Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
110


376.Những đám mây trắng dày đặc bao phủ bầu trời, không khí hơi oi ả nhưng cái lạnh của mùa thu đã len lỏi trong gió, hàng cây bị gió thổi xào xạc, lá rụng lả tả.Hôm nay không mưa nên có thể lên sân thượng ăn cơm.Sàn sân thượng được sơn màu xanh nhạt, gần hàng rào trồng hoa cỏ lác đác.

Bình thường không ai chăm sóc đám thực vật này nhưng chúng vẫn tốt tươi, thỉnh thoảng tôi lại tưới nước cho chúng, đến mùa sẽ thấy những bông hoa nhỏ xíu mọc đầy cành.Ăn cơm ở đây có thể nhìn lên trời mơ mộng, khi ngủ trưa còn được ánh nắng sưởi ấm, tôi hay tưởng tượng mình là một loài thực vật đang quang hợp, ngủ rất dễ chịu.377.Nếu bầu không khí ở đây hòa thuận một chút thì tốt biết bao.Tôi vừa gắp sườn xào chua ngọt vào miệng vừa dè dặt quan sát sắc mặt hai người bên cạnh.Họ cùng nhắn tin rủ tôi ăn trưa, kết quả là bây giờ ba người ngồi quây quần trên sân thượng.Ăn nửa chừng, tôi thật sự không chịu nổi sự im lặng chết chóc này nên đặt đũa xuống rồi cúi đầu xin lỗi Thịnh Thành Tố: "Xin lỗi, quan hệ giữa anh và hội trưởng bị công khai rồi......"

Tôi còn chưa nói hết thì đã bị Thịnh Thành Tố cắt ngang: "Anh không tuân thủ thỏa thuận."

Hắn không nhìn tôi, câu này là nói với Mẫn Xuyên Thanh.Mẫn Xuyên Thanh ngẩng đầu cười nói: "Trong thỏa thuận đâu có nói không được công khai, hơn nữa anh báo trước với em rồi còn gì."

"......"

Thịnh Thành Tố nói: "Báo trước nửa phút, đây cũng gọi là hỏi ý sao?"

Trời ạ, lúc đó tôi mải nói chuyện với Tịch Số nên không biết Mẫn Xuyên Thanh nhắn tin.Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh hẹn hò với Hạ Trân trước em, công khai quan hệ có vấn đề gì không?"

Anh đóng hộp cơm lại rồi nói tiếp: "Đàn em, ý kiến của em có quan trọng không?"

Thấy vẻ mặt Thịnh Thành Tố sa sầm, lại có dấu hiệu sắp đánh người, tôi không muốn làm to chuyện nên liều mình đè nắm đấm của hắn xuống rồi nói: "Quan, quan trọng mà!

Em đừng giận nữa."

Vừa dỗ dành hắn xong, tôi lại cảm nhận được ánh mắt hội trưởng.

Tôi cứng đờ quay đầu lại, sắc trời hơi tối khiến gương mặt tuấn tú của Mẫn Xuyên Thanh như bị một lớp sương mờ bao phủ."

Hội trưởng nói đúng lắm!"

Tôi nuốt nước miếng, cố giữ cán cân thăng bằng, "Tụi mình đã hẹn hò khá lâu, cũng nên công khai rồi."

Đôi mắt Mẫn Xuyên Thanh cong cong, co chân lên rồi chống cằm nói: "Đây cũng là một cách bảo đảm."

Thịnh Thành Tố: "Bảo đảm?"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Tiểu Hạ rất được yêu thích, sơ hở là bị người khác cướp mất.

Công khai quan hệ có thể ngăn chặn tình huống này."

Tôi trố mắt nói: "Em có được yêu thích đâu!"

Trước khi hẹn hò với họ, chưa ai tỏ tình với tôi cả, tôi toàn đưa thư tình giùm người ta chứ chưa nhận được lá nào gửi cho mình.Thịnh Thành Tố im lặng nhíu mày, hình như đang suy nghĩ tính hợp lý của những lời Mẫn Xuyên Thanh nói.

Một lát sau, hắn miễn cưỡng gật đầu: "Lúc nào Hạ Trân cũng bị cả đống người vây quanh cả."

Tôi ngồi dậy bắt chéo hai tay trước ngực thành hình chữ X: "Không, không phải đâu!

Hầu hết là khách hàng, còn lại chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Thịnh Thành Tố làm như không nghe thấy lời tôi nói, "Cái tên Tịch Số kia đáng ghét chết đi được."

"Anh đang đề phòng cậu ta đây, cả bạn thân của Hạ Trân nữa."

Mẫn Xuyên Thanh chìa tay ra với Thịnh Thành Tố: "Đàn em Thịnh, chúng ta đoàn kết chống giặc ngoại xâm trước đi."

Tôi há hốc miệng ngồi đơ ra một hồi, sau khi hoàn hồn lại thì vội vàng chen vào giữa họ, ngăn họ nói tiếp: "Yên tâm đi!

Em sẽ không mập mờ với hai người đó đâu."

Thịnh Thành Tố nói: "Lần trước anh hôn tên họ Tịch kia còn gì."

Ặc—— Quên mất chuyện này nữa chứ!Mẫn Xuyên Thanh ngước mắt nhìn tôi: "Tiểu Hạ, em hôn thật à?"

Tôi muốn biện minh nhưng không nghĩ ra lý do gì, chỉ có thể ngã lăn ra đất giả chết, lấy áo khoác che mặt rồi ấp úng nói: "Đó chỉ là tùy cơ ứng biến chứ đâu phải mập mờ......"

Tôi giả chết một hồi thì Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên cù lét chỗ eo hở ra của tôi, tôi nhột đến mức lăn qua lộn lại trên sàn, cuối cùng đành phải "hồi sinh" ngồi dậy.Tôi xoa chỗ eo bị anh cù lét, rất muốn khóc nhưng vì nhột quá nên cười không nín được."

Ai thèm đoàn kết với anh?"

Sau khi ngồi dậy, tôi nghe Thịnh Thành Tố nói: "Anh công khai rồi, còn tôi thì sao hả?"

Mẫn Xuyên Thanh chưa kịp trả lời thì tôi vội vàng lấy điện thoại trong ba lô ra đề nghị với họ: "Tụi mình chụp ảnh chung đi!

Em sẽ lấy ảnh này làm ảnh bìa trên trang cá nhân, được không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
111


378Tôi giơ điện thoại lên chụp mấy tấm liền, nhưng Thịnh Thành Tố không cười mà đứng sau lưng tôi như một bóng ma đáng sợ, ảnh chụp ra nhìn rất kỳ cục.Tôi quyết định chụp lại lần nữa: "Cheese—"Mặt hắn vẫn lạnh tanh, khóe môi không hề nhếch lên, nếu không phải tôi từng thấy hắn cười thì đã tưởng hắn bị liệt cơ mặt.

"Em cười lên đi mà."

Tôi làm mặt hề với hắn, cố chọc cho hắn cười, kết quả Thịnh Thành Tố liếc xéo tôi rồi phán một câu: "Nhìn như đồ dở hơi ấy."

"Dễ thương mà, đâu có giống đồ dở hơi."

Mẫn Xuyên Thanh vuốt mái tóc dựng đứng vì tức giận của tôi rồi cười nói: "Tiểu Hạ, hai đứa mình chụp chung đi."

Nếu Thịnh Thành Tố không thích thì chụp với hội trưởng vậy.Tôi xích lại gần Mẫn Xuyên Thanh, điều chỉnh góc chụp để mặt hai chúng tôi nằm giữa màn hình.Ngay khi tôi ấn nút chụp, Thịnh Thành Tố đột nhiên hôn lên má phải của tôi.

Hôn xong hắn véo môi tôi một cái: "Phải hôn em thì em mới cười được chứ."

Sau gần hai tháng hẹn hò Thịnh Thành Tố, tôi đã quen với tính nết đỏng đảnh của hắn.Biết sao được, thôi hôn đại một cái vậy.Tôi chu môi lên, sắp sửa hôn má hắn thì Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên luồn hai tay qua nách tôi, kéo tôi lùi lại.Thịnh Thành Tố nhanh tay túm lấy chân tôi, hai người kéo qua kéo lại làm tôi có cảm giác như mình sắp bị kéo giãn."

Khoan, khoan đã!"

Tôi la oai oái rồi đỏ mặt giữ chặt chiếc quần đồng phục sắp bị kéo tụt, lưng quần lót cũng lộ hết ra ngoài, "Quần anh sắp tụt rồi!"

Mẫn Xuyên Thanh đỡ lưng tôi, để tôi ngồi thẳng dậy rồi nói: "Đàn em Thịnh cố ý chứ gì?

Lưu manh ghê."

"Tôi đâu có......"

Thịnh Thành Tố thả tay ra rồi lạnh lùng nói: "Mẫn Xuyên Thanh, chẳng phải cuối tuần trước anh nhìn mông anh ấy sao?"

Sao chuyện này vẫn chưa chìm vào quên lãng nữa chứ?Mẫn Xuyên Thanh: "......"

Thịnh Thành Tố lại nhìn tôi nói: "Theo thỏa thuận, cuối tuần này Hạ Trân sẽ đến nhà tôi."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Không được."

Thịnh Thành Tố hỏi: "Sao không được?

Mẫn Xuyên Thanh, không phải tôi đang hỏi ý anh mà chỉ báo cho anh biết thôi......

Ê, anh không được đi theo đâu đấy."

Họ lại cãi nhau ỏm tỏi, tôi bị kẹp ở giữa không nói được câu nào, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu ăn cơm, ngoan ngoãn chờ họ quyết định.Lạc Đoan Diệc nói đúng, dây dưa càng lâu thì càng phiền phức.Giờ tôi lỡ leo lên lưng cọp rồi, muốn xuống cũng không được nữa.Nhưng tôi đã kiếm được bộn bạc từ họ nên cũng không thiệt thòi lắm.379.Ăn xong tôi trải áo khoác xuống đất, định chợp mắt một lát như thường lệ.

Chưa nằm bao lâu thì đột nhiên bị hôn một cái.Tôi buồn ngủ quá nên không mở mắt ra, cứ tưởng hôn xong là thôi, không ngờ Thịnh Thành Tố và Mẫn Xuyên Thanh thi nhau hôn tôi liên tục, chẳng ai chịu thua ai.Xúc cảm ấm áp từ miệng lan sang má rồi đến tai và mí mắt, sau đó từ từ luồn vào cổ áo tôi."

Ưm......

đừng hôn nữa......"

Tôi lẩm bẩm cuộn mình lại, che kín mặt rồi nhìn họ qua kẽ tay, hy vọng họ tạm đình chiến, "Đang giờ ngủ trưa mà......"

Tôi nhích sang chỗ Mẫn Xuyên Thanh, cảm thấy anh chín chắn như vậy chắc sẽ dừng lại trước.Vốn dĩ tôi định nắm góc áo Mẫn Xuyên Thanh, nhưng vừa đưa tay ra thì anh đổi tư thế nên tôi vô tình nắm trúng chỗ khó nói của anh—— Qua vải quần vẫn cảm nhận được vật kia cứng như đá."

Xin, xin lỗi!"

Tôi rụt tay lại rồi vội vàng lùi ra sau, kết quả rơi vào vòng tay Thịnh Thành Tố.......

Cứ như đang ngồi trên bình thuỷ vậy.380.Tôi đỏ mặt chạy xuống lầu, vừa sửa kính vừa vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm.

Tóc tôi bị họ vò rối bù, còn những chỗ bị hôn thì nóng ran.Cảm giác hết sức kỳ quái!Lần sau vẫn nên ăn trưa một mình cho yên thân!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
112


381."

Lại đến nhà người khác ngủ nữa sao?!"

Giọng Lạc Đoan Diệc oang oang, tôi sợ hắn làm phiền hàng xóm nên vội vàng bịt miệng hắn lại: "Suỵt suỵt!

Biết sao được, tớ đã thỏa thuận với họ rồi."

Lạc Đoan Diệc nói: "Thỏa thuận?

Sao nghe giống văn tự bán mình vậy."

Nói xong hắn đứng dậy với vẻ mặt kiên định, nói sẽ để dành tiền chuộc thân cho tôi."

Thôi nào," tôi nói: "Cuối tuần sau tớ không đi đâu hết mà sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn."

Đợi bán được tài liệu ôn tập, tôi sẽ có thêm một khoản kha khá.Lạc Đoan Diệc thả lỏng bàn tay siết chặt rồi ngồi phịch xuống cạnh tôi nói: "Tớ không muốn ăn."

Tôi khoác vai hắn hỏi: "Thế cậu muốn gì?

Đừng đòi thứ đắt quá nha."

"Tớ hối hận rồi," hắn quay mặt đi chỗ khác, khuỷu tay tì lên đầu gối, tay trái chống cằm, lầm bầm nói: "Lẽ ra lúc đầu tớ không nên ủng hộ cậu kiếm tiền bằng cách này......

Mà dù tớ không ủng hộ thì chắc cậu vẫn sẽ làm thôi."

Giọng hắn dần nhỏ đi, nghe hơi nghẹn ngào: "Hạ Trân, cậu thích bọn họ hơn tớ đúng không?"

Chẳng lẽ hắn đang khóc sao?

Tôi xích lại gần Lạc Đoan Diệc, muốn nhìn vào mắt hắn nhưng hắn không cho.Hồi cấp một hắn luôn lẽo đẽo đi theo tôi, hễ thấy tôi thân thiết với các bạn học khác thì lại rối rít hỏi tôi: "Hạ Trân, tớ là bạn thân nhất của cậu đúng không?"

Tôi nói: "Cậu là người quan trọng nhất với tớ, đâu có giống họ."

"Người quan trọng nhất không đủ!"

Lạc Đoan Diệc đột ngột hét lên làm tôi giật nảy mình: "Tớ cũng muốn làm bạn trai cậu nữa!"

Hét xong hắn im lặng một lát rồi đứng phắt dậy, tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao ra khỏi cửa.382.Chưa đầy một phút sau, Lạc Đoan Diệc lại trèo qua ban công.

Hắn lề mề đi vào phòng tôi, mặt mũi đỏ bừng, "Hạ Trân, tớ...... tớ không được sao?"

Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã nằm vật xuống đất như bị đả kích mạnh, một lát sau hắn ngẩng đầu lên, khó nhọc thốt ra những lời còn lại: "Nếu cậu từ chối thì có thể đứng xa nói được không?"

Rõ ràng giờ không phải lúc để cười, nhưng tôi vẫn bị hành động này của Lạc Đoan Diệc làm bật cười.Cười một hồi, tôi mới thấy khó xử.Tình huống gì đây?

Hắn đang tỏ tình sao?Lạc Đoan Diệc đã nói toạc ra nên tôi không thể giả ngốc được nữa.

Tôi do dự nghĩ xem nên trả lời thế nào, không được sao?

Cũng không hẳn là không được, nhưng tôi đã hẹn hò với người khác rồi......Hắn lồm cồm bò dậy rồi nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết: "Tớ không quan tâm đến bọn họ."

Tôi bảo hắn: "Nếu hẹn hò với cậu thì tớ phải nghiêm túc trăm phần trăm, nhưng giờ tớ không thể......"

"Vậy, vậy giờ nghiêm túc chút xíu là đủ rồi," Lạc Đoan Diệc ngắt lời tôi: "Lúc ở nhà cậu xem tớ như bạn trai được không?

Chỉ khi ở nhà thôi."

Nếu tôi nhận lời hắn thì chẳng phải giới hạn đạo đức của tôi sẽ càng thấp hơn sao?"

Được không?"

Lạc Đoan Diệc nắm tay tôi, gối đầu lên đùi tôi rồi nhìn tôi chăm chú, hai mắt đỏ hoe, "Không được cũng không sao......

Mặc dù rất có sao nhưng tớ về phòng khóc một trận là ổn thôi."

383.Tôi vừa gật đầu xong thì Lạc Đoan Diệc lập tức nở nụ cười tươi rói.

Hắn bế tôi lên khỏi sofa rồi xoay mấy vòng trong phòng khách, tôi chóng mặt bám vào vai hắn nói: "Khoan, khoan đã, hay để tớ nghĩ lại xem......"

"Hạ Trân, cậu nhận lời tớ rồi đấy nhé," hắn vùi mặt vào ngực tôi, ngước mắt nhìn tôi cười toe toét: "Không được đổi ý đâu đấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
113


384.Gió đêm mát rượi ùa vào phòng ngủ qua cánh cửa trượt mở rộng, trời dần trở lạnh nên không bật quạt cũng chẳng thấy nóng – Miễn là Lạc Đoan Diệc đừng dựa sát vào tôi.Hắn bám chặt tôi như keo, không sao gỡ ra được, tôi đành bỏ cuộc không vùng vẫy nữa mà để mặc hắn đu trên lưng mình, đợi cơn phấn khích qua đi hắn sẽ buông ra thôi.Tôi cứ cảm thấy nhận lời hắn là một sai lầm, người chỉ có hai tay, sao có thể bắt cá ba tay được chứ?Lạc Đoan Diệc ôm chặt tôi, vẫn đang cười ngốc: "Đúng đúng, tớ chính là bạn trai của cậu."

Thôi, thấy hắn vui như vậy, tạm thời cứ hẹn hò đi.Tôi suy nghĩ một lát rồi bóp cánh tay rắn chắc của hắn, đặt ra quy định cho hắn: "Dù hẹn hò cũng không được tùy tiện sờ mó đâu đấy."

Trước khi hẹn hò hắn đã thường xuyên hôn tôi, sau khi hẹn hò chắc chắn sẽ càng quá đáng hơn.Tôi vừa dứt lời thì bị Lạc Đoan Diệc hôn chụt một cái lên má.Tôi quay đầu trừng hắn: "Lạc Đoan Diệc!

Cậu có nghe tớ nói gì không hả, ưm!"

Chưa nói hết câu thì tôi đã bị hắn chặn miệng.Hắn đưa tay ôm mặt tôi, thừa cơ tôi mở miệng nói chuyện, hắn tự tiện luồn lưỡi vào miệng tôi."

Không, ưm......"

Tôi cố đẩy lưỡi hắn ra nhưng vô ích, hắn sinh vào mùa hè nên toàn thân nóng hơn người bình thường, tôi bị hắn ôm trọn trong ngực, nhiệt độ dần bị hắn đồng hóa.Kỹ năng hôn của Lạc Đoan Diệc đã tiến bộ hơn nhiều, tuy không còn thô bạo như trước nhưng vẫn rất cuồng nhiệt, không cho tôi cơ hội để thở.Tôi nhắm mắt níu lấy cánh tay hắn, trong tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, sau khi điều chỉnh nhịp thở, rốt cuộc tôi cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở do hắn gây ra.Hôn mấy lần, Lạc Đoan Diệc mới chịu buông tha cho tôi.

Ngực hắn phập phồng dữ dội, mở mắt ra nhìn tôi, đôi mắt sáng đến kinh ngạc, nụ cười rạng rỡ như đốt cháy tôi: "Thích, thích cực kỳ, thích cậu nhất......

Thích cậu từ lâu lắm rồi..."

Nói xong hắn lại rúc vào cổ tôi rồi gọi đi gọi lại tên tôi: "Hạ Trân, Hạ Trân, Hạ Trân......"

Tôi bịt miệng Lạc Đoan Diệc, nhưng hắn vẫn không chịu im mà lúng búng nói: "Trân Trân, baby......"

"Dừng lại!

Stop!"

Tai tôi ù đi, thẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, "Hẹn hò cũng đâu cần sến súa vậy chứ?"

Chính vì biết hắn sẽ như vậy nên tôi mới không muốn nhận lời hắn.Lạc Đoan Diệc là người một khi đã thích gì đó thì sẽ hết lòng hết dạ, tình cảm dạt dào đến mức khiến người ta thấy áp lực.

Cha mẹ tôi cãi nhau ly hôn, sau đó cha tôi bị bắt, hắn còn buồn hơn cả tôi.Lúc đó ngày nào chúng tôi cũng dính nhau như sam, càng ngày hắn càng nói nhiều, nhiều đến phát bực.Tôi thả tay xuống, hôn phớt lên má hắn rồi nói khẽ: "Tớ cũng thích cậu."

Lạc Đoan Diệc nhướng mày, đồng tử mở to, ngồi ngay đơ tại chỗ.

Tóc mai hắn lấm tấm mồ hôi, mồ hôi chảy dọc mặt hắn xuống cằm nhưng hắn chẳng buồn đưa tay lên lau.Tôi nói tiếp: "Nhưng tớ sẽ làm cậu buồn."

"Tớ, tớ không buồn đâu!"

Lạc Đoan Diệc lắp bắp: "Cậu lặp lại câu vừa rồi được không?"

Tôi nói: "Hả?

Tớ sẽ làm cậu buồn?"

Hắn kêu lên: "Không phải câu này!

Câu, câu trước nữa cơ......"

Tôi "à" một tiếng, đưa ngón cái quệt mồ hôi trên mặt hắn rồi kề vào tai hắn nói: "Tớ thích cậu lắm lắm."

"Vui quá!"

Lạc Đoan Diệc ôm tôi thật chặt, bế tôi ngồi lên đùi hắn lắc qua lắc lại, gò má nóng hổi của hắn kề sát má tôi, "Tớ vui quá!

Hạ Trân, cậu nói thêm mấy lần nữa đi!"

Tôi chưa kịp mở miệng thì hắn hấp tấp nói: "Khoan khoan, tớ phải ghi âm lại mới được!"

Tôi: "......"

Mới đầu tôi hơi cảm động, nhưng thân dưới của Lạc Đoan Diệc cứ cọ vào tôi, lâu lâu hắn lại lắc tôi mấy cái, giờ còn được đà lấn tới chĩa vào khe mông tôi, nổi cộm đến mức không thể xem nhẹ!Tôi cố lờ đi cảm giác kỳ quái bên dưới rồi nói: "Hay là chia tay đi."

"!"

Lạc Đoan Diệc dừng ghi âm bằng điện thoại rồi há hốc miệng nhìn tôi, sau đó rối rít kêu lên: "Không phải câu này, Hạ Trân, cậu nhận lời tớ rồi mà......"

Hẹn hò với hắn đúng là phiền thật.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
114


385.Tôi đạp Lạc Đoan Diệc vào phòng tắm rồi bảo hắn tự xử đi.

Sau khi cởi áo, hắn thò đầu ra cửa phòng tắm gọi tôi: "Hạ Trân—— Hạ Trân——"Miệng hắn như cái loa phóng thanh, tôi sợ hắn làm ồn hàng xóm nên đành phải tới xem có chuyện gì.Lạc Đoan Diệc vịn khung cửa, chỉ lộ ra hai mắt nhìn tôi, ấp úng hồi lâu mới hỏi: "Cậu muốn đo không?"

Tôi: "Hả?"

Chẳng biết hắn lấy thước ở đâu nữa, giọng điệu nghiêm túc như vừa đưa ra một quyết định trọng đại: "Hạ Trân, giờ tớ đã là bạn trai cậu nên cậu có thể đo thoải mái."

Tôi ngẩn ra một hồi mới hiểu Lạc Đoan Diệc muốn tôi đo gì: "Ai thèm đo cái đó chứ!"

Hắn cố chấp hỏi tôi: "Nó, nó đang ở trạng thái tốt nhất, cậu không muốn nhìn sao?"

386.Tôi hơi tò mò.Tôi do dự hồi lâu rồi cầm cây thước nói: "Được rồi, để tớ đo thử xem."

Lạc Đoan Diệc hăng hái mở cửa cho tôi vào.Tôi cảm thấy dạo này hắn rất dâm dê nên trước khi vào cửa răn đe hắn một câu: "Còn làm bậy nữa thì chia tay thật đấy."

387."......"

Tôi nhìn sững chỗ ngóc cao vượt quá thước đo, không khỏi sốc nặng.

Nhìn bằng mắt thường đã thấy khủng lắm rồi, kích thước đo được lại càng khủng hơn.Khi bị cây thước chạm vào, nó rung lên một cái, hình như càng phình to thêm.Chẳng lẽ hắn lén tôi uống thuốc kích thích hormone sao?Lạc Đoan Diệc hồi hộp nhìn tôi hỏi: "Được không?"

Tôi trấn tĩnh lại rồi nhét cây thước vào tay hắn: "Cũng tạm."

Nói xong tôi định quay lưng ra ngoài, nhưng Lạc Đoan Diệc kéo tay tôi lại: "Hạ Trân, tớ cũng muốn đo cậu nữa."

Này, nếu so sánh kích thước thì sẽ tổn thương lắm đấy.

Tôi từ chối thẳng: "Thôi, trạng thái của tớ đâu tốt bằng cậu."

"Để tớ giúp cho," hắn nắm tay tôi chặt hơn rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát, "Tụi mình hẹn hò rồi mà, tuốt...... tuốt cho nhau cũng được đúng không?"

388.Lẽ ra đừng nên thấy hắn tội nghiệp mà đồng ý!

Tôi hết sức hối hận, cảm thấy hẹn hò Lạc Đoan Diệc là quyết định sai lầm nhất.Vì là bạn thân lâu năm, vì hắn có đôi mắt cún con nên dù biết hắn đang giả bộ đáng thương thì tôi vẫn thấy áy náy, khó lòng từ chối yêu cầu của hắn.Một khi xác định quan hệ sẽ càng dễ bị hắn trói buộc hơn.Chính vì vậy tôi mới không muốn hẹn hò với hắn.Tay hắn to hơn tôi, thô ráp hơn tôi, kỹ thuật cũng tốt hơn tôi rất nhiều, hơi thở tôi càng lúc càng dồn dập, suýt nữa đã bủn rủn khuỵu xuống sàn nhà tắm, cố gắng lắm mới gỡ tay hắn ra được.Cạnh thước lạnh hơn tay nhiều, tôi hít sâu một hơi, eo bất giác run lên."

Được rồi," đợi hắn đo xong, tôi đỏ mặt nói: "Cậu tắm đi, tớ về đây."

"Sao lại về?"

Hắn đặt thước xuống, cúi đầu hôn mồ hôi trên cổ tôi rồi ngước mắt nhìn tôi, nhếch miệng cười để lộ chiếc răng nanh bên trái, khuôn mặt góc cạnh chợt trở nên hung hãn, "Vì sướng quá à?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
115


389."

Đâu có."

Mặt tôi nóng bừng, phản ứng đầu tiên là chạy ra khỏi phòng tắm, nhưng mới chạy một bước đã bị Lạc Đoan Diệc bắt lại, "Ưm, đừng đụng......"

"Không có à?"

Hắn xích lại gần nhìn chằm chằm mặt tôi, ngón tay xoa nhẹ chỗ kia, tôi hít sâu một hơi rồi lùi lại theo bản năng, nhưng phía sau là bồn rửa tay nên không có chỗ lùi.Lạc Đoan Diệc trước mặt hoàn toàn khác xa ấn tượng của tôi, từ từ trùng khớp với hắn trên ảnh chụp.

Lông mày hắn nhíu lại, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi.Không, không đúng, tôi quen Lạc Đoan Diệc lâu lắm rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ con người hắn sao?Hắn đang giả bộ chứ gì?

Nếu tỏ ra sợ hãi, biết đâu lát nữa sẽ bị hắn cười cũng nên.

Tôi bình tĩnh lại, liếc nhìn vật cương cứng của hắn rồi nắm lấy bằng cả hai tay.Nóng quá.

Lòng bàn tay tôi như bị lửa đốt vậy.Tôi cúi đầu hít sâu một hơi rồi nghĩ thầm: Dám giả bộ trước mặt tớ à?

Để xem tớ trị cậu thế nào!390.Lạc Đoan Diệc buông súng đầu hàng trước."

Phù......"

Tôi chùi tay vào tay áo ngắn của hắn, đạp hắn một cái rồi đắc ý vênh mặt nhìn hắn, "Tớ sợ cậu chịu không nổi nên mới đi ra ngoài thôi."

May mà có bồn rửa tay làm chỗ dựa nên tôi mới giấu được đôi chân bủn rủn của mình.Lạc Đoan Diệc thả tay tôi ra, hai mắt mở to, đồng tử run lên, hắn thở hổn hển, yết hầu nhấp nhô mấy lần, từ trán xuống cổ đầm đìa mồ hôi, mái tóc ngắn cũng ướt sũng như mới gội đầu xong.Tôi trấn tĩnh lại, chống hai tay vào bồn rửa phía sau rồi cúi nhìn vật ỉu xìu của hắn: "Còn muốn dọa tớ nữa à, mới tuốt chút xíu đã bắn rồi."

Hắn xoa yết hầu bị tôi liếm, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn nóng hổi: "Hạ Trân, ai, ai dạy cậu thế?"

Tôi nói: "Cái này cần gì phải dạy?

Tớ tự học thành tài không được sao?"

Tôi không muốn bị hắn trên cơ nên lúc nãy liều mình nắm tóc hắn rồi liếm từ yết hầu đến tai, tấn công tới tấp cả trên lẫn dưới, dốc hết sức lực phá vỡ phòng tuyến của hắn.Lạc Đoan Diệc làm thinh, không ồn ào nữa.

Nhưng im lặng chưa được hai phút, hắn lại hỏi tôi: "Cậu......

Cậu có làm cho bọn họ không?"

Tôi sửa quần ngay ngắn rồi đá hắn thêm một cú: "Sao có thể dễ dãi làm cho người khác được chứ."

Nghe tôi nói vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm, vẻ bất an trên mặt được thay thế bằng nụ cười, lại định ôm chầm lấy tôi."

Đi tắm đi."

Tôi trừng hắn, "Còn dám dọa tớ như lúc nãy thì coi chừng tớ bẻ gãy cái đó của cậu đấy."

Lạc Đoan Diệc lập tức che kín hạ bộ, cúi đầu nhìn tôi như chú chó phạm lỗi: "Hạ Trân, tớ sai rồi, tớ sai rồi, tớ không cố ý dọa cậu đâu......

Tại, tại tớ thấy trên mạng nói làm vậy sẽ quyến rũ được người mình thích."

Tôi nói: "Cậu đừng lên mạng xem mấy thứ tầm xàm bá láp nữa."

Hắn ngoan ngoãn gật đầu, một lát sau lại hỏi tôi: "Vậy...... vậy cậu có thấy tớ quyến rũ không?"

Tôi giơ ngón út lên nói: "Một tẹo."

Lạc Đoan Diệc tội nghiệp nhìn tôi, khóe miệng trĩu xuống: "Không thể nhiều hơn sao?"

Tôi lại giơ ngón giữa với hắn: "Nhiều hơn một tẹo, được chưa?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
116


391.Trước khi đến trường, tôi lặp đi lặp lại với Lạc Đoan Diệc rằng mối quan hệ của chúng tôi chỉ có hiệu lực ở nhà, còn ở trường không được làm bậy.Hắn hăng hái đồng ý, kết quả vừa lên xe buýt đã nắm tay tôi.Tôi cố rút tay về rồi thì thầm bảo hắn buông ra."

Nắm chút xíu thôi, bên cạnh có ai đâu mà."

Lạc Đoan Diệc tựa đầu vào vai tôi rồi kéo vành mũ bóng chày xuống, giả bộ như đang ngủ gật, nói khẽ với tôi: "Có người đến tớ sẽ thả tay ra liền."

Mấy trạm xe buýt này không đông, chúng tôi lại ngồi cuối xe, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, vừa cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay hắn vừa nghĩ: Thôi nắm một lát cũng được.392.Tôi lấy cớ bận việc để khỏi ăn trưa với Thịnh Thành Tố.Khi chạy việc vặt cho người khác, tôi mua một phần cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, cộng thêm hộp nước ngọt bạn học cho, thế là có ngay bữa trưa."

Hình như không có ai......"

Tôi đứng ngoài phòng sinh hoạt, vừa ăn cơm nắm vừa nhìn qua song sắt thăm dò tình hình bên trong, sofa ở đây ngủ rất thoải mái, còn có quạt nữa, là chỗ ngủ trưa hết sức lý tưởng.Cửa phòng sinh hoạt luôn bị khóa, nhưng tôi là thư ký hội học sinh nên có chìa khóa dự phòng, sau khi vào tôi sẽ khóa cửa từ bên trong để không ai vào được.Tôi lấy tấm chăn nhỏ trong tủ đắp lên người rồi thoải mái cuộn mình trên sofa, vừa cởi kính ra thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập.Là Mẫn Xuyên Thanh sao?

Tôi kéo màn ra nhưng không thấy ai, nín thở đợi một hồi mới nghe người gõ cửa gọi tên mình: "Hạ Trân, mở cửa đi."

"Sao cậu biết là tớ?"

Tôi mở cửa ra, đối diện với Tịch Số đứng ngoài."

Chứ còn ai nữa?"

Hắn đi sượt qua tôi, xách túi đồ ăn vào phòng."

Cậu tới đây làm gì?"

Tôi đi sau lưng hắn hít hít, ngửi thấy mùi gà rán thoang thoảng.Tịch Số đặt đồ ăn lên bàn rồi lạnh lùng liếc tôi: "Đâu phải chỉ có mình cậu mới được vào đây nghỉ trưa."

393.Tôi hoài nghi Tịch Số đến để trả thù mình.Hắn vừa mở túi ra thì mùi gà chiên xí muội thơm lừng bay khắp phòng sinh hoạt, trong túi còn có khoai lang viên và khoai tây chiên, tất cả đều được chiên vàng rộm.Tôi nằm một hồi, lấy áo khoác bịt mũi cũng không ăn thua, mùi thơm khiến tôi nuốt nước miếng ừng ực, thật sự chịu hết nổi nên lề mề đứng dậy đi tới cạnh hắn hỏi: "Một mình cậu có ăn hết không?"

Hắn làm ngơ tôi rồi thản nhiên bỏ miếng gà rán vào miệng nhai rộp rộp."

A——" Tôi ngồi xổm cạnh hắn, ngửa đầu há miệng ra, hy vọng hắn sẽ đút cho tôi một miếng.Tịch Số chẳng đoái hoài gì tới tôi.Tôi đợi một hồi, thấy hắn thật sự muốn ăn một mình thì thất vọng nằm phịch xuống sofa, lầm bầm trách móc: "Chỉ biết đối phó với tớ bằng chiêu độc ác này thôi."

"Đối phó với cậu?"

Hắn quay đầu nhìn tôi, "Tớ chỉ ăn trưa thôi mà."

Tôi trừng hắn: "Cậu còn nhắn tin mắng tớ nữa, cậu mới là ác quỷ thì có."

Hắn bị lời tôi nói làm nghẹn họng, hồi lâu sau mới quay mặt đi chỗ khác nói: "Tớ có mắng cậu đâu."

Tôi lấy điện thoại ra làm bằng chứng: "Cậu gửi mấy tin lận nè!"

Mấy ngày nay cứ đến nửa đêm là hắn lại nhắn tin cho tôi, cứ như đang nguyền rủa vậy, tôi đã gửi tin nhắn unsubscribe nhưng không thành công."......"

Hắn không nhìn tôi mà lẩm bẩm nói: "Mập mờ với nhiều người cùng một lúc là xấu lắm."

Nói xong Tịch Số im lặng giây lát rồi quay sang nhìn tôi, đồng ý chia cho tôi một miếng, với điều kiện là tôi phải ngồi xổm cạnh chân hắn kêu meo meo.Điều kiện này cũng không khó.

Tôi chẳng chút do dự chạy tới ngồi xổm cạnh chân hắn, giơ hai tay lên đầu làm tai mèo rồi kêu meo meo.Hắn cúi đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, kiên nhẫn chờ hắn đút gà rán cho mình, chờ mãi chờ mãi, đột nhiên miệng tôi bị hắn hôn một cái.Tôi trố mắt, vừa định lên tiếng thì bị hắn đút một miếng gà rán vào miệng.

Tôi chưa nhai xong thì Tịch Số nhét cả túi gà rán vào tay tôi.Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi nói: "Hạ Trân, cậu đúng là đồ ác quỷ gian xảo mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
117


394.Nể tình miếng gà rán, tôi sẽ không so đo với Tịch Số.Hắn nói đây là bữa trưa của mình nhưng chỉ ăn hai miếng nhỏ, sau đó ngồi nhìn tôi ăn.

Chẳng lẽ hắn ăn ít hơn tôi luôn sao?

Hay là hắn đã tẩm thuốc độc vào gà rán?Tôi trầm ngâm suy nghĩ, vừa nuốt gà rán xuống thì Tịch Số ghim một viên khoai lang đút cho tôi.Tôi không há miệng mà ngơ ngác nhìn hắn.Sao hắn lại nhiệt tình thế nhỉ, chắc không phải tẩm thuốc độc vào đồ ăn thật đấy chứ?Tịch Số nhìn tôi hỏi: "Chẳng phải cậu muốn tớ đút cậu ăn sao?"

Tôi cẩn thận ngửi viên khoai lang này, thơm phức, màu cũng vàng óng, nhìn không ra vấn đề gì.Thôi, miễn sao không chết là được rồi.395.Ngon quá!

Tôi chén sạch đồ ăn của hắn rồi thỏa mãn dựa vào ghế vươn vai một cái, cười nói với hắn: "Cảm ơn món quà của anh Tịch đẹp trai!"

Hắn đeo tai nghe, cúi đầu nhìn sổ từ vựng, tiếp tục làm ngơ tôi.Tôi kéo ghế đến gần Tịch Số rồi hỏi: "Chắc không phải cậu cố tình mua cho tớ đấy chứ?"

Hình như hắn đâu thích mấy món này, sao lại mua nhiều vậy?Hắn chối ngay: "Không phải."

Tôi dựa vào bàn họp, gối đầu lên cánh tay ngắm nghía Tịch Số bên cạnh.

Hắn có vẻ ngoài rất thư sinh, cổ cao, tóc mái lòa xòa gần như che khuất lông mày, sau cặp kính là đôi mắt hai mí không rõ lắm.Hắn đeo kính gọng đen dày cộp, nhìn rất cù lần, làm vẻ đẹp của hắn giảm đi đáng kể.Phòng sinh hoạt rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng quạt chạy vù vù.

Tôi gãi má nói với hắn: "Họ biết tớ bắt cá hai tay rồi."

Tịch Số chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, hờ hững lật trang tiếp theo của sổ từ vựng.

Hắn vẫn dán mắt vào sổ, im lặng một hồi mới lạnh lùng nhận xét: "Mối quan hệ kiểu này không bền đâu......

Tớ thấy ảnh chụp chung của các cậu rồi, không sợ bị người khác phát hiện à?"

"Đúng là không bền, nhưng giờ chỉ có thể như vậy thôi."

Tôi ngồi thẳng dậy, đưa tay chọc chọc cánh tay hắn, "Cậu xem lén trang cá nhân của tớ hả?"

Ảnh chụp chung hôm qua tôi chưa đăng công khai mà chỉ cài làm ảnh bìa trang cá nhân, nếu không vào tận nơi thì sẽ không thấy được.Hắn gập cuốn sổ trong tay lại, hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn tôi: "Tớ vô tình ấn vào thôi."

"Vô tình?"

Tôi nhìn vành tai đỏ ửng của hắn, "à" một tiếng rồi hỏi: "Lúc nãy hôn tớ cũng là vô tình sao?"

396.Tịch Số đột ngột đứng phắt dậy, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra một âm thanh chói tai làm tôi tỉnh ngủ."

Hạ Trân, cậu thừa biết tớ......"

Hắn nắm chặt lưng ghế nhìn tôi chằm chằm, môi mấp máy, nói nửa chừng thì im bặt.

Một lát sau, hắn hỏi ngược lại tôi: "Cậu hẹn hò với họ mà sao không ăn trưa với họ đi?"

Tôi chột dạ cúi đầu nói: "Ăn với họ áp lực lắm, bởi vậy......"

Tôi kể cho Tịch Số nghe chuyện trưa hôm qua, nói hai người kia giành qua giành lại, xém tí kéo giãn người tôi.Nghe tôi kể xong, Tịch Số nhíu mày nói: "......

Họ còn sờ mó cậu nữa à?

Đây là quấy rối đó."

Tôi nói: "Không phải chứ?

Tớ hẹn hò với họ rồi mà."

Tịch Số nói: "Nhưng cũng đâu thể để họ sờ mó lung tung được."

Tôi thấy không cần thiết phải tranh cãi với hắn nên ngoan ngoãn gật đầu hùa theo: "Cậu nói đúng lắm."

Giọng Tịch Số dịu đi: "Nếu cậu không từ chối thì họ sẽ được đà lấn tới, đừng để họ làm gì quá đáng."

Hắn khiến tôi liên tưởng đến Lạc Đoan Diệc.

Tôi nghe một hồi, buột miệng nói: "Cậu giống bạn thân tớ ghê, cứ như người giám hộ vậy."

"Bạn thân của cậu?"

Tịch Số khựng lại, đột nhiên hỏi tôi: "Sao cậu ta lại tự xưng là bạn trai cậu trong nhóm chat thế?"

Có nên giấu hắn chuyện tối qua không?

Thấy tôi do dự, Tịch Số lập tức nhìn ra manh mối.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Hạ Trân, cậu còn bạn trai thứ ba nữa hả?!"

Tôi nói: "À, giờ thì chưa hẳn, hay là tính hai người rưỡi nhỉ?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
118


397.Tịch Số biết tôi ngoại tình, còn quen Lạc Đoan Diệc nên giấu hắn chỉ tốn công vô ích, thừa nhận quách cho xong.Hắn nghiến răng, gân xanh nổi lên trên trán, vẻ mặt như thể mới làm tóc xong bước ra khỏi tiệm thì bị chim ị trúng đầu, còn tôi chính là con chim ác độc kia.Tôi giơ sổ lên che đầu, đề phòng hắn bất ngờ tấn công mình: "Đúng là hơi thất đức, nhưng tớ hết cách rồi......"

Tịch Số nói: "Ngụy biện.

Sao lại hết cách?"

Tôi lí nhí: "Không đồng ý thì cậu ấy sẽ khóc nhè, nhức đầu lắm."

"Cứ khóc là cậu đồng ý hả?"

Tịch Số đập vào cuốn sổ trên đầu tôi rồi nói: "Hạ Trân, cậu thật chẳng có nguyên tắc gì cả."

Tôi không cãi được nên đành cúi đầu nghe mắng.Sau khi giáo huấn tôi mấy câu, Tịch Số hỏi: "Sao lại là hai người rưỡi?

Vì cậu ta là chó à?"

"Phụt, chó?"

Nghe hắn nghiêm nghị hỏi câu này, tôi suýt phá lên cười, phải cắn mu bàn tay mới không cười ra tiếng, "Không phải, tớ giao kèo với Lạc Đoan Diệc rồi, cậu ấy chỉ là bạn trai tớ lúc ở nhà thôi."

Tịch Số: "Rối quá vậy."

Hắn hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp: "Hai người rưỡi?

Hết chưa?"

Tôi giơ ngón tay lên thề: "Hết rồi."

Hắn vẫn chưa chịu buông tha: "Không có lốp dự phòng nào sao?"

Tôi gật đầu: "Không có thật mà."

398.Nghe tôi thề xong, hình như Tịch Số càng tức hơn, đôi mắt trừng tôi đỏ ửng.

Hắn hít sâu một hơi, không nói gì mà chỉ giơ tay ôm đầu, che đi vẻ mặt u ám.Phòng sinh hoạt yên tĩnh lại.Tôi gãi cổ, rụt rè hỏi hắn: "Cậu muốn làm người thứ ba rưỡi không?"

Tịch Số lập tức từ chối tôi: "Không muốn!

Hạ Trân, ai thèm làm......"

Không đợi hắn nói hết câu, tôi ngắt lời hắn: "Ha ha, tớ đùa cậu thôi, đừng nóng."

Tôi biết ngay Tịch Số sẽ từ chối mà, hắn ghét bỏ hành vi của tôi như vậy, sao có thể đồng ý làm bạn trai tôi chứ.Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, vành tai đỏ bừng, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên: "Hạ Trân, tớ ghét cậu cực kỳ."

Tôi hỏi: "Vậy sao cậu hôn tớ?"

"......"

Hắn không trả lời mà im lặng đứng dậy, cất sổ từ vựng vào ba lô rồi xách túi đồ ăn đựng rác đi.399.Tịch Số mới đi một lát thì quay lại.

Hắn đi nhanh tới chỗ tôi thì thầm: "Tớ thấy Mẫn Xuyên Thanh đến đây, cậu muốn trốn không?"

Tôi không rõ mình có cần trốn không, nhưng vẫn chui xuống gầm bàn họp.Vừa nấp xong thì tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó là giọng nói của Mẫn Xuyên Thanh: "Tịch Số, em có thấy Tiểu Hạ đâu không?"

Tịch Số đứng trước mặt tôi, tôi kéo nhẹ ống quần hắn, nghe hắn nói: "Không ạ."

Tiếng bước chân từ từ tới gần, tôi thấp thỏm co rúm lại.

Nếu Mẫn Xuyên Thanh phát hiện tôi đang trốn anh thì hết đường giải thích.Mẫn Xuyên Thanh cười hỏi: "Gà rán của quán này thế nào?"

"Ngon lắm ạ."

Giọng Tịch Số rất bình tĩnh, chẳng có vẻ gì khác thường.

"Em nhớ ra có tài liệu cần lấy nên tiện thể tới đây ăn trưa luôn."

"Mọi việc của hội học sinh đều giao cho em nên sẽ hơi vất vả, có chuyện gì cứ đến tìm anh."

Hình như Mẫn Xuyên Thanh không nghi ngờ gì, trước khi đi lại dặn Tịch Số: "Nếu em biết Tiểu Hạ ở đâu thì nói anh biết nhé."

Tôi trùm áo khoác kín đầu, tim đập thình thịch, Tịch Số trước mặt như đang lầm bầm lầu bầu, giọng còn nhỏ hơn tiếng lật sách: "Em bận lắm, cũng chẳng quan tâm Hạ Trân thì làm sao biết cậu ấy ở đâu được......

Em không rảnh đi theo cậu ấy."

Cửa đóng lại.Tịch Số cúi xuống nhìn tôi trốn sau lưng mình.Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu cười với hắn, sau đó nghịch ngợm "meo" một tiếng.Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống hôn phớt lên môi tôi, sau đó vươn tay ôm chặt tôi.Tịch Số gục đầu lên vai tôi, lẩm bẩm lặp lại câu lúc nãy: "Hạ Trân, tớ ghét cậu."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
119


400.Hình như Tịch Số hơi thích tôi thì phải.

Tôi vịn chân hắn chui ra khỏi gầm bàn rồi chồm tới gần hắn, đến khi sắp chạm vào mặt hắn mới dừng lại, qua tròng kính cận, tôi thấy đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu khuôn mặt hơi méo mó của mình.Hắn muốn gì từ tôi chứ?"

Cậu muốn hẹn hò với tớ à?"

Tôi hỏi hắn.Hắn quay mặt đi né tránh ánh mắt tôi: "Không muốn."

Không muốn mà còn hôn tôi nữa à?

Chẳng lẽ hắn chỉ muốn mập mờ với tôi chứ không muốn chịu trách nhiệm sao?Tôi nói: "Vậy sau này cậu không được hôn tớ nữa."

Tịch Số quay đầu nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ.Tôi đặt một tay lên cánh tay hắn, đầu gối phải chèn giữa hai chân hắn, thừa cơ phán xét hắn: "Tụi mình chưa hẹn hò mà cậu hôn tớ như vậy là vô trách nhiệm lắm đấy."

Hắn mời tôi ăn gà rán, nhưng chỉ một miếng gà rán mà có thể hôn người khác sao?

Tôi đâu có rẻ rúng đến thế."

Trách nhiệm?"

Hắn lầm bầm: "Cậu có bạn trai rồi mà, còn không chỉ một người nữa."

Tôi nói: "Cậu biết rõ tớ có bạn trai mà vẫn hôn, giới hạn đạo đức còn thấp hơn tớ nữa!"

Lại còn chê tôi à, một kẻ tiêu chuẩn kép dễ dãi với bản thân nhưng nghiêm khắc với người khác như hắn mới đáng bị lên án.Tịch Số nhíu mày, mặt dần đỏ lên, vừa giống xấu hổ vừa giống tức giận, vẻ mặt hết sức thú vị.Hắn đưa tay đẩy mặt tôi ra rồi bảo tôi leo xuống khỏi người hắn: "Hạ Trân, cậu đừng xáp lại gần như vậy."

Miệng tôi bị lòng bàn tay hắn bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ: "Ậu ông uốn ẹn ò ới ớ ì ông ược ôn ớ, o à án ũng ông ược......"

Tôi còn chưa nói hết thì đã bị Tịch Số ngắt lời: "Cậu gạt tớ."

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình luôn thành thật với hắn, chuyện gì cũng nói cho hắn biết: "Đâu có?"

Hắn ngước mắt nhìn tôi: "Cậu còn lừa tình tớ nữa."

Tôi nói: "Ê!

Nói có sách mách có chứng nha."

"Cậu đã bảo chia tay họ thì sẽ hẹn hò với tớ mà......"

Hắn nắm cánh tay tôi, vừa nói vừa siết chặt, "Hạ Trân, cậu không hề muốn chia tay bọn họ, đã vậy còn tìm thêm một người nữa......"

401.Ủa khoan, tôi có nói câu này sao?

Tôi cố nhớ lại, ừm, hình như tôi có nói với hắn như vậy thật, nhưng chỉ để vu oan giá họa thôi mà.Tôi chột dạ lí nhí: "Đâu phải tớ muốn chia tay là được......"

Tịch Số thả tay ra, hít sâu một hơi rồi dụi đầu vào ngực tôi.Hắn ôm eo tôi: "Ghét cậu."

402.Điện thoại của tôi đột nhiên reo vang.Nhìn thấy tên Mẫn Xuyên Thanh, tay tôi run bắn, sơ ý ấn nhầm nút nghe máy.Anh hỏi tôi qua điện thoại: "Tiểu Hạ, em đang ngủ trưa à?"

Tôi ấp úng vâng dạ, giả bộ như mới ngủ dậy.Mẫn Xuyên Thanh lại hỏi: "Em đang ở đâu thế?"

Ừm......

Không thể nói thật được, tôi phải bịa ra một chỗ rồi nhanh chóng chạy tới đó.

Tôi vừa nghĩ ra câu trả lời thì nghe thấy Mẫn Xuyên Thanh nói: "À, quả nhiên là ở đây."

Quái, quái lạ?

Giọng anh không chỉ phát ra từ điện thoại mà còn vang lên sau lưng tôi, hai giọng nói chồng lên nhau tạo thành một cuộc thẩm vấn đầy áp lực.Tôi cứng đờ cầm điện thoại, không dám quay đầu lại.Chẳng lẽ lúc nãy anh không hề đi sao?Tịch Số cũng nghe thấy giọng Mẫn Xuyên Thanh, cánh tay hắn đang ôm tôi khẽ nhúc nhích nhưng không buông ra.Mẫn Xuyên Thanh đi tới nhấc tôi ra khỏi vòng tay Tịch Số như gắp thú bông.

Anh không nổi giận mà còn cười với Tịch Số: "Anh muốn nói chuyện với Tiểu Hạ, bạn học Tịch không có việc gì thì đi trước đi."
 
Back
Top Bottom