh nhắn tin cho em, đoán em vẫn còn ở trường nên ra trạm chờ em."

Tôi vừa bóc kẹo vừa liếc trộm Mẫn Xuyên Thanh.Anh quay đầu nhìn tôi, đôi mắt dưới tóc mái lòa xòa cong lên, dịu dàng hỏi tôi: "Sao thế?"

"Tịch Số tìm em để bàn chuyện hoạt động," tôi ngậm kẹo, cúi đầu che giấu vẻ chột dạ của mình, ấp úng giải thích với anh: "Lúc nãy em quét lớp nên không để ý điện thoại."

Mẫn Xuyên Thanh "ừ" một tiếng rồi xoa đầu tôi như vuốt mèo con, "Hoạt động sắp diễn ra rồi, cậu ấy phải điều phối các bộ phận, các em ai cũng vất vả hết."

Tôi quan sát hồi lâu, giọng anh rất bình thản chứ không hề tức giận, chắc tại tôi nghĩ nhiều quá.Tôi chủ động nắm tay Mẫn Xuyên Thanh hỏi: "Hội trưởng, anh về nhà muộn quá có sao không?"

"Anh báo với người nhà rồi," Mẫn Xuyên Thanh nắm chặt tay tôi, ngón trỏ gãi nhẹ lòng bàn tay tôi, "Đi ăn với anh nhé?"

165.Đèn cảm ứng trong hành lang chung cư bị hỏng nên tôi định bật điện thoại chiếu sáng, đột nhiên Mẫn Xuyên Thanh hôn tôi.Anh cúi đầu liếm sạch nước kẹo dính trên môi tôi, tôi đứng sững tại chỗ, nhắm tịt mắt lại, khi anh hôn thì hé miệng ra.Mẫn Xuyên Thanh hôn rất nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp vuốt ve gáy tôi, cảm giác như anh đang từ từ ăn sạch môi tôi vậy.

Hôn nửa chừng, anh nhắc tôi hít thở.Nụ hôn này lâu hơn tôi tưởng, anh chậm rãi đặt tay lên eo tôi, tôi buộc phải kiễng chân lên, cố gắng đáp lại anh.

Rõ ràng đã cố hít thở nhưng đầu tôi vẫn choáng váng, chỗ bị chạm vào là lưỡi mà sao tai lại tê thế này?Tôi đứng không vững, níu chặt cánh tay anh, thừa cơ hít thở quay mặt đi: "Khoan..... khoan đã......"

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Có chỗ nào khó chịu à?"

Tôi lắc đầu nói mình chỉ hơi run chân thôi.Anh cười ôm tôi vào lòng, cúi đầu cọ xát chóp mũi tôi rồi nói: "Lần này chọn mùi anh thích, lần sau sẽ chọn mùi em thích."

166.Lạc Đoan Diệc mặc tạp dề đứng trong nhà tôi, trố mắt nhìn Mẫn Xuyên Thanh ngoài cửa rồi nói: "Trong nhà chỉ đủ cơm cho em và Hạ Trân ăn thôi."

Mẫn Xuyên Thanh nắm tay tôi cười nói: "Không sao, cơm thừa cứ cất vào tủ lạnh đi, anh dẫn Hạ Trân ra ngoài ăn."

Lạc Đoan Diệc như bị sét đánh, cơ mặt giật giật, nghiến răng nói với Mẫn Xuyên Thanh: "Sao anh lại thế chứ!"

Nói xong hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt ấm ức như vợ bắt gặp chồng dẫn bồ nhí về nhà: "Tớ nấu toàn món cậu thích, còn định làm cậu bất ngờ nữa."

Tôi lâm vào tình thế khó xử, đau đầu nghĩ: Vì chuyện làm ăn mình đã giảm bớt thời gian ở cạnh hắn, nếu giờ bỏ mặc hắn để đi ăn với người khác thì hắn sẽ buồn lắm."

Vậy...... vậy đặt thêm đồ ăn đi."

Tôi kéo tay Mẫn Xuyên Thanh nói: "Tụi mình ăn ở nhà nhé."

Mẫn Xuyên gật đầu nhưng không vào nhà ngay.Anh nắm chặt tay tôi, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh đèn trước cửa, anh nói: "Bạn bè khác với người yêu nên phải vạch ranh giới rõ ràng.

Còn nữa......

Hạ Trân, đừng bao giờ cho người khác nắm tay em nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
48


167.Mẫn Xuyên Thanh cố ý nhấn mạnh hai chữ "nắm tay", anh không nói thẳng ra, có lẽ là muốn cho tôi cơ hội sửa sai.Quả nhiên bị phát hiện rồi.

Tôi nuốt nước bọt, muốn mau chóng bỏ qua chủ đề này, chột dạ thả tay anh ra rồi nói: "Để, để em lấy dép cho anh."

Mẫn Xuyên Thanh nói vậy nhưng không hề tức giận, sau khi vào nhà còn hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói gà rán.Anh đặt ba lô xuống rồi cười nói: "Có qua có lại, gà rán cứ để anh mời."

168.Bạn thân của tôi không muốn cho hội trưởng ăn ké, nhưng đây là nhà tôi nên ý kiến của hắn bị tôi bác bỏ.Tôi theo hắn vào bếp xới cơm, hắn rầu rĩ cúi đầu đổ canh chua thịt bò trong nồi vào tô, chẳng nói với tôi câu nào."

Tốt xấu gì cậu cũng giả bộ chút đi."

Tôi thì thầm: "Người ta tới nhà chơi, đừng phụng phịu mãi thế."

"Có ai mời anh ta đến đâu!"

Lạc Đoan Diệc cởi tạp dề rồi quay sang bảo tôi: "Anh ta lừa tình đàn em ngây thơ, nhìn là biết không phải người tốt rồi."

Nhắc đến chuyện lừa tình đàn em, tôi lại nhớ tới Thịnh Thành Tố, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tội lỗi.Không đúng.

Không được nghĩ đến hắn nữa, nghĩ đến tiền đi.Tôi cầm tiền quất mạnh lương tâm của mình, nhìn ra cửa bếp nói nhỏ: "Hội trưởng tốt mà, tớ quen anh ấy được lợi nhiều lắm."

Ánh mắt Lạc Đoan Diệc dán vào môi tôi: "Anh ta được lợi thì có."

169.Tài liệu học tập của Mẫn Xuyên Thanh quý hơn môi tôi nhiều.Chiếc máy ảnh kia là món quà quý nhất tôi từng được nhận, chỉ riêng cái này đã đủ để anh muốn làm gì tôi tùy thích.Thiếu gì người muốn được anh hôn, nhìn thế nào tôi cũng không lỗ.Lạc Đoan Diệc nói: "Cậu tính vậy là sai rồi."

Tôi định hỏi hắn sai chỗ nào, nhưng Mẫn Xuyên Thanh đi tới nên tôi đành nuốt ngược câu hỏi vào bụng.170.Bữa cơm hôm nay ngon tuyệt cú mèo, canh chua rất bắt vị, thịt bò đậm đà, gà rán giòn rụm, cắn một miếng nghe răng rắc, thịt vừa mềm vừa thơm.Tôi vùi đầu ăn ngấu nghiến, hạnh phúc đến nỗi quên hết phiền muộn.Họ không cãi nhau trên bàn ăn nên bầu không khí khá hòa thuận.Ăn xong ba chúng tôi xuống lầu đi dạo.

Sau mưa trời hơi lạnh, tôi rụt tay vào trong tay áo rồi hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi bùn đất ngai ngái và mùi lá cây.Vứt rác xong, Lạc Đoan Diệc hỏi Mẫn Xuyên Thanh: "Anh Mẫn, muộn thế này mà anh chưa về nữa sao?"

"Nhà anh dễ lắm."

Mẫn Xuyên Thanh cúi đầu nhìn tôi, "Hạ Trân, anh có đem theo đồ thay, tối nay anh ngủ lại nhà em......"

Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lạc Đoan Diệc ngắt lời: "Không được."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh đang hỏi ý Hạ Trân mà."

Lạc Đoan Diệc cố chen vào giữa tôi và Mẫn Xuyên Thanh: "Em là người giám hộ của cậu ấy nên có thể phát biểu ý kiến thay."

"Em chỉ là bạn cậu ấy thôi."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Dù có chơi thân từ nhỏ đến lớn cũng đâu thể xen vào chuyện của nhau mãi được."

Lạc Đoan Diệc nghiêm nghị nói: "Bạn bè có thể ở lại qua đêm, còn bạn trai thì không."

Mẫn Xuyên Thanh: "......"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Em nghĩ nhiều quá rồi, giờ anh chưa làm gì Hạ Trân đâu."

Tôi há miệng mấy lần nhưng không tìm được cơ hội xen vào, thân hình cao to của Lạc Đoan Diệc chặn hết tầm nhìn của tôi, thậm chí còn không thấy được vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh hiện giờ.Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, ngồi thụp xuống trêu chọc mèo hoang trong bụi cỏ bên cạnh.

Một con mèo vàng đi tới dụi đầu vào lòng bàn tay tôi.Chẳng biết Mẫn Xuyên Thanh tới cạnh tôi từ lúc nào, cúi xuống hỏi: "Hạ Trân, em nghĩ sao?"

Sao là sao?

Nãy giờ tôi có nghe họ nói gì đâu, ngơ ngác nhìn Lạc Đoan Diệc ngồi xổm cạnh mình, bảo hắn tóm tắt trọng điểm cho mình nghe.Nhưng hắn không nhắc tôi mà chỉ lặp lại câu hỏi của Mẫn Xuyên Thanh: "Cậu nghĩ sao?"

Tôi trả lời nước đôi: "Sao cũng được."

"Nếu cậu cho anh ta ngủ lại thì tớ sẽ ở cạnh trông chừng."

Lạc Đoan Diệc đứng dậy, miễn cưỡng nói: "Tối nay ba chúng ta ngủ chung đi."

171.Ơ kìa, khoan đã?

Tôi trố mắt, cố tiêu hóa lời hắn vừa nói.Sao lại ngủ chung?

Giường tôi làm sao nằm vừa chứ!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
49


172.Giường tôi ngủ hai người đã chật lắm rồi, ngủ ba người sẽ không khác gì bánh mì ngọt xếp sát nhau.Biết thế lúc nãy tôi đã tập trung nghe họ nói rồi, chỉ mới vuốt mèo một lát mà bỏ lỡ thời gian vàng để phản đối.Mẫn Xuyên Thanh nắm ngón tay tôi nói khẽ: "Mấy ngày nay tâm trạng anh hơi kém nên rất muốn gặp em."

Nói xong anh cười với tôi, đôi mắt cong cong nhìn tôi lộ ra vẻ háo hức: "Anh cứ tưởng em sẽ từ chối, em chịu cho anh ngủ lại là anh vui rồi."

173.Tôi đành phải đồng ý."

Để em dọn phòng đã, hai người đợi xíu nha!"

Đến cửa nhà, tôi cởi giày ra rồi đi nhanh về phòng ngủ, cất hết tiểu thuyết đầu giường vào ngăn kéo, sau đó đẩy mấy thứ linh tinh trên sàn vào gầm giường.Sau một hồi bận rộn, tôi nằm phịch xuống giường nghĩ: Có một người phải ngủ dưới đất, Mẫn Xuyên Thanh là khách nên không thể bắt anh ngủ dưới đất, để Lạc Đoan Diệc ngủ dưới đất cũng không ổn, cứ như đang hắt hủi hắn vậy.Tôi mở cửa, dứt khoát đưa ra một quyết định quan trọng: "Hai người ngủ trên giường đi, để em ngủ dưới đất cho."

Lạc Đoan Diệc lập tức gạt phắt đề nghị của tôi: "Không được."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh không ngại ngủ dưới đất đâu."

"Anh......"

Lạc Đoan Diệc nhìn Mẫn Xuyên Thanh rồi quay sang nhìn tôi, "Không sao, tớ ngủ dưới đất là được rồi."

174.Giường kê sát tường, tôi bảo Mẫn Xuyên Thanh ngủ phía trong rồi nói: "Tướng ngủ của em hơi xấu, chắc sẽ đè lên anh đó."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Không sao đâu."

"Có chứ sao không."

Lạc Đoan Diệc ngồi xếp bằng trên chiếu, vẻ mặt hung dữ như chó canh nhà, "Mẫn Xuyên Thanh, có em ở đây canh chừng, anh đừng hòng sàm sỡ Hạ Trân."

Tôi suýt phun ngụm nước vừa uống ra ngoài.Tôi đặt ly xuống, giơ chân đá Lạc Đoan Diệc một cái rồi cảnh cáo: "Cậu đừng có nói bậy."

May mà Mẫn Xuyên Thanh không giận."

Hai em thân nhau quá nhỉ," Mẫn Xuyên Thanh cười nói: "Kể anh nghe chuyện hồi xưa của hai em được không?"

175.Mẫn Xuyên Thanh ngước đôi mắt màu nâu nhạt nhìn tôi với vẻ trìu mến, tóc anh gội vẫn chưa khô hẳn, nhìn như một chú hươu đực xinh đẹp bước ra từ sương mù.Anh mặc đồ ngủ màu vàng nhạt, nút trên cùng để hở, tôi mơ hồ ngửi thấy hương thơm trên da anh.

Rõ ràng dùng chung sữa tắm nhưng mùi của anh lại hơi khác biệt.Trước đây thu thập thông tin, tôi đã gắn nhãn "bạn trai hệ ăn cỏ" cho anh, tốt tính, chu đáo, không gia trưởng.Mẫn Xuyên Thanh ngồi cạnh tôi, kiên nhẫn nghe Lạc Đoan Diệc kể chuyện tôi hồi nhỏ.Đợi Lạc Đoan Diệc kể xong, anh hỏi: "Hai em có ảnh chụp chung không?"

Lạc Đoan Diệc mở điện thoại, chẳng biết lục đâu ra bức ảnh sinh nhật tôi hồi tiểu học.

Tôi đội vương miện ngồi trước miếng bánh kem ăn dở, ngơ ngác nhìn vào ống kính, miệng dính đầy kem, nhìn rất ngốc nghếch.Đây là ảnh do mẹ Lạc Đoan Diệc chụp, trong ảnh hắn ngồi cạnh tôi, tay phải giơ lên làm dấu chữ V, toét miệng cười khoe hàm răng trắng bóc.Mẫn Xuyên Thanh xem ảnh rồi nói: "Hai em cùng nhau lớn lên, hèn gì tình cảm sâu đậm như vậy."

Lạc Đoan Diệc đắc ý vênh mặt lên, cho anh xem tiếp mấy tấm ảnh hồi nhỏ của tôi: "Em và Hạ Trân thân nhau cực kỳ."

Mẫn Xuyên Thanh hỏi: "Gửi cho anh mấy tấm này được không?"

Lạc Đoan Diệc: "......"

Lạc Đoan Diệc nhét điện thoại xuống gầm giường rồi nói: "Không được.

Đây là ảnh của em mà."

176.Hầy, Lạc Đoan Diệc đúng là chẳng có óc kinh doanh gì cả!

Nếu người khác muốn mua ảnh hồi nhỏ của hắn từ tôi thì tôi sẽ ra giá ngay.Hắn ra giá thấp một chút biết đâu Mẫn Xuyên Thanh sẽ mua cũng nên.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
50


177.Trò chuyện một hồi, tôi bắt đầu buồn ngủ.

Tôi nằm quay lưng về phía Mẫn Xuyên Thanh, cố gắng không lấn chỗ anh.Nửa đêm trời trở lạnh, tôi đang ngủ lơ mơ thì cảm nhận được nguồn nhiệt phía sau nên theo bản năng xích lại gần.Tôi mơ thấy mình là người bán thông tin trong trò chơi hẹn hò, còn Mẫn Xuyên Thanh là nhân vật trò chơi, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy thanh thiện cảm hiển thị trên đầu anh.Phải đạt mức độ thiện cảm nhất định thì mới có thể mở khóa thông tin, trong mơ tôi cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tăng độ thiện cảm lên mức tối đa.

Sắp sửa đổi thông tin thành vàng thì hệ thống đột nhiên hiện ra vô số thông báo lỗi đỏ chót.Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, mỉm cười hỏi tôi tại sao lại cắm sừng anh.Thanh thiện cảm trên đầu anh tụt xuống mức âm, tôi bàng hoàng đứng chết lặng, nghĩ thầm: Làm sao bây giờ?

Hay là chơi lại nhỉ?178.Tôi nhảy qua nhảy lại trên hai con tàu đang bốc cháy, tàu nào cũng không có chỗ đặt chân.Giọng nói của Lạc Đoan Diệc đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ nóng bức này.Tôi ngủ sát mép giường nên vừa nhúc nhích đã rơi tọt xuống, may mà Lạc Đoan Diệc đưa tay ra đỡ, nếu không tôi đã đập đầu xuống đất.Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Có bị sưng không?"

Tôi ngáp một cái, mơ màng ngồi dậy rồi lắc đầu nói: "Không sao ạ."

Chuông báo thức vẫn chưa reo, bầu trời ngoài màn cửa u ám, ngoài chăn lạnh buốt làm tôi nổi da gà.Lạc Đoan Diệc nắm cánh tay tôi tố cáo: "Anh ta lợi dụng lúc cậu ngủ để sờ mó cậu đấy."

Mẫn Xuyên Thanh nhíu mày nói: "Hạ Trân lạnh nên anh mới ôm cậu ấy mà."

Anh chìa tay ra với tôi, muốn kéo tôi lên giường lại, "Tụi mình đang hẹn hò, ôm nhau cũng là chuyện bình thường."

"Tớ buồn ngủ quá."

Tôi vỗ nhẹ cánh tay Lạc Đoan Diệc, bảo hắn buông tay ra rồi nhắm mắt nói: "Cho tớ ngủ thêm xíu nữa đi."

Giấc mơ làm tôi mệt rã rời, ngủ dậy càng mệt hơn.Tôi vừa leo lên giường thì Mẫn Xuyên Thanh lập tức kéo tôi vào lòng.

Áo ngủ của anh thoang thoảng mùi nước giặt, tựa như mùi rừng cây sau cơn mưa, nhiệt độ cơ thể anh truyền sang người tôi xua đi cái lạnh buổi sáng.Một lát sau, Lạc Đoan Diệc la ó cạnh giường: "Anh hôn trộm kìa!"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh chỉ hôn trán thôi mà."

Lạc Đoan Diệc nói: "Không được hôn."

Mẫn Xuyên Thanh ôm tôi chặt hơn rồi nói: "Sao lại không?

Hạ Trân cũng thích được anh hôn mà."

Tôi hé mắt ra nhìn Mẫn Xuyên Thanh trước mặt.Mẫn Xuyên Thanh thấy tôi nhìn mình thì hỏi ngay: "Hạ Trân, em có thích anh hôn không?"

Hình như trên đầu anh thấp thoáng hiện ra thanh thiện cảm.Tôi ngái ngủ chớp mắt mấy cái rồi gật đầu: "Thích ạ."

179.Lạc Đoan Diệc cố chen lên giường.Mẫn Xuyên Thanh đuổi hắn xuống nhưng hắn không chịu: "Anh là bạn trai cậu ấy, còn em là bạn thân cậu ấy, em cũng có quyền ngủ chung với cậu ấy chứ."

Tôi bị họ kẹp ở giữa không thể nhúc nhích, hít thở cũng khó, cảm giác như mình là nhân bánh sandwich nướng, sau lưng rịn đầy mồ hôi.Thà ngủ trên sofa còn hơn!Một người ôm lưng tôi, một người ôm eo tôi, tôi cựa quậy mấy lần vẫn không sao ngồi dậy được: "Lạc Đoan Diệc, cậu xuống trước đi......"

Lạc Đoan Diệc lầm bầm: "Không muốn."

"Này, nằm vậy chật lắm......"

Tôi nghỉ ngơi một lát rồi lại cố vùng dậy, đột nhiên mông tôi bị thứ gì đó chĩa vào.Rốt cuộc Lạc Đoan Diệc cũng thả tay ra."

Tớ, tớ đi đánh răng trước đây."

Hắn ngồi dậy kéo áo tôi nói: "Đừng cho Mẫn Xuyên Thanh đụng vào cậu nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
51


180.Sau khi Lạc Đoan Diệc đi, Mẫn Xuyên Thanh vẫn ôm chặt tôi, tôi buồn ngủ đến độ không muốn nhúc nhích, cũng chẳng đẩy anh ra.Tay anh vuốt dọc sống lưng tôi lên trên rồi mân mê đuôi tóc tôi, động tác vuốt ve của anh rất dịu dàng khiến tôi hết sức dễ chịu, tựa như có một dòng điện nhẹ chạy qua làm tôi tê dại từ gáy đến tai.Mẫn Xuyên Thanh thân thiện với mọi người nhưng luôn giữ chừng mực, tôi cứ tưởng khi hẹn hò anh sẽ kiềm chế và tiến hành từng bước.

Chẳng lẽ tôi hiểu sai thuộc tính của anh rồi à?

Anh thuộc hệ ăn thịt sao?Nghe tôi nhận xét về mình, anh cười khẽ: "Bình thường anh kiềm chế lắm, cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định, nhưng có những việc nếu mình do dự thì thứ mình muốn sẽ bị người khác cướp mất."

181.Lúc nãy Lạc Đoan Diệc nằm sau lưng tôi, vật tràn đầy sinh lực buổi sáng kẹt giữa mông tôi.

Mới đầu tôi vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó mới hiểu ra đó là gì.Thôi kệ, chắc pheromone của hắn đang tăng vọt, chờ qua giai đoạn này sẽ ổn thôi.Tôi đang nghĩ ngợi thì chợt cảm nhận được thứ gì đó chĩa vào dưới rốn mình, tôi vô thức đưa tay sờ thử, cảm giác giống bắp ngô còn nguyên lá.Tôi xoa xoa, bóp bóp, sau đó lại vuốt vuốt.Cổ tay tôi bị Mẫn Xuyên Thanh nắm lấy.Anh hít sâu một hơi rồi nói khẽ: "Hạ Trân, không được......"

182.Không phải chứ!

Tôi đang làm gì thế này!?

Tôi lao ra khỏi chăn, ôm đầu gào thét trong lòng."

Hội trưởng!

Em, em không cố ý đâu!"

Tôi quỳ phịch xuống cạnh giường, chắp tay cúi đầu tạ tội: "Xin lỗi!

Em chưa tỉnh ngủ nên......"

Mẫn Xuyên Thanh ngồi dậy, im lặng một lát rồi đột nhiên cười to.

Anh ngồi ở mép giường, véo má tôi nói: "Em giống như thỏ ấy, lúc trốn chạy nhanh ghê."

Anh cười một lát rồi cúi đầu hỏi tôi: "Đụng vào chỗ đó em có thấy ghê tởm không?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Mẫn Xuyên Thanh cười to như vậy.Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, vừa định trả lời thì cửa bị Lạc Đoan Diệc mở toang."

Không đúng!"

Hắn thở hổn hển, vịn khung cửa nói: "Không thể để hai người ở chung phòng được!"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Hình như em chưa giải quyết xong thì phải."

"Đâu có nhanh thế!"

Lạc Đoan Diệc vừa dứt lời thì thấy tôi nhìn chằm chằm đũng quần nhô cao của hắn, thế là hét ầm lên rồi đưa tay bịt kín chỗ kia: "Hạ, Hạ Trân, cậu đừng nhìn tớ mà!"

Hắn quay đầu nhìn Mẫn Xuyên Thanh, ánh mắt hướng xuống dưới, hai mắt từ từ mở to, giọng nói cao vút khiến tai tôi lùng bùng: "Hai người định làm gì hả!?"

Mẫn Xuyên Thanh đứng dậy ngắt lời hắn: "Anh cũng đi đánh răng đây."

183.Cả hai đều cần dùng toilet, Lạc Đoan Diệc đành phải ngoan ngoãn về nhà mình rửa mặt.Rốt cuộc trong phòng ngủ chỉ còn lại mình tôi.Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi cởi đồ ngủ, vừa chổng mông định kéo quần đồng phục lên thì cửa lại mở ra.Mẫn Xuyên Thanh đứng ngoài cửa ho khan một tiếng rồi hỏi tôi: "Hạ Trân, nhà em còn bàn chải đánh răng không?"

184.Mới sáng sớm đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cứ như ai đó đốt pháo bên tai làm thái dương tôi đau âm ỉ, chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.Tôi ngồi dựa vào thành giường, mở điện thoại ra xem có đơn đặt hàng nào mới không.Tối qua Tịch Số nhắn cho tôi bảy tám tin liên tiếp, tin nhắn cuối cùng là: "Tạm thời đừng nói cho hội trưởng biết chuyện tụi mình."

Tôi nhớ lại cơn ác mộng độ thiện cảm = 0, quyết định nói thật với hắn.Theo tôi biết thì hắn không phải người ngồi lê đôi mách, cùng lắm chỉ xụ mặt với tôi mỗi ngày thôi.Tôi suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc soạn tin nhắn trả lời: "Tớ hẹn hò với hội trưởng từ tuần trước rồi, bạn trai tớ chính là anh ấy, xin lỗi vì trước đây khiến cậu hiểu lầm, sau này tớ sẽ giữ mình trong sạch, không làm vậy nữa đâu."

Gửi đi chưa đầy một phút thì Tịch Số trả lời bằng một dấu hỏi.Hắn hỏi tôi: "Vậy tớ tính là gì?"

185.Tôi rơi vào trầm tư: Ừm...... có tính là "bé ba" không nhỉ?

Nhưng phía trước còn có Thịnh Thành Tố nữa, hắn đành phải đứng chót thôi.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
52


186.Tôi không có thời gian dông dài với Tịch Số nên chỉ trả lời ngắn gọn "Khi nào rảnh tớ sẽ giải thích với cậu", sau đó không xem tin nhắn của hắn nữa.Hai người kia đánh răng hơi lâu, tôi lấy chõ hấp ra định hấp ít bắp làm bữa sáng.

Trên bàn có bánh mì nướng Lạc Đoan Diệc mua sẵn, chỉ cần chiên thêm trứng và kẹp ít giăm bông là có món sandwich.Tôi vừa hút hết hộp sữa thì họ xuất hiện.Lạc Đoan Diệc giành ngồi cạnh tôi, lẩm bẩm nói: "May mà tớ không đến trễ."

Tóc hắn còn đọng mồ hôi, cánh tay dưới tay áo tỏa ra hơi nóng.Một lát sau, hắn sực nhớ ra gì đó nên lại lí nhí nói thêm: "Tớ, tớ không nhanh hơn anh ta đâu."

Rốt cuộc hắn đang nói gì vậy chứ?

Tôi nhét sandwich vào miệng Lạc Đoan Diệc rồi lườm hắn: "Ăn nhanh lên kẻo nguội."

Mẫn Xuyên Thanh cầm đĩa sandwich, hỏi tôi có thể vẽ cho anh hình trái tim bằng tương cà được không.Tôi nói: "Dạ được."

"Tớ cũng muốn nữa!"

Đợi tôi vẽ xong, Lạc Đoan Diệc đặt miếng sandwich ăn dở vào đĩa rồi nhìn tôi lom lom.Tôi giơ ngón giữa với hắn, bảo hắn đừng có bon chen.187.Sau khi lên xe buýt, Mẫn Xuyên Thanh bảo tôi: "Nếu em buồn ngủ thì dựa vào vai anh chợp mắt một lát đi."

Tôi cảm ơn anh rồi lắc đầu nói: "Giờ em hết buồn ngủ rồi ạ."

Thời gian trên đường không thể lãng phí, tôi lấy sổ kế hoạch ra khỏi ba lô, bắt đầu đánh dấu các đơn hàng hôm nay.Mẫn Xuyên Thanh cúi đầu nhìn sổ của tôi rồi hỏi: "Ngày nào em cũng bận rộn vậy sao?"

"Làm nhiều thì mới kiếm được nhiều chứ ạ," tôi nói: "Với lại còn quen được rất nhiều bạn học nữa, em thấy vui lắm."

Dưới gầm bàn của tôi có một cái thùng nhỏ đựng đủ thứ "đồ dùng khẩn cấp" mà các bạn học có thể cần tới, giá cả phải chăng, ngày nào cũng bán được một hai món.Thỉnh thoảng tôi còn rao bán quà vặt sau tiết học thứ ba, tận dụng đủ mọi cơ hội kiếm tiền.Cha tôi nói chỉ cần da mặt đủ dày thì có thể thoát khỏi 90% phiền não.

Mặc dù ông đã vào tù nhưng tôi thấy câu này của ông hết sức chí lí."

Mẫn Xuyên Thanh," Lạc Đoan Diệc ngồi bên kia xía miệng vào: "Hạ Trân bận lắm, nếu không có việc gì thì anh đừng tìm cậu ấy nữa."

Hắn lắm lời như vậy chỉ có Mẫn Xuyên Thanh tốt tính mới chịu được thôi, nếu là Thịnh Thành Tố thì hai người đã choảng nhau từ tối qua rồi.Mẫn Xuyên Thanh phớt lờ hắn.Mẫn Xuyên Thanh tháo thẻ học sinh của mình ra, lấy danh thiếp tôi đưa cho anh lần trước rồi hỏi: "Chỉ cần trả phí dịch vụ là anh có thể ở cạnh em đúng không?"

Anh là bạn trai tôi, lẽ ra tôi không nên để anh bỏ tiền mua dịch vụ của mình, nhưng cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt rất khó từ chối.Tôi chớp mắt ngập ngừng: "Dạ."

"Không được, anh ta có ý xấu đấy."

Lạc Đoan Diệc kéo tay tôi thì thào: "Hạ Trân, đừng vì mấy xu lẻ mà dính bẫy."

Tôi quay sang làm khẩu hình với bạn thân: "Vốn dĩ tớ nên ở cạnh anh ấy, giờ có thêm thu nhập cũng đáng mà."

188.Chuông tan học reo lên, tôi hộc tốc lao ra khỏi lớp rồi xử lý các đơn hàng theo thứ tự.

Chạy đến tầng của khối mười, tôi vừa định vào lớp đầu tiên thì đột nhiên bị ai đó bế lên.Tôi vùng vẫy mấy lần, ngoái đầu lại thì kinh ngạc phát hiện người đang bế mình là Thịnh Thành Tố.Hắn nhanh chóng thả tôi xuống.Tôi kéo hắn tới một hành lang vắng vẻ rồi nói: "Em không sợ các bạn khác nhìn thấy à?"

"Tụi mình đang hẹn hò, có gì không thể nhìn chứ?"

Thịnh Thành Tố nói: "Chẳng phải lần trước anh cũng ôm em trước mặt mọi người sao?"

Trước kia tôi chỉ xem hắn là món hàng nên rất vô tư, còn bây giờ tình hình đã khác.Tôi cúi đầu xuống, sợ hắn nhìn ra vẻ chột dạ của mình, "Vì hẹn hò nên mới ngại......

Tốt nhất là đến chỗ vắng người hẵng ôm."

Thịnh Thành Tố im lặng giây lát rồi nói: "Được."

Hắn cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, tựa như có điều muốn nói.Tôi cứ tưởng hắn sắp nhắc chuyện mua cơm trưa, đợi một hồi lại nghe hắn nói: "Anh tìm ảnh đại diện đôi đi, em muốn đổi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
53


189.Ảnh đại diện đôi?

Một giọt mồ hôi từ từ lăn xuống gáy tôi, tôi cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu: "Để tối nay anh tìm."

Thịnh Thành Tố yên lặng nhìn tôi, dường như đang quan sát biểu cảm của tôi.

Một lát sau hắn hỏi: "Anh không muốn công khai à?"

"Sao lại thế?"

Tôi vô thức cãi lại: "Anh hãnh diện còn không hết ấy chứ!"

Hắn nhíu mày nói: "Một nụ cười cũng không có, hẹn hò với em khó chịu lắm sao?"

Chỗ này là điểm mù của camera, tạm thời chưa có bạn học nào đi ngang qua.

Tôi thầm hạ quyết tâm, kiễng chân lên ôm cổ Thịnh Thành Tố, hôn chụt một cái lên môi hắn rồi nói: "Tại em nổi tiếng quá nên anh không muốn bị mọi người bàn tán thôi."

Cứ trấn an hắn trước đã, chuyện còn lại tính sau.Hắn khác với Tịch Số, là "hàng xịn" mà tôi tốn rất nhiều thời gian và công sức để tuyển chọn, giờ chưa thể chia tay hắn được.Hôn xong tim tôi đập loạn vì sợ bị Thịnh Thành Tố nhìn ra mánh khóe, thừa dịp không có ai, tôi lại hôn thêm một cái lên khóe môi hắn."

Đủ rồi."

Thịnh Thành Tố bịt miệng tôi, mặt hắn đỏ lên thấy rõ.Hình như hắn còn cổ hủ ngây thơ hơn Lạc Đoan Diệc nữa.Tôi thả tay ra, kéo giãn khoảng cách với hắn rồi nói: "Em thấy chưa, thân mật ở chỗ công cộng không ổn chút nào."

"Trước khi hôn phải nói một tiếng, đừng hôn đột ngột như thế."

Thịnh Thành Tố quay mặt đi, môi mím thành một đường thẳng.

Hắn dựa vào tường, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng đỏ, thấy hắn mới bị trêu chọc chút xíu đã thẹn đỏ mặt, tôi nhịn không được đưa tay sờ thử.Nóng hổi.Hắn quay sang nhìn tôi nói: "Đừng có sờ lung tung."

Tôi rụt tay lại sau lưng, cúi đầu xin lỗi hắn: "Tại em đỏ mặt nhìn cưng quá nên anh kìm lòng không được."

190.Nguy hiểm thật, rốt cuộc cũng qua cửa trót lọt.Tôi chạy vội về lớp với đầu tóc bị Thịnh Thành Tố vò rối bù, rã rời ngồi phịch xuống ghế, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.Ảnh đại diện đôi......

Không thể chọn ảnh quá lộ liễu được, hay là tìm ảnh đại diện bạn bè nhỉ?

Lỡ bị phát hiện thì nói là bạn, tôi sẽ xúi Lạc Đoan Diệc đổi chung để tăng thêm sức thuyết phục.Thịnh Thành Tố không quen bạn thân của tôi, chắc sẽ không sao đâu.Mẫn Xuyên Thanh có add WeChat bọn họ không nhỉ?

Anh rất tinh mắt, thể nào cũng nhìn ra ngay.Tôi chống cằm, vắt hết óc tìm cách giải quyết, nghĩ thầm: Bắt cá hai tay mệt thật, sau khi kiếm được tiền chia tay quách cho xong.191.

Rắc rối lớn hơn ập tới.Giờ nghỉ trưa, Tịch Số đến tìm tôi hỏi tội.Tôi nói mình đang bận lắm, phải đi mua cơm cho người khác nữa, khi nào rảnh sẽ nói chuyện với hắn.

Hắn không nói gì mà đi sau tôi một mét, y như hồn ma vậy.Hôm nay xách khá nhiều cơm, túi nylon dính dầu mỡ nên không thể bỏ vào ba lô mà chỉ có thể xách bằng tay.Tôi đang định tăng tốc chạy về thì Tịch Số giành lấy cái túi nặng trĩu từ tay tôi.

"Để tớ xách cho."

Hắn liếc tôi một cái rồi nói: "Trưa nay đến phòng sinh hoạt đi, tớ có việc muốn hỏi cậu."

Tịch Số theo tôi đi đưa cơm cho mọi người, thể lực hắn tốt hơn tôi nghĩ nhiều, tôi còn tưởng hắn là mọt sách nữa chứ.

Chạy một vòng tôi đã mệt đứt hơi, còn hắn vẫn tỉnh bơ, chỉ rịn mấy giọt mồ hôi trên cổ.Tôi ngồi cạnh cây quạt trong phòng sinh hoạt, nghỉ ngơi một lát rồi nói khẽ: "Cảm ơn cậu nhé."

Nếu không có hắn xách phụ thì hôm nay tay tôi coi như bỏ rồi.Tịch Số tắt quạt, dúi gói khăn giấy vào tay tôi nói: "Lau mồ hôi đi, ngồi quạt sẽ bị cảm đấy."

Hắn không hề gắt gỏng, có lẽ sức mạnh nội tại đã ngăn hắn mắng tôi.Tịch Số im lặng một lát rồi hỏi tôi: "Cậu đang hẹn hò với hội trưởng, vậy Thịnh Thành Tố thì sao?"

Tôi nói thẳng cho hắn biết: "Tớ cũng hẹn hò với cậu ấy luôn."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
54


192.Tôi thấy cơ mặt Tịch Số giật giật, tựa như đang bị sốc nặng, nốt ruồi ở khóe miệng giống như hạt mè đang nhảy múa.Hắn nhếch môi, miệng há ra mấy lần nhưng không sao thốt nên lời.Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, hắn hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: "Yêu đương đâu phải việc làm ăn, sao cậu có thể như vậy chứ?"

Tôi lí nhí: "Tớ thấy cũng đâu khác nhau lắm."

Hắn cúi tới gần tôi: "Giống chỗ nào hả!"

Tôi tháo kính ra, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt rồi mím môi nói: "Mới đầu tớ chỉ định làm ăn thôi."

Tôi đứng dưới đáy đạo đức, cố giải thích cặn kẽ cho Tịch Số hiểu: "Nhưng họ lại tỏ tình với tớ.

Cậu cũng biết tớ đang bán hàng về họ mà, tớ sợ từ chối sẽ làm quan hệ với họ xấu đi, sau này không kiếm được hàng nữa."

Tôi cúi đầu, thoáng thấy tay Tịch Số siết lại thành nắm đấm.Chắc không phải hắn định đánh tôi đấy chứ?Tôi nhắm mắt lại, sẵn sàng chịu trận: "Tớ biết làm vậy rất xấu xa."

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hắn đấm tôi một cú thì chuyện này coi như kết thúc.Tịch Số không nói năng gì, tôi đợi rất lâu, cuối cùng hắn mới thốt ra một câu: "Cậu đúng là đồ trơ trẽn vô sỉ, bại hoại đạo đức mà."

Tôi gật đầu hùa theo: "Xấu tính lắm luôn."

Một lát sau, hắn hỏi tôi: "Ai tỏ tình cậu cũng chịu hết à?"

"Dĩ nhiên là không rồi."

Tôi nói: "Phải đẹp trai, được săn đón, có giá trị kinh tế nữa."

Tịch Số đứng lên, đến cạnh cửa sổ đứng một lát rồi quay lại nhìn tôi, "Chẳng phải cậu nói tớ......"

Nói nửa chừng hắn chợt im bặt, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đôi mắt sau cặp kính của hắn đỏ hoe, dường như đang cố kìm lại nước mắt.Tôi chớp mắt mấy cái, hoài nghi mình nhìn lầm.Hắn thở hắt ra rồi nói tiếp: "Vậy tại sao......"

Tịch Số còn chưa nói hết thì tôi thấy mắt hắn long lanh nước, buột miệng hỏi: "Sao cậu lại khóc?"

Hắn xụ mặt cãi: "Đâu có."

Một giọt nước chảy xuống dưới kính, đọng lại trên má hắn.Tôi sửng sốt rút khăn giấy đưa cho hắn.Hắn nói: "Tớ có khóc đâu."

Tôi luống cuống đứng dậy lau giọt nước mắt xấu hổ kia cho hắn.Sao Tịch Số lại khóc chứ?

Vì tinh thần trượng nghĩa quá mạnh, chướng mắt tôi đùa giỡn với tình cảm của người khác nên tức phát khóc luôn sao?Hắn nhìn tôi nói: "Cậu lừa tớ."

Tôi nói: "Đâu phải tớ cố ý lừa cậu, tại tớ chưa tìm được cơ hội giải thích thôi mà."

Mắt hắn càng đỏ hơn: "Hạ Trân, lần trước cậu nói tớ quyến rũ, còn...... còn nói tớ cuti nữa, tất cả chỉ là nói bừa thôi sao?"

193........

Đây là điều hắn ghim à?Tôi lắc đầu: "Cậu chỉ hơi cổ hủ chứ vẫn đẹp trai lắm."

Hắn nói tiếp: "Cậu còn nói tớ có giá trị chụp ảnh nữa."

"Câu đó cũng là thật lòng mà."

Tôi gãi cổ nói: "Nhưng giờ cậu đã biết tớ hẹn hò với họ, chắc không chịu làm người mẫu cho tớ nữa đâu."

Tịch Số tháo kính ra, sắc mặt rất kém, đôi mắt ngấn nước nhìn tôi chằm chằm.

Hắn vốn đã giống nam quỷ, khi rơi lệ lại càng ảm đạm sầu bi hơn.Để làm dịu bầu không khí, tôi quyết định khen hắn: "Cậu khóc cũng cuti phết."

194.Tịch Số vùi mặt vào vai tôi, ngón tay níu chặt lưng áo tôi, bả vai khẽ run.Hắn hỏi tôi tại sao lại cho hắn ra rìa.Tôi nói quá tam ba bận, không thể hẹn hò hết được.

"Đây là bí mật của tớ, tớ tin cậu nên mới nói cậu biết."

Tôi hỏi hắn: "Cậu giữ bí mật cho tớ được không?"

Hắn lầm bầm: "Không được.

Trường cấm yêu sớm mà."

Tôi sợ hắn mách lẻo nên vội nói thêm: "Về bản chất chỉ là chuyện làm ăn thôi, chẳng bao lâu nữa tớ sẽ chia tay."

Tịch Số ngẩng phắt lên nhìn tôi: "Cậu làm vậy......"

Tôi cứ tưởng hắn sắp lên án mình, nhưng hắn lại ủng hộ cách làm của tôi: "Đúng lắm.

Chia tay càng sớm càng tốt."

195.Chúng tôi ngồi cạnh nhau ăn cơm, Tịch Số đột nhiên lấy từ ba lô ra một hộp bánh flan đưa cho tôi: "Cho cậu nè."

Tôi do dự cầm bánh flan, tự hỏi mình có nên ăn không.Hắn có tẩm thuốc độc vào bánh không nhỉ?Bánh flan nhìn rất ngon, trên mặt còn rưới một lớp caramel giòn tan.Tôi nuốt nước miếng rồi múc một thìa lên ăn, bánh flan mềm mịn, vị ngọt lan ra khắp lưỡi.Tôi hạnh phúc đến nỗi trên đầu như nở hoa, cười nói với Tịch Số: "Cậu tốt quá đi!"

Hắn đeo kính vào rồi liếc xéo tôi: "Còn cậu thì hư quá đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
55


196.Tịch Số cực lực lên án hành vi của tôi, tôi phải năn nỉ hết lời thì hắn mới miễn cưỡng đồng ý giữ bí mật cho tôi.Ở góc phòng sinh hoạt có một chiếc sofa nhỏ, ăn trưa xong tôi dẹp đống đồ linh tinh trên đó đi, định ngủ tạm một giấc.

Tôi co chân lại, nhắm mắt nằm một hồi thì nghe Tịch Số kéo ghế ra, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi.Áo khoác của hắn phủ xuống mang theo một làn gió nhẹ, ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, tôi buồn ngủ ríu cả mắt, cựa quậy mấy lần rồi vùi mặt vào áo khoác của hắn, mơ màng nói: "Cảm ơn cậu."

Đây là mơ sao?

Tôi cảm nhận được ai đó vuốt ve tai mình, hắn cúi đầu lại gần tôi nói: "Rõ ràng nhìn đâu giống kẻ lừa đảo chứ."

"Không phải tớ cố ý lừa cậu đâu......"

Tôi ngáp một cái, ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng trên áo khoác, dần dà chẳng nghe được gì nữa.197.Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện Tịch Số cũng dựa vào tay vịn sofa ngủ thiếp đi.

Mí mắt hắn hơi mỏng, lông mi rất dài, trên sống mũi có vết hằn do đeo kính.Tôi nín thở rồi rón rén đưa tay xoa nhẹ đôi mày nhíu chặt của hắn.

Chẳng lẽ hắn đang gặp ác mộng sao?Tịch Số vẫn chưa tỉnh, tôi lấy điện thoại ra chụp lén gương mặt say ngủ của hắn.

Hắn có tướng mạo thanh thuần, ngũ quan đoan chính, toát ra khí chất chính trực nhưng không thân thiện như Mẫn Xuyên Thanh.Tôi xích lại gần ngắm nghía mặt hắn, ngón tay lướt từ lông mày xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi trên khóe môi.Hình như nốt ruồi khẽ nhúc nhích dưới ngón tay tôi."

Hạ Trân," Tịch Số nắm tay tôi nói: "Tụi mình không hẹn hò thì đừng sờ lung tung."

Tôi nói: "À."

Hắn nắm chặt quá nên tôi không rút tay về được.Chẳng lẽ hắn muốn tôi xin lỗi sao?

Tôi nói: "Tại tớ thấy cậu đẹp trai quá nên muốn ngắm kỹ hơn thôi."

Tịch Số nghiêm mặt nắm chặt cổ tay tôi: "Thân mật khi chưa hẹn hò là quấy rối đấy."

Sao lại biến thành người cổ hủ rồi?Tôi giơ tay kia lên thề: "Tớ sai rồi, sau này tớ không đụng vào cậu nữa đâu."

"......"

Hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen dưới tóc mái lòa xòa đầy vẻ oán giận: "Nếu hẹn hò thì được."

198.Tôi nói: "Hầy, tiếc là tớ hẹn hò hai người rồi nên không thể hẹn hò với cậu được."

Tịch Số thả tay ra, đứng dậy lấy lại áo khoác trên người tôi, phủi mạnh mấy cái rồi nói: "Cậu giỏi chọc tức người khác thật đấy."

Tôi nói: "Tớ có chọc tức cậu đâu, tớ chỉ nói sự thật thôi mà."

Giờ nghỉ trưa sắp hết, tôi đang soạn ba lô thì nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng dặn hắn: "Đúng rồi, đừng nói hội trưởng biết chuyện tụi mình nhé."

"Tụi mình có chuyện gì?"

Tịch Số không nhìn tôi, hệt như chú mèo bị vuốt ngược lông, nghiến răng nói: "Hạ Trân, tớ và cậu chẳng có quan hệ gì hết."

199.Càng nói càng sai, tôi đang định đánh bài chuồn thì Tịch Số chặn tôi lại, tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đột ngột cúi xuống hôn lên má tôi."

Tớ hôn với tư cách hẹn hò."

Tịch Số run rẩy nắm tay tôi: "Cậu hẹn hò với bọn họ vì lợi ích nên không tính là yêu đương thật sự."

Nói xong hắn ôm chặt tôi: "Hạ Trân, đêm qua tớ suy nghĩ rất lâu mới nhắn tin cho cậu......

Thế mà cậu lại trả lời qua loa như vậy."

Tôi nép vào ngực hắn nghĩ thầm: Có qua loa đâu, mình soạn kỹ lắm mà!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
56


200.Nhờ sự giúp đỡ của các bạn trong hội học sinh, sách tuyên truyền được thực hiện một cách thuận lợi, chỉ còn thiếu khâu hoàn thiện cuối cùng nữa thôi.

Phần việc tôi phụ trách trong đại hội thể thao cũng đã xong, trang phục thú bông sẽ được giao tới vào thứ Hai.Sau giờ học, hội học sinh tổ chức họp, tôi chống cằm nghĩ đến một vấn đề chưa được giải quyết.Đợi tôi học bơi xong thì muộn quá, phải tranh thủ thuyết phục Thịnh Thành Tố trong lúc hẹn hò mới được.Hắn cũng hôn tôi rồi, chắc sẽ dễ chấp nhận yêu cầu của tôi hơn nhỉ?Tôi vừa nghe Tịch Số tổng kết công việc vừa lén cầm điện thoại dưới bàn nhắn tin cho Thịnh Thành Tố: "Mai em đi chơi với anh nhé?"

Nói thẳng mục đích chụp ảnh thì lộ liễu quá, cứ nói khéo trước đã, hẹn được hắn rồi tính tiếp.Thịnh Thành Tố trả lời: "Ừ."

Hắn đúng là tích chữ như vàng, sau khi hẹn hò vẫn nhắn tin cụt lủn, một câu thừa thãi cũng không có.Tôi đang cúi đầu xem điện thoại thì bị gọi tên: "Hạ Trân, lúc họp tập trung chút đi."

Trưa nay hắn còn khóc lóc trước mặt tôi, giờ lại nhắm vào tôi trước mặt người khác.

Tôi ngẩng đầu trừng hắn, hắn lập tức quay mặt đi như không muốn đối mặt với tôi.201.Họp xong, Tịch Số đi ngang chỗ tôi mà không hề dừng lại, cũng chẳng thèm nhìn tôi.Người đâu mà khó hiểu, hắn có thích tôi thật không vậy?Khi mai mối cho người khác có thể nhìn toàn cảnh từ góc nhìn của thượng đế, nhưng đến lượt mình thì lại mù tịt.

Người trong cuộc rất khó nhìn nhận sự việc một cách khách quan.Nếu trong đời thực cũng có thước đo độ thiện cảm thì tốt quá."

Mệt chết đi được."

Tôi cởi giày, ném ba lô xuống đất rồi nằm phịch lên sofa của Lạc Đoan Diệc.

Hắn đang tất bật trong bếp, cả phòng khách tràn ngập mùi cà ri thơm lừng.Phù......

Tôi hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.

"Chờ chút, sắp nấu xong rồi."

Lạc Đoan Diệc mặc tạp dề thò đầu ra khỏi bếp hỏi tôi: "Cậu muốn ăn gì lót dạ trước không?"

Khoai tây phải hầm thêm một lúc nữa.

Tôi đói sắp xỉu nên chia đôi cái bánh rán với Lạc Đoan Diệc.

"Tớ có mua nước cam cho cậu, để trong tủ lạnh ấy, lát nữa ăn cơm lấy ra uống nhé."

Lạc Đoan Diệc ngồi cạnh tôi, chỉ hai ba miếng đã ăn hết bánh rán, tốc độ thật đáng nể.Tôi mới ăn nửa chén thì hắn đã ăn hai chén, hèn gì hắn to khỏe như vậy.Hắn lau miệng rồi quay sang hỏi tôi: "Hôm nay Mẫn Xuyên Thanh không làm phiền cậu chứ?"

Tôi gặm bánh rán, lúng búng nói: "Tớ bận giao hàng nên không rảnh gặp anh ấy."

"Chắc chắn hôm qua anh ta đến với ý đồ đen tối, may mà có tớ canh chừng!"

Lạc Đoan Diệc nghiêm nghị nhìn tôi: "Anh ta giả bộ giỏi lắm, cậu đừng mắc lừa anh ta."

Tôi cúi đầu liếm sạch nước xốt chảy xuống ngón cái rồi nói: "Cậu đừng gay gắt thế, anh ấy có làm gì đâu......

Bánh này ngon ghê."

"Mới hẹn hò đã tìm cớ ngủ chung giường với cậu, còn thừa cơ cậu ngủ để hôn trộm cậu nữa, thế mà cậu bảo không làm gì à?"

Hễ Lạc Đoan Diệc nổi nóng thì lại nói oang oang, nói xong hắn nhận ra mình thất thố nên từ từ nói nhỏ lại: "Tớ nấu cà ri bò ngon hơn."

Cha hắn ở luôn trong tiệm sửa xe, còn mẹ hắn đã về quê làm việc đầu năm nay, trong nhà chỉ còn mỗi mình hắn.

Không có người lớn ở nhà, chúng tôi tự trông nom nhau, tôi về nhà khá muộn nên hắn thường nấu bữa tối.Tôi biết hắn đã hy sinh cho tôi rất nhiều, hắn là bạn thân nhất của tôi, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau cả.Lâu lâu hắn mới giở chứng một lần thôi.Ăn hết bánh rán, tôi nằm gối lên đùi Lạc Đoan Diệc rồi quàng tay ôm eo hắn, cảm giác như đang được sạc pin, "Tớ thích đồ ăn cậu nấu lắm, cậu làm món gì cũng ngon hết."

Hắn cúi đầu nhìn tôi, rụt rè hỏi: "Vậy...... nể tình bữa cơm này, tối nay cho tớ hôn cậu nữa nhé?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
57


202.Thấy Lạc Đoan Diệc thích hôn như vậy, tôi lại đề nghị hắn tìm người yêu, nếu hắn muốn thì tôi có thể làm mai cho hắn bất cứ lúc nào.Chúng tôi là bạn, đâu thể làm chuyện này mãi được.Lạc Đoan Diệc từ chối thẳng: "Tớ không muốn."

Tôi hỏi hắn: "Sao thế?"

Hắn im lặng rửa chén một lát rồi nói: "Hôn người mình không thích vô trách nhiệm lắm."

Tôi gác cái đĩa vừa rửa lên kệ cho ráo nước rồi trêu hắn: "Thế hôn tớ thì khỏi cần chịu trách nhiệm à?"

Lạc Đoan Diệc sững sờ giây lát, đột nhiên quay sang nhìn tôi, lúng túng đến độ cà lăm: "Tớ, tớ không có ý đó!"

Tôi hỏi: "Chứ cậu có ý gì?"

Hắn tỏ vẻ luống cuống, mồ hôi túa ra trên trán, không nói được nửa câu giải thích.Rửa chén xong, Lạc Đoan Diệc cởi tạp dề ra rồi ôm tôi thật chặt: "Hạ Trân, cậu quan trọng với tớ lắm, tớ chỉ muốn cùng cậu......

Ý tớ là hôn người khác rất khó chịu, tớ......"

Hắn gục đầu lên vai tôi, đột nhiên nói to: "Nếu cậu đồng ý thì tớ sẽ chịu trách nhiệm!"

"Ai cần cậu chịu trách nhiệm chứ!"

Tóc đầu đinh của Lạc Đoan Diệc cọ vào cổ tôi hơi nhột, tôi giơ tay đẩy đầu hắn ra.

Mặt hắn nóng bừng, mồ hôi tuôn đầm đìa, tôi bỗng thấy hơi hối hận vì trò đùa quá trớn của mình.Hắn ngẩng đầu lên rồi dụi mặt vào lòng bàn tay tôi, đôi mắt đen láy cụp xuống khiến tôi liên tưởng đến chú chó con phạm lỗi: "

Sau này không được hôn nữa sao?"

203.Tôi bị Lạc Đoan Diệc mè nheo không còn cách nào, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, tối nay hôn tiếp."

Hắn cười ngốc đu lên lưng tôi, tôi chê hắn nặng, bảo hắn tự đi đi.

Lạc Đoan Diệc không thả tay ra mà nói: "Cậu toàn đi chơi với người khác, ở nhà với tớ nhiều hơn đi mà."

"Tớ có đi chơi đâu, đi kiếm tiền đấy chứ."

Tôi phũ phàng véo tay hắn nói: "Thả ra mau, cậu đè tớ nặng chết đi được."

Hắn bế bổng tôi lên: "Vậy tớ bế cậu nhé."

Từ lúc lên cấp hai, Lạc Đoan Diệc lớn nhanh như thổi, cao to vạm vỡ.

Sau khi dậy thì, để phô trương sức mạnh của mình, lúc ở nhà hắn thường xuyên bế tôi lên mà chẳng cần lý do gì.

Tôi lười giãy giụa nên để mặc hắn bế.204.Tối nào chúng tôi cũng làm bài tập chung, hôm nay làm trong phòng ngủ của hắn.Cuối cùng cũng làm xong, tôi vươn vai một cái, Lạc Đoan Diệc rụt rè hỏi tôi: "Giờ hôn được chưa?"

Tôi gật đầu: "Cậu nhớ hôn nhanh lên nhé."

Để khỏi xấu hổ vì thấy mặt nhau, lần này tôi cũng tắt đèn trước khi hôn.Tôi nhắm mắt lại rồi chu môi chờ hắn hôn, hôn xong thì về nhà ngủ.Lần này Lạc Đoan Diệc hôn tốt hơn nhiều, ít nhất cũng không cắn lung tung nữa.

Hắn ôm gáy tôi, từ từ mút môi tôi rồi đưa lưỡi cạy mở răng tôi.Hắn đã ngậm sẵn kẹo sữa nên hơi thở vừa ấm vừa ngọt.Lưỡi hắn nóng hổi.Ưm......

Hôn lâu quá, tôi nuốt nước miếng đầy ắp trong miệng, hơi ngạt thở nên muốn hắn dừng lại.Lạc Đoan Diệc đè tôi xuống giường, môi chúng tôi tạm thời tách ra rồi lại dán vào nhau.

Lần này hắn liếm sâu hơn, lưỡi tôi mỏi nhừ, da đầu tê rần, cảm giác hết sức lạ lẫm."

Ưm......

Dừng lại!"

Tôi há miệng thở dốc rồi đưa tay chặn miệng hắn, "Hôn một lần là đủ rồi."

"Tớ hôn chỗ khác nhé?"

Lạc Đoan Diệc nắm chặt tay tôi, giọng nói trở nên khàn đặc: "Tớ......

Tớ muốn thử hôn cổ, được không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
58


205.Lạc Đoan Diệc đúng là được đà lấn tới mà, tôi hoài nghi vẻ tủi thân lúc nãy của hắn chỉ là giả bộ mà thôi.

Tôi thúc đầu gối vào bụng hắn, cố chui ra khỏi ngực hắn: "Thôi, cảm giác kỳ cục lắm."

"Ưm."

Lạc Đoan Diệc bị tôi thúc thì kêu lên một tiếng nhưng vẫn không thả tay tôi ra.

Tay hắn vừa ướt vừa nóng, nhiệt độ trên da như nắng gắt giữa trưa, tôi bị làn sóng nhiệt này làm toát mồ hôi, thậm chí còn có cảm giác say nắng.Mồ hôi trên mặt hắn rơi xuống xương quai xanh của tôi.Trong bóng đêm, mắt hắn phản chiếu ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ, "Hôn má cũng không được sao?"

Đã hôn môi thì hôn thêm má cũng chẳng sao.

Tôi nghĩ ngợi, sợ hắn mè nheo cả đêm nên đành nhượng bộ: "Được rồi, chỉ hôn một cái thôi đấy."

Miệng thì nói hôn, kết quả hắn lại thè lưỡi ra liếm.Mồ hôi trên má tôi được hắn liếm sạch, nhưng lại có mấy vệt nước miếng ướt nhẹp của hắn.

Mặc dù tôi luôn xem hắn là chó nhưng hắn cũng đâu thể biến thành chó thật!"

Ê!"

Tôi vùng ra khỏi tay hắn rồi giơ mu bàn tay lên lau gò má ươn ướt, "Cậu làm gì vậy?"

Lạc Đoan Diệc tỏ vẻ tủi thân: "Cậu chê tớ sao?"

Tôi kéo má hắn sang hai bên rồi nói: "Toàn là nước miếng, ai mà không chê chứ?"

Hắn quay sang nói: "Cậu liếm tớ đi, tớ không chê đâu."

Tôi túm tóc hắn rồi há miệng ngoạm má hắn một cái: "Cậu mà còn quậy nữa thì mai tớ bơ cậu cho xem!"

206.Tôi đi rửa mặt, vừa nằm xuống giường thì Lạc Đoan Diệc lại mò sang, không nói không rằng chui tọt vào chăn tôi.

Tôi đạp hắn xuống giường, hắn tì cằm lên mép giường, kéo chăn tôi rồi cười khúc khích hỏi: "Hạ Trân, tớ có đặc biệt với cậu không?"

Tôi "ừ" một tiếng: "Đặc biệt phiền."

Lẽ ra lúc đầu tôi không nên chiều theo hắn để hắn mè nheo mãi như vậy."

Ngủ với cậu nóng lắm," tôi xua tay đuổi hắn: "Về giường cậu mà ngủ."

Lạc Đoan Diệc nói: "Bật máy lạnh đi."

Tôi nói: "Tốn điện."

Hắn leo lên giường tôi nói: "Tiền điện tháng này để tớ trả cho."

207."

Ưm, ưm......"

Tôi không đuổi được Lạc Đoan Diệc, trước khi ngủ lại bị hắn đè ra hôn một trận, gáy tôi tê rần, ngạt thở đến nỗi nước mắt ứa ra.Lần nào cũng nói là lần cuối, sau khi hôn ba lần rốt cuộc hắn cũng thỏa mãn, tôi thở hổn hển một lát rồi tức giận quay lưng lại với hắn: "Tớ buồn ngủ lắm rồi, đừng quậy tớ nữa."

"Hạ Trân......"

Lạc Đoan Diệc xích lại gần, ngực hắn kề sát lưng tôi, ôm trọn tôi trong lồng ngực nóng hổi của hắn.

May mà có máy lạnh, nếu không tôi đã bị nhiệt độ của hắn hòa tan rồi.Thình thịch, thình thịch, lạ lẫm, dồn dập, đan xen bên tai, không phân biệt được nhịp tim của ai.Gió mát từ máy lạnh thổi khô mồ hôi trên thái dương tôi, tôi nhắm mắt nằm một hồi, hơi thở hỗn loạn mới dần ổn định lại."

Tớ không muốn người khác ôm cậu, hôn cậu......"

Tôi nghe Lạc Đoan Diệc nói: "Tớ sợ cậu bị lừa quá."

Tôi nghĩ thầm: Sợ tôi bị lừa là sao?

Rõ ràng người lừa là tôi cơ mà.208.Mí mắt tôi dần sụp xuống, trong cơn mơ màng cảm thấy cổ mình ngứa ngáy nóng ran, đưa tay sờ thì nắm được một đầu tóc lởm chởm.Là mơ sao?

Tôi thoáng thấy Lạc Đoan Diệc liếm ngón tay mình, môi hắn áp vào cánh tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt khao khát rồi thì thầm: "Đừng hắt hủi tớ, đừng bỏ tớ mà......"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
59


209.Chuông báo thức reo lên, tôi mơ màng ngồi dậy, Lạc Đoan Diệc không còn trên giường, chắc đã đi mua bữa sáng.

Tôi mắt nhắm mắt mở đi vào toilet, cởi quần ra thì phát hiện bẹn đùi hơi nhờn nhẫy.Chậc, phải thay quần thôi......

Ngày nào tôi cũng đầu tắt mặt tối nên nhu cầu không cao như Lạc Đoan Diệc, lâu lâu mới tự xử một lần, chỉ thỉnh thoảng bị tinh lực dư thừa làm bẩn quần lót.Giặt quần xong, tôi soi gương ngắm mặt mình một hồi.Đều tại Lạc Đoan Diệc hết, bị hắn hôn nhiều quá nên sáng dậy miệng tôi vẫn còn hơi sưng.May mà không thấy rõ lắm, chắc không bị ai phát hiện đâu.Bên ngoài có tiếng bước chân, giây lát sau Lạc Đoan Diệc xuất hiện trước mặt tôi, gò má bị tôi cắn dán một miếng băng cá nhân.

Hắn cười ngốc với tôi: "Tớ mua sữa đậu nành và bánh quẩy, còn có xôi gà cậu thích nữa."

Tôi trừng hắn: "Lần sau không cho cậu hôn nữa, đã bảo dừng lại rồi mà không nghe."

"Hả?"

Nụ cười của Lạc Đoan Diệc tắt ngấm, ỉu xìu dựa vào cửa như bị đả kích mạnh.

Một lát sau, hắn lí nhí: "Tớ, tớ sai rồi, tớ sẽ tự kiểm điểm!"

Tôi phớt lờ hắn, cúi đầu lấy kem đánh răng.Lạc Đoan Diệc đứng ở cửa tự kiểm điểm một hồi, liếc thấy quần lót của tôi để cạnh bồn rửa, chưa hỏi ý tôi đã giật lấy rồi nói: "Để tớ phơi giùm cậu."

Nói xong hắn chạy vụt ra ban công.210.Để thể hiện sự cứng rắn của mình, tôi quyết định làm ngơ Lạc Đoan Diệc suốt buổi sáng, nhưng điểm tâm hắn mua tôi vẫn ăn.

Sau khi lên xe buýt, tôi đeo tai nghe học từ vựng, vờ không nghe thấy hắn bắt chuyện với mình, cố tình phớt lờ sự hiện diện của hắn.Lạc Đoan Diệc gãi gò má dán băng cá nhân, vẻ mặt buồn xo.

Hắn ngồi im chốc lát rồi móc túi lấy ra một phiếu giảm giá nói với tôi: "Cha tớ cho đấy, cuối tuần tớ khao cậu ăn lẩu."

Tôi nuốt nước miếng nghĩ thầm: Không được, không thể dao động vì một bữa lẩu được.Lạc Đoan Diệc nói tiếp: "Tớ, tớ còn có thể khao cậu ăn kem xoài nữa."

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tôi hỏi hắn.

"Tớ phụ việc cho cha ở tiệm," hắn ngồi sát tôi, nắm ngón út của tôi nói với vẻ hãnh diện: "Tớ còn xách nước giùm hàng xóm trên lầu nữa, thế là họ lì xì cho tớ."

Lạc Đoan Diệc hết sức nhiệt tình, hàng xóm lầu trên lầu dưới đều quen hắn, hắn khỏe mạnh, giỏi làm việc nặng nên hay giúp người lớn tuổi khiêng đồ, còn biết sửa chữa đơn giản, thỉnh thoảng kiếm thêm ít thu nhập.Có món gì ngon hắn đều chia cho tôi ngay.Hầy, không thể nào giận hắn được.Tôi tha lỗi cho hắn."

Chuyện hôm qua không tính," tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng tụi mình là bạn, sau này đừng hôn tới hôn lui nữa."

" Hạ Trân, tớ......"

Lạc Đoan Diệc nhìn tôi một lát rồi cúi đầu xuống, lặng lẽ nắm tay tôi nói: "Ừ.

Giờ chỉ là bạn thôi, cuối tuần bạn bè đi ăn với nhau vẫn được mà phải không?"

211.Hôm nay nhất định phải giải quyết dứt điểm Thịnh Thành Tố.Buổi trưa tan học, sau khi đưa cơm cho các bạn, tôi vội vàng xách máy ảnh chạy tới bể bơi.Thịnh Thành Tố vừa thấy máy ảnh của tôi thì cau mày hỏi: "Lại muốn chụp em nữa à?"

"Làm ơn đi mà!"

Tôi chắp tay năn nỉ hắn: "Việc này gấp lắm, chỉ cần chụp bốn năm tấm thôi."

Hắn nói: "Anh đã học bơi xong đâu."

Gì vậy, sau khi hẹn hò vẫn không cho chụp sao, keo kiệt quá đi!

Tôi lầm bầm trong lòng rồi hỏi hắn: "Em hôn anh rồi mà vẫn không cho anh chụp em sao?"

Thịnh Thành Tố im lặng một hồi mới nói: "Đó là hai chuyện khác nhau."

Thấy mặt hắn đỏ lên khi nói câu này, tôi trơ trẽn đưa ra điều kiện trao đổi: "Em cho anh chụp bao nhiêu tấm thì anh sẽ hôn em bấy nhiêu cái."
 
Back
Top Bottom