Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
120


403.Người xúi tôi trốn là Tịch Số nên hắn đâu thể bỏ mặc tôi được.

Tôi ra sức nháy mắt với hắn, cố đánh thức lương tri của hắn, đừng nghe lời Mẫn Xuyên Thanh mà bỏ tôi lại.Tịch Số đứng dậy sửa gọng kính trên sống mũi, sắc đỏ trên má dần phai nhạt, vì quay lưng về phía cửa sổ nên ánh sáng không chiếu vào mặt hắn, khiến ánh mắt hắn càng tối tăm hơn.Hắn nhìn tôi rồi nhìn Mẫn Xuyên Thanh sau lưng tôi, chỉ yên lặng đứng đó chứ không bỏ đi.Lưng tôi dán vào người Mẫn Xuyên Thanh, qua vải áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, còn có mùi nước giặt anh hay dùng, rõ ràng rất ấm áp nhưng tôi lại nhịn không được rùng mình một cái.Mẫn Xuyên Thanh cao hơn tôi nên khi bị anh bế tôi phải nhón chân mới chạm tới đất, cảm giác chơi vơi khiến tôi hơi hoảng.Tôi cố bình tĩnh lại rồi nghĩ xem những việc mình vừa làm có gì đáng lên án không?

Ừm......

Hình như chỗ nào cũng vô đạo đức cả!Chờ Tịch Số đi xong, biết đâu Mẫn Xuyên Thanh sẽ nổi trận lôi đình với tôi cũng nên – Mặc dù anh rất tốt tính, biết tôi ngoại tình cũng không lộ rõ sự tức giận, khi nhìn tôi luôn mỉm cười dịu dàng.Chính vì anh không giận nên tôi càng lo hơn.

Mỗi khi Thịnh Thành Tố kích động sẽ bộc lộ cảm xúc ra mặt, tôi còn có thể đoán được hành động tiếp theo của hắn."

Chưa đi nữa à?"

Mẫn Xuyên Thanh hỏi.Tịch Số nhíu mày nói: "Mẫn Xuyên Thanh, anh và đàn em kia chẳng khác gì nhau cả."

Mẫn Xuyên Thanh cười: "Em lấy tư cách gì để nói câu này?"

Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua bụng tôi, vững vàng giữ chặt tôi nên tôi đành phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không dám hó hé vì sợ họ chĩa mũi dùi vào mình.Anh vừa nói vừa xoa ngón cái tay trái quanh rốn tôi, tôi nhột đến nỗi suýt phá lên cười.Tịch Số làm thinh, Mẫn Xuyên Thanh lại nói tiếp: "Hôm liên hoan anh đã nói Hạ Trân đang hẹn hò với anh, em ngồi ngay bên cạnh chắc phải nghe rõ nhất chứ nhỉ?"

404.Tôi không đeo kính, chỉ cần đứng xa một chút sẽ không thấy rõ mặt người khác, vì vậy không thấy được biểu cảm của Tịch Số khi hắn rời đi.Thân hình hắn khẽ run, chắc không phải đang khóc đấy chứ?Giọng hội trưởng lúc nãy hơi đáng sợ, nếu người bị chất vấn là tôi thì tôi đã quỳ xuống ôm đùi anh khóc lóc van xin rồi.Giờ này không ai bén mảng tới đây nên hành lang lặng ngắt như tờ, tiếng bước chân của Tịch Số xa dần, mọi thứ yên tĩnh trở lại."

Chỗ này có sợ nhột không?"

Anh lại cù lét bụng tôi mấy cái.Lần này tôi không chịu nổi nữa, vặn người né tránh tay anh, nhột đến mức cười ngặt nghẽo trong ngực anh: "Hội trưởng, đừng cù nữa......"

Mẫn Xuyên Thanh dừng lại, hôn tai tôi một cái rồi thì thầm: "Anh đâu còn là hội trưởng nữa, sau này em cứ gọi tên anh là được rồi......

Đừng khách sáo với anh như vậy."

Tôi ôm bụng, cố nín cười rồi cúi đầu hỏi anh: "Anh có giận không?"

Anh đáp: "Có chút xíu."

Tôi lí nhí giải thích: "Em đang vạch rõ giới hạn với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ mời em ăn gà rán thôi chứ không làm gì hết."

Mẫn Xuyên Thanh không chất vấn tôi mà chỉ "ừ" một tiếng.Tôi quay đầu quan sát vẻ mặt anh, anh cong mắt cười hôn lên má tôi.Tôi hỏi: "Anh không tin đúng không?"

Mẫn Xuyên Thanh đáp: "Tin chứ."

Tôi cảm thấy anh không tin lời mình nói, mà hình như anh cũng chẳng quan tâm sự thật là gì: "Tụi mình đang hẹn hò mà, anh sẽ tin em vô điều kiện."

405. (Góc nhìn thứ ba)Điện thoại hiện ra tin nhắn mới.

Thịnh Thành Tố nhìn tên hiển thị, là Mẫn Xuyên Thanh chứ không phải Hạ Trân.Hắn định làm ngơ, nhưng lại cảm thấy tin nhắn có liên quan đến Hạ Trân nên vẫn mở ra xem.Mẫn Xuyên Thanh: [Hình ảnh]Đó là một bức ảnh chụp lén.

Thiếu niên trong ảnh gần như dựa cả người vào một nam sinh khác, mặt hai người kề sát nhau, nhìn từ góc độ chụp lén giống như đang hôn nhau vậy.Nam sinh còn vòng hai tay qua eo cậu, tư thế hết sức mờ ám.Trong ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, mái tóc ngắn của thiếu niên ngả sang màu nâu, áo đồng phục hơi rộng khiến cánh tay cậu nhỏ xíu.Là Hạ Trân.Thịnh Thành Tố lập tức nhận ra chủ nhân bóng lưng này.Còn người kia......

Nam sinh đeo kính hình như là tên họ Tịch lần trước.Hẹn hò hai người vẫn chưa đủ sao?

Thịnh Thành Tố bóp méo chai nước thể thao trong tay rồi hít sâu một hơi.Rốt cuộc Hạ Trân đang làm gì vậy?

Hắn phải đi hỏi cho ra lẽ mới được.Hắn sẽ đấm tên họ Tịch trước, sau đó tét mông Hạ Trân!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
121


406.Biết thế chẳng trốn làm gì.Tôi tưởng Mẫn Xuyên Thanh rất bận, không tìm thấy tôi thì sẽ bỏ cuộc, ai ngờ anh lại kiên trì như vậy.Đôi mắt đẹp của anh hơi cong lên, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như mọi khi, không hề trách tôi câu nào, tôi nghe lời ngồi vào lòng anh, tựa đầu vào tay vịn sofa rồi nhắm mắt ngủ trưa.Nhưng tư thế này làm sao ngủ được chứ?Lúc thì tôi nhớ lại tình huống xấu hổ ban nãy, lúc thì nghĩ trọng lượng của mình gần như dồn hết lên đùi Mẫn Xuyên Thanh, chẳng lẽ anh không thấy nặng sao?

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như đang vuốt ve một chú mèo con, tôi cảm thấy Mẫn Xuyên Thanh xem tôi như thú cưng nên mới bao dung tôi như vậy.Người thường có tốt tính cỡ nào mà bị lừa liên tục thì cũng phải nổi giận chứ nhỉ?Tôi ngửi mùi hương dìu dịu trên đồng phục của anh, không ngăn được mình suy nghĩ vẩn vơ.

Trời đã trở lạnh nhưng khi dựa sát người khác vẫn hơi nóng, tôi khẽ cựa quậy rồi nghĩ thầm: Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, ráng chịu thêm chút nữa vậy.Ngón tay Mẫn Xuyên Thanh lướt qua tai tôi, anh hỏi tôi: "Em sợ anh à?"

Tôi lắc đầu, anh hỏi tiếp: "Vậy sao lại trốn?"

"Em, em đâu có......"

Tôi dựa vào cánh tay anh rồi ngẩng đầu nhìn anh, theo bản năng nuốt ngược lời giải thích vào trong —— Sự thật đã rõ như ban ngày, dù có chối cũng chẳng thuyết phục được anh, "Vì ăn chung sẽ bị......

Em muốn yên tĩnh ngủ trưa nên mới kiếm cớ chạy tới đây."

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Ăn chung sẽ bị gì?"

Tôi bị anh nhìn chằm chằm làm gò má nóng bừng, lại cúi đầu xuống, co rúm như chim cút, lí nhí nói: "Bị, bị hôn, còn có cái kia nữa......"

Một người tôi còn chịu được, hai người cùng lúc thì khó đối phó lắm!"

Không phải sợ anh?"

Anh từ từ cúi đầu tới sát mặt tôi, "Chỉ là không muốn ba người ăn chung thôi đúng không?"

Tôi gật đầu.Chắc anh sẽ chấp nhận lý do này nhỉ?Mẫn Xuyên Thanh cười nói: "Vậy anh sẽ nghĩ cách sắp xếp, sau này không quấy rầy Tiểu Hạ ngủ nữa."

Nói xong anh lại hỏi tôi: "Tiểu Hạ có ghét bị anh hôn không?"

Tôi đáp: "Không ạ."

Tôi thực sự không ghét bị Mẫn Xuyên Thanh hôn, anh có kỹ năng hôn tuyệt nhất mà tôi từng trải nghiệm, mỗi lần hôn sâu đều rất dịu dàng, không phải kiểu hôn mạnh bạo mà sẽ cho tôi không gian để thở.Trong lúc hôn, đầu óc tôi trở nên nhẹ bẫng, hệt như một viên kẹo bị anh ăn mất, từ từ tan ra trên đầu lưỡi ấm áp của anh.Hôn xong miệng tôi hơi tê, nhưng cảm giác cũng không tệ."

Vậy là tốt rồi," anh tiến lại gần hơn, chóp mũi chúng tôi suýt chạm nhau, "Anh muốn hôn em lắm."

Tôi chưa kịp phản ứng thì môi anh đã áp vào môi tôi.Anh đang ngậm kẹo trong miệng nên đầu lưỡi có vị ngọt của cam quýt."

Hoa cam đấy."

Anh nhả môi tôi ra rồi hỏi: "Thích vị này không?"

Tôi nuốt nước kẹo, vừa thở dốc vừa ngơ ngác thưởng thức hương vị anh để lại, vị ngọt trong miệng có vẻ rất cao cấp, còn thoang thoảng hương hoa.Tôi nói nụ hôn của anh có hương vị rất ngon, tôi thích lắm.Mẫn Xuyên Thanh nâng cằm tôi lên, hôn tôi thêm lần nữa rồi cười nói: "Tiếc là vẫn còn mùi gà rán."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
122


407.Tim tôi đập loạn suốt giờ nghỉ trưa, mãi đến lúc chuông reo vẫn chưa ngủ được.

Mẫn Xuyên Thanh không nói thẳng nhưng đã thể hiện rất rõ ràng – Anh để bụng chuyện tôi thân mật với người khác, lần này không so đo với tôi chắc vì muốn cho tôi cơ hội.Nếu bị anh bắt gặp lần thứ ba, có thể hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tôi mơ hồ có linh cảm này, lo lắng nghĩ: Trước khi đàn anh Mẫn tốt nghiệp, mình không được làm bậy nữa.408.Buổi chiều sau khi tan học, tôi trực nhật giùm người khác rồi xuống lầu đổ rác, khi quay lại thì thấy Thịnh Thành Tố đứng đợi ngoài lớp.Chiếc túi chéo màu đen của hắn không màu mè mà chỉ in logo hình chó, bên hông gắn một sợi xích bạc mảnh.Tôi chạy tới cười với hắn: "Chờ xíu nha, anh chưa bỏ sách vở vào ba lô nữa."

Thịnh Thành Tố lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vì lúc nào hắn cũng vậy nên tôi không nhận ra hắn đang giận.Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng tôi đã quay đầu chạy vào lớp, không cho hắn cơ hội mở lời.Lần trước đến nhà Mẫn Xuyên Thanh chơi, tôi quên chuẩn bị quà cho người nhà anh, lần này tôi rút kinh nghiệm mua sẵn một hộp bánh được nhiều người khen, không quá đắt cũng không quá rẻ.Ngoài ra tôi còn mua cho Thịnh Thành Tố một món quà nhỏ.Có một dạo đồ len rất hot trong trường, tôi mua cả đống vật liệu, cuối cùng còn dư một ít, mỗi khi rảnh rỗi tôi lại lấy ra đan cho vui.

Tôi gắn khoen vòng vào con mèo đen mình tự đan để tiện móc vào ba lô làm vật trang trí: "Tặng em nè."

"Gì vậy?"

Thịnh Thành Tố cầm con mèo có khuôn mặt méo xệch mà tôi tự đan, nhíu mày nhìn một lát rồi hỏi: "Chuột à?"

Tôi nói: "Mèo chứ bộ!"

Hắn nói: "Xấu òm."

Sao hắn lại thế chứ, chẳng nói được câu nào lọt tai cả.

Tôi định giật lại con mèo, lầm bầm nói: "Anh đan mấy đêm mới xong đó, không lấy thì trả lại đây."

Thịnh Thành Tố đút tay vào túi áo rồi hất cằm lên, ỷ mình cao hơn tôi một cái đầu nên trịch thượng nhìn tôi: "Người khác có không?"

Tôi nói: "Anh chỉ đan một cái thôi."

Nói xong tôi lại cho hắn xem bánh ngọt mình mua: "Quà thăm nhà đó, anh chu đáo lắm đúng không?"

Thịnh Thành Tố cầm túi bánh, không bình phẩm gì.Cũng đúng thôi, hắn giàu hơn tôi nên đâu thiếu mấy thứ này.

Nhưng hắn đã nhận thì chứng tỏ tôi không chọn nhầm đúng không?409.Thịnh Thành Tố khiến tôi liên tưởng đến ma vương sống một mình trong lâu đài trong phim hoạt hình, thật muốn biết chỗ ở của hắn trông thế nào.

Ba lô, giày và quần áo của hắn đều là hàng hiệu, biết đâu là một cậu ấm có người hầu kẻ hạ cũng nên.Sau khi lên xe, tôi phấn khích nói ra ý nghĩ của mình."......"

Khóe miệng Thịnh Thành Tố giật giật, "Lâu đài?

Anh nghĩ vớ vẩn gì thế hả?"

"Đùa thôi, ý anh đang khen em có khí chất cao quý đó."

Tôi ôm ba lô nháy mắt với hắn, "À mà em vừa định nói gì với anh vậy?"

Hắn đột nhiên im lặng, quay mặt nhìn ra cửa sổ rồi nói: "Không có gì."

Rõ ràng là có mà.

Tôi xích lại gần Thịnh Thành Tố, nhìn chằm chằm góc nghiêng thần thánh của hắn rồi nói: "Em không được vứt con mèo anh tặng đâu đấy, mau gắn vào túi đi."

Hắn quay sang nhìn tôi: "Không muốn.

Xấu lắm."

Tôi nói: "Vậy trả lại cho anh đi."

Thịnh Thành Tố lấy con mèo ra, miễn cưỡng gắn vào túi chéo của mình, mặt bí xị như thể tôi đang bắt hắn ăn cứt.Hắn hung tợn trừng tôi: "Đừng có so sánh kiểu đó."

Tôi hài lòng gật đầu rồi nhắc nhở hắn: "Nếu em làm mất thì phải đền cho anh một ngàn tệ đấy." (~3,6 triệu)Thịnh Thành Tố hỏi: "Hạ Trân, anh cho em vay nặng lãi đấy à?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
123


410.Nắng chiều dần tắt, bầu trời chạng vạng chuyển từ màu vàng cam sang màu tím đậm xinh đẹp, những dãy nhà chung cư san sát lần lượt sáng đèn.Khi xe dừng ở cổng chung cư, tôi hơi thất vọng, ở đây có đài phun nước, nhưng cũng chỉ là một khu chung cư cao cấp bình thường chứ không phải lâu đài như tôi tưởng tượng."

Đừng mơ mộng nữa."

Thịnh Thành Tố giành lấy ba lô của tôi đeo lên vai kia, "Đi nhanh lên."

Sải chân hắn đã dài mà còn đi nhanh, tôi cố đi ngang hàng với hắn rồi hỏi: "Cha mẹ em có ở nhà không?

Họ có biết chuyện của tụi mình không?"

Lúc trên xe, tôi hỏi Thịnh Thành Tố rất nhiều câu, hắn chỉ chọn ra mấy câu để trả lời, lạnh lùng như thể chúng tôi là người dưng nước lã vậy."

Anh hỏi nhiều quá đấy, ồn chết."

Thịnh Thành Tố đứng trước khóa cửa điện tử, vừa nhận diện khuôn mặt vừa nói, "Em chưa trả lời xong thì anh đã hỏi sang câu khác rồi."

Tôi đành ngậm miệng theo hắn vào thang máy, đợi hắn trả lời từ từ.Thịnh Thành Tố nói: "Họ đi vắng mấy ngày nay rồi."

Cha mẹ hắn làm trong ngành thể thao, tuần này cha hắn đi huấn luyện đội tuyển, còn mẹ hắn là giáo viên thể dục ở một trường đại học gần đó nên lâu lâu ở lại ký túc xá.Vừa vào cửa tôi đã thấy một dãy cúp trên kệ giày của họ.Nhà hắn trang trí đơn giản, không nuôi thú cưng, cũng không có trẻ con, vì ít đồ đạc nên nhìn khá trống trải, trong không khí thoang thoảng mùi nước lau sàn."

Em không chơi game à?"

Tôi thay dép rồi nhìn trái ngó phải, vào phòng ngủ cũng không thấy thứ gì có thể suy đoán sở thích của hắn, trên giá sách chỉ toàn tài liệu học tập và tạp chí thể thao, trên bàn không có vật trang trí nào, chăn mền được xếp gọn gàng, có vẻ hơi ngăn nắp quá mức."

Không."

Thịnh Thành Tố đặt túi xuống rồi hỏi tôi muốn ăn gì để hắn đặt.Đợi hắn đặt món Nhật xong, tôi ngồi cạnh hắn trên giường, thì thầm hỏi: "Em dọn phòng trước khi anh tới à?"

Hắn lườm tôi một cái: "Đâu có."

Tôi nói: "Thật á?

So với phòng em thì phòng anh y như chuồng heo vậy."

Phòng tôi không rộng bằng nửa phòng hắn, nhưng khắp nơi chất đầy đồ đạc, từ truyện tranh và tiểu thuyết cũ đến búp bê thủ công để bán, bàn học chỉ chừa một khoảng nhỏ để làm bài tập, phần còn lại đặt sách vở.

Cửa sổ kính cũng bị tôi dán chi chít giấy ghi chú đủ màu, phía trên còn treo búp bê cầu nắng tự làm.Tôi cố ý làm phòng mình chật chội, như vậy mới có đủ cảm giác an toàn.Tôi lẩm bẩm: "Gối ôm cũng không có nữa."

Thịnh Thành Tố nói: "Lúc ngủ em chẳng thích ôm gì hết."

Tôi hỏi hắn: "Vậy khi được nghỉ em làm gì?"

Hắn nói: "Học, bơi, tập gym."

Chà, đúng là lành mạnh hết chỗ chê.

Tôi bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đây của mình, không phải hắn xấu tính mà vì quá ngoan nên mới không hợp với những người xung quanh.Thịnh Thành Tố rất kiệm lời, tôi không muốn bầu không khí tẻ nhạt quá nên vắt óc tìm hết chủ đề này đến chủ đề khác, khi thật sự không tìm được nữa, tôi nằm vật ra giường hắn hét lên cho bõ tức: "Không tâm sự nữa!

Anh muốn xem cơ bụng của em!"

Phòng ngủ im phăng phắc.Tôi ngồi dậy xoa tai, giả bộ như mình chưa hề nói gì."......"

Thịnh Thành Tố vén áo lên, để lộ cơ bụng hoàn hảo trước mặt tôi.Tôi nói: "Chỉ có cơ bụng thôi à?

Anh còn muốn xem ngực nữa."

Hắn liếc tôi một cái rồi vén áo lên cao hơn, cơ ngực vừa to vừa trắng làm tôi hoa cả mắt.Tôi trầm tư một lát rồi đưa tay xoa đầu hắn như hay làm với bạn thân, còn thốt ra câu cửa miệng: "Ngoan lắm."

Tóc hắn bóng mượt, sờ vào rất mềm, so với chó thì giống mèo lông dài hơn.Thịnh Thành Tố nói: "Đừng sờ lung tung."

Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, yên lặng dời tay xuống, cuối cùng dừng lại trên ngực hắn: "Anh sờ nhầm chỗ rồi sao?

Phải sờ chỗ này mới đúng nhỉ?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
124


411.Xét về cảm giác, Thịnh Thành Tố mềm hơn Lạc Đoan Diệc chút xíu, tôi muốn cảm nhận rõ hơn, nhưng ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì sợ sệt thu tay lại.Tôi nhìn dấu móng tay trên ngực hắn, nuốt nước miếng nghĩ thầm: Cơ ngực đẹp thế này mà không cho người ta sờ thì phí quá.Thịnh Thành Tố bảo tôi háo sắc, tôi nói mình đang kiểm hàng chứ bộ."

Kiểm hàng?"

Hắn nhíu mày: "Anh coi em là gì thế hả?"

Hàng xịn, sản phẩm chất lượng cao, người mẫu lý tưởng.

Những từ này lướt qua trong đầu tôi, nhưng từ nào cũng không tiện nói, lời ra đến miệng tôi lại biến thành: "Là đàn em mà anh thích nhất."

Thịnh Thành Tố lập tức phát hiện sơ hở trong câu này, hắn bất mãn nhìn tôi rồi hừ lạnh một tiếng: "Còn có đàn anh thích nhất và bạn cùng lứa thích nhất nữa chứ gì?"

Tôi dời mắt đi rồi hỏi hắn: "Muốn hôn không?"

Hắn nói: "Lại đánh trống lảng."

Chết, hình như hắn thông minh hơn rồi.

Tôi đứng dậy, không nhìn mặt hắn mà lẩm bẩm: "Không hôn thì thôi."

Tôi mới đi một bước đã bị Thịnh Thành Tố kéo về giường.Tôi chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã giáng xuống mông tôi, "bốp" một tiếng vang dội, còn mạnh hơn lần trước!

Kính của tôi trượt xuống sống mũi."

Này, Thịnh......"

Tôi vừa mở miệng thì mông còn lại cũng bị đánh một cái.Ai lại làm thế chứ?

Hễ không vừa ý là tét mông người ta!Hắn đánh mấy cái liền, tôi sững sờ một hồi mới nhe răng trợn mắt ôm chỗ bị đánh, vừa bò tới trước vừa la: "Không được đánh nữa!

Sao em có thể đánh mạnh vậy chứ?!"

Tôi xin rút lại lời khen hắn ngoan, hắn đúng là đồ xấu tính.Sau khi véo mông trái của tôi một cái, rốt cuộc Thịnh Thành Tố cũng chịu dừng tay.Hắn lên án tôi trước: "Hạ Trân, chẳng phải dáng em đẹp hơn bọn họ à?"

"Thì sao," vì còn ghim hành động vừa rồi của hắn nên tôi không nịnh hắn mà lầm bầm, "Họ đâu có tét mông anh vô cớ như em......"

Thịnh Thành Tố im lặng.Hắn nắm cổ tay tôi rồi lại buông ra, vẻ mặt ủ rũ như thể người bị đánh là mình.

Im lặng một hồi, hắn kéo vạt áo tôi hỏi khẽ: "Trưa nay anh tìm tên họ Tịch kia làm gì?"

Làm sao hắn biết được?

Tôi sửng sốt, lập tức nhớ lại sự dung túng của Mẫn Xuyên Thanh lúc đó.Thỏa thuận quy định phải trao đổi thông tin, Mẫn Xuyên Thanh đã thấy thì Thịnh Thành Tố cũng sẽ biết.

Tôi lồm cồm bò dậy, cả hai bên mông đều đau rát: "Anh có tìm cậu ấy đâu, chỉ tình cờ gặp thôi......

Thật đó!

Không tin em gọi điện hỏi cậu ấy đi."

Thịnh Thành Tố nói: "Anh còn hôn anh ta nữa."

Tịch Số hôn tôi chứ tôi có hôn hắn đâu, hơn nữa còn ở dưới gầm bàn, đứng ngoài cửa chắc không thấy gì đâu.

Tôi tự tin phủ nhận: "Tại góc nhìn thôi, hội trưởng nhìn lầm rồi!"

Nói xong tôi nhìn mặt Thịnh Thành Tố, sắc mặt hắn chẳng khá lên chút nào, lông mày nhíu lại, rõ ràng là không hề tin tôi.Thôi toang......

Vì nói dối nhiều quá nên độ tin cậy của tôi đã giảm đi đáng kể.Tôi cúi đầu xuống, cam chịu nói: "Thôi được, anh sai rồi.

Em không muốn hôn anh đúng không?

Vậy thì thôi, ăn xong anh sẽ về ngay."

412.Thịnh Thành Tố cũng mua quần áo cho tôi.Đồ hắn mua còn quá đáng hơn cả đồ của Mẫn Xuyên Thanh, áo croptop sát nách vừa đủ che ngực, quần short da gắn một sợi xích mảnh, phía sau có đuôi mèo.Quần short hơi chật làm đùi tôi bị siết chặt.Hắn thích kiểu này sao!?

Sau khi mặc vào tôi cảm thấy rất xấu hổ, thò đầu ra khỏi phòng tắm nói với hắn: "Anh thấy không hợp lắm, hay là em trả lại đi......"

Thịnh Thành Tố nắm tay nắm cửa, định mở cửa nhìn tôi.Tôi giữ chặt tay nắm cửa bên trong rồi nói: "Đừng nhìn!"

Hắn nói: "Em muốn nhìn."

Hắn kéo cửa ra, ngắm nghía tôi một lát rồi đột nhiên bế bổng tôi lên: "Em muốn hôn."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
125


413.Chuông cửa reo lên.Thừa cơ Thịnh Thành Tố đi lấy đồ ăn, tôi quay vào phòng vệ sinh để thay bộ đồ đáng xấu hổ này ra.

Hắn trở lại rất nhanh, tôi vừa tụt quần xuống đầu gối thì hắn gõ cửa hai cái: "Không được cởi, nếu không em tét mông anh đấy."

Tôi nói: "Thôi, mặc cái này ngại lắm."

Hắn nói: "Chẳng phải dễ thương lắm sao?"

Dễ thương?

Tôi tưởng mình nghe nhầm nên hoang mang mở cửa ra hỏi hắn: "Em nói sao cơ?"

Thịnh Thành Tố chưa bao giờ nói lời nào tốt đẹp về tôi, hắn chê tôi lùn, chê tôi ồn, còn chê tôi tham tiền nữa.Khác với Tịch Số khẩu xà tâm Phật, mọi lời hắn nói đều là thật lòng, kiêu căng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì.Hắn không chịu lặp lại mà nói: "Đồ ăn giao tới rồi, ra ăn đi."

"Anh không biết em còn có đam mê kỳ quái này đấy," tôi nhăn nhó ra khỏi phòng vệ sinh, lầm bầm nói: "Mặc vậy hở hang chết đi được."

"Hở hang?"

Lông mày Thịnh Thành Tố lại nhướng lên, "Chẳng phải lúc bơi chỉ mặc quần sịp thôi sao?"

Tôi nói: "Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà?!"

Mặc quần sịp ở hồ bơi rất bình thường, nhưng mặc ngoài đường lại giống như biến thái vậy.Hắn nói: "Em cho anh nhìn rồi còn gì, anh cho em nhìn lại không được sao?"

Được thôi.

Nghĩ đến cơ ngực hắn, tôi hơi đuối lý, đành phải mở cửa ra nói với vẻ cam chịu: "Ăn xong anh sẽ thay đồ.

Trời lạnh rồi, hở bụng sẽ bị tiêu chảy......"

"Này."

Thịnh Thành Tố bịt miệng tôi lại: "Lát nữa cho anh thay, đừng nói nữa."

414.Lúc đi, dây xích trên quần short phát ra tiếng ma sát rất khẽ, cái đuôi lắc qua lắc lại theo bước chân tôi, thỉnh thoảng lông xù cọ vào đùi tôi.Vì quần vừa chật vừa ngắn nên cứ như bị lộ hàng, mặt tôi nóng ran, cảm nhận được ánh mắt Thịnh Thành Tố thì vội vã đưa tay che lại.Thịnh Thành Tố đi sau lưng tôi, đột nhiên kéo đuôi tôi.Tôi dừng lại rồi quay đầu nhìn hắn: "Em làm gì vậy?"

Thịnh Thành Tố thả tay ra, vẻ mặt hết sức thản nhiên nhưng vành tai từ từ ửng đỏ.

Hắn quay mặt đi, đứng im một lát rồi đột nhiên ôm tôi từ phía sau.Hắn cúi đầu dụi sống mũi cao vút vào tóc tôi, thì thầm nói: "Anh mặc thế này hợp lắm."

415.Khi ăn sushi tôi mới để ý tình hình dưới người Thịnh Thành Tố, xem ra người xấu hổ không chỉ có mình tôi, hắn không mặc quần bó mà còn lộ hàng rõ hơn tôi nữa.Bắt gặp ánh mắt tôi, Thịnh Thành Tố đang cầm sushi chợt khựng lại, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, cứ như vật phía dưới chẳng liên quan gì đến hắn vậy.416.Thịnh Thành Tố không chịu nổi cái nhìn của tôi: "Đừng nhìn nữa."

Tôi nhại giọng hắn: "Anh muốn nhìn."

Hắn liếc tôi, hít sâu một hơi rồi làm như sắp kéo khóa quần xuống: "Nhìn đi."

Nghe tiếng kéo khóa, tôi hoảng hốt nhắm mắt lại, giơ sushi lên cao rồi nói: "Không nhìn không nhìn!

Anh sẽ tập trung ăn cơm."

Thịnh Thành Tố nói: "Anh không dám nhìn chứ gì."

Đây là vấn đề dám hay không dám sao?

Lúc ăn đừng nên nhìn cái đó mới phải chứ!Sau khi biết chắc hắn chưa cởi quần, tôi xích lại gần đút một miếng sushi vào miệng hắn rồi nói: "Em trở lại ngây thơ như trước được không?

Nếu không anh khó bắt nạt em lắm."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
126


417.Vừa ăn sushi xong thì Mẫn Xuyên Thanh gọi đến.Thịnh Thành Tố liếc nhìn cái tên hiện ra trên màn hình của tôi, bảo tôi đừng nghe.Tôi vẫn còn sợ chuyện lúc trưa, ngón tay để hờ trên nút tắt, không dám làm ngơ Mẫn Xuyên Thanh.

Lỡ anh đang đứng ngoài cửa thì sao......

Khả năng này tuy nhỏ nhưng cũng không phải không có.Tôi đang do dự thì Thịnh Thành Tố cúp máy giùm tôi: "Còn do dự gì nữa?"

Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại reo tiếp.Lần này là cuộc gọi video."

Anh ta tìm anh làm gì?"

Thịnh Thành Tố xụ mặt giật lấy điện thoại của tôi, ấn nút trả lời rồi đưa miệng tới sát micro nói: "Anh rảnh lắm hả?

Giờ Hạ Trân là của tôi, đừng quấy rầy nữa."

Giọng Mẫn Xuyên Thanh vọng ra từ điện thoại, nghe rất bình tĩnh chứ không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào: "Đây là điện thoại của Tiểu Hạ, người nghe phải là cậu ấy chứ?"

Tôi nghe Thịnh Thành Tố nói "cút" với điện thoại, nhưng hình như hắn sực nhớ ra gì đó nên không cúp máy ngay mà hướng camera về phía tôi: "Được thôi, cho anh xem này."

Tôi ngơ ngác nhìn vào camera, chợt nhớ ra mình đang mặc gì, bên cạnh không có áo khoác nên tôi đành vớ lấy cái gối trên sofa để che bụng."......"

Mẫn Xuyên Thanh làm thinh, chắc đang bị sốc vì bộ đồ của tôi."

Sao hả?"

Thịnh Thành Tố đưa tay kéo cái đuôi sau mông tôi lên rồi nói với điện thoại, "Tôi có gu thẩm mỹ hơn anh nhiều."

Ơ kìa, sao họ lại so sánh gu thẩm mỹ chứ?Mẫn Xuyên Thanh nói: "Gu thẩm mỹ kém thật."

Tôi thầm đồng tình với anh: Đúng vậy, bộ đồ này vừa ngắn vừa chật, mặc dù không phải hàng bình dân nhưng nhìn tổng thể vẫn rất quê mùa.Thịnh Thành Tố nói: "Sở thích của anh có gì lành mạnh hơn tôi chứ?

Đồ tôi mua đâu có lỗ thủng."

Tôi giả câm, ngơ ngác nghe họ cãi nhau.Chẳng lẽ họ từng thảo luận về quần áo rồi sao?Thịnh Thành Tố ngồi xuống cạnh tôi, bảo tôi bỏ gối ôm ra.

Tôi nhìn thấy mình mặc áo croptop trên màn hình phóng to, bụng lộ hết ra ngoài, giữa ngực còn khoét hình trái tim.Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống, thậm chí còn không để ý vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh, nghĩ thầm: Rõ ràng người có gu thẩm mỹ kém là Thịnh Thành Tố mà sao người chịu nhục lại là mình?"

Nhìn đủ chưa?"

Hỏi xong Thịnh Thành Tố quàng tay ôm eo tôi, "Đây là của tôi."

Nói xong hắn lập tức tắt video.418.Thịnh Thành Tố khóa luôn điện thoại của tôi.Tôi thấp thỏm nói: "Anh Mẫn sẽ giận lắm đó......"

Thịnh Thành Tố nói: "Để ý anh ta làm gì?

Anh đang ở nhà em mà."

Tôi nghĩ thầm: Đương nhiên em không để ý rồi, người đau mông là anh cơ mà.Hội trưởng tức giận nhưng không trực tiếp phạt tôi mà bảo Thịnh Thành Tố tét mông tôi, Thịnh Thành Tố giống như tên côn đồ được hội trưởng thuê vậy.Nghĩ đến đây, lúc đứng lên tôi không nhịn được cười, nhưng chưa cười được bao lâu thì cảm thấy chỗ bị đánh đau nhói, tôi lại hít sâu một hơi."

Sao thế?"

Thấy tôi nhăn mặt, Thịnh Thành Tố hỏi.Tôi lẩm bẩm: "Anh đến chơi mà còn bị em đánh đòn, lần sau anh không đến nữa đâu."

Khóe miệng hắn giật giật, véo má tôi nói: "Ai bảo anh cho người khác xem trước......"

Tôi nói: "Anh Mẫn có xem cũng chẳng đánh anh, anh ấy dịu dàng hơn em nhiều."

Sắc mặt Thịnh Thành Tố lập tức sa sầm, tôi không sợ mà nhìn hắn chằm chằm: "Chẳng phải em đang cạnh tranh với anh ấy sao, em phải tốt tính hơn thì anh mới thích em hơn chứ."

Hắn im lặng một lát rồi thả lỏng bàn tay siết chặt, nhưng giọng điệu vẫn rất cay nghiệt: "Còn đau không?"

Tôi thừa cơ lên án hắn: "Còn chứ sao không, sưng vù lên rồi này!

Em ngược đãi anh quá đi!"

Thịnh Thành Tố nói: "Sưng rồi à?

Đưa em xem nào."

Tôi nói: "Nè, em xem đi."

Tôi quay lưng về phía hắn, giả bộ như sắp cởi quần trước mặt hắn.419.Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Sao anh không cởi tiếp đi?"

Tôi cứng đờ quay lại nhìn hắn: "Sao em lại đòi xem thật chứ?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
127


420.Lẽ ra hắn phải thẹn thùng đỏ mặt như cà chua chứ?

Tình hình khác xa dự đoán của tôi, Thịnh Thành Tố nhìn chằm chằm tay tôi nắm lưng quần, tôi không biết có nên cởi ra hay không, lúng túng đứng một lát rồi ra vẻ bình tĩnh bỏ qua chủ đề này: "Anh đi tắm đây."

Thịnh Thành Tố nói: "Anh không dám cởi chứ gì."

Tôi không muốn lép vế nên nói ngay: "Ai bảo anh không dám, anh chỉ sợ em phát hỏa chảy máu mũi thôi."

Bị tôi khơi lại chuyện cũ, Thịnh Thành Tố nhíu mày, màu đỏ trên vành tai lan ra khắp tai, còn có dấu hiệu lan lên mặt.

Ánh mắt hắn di chuyển từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi: "Lần này không bị nữa đâu, anh cởi mau đi."

Để chứng tỏ mình không nói suông, tôi cứng cổ nói với hắn: "Cởi thì cởi, em đừng có quay mặt đi đấy."

Nói xong tôi kéo quần short xuống.Thịnh Thành Tố hít sâu một hơi, cổ cũng đỏ lên.Hắn nhìn xuống dưới người tôi rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt tôi: "Chẳng phải anh bảo em xem à?

Còn một lớp nữa, em đâu có nhìn xuyên thấu được."

Mới có mấy ngày mà sao khả năng tiếp thu của hắn tăng lên nhanh thế?

Tôi nghiến răng nghĩ thầm ai mà chẳng có mông, bị nhìn chút xíu cũng không sao, đâu phải chưa từng bị hắn nhìn."

Xem đi," tôi kéo quần lót xuống, cố ý chổng mông lên cho hắn nhìn, "Đỏ lắm đúng không?"

Chỉ cần tôi không ngại thì người ngại sẽ là hắn.Thịnh Thành Tố không trả lời.Tôi ngoái đầu nhìn hắn, trông thấy hắn tiến lại gần một bước, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng như bị cháy nắng.

Hắn đưa tay bịt mũi, yết hầu nhấp nhô mấy lần, hàng mi cụp xuống che khuất ánh mắt, chẳng biết đang nhìn xuống đất hay nhìn tôi nữa.Thấy hắn sắp giơ tay ra, tôi vội vàng kéo quần lên: "Chỉ được nhìn thôi, không được sờ!"

Thịnh Thành Tố ngước mắt nhìn tôi: "Em chưa thấy rõ mà."

Tôi nói: "Em có bị cận thị đâu!"

Lần này máu không chảy ra mũi hắn mà dồn về chỗ khác.Tôi liếc nhìn chỗ kia rồi hỏi hắn: "Hay là...... hay là em tắm trước đi?"

Thịnh Thành Tố quay đầu nhìn về phía phòng tắm, môi mấp máy, giọng nhỏ xíu nên tôi không nghe rõ hắn nói gì.

Một lát sau, hắn lặp lại lần nữa, tôi mới hiểu hắn đang hỏi mình: "Hạ Trân, anh muốn xem cái của em không?"

Tôi há hốc miệng, chẳng biết có nên xem hay không.Theo lý mà nói, hắn nhìn tôi thì tôi nhìn lại hắn là công bằng, nhưng sao tôi cứ cảm thấy mình bị lỗ gấp đôi thế nhỉ?Thịnh Thành Tố lạnh lùng quay đầu nhìn tôi: "Không xem thì thôi."

Tôi nói: "Được rồi, cho anh xem đi."

Hắn chê giọng tôi quá miễn cưỡng nên không chịu cho tôi xem nữa.Tôi nói: "Vậy thôi, anh đi thay đồ đây."

"Hạ Trân!"

Thịnh Thành Tố nắm lấy cánh tay tôi rồi hung dữ gọi tên tôi, mặt càng lúc càng đỏ, hệt như quả bom hẹn giờ sắp nổ trong trò chơi.421.Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn bị thứ bật ra làm giật mình.

Tôi ngắm nghía một hồi, màu của nó nhạt hơn Lạc Đoan Diệc, nhưng kích thước thì tương đương.Cũng may sau khi bị bạn thân quấy rối liên tục, tôi đã miễn dịch với hình ảnh gây sốc này, dù có kinh ngạc cỡ nào cũng vẫn có thể giả vờ bình tĩnh.Tôi phải tìm cách dập tắt sự kiêu ngạo của đàn em Thịnh, không thể để hắn đắc ý được.Tôi hắng giọng một cái rồi nói: "Màu sắc khỏe mạnh, phát triển khá tốt, đánh giá tổng thể là tạm được."

Thịnh Thành Tố: "......

Tạm được?"

Tôi sờ vào hiện vật hắn trưng bày rồi nói: "Anh xem đủ rồi, cất vào đi, anh đi tắm đây."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
128


422.Lúc ngủ Thịnh Thành Tố có ý thức ranh giới rất mạnh, tướng ngủ thẳng đơ, da thịt tỏa ra một làn khí lạnh kỳ dị khiến tôi liên tưởng đến con cá đông lạnh trên tảng băng.

Giường hắn rất rộng, nếu nằm sát nhau thì năm người ngủ cũng vừa, tôi nằm nghiêng, đoán chừng chúng tôi cách nhau hơn nửa mét.Tướng ngủ của hắn tốt hơn nhiều so với Lạc Đoan Diệc quấn chặt tôi như bạch tuộc, cũng không ôm tôi ngủ như Mẫn Xuyên Thanh, tôi hết sức yên tâm, khỏi sợ nửa đêm tỉnh giấc vì nóng."

Em ngủ chưa?"

Tôi thì thầm hỏi hắn, hắn không trả lời, có vẻ như ngủ rồi.Xem ra hắn vẫn để bụng chuyện trong phòng tắm, trước khi ngủ còn bảo tôi nằm dịch ra xa, cấm tôi đụng vào hắn.Tôi an ủi hắn: "Nhanh chút xíu cũng bình thường thôi."

Cá đông lạnh trở mình, chĩa vây lưng về phía tôi.Tôi nói: "Yên tâm đi, anh không nói ai biết đâu."

Thịnh Thành Tố ngồi dậy bịt miệng tôi: "Hạ Trân, anh mà còn nhắc lại chuyện này nữa thì......"

Ngón tay hắn rất dài nên che kín nửa dưới khuôn mặt tôi, miệng và mũi tôi bị lòng bàn tay hắn bịt chặt, không nói được mà chỉ phát ra tiếng ú ớ.Hắn dùng sữa tắm vị muối biển thơm nhẹ, chắc vì thường xuyên bơi lội nên mùi nước thấm vào da thịt, tôi ngửi lòng bàn tay hắn, không hiểu sao lại có cảm giác như sắp chết đuối.Tôi mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt, trong bóng đêm Thịnh Thành Tố chỉ còn là một khối đen sì.

Thịnh Thành Tố từ từ thả tay ra, tôi muốn trêu hắn nên liếm lòng bàn tay hắn một cái.Tay hắn không chai sần, cũng không có mùi tanh của cá đông lạnh.Hắn đột ngột thu tay lại."

Hạ Trân, đừng làm vậy......

Em đã......"

Thịnh Thành Tố vừa nói vừa thở dốc, giọng nói lúc cao lúc thấp, không nói được một câu trọn vẹn, hắn nhích ra xa rồi im lặng nằm xuống bên kia giường.423.Thôi không chọc hắn nữa, kẻo hắn lại thẹn quá hoá giận giết người diệt khẩu.Thịnh Thành Tố cứ nằng nặc đòi tắm chung với tôi, hắn hùng hổ kéo tôi vào phòng tắm, kết quả chưa được bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng trong tay tôi, còn văng lên bụng tôi.Hắn nói bình thường không nhanh như vậy, tại hắn chưa chuẩn bị xong mà tôi đã tuốt, còn lợi dụng lúc hắn sơ hở để liếm yết hầu hắn, tất cả là lỗi của tay và miệng tôi.Tôi đắc ý vênh mặt, giơ tay lên nói: "Được rồi, tại anh, tại anh hết."

Nhờ tập dượt trước với Lạc Đoan Diệc nên giờ tôi mới đánh nhanh thắng nhanh như vậy.Cũng may da mặt đàn em mỏng hơn da mặt bạn thân tôi.Khi hắn đầu hàng, dường như tôi nhìn thấy một màn hình hiển thị: [Hạ Trân hạ gục Thịnh Thành Tố, tỷ số hiện tại là 1:0].Thịnh Thành Tố nhục nhã ê chề, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.

Biện minh xong, hắn nhăn nhó đi nhanh ra khỏi phòng tắm.424.Tôi mơ thấy một con cá heo trắng bơi quanh mình, sóng biển nhấp nhô, nó cõng tôi bơi về phía chân trời.

Mặt trời càng lúc càng gần, nhiệt độ dần tăng lên, tôi nheo mắt lại, không ôm chặt cá heo nên sơ ý trượt khỏi lưng nó, "ùm" một tiếng ngã xuống nước biển bị nắng chiếu nóng hổi.Tôi giật mình bừng tỉnh, trông thấy mình đang ôm chặt Thịnh Thành Tố, mặt rúc vào ngực hắn.Thịnh Thành Tố nói: "Hạ Trân, anh lưu manh thật đấy."

Tôi giải thích: "Không phải, tại anh vừa mơ......"

Nói nửa chừng, tôi khẽ cựa quậy, cảm thấy có gì đó sai sai, trên mông nóng bừng—— Là bàn tay Thịnh Thành Tố!

Chẳng biết quần ngủ tụt xuống đầu gối từ lúc nào, tay hắn nắm lấy cái của tôi qua lớp vải mỏng.Tôi hỏi hắn: "Vậy còn em?

Em đang làm gì thế hả!?"

Thịnh Thành Tố nói: "Em đang mơ."  
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
129


425.Tôi xin rút lại câu nói lúc đầu, ngủ chung với Thịnh Thành Tố hết sức phiền toái.Để chứng minh chuyện xảy ra trong phòng tắm chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hắn bắt tôi làm lại lần nữa, báo hại tôi vừa buồn ngủ vừa mỏi tay, chỗ bị hắn nắm còn đau hơn trước.

Lẽ ra tôi không nên cười nhạo hắn, đúng là tự chuốc khổ mà.Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông của hắn đánh thức.Tôi buồn ngủ ríu cả mắt, chậm chạp trở mình rồi đưa tay mò điện thoại của mình.Cuối tuần, mới hơn bảy giờ, không cần đi học.Tôi nhắm mắt lại, sắp sửa ngủ tiếp thì chợt cảm thấy phía sau có gì đó là lạ."

Oáp......"

Tôi híp mắt ngồi dậy ngáp dài, mơ màng nhìn thấy Thịnh Thành Tố đứng cạnh giường, hắn đối diện với tôi, thân trên để trần, chắc là đang thay đồ.Hắn cúi xuống kéo quần lên rồi hỏi tôi: "Anh đang nhìn lén đấy à?"

"Nhìn lén gì hả?

Có phải em thay đồ sau lưng anh đâu."

Tôi bĩu môi nói: "Với lại anh không đeo kính nên chẳng thấy gì hết."

"Thật không?"

Thịnh Thành Tố cười khẩy, có vẻ như không tin.

Một lát sau, hắn hỏi tôi: "Ăn sáng xong em đi tập thể dục, anh đi không?"

Tha cho tôi đi!

Hiếm khi được ngủ nướng, thế mà hắn lại dậy sớm tập thể dục!

Tôi nằm vật xuống giường, kẹp chăn giữa hai chân rồi uể oải trả lời: "Tối qua em chưa tiêu hao hết năng lượng à?

Còn sức đi tập thể dục nữa......"

Tôi vừa nói xong thì Thịnh Thành Tố leo lên giường tét mông tôi một cái.Tôi cuộn mình trong chăn như con nhộng, hét ầm lên: "Không được đánh!"

Cơn buồn ngủ của tôi bị hắn đánh bay luôn rồi!"

Sao lại không được?

Ai bảo anh nói nhảm."

Thịnh Thành Tố không hề hối lỗi mà vần vò tôi từ đầu giường bên này sang đầu giường bên kia như nhào bột khiến tôi kêu la ầm ĩ.Dưới sự uy hiếp của hắn, tôi đành phải ngoan ngoãn nhận lỗi, thành khẩn nói mình sẽ sờ cơ ngực hắn để tạ lỗi.Thịnh Thành Tố: "?"

426.Cuối cùng hắn vẫn cho tôi sờ, tôi vỗ ngực hắn hai cái để trả thù.Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Hạ Trân, anh có ý gì hả?"

Tôi giấu tay ra sau lưng, vờ như chưa hề làm gì: "Em sắp đi mua đồ ăn sáng đúng không?

Mua giùm anh luôn nha."

Hắn trừng tôi: "Sai bảo em hả?"

Sau khi hẹn hò, Thịnh Thành Tố vẫn trả tiền công mua đồ ăn cho tôi, vì vậy hắn vẫn là sếp tôi, sai bảo hắn có vẻ hơi kỳ.Nghĩ vậy, tôi tì cằm lên gối lẩm bẩm: "Anh là khách mà......

Đâu thể bắt anh đi mua được đúng không?"

427.Thịnh Thành Tố nói sẽ làm bánh mì trứng cho bữa sáng, bảo tôi cuốn xéo vào toilet rửa mặt.Tôi xuống giường, ngoan ngoãn làm theo lời hắn.Rửa mặt xong, tôi giải quyết nhu cầu sinh lý trong phòng vệ sinh, giờ mới phát hiện mình chỉ mặc mỗi quần lót, còn quần ngủ đã không cánh mà bay.Không có trên giường, cũng chẳng có dưới giường, tôi cầm chiếc quần dài Thịnh Thành Tố vắt trên thành ghế lên xem, bên dưới cũng không có quần của tôi.Lạ thật, rõ ràng tối qua tôi có mặc mà?Tôi đang băn khoăn thì Thịnh Thành Tố trở lại.Hắn hỏi tôi: "Anh cầm quần em làm gì?"

Tôi nói: "Quần anh mất rồi."

Thịnh Thành Tố nhìn xuống dưới người tôi rồi nói: "......

À, em đem đi giặt rồi."

"Hả?"

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, "Giặt rồi?"

Hắn quay đầu nhìn ra cửa: "Anh mặc tạm quần em đi."

Tôi so sánh chiều dài chân của hai đứa, hoài nghi hắn đang sỉ nhục mình, thà mặc cái quần da kia còn hơn. 
 
Back
Top Bottom