Tiểu Thuyết [ĐM/NP] Hạ lưu bỉ ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
140


452.Báo cáo tuần, bài kiểm tra, bài tập phụ đạo......

Tôi cất hết bài tập đã làm xong vào ba lô rồi dựa lưng vào ghế ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy mình bỏ quên gì đó.Đến khi lấy tài liệu ôn tập của Mẫn Xuyên Thanh ra, tôi mới biết vấn đề nằm ở đâu.Trước đó điện thoại của tôi bị Thịnh Thành Tố tịch thu, lúc ngồi trên taxi tôi nhận chạy việc vặt cho mấy bạn học, sau khi về nhà lại bị Lạc Đoan Diệc đeo bám nên quên trả lời tin nhắn của Mẫn Xuyên Thanh.Tôi mở điện thoại ra nhưng không thấy anh trong khung chat, vì đã có tiền lệ nên tôi mở danh sách chặn ra xem, quả nhiên nick của Mẫn Xuyên Thanh nằm trong đó.Rõ ràng là do Thịnh Thành Tố làm sau khi tịch thu điện thoại của tôi, sao cách thể hiện sự độc chiếm của họ đều trẻ con thế chứ?Chẳng biết đàn anh Mẫn ngủ chưa nữa.

Tôi vội vàng bỏ chặn anh rồi loay hoay gõ gõ xóa xóa trong khung chat hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho anh.Đợi mấy giây, cuộc gọi kết nối."

Chào, chào buổi tối......"

Tôi co chân ngồi trên giường, dựa vào tường hỏi khẽ, "Anh đang ngủ à?

Em có làm phiền anh không?"

Mẫn Xuyên Thanh đáp: "Anh chưa ngủ."

Anh chỉ nói một câu như vậy, giọng điệu hơi lạnh nhạt, tôi gãi má nghĩ xem nên nói gì.

Xin lỗi trước?

Hay là kể anh nghe chuyện hôm nay?"

Em......"

Tôi vừa thốt ra một chữ thì Mẫn Xuyên Thanh ngắt lời tôi: "Em về nhà rồi à?"

"Dạ!"

Tôi tưởng anh không tính sổ với mình nên cười hì hì: "Em vừa xem sổ tay của hội trưởng nè."

Mặc dù anh đã từ chức nhưng tôi vẫn quen gọi anh là hội trưởng.Mẫn Xuyên Thanh hỏi: "Xem sổ tay mới nhớ đến anh à?"

Cảm nhận được anh đang giận, tôi vội vàng nín cười rồi nói: "Em vẫn luôn nhớ anh mà, thật đó!"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, tôi căng thẳng ôm gối, nghe thấy tiếng cười khẽ của Mẫn Xuyên Thanh.

Anh cười nói: "Tiểu Hạ, nói xạo cũng đừng qua loa thế chứ."

Tôi nói: "Em đâu có xạo."

Anh hỏi: "Thật không?"

Tôi lí nhí thừa nhận: "Thôi được rồi, em xạo đó."

Rốt cuộc giọng Mẫn Xuyên Thanh cũng bình thường trở lại, ngữ điệu của anh chậm rãi, vừa dịu dàng vừa có từ tính, rất thích hợp kể chuyện ru ngủ: "Hôm nay em làm những gì?"

Tôi kể anh nghe chi tiết lịch trình trong ngày, đi tập gym, đi dạo công viên, còn đi chơi game.

Mặc dù chơi game hơi khó nhưng thú vị hơn tôi tưởng nhiều."

Phải rồi!

Em còn gặp Tịch Số ở công viên nữa," nhớ lại bộ dạng của Tịch Số, tôi không nhịn được cười, "Cậu ấy tới trách móc mấy câu, nói em suy đồi đạo đức, sau đó hùng hổ bỏ đi, buồn cười ghê."

Mẫn Xuyên Thanh cũng cười theo: "Trùng hợp vậy sao?"

Tôi nói: "Em cũng thấy trùng hợp lắm."

Lần trước ở phòng sinh hoạt cũng vậy, rõ ràng tôi không rủ Tịch Số mà vẫn đụng mặt hắn......"

Có khi nào cậu ấy đang theo dõi em không?"

Khi nói câu này giọng Mẫn Xuyên Thanh rất nhỏ, tôi sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó anh lại cười khẽ: "Anh đùa thôi."

Anh không tiếp tục chủ đề này mà hỏi tôi: "Tuần sau em có ăn trưa với anh không?"

Đã chính thức hẹn hò cũng không thể trốn tránh họ mãi, lo lắng bất an còn khiến mình ngủ không ngon nữa.

Tôi suy nghĩ một lát rồi ngoan ngoãn nhận lời: "Em cũng muốn ăn với hội trưởng lắm."

So với nói thật, tôi thích nói những lời khiến người khác vui vẻ hơn."

Tuần sau......"

Mẫn Xuyên Thanh dừng lại giây lát, trong giọng nói mang theo ý cười, "Anh đã chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ, chỉ dành cho Tiểu Hạ ngoan ngoãn thôi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
141


453.Bất ngờ?

Tôi vô cùng háo hức, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không ổn lắm, còn kèm theo điều kiện phải ngoan nữa.

Xét biểu hiện gần đây của tôi, rõ ràng là tôi không đạt tiêu chuẩn.Tôi hỏi Mẫn Xuyên Thanh biểu hiện trước đây không tốt thì sao, anh nói bắt đầu tính từ tuần sau.Tôi hỏi tiếp: "Thế nào mới gọi là ngoan ạ?"

"Ừm......"

Mẫn Xuyên Thanh đáp: "Không nói dối anh."

Tôi đợi một hồi nhưng không nghe anh nói yêu cầu thứ hai: "Còn gì nữa không ạ?"

Mẫn Xuyên Thanh lại cười: "Hết rồi."

Dễ hơn tôi tưởng nhiều.

Nếu là Thịnh Thành Tố thì thể nào cũng đưa ra mấy yêu cầu khắt khe, ví dụ như phải có mặt ngay khi được gọi, phải làm theo lệnh hắn, không được nói chuyện với người hắn ghét khi chưa có sự cho phép của hắn......Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Mẫn Xuyên Thanh: "Em đảm bảo sẽ không nói dối hội trưởng đâu!"

Dù sao hội trưởng cũng biết gần hết chuyện của tôi rồi, chẳng có bí mật nào cần giấu cả."

Anh biết Tiểu Hạ ngoan lắm mà," giọng Mẫn Xuyên Thanh trong điện thoại dịu dàng hơn bình thường làm tai tôi áp sát điện thoại hơi tê tê, "Sẽ không bị phạt vì nói dối đâu."

Khoan đã?

Tôi trố mắt: "Phạt?"

Anh cười nói: "Cái này cũng đáng chờ mong lắm."

Tôi nói: "Cái này sao có thể chờ mong được chứ!"

454.Dù hội viên làm sai thì Mẫn Xuyên Thanh cũng chẳng bao giờ nghiêm mặt la mắng.

Dù đối phương có bướng bỉnh cỡ nào thì anh vẫn mỉm cười đưa ra những lý lẽ thuyết phục.Tôi thật sự không tưởng tượng được hình phạt của anh."

Nhưng tốt nhất là đừng nên thử......"

Tôi vừa nhìn màn hình điện thoại tối đen vừa lẩm bẩm một mình.Theo tôi thấy thì những người hiền lành khi nổi giận mới là đáng sợ nhất.455.Lạc Đoan Diệc lại trèo qua ban công, theo yêu cầu của tôi, hắn gõ cửa hai cái trước khi vào phòng ngủ, xem như đang xin phép tôi.Tôi nói: "Mời vào."

"Cha mẹ tớ gọi điện nói mai sẽ về nhà," Lạc Đoan Diệc leo lên giường tôi cười toe toét: "Họ sẽ dẫn tụi mình đi ăn nhà hàng, cũng không tệ nhỉ?"

Thật ra gia cảnh Lạc Đoan Diệc tốt hơn tôi nhiều, sau khi hắn tốt nghiệp tiểu học thì mẹ hắn về quê mở một nhà máy nhỏ, bà là người rất có chí tiến thủ, tôi còn xin chữ ký của bà nữa.Bà rất tốt với tôi, còn chỉ cho tôi mấy chỗ bán sỉ.Tình cảm của cha mẹ Lạc Đoan Diệc không tốt mà cũng chẳng xấu, sau khi hoàn thành nghĩa vụ kết hôn sinh con thì bắt đầu lo sự nghiệp riêng, nhìn giống đối tác hơn là vợ chồng.Họ rất ít khi về nhà, lý do chính khiến họ không bán căn hộ cũ kỹ này là vì Lạc Đoan Diệc kiên quyết phản đối.

Vốn dĩ cha hắn muốn hắn ở ngay trong tiệm sửa xe, nhưng hắn cứ đòi ở lại đây nên đành chiều ý hắn.Lạc Đoan Diệc phải tự trả tiền điện nước, thỉnh thoảng lại đến tiệm sửa xe phụ việc.Được nuôi thả như vậy cũng tốt, chẳng có gì trong tay nhưng muốn làm gì thì làm.Tôi nhắm mắt nằm cạnh Lạc Đoan Diệc, sực nhớ ra lời hứa lần trước: "Tớ đã nói tuần này bao cậu ăn mà."

"Có gì đâu, dời sang tuần sau là được rồi."

Hắn nằm nghiêng mỉm cười nhìn tôi, "Hay là ứng trước một nụ hôn được không?"

Tôi cười hôn hắn một cái.Lạc Đoan Diệc kêu ầm lên, mỗi lần tôi chủ động hôn hắn thì hắn lại phản ứng mạnh như thể tôi cướp mất trinh môi của hắn vậy.Hắn vòng tay ôm tôi, hôn lên má tôi mấy cái rồi đắc ý nói: "Làm bạn trai tốt thật!"

Tôi cảm thấy hắn hẹn hò với mình chẳng khác nào lầm đường lạc lối, nhịn không được hỏi hắn: "Tốt thật sao?"

Lạc Đoan Diệc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tốt nhì thôi."

Tôi tò mò hỏi: "Vậy tốt nhất là gì?"

Hắn ho khan một tiếng rồi trịnh trọng nói: "Tớ chỉ mới là bạn trai bán thời gian, khi nào thăng cấp lên bạn trai toàn thời gian mới là tốt nhất."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
142


456.Tạm thời phải giấu cha mẹ Lạc Đoan Diệc chuyện hẹn hò, mặc dù họ rất tốt, xem tôi như con ruột nhưng tôi vẫn lo lắm.Họ chỉ buông lỏng quản lý chứ không phải hoàn toàn bỏ mặc, nếu họ không ủng hộ mà bắt Lạc Đoan Diệc chuyển đến chỗ khác ở thì tính sao đây?Tôi mang nỗi lo này vào giấc ngủ, mơ thấy mình biến thành một con mèo bị tượng thần khổng lồ đè lên, sau đó góc nhìn trong mơ thay đổi, tôi thấy tượng thần có gương mặt của Mẫn Xuyên Thanh.Anh bảo tôi lừa tình, nói dối như Cuội, còn trộm tiền trong hòm công đức của anh, quả thực là tội ác tày trời, phải bị đè năm trăm năm mới được thả.Tượng thần đè tôi ngạt thở, tôi vừa khóc vừa xin anh tha thứ, nói mình sai rồi, sau này nhất định sẽ cải tà quy chính làm một con mèo ngoan, không quan hệ nam nam bừa bãi nữa.Trong mơ Lạc Đoan Diệc biến thành chó, vừa sủa nhặng xị vừa cố đào đất để cứu tôi ra khỏi tượng thần.Tôi cảm động ôm cổ chó của hắn, thầm mong hắn đào nhanh lên để mình thoát ra ngoài đi tè.457.

May mà tôi tỉnh dậy trước khi Lạc Đoan Diệc đào xong.Thì ra Lạc Đoan Diệc mới là thủ phạm khiến tôi ngạt thở, nửa người hắn nằm đè lên tôi, ngủ say như chết, còn rúc vào hõm cổ tôi nói mớ: "Đừng khóc......

Tớ không chuyển đi đâu......"

Tôi nhìn lên trần nhà tối om rồi nghĩ thầm: Thôi bỏ đi, không tính sổ với hắn vì quấy rầy giấc ngủ của tôi nữa.458.Tôi giơ tay lên dụi mắt rồi gỡ tay Lạc Đoan Diệc ra, bò qua hắn để xuống giường.Ban đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe tiếng xe chạy trên đường.Tôi ngồi trên bồn cầu rút ra một kết luận: Những mối quan hệ vô đạo đức giống như thực phẩm rác, không lành mạnh nhưng cũng chẳng làm chết người, còn có thể mang lại cảm xúc tích cực nên chưa hẳn là xấu.Với lại bọn họ đều biết cả rồi, đâu cần mang gánh nặng tâm lý.Tôi nhẹ nhõm mở cửa toilet ra, bị bóng đen to đùng ngồi xổm trước cửa làm hết hồn."

Sao cậu lại ngồi đây hả!"

Tôi hoàn hồn lại, đá nhẹ vào lưng Lạc Đoan Diệc, "Tớ còn tưởng có chó vào nhà nữa chứ."

Lạc Đoan Diệc ngáp một cái rồi ngái ngủ nói: "Tớ không thấy cậu trên giường nên đi theo."

Tôi nói: "Dù có là bạn thân thì lúc đi vệ sinh cũng phải cho nhau chút riêng tư chứ!"

Nói xong tôi kéo Lạc Đoan Diệc đứng dậy, hắn mơ màng dựa vào người tôi, đột nhiên dụi đầu vào mặt tôi rồi khàn giọng nói: "Không khóc là tốt rồi."

Hắn ôm eo tôi, vòng tay ấm áp như một sự bảo vệ: "Tớ sẽ không đi đâu hết."

Tôi hỏi hắn: "Tớ nói mớ à?"

Lạc Đoan Diệc nói: "Tớ nằm mơ."

Tôi hỏi: "Mơ gì thế?"

"Mơ thấy mẹ tớ hỏi tớ muốn ở với ai, tớ nói tớ chỉ muốn ở đây thôi, không đi đâu hết."

Hắn cúi đầu nói: "Tớ sợ họ không cho tớ ở lại nên định khóc lóc ăn vạ, ai ngờ cậu còn khóc trước tớ nữa."

"Đừng có xuyên tạc, tớ đâu có khóc."

Tôi véo gò má nóng hổi của hắn, "Lạc Đoan Diệc, ở đây cậu bị tớ xem như phiếu cơm và cu li miễn phí, hối hận chưa?"

"Hạ Trân, tớ tự nguyện mà," hắn ngẩng mặt lên nhìn tôi bằng đôi mắt sáng lấp lánh, "Cho nên...... cho nên tớ sẽ không bao giờ hối hận đâu."
 
Back
Top Bottom